Khi tôi xem đồng hồ, đã là 9 giờ sáng.
Sau khi tôi tỉnh dậy, một nữ bác sĩ khoác bộ đồ trắng đang đứng trước giường tôi, và có vẻ như đang khám cho tôi.
“… Cũng không có gì nghiêm trọng. Không hề có gì bất thường trong các kết quả X-quang hay CT, nhưng để đảm bảo thì, xin hãy cân nhắc ở đây thêm một thời gian rồi hẵng xuất viện.”
“Vâng ạ.”
“Tôi đã liên lạc thông báo với bố mẹ cậu rằng cậu đã tỉnh, nên tôi đoán họ sẽ đến đây sớm thôi”
Một nữ bác sĩ… Sau màn tự giới thiệu, cô ấy là một bác sĩ lành nghề tên là Takshina Minami, và cổ đang cười khá thoải mái.
“Mẹ cậu đã rất vui mừng và nhắn rằng cô ấy đang tới nhanh nhất có thể.”
“Là… là vậy ạ?”
Tôi cảm thấy hơi có lỗi với mẹ tôi, thái độ của tôi với bà ấy trong quá khứ có hơi tệ…
Nhưng mà, phòng bệnh này khá rộng. Màn hình TV được nối với một máy tính cá nhân, hơn thế còn có cả bếp và phòng tắm đứng. Tôi tự hỏi đống này tốn bao nhiêu tiền thế…
Đang nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng bật mở với một tiếng động lớn.
Khi tôi đảo mắt sang, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt hạt dẻ đứng ở đó với hơi thở đứt quãng.
Người phụ nữ chạy lại bên giường lao đến ôm tôi mà khóc.
“Mẹ sợ lắm! mẹ sợ lắm đó! Mẹ đã nghĩ là….. Có thể, con không bao giờ tỉnh lại nữa! Mẹ đã rất sợ đó!”
Tôi, Hatano Kohaku, nhìn người phụ nữ đang ôm lấy tôi mà khóc, một người phụ nữ hẵng còn trẻ đẹp như thiếu nữ đôi mươi, và không ai khác chính là mẹ tôi, Hatano Yoko.
“Xin lỗi mẹ, con đã khiến mẹ phải lo lắng rồi.”(Kohaku)
Nghe xong câu đó, mẹ tôi đờ người ra, giống như bị ngừng thời gian vậy. Bà ấy đứng im như tượng nghệ thuật ấy.
Tôi đã thành thật xin lỗi bà ấy, và bị đáp lại thế này đây… Cô ấy có lẽ đang bị bối rối với thái độ của tôi… nhớ lại thì, đây là
lần đầu tôi gọi cô ấy là ‘mẹ’.
“Có phải con vừa nói ‘Mẹ’...”(Yoko)
“Vâng, con xin lỗi vì thái độ tệ hại trước đây của mình. Khiến mẹ lo lắng như vậy, con đã phải suy ngẫm lại về bản thân mình.”(Kohaku)
…Như tôi đoán, bà ấy sẽ nghi ngờ tôi chăng? Có lẽ tôi hơi quá đà? Liệu cách tôi ứng xử có hơi lạ lùng so với trước? Tôi lo quá, liệu cô ấy đang nghĩ gì khi thấy tôi vừa nói một câu mà tôi sẽ không bao giờ nói trước kia? Giờ thì tôi chỉ có thể giải thích rằng tôi bất thình lình thay tính đổi nết…. khi tôi đang hối lỗi suy nghĩ, mẹ tôi trả lời lại với một giọng quyết liệt:
“Không, không, không sao đâu, con luôn là đứa con ngoan của mẹ, con không phải hối lỗi gì cả. Đừng lo lắng về những điều trước kia con đã làm! Không sao cả! Mẹ sẽ luôn chấp nhận mọi thứ về con!”(Yoko)[note45943]
Mọi chuyện vẫn ổn thế này khiến tôi hơi sốc đấy. Tôi đã tưởng tượng đến cái cảnh tôi phải cuống lên và giải thích như chó kêu luôn chứ.
Cho đến nay, tôi chắc rằng mình không phải là một đứa con ngoan… Tôi đã từng lén lấy tiền từ ví của mẹ rất nhiều lần…[note45944]
Có phải đây là tiêu chuẩn của tình thương yêu trong thế giới này? … Không phải là hơi quá “nặng nề” sao? “Co, Con hiều rồi, cảm ơn mẹ”
“Vậy thì thưa quý phụ huynh, tôi xin phép được đưa ra một số lời dặn dò, chúng ta sẽ đi đến phòng khác chứ ạ?”
Bác sĩ Takashina, nãy giờ vẫn đang đứng nhìn cuộc trò chuyện của hai mẹ con bọn tôi, mỉm cười lên tiếng.
“À vâng. Ừm, mẹ sẽ rời đi một lát gặp con sau nhé.”
“Vâng, gặp lại sau thưa mẹ.”
Có lẽ bà ấy khá vui với những gì tôi nói, trả lời lại: “Mẹ đi đây!” với bộ mặt tươi rói rồi rời phòng.
Nhìn bóng mẹ rời đi, tôi lấy một hơi thật sâu. Liệu rằng, mẹ tôi có nhận ra rằng tôi đã thay đổi?...
Giờ thì, tôi phải suy nghĩ về những việc sẽ làm tiếp theo và vị thế của tôi hiện tại.
Hiện tại tôi đang học năm ba THCS, giờ cũng là những ngày cuối cùng của tháng Chín.
HIện tại thì, việc xây dựng lại danh tiếng tại THCS đã là bất khả thi. Quan trọng hơn là tôi sẽ làm gì ở THPT. Lựa chọn đầu tiên là thi vào trường Nam sinh Seimei, khi mà tỉ lệ nam giới quá thấp như ở đây, vào được trường nam sinh rất khó, Đã vậy trường Seimei còn là một tường có tiếng tại Arhenheim - quốc gia mà tôi đang sống. Nam sinh từ khắp Arhemheim sẽ đổ dồn về đó để đăng kí. Do đó trường này có điểm chuẩn khá cao.
Và hãy dừng tại đây một chút. Ý tôi là, nếu tôi nhập học một trường nam sinh để trở thành một Devilish Man, thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngoài ra, tại ngôi trường đó, các học sinh khoá trên sẽ nhận nhiệm vụ hướng dẫn cho các tân sinh, nhưng có lời đồn rằng giữa các tân học sinh và người hướng dẫn thường nảy nở một tình cảm lãng mạn.[note45945]
Cái trường đó bị cái quái gì vậy? Tôi chắc chắn không bao giờ muốn bén mảng tới đó….
Rồi, khi tôi tới trường, tôi sẽ nhờ giáo viên tư vấn vậy…
Thôi nghĩ đủ rồi, gác lại vấn đề này qua một bên đã, tôi vơ tay vớ lấy cái điều khiển, bật TV lên, và chuyển kênh.
Điểm qua có chương trình tổng hợp, kịch, chương trình hỏi đố, chương trình thời sự, và một đống chương trình khác nữa, nhưng hầu hết người tham gia chúng đều là phụ nữ, cũng thỉnh thoảng có đàn ông, và trong số đó có một người bây giờ rất nổi tiếng, một nam Thần tượng.
Thì, có nam Thần tượng trên thế giới này, nhưng nói thật thì, họ cũng chả giỏi giang gì mấy.
Dù thế, toàn bộ các nam Thần tượng đều cực kì nổi tiếng, có lẽ đơn giản vì họ là đàn ông trên thế giới này.
Tôi xem xét khuôn mặt của nam Thần kia, rồi sờ lên mặt mình, và đi đến chỗ có cái gương đính tường, nhìn ngắm khuôn mặt của mình.
Tóc tôi có màu nâu nhạt, và phần đuôi dài sắp chạm vai, đôi mắt thì to tròn còn mũi tôi lại rất mịn màng, tóm lại là khuôn mặt tôi đẹp rạng ngời, gợi tạo một nét đẹp ảo diệu.
Và khi so sánh mặt tôi với khuôn mặt của gã thần tượng mà tôi nhắc đến lúc nãy, tôi tự tin rằng mình dễ thương hơn gã nhiều.
Ngược lại, cho dù có so sánh với khuôn mặt của nữ giới ở đây đi nữa, thiết nghĩ vẻ đẹp này thuộc đẳng cấp thế giới rồi.
Tôi có nên trở thành Thần tượng không nhỉ? Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
Không đâu, không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ làm thế.
Sau khi tôi tỉnh dậy, một nữ bác sĩ khoác bộ đồ trắng đang đứng trước giường tôi, và có vẻ như đang khám cho tôi.
“… Cũng không có gì nghiêm trọng. Không hề có gì bất thường trong các kết quả X-quang hay CT, nhưng để đảm bảo thì, xin hãy cân nhắc ở đây thêm một thời gian rồi hẵng xuất viện.”
“Vâng ạ.”
“Tôi đã liên lạc thông báo với bố mẹ cậu rằng cậu đã tỉnh, nên tôi đoán họ sẽ đến đây sớm thôi”
Một nữ bác sĩ… Sau màn tự giới thiệu, cô ấy là một bác sĩ lành nghề tên là Takshina Minami, và cổ đang cười khá thoải mái.
“Mẹ cậu đã rất vui mừng và nhắn rằng cô ấy đang tới nhanh nhất có thể.”
“Là… là vậy ạ?”
Tôi cảm thấy hơi có lỗi với mẹ tôi, thái độ của tôi với bà ấy trong quá khứ có hơi tệ…
Nhưng mà, phòng bệnh này khá rộng. Màn hình TV được nối với một máy tính cá nhân, hơn thế còn có cả bếp và phòng tắm đứng. Tôi tự hỏi đống này tốn bao nhiêu tiền thế…
Đang nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng bật mở với một tiếng động lớn.
Khi tôi đảo mắt sang, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt hạt dẻ đứng ở đó với hơi thở đứt quãng.
Người phụ nữ chạy lại bên giường lao đến ôm tôi mà khóc.
“Mẹ sợ lắm! mẹ sợ lắm đó! Mẹ đã nghĩ là….. Có thể, con không bao giờ tỉnh lại nữa! Mẹ đã rất sợ đó!”
Tôi, Hatano Kohaku, nhìn người phụ nữ đang ôm lấy tôi mà khóc, một người phụ nữ hẵng còn trẻ đẹp như thiếu nữ đôi mươi, và không ai khác chính là mẹ tôi, Hatano Yoko.
“Xin lỗi mẹ, con đã khiến mẹ phải lo lắng rồi.”(Kohaku)
Nghe xong câu đó, mẹ tôi đờ người ra, giống như bị ngừng thời gian vậy. Bà ấy đứng im như tượng nghệ thuật ấy.
Tôi đã thành thật xin lỗi bà ấy, và bị đáp lại thế này đây… Cô ấy có lẽ đang bị bối rối với thái độ của tôi… nhớ lại thì, đây là
lần đầu tôi gọi cô ấy là ‘mẹ’.
“Có phải con vừa nói ‘Mẹ’...”(Yoko)
“Vâng, con xin lỗi vì thái độ tệ hại trước đây của mình. Khiến mẹ lo lắng như vậy, con đã phải suy ngẫm lại về bản thân mình.”(Kohaku)
…Như tôi đoán, bà ấy sẽ nghi ngờ tôi chăng? Có lẽ tôi hơi quá đà? Liệu cách tôi ứng xử có hơi lạ lùng so với trước? Tôi lo quá, liệu cô ấy đang nghĩ gì khi thấy tôi vừa nói một câu mà tôi sẽ không bao giờ nói trước kia? Giờ thì tôi chỉ có thể giải thích rằng tôi bất thình lình thay tính đổi nết…. khi tôi đang hối lỗi suy nghĩ, mẹ tôi trả lời lại với một giọng quyết liệt:
“Không, không, không sao đâu, con luôn là đứa con ngoan của mẹ, con không phải hối lỗi gì cả. Đừng lo lắng về những điều trước kia con đã làm! Không sao cả! Mẹ sẽ luôn chấp nhận mọi thứ về con!”(Yoko)[note45943]
Mọi chuyện vẫn ổn thế này khiến tôi hơi sốc đấy. Tôi đã tưởng tượng đến cái cảnh tôi phải cuống lên và giải thích như chó kêu luôn chứ.
Cho đến nay, tôi chắc rằng mình không phải là một đứa con ngoan… Tôi đã từng lén lấy tiền từ ví của mẹ rất nhiều lần…[note45944]
Có phải đây là tiêu chuẩn của tình thương yêu trong thế giới này? … Không phải là hơi quá “nặng nề” sao? “Co, Con hiều rồi, cảm ơn mẹ”
“Vậy thì thưa quý phụ huynh, tôi xin phép được đưa ra một số lời dặn dò, chúng ta sẽ đi đến phòng khác chứ ạ?”
Bác sĩ Takashina, nãy giờ vẫn đang đứng nhìn cuộc trò chuyện của hai mẹ con bọn tôi, mỉm cười lên tiếng.
“À vâng. Ừm, mẹ sẽ rời đi một lát gặp con sau nhé.”
“Vâng, gặp lại sau thưa mẹ.”
Có lẽ bà ấy khá vui với những gì tôi nói, trả lời lại: “Mẹ đi đây!” với bộ mặt tươi rói rồi rời phòng.
Nhìn bóng mẹ rời đi, tôi lấy một hơi thật sâu. Liệu rằng, mẹ tôi có nhận ra rằng tôi đã thay đổi?...
Giờ thì, tôi phải suy nghĩ về những việc sẽ làm tiếp theo và vị thế của tôi hiện tại.
Hiện tại tôi đang học năm ba THCS, giờ cũng là những ngày cuối cùng của tháng Chín.
HIện tại thì, việc xây dựng lại danh tiếng tại THCS đã là bất khả thi. Quan trọng hơn là tôi sẽ làm gì ở THPT. Lựa chọn đầu tiên là thi vào trường Nam sinh Seimei, khi mà tỉ lệ nam giới quá thấp như ở đây, vào được trường nam sinh rất khó, Đã vậy trường Seimei còn là một tường có tiếng tại Arhenheim - quốc gia mà tôi đang sống. Nam sinh từ khắp Arhemheim sẽ đổ dồn về đó để đăng kí. Do đó trường này có điểm chuẩn khá cao.
Và hãy dừng tại đây một chút. Ý tôi là, nếu tôi nhập học một trường nam sinh để trở thành một Devilish Man, thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngoài ra, tại ngôi trường đó, các học sinh khoá trên sẽ nhận nhiệm vụ hướng dẫn cho các tân sinh, nhưng có lời đồn rằng giữa các tân học sinh và người hướng dẫn thường nảy nở một tình cảm lãng mạn.[note45945]
Cái trường đó bị cái quái gì vậy? Tôi chắc chắn không bao giờ muốn bén mảng tới đó….
Rồi, khi tôi tới trường, tôi sẽ nhờ giáo viên tư vấn vậy…
Thôi nghĩ đủ rồi, gác lại vấn đề này qua một bên đã, tôi vơ tay vớ lấy cái điều khiển, bật TV lên, và chuyển kênh.
Điểm qua có chương trình tổng hợp, kịch, chương trình hỏi đố, chương trình thời sự, và một đống chương trình khác nữa, nhưng hầu hết người tham gia chúng đều là phụ nữ, cũng thỉnh thoảng có đàn ông, và trong số đó có một người bây giờ rất nổi tiếng, một nam Thần tượng.
Thì, có nam Thần tượng trên thế giới này, nhưng nói thật thì, họ cũng chả giỏi giang gì mấy.
Dù thế, toàn bộ các nam Thần tượng đều cực kì nổi tiếng, có lẽ đơn giản vì họ là đàn ông trên thế giới này.
Tôi xem xét khuôn mặt của nam Thần kia, rồi sờ lên mặt mình, và đi đến chỗ có cái gương đính tường, nhìn ngắm khuôn mặt của mình.
Tóc tôi có màu nâu nhạt, và phần đuôi dài sắp chạm vai, đôi mắt thì to tròn còn mũi tôi lại rất mịn màng, tóm lại là khuôn mặt tôi đẹp rạng ngời, gợi tạo một nét đẹp ảo diệu.
Và khi so sánh mặt tôi với khuôn mặt của gã thần tượng mà tôi nhắc đến lúc nãy, tôi tự tin rằng mình dễ thương hơn gã nhiều.
Ngược lại, cho dù có so sánh với khuôn mặt của nữ giới ở đây đi nữa, thiết nghĩ vẻ đẹp này thuộc đẳng cấp thế giới rồi.
Tôi có nên trở thành Thần tượng không nhỉ? Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
Không đâu, không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ làm thế.
Danh sách chương