Mae…Mae…Maegashira… đâu rồi nhỉ…

Tôi tìm số liên lạc của Maegashira trên danh bạ, một trong những người bạn là con trai ít ỏi của tôi ở thế giới này. Liên tưởng đến chuyện chỉ có một cái tên con trai trong danh bạ điện thoại làm tôi cảm thấy có chút cô đơn.

Một bằng chứng rõ ràng cho thấy tôi chưa từng kết bạn với một đứa con trai nào cho dù đã vào một trường cao trung tư thục.

Chỉ biết chơi với con gái không có nghĩa là tôi có vấn đề đâu nhỉ…? Hay đúng thực là tôi có vấn đề nhưng bản thân không biết…

Không, sao lại thế được?

Rồi tôi cũng đã tìm thấy số liên lạc của Maegashira, tôi nhấn nút gọi và điện thoại đổ chuông.

Nếu cậu ta không bắt máy thì mình sẽ gửi email.

Tôi đang tính chuyện sẽ làm tiếp theo trong tình huống Maegashira không bắt máy…

Khi tôi bắt đầu có ý định bỏ cuộc vì sau năm lần gọi nhỡ mà vẫn không có dấu hiệu hồi âm, bỗng nhiên có người nhấc máy.

– … Alo

Nhưng giọng nói từ đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Maegashira mà tôi biết. Giọng nói ấy nhã nhặn hơn và hơi trầm hơn so với những gì tôi nhớ.

Tôi không nghe nhầm đó chứ?

Thoáng chốc tôi thấy hơi bất an, nhưng trước đây tôi đã gọi cho Maegashira nhiều lần rồi nên tôi nghĩ phán đoán của mình không sai.

– À, xin thứ lỗi, đây là điện thoại của Maegashira phải không ạ?

– Đúng rồi, đây là điện thoại của Akihito. Anh xin lỗi nhưng giờ em ấy không có nhà.

– À, vậy ạ… Để em gọi lại sau.

– …À, em có thể đợi một chút không?

Giọng nói tôi nghe được khá trẻ, nên tôi đoán người bắt máy có thể là một người quen ở trường của Maegashira; lúc định gác máy, thì tôi nghe anh ta bảo tôi nán lại…

…Tôi nghe rồi, nhưng vẫn vờ như không nghe thấy gì và cúp máy.

… Tút.

Rồi tôi nhẹ nhõm buông người. Chắc người bắt máy là người trong trường Maegashira… Trường Seimei. Có lẽ đó là một tiền bối kèm cặp học hành mà cậu ta bảo tôi… hoặc cũng có thể là bạn cậu ta.

Nhưng dù là gì thì tôi cũng không muốn dính líu tới nơi đó quá!

Hình tượng về các nam sinh theo học Kenran khá là xấu trong mắt các học sinh của Seimei, tôi không biết anh ta định nói gì với tôi nếu tôi nghe máy tiếp nữa!

Tôi nghĩ về phương án gửi email cho Maegashia nên chộp lại điện thoại về tay, nhưng ngay lúc đó, máy tôi bỗng đổ chuông.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Maegashira Akihito”.

Tôi hơi lo không biết có nên nghe máy không. Có thể bên kia là Maegashira gọi lại cho tôi sau khi nghe chuyện từ người mới nãy cũng nên… Nhưng cũng có thể chính là cái người mới nãy vừa bắt máy.

Tôi hơi lo nhưng… Vẫn quyết định bấm nút chấp nhận cuộc gọi.

– Em có hơi bối rối đó…

Tôi suýt thì cúp máy khi nghe giọng đó, nhưng đã kìm lại được.

Mà anh ta bảo tôi bối rối… Nghe không hiểu sao đến nổi da gà.

…Và đã nổi da gà thì… cúp máy đi thôi.

Vì vụ nổi da gà làm tôi thấy rợn mà, sao trách tôi được nhỉ…?

Nhưng anh ta thuộc kiểu người không từ bỏ dễ dàng.

Tôi lại có cuộc gọi đến. Cảm thấy không còn lựa chọn nào khác, tôi bắt máy.

– Sao cứ cúp máy giữa chừng vậy, em tệ quá đó!

– Em xin lỗi, tín hiệu hơi yếu ạ.

– À… vậy sao…? Chà, nếu là do tín hiệu yếu thì cũng bất khả kháng ha…

…Anh ta không ngờ lại là kiểu con trai ‘dễ dãi’.

– Ừm, anh là người bắt máy lúc nãy ạ? Anh cần gì ư?

Tôi đổi ngang câu chuyện về việc tôi không nghe thấy gì khi anh ta bảo tôi khoan cúp máy.

Nhưng anh ta không trả lời câu hỏi của tôi.

– Không không, à, quan hệ giữa em và Akihiko là gì…?

Một câu hỏi đúng kiểu nghi ngờ người yêu ngoại tình.

Dừng, dừng, đừng có hỏi em mấy câu như thế…

Giọng tôi cũng phù hợp với tuổi tôi, một giọng trẻ, không biết làm thế nào anh ta lại có thể nghe giọng mà nghi tôi và Maegashira có quan hệ trên mức bạn bè cho được…

– Em không biết anh là ai, nên em xin phép không trả lời ạ.

– Vậy sa…

Tôi cúp máy trước khi anh ta kịp nói gì.

Phù…, học sinh Trường Seimei… còn hơn cả tôi tưởng tượng nữa…

Tôi lau mồ hôi trên trán và thở phào.

…Và điện thoại tôi lại đổ chuông.

Bám–dai–như–đỉa–ấy?

Tôi lại nghe máy. Và đồng thời cũng…

– Anh bám dai quá vậy! Đồ thằng khốn!

– Tớ, tớ xin lỗi…

Nhưng giọng trong điện thoại là giọng của bạn tôi.

– …Hở?

– Ừm… Tớ xin lỗi, tớ làm phiền cậu hả?

– À, không đâu, để tớ xin lỗi mới phải. Lúc tớ gọi cậu thì cái người nghe máy hỏi tớ rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì.

– Tớ, tớ xin lỗi, nhưng tiền bối của tớ nói vậy không có ý xấu đâu… À! người bắt máy là tiền bối phụ trách học tập của tớ đấy. Anh ấy là một người tốt, rất biết quan tâm và chăm sóc người khác…

Maegashira giải thích với tôi về người nghe máy lúc nãy, tiền bối của cậu ta… Cậu ta cũng bắt đầu kể những điểm nổi bật của tiền bối cậu ta luôn.

Nhưng Maegashira này… Tôi chẳng có hứng thú gì với tiền bối của cậu đâu. Xin lỗi nhé…

Không cần biết tôi có muốn thêm bao nhiêu cái tên của con trai vào trong danh bạ điện thoại, thì cái tên này tôi cũng phải muốn chừa ra.

Tôi cố dừng Maegashira luyên thuyên về tiền bối của tậu ta và nói với cậu ta về buổi họp lớp.

– Họp lớp hả?

– Ừm, có vẻ sẽ sớm được tổ chức thôi, thế nào? Cậu có định đi không?

– … Hatano-kun có đi không?

– Có, tớ đi.

– OK, tớ cũng sẽ đi! Tớ sẽ không bỏ cậu một mình với một bầy quái đói đâu!

Cậu ta… cậu ta luôn nghĩ bạn cùng lớp là bầy quái đói trong lúc học sơ trung hả?

Nên cậu ta đã luôn sống trong khủng hoảng tinh thần suốt chừng ấy thời gian ư…

Dù sao thì Maegashise đã quyết định đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện