「Đây chắc hẳn là nhà thờ nhỉ?」

Dù trông có vẻ đơn sơ, nhưng tường lại được xây khá dày và còn có cả vườn nữa. Chắc nơi đây được xây dựng để trưng dụng làm nơi trú ẩn khẩn cấp hoặc bệnh viện dã chiến.

Bước vào trong, đập vào mắt tôi là bức tượng tạc hình nữ thần Liriel, người đã cho tôi chuyển sinh.

Nữ thần Liriel là một trong Ngũ Đại Nữ Thần, sỡ hữu quyền năng của đất mẹ và nữ thần mùa vụ. Cả tên và những chi tiết nhỏ đều giống với nữ thần đã cho tôi chuyển sinh, tương truyền người từng hạ phàm xuống trần gian để ban phép màu qua những lời cầu nguyện của con người, hoặc giáng thế vào cơ thể một người nào đó.



Khi tôi còn đang mãi ngắm nhìn bức tượng, một vị linh mục lớn tuổi đi từ phía xa lại chào chúng tôi. Không giống với mạo hiểm giả kiểu-linh-mục trong tổ đội của Arsus, vị này mang một dáng vẻ hiền từ đúng với chức vụ của bản thân.

「Ôi trời, khách đến thăm nhà thờ ư? Rất hoan nghênh hai vị.」

「Xin chào, tôi là Chise, một mạo hiểm giả. Còn đây là Tet, đồng đội của tôi.」

「Hân hạnh được gặp mặt!」

Giọng nói vui vẻ của Tet vang vọng khắp sảnh đường trang nghiêm của nhà thờ, nhưng vị linh mục vẫn nhìn em ấy với một ánh mắt ấm áp.

「Chise-sama và Tet-sama. Tôi có thể giúp gì cho hai vị?」

「Chúng tôi đến đây để xử lý một trang bị bị quyền rủa chúng tôi tìm thấy trong hầm ngục.」

「Ra vậy. Chúng ta sẽ bàn chuyện trong căn phòng đằng kia.」

Sau khi được vị linh mục dẫn đến phòng khách, chúng tôi giải thích mọi chuyện với ông ấy giống như lần báo cáo với Hội. Sau đó chúng tôi lấy chiếc hộp đá được bọc kín chứa chiếc vòng cổ bị nguyền ra khoi túi ma thuật.

「Nó ở bên trong này.」

「Hừm… Trông nó khá bình thường so với một vật bị nguyền rủa. Vậy hai vị muốn làm gì với nó? Mang theo mấy thứ nguyền chú này sẽ đem lại bất hạnh đấy. Nhà thờ có thể giúp các vị xử lý nó.」

「Chúng tôi muốn nó được thanh tẩy tại đây nếu có thể.」 Tôi nói, đoạn đặt lên bàn ba đồng vàng nhỏ - chi phí ước tính cho việc thanh tẩy.

Vị mục sư gật đầu nói. 「Được rồi. Tôi sẽ bắt đầu ngay.」 Sau khi mở nắp hộp, ông ấy bắt đầu chuẩn bị những dụng cụ cần thiết cho nghi lễ và đặt lên bàn. 「––<Hỡi Nữ thần, với ma lực của mình, con cầu xin người hãy thanh lọc sự ô uế của thế giới>. [Thanh tẩy].」

Mặc dù không tin mấy chuyện tín ngưỡng cho lắm, nhưng bằng cách tập trung ma lực vào mắt, tôi vẫn có thể hiểu được sơ bộ cách thức ma pháp thanh tẩy hoạt động. Anh ấy đang sử dụng ma lực của bản thân để can thiệp và gỡ rối ma lực đen – tạm gọi là tà khí – toả ra từ chiếc vòng cổ bị nguyền, biến nó thành một thứ vô hại. Mỗi mảnh tà khí được gỡ ra đều biến thành ma lực màu sắc khác nhau, tan dần và biến mất.

Ra là vậy. [Thanh tẩy] phân huỷ ma lực của mục tiêu; nó không hẳn là quá khác biệt so với cách [Tịnh hoá] phân huỷ bụi bẩn.

Khi tôi vẫn còn đang mải suy nghĩ thì mục sư đã hoàn thành việc thanh tẩy và cầm chiếc vòng cổ lên ngắm nghía rồi gật đầu. 「Nghi lễ hoàn thành. Tôi sẽ trả vật này lại cho bạn.」

「Cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi kiểm tra được chứ?」

「Tất nhiên là được. Của cô đây.」

Tôi lấy chiếc mắt kính thẩm định ra và kiểm tra chiếc vòng cổ.

「Cảm ơn ngài. Có vẻ như lời nguyền đã biến mất hoàn toàn」

「Vậy sao. Cho tôi mạn phép hỏi loại ma đạo cụ này là gì được không, để tiện tham khảo sau này?」

「Cái này được gọi là vòng cổ phát hiện nguy hiểm. Nó sẽ phát sáng màu đỏ khi nguy hiểm đến gần.」

Dù đây là một công cụ khá hữu ích, nhưng nó lại có chút diêm dúa đối với tôi – một người có dáng vẻ của một thiếu nữ nhỏ. Nên tôi lại gói nó vào trong vải rồi cất vào trong túi ma thuật. Sau đó vị mục sư dẫn chúng tôi ra cửa.

Nhưng có một cậu trai nhỏ đang đứng đợi chúng tôi ở đó.

「Thưa Cha, có thật là có mạo hiểm giả vừa đến không?!」

「Ồ, là Dan sao. Con đang làm gì thế?」

Khi vị linh mục nói với cậu bé kia bằng giọng trách móc nhẹ nhàng, thì cậu ấy ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng vào mắt ông ấy. 「Thưa cha, hai người là mạo hiểm giả phải không ạ?」

「Ừ, đúng thế. Họ đến đây có chút việc, nhưng họ chuẩn bị về rồi.」

「Vậy thì, chị ơi! Xin chị, xin hãy đưa em vào trong hầm ngục với chị, giống như đứa trẻ kia với!」

Tet trông lớn tuổi hơn, nên có vẻ cậu bé nghĩ tôi là đứa trẻ đi theo em ấy. Đúng là vì tôi trông nhỏ hơn Tet nên có mọi người thường nghĩ rằng cô ấy là thủ lĩnh tổ đội, và có kha khá người nghĩ rằng tôi chỉ đang ăn bám em ấy. Nhưng tôi cũng là một mạo hiểm giả hạng C chính thức đó! Khi tôi còn đnag suy nghĩ đến việc học ma pháp Ảo ảnh để trông bằng tuổi với Tet thì vị mục sư đã ôn tồn nhắc nhở cậu bé.

「Con không được làm phiền các mạo hiểm giả như vậy. Chưa kể công việv này rất nguy hiểm; trẻ em bị cấm không được phép bước chân vào hầm ngục.」

「Tại sao chứ?! Cháu không thể kiếm tiền nếu không khám phá hầm ngục!」

「Với tư cách là cha của những đứa trẻ ở đây, ta không thể cho phép con làm việc gì nguy hiểm được.」

Sau khi bị răn dạy nghiêm khắc, cậu bé đỏ mặt vì xấu hổ và buồn tủi trước khi chạy biến vào phía sau nhà thờ. Vị mục sư nhìn cậu ấy chạy đi, thở dài rồi quay sang xin lỗi chúng tôi.

「Thật lòng xin lỗi vì đã làm phiền hai vị.」

「Tet không để bụng đâu!」

「Cậu bé đó là ai thế?」

Mặc dù ông ấy không nhờ vả gì chúng tôi, nhưng tôi vẫn tò mò về mối quan hệ giữa vị mục sư và đứa trẻ đó.

「Thằng bé là một trong những đứa trẻ trong cô nhi viện tôi phụ trách ở phía sau nhà thờ.」

「Ra vậy. Cậu ấy có vẻ khá lo lắng về tiền bạc. Cô nhi viện đang gặp khó khăn sao?」

「Dù chúng tôi vẫn nhận sự giúp đỡ từ lãnh chúa và các tín đồ, nhưng thú thật… Tôi thực sự lo lắng về tương lai của bọn trẻ.」

「Vậy à…」

Tôi hiểu là vị linh mục vẫn đang cố hết sức mình. Nhưng để một đứa trẻ được ông ấy chăm sóc đang tìm cách kiếm tiền thì chắc hẳn cô nhi viện đang khó khăn lắm.

「Tet, thà làm một kẻ đạo đức giả còn hơn là khoanh tay đứng nhìn, nhỉ?」

「Cứ làm những gì chị muốn thôi, Phù thuỷ-sama. Chị không hề sai đâu.」

「Cảm ơn em nhé Tet… Thưa Cha.」

Khi tôi nói chuyện với vị linh mục – người có chút buồn bã khi nhắc về cô nhi viện, ông ấy liền ngẩng đầu lên và lại trưng ra vẻ mặt dịu dàng.

「Chúng tôi không có gì nhiều, nhưng xin hãy dùng số tiền và thực phẩm này cho cô nhi viện.」

「Như này liệu có thực sự ổn không?」

Tôi rút ra một đồng vàng nhỏ còn lại từ chỗ tiền bán đồ lúc nãy ở hội, cùng với một ít thực phẩm chúng tôi đang tích trữ. Tôi không biết là ở đó có bao nhiều đứa trẻ mồ côi, hay liệu chỗ đó có đủ hay không. Tôi chỉ muốn làm gì đó có ích cho bọn trẻ.

「Thật sự cảm ơn hai vị. Cầu cho nữ thần Liriel luôn phù hộ hai người.」

「Chúng tôi về đây.」

「Bọn tôi sẽ quay lại nếu cần thiết!」

Chào tạm biệt vị linh mục, tôi và Tet rời nhà thờ và quay về căn hộ.

Dù đã quyên góp gần hết những gì kiếm được trong vài ngày vừa qua cho nhà thờ, tôi không hề thấy hối hận khi nghĩ rằng chúng sẽ có ích cho cô nhị viện. Một ngày nữa lại qua đi với những suy nghĩ tích cực rằng chúng tôi luôn có thể kiếm thêm tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện