Tôi nằm dài trong lều của mình sau khi vừa thức dậy vào buổi sáng.

Tôi tút lại vẻ ngoài bằng ma pháp《Clean》, khoác chiếc áo choàng trùm đầu tôi vẫn thường mặc mỗi ngày lên, cầm cây trượng theo bên mình và rời khỏi lều.

Đang ở trước lều là Tet, người vẫn đang ngồi canh gác cùng với đó là ba mạo hiểm giả mà tôi đã giúp đỡ vào hôm qua.

「Ou, jou-chan[note49284]. Cô dậy rồi à. Chào buổi sáng.」

「Chào buổi sáng」

Sau khi đáp lại một cách ngắn gọn, tôi lấy bữa sáng ra khỏi chiếc túi đeo hông ma thuật và đặt chúng lên chiếc bàn đá.

「Đây. Giúp anh thêm một hay hài lần nữa cùng không sao đâu, xin mời.」

「Thật đỡ quá. Nhân tiện, cảm ơn cô vì điều này nhưng…」

Nhắc mới nhớ, khi tôi chữa trị cho em trai anh ấy, tôi cũng quên béng mất về vấn đề tiền thù lao luôn, đã thế còn cung cấp thức ăn cho họ nữa chứ.

(Chi phí chữa trị ở thế giới này là bao nhiêu ta? Mà loại thực phẩm nào có thể kiếm được trong khu rừng này?)

Giá của máy bán hàng tự động trên núi Phú Sĩ là gấp khoảng ba đến 5 lần bình thường hay đại loại vậy. Nên năm lần giá mọi thứ chắc là vừa đẹp.

「Để xem. Thông thường chi phí điều trị là bao nhiêu vậy?」

「Thường thì ít nhất là một đồng bạc và từ đó tăng lên đến tận trời xanh. Vết thương như của em trai tôi phải tốn cỡ hơn mười đồng bạc.」

Tận mười đồng bạc cho một ma pháp cỡ đó thôi à, chẳng phải là quá đắt sao? Thôi thì, lấy mức giá thấp nhất là một đồng bạc gấp bốn lần lên vậy.

「Vậy thì, tổng cả việc chữa trị và thức ăn, tôi sẽ lấy bốn đồng bạc.」

「Nah!?」

Tôi nhẹ nhàng đáp lại người đàn ông đang há hốc mồm vì kinh ngạc.

「Không cần trả ngay bây giờ đâu. Về đến thị trấn rồi trả cũng được mà.」

「Không, tôi sẽ trả luôn!」

Nói rồi, mạo hiểm giả tên Lyle lộn mặt trong chiếc ủng ra, có những đồng tiền được giấu dưới đế ủng cũng như bên trong áo giáp, anh ấy đưa cho tôi bốn đồng bạc cùng với người đồng đội mạo hiểm Anna.

「Như này đủ chưa?」

「… Tôi sẽ nhận nó vậy.」

Thực ra thì, tôi cũng không thấy thoải mái lắm khi nhận những đồng bạc được giấu dưới ủng. Nó trông có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, nên tôi vệ sinh nó bằng mà pháp tẩy rửa 《Clean》 rồi khử trùng cho nó.

Nghĩ kĩ lại thì, thực ra cũng không sai khi giấu tiền trong ủng để làm quỹ đen phòng khi khẩn cấp, chưa kể ion bạc trong đồng bạc có tác dụng kháng khuẩn và ngăn ngừa bệnh nấm da chân. Nếu đúng vậy thì, thật không thể xem thường mẹo vặt của các mạo hiểm giả nhỉ.

「Tôi hỏi một chút được không?」

「Gì thế? Vì cô là ân nhân của chúng tôi, nên tôi rất sẵn lòng trả lời bất cứ câu hỏi nào, miễn là tôi biết câu trả lời.」

「Nếu đi về phía hạ nguồn của dòng sông này, thì liệu có thể gặp được thị trấn nào của con người không?」

「Aa, đó là Daryl, thị trấn biên giới nơi chúng tôi sống. Nếu cô không phiền thì có thể cùng chúng tôi quay về thị trấn không?」

Tôi đã nghĩ là họ sẽ đề nghị điều này trước khi tôi ngủ cơ. Mặc dù tôi đã chữa lành vết thương cho em trai anh ta, nhưng thay vì phải mạo hiểm quay về thị trấn khi phải mang theo một người bị thương như vậy, chẳng phải là sẽ tốt hơn nếu họ đi cùng chúng tôi – những người có khả năng đánh bại lũ orc sao. Chưa kể, tôi muốn biết thêm một chút kiến thức về thế giới này từ họ.

「Được thôi, tôi cũng chả phiền đâu. Tet cũng vậy nhỉ?」

「Tet sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của Phù thủy-sama.」

Sau khi nghe tôi và Tet nói vậy, Lyle-san như trút được gánh nặng vậy.

「Vậy thì, hãy xuất phát sau khi chúng ta ăn xong bữa sáng nhé.」

Nói xong, tôi ăn sáng cùng với Tet.

Chà, có vẻ vì chúng tôi cũng ăn cùng một loại thức ăn với nhóm mạo hiểm giả kia nên họ không hề nghi ngờ gì.

Tuy nhiên, tôi cũng đã ăn thêm một quả 【Trái cây kì diệu】 để tăng lượng ma lực tối đa của bản thân.

Hôm nay có vẻ tôi khá may mắn khi tăng giới hạn ma lực lên thêm được tận 5 ma lực.

「Giờ thì chúng ta đã dùng bữa xong… nhưng còn mạo hiểm giả đó, anh ta bị thiếu máu phải không?」

「Xin lỗi. Đợi tôi một tí.」

John – mạo hiểm giả bị thương xin lỗi tôi. Là người đã cứu anh ta, nhưng tôi cũng chẳng có ý định bắt ép một người bị thương đâu.

「Anh chờ tôi một chút nhé?」

Tôi lấy một ít thức ăn mình đã cất trữ trong chiếc túi ma thuật ra.

Một trong số đó là một loại mứt mận giàu sắt. Và cái còn lại là sữa chua thông thường.

Tôi đổ chúng vào một cái hộp khác, trộn đều lên rồi đưa cho anh ta.

「Ăn cái này thử xem. Nó sẽ không có tác dụng ngay lập tức như thuốc đâu, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.」

「À, xin lỗi về điều đó. A, nó chua chua ngọt ngọt ngon quá.」

Thấy John-san đang thong thả thưởng thức, Lyle-san hỏi tôi:

「Xin lỗi vì đã khiến cô phải giúp đỡ nhiều như vậy. Nhưng thứ thuốc đó là gì thế?」

「Nó không phải là thuốc mà là một món ăn được làm bằng cách trộn mứt mận khô với sữa chua lên men. Mận khô có tác dụng chống thiếu máu, nên nó cũng có lợi cho phụ nữ đến kì kinh nguyệt nữa.」

「THẬT SAO!? Khoan đã nào, cho tôi một ít với!」

「Còn lâu nhé! Cái này là cô ấy cho tôi mà!」

Ở thế giới này cũng có sữa chua nữa sao? Lyle-san có vẻ tin là sữa chua có tồn tại ở thế giới này, trong khi đó nữ nhân duy nhất của tổ đội – Anna – đang cố giật hộp sữa chua từ tay John-san – người đang bị thiếu máu do chấn thương.

Cô ấy có vẻ đang gặp rắc rối vì kì kinh nguyệt không đều của mình do lơ là chăm sóc bản thân cộng với lại áp lực từ công việc thực địa của một mạo hiểm giả.

Ngoài ra, sau lưng tôi còn có ––

「Phù thủy-sama à~, thứ đấy có vẻ ngon đó…」

「Haa, được rồi. Chị sẽ làm một phần cho Tet. Tôi cũng sẽ cho cô một phần nữa nên hãy bình tĩnh lại đi Anna.」

Cuối cùng thì chỗ mứt mận mà tôi tạo ra bằng ma pháp sáng tạo đã bốc hơi sạch sẽ. Vì tôi dùng khá nhiều đường để làm chỗ mứt đó, nên Tet với Anna có vẻ khá thỏa mãn vì món đồ ngọt này.

Sau đó thì Lyle-san đã cảm ơn tôi rối rít.

「Trước khi khởi hành về thị trấn thì hãy chắc chắn chúng ta đã ăn uống và dọn dẹp xong nhé.」

「À, được thôi.」

Mặc dù về trí óc thì là của một người trưởng thành, nhưng tôi không biết liệu với cái thân hình trẻ con này của mình có thể theo kịp nổi họ không nữa.

「Tôi nghĩ là chúng ta sẽ đến thị trấn vào khoảng đầu chiều…」

「Mà chúng ta di chuyển cũng khá chậm, nên chắc là sẽ đến đó muộn hơn chút.」

Mặc dù đã ăn sữa chua mận và nạp lại một ít sắt cho cơ thể, nhưng John-san vẫn chưa phục hồi kịp.

Chưa kể, tôi với thân hình trẻ con này thậm chí còn chậm hơn nữa, nên nhìn chung chúng tôi đang di chuyển khá thong thả.

Như này có khi tới tối chúng tôi mới đến được thị trấn mất.

Thế mà nhìn sang Tet ngây thơ vô số tội, em ấy vẫn cứ vô tư bước tư bước lên phía trước chúng tôi cứ như là chả quan tâm đến thứ gì khác vậy.

Tuy nhiên––

「Ahh, Phù thủy-sama ơi~」

Tet trượt chân khi leo núi đá rồi rơi thẳng xuống sông, sau đó ôm chặt tôi nước mắt lưng tròng.

Tôi đã lo là cơ thể bằng đất đó sẽ vữa ra, nhưng có vẻ như là không sao hết.

Nhưng kể cả thế thì tôi mong là em ấy sẽ không ôm tôi khi người đang ướt sũng như thế này.

Khi tôi sử dụng 《Breeze》, một ma pháp tạo ra cơn gió để hong khô cho em ấy, Tet trưng ra một vẻ mặt trống rỗng rồi cười ‘Eheheh’, thật là hết nói nổi mà.

「Nghĩ lại thì, chúng tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân rõ ràng với jou-chan thì phải. Chúng tôi là tổ đội mạo hiểm giả 【Chim ưng cưỡi gió】. Tôi là Lyle, một mạo hiểm giả hạng C và là một kiếm sĩ tiên phong.」

「Tôi là John, em trai anh ấy. Tôi cũng là một mạo hiểm giả hạng C và là một trinh sát chuyên dò tìm và phá bẫy.」

「Tôi là Anna. Một cung thủ hạng C.」

Theo như họ nói thì, mặc dù tên là 【Chim ưng cưỡi gió】, nhưng ở thị trấn họ thường được gọi là 【Phong ưng】.

「Tet là Tet! Còn đây là Phù thủy-sama!」

「Này, Tet!」

Tet giới thiệu chúng tôi theo cách em ấy thích, nhưng ánh nhìn của họ lại tập trung vào tôi – người được gọi là “Phù thủy-sama”. Phù thủy hay gì đó đại loại vậy, không phải tên tôi, nhưng hiện tại thì tôi cũng chưa có tên. Thôi thì, tôi đành tự quyết định tên mình ngay tại đây vậy.

「Tên tôi là –– Chise. Phù thủy Chise.」

Tôi chọn cái tên này bằng cảm tính, nhưng trong tôi đã bình tĩnh đi một chút rồi.

「Vậy à, Chise và Tet đúng không? Một lần nữa, rất mong được giúp đỡ.」

「Vâng, rất vui được gặp.」

Ngay cả những cuộc gặp mặt lướt qua cũng đều là do duyên số đúng không nhỉ? Cảm giác như bức màn chắn giữa chúng tôi đã được phá bỏ sau khi chúng tôi giới thiệu bản thân với nhau, và tổ đội Phong ưng đã giải thích hoàn cảnh của họ với tôi.

「Thực ra thì, chúng tôi đến đây vì một ủy thác điều tra khu rừng này.」

「Điều tra khu rừng này?」

「À, do có quá nhiều orc được phát hiện. Chúng tôi đến để điều tra xem có gì bất thường trong khu rừng không.」

Sâu bên trong khu rừng, xa hơn một chút so với nơi chúng tôi gặp nhau –– có vẻ như có một cái làng orc đang được hình thành.

Ngoài ra, trong cái làng đó còn có rất nhiều orc chủng cấp cao như con orc warrior da đen và con orc wizard sử dụng ma pháp mà chúng tôi thấy hôm qua. Chưa kể, hình như chúng còn được lãnh đạo bởi một con orc king.

「Nếu thế thì chẳng phải tốt nhất là nên tập hợp vài hiệp sĩ và mạo hiểm giả lại để thảo phạt chúng sao?」

「À, chính vì vậy nên chúng tôi đang cần quay lại thị trấn để báo cáo lại chuyện này. Lúc đó nếu không gặp Chise thì có lẽ chúng tôi đã chết và không thể báo cáo lại được rồi. Cảm ơn cô rất nhiều.」

Được khen như vậy thật là ngại quá đi. Ước gì tôi có thể giấu được bộ mặt hiện giờ của mình vào sau mép của cái mũ áo.



Quái vật không thường xuyên xuất hiện gần dòng sông, nên chuyến hành trình không gặp chút trắc trở nào

Vừa đi vừa nghỉ khá nhiều lần, chúng tôi hướng về thị trấn.

Sau đó, chúng tôi đi dọc theo con sông, ra ngoài khu rừng, men theo con đường mòn băng qua đồng bằng và đến thị trấn đúng vào lúc hoàng hôn trước khi cánh cổng thành đóng lại.

「Có cổng thành ở phía đông và phía tây. Khu rừng vừa nãy chúng ta rời khỏi nằm ở phía bắc.」

「Chúng tôi đến từ khu vực đồng bằng phía bên kia khu rừng.」

「Nếu vậy thì có lẽ các bạn đã đi vòng qua dãy núi. Ngoài đó là khu vực biên giới với Đế quốc, một nơi khả năng cao sẽ trở thành chiến trường.」

Không biết Lyle-san có hiểu rõ về địa lý quanh đây không nhỉ, tôi khá chắc là có vì anh ấy đã dạy tôi chút ít.

Nếu như tôi chuyển sinh đến đây vào một thời điểm khác, khả năng cao là tôi đã phải bắt đầu một cuộc sống mới tại dị giới ngay giữa chiến trường rồi.

Hơn nữa, nếu tôi được dịch chuyển đến đồng bằng ở phía đông, ở đó sẽ là Thú nhân quốc Gard. Nếu tôi được dịch chuyển đến đồng bằng phía tây bắc, đó sẽ là Đế quốc Mubad.

Và có vẻ như giờ đây tôi đang ở Vương quốc Ischea, ở phía đông của đồng bằng nơi tôi bắt đầu cuộc sống mới.

「Giờ chúng ta hãy xếp hàng tại khu vực dành cho mạo hiểm giả.」

「Chẳng phải tôi với Tet nên xếp hàng ở khu vực dành lữ khách sao?」

「Này này, Chise là ân nhân của chúng tôi. Hãy thương lượng với người gác cổng để chúng ta có thể vào thành cùng với nhau.」

Cổng thành được chia làm nhiều hàng khác nhau như hàng dành cho thương nhân, hàng dành cho lữ khách, hàng dành cho mạo hiểm giả,… vân vân. Chúng tôi cũng xếp hàng theo họ.

Và rồi người gác cổng tiếp đón những mạo hiểm giả giả trở về thị trấn sau khi hoàn thành ủy thác, nhưng khi nhìn thấy Lyle và tổ đội thì chặn chúng tôi lại.

「Lyle… có chuyện gì thế! Hành lý của cậu không còn nữa, và trang bị của John bị hỏng và rách rưới đến mức như thế này!」

「Chúng tôi đã gặp một số vấn đề với ủy thác. Nhưng những jou-chan lữ khách này đã cứu chúng tôi.」

「Hà~, thôi được rồi, tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng thật may là cậu vẫn bình an. Tôi cũng hiểu hoàn cảnh của hai jou-chan này rồi.」

Khi vào thị trấn, chúng tôi bị hỏi một số câu hỏi nhẹ nhàng và được yêu cầu trả phí nhập cảnh. Phí nhập cảnh cho tôi và Tet được trả bằng những đồng bạc phí điều trị tôi nhận được từ Lyle trước đó.

「Số tiền này sẽ không được trả lại, nhưng nếu cô bé làm một chiếc thẻ chứng minh nhân dân tại hội, lần sau cô bé sẽ không cần phải trả tiền nữa. Đây, tám đồng xu lớn.」

Nói rồi, anh ấy đưa cho tôi tám đồng xu lớn tiền thừa.

「Đồng xu lớn?」

「Lần đầu cô bé thấy nó à? Mười đồng xu bằng một đồng xu lớn, và mười đồng xu lớn bằng một đồng bạc lớn.」

Thêm nữa, mười đồng bạc bằng một đồng vàng, và mệnh giá cao hơn nữa là đồng vàng lớn. Trong những giao dịch cấp quốc gia, có vẻ họ còn dùng những đồng xu được làm từ kim loại ma pháp.

Ngoài ra, anh ấy còn dạy tôi giá cả cơ bản ở thị trấn này: một bữa ăn tại một quầy hàng thực phẩm hoặc quán ăn có giá khoảng năm đồng xu, còn bánh mì ở tiệm bánh thì hai đồng xu.

「Ra vậy, cảm ơn vì đã cho tôi biết.」

Tôi cất chỗ tiền thừa vào túi và bước qua cổng thành. Sau đó, trong khi tìm hiệu giá thị trường tại các quầy hàng dọc theo con đường chính của thị trấn, tôi bắt gặp một tòa nhà có treo huy hiệu hình hai thanh kiếm đan chéo nhau.

「Đây là ngôi nhà của bọn tôi, Hội Mạo hiểm giả.」
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện