「Chào các cô gái! Mong được làm việc cùng các bạn!」

「Vâng, chúng tôi cũng rất mong được làm việc với ông.」

Vì nếu chỉ đi thẳng đến Thành phố Hầm ngục thì sẽ rất nhàm chán nên tôi và Tet đã nhận một uỷ thác hộ tống đoàn thương nhân đi cùng đường. Trong suốt một năm du hành, chúng tôi đã bảo vệ rất nhiều người khỏi ma vật và trộm cướp không ít lần, nên dù không thông qua hội thì chúng tôi vẫn có thừa kinh nghiệm.

Sau khi nhận uỷ thác, tôi cho người đưa ra uỷ thác xem thẻ hội của mình, và anh ta trông có vẻ khá sốc

「Hai cô đang ở hạng C ư, ở cái tầm tuổi này á?」

「Chúng tôi cũng chỉ vừa mới thăng hạng thôi.」

「Đỉnh thật đó!」

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm khi anh ta khôn có ý khinh thường bản thân tôi trong bộ trang phục phù thuỷ với chiếc mũ trùm đầu kéo xuống che nửa mặt này.

Và rồi, những mạo hiểm giả khác cũng nhận uỷ thác lần này và bắt đầu tập hợp lại. Khi chúng tôi đang giới thiệu về bản thân thì một tổ đội khác lườm bọn tôi với ánh mắt khó chịu trước khi đứng dậy và đối mặt với tôi và Tet.

「Rồi bọn ta sẽ phải làm gì nếu để hai đứa ranh con này làm tan nát

uỷ thác hộ tống lần này? Hay ý bọn này là muốn bố mày phải bảo vệ chúng nó trong khi nó thì ngồi mát ăn bát vàng?」

「Này, dừng lại đi! Hai người họ thực sự đang là hạng C đó!」

「Hah! Bọn này chắc chỉ chui rúc vào một cái tổ đội nào đó rồi hướng ké kinh nghiệm từ mấy tên đó chứ gì! Làm thế quái nào một con đàn bà và một đứa nhãi ranh lại có hạng cao hơn chúng ta được!」

Dưới lớp mũ trùm đầu, tôi lặng lẽ thở dài trước những lời chê bai ấy. Chủ nghĩa nam giới thượng đẳng[note53807] tràn làn trong cộng đồng mạo hiểm giả. Quả thực đây là lĩnh vực do nam giới thống trị, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có rất nhiều nữ mạo hiểm giả xuất sắc- Trong đầu tôi thoáng qua một ý nghĩ rằng, số lượng mạo hiểm giả chúng tôi phải làm việc cùng sẽ ít đi đôi chút vì đã không can ngăn đồng đội của họ.

「Ê, sủa gì đi, mấy con nhãi!」

Tên mạo hiểm giả nãy giờ đang lườm chúng tôi tiếp tục nheo mắt và tiến thêm một bước.

Được thôi. Nếu ông bạn thích đánh nhau, thì tôi chiều.

「Tet.」

「Đã rõ!」

Tôi ra lệnh như thể đã quá quen với việc này, và Tet cũng di chuyển rất tự nhiên áp sát và đấm cho tên mạo hiểm giả kia một cú vào bụng. Mọi người xung quanh đều choáng váng, không kịp ngăn cản những gì vừa xảy ra. Tác động của cú đấm đó đã xuyên qua lớp giáp da của hắn ta.

Tôi chĩa cây trượng của mình vào tên mạo hiểm giả đó.

「Giờ thì –-《Chữa lành》」

Tên vừa lĩnh trọn cú đấm của Tet lồm cồm ngóc đầu dậy khi ma pháp hồi phục làm giảm bớt cơn đau của hắn. Có vẻ như cú đấm vừa rồi đã khiến hắn ngất đi trong giây lát, bởi giờ trông hắn vẫn khá lờ đờ.

「Urgh, tôi…」

「Tet muốn nhà ngươi biết rằng: chơi ngu thì ráng chịu.」

「Con khốn, ngươi-”

「Blam!”

Tên mạo hiểm giả kia lại lao về phía chúng tôi một lần nữa, Tet lại tặng anh ta thêm một cú nữa vào mặt. Và vì lần này hắn ta sử dụng【Cường hoá Cơ thể】để tăng sức phòng ngự, nên em ấy đã dồn thêm lực vào đòn đánh. Và rồi hắn ta bay ngược ra sau, nảy trên mặt đất một lần trước khi nằm sõng soài ra đó.

「Rồi đó, ông bạn vẫn còn sống chứ? Mạo hiểm giả như ông bạn mà chẳng có gì thế này?-《Chữa lành》.」

Sau khi nhận chữa trị lần thứ hai, hắn lại lồm cồm bò dậy và lườm chúng tôi với ánh mắt kinh hoàng 「Ch-chúng mày là cái quái gì…?!」

「Giờ đã hiểu sức mạnh của bọn tôi rồi chứ?” Tôi hỏi, nở một nụ cười mỉm, đồng thời sử dụng ma lực để uy hiếp những mạo hiểm giả đã coi thường chúng tôi một chút. Điều đó đã khiến bọn họ trở nên hoảng sợ nên tôi đã để họ đi, nhưng rồi họ lại bị chính những đồng đội của mình phàn nàn.

Sau tất cả thì mạo hiểm giả thủ lĩnh của đội hộ tống đã mỉm cười và bắt chuyện với chúng tôi; anh ta đã quan sát mọi chuyện.

「Quả đó đau phết nhỉ? Có phải cô có khả năng kiểm soát ma lực tốt v**l** không thế?」

「Ừ đúng rồi. Sao anh biết?」

「Lượng ma lực thoát ra từ người cô thấp hơn rất nhiều so với một pháp sư thông thường. Khi quan sát cô kỹ hơn thì tôi phát hiện ra rằng cô không lãng phí một chút ma lực nào cả. Nhưng những người có thể nhận ra điều này chỉ có những mạo hiểm giả hạng C như chúng ta thôi.」 Mạo hiểm giả tiền bối ôn tồn nói với chúng tôi.

Cho nên đơn giản mà nói thì mấy người hạng D có thể coi thường chúng tôi, nhưng hạng C thì có thể nhận thấy chúng tôi hoàn toàn xứng đáng với thứ hạng đó, ngay cả khi họ không thể xác định chính xác được lượng ma lực chúng tôi có.

「Chung tôi mới làm mạo hiểm giả được tầm một năm thôi, nên tôi thực sự sẽ rất biết ơn nếu nhận được thêm lời khuyên từ anh đấy.」

「Cứ yên tâm. Nhưng đổi lại, chúng tôi sẽ nhờ cậy đến ma pháp hồi phục của cô suốt uỷ thác lần này nhé.」 Người thủ lĩnh nói, cho chúng tôi thêm một lời cảnh báo nữa trước khi cuộc đối thoại giữa chúng tôi kết thúc. 「Nghề mạo hiểm giả này vốn là một trò chơi rồi mà, nên cô phản ứng vậy là tốt. Nhưng sẽ tốt hơn nếu từ đầu bọn họ không coi thường cô.」

Lần đầu này là do tôi che giấu ma lực quá tốt đến mức một mạo hiểm giả hạng D không tài nào nhận ra được. Có vẻ như nếu tôi để cho ma lực thoát ra thêm một chút thì nó sẽ giống như một cảnh báo; dù nó không thể hiện rằng tôi có hạng cao hơn họ, nhưng họ sẽ biết được mình sẽ nhận được một vố đau nếu dám gây sự với tôi.

「Ra vậy… Hừm, như này hả?」

「Với Tet thì chừng này là ổn chưa?」

「Hai cô ghê thật đấy, làm được ngay tắp lự như vậy. Tóm cái quần lại, từ giờ trông cậy hết vào hai cô nhá.」

Trong lúc Tet và tôi còn đang điều chỉnh lượng ma lực thoát ra tự nhiên cho phù hợp với tiêu chuẩn của mạo hiểm giả tiền bối nọ, thì giờ đoàn xe khởi hành cũng đã tới, và uỷ thác hộ tống của chúng tôi bắt đầu.

Những mạo hiểm giả lúc nãy gây sự với chúng tôi giờ đang bận bịu với việc e sợ chúng tôi hơn là làm nhiệm vụ cảnh giới của mình. Tet và tôi thì cứ lơ họ đi và làm việc như chưa hề có việc gì xảy ra.

Khi đến giờ cắm trại nghỉ ngơi, tôi đã bán súp ăn liền làm từ 【Ma Pháp Sáng Tạo】của mình cho những mạo hiểm giả khác với giá ba đồng một cốc. Mấy tên đã gây sự với chúng tôi cũng muốn một ít, nhưng lại ngại hỏi nên chỉ đứng nhìn từ xa. Đêm đó, tôi và Tet chia ca canh gác để những người còn lại vào trong lều ngủ.

Ngày hôm sau, khi chúng tôi tiếp tục men theo con đường lớn hộ tống đoàn thương nhân, tôi bỗng nhận ra một điều. Đám mạo hiểm giả rách việc có vẻ đang hơi mất tập trung, không cẩn trọng như mọi khi.

「Hmmm… Làm gì giờ…?」

「Chị sao thế, Phù thủy-sama?」

Thấy tôi lầm bầm trong giờ nghỉ giữa chặng, Tet liền thắc mắc. Tôi quyết định tâm sự với em ấy để có thể sắp xếp lại những suy tư trong tâm trí.

「 Chị muốn giúp đỡ mấy tên mạo hiểm giả lần trước một chút, nhưng xem chừng bọn họ đang khá cảnh giác với chúng ta, nên chị nghĩ họ sẽ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào đâu.」

Phải giữ cảnh giác cho nhiệm vụ hộ tống lần này suốt những đêm lạnh giá trước khi đông về, có vẻ như sự lo lắng và sợ hãi đối với tôi và Tet đã khiến họ phân tâm.

「Vâng? Nhưng chị đâu có cần phải bảo vệ họ đâu Phù thuỷ-sama. Uỷ thác hộ tống chỉ là bảo vệ những thương nhân và hàng hoá của họ thôi mà.」

「Ừ, nhưng mà…」

Tôi cười gượng trước câu trả lời ngây ngô của Tet. Nhưng về lý mà nói thì chúng tôi chỉ cần đưa các thương nhân và hàng hoá của họ đến đích an toàn là được. Ngay cả khi những mạo hiểm giả khác bị triệt tiêu trên đường đi thì đó cũng chỉ là lỗi do họ không có đủ kỹ năng cần thiết.

Nhưng mà-

「Chị đang tự hỏi liệu việc để những mạo hiểm giả lơ là cảnh giác trong việc canh gác đoàn xe có bị coi là thiếu thiện chí với người giao uỷ thác hay không thôi.」

Đáng ra từ đầu chúng tôi nên xử trí theo cách ít gây rắc rối hơn, nhưng những mạo hiểm giả đã gây sự với chúng tôi giờ đây cảnh giác với tôi và Tet đến mức sẽ không nghe bất kỳ một lời nào do chúng tôi nói.

「Nhưng chị chắc chắn sẽ cứu tất cả mọi người mà phải không?」

「… Ừ thì, chị sẽ làm vậy.」

Tôi mỉm cười tự giễu khi Tet nói vậy. Ngay cả khi họ từ chối sự giúp đỡ của chúng tôi vì cảnh giác, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để cứu tất cả bọn họ. Người giao ủy thác, hàng hóa và thậm chí cả những mạo hiểm đang làm việc với chúng tôi.

Đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển, tới gần lúc chiều tà, Tet và tôi phát hiện ra một con ma vật.

「Một ma vật cỡ trung đang chuẩn bị cho mùa đông à. Có phải nó đang tìm thức ăn không?」

「Nó đang đánh hơi mặt đất. Ah… Nó đang tiến về hướng này!」

「Có ma vật, đang đến từ khu rừng phía bên trái! Một con!」

「Các mạo hiểm giả hãy cảnh giác, bảo vệ đoàn xe chở hàng và các thương nhân! Một vài nhóm khác, hãy theo tôi tiêu diệt con ma vật!」

Sau khi tôi và Tet phát hiện ra ma vật, những mạo hiểm giả khác cũng cảm nhận được nó, và người thủ lĩnh bắt đầu đưa ra chỉ thị. Tet và tôi theo anh ta đi đối phó với con ma vật, để rồi nó nhảy phốc ra khỏi bụi cây và lao về phía toa chở thực phẩm.

「Brgiiiiiiiiii!」

Con ma vật vừa lao ra khỏi lùm cây là một con ma vật lợn rừng cỡ lớn, với bộ lông cứng màu nâu cùng cặp sừng và ngà ngoại cỡ – một con lợn rừng sừng lớn.

Nó có thể hất tung bạn lên bằng cặp sừng và ngà khổng lồ đó, tấn công tầm thấp, hoặc húc bay bạn bằng cơ thể khủng bố đó kết hợp với【Cường hóa Cơ thể】. Bộ lông cứng cáp và lớp mỡ dưới da dày có thể ngăn được lưỡi đao. Tuy chỉ là một ma vật hạng C, nhưng sức mạnh tấn công của nó có thể đạt tới hạng B.

Tet và tôi sử dụng【Cường hóa Cơ thể】để tức tốc lao đến bảo vệ toa xe ở phía sau, nhưng những mạo hiểm giả hôm trước gây sự với chúng tôi đã rút kiếm thủ thế ngay trên đường lao tới của con ma vật.

「Ta… Chúng ta, chúng ta là mạo hiểm giả, ở đây để hộ tống đoàn xe này! Ta cũng có thể đánh bại nó!」

「YEAHHH!」

「Đợi đã, dừng lại đi! Tiếp cận từ phía trước là quá nguy hiểm!」

Có vẻ như kế hoạch của họ là để những mạo hiểm giả rắc rối hôm nọ tấn công trực diện vào con lợn rừng sừng lớn còn những đồng đội khác thì tấn công từ mạn sườn. Con lợn rừng đã chậm lại một chút khi bị tấn công từ ba hướng khác nhau. Nhưng kiếm của những mạo hiểm giả đã bị hất văng bởi sừng và ngà của nó, còn họ thì bị húc bay lên không trung. Lớp lông cứng đã chặn được lưỡi gươm của những người đồng đội khác, và họ không bị va vào người con lợn rồi năm lăn ra đấy thì cũng bị nó đá hậu bay ra ngoài.

「Tet, chị sẽ cứu những mạo hiểm giả, em lo xử lý con lợn rừng nhé!」

「Đã rõ!」

Tôi bay lên và bắt lấy những mạo hiểm giả bị hất văng lên không, rồi sử dụng ma pháp bóng tối 《Tâm linh lực》 để di chuyển hai mạo hiểm còn lại đang nằm đo đất đến chỗ an toàn.

Khi không còn thấy mạo hiểm giả nào cản đường, con lợn rừng sừng lớn lại lần nữa lao đến toa xe chở thực phẩm.

「Người trông rất giống một tảng thịt ngọn lành. Thật to và béo… chẹp chẹp…」

Cào đất bụi mù lên bằng chân sau, con lợn rừng có vẻ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là hất văng Tet khỏi đường đi của nó như cách đã làm với những mạo hiểm giác khá trước đó, rồi húc vỡ toa xe để lấy đồ ăn bên trong.

「U-urgh… Không thể nào. Nó hất văng chúng ta như không vậy…」

Ba mạo hiểm giả bị húc bay đi đã kịp sử dụng【Cường hóa Cơ thể】đúng lúc để phòng vệ, nên họ không bị thương chí mạng.

「Tet sẽ ổn thôi. Nhưng các anh bị thương hết cả rồi, nên là ngồi yên đó đi –-《Chữa lành》」

Ba người đó ngồi xem Tet quần thảo với con lợn rừng trong khi tôi hồi phục cho họ.

「Nhào vô!」

Tet rút thanh hắc ma kiếm của mình ra và thủ thế, và khi con lợn rừng tiếp cận đủ gần, em ấy lao lên và đâm nó.

「Brgyah?!」

Hộp sọ của con lợn rừng – phần cứng nhất của con ma vật, đã từng nghiền nát vô số thứ chỉ bằng một cú húc – giờ đây lại bị xuyên qua bởi thanh ma kiếm của Tet. Thậm chí em ấy còn không suy chuyển chỉ một phân sau cú húc của con lợn rừng, phá giải hoàn toàn đòn tấn công của nó. Con lợn rừng mắt trợn ngược đổ rạp ra đất, chết tại chỗ với một đoạn thép lạnh xuyên qua não bộ.

「Phù thủy-samaaa, em xử xong nó rồiiii~! Em còn giữ cho thịt và nguyên liệu không bị hư hại nữa!」

「Giỏi lắm Tet. Giờ thì giúp mọi người thu dọn hiện trường thôi. Ủy thác hộ tống của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.」

Tet rút thanh ma kiếm ra khỏi đầu con lợn rừng và vẫy tay với tôi, nên tôi cũng vẫy tay lại và đi đến đó cùng những mạo hiểm giả vừa được hồi phục.

「Tuyệt quá… Vậy ra đó chính là sự khác biệt giữa một mạo hiểm giả hạng D và hạng C sao?」

「Không, họ có vẻ mạnh hơn những mạo hiểm giả hạng C đang hộ tống đoàn xe.」

「Vậy là họ gần với hạng B hơn là hạng C à?」

Trong lúc bộ ba mạo hiểm giả hạng D tôi vừa hồi phục cho đang thì thầm với nhau, thì thủ lĩnh cùng những người trong nhóm dự định tiêu diệt con ma vật cùng chúng tôi đã tới.

「Xong hết rồi à? Vậy hãy thu dọn hiện trường và ngăn những ma vật khác bị mùi máu thu hút tới đây thôi. Các cô có thể báo cáo tình hình vừa rồi được không?」

「Được.」

Bộ ba đằng sau tôi cúi đầu im lặng, có lẽ đang lo sợ tôi sẽ nói với đội trưởng về việc họ đã tự mình tham chiến với con ma vật.

「Tet và tôi đã lao lên trước để bảo vệ toa thực phẩm. Nhưng khi chúng tôi tới toa xe phía sau thì con lợn rừng đã ở rất gần rồi. Những anh bạn này đã mạo hiểm mạng sống câu giờ cho chúng tôi đến đó. Và rồi, Tet đã đâm xuyên đầu con lợn rừng và giết nó. Cũng may là toa hàng không bị hư hại gì.」

Ba mạo hiểm giả kia ngước đầu lên, mở to mắt vì ngạc nhiên trước báo cáo của tôi. Hẳn họ đã nghĩ rằng mình sẽ bị khiển trách vì đã tự ý phá vỡ đội hình của đội ủy thác, nhưng tôi lại nói rằng họ đã giúp chúng tôi nên bộ ba đang rất sốc.

「Kh-không phải! Chúng tôi đã không thể đánh bại nó… Chúng tôi chút nữa đã bị tiêu diệt rồi! Và hai cô gái kia chắc chắn vẫn đến kịp lúc kể cả nếu không có chúng tôi ở đó… Chúng tôi xin lỗi vì đã tự ý hành động!」

Khi bộ ba họ đang tự nhận lỗi thì đội trưởng và nhóm của cậu ta cười lớn, run cả vai.

「Hoặc như những người này nói… Cái nào mới đúng?」

「Không cần quan tâm chúng tôi có đến kịp hay không, vì dù sao nó cũng chỉ là suy đoán. Việc họ đã mạo hiểm thân mình ngăn con lợn rừng lại là sự thật, và nhờ đó những mạo hiểm giả khác đã viện trợ kịp thời, và xe hàng cũng không bị hư hại gì. Chỉ có thế thôi.」

Khi tôi nói vậy, Tet mỉm cười dịu dàng với tôi. Chắc mẩm em ấy sẽ lại nói tôi không thật lòng, tôi kéo mũ trùm đầu xuống và đảo mắt sang hướng khác.

「Ra vậy. Được rồi, việc của chúng ta là bảo vệ cái thứ vừa là tình yêu vừa là túi tiền của các thương nhân này, nhưng hành động liều lĩnh của các đậu sẽ đ*o bảo vệ được cái gì cả. Chúng ta là một đội, nên tốt hơn là cậu nên quan sát cách mà một đội làm việc và học hỏi đi.」 Thủ lĩnh khiển trách ba người họ, bộ ba mạo hiểm giả chỉ biết gật đầu hối lỗi.

Tuy bọn họ lúc trước đã gây sự chúng tôi, nhưng giờ đây tôi cũng không còn ác cảm với họ nữa.

「Chise-san, Tet, hai tiểu thư có cần chúng tôi giúp gì không ạ?」

「Bất kỳ thứ gì!」

「À… không. Tôi giờ cũng không có nhu cầu gì, nên cứ làm việc các anh muốn đi.」

「Vậy đánh trận giả với Tet thì sao? Thích thì nhào vô!」

「Cảm ơn tiểu thư rất nhiều!」

Họ đã không còn, dù chỉ là một chút, ác cảm nào nữa. Giờ đây họ đã hoàn toàn bị chúng tôi thuần phục. Mỗi khi được giải lao, họ đều đến chỗ chúng tôi nói chuyện hoặc đánh trận giả với Tet rồi ăn hành ngập mồm. nếu cứ để thế thì sẽ ảnh hưởng đến ủy thác, nên tôi đã sử dụng ma pháp hồi phục để chữa lành vết thương và nạp lại ma lực cho họ.

Bên cạnh đó, phần thân con lợn rừng bị đánh bại hôm nọ đã được chúng tôi cất vào trong túi ma thuật và mang đến khu trại. Tôi và Tet đã phân tách nó ra và dùng phần thịt để nấu yakiniku ăn cùng với những mạo hiểm giả khác, còn sừng, ngà và da được bán cho những thương nhân đã đưa ra ủy thác hộ tống lần này.

Sau mọi chuyện, năm ngày thực hiện ủy thác đã kết thúc tốt đẹp đúng như kế hoạch. Có đôi lúc chúng tôi bị ma vật tấn công, nhưng mọi người đều xử lý êm đẹp. Bộ ba xích mích với chúng tôi hôm trước giờ đây đã biết di chuyển lượng sức mình, và sự bất cẩn trước đây đã không còn nữa.

Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng với ủy thác hộ tống lần này đó là tôi và Tet đã không được tắm cùng nhau trong chiếc bồn yêu quý được Tet tạo ra từ đất và nước được tôi làm gia nhiệt bằng ma thuật như mọi khi; thay vào đó chúng tôi chỉ được sử dụng《Tịnh hóa》. Cuối cùng tôi rút ra kết luận rằng Tet và tôi nên đi du hành chỉ hai người với nhau thì tốt hơn là đi cùng một nhóm lớn nơi chúng tôi bị hạn chế hành động như thế này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện