Haizz. Lại là một buổi sáng tinh mơ, lại là một ngày đi tuần tra ở nơi Thánh Đường.

Đây đã là công việc cũng như thông lệ thường nhật của tôi. Chỉ việc đi loanh quanh một chỗ, canh gác khu vực khỏi những kẻ xâm nhập mà tôi biết chúng sẽ chẳng bao giờ lộ diện. Cho đến dạo gần đây tôi đã bị nhồi nhét cho cả đống công việc với vai trò là hiệp sĩ, song từ hồi được chỉ định tới hoạt động ở Thánh Đường Whoseyards, ngoài thơ thẩn ra thì tôi chẳng còn gì khác để làm.

Bất ngờ thay đấy lại chính là hiện trạng của Thất Thiên Hiệp Sĩ, cái vị trí mà sa số người hằng ghen tị. Hay nói đúng hơn, tôi nghĩ đấy là thực trạng của Thất Thiên Hiệp Sĩ hiện tại.

Có vẻ trước kia, công việc của các Hiệp Sĩ là miệt mài chu du năm châu bốn biển, nhờ vậy mà uy quyền và tiếng tăm của họ mới được nhiều người biết đến. Nhưng khi tới thời kì của chúng tôi, những điều trên đã bị cho vào dĩ vãng. Lí do cũng đơn giản thôi: thế hệ Hiệp Sĩ trước đây không có chủ nhân để tháp tùng, nhưng giờ lại có. Tất cả chỉ có vậy.

Đã gần hết ca của tôi, nên tôi đi tổng kiểm lần cuối- một lần tổng kiểm như một hiệp sĩ: xác nhận sự an toàn của chủ nhân mà mình đã nguyện thề bảo vệ đến cùng.

Thánh Đường này được đánh giá là “đặc biệt” ở xứ Whoseyards, nhưng căn phòng ở trong này thì còn đặc biệt hơn gấp bội. Tôi bước vào một góc uy nghi tráng lệ, nơi chỉ có người sở hữu chức vị cao nhất mới được phép thâm nhập, nơi mà tôi bắt gặp một người đàn ông và một người phụ nữ.

“A, Raggie, em đấy à! Palinchron này, thế nghĩa là hết ngày rồi à?”

“Tôi rất tiếc là không, thưa ngài. Ragne chỉ đến đây để báo cho chúng ta rằng khoảng thời gian được chỉ định đã hết, và ngài vẫn chưa thể hoàn thành công việc đã được giao. Thế nên thời gian vui chơi và làm mất việc lặt vặt của ngài sẽ bị cắt đi. Ngài không biết mấy cái đó chỉ được cho phép khi ngài hoàn thành công việc của mình ư?”

Cô gái kia là người đứng đầu Thất Thiên Hiệp Sĩ, Lastiara Whoseyards. Người còn lại với nụ cười hơi đểu cáng trên môi là đồng nghiệp đồng thời là cấp trên của tôi, Palinchron Regacy.

“Xem ra lại một ngày nữa chị bị giam lỏng nhỉ, tiểu thư?”

“Ôi, Ragne ơi.” Lastiara kêu lên. “Em có muốn đi chơi với chị không? Nếu muốn thì giúp chị trói tên ác ôn này lại với?”

“Hừm, em không biết liệu chuyện ấy có khả thi không nữa. Thứ nhất, em không dám chắc mình sẽ đánh bại được ngài Palinchron. Thứ hai, em đang không có hứng đi chơi với chị. Hơn cả, nếu em không đảm đương tốt công việc của mình thì sẽ bị trừ lương mất.”

“Không vấn đề gì. Chị tin rằng bạn thân mình sẽ giành chiến thắng, chị tin vào lòng tốt lẫn thiện chí em dành cho chị, và chị cũng tin cả vào tinh thần sẵn lòng hy sinh của em.”

“Ừm, đến giờ tan ca của em rồi, nên em xin phép té đây. Gặp chị và Palinchron sau.”

“A! Raggie!” cô nàng cất tiếng kêu tôi thảm thiết. “Đừng đi mà! Em không được đi! Chị cô đơn lắm!”

Tôi khẽ cúi đầu chào Palinchron và rời khỏi căn phòng. Nếu tôi xiêu lòng, chắc ông trời cho tôi tận chín mạng có khi còn chẳng đủ.

Ngay lúc tôi vừa ra khỏi phòng của Lastiara, tôi nghe thấy tiếng người khác gọi tôi. Vì không nhiều người gọi thẳng tên tôi nên tôi lờ mờ đoán được đối phương là ai.

“Ragne! Ngài… Ngài ấy đã cầu cứu em khẩn thiết vậy mà! Sao em lại dám ngó lơ vậy?”

Biết ngay mà. Đó là chị Sera, đồng nghiệp trong hội Hiệp Sĩ và thượng cấp của tôi. Hẳn là chị ấy đã ở ngoài quan sát Lastiara từ nãy giờ. Mục đích công việc của Thất Thiên Hiệp Sĩ bao gồm bảo vệ Lastiara và rèn luyện kỹ năng, nhưng chắc chỉ có Sera là chú tâm hoàn toàn vào hai nội dung đó.

“Ưm, dù thứ hạng của em tương đối cao nhưng em vẫn là tân binh trong hội. Em không thể đánh lại ngài Palinchron được.”

“Chuyện đó không quan trọng! Thứ hạng của em còn cao hơn hắn, nên cứng rắn và mạnh dạn lên! Đi đi nào, Ragne!”

Bà chị này thẳng tính như ruột ngựa, còn xinh đẹp nữa. Chị ấy không phải là kiểu người quan tâm tới sự mong manh trong vị trí của một hiệp sĩ leo lên vùng ngoại ô. Nhưng chính cái tính cách ấy đã từng cứu cánh cho tôi.

“Hừm. Thế sao chị không thay em đi, thứ hạng của chị cao hơn em mà?”

“Nếu được thì chị đã không ở đây rồi! Trời đánh thế nào mà tự nhiên chị lại bị cấm tham dự lớp học của tiểu thư cơ chứ!”

“Em hiểu rồi. Thế nên chị mới không thể làm gì cả? Vậy chắc em cũng chẳng cần nhúng tay vào đâu nhỉ? Được rồi, gặp chị sau.”

“A, đợi đã, Ragne!”

Thế là hết ngày. Trong lúc tôi đang băn khoăn rằng mình nên giết thời gian bằng cách nào thì lại chạm mặt một đồng nghiệp kiêm cấp trên khác.

“Tôi chỉ đang quan sát thôi, Ragne. Xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Cảm ơn, anh Hine. Và chào đội trưởng, và cả anh nữa, đội phó.”

Là họ. Bộ ba của Thất Thiên Hiệp sĩ. Tôi tự hỏi không biết họ cùng lúc xuất hiện ở đây làm gì, và đội trưởng đã giải đáp thắc mắc của tôi ngay sau đó.

“Không có gì. Em luôn thành thạo trong khoản di chuyển, tiện lúc chúng ta đã gặp nhau tại đây rồi, sao không cùng tập luyện nhỉ?”

Coi bộ bọn họ đang định tham gia luyện tập ở vườn Thánh Đường. Đội trưởng lẫn đội phó gần đây ngày nào cũng luyện tập với Hine, một ngôi sao sáng mới nổi đại diện cho thế hệ hiệp sĩ tiếp theo. Cho nên tôi khá hãi cái khoản tập tành với ba hiệp sĩ thiên tài, thành ra phải lịch sự từ chối.

“Cảm ơn, nhưng tiếc là em phải từ chối vậy. Em chỉ tổ ngáng đường thôi, vả lại phương thức chiến đấu của em cũng hơi khác người nữa. Nên em sẽ tự mình mài dũa kỹ năng vậy.”

“Ra là thế. Đúng là chỉ có mỗi em mới nắm rõ được nước di chuyển của bản thân thôi nhỉ.”

“Xin hẹn mọi người dịp khác vậy.”

Nói rồi tôi chia tay ba người họ. Tôi đoán tiếng la hét thất thanh vang vọng sau vườn hẳn là của lão Hopes đang say giấc thì bị họ bắt gặp rồi kéo vào luyện tập chung luôn. Bởi lẽ ông ấy không có cách nào để thanh minh như tôi nên coi bộ là đi đời rồi. Ông chú tội nghiệp. Sau cùng, tôi mặc kệ tiếng hét của lão và đi về khu nhà của mình.

Một ngày yên bình nữa như mọi ngày.

Người mà chúng tôi bảo vệ đã bị giam lỏng. Đôi khi ngài Palinchron sẽ lên lớp với tiểu thư với nụ cười thâm hiểm trên mặt. Đôi lúc thì sẽ là chị Sera phải hối hả đuổi theo tiểu thư. Ngài Hine thì khỏi nói rồi, một mình tỏa sáng một cõi. Đội trưởng lúc nào cũng nghiêm khắc, còn đội phó thì lại không nổi bật lắm. Còn lão già Hopes nữa, thảm hại không khác gì mọi khi. Thất Thiên Hiệp Sĩ vẫn như vậy.

Song chúng tôi đều biết điều này sẽ chẳng kéo dài bao lâu. Rằng đây chỉ là một quãng thời gian bình lặng trước ngày ấy. Trong sáu tháng nữa, Lễ Giáng Sinh sẽ bắt đầu, và nghi thức thôi nôi sẽ được thực hiện. Công việc thực sự của tôi sẽ bắt đầu vào ngày hôm đó. Song tôi không thể ngừng nghĩ về điều mà mình chưa bao giờ để tâm tới—sẽ tuyệt vời làm sao nếu mọi thứ cứ giữ nguyên như thế này mãi.

Nếu mọi thứ cứ giữ nguyên… thì tôi… tôi…

Tôi không tài nào ngừng nghĩ như vậy được.

Haiz.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện