"Haiz... Cuộc sống ở dị giới chán chết đi được."
Dị giới thật kinh khủng.
Không chỉ một hay hai điều kinh khủng.
Có quá nhiều thứ kinh khủng đến nỗi tôi có thể liệt kê ra hàng trăm điều ngay bây giờ.
Ví dụ như:
Tiểu thuyết chỉ là những mảnh giấy vụn không bằng cả bùi nhùi.
Đồ ăn thì dở tệ chả có vị gì.
Không có game nào thú vị.
Phim ảnh cũng chẳng hề kích thích.
Chả có vũ khí nào mang tính lãng mạn cả.
Lại còn không có máy tính và internet.
Vân vân và vân vân.
Tất cả mọi thứ đều vô vị.
Nếu có thể, tôi đã cân nhắc việc trở thành một nhà văn đạo văn, nhà phát triển thực phẩm, nhà phát triển trò chơi, nhà sản xuất board game, game master TRPG[note63609], diễn viên điện ảnh, nhà phát triển vũ khí... để truyền bá nền văn minh hiện đại cho người dân thế giới này.
Nhưng tôi nghĩ nó sẽ khá phiền phức nên đã từ bỏ.
Ngay từ đầu, tôi cũng chẳng có kiến thức liên quan quái nào cả.
Tuy nhiên, có một điều.
Trong số rất nhiều vật dụng hiện đại, tôi đã từng thực sự cân nhắc việc phổ biến "thứ này".
Đó chính là vật dụng thiết yếu của con người hiện đại, máy tính.
"Chết tiệt. Nếu có một cái máy tính thôi, mình đã có thể tạo ra mọi thứ mình cần."
Nói làm gì nữa đây, kiếp trước tôi là một lập trình viên chuyên ngành khoa học máy tính. Cụ thể hơn là một nhà phát triển AI.
Tôi nhận các yêu cầu từ các công ty khác để triển khai các mô hình AI tùy chỉnh hoặc trực tiếp phát sóng AI YouTuber ảo dựa trên deep learning[note63610] do tôi đào tạo để kiếm thu nhập.
Kỷ nguyên biến động sau đại dịch Corona.
Để tồn tại trong xã hội cạnh tranh khốc liệt của Hàn Quốc, tôi đã phải học lên cao học và tiến sĩ, nhưng đột nhiên AI bùng nổ trên toàn thế giới và nhu cầu về các nhà phát triển AI tăng vọt.
Để nâng cao giá trị bản thân, tôi đã nỗ lực tự học các công nghệ AI mới nhất và tự mình triển khai chúng.
Tôi thực sự rất vui khi lần đầu tiên tạo ra một mô hình AI chat kha khá sau vô số lần thử nghiệm và sai sót. Mặc dù tôi chưa kết hôn, nhưng tôi đã coi nó như con gái ruột của mình.
Sau đó, tôi đã kết hợp AI chơi game với công cụ tổng hợp giọng nói và Live2D[note63608] để tạo ra AI YouTuber ảo và phát sóng trò chơi, và nhờ phản ứng bùng nổ, tôi đã có thể tạo dựng được tên tuổi trong ngành.
Mặc dù hầu hết những kiến thức tôi học được ở trường đại học đều không cần thiết cho việc phát triển AI, nhưng tôi không nghĩ rằng khoảng thời gian đó là lãng phí.
Bởi vì tôi đã sử dụng một chút kiến thức đó để chiếm lĩnh thị trường nhanh hơn những người khác.
Nhờ vậy, tôi đã kiếm được đủ tiền để sống cả đời. Tuy nhiên...
Tôi đã làm việc quá chăm chỉ đến nỗi chết vì làm việc quá sức và được tái sinh vào dị giới.
"Lúc đó tuy vất vả nhưng cũng vui..."
Tôi nhớ những ngày tháng mà tôi học và triển khai mọi thứ.
"Không được. Mình không thể sống như thế này. Thử tạo ra một cái máy tính xem sao?"
Dù đã được sống một cuộc đời thứ hai, tôi đã cố gắng quên đi quá khứ và sống tốt ở thế giới này, nhưng có vẻ như nó không phù hợp với tính cách của tôi.
Giếng khơi cũng là do người khát nước đào.
Một điều may mắn là, thời đại này đã trải qua cuộc cách mạng công nghiệp, vì vậy nền văn minh công nghệ của loài người đã được tích lũy ở một mức độ nhất định.
Nói cách khác, đây là thời điểm tốt để phát minh ra máy tính.
Hãy thử tạo ra một cuộc cách mạng trong nền văn minh IT ở thế giới này xem sao.
Ngay khi máy tính được tạo ra, nền văn minh khoa học của loài người sẽ phát triển bùng nổ.
Việc con người dự đoán được chuyển động của bầu trời, xây dựng những tòa nhà chọc trời chạm tới bầu trời và đặt chân lên mặt trăng đều là nhờ vào máy tính.
Nếu thành công, cuộc sống ở thế giới này cũng sẽ trở nên thú vị hơn một chút.
"Trước tiên, hãy đặt mục tiêu tạo ra máy tính, internet, điện thoại thông minh và trí tuệ nhân tạo."
15 năm sau đó.
***
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân vội vã vang vọng trong hành lang dài.
Hơi thở cô trở nên gấp gáp.
Cô đang thở hổn hển.
Cảm giác ở đầu ngón chân cô dường như tê dại.
Mặc dù một học viên của Học viện không nên chạy thục mạng trên hành lang một cách thiếu lịch sự, nhưng Caroline không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt đó mà chỉ chạy.
"Ha... ha... Người viết bài luận này. Chắc chắn là một sinh viên đại học. Làm sao một sinh viên đại học có thể viết được một bài luận như vậy chứ?'
Caroline ôm một bài luận trong tay và chạy một mạch.
Chỉ với mong muốn được nói chuyện với tác giả của bài luận, đó là điều duy nhất thúc đẩy cô ấy lúc này.
Ngay khi đến khu vực dành cho các học viên năm trên, Caroline liền chặn một học viên đang đi ngang qua và hỏi:
"Xin lỗi. Anh có nhìn thấy học viên nào tên là Neon không?"
Sau nhiều lần dò hỏi, Caroline đã tìm thấy Neon đang ngồi trên ghế đá công viên, chống cằm và đọc sách một cách thư thái.
Ôi. Nhìn thấy vẻ ngoài điển trai bất ngờ của cậu ấy, Caroline đã nuốt nước bọt một cách vô thức.
Phù-.
Cô ấy hít thở sâu, chỉnh lại quần áo và tóc tai đang rối bời.
"Hừm hừm, em chào anh, tiền bối Neon. Anh có phải là người viết bài luận này không ạ?"
Vụt-.
Caroline lấy ra vài tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho cậu.
Neon rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn Caroline rồi lại nhìn tờ giấy mà cô ấy đưa ra.
***
Trong khi đang ngồi đọc sách trên ghế đá công viên của Học viện, một đàn em đột nhiên đến tìm tôi và hỏi thẳng thừng rằng tôi có phải là tác giả của bài luận này hay không.
"Ừm... đúng vậy. Anh đã viết bài luận đó. Có vấn đề gì sao?"
Mặc dù tôi không biết cô ấy đến tìm tôi vì lý do gì, nhưng tôi vẫn trả lời.
Nói thật là, bây giờ tôi đang rất lo lắng.
Việc cô ấy cầm bài luận do tôi viết và đích thân đến tìm tôi có nghĩa là không phải là chuyện đơn giản.
"Chẳng lẽ... Mình bị phát hiện đạo văn rồi sao...?"
Đúng vậy.
Tôi đã đạo văn bài luận đó.
Chính xác hơn là, tôi đã lấy nó từ Trái đất chứ không phải từ thế giới này.
《Về các số tính toán được và ứng dụng của nó trong bài toán vấn đề về lựa chọn (On computable numbers, with an application to the Entscheidungsproblem)》
Bài luận đầu tiên được xuất bản vào năm 1936 bởi Alan Turing, trong đó đề xuất khái niệm "máy Turing", cấu trúc của máy tính hiện đại.
Bước đầu tiên cần thiết nhất để tạo ra một cỗ máy được gọi là "máy tính".
Để tạo ra một chiếc máy tính ở thế giới này, nơi chưa có khái niệm về máy tính, tôi đã đạo văn bài luận đó.
Tất nhiên, trí nhớ của tôi không hoàn hảo, vì vậy tôi chỉ lấy một số ý tưởng và cách triển khai cốt lõi rồi xào nấu lại một chút.
Có thể hiểu là tôi đã giữ lại những gì cần thiết để tạo ra máy tính và loại bỏ những thứ không cần thiết.
"Không, chắc là không phải vụ đạo văn đâu."
Kể cả khi là một người hiện đại được tái sinh vào dị giới, thì khả năng cao là họ không biết gì về khoa học máy tính.
Không, ngay cả khi có một người hiện đại chuyên ngành khoa học máy tính rơi vào thế giới này, thì trừ khi đó là một kẻ lập dị như tôi, nếu không thì ngay cả sinh viên chuyên ngành cũng không đọc những bài luận cũ như vậy.
Vậy nếu không phải là vụ đạo văn thì tại sao cô ấy lại tìm tôi? Trái ngược với dự đoán tiêu cực của tôi, phản ứng của cô ấy là sự phấn khích.
"Bài luận của tiền bối thực sự rất ấn tượng! Làm sao tiền bối có thể nghĩ ra ý tưởng này khi vẫn là sinh viên đại học chứ? Đặc biệt là ý tưởng định nghĩa một cỗ máy ảo để giải quyết vấn đề!"
Tôi đã tưởng tượng ra đủ thứ chuyện tiêu cực, nhưng không ngờ tôi lại được khen trực tiếp thế này. Tôi hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ xảy ra như vậy.
Vì vậy, tôi trả lời một cách có chút ngượng ngùng.
"Khụ khụ... Cảm ơn. Nhưng bài luận của anh vẫn chưa được chấp nhận, làm sao em đọc được vậy?"
"Bố em có chút quan hệ trong hội đồng, nên ông ấy đã cho em xem một bài luận thú vị trong số những bài đang được xem xét!"
Ừm, có ổn không khi nói về việc rò rỉ bài luận một cách tự nhiên như vậy trước mặt tác giả nhỉ?
Mà thôi, dù sao tôi cũng không có tư cách gì để nói gì vì tôi đã đạo văn bài luận mà.
"Vì vậy, em muốn nói là, tiền bối, hãy cùng em nghiên cứu nhé!"
"Hả?"
***
Tên của cô ấy là Caroline, người đã đột ngột tìm đến tôi sau khi đọc bài luận của tôi.
Cô ấy là đàn em khóa dưới của tôi năm nhất tại khoa Kỹ thuật ma pháp của Học viện và đang học chuyên ngành Toán học.
Nghe nói, cô ấy là một người rất ham học hỏi mặc dù vẫn đang là sinh viên đại học.
Cô ấy nói rằng cô ấy đã phát hiện ra "khả năng mới của toán học" trong bài luận của tôi và ngay lập tức chạy đến chỗ tôi để đề nghị hợp tác nghiên cứu.
"Không ngờ lại có người nhận ra giá trị của bài luận ngay lập tức..."
Mặc dù tôi đã phần nào dự đoán được điều này, nhưng nó đến sớm hơn tôi tưởng nhiều.
《Về các số tính toán được và ứng dụng của nó trong bài toán vấn đề về lựa chọn》
Bài luận mà tôi đạo văn này không chỉ là nền tảng lý thuyết cho "máy tính hiện đại" mà còn có giá trị quan trọng về mặt toán học.
Trên thực tế, sau khi Alan Turing đề xuất bài luận này, lĩnh vực khoa học máy tính đã tách ra khỏi toán học và phát triển.
Nó chắc chắn là một chủ đề hấp dẫn đối với các nhà toán học.
"Em có hàng chục ý tưởng nảy ra ngay khi đọc bài luận của tiền bối! Hãy tổ chức một buổi thảo luận học thuật ngay lập tức! Chúng ta không có thời gian để lãng phí!"
Caroline chỉ nói những gì mình muốn nói và kéo tay tôi đi mà không hỏi ý kiến của tôi.
Kéo kéo kéo.
"Khoan, khoan đã... Anh vẫn chưa nói gì cả..."
Cô, cô nàng này sao khỏe dữ vậy?
Tôi đã bị Caroline kéo đi mà không thể kháng cự gì nhiều.
Mãi một lúc sau, cô ấy mới nhận ra tình trạng cổ tay của tôi đang bị gập lại một nửa.
"A, em xin lỗi tiền bối! Em là người hay mải mê vào một việc gì đó mà không để ý xung quanh..."
"Ai da... Không sao đâu."
Tôi ôm lấy cổ tay đang kêu ken két của mình.
"À đúng rồi! Em chợt nhớ ra, em quên hỏi ý kiến của tiền bối về buổi thảo luận học thuật. Nếu tiền bối cảm thấy không thoải mái khi thảo luận học thuật với em, hãy nói ngay bây giờ nhé. Nhưng nếu vậy thì tiếc quá, em chỉ có thể tự mình nghiên cứu thôi."
"..."
Mặc dù cô ấy nói vậy, nhưng biểu cảm của cô ấy không hề giống như đang chuẩn bị tinh thần để bị từ chối.
Ngay từ đầu, với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại mỉm cười đưa ra lời đề nghị, tôi tự hỏi liệu có ai có thể từ chối được hay không.
Trên thực tế, tôi cũng không có ý định từ chối lời đề nghị của cô ấy.
"Cũng được đấy. Việc có thêm một người chuyên ngành toán học tham gia cũng là điều mình mong muốn."
Để tạo ra một chiếc máy tính từ con số 0, cần rất nhiều kiến thức toán học.
Tôi cũng có nền tảng toán học cơ bản, nhưng tôi không nhớ rõ từng chi tiết.
Trong tình huống này, nếu cô ấy tham gia, chúng tôi sẽ tiến gần hơn đến việc phát minh ra máy tính.
"Anh cũng không vấn đề gì. Anh cũng muốn nghiên cứu cùng với một người giỏi toán."
Cô ấy không nghe thấy câu cuối cùng của tôi.
Xoạt!
Bởi vì cô ấy đã xông vào phòng hành chính ngay khi tôi vừa dứt lời.
Thực sự, cô nàng này di chuyển quá nhanh. Cô ấy tràn đầy nhiệt huyết đến mức nào vậy.
Ngay khi lấy được giấy tờ liên quan đến việc thuê phòng học, cô ấy lại nắm lấy tay tôi.
"Em đã thuê được cả phòng học rồi! Chúng ta đi ngay thôi!"
"A, khoan đã... Chậm lại một chút..."
Một lần nữa, tôi lại bị cô ấy kéo đi xềnh xệch.
***
Một phòng học trống không có ai lui tới.
Ở đó, tôi vẽ sơ đồ của "một cỗ máy" vẫn đang trong giai đoạn lên ý tưởng trên bảng đen cho Caroline xem.
"Tiền bối, anh đã nghĩ ra cái này sao?"
Chớp chớp chớp.
Cô ấy chớp mắt nhiều lần và nhìn chằm chằm vào bảng đen.
"Ừ. Nhưng để tạo ra nó cần rất nhiều tài nguyên... Nên hiện tại vẫn chưa thể thực hiện được."
Caroline nuốt nước bọt và hỏi tôi một cách dè dặt:
"Tiền bối, anh đã nghĩ ra tên cho nó chưa?"
Tên à...
Tất nhiên là tôi đã nghĩ ra rồi.
Một cỗ máy tính toán được tạo ra dựa trên lý thuyết máy tính Turing.
Phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 20, không thể thiếu trong nền văn minh hiện đại.
Tôi khẽ đọc tên đó.
"Computer."