Translator: Drake

_________________________

- Huh?! Một thương nhân lưu động kìa!

- Ah!!!!! Mèo kìa!!!

- Thương nhân lưu động mèo?!

- Lại xem xem nó bán gì đi!

Các thức tỉnh giả nhanh chóng tiến lại gần Theo đầy phấn khích.

- Huh? Cà chua bi? Những người lại gần nhìn thấy đống cà chua bi trên tấm thảm trải của Theo không khỏi thất vọng. Họ đã kì vọng về một món vũ khí hay lọ dược huyền bí nào đó từ một thương nhân lưu động vậy mà… trên tấm thảm đó chỉ toàn cà chua bi là cà chua bi, mấy cái này ăn ở ngoài cũng được ấy.

- Hm! Con người ngu ngốc, ta biết ngay các ngươi sẽ nghĩ vậy mà, moew! Mau nhìn đi, đây không phải những quả cà chua bi tầm thường mà các ngươi từng biết đâu!

Sau thương vụ thất bại thảm hại khi lần đầu gặp nhau kia, Sejun nhận ra rằng Theo là một đứa cực giỏi trong việc tuân theo các chỉ dẫn của người khác. Vậy nên khi để cậu nhóc này đi bán chỗ cà chua của mình, Sejun đã đưa ra một loạt những hướng dẫn chi tiết.

- Không phải sao?

- Đúng thế, moew! Thử kiểm tra bảng thông tin của chúng đi, meow!

Theo bám sát hướng dẫn của Sejun, nhấn mạnh rằng những quả cà chua bi này đều là vật phẩm.

- Trạng thái?!

- Chúng là vật phẩm sao?

Các thức tỉnh giả vội vàng kiểm tra thông tin của những quả cà chua bi.

- Cà Chua Bi Ma Thuật?

- Tăng 0.1 ma lực trong vòng 10 phút.

- Thấp quá rồi.

Quả nhiên phản ứng của những thức tỉnh giả nam không được tốt cho lắm. Level của họ ở khoảng mức 45-48. Với trình độ này, cộng thêm những điểm cộng trạng thái từ các món vũ khí hay trang phục thì 0.1 ma lực là quá ít.

Tuy nhiên…

- Chỉ ăn cái này thôi mà cũng tiêu bớt 10g mỡ á?!

- Thật hả trởi?!

Phản ứng của những thức tỉnh giả nữ lại khác. Họ ngay lập tức nhận ra được giá trị thực sự của món hàng này. Vô số những người phụ nữ muốn duy trì vóc dáng của họ nhưng vẫn muốn được ăn ngon ngoài kia.

Và trên hết… vì đây là bảng thông tin mô tả của một vật phẩm, vậy nên nó không thể nào là sai được. [note51601]

- Cái này giá bao nhiêu vậy?!

Jessica, một trong những thức tỉnh giả nữ, phấn khích hỏi giá của những quả cà chua bi. Ngay khi đọc được những dòng mô tả ấy, cô đã ngay lập tức nhớ đến cô em gái Anna của mình.

Anna đã từng phải trải qua ca phẫu thuật cắt bớt dạ dày vì bệnh béo phì, nhưng năm ngoái cân nặng của con bé đã tăng lại lên 120kg vì chứng trầm cảm và ăn uống vô độ.

Quả cà chua bi này giống như một tia sáng hi vọng cho Jessica để “cứu lấy” sức khỏe của Anna.

- Mỗi quả cà chua bi là 0.05 Đồng Tháp, meow.

- Cái gì?!

Những thức tỉnh giả khác ngạc nhiên. Chỉ một quả cà chua bi mà đã 0.05 rồi sao?!

Quá đắt!

- Tôi sẽ mua một nửa chỗ này.

- Huh?! Thật sao, meow?! Một nửa là 500 lận đấy, meow!

Theo ngạc nhiên trước những lời của Jessica. 500 nghĩa là 25 đồng Tháp. Vượt quá 5 đồng doanh thu so với bản hợp đồng.

Vậy nghĩa là… cả đời này của Theo phải bán nông sản cho Sejun rồi ;-;

- Vâng. Tôi sẽ mua 500. Đây là 25 Đồng Tháp.

Jessica nhanh chóng trả tiền. So với số tiền ngoài kia mà cô đã bỏ ra để giúp Anna trị liệu thì chỗ này chẳng quá lớn lao gì cho cam.

- S… Sao ngươi không nghĩ lại chút đi, meow? Con người à, ngươi đang hơi vội vàng quá rồi đấy, meow.

Theo cố thuyết phục Jessica về việc mua hàng, thậm chí còn từ chối nhận tiền, cậu nhóc đây đang cố phá bản hợp đồng trọn đời kia ấy mà…

Tuy nhiên, kế hoạch của nhóc phá sản rồi.

“Cô ấy mua 500 mà cậu ta lại thuyết phục á?”

“Có vấn đề gì ở đây sao?”

“Mình nên mua bao nhiêu cho bạn gái nhỉ?”

Nhìn thấy phản ứng đó của Theo, các thức tỉnh giả lại càng thêm tò mò.

- Tôi muốn mua 100.

- Cho tôi 50.

- Tôi cũng thế, 50!

Và rồi họ bắt đầu tranh nhau mua hàng. Mặc dù giá của 1 quả cũng có đắt thật, nhưng cũng chẳng phải là số tiền quá lớn đối với những thức tỉnh giả tinh anh đi đầu chiến tuyến như họ.

Đồng Tháp thì chỉ cần đi săn vài ngày là kiếm lại được ấy mà. Vậy nên họ tình nguyện trả ra một ít để thỏa mãn cái sự tò mò của bản thân.

Ngay sau khi thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, các thức tỉnh giả lại tiếp tục đi săn quái.

- K…Không thể nào…

Theo nức nở nhìn vào tấm thảm bày hàng giờ đã trống trơn…

- Wow… bán hết rồi, meow

Đó là lần đầu tiên bán hết hàng trong cả đời mèo của Theo.

Và thế là, huyền thoại về Thương Miêu Theo – đã chính thức bắt đầu.

***********************

Ngày thứ 134 bị mắc kẹt.

- Được rồi!

Hôm nay cũng thế, Sejun lại thức dậy và tràn đầy năng lượng.

Mỗi lần cậu lên cấp là cậu lại dùng điểm cộng chỉ số của mình, tăng thêm vào sức mạnh và thể lực. Điều kiện cơ thể của cậu đã tốt rồi, nhưng giờ thì sáng nào cậu cũng cảm thấy tràn trề năng lượng. Hơn thế nữa, đặc tính của nghề nông dân là sẽ không bị ốm vặt lại càng khiến cậu có thêm sức sống.

Swoosh

Sejun đi đến bên bức tường vào vẽ một đường lên đó và hoàn thành nhiệm vụ nho nhỏ mỗi sáng để bắt đầu một ngày mới.

Peep!

Beep!

Brrra!

Bang!

Những chú thỏ trắng và thỏ đen thức dậy rồi vẫy tay chào buổi sáng với cậu.

- Ừm! Chào buổi sáng.

Những chú thỏ lần lượt chia nhau ra làm các công việc của mình. Sejun cũng rửa mặt tại cái hồ nhỏ rồi bắt tay vào việc thu hoạch cà chua bi.

Tap. Tap.

[Bạn đã thu hoạch Cà Chua Bi Ma Thuật]

[Kinh nghiệm Thu hoạch Lv.2 của bạn tăng một chút]

[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tăng một chút]

[Bạn nhận được 10 điểm kinh nghiệm]



..

.

Khi cậu đang thu hoạch dở chỗ cà chua,

[Bạn đã lên cấp]

[Bạn nhận được 1 điểm cộng chỉ số]

Cũng đã được một thời gian kể từ khi cậu lên level 10 rồi, vậy nên Sejun quyết định dùng điểm cộng chỉ số này thêm vào sức mạnh của mình.

- Chắc là đứa nhóc đó sẽ ổn thôi nhỉ?

Sejun chợt nhớ đến Theo. Hẳn là cậu nhóc đã gặp các thức tỉnh giả rồi

- Không biết liệu nó bán được bao nhiêu rồi về nhỉ?

Cậu thậm chí còn không kỳ vọng gì về việc chỗ nông sản của mình sẽ được bán hết. Cậu chỉ lo là không biết cậu nhóc vừa non nớt vừa ngây thơ kia liệu có bán hàng cho tử tế được hay không thôi.

- Nhưng mình đã dạy nó chút bí thuật rồi nên ít nhất cũng phải bán được 1 nửa chứ nhỉ?

Sejun đã dạy Theo các bí thuật về việc cho dùng thử và dịch vụ vuốt ve với mèo. Tuy nhiên, cậu không bao giờ tưởng tượng đến cái cảnh rằng chỗ cà chua bi ấy lại bán hết chỉ sau vài phút chào hàng, trước cả khi Theo kịp bày ra mấy cái bí thuật đó.

- Một khi cà chua bi được bán ra thì tên của mình cũng sẽ trở nên nổi tiếng thôi nhỉ? Hehehe…

Sejun cảm thấy tự hào rằng tên của cậu được gắn liền trên bảng mô tả của những món nông sản được bán ra.

Rồi,

Buzz.

Một con ong mật độc bay vào bên trong hang động.

- Ah, mày đến rồi à?

Cọ cọ cọ~

Hôm nay, ong mật độc lại tiếp tục đến, cọ cọ người nó vào mặt Sejun như một hình thức đánh dấu chấm công.

Và rồi,

Buzz

Nó bay về phía ruộng cà chua bi để hút mật.

Một lúc sau~

Píp!

Thỏ vợ bắt đầu cho những chiếc lá khô vào bên trong đống lửa. Mải mê làm việc quá khiến cậu không nhận ra là đã đến giờ ăn trưa mất rồi. Thu hoạch cà chua bi rồi giúp nhà thỏ tưới ruộng khiến cậu quên mất cả thời gian.

Bang! Bang!

Thỏ đen vốn đang tập gõ búa vào tường cất tiếng gọi Sejun. Đây là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà thỏ đen tràn đầy sức sống nhất. Là một chiến binh, điều hiển nhiên là nó sẽ mong chờ để đến giờ đi săn rồi mà.

- Được rồi. Đi thôi!

Sejun chạy về hướng cái hồ và vẫy đuốc.

Tùm!

Plop!

One hit one killed! Một đòn chết tươi!

Càng ngày thỏ đen càng săn cá điêu luyện hơn rồi.

Khi họ đã bắt được 5 con cá thì cơ thể thỏ đen đột nhiên sáng lên một chút.

- Huh?! Nhóc lên cấp rồi à?

Gật gật

Thỏ đen gật đầu lia lịa.

Sejun cũng từng thấy mấy chú thỏ trắng sáng lên khi đang làm ruộng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy thỏ đen lên cấp như vậy!

- Chúc mừng chúc mừng! Mừng nhóc lên cấp!

Brrra!

Thỏ đen nhìn Sejun đầy tự hào. Thấy bé giỏi hông! <( ̄︶ ̄)>

Thỏ đen có vẻ hơi vui mừng quá trớn khiến Sejun từ mừng cho thằng nhóc chuyển sang lo lắng. Cậu không biết liệu việc này có khiến nó phởn quá mà cố bắt thêm cá không nữa.

Vậy mà trong lúc cậu còn mải lo lắng, thỏ đen đã chạy về phía gia đình của nó và lớn tiếng kêu lên như thể đang muốn thông báo về việc nó lên cấp.

Píp!!

Bíp!

Brrra!

Những con thỏ trắng còn lại cũng chúc mừng thỏ đen.

Nhờ thế, bữa trưa hôm nay trở nên ồn ào hơn mọi khi. Trong khi cả nhà thỏ đang vui vẻ nói chuyện trong bữa ăn thì Sejun lặng lẽ dùng hết đồ ăn trưa gồm có cá và hành nướng của cậu.

Gần đây… Sejun đã có chút đặc quyền sau bữa trưa.

- Hehehe… đến giờ uống cà phê rồi.

Sejun đứng dậy khỏi chỗ của mình và cầm lấy cái cốc giữ nhiệt đang tắm nắng tại chỗ ghế ngồi riêng của cậu ở giữa ruộng.

Lúc trước sau khi Theo rời đi để bán cà chua, cậu đã mở cốc ra để dùng và rồi…

- Cà phê!!

Có tổng cộng 10 gói cà phê bên trong cốc. Có vẻ như cả tên thương nhân đã bán cái cốc này và Theo đều chưa từng mở nó ra.

Đây thực sự là một phát hiện vĩ đại. Nếu Theo mà bán cà phê thay vì cái cốc này thì có khi Sejun đã cam chịu bỏ tiền ra mà mua rồi.

Cậu cầm cái cốc đến bên cái hồ nhỏ rồi múc lấy khoảng một phần tư cái cốc.

Tap. Tap.

Cậu cầm lấy một đầu gói cà phê, búng búng ngón tay để đẩy hết phần bột xuống dưới đấy. Sejun tuyệt đối không cho phép bản thân để bay mất dù chỉ là một hạt bột nhỏ xíu. Sau khi chuẩn bị xong, cậu xé lấy một đầu gói đổ nó vào trong cốc.

Rồi

Lắc lắc lắc

Cậu đóng cái nắp cốc giữ nhiệt lại rồi lắc mạnh để hòa tan chỗ cà phê ấy.

Cạch.

Ực.

Sejun nhấp một ngụm cà phê.

Swoosh

Vị đắng của cà phê và cái mùi tanh nhẹ của cá nướng cùng với vị ngọt của hành nướng đã bị rửa trôi sạch sẽ.

- Ah, quả nhiên, uống cà phê sau bữa ăn đúng là tuyệt mà!

Mặc dù cậu không thể làm được cà phê nóng nếu như không có nước sôi hay cà phê đá nếu không có đã, nhưng pha cà phê với nước hồ lạnh cũng không đến nỗi nào.

Hơn nữa,

Nhỏ…

Cậu cho một ít mật ong vào trong cốc.

- Ah… tuyệt thật mà…

Sự kết hợp đồng điệu giữa vị ngọt và vị đắng đã tạp ra hương vị hoàn toàn mới.

Lũ thỏ nhìn Sejun lắc đầu. Chúng không thể hiểu sao cậu có thể vừa uống cà phê vừa cười được.

Hôm đầu tiên cậu cũng có cho chúng chút cà phê để thử, đương nhiên là cả cà phê mật ong nữa. Nhưng đáng tiếc là có vẻ như lưỡi thỏ quá mức nhạy cảm với vị đắng của cà phê nên chúng chờ ê chê. (×﹏×)☆

Sau khi tận hưởng cà phê giống như một món tráng miệng nho nhỏ, Sejun bắt đầu làm công việc buổi chiều.

- Hehehe

Sejun vui vẻ vừa ngân nga vừa thu hoạch cà chua và cũng vừa tưới nước cho đồng ruộng. Có vẻ như một cốc cà phê sau bữa trưa khiến buổi chiều của cậu thêm thoải mái.

Và rồi cậu đã kết thúc một ngày trong tâm trạng cực kì vui vẻ.

Chít!

Chít!

Nhà thỏ vẫy tay tạm biệt và chúc ngủ ngon Sejun rồi quay về trong tổ của chúng để chuẩn bị đi ngủ.

- Chúc ngủ ngon nha~

Cậu cũng vẫy chào lại bọn chúng rồi đi về chỗ ngủ của mình, chuẩn bị một cái giường nho nhỏ bằng cách sửa doạn lại gò đất.

Rồi,

Buzz

Con ong độc bận rộn bay đi bay lại trên trần hang.

- Mày vẫn chưa đi à?

Gần đây ong độc càng ngày càng đến sớm và đi trễ, nhưng đây là lần đầu tiên nó không trở về như vậy.

- Mau đi đi còn đi ngủ nữa.

Buzz.

Ong độc dường như không nghe thấy lời Sejun nói hoặc lờ hẳn đi, nó cứ tiếp tục bay đi bay lại xung quanh trần hang như thế.

- Kệ đi… Vậy tao đi ngủ trước đây nha. Mai gặp!

Khò

Vừa đặt đầu xuống gối, Sejun ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Buzz

Và chú ong độc tiếp tục bận rộn tạo cái gì đó trên trần hang.

*************

- Sao mà tên đó vẫn chưa đến nữa vậy?

Skaram, thương nhân lưu động goblin a.k.a người đã lừa Theo đang chờ cậu trở về. Hắn dám chắc rằng Theo sẽ chẳng thể nào bán được mấy món đồ đó và rồi sẽ ỉu xìu thất bại mà trở về.

“Rồi mình sẽ dỗ dành và an ủi cậu ta, nói cho cậu ta một cơ hội tốt hơn rồi cho cậu ta mượn tiền.”

Và rồi từ đó trở đi, con mèo ngu ngốc đó sẽ trở thành nô lệ của hắn, làm việc cả đời để trả cái món nợ lãi mẹ đẻ lãi con đó, chứ chưa cần nói đến khoản nợ gốc.

- Hehehe… lâu rồi mình mới gặp được một tên ngu xuẩn dễ lừa đến vậy.

Skaram cười lên đầy độc ác.

Hắn vừa chờ Theo, Skaram nhìn vào bảng tin hiển thị rank của các thương nhân lưu động.

Kiểm tra cấp hạng của mình mỗi ngày một lần, rồi đắm chìm trong hạnh phúc vô bờ bến là một trong những niềm vui nho nhỏ mỗi ngày của hắn.

[Bảng xếp hạng các thương nhân lưu động]



..

.

No.999 – Skaram [45.2 đồng tháp] ñ1

- Hehehe, cuối cùng cũng vào được trong top 1000.

Hắn đã tiến thêm một bậc từ No.1000 lên vị trí No.999

Đó đã là một thứ hạng mà hắn leo nên chỉ thuần dựa vào việc hãm hại đánh bại các thương nhân lưu động non nớt mới vào nghề.

Skaram sau khi kiểm tra cấp hạng của hắn đã bắt đầu lướt lên trên để nhìn tên của những thương nhân có hạng cao hơn hắn. Đó là những người mà hắn nhất định phải dẫm lên và vượt qua.

Đúng lúc đó, tầm mắt của Skaram khẽ khựng lại nhìn về một cái tên.

- Huh?!

Một cái tên mà hắn không bao giờ ngò được sẽ xuất hiện trên bảng tổng sắp.

No.982 – Theo [50 Đồng Tháp] Mới!

- Sao có thể thế được? Chắc chắn là nó không thể nào bán được mà…

Skaram lẩm bẩm đầy khó tin.

**************

Buzz

Sejun tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng vo ve của ong động. Con ong đã bận rộn bay xung quanh trần hang từ sáng.

Rồi,

- Huh? Tổ ong?

Một cái tổ ong nho nhỏ đập vào mắt của cậu. Có vẻ như ong độc đã bận rộn làm việc từ hôm qua để tạo nên cái này.

- Mày chuyển vào đây sống sao?

Buzz

Cọ, cọ.

Để đáp lại lời cậu, con ong di chuyển bay lên bay xuống ba lần rồi lại tiếp tục cọ người vào má cậu. Nó như đang muốn nói rằng, “Từ nay về sau xin hãy chăm sóc cho bé nhé!”

Ngày thứ 135 bị kẹt, ong độc chính thức trở nên độc lập và chuyển nhà đến sống cùng với Sejun.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện