Translator: Drake
_____________________________
- Tại sao tháp mãi không mở hả?!
Một người đàn ông ở khoảng tuổi ngũ tuần với mái tóc đen cùng gương mặt chất phác đang tức giận nhìn chằm chằm vào cánh cổng dịch chuyển đang im lìm đứng đó. Đã 10 năm 3 ngày kể từ cơn co giật cuối cùng của cháu gái cưng Aileen của ông rồi, vậy mà cái cổng ch*t ti*t kia vẫn chẳng có dấu hiệu gì cả.
- Xin hãy bình tĩnh lại đi ạ.
Một người đàn ông khác ở khoảng 30 tuổi trông giống hệt người 50 kia khẽ lên tiếng, chỉ khác ở chỗ gương mặt của anh trông trẻ đẹp hơn người kia rất nhiều
- Làm sao mà ta bình tĩnh được khi không thấy Aileen của chúng ta đâu chứ?!!
- Cha à, xin hãy giữ hình tượng của người đi ạ. Những con rồng khác đang nhìn đấy.
Anton, đã chuẩn bị vô số những loại thuốc quý giá để chữa cho Aileen, vừa khẽ nói vừa nhìn về phía những con rồng thuộc nhà Pritani đang chờ đợi đằng sau anh.
Tất cả bọn họ đều là người nhà Pritani, Kaiser Pritani là gia chủ và Anton Pritani vừa là con trai của ông, vừa là cha của Aileen.
- Ai thèm quan tâm chứ?! Không phải bọn chúng cũng đang lo cho Aileen sao?!
- Aileen cũng là người nhà Pritani của chúng ta. Con bé rồi sẽ vượt qua được thôi ạ. – Anton lạnh lùng nói như thể đấy chẳng phải chuyện của mình
- Anton, Aileen là con gái của con đấy. Cho dù con có tỏ ra lo lắng một chút thì đứa nào dám ý kiến hả? Kaiser vừa bối rối vừa cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Anton với con gái của chính mình - Aileen - vì ánh mắt của những con rồng khác trong gia tộc.
Những con rồng trong nhà Pritani đã hi sinh rất nhiều để cứu Aileen – Một con non trong loài rồng.
Khu vực quản trị của tòa tháp đen vốn là nơi mà những con rồng thuộc nhà Pritani thay phiên nhau nghỉ ngơi và nhận thêm sức mạnh.
Nguồn ma lực trong tòa tháp đen dồi dào đến nỗi chỉ cần chúng ở trong đấy thôi, chẳng cần làm gì cũng sẽ mạnh lên. Nhưng chúng đã trao hết những đặc quyền ấy cho Aileen.
Hơn nữa, những con rồng khác còn đi lang thang khắp nơi để kiếm những loại thảo dược hay bất cứ thứ gì có thể chữa bệnh mà mang về cho cô bé ấy.
Vậy nên trước sự hi sinh quá nhiều của đồng loại, Anton cảm thấy tội lỗi mà chẳng thể nào thể hiện được sự quan tâm của một người cha dành cho con gái của mình. Và anh duy trì vẻ lạnh lùng như vậy.
Hơn nữa, trong tình huống hiện tại khi tòa tháp đen vẫn đóng chặt cánh cổng, khiến cho những người khác lại phải chờ thêm vài ngày làm cho cảm giác tội lỗi trong lòng Anton ngày càng chồng chất lên.
Mà họ thậm chí còn không thể kêu những người khác về. Căn bản bởi vì mỗi lần Aileen lên cơn co giật, những con rồng khác vừa phải truyền mana cùng với thuốc để giúp cân bằng lại thể chất bất ổn của con bé.
“Liệu có tin tốt gì xảy ra với Long Tâm của Aileen chăng?”
Nếu là thế thì thực sự nhẹ nhõm…
Nhưng sau cùng anh lại chẳng thể nào vui nổi khi cánh cửa vẫn đóng chặt và nhìn thấy những con rồng khác đang chờ ở đằng sau.
- Từ giờ, chúng ta sẽ chờ ở đây cho đến khi tòa tháp mở lại!
- Vâng!
Kaiser vừa nhìn vào cánh cửa vừa lớn tiếng ra lệnh.
“Không biết con bé có ăn uống được không?”
Ông không nhịn được mà lo lắng cho đứa cháu gái bé bỏng, hoàn toàn không biết rằng giờ cháu ông chẳng phải Hắc Long vĩ đại nào đó mà thành Hắc Long ăn chực rồi :)))))
***************************
Ruộng cà chua bi dưới sự ảnh hưởng bởi kĩ năng [Vụ Mùa Bội Thu] khiến cho vô số những bông hoa bắt đầu nở tung trên các nhánh cây xanh.
Và rồi,
Buzz buzz.
Lũ ong độc tiến đến những bông hoa mới nở và bắt đầu hút mật.
- Vậy ra đây là cách tăng sản lượng lên 50% à…
Sejun đã tưởng là tăng 50% sản lượng nghĩa là lúc thu hoạch sẽ được nhận thêm cái gì đó cơ mà thấy này khác hẳn so với tưởng tượng của cậu.
Thỉnh thoảng thì sẽ có vài bông hoa nở trên cảnh nên cậu sẽ phải nhặt lấy từng quả một. Tuy nhiên, nếu những bông hoa sẽ lại cho ra một quả cà chua bi và cậu chỉ cần chờ một chút thì cậu cũng chẳng có gì để phàn nàn cả.
Sau khi thu hoạch cà chua bi.
- Theo, cậu sẽ là đại diện cho tuần tiếp theo.
Cậu nói với Theo đang chiếm lấy cái giường của cậu làm ổ ngủ cho mình.
Vì cậu đã nhận được một thánh tích cực kì tuyệt vời, Mũ rơm của Thánh Patrick, nên chút quà cỏn con đó cũng là chuyện bình thường. Ban đầu cậu còn muốn tăng thêm thời gian cơ, nhưng mà tăng nhiều quá lại thành ra giảm sức nặng của hai chữ “Đại Diện” quá nên là thôi vậy.
- Thật… thật sao, meow?! Ngài để tôi làm đại diện trong cả một tuần luôn sao, meow?!
Theo không thể tin được là cậu lại được làm đại diện trong cả tuần sắp tới mà chẳng làm gì đặc biệt cả!
Cậu nhóc còn không biết là mình có cái “măng cụt” vàng nữa cơ!
Khò…
Khi Theo vẫn còn đang mải cảm động trước thông tin ấy, Sejun đã lăn ra ngủ mất rồi.
Swish
Cậu nhóc ngồi dậy và leo lên nằm trên bụng Sejun.
Và rồi,
Grừ Grừ
Cảm nhận sự lên xuống đều đặn theo từng nhịp thở của vị chủ tịch nào đó, cậu nhóc cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Trong khung cảnh yên bình của hang động khi mọi người đang chìm vào giấc ngủ sâu,
Chít!!!!
Tiếng hét của thỏ vợ vang vọng khắp hang, nó bắt đầu chuyển dạ rồi.
Chít!!
Sejun không quá ngạc nhiên bởi cậu có kinh nghiệm vụ này rồi, cơ mà…
- Chuyện… chuyện gì vậy, meow?!
Chít?!
Chít?!
Theo và lũ thỏ con thì không.
- Không sao không sao. Em trai em gái của mấy đứa sắp ra đời rồi.
Cậu ngồi xuống và vỗ về trấn an Theo và mấy đứa nhỏ.
Chít…
Chít…
Lũ thỏ con bám chặt lấy chân cậu và lo lắng nhìn về phía tổ của bố mẹ nó.
Và,
Run rẩy
Theo hoảng loạn, chôn mình giữa hai chân cậu, hai cái măng cụt đem lên bịt kín lỗ tai. Đứa nhỏ này đúng là nhát gan mà.
Khoảng 1 giờ sau,
Chít
Chít
Tiếng khóc yếu ớt của những bé thỏ con vang ra từ trong tổ của bố mẹ chúng.
Chít!!
Thỏ chồng chạy ra khỏi tổ để thông báo cho mọi người về mấy đứa con của nó.
Tuy nhiên,
Khò~
Grừ Grừ~
Chít~
Sejun, Theo và lũ thỏ con vì chờ lâu quá thành ra ngủ quên mất.
Bình minh ngày 179, những thành viên mới của gia đình lần đầu mở mắt chào thế giới.
***************
Sáng sớm,
Grào!
Gấu con thò đầu vào cái hố trên trần hang và gầm lên, tiếng kêu của nó vang vọng khắp hang động.
Cùng lúc đó,
Chít!
Chít!
Như để trả lời, tiếng khóc của mấy bé thỏ con vang lên từ trong hang của vợ chồng nhà thỏ.
Gào?
Khi con báo– à lộn, con gấu con còn đang thức mắc trước âm thanh lạ lẫm lần đầu nó nghe.
CHÍT!!!!
Thỏ chồng hét lên đầy giận dữ. Tao vừa mới dỗ được con tao ngủ đấy con gấu kia!!!!!!
- Shh!
Sejun vội vàng tỉnh giấc, đưa tay lên miệng ra hiệu cho gấu con trật tự.
Cậu vạch thêm một nét lên tường rồi im lặng chuẩn bị bữa sáng. Lũ thỏ cũng cẩn thận di chuyển nhẹ nhàng, chốc chốc lại nhìn về hướng tổ của bố mẹ chúng.
Sejun đặt hai con cá nướng, một nắm đầy hành lá và hai củ cà rốt rồi đặt đến trước tổ vợ chồng nhà thỏ.
và rồi, bữa sáng được tiếp tục. Ai ai cũng có bộ dáng mệt mỏi vì thiếu ngủ, máy móc cho đồ ăn vào miệng mà nhai cho qua bữa.
- được rồi, làm việc thôi nào.
Bba-yap!
5 bé thỏ trắng đồng thanh thì thào lên rồi chạy ra ruộng cùng với dụng cụ của chúng.
Bba-ng!
Nhìn thấy tình hình có vẻ thiếu người nên thỏ đen cũng chạy đến giúp anh chị em của nó một tay.
Và rồi
- Chúng ta cũng đi thôi
Sejun tóm lấy Theo rồi đứng lên
- Huh? Vậy là sao. meow? Chúng ta đi đâu vậy, meow?
Cậu nhóc bám lấy tay Sejun rồi thắc mắc nhìn cậu mà hỏi.
- Nhớ lần trước không? Khi tôi cắt mấy chùm cà chua bi rồi cậu tách ra cho vào trong túi ấy? Chuyện này có thể sẽ hơi khó với lũ thỏ nhưng nếu là với đại diện Theo của chúng ta thì chắc là dễ mà~ đúng không?
Cậu vừa nói vừa đặt Theo xuống bên cạnh ruộng cà chua
- Đương nhiên rồi, meow! Quá dễ với Đại Diện Theo này luôn, meow!
Theo vô ý bị kéo vào việc đồng áng trở nên phấn khích sau mấy lời dụ dỗ động viên của Sejun.
Mặc dù không có sự giúp đỡ của cặp thỏ, nhưng Sejun đã tăng các chỉ số giúp cậu làm việc được nhanh hơn và cùng với sự trợ giúp của thỏ đen và Theo nên bằng cách nào đó họ cũng hoàn thành được hết công việc buổi sáng.
Lúc giữa chừng, Theo quyết định thể hiện năng lực của người đại diện nên dùng móng mình, một đường cắt gọn chỗ hành lá làm Sejun ngạc nhiên. Kết quả là cậu nhóc nhận thêm nhiệm vụ mới là đi cắt hành…
Đến giờ ăn trưa, họ đặt đồ ăn trước cửa tổ của cặp đôi nhà thỏ rồi cùng nhau lên mặt đất. Chỗ đồ ăn mà lúc sáng Sejun để ở trước tổ đã biến nên chắc là lúc cậu không để ý thì chúng lấy đồ ăn vào trong rồi.
Bữa trưa diễn ra cực kì bình lặng yên tĩnh.
Sau khi cho gấu con ba thìa đầy mật ong làm đồ tráng miệng, cậu cũng làm ít cà phê và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Theo với thỏ đen thản nhiên trèo lên đùi cậu chìm vào giấc ngủ, còn gấu con cũng ôm lấy Sejun và nằm xuống đánh một giấc.
**********
Vào ngày thứ 181, đám thỏ con mới sinh cũng được 2 ngày tuổi. Và ngày mai sẽ là Lam Nguyệt lần thứ 7 kể từ khi cậu bị mắc kẹt ở đây. Và có lẽ vì đêm nay Lam Nguyệt sẽ lên nên sáng nay chẳng thấy gấu mẹ tha con đến đây kiếm ăn nữa.
Mà cũng nhờ thế nên Sejun cùng với đám thỏ lâu lắm mới có được cơ hội ngủ trễ hơn một chút.
- được rồi!
Cậu thức dậy và đặt Theo đang say ngủ sang bên cạnh rồi đi đến vạch thêm một đường đánh dấu ngày tháng.
Chít!
Chii!
Cặp thỏ đi ra khỏi tổ cất tiếng chào buổi sáng, để lại mấy đứa con vẫn đang say ngủ ở đằng sau.
Và
Bba-a!
Bba-ng!
Những bé thỏ giờ đã làm anh làm chị cũng chui ra khỏi tổ của chúng và cất tiếng chào những người còn lại.
- Ừm, chào buổi sáng.
Hôm nay Sejun và lũ thỏ muốn hoàn thành công việc sớm nhất có thể để chuẩn bị cho Lam Nguyệt.
- Đại diện Theo, mau dậy đi nào!
- Hmm… tui mún ngủ nữa cơ…
Cậu cũng chẳng buồn nói nhiều, xách cổ đặt cậu nhóc xuống trước ruộng hành lá và,
đi thẳng về phía ruộng cà chua và bắt đầu thu hoạch.
[Bạn đã đồng thời thu hoạch 8 quả cà chua bi]
[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tăng nhẹ]
[Độ thành thạo kĩ năng Thu Hoạch Lv.4 tăng nhẹ]
[Do ảnh hưởng của Tăng Độ Thành Thạo Lv.1 đã tăng thêm 5% độ thành thạo vào kĩ năng Thu Hoạch Lv.4]
[Bạn đã nhận được 160 điểm kinh nghiệm]
- Tôi sẽ cho ngài thấy sự lợi hại của Đại Diện Theo!
Roẹt, roẹt!
Theo cuối cùng cũng tỉnh ngủ, chìa móng và bắt đầu cắt hành lá, thể hiện năng lực của nó trước thỏ lưỡi liềm với thỏ đẩy xe cút kít.
Và ngày hôm nay cứ thế trôi qua.
Khi tối đến, lũ thỏ chui vào trong tổ, đóng chặt cửa lại, chuẩn bị cho Lam Nguyệt lần này. Lũ ong cũng đóng chặt lối ra vào tổ bằng sáp.
Và…
- Đại diện Theo, cậu đang làm gì vậy?
- Tui sẽ ở trong đây để tránh Lam Nguyệt!
Theo bắt đầu chui mình vào trong cái túi đựng đồ của cậu nhóc. Sejun gật gù theo kiểu hóa ra cái túi còn có chức năng nwh này nữa.
- Đại diện Theo, cầm cả cái này cùng cậu nữa đi.
Cậu giao cho Theo cái kén của ong chúa để đề phòng có chuyện gì đó xảy ra.
Không lâu sau, Lam Nguyệt cũng bắt đầu.
Gào!!
Tiếng gầm của Huyết Đại Hùng vang vọng khắp không gian.
- Không biết mẹ con chúng nó có ổn không nữa.
Khi Sejun còn đang lo lắng về mẹ con nhà gấu,
Bịch. Bịch. Bịch.
Có thứ gì đó đang tiến lại gần hang động.
- Gì vậy?
Keng…
Sejun cứng người lại, cầm chặt con dao găm trong tay.
Cậu nhanh chóng bịt tai lại, bỏ hết 10 quả cà chua bi cấp D vào miệng, tăng chỉ số ma thuật lên thêm 2.
Gràooooo!!!!
Một con quái vật đang ở ngay trên hang! Cậu chưa nghe thấy tiếng gầm này bao giờ cả!
- …!
Phải chật vật lắm cậu mới giữ cho mình tỉnh táo để sẵn sàng chiến đấu được.
Cơ mà cũng may mắn thay, con quái vật ấy làm loạn trên chốc hang một lúc rồi lại chạy về phía tiếng gầm của một con khác.
- Ha…
Cậu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể đang cứng đờ lại không biết vì sợ hay vì căng thẳng,
Lóe
Một ánh sáng xanh bắt đầu tụ lại trên mấy thân cây ở ruộng cà chua bi chịu ảnh hưởng bởi kĩ năng [Vụ Mùa Bội Thu]. Thứ ánh sáng xanh ấy chiếu rọi những quả trên cùng một nhành cây, biến chúng thành màu lam tuyệt đẹp.
- Có bao nhiêu nhỉ?
Đếm sơ qua thì hình như là hơn 10 quả. Ngay cả cà chua mà cậu cũng may mắn thu được một mẻ lớn.
Khi cậu còn đang vui vẻ nhìn về phía ruộng cà chua bi,
Lóe~
Một tia sáng xanh bắt đầu tụ lại ở một chỗ khác.
- Huh?! Đó là…
Mặc dù đúng là cậu cũng muốn nhanh chóng thu hoạch để nếm thử hương vị của chúng nhưng sau cùng cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi cho những bắp ngô ấy chín vàng trên khoảnh ruộng của chúng. Ánh sáng xanh bắt đầu tụ lại trên lá cây ngô và thấm vào trong cả bắp.
Tuyệt vời!!!!
Cậu không thể hét lên được vì Lam Nguyệt vẫn chưa kết thúc nhưng vẫn phấn khích giơ tay lên trời, hét lên trong im lặng để giải phóng sự phấn khích của mình.
Ngày thứ 182 đã đến, bữa sáng hôm nay ta sẽ có món ngô!!!