Đây là một vùng đồi núi.
Những dãy núi xếp hàng, đỉnh chĩa thẳng lên trời, đâu đó vẫn còn đọng lại chút tuyết tàn.
Có một dòng suối tuyết tan trên một sườn thoải nơi chân núi. Nó tạo ra một cái ao nước nhỏ, nơi những cánh hoa rực rỡ sắc màu bồng bềnh trôi. Từ trên nhìn xuống là cả một biển mây, chẳng tài nào nhìn thấy mặt đất.
Một con đường vắt vẻo trên sườn dốc. Con đường nọ rộng và được bảo trì rất tốt.
Giữa con đường và cảnh núi rừng, có vài người nằm phục xuống một đống. Họ gồm cả người lớn lẫn trẻ con, khoảng ba chục người. Có hai chiếc xe tải chất đầy hành lý bên cạnh họ.
Từ đằng xa, Kino đang nhìn cảnh đó qua một cái ống nhòm. Chiếc áo khoác màu nâu của cô phấp phới trong gió.
“Thế nào rồi?”
Hermes hỏi, cậu đang đậu trên đường, cách Kino một đoạn.
Kino nhẹ nhàng nói, “Chẳng ai cử động cả.”
“Họ bị giết à? Bởi tụi sơn tặc chăng?”
Kino lắc đầu trong lúc nhìn qua ống nhòm, “Mọi người chết với bọt trào bên mép. Bên cạnh đó, bởi vì khuôn mặt họ trông xanh như tàu lá, có lẽ...”
“Có lẽ?”
“Họ không biết.”
“Hử? Không biết gì cơ?” Hermes hỏi. Kino thôi không xem nữa, nhổ một ít cỏ dưới chân và đưa cho Hermes xem.
“Loại cỏ tương tự thế này mọc ở nhiều nơi, nhưng có một loại cỏ chỉ mọc ở vùng cao. Họ không biết, và luộc chúng lên và ăn như mọi khi –––“
Kino ném đám cỏ đi và nhìn đống xác từ đằng xa. “Những người đó, họ không biết. ... Ắt hẳn là tối hôm qua, chắc vậy.”
“Oh –– và họ đều chết cả à?” Hermes đầy ngạc nhiên và ấn tượng nói.
Kino nhíu mày, “Đó không phải là cái tớ muốn thấy,” cô lẩm bẩm.
“Vậy sao không nhắm mắt lại đi?” Hermes trêu. Cùng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua, chéo áo Kino vùng vằng trong gió.
Kino túm áo lại. Khi cô nhìn về chân núi, một trận gió tuyết kéo về. Kino, Hermes và những cái xác bị nhấn chìm trong khoảnh khắc.
Và trở nên trắng ngần.
Những dãy núi xếp hàng, đỉnh chĩa thẳng lên trời, đâu đó vẫn còn đọng lại chút tuyết tàn.
Có một dòng suối tuyết tan trên một sườn thoải nơi chân núi. Nó tạo ra một cái ao nước nhỏ, nơi những cánh hoa rực rỡ sắc màu bồng bềnh trôi. Từ trên nhìn xuống là cả một biển mây, chẳng tài nào nhìn thấy mặt đất.
Một con đường vắt vẻo trên sườn dốc. Con đường nọ rộng và được bảo trì rất tốt.
Giữa con đường và cảnh núi rừng, có vài người nằm phục xuống một đống. Họ gồm cả người lớn lẫn trẻ con, khoảng ba chục người. Có hai chiếc xe tải chất đầy hành lý bên cạnh họ.
Từ đằng xa, Kino đang nhìn cảnh đó qua một cái ống nhòm. Chiếc áo khoác màu nâu của cô phấp phới trong gió.
“Thế nào rồi?”
Hermes hỏi, cậu đang đậu trên đường, cách Kino một đoạn.
Kino nhẹ nhàng nói, “Chẳng ai cử động cả.”
“Họ bị giết à? Bởi tụi sơn tặc chăng?”
Kino lắc đầu trong lúc nhìn qua ống nhòm, “Mọi người chết với bọt trào bên mép. Bên cạnh đó, bởi vì khuôn mặt họ trông xanh như tàu lá, có lẽ...”
“Có lẽ?”
“Họ không biết.”
“Hử? Không biết gì cơ?” Hermes hỏi. Kino thôi không xem nữa, nhổ một ít cỏ dưới chân và đưa cho Hermes xem.
“Loại cỏ tương tự thế này mọc ở nhiều nơi, nhưng có một loại cỏ chỉ mọc ở vùng cao. Họ không biết, và luộc chúng lên và ăn như mọi khi –––“
Kino ném đám cỏ đi và nhìn đống xác từ đằng xa. “Những người đó, họ không biết. ... Ắt hẳn là tối hôm qua, chắc vậy.”
“Oh –– và họ đều chết cả à?” Hermes đầy ngạc nhiên và ấn tượng nói.
Kino nhíu mày, “Đó không phải là cái tớ muốn thấy,” cô lẩm bẩm.
“Vậy sao không nhắm mắt lại đi?” Hermes trêu. Cùng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua, chéo áo Kino vùng vằng trong gió.
Kino túm áo lại. Khi cô nhìn về chân núi, một trận gió tuyết kéo về. Kino, Hermes và những cái xác bị nhấn chìm trong khoảnh khắc.
Và trở nên trắng ngần.
Danh sách chương