Thế giới trước đây không có lời bạt.
* * *
Và rồi, một lời bạt được sinh ra.
Hẳn là chẳng có điểm nhấn.
Cũng chẳng có nội dung hay chủ đề.
Chỉ có tiếng giấy sột soạt vang lên.
“Đúng vậy..., tôi đoán thế, nhưng...”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Chất giọng cao vút, cứ như của một cậu nhóc.
“Nhưng?”
Một giọng khác hỏi, cổ vũ người kia nói tiếp. Giọng này nghe cũng rất trẻ con.
Im lặng một hồi, và rồi giọng đầu tiên nhẹ nhàng tiếp tục. Âm điệu cứ như của người đang cô tự thuyết phục bản thân hay sao ấy, và nó hướng về phía sa mạc.
“Liệu một lời bạt có cần thiết đến vậy không? Không phải nó chỉ là mấy dòng hoàn toàn vô tích sự sao? Tôi không thể hiểu được tại sao, nhưng lần nào tôi cũng thấy vậy. Có nhiều lần khi tôi chắc chắn là thế.... Nhưng những lúc đó, tôi không thể không cảm thấy mọi thứ thật xinh tươi và rực rỡ, kể cả văn bản, tranh minh họa, hay trang bìa. Mọi thứ trong đều rất thân thương.... Lời bạt khiến mọi thứ càng trở nên quyến rũ, và tôi đoán, mặc dù chẳng vì lý do gì, nhưng chính vì vậy mà nó được đặt ở cuối sách.”
Và sau một hồi tạm ngưng, tiếp tục,
“Những đau đớn, những bi thương hay những trò đùa vốn bị bỏ đi đều có thể được chèn vào trong lời bạt. Tất nhiên tôi còn rất nhiều thứ như vậy để viết vào.”
“Uh-huh.”
“Và vì vậy tôi không nghĩ tôi sẽ thôi viết lời bạt. Dù cho nó khiến tôi lộ ra cái dốt của mình nhưng mà tiếp tục viết vẫn cứ vui. Bên cạnh đó,”
“Bên cạnh đó?”
“Tôi không thể ngừng do ý kiến của biên tập viên. Và vì vậy, tôi tiếp tục.”
Cái giọng đầu tiêu đầy kiên quyết nói, và rồi hỏi.
“Anh hiểu không?”
“Nói thật, tôi chả hiểu gì cả.”
Cái giọng còn lại trả lời.
“Dù vậy, tôi nghĩ thế là tốt nhất.”
“Thật chứ?”
“Mặc dù là một tác giả, tôi cũng chẳng thể nào hiểu được nó. Có lẽ do tôi quá rối trí. Và có thể tôi sẽ tiếp tục viết lời bạt để hiểu rõ nó hơn.”
“Uh-huh.”
“Và giờ, lời bạt kết thúc. Tôi sẽ phải viết tiếp cái gì đó cho tập tiếp theo.... Cho tới lúc tiếp theo.”
“Cho tới lúc tiếp theo.”
Âm thanh sột soạt của giấy vang lên, và cuối cùng dừng lại.
Mùa xuân, 2001
Sigsawa Keiichi
* * *
Và rồi, một lời bạt được sinh ra.
Hẳn là chẳng có điểm nhấn.
Cũng chẳng có nội dung hay chủ đề.
Chỉ có tiếng giấy sột soạt vang lên.
“Đúng vậy..., tôi đoán thế, nhưng...”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Chất giọng cao vút, cứ như của một cậu nhóc.
“Nhưng?”
Một giọng khác hỏi, cổ vũ người kia nói tiếp. Giọng này nghe cũng rất trẻ con.
Im lặng một hồi, và rồi giọng đầu tiên nhẹ nhàng tiếp tục. Âm điệu cứ như của người đang cô tự thuyết phục bản thân hay sao ấy, và nó hướng về phía sa mạc.
“Liệu một lời bạt có cần thiết đến vậy không? Không phải nó chỉ là mấy dòng hoàn toàn vô tích sự sao? Tôi không thể hiểu được tại sao, nhưng lần nào tôi cũng thấy vậy. Có nhiều lần khi tôi chắc chắn là thế.... Nhưng những lúc đó, tôi không thể không cảm thấy mọi thứ thật xinh tươi và rực rỡ, kể cả văn bản, tranh minh họa, hay trang bìa. Mọi thứ trong đều rất thân thương.... Lời bạt khiến mọi thứ càng trở nên quyến rũ, và tôi đoán, mặc dù chẳng vì lý do gì, nhưng chính vì vậy mà nó được đặt ở cuối sách.”
Và sau một hồi tạm ngưng, tiếp tục,
“Những đau đớn, những bi thương hay những trò đùa vốn bị bỏ đi đều có thể được chèn vào trong lời bạt. Tất nhiên tôi còn rất nhiều thứ như vậy để viết vào.”
“Uh-huh.”
“Và vì vậy tôi không nghĩ tôi sẽ thôi viết lời bạt. Dù cho nó khiến tôi lộ ra cái dốt của mình nhưng mà tiếp tục viết vẫn cứ vui. Bên cạnh đó,”
“Bên cạnh đó?”
“Tôi không thể ngừng do ý kiến của biên tập viên. Và vì vậy, tôi tiếp tục.”
Cái giọng đầu tiêu đầy kiên quyết nói, và rồi hỏi.
“Anh hiểu không?”
“Nói thật, tôi chả hiểu gì cả.”
Cái giọng còn lại trả lời.
“Dù vậy, tôi nghĩ thế là tốt nhất.”
“Thật chứ?”
“Mặc dù là một tác giả, tôi cũng chẳng thể nào hiểu được nó. Có lẽ do tôi quá rối trí. Và có thể tôi sẽ tiếp tục viết lời bạt để hiểu rõ nó hơn.”
“Uh-huh.”
“Và giờ, lời bạt kết thúc. Tôi sẽ phải viết tiếp cái gì đó cho tập tiếp theo.... Cho tới lúc tiếp theo.”
“Cho tới lúc tiếp theo.”
Âm thanh sột soạt của giấy vang lên, và cuối cùng dừng lại.
Mùa xuân, 2001
Sigsawa Keiichi
Danh sách chương