Kino và Hermes dừng chân tại một đất nước nhỏ.

Dưới chân ngọn núi được cánh rừng phủ kín là một thị trấn với một tòa lâu đài nhỏ ở giữa. Bạn có thể đi hết một vòng quanh bức tưởng phủ đầy dây thường xuân chỉ trong một chuyến đi dạo buổi chiều

Kino gõ cổng và xin phép cho họ vào thành phố.

Người gác cổng, đầu đội một cái nón như đang khoác trên mình bộ trang phục truyền thống, cười rạng rỡ khi nghe rằng đây là lần đầu Kino và Hermes viếng thăm đất nước này.

Ông ta nói chuyện với ai đó trên điện thoại. Ở phía bên kia cổng , tiếng đánh chuông vang lên.

“Tôi thông báo cho cả nước biết vì rất hiếm khi chúng tôi có khách. Làm vậy để họ chuẩn bị bữa tiệc chào mừng ấy mà,” người gác cổng mỉm cười nói.

Chốc lát sau, cánh cổng mở ra, và Kino đẩy Hermes vào trong. Khi vừa đi qua cổng, rất nhiều người dân ra chào đón họ.

“…” “…”

Và rồi cả Kino và Hermes im bặt đi.

Những người dân này đang đeo tai thú trên đầu họ. Một đôi tai nhô lên từ dưới mái tóc, nằm đều hai bên. Hình tam giác trông như tai mèo.

“Chào mừng! Người lữ khách và ngài motorrad, chào mừng đến với đất nước của chúng tôi!”

Một người đại diện đứng ra nói, và bắt tay với Kino. Anh ta đang ở độ tuổi sung sức và trông như người lãnh đạo. Phía trên khuôn mặt đang mỉm cười của anh ta là một mái tóc dày và một đôi tai mèo màu nâu sậm.

----------

Kino và Hermes tự giới thiệu, và người đàn ông với đôi tai mèo màu nâu sậm, cũng đồng thời là người cai trị đất nước này, dẫn họ đến tòa lâu đài đang được dùng làm văn phòng của mình.

Ngay khi nữ thư kí với đôi tai mèo màu tím vừa rời khỏi phòng sau khi phục vụ trà, người đàn ông giải thích một cách đơn giản về đất nước của mình.

Từ rất , rất lâu rồi , thị trấn này được xây dựng xung quanh tòa lâu đài của một gia đình quí tộc, vốn được họ dùng làm biệt thự cho những dịp nghỉ mát. Sau khi họ qua đời, người dân vẫn tiếp tục sống ở đây.

Dân số ở đây rất nhỏ, nhưng nơi đây rất thanh bình. Và ------ đeo tai mèo là truyền thống của họ từ thời ấy.

“Bản chất hiền lành của một người có thể được bộc lộ qua việc đeo chúng. Bất kể họ có đang giận dữ đến đâu, chỉ cần búng nhẹ đôi tai này, cơn giận dữ của sẽ biến mất cứ như hoc phép thuật vậy, và một nụ cười sẽ xuất hiện trên khuôn mặt họ. Người xưa chắc đã nghĩ ra cách này để tạo ra mối quan hệ hài hòa giữa con người. Đó là một truyền thống tuyệt vời,” anh ta vừa nồng nhiệt nói vừa lắc đôi tai của mình.

Chỉ trừ vài dịp đặc biệt và hiếm có, như đổi kiểu tóc hay đổi cặp tai mới khi lớn lên, người dân ở đây luôn luôn đeo nó trên đầu.

Trên tường có treo một bức tranh sơn dầu cổ, trên đó là hình ảnh một người phụ nữ khỏa thân đeo tai mèo với nụ cười hiền từ.

Người đàn ông hỏi, “Cô Kino, vì cô là vị khách mà chúng tôi đã đợi từ lâu, sao cô không thử tự mình cảm nhận truyền thống của chúng tôi?”

“Ý anh là sao?” Kino trả lời.

Anh ta lấy ra một cái hộp bằng cỡ một cuốn từ điển từ dưới bàn mình và mở ra để Kino xem bên trong. Bên trong là một bộ tai màu đen sang trọng.

“Tôi sẽ hoc ô mượn, cô Kino à. Chúng tôi nghĩ rằng cô sẽ thấy không thoải mái khi chỉ có mình cô không đeo tai mèo. Sao cô không đeo chúng khi ở đây ? Nó cùng màu với tóc của cô đấy. Tôi chắc rằng chúng sẽ rất hợp với cô. Tất nhiên là không bắt buộc, nhưng…”

----------

“Lẽ ra cũng phải đồng ý đeo trong ngày hôm nay chứ. Hôm qua trông anh ta buồn lắm đấy,” Hermes nói.

Bây giờ là lúc đầu giờ chiều của ngày thứ hai. Kino đang đẩy Hermes đi tham quan quanh những con đường nhỏ. Tất cả hành lý của họ được bỏ lại ở một căn phòng mà họ được cho miễn phí. Chỉ trừ đôi tai mèo mà Kino đang mang theo sau khi nhận được vào ngày hôm trước.

Bọn trẻ vẫy tay khi chúng thấy Kino và Hermes. Tất cả đều đang đeo tai mèo với những màu sắc khác nhau. Những đôi tai lắc lư hết sức dễ thương khi bọn trẻ lắc đầu.

“Cô lữ khách ơi, cô không đeo tai à?” Bọn trẻ ngây thơ hỏi.

Khi Kino và Hermes đang ăn và uống trà,

“Ôi—, cô đẹp quá. Nhưng mà ai cũng sẽ đẹp hơn nếu đeo thêm tai mèo đấy” Một nữ phục vụ bàn đeo một đôi tai lớn nói một cách tiếc nuối.

Khi họ đến thăm tòa lâu đài, một đứa bé chỉ ngón tay và nói

“Mẹ ơi, chị kia không đeo tai. Chị ấy kì quá—“

Người mẹ dịu dàng mắng đứa bé ‘Chị ấy là lữ khách. Chị ấy đến từ nước khác, nên hơi khác chúng ta. Chị ấy không cần phải đeo tai,’

Trên đường, một người phụ nữ trung niên nói với Kino. ‘Nếu cô đeo tai mèo, chắc chắn bọn con trai sẽ thích cô lắm,’

“Vì lí do nào đó, những đôi tai này hợp với tất cả mọi người, và sự quyến rũ của họ cũng thay đổi khi đeo chúng. Hồi còn trẻ, có một bài nghiên cứu nói rằng để ta trông đẹp nhất có thể, ta nên tự soi mình trước gương hằng ngày,” và bà ấy lén lút chỉ cho Kino biết bí mật này.

----------

Đêm hôm ấy.

Người dân của dất nước ấy mở một lễ hội để chào đón người lữ khách. Họ tuyên bố bắt đầu điệu nhảy tai mèo truyền thống. Mọi người tạo thành vòng tròn, uốn tay lại như chân mèo, và nhảy theo điệu nhạc.

Kino đang thoải mái qua sát, cũng được mời đeo tai mèo và tham gia vào điệu nhảy.

“Ai cũng nói rằng tôi không có khiếu khiêu vũ. Tôi sợ là sẽ đạp trúng chân mọi người,” Kino lịch sự từ chối. Rồi nói thêm

“Dù vậy, điệu nhảy này thật tuyệt vời. Tôi rất xúc động và rất vui vì đã đến đây.”

----------

Sáng hôm sau.

Kino và Hermes lên đường sau khi những người dân đeo tai mèo chào tạm biệt họ.

Khi người lữ khách đã đi khỏi tầm mắt, người lãnh đạo tháo đôi tai mèo khỏi đầu mình và lộ rõ vẻ thất vọng. Những người dân khác cũng làm thế trong lúc đám đông đang giải tán.

Người thư kí đứng cạnh nhận lấy đôi tai từ anh ta và cũng tháo đôi tai của mình. Cô bỏ chúng vào một cái rổ với dòng chữ ‘Hộp sưu tập’ trên nó.

Cô ta nói với người lãnh đạo “Lại không được phải không? Cô ta không tham gia”

“Uhm, không được… Đánh chuông báo cho mọi người là xong hết rồi”

“Tôi đã chuẩn bị rồi”

“Vậy là 549 lần thắng và 233 lần thua. Trong nhiệm kỳ của tôi thì là 3 thắng và 8 thua… Những người lữ khách trước đây chắc đã truyền miệng tin đồn về đất nước này cho vài người khác.”

“Đúng thế”

“Thế đấy, xong rồi. Giờ thì, chúng ta nên làm gì cho lần tới đấy? Phải quyết định nhanh, không là không kịp chuẩn bị và tập dượt đâu. Chúng ta cũng phải thay đổi bức tranh nữa—“

----------

Một chiếc motorrad đang chạy dọc con đường trong cánh rừng

“Tai mèo…, Tôi đã không lường trước được chuyện này. Mọi người cũng khá dễ thương. Không đếm nổi bao nhiêu lần tôi phải tự bụm miệng để không cười. Điệu nhảy đó cũng khá vui nữa chứ,” Kino vừa mỉm cười vừa nói.

“Sẽ vui hơn nếu cô đeo chúng luôn đấy, Kino à. Chắc chắn sẽ hợp với cô lắm.”

“Sao cũng được. Tôi cũng chẳng giỏi nói dối khi đang chạy đâu.”

Và rồi, với giọng cực kì nghiêm túc,

“Họ hoàn toàn không lộ vẻ ngạc nhiên gì cả, ngay cả khi là vì tinh thần phục vụ, đúng không nhỉ, Kino?”

“Thế là sao…? Nhưng mà đúng thật là họ chả bao giờ cạn ý tưởng. Tôi mới chỉ nghe thôi nhưng…, có người nói rằng họ cũng đeo mai rùa trên lưng, đeo đuôi sự tử, bắt chước cách quạ đi, chào mừng bằng một điệu nhảy dữ dội , khóc bất thình lình khi đang chào hỏi, vừa hát vừa ăn… Không biết họ sẽ làm gì tiếp đây?”

“Cắm ong quạ lên đầu, vào phòng bằng cách lò cò chân phải, ăn trong lúc tay trái giơ lên trời, trang điểm mắt màu trắng, và chào bằng cách đưa ngón cái lên và nói ‘Yay!’ chăng?”

“Đúng thế. Tôi cũng sẽ không cho người lữ hành tiếp theo mà ta gặp biết trước đâu. Mọi người sẽ rất vui khi được kéo người khác tham gia vào truyền thống của mình.”

“Trời ạ… ở đây cũng có người như thế,” [ 2 ] Hermes khó chịu nói với Kino, người hiện đang rất thoải mái.

----------

“—Giờ nghĩ lại, người lữ khách đến từ nửa năm trước dễ chịu thật,” người lãnh đạo lẩm nhẩm trong văn phòng của mình.

“Hhm? À phải rồi,. Lần đó là lần dùng truyền thống ‘đặt táo lên đầu’. Anh ta làm ngay tức khắc. Anh ta cũng tham gia vào điệu nhảy táo, “Người thư kí trả lời, và người đàn ông , trong lúc đang nhìn lên trần nhà,

“Chẳng có ai lịch sự và đứng đắn như anh ta cả. Anh ta còn bảo, ‘Truyền thống này thật tuyệt’. Chắc anh ta được dạy bảo tốt lắm…. Ah, phải chi có thêm người giống anh ta đến thêm,” Người đàn ông nói.

Người thư kí mỉm cười khi cô nhớ lại khoảng thời gian đó.

Và rồi cô nói,

“Đúng vậy. Cái anh chàng mặc áo len xanh lá và đi xe địa hình bốn bánh đúng không?”



Chú thích :

[1] : Phiên bản không tóm tắt của phần ba thuộc phần ba cả anime

[2] : Không chắc có phải nó là một cách thể hiện hay không, nhưng Hermes có nói một điều gì đó dạng dạng như 'Nếu ở kia có dạng người này, thì ngay tại đây ta lại có dạng khác', mà theo tôi suy đoán thì có nghĩa nói rằng Kino cũng đang nghịch ngợm như nhũng người dân kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện