Yun Seo-Rah. 20 tuổi.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, tài năng được phát hiện bởi đội ngũ trinh thám lừng danh của công ty Sinyoung.
Cùng với một Khách mời khác, Kahng Seok, cô là ứng viên được mong đợi nhất trong lần tuyển dụng tháng 3 năm 2017.
Cô luôn giữ tác phong ‘nghĩ trước, làm sau’ với bất kể mọi công việc mình đang làm; những quyết định mà cô đưa ra luôn luôn dựa vào logic, không bao giờ để cảm xúc chi phối và đặt lợi ích bản thân lên trên hết.
Những điều trên đã khiến cô có lợi thế lớn trong kỳ Hướng dẫn, nhưng khi tay phải bị gãy, tình thế đã biến chuyển ngày một xấu đi.
Khi đến Vùng trung lập, điểm yếu chí mạng của cô đã dần lộ ra. Cô không biết cách làm việc với những người khác.
Do vậy trong một tháng đầu ở đây, cô đã tập trung cố gắng chữa lành cho cánh tay của mình. Tiếc thay, để có thể hoàn toàn chữa khỏi tay cho mình thì 317 Điểm mà cô nhận được là không thể nào đủ.
Vì là một Khách mời, nên cô cũng biết rõ việc cần làm khi ở trong Vùng trung lập. Cô đã vô cùng nhẫn nại, cố gắng nâng cao thể chất trong tháng đầu khi chưa được thức tỉnh Nghề nghiệp. Cô đánh cược vào việc mình sẽ trở thành Pháp sư, không thì là Mục sư cũng được, có như vậy thì mọi vấn đề sẽ hoàn toàn được giải quyết.
Nhưng cuối cùng cô lại trở thành một Chiến binh.
Với cái nghề như vậy thì cô chẳng còn có thể trông đợi được gì nữa.
Cô đã dùng hết tất cả số điểm mà mình có. Cô còn bán luôn cả cái túi mình được thưởng với cái giá vô cùng rẻ mạt.
Một Chiến binh với cánh tay bị gãy, cũng chẳng có chút trang bị nào trên người sẽ chẳng có ai muốn nhận vào đội làm gì cả. Cô trở thành một kẻ bần cùng, không có gì trong tay cũng như chẳng thể làm được cái gì cả.
Cô còn chẳng thể tự kiếm nổi cho mình một bữa ăn một ngày, nên cơ thể ngày càng kiệt quệ.
Với cơ thể ngày cang yếu đi trông thấy kia, cô chẳng còn có thể làm những nhiệm vụ Cơ bản, để mà có thể kiếm được chút ít điểm nào nữa.
Ý chí thì cạn kiệt, cơ thể cũng đã tới giới hạn. Nếu không phải là nhờ chị em nhà họ Yi thì Yun Seo-Rah có lẽ đã chết đói ở một chỗ nào rồi không hay.
Tuy nhiên cô cũng chẳng thể nào dựa dẫm vào họ mãi được. Chăm sóc cho cô cũng đã khiến họ gặp không biết bao nhiêu khổ sở.
Biết Yun Seo-Rah không thoải mái vì chuyện này, Yi Surl-Ah đưa ra một đề nghị.
Cô nói, hay là chúng ta nói chuyện này với anh Seol? Anh ấy là người rất chăm chỉ và nhân hậu, chắc chắn ảnh sẽ không bỏ mặc chúng ta như thế này đâu.
Yun Seo-Rah cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không, không thể nhờ cậy anh ta được.
Nếu như anh ta còn nợ cô việc gì đó, thì có khi chuyện này đã khác. Anh ta đã cứu mạng cô, và đổi lại, cô đã đưa cho anh ta thuốc Cải tử Hoàn sinh. Với việc đó, mối quan hệ của hai người đã hoàn toàn chấm dứt. Đó là Yun Seo-Rah nghĩ vậy.
Cái tôi quá lớn của mình đã khiến cô không thể gạt bỏ danh dự mà đi nhờ cậy anh ta.
Dù vậy cái đề xuất đó của Yi Surl-Ah vẫn luẩn quẩn không thôi trong lòng Yun Seo-Rah. Và do không muốn gây bất tiện cho hai chị em kia, cô đã lẳng lặng bỏ đi chỗ khác mà không nói một lời nào.
Đêm đó, Yun Seo-Rah đã lâm phải một tình cảnh khiếp đảm.
Cô giật mình thức dậy vào nửa đêm, để rồi thấy ba người đàn ông Tây phương đang đứng vây quanh mình. Hai tên thì giữ chặt lấy tay cổ, trong khi tên còn lại thì ngồi thẳng lên người.
Có lẽ cuộc đời cô được định đoạt là sẽ luôn đụng phải những tên khốn như Kahng Seok.
Cô giẫy giụa cố gắng chống trả. Gã đang ngồi đè lên người cô kia cúi đầu lại sát vào mặt cô và thì thầm.
“Nè cô nàng bé bỏng. Anh được kể là em đang bị thương có phải không?”
“Chẳng nhẽ em lại muốn sống mãi như thế này à? Em không muốn đi tới Thiên đường hay sao?”
“Hãy ngoan ngoãn vâng lời đi. Rồi bọn anh sẽ kiếm
đồ ăn cùng với một cái giường thật ấm cho em.”
“Biết đâu đấy, nếu thích bọn anh còn có thể cho em chút điểm nữa…”
Điểm sinh tồn.
Khoảnh khắc nó được nhắc đến, mọi sức lực trong người cô biến đi đâu hết. Đầu óc cô lơ mơ, không còn nghĩ nổi việc gì hơn nữa.
Lợi dụng lúc Yun Seo-Rah không để ý, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mông cô khiến cô giật mình. Cái quần lót của cô nhanh chóng bị kéo xuống mắt cá chân.
Tên kia cũng tụt quần mình xuống theo, nở một nụ cười dâm đãng. Lúc này đây Yun Seo-Rah mới nhận ra rằng ba tên này sắp sửa giở trò đồi bại với mình.
Cả người cô run lên trong sợ hãi, khuôn mặt tái mét đi.
Tên kia lại thì thầm bảo cô há miệng ra.
Cái thứ kinh tởm trong đũng quần tên kia dí sát vào mặt cô. Yun Seo-Rah mím chặt môi lại, cái đầu hết quay trái rồi lại quay phải cố tránh né thứ tởm lợm kia. Cô nghĩ rằng, một khi mình mở miệng ra lúc này, thì đó sẽ là dấu chấm hết đối với cô.
Cô sợ rằng điều đó chỉ khiến cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục mà thôi…
Vì thế, bằng chút sức lực cuối cùng, cô sẽ không để bọn chúng tuỳ ý làm gì mình được.
Cô sẽ chiến đấu bằng tất cả những gì mình có. Cô cắn tất cả những thứ gì chạm vào cô, tay chân giãy giụa chống trả lại ba tên kia.
Đổi lại là những câu chửi thề, những cú đấm cái đá vào bụng cô. Nhưng như thế cũng chẳng đủ để làm nhụt chí Yun Seo-Rah, cô vẫn kiên cường chịu đựng mọi thứ.
Thấy cô ta ương bướng không chịu từ bỏ, ba tên kia tỏ vẻ chán nản, đánh đập cô thêm một lúc rồi bỏ mặc cô tại chỗ mà lủi đi chỗ khác.
Khi ba tên kia đã đi khỏi, Yun Seo-Rah mới chỉnh trang lại quần áo mình, loạng choạng bước đi về phía phòng chờ tầng năm. Lên đến nơi, chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô ngã xuống sàn, cứ thế nằm dài trên mặt đất.
Một giọt nước ấm nóng, mặn chát lăn dài trên má cô. Tủi hờn, nhục nhã, đau khổ; cô không kìm được nổi nữa và nước mắt cứ thế bắt đầu tuôn rơi.
‘Mình chết thì có khi còn tốt hơn.’ (Yun Seo-Rah)
Cô vẫn còn quá sợ hãi sau cái sự kiện kinh hoàng kia , nhưng hai mắt cô vẫn cố nhắm chặt lại. Cô cho rằng nếu cô chết ở đây, như thế này thì sẽ chẳng còn phải chịu đựng thêm điều gì nữa.
Cô chẳng quan tâm nữa. Giờ cô chỉ muốn chết đi cho rồi.
Và thế là Yun Seo-Rah chìm dần vào giấc mộng, giấc mộng mà cô không bao giờ muốn tỉnh lại. Nhưng rồi….
“… Cô Yun Seo-Rah?”
Cô chỉ mới gặp mặt gã chèo đò trên dòng sông Styx…
“Cô Yun Seo-Rah.”
…Cô quay đầu lại nhìn về phía sau.
Và cô nhìn thấy anh.
“Cô không sao chứ?”
… Chàng hoàng tử cưỡi con bạch mã đang dang tay về phía cô.
*
Trong khi Seol đang còn bận sơ cứu cho Yun Seo-Rah, Yi Surl-Ah và Yi Sung-Jin lúc này mới đi đến phòng cậu.
Hai chị em họ mới đầu còn há hốc mồm vì vẻ choáng ngợp xa hoa khi mới bước vào phòng của cậu. Nhưng khi thấy Yun Seo-Rah đang nằm bất tỉnh trên giường, hai người họ hốt hoảng chạy thẳng tới bên cô. Yi Surl-Ah nhăn mặt khi nhìn thấy bộ dạng của Yun Seo-Rah.
“Hai hôm trước chị ấy trông đâu có tệ như này chứ…” (Yi Surl-Ah)
“Thật chứ?” (Seol)
“Vâng. Sao chị ấy lại…?” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah tỏ vẻ khó chịu. Seol vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ
‘Có chuyện gì xảy ra với cổ trong hai ngày kia cơ chứ?’ (Seol)
Nhìn qua thôi cậu cũng biết là Yun Seo-Rah đang bệnh nặng. Dù đã đem cô đến phòng của mình, nhưng trán cô vẫn đổ mồ hôi hột, và hơi thở thì ngày một nặng nhọc hơn.
Có lẽ là cô cũng đã đỡ hơn so với lúc nãy khi mà cậu có lay thế nào cô cũng không tỉnh. Nhưng do cậu chẳng biết mô tê gì về điều trị y khoa cả, nên mù mờ ngồi đây đoán mò cũng không phải là điều tốt. Cô ấy cần sự giúp đỡ từ chuyên gia càng nhanh càng tốt.
Seol bảo với hai chị em kia rằng cậu ra đây có chút việc và chạy thẳng ra khỏi phòng. Ở trong này, khi đối diện với một vấn đề cậu không biết phải làm sao, thì chỉ có một người Seol có thể dựa vào.
Sau khi nghe cậu giải thích, Agnes nhanh chóng gọi thêm một cô hầu khác đi cùng mình.
Và cô hầu thứ hai kia không ai khác lại chính là Maria. Cô hầu tóc vàng bước theo sau hai người họ một cách lịch sự, và khi Agnes nói cho Seol biết nghề nghiệp của cổ, cậu trố mắt ra, miệng há hốc vì không tin nổi những điều mình vừa nghe.
Hoá ra Maria lại là một Mục sư cấp 4.
Không chỉ có thế, cô còn là một Mục sư chuyên về chữa trị, nghề mà phải đi trên một con đường rất dài – từ “Mục sư” cấp 1, “Nữ phó tế” cấp 2, “Giáo sĩ” cấp độ 3 và hiện tại là cấp 4 “Nữ Tư tế”.
Seol nhanh chóng trở về phòng cùng với hai cô hầu.
“Thế này thì… thật là vãi chưởng.” (Maria)
Sau khi kiểm tra tình hình Yun Seo-Rah, Maria thốt lên trong ngạc nhiên.
“Nó tệ lắm à?” (Seol)
“Cái tay trái của cô ta thì khỏi phải nói rồi, kinh khủng. Đã thế trông như cô ta đã phải chịu đói suốt một tháng qua rồi ấy. Xong rồi, cơ thể đã yếu đến vậy mà cổ còn bị dần cho một trận nhừ xương ra nữa kìa. Nên là ừ, tệ lắm lắm.” (Maria)
“Cổ bị đánh?” (Seol)
“Đúng. Nói thật chứ… Không biết ai đánh cổ chứ, chắc chắc tên đó phải hận cô ta đến tận xương tuỷ mới khiến ra nông nỗi này.” (Maria)
Maria nở một nụ cười khổ. Nghe thấy lý do Yun Seo-Rah trở nên tồi tệ như này, Yi Surl-Ah che miệng lại vì sốc.
“Anh đã đúng khi mang cô ta đến đây đó. Không nhờ căn phòng đặc biệt này thì có lẽ giờ này cô ta đã xuôi dòng sông Lethe và đã uống cốc rượu lãng quên rồi.” (Maria)
“Vậy ta phải làm gì thì mới chữa được cho cổ...? (Seol)
“Nếu cậu muốn thì tôi có thể làm được. Nhưng thật lòng thì cũng chẳng cần lắm đâu. Cứ để cô ta ở trong phòng này vài ngày, ăn uống điều độ với nghỉ ngơi hợp lý là sẽ khoẻ lại thôi.” (Maria)
“Thế tức là cái tay phải của cổ cũng sẽ hồi phục chứ?” (Seol)
Maria chẳng nói gì, chỉ đứng đó nhìn Yun Seo-Rah. Agnes đứng cạnh bên cũng cẩn thận nhìn vào cánh tay phải của cô ta rồi nói.
“Sáu nhát đâm… Nom như bởi một con dao găm. Hung thủ còn cố ý vặn lưỡi dao ở hai nhát đâm.” (Agnes)
“Cô ta bị đâm lâu chưa?” (Maria)
“Hơn hai tháng. Như thế thì dù có dùng ‘Ức chế’ hay ‘Đồ sộ’ thì vẫn quá khó đúng chứ?”
(Agnes)
“Sao cô còn phải hỏi thừa thế làm gì chứ? Dùng ‘Nhẹ dịu’ ngay sau khi bị thương thì đã chữa được ngay rồi, nhưng mà… Thế này thì muộn quá rồi. Cô cũng biết là để càng lâu thì vết thương càng khó chữa mà. Giờ thì phải dùng đến ‘Vĩ đại’ thì may ra, nhưng tôi vẫn không chắc lắm.” (Maria)
Agnes thở dài thườn thượt.
Nghe cuộc trò chuyện của hai cô hầu mà Seol há hốc mồm trong kinh ngạc. Chỉ nhìn sơ qua mà họ đã có thể biết được chuyện gì đã xảy ra và còn biết được cách chữa trị nữa.
Nhưng những điều họ nói khiến cho cậu không khỏi lo lắng.
Cậu không hiểu hết những gì mà họ đã nói với nhau, nhưng nhìn điệu bộ của Maria thì có lẽ nó sẽ rất khó để chữa cánh tay phải đó đây.
Maria đứng dậy, gật đầu một cái rồi quay ra phía Seol.
“Cái cánh tay kia phế hẳn rồi. Nó đã vượt ngưỡng ‘Chữa trị’ rồi, giờ phải cần đến thứ gì đó ở tầm ‘Hồi sinh’ thì mới cứu được nó. Nên là thay vì cố giữ nó lại, tôi khuyên là nên cắt bỏ nó đi thì hơn.” (Maria)
“….Cô nói gì cơ?” (Seol)
“Giờ đây không thể làm gì được nữa rồi. Trừ phi chúng ta ở Thiên đường, bằng không thì cậu không thể nào kiếm được một Mục sư nào tốt hơn tôi đâu. Nhưng thế này thì tôi cũng chịu thua rồi.” (Maria)
Vậy là theo lời của Maria, vết thương kia sẽ không thể chữa lành được một khi vẫn còn ở trong Vùng trung lập.
Bọn họ còn phải ở đây thêm một tháng, và cái cánh tay kia sẽ ngày một tệ hơn nếu cứ để như này. Đến lúc đó thì khó lòng có thể cứu được nó nữa.
“Liệu… có còn cách nào khác không?” (Seol)
Seol vẫn chưa bỏ cuộc, gặng hỏi cô hầu.
Và ông trời đã không phụ lòng cậu.
“Vẫn còn một cách.” (Agnes)
Agnes cất tiếng, thắp sáng một tia hi vọng lẻ loi trong Seol. Cô bước tới gần chiếc giường nơi Yun Seo-Rah đang nằm, cẩn thận xem xét cánh tay bị thương kia thêm lần nữa.
“Như Maria đã nói, chỉ có những Mục sư đỉnh cao với cấp độ phải hơn 5 thì mới có thể chữa được vết thương này. Dẫu vậy, trong bốn nghề, thì nghề Mục sư là nghề gần gũi với Thần nhất.” (Agnes)
“………..”
“Tôi đã bảo với cậu là khi lên đến cấp 5 thì cậu sẽ phải chọn một vị thần để thờ phụng, nhớ chứ?” (Agnes)
Seol gật đầu một cái.
“Những phép thuộc hàng ‘Vĩ đại’ là những thánh thuật vô cùng uy lực mà chỉ những Mục sư đạt tới cấp độ 5 mới học được.” (Agnes)
“Và cô Maria đang ở cấp 4 đúng chứ?” (Seol)
“Đúng vậy, cô ấy không thể dùng được những phép đó hiện tại… Nhưng có một ngoại lệ.” (Agnes)
“Agnes! Cô ngậm mồm lại cho tôi.” (Maria)
Maria lườm Agnes với đầy sát khí. Tuy nhiên Agnes chỉ lườm lại cô một cái, rồi tiếp tục nói.
“Như tôi đã nói, Mục sư là người gần gũi với các vị thần nhất. Họ sẽ phải đi trên một con đường riêng, trải qua những thử thách mà không được nhận sự trợ giúp từ những vị thần khác. Và khi đã vượt qua rồi, vị thần trông nom họ sẽ ban danh hiệu Tư tế làm phần thưởng. Một khi đã trở thành Tư tế, cậu sẽ nhận được một đặc quyền vô cùng đặc biệt.”
(Agnes)
“Một đặc quyền á?” (Seol)
“Đúng. Nó được gọi là lễ Cúng tế. Nó giống như là cầu xin các vị thần cho phép họ có thể dùng một phép thuật cấp cao.”(Agnes)
Maria nhắm chặt mắt lại, đôi môi mấp máy liên hồi, trông như đang thầm nguyền rủa gì đó.
Seol nhanh chóng tiến đến gần cô và mở miệng nói.
“Xin…” (Seol)
“AA! Tôi không muốn! Không! Không đời nào tôi làm nó đâu!” (Maria)
“Cô Maria?” (Seol)
“Tôi không nghe thấy gì hết ~ Lalalalala~Ebebebe…” (Maria)
Maria lấy tay bịt chặt tai mình lại.
“Cô có thể giúp chúng tôi lần này được không? Làm ơn đi mà! Tôi cầu xin cô đấy!” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, bắt đầu chạy đến van xin, nhưng….
“Địt mẹ, cô im mồm lại cho tôi.” (Maria)
Maria hét lên đầy giận giữ, khiến cho Yi Surl-Ah giật thót mình, vội vàng chạy núp sau lưng Seol. Dù thế cũng chẳng khiến cho cô hầu ngừng buông lời chửi rủa được.
Seol trấn an Yi Surl-Ah sắp phát khóc sau lưng mình, rồi chầm chậm lại gần Maria. Cô hầu gái lùi lại đằng sau khi thấy Seol tiến đến chỗ mình.
“Không được tới đây! Đứng lại đó!! Anh dám lại gần tôi à!!” (Maria)
“Cô Maria, chỉ một câu thôi. Làm ơn.” (Seol)
“A mẹ nó! Thả tôi ra!” (Maria)
Thấy cô hầu chực chuẩn bị chạy, Seol vội vàng túm chặt lấy cánh tay của cô, ngăn cô khỏi chạy mất. Maria vung một nắm đấm về phía Seol, cố dọa cậu bỏ tay mình ra. Cú đấm lao thẳng vào lồng ngực cậu, nhưng nó chẳng hề đau lắm. Có lẽ cô không có ý định làm cậu bị thương.
“Chúng tôi phải làm gì thì cô mới giúp chúng tôi được đây?” (Seol)
“Đéo gì? Anh bị điếc à? Nếu như nó trong khả năng của tôi thì cứ trả điểm là tôi sẵn sàng giúp. Nhưng tôi nói cho mà biết, tôi không làm được việc đó!” (Maria)
“Còn cái lễ Cúng…” (Seol
“Địt mẹ cái Cúng tế ấy! Đừng bao giờ nhắc đến nó làm gì nữa! Tôi còn nhường nhịn anh đến lúc này cũng chỉ vì anh được mời bởi cái con cáo già kia thôi. Chỉ thế thôi! Bằng không á, tôi đã đập nát sọ anh ra lâu rồi!” (Maria)
Seol chực phản bác lại rằng ‘Thế mà là nhường nhịn á?!’, nhưng cậu không dám nói ra. Phải nhịn lúc này, không thì cô ta sẽ chẳng chịu giúp cậu mất. Có lẽ lúc này cậu mới hiểu được vì sao cô hầu này lại phải lập lời thề im lặng rồi.
“Tôi biết là mình đã đòi hỏi hơi nhiều từ cô rồi. Nhưng đó là do cô có thể làm được mà cô Maria.” (Seol)
“Và tại sao tôi lại phải giúp cậu cơ?” (Maria)
Maria đáp trả, mắt vẫn lườm cậu không thôi.
“Anh nghĩ là lễ Cúng tế là thứ mà anh chỉ việc chắp tay cầu nguyện là được thôi à? Thế còn lễ vật thì sao? Chúng tự dưng lòi ra được à? Mới cả, tại sao tôi lại phải mạo hiểm bản thân vì một mụ đàn bà mà mình còn chả biết? Nói cho mà biết nhé, dù là người của lũ Sinyoung thì bà đây cũng chẳng sợ nhé! Hừ! Anh có biết là tôi sẽ phải chịu đựng những gì một khi thực hiện lễ Cúng tế không hả?”(Maria)
Từng lời cứ thế tuôn ra đầy sự bực dọc. Seol nhìn Maria như thế thấy cũng hơi rén, cậu cố nhìn thẳng vào mắt cô.
‘Cầu cạnh mãi như này chắc cũng chẳng được rồi.’ (Seol)
Có lẽ cậu cần chuyển hướng sang thuyết phục chứ không nên đứng đây xin xỏ như này.
“Có một đoạn như này trong Kinh thánh.” (Seol)
Maria nhìn cậu nhăn nhó như không biết là cậu lại giở trò gì nữa, thở hổn hển như điên.
“Ấy vậy hễ điều chi con muốn người ta làm cho mình…” (Seol)
“…Thì con cũng hãy làm điều đó cho họ. Phúc âm Matthew, chương bảy câu thứ mười hai. Phúc âm Luke, chương sáu câu thứ ba mươi mốt. Tôi thuộc nằm lòng nó rồi.” (Maria)
Maria cắt lời, thở dài thườn thượt như không thể tin nổi điều mình vừa nghe. Một tên ất ơ đang muốn giảng kinh cho một Mục sư nữa ư? “Thật chứ! Vậy ý cậu là cái con vô dụng kia sẽ nợ tôi…” (Maria)
“Không phải là mỗi cô Yun Seo-Rah đâu.” (Seol)
Lần này tới lượt Seol cắt lời cô.
“Tôi sẽ rất biết ơn cô, và cả cô Kim Hahn-Nah cũng thế nữa.” (Seol)
Cô hầu im bặt ngay khi nghe được những lời cậu nói. Mắt vẫn nhìn chằm chằm Seol, nhưng mặt có thả lỏng đôi chút. Có vẻ như cô đã nguôi cơn giận rồi.
“Anh nói gì cơ? Ai sẽ biết ơn cơ?” (Maria)
Như cậu đoán, nhắc đến Kim Hahn-Nah là thượng sách. Thấy được thời cơ, Seol vội tiếp lời.
“Chắc cô biết là cô Kim Hahn-Nah có ghé qua Vùng trung lập chứ?” (Seol)
“Tôi biết.” (Maria)
“Cô ấy đến gặp tôi và nhờ tôi giúp đỡ. Chính miệng cô ta nói nó đấy.” (Seol)
“Ồ? Thật không thể tin nổi. Ôi chúa ơi. Ôi thần Luxuria ơi…” (Maria)
Maria cúi gằm đầu xuống, trán tỳ vào ngực Seol. Cô cứ đứng thế một lúc lâu.
Seol đứng đó, tim đập liên hồi chờ đợi câu trả lời. Rồi cô hầu ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt cậu.
“Đưa cho tôi một điếu thuốc. Và bỏ tay tôi ra.” (Maria)
“Ồ.” (Seol)
Seol nhanh chóng thả tay cô hầu ra và móc từ trong túi một điếu thuốc rồi đưa cho cô. Cậu còn lăng xăng châm lửa giúp luôn nữa.
“Phùuu….”
Maria phả một làn khói trắng, hai mắt cô sáng lấp lánh nom đầy nguy hiểm và lạnh lẽo.
“Trong năm phút nữa, cấm ai không được hé môi nửa lời. Tôi đang điên lắm rồi đấy, đừng để tôi khùng lên. Hiểu chưa?”(Maria)
Cô tựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Cô cứ đứng đó hút thuốc một lúc lâu, đôi lúc không quên thốt ra vài câu chửi thề. Tất nhiên Seol vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau…
Cô vứt đầu thuốc lá xuống sàn nhà, không quên lấy dùng gót giày di di cho tàn thuốc tắt hẳn đi. Trông thấy cảnh tượng đó, Agnes khẽ cau mày nhưng không nói một lời nào. Vì cô biết rõ cô Mục sư kia sẽ phải hi sinh những điều gì, cũng như đặt chính bản thân mình vào nguy hiểm khi thực hiện lễ Cúng tế.
“Ha-aaaah… Mẹ nó chứ….” (Maria)
Maria giận giữ vuốt vuốt mái tóc của mình.
“82,010 điểm. À trừ điếu thuốc này đi thì là 82,000.” (Maria)
“M, Maria?!” (Agnes)
Agnes thốt lên đầy ngạc nhiên. Cái quyết định đó là quá bất ngờ so với hoàn cảnh hiện tại.
Hoàn toàn ngó lơ Agnes, Maria tiếp tục nói với Seol.
“Xem nào… Số điểm hiện tại của cậu là… Quá ư là ít. Nếu cậu muốn chữa lành cánh tay cho cô ta, thì tốt nhất là cậu nên kiếm đủ 82,000 điểm mà trả cho tôi đi. Chỉ khi nào nhận được điểm thì tôi mới làm lễ Cúng tế hay gì cũng được.” (Maria)
Yi Surl-Ah há hốc mồm vì sốc. Đối với cô 200 điểm đã là quá quý giá rồi, thế mà cô hầu kia mở miệng ra đã phán ngay ra cái giá 82,000 mới khiếp chứ.
Có vẻ khó chịu với biểu cảm của cô, Maria giơ ngón giữa ra phía Yi Surl-Ah, rồi nói tiếp.
“Cuộc trò chuyện nhỏ của chúng ta kết thúc được rồi chứ. Đừng có quên đấy nhé, chính xác 82,000 điểm, không được thiếu một xu.” (Maria)
…Cô gầm gừ đe doạ rồi quay đầu bỏ đi.
Rầm!!
Maria đóng rầm cánh cửa lại, mạnh đến nỗi Yi Surl-Ah giật thót mình. Khi thấy cô hầu đã thực sự bỏ đi, cô bắt đầu lẩm bẩm.
“82,000 điểm á…Thật điên rồ. Như thế là quá đắt rồi.” (Yi Surl-Ah)
“Cô sai rồi. Nó không hề đắt chút nào đâu.” (Agnes)
“Nếu xem xét kỹ càng những thứ liên quan, thì nó là một cái giá vô cùng rẻ đấy. Tôi tin là Maria đã phải chọn mức thấp nhất có thể rồi.” (Agnes)
“Thật thế à….” (Seol)
Seol hỏi lại, cười một cách bất lực.
“Tôi không biết lễ Cúng tế là như nào, nhưng tại sao cô Maria lại cứ nhất quyết chối từ nó thế cơ chứ?” (Seol)
“Ừm… Cậu cứ nghĩ là cô ấy sẽ phải chịu rất nhiều mất mát đi.” (Agnes)
Về cơ bản thì lễ Cúng tế là một nghi lễ mà người ta sẽ cầu nguyện với các vị thần trong khi dâng lên cho họ những lễ vật thích hợp. Mong muốn càng lớn thì buổi lễ càng phải thật long trọng; nếu một người cầu xin một thứ gì đó mà không phù hợp với cấp bậc của mình thì người đó sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng.
Như lúc này đây, nếu Maria cầu nguyện để có thể dùng phép loại ‘Vĩ đại’, thứ cao cấp nhất mà một Mục sư cấp 5 có thể học, cô sẽ nằm liệt giường suốt bảy ngày tiếp theo và chịu những cơn đau đớn dữ dội. Rồi cô còn không thể niệm được bất kỳ chú phép nào trong hai tuần sau đó.
“Nó cũng có thể hiểu là, một khi thực hiện lễ Cúng tế thì cô ấy sẽ phải rời khỏi Vùng trung lập.” (Agnes)
“Cô ấy phải rời đi á?” (Seol)
“Đúng. Nếu cô ấy đi tới đền thờ chính của vị thần mà cô phục vụ, thì cô ta có thể giảm đi một nửa thời gian bị hạn chế. Hơn nữa, bằng việc cầu nguyện và dưỡng thương ở đó, cô ấy có thể ngăn được việc chỉ số bị thụt giảm cũng như có thể sớm dùng được phép hơn.” (Agnes)
“……….” (Seol)
“Không chỉ thế thôi đâu. Rời khỏi Vùng trung lập lúc này cũng khiến cô ấy chịu nhiều thiệt thòi lắm.” (Agnes)
Việc làm hầu gái như này không phải là một công việc tự nguyện gì cho cam. Trong đây, ngay cả những người hầu cũng phải cật lực ra tự mình kiếm Điểm sinh tồn và cũng phải tiêu xài chúng nếu muốn sống ở đây. Và khi rời khỏi nơi này, họ có thể đổi chỗ điểm mà mình tích góp được để lấy thứ được gọi là ‘công trạng’. Rời đây sớm tức là Maria sẽ phải từ bỏ những lợi ích kia.
Vì thế cô sẽ cần phải bù vào những tổn thất đó một khi thực hiện lễ Cúng tế.
“Cái giá 82,000 kia chắc chắn chỉ đủ để chi trả cho những vật dụng cần thiết cho nghi lễ mà thôi. Có lẽ cô ấy đưa ra cái giá ấy cũng là vì cô ấy là một Mục sư chuyên đi cứu người. Nên là nếu các cậu vẫn cho là nó quá đắt, thì tôi cũng sẽ đứng về phía cô ấy chứ chẳng giúp gì các cậu nữa đâu.” (Agnes)
Nghe những lời lẽ đầy nghiêm túc đó, Yi Surl-Ah chỉ biết cúi đầu xuống trong xấu hổ.
Còn Seol thì lại trầm ngâm suy nghĩ đủ điều. Cậu giờ có 38,580 điểm trong tay. Nghĩa là cậu còn cần thêm 43,420 điểm nữa.
‘Chuyện này sẽ chẳng dễ dàng gì đây.’ (Seol)
Cậu đã quyết là không làm nhiệm vụ Khó nữa rồi. Nếu muốn làm nhiệm vụ Rất Khó, thì cậu sẽ cần phải chuẩn bị đồ dùng thiết yếu, nghĩa là sẽ cần phải tiêu tiền. Rồi như Kim Hahn-Nah nói, làm mấy nhiệm vụ kia thì cậu cũng cần phải kiếm cả đồng đội nữa, như thế là cậu sẽ phải chia phần thưởng ra nữa, vậy thì cũng sẽ chẳng kiếm được là bao.
‘Sao mà mình lại te tái đi mua đồ ở cửa hàng VIP trước cơ chứ…?’ (Seol)
Quả đúng là chuyện nực cười. Nếu mà biết trước thế này thì cậu đã giữ nguyên chỗ 120,000 điểm của mình rồi.
Agnes lặng lẽ nhìn Seol một lát, rồi cô lịch thiệp cúi chào một cái.
“Dù cậu quyết định thế nào đi nữa, tôi mong rằng cậu sẽ gặp nhiều may mắn.” (Agnes)
Agnes nói vậy rồi rời đi, bỏ bốn người kia lại ở trong phòng.
Yi Surl-Ah bắt đầu lẩm bẩm xin lỗi với vẻ mặt rầu rĩ.
“Em xin lỗi… Chỉ vì em mà anh…” (Yi Surl-Ah)
Dù gì Seol cũng không phải là thánh mà có thể suốt ngày lo liệu cho người khác được. Cái điều kiện của Maria khiến cậu cũng tự hỏi lại mình sao lại phải làm đến mức này làm gì không biết nữa.
Nhưng chuyện này làm cậu nhớ đến cậu chuyện của Lữ Bố với ông lão bên bờ sông, nó phần nào cũng đúng với hoàn cảnh của cậu hiện tại. Một khi cậu bỏ cuộc thì mọi thứ cậu đã làm đến giờ sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, nhưng nếu cố gắng đến cùng thì cậu sẽ được hưởng thành quả gấp đôi.
‘Lời răn vàng ngọc à… Tốt hơn hết là mày đừng có làm lãng phí của tao đấy biết không?’ (Seol)
Mọi chuyện có lẽ sẽ khác nếu không ai nói chuyện này cho cậu nghe. Có lẽ nếu như thế thì cậu đã thảnh thơi chờ qua thêm một tháng nữa mà chẳng bận tâm gì rồi. Nhưng giờ đây, khi đã biết và đã bắt tay vào làm rồi, cậu muốn mình sẽ làm tới cùng chuyện này. Cậu không muốn mình phải hối hận về sau nữa.
Nghĩ vậy, cậu lại chuyển 300 điểm nữa cho Yi Surl-Ah.
“Anh Seol?!” (Yi Surl-Ah)
“Bậy giờ hai em cứ ở đây mà nghỉ ngơi. Dùng chỗ tiền kia mà mua đồ ăn trưa. Khi nào cô Yun Seo-Rah tỉnh dậy thì cũng mua cái gì đó cho cô ấy ăn nữa. Em nên mua cái gì dễ nuôt một chút như cháo hay thứ gì giống thế cũng được.” (Seol)
Nghe Seol nói vậy, hai chị em họ chẳng biết phải nói gì hơn.
“Còn anh thì sao….?” (Yi Surl-Ah)
“Anh sẽ xuống kia kiếm chút điểm. Đừng lo cho anh, cứ ở đây nghỉ ngơi chút đi.” (Seol)
Hai người họ đứng đó, nhìn cậu đi tới góc phòng cầm cây giáo lên.
Nếu lúc này mà Seol kích hoạt Cửu nhãn, có lẽ cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm không biết chừng. Nhưng cậu nào để tâm chuyện đó, thứ cậu cần lúc này chỉ là Điểm sinh tồn mà thôi.
Seol mở tung cánh cửa bước ra ngoài.
*
Cậu đi xuống tầng một mà chẳng có kế hoạch nào cả.
Điều duy nhất cậu nghĩ ra đó là tiếp tục làm những nhiệm vụ Khó. Hiện tại có 10 nhiệm vụ và mỗi cái cũng phải có 9 lần thử nữa.
Nếu làm hết chỗ đấy thì cậu cũng có thể kiếm đủ 40,000 điểm. Nhưng mà.….
‘Làm ơn đừng nhìn tôi như thế mà...’ (Seol)
Đám đông dưới này chẳng ai nói một lời nào, cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu. Nếu mà cậu làm mấy nhiệm vụ Khó bây giờ, chắc chắn bọn họ sẽ bắt đầu thì thầm to nhỏ sau lưng cậu ngay.
Mẹ chứ! Lỗi tại mấy người không chịu làm mấy nhiệm vụ đó ngay từ đầu!
‘Xin lỗi nhé nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.’ (Seol)
Seol tỏ vẻ kiên quyết. Nhưng, ngay trước khi cậu giật lấy một tờ nhiệm vụ, có ai đó khẽ vỗ nhẹ vào vai cậu. Cậu quay người lại xem người đó là ai.
“Nè, hôm nay cậu có rảnh đi uống trà với tôi không?” (Odelette Delphine)
Một cô gái trẻ mặc một cái áo choàng màu xanh, với cái giọng thánh thót như chim họa mi hỏi cậu.
Đó là Odelette Delphine, một trong hai người Kim Hahn-Nah đã đề cập với cậu.
“Hay là, cậu định từ chối thêm lần nữa.” (Odelette Delphine)
Khi mà cô hỏi cậu với vẻ hồn nhiên như thế, Seol chẳng còn biết cách nào để từ chối được nữa.
“Không, hôm nay tôi rảnh.” (Seol)
“Được rồi! Thế hai ta đi tới quán cà phê kia nhé. Mọi người đang đợi hết ở đó rồi.” (Odelette Delphine)
Seol không rõ mục đích của cô, nhưng khi đến nơi, cậu cũng hiểu ra được ý định của Odelete. Có bốn người đang ngồi ở đó, chờ đợi cậu tới. Trong số đó cậu biết mặt ba người.
“Ừm?” (Seol)
Seol nhận ra một người đàn ông với cái khăn xếp đội trên đầu mà không khỏi thốt lên một tiếng.
“Cậu tưởng tôi chết rồi à?” (Tong Chai)
Gã người Ấn kia nở một nụ cười tươi rói mà nói.
“Phải. Lúc trước anh…” (Seol)
“Ai cũng nói giống hệt cậu khi thấy tôi quay trở lại. Tất cả là nhờ ơn ai đó.” (Tong Chai)
Delphine nở một nụ cười nhí nhảnh, kêu úi một cái rồi nói.
“Hóa ra ‘chết’ không phải là hình phạt duy nhất nếu cậu thất bại cái nhiệm vụ đó. Ai mà để ý chuyện đó được chứ.” (Odelette Delphine)
“Cậu hoặc là chết hoặc là phải quay lại điểm xuất phát và thử lại lần nữa.” (Tong Chai)
“Anh không phải quay lai sảnh đường để làm lại đúng chứ?” (Seol)
“Đúng rồi. Nó chỉ đơn giản là quay lại nơi xuất phát của mê cung thôi. Tôi còn tưởng mình phải bỏ mạng ở đấy rồi cơ… mà nó là chuyện của hai tháng trước rồi.” (Tong Chai)
Có vẻ như là Seol chẳng biết một chút gì chuyện xảy ra trong này hai tháng qua, trừ phi nó liên quan đến việc tập luyện của cậu.
Ngồi xuống chỗ Delphine chỉ, cậu nhìn lại một lượt những khuôn mặt đang ngồi ở đây.
“Thôi thì, chào mừng cậu đã tới đây. Cứ gọi tôi là Tong Chai.”
Người nói chuyện với cậu nãy giờ là Tong Chai từ Khu 5.
“….Leorda Salvatore.”
Đến từ Khu 2, với con mắt sắc lẹm màu xám tro y như một con sói, Leorda Salvatore.
“Rất hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Hao Win.”
Gã đang nhẹ nhàng tận hưởng điếu thuốc trong khi hai chân để lên bàn là Hao Win từ Khu 7.
‘Đây là….’ (Seol)
Đó là người mà Kim Hahn-Nah dã nhắc đến. Chẳng phải cậu ta làm sếp ở thế giới ngầm à? Là Tam hoàng hay gì đó đúng không nhỉ? Thế sao trông gã ta chẳng khác gì người bình thường thế này?
Và cuối cùng….
“Cuối cùng tôi cũng làm được rồi! Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực rồi!” (Odelette Delphine)
Vị Pháp sư duy nhất ở đây, người đứng thứ hai trong Vùng trung lập; người đang mỉm cười rạng rỡ và nhảy nhót trong sung sướng, Odelette Delphine từ Khu 2.
Trừ một người mà Seol không hề quen, tất cả những người còn lại ngồi đây đều là những cái tên đã được Cinzia gọi lên khi ở trong rạp hát.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, tài năng được phát hiện bởi đội ngũ trinh thám lừng danh của công ty Sinyoung.
Cùng với một Khách mời khác, Kahng Seok, cô là ứng viên được mong đợi nhất trong lần tuyển dụng tháng 3 năm 2017.
Cô luôn giữ tác phong ‘nghĩ trước, làm sau’ với bất kể mọi công việc mình đang làm; những quyết định mà cô đưa ra luôn luôn dựa vào logic, không bao giờ để cảm xúc chi phối và đặt lợi ích bản thân lên trên hết.
Những điều trên đã khiến cô có lợi thế lớn trong kỳ Hướng dẫn, nhưng khi tay phải bị gãy, tình thế đã biến chuyển ngày một xấu đi.
Khi đến Vùng trung lập, điểm yếu chí mạng của cô đã dần lộ ra. Cô không biết cách làm việc với những người khác.
Do vậy trong một tháng đầu ở đây, cô đã tập trung cố gắng chữa lành cho cánh tay của mình. Tiếc thay, để có thể hoàn toàn chữa khỏi tay cho mình thì 317 Điểm mà cô nhận được là không thể nào đủ.
Vì là một Khách mời, nên cô cũng biết rõ việc cần làm khi ở trong Vùng trung lập. Cô đã vô cùng nhẫn nại, cố gắng nâng cao thể chất trong tháng đầu khi chưa được thức tỉnh Nghề nghiệp. Cô đánh cược vào việc mình sẽ trở thành Pháp sư, không thì là Mục sư cũng được, có như vậy thì mọi vấn đề sẽ hoàn toàn được giải quyết.
Nhưng cuối cùng cô lại trở thành một Chiến binh.
Với cái nghề như vậy thì cô chẳng còn có thể trông đợi được gì nữa.
Cô đã dùng hết tất cả số điểm mà mình có. Cô còn bán luôn cả cái túi mình được thưởng với cái giá vô cùng rẻ mạt.
Một Chiến binh với cánh tay bị gãy, cũng chẳng có chút trang bị nào trên người sẽ chẳng có ai muốn nhận vào đội làm gì cả. Cô trở thành một kẻ bần cùng, không có gì trong tay cũng như chẳng thể làm được cái gì cả.
Cô còn chẳng thể tự kiếm nổi cho mình một bữa ăn một ngày, nên cơ thể ngày càng kiệt quệ.
Với cơ thể ngày cang yếu đi trông thấy kia, cô chẳng còn có thể làm những nhiệm vụ Cơ bản, để mà có thể kiếm được chút ít điểm nào nữa.
Ý chí thì cạn kiệt, cơ thể cũng đã tới giới hạn. Nếu không phải là nhờ chị em nhà họ Yi thì Yun Seo-Rah có lẽ đã chết đói ở một chỗ nào rồi không hay.
Tuy nhiên cô cũng chẳng thể nào dựa dẫm vào họ mãi được. Chăm sóc cho cô cũng đã khiến họ gặp không biết bao nhiêu khổ sở.
Biết Yun Seo-Rah không thoải mái vì chuyện này, Yi Surl-Ah đưa ra một đề nghị.
Cô nói, hay là chúng ta nói chuyện này với anh Seol? Anh ấy là người rất chăm chỉ và nhân hậu, chắc chắn ảnh sẽ không bỏ mặc chúng ta như thế này đâu.
Yun Seo-Rah cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không, không thể nhờ cậy anh ta được.
Nếu như anh ta còn nợ cô việc gì đó, thì có khi chuyện này đã khác. Anh ta đã cứu mạng cô, và đổi lại, cô đã đưa cho anh ta thuốc Cải tử Hoàn sinh. Với việc đó, mối quan hệ của hai người đã hoàn toàn chấm dứt. Đó là Yun Seo-Rah nghĩ vậy.
Cái tôi quá lớn của mình đã khiến cô không thể gạt bỏ danh dự mà đi nhờ cậy anh ta.
Dù vậy cái đề xuất đó của Yi Surl-Ah vẫn luẩn quẩn không thôi trong lòng Yun Seo-Rah. Và do không muốn gây bất tiện cho hai chị em kia, cô đã lẳng lặng bỏ đi chỗ khác mà không nói một lời nào.
Đêm đó, Yun Seo-Rah đã lâm phải một tình cảnh khiếp đảm.
Cô giật mình thức dậy vào nửa đêm, để rồi thấy ba người đàn ông Tây phương đang đứng vây quanh mình. Hai tên thì giữ chặt lấy tay cổ, trong khi tên còn lại thì ngồi thẳng lên người.
Có lẽ cuộc đời cô được định đoạt là sẽ luôn đụng phải những tên khốn như Kahng Seok.
Cô giẫy giụa cố gắng chống trả. Gã đang ngồi đè lên người cô kia cúi đầu lại sát vào mặt cô và thì thầm.
“Nè cô nàng bé bỏng. Anh được kể là em đang bị thương có phải không?”
“Chẳng nhẽ em lại muốn sống mãi như thế này à? Em không muốn đi tới Thiên đường hay sao?”
“Hãy ngoan ngoãn vâng lời đi. Rồi bọn anh sẽ kiếm
đồ ăn cùng với một cái giường thật ấm cho em.”
“Biết đâu đấy, nếu thích bọn anh còn có thể cho em chút điểm nữa…”
Điểm sinh tồn.
Khoảnh khắc nó được nhắc đến, mọi sức lực trong người cô biến đi đâu hết. Đầu óc cô lơ mơ, không còn nghĩ nổi việc gì hơn nữa.
Lợi dụng lúc Yun Seo-Rah không để ý, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mông cô khiến cô giật mình. Cái quần lót của cô nhanh chóng bị kéo xuống mắt cá chân.
Tên kia cũng tụt quần mình xuống theo, nở một nụ cười dâm đãng. Lúc này đây Yun Seo-Rah mới nhận ra rằng ba tên này sắp sửa giở trò đồi bại với mình.
Cả người cô run lên trong sợ hãi, khuôn mặt tái mét đi.
Tên kia lại thì thầm bảo cô há miệng ra.
Cái thứ kinh tởm trong đũng quần tên kia dí sát vào mặt cô. Yun Seo-Rah mím chặt môi lại, cái đầu hết quay trái rồi lại quay phải cố tránh né thứ tởm lợm kia. Cô nghĩ rằng, một khi mình mở miệng ra lúc này, thì đó sẽ là dấu chấm hết đối với cô.
Cô sợ rằng điều đó chỉ khiến cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục mà thôi…
Vì thế, bằng chút sức lực cuối cùng, cô sẽ không để bọn chúng tuỳ ý làm gì mình được.
Cô sẽ chiến đấu bằng tất cả những gì mình có. Cô cắn tất cả những thứ gì chạm vào cô, tay chân giãy giụa chống trả lại ba tên kia.
Đổi lại là những câu chửi thề, những cú đấm cái đá vào bụng cô. Nhưng như thế cũng chẳng đủ để làm nhụt chí Yun Seo-Rah, cô vẫn kiên cường chịu đựng mọi thứ.
Thấy cô ta ương bướng không chịu từ bỏ, ba tên kia tỏ vẻ chán nản, đánh đập cô thêm một lúc rồi bỏ mặc cô tại chỗ mà lủi đi chỗ khác.
Khi ba tên kia đã đi khỏi, Yun Seo-Rah mới chỉnh trang lại quần áo mình, loạng choạng bước đi về phía phòng chờ tầng năm. Lên đến nơi, chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô ngã xuống sàn, cứ thế nằm dài trên mặt đất.
Một giọt nước ấm nóng, mặn chát lăn dài trên má cô. Tủi hờn, nhục nhã, đau khổ; cô không kìm được nổi nữa và nước mắt cứ thế bắt đầu tuôn rơi.
‘Mình chết thì có khi còn tốt hơn.’ (Yun Seo-Rah)
Cô vẫn còn quá sợ hãi sau cái sự kiện kinh hoàng kia , nhưng hai mắt cô vẫn cố nhắm chặt lại. Cô cho rằng nếu cô chết ở đây, như thế này thì sẽ chẳng còn phải chịu đựng thêm điều gì nữa.
Cô chẳng quan tâm nữa. Giờ cô chỉ muốn chết đi cho rồi.
Và thế là Yun Seo-Rah chìm dần vào giấc mộng, giấc mộng mà cô không bao giờ muốn tỉnh lại. Nhưng rồi….
“… Cô Yun Seo-Rah?”
Cô chỉ mới gặp mặt gã chèo đò trên dòng sông Styx…
“Cô Yun Seo-Rah.”
…Cô quay đầu lại nhìn về phía sau.
Và cô nhìn thấy anh.
“Cô không sao chứ?”
… Chàng hoàng tử cưỡi con bạch mã đang dang tay về phía cô.
*
Trong khi Seol đang còn bận sơ cứu cho Yun Seo-Rah, Yi Surl-Ah và Yi Sung-Jin lúc này mới đi đến phòng cậu.
Hai chị em họ mới đầu còn há hốc mồm vì vẻ choáng ngợp xa hoa khi mới bước vào phòng của cậu. Nhưng khi thấy Yun Seo-Rah đang nằm bất tỉnh trên giường, hai người họ hốt hoảng chạy thẳng tới bên cô. Yi Surl-Ah nhăn mặt khi nhìn thấy bộ dạng của Yun Seo-Rah.
“Hai hôm trước chị ấy trông đâu có tệ như này chứ…” (Yi Surl-Ah)
“Thật chứ?” (Seol)
“Vâng. Sao chị ấy lại…?” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah tỏ vẻ khó chịu. Seol vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ
‘Có chuyện gì xảy ra với cổ trong hai ngày kia cơ chứ?’ (Seol)
Nhìn qua thôi cậu cũng biết là Yun Seo-Rah đang bệnh nặng. Dù đã đem cô đến phòng của mình, nhưng trán cô vẫn đổ mồ hôi hột, và hơi thở thì ngày một nặng nhọc hơn.
Có lẽ là cô cũng đã đỡ hơn so với lúc nãy khi mà cậu có lay thế nào cô cũng không tỉnh. Nhưng do cậu chẳng biết mô tê gì về điều trị y khoa cả, nên mù mờ ngồi đây đoán mò cũng không phải là điều tốt. Cô ấy cần sự giúp đỡ từ chuyên gia càng nhanh càng tốt.
Seol bảo với hai chị em kia rằng cậu ra đây có chút việc và chạy thẳng ra khỏi phòng. Ở trong này, khi đối diện với một vấn đề cậu không biết phải làm sao, thì chỉ có một người Seol có thể dựa vào.
Sau khi nghe cậu giải thích, Agnes nhanh chóng gọi thêm một cô hầu khác đi cùng mình.
Và cô hầu thứ hai kia không ai khác lại chính là Maria. Cô hầu tóc vàng bước theo sau hai người họ một cách lịch sự, và khi Agnes nói cho Seol biết nghề nghiệp của cổ, cậu trố mắt ra, miệng há hốc vì không tin nổi những điều mình vừa nghe.
Hoá ra Maria lại là một Mục sư cấp 4.
Không chỉ có thế, cô còn là một Mục sư chuyên về chữa trị, nghề mà phải đi trên một con đường rất dài – từ “Mục sư” cấp 1, “Nữ phó tế” cấp 2, “Giáo sĩ” cấp độ 3 và hiện tại là cấp 4 “Nữ Tư tế”.
Seol nhanh chóng trở về phòng cùng với hai cô hầu.
“Thế này thì… thật là vãi chưởng.” (Maria)
Sau khi kiểm tra tình hình Yun Seo-Rah, Maria thốt lên trong ngạc nhiên.
“Nó tệ lắm à?” (Seol)
“Cái tay trái của cô ta thì khỏi phải nói rồi, kinh khủng. Đã thế trông như cô ta đã phải chịu đói suốt một tháng qua rồi ấy. Xong rồi, cơ thể đã yếu đến vậy mà cổ còn bị dần cho một trận nhừ xương ra nữa kìa. Nên là ừ, tệ lắm lắm.” (Maria)
“Cổ bị đánh?” (Seol)
“Đúng. Nói thật chứ… Không biết ai đánh cổ chứ, chắc chắc tên đó phải hận cô ta đến tận xương tuỷ mới khiến ra nông nỗi này.” (Maria)
Maria nở một nụ cười khổ. Nghe thấy lý do Yun Seo-Rah trở nên tồi tệ như này, Yi Surl-Ah che miệng lại vì sốc.
“Anh đã đúng khi mang cô ta đến đây đó. Không nhờ căn phòng đặc biệt này thì có lẽ giờ này cô ta đã xuôi dòng sông Lethe và đã uống cốc rượu lãng quên rồi.” (Maria)
“Vậy ta phải làm gì thì mới chữa được cho cổ...? (Seol)
“Nếu cậu muốn thì tôi có thể làm được. Nhưng thật lòng thì cũng chẳng cần lắm đâu. Cứ để cô ta ở trong phòng này vài ngày, ăn uống điều độ với nghỉ ngơi hợp lý là sẽ khoẻ lại thôi.” (Maria)
“Thế tức là cái tay phải của cổ cũng sẽ hồi phục chứ?” (Seol)
Maria chẳng nói gì, chỉ đứng đó nhìn Yun Seo-Rah. Agnes đứng cạnh bên cũng cẩn thận nhìn vào cánh tay phải của cô ta rồi nói.
“Sáu nhát đâm… Nom như bởi một con dao găm. Hung thủ còn cố ý vặn lưỡi dao ở hai nhát đâm.” (Agnes)
“Cô ta bị đâm lâu chưa?” (Maria)
“Hơn hai tháng. Như thế thì dù có dùng ‘Ức chế’ hay ‘Đồ sộ’ thì vẫn quá khó đúng chứ?”
(Agnes)
“Sao cô còn phải hỏi thừa thế làm gì chứ? Dùng ‘Nhẹ dịu’ ngay sau khi bị thương thì đã chữa được ngay rồi, nhưng mà… Thế này thì muộn quá rồi. Cô cũng biết là để càng lâu thì vết thương càng khó chữa mà. Giờ thì phải dùng đến ‘Vĩ đại’ thì may ra, nhưng tôi vẫn không chắc lắm.” (Maria)
Agnes thở dài thườn thượt.
Nghe cuộc trò chuyện của hai cô hầu mà Seol há hốc mồm trong kinh ngạc. Chỉ nhìn sơ qua mà họ đã có thể biết được chuyện gì đã xảy ra và còn biết được cách chữa trị nữa.
Nhưng những điều họ nói khiến cho cậu không khỏi lo lắng.
Cậu không hiểu hết những gì mà họ đã nói với nhau, nhưng nhìn điệu bộ của Maria thì có lẽ nó sẽ rất khó để chữa cánh tay phải đó đây.
Maria đứng dậy, gật đầu một cái rồi quay ra phía Seol.
“Cái cánh tay kia phế hẳn rồi. Nó đã vượt ngưỡng ‘Chữa trị’ rồi, giờ phải cần đến thứ gì đó ở tầm ‘Hồi sinh’ thì mới cứu được nó. Nên là thay vì cố giữ nó lại, tôi khuyên là nên cắt bỏ nó đi thì hơn.” (Maria)
“….Cô nói gì cơ?” (Seol)
“Giờ đây không thể làm gì được nữa rồi. Trừ phi chúng ta ở Thiên đường, bằng không thì cậu không thể nào kiếm được một Mục sư nào tốt hơn tôi đâu. Nhưng thế này thì tôi cũng chịu thua rồi.” (Maria)
Vậy là theo lời của Maria, vết thương kia sẽ không thể chữa lành được một khi vẫn còn ở trong Vùng trung lập.
Bọn họ còn phải ở đây thêm một tháng, và cái cánh tay kia sẽ ngày một tệ hơn nếu cứ để như này. Đến lúc đó thì khó lòng có thể cứu được nó nữa.
“Liệu… có còn cách nào khác không?” (Seol)
Seol vẫn chưa bỏ cuộc, gặng hỏi cô hầu.
Và ông trời đã không phụ lòng cậu.
“Vẫn còn một cách.” (Agnes)
Agnes cất tiếng, thắp sáng một tia hi vọng lẻ loi trong Seol. Cô bước tới gần chiếc giường nơi Yun Seo-Rah đang nằm, cẩn thận xem xét cánh tay bị thương kia thêm lần nữa.
“Như Maria đã nói, chỉ có những Mục sư đỉnh cao với cấp độ phải hơn 5 thì mới có thể chữa được vết thương này. Dẫu vậy, trong bốn nghề, thì nghề Mục sư là nghề gần gũi với Thần nhất.” (Agnes)
“………..”
“Tôi đã bảo với cậu là khi lên đến cấp 5 thì cậu sẽ phải chọn một vị thần để thờ phụng, nhớ chứ?” (Agnes)
Seol gật đầu một cái.
“Những phép thuộc hàng ‘Vĩ đại’ là những thánh thuật vô cùng uy lực mà chỉ những Mục sư đạt tới cấp độ 5 mới học được.” (Agnes)
“Và cô Maria đang ở cấp 4 đúng chứ?” (Seol)
“Đúng vậy, cô ấy không thể dùng được những phép đó hiện tại… Nhưng có một ngoại lệ.” (Agnes)
“Agnes! Cô ngậm mồm lại cho tôi.” (Maria)
Maria lườm Agnes với đầy sát khí. Tuy nhiên Agnes chỉ lườm lại cô một cái, rồi tiếp tục nói.
“Như tôi đã nói, Mục sư là người gần gũi với các vị thần nhất. Họ sẽ phải đi trên một con đường riêng, trải qua những thử thách mà không được nhận sự trợ giúp từ những vị thần khác. Và khi đã vượt qua rồi, vị thần trông nom họ sẽ ban danh hiệu Tư tế làm phần thưởng. Một khi đã trở thành Tư tế, cậu sẽ nhận được một đặc quyền vô cùng đặc biệt.”
(Agnes)
“Một đặc quyền á?” (Seol)
“Đúng. Nó được gọi là lễ Cúng tế. Nó giống như là cầu xin các vị thần cho phép họ có thể dùng một phép thuật cấp cao.”(Agnes)
Maria nhắm chặt mắt lại, đôi môi mấp máy liên hồi, trông như đang thầm nguyền rủa gì đó.
Seol nhanh chóng tiến đến gần cô và mở miệng nói.
“Xin…” (Seol)
“AA! Tôi không muốn! Không! Không đời nào tôi làm nó đâu!” (Maria)
“Cô Maria?” (Seol)
“Tôi không nghe thấy gì hết ~ Lalalalala~Ebebebe…” (Maria)
Maria lấy tay bịt chặt tai mình lại.
“Cô có thể giúp chúng tôi lần này được không? Làm ơn đi mà! Tôi cầu xin cô đấy!” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, bắt đầu chạy đến van xin, nhưng….
“Địt mẹ, cô im mồm lại cho tôi.” (Maria)
Maria hét lên đầy giận giữ, khiến cho Yi Surl-Ah giật thót mình, vội vàng chạy núp sau lưng Seol. Dù thế cũng chẳng khiến cho cô hầu ngừng buông lời chửi rủa được.
Seol trấn an Yi Surl-Ah sắp phát khóc sau lưng mình, rồi chầm chậm lại gần Maria. Cô hầu gái lùi lại đằng sau khi thấy Seol tiến đến chỗ mình.
“Không được tới đây! Đứng lại đó!! Anh dám lại gần tôi à!!” (Maria)
“Cô Maria, chỉ một câu thôi. Làm ơn.” (Seol)
“A mẹ nó! Thả tôi ra!” (Maria)
Thấy cô hầu chực chuẩn bị chạy, Seol vội vàng túm chặt lấy cánh tay của cô, ngăn cô khỏi chạy mất. Maria vung một nắm đấm về phía Seol, cố dọa cậu bỏ tay mình ra. Cú đấm lao thẳng vào lồng ngực cậu, nhưng nó chẳng hề đau lắm. Có lẽ cô không có ý định làm cậu bị thương.
“Chúng tôi phải làm gì thì cô mới giúp chúng tôi được đây?” (Seol)
“Đéo gì? Anh bị điếc à? Nếu như nó trong khả năng của tôi thì cứ trả điểm là tôi sẵn sàng giúp. Nhưng tôi nói cho mà biết, tôi không làm được việc đó!” (Maria)
“Còn cái lễ Cúng…” (Seol
“Địt mẹ cái Cúng tế ấy! Đừng bao giờ nhắc đến nó làm gì nữa! Tôi còn nhường nhịn anh đến lúc này cũng chỉ vì anh được mời bởi cái con cáo già kia thôi. Chỉ thế thôi! Bằng không á, tôi đã đập nát sọ anh ra lâu rồi!” (Maria)
Seol chực phản bác lại rằng ‘Thế mà là nhường nhịn á?!’, nhưng cậu không dám nói ra. Phải nhịn lúc này, không thì cô ta sẽ chẳng chịu giúp cậu mất. Có lẽ lúc này cậu mới hiểu được vì sao cô hầu này lại phải lập lời thề im lặng rồi.
“Tôi biết là mình đã đòi hỏi hơi nhiều từ cô rồi. Nhưng đó là do cô có thể làm được mà cô Maria.” (Seol)
“Và tại sao tôi lại phải giúp cậu cơ?” (Maria)
Maria đáp trả, mắt vẫn lườm cậu không thôi.
“Anh nghĩ là lễ Cúng tế là thứ mà anh chỉ việc chắp tay cầu nguyện là được thôi à? Thế còn lễ vật thì sao? Chúng tự dưng lòi ra được à? Mới cả, tại sao tôi lại phải mạo hiểm bản thân vì một mụ đàn bà mà mình còn chả biết? Nói cho mà biết nhé, dù là người của lũ Sinyoung thì bà đây cũng chẳng sợ nhé! Hừ! Anh có biết là tôi sẽ phải chịu đựng những gì một khi thực hiện lễ Cúng tế không hả?”(Maria)
Từng lời cứ thế tuôn ra đầy sự bực dọc. Seol nhìn Maria như thế thấy cũng hơi rén, cậu cố nhìn thẳng vào mắt cô.
‘Cầu cạnh mãi như này chắc cũng chẳng được rồi.’ (Seol)
Có lẽ cậu cần chuyển hướng sang thuyết phục chứ không nên đứng đây xin xỏ như này.
“Có một đoạn như này trong Kinh thánh.” (Seol)
Maria nhìn cậu nhăn nhó như không biết là cậu lại giở trò gì nữa, thở hổn hển như điên.
“Ấy vậy hễ điều chi con muốn người ta làm cho mình…” (Seol)
“…Thì con cũng hãy làm điều đó cho họ. Phúc âm Matthew, chương bảy câu thứ mười hai. Phúc âm Luke, chương sáu câu thứ ba mươi mốt. Tôi thuộc nằm lòng nó rồi.” (Maria)
Maria cắt lời, thở dài thườn thượt như không thể tin nổi điều mình vừa nghe. Một tên ất ơ đang muốn giảng kinh cho một Mục sư nữa ư? “Thật chứ! Vậy ý cậu là cái con vô dụng kia sẽ nợ tôi…” (Maria)
“Không phải là mỗi cô Yun Seo-Rah đâu.” (Seol)
Lần này tới lượt Seol cắt lời cô.
“Tôi sẽ rất biết ơn cô, và cả cô Kim Hahn-Nah cũng thế nữa.” (Seol)
Cô hầu im bặt ngay khi nghe được những lời cậu nói. Mắt vẫn nhìn chằm chằm Seol, nhưng mặt có thả lỏng đôi chút. Có vẻ như cô đã nguôi cơn giận rồi.
“Anh nói gì cơ? Ai sẽ biết ơn cơ?” (Maria)
Như cậu đoán, nhắc đến Kim Hahn-Nah là thượng sách. Thấy được thời cơ, Seol vội tiếp lời.
“Chắc cô biết là cô Kim Hahn-Nah có ghé qua Vùng trung lập chứ?” (Seol)
“Tôi biết.” (Maria)
“Cô ấy đến gặp tôi và nhờ tôi giúp đỡ. Chính miệng cô ta nói nó đấy.” (Seol)
“Ồ? Thật không thể tin nổi. Ôi chúa ơi. Ôi thần Luxuria ơi…” (Maria)
Maria cúi gằm đầu xuống, trán tỳ vào ngực Seol. Cô cứ đứng thế một lúc lâu.
Seol đứng đó, tim đập liên hồi chờ đợi câu trả lời. Rồi cô hầu ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt cậu.
“Đưa cho tôi một điếu thuốc. Và bỏ tay tôi ra.” (Maria)
“Ồ.” (Seol)
Seol nhanh chóng thả tay cô hầu ra và móc từ trong túi một điếu thuốc rồi đưa cho cô. Cậu còn lăng xăng châm lửa giúp luôn nữa.
“Phùuu….”
Maria phả một làn khói trắng, hai mắt cô sáng lấp lánh nom đầy nguy hiểm và lạnh lẽo.
“Trong năm phút nữa, cấm ai không được hé môi nửa lời. Tôi đang điên lắm rồi đấy, đừng để tôi khùng lên. Hiểu chưa?”(Maria)
Cô tựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Cô cứ đứng đó hút thuốc một lúc lâu, đôi lúc không quên thốt ra vài câu chửi thề. Tất nhiên Seol vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau…
Cô vứt đầu thuốc lá xuống sàn nhà, không quên lấy dùng gót giày di di cho tàn thuốc tắt hẳn đi. Trông thấy cảnh tượng đó, Agnes khẽ cau mày nhưng không nói một lời nào. Vì cô biết rõ cô Mục sư kia sẽ phải hi sinh những điều gì, cũng như đặt chính bản thân mình vào nguy hiểm khi thực hiện lễ Cúng tế.
“Ha-aaaah… Mẹ nó chứ….” (Maria)
Maria giận giữ vuốt vuốt mái tóc của mình.
“82,010 điểm. À trừ điếu thuốc này đi thì là 82,000.” (Maria)
“M, Maria?!” (Agnes)
Agnes thốt lên đầy ngạc nhiên. Cái quyết định đó là quá bất ngờ so với hoàn cảnh hiện tại.
Hoàn toàn ngó lơ Agnes, Maria tiếp tục nói với Seol.
“Xem nào… Số điểm hiện tại của cậu là… Quá ư là ít. Nếu cậu muốn chữa lành cánh tay cho cô ta, thì tốt nhất là cậu nên kiếm đủ 82,000 điểm mà trả cho tôi đi. Chỉ khi nào nhận được điểm thì tôi mới làm lễ Cúng tế hay gì cũng được.” (Maria)
Yi Surl-Ah há hốc mồm vì sốc. Đối với cô 200 điểm đã là quá quý giá rồi, thế mà cô hầu kia mở miệng ra đã phán ngay ra cái giá 82,000 mới khiếp chứ.
Có vẻ khó chịu với biểu cảm của cô, Maria giơ ngón giữa ra phía Yi Surl-Ah, rồi nói tiếp.
“Cuộc trò chuyện nhỏ của chúng ta kết thúc được rồi chứ. Đừng có quên đấy nhé, chính xác 82,000 điểm, không được thiếu một xu.” (Maria)
…Cô gầm gừ đe doạ rồi quay đầu bỏ đi.
Rầm!!
Maria đóng rầm cánh cửa lại, mạnh đến nỗi Yi Surl-Ah giật thót mình. Khi thấy cô hầu đã thực sự bỏ đi, cô bắt đầu lẩm bẩm.
“82,000 điểm á…Thật điên rồ. Như thế là quá đắt rồi.” (Yi Surl-Ah)
“Cô sai rồi. Nó không hề đắt chút nào đâu.” (Agnes)
“Nếu xem xét kỹ càng những thứ liên quan, thì nó là một cái giá vô cùng rẻ đấy. Tôi tin là Maria đã phải chọn mức thấp nhất có thể rồi.” (Agnes)
“Thật thế à….” (Seol)
Seol hỏi lại, cười một cách bất lực.
“Tôi không biết lễ Cúng tế là như nào, nhưng tại sao cô Maria lại cứ nhất quyết chối từ nó thế cơ chứ?” (Seol)
“Ừm… Cậu cứ nghĩ là cô ấy sẽ phải chịu rất nhiều mất mát đi.” (Agnes)
Về cơ bản thì lễ Cúng tế là một nghi lễ mà người ta sẽ cầu nguyện với các vị thần trong khi dâng lên cho họ những lễ vật thích hợp. Mong muốn càng lớn thì buổi lễ càng phải thật long trọng; nếu một người cầu xin một thứ gì đó mà không phù hợp với cấp bậc của mình thì người đó sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng.
Như lúc này đây, nếu Maria cầu nguyện để có thể dùng phép loại ‘Vĩ đại’, thứ cao cấp nhất mà một Mục sư cấp 5 có thể học, cô sẽ nằm liệt giường suốt bảy ngày tiếp theo và chịu những cơn đau đớn dữ dội. Rồi cô còn không thể niệm được bất kỳ chú phép nào trong hai tuần sau đó.
“Nó cũng có thể hiểu là, một khi thực hiện lễ Cúng tế thì cô ấy sẽ phải rời khỏi Vùng trung lập.” (Agnes)
“Cô ấy phải rời đi á?” (Seol)
“Đúng. Nếu cô ấy đi tới đền thờ chính của vị thần mà cô phục vụ, thì cô ta có thể giảm đi một nửa thời gian bị hạn chế. Hơn nữa, bằng việc cầu nguyện và dưỡng thương ở đó, cô ấy có thể ngăn được việc chỉ số bị thụt giảm cũng như có thể sớm dùng được phép hơn.” (Agnes)
“……….” (Seol)
“Không chỉ thế thôi đâu. Rời khỏi Vùng trung lập lúc này cũng khiến cô ấy chịu nhiều thiệt thòi lắm.” (Agnes)
Việc làm hầu gái như này không phải là một công việc tự nguyện gì cho cam. Trong đây, ngay cả những người hầu cũng phải cật lực ra tự mình kiếm Điểm sinh tồn và cũng phải tiêu xài chúng nếu muốn sống ở đây. Và khi rời khỏi nơi này, họ có thể đổi chỗ điểm mà mình tích góp được để lấy thứ được gọi là ‘công trạng’. Rời đây sớm tức là Maria sẽ phải từ bỏ những lợi ích kia.
Vì thế cô sẽ cần phải bù vào những tổn thất đó một khi thực hiện lễ Cúng tế.
“Cái giá 82,000 kia chắc chắn chỉ đủ để chi trả cho những vật dụng cần thiết cho nghi lễ mà thôi. Có lẽ cô ấy đưa ra cái giá ấy cũng là vì cô ấy là một Mục sư chuyên đi cứu người. Nên là nếu các cậu vẫn cho là nó quá đắt, thì tôi cũng sẽ đứng về phía cô ấy chứ chẳng giúp gì các cậu nữa đâu.” (Agnes)
Nghe những lời lẽ đầy nghiêm túc đó, Yi Surl-Ah chỉ biết cúi đầu xuống trong xấu hổ.
Còn Seol thì lại trầm ngâm suy nghĩ đủ điều. Cậu giờ có 38,580 điểm trong tay. Nghĩa là cậu còn cần thêm 43,420 điểm nữa.
‘Chuyện này sẽ chẳng dễ dàng gì đây.’ (Seol)
Cậu đã quyết là không làm nhiệm vụ Khó nữa rồi. Nếu muốn làm nhiệm vụ Rất Khó, thì cậu sẽ cần phải chuẩn bị đồ dùng thiết yếu, nghĩa là sẽ cần phải tiêu tiền. Rồi như Kim Hahn-Nah nói, làm mấy nhiệm vụ kia thì cậu cũng cần phải kiếm cả đồng đội nữa, như thế là cậu sẽ phải chia phần thưởng ra nữa, vậy thì cũng sẽ chẳng kiếm được là bao.
‘Sao mà mình lại te tái đi mua đồ ở cửa hàng VIP trước cơ chứ…?’ (Seol)
Quả đúng là chuyện nực cười. Nếu mà biết trước thế này thì cậu đã giữ nguyên chỗ 120,000 điểm của mình rồi.
Agnes lặng lẽ nhìn Seol một lát, rồi cô lịch thiệp cúi chào một cái.
“Dù cậu quyết định thế nào đi nữa, tôi mong rằng cậu sẽ gặp nhiều may mắn.” (Agnes)
Agnes nói vậy rồi rời đi, bỏ bốn người kia lại ở trong phòng.
Yi Surl-Ah bắt đầu lẩm bẩm xin lỗi với vẻ mặt rầu rĩ.
“Em xin lỗi… Chỉ vì em mà anh…” (Yi Surl-Ah)
Dù gì Seol cũng không phải là thánh mà có thể suốt ngày lo liệu cho người khác được. Cái điều kiện của Maria khiến cậu cũng tự hỏi lại mình sao lại phải làm đến mức này làm gì không biết nữa.
Nhưng chuyện này làm cậu nhớ đến cậu chuyện của Lữ Bố với ông lão bên bờ sông, nó phần nào cũng đúng với hoàn cảnh của cậu hiện tại. Một khi cậu bỏ cuộc thì mọi thứ cậu đã làm đến giờ sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, nhưng nếu cố gắng đến cùng thì cậu sẽ được hưởng thành quả gấp đôi.
‘Lời răn vàng ngọc à… Tốt hơn hết là mày đừng có làm lãng phí của tao đấy biết không?’ (Seol)
Mọi chuyện có lẽ sẽ khác nếu không ai nói chuyện này cho cậu nghe. Có lẽ nếu như thế thì cậu đã thảnh thơi chờ qua thêm một tháng nữa mà chẳng bận tâm gì rồi. Nhưng giờ đây, khi đã biết và đã bắt tay vào làm rồi, cậu muốn mình sẽ làm tới cùng chuyện này. Cậu không muốn mình phải hối hận về sau nữa.
Nghĩ vậy, cậu lại chuyển 300 điểm nữa cho Yi Surl-Ah.
“Anh Seol?!” (Yi Surl-Ah)
“Bậy giờ hai em cứ ở đây mà nghỉ ngơi. Dùng chỗ tiền kia mà mua đồ ăn trưa. Khi nào cô Yun Seo-Rah tỉnh dậy thì cũng mua cái gì đó cho cô ấy ăn nữa. Em nên mua cái gì dễ nuôt một chút như cháo hay thứ gì giống thế cũng được.” (Seol)
Nghe Seol nói vậy, hai chị em họ chẳng biết phải nói gì hơn.
“Còn anh thì sao….?” (Yi Surl-Ah)
“Anh sẽ xuống kia kiếm chút điểm. Đừng lo cho anh, cứ ở đây nghỉ ngơi chút đi.” (Seol)
Hai người họ đứng đó, nhìn cậu đi tới góc phòng cầm cây giáo lên.
Nếu lúc này mà Seol kích hoạt Cửu nhãn, có lẽ cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm không biết chừng. Nhưng cậu nào để tâm chuyện đó, thứ cậu cần lúc này chỉ là Điểm sinh tồn mà thôi.
Seol mở tung cánh cửa bước ra ngoài.
*
Cậu đi xuống tầng một mà chẳng có kế hoạch nào cả.
Điều duy nhất cậu nghĩ ra đó là tiếp tục làm những nhiệm vụ Khó. Hiện tại có 10 nhiệm vụ và mỗi cái cũng phải có 9 lần thử nữa.
Nếu làm hết chỗ đấy thì cậu cũng có thể kiếm đủ 40,000 điểm. Nhưng mà.….
‘Làm ơn đừng nhìn tôi như thế mà...’ (Seol)
Đám đông dưới này chẳng ai nói một lời nào, cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu. Nếu mà cậu làm mấy nhiệm vụ Khó bây giờ, chắc chắn bọn họ sẽ bắt đầu thì thầm to nhỏ sau lưng cậu ngay.
Mẹ chứ! Lỗi tại mấy người không chịu làm mấy nhiệm vụ đó ngay từ đầu!
‘Xin lỗi nhé nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.’ (Seol)
Seol tỏ vẻ kiên quyết. Nhưng, ngay trước khi cậu giật lấy một tờ nhiệm vụ, có ai đó khẽ vỗ nhẹ vào vai cậu. Cậu quay người lại xem người đó là ai.
“Nè, hôm nay cậu có rảnh đi uống trà với tôi không?” (Odelette Delphine)
Một cô gái trẻ mặc một cái áo choàng màu xanh, với cái giọng thánh thót như chim họa mi hỏi cậu.
Đó là Odelette Delphine, một trong hai người Kim Hahn-Nah đã đề cập với cậu.
“Hay là, cậu định từ chối thêm lần nữa.” (Odelette Delphine)
Khi mà cô hỏi cậu với vẻ hồn nhiên như thế, Seol chẳng còn biết cách nào để từ chối được nữa.
“Không, hôm nay tôi rảnh.” (Seol)
“Được rồi! Thế hai ta đi tới quán cà phê kia nhé. Mọi người đang đợi hết ở đó rồi.” (Odelette Delphine)
Seol không rõ mục đích của cô, nhưng khi đến nơi, cậu cũng hiểu ra được ý định của Odelete. Có bốn người đang ngồi ở đó, chờ đợi cậu tới. Trong số đó cậu biết mặt ba người.
“Ừm?” (Seol)
Seol nhận ra một người đàn ông với cái khăn xếp đội trên đầu mà không khỏi thốt lên một tiếng.
“Cậu tưởng tôi chết rồi à?” (Tong Chai)
Gã người Ấn kia nở một nụ cười tươi rói mà nói.
“Phải. Lúc trước anh…” (Seol)
“Ai cũng nói giống hệt cậu khi thấy tôi quay trở lại. Tất cả là nhờ ơn ai đó.” (Tong Chai)
Delphine nở một nụ cười nhí nhảnh, kêu úi một cái rồi nói.
“Hóa ra ‘chết’ không phải là hình phạt duy nhất nếu cậu thất bại cái nhiệm vụ đó. Ai mà để ý chuyện đó được chứ.” (Odelette Delphine)
“Cậu hoặc là chết hoặc là phải quay lại điểm xuất phát và thử lại lần nữa.” (Tong Chai)
“Anh không phải quay lai sảnh đường để làm lại đúng chứ?” (Seol)
“Đúng rồi. Nó chỉ đơn giản là quay lại nơi xuất phát của mê cung thôi. Tôi còn tưởng mình phải bỏ mạng ở đấy rồi cơ… mà nó là chuyện của hai tháng trước rồi.” (Tong Chai)
Có vẻ như là Seol chẳng biết một chút gì chuyện xảy ra trong này hai tháng qua, trừ phi nó liên quan đến việc tập luyện của cậu.
Ngồi xuống chỗ Delphine chỉ, cậu nhìn lại một lượt những khuôn mặt đang ngồi ở đây.
“Thôi thì, chào mừng cậu đã tới đây. Cứ gọi tôi là Tong Chai.”
Người nói chuyện với cậu nãy giờ là Tong Chai từ Khu 5.
“….Leorda Salvatore.”
Đến từ Khu 2, với con mắt sắc lẹm màu xám tro y như một con sói, Leorda Salvatore.
“Rất hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Hao Win.”
Gã đang nhẹ nhàng tận hưởng điếu thuốc trong khi hai chân để lên bàn là Hao Win từ Khu 7.
‘Đây là….’ (Seol)
Đó là người mà Kim Hahn-Nah dã nhắc đến. Chẳng phải cậu ta làm sếp ở thế giới ngầm à? Là Tam hoàng hay gì đó đúng không nhỉ? Thế sao trông gã ta chẳng khác gì người bình thường thế này?
Và cuối cùng….
“Cuối cùng tôi cũng làm được rồi! Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực rồi!” (Odelette Delphine)
Vị Pháp sư duy nhất ở đây, người đứng thứ hai trong Vùng trung lập; người đang mỉm cười rạng rỡ và nhảy nhót trong sung sướng, Odelette Delphine từ Khu 2.
Trừ một người mà Seol không hề quen, tất cả những người còn lại ngồi đây đều là những cái tên đã được Cinzia gọi lên khi ở trong rạp hát.
Danh sách chương