–
Tháng Bảy –
– “Ta không thích những kẻ yếu ớt.” Cô ấy thản nhiên nói –
– “Ta không thích những kẻ yếu ớt.” Chỉ một câu như thế, Shiki Ryougi đã xua tôi đi như rác rưởi –
– “Ta không thích những kẻ yếu ớt.” Tôi không thực sự hiểu ý cô ấy –
– Nhưng đêm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi đánh người –
– Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi đã giết người –
Mùng 10 tháng 2.
Hôm nay, trời hẳn sẽ nhiều mây, nhưng vẫn có nắng ấm rải rác.
Ra-đi-ô trên xe cứ ra rả mấy bản tin dự báo thời tiết. Đánh mắt qua cửa sổ một cái là biết ngay nắng ấm sẽ ghé thăm chỗ nào khác chứ dứt khoát không phải ở quanh đây. Trời hôm nay chẳng thay đổi chút nào so với hôm qua.
Nắm vô lăng một tay, tôi liếc đồng hồ trên tay còn lại, mới quá trưa một chút. Nếu là ngày thường, hẳn tôi đang ngồi ở văn phòng của cô Touko, gọi điện hỏi thăm về các triển lãm nghệ thuật, hoặc tính toán các khoản chi phí. Nhưng hôm nay không phải ngày thường. Sáng nay, tôi đã điện thoại xin cô ấy nghỉ ốm như hôm qua. Và giờ, tôi đang lái xe chầm chậm xuống chỗ bến cảng và vùng công nghiệp ven vịnh.
Cô Touko chỉ nhắc «Cứ bình tĩnh, Kokutou.» Tôi tự hỏi liệu cô ấy có biết việc tôi đang làm không. Dù sao chăng nữa, câu nói đó chẳng đủ để cản tôi lại. Đặc biệt là sau tối qua, một nạn nhân của tên quái vật sát nhân lại bị phát hiện. Chỗ nào không phải… lại chính là căn hẻm xảy ra vụ giết người đầu tiên bốn năm trước. Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đó chỉ là tình cờ. Ngày nào cũng có án mạng mới, và càng ngày, mối liên hệ giữa các vụ càng chặt chẽ, cho thấy thông điệp kẻ sát nhân muốn truyền tải đến ai đó, nghĩa là thời gian còn lại rất eo hẹp.
Sau cuộc viếng thăm nho nhỏ tại nhà của ả bán ma túy hôm nọ, tôi dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày để tìm hiểu xuất xử của loại ma túy Huyết mạch. Cuối cùng, mọi đường dây phân phối đều dẫn đến khu cảng này, nơi kẻ cầm đầu đang trú ẩn. Sau khi nắm được địa chỉ, tôi tìm đến để đối diện với hắn, kẻ ít ra có thể biết một vài câu trả lời.
Càng đi sâu vào trong khu cảng, ngày càng chiếm đa số trên đường là những chiếc xe công-te-nơ loại mười tám bánh, chuyên chở đủ loại kiện hàng đường biển màu sắc khác nhau đến các nơi trong thành phố, cho đến khi cuối cùng, chúng là phương tiện giao thông duy nhất trên đường, trừ hai lần duy nhất tôi thấy xe nhà chức trách của cảng đi ngược chiều. Sau cùng, tôi đã tới đường chính dẫn vào cảng, mà từ đó, tôi có thể quan sát khu vịnh khá rõ, nhất là màu nước xam xám hệt màu khói của bầu trời, mỗi khi sóng tấp mạnh vào bến tàu. Hôm nay chỉ lèo tèo vài chiếc thuyền: hẳn chẳng phải một ngày bận rộn của khu cảng vốn đảm trách 90,000 tấn công-te-nơ mỗi năm. Nhiều chiếc cần cẩu khổng lồ đứng im phăng phắc. Trong lòng vịnh lấm chấm vài đào nhỏ, vài đảo có diện tích không hơn hai sân bóng gộp lại. Vắt ngang suốt chiều dài của vịnh duy chỉ có một chiếc cầu. Một chiếc cầu khác, Broad Bridge, cùng gần được xây hoàn thiện cho đến mùa hè năm ngoái. Nhưng rồi, nó bị… tàn phá trong một cơn bão lớn, và khi người ta tiến hành điều tra về độ an toàn của công trình, thì toàn bộ việc thi công bị đình lại. Chưa có động thái rục rịch nào về việc xây tiếp cầu, nên giờ đống đổ nát và xui xẻo đó vẫn bị bỏ mặc trơ trọi như một chứng tích cho ngành công nghiệp kém cỏi.
Tình cờ, địa chỉ tôi đang tìm khá gần Broad Bridge, từ đó quan sát được khá rõ sự mức độ bị hủy hoại của cây cầu. Phần này của cảng khá yên tĩnh, xa khỏi những hối hả thường ngày của khu bốc xếp và đường xá. Đỗ xe bên vệ đường, vừa bước ra ngoài, tôi lập tức ngửi thấy mùi mằn mặn của biển. Khu dân cư xung quanh không có gì nổi bật, chỉ toàn buôn bán nhỏ và nhà giá rẻ. Vị trí gần khu cảng ồn ã đồng nghĩa với việc giá đất chỗ này khá thấp, nhưng hôm nay chẳng chút ồn ào nào nơi đó vọng đến cả. Nếu không có tiếng sóng liên tiếp tấp bờ, hẳn chốn này sẽ hoàn toàn vô thanh. Căn nhà tôi cần tới chỉ khá khẩm hơn một xíu so với một căn hộ hai tầng cho thuê, dựng bằng gỗ chắp vá. Nó trông tiêu điều ngang ngửa với cây cầu Broad Bridge gần đó. Đó là chưa kể, theo lời đồn, kẻ cầm đầu đường dây ma túy Huyết mạch trong thành phố cũng là chủ sở hữu căn nhà. Khi sục sạo khắp các ghi chép của thành phố, tôi phát hiện tên chủ nhà có vẻ là «Alaya», nhưng khá nghi ngờ tính xác thực của thông tin đó.
Tầng một căn nhà có sáu phòng đơn khép kín. Tôi gõ cửa và kiểm tra tất cả khóa để đảm bảo không còn ai khác trong nhà. Với một chút lo lắng lộn nhộn trong lòng, tôi cố gắng bước trên cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai càng êm càng tốt, dù cái cầu thang dễ đến ba mươi năm tuổi này đã ọp ẹp lắm rồi. Cửa căn phòng tôi cần tìm bị khóa. Không thành vấn đề. Tôi lấy tuốc-nơ-vít ra khỏi túi áo khoác và dùng lực để cạy nắm đấm cửa.
Việc này thật điên rồ, nhất là với người như tôi. Nhưng giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện đạo đức. Lúc hắn không ở nhà là cơ hội duy nhất của tôi. Cuối cùng, sau vài phút cạy thật lực, nắm đấm cửa đã bị móp và rời ra. «Được rồi», tôi khoái chí kêu thầm, rồi mở cửa đột nhập vào phòng.
Ngay phía sau cửa là nhà bếp. Tôi nghĩ sẽ tìm thấy vài dụng cụ nấu nướng ở đây, nhưng rốt cuộc chẳng thấy vật dụng nào trong tầm mắt. Căn bếp trông hầu như không được sử dụng. Không gian trong nhà khá hẹp, có vẻ khó mà chứa chấp nhiều hơn hai hoặc ba người, nếu không bị quá tải. Một cánh cửa khác dẫn ra ngoài bếp vào một căn phòng khác, tuy nhỏ nhưng vẫn rộng hơn một chút. Quan sát căn bếp, nó không khác nhiều so với căn hộ của ả bán ma túy tôi gặp hôm qua là mấy, thậm chí còn bừa bộn và lắm rác rến quá sức tưởng tượng. Bất kể thứ gì đã đi qua đây, bão lốc hay gì chăng nữa, hậu quả là mọi thứ trông hết sức lộn xộn. Trên bức tường trong cùng của căn phòng kế tiếp là một ô cửa sổ không rèm nhìn thẳng ra mặt biển xám xịt. Thanh âm đặc trưng của sóng dạt bờ nghe nghèn nghẹt đến kỳ quái, nhỏ xíu và xa xăm. Từ chỗ tôi đứng, ô cửa sổ ấy dường như là vật trang trí duy nhất trong căn phòng. Không còn chỗ nào để xem tiếp, tôi đành bước vào trong căn phòng bừa bộn.
Ngay khi bước vào phòng, đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy máu trong người như bị xốc ngược lên phía sau đầu, bất giác muốn khuỵu xuống. Gắng giữ cơ thể lảo đảo khỏi ngã, tôi lấy lại bình tĩnh và xem xét cẩn thận xung quanh.
Đến đây, tôi mong sẽ tìm thấy ma túy, và phương thức điều chế chúng, nếu may mắn. Một manh mối nào đó hướng tôi đi bước tiếp theo. Tôi không bao giờ mong thấy thứ này.
«Shiki.» Tôi thở hắt ra, dù trong phòng chẳng có ai. Thứ rác tôi thấy vương vãi khắp tường và sàn bếp thực ra là những bức ảnh. Tôi cầm lấy một bức, là ảnh Shiki hồi phổ thông. Ở vài góc phòng là các bức vẽ chân dung và phác thảo Shiki theo kiểu nghiệp dư. Trên những sợi dây chăng ngang phòng có nhiều ảnh hơn, ngoài ra còn có mấy quyển ảnh xếp trên giá sách nhỏ. Ảnh, cơ man nào là ảnh. Tất cả chỉ một người. Shiki Ryougi.
Các bức ảnh được chụp vào những giai đoạn khác nhau, nhưng dường như không sớm hơn bốn năm trước, năm 1995. Nhưng những bức mới chụp gần đây thì nhiều khủng khiếp. Kia là bức chụp Shiki trong đồng phục trường nữ Reien, nơi cô ấy thâm nhập vào để xử lý một vụ hồi tháng Một. Chẳng có vật dụng thiết yếu hàng ngày, không đồ ăn, phương tiện giải trí, hay đồ dùng cá nhân trang trí căn phòng nhỏ cạnh biển này. Và chẳng thứ gì có thể riêng tư hơn căn phòng này. Chỉ có hắn, cả con người lẫn thế giới riêng, chật vật vùng vẫy khỏi những trống rỗng.
Lưng tôi toát đầy mồ hôi lạnh. Chủ nhân căn phòng này có thể quay về bất cứ lúc nào. Tôi nên đi? Hay ở lại nói chuyện với hắn? Hắn có lý do riêng chăng? Tôi lắc đầu quầy quậy để gạt bỏ suy nghĩ đó. Ai mà chẳng có lý do, tôi tự nhủ. Hắn và tôi sẽ có nhiều chuyện để trao đổi và giải thích. Từ hồi ra trường, chúng tôi chưa gặp lại nhau lần nào.
Kế đó, trong lúc tự trấn an bản thân, tôi nhìn thấy một quyển sổ đặt trên bàn kê cạnh cửa sổ. Nó khá đáng chú ý vì là đồ vật duy nhất đặt trên bàn, trong khi mọi thứ khác bị ném bừa bãi khắp nơi. Quyển sổ này hẳn rất quan trọng. Từ phần gáy màu xanh lá cây đến phần bìa đều sạch không tì vết, như thể quyển sổ để trưng hơn là để dùng, như thể nó đang van xin người khác đọc. Nó đặt ở đó, được soi rọi bởi ánh sáng duy nhất tuôn vào phòng từ ngoài cửa sổ, linh hồn của thế giới riêng tư này.
Tôi cầm lấy quyển sổ. Và, có lẽ bị cuốn hút bởi những khao khát của chủ nhân cuốn sổ, tôi bắt đầu đọc ngay từ trang đầu tiên.
***
Không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ đã trôi qua cho tới khi tôi đứng đọc đến tận trang cuối cùng của cuốn nhật ký. Việc giết người, bạo lực và nguồn cơn của nó đều được ghi chép lại. Một chặng đường dài, trở về bốn năm trước, gắn liền với những vụ giết người hàng loạt. Về thời điểm mọi chuyện bắt đầu.
Tôi thở dài, như thể vừa chạy cả cây số, và ngước mắt lên trần. Ngay trang đầu tiên, những dòng đầu tiên, là mùa xuân bốn năm trước. Tôi hãy còn nhớ rõ quãng thời gian ấy, khi suy nghĩ con người ta bắt đầu thay đổi. Chuyện của hắn cũng không khác bình thường là bao, bắt đầu chỉ với hai dòng.
«Tháng Tư năm 1995. Ta gặp cô ấy,» một giọng nói rành rọt bất thần phát ra từ phía cửa căn hộ. Tiếng bước chân chậm chạp, tập tễnh trên sàn gỗ ngày càng gần. Tới khi hắn xuất hiện ở cửa phòng, tôi nhận ra ngay nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt hắn.
«Lâu không gặp.» Hắn nói. «Đã, hừm, ba năm, phải không Kokutou?» Giọng hắn không mảy may ngạc nhiên. Hắn mặc váy phụ nữ màu đen và khoác áo da ngắn tay màu đỏ. Từ mái tóc xén bừa gần chấm vai đến hành tung mờ ám, hẳn hắn đã cố bắt chước càng giống Shiki càng tốt. Tóc hắn vàng óng trong khi tóc Shiki đen nhánh, còn mắt hắn rực một màu đỏ thẫm. «Ta không nghĩ người tìm thấy ta sớm như thế. Thực ra là hơi trễ.» Hắn nói, đánh mắt xuống sàn, tránh ánh nhìn của tôi.
«Tôi cũng nghĩ thế.» Tôi đáp, cố kiếm soát sự sợ hãi.
«Có thể ta sơ suất ở đâu chăng? Ta nghĩ mình đã xóa sạch dấu vết từ lần cuối hai ta nói chuyện ở nhà hàng cũ đó.»
«Tôi nghĩ lỗi không nằm ở phía cậu. Duy có một manh mối. Nhớ khu chung cư ở Kayamihama bị hủy hoại hồi tháng mười một chứ? Có lần, tôi được xem xét giấy tờ của khu nhà đó trước khi vụ việc xảy ra. Cậu có tên trong danh sách các hộ dân. Sau vụ đó, thông tin ấy khiến tôi lo lắng, vì đó là một tòa nhà không bình thường. Tôi cảm thấy cậu có mối liên hệ nào đó với Shiki. Đúng không, Leo Shirazumi?»
Vuốt ngược mái tóc vàng óng của mình, Shirazumi gật đầu. «Danh sách hộ dân? Ngươi giỏi tìm người đấy, Kakutou. Đó là một xảo thuật nhỏ của Alaya. Nó chẳng làm ta hứng thú lâu. Nhưng nhờ nó mà ta đã gặp kẻ mà ta không hề muốn gặp lại, ở ngay đây, sớm hơn dự tính.» Hắn gượng cười, rồi bước vào trong phòng.
Khi hắn bước vào chỗ ánh đèn, tôi mới nhận ra tay trái hắn đã bị cắt ngọt ngay phía trên khuỷu, chỉ còn trơ một vết cụt đã khô máu. «Chẳng có gì phải giấu cả. Ba năm trước, phải không? Khi lần đầu thấy Shiki với một xác chết, không phải ngươi tình cờ gặp ta trên đường đến điền trang Ryougi đâu. Ta đã trì hoãn ngươi, vì muốn ngươi chứng khiến cảnh cô ấy giết người. Lúc đó, Alaya đã coi ta là kẻ thất bại, một thứ đồ phế phẩm. Nhưng ta nghĩ mình đã làm đúng. Không cho ngươi thấy bản chất của Shiki khác nào chơi khăm bạn bè.»
Hắn ngồi trên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, giọng bùi ngùi. Hắn hiện giờ có vẻ khang khác Shirazumi tôi biết hồi cấp ba. Ở điểm gì nhỉ? Đọc nhật ký và biết mối liên hệ của hắn với Huyết mạch, tôi nghĩ hắn đã thay hoàn toàn và toàn diện. Nhưng giờ, hắn có vẻ… bình thường. Điềm tĩnh nữa. Giống như Shirazumi ba năm trước, hay cười và lương thiện. Nhưng hắn đã nhận trách nhiệm về các vụ giết người trong nhật ký. Chuyện của hắn, nói ngắn gọn, vào một ngày tồi tệ, một kẻ tự xưng là Alaya – nay đã chết – biến hắn thành như bây giờ. Đó là nguồn gốc tội lỗi của hắn, cũng như những người khác.
« Những vụ giết người hàng loạt từ bốn năm trước đang tái diễn. Tôi phát hiện cậu là hung thủ.» Khó khăn lắm tôi mới mở được miệng đáp, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn. Có vẻ Shirazumi không còn giữ được vẻ bình thản.
«Đúng.» Hắn gật đầu. «Nhưng ta không phải là hung thủ hồi đó. Là Shiki Ryougi. Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi khỏi cô ấy.»
«Cậu không giỏi nói dối, Shirazumi.» Tôi tự tin đáp. Tôi lấy một tép Huyết mạch trong túi áo khoác, ném xuống đất. Nó xoay vài vòng trong không khí trước khi đáp phịch xuống đống ảnh vương vãi trên sàn. Leo Shirazumi ném cho nó một ánh nhìn đầy đau khổ. «Cậu bỏ học để làm điều mình muốn, có phải thứ này không?»
Shirazumi lắc đầu. «Có thể ta đã lầm lỡ. Quá lầm lỡ, như ngươi nói. Có thể ta quá ngu ngốc khi nghĩ rằng có thể sinh tồn trong việc kinh doanh này. Ta đã tạo ra một loại ma túy giải thoát con người khỏi cái ngục tù này. Nhưng làm sao mọi việc thành ra như hôm nay, ta thực sự không biết.» Nụ cười hắn thoáng buồn. Hắn vừa nói vừa run. Hắn nắm lấy cánh tay cụt bằng cánh tay lành lặn, ôm lấy cơ thể như để tìm cách sưởi ấm. Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hắn kể về cái tay.
«Đây hả? Tại Shiki Ryougi, nếu ngươi chưa đoán ra. Ta nghĩ nó sẽ sớm lành, nhưng đến giờ vẫn vậy. Ta đoán là do bản chất phép thuật chết chóc của cô ấy. Một vết thương có thể lành, nhưng cánh tay này đã ‘chết’ hẳn. Alaya từng nói, sự sống ở dạng chân thực và thuần khiết nhất là cốt lõi của phép phù thủy nằm ngoài khả năng của ông ta.»
Phép phù thủy. Tôi không nghĩ được nghe từ đó từ miệng hắn. Nhưng tôi nghĩ cũng có lý. Trong nhật ký, hắn được Souren Alaya cứu, giống như tôi. Tất cả những chuyện này nghe như một âm mưu lớn, đầy toan tính. Liệu có phải như vậy, mặc dù Alaya đã chết ? «Shirazumi, tại sao cậu lại giết người? Nhằm mục đích gì?» Nghe tôi hỏi, Leo Shirazumi nhắm mắt để hồi tưởng lại.
«Ta không giết tùy tiện.» Hắn thì thầm, giọng khổ sở. Hắn áp tay lên lồng ngực, nắm chặt lấy như thể đau đớn lắm. «Ta không giết vì ta muốn thế.»
«Vậy tại sao?»
«Kakutou, ngươi có biết gì về ‘Nguyên’ không? Sếp ngươi cũng là một pháp sư, phải không? Touko Aozaki? Chắc ngươi phải nghe loáng thoáng rồi. Nó là bản chất thật sự, là bước khởi đầu lớn của linh hồn. Nguyên thể của linh hồn ta được đánh thức bởi Souren Alaya, một con quỷ đội lốt người.»
Tôi không nghĩ cô Touko từng nói về ‘Nguyên’, hay sự thức tỉnh của linh hồn. Toàn những điều vô nghĩa. «Tôi không hiểu lắm, có phải đó là thứ xui khiến cậu giết người?»
«Đừng nghĩ ta biết nhiều về nguyên thể của linh hồn. Ta chỉ biết những điều Alaya bảo; rằng đã thức tỉnh thì không còn đường quay lại. Nó giống như bản năng, mỗi người một kiểu. Đôi khi, có những kẻ sở hữu dạng đặc biệt, như ta chẳng hạn. Và thật không may, Alaya biết cách lợi dụng nó.» Hắn thở dài não nuột. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán hắn, dù trời khá lạnh.
Có thứ gì đó đang thay đổi. Mùi nguy hiểm bỗng toát ra từ phía Shirazumi. Tôi đánh mắt nhanh về phía cửa, nhận ra tôi thì xa mà hắn thì gần.
«Cậu có sao không, Shirazumi? Có gì không ổn – »
«Đừng bận tâm. Chuyện thường thôi.» Hắn lại thở dài thườn thượt rồi nói tiếp. «Nghe này, Kokutou. Bản năng của ta… nó hủy hoại ý thức ta. Nó mạnh hơn lý trí ta. Nó là kẻ thù của ta. Hai mươi năm…là chính mình…không đủ để ta kìm hãm nó. Như Alaya bảo. Bất cứ ai thức tỉnh cũng bị trói chặt với nó. Ta biết… ngươi không hiểu đâu, Kokutou, nhưng nguyên thể linh hồn ta là ‘hấp thụ’.» Một cơn ho sù sụ cắt ngang lời hắn, và giờ tôi mới để ý hơi thở hắn trở nên khò khè, khó nhọc, như để ngăn hắn khỏi nôn mửa. Người hắn run bần bật hơn cả một phút trước, và răng hắn bắt đầu lập cập va vào nhau.
«Shirazumi, chuyện gì –»
«Để ta nói nốt. Đây có thể là cuộc trò chuyện tỉnh táo cuối cùng của ta. ‘Nguyên’… thay đổi con người… một cách ngấm ngầm. Từ bên trong. Sức mạnh ma thuật bên trong giúp ngươi làm những việc mà cơ thể người thường không thực hiện được. Như kiểu… trở về trạng thái nguyên thủy. Và nó diễn ra ngấm ngầm, người bị tác động… thường không nhận thấy sự thay đổi.» Hắn lấy tay che mặt và ngoảnh ra chỗ khác, cố nín cười. Vai hắn rung lên, vì cười hay vì sức khỏe, tôi thực sự không chắc. «Chuyện là thế đấy. Trước khi nhận ra, ta đã trở thành… như bây giờ. Nguyên thể thôi thúc ta đến kiệt sức. Khi thức tỉnh… ta… không còn là… ta. Vì nguyên thể… ta phải ngấu nghiến chúng.» Hắn ngừng nói, giọng vẫn như đang kiềm giữ những thay đổi bên trong. «Khốn kiếp! Ngươi không hiểu à, Mikiya?! Thế quái nào lại là ta?! Thế quái nào nguyên thể của ta lại như thế?! Ta sẽ chết vì một thứ ta gần như không hiểu. Mọi chuyện không thể kết thúc thế này được. Ta muốn chết, khi là chính mình.»
Như bị cơn đau dữ dội hành hạ, răng hắn đập vào nhau liên tục. Hắn đứng dậy. Tôi liếc thấy nước mắt đang chảy đầm đìa trên mặt và mắt hắn. Vai hắn không ngừng rung lên vì hắn phải khổ sở chống chọi với chính mình.
«Shirazumi, nghe này. Tôi có một người bạn. Touko Aozaki. Hãy cùng đến gặp cô ấy. Biết đâu cô ấy có thể giúp cậu.»
«Không. Ta đặc biệt. Khác biệt.» Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Chứng co giật của hắn mỗi giây một tệ hơn. Nhưng vẻ mặt lặng lẽ đến cam chịu của hắn khiến tôi bất ngờ. «Ngươi luôn là người tốt bụng. Đúng vậy. Ngươi luôn đứng về phía ta. Có lẽ ngươi đã khiến ta kiềm chế đến tận bây giờ. Ta không muốn… không muốn giết ngươi.» Hắn bò đến, nắm lấy chân tôi. Tay hắn khỏe kinh khủng, và chân tôi gần như tê dại. Nhưng lạ là, tôi không quá sợ hãi. Tay hắn càng nắm chặt, tôi càng hiểu hắn tuyệt vọng đến mức nào, muốn chạy trốn đến mức nào. Và tôi thấy mình không thể cự tuyệt hắn.
«Shirazumi,» tôi không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên đó, gọi tên hắn, mong hắn vẫn còn nhớ. Tay hắn bám lấy áo khoác tôi, trong khi vẫn quỳ dưới đất. Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn, run như thể bị xé xác thành nhiều mảnh. Đột nhiên, hắn thì thầm, giọng lí nhí, xa xăm.
«Tôi là một kẻ giết người.» Hắn nói, hơi có vẻ ăn năn.
«Phải.» Tôi đáp, chăm chăm nhìn biển ngoài cửa sổ.
«Tôi không giống cậu.» Hắn nói, giọng hết sức hối lỗi.
«Đừng nói thế.» Tôi đáp, vẫn chăm chăm nhìn biển ngoài cửa sổ.
«Tôi hết thuốc cứu rồi.» Hắn nghẹn ngào.
«Cậu vẫn còn sống, nên chuyện đó không đúng đâu.» Tôi đáp. Tôi hầu như chẳng làm được gì việc tiếp tục nhìn ra biển.
Câu từ thốt lên như muốn khóc, và câu trả lời thì mơ hồ quá. Có sự cứu rỗi nào trong đó chăng? Cuối cùng, Shirazumi cũng thốt ra những từ mà có lẽ, hắn ghét phải thừa nhận. Bằng giọng nhỏ xíu, yếu ớt, hắn van nài.
«Cứu tôi với, Kokutou.»
Tôi không thể đáp lời. Tôi nguyền rủa sự bất lực của mình, vì hầu như không thể giúp hắn. Một khắc im lặng trôi qua giữa hai chúng tôi.
Thế rồi, hắn rít lên một tràng ùng ục, như những âm thanh quái đản phát ra từ trong cơ thể. Bất thần, hắn lấy sức giật mạnh áo khoác tôi và đứng bật dậy. Hắn nhanh tay đánh thẳng vào ngực tôi, và sau một thoáng mất phương hướng, lưng tôi chợt đau điếng. Khi ngồi thẳng được lưng lên, tôi mới nhận ra hắn vừa đánh bay tôi vào tường. Tôi nhìn hắn. Hắn nhìn lại tôi đầy man dại, mắt vằn đỏ.
«Đừng bám theo ta. Đừng tìm ta. Lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi.» Hắn nói, giọng bình tĩnh hơn lúc mới vào phòng. Hắn nhanh nhẹn trèo lên bàn và đấm vỡ kính cửa sổ.
«Shirazumi. Chúng ta có thể đến chỗ Touko Aozaki. Tôi chắc chắn cô ấy có thể –»
«Chắc chắn cái gì, Kokutou?» Hắn hỏi, giọng nham hiểm. «Làm ta khá hơn? Ngươi không thể đảm bảo được. Kể cả khi khá hơn, điều gì đang chờ đợi ta? Không gì ngoài án tử. Còn Shiki Rougi thì săn lùng ta. Đường ta chọn, ta tự biết sẽ kết thúc thế nào. Nhưng ta vẫn phải chạy.»
Hắn cười khùng khục một lát, trước khi nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là mái tóc vàng óng của hắn tung bay trong gió. Tôi chạy nhanh đến cửa sổ, đánh mắt xuống bên dưới, nhưng không thấy tông tích hắn đâu trên bến cảng.
«Ngu ngốc.» Tôi thì thầm, không rõ ám chỉ Shirazumi hay chính mình. Mọi chuyện còn lâu mới kết thúc. Hắn nghĩ chẳng còn đường thoát, còn tôi không thể hứa hẹn điều gì. Tôi im lặng rời khỏi ‘thánh đường’ dành cho Shiki, suy nghĩ về sự bất lực của mình trong vụ này. Hiện thời chưa có giải pháp dễ dàng nào, những vẫn còn chuyện phải làm. Tôi cần tìm Shiki, và cũng không thể để Shirazumi chạy mất, ngay cả khi không thể cứu hắn. Tôi không thể để hắn giết người thêm nữa. Vì lợi ích của chính hắn.
Tháng Bảy –
– “Ta không thích những kẻ yếu ớt.” Cô ấy thản nhiên nói –
– “Ta không thích những kẻ yếu ớt.” Chỉ một câu như thế, Shiki Ryougi đã xua tôi đi như rác rưởi –
– “Ta không thích những kẻ yếu ớt.” Tôi không thực sự hiểu ý cô ấy –
– Nhưng đêm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi đánh người –
– Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi đã giết người –
Mùng 10 tháng 2.
Hôm nay, trời hẳn sẽ nhiều mây, nhưng vẫn có nắng ấm rải rác.
Ra-đi-ô trên xe cứ ra rả mấy bản tin dự báo thời tiết. Đánh mắt qua cửa sổ một cái là biết ngay nắng ấm sẽ ghé thăm chỗ nào khác chứ dứt khoát không phải ở quanh đây. Trời hôm nay chẳng thay đổi chút nào so với hôm qua.
Nắm vô lăng một tay, tôi liếc đồng hồ trên tay còn lại, mới quá trưa một chút. Nếu là ngày thường, hẳn tôi đang ngồi ở văn phòng của cô Touko, gọi điện hỏi thăm về các triển lãm nghệ thuật, hoặc tính toán các khoản chi phí. Nhưng hôm nay không phải ngày thường. Sáng nay, tôi đã điện thoại xin cô ấy nghỉ ốm như hôm qua. Và giờ, tôi đang lái xe chầm chậm xuống chỗ bến cảng và vùng công nghiệp ven vịnh.
Cô Touko chỉ nhắc «Cứ bình tĩnh, Kokutou.» Tôi tự hỏi liệu cô ấy có biết việc tôi đang làm không. Dù sao chăng nữa, câu nói đó chẳng đủ để cản tôi lại. Đặc biệt là sau tối qua, một nạn nhân của tên quái vật sát nhân lại bị phát hiện. Chỗ nào không phải… lại chính là căn hẻm xảy ra vụ giết người đầu tiên bốn năm trước. Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đó chỉ là tình cờ. Ngày nào cũng có án mạng mới, và càng ngày, mối liên hệ giữa các vụ càng chặt chẽ, cho thấy thông điệp kẻ sát nhân muốn truyền tải đến ai đó, nghĩa là thời gian còn lại rất eo hẹp.
Sau cuộc viếng thăm nho nhỏ tại nhà của ả bán ma túy hôm nọ, tôi dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày để tìm hiểu xuất xử của loại ma túy Huyết mạch. Cuối cùng, mọi đường dây phân phối đều dẫn đến khu cảng này, nơi kẻ cầm đầu đang trú ẩn. Sau khi nắm được địa chỉ, tôi tìm đến để đối diện với hắn, kẻ ít ra có thể biết một vài câu trả lời.
Càng đi sâu vào trong khu cảng, ngày càng chiếm đa số trên đường là những chiếc xe công-te-nơ loại mười tám bánh, chuyên chở đủ loại kiện hàng đường biển màu sắc khác nhau đến các nơi trong thành phố, cho đến khi cuối cùng, chúng là phương tiện giao thông duy nhất trên đường, trừ hai lần duy nhất tôi thấy xe nhà chức trách của cảng đi ngược chiều. Sau cùng, tôi đã tới đường chính dẫn vào cảng, mà từ đó, tôi có thể quan sát khu vịnh khá rõ, nhất là màu nước xam xám hệt màu khói của bầu trời, mỗi khi sóng tấp mạnh vào bến tàu. Hôm nay chỉ lèo tèo vài chiếc thuyền: hẳn chẳng phải một ngày bận rộn của khu cảng vốn đảm trách 90,000 tấn công-te-nơ mỗi năm. Nhiều chiếc cần cẩu khổng lồ đứng im phăng phắc. Trong lòng vịnh lấm chấm vài đào nhỏ, vài đảo có diện tích không hơn hai sân bóng gộp lại. Vắt ngang suốt chiều dài của vịnh duy chỉ có một chiếc cầu. Một chiếc cầu khác, Broad Bridge, cùng gần được xây hoàn thiện cho đến mùa hè năm ngoái. Nhưng rồi, nó bị… tàn phá trong một cơn bão lớn, và khi người ta tiến hành điều tra về độ an toàn của công trình, thì toàn bộ việc thi công bị đình lại. Chưa có động thái rục rịch nào về việc xây tiếp cầu, nên giờ đống đổ nát và xui xẻo đó vẫn bị bỏ mặc trơ trọi như một chứng tích cho ngành công nghiệp kém cỏi.
Tình cờ, địa chỉ tôi đang tìm khá gần Broad Bridge, từ đó quan sát được khá rõ sự mức độ bị hủy hoại của cây cầu. Phần này của cảng khá yên tĩnh, xa khỏi những hối hả thường ngày của khu bốc xếp và đường xá. Đỗ xe bên vệ đường, vừa bước ra ngoài, tôi lập tức ngửi thấy mùi mằn mặn của biển. Khu dân cư xung quanh không có gì nổi bật, chỉ toàn buôn bán nhỏ và nhà giá rẻ. Vị trí gần khu cảng ồn ã đồng nghĩa với việc giá đất chỗ này khá thấp, nhưng hôm nay chẳng chút ồn ào nào nơi đó vọng đến cả. Nếu không có tiếng sóng liên tiếp tấp bờ, hẳn chốn này sẽ hoàn toàn vô thanh. Căn nhà tôi cần tới chỉ khá khẩm hơn một xíu so với một căn hộ hai tầng cho thuê, dựng bằng gỗ chắp vá. Nó trông tiêu điều ngang ngửa với cây cầu Broad Bridge gần đó. Đó là chưa kể, theo lời đồn, kẻ cầm đầu đường dây ma túy Huyết mạch trong thành phố cũng là chủ sở hữu căn nhà. Khi sục sạo khắp các ghi chép của thành phố, tôi phát hiện tên chủ nhà có vẻ là «Alaya», nhưng khá nghi ngờ tính xác thực của thông tin đó.
Tầng một căn nhà có sáu phòng đơn khép kín. Tôi gõ cửa và kiểm tra tất cả khóa để đảm bảo không còn ai khác trong nhà. Với một chút lo lắng lộn nhộn trong lòng, tôi cố gắng bước trên cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai càng êm càng tốt, dù cái cầu thang dễ đến ba mươi năm tuổi này đã ọp ẹp lắm rồi. Cửa căn phòng tôi cần tìm bị khóa. Không thành vấn đề. Tôi lấy tuốc-nơ-vít ra khỏi túi áo khoác và dùng lực để cạy nắm đấm cửa.
Việc này thật điên rồ, nhất là với người như tôi. Nhưng giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện đạo đức. Lúc hắn không ở nhà là cơ hội duy nhất của tôi. Cuối cùng, sau vài phút cạy thật lực, nắm đấm cửa đã bị móp và rời ra. «Được rồi», tôi khoái chí kêu thầm, rồi mở cửa đột nhập vào phòng.
Ngay phía sau cửa là nhà bếp. Tôi nghĩ sẽ tìm thấy vài dụng cụ nấu nướng ở đây, nhưng rốt cuộc chẳng thấy vật dụng nào trong tầm mắt. Căn bếp trông hầu như không được sử dụng. Không gian trong nhà khá hẹp, có vẻ khó mà chứa chấp nhiều hơn hai hoặc ba người, nếu không bị quá tải. Một cánh cửa khác dẫn ra ngoài bếp vào một căn phòng khác, tuy nhỏ nhưng vẫn rộng hơn một chút. Quan sát căn bếp, nó không khác nhiều so với căn hộ của ả bán ma túy tôi gặp hôm qua là mấy, thậm chí còn bừa bộn và lắm rác rến quá sức tưởng tượng. Bất kể thứ gì đã đi qua đây, bão lốc hay gì chăng nữa, hậu quả là mọi thứ trông hết sức lộn xộn. Trên bức tường trong cùng của căn phòng kế tiếp là một ô cửa sổ không rèm nhìn thẳng ra mặt biển xám xịt. Thanh âm đặc trưng của sóng dạt bờ nghe nghèn nghẹt đến kỳ quái, nhỏ xíu và xa xăm. Từ chỗ tôi đứng, ô cửa sổ ấy dường như là vật trang trí duy nhất trong căn phòng. Không còn chỗ nào để xem tiếp, tôi đành bước vào trong căn phòng bừa bộn.
Ngay khi bước vào phòng, đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy máu trong người như bị xốc ngược lên phía sau đầu, bất giác muốn khuỵu xuống. Gắng giữ cơ thể lảo đảo khỏi ngã, tôi lấy lại bình tĩnh và xem xét cẩn thận xung quanh.
Đến đây, tôi mong sẽ tìm thấy ma túy, và phương thức điều chế chúng, nếu may mắn. Một manh mối nào đó hướng tôi đi bước tiếp theo. Tôi không bao giờ mong thấy thứ này.
«Shiki.» Tôi thở hắt ra, dù trong phòng chẳng có ai. Thứ rác tôi thấy vương vãi khắp tường và sàn bếp thực ra là những bức ảnh. Tôi cầm lấy một bức, là ảnh Shiki hồi phổ thông. Ở vài góc phòng là các bức vẽ chân dung và phác thảo Shiki theo kiểu nghiệp dư. Trên những sợi dây chăng ngang phòng có nhiều ảnh hơn, ngoài ra còn có mấy quyển ảnh xếp trên giá sách nhỏ. Ảnh, cơ man nào là ảnh. Tất cả chỉ một người. Shiki Ryougi.
Các bức ảnh được chụp vào những giai đoạn khác nhau, nhưng dường như không sớm hơn bốn năm trước, năm 1995. Nhưng những bức mới chụp gần đây thì nhiều khủng khiếp. Kia là bức chụp Shiki trong đồng phục trường nữ Reien, nơi cô ấy thâm nhập vào để xử lý một vụ hồi tháng Một. Chẳng có vật dụng thiết yếu hàng ngày, không đồ ăn, phương tiện giải trí, hay đồ dùng cá nhân trang trí căn phòng nhỏ cạnh biển này. Và chẳng thứ gì có thể riêng tư hơn căn phòng này. Chỉ có hắn, cả con người lẫn thế giới riêng, chật vật vùng vẫy khỏi những trống rỗng.
Lưng tôi toát đầy mồ hôi lạnh. Chủ nhân căn phòng này có thể quay về bất cứ lúc nào. Tôi nên đi? Hay ở lại nói chuyện với hắn? Hắn có lý do riêng chăng? Tôi lắc đầu quầy quậy để gạt bỏ suy nghĩ đó. Ai mà chẳng có lý do, tôi tự nhủ. Hắn và tôi sẽ có nhiều chuyện để trao đổi và giải thích. Từ hồi ra trường, chúng tôi chưa gặp lại nhau lần nào.
Kế đó, trong lúc tự trấn an bản thân, tôi nhìn thấy một quyển sổ đặt trên bàn kê cạnh cửa sổ. Nó khá đáng chú ý vì là đồ vật duy nhất đặt trên bàn, trong khi mọi thứ khác bị ném bừa bãi khắp nơi. Quyển sổ này hẳn rất quan trọng. Từ phần gáy màu xanh lá cây đến phần bìa đều sạch không tì vết, như thể quyển sổ để trưng hơn là để dùng, như thể nó đang van xin người khác đọc. Nó đặt ở đó, được soi rọi bởi ánh sáng duy nhất tuôn vào phòng từ ngoài cửa sổ, linh hồn của thế giới riêng tư này.
Tôi cầm lấy quyển sổ. Và, có lẽ bị cuốn hút bởi những khao khát của chủ nhân cuốn sổ, tôi bắt đầu đọc ngay từ trang đầu tiên.
***
Không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ đã trôi qua cho tới khi tôi đứng đọc đến tận trang cuối cùng của cuốn nhật ký. Việc giết người, bạo lực và nguồn cơn của nó đều được ghi chép lại. Một chặng đường dài, trở về bốn năm trước, gắn liền với những vụ giết người hàng loạt. Về thời điểm mọi chuyện bắt đầu.
Tôi thở dài, như thể vừa chạy cả cây số, và ngước mắt lên trần. Ngay trang đầu tiên, những dòng đầu tiên, là mùa xuân bốn năm trước. Tôi hãy còn nhớ rõ quãng thời gian ấy, khi suy nghĩ con người ta bắt đầu thay đổi. Chuyện của hắn cũng không khác bình thường là bao, bắt đầu chỉ với hai dòng.
«Tháng Tư năm 1995. Ta gặp cô ấy,» một giọng nói rành rọt bất thần phát ra từ phía cửa căn hộ. Tiếng bước chân chậm chạp, tập tễnh trên sàn gỗ ngày càng gần. Tới khi hắn xuất hiện ở cửa phòng, tôi nhận ra ngay nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt hắn.
«Lâu không gặp.» Hắn nói. «Đã, hừm, ba năm, phải không Kokutou?» Giọng hắn không mảy may ngạc nhiên. Hắn mặc váy phụ nữ màu đen và khoác áo da ngắn tay màu đỏ. Từ mái tóc xén bừa gần chấm vai đến hành tung mờ ám, hẳn hắn đã cố bắt chước càng giống Shiki càng tốt. Tóc hắn vàng óng trong khi tóc Shiki đen nhánh, còn mắt hắn rực một màu đỏ thẫm. «Ta không nghĩ người tìm thấy ta sớm như thế. Thực ra là hơi trễ.» Hắn nói, đánh mắt xuống sàn, tránh ánh nhìn của tôi.
«Tôi cũng nghĩ thế.» Tôi đáp, cố kiếm soát sự sợ hãi.
«Có thể ta sơ suất ở đâu chăng? Ta nghĩ mình đã xóa sạch dấu vết từ lần cuối hai ta nói chuyện ở nhà hàng cũ đó.»
«Tôi nghĩ lỗi không nằm ở phía cậu. Duy có một manh mối. Nhớ khu chung cư ở Kayamihama bị hủy hoại hồi tháng mười một chứ? Có lần, tôi được xem xét giấy tờ của khu nhà đó trước khi vụ việc xảy ra. Cậu có tên trong danh sách các hộ dân. Sau vụ đó, thông tin ấy khiến tôi lo lắng, vì đó là một tòa nhà không bình thường. Tôi cảm thấy cậu có mối liên hệ nào đó với Shiki. Đúng không, Leo Shirazumi?»
Vuốt ngược mái tóc vàng óng của mình, Shirazumi gật đầu. «Danh sách hộ dân? Ngươi giỏi tìm người đấy, Kakutou. Đó là một xảo thuật nhỏ của Alaya. Nó chẳng làm ta hứng thú lâu. Nhưng nhờ nó mà ta đã gặp kẻ mà ta không hề muốn gặp lại, ở ngay đây, sớm hơn dự tính.» Hắn gượng cười, rồi bước vào trong phòng.
Khi hắn bước vào chỗ ánh đèn, tôi mới nhận ra tay trái hắn đã bị cắt ngọt ngay phía trên khuỷu, chỉ còn trơ một vết cụt đã khô máu. «Chẳng có gì phải giấu cả. Ba năm trước, phải không? Khi lần đầu thấy Shiki với một xác chết, không phải ngươi tình cờ gặp ta trên đường đến điền trang Ryougi đâu. Ta đã trì hoãn ngươi, vì muốn ngươi chứng khiến cảnh cô ấy giết người. Lúc đó, Alaya đã coi ta là kẻ thất bại, một thứ đồ phế phẩm. Nhưng ta nghĩ mình đã làm đúng. Không cho ngươi thấy bản chất của Shiki khác nào chơi khăm bạn bè.»
Hắn ngồi trên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, giọng bùi ngùi. Hắn hiện giờ có vẻ khang khác Shirazumi tôi biết hồi cấp ba. Ở điểm gì nhỉ? Đọc nhật ký và biết mối liên hệ của hắn với Huyết mạch, tôi nghĩ hắn đã thay hoàn toàn và toàn diện. Nhưng giờ, hắn có vẻ… bình thường. Điềm tĩnh nữa. Giống như Shirazumi ba năm trước, hay cười và lương thiện. Nhưng hắn đã nhận trách nhiệm về các vụ giết người trong nhật ký. Chuyện của hắn, nói ngắn gọn, vào một ngày tồi tệ, một kẻ tự xưng là Alaya – nay đã chết – biến hắn thành như bây giờ. Đó là nguồn gốc tội lỗi của hắn, cũng như những người khác.
« Những vụ giết người hàng loạt từ bốn năm trước đang tái diễn. Tôi phát hiện cậu là hung thủ.» Khó khăn lắm tôi mới mở được miệng đáp, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn. Có vẻ Shirazumi không còn giữ được vẻ bình thản.
«Đúng.» Hắn gật đầu. «Nhưng ta không phải là hung thủ hồi đó. Là Shiki Ryougi. Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi khỏi cô ấy.»
«Cậu không giỏi nói dối, Shirazumi.» Tôi tự tin đáp. Tôi lấy một tép Huyết mạch trong túi áo khoác, ném xuống đất. Nó xoay vài vòng trong không khí trước khi đáp phịch xuống đống ảnh vương vãi trên sàn. Leo Shirazumi ném cho nó một ánh nhìn đầy đau khổ. «Cậu bỏ học để làm điều mình muốn, có phải thứ này không?»
Shirazumi lắc đầu. «Có thể ta đã lầm lỡ. Quá lầm lỡ, như ngươi nói. Có thể ta quá ngu ngốc khi nghĩ rằng có thể sinh tồn trong việc kinh doanh này. Ta đã tạo ra một loại ma túy giải thoát con người khỏi cái ngục tù này. Nhưng làm sao mọi việc thành ra như hôm nay, ta thực sự không biết.» Nụ cười hắn thoáng buồn. Hắn vừa nói vừa run. Hắn nắm lấy cánh tay cụt bằng cánh tay lành lặn, ôm lấy cơ thể như để tìm cách sưởi ấm. Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hắn kể về cái tay.
«Đây hả? Tại Shiki Ryougi, nếu ngươi chưa đoán ra. Ta nghĩ nó sẽ sớm lành, nhưng đến giờ vẫn vậy. Ta đoán là do bản chất phép thuật chết chóc của cô ấy. Một vết thương có thể lành, nhưng cánh tay này đã ‘chết’ hẳn. Alaya từng nói, sự sống ở dạng chân thực và thuần khiết nhất là cốt lõi của phép phù thủy nằm ngoài khả năng của ông ta.»
Phép phù thủy. Tôi không nghĩ được nghe từ đó từ miệng hắn. Nhưng tôi nghĩ cũng có lý. Trong nhật ký, hắn được Souren Alaya cứu, giống như tôi. Tất cả những chuyện này nghe như một âm mưu lớn, đầy toan tính. Liệu có phải như vậy, mặc dù Alaya đã chết ? «Shirazumi, tại sao cậu lại giết người? Nhằm mục đích gì?» Nghe tôi hỏi, Leo Shirazumi nhắm mắt để hồi tưởng lại.
«Ta không giết tùy tiện.» Hắn thì thầm, giọng khổ sở. Hắn áp tay lên lồng ngực, nắm chặt lấy như thể đau đớn lắm. «Ta không giết vì ta muốn thế.»
«Vậy tại sao?»
«Kakutou, ngươi có biết gì về ‘Nguyên’ không? Sếp ngươi cũng là một pháp sư, phải không? Touko Aozaki? Chắc ngươi phải nghe loáng thoáng rồi. Nó là bản chất thật sự, là bước khởi đầu lớn của linh hồn. Nguyên thể của linh hồn ta được đánh thức bởi Souren Alaya, một con quỷ đội lốt người.»
Tôi không nghĩ cô Touko từng nói về ‘Nguyên’, hay sự thức tỉnh của linh hồn. Toàn những điều vô nghĩa. «Tôi không hiểu lắm, có phải đó là thứ xui khiến cậu giết người?»
«Đừng nghĩ ta biết nhiều về nguyên thể của linh hồn. Ta chỉ biết những điều Alaya bảo; rằng đã thức tỉnh thì không còn đường quay lại. Nó giống như bản năng, mỗi người một kiểu. Đôi khi, có những kẻ sở hữu dạng đặc biệt, như ta chẳng hạn. Và thật không may, Alaya biết cách lợi dụng nó.» Hắn thở dài não nuột. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán hắn, dù trời khá lạnh.
Có thứ gì đó đang thay đổi. Mùi nguy hiểm bỗng toát ra từ phía Shirazumi. Tôi đánh mắt nhanh về phía cửa, nhận ra tôi thì xa mà hắn thì gần.
«Cậu có sao không, Shirazumi? Có gì không ổn – »
«Đừng bận tâm. Chuyện thường thôi.» Hắn lại thở dài thườn thượt rồi nói tiếp. «Nghe này, Kokutou. Bản năng của ta… nó hủy hoại ý thức ta. Nó mạnh hơn lý trí ta. Nó là kẻ thù của ta. Hai mươi năm…là chính mình…không đủ để ta kìm hãm nó. Như Alaya bảo. Bất cứ ai thức tỉnh cũng bị trói chặt với nó. Ta biết… ngươi không hiểu đâu, Kokutou, nhưng nguyên thể linh hồn ta là ‘hấp thụ’.» Một cơn ho sù sụ cắt ngang lời hắn, và giờ tôi mới để ý hơi thở hắn trở nên khò khè, khó nhọc, như để ngăn hắn khỏi nôn mửa. Người hắn run bần bật hơn cả một phút trước, và răng hắn bắt đầu lập cập va vào nhau.
«Shirazumi, chuyện gì –»
«Để ta nói nốt. Đây có thể là cuộc trò chuyện tỉnh táo cuối cùng của ta. ‘Nguyên’… thay đổi con người… một cách ngấm ngầm. Từ bên trong. Sức mạnh ma thuật bên trong giúp ngươi làm những việc mà cơ thể người thường không thực hiện được. Như kiểu… trở về trạng thái nguyên thủy. Và nó diễn ra ngấm ngầm, người bị tác động… thường không nhận thấy sự thay đổi.» Hắn lấy tay che mặt và ngoảnh ra chỗ khác, cố nín cười. Vai hắn rung lên, vì cười hay vì sức khỏe, tôi thực sự không chắc. «Chuyện là thế đấy. Trước khi nhận ra, ta đã trở thành… như bây giờ. Nguyên thể thôi thúc ta đến kiệt sức. Khi thức tỉnh… ta… không còn là… ta. Vì nguyên thể… ta phải ngấu nghiến chúng.» Hắn ngừng nói, giọng vẫn như đang kiềm giữ những thay đổi bên trong. «Khốn kiếp! Ngươi không hiểu à, Mikiya?! Thế quái nào lại là ta?! Thế quái nào nguyên thể của ta lại như thế?! Ta sẽ chết vì một thứ ta gần như không hiểu. Mọi chuyện không thể kết thúc thế này được. Ta muốn chết, khi là chính mình.»
Như bị cơn đau dữ dội hành hạ, răng hắn đập vào nhau liên tục. Hắn đứng dậy. Tôi liếc thấy nước mắt đang chảy đầm đìa trên mặt và mắt hắn. Vai hắn không ngừng rung lên vì hắn phải khổ sở chống chọi với chính mình.
«Shirazumi, nghe này. Tôi có một người bạn. Touko Aozaki. Hãy cùng đến gặp cô ấy. Biết đâu cô ấy có thể giúp cậu.»
«Không. Ta đặc biệt. Khác biệt.» Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Chứng co giật của hắn mỗi giây một tệ hơn. Nhưng vẻ mặt lặng lẽ đến cam chịu của hắn khiến tôi bất ngờ. «Ngươi luôn là người tốt bụng. Đúng vậy. Ngươi luôn đứng về phía ta. Có lẽ ngươi đã khiến ta kiềm chế đến tận bây giờ. Ta không muốn… không muốn giết ngươi.» Hắn bò đến, nắm lấy chân tôi. Tay hắn khỏe kinh khủng, và chân tôi gần như tê dại. Nhưng lạ là, tôi không quá sợ hãi. Tay hắn càng nắm chặt, tôi càng hiểu hắn tuyệt vọng đến mức nào, muốn chạy trốn đến mức nào. Và tôi thấy mình không thể cự tuyệt hắn.
«Shirazumi,» tôi không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên đó, gọi tên hắn, mong hắn vẫn còn nhớ. Tay hắn bám lấy áo khoác tôi, trong khi vẫn quỳ dưới đất. Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn, run như thể bị xé xác thành nhiều mảnh. Đột nhiên, hắn thì thầm, giọng lí nhí, xa xăm.
«Tôi là một kẻ giết người.» Hắn nói, hơi có vẻ ăn năn.
«Phải.» Tôi đáp, chăm chăm nhìn biển ngoài cửa sổ.
«Tôi không giống cậu.» Hắn nói, giọng hết sức hối lỗi.
«Đừng nói thế.» Tôi đáp, vẫn chăm chăm nhìn biển ngoài cửa sổ.
«Tôi hết thuốc cứu rồi.» Hắn nghẹn ngào.
«Cậu vẫn còn sống, nên chuyện đó không đúng đâu.» Tôi đáp. Tôi hầu như chẳng làm được gì việc tiếp tục nhìn ra biển.
Câu từ thốt lên như muốn khóc, và câu trả lời thì mơ hồ quá. Có sự cứu rỗi nào trong đó chăng? Cuối cùng, Shirazumi cũng thốt ra những từ mà có lẽ, hắn ghét phải thừa nhận. Bằng giọng nhỏ xíu, yếu ớt, hắn van nài.
«Cứu tôi với, Kokutou.»
Tôi không thể đáp lời. Tôi nguyền rủa sự bất lực của mình, vì hầu như không thể giúp hắn. Một khắc im lặng trôi qua giữa hai chúng tôi.
Thế rồi, hắn rít lên một tràng ùng ục, như những âm thanh quái đản phát ra từ trong cơ thể. Bất thần, hắn lấy sức giật mạnh áo khoác tôi và đứng bật dậy. Hắn nhanh tay đánh thẳng vào ngực tôi, và sau một thoáng mất phương hướng, lưng tôi chợt đau điếng. Khi ngồi thẳng được lưng lên, tôi mới nhận ra hắn vừa đánh bay tôi vào tường. Tôi nhìn hắn. Hắn nhìn lại tôi đầy man dại, mắt vằn đỏ.
«Đừng bám theo ta. Đừng tìm ta. Lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi.» Hắn nói, giọng bình tĩnh hơn lúc mới vào phòng. Hắn nhanh nhẹn trèo lên bàn và đấm vỡ kính cửa sổ.
«Shirazumi. Chúng ta có thể đến chỗ Touko Aozaki. Tôi chắc chắn cô ấy có thể –»
«Chắc chắn cái gì, Kokutou?» Hắn hỏi, giọng nham hiểm. «Làm ta khá hơn? Ngươi không thể đảm bảo được. Kể cả khi khá hơn, điều gì đang chờ đợi ta? Không gì ngoài án tử. Còn Shiki Rougi thì săn lùng ta. Đường ta chọn, ta tự biết sẽ kết thúc thế nào. Nhưng ta vẫn phải chạy.»
Hắn cười khùng khục một lát, trước khi nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là mái tóc vàng óng của hắn tung bay trong gió. Tôi chạy nhanh đến cửa sổ, đánh mắt xuống bên dưới, nhưng không thấy tông tích hắn đâu trên bến cảng.
«Ngu ngốc.» Tôi thì thầm, không rõ ám chỉ Shirazumi hay chính mình. Mọi chuyện còn lâu mới kết thúc. Hắn nghĩ chẳng còn đường thoát, còn tôi không thể hứa hẹn điều gì. Tôi im lặng rời khỏi ‘thánh đường’ dành cho Shiki, suy nghĩ về sự bất lực của mình trong vụ này. Hiện thời chưa có giải pháp dễ dàng nào, những vẫn còn chuyện phải làm. Tôi cần tìm Shiki, và cũng không thể để Shirazumi chạy mất, ngay cả khi không thể cứu hắn. Tôi không thể để hắn giết người thêm nữa. Vì lợi ích của chính hắn.
Danh sách chương