"cậu nói những tên gà mờ này là quân tiếp viện á?"
"...đúng vậy thưa ngài."
"Chả phải chúng ta là một trong những đoàn quân tinh nhuệ nhất trong quân đội sao? khét tiếng là chống Nhật? Thậm chí còn được lên cả TV?"
"chính vì vậy nên chúng ta mới được gửi đám tân binh này làm tiếp viện. Có những tiểu đoàn chỉ nhận được 1 đến 2 lần viện binh thôi thưa đội trưởng."
"chó chết"
joon-young nhìn lướt qua đám tân binh. chúng co rúm lại. tránh nhìn thẳng vào mắt cậu nhất có thể. gần như toàn bộ chúng đến từ các thị trấn lân cận và bị ép buộc phải tham gia bằng vũ lực. joon-young tự hỏi có bao nhiêu người trong số chúng là tình nguyện tham gia.
bức bối cậu nhổ nước bọt xuống đất và lấy ra một bao thuốc lá. Thứ đã trở nên khan hiếm vì các cửa hàng tiện lợi đã bị những người tị nạn vét sạch.
"hehe, đội trưởng..."
trung sĩ đội 1 Min Won-hoo đã lập tức phản ứng ngay khi thấy bao thuốc, chìa tay ra xin xỏ. tuyến đường tiếp tế vật tư đã bị phá huỷ cách đây không lâu. Do đó họ cần phải tìm kiếm nguồn cung mới, cướp bóc và lục lọi các cửa hàng, nhà ở để tìm thức ăn và quần áo.
Joon-young chỉ lấy ra một điếu thuốc và quăng cả gói nó cho Min Won-hoo.
"ô, cảm ơn."
"đừng có hút 1 mình mà hãy chia cho anh em trong đội của cậu đi, trong những giây phút cuối cùng."
trong thoáng chốc, gương mặt của Min Won-Hoo tối sầm lại khi nói về những giây phút cuối cùng của đội, sau đó cậu lại trở lại với dáng vẻ thường ngày.
"những giây phút cuối?"
Joon-young đánh cằm vào đám viện binh.
"Chúng ta được chỉ định phải chiến đấu cùng đám trẻ này. không đường rút lui và có tin đồn trong trụ sở chính cho rằng chúng ta là quân phiến loạn. Cái lợi duy nhất của tin đồn đó là ta sẽ khiến quân địch sử dụng lính lác của chúng để đối phó với chúng ta thay vì sử dụng những tên lính Hàn đã đầu hàng. Bởi vì họ sợ rằng những tên đã đầu hàng khi đối mặt với ta những tên lính đầu hàng sẽ lật mặt và tham chiến cùng chúng ta chống lại họ."
Min Won-hoo rối bời nhìn lên trời rồi sau đó cũng châm điếu thuốc của mình và tận hưởng nó cùng với joon-young.
" giờ phút cuối của chúng ta ư? chẳng biết là khi nào nhỉ?"
"sớm thôi"
joon-young đáp và lấy ra một bao thuốc khác. khuôn mặt của Min Won-hoo rạng rỡ ngay khi nhìn thấy nó. nhưng lần này Joon-young phớt lờ cậu và quyết định giữ nó cho riêng mình.
Khi người lãnh tụ vĩ đại của phiá bắc qua đời, quân đội của họ bắt đầu đánh động miền nam. Trung Quốc cũng tiếp tay với lí do liên minh giữa 2 miền. Cùng lúc đó Nhật Bản cũng bắt đầu lập căn cứ sử dụng mối liên minh với Hàn Quốc như một cái cớ."
Đó chính là đòn phủ cầu chống lại Hàn Quốc. Nhưng Mĩ đã nhúng tay vào như thể đã dàn xếp từ trước. Họ chỉ bảo vệ đại sứ quán và chỉ cho phép những chí trị gia và tỉ phú bước chân vào đại sứ quán và đồng thời hộ tống đến mĩ trong khi bắn các người tị nạn ở ngoài cố bước vào. Tổng thống Hàn Quốc đã ngay lập tức tuyên bố đầu hàng và bị lưu đài ở Mĩ. Trớ trêu thay, chỉ khi chiến tranh xảy ra thì mới phân biệt được đâu là kẻ phản quốc và đâu là những người yêu nước.
Một vài chính trị gia và các tướng lĩnh trong quân đội từ chối trước tuyên bố đầu hàng và thành lập chính phủ lâm thời. Họ đã ra sức chống cự, và thậm chí còn thắng được một vài trận lúc đầu.
Nhưng hàng loạt đợt tấn công dai dẳng từ nhiều tuyền tuyến khiến họ phải rút lui vĩnh viễn. và những chí trị gia còn lại cũng đến nước phải xin đầu hàng. Bến cảng và sân bay bị lấp đầy bởi dân tị nạn nhằm cố thoát khỏi chiến tranh, trong khi các tiếng gọi cứu trợ từ các đại sứ quán bị phớt lờ từ các quốc gia khác. Hàn Quốc không đời nào có khả năng một mình chống chọi với cả Trung Quốc, Nhật và Triều Tiên.
Mặc dù có thể miễn cưỡng bù đắp nhân lực bằng các tình nguyện viên và cưỡng chế bằng vũ lực, nhưng không cách nào có thể thay thế các quan chức đã chết trận. Như rắn không đầu, quân đội không có mục tiêu, không có động lực để chiến đấu và cũng không có một chiến lược nhất định. Sự thiếu thốn các quan chức cấp cao nghiêm trọng đến mức Joon-young từ một trung sĩ tạm thời được thăng chức lên đội trưởng trong quá trình tái tổ chức quân đội.
Trên trung tâm chiến trường không một toà nhà nào còn nguyên vẹn. Và mặt đất thì hỗn độn rải rác các miệng núi lửa từ pháo binh.
"oẹ, huệ"
Joon-young sắp tham gia vào kì tuyển binh thì anh đã nôn mửa khi nhìn thấy xác của một người lính bị dính đạn trực tiếp thì khẩu pháo. trong khi những sĩ quan quả cảm và những binh sĩ yêu nước chết hàng loạt, những quan chức cấp cao hèn nhát và ít kĩ tìm cách trốn khỏi chiến tranh, ở trên cao ra lệnh.
Quân đội, từng chiến đấu vì cuộc chiến tranh cao cả giành độc lập lần thứ 2, biến thành quân cướp bóc và cưỡng ép người dân tham gia chiến đấu.
"Chúng ta còn bao nhiêu đạn?"
Min Wo-hoo gãi cái đầu ướt đẫm mồ hôi trước đâu hỏi oái ăm.
"chúng ta đã làm hết sức có thể, thu thập từ các xác chết các thứ nhưng sau một trận thôi thì chúng ta buộc phải sử dụng lưỡi lê để chiến đấu."
"còn lựu đạn?"
"cũng như vậy, mỗi tổ đội còn nhiều nhất 3 quả."
"vũ khí chống tank thì sao?"
"chả phải chúng ta đã vứt đống hành trang nặng nề đó từ lâu rồi sao."
"điên thật rồi"
Mỗi lần Min Wo-hoo đáp lời là tiếng thở dài đi kèm phát ra từ Joo-young. Đây là viển cảnh tệ nhất. Chúng ta sắp hết đạn, nhưng trụ sở chính vẫn yêu cầu chúng ta cố thủ cho đến cùng. May mắn thay là chúng ta vẫn còn chút lương thực, nhưng nhìn thấy chúng từ ruột của những người đồng đội đã chết thì ai cũng mủi lòng cả.
Thất bại chắc chắn thuộc về phe ta, lực lượng bên phía địch sớm thôi sẽ tiến công với xe bọc thép ở dẫn đầu, bộ binh hậu thuẫn đằng sau và không quân bổ trợ, và chúng ta chỉ có mỗi súng trường để chống lại họ. Đó là đơn vị kamikaze spirit của thế chiến thứ 2. Tennohenka Banzai sẽ lại một lần nữa vang lên. Joon-young quyết tâm không muốn chứng kiến viễn cảnh đó.
"sẵn sàng nào các chiến chiến hữu."
Min Wo-hoo lập tức hiểu ngay vấn đề và nở một nụ cười .
"đơn vị và địa điểm?"
"tất cả những tân binh có tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước. Không phải những tên nửa điên nửa tỉnh như các cậu hay kể cả già như tôi. Nào tất cả hãy chạy mà tự
cứu lấy mình đi."
"tiểu đoàn sẽ thu hẹp lại đáng kể nếu ngài làm như thế. đoàn trưởng sẽ nổi điên mất."
"thế quái nào mà cậu lại biết mặt tên đoàn trưởng vậy đến cả tôi còn chả thấy được mặt hắn? phải chăng có tên nào đó vừa thăng chức sau khi tên trước đó đầu hàng không?"
"tôi chưa bao giờ thấy anh ta."
"vậy thì làm như tôi bảo đi. À! đưa cái này cho tiểu đội trưởng."
Joon-young quăng 2 bao thuốc cho Min Wo-hoo. Min Wo-hoo tự hỏi đống thuốc này ở đâu ra mà anh ta có nhiều thế, sau đó trở lại hàng phòng ngự. sau đó, khoản 30 tân binh bước ra chào hàng joon-young.
Họ là những học sinh trung học mang sneakers cùng đồng phục sơ mi xám quá khổ và đội mũ bảo hiểm, chúng vẫn là lũ con nít vẫn còn nhiều điều để tìm tòi về cuộc sống. Căng thẳng tràn ngập trong không khí, lũ tân binh cũng chưa chắc liệu có ổn hay không.
Đào ngũ sẽ bị tử hình ngay khi bị phát hiện, và vì tình hình đã quá tuyệt vọng nên nó mới trở nên như vậy. lũ tân binh đã chứng kiến kết cục tàn bạo của những kẻ đào ngũ, và chúng đã chần chừ kể cả khi đó là lệnh của joon-young.
Joon-young đưa một là cờ màu trắng cho cậu bé nhìn chững chạc nhất ở đó.
"cầm lấy đó và đi qua cầu. Nếu chúng còn chút nhân tính, chúng sẽ để cậu qua vì cậu còn quá trẻ."
"Đ, đội trưởng..."
"Hả? Đừng có nói mấy lời nhảm c*t như chiến đấu đến cùng và biến đi."
"N, nhưng..."
"Cút! ngay!"
trong khi cậu bé đang lượng lự thì, tiếng động cơ phát ra từ đằng sau , Joon-young quay đầu lại đó là chiếc xe cho các tiểu đoàn trưởng.
"tên đó là tiểu đoàn trưởng mới đấy hả?"
khi các binh sĩ bồn chồn, joon-young lẩm bẩm và bình tĩnh bước đến trước chiếc xe.
chiếc xe dừng lại phía trước jonn-young, trung tá bước ra với hai epaulette trang trí trên hai vai, ông ta hét lên ngay lúc vừa bước ra khỏi xe với tông giọng đầy giận dữ.
"Chúng bây tụ tập ở đây làm cái giống gì, sao không mau chuẩn bị cho trận chiến sắp tới! Thằng nào phụ trách ở dây?"
"Tôi dây, thưa ngài."
Joon-young ngạc nhiên vì vẫn còn một vị tiểu đoàn trưởng từng tuổi này vẫn còn ở ngoài chiến trường. Nhưng sau khi nhìn thoáng qua dòng vũ khí mới đó thì cậu hiểu ngay.
'hừm, vậy ra tin đồn là thật'
Tin đồ giữa các cựu chiến binh và các quan chức trong quân đội. Những quan chức đã chiến đấu đến cùng sẽ đều được đảm bảo về chức vụ và lương hưu, để đảm bảo
tỉ lệ đào ngũ giảm đi. Ngay sau khi tin đồn lan đến tai, những tướng quân mất tích và các quan chức bắt đầu quay xe. Dù sao thì chiến tranh cũng sẽ kết thúc. Bằng cách tham gia vào phút cuối, họ đảm bảo công việc và lương hưu và cũng đồng thời tránh khỏi phán xét từ toà án quân sự khi chiến tranh kết thúc.
Joon-young chưa bao giờ thấy tiểu đoàn trưởng bao giờ cả. Như cựu chiến binh cậu ấy đã chiến đấu từ lúc chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu, cậu không chỉ biết phần lớn các sỹ quan kì cựu trong quân đội. Và cũng có thể biết được kinh nghiệm chiến trận của một sĩ quan chỉ với một cái nhìn vào mặt họ. Joon-young xác nhận lại tin đồ lại lần nữa trước khi đối mặt với vị tiểu đoàn trưởng.
Joon-young chào vị tiểu đoàn trưởng một cách gượng gạo, khiến vị tiểu đoàn trưởng không khỏi ngứa mắt và ngày càng bực bội.
"vậy mày là tên ' khủng bố điên dại' mà họ nói à, trung sĩ Kim Joon-young. Tao biết là mày cũng có
một số chiến công trên chiến trường. Nhưng nghĩ xem một NCO đảm nhiệm vai trò chỉ huy một tiểu đoàn..."
"Tôi tin tôi đang là
một đội trưởng thưa ngài."
"chậc! mày nghĩ cái danh đội trưỡng có nghĩa gì không? Và sao mày không chuẩn bị chi cuộc chiến sắp xảy đến!"
Khi Trung tá đang nổi cơn thịnh nộ thì ông bắt gặp cậu trai cầm lá cờ màu trắng. Mắt cậu trai Chạm nhau với vị tiểu đoàn trưởng. Cậu quăng lá cờ nhanh nhất có thể trong khi trung tá vừa chạm vào khẩu pistol.
Click!
các tiểu đội trưởng đã nhanh tay hơn, chỉa súng vào trung tá trước khi ông ta kịp bóp cò. Họ đã chiến đấu bên Joon-young quá lâu, và hiểu quá rõ ý định của cậu cho đến phút cuối. Một tên lính mới không đời nào sẽ thay đổi suy nghĩ, bất kể họ ở cấp bậc nào.
Các tân binh run bần bật nhìn qua lại giữa Joon-young và trung tá. ông ta cười ré lên khoái trí.
"tụi mày tính làm loạn à?"
"nặng lời quá đấy ông già. Bọn tôi chỉ muốn ít nhất để bọn trẻ được sống. Sớm muộn chúng tôi gì cũng chết cả thôi."
Trung tá bối rối thét lên trong khi Joon-young nhàn nhã đáp
"Mày nên biết đào ngũ là trọng tội"
"Đào ngũ? tôi ra lệnh cho chúng đầu hàng."
"Thằng hèn! Sao mày dám trốn chạy thay vì chiến đâu đến hơi thở cuối cùng vì tổ quốc."
"Những lời đó có thể đúng với bọn tôi, nhưng có phải quá sớm để gọi những đứa trẻ này là chiến binh không... ông đùa với tôi à? Chính ông mang chúng đến đây. Những đứa nhóc này còn chưa được huấn luyện những gì cơ bản nhất chỉ là những bị thịt để lãnh đạn."
"Liệu lời bào chữa ngươi nói thuyết phục trước toà không?"
"Bào chữa? để tôi hỏi, tại sao lũ quan chứ cấp cao chạy khỏi đất nước này? Cả thế giới ai cũng biết bọn tôi là quân khởi nghĩa, và tôi chắc chắn địa ngục sẽ không để chúng tôi chết 1 lượt đâu. gia đình chúng tôi sẽ không nhận được đồng nào từ khoản bồi thường vì chúng tôi là quân nổi loạn. Tôi đoán ông cũng chẳng mấy quan tâm vì ông vẫn có lương hưu mà nhỉ."
"nhảm c*t!, mày nói gì không quan trọng, mày đã phạm một trọng tội! Những gì mày làm! Là bản án tử hình dành cho mày!"
Joon-young hít một hơi thật sâu vơi điếu thuốc vẫn còn trên miệng. khói tràn ngập trong phổi, lũ trẻ bất lực nhìn khỏi thả ra tự miệng cậu.
"Án tử... Chết ngày đẹp thế nhờ. chết tiệt, không biết tên nào chế ra câu đó, nhưng tôi chắc giờ hắn cũng đang ở địa ngục ấy..."
vừa dứt lời, Joon-young lấy ra khẩu pistol và chỉa vào đầu vị trung tá.
"Ngài biết tại sao mà họ gọi tôi là 'khủng bố điên dại' không? "Cái-"
Khẩu pistol của Yoon-young khai hoả trước khi trung tá dứt lời. viên đạn xuyên qua xọ ông ta bay ra phía sao đục một lỗ qua não.
"Eeekk!"
đám tân binh thét lên, chúng không nghĩ là Joon-young sẽ bóp cò.
Cơ thể của trung tá đổ rập xuống đất, máu tràn ra từ đầu ông ta. Joon-young
quẳng điếu thuốc vào xác ông ta, máu dập tắt đóm than còn lại trên đầu thuốc.
Joon-young quay đầu lại, nói với đám tân binh.
"Bị hành huyết vì đào ngũ hàng loạt và giết cấp trên hay đầu hàng? chọn đi."
đám tân binh không còn lựa chọn nào khác
chúng bắt đầu bước qua cầu trong khi phần còn lại dõi theo bóng lưng chúng với khuôn mặt thẳng thừng.
"ơi! sống khoẻ nha bây."
"đừng từ bỏ, các anh còn phải sống vì bọn em nữa."
"... đây không phải trong phim đâu nhóc."
Cũng như
lời tạm biệt của các binh sĩ, nước mắt cũng rơi lã chã
trên gương mặt của đám tân binh, biểu cảm của chúng pha trộn giữa niềm hân hoan lẫn trong nỗi hối tiếc. Joon-young nhìn cảnh chia tay mà mặt không một chút biến sắc, nước mắt trong anh đã cạn từ lâu. cậu đã mất biết bao nhiêu đồng đội và sống nhờ sự hi sinh của họ. Cậu nhận ra các tiểu đội trưởng đã vây quanh cái xanh của tên trung tá, cười khúc khích vơi Joon-young.
"lũ điên"
"cũng không bì được với người đâu, đội trưởng"
joon-young phì cười với lời của Min Wo-hoo. Những người này đã theo cậu kể từ khi sống sót qua chiến dịch đầu tiên. Họ thật sự là những người anh em một nhà, sẵn sàng hi sinh vì nhau.
"làm gì bây giờ?"
joon-young hỏi người tài xế đã lái chiếc xe chuyên chở. gương mặt anh ta cũng giống như Joon-young vậy, nghĩa là anh ta đã trải qua kinh nghiệm chiến trận y như cậu.
tài xế đáp.
"bắn tỉa hay đạn lạc cái nào nghe hợp lý hơn nhở?"
"tự sát thì sao?"
joon-young lờ Min Woo-hoo đi.
"nói với họ là bắn tỉa đi. kiểu gì cũng tin thôi."
"vâng, tôi sẽ bác cáo là ông ta bị bắn tỉa trong khi đang điều tra."
Tài xế lôi cái xác trở lại xe và lái trở về trụ sở chính
Min Wo-hoo hỏi khi nhìn chiếc xe rời đi đằng xa.
"liệu chúng ta sẽ gặp rắc rối mếu họ tiến hành điều tra chứ?"
"làm sao mà họ có nhiều thời gian đến thế, vì trận chiến sẽ diễn ra vào tối đêm nay"
" chúng ta sẽ chết sao vì đất nước sao?"
"tên đần, chúng ta sẽ sống cho đến khi cấp trên tuyên bố đầu hàng. Nếu chúng ta chết bây giờ, thì tất cả chỉ là vô nghĩa. Gia đình chúng ta sẽ chẳng nhận được đồng nào, nếu ta thất bại."
Gia đình Joon-young từng sống ở Busan.
Busan đã bị phá hủy trong cuộc đổ bộ đầu tiên của quân Nhật. Khi chiến tranh đô thị diễn ra chống lại quân đội Hàn Quốc, quân địch đã cố gắng mang theo MOAB để tăng tốc độ đổ bộ. gia đình của cậu nằm trong trung tâm vụ nổ. Đơn vị được chỉ định bảo vệ Busan chạy tán loạn khi thấy đám mây hình nấm từ vụ nổ. đến hạt tro của gia đình cậu cũng không còn.
Joon-young cũng chẳng còn lí do để sống nữa. Nhưng cậu cũng không có ý định tự sát. Cậu là một cỗ máy cuồng chiến.
"...đúng vậy thưa ngài."
"Chả phải chúng ta là một trong những đoàn quân tinh nhuệ nhất trong quân đội sao? khét tiếng là chống Nhật? Thậm chí còn được lên cả TV?"
"chính vì vậy nên chúng ta mới được gửi đám tân binh này làm tiếp viện. Có những tiểu đoàn chỉ nhận được 1 đến 2 lần viện binh thôi thưa đội trưởng."
"chó chết"
joon-young nhìn lướt qua đám tân binh. chúng co rúm lại. tránh nhìn thẳng vào mắt cậu nhất có thể. gần như toàn bộ chúng đến từ các thị trấn lân cận và bị ép buộc phải tham gia bằng vũ lực. joon-young tự hỏi có bao nhiêu người trong số chúng là tình nguyện tham gia.
bức bối cậu nhổ nước bọt xuống đất và lấy ra một bao thuốc lá. Thứ đã trở nên khan hiếm vì các cửa hàng tiện lợi đã bị những người tị nạn vét sạch.
"hehe, đội trưởng..."
trung sĩ đội 1 Min Won-hoo đã lập tức phản ứng ngay khi thấy bao thuốc, chìa tay ra xin xỏ. tuyến đường tiếp tế vật tư đã bị phá huỷ cách đây không lâu. Do đó họ cần phải tìm kiếm nguồn cung mới, cướp bóc và lục lọi các cửa hàng, nhà ở để tìm thức ăn và quần áo.
Joon-young chỉ lấy ra một điếu thuốc và quăng cả gói nó cho Min Won-hoo.
"ô, cảm ơn."
"đừng có hút 1 mình mà hãy chia cho anh em trong đội của cậu đi, trong những giây phút cuối cùng."
trong thoáng chốc, gương mặt của Min Won-Hoo tối sầm lại khi nói về những giây phút cuối cùng của đội, sau đó cậu lại trở lại với dáng vẻ thường ngày.
"những giây phút cuối?"
Joon-young đánh cằm vào đám viện binh.
"Chúng ta được chỉ định phải chiến đấu cùng đám trẻ này. không đường rút lui và có tin đồn trong trụ sở chính cho rằng chúng ta là quân phiến loạn. Cái lợi duy nhất của tin đồn đó là ta sẽ khiến quân địch sử dụng lính lác của chúng để đối phó với chúng ta thay vì sử dụng những tên lính Hàn đã đầu hàng. Bởi vì họ sợ rằng những tên đã đầu hàng khi đối mặt với ta những tên lính đầu hàng sẽ lật mặt và tham chiến cùng chúng ta chống lại họ."
Min Won-hoo rối bời nhìn lên trời rồi sau đó cũng châm điếu thuốc của mình và tận hưởng nó cùng với joon-young.
" giờ phút cuối của chúng ta ư? chẳng biết là khi nào nhỉ?"
"sớm thôi"
joon-young đáp và lấy ra một bao thuốc khác. khuôn mặt của Min Won-hoo rạng rỡ ngay khi nhìn thấy nó. nhưng lần này Joon-young phớt lờ cậu và quyết định giữ nó cho riêng mình.
Khi người lãnh tụ vĩ đại của phiá bắc qua đời, quân đội của họ bắt đầu đánh động miền nam. Trung Quốc cũng tiếp tay với lí do liên minh giữa 2 miền. Cùng lúc đó Nhật Bản cũng bắt đầu lập căn cứ sử dụng mối liên minh với Hàn Quốc như một cái cớ."
Đó chính là đòn phủ cầu chống lại Hàn Quốc. Nhưng Mĩ đã nhúng tay vào như thể đã dàn xếp từ trước. Họ chỉ bảo vệ đại sứ quán và chỉ cho phép những chí trị gia và tỉ phú bước chân vào đại sứ quán và đồng thời hộ tống đến mĩ trong khi bắn các người tị nạn ở ngoài cố bước vào. Tổng thống Hàn Quốc đã ngay lập tức tuyên bố đầu hàng và bị lưu đài ở Mĩ. Trớ trêu thay, chỉ khi chiến tranh xảy ra thì mới phân biệt được đâu là kẻ phản quốc và đâu là những người yêu nước.
Một vài chính trị gia và các tướng lĩnh trong quân đội từ chối trước tuyên bố đầu hàng và thành lập chính phủ lâm thời. Họ đã ra sức chống cự, và thậm chí còn thắng được một vài trận lúc đầu.
Nhưng hàng loạt đợt tấn công dai dẳng từ nhiều tuyền tuyến khiến họ phải rút lui vĩnh viễn. và những chí trị gia còn lại cũng đến nước phải xin đầu hàng. Bến cảng và sân bay bị lấp đầy bởi dân tị nạn nhằm cố thoát khỏi chiến tranh, trong khi các tiếng gọi cứu trợ từ các đại sứ quán bị phớt lờ từ các quốc gia khác. Hàn Quốc không đời nào có khả năng một mình chống chọi với cả Trung Quốc, Nhật và Triều Tiên.
Mặc dù có thể miễn cưỡng bù đắp nhân lực bằng các tình nguyện viên và cưỡng chế bằng vũ lực, nhưng không cách nào có thể thay thế các quan chức đã chết trận. Như rắn không đầu, quân đội không có mục tiêu, không có động lực để chiến đấu và cũng không có một chiến lược nhất định. Sự thiếu thốn các quan chức cấp cao nghiêm trọng đến mức Joon-young từ một trung sĩ tạm thời được thăng chức lên đội trưởng trong quá trình tái tổ chức quân đội.
Trên trung tâm chiến trường không một toà nhà nào còn nguyên vẹn. Và mặt đất thì hỗn độn rải rác các miệng núi lửa từ pháo binh.
"oẹ, huệ"
Joon-young sắp tham gia vào kì tuyển binh thì anh đã nôn mửa khi nhìn thấy xác của một người lính bị dính đạn trực tiếp thì khẩu pháo. trong khi những sĩ quan quả cảm và những binh sĩ yêu nước chết hàng loạt, những quan chức cấp cao hèn nhát và ít kĩ tìm cách trốn khỏi chiến tranh, ở trên cao ra lệnh.
Quân đội, từng chiến đấu vì cuộc chiến tranh cao cả giành độc lập lần thứ 2, biến thành quân cướp bóc và cưỡng ép người dân tham gia chiến đấu.
"Chúng ta còn bao nhiêu đạn?"
Min Wo-hoo gãi cái đầu ướt đẫm mồ hôi trước đâu hỏi oái ăm.
"chúng ta đã làm hết sức có thể, thu thập từ các xác chết các thứ nhưng sau một trận thôi thì chúng ta buộc phải sử dụng lưỡi lê để chiến đấu."
"còn lựu đạn?"
"cũng như vậy, mỗi tổ đội còn nhiều nhất 3 quả."
"vũ khí chống tank thì sao?"
"chả phải chúng ta đã vứt đống hành trang nặng nề đó từ lâu rồi sao."
"điên thật rồi"
Mỗi lần Min Wo-hoo đáp lời là tiếng thở dài đi kèm phát ra từ Joo-young. Đây là viển cảnh tệ nhất. Chúng ta sắp hết đạn, nhưng trụ sở chính vẫn yêu cầu chúng ta cố thủ cho đến cùng. May mắn thay là chúng ta vẫn còn chút lương thực, nhưng nhìn thấy chúng từ ruột của những người đồng đội đã chết thì ai cũng mủi lòng cả.
Thất bại chắc chắn thuộc về phe ta, lực lượng bên phía địch sớm thôi sẽ tiến công với xe bọc thép ở dẫn đầu, bộ binh hậu thuẫn đằng sau và không quân bổ trợ, và chúng ta chỉ có mỗi súng trường để chống lại họ. Đó là đơn vị kamikaze spirit của thế chiến thứ 2. Tennohenka Banzai sẽ lại một lần nữa vang lên. Joon-young quyết tâm không muốn chứng kiến viễn cảnh đó.
"sẵn sàng nào các chiến chiến hữu."
Min Wo-hoo lập tức hiểu ngay vấn đề và nở một nụ cười .
"đơn vị và địa điểm?"
"tất cả những tân binh có tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước. Không phải những tên nửa điên nửa tỉnh như các cậu hay kể cả già như tôi. Nào tất cả hãy chạy mà tự
cứu lấy mình đi."
"tiểu đoàn sẽ thu hẹp lại đáng kể nếu ngài làm như thế. đoàn trưởng sẽ nổi điên mất."
"thế quái nào mà cậu lại biết mặt tên đoàn trưởng vậy đến cả tôi còn chả thấy được mặt hắn? phải chăng có tên nào đó vừa thăng chức sau khi tên trước đó đầu hàng không?"
"tôi chưa bao giờ thấy anh ta."
"vậy thì làm như tôi bảo đi. À! đưa cái này cho tiểu đội trưởng."
Joon-young quăng 2 bao thuốc cho Min Wo-hoo. Min Wo-hoo tự hỏi đống thuốc này ở đâu ra mà anh ta có nhiều thế, sau đó trở lại hàng phòng ngự. sau đó, khoản 30 tân binh bước ra chào hàng joon-young.
Họ là những học sinh trung học mang sneakers cùng đồng phục sơ mi xám quá khổ và đội mũ bảo hiểm, chúng vẫn là lũ con nít vẫn còn nhiều điều để tìm tòi về cuộc sống. Căng thẳng tràn ngập trong không khí, lũ tân binh cũng chưa chắc liệu có ổn hay không.
Đào ngũ sẽ bị tử hình ngay khi bị phát hiện, và vì tình hình đã quá tuyệt vọng nên nó mới trở nên như vậy. lũ tân binh đã chứng kiến kết cục tàn bạo của những kẻ đào ngũ, và chúng đã chần chừ kể cả khi đó là lệnh của joon-young.
Joon-young đưa một là cờ màu trắng cho cậu bé nhìn chững chạc nhất ở đó.
"cầm lấy đó và đi qua cầu. Nếu chúng còn chút nhân tính, chúng sẽ để cậu qua vì cậu còn quá trẻ."
"Đ, đội trưởng..."
"Hả? Đừng có nói mấy lời nhảm c*t như chiến đấu đến cùng và biến đi."
"N, nhưng..."
"Cút! ngay!"
trong khi cậu bé đang lượng lự thì, tiếng động cơ phát ra từ đằng sau , Joon-young quay đầu lại đó là chiếc xe cho các tiểu đoàn trưởng.
"tên đó là tiểu đoàn trưởng mới đấy hả?"
khi các binh sĩ bồn chồn, joon-young lẩm bẩm và bình tĩnh bước đến trước chiếc xe.
chiếc xe dừng lại phía trước jonn-young, trung tá bước ra với hai epaulette trang trí trên hai vai, ông ta hét lên ngay lúc vừa bước ra khỏi xe với tông giọng đầy giận dữ.
"Chúng bây tụ tập ở đây làm cái giống gì, sao không mau chuẩn bị cho trận chiến sắp tới! Thằng nào phụ trách ở dây?"
"Tôi dây, thưa ngài."
Joon-young ngạc nhiên vì vẫn còn một vị tiểu đoàn trưởng từng tuổi này vẫn còn ở ngoài chiến trường. Nhưng sau khi nhìn thoáng qua dòng vũ khí mới đó thì cậu hiểu ngay.
'hừm, vậy ra tin đồn là thật'
Tin đồ giữa các cựu chiến binh và các quan chức trong quân đội. Những quan chức đã chiến đấu đến cùng sẽ đều được đảm bảo về chức vụ và lương hưu, để đảm bảo
tỉ lệ đào ngũ giảm đi. Ngay sau khi tin đồn lan đến tai, những tướng quân mất tích và các quan chức bắt đầu quay xe. Dù sao thì chiến tranh cũng sẽ kết thúc. Bằng cách tham gia vào phút cuối, họ đảm bảo công việc và lương hưu và cũng đồng thời tránh khỏi phán xét từ toà án quân sự khi chiến tranh kết thúc.
Joon-young chưa bao giờ thấy tiểu đoàn trưởng bao giờ cả. Như cựu chiến binh cậu ấy đã chiến đấu từ lúc chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu, cậu không chỉ biết phần lớn các sỹ quan kì cựu trong quân đội. Và cũng có thể biết được kinh nghiệm chiến trận của một sĩ quan chỉ với một cái nhìn vào mặt họ. Joon-young xác nhận lại tin đồ lại lần nữa trước khi đối mặt với vị tiểu đoàn trưởng.
Joon-young chào vị tiểu đoàn trưởng một cách gượng gạo, khiến vị tiểu đoàn trưởng không khỏi ngứa mắt và ngày càng bực bội.
"vậy mày là tên ' khủng bố điên dại' mà họ nói à, trung sĩ Kim Joon-young. Tao biết là mày cũng có
một số chiến công trên chiến trường. Nhưng nghĩ xem một NCO đảm nhiệm vai trò chỉ huy một tiểu đoàn..."
"Tôi tin tôi đang là
một đội trưởng thưa ngài."
"chậc! mày nghĩ cái danh đội trưỡng có nghĩa gì không? Và sao mày không chuẩn bị chi cuộc chiến sắp xảy đến!"
Khi Trung tá đang nổi cơn thịnh nộ thì ông bắt gặp cậu trai cầm lá cờ màu trắng. Mắt cậu trai Chạm nhau với vị tiểu đoàn trưởng. Cậu quăng lá cờ nhanh nhất có thể trong khi trung tá vừa chạm vào khẩu pistol.
Click!
các tiểu đội trưởng đã nhanh tay hơn, chỉa súng vào trung tá trước khi ông ta kịp bóp cò. Họ đã chiến đấu bên Joon-young quá lâu, và hiểu quá rõ ý định của cậu cho đến phút cuối. Một tên lính mới không đời nào sẽ thay đổi suy nghĩ, bất kể họ ở cấp bậc nào.
Các tân binh run bần bật nhìn qua lại giữa Joon-young và trung tá. ông ta cười ré lên khoái trí.
"tụi mày tính làm loạn à?"
"nặng lời quá đấy ông già. Bọn tôi chỉ muốn ít nhất để bọn trẻ được sống. Sớm muộn chúng tôi gì cũng chết cả thôi."
Trung tá bối rối thét lên trong khi Joon-young nhàn nhã đáp
"Mày nên biết đào ngũ là trọng tội"
"Đào ngũ? tôi ra lệnh cho chúng đầu hàng."
"Thằng hèn! Sao mày dám trốn chạy thay vì chiến đâu đến hơi thở cuối cùng vì tổ quốc."
"Những lời đó có thể đúng với bọn tôi, nhưng có phải quá sớm để gọi những đứa trẻ này là chiến binh không... ông đùa với tôi à? Chính ông mang chúng đến đây. Những đứa nhóc này còn chưa được huấn luyện những gì cơ bản nhất chỉ là những bị thịt để lãnh đạn."
"Liệu lời bào chữa ngươi nói thuyết phục trước toà không?"
"Bào chữa? để tôi hỏi, tại sao lũ quan chứ cấp cao chạy khỏi đất nước này? Cả thế giới ai cũng biết bọn tôi là quân khởi nghĩa, và tôi chắc chắn địa ngục sẽ không để chúng tôi chết 1 lượt đâu. gia đình chúng tôi sẽ không nhận được đồng nào từ khoản bồi thường vì chúng tôi là quân nổi loạn. Tôi đoán ông cũng chẳng mấy quan tâm vì ông vẫn có lương hưu mà nhỉ."
"nhảm c*t!, mày nói gì không quan trọng, mày đã phạm một trọng tội! Những gì mày làm! Là bản án tử hình dành cho mày!"
Joon-young hít một hơi thật sâu vơi điếu thuốc vẫn còn trên miệng. khói tràn ngập trong phổi, lũ trẻ bất lực nhìn khỏi thả ra tự miệng cậu.
"Án tử... Chết ngày đẹp thế nhờ. chết tiệt, không biết tên nào chế ra câu đó, nhưng tôi chắc giờ hắn cũng đang ở địa ngục ấy..."
vừa dứt lời, Joon-young lấy ra khẩu pistol và chỉa vào đầu vị trung tá.
"Ngài biết tại sao mà họ gọi tôi là 'khủng bố điên dại' không? "Cái-"
Khẩu pistol của Yoon-young khai hoả trước khi trung tá dứt lời. viên đạn xuyên qua xọ ông ta bay ra phía sao đục một lỗ qua não.
"Eeekk!"
đám tân binh thét lên, chúng không nghĩ là Joon-young sẽ bóp cò.
Cơ thể của trung tá đổ rập xuống đất, máu tràn ra từ đầu ông ta. Joon-young
quẳng điếu thuốc vào xác ông ta, máu dập tắt đóm than còn lại trên đầu thuốc.
Joon-young quay đầu lại, nói với đám tân binh.
"Bị hành huyết vì đào ngũ hàng loạt và giết cấp trên hay đầu hàng? chọn đi."
đám tân binh không còn lựa chọn nào khác
chúng bắt đầu bước qua cầu trong khi phần còn lại dõi theo bóng lưng chúng với khuôn mặt thẳng thừng.
"ơi! sống khoẻ nha bây."
"đừng từ bỏ, các anh còn phải sống vì bọn em nữa."
"... đây không phải trong phim đâu nhóc."
Cũng như
lời tạm biệt của các binh sĩ, nước mắt cũng rơi lã chã
trên gương mặt của đám tân binh, biểu cảm của chúng pha trộn giữa niềm hân hoan lẫn trong nỗi hối tiếc. Joon-young nhìn cảnh chia tay mà mặt không một chút biến sắc, nước mắt trong anh đã cạn từ lâu. cậu đã mất biết bao nhiêu đồng đội và sống nhờ sự hi sinh của họ. Cậu nhận ra các tiểu đội trưởng đã vây quanh cái xanh của tên trung tá, cười khúc khích vơi Joon-young.
"lũ điên"
"cũng không bì được với người đâu, đội trưởng"
joon-young phì cười với lời của Min Wo-hoo. Những người này đã theo cậu kể từ khi sống sót qua chiến dịch đầu tiên. Họ thật sự là những người anh em một nhà, sẵn sàng hi sinh vì nhau.
"làm gì bây giờ?"
joon-young hỏi người tài xế đã lái chiếc xe chuyên chở. gương mặt anh ta cũng giống như Joon-young vậy, nghĩa là anh ta đã trải qua kinh nghiệm chiến trận y như cậu.
tài xế đáp.
"bắn tỉa hay đạn lạc cái nào nghe hợp lý hơn nhở?"
"tự sát thì sao?"
joon-young lờ Min Woo-hoo đi.
"nói với họ là bắn tỉa đi. kiểu gì cũng tin thôi."
"vâng, tôi sẽ bác cáo là ông ta bị bắn tỉa trong khi đang điều tra."
Tài xế lôi cái xác trở lại xe và lái trở về trụ sở chính
Min Wo-hoo hỏi khi nhìn chiếc xe rời đi đằng xa.
"liệu chúng ta sẽ gặp rắc rối mếu họ tiến hành điều tra chứ?"
"làm sao mà họ có nhiều thời gian đến thế, vì trận chiến sẽ diễn ra vào tối đêm nay"
" chúng ta sẽ chết sao vì đất nước sao?"
"tên đần, chúng ta sẽ sống cho đến khi cấp trên tuyên bố đầu hàng. Nếu chúng ta chết bây giờ, thì tất cả chỉ là vô nghĩa. Gia đình chúng ta sẽ chẳng nhận được đồng nào, nếu ta thất bại."
Gia đình Joon-young từng sống ở Busan.
Busan đã bị phá hủy trong cuộc đổ bộ đầu tiên của quân Nhật. Khi chiến tranh đô thị diễn ra chống lại quân đội Hàn Quốc, quân địch đã cố gắng mang theo MOAB để tăng tốc độ đổ bộ. gia đình của cậu nằm trong trung tâm vụ nổ. Đơn vị được chỉ định bảo vệ Busan chạy tán loạn khi thấy đám mây hình nấm từ vụ nổ. đến hạt tro của gia đình cậu cũng không còn.
Joon-young cũng chẳng còn lí do để sống nữa. Nhưng cậu cũng không có ý định tự sát. Cậu là một cỗ máy cuồng chiến.
Danh sách chương