Tôi sẽ nói thẳng.
Tôi chẳng ưa gì cái chốn thôn quê. Đó là lý do tôi chớp lấy cơ hội có cuộc sống tự lập tại thành phố khi theo học một trường cấp ba dự bị đại học. Việc gia nhập Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo cũng vì lẽ đó, không may, vị trí của tôi ở đó lại quá thấp bé, cùng quẫn. Tôi thậm chí dùng tới cả nhánh phả hệ cũ nhằm đổi họ chỉ để xóa mọi liên hệ với Intellectual Village dù có chưa kết hôn đi nữa. Bất chấp sức khỏe thế nào, sống chết ra sao tôi cũng sẽ trụ lại nơi này đến cùng.
Một điều nữa…tôi ghét Youkai.
Không biết Edo xưa thế nào, nhưng Youkai giờ không hiện hữu nơi thành thị tràn ngập nhựa đường và bê tông. Tất nhiên, vẫn còn đó những ngoại lệ, những nơi với cảnh quan phù hợp như Nara hay Kyoto chẳng hạn. Vì thế mà tôi khao khát sống tại Tokyo này.
Nhưng trớ trêu thay Tokyo cũng có những vùng nông thôn nữa.
Và mỗi khi sự cố phiền phức nhất định ập tới, tôi lại phải lê thân tới chốn ấy.
“…Vậy, đây là nạn nhân thứ ba.”
Đảo Zashou, một đảo đơn gần với Quần đảo Ogasawara nhưng đủ xa để tự loại mình ra khỏi Di Sản Thế Giới. Và chính lý do ấy khiến vo số doanh nghiệp muốn tận dụng cái tài nguyên của nó cho mục đích làm giàu, đã tài trợ việc lập ra một trong Intellectual Village hàng đầu quốc gia, dù đáng nhẽ hòn đảo phải thuộc sở hữu của đô thị Tokyo.
Liếc sơ qua, biển ở đây xanh thắm tựa hồ trong những thước phim tài liệu, nhưng nhìn kĩ, ta mới thấy những thứ hình dạng như phao cứu sinh nổi lềnh bềnh cách đều nhau. Chúng lấy năng lượng từ chính ánh sáng mặt trời và lực nổi với mục đích theo dõi hải lưu và lượng oxi trong nước hàng giờ.
Có vẻ ngư dân ngày nay không chỉ đánh cá tài, mà cả máy tính bảng chống nước chống muối cũng xài mượt mà lắm.
Cái chỗ tôi đứng hiện tại là một cầu câu cá (được dựng nhìn) xập xệ. Trên cái cầu cố định bởi bê tông ấy có chiếc thùng kim loại vừa đủ một người ôm.
Mặt ngoài cái thùng ướt nhẹp, có khi mới nãy thôi, nó vẫn nổi trôi khắp biển.
Sĩ quan cảnh sát trong đồng phục hải quân xanh ướt nhẹp thuật lại mọi thứ cho tôi với giọng bàng hoàng. Chắc hẳn anh là người lôi chiếc thùng lên với sự trợ giúp từ một ngư dân.
“Mới đầu tụi tui tính tự mình giải quyết chuyện này, nhưng đây đã là vụ thứ ba trong tuần rồi. Thú thật, mọi thứ giờ là quá tầm tụi này. Biết là phiền, nhưng thôi cũng đành cậy nhờ vào sở các anh cả.”
“Ngại cái gì. Việc của tụi này thôi mà. Nhưng…cái xác này.. khó nhìn thật đấy.”
“Giờ có cả loại xác chết ưa nhìn nữa à?”
“À không..không. Nhưng cái xác này khó chịu lắm luôn ấy. Nó không đơn thuần chỉ là giết người đâu. Những kẻ gây ra vụ này không thỏa mãn với thế, chúng muốn hơn thế nữa. Một cái chết tàn độc cho nạn nhân, cái chết khắc sâu sự ghê sợ vào tâm trí bất kì ai chứng kiến nó.”
Chắc mình nên cảm ơn họ vì giúp mình đỡ mất công phủ bạt xanh lên thi thể, Tôi nghĩ khi nhòm vô cái thùng.
Trong đó là một người đàn ông trưởng thành, đã chết.
Thời gian tử vong, có lẽ khoảng hai hay ba ngày trước. Tình trạng thi thể không quá tệ, hẳn là do nó trôi nổi trên biển suốt thời gian qua, nên không bị giòi đục hay ruồi bu lấy.
Mà anh ta cũng không phải người gốc Tokyo.
Phần cổ anh ta gân guốc hơn so với người bình thường và cả cái khuôn mặt bặm trợn kia nữa. Ngoài ra, tôi còn thoáng thấy hình xăm dưới cổ áo. Hình xăm phương Tây khá phổ biến gần đây, nên có vẻ là “hàng xịn” đó.
Tứ chi nạn nhân bị cắt lìa và máu bê bết bên trong chiếc thùng.
“Hai cái xác trước cũng thế." Viên sĩ quan mặc đồng phục nói. “Dựa trên hình dạng vết thương thì hung khí có vẻ là loại dao cùn như rựa. Thêm vào đó, các chi bị cắt đứt đều bị siết chặt bởi dây cước, có lẽ là để cầm máu.”
“Vậy nguyên nhân tử vong là…?”
“Cần giám định pháp y mới biết chi tiết được, nhưng có vẻ không phải là do mất máu. Là suy đa cơ quan do mất nước. …Nói cách khác, có vẻ là anh ta chết vì đói.”
Tch.
Phương thức y hệt như cách mà tụi mafia cướp biển Okinawa hay làm. Không lầm thì “đày ải” là tên mà chúng đặt cho nó. Nạn nhân sẽ bị chặt bỏ tứ chi, rồi nhét vào trong thùng rượu hay thùng sắt, rồi thả trôi trên biển. Những kẻ tội nghiệp ấy hoặc lật nhào và chết chìm hoặc thành xác khô nhờ tắm nắng mỗi ngày. Cũng có người kể về vài kẻ chết vì bị hải âu mổ, mà có thế nào thì cũng chả cứu nổi nữa.
“Phiền ghê.”
“Thì đó.”
Tôi không chắc đây có thật là việc của Bộ phận 1 không. Bởi nếu đã dây đến đám mafia cướp biển, thì nên để lại cho bộ phận phòng chống tội phạm có tổ chức hay PSIA thì hơn. Dành ăn ở địa bàn của sở khác nhằm thăng tiến chưa bao giờ là ý hay cả, có vẻ tôi lại dây vào một vụ tệ hại nữa rồi.
“Cho chắc thôi, anh ta là người Nhật, đúng chớ? Đây không phải gã ngoại quốc nào đấy dính vô đám mafia cướp biển đâu nhỉ?”
“Ừ, có thể là người Nhật lắm. Hơi khó để xác thực danh tính dựa vào vẻ ngoài, nhưng răng cửa giả có vẻ là mẫu của Nhật. Và dù dòng biển có nhanh tới đâu, thì gã này cũng sẽ khô quắt nếu trôi dạt từ khơi xa thôi.”
“Với lại anh ta hình như có cả hình xăm nữa. Vụ này có khi động tới cái tổ chức tội phạm to nào đó thiệt.”
“Hình xăm thì xăm lên trước hay sau khi chết đều được cả thôi.”
“Ừa. Mà hình xăm về cơ bản cũng là một loại thương tổn thôi. Giám định pháp y là biết ngay.”
Lời tôi nói có hơi lạnh nhạt và thờ ơ, nhưng tính tôi là vậy, biết sao được. Thú thật, tôi không hề hứng thú với tử thi. Nếu đã là giết người, thì tôi sẽ dốc sức tóm tên sát nhân, nhưng đó là vì gia đình nạn nhân và ngăn thêm thảm án diễn ra thôi. Nói cách khác, động lực công việc của tôi đến từ những người đang sống.
Có điều…
Với vụ này thì tội ác sẽ chả nghỉ ngơi nơi đây đâu, nghĩa là tôi có thêm chút động lực rồi. Chút thôi.
“Giờ thì…”
Còn có một chuyện phiền phức nữa tôi phải giải quyết.
Tôi rời ánh nhìn từ chiếc thùng kinh khủng về phía bến.
“Hey, đồ cuồng trinh thám.”
“Gì thế?” Một con nhóc lên tiếng đáp lại.
Tuy nhiên, giọng nói lại phát ra từ nơi thấp hơn ta thường nghĩ. Nó phát ra từ độ cao khiến người ta liên tưởng cảnh ai đó mặc đồ bơi và nằm dài trên chiếc ghế đi biển đặt ở bến tàu.
Oh, đó không phải là phép liên tưởng đâu nhé.
Một nữ sinh trung học với bộ ngực gần như phẳng lì thực sự đang tắm nắng trong bộ đồ bơi hai mảnh màu vàng.
“Nhóc làm gì ở đây thế?”
“Thô lỗ thế. Em tới đây trước anh kia mà, thám tử. Em chỉ đang tận hưởng kì nghỉ hè của mình thôi mà.”
“Tôi không nói vụ đó!! Nhìn đi! Thấy dải băng này không!? Nhóc đang ở trong nó đấy!! Theo lẽ thường nhóc phải ở bên ngoài chỗ này!!”
“Sao anh không bình tĩnh lại và để bản thân bị mê hoặc bởi cơ thể đáng yêu này của em nhỉ.”
“Thôi uốn éo một cách tởm lợm như rắn lột da rồi lượn khỏi đây ngay. Xùy, xùy.”
Tôi khuân cả chiếc ghế đi biển cùng cô nhóc tên Enbi và ném ra ngoài dải băng vàng.
Sao không ai sút nó ra khỏi đây vậy trời ?
“Oh, là vì khí chất táo bạo của em đấy.”
“Có thể nhóc có linh khí của Dosojin, nhưng nhóc vẫn là nữ sinh trung học mà thôi. Và chỉ thế thôi.”
Không như tôi, nhóc này lại hào hứng với tử thi. Trừ án mạng ra, thì con bé chả đếm xỉa tới ai sất. Nên nó mới trông vô phép thế đấy. Mà thôi, con bé cũng đem lại nhiều lợi ích lắm, thế mới nói, xã hội này vẫn còn công bằng mà.
Dù là nhóc ấy ghét cay ghét đắng những sĩ quan cảnh sát cấp cao thường phong tỏa toàn bộ hiện trường đó.
Sau khi dời chiếc ghế bãi biển đi, tôi hướng lại phía hiện trường vụ án, nhưng những ngón tay mảnh mai của Enbi túm lấy cổ bộ com-lê của tôi.
Và rồi nhóc ấy thì thầm vào tai tôi.
“…Anh thực ra không nghĩ đây là tác phẩm của mafia cướp biển, đúng không?”
“Sao cơ?”
“Xong việc ở đây đi, rồi em sẽ cho anh thấy.”
Cách con bé nói vô cùng mờ ám.
Rồi cái thứ cuồng trinh thám lôi ra một quyển sổ ghi chú bọc da móc vào quần bơi. Không, đó hóa ra là chiếc smartphone có vỏ bọc như quyển sổ bao da. Nằm dài trên chiếc ghế đi biển, con bé lướt những ngón tay mảnh mai đầy uyển chuyển trên chiếc smartphone. Có vẻ nhóc ấy hết hứng với tôi rồi.
Thảnh thơi tắm nắng cạnh một tử thi trong một kì án thế này đúng chỉ có nhóc ấy thôi. Chỉ là một đứa nhóc trung học lại có thể nắm kèo trên khi nói truyện với một thám tử từ Bộ phận 1. Chuyện có thế nào, thì con bé vẫn sẽ điềm nhiên vượt qua mọi ranh giới như thể chuyện vốn phải thế. Nhưng phải thú thật là tôi có hơi ghen tị với cách xử lí mọi việc của cô nhóc tưng tửng ấy. Song, tôi không có hứng bắt chước Enbi.
Cái công việc này có bế tắc đến đâu đi nữa, thì tôi cũng dính vào nó đủ lâu tới mức khó bỏ rồi.
Tôi không có gan bỏ việc rồi mở quán ramen hay gì gì khác.
Hẳn cũng vì thế, mà giờ tôi vướng vào mớ bòng bong này đây.
Tôi trở về khu vực phong tỏa, viên sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục hỏi.
“Chúng ta nên làm gì giờ?”
“Hỏi hay đấy.”
Nếu gã này chỉ mới bị giết trên đảo này và bị nhét vô thùng, việc cần làm chỉ là lật tung cả hòn đảo thôi. Nhưng khổ nỗi là gã lại trôi tới đây.
Pháp y sẽ chả tìm nổi dù chỉ một cọng tóc hay dấu vân tay từ cái chỗ này.
Và có xới từng tấc đất cái đảo này lên cũng chả tìm nổi danh tính của cái gã dạt vào này luôn.
Tất nhiên là vẫn cần điều tra hòn đảo, nhưng chả ai đảm bảo sẽ tìm ra gì có ích hết. Mấy cái dạng thủ tục chả đi đến đâu này khiến người ta nản vô cùng.
Vụ này đành chuyển lên sở điều tra lớn hơn vì là vụ giết người hàng loạt, mà nhóm thám tử tính cả tôi, đội pháp y và vài người khác nữa cũng chỉ có 20 mạng thôi. Lí do là vì không ai dám chắc có thể tìm ra manh mối từ đảo này. Các hòn đảo xung quanh đây, bất kì con tàu nào đi ngang, và cả những công ty có liên quan tới Intellectual Village – Đảo Zashou – đều phải điều tra hết. Việc này khiến chúng tôi phải dàn mỏng nhân lực ra mỗi nơi.
“Giờ thì cứ làm theo thông lệ thôi. Gọi người đầu tiên phát hiện chiếc thùng và người giúp anh lôi nó lên bờ tới đây để tôi hỏi vài câu.”
“Nhiêu đó thì tôi làm được. mà với tư cách thám tử Bộ Phận 1 trên đất liền, chẳng lẽ anh không thể làm gì đó…anh biết đấy…”hào nhoáng hơn” chút sao?”
Anh bạn cảnh sát trong bộ đồng phục cố làm cái gì đó khi thốt ra từ "hào nhoáng hơn”, nhưng tôi chả thể hiểu anh ta đang cố ám chỉ gì. Người gì mà kì quặc quá vậy. Có lẽ thanh niên này lậm phim hình sự quá nên nhầm tưởng gì ở tôi rồi. Trên thực tế, nếu thám tử Bộ Phận 1 lại làm cái trò ”hào nhoáng” như trên TV, kiểu gì anh ta cũng được ăn kẹo đồng từ tên sát nhân mình cố bắt. Sức mạnh của cảnh sát là sức mạnh tập thể. Nếu vứt sức mạnh tập thể qua một bên để tự tin khoe cá tính thì chỉ tổ rước họa vào thân thôi.
Nhưng nếu bạn thích thế, thì tốt nhất là bám theo tiểu yêu bên kia kìa.
Hoặc chị của Enbi cũng được.
Dù sao thì, quả thật là có một chuyện tôi phải làm với tư cách thám tử từ Bộ Phận 1.
“Chắc tôi sẽ tới nhà trọ kiếm phòng cho chúng tôi.”
“Hả?”
“Thì tôi cần đảm bảo chúng tôi có nơi nghỉ tối nay chứ. Cả một nhóm kia mà, chắc sẽ khó khăn lắm đây.”
***
Trưởng bộ phận hét lên trong điện thoại khi tôi kể phí trọ một đêm là 50.000 yên. Rồi nghe tôi giải thích ấy là cái giá hợp lí ở Intellectual Village cao cấp và hỏi nếu để cả đám ăn bờ ngủ bụi liệu Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo có đẹp mặt không, lão đành chấp nhận với tiếng hét giận dữ hơn. Nếu gặp phải giám đốc hay quan chức cao cấp khác thì chuyện chả dễ thế đâu.
Và khỏi phải bàn xem mọi người ăn mừng thế nào trước vụ đàm phán thành công của tôi.
Giá trị của tiền thuế có thể trở nên đôi chút không rõ ràng khi tới tay những người sử dụng nó.
Và rồi…
“…Sao nhóc cũng ở đây hả, đồ mê trinh thám chết tiệt?”
“Em nói rồi mà, em đang cố tận hưởng tốt nhất kì nghỉ hè này. Em tới đây trước anh đấy. Với cả, đây cũng là nhà trọ duy nhất trên đảo."
Tch.
Cảnh sát khó có thể bao trọn nhà trọ, nên tôi cũng đành chịu thế. Tôi quyết định mình cần phải nói thầm khi thảo luận về vụ án với các đồng nghiệp.
Hiện tại, tôi ráng tìm kiếm gì khác để phàn nàn.
“Mà này, cái tẩu kiểu quý ông Anh đó là gì thế ? Nhóc gan lắm mới dám dùng nó trước mặt sĩ quan cảnh sát đấy, vị thành niên.”
“Non, non. Đây chỉ là bạc hà thôi, thám tử à. Suy luận chút là ra mà. Dân ở Intellectual Village là đám cuồng tín trong việc xây dựng thương hiệu sinh thái và sức khỏe, có khi em sẽ bị đánh hội đồng tơi tả nếu nhả khói và xả tro bừa bãi từ cái tẩu này ấy chứ.”
Vừa nói, Enbi vừa đặt cái tẩu bạc hà vào một chiếc hộp thon dài và giắt nó vào mép đồ bơi của mình. Bộ đồ bơi hai mảnh của con bé không có túi để cất những đồ vật nhỏ, nên con bé móc đồ giống như chiếc smartphone kiểu sổ tay cùng kính lúp vào quần bơi của mình. (Con bé không đem ví, nên chắc nó sử dụng tiền điện tử cho mọi việc.)
Mà treo cả đống thế này, quần bơi sẽ không bị kéo tụt đấy chứ?
“Em tính toán hết để đảm bảo mấy sự cố ấy không sảy ra rồi. …Nhưng nếu anh muốn thì em có thể sắp xếp để nó xảy ra bất cứ lúc nào đấy.”
“Mh!? Khụ khụ!!”
Con bé vừa đọc suy nghĩ của mình à!?
“Con gái để tâm đến bề ngoài nhiều hơn anh tưởng đấy. Anh không biết duy trì ấn tượng ‘cô gái thơm tho’ mệt thế nào đâu. Em phải tính bộ mọi thứ trên người mình đấy.”
Tôi không thích chiều hướng cuộc trò chuyện này.
Cố hết sức thay đổi chủ đề, tôi tập trung vào đồ của Enbi.
“…Đã khi nào mà nhóc thực sự cần dùng tới cái kính lúp đó chưa?”
“Để tạo không khí thôi. Giống như mang theo lon rỗng giả lựu đạn khói trong mấy trò sinh tồn ấy. Chúng chẳng có ích lợi gì, nhưng phù hợp với tinh thần. Tất nhiên khi người ta chế tác kính hiển vi điện tử đủ nhỏ để mang theo, thì chắc hầu hết các vụ án sẽ được giải quyết theo cách đó.”
“Với một đứa cuồng trinh thám như nhóc, thì nên than thở về sự tiến bộ của khoa học mới phải chứ.”
“Em lại nghĩ đó là cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Giải quyết mọi thứ nhanh gọn chả phải chuyện tốt sao. Ta đâu nhất thiết phải chơi trọn ván bạc với đám tội phạm.” Giọng của Enbi sau đó nhẹ nhàng như thể con bé đang mời tôi đi dạo. “Mà, sao cũng được. Em có chuyện muốn nói, anh theo em ra đây nhé?”
“ Tôi còn đang dở việc.”
“Anh để việc thẩm vấn lại cho cảnh sát địa phương rồi giờ chỉ chờ kết quả thôi mà. Vả lại, đây là người chết thứ ba rồi, tốc độ điều tra ban đầu chẳng mấy quan trọng đâu.”
Đừng ra vẻ như nhóc biết mình đang nói gì.
Dù nhóc nói đúng.
Đâu đó ngoài kia, tên sát nhân man rợ vẫn đang rình rập. Thế nghĩa là chúng tôi phải chạy đua với thời gian để ngăn thảm án kế tiếp. Tuy nhiên, nếu có thêm thi thể tức là lại thêm đồ chơi cho Enbi, nên con bé rất phấn khích.
Tôi rời quán trọ cùng Enbi rồi cả hai vào sâu trong một bụi tre nhỏ. Khi tôi lê bước dọc con đường tản bộ bắc ngang địa hình nhô lên như ngọn đồi, nữ sinh cấp hai kế bên lấy chiếc smartphone có bọc sổ tay ra.
“Chàng thám tử đáng yêu, anh lúc nào cũng cần em giúp đỡ mà, vậy câu hỏi của ngày hôm nay là gì đây?
“Xin lỗi, nhưng vụ đó thì liên quan gì lúc này.”
Không như đám thám tử bất tài trong mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám, tôi sẽ không mếu máo với con bé vì không biết đáp án đâu.
Trên thế giới này có những vấn đề mà ta không được phép giải quyết dù biết rõ câu trả lời.
“Vả lại cuộc điều tra chẳng có gì là sẽ đi vào ngõ cụt vì lí do ngoại giao. Nên tôi cũng không muốn thấy nhóc tạo ra viễn cảnh ‘cuộc điều tra của cảnh sát bị tạm ngưng vì áp lực quốc tế vô tình lại được thường dân giải quyết’ đâu.”
“Kể cả khi đây là một vụ mạo danh mafia cướp biển để thoải mái tàn sát sao?”
“…Mạo danh?”
“Dù sao chúng cũng đâu có lí do để làm vậy.” Enbi nhẹ nhàng vẫy ngón trỏ. “Đặc điểm chung của nạn nhân là gì nào? Nạn nhân mới được tìm thấy thì anh không đủ thông tin, nhưng hai người trước thì khác.”
“Nam trưởng thành. Sức khỏe tốt. Người Nhật. Người đất liền, không có bất kì liên hệ với bất kì hòn đảo nào xung quanh đây. Tất cả đều bị cắt tứ chi trước khi bị nhét vào thùng và thả trôi trên biển.”
“Còn một điều nữa.” Nhóc cuồng trinh thám chen ngang. Con bé loáy hoáy với chiếc smartphone để thu thập mọi dữ liệu điều tra. "Trên người nạn nhân tìm được vài hạt giống lúa nổi tiếng trong một túi nhựa trong suốt.”
“…Thợ săn thực vật.”
“Một chùm nho từ Intellectual Village có giá 30.000 yên. Chuyện kẻ nào đó lẻn vào làng trộm hạt giống những đặc sản nổi tiếng là chuyện thường thôi."
“Vậy nạn nhân là những thợ săn thực vật đang tìm cách bán hạt giống cho mafia cướp biển, nhưng đàm phán bất thành nên chúng giết người diệt khẩu?”
“Um, này? Anh không nghĩ tại sao mafia cướp biển lại không lấy hạt giống trước khi thả trôi họ à? Nếu chúng rảnh đến mức ngăn máu chảy bằng dây cước sau khi cắt tay chân họ, ít nhất chúng cũng phải kiểm ta tài sản của họ chứ." Enbi nói. “Với cả, đám ở Okinawa chẳng có lí do gì để thèm khát mấy thương hiệu tên tuổi ấy đâu.”
“Sao lại không? Đồ từ Intellectual Village đó.”
“Gạo đất liền ngon chỉ khi nó được nấu theo cách đất liền. Nguyên liệu địa phương ngon nhất khi được nấu bằng cách địa phương. Khách hàng chính của họ là người Trung Quốc nhưng sự bùng nổ thực phẩm nhật đội với người Đài Loan đang mất dần, nên em không nghĩ nó đáng để liều mạng đâu. Hoa quả hay mấy món anh từng ăn giờ khác lắm. Nhiều người thậm chí đặt những thứ đó qua đường hàng không để tránh sử dụng chất bảo quản.”
“Ý nhóc là chúng ta nên loại trừ khả năng mafia cướp biển dính líu vụ này chỉ với nhiêu đó?”
“Em không dạy cảnh sát phải làm gì, thích thì các anh cứ việc phí sức thôi.”
Chết tiệt, ghét con nhỏ này quá.
“…Nếu ta loại trừ mafia cướp biển, vậy còn khả năng nào khác nữa?”
“Em không dám khẳng định, nhưng suy luận của em là thế này.”
“?”
“Sân khấu ở đây là Đảo Zashou. Giờ thì, ngành chính của nó là gì? Nào, Uchimaku-kun.”
“Nuôi ngọc trai và hàu. Trớ trêu thay những thứ nuôi trồng ấy lại giá trị hơn đồ tự nhiên.”
“Chính xác thuật ngữ người ta dùng là nuôi trồng hải sản. Thay vì làm trong khu vực hoàn toàn biệt lập, họ để cá nở phát triển ở biển. Họ sử dụng một hệ thống thông minh khá tiên tiến cho việc này. Thay vì để đám cả tung tăng phát triển rồi thu về khi đủ lớn, họ lại dùng một lượng lớn cá con xen lẫn vào chuỗi thức ăn. Cứ thế, họ có thể phát triển thêm nhiều cá hiếm và đắt hơn. Lượng cá nhất định và loại cá ở đó đều có thể được dự đoán bằng chương trình.” Enbi vừa hí hoáy với chiếc smartphone vừa nói, có thể con bé vừa tra mớ thông tin ấy xong. “Nuôi trồng hải sản là ngành chính của họ còn vùng nội địa thì trồng những thứ như thanh long và xoài. Họ lợi dụng nóng lên toàn cầu và kiếm lời từ trái cây nhiệt đới.”
“Và việc đó có liên quan gì đến suy luận của nhóc?”
“Uhm,” Enbi cười toe toét đáp lời. “Chính xác thì từ đâu mà đám thợ săn thực vật ấy có được số hạt giống lúa thượng hạng ấy?”
***
Trên đường trở về từ chuyến tản bộ qua rặng tre, chúng tôi vô tình vướng vào một dị tượng.
“Gh!?”
Tôi đột nhiên thấy nằng nặng nơi lưng.
Sức nặng ấy ngang với ba, bốn hòn đá muối dưa.
Khi tôi còn đang rên rỉ bởi cái gánh nặng trên lưng thì hai cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ tôi từ phía sau. Hai cánh tay ấy mang cảm giác khá ẩm ướt.
Khôngggg!!
Thời khắc Youkai nổi tiếng của Intellectual Village bắt đầu rồi!!
“Cái gì vậy!? Konaki Jiji ư!? Có hơi ướt thì phải!”
“Hmm. Từ vẻ ngoài, em đoán cô ta là Nure Onna.”
“Loại Youkai gì mà tên nghe biến thái thế!?”
“Eh? Cô ta là loại Youkai kéo bất kì đàn ông nào mình thích xuống đáy sông. Cô ta không có bồng theo con, nên có thể sẽ hút máu anh đấy.”
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhh!?”
Sao nghe nguy hiểm quá vậy! Thế nghĩa là mình sắp bị giết bởi một Youkai ngay lúc này sao!?
Nguy hiểm từ đâu rơi xuống vậy trời.
Chính vì thế mình mới ghét vùng nông thôn đấy!!
“Cô ta đang trên lưng anh nên chắc anh không biết, nhưng mà…”
“S-sao cơ?”
“Cô ta trông như GAL 20 tuổi ấy. GAL đấy nha. Hiếm thấy một Nure Onna thế này lắm. Thám tử nè, nếu anh tự thấy mình may mắn lúc này vì cô ta không phải là con rắn khổng lồ có đầu phụ nữ thì anh thật sự là tên cuồng Youkai đấy!”
“Tôi chẳng muốn trở thành kẻ như thế đâu…!! Chính vì cái tuổi thơ dữ dội với đám này nên tôi mới phải tìm cách trốn lên thành phố đấy!!”
Cô ta chẳng nói tiếng nào cả!
Mình chả muốn đụng phải thứ gì mụ Zashiki Warashi ấy, nhưng sự im lặng hoàn toàn này đáng sợ quá!!
“ Anh chỉ cần tránh xa con sông và phóng hết tốc lực về bờ là ổn thôi, mà chắc thế.”
“Thế ra tôi lãng phí nhiêu đó năng lượng mà chẳng nhận lại gì ư? Tôi đã làm gì mà lại phải chịu cảnh này chứ!?”
“…Không phải đó là sơ lược về công việc của sĩ quan cảnh sát à?”
Tôi biết không đời nào tôi có thể về lại quán trọ với cái thứ này trên lưng.
Tôi chắc chắn sẽ sấm mặt ngay trên đường về. Kế đó, là chuyến tham quan lòng sông miễn phí.
Mình không làm gì được sao?
Với suy nghĩ đó, tôi móc di động ra. Ưu điểm của Intellectual Village là mạng lưới liên lạc phủ khắp mọi nơi dù nó nhìn có như miền núi.
“A lô? Cậu mang xe tới đây được không!?”
“Không công bằng!! Anh phải tự làm bằng chính sức mình chứ!!”
***
Khi xe tới rặng tre, Nure Onna đột nhiên thả lưng tôi ra và bỏ đi. Cô ta rõ ràng là loại biết mình biết người mà. Là một sĩ quan cảnh sát, tôi không thể phớt lờ việc một thiếu nữ ăn mặc mỏng manh trong bộ đồ ướt sũng (nhìn kĩ hơn sẽ thấy bộ đồ đó gần như trong suốt ở nhiều chỗ khác nhau) khuất sâu sau rặng tre, song đấy đâu phải con người. Cô ta là Youkai, đã thế còn là loại Youkai nguy hiểm nữa. Thay vì bảo vệ thì tôi cần tránh xa cô ta ra. Nếu không làm thế cái mạng này chả giữ nổi mất. Tôi chỉ là loại thám tử thấp cổ bé họng. Là loại sẽ về thăm tổ tiên ngay nếu cố thể hiện như mình là nhân vật chính câu truyện, thế nên tôi phải hành động sao cho cẩn thận.
Cuộc điều tra hôm ấy của chúng tôi cũng chẳng thu về gì.
Cả đám cứ thế mà làm tới khi tối mịt thì về với nhà trọ.
Là thám tử của sở cảnh sát Đô thị Tokyo, không có nghĩa là bọn này có thể xử lý vụ án nhanh gọn lẹ trong 60 phút như trên phim đâu. Cảnh sát đâu phải đấng toàn năng, chúng tôi chỉ cố phá án nhanh nhất có thể, để không có thêm nạn nhân nào nữa.
“Gió đang nổi lên rồi.” Wajima-san, pháp y viên tới đảo Zashou cùng cả nhóm nói.
Mọi người tập trung tại đại sảnh cho khách để ăn tối, và Wajima-san hẳn là rảnh rỗi hơn là thám tử như tôi. Dù gì thì anh ấy cũng chẳng làm đươc gì nhiều khi mà cả hiện trường vụ án hay bằng chứng còn chưa tìm nổi.
“Họ nói một cơn bão đang hướng về nơi này. Là cơn bão nói tới lúc trước ấy. Gửi thi thể đi bằng trực thăng sớm nhất có thể quả là đúng đắn.”
“Ugh, thiệt sao?”
Vận tốc tối đa của gió vùng bão là 30 m/s. Có vẻ Đảo Zashou nằm ngay đường đi của nó, có lẽ là chúng tôi chẳng thể dùng được tàu, trực thăng, hay máy bay nào nơi này rồi.
“Dù gì cả đám cũng không thể rời đảo trong 2 tuần tới vì công việc. Chắc tới lúc đó bão sẽ tan thôi.”
“Tôi vẫn có linh cảm xấu khi biết mọi phương tiện đều không hoạt động.”
“Do anh coi mấy bộ phim truyền hình kịch tính tận 2 giờ liền chớ gì?”
“Cái tôi lo là đồ ăn và những vật dụng khác mà chúng ta cần cơ."
Tôi thở dài.
Intellectual Village được chăm sóc rất kĩ, nên có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì với hệ thống nước hay đường điện cả.
“Nếu có chuyện, thì chúng ta đành dựa vào Jizo Nón Lá thôi.”
“Đó có phải là chuyện về Youkai đâu. Và có lẽ Youkai duy nhất quanh đây là Nure Onna.”
“Tên Youkai gì mà hay thế. À theo ngư dân địa phương thì Funa Yuurei hay xuất hiện vào những lúc như vậy.”
“Hehh. Nghe hợp với một Intellectual Village tập trung vào khai thác thủy sản đó.”
“Tôi sống ở thành phố, nên mấy thứ như Youkai có hơi lạ lẫm.”
“Ghen tị thật đấy.”
Tôi rời bỏ quê hương vì muốn sống ở nơi như thế, nhưng có vẻ chưa bao giờ thành công cả. Cả đám nói chuyện thêm một lát trong lúc ăn phần cơm trắng, rồi chuyển sang bàn về công việc chẳng mấy hợp với bữa ăn.
Ví dụ…
“Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, nhưng mà đây có thể không phải là vụ án giết người hàng loạt.”
“Anh cũng vậy sao, Wajima-san?”
“Ba thi thể dạt vào bờ đều trong thùng, và vào những thời gian khác nhau. Tuy nhiên, thế không có nghĩa họ bị thả trôi trên biển theo thứ tự đó. Thêm nữa lúc đó họ vẫn còn sống, nên chúng ta không thể dựa vào thời gian tử vong dự kiến được.”
“Ý anh là họ bị thả trôi cùng một lúc từ thuyền hay hòn đảo khác và đơn thuần là dạt vào bờ theo thứ tự này sao?”
“Nơi đây có nhiều dòng hải lưu giao nhau, biến đây thành khu vực phức tạp. Nhưng thế lại đặt ra một câu hỏi khác.”
“Ừ, có phải chỉ có ba người đó bị thả trôi thôi không?”
“Có thể còn có nhiều nữa. Chúng ta chưa nghe thấy có gì trôi dạt vào đảo nào khác, có khi họ lật nhào rồi chìm trên biển cũng nên. Mà có thể vẫn còn ai khác trôi ngoài đó nữa. Như tôi đã nói, hải lưu ở đây phức tạp lắm.”
“Họ có vẻ đều là thợ săn thực vật nhỉ.”
“Ừ. Cả ba người họ đều giữ hạt giống những thương hiệu tên tuổi.”
“Nhưng…” Tôi tính nói, nhưng bà chủ quán trọ tiến lại gần.
Bà ấy mời chúng tôi uống sake, nhưng tôi lịch sự từ chối và hỏi xin thêm một bát cơm trắng nữa.
“Ở đây sử dụng giống lúa đặc biệt à?”
“Không, chúng tôi có hợp đồng mua bán với tỉnh Akita về vấn đề đó. Tuy người ta hay nói đồ địa phương là tốt nhất, nhưng môi trường cận nhiệt đới trên đảo lại không hợp với lúa gạo Nhật.”
“Cảm ơn cô.” Tôi nói khi nhận bát cơm và người phụ nữ quay qua một nhóm khác. Tôi sau đó khẽ nói với Wajima-san . “Rõ rồi nhé. Nạn nhân có hạt lúa tên tuổi ấy, nhưng họ lấy nó từ đâu và đang đem nó tới nơi nào?”
“Trên đảo không trồng lúa, nên có lẽ nó không bị đánh cắp trên đảo để chúng mang tới nơi khác. Tức là nó tới từ bên ngoài để có thể trồng trên đảo sao?”
“Nhưng bà chủ nói môi trường ở đây không hợp với lúa gạo Nhật rồi còn gì. Không thì, họ đã bắt đầu tự mình tạo lên giống lúa gạo tên tuổi ấy rồi. Dù hạt giống có tốt thế nào, không trồng được thì cũng sẽ vô nghĩa.”
“Vậy lấy từ đây hay mang đến đây đều không đúng. Thế nghĩa là…”
“Ừ.”
***
Sau khi ăn xong, tôi rời đại sảnh về lại phòng. Tại đó, tôi gọi cho trưởng Bộ Phận 1. Lão ấy sẽ vẫn nhận được thông tin qua giám đốc hay quản lí dù tôi có không gọi đi nữa, song ổng có vẻ thích nhận tin trực tiếp từ những người ở thực địa hơn. Chúng tôi trao đổi thông tin, nhưng quả thật có vẻ sẽ để cả đám kiếm được tí gì hữu ích trong vài ngày đầu.
Không có gì đáng nghi tìm được trên các con tàu hay những hòn đảo khác.
Những chiếc thùng tới từ đâu, giờ vẫn là ẩn số.
Sau cuộc gọi với trưởng bộ phận, tôi gọi cho đứa cháu trai Shinobu. Mà không phải là vì công việc đâu. Tôi muốn hỏi về cơn bão kia. Tuy chỉ là một cơn bão trong vô vàn trận bão khác, nhưng nó lại diễu hành qua đủ các hòn đảo lận. Nên chỗ thằng bé sống có lẽ phải hứng chịu phần khai màn rồi.
“Khụ khụ…Chú à? Việc gì không chú?”
Giọng thằng bé có gì đó là lạ. Không hẳn là do tín hiệu hơi yếu đâu.
“Bị cảm à?”
“À.. thì, nàng Yuki Onna cháu gặp gần đây hơi hăng hái quá, nên…khoan, đừng!! Tôi không bận tâm mấy, nên cô không cần phải tốn công làm gối băng như thế đâu! Không, chờ đã…đồ ngốc!! Ý tôi không phải là cô nên bò vào trong futon để hạ nhiệt trực tiếp!!”
Tôi nghe thấy tiếng vật lộn bên kia điện thoại.
“Nhóc vẫn hút Youkai như mọi khi nhể.”
“Thế đám đó thì ghét chú à?”
“Chú chịu không nổi Youkai. Luật pháp không áp dụng được với chúng. Nếu chúng phạm pháp qua “Linh thức” thì ta chỉ có thể tóm lũ con người phạm pháp đứng sau. Không có luật nào trừng trị Youkai. Nếu có ai chết, thì đó cũng chỉ coi là vì vài tảng đá rơi. Chẳng điều tra hay gì hết. Với loại làm việc vì người sống thay vì kẻ đã chết như chú thì chả còn gì tệ hơn thế. Nếu đứng trên quan điểm luật pháp mà nghĩ thì…”
“…Uhm, chú à. Zashiki Warashi bên cạnh cháu đang cười toe toét và nói cô ta từng né chú vì ánh mắt kì lạ khi chú nhìn vào gáy cô ta thời niên thiếu đấy.”
“Wahh!! Wahhh!!”
Con Youkai ăn bám chết tiệt đó! Mụ lại dựng chuyện nữa rồi!! Vì thế mà mình mới ghét quê nhà đến vậy đấy!!
“Có vẻ nhóc đang cảm nặng đấy, nhưng nếu chỉ thế thôi thì chắc cũng chẳng tệ lắm. Ta mừng vì trận bão không thổi bay mái nhà hay gì.”
“Đây đâu phải Ba Chú Lợn Con, nên khỏi lo đi ạ. Intellectual Village nhìn vẻ ngoài hơi xập xệ nhưng toàn là cố tình cả thôi. Chưa kể cháu còn nghe ngôi nhà này khá bền với thời gian nữa. Trải qua hàng trăm năm hẳn phải vững lắm. Tòa chung cư làm từ bê tông cốt thép còn khó mà được thế.”
“Đúng thế nhỉ. Mà, chú gọi cũng chỉ để hỏi nhiêu đó thôi.”
Những ngôi nhà cổ của Nhật vững chắc đến vậy vì mái và tường được thiết kế sao cho dễ dàng sửa chữa. Cả phần mái dễ dàng tháo và lắp chỉ trong một ngày. Còn nếu gia cố bằng bê tông thì chỉ có nước chờ nó xuống cấp thôi.
“Chú cũng nên cẩn thận đấy. Cháu nghe nói chú không cần đối phó với Youkai khi rời khỏi những vùng nông thôn như thế này, nhưng Youkai không phải là sinh vật nguy hiểm duy nhất ở cái thế giới này đâu.”
“Ừ, ngay lúc này chú đang vướng một vụ như thế đây. Nhưng công việc mà. Nói thật là đối phó với Nure Onna hay Funa Yuurei còn vui hơn đấy.”
“Oh, những Youkai đánh chìm tàu ấy ạ? Cháu lúc nào cũng sống sâu trong đất liền, nên không rành những loại đó lắm. Những loài đó liệu có thể đánh chìm cả tàu chở hàng không nhỉ?”
“Suy nghĩ thông thường không áp dụng được với chúng đâu. Mà đã đánh chìm thì tàu nào chả được. Sang trọng như tàu du lịch hay to lớn như tàu sân bay như nhau cả thôi. Mà chắc nhóc hiểu Youkai có thể bóp méo sự tự nhiên như thế nào nhiều hơn chú nhỉ. Chào ba nhóc hộ ta nhé.”
Nói xong, tôi rập máy.
Con người là những kẻ đáng sợ.
Tôi hiểu rõ đứa cháu Shinobu của tôi muốn nói gì.
Câu hỏi là, con người đáng sợ này đang nơi đâu?
***
Tôi thức giấc ngày thứ hai vì tiếng mưa lạch tạch táp vào cửa sổ. Thời tiết tệ đến mức gió dường như đủ sức thổi bay cả một chiếc xe nhỏ.
Thật tình tôi chỉ muốn rúc trong nhà trọ vì an toàn của bản thân, nhưng thân là một sĩ quan cảnh sát và là một thành viên của xã hội. Tôi không thể bùng một ngày vì thời tiết được.
Công việc bế tắc quá đi!
Thăng tôi lên làm thanh tra hay vị trí nào đó có thể đùn đẩy công việc không ưa cho người khác giùm đi mà.
Tuy nhiên, suy nghĩ ấy vẫn làm tôi thấy chán nản vì tôi biết mình cùng lắm chỉ lên nổi thanh tra dù cho hệ thống có vận hành ra sao nữa.
“…Đáng lí mình nên làm việc nhiều hơn hôm qua.”
Phàn nàn thêm cũng chả ích gì.
Ngày đầu tiên trên đảo, tôi cái tôi làm chỉ là đặt nền móng cho cuộc điều tra. Hôm nay, tôi phải kiểm tra cả hòn đảo và thu thập thông tin cần thiết từ dân cư.
Thời tiết tệ đến mức mang ô cũng chả giúp được gì, nên tôi mượn áo mưa từ nhân viên nhà trọ rồi ra ngoài. Tuy nhiên, áo mưa lại khiến tôi thấy nóng bức và ngột ngạt. Tuy ngăn được nước mưa, thế nhưng nó lại làm mồ hôi của tôi không thoát ra ngoài nổi. Bộ com-lê của tôi chắc ướt đẫm rồi.
Những thám tử cảnh sát khác có lẽ đã tới làng để lấy lời khai người dân ở đó, còn tôi thì lại đi rọc theo rìa đảo vì còn tò mò một truyện.
Đảo Zashou là một hòn đảo nhỏ. Tọa lạc ở phía đông nam là một ngọn núi nhỏ chỉ cao chừng 200 mét và vùng đất tương đối thoải trải ra ở tây bắc. Ngôi làng nằm ngay khu vực tây bắc ấy.
Cây tự nhiên chính trên đảo là tre. Điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với mấy thứ cây trái như thanh long, xoài trong các đồn điền. Nói thật là tôi thấy nó hơi đáng sợ. Thứ mà bạn gọi là“cây xanh” ở chốn này, lại chẳng tí gì là "tự nhiên”. Lợi ích con người đã xóa nhòa cảnh sắc tự nhiên. Hòn đảo chắc chắn đã từng có “tự nhiên” của riêng nó, song giờ đã bị nuốt chửng bởi khuôn mẫu “hòn đảo nhiệt đới”.
“Yahallo! Anh làm gì thế, thám tử? Trộm hoa quả à?”
“Nhóc ở đây làm gì hử, thứ cuồng trinh thám?”
Mà còn mặc đồ bơi giữa trời bão chứ ?
“Em không muốn nghe điều đó từ kẻ mặc áo mưa trong thời tiết nhiệt đới ẩm ướt này đâu. Đó là một dạng ăn kiêng à?”
Con bé lại đọc suy nghĩ của mình nữa !?
“Gió cỡ này sẽ biến cái ô thành rác trong năm giây còn áo mưa thì thôi đi. Không phải ra ngoài trong đồ bơi là hiêu quả nhất sao? Hợp với tự nhiên mà.”
Như mọi khi, con bé móc đủ thứ như smartphone sổ tay, kính lúp ở quần bơi.
…Con bé có chắc là chiếc smartphone sẽ ổn trong cơn mưa này không thế?
“Vậy sao nhóc lại đi đường núi trong đồ bơi?”
“Anh cũng đâu đi thẳng tới để hỏi dân làng, nên lí do của hai ta chắc giống nhau thôi.”
“Đứng đây chỉ thêm phí thì giờ. Vừa đi vừa nói vậy.”
“Ý hay đó.”
Chúng tôi đi men theo một đồn điền đầy trái cây phủ trong lưới để tránh gió làm tổn hại.
“Anh xem xét quanh đảo chưa?” Con bé hỏi.
“Chưa.”
“Chỗ núi có một cái hang. Nhưng em chưa kiểm tra trong đó."
“Quyết định khôn ngoan đấy.”
Người ở thành phố có thể tưởng tượng đến việc khám phá hang động mình đi ngang qua, song người nông thôn thì không bao giờ làm thế. Chúng nhung nhúc những loại bọ như rết và nhện, chưa kể luôn có nguy cơ sập hầm, thiếu oxi, hay khí núi lửa. Hang động đá vôi được bảo tồn cho khách du lịch thì không nói, nhưng khám phá lối vào nhỏ ngẫu nhiên mình tìm thấy lại nguy hiểm như bò vào ống mương dẫn thẳng tới hệ thống cống rãnh.
“Nhà nghỉ duy nhất ở đây là quán trọ chúng ta đang ở. Ngôi làng có một cửa hàng đồ ngọt nho nhỏ, một tiệm cắt tóc và vài quán bar. Ngoài số đó thì cũng chẳng có mấy nơi đang để anh chi tiền.”
“Một Intellectual Village kiểu mẫu đấy. Họ cố tình làm nó trông như đang giảm dân số. Quay phim hoài cổ sẽ hoàn hảo lắm đây.”
“Nhưng coi này.”
Enbi cúi xuống và nhặt thứ gì đó vùi trong bùn.
Đó là một hộp thuốc lá rỗng.
“Vậy vật này lại không hợp lý rồi.”
“Chỉ với nó thì chưa thể kết luận, nhưng đáng tìm hiểu đấy.”
Tôi thở dài rồi nhìn quanh.
Có vẻ như mình sẽ phải đi khắp nơi giữa mưa gió bão bùng để tìm thứ cần thiết củng cố lập luận của mình đây.
***
Phải quá trưa tôi mới có thể nghỉ ngơi sau cuộc điều tra.
Wajima-san từ đội pháp y mừng rỡ vì đã có việc để làm, thế nhưng tôi chũng chẳng thẻ ngồi không chỉ vì vừa bàn giao xong công việc. Giờ mọi thông tin cần thiết đều đã có, nên tôi phải tận dụng nó.
Giờ là lúc lấy lời khai từ người dân.
Lòng vòng kiếm từng người giữa cái trời mưa chẳng vui gì, nhưng công việc là công việc. Đây không phải lúc nằm dài mà chơi game đâu.
Tôi phải hỏi cả chục người những câu giống hệt nhau, nhưng tốt hơn hết là nên đi đến chỗ người ra vẻ ta đây nhất ngay lập tức.
Tôi sẽ cố hết sức để không gặp mấy thứ như thế, nhưng những người tôi hỏi chuyện rất có thể sẽ khai những lời họ chuẩn bị sẵn. Nên tốt nhất là hướng đến người đáng ngờ nhất đầu tiên.
“Chủ tịch hợp tác xã thủy sản có vẻ giống lắm. Đặc biệt là giữa cái kho hàng hóa cao cấp như Intellectual Village.”
Và thế là tôi tìm đến nhà chủ tịch hợp tác xã thủy sản đầu tiên.
Tên ông ta là Kurokawa Kai.
Nhà ở Intellectual Village được bán với khẩu hiệu “như ngày xưa”, nhưng nhà ở cái làng chài này lại khá bình thường. Căn nhà với vách gỗ và mái ngói. Mặc cho những gì cháu trai tôi nói, nó vẫn khiến tôi nhớ đến một trong những căn nhà thất bại trong Ba Chú Lợn Con.
Nhưng ảnh hưởng của Intellectual Village vẫn thấy rõ qua những tấm pin mặt trời trên mái. Lối sống sinh thái trở nên khá nổi dạo gần đây, nhưng sự bùng nổ đó gây nên bước nhảy vọt quá mức về giá cả chất bán dẫn, cái điệu cười toe toét vui vẻ như trong các quảng cáo thực sự không hợp lắm.
Tôi mong rằng có thể giải quyết tất cả ngay trước nhà, nhưng trận bão vẫn đang tạt mưa vào dưới mái hiên. Tôi đành phải cất bước vào cửa trước theo lời mời của Kurokawa-san.
“Ôi thôi nào. Nếu tôi cái cơ ngơi như thế, tôi đã sống trong căn nhà ngon hơn nhiều rồi.”
Ông ta có vẻ là một người dễ chịu lúc về già.
Tuy lưng hơi còng, nhưng cái khí chất từ ổng khiến tôi nghĩ ổng dễ dàng vác vật nặng làm cho một thám tử như tôi phải kêu lên vì đau đớn. Nói thẳng ra thì, ăn đấm của ổng chắc đau lắm đó.
Tôi hỏi ông ta qua qua mấy câu kiểu như người ta đang làm gì khi những chiếc thùng được phát hiện và ông ta đã làm gì cho đến khi cảnh sát được thông báo. Ngay khi ông ta nhận ra tôi chỉ đang hỏi mấy câu khuôn sáo và bắt đầu buông lỏng cảnh giác thì tôi bẻ cua vào trọng tâm vấn đề.
“Kurokawa-san. Tôi nghe nói ngành chính ở đây là nuôi ngọc trai và hàu.”
“Phải, nó được gọi là nuôi trồng hải sản. Nếu dùng những con tự nhiên thì chúng tôi không thể đạt được chất lượng mong muốn. Nếu muốn chất lượng cao hơn thế thì để con người can thiệp sẽ nhanh hơn nhiều. Tất nhiên, ta cần phải có một môi trường tự nhiên tuyệt hảo làm điểm khởi đầu.”
“Nhưng không chỉ có thế, đúng không?” Tôi hỏi thẳng. “Nơi đây nằm ở rìa ngoài Quần đảo Ogasawara. Tuy nhiên, những loài sống tại vùng biển ở đây không khác mấy với quần đảo đó. Nói cách khác, những loài được bảo vệ trong Di Sản Thế Giới và thường là mục tiêu săn trộm có thể được tự do đánh bắt ở đây. …Người mua chúng làm thú hiếm thay vì thức ăn có phải phổ biến hơn không?”
Đảo Zashou đã nhận các khoản đầu tư từ nhiều tập đoàn định sử dụng tài nguyên thiên nhiên ở cấp độ Di Sản Thế Giới của nó. Tuy nhiên, hầu hết đều dưới danh nghĩa nghiên cứu nơi sống của sinh vật biển, nên sẽ phải tuân theo chính sách bắt thả. Nếu khách vãng lai muốn câu cá ở đó, họ chỉ có thể câu ở những khu vực chỉ định được quản lí nghiêm ngặt. Họ không thể cứ chất lên thuyền đánh cá bao nhiêu mình muốn.
“Thám tử, có phải cậu đến đây để thảo luận với tôi chuyện đó không? Nếu vậy thì cậu đang lãng phí thời gian đấy. Cho dù chuyện như thế có xảy ra đi nữa, đó cũng chỉ là lũ săn trộm hèn nhát thôi. Chẳng có dính dáng gì đến hợp tác xã thủy sản này cả.”
Giọng lưỡi của ông ta thật quá trơn tru, song thực tế như thế lại càng đáng sợ hơn.
Người đột nhiên bị cảnh sát gán sự nghi ngờ vô lí thường sẽ kích động hơn nhiều.
“Cho dù có vậy đi nữa, hòn đảo này ban đầu cũng là trung tâm cho những kẻ đáng ghê tởm như thế.”
“Và việc đó liên quan gì đến chúng tôi?”
“Có đấy. Những thùng chứa tử thi đó đã dạt vào đây. Và chúng tôi phát hiện hạt giống của nhưng loại lúa tên tuổi trên người họ.”
“Đảo Zashou có sản xuất lúa gạo đâu.”
“Đúng vậy. Không thể lấy nó từ đây để mang đi nơi khác. Ngoài ra, khu vực này không hợp để trồng nó, tức là việc mang chúng từ nơi khác tới đây cũng không nốt.”
“Ý cậu là gì?”
“Đây là điểm trung chuyển.”
Không do dự, tôi tiếp tục nói mặc cho nhận thức rõ phương pháp này sẽ gây áp lực nhiều nhất lên người đàn ông. Quan trọng là phải giữ vững cái ảo tưởng rằng tôi đã nhìn thấu mọi thứ.
“Điểm trung chuyển nằm giữa A và B. Và loại lúa có thương hiệu không phải là thứ duy nhất đi qua đây. Có khả năng còn rất nhiều thứ khác nữa. Đó đều là những sản phẩm nếu chuyển trực tiếp sẽ rất nguy hiểm. Có thể một tổ chức tội phạm lớn dính líu tới vụ này. Trong quá trình phân phối đã xảy ra rắc rối gì đó và ai đấy phải bị ‘trừng phạt’. Đó có lẽ là những gì đang diễn ra ở đây.”
“Nếu đúng là thế, không phải cậu nên hướng sự tập trung ra ngoài hòn đảo sao?”
“Còn tùy thuộc vào việc những ‘hình phạt’ này nhằm vào ai.”
Có lẽ tôi không nên nói là “nhiều khả năng”.
Điều đó có thể tạo sơ hở trong cái ảo tưởng rằng tôi đã nhìn thấu mọi thứ.
“Nếu chúng nhằm vào ai khác và họ chỉ tình cờ dạt vào hòn đảo này thì không nói. Nhưng nếu những chiếc thùng đó được dùng để cảnh báo dân trên đảo này thì tôi khó có thể nói các ông không liên quan được.”
“Tôi nghĩ tôi đã hiểu câu chuyện của cậu rồi. Nó sẽ làm nên một bộ phim hay đấy.”
“Nhét người sống vào thùng rồi thả trôi trên biển hiển nhiên giống như một thông điệp, những hạt giống lúa tên tuổi cũng vậy. Dấu hiệu đó sẽ được tìm thấy sau khám nghiệm tử thi sơ bộ, tôi không nghĩ người bỏ công chặt tay chân và ngăn máu ngừng chảy lại bỏ qua điều đó. Nên vấn đề sẽ đơn giản thôi. Những hạt giống đó là thông tin cố tình dàn xếp cho ai đó nhìn thấy.”
“Nhưng cậu sai rồi.” Kurokawa-san nói trơn tru.
Ông ta có vẻ là loại người sẽ nói thẳng trong cuộc họp để phục vụ cho công ti dù cho có bị đồng nghiệp thù ghét.
“Chúng tôi từng thấy những con tàu đáng nghi neo ở vùng biển quanh đảo, nhưng chưa từng có cái nào vào đảo cả. Ít nhất là chưa từng có tàu nào liên hệ với chúng tôi.”
“Ông có thể chứng minh không?”
“Cậu cũng đâu chứng minh những điều kia được, đúng không?”
“Lỡ như tôi bảo tôi có thể thì sao?” Khi tôi nói điều đó với giọng gọn lọn như Kurokawa-san, tôi nhìn thấy hai má ổng co giật. “Rất nhiều vỏ hộp thuốc lá bị vứt trên đảo. Chưa kể còn có lon chuhai và chai rượu brandy nữa. Và chúng đều là nhãn hiệu không bán trên đảo này. Cũng đừng cố nói chúng đã dạt vào đảo đi. Tôi đã tìm thấy rất nhiều ở giữa đảo đấy.”
“Vớ vẩn… Đó là bằng chứng của cậu sao? Này thám tử, cậu chắc biết Intellectual Village vận hành thế nào nhỉ." Sau một khoảng lặng ngắn, Kurokawa-san lấy lại bình tĩnh. “Khung cảnh được tạo dựng sao cho cũ kĩ nhằm tạo bầu không khí phù hợp. Đại đa số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn xa xỉ được mang tới đây nhờ mạng lưới viễn thông và mua sắm qua internet. Làng này tràn lan sản phẩm mang vào từ ngoài đảo. Nhiêu đó còn chẳng đủ cho lời vu cáo nữa là.”
“Ông có chắc ông muốn dùng nó làm giải thích không?”
“Gì cơ?”
“Tôi sẽ cho ông thời gian đưa ra lập luận tốt hơn nếu muốn, tôi đơn giản chỉ hỏi đó có phải là câu trả lời cuối cùng của ông không."
Tôi không muốn gặp phải lập luận sắc bén khó chịu nào đó, nên tôi nhanh chóng tung đòn dứt điểm.
“Kurokawa-san. Sản phẩm sản xuất hàng loạt có sự khác biệt vô cùng nhỏ bên trong so với sản phẩm cùng loại tùy thuộc vào nhà máy và thời gian sản xuất. Những nhà sưu tập tem sẽ phấn khích vì sự khác biệt về dấu mực in. Thông qua đó, chúng tôi có thể dễ dàng kiểm tra xem những thứ này có được mua trên mạng không.”
“…”
“Ngoài ra, khi mua gì đó trên mạng thì đơn hàng vẫn sẽ lưu lại đó. Ai cũng có lịch sử mua sắm. Và cái này không lưu trên máy tính cá nhân. Nó được lưu trên máy chủ công ty. Dù có là sản phẩm giống nhau cùng thương hiệu với loại dân trên đảo này mua đi nữa, chúng tôi cũng có thể xem liệu đó có phải chính là sản phẩm phía các ông đặt mua không. Và chúng tôi đã bắt đầu kiểm tra rồi. Thế nên tôi hỏi lại lần nữa: đó có phải là câu trả lời cuối cùng của ông?”
Trong khu vực mà lúc nào cũng có nhiều người nước ngoài tới tham quan thì đây sẽ là một kế sách vô vọng. Tuy nhiên, với một hòn đảo vắng vẻ chỉ vài người lui tới thì sẽ chẳng cần soát mấy dữ liệu. Với cả cũng đừng xem thường sức mạnh tổ chức của cảnh sát. Điều tra lịch sử mua hàng của mọi người trên đảo trong năm qua sẽ hoàn tất chỉ trong vài ngày.
Đây lại là một lí do khiến tôi ghét các Intellectual Village.
Cái gì cũng gắn thêm thứ khá bắt tai như “smart” gì gì đó, nhưng người ta lại không bao giờ hay biết thông tin gì đang bị đánh cắp ở hậu trường.
“Này thám tử, nếu cậu đang điều tra điều đó, thì cậu phải đứng trên cả lập trường chúng tôi cũng vô tội mới phải. Vậy nên để tôi hỏi cậu một điều: đó có phải là câu trả lời cuối cùng của cậu không? Nếu mọi chuyện hóa ra là lời vu cáo vô căn cứ, tôi có thể khiến vụ này ầm ĩ vì cậu khống người dân đấy.”
“Đúng vậy, tôi không có bằng chứng chắc chắn. Nhưng mà tôi nghi ngờ thế.”
Muốn đe dọa tôi cũng được thôi, nhưng sẽ chẳng có tác dụng đâu, Kurokawa-san.
Xui cho ông là tôi cũng tới từ Intellectual Village. Tôi hiểu cách vận hành của nó hơn bất kì dân thành thị nào.
“Quan trọng hơn, các ông tập trung vào môi trường và chất lượng sản phẩm hơn bất kì gì. Các ông sẽ không vứt thuốc lá xuống đất, đúng không? Và nó sẽ chẳng phải vấn đều nếu những thứ đó không ảnh hưởng tới cây trồng của các vị. Dù sao thì, những thương hiệu từ Intellectual Village chiếm ưu thế là nhờ môi trường trong lành mà.”
Kurokawa-san có vẻ không thể bác bỏ luận điểm ấy.
Đương nhiên là thế rồi. Nói họ không quan tâm đến ô nhiễm có thể ảnh hưởng trực tiếp tới luận điểm tiếp theo của ông ta.
“Kurokawa-san, công việc của tôi chẳng qua là phơi bày sự thật về lũ sát nhân. Tôi không hứng thú với người chết. Mong muốn duy nhất của tôi là giúp gia đình người đã khuất và ngăn tội ác khác xảy ra.”
Sau đó tôi gia tăng áp lực ép ông ta phạm sai lầm.
“Mà nếu phải bới sâu thêm tới kế hoạch lớn hơn trong quá trình ấy, tôi sẽ đào đến tận đáy. Tôi là dân chuyên mà. Tuy có thể bới lên thứ còn kinh tởm hơn, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.”
Tôi cảm nhận được luồng khí khẽ chạm tới.
Kurokawa-san khẽ thở dài.
“Ờm, tôi biết rõ là không có quyền ngăn cậu.” Ông ta nói. "Mà này, cậu có tính đi sớm không thế?”
“Ông thực sự không nên đe dọa thành viên của cơ quan gìn giữ bình yên đâu. Mà dù đó không phải ý định của ông đi nữa, chúng tôi vẫn có thể hành động miễn chúng tôi nhận định như thế.”
“Nào, nào. Chúng tôi không ngốc thế đâu. Tuy mạo hiểm nhưng tôi vẫn nói điều này. Tôi thấy nếu không cần thiết thì không cần dính dáng thêm nữa.” Kurokawa-san nói như thể đang kể chuyện trước giờ ngủ với một đứa trẻ hơn là đang đe dọa ai đó. “Thám tử, có vẻ cậu đã hiểu lầm gì đó rồi. Chúng tôi không có vấn đề gì với người ngoài cả. Nếu có, chúng tôi đã chẳng xây nhà trọ trên đảo rồi. Dù sao Intellectual Village được xây dựng để có thể hoạt động ngon lành mà không cần tới hỗ trợ từ ngoài mà.”
Người ngoài.
Ông ta chỉ đơn giản đang nói đến tôi? Hay ông ta đang nói đến một tổ chức tội phạm lớn?
Giọng điểu ông ta thay đổi hệt như cách xe chuyển số cứ như đang yêu cầu tôi phải cẩn thận về câu trả lời.
“…Mà dù gì đi nữa, chúng tôi đâu rời đảo được tới đến khi bão qua, đúng không?”
“Chắc vậy.”
Vừa lúc nói thế xong, Kurokawa-san biến sắc rõ rệt.
Mặt ông ta trông như một quả bóng xì hơi.
Đó không phải căm ghét, ghê tởm, hay thù địch.
Vẻ mặt ông ta đơn thuần chỉ là sự tiếc nuối.
“Chắc đành vậy thôi." Ông ta nói.
“?”
Sau đó, tôi đặt những câu hỏi tương tự với tất cả những người có ảnh hưởng trên đảo và rồi tới mọi người có liên quan đến những người đó.
Tất cả họ đều phản ứng tương tự như nhau.
Tôi không biết Đảo Zashou che giấu điều gì, nhưng cũng gần đến lúc tôi tìm ra rồi.
Và một khi nắm được hệ thống vô hình ấy, tôi chắc chắn sẽ tìm ra mỗi liên hệ trong những vụ án mạng vừa rồi.
Nói thẳng ra thì tôi thấy mình đang hướng về chiến thắng.
Tôi đã tìm thấy con đường giải quyết vụ án và nghĩ mọi thứ đều nằm trong tầm tay.
Tôi thật quá ngây thơ.
Tôi vốn chẳng hiểu hết về Intellectual Village.
***
Đã đến bữa tối mà cơn bão vẫn chưa dứt.
Có lẽ nó sẽ kéo dài vài ngày.
Và rồi một vấn đề phát sinh.
“…Không thể kết nối được.”
Tôi cố gọi cho thằng cháu Shinobu, nhưng điện thoại lại chẳng bắt được tín hiệu.
Do cơn bão ư?
Các đồng nghiệp của tôi tập trung hết ở đại sảnh, song tôi lại chuyển hướng để tìm nơi nào đó nhận tín hiệu tốt hơn.
“Anh đang làm gì vậy, thám tử?”
“Im đi, nhóc cuồng trinh thám. Điện thoại tôi không bắt nổi tín hiệu.”
“Cả anh nữa sao? Anh sử dụng mạng gì vậy?”
“JBP. Vậy là nhóc cũng đang gặp rắc rối à?”
Cuồng trinh thám đang sử dụng một smartphone ngoại mang tên Grape Phone, nhưng có vẻ con bé cũng không thể bắt được tín hiệu.
Lỗi có lẽ là tại thời tiết chứ không phải ở nhà cung cấp dịch vụ. Chúng tôi thử thêm một lát nữa, song kết quả chả khác gì.
Enbi níu áo tôi và hỏi. "Cũng tiện lúc. Nói chuyện chút đi.”
“Anh muốn ăn cơ. Khoan đã, ta đang ở đâu vậy?”
“Hành lang tầng một. Anh lạc vì cứ dán mắt vào điện thoại đấy.”
“Oh, xa đến thế sao?”
Mình không nhớ là đã đi xuống cầu thang…
Ngay khi ngẩng lên trần nhà với suy nghĩ ấy, tôi liền nghe tiếng súng săn vang lên từ ngay phía trên.
Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Và mọi thứ cứ ập tới trước khi tôi kịp hiểu.
Tiếng súng liên tục vang lên. Mười phát… Hai mươi phát… Chúng cứ liên tục vang lên. Liền mạch đến mức tai tôi dần quen với những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi nghe thấy tiếng bước rầm rập cùng tiếng la hét đan xen vào nhau, song tiếng súng ồn đến mức át đi tất cả. Nhiều đến mức tôi không thể biết được có bao nhiêu phát súng được bắn hay chúng phát ra từ đâu.
“Tệ rồi…” Enbi - thứ cuồng trinh thám – đứng bất động, níu lấy áo tôi miệng lẩm bẩm. “Bắt đầu rồi!! Những kẻ không muốn cảnh sát nhúng mũi vào chuyện của mình đã tấn công trước!!”
“…Tức là lũ tội phạm đang nã súng vào cảnh sát sao? Nhưng đây là Nhật Bản cơ mà.”
"Chắc anh từng nghe ở những vùng nông thôn như Intellectual Village không ai ngạc nhiên trước tiếng súng săn rồi nhỉ.”
“Đó có phải là loại bỏ khách vãng lai nào đó lảng vảng gần đây đâu! Bọn anh là cảnh sát. Là quét sạch hai mươi sĩ quan cùng lúc đấy!! Chuyện như thế sẽ kéo đội chống bạo loạn hay thậm chí là JSDF nhảy vào. Chẳng ai lại ngốc đến mức…!!”
Tôi ngừng lại vì thấy thứ vô cùng khó chịu.
Một vết bẩn đang xuất hiện trên trần nhà. Đây không phải là do mái nhà dột. Vết bẩn sẫm và đỏ hơn thế nhiều.
Tôi không biết nhà trọ ấy đã sử dụng kiểu xây dựng gì.
Song để một vết bẩn tầng trên lan xuống tận dưới thì cần tới bao nhiêu chất lỏng?
Thứ gì đó đang diễn ra.
Nhóm thám tử cùng Wajima-san từ đội pháp y đã bị chuyện đó nuốt gọn.
“Ở đây còn vài đứa này!!” Ai đó la lên.
Tim tôi hẫng hẳn một nhịp.
Không còn thời gian để chúng tôi kiểm tra xem ai đã nói điều đó.
Nhóc cuồng trinh thám Enbi cùng tôi phá cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Chúng tôi nhảy ra ngoài bóng tối ướt át của đêm giông bão đó.
Sau cùng cả hai đã thoáng thấy được bộ mặt thật của thứ Intellectual Village gọi là Đảo Zashou.
***
Hòn đảo thật sự quá lớn.
Chúng tôi hiển nhiên không thể tới làng được. Các đồn điền và vườn cây ăn trái nhìn qua thì có vẻ tự nhiên, nhưng thật ra được bảo vệ bởi vô số máy quay cùng cảm biến. Ngọn núi rõ ràng có hang động, nhưng đó có thể là mồ chôn của bạn nếu vướng vào một cái bẫy tự nhiên.
Sau cùng, từ phương pháp loại trừ, chúng tôi còn mỗi lựa chọn chạy vào rặng tre mọc tự nhiên không mang tính thương mại.
Mà nó cũng chẳng an toàn hơn tẹo nào. Cả hai đơn giản là đang kéo dài thời gian. Nếu họ lật tung cả đảo, thể nào họ cũng sẽ bắt được chúng tôi, và tôi có thể cảm thấy thân nhiệt giảm dần khi phải dầm mình giữa cơn mưa tầm tã.
Nhóc cuồng trinh thám nhìn xuống smartphone của mình rồi tặc lưỡi. Tín hiệu hẳn vẫn bị chẳn. Lúc này tôi tin rằng nó chẳng phải ngẫu nhiên nữa.
“Thám tử, anh mang theo súng chứ?”
“Anh tính không rời đảo một thời gian nên đã mang theo. Cơ mà chỉ có năm viên thôi. Nếu họ gom hết súng săn trên đảo thì chúng ta tiêu thiệt rồi.”
“Chưa kể họ có thể đã cướp súng từ những cảnh sát họ tấn công nữa.”
Con bé không nói từ “đã giết”, song có thể là do nghĩ cho tôi mà thôi. Tuy nhiên, tôi không phải đang hành động vì các đồng nghiệp của mình. Tôi không nghĩ họ vẫn còn sống.
Có nghe lạnh lùng thật, nhưng tôi cần hỏi chuyện cấp bách hơn.
“Sao họ lại làm liều vậy chứ? Giết hai mươi sĩ quan đủ để họ lãnh án tới cuối đời đấy.”
“Không hẳn.”
“?”
“Anh gặp Nure Onna đó trong rặng tre này, đúng không?”
“Thì sao?”
“Các bến cảng tồn tại câu chuyện về Funa Yuurei. Anh biết mối quan hệ giữa hai loài đó là gì không?”
“…Làm gì có. Một loài là Youkai biển còn loài kia là Youkai sông mà.”
Nhóc cuồng trinh thám xoa tay lên trán trước câu trả lời ngay tắp lự của tôi.
“Funa Yuurei là một Youkai đáng sợ đánh chìm tàu nếu không đáp ứng quá trình nhất định. Nure Onna là Youkai kéo người xuống sông nếu họ đáp ứng những điều kiện nhất định.”
“Vậy ý nhóc là cả hai đều nguy hiểm sao?”
“Cả hai loại đều khiến người ta mất tích.”
Hơi thở tôi dồn dập khi nghe con bé nói thế.
Không lẽ…
“Em đã xem xét quanh Đảo Zashou vì nghi vụ này dính vào một tổ chức tội phạm lớn. Nói cách khác, em nghĩ đây là nơi thí nghiệm để xây dựng một Linh thức.”
“Và Nure Onna với Funa Yuurei bị sử dụng cho thứ đó sao?”
“Không. Có lẽ Funa Yuurei mới là nhân vật chính. Có lẽ họ đã thất bại với Nure Onna nên chuyển sang Funa Yuurei hoặc có thể họ đã làm phiên bản Funa Yuurei hoạt động và sau đó thử tạo một biến thể khác. Em cũng không rõ lắm."
“Sao nhóc có thể chắc thế chứ?”
“Cứ nhìn cái tên ‘Đảo Zashou’ [Zashou(座礁船)= tàu mắc cạn] thì rõ. Khu vực này ban đầu có rất nhiều tàu đắm. Không biết từ lúc nào người ta đã thêm thắt vào câu chuyện. Người ta bắt đầu đồn rằng vài chiếc tàu đắm trong số đó được để dàn dựng những vụ giả chết và giúp người ta bắt đầu cuộc sống mới.”
“Ra thế.” Tôi rên rỉ.
Thông thường, phải mất nhiều năm người mất tích mới được xem là đã chết theo luật pháp. Tuy vậy, đắm tàu là một ngoại lệ. Người mất tích sau một tai nạn trên biển được luật pháp xem như đã chết chỉ sau vài tháng.
Điều đó lại lời vô cùng cho những người muốn “chết” càng nhanh càng tốt vì nợ nần hay lí do gì khác.
“Vậy Đảo Zashou có thêm cả nghề làm giả tài liệu để xóa mọi dấu vết về danh tính mấy kẻ sai đến không thể sai thêm nữa trên đời à?”
Thế thì chắc chắn có khả năng một tổ chức tội phạm lớn có dính líu ở đây, nhưng…
“…Không chỉ thế thôi đâu.”
“Gì cơ?”
“Em đã quá xem thường Intellectual Village này. Đó không phải bản chất thật của Đảo Zashou. Chỉ mới ở múc nghi ngờ thôi, nhưng cuộc tấn công đó giúp em xác nhận rồi. Linh thức của họ đơn giản hơn nhiều.”
Vậy thì là gì?
Có đen tối hơn thế không?
Khi tôi còn bận nghĩ, nhóc cuồng trinh thám đã Enbi tiếp tục.
“Linh thức tạo ra trên Đảo Zashou nhiều khả năng là loại chỉ đơn giản xóa sổ con người.”
Tôi hiểu con bé muốn nói gì.
Sống lưng tôi ớn lạnh, thế nhưng Enbi vẫn cứ nói như để cho chắc.
“Không quan trọng người đó bị vứt xuống biển hay bị bỏ trên núi. Linh thức của họ đơn giản là đảm bảo người đó không bao giờ được tìm thấy.”
Đó là thứ một tổ chức tội phạm lớn rất muốn chạm tay vào.
Đó là khái niệm tiêu chuẩn trong phim ảnh, nhưng ngay cả một sĩ quan cảnh sát như tôi cũng không biết liệu có khả thi không. Tuy nhiên, nếu trên đời có hòn đảo mà tại đó, một cơ thể có thể bị đem chôn hoặc nhấn chìm và không bao giờ xuất hiện lại nữa, nó sẽ vô cùng giá trị với một số loại người.
“Vậy người trên đảo này thực sự liên quan tới một tổ chức tội phạm lớn sao!?”
“Nói là từng liên quan thì chính xác hơn đấy.”
“Sao lại dùng thì quá khứ?”
“Thế anh có bằng chứng gì mà dùng thì hiện tại?” Nhóc cuồng trinh thám ngẩng lên nhìn mặt tôi giữa cơn mưa trút nước. “Em đúng là có thấy dấu vết dính dáng của một tổ chức tội phạm lớn, nhưng em vẫn chưa nắm được cụ thể là tổ chức nào. Anh cũng vậy mà, đúng không, thám tử?”
“À, ừ…”
“Nên em nghĩ thế này. Lỡ như tổ chức tội phạm lớn đã bị xóa sổ hệt như cách đã làm với hai mươi đồng nghiệp của anh thì sao?”
“Không thể nào…” Tôi rên rỉ.
Tôi không tin nổi.
Quy mô thật sự quá lớn.
Cảnh sát chúng tôi sẽ không cho phép bất kì hoạt động tội phạm nào, vậy tại sao chúng tôi lại chưa thể dẹp nổi những nhóm kiểu như thế? Lí do rất đơn giản. Những tổ chức tội phạm lớn đó chỉ đơn giản là quá lớn để chúng tôi làm được gì.
Nếu chúng tôi nghiền nát một mảnh, mảnh khác sẽ được thế vào, và chúng sẽ báo thù cho mảnh vỡ nát cũ.
Nhìn sơ qua thì chúng như một mớ hỗn tạp của bạo lực, song thực tế chúng lại được quản lí chặt chẽ theo cách được tính toán có lợi với chúng.
Ngay cả Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo cũng sẽ bị thiêu rụi nếu nghiêm túc cố tấn công chúng. Không đời nào vài dân đảo nghiệp dư có thể đối phó với cường bạo chuyên nghiệp như thế.
“Nhóc có biết bao nhiêu người cấu thành nên kiểu tổ chức tội phạm lớn đó không thế?” Tôi hỏi.
“Mỗi nhóm có thể chừng vài trăm người. Cỡ tổ chức có thể lên đến hàng ngàn. Chúng ta đâu thể chắc dân đảo đã đối đầu với nhóm lớn cỡ nào.”
“Nhưng nói thế thì ít nhất vần là vài trăm tên đấy. Nhóm cỡ đó riêng số lượng thôi cũng có thể chế áp người trên đảo rồi!”
“Chỉ khi tấn công cùng lúc thôi. Sẽ thế nào nếu, chỉ là, một tàu chừng chục người đến đảo và những người đó bị tiêu diệt thì sao? Rồi khi nhóm đầu tiên không trở về, nhóm chừng chục người tiếp theo sẽ xuất phát…và cứ thế mà lặp đi lặp lại. Như thế sẽ thay đổi mọi thứ, đúng không?”
Tôi không thể tin nổi những gì con bé cuồng trinh thám đang nói.
“Tổ chức tội phạm lớn sẽ không biết tại sao nhóm đầu tiên lại không bao giờ quay lại từ đảo. Đó là sức mạnh của Linh thức. Có lẽ chúng chỉ coi như là vài người mất tích, nên chúng gửi người khác tới thế chỗ. Quét sạch những kẻ không mảy may nghi ngờ cũng chẳng mấy khó khăn.” Con bé nói trong khi ôm lấy cơ thể ướt sũng do cơn mưa. “Cốt lõi của vụ này không phải là tổ chức tội phạm lớn; mà là chính Đảo Zashou.”
“Nhưng ở giai đoạn nào? Họ xóa sổ con người, bắt cá nhiệt đới, và làm điểm trung chuyển cho lũ thợ săn thực vật mang hạt lúa danh tiếng. Họ chỉ làm được thế nhờ có sự dính dáng của tổ chức tội phạm lớn thôi, đúng không? Đảo Zashou đâu thể tự mình hoàn thành tất cả được.”
“Thế cho nên em mới chủ yếu điều tra tổ chức tội phạm lớn mà lơ là cảnh giác với cư dân trên Đảo Zashou. Cơ mà em nghĩ anh đã sai về chuyện này rồi, thám tử. Những loại tội ác đem lại lợi ích rõ ràng đó có khả năng đã bắt đầu xuất hiện sau khi tổ chức tội phạm lớn đến Đảo Zashou. Tuy nhiên, Đảo Zashou có thể đã suy đồi sớm hơn thế nhiều.”
“?”
“Nếu người của Đảo Zashou sở hữu Linh thức có thể xóa sạch mọi dấu vết của kẻ sát nhân, họ chắc chẳng có lí do gì mà phải đợi đến giờ.” Con bé cuồng trinh thám nói nhẹ nhàng. Cơn mưa trút nước khiến tôi khó nghe rõ lời con bé, song thế chỉ khiến nó càng đáng sợ thêm. “Họ có thể làm thế ngay khi cảnh sát đến đảo. Chẳng có gì ngăn họ ngồi không đón đầu ở bến tàu với súng săn trong tay cả. Ấy vậy mà họ vẫn đợi đến hôm nay. Họ không ra tay chỉ vì sợ cuộc điều tra của các anh. Em thứ gì đó đã châm ngòi dẫn tới màn thảm sát cảnh sát ở đây.”
“Thứ gì đó châm ngòi?”
“Thứ gì đó trong cái xã hội thu nhỏ gọi là Đảo Zashou này sánh ngang luật pháp. Có thể tập tục hay truyền thống nào đó đã kéo dài xuyên suốt trước khi pháp luật hiện đại được tạo nên.”
…
Gì cơ?
Có gì đó trong lời nhóc cuồng trinh thám khiến tôi bận tâm. Cảm giác như tôi đã gặp dấu hiệu nào đó lấp kín lỗ hổng trong suy luận của con bé.
Nhưng mà ở đâu?
Ở đâu mới được?
“…Là Kurokawa,” Tôi nhận ra.
“Lãnh đạo của họ ư?”
“Sau khi anh ghé qua nhà và hỏi ông ta vài câu, ông ta đã hỏi anh có tính đi không. Lúc anh nói không, ông ta đã lẩm bẩm gì đó như ‘Chắc đành vậy thôi'. Nhóc có nghĩ đó có thể là ngòi nổ không?”
“Ông ta muốn anh rời đảo à?”
“Nhóc có nghĩ có ẩn ý sâu xa nào trong đó không?”
“Không đâu, em nghĩ chúng ta có thể hiểu theo nghĩa đen đấy. Ông ta chỉ đang nói mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng hơn nếu các anh rời đảo lúc đó. Nhưng cái đó lại làm em nghĩ về việc họ chọn giết hết mọi người ngay khi họ vừa bước xuống tàu. Có thể ở lại đảo một thời gian nhất định mang ý nghĩa nào đó.”
“Tức là sao? Chúng ta tuy vẫn chưa biết chính xác họ có liên quan gì đến vụ này, nhưng anh không nghĩ họ muốn bọn anh khám xét quanh đây đâu.”
Phần lớn người hoàn toàn vô tội cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy huy hiệu cảnh sát lúc mở cửa. Chẳng ai lại muốn dính vào rắc rối như thế. Đó là phản ứng hoàn toàn bình thường mà thôi.
“Có thực thế không?” Nhóc cuồng trinh thám dường như nghĩ khác. “Em không nói về những vụ án mạng gần đây. Em đang nói dòng lịch sử của Đảo Zashou qua hàng trăm năm kìa.”
“?”
“Dân số của nó không đông. Nó cũng chẳng có mấy tài nguyên. Nó là một thế giới nhỏ bé tách rời khỏi dòng thời gian. …Nếu người dân Đảo Zashou không thích cảm giác bị phần còn lại của thế giới bỏ lại đằng sau, họ sẽ làm gì để khắc phục điều đó?”
“Ờm, họ có thể du nhập nền văn hóa tiến bộ hơn để…”
…Ủa?
Mình mới nói gì đó quan trọng lắm thì phải?
“Chính xác. Để tăng tốc dòng chảy văn hóa trên Đảo Zashou, mời người ngoài tới sẽ là cách nhanh nhất. Cũng như cách người ta giới thiệu súng ở Tanegashima vậy. …Và, nhớ tên đảo này chứ? Rõ ràng họ đã đón vô số vị khách kém may mắn trôi dạt vào bao năm nay rồi.”
“Vậy những cư dân đảo coi nhóc với anh là mục tiêu mang đến những thứ họ muốn à?”
“Có thể tổ chức tội phạm lớn cũng vậy.” Nhóc cuồng trinh thám bổ sung.
Thế nhưng…
“Suy luận đó chỉ đúng nếu ta giả sử người dân Đảo Zashou muốn hiện đại hóa thay vì giữ lại quãng thời gian an nhàn hơn. Nó không đúng nếu những người này thật sự muốn sống nhàn nhã tách biệt với thời gian đâu.”
“Rõ ràng không phải thế rồi.”
“Sao nhóc chắc chắn vậy được?”
“Một Intellectual Village mà cảm thấy thế sẽ không du nhập bất kì gì từ bên ngoài.”
…Ra thế.
Giờ nói mới nhớ, Kurokawa có nói họ sẽ không mở nhà trọ nếu ghét người ngoài.
“Đảo Zashou thể hiện lòng hiếu khách với người ngoài để tiếp nhận thông tin công nghệ, nhưng thế lại không hẳn là đúng. Giống như súng phá tan xã hội kiếm, vài loại công nghệ mới chắc chắn sẽ phá hủy trật tự hòn đảo. Họ cần biện pháp đối phó với điều đó.”
“Và đó là lí do Kurokawa muốn bọn anh rời khỏi đây…?”
“Có thể ban đầu nó không phải là thứ nguy hiểm đến vậy. Họ sẽ chỉ cho phép người ngoài ở lại một thời gian ngắn và không để những người đó can thiệp tới chính quyền địa phương của họ. Miễn người ngoài rời đảo, trật tự hòn đảo sẽ được giữ vững. Nhưng nếu ai đó ngoan cố không chịu đi và cố chen chân vào vị trí quyền lực trên đảo…”
“Họ sẽ ra tay giết luôn những người đó để bắt những người đó lên tàu về nhà.”
Phá rối trật tự Đảo Zashou.
Ở lại quá lâu và sử dụng quyền lực có thể phá hủy cơ cấu tổ chức trên đảo.
Tôi nghiến răng vì tôi có thể nghĩ ra quá nhiều thứ khớp với điều đó.
Cũng đúng.
Chưa kể không phải chỉ mỗi cảnh sát, mà còn cả tổ chức tội phạm lớn.
Nếu người dân Đảo Zashou thực sự đang hành động dựa trên lí do đó, họ sẽ coi cả hai tổ chức là mục tiêu họ "phải đuổi đi".
“Vậy là chuyện này tương tự như truyện Rokubu Goroshi ư…?”
Nhưng nếu chúng tôi phải hành động dựa trên giả thuyết này, có một điều khiến tôi bận tâm.
“Còn những cái thùng đó thì sao?” Tôi hỏi. “Nếu dân Đảo Zashou sử dụng Linh thức để làm lên các vụ đó và thi thể biến mất, họ thực sự sẽ làm rùm beng đến vậy à?”
“Cảnh sát địa phương có nói việc này đã trở nên quá lớn để tự giải quyết sau khi phát hiện ra chiếc thùng thứ ba, có thể khi ấy anh ta đang nói dối đấy. Anh ta có thể là đồng lõa với đám giết người trên đảo.”
Con bé bổ sung câu cuối quá ư thản nhiên làm cho óc tôi có chút quay cuồng.
Nhưng chuyện trở nên tệ hơn.
“Những cái thùng đó có thể là tín hiệu SOS do đám người trong tổ chức tội phạm lớn dính vào các vụ tấn công gửi đi."
“Tức là chúng tự làm thế ư?”
“Có thể nó liên quan trực tiếp tới yếu điểm trong Linh thức hoặc có thể quy mô vụ đó đã trở nên lớn đến mức không thể che giấu hoàn toàn bằng Linh thức được.”
Tới lúc này, có nói tôi muốn rời khỏi đảo cũng không ngăn được dân Đảo Zashou giết tôi.
Tôi đã tự tay kéo "kíp nổ" mà nhóc cuồng trinh thám đề cập rồi.
Dân Đảo Zashou đã giết hàng trăm người, thêm hai mươi sĩ quan cũng chả là gì. Đúng ra họ có thể còn chẳng thấy tội lỗi khi nã súng săn vào con người. Có thể họ đến giết chúng tôi với cảm xúc chỉ như đang chuẩn bị futon cho khách nghỉ qua đêm.
Họ sẽ không dừng lại.
Nếu không làm gì, chúng tôi sẽ bị dồn tới chân tường.
“Nhưng vụ việc đã lộ ra và bọn anh được gọi đến.” Tôi nói. “Thế nghĩa là Linh thức Funa Yuurei không hoàn hảo. Nó có lỗ hổng ở đâu đó.”
“Đúng vậy. Nhưng cũng có thể các anh không phải là những cảnh sát đầu tiên đến Đảo Zashou.”
Có thể cảnh sát cũng đã làm điều tương tự như tổ chức tội phạm lớn. Có thể vài nhóm cảnh sát đã đến đảo trước đây và bị giết sạch để rồi toàn bộ quá trình được lặp lại. Tôi cần phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở các sở cảnh sát trên những hòn đảo xung quanh càng sớm càng tốt.
Vài hình ảnh đáng sợ hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng chạy trốn thực tại chũng chả giải quyết nổi vấn đề.
“Nếu không nghe tin gì từ bọn anh trong ba ngày, họ sẽ gửi trực thăng tới.”
“Nhưng chừng nào Linh thức Funa Yuurei còn hoạt động, anh đơn giản chỉ là ‘mất tích’ và những người ngoài đảo cũng sẽ chẳng cảnh giác gì đâu. Nếu ai đó tình cờ đến đây thật, người đó cũng sẽ bị bắn khi lơ là thôi."
“Thế thì chúng ta phải làm gì đó để xử lí cái Linh thức ấy.”
Tôi quay lại đối mặt với vấn đề lớn nhất.
Chết tiệt.
Sức mạnh của sĩ quan cảnh sát là sức mạnh tập thể, nên đừng đợi một cảnh sát hành động như thể là nhân vật chính.
Tuy nhiên, tôi là kiểu người làm việc vì lợi ích người đang sống chứ không phải kẻ đã chết. Và cho dù mọi cư dân của Intellectual Village mang tên Đảo Zashou đều có tội đi nữa, tôi vẫn biết một người còn sống tôi có thể cứu.
Con bé cuồng trinh thám Enbi.
Tuy là đứa nhóc tệ hại luôn có cách ngăn mọi kiến thức thông thường tác động với mình, thế nhưng con bé vẫn là một công dân, và đó là người tôi cần phải bảo vệ.
Và để làm thế, tôi chỉ đành làm chuyện chẳng giống mình chút nào.
“Nếu Linh thức Funa Yuurei hoàn thiện, có lẽ khả năng ta thắng gần như không có. Tuy nhiên, nếu chúng ta làm gì được Linh thức đó, chúng ta có thể nhận được hỗ trợ tiêu chuẩn từ ngoài và sống sót qua chuyện này.”
***
Những anh đén lập lòe, xuyên qua bóng tối rọi chiếu từng bước chân.
Dĩ nhiên chúng tôi không phải là những người sử dụng đèn pin. Dân trên đảo mới là người cầm chúng. Cuồng trinh thám và tôi nín thở giữa cơn mưa trút nước và chờ họ bỏ đi.
Rặng tre xào xạc trên đầu chúng tôi mang lại cảm giác thật đáng sợ.
Bóng tối không sao tránh khỏi bóp nghẹt trái tim tôi.
Cả người tôi ướt sũng tới tận trong đồ lót, cảm giác vải lạnh bám dính vào da càng khiến tôi thêm phần khó chịu.
Họ có vẻ vẫn chưa tìm thấy chúng tôi, nhưng những ánh đèn sáng chói đó cũng đủ đe dọa rồi. Ánh sáng ấy mà rọi tới là hai đứa chết chắc. Sự thật phũ phàng ấy không ngừng trói buộc mọi khả năng vật lí con người của chúng tôi.
Tuy thế Enbi túm áo tôi và thì thầm.
“Chạy thôi.”
“Ta không thể di chuyển lúc này được đâu. Họ sẽ phát hiện ra đấy.”
“Họ sẽ không thấy chuyển động trong bóng tối này đâu, chưa kể âm thanh trận bão cũng át đi tiếng bụi cây xào xạc thôi. …Ánh đèn mà rọi tới là chúng ta sẽ tiêu đời, ít nhất ta cần di chuyển tới nơi khác.”
Những gì chúng tôi cần làm không phải là gia tăng khoảng cách vật lí giữa chúng tôi và những kẻ truy đuổi.
Miễn ánh sáng ấy không bắt được chúng tôi thì cả hai sẽ sống sót cho dù có chìa lưng lại cho những kẻ truy đuổi. Cái chúng tôi cần là sự an toàn ấy đấy. Rặng tre dốc về phía núi, nhưng hướng đó cũng có vài ngọn đồi nhỏ hơn. Chúng tôi nấp ra đằng sau một ụ đất nhỏ.
Không cần biết làm cách nào, nhưng tôi cần chút thời gian để suy nghĩ.
Hòn đảo chưa rộng đến 10 kilomet và có chừng…bốn, năm trăm dân. Tôi không rõ có bao nhiêu người đang ra ngoài tìm kiếm, song thể nào họ cũng sẽ tìm ra nếu cứ lật tung toàn bộ.
Chúng tôi phải nghĩ cách đối phó trước khi điều đó xảy ra.
Chúng tôi cần tìm ra phương pháp nào đó để thoát khỏi Đảo Zashou.
“May đây không phải là Hawaii hay Guam. Nếu ta có thể mượn một con tàu đánh cá nhỏ…ừm, chắc không tới nổi đất liền được đâu, nhưng có thể đến được một đảo lớn hơn có sân bay.”
“Cho dù đây thực sự giống một Linh thức Funa Yuurei ư? Thế thì khác gì đang chơi trên sân nhà của đối phương chứ.”
“Funa Yuurei, hm?”
Chuyên môn của tôi là những vụ án mạng bởi bàn tay con người. Thú thực, tôi chẳng rành mấy về những thứ không chịu quản thúc của luật pháp. Thằng cháu Shinobu của tôi có lẽ rõ về Youkai hơn.
Những gì tôi biết với cấp độ kiến thức nghiệp dư là…
“Chúng là loại Youkai đánh chìm tàu, đúng không? Ngư dân sẽ lên tàu và ra khơi. Sau đó…khoan, sao chúng xuất hiện được chứ?”
“Điều đó thực ra khá mơ hồ. Truyền thuyết kể là những bàn tay nhỏ tự dưng xuất hiện trên mặt biển, nhưng chẳng có mấy câu chuyện giải thích chính xác 'nơi' chúng tới.”
“Nghe như thể chúng ta có thể vào tầm ngắm của chúng tại bất cứ đâu trên biển.”
Youkai, đặc biệt là những loài nguy hiểm, thường mạnh kinh hồn.
“Vậy sao chúng lại muốn giết ta? Nếu anh không nhầm, thì ta đưa chúng gầu múc nước và chúng dìm chìm tàu.”
“Thế là bỏ hẳn một bước rồi đấy. Gầu múc nước giống như bùa bảo vê vậy. Anh sẽ tiêu ngay khi Funa Yuurei xuất hiện trước tàu, nên anh sẽ đưa cho chúng gầu múc nước để tránh điều đó.”
“Thế chúng sẽ đánh chìm tàu nếu ta không làm gì ư?”
“Phương pháp giết người thực sự không được miêu tả rõ lắm. Chuyện kể là có nhiều bàn tay trên mặt biển, nên có thể những bàn tay đó đã nắm lấy con tàu và nhấn chìm nó.”
Ánh đèn pin lóe lên, lướt qua phía trên đầu họ.
Tôi căng thẳng đến mức thấy lồng ngực đau nhói, song chúng tôi vẫn ở trong bóng tối nhờ ụ đất.
“Vậy Funa Yuurei là loại Youkai nguy hiểm giết người mà chẳng cần hỏi han gì ngay khi gặp ư? Và ngay cả khi ta đưa cho chúng ‘bùa bảo vệ’ thứ duy nhất để tránh bị giết, chúng vẫn giết ta nếu ta làm sai cách sao?”
“Cách làm đúng là cho chúng cái gầu múc nước rỗng." Enbi đáp. “Không thể đánh bại hay ngăn cản Youkai nguy hiểm bằng phương pháp thông thường được. Cùng lắm chỉ có ngăn trở khiến chúng giết người bất thành mà chạy trốn thôi.”
Nhưng tôi thấy lạ về một chuyện.
Linh thức mà dân Đảo Zashou tạo ra được xây dựng để làm những cái xác bất tiện hoàn toàn biến mất.
Đúng, là hoàn toàn biến mất.
“Vứt thi thể xuống biển không xóa bỏ hoàn toàn mọi bằng chứng phạm tội. Tìm được thi thể hay không thì vẫn có thể quy về một vụ giết người mà. Nếu thu thập đủ bằng chứng cần thiết chứng minh một cách khách quan rằng một vụ giết người đã xảy ra, thì bản án sẽ được xác lập thôi.”
Ví dụ như, tìm ra một vết máu lớn.
Hay như một chiếc thùng kim loại với bằng chứng từng có thi thể con người bị đốt rụi bên trong.
Chút xíu bằng chứng thôi cũng đủ rồi, nên mỗi mình Funa Yuurei thì không đủ làm lên Linh thức.
Sau cùng…
“Nếu họ dùng súng săn bắn chúng ta ở đây, ít nhất, máu và thịt sẽ văng khắp nơi. Không đời nào họ dọn sạch được. Anh không thấy khả thi tẹo nà để phương pháp này làm một vụ án mạng 'biến mất' cả.”
“Chúng ta đâu có đối đầu với Youkai thời Edo ở đây đâu.” Con nhocs cuồng trinh thám khẽ thở dài. “Nếu Funa Yuurei đang bị lợi dụng cho tội ác hiện đại bằng một Linh thức, em không nghĩ chúng đơn giản chỉ nhấn chìm tàu bằng gầu nước đâu. Các dấu hiệu chắc đã bị dỡ tung và sắp xếp lại thành những vật thể và điều kiện phù hợp với dân Đảo Zashou rồi.”
“Nói mới nhớ, đứa cháu Shinobu của tôi có nói nó đã gặp một Yuki Onna mang điều kiện kết hợp với thỏa thuận sử dụng của cơ sở nào đó.”
“Chị em rành mấy chuyện như thế hơn em."
“… Tôi thấy nhỏ đó cũng là một Youkai rồi.”
Đừng có nhắc tới người phụ nữ mà PSIA cũng sợ đến mức chẳng dám theo dõi. Nghĩ về cái sức mạnh vô hinh như là dấu hiệu cho thấy nhóc không thèm suy nghĩ giải pháp thực tế nữa rồi đấy.
“Vậy là sự sắp xếp hiện giờ của Funa Yuurei liên quan đến lũ dân đảo điên rồ mà ai cũng cầm một khẩu súng săn.”
Vừa nói, tôi vừa rút súng lục ra.
Đó là loại súng ngắn được cấp cho cảnh sát. Nó chỉ hợp để đe dọa chứ thực tế thì khó mà sát thương nổi chứ đừng nói là giết người. Hộp đạn chứa được sáu viên, nhưng tôi chỉ nạp có năm.
Dù vậy, nó vẫn là vũ khí cuối cùng tôi có trong tay.
Dù tôi có thực sự định bắn hay không, hành động rút súng ra cung khiến một cảnh sát thấp cổ bé họng ở như tôi căng thẳng.
“…Gì đi nữa, chúng ta không thoát được nếu không cướp một tàu đánh cá từ họ.”
“Cảng cá về cơ bản là trụ sở của dân Đảo Zashou, đúng không? Với cả…”
“Nhóc muốn biết liệu ổn không nếu ta lên tàu ra biển giữa trận bão này, đúng không? Nói thật, anh cũng nghi ngờ lắm. Nhưng làm thế còn tốt hơn ở lại hòn đảo điên rồ này.”
Đột nhiên, tôi im bặt.
Là vì tôi thấy có cảm giác mềm mềm dưới chân. Thêm nữa, tôi ngửi thấy một mùi tanh hơi khác với mùi sắt xộc vào mũi.
Lòng tôi thôi thúc không được nhìn xuống.
Tôi có cảm thấy tôi phạm phải một sai lầm chết tiệt.
Đó là cảm xúc tương tự như biết được thứ mình ăn thực sự là gì, sau khi tán dương nó.
"Cái-…”
Nhóc cuồng trinh thám định nói gì đó, nhưng chững lại giữa chừng.
Nhóc ấy bị nuốt chửng.
Là cảm nhận của tôi thôi. Enbi, người vừa mới lùi xa tôi một bước, đã bị nuốt chửng bởi thứ gì đó. Và vài giây nữa thôi, thứ tương tự cũng sẽ xảy đến với tôi. Người đã bị nuốt chửng và người sắp bị nuốt chửng. Đó là khác biệt duy nhất giữa chúng tôi.
Và rồi tôi nhìn xuống.
Tôi biết tôi đã dẫm lên thứ gì.
Tôi đã tìm thấy chúng.
Những cái xác.
Nơi đây không phải chỉ có một thi thể.
Những thi thể con người này đã thối rữa, biến sắc, và mất sạch cả hình dạng ban đầu.
Chúng hòa lẫn với nhau đến mức không biết được ban đầu có bao nhiêu người.
Tôi lờ đi tình hình chung của mình mà gào to. Tôi cố giũ sạch thứ dính dính nhầy nhầy như bùn lầy khỏi chân, để rồi nhận ra việc đó là không thể. Tôi không còn nơi nào để đứng nữa. Cảm giác như dẫm lên đáy hộp các-tông ướt nhẹp là những gì tôi muốn nói.
Xung quanh tôi toàn là tử thi.
Tôi không tin nổi là tới tận giờ mình mới thấy chúng.
Hoặc có lẽ chúng đã được hóa vô hình.
Có lẽ đến giờ chúng tôi mới thấy được chúng vì chúng tôi lúc này là những kẻ sắp chết.
“Funa Yuurei được cho là sẽ nhấn chìm tàu và giết sạch người trên đó, nhưng nó cũng chỉ là những phỏng đoán mơ hồ.” Nhóc cuồng trinh thám nói với vẻ mặt tái nhợt. “Chính xác hơn là người ta sẽ ‘mất tích’ khi 'ở trên tàu'. Và họ sẽ chẳng bao giờ được tìm thấy nữa nên mới được coi như đã chết chìm.”
Họ không hề giấu đi những cái xác.
Họ biến chúng trở nên vô hình.
Trong khi ở trên đảo.
Khi vẫn còn trên Đảo Zashou.
Không.
Nếu những gì nhóc cuồng trinh thám nói là chính xác…
“Đây là…tàu ư?”
Tôi hoàn toàn chết lặng, nhưng vẫn mấp máy môi liên hồi. Tôi biết mình không thể bắt bản thân thôi suy nghĩ, nhưng tôi có thể cảm nhận những suy nghĩ bị xé toang khỏi đầu mình.
“Họ biến chính Đảo Zashou thành con tàu Funa Yuurei sao!?”
Loại Youkai khiến người ta biến mất khỏi tàu.
Nếu Đảo Zashou tương ứng với con tàu đó, họ gần như có thể tự động khiến bất cứ án mạng nào xảy ra trên đảo biến mất.
Phải.
Chính là thế.
“Funa Yuurei là một lượng lớn bàn tay. Đó chính là bản chất của đám dân đảo truy sát chúng ta! Và Funa Yuurei giết người bằng gầu múc nước. Chúng không làm thế bằng tay không. Chúng sử dụng công cụ con người làm ra, nên…”
“Chết tiệt…là súng săn!!”
Mảnh ghép tồi tệ đang khít lại với nhau.
Ánh sáng từ vô số đèn pin hướng về phía chúng tôi.
Tiếng bước chân từ bụi cây vang lên rõ ràng bất chấp cơn mưa tầm tã.
Tôi muốn bỏ chạy, song chân tôi lại không chịu nhúc nhích.
Chúng tôi đang bị bao vây.
Hệt như cảnh vô số bàn tay vây hãm hai con người trên con tàu đánh cá nhỏ bé giữa vùng biển tối tăm.
Chừng nào chúng tôi còn ở trên "con tàu" mang tên Đảo Zashou, chúng tôi sẽ không thể thoát khỏi những kẻ tương ứng với Funa Yuurei.
Tôi ngay lập tức cử động bàn tay để sử dụng khẩu súng lục của mình.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Khoảnh khắc kế tiếp, tiếng trầm thấp của một khẩu súng săn vang lên.
***
Tiếng súng vang lên kèm theo cú giật mạnh tới bả vai.
Phát đạn súng săn găm thẳng đùi vị thám tử, anh ta ngã xuống nền đất ướt như thể chân vừa bị đốn. Người thanh niên gào lên đau đớn ngã dúi dụi trên những tử thi thối rữa nay đã hóa lục và xám.
Kurokawa, chủ tịch hợp tác xã thủy sản và là kẻ cầm đầu người dân của Intellectual Village mang tên Đảo Zashou, không hề tỏ lòng khoan dung. Lão bóp co ngay khi thấy người thám tử động tay tới khẩu súng lục. Thay vì ngắm vào điểm chí mạng, lão chỉ bắn đại vào nơi mình có thể.
Điều này hiệu quả đúng như mong đợi. Vị thám tử đánh rơi khẩu súng lục của mình. Vỏ đạn là loại dùng để bắn chim, nên nó không xé toạc chân anh dù là cự li gần đến thế.
Một nhóm chừng mười lăm người tụ tập tại khóm tre với Kurokawa đứng ở trung tâm.
“Liên lạc với nhóm Tasaki và Inoue đi. Chúng ta không cần chia nhau ra nữa.”
Theo chỉ dẫn của Kurokawa, hai gã thanh niên nói vào bộ đàm.
Đám Kurokawa đã tắt mạng lưới bình thường cho mấy thứ như điện thoại di động.
Kurokawa nghe thấy tiếng thở hổn hển của ai đó.
Nó phát ra từ vị thám tử vừa mới bị bắn.
Cô gái bên cạnh anh vẫn vô sự, nhưng cô bé dường như vừa bị sốc trước việc anh bị bắn. Ngoài ra, nếu lao vào họ, cô cũng sẽ dễ ràng bị đàn áp bởi những khẩu súng săn.
Một trong những thanh niên nói chuyện với nhóm dân khác qua bộ đàm hỏi Kurokawa.
“Giờ chúng ta làm gì ạ?”
“Để an toàn thì phải đảm bảo không bỏ sót tên nào khác. À, dù có đi nữa thì ta cũng không nghĩ chúng rời đảo được. Tuy nhiên chúng ta vẫn biết mình phải để lại bao nhiêu người.” Kurokawa nhìn quanh. “Chúng ta chỉ cần giữ một đứa để tra hỏi thôi. Ta cần moi thông tin chi tiết từ chúng, tên này quá yếu rồi. Hãy quay lại với người chúng ta cần thôi.”
Là ai sẽ được cứu?
Ai sẽ vùi thây giữa mớ xác chết thối rữa này bởi hàng chục viên đạn ?
Ai sẽ bị kéo lê tới nơi hoang vắng để bị xẻ thịt dần tới khi thỏa mãn câu trả lời cho đám dân đảo?
“…”
Vẫn nằm trên đất, Vị thám tử nhúc nhích tay phải.
Kurokawa bóp cò không do dự.
Phát bắn găm thẳng vùng giữa cổ tay và khuỷu tay anh. Máu văng tóe vào không khí.
“Gyaaaahhhhh!! Gyaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”
Mặc dù la hét và quằn quại trong đau đớn, anh thám tử vẫn tiếp tục lết qua đống thịt thối rữa cố với tới súng lục của mình. Kurokawa nhíu mày. Thường thì người ta sẽ giơ tay đầu hàng lúc đó. Ngay cả khi biết chắc sẽ chết, con người chắc chắn sẽ buông xuôi nếu họ chịu đủ đau đớn.
Hẳn phải có cái gì đó.
Cử động của vị thám tử rất chậm chạp. Với chiếc chân bị bắn, anh không thể thoát khỏi nòng súng săn được nữa. Kurokawa có thể nhân cơ hội này nã súng vào đầu hay ngực của anh.
Tay của thám tử chạm tới khẩu súng lục.
Tuy nhiên, khẩu súng săn của Kurokawa đã lên nòng, ông ta có thể hành động nhanh hơn chàng thám tử, người đang lết trên mặt đất và chỉ mới chộp được khẩu súng.
Kurokawa thừa sức giết anh.
Ngay khi lão đặt ngón tay lên cò súng, chuyện kì lạ nào đó xảy ra.
Tay thám tử không cố nổ súng. Anh yếu ớt ném cục thép ấy vào người Kurokawa.
Ngay khi ấy, Kurokawa lẳng lặng nã đạn từ khẩu súng săn.
Tiếng nổ chói tai vang lên, và viên đạn bay thẳng mặt vị thám tử.
“…Cái gì vậy?” Kurokawa lẩm bẩm khi nhìn xuống anh thám tử bị văng nhẹ ra bởi cú nổ rồi nằm hẳn.
Anh có vẻ đã cố làm gì đó, nhưng rốt cuộc lại thất bại.
Nói cho cùng thì, thám tử cũng đã chết.
Ngay khi định lệnh cho đồng bọn mang cô gái về cùng mình, Kurokawa nhận ra có gì đó không ổn.
Gì đó kì quái.
Gì đó lạ lùng.
Gì đó thiêu thiếu.
Lão nhìn xuống đứa con gái mà lão đang túm lấy tay.
Chính là nó.
“Sao mày không la hét gì thế?” Lão hỏi. "Mày đã rất sốc khi thằng thám tử mới bị bắn vào chân kia mà. Hắn vừa bị bắn vào mặt đấy. Thế là xong rồi. Vậy sao giờ mày lại ra vẻ bình tĩnh thế hả!?”
Không phải cú sốc lớn đến mức làm cho cảm xúc của cô biến mất.
Đứa con gái ngẩng lên nhìn lão rõ ràng có vẻ mặt bình tĩnh.
Kì quặc tới mức khiến Kurokawa thấy hoang mang.
Đôi môi nhợt nhạt mấp máy nói.
“Vì anh ấy đã làm kịp lúc.”
Kurokawa không thể hỏi thế là sao.
Vị thám tử mà Kurokawa tưởng đã bắn chết đứng dậy giữa đống xác chết thối rữa.
Trong giây lát, cảm xúc của Kurokawa bỗng nhiên chết lặng. Tâm trí lão không theo kịp tình hình. Một kẻ bị cày nát mặt mà đứng dậy được thật quá kì quái. Vậy mà, khuôn mặt tên thám tử còn không nổi một vết trầy. Đó không thể do bắn trượt được. Kurokawa rõ ràng đã thấy mình tự tay nã đan vào mặt thám tử. Vậy mà…
“…Tí thì chết.” Anh thám tử vừa nói ra những lời ấy vừa nhíu mày trước những vết bẩn khó chịu bám dính trên bộ com-lê của mình. “Buông xuôi là không đủ. Nếu tôi không làm một cách tự nguyện, thì chắc đã chẳng như mong muốn rồi.”
“C-cái gì…? Mày đang nói gì vậy hả!?”
“Tôi đang nói về Funa Yuurei,” Vị thám tử đáp.
Tuy nhiên, Kurokawa thực chất không phải đang tìm câu trả lời. Nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt người thanh niên quá đáng sợ, đến mức khiến Kurokawa bóp cò súng săn thêm một lần nữa.
Điều kì lạ một lần nữa lại xảy ra.
Khẩu súng vẫn còn đạn, nhưng chẳng có gì xảy ra khi lão bóp cò.
“Đảo Zashou tương ứng với tàu, dân đảo ứng với Funa Yuurei, còn súng săn thì ứng với gầu múc nước, đúng không? Chuẩn bị tới cỡ đó chẳng cách nào thắng được theo lẽ thường cả. Dù sao các ông cũng đã dễ dàng tiêu diệt tổ chức tội phạm lớn và nhóm cảnh sát mà.”
“Bắn, bắn hắn!! Còn làm gì thế hả!? Đừng để hắn nói!!”
Kurokawa hét lên với lũ dân làng, song chẳng ai đáp lại lão. Kurokawa có thể đoán được vì sao lại thế. Nhiều khả năng, sự thay đổi tương tự cũng xảy ra với súng của những kẻ đó.
Chúng sẽ không nổ súng.
Đó một thay đổi đơn giản mà hiệu quả.
“Nhưng, vẫn còn một lối thoát.” Vị thám tử tiếp tục, phớt lờ Kurokawa đang la hét như thể ngăn anh nói tiếp về những gì đã và sẽ diễn ra. “Theo truyện, ta sẽ thoát nạn nếu đưa một cái gầu múc nước rỗng không cho Funa Yuurei. Trên Đảo Zashou, súng săn được dùng thay cho gầu múc nước, đúng không? Nếu thế, ta chỉ cần làm việc này thay cho bùa bảo vệ đó!!”
Anh thám tử thọc tay vào túi áo com-lê và rút ra những vỏ đạn bằng đồng dùng cho khẩu súng lục của mình.
Năm viên nằm gọn trong tay anh.
Kurokawa hẳn không biết, nhưng đó là toàn bộ số đạn có trong khẩu côn xoay của anh.
“Một khẩu súng lục rỗng. Một cái gầu múc nước không giữ đúng vai trò của nó. Quăng thứ đó cho Funa Yuurei sẽ cứu những người ở trên tàu!!”
Đó là lí do súng săn của đám dân đảo không hoạt động.
Kurokawa vứt “gầu múc nước” của lão sang một bên.
Lão không quan tâm việc mọi công cụ đều vô dụng với mình. Như muốn nói mình sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách nguyên thủy hơn, lão cố vồ lấy người thám tử đã bị bắn tại hai chỗ.
Nhưng lão không thể.
Kurokawa bật ngược lại trước khi chạm tới anh thám tử, như thể có bước tường vô hình nào đó chắn ngang. Lão lăn kềnh xuống vùng đất thối rữa.
“Ông không làm thế được đâu.” Cô bé nhẹ nhàng nói. “Nếu ông định nhấn chìm tàu bằng tay không từ đầu thì chẳng nói. Tuy nhiên bọn tôi đã đưa cho ông cái ‘gầu múc nước rỗng' rồi. Bọn tôi đã đưa ông ‘bùa bảo vệ' đúng cách, nên những người còn sống trên tàu sẽ an toàn. Có nghĩa là ông không thể giết bọn tôi dù có đủ sức làm hại bọn tôi đi nữa. …Một khi đã nhận lấy ‘gầu múc nước rỗng’, Funa Yuurei sẽ quên rằng mình có sức mạnh nhấn chìm tàu bằng tay không.”
Ván cược của vị thám tử và cô nhóc là liệu có thể tự nguyện ném khẩu súng lục cho đám Kurokawa hay không.
Và họ đã thành công.
Giờ đây, Funa Yuurei chẳng khác gì gông cùm dành cho đám dân đảo.
Nhưng kể cả biết thế, đám dân đảo cũng không thể xóa bỏ Linh thức được.
Youkai không phải là công cụ.
Tạo dựng Linh thức thực chất là cố tình khiến sức mạnh của Youkai hoạt động theo mục đích của riêng. Funa Yuurei vốn không hề nghe lời đám dân đảo.
Dân đảo đã sắp đặt Funa Yuurei theo cách giúp họ đạt mục đích riêng, nhưng thám tử và cô nhóc đi cùng đã xoay chuyển tình thế.
Hệt như cách thế cờ thuận lợi hoàn toàn sụp đổ chỉ bằng một nước đi con con vậy. Và đám dân đảo thì không thể lật bàn cờ trong cơn giận dữ.
Khi dựa vào vai cô gái, vị thám tử thì thầm với cô.
“…Chuồn thôi nhể?”
“Nghe được đấy.”
"Anh chỉ mang nhiêu đây còng tay, mà còn chả biết phải tìm mấy thứ như dây thừng để trói họ ở đâu. Nhưng lần tới quay lại, chúng ta sẽ mang theo cả cách chống Linh thức và lệnh khám xét. Có lẽ là cả đội chống bạo động nữa. Có lẽ sẽ phải chôm một tàu đánh của họ, nhưng thế vẫn tốt hơn là ta ở lại trên hòn đảo ngập xác chết thối rữa này.”
Không ai có thể ngăn hai người họ.
Không ai có thể ngăn hai người họ.
Không ai có thể ngăn hai người họ.
Vốn chỉ cần một lời thôi là Kurokawa sẽ gọi được bốn đến năm trăm người đàn áp bất kì ai, vậy mà chỉ hai người thôi mà cả đám cũng không thể ngăn nổi.
Và…
Nếu hai người đó rời đảo, mặt tối của dân đảo sẽ bị phơi bày và đón chào chúng sẽ là sự tàn vong.
Tuy nhiên “bắt họ rời đảo” là mục đích của chúng suốt thời gian qua.
***
Và thế là đám người ngoài đã không còn nữa.
Bè lũ Kurokawa bị bỏ lại còn chuyện cần phải làm. Chúng không thể để mình bị bắt. Nếu điều đó xảy ra thì cả đám sẽ tàn đời. Sau khi giết nhiều người đến mức cái đạp ngập xác chết, không đời nào mà chúng còn được sống trước phán xét của tòa án luật pháp. Chúng không thoát nổi án tử hình.
Chúng chẳng còn mấy lựa chọn để bảo vệ bản thân.
Một lượng lớn người, sớm thôi sẽ ập tới Đảo Zashou.
Trật tự của đảo sẽ bị hủy hoại tới mức chưa từng thấy trước kia. Tất cả sẽ bị quét sạch. Cả đám có thể thấy trước điều đó. Cơ sóng dữ sắp đang ập tới sẽ hủy diệt không chỉ xã hội Đảo Zashou mà còn cả chính ngôi làng.
Nếu đã thế, đám Kurokawa không còn lựa chọn nào khác ngoài “đuổi hết tất cả”.
Lần này, chúng sẽ dùng mọi thứ họ có.
“L-Linh thức! Chúng ta cần phải ráp lại Linh thức!! Ta phải làm nó mạnh hơn!!” Kurokawa gào lên, chỉ dẫn đám dân đảo. “Có là tổ chức tội phạm lớn hay cảnh sát, chúng vẫn cần đến đảo mới tấn công chúng ta được. Nếu vậy, ta chỉ cần dọn sạch chúng ngay khi chúng đặt chân lên đảo thôi. Không quan trọng chúng ta phải giết hàng trăm hay hàng ngàn!! Chúng ta sẽ quét sạch mọi kẻ cản đường!! Đó là cách duy nhất để Đảo Zashou tồn tại!!”
Hầu hết nhu yếu phẩm ở Intellectual Village là hàng đặt qua mạng lưới liên lạc và internet, nên đất liền có thể gây sức ép lên Đảo Zashou từ ngoài nếu muốn tận diệt hòn đảo. Tuy nhiên, đám Kurokawa hiện tại chỉ còn mù quáng tập trung cho mối họ trước mắt.
Và tâm trí chúng cũng không rảnh nghĩ về thứ khác nữa.
Cụ thể là khả năng còn thứ đáng sợ hơn đang chờ cả đám trước khi "mối đe dọa trước mắt” đó ập tới.
“Xin chào.” Một giọng nữ vọng tới.
Không hay rõ vẻ ngoài cô ta như thế nào. Kurokawa thậm chí còn không thể định hình chính xác khuôn mặt cô ta.
Đơn giản vì cô đang dí mặt quá sát vào lão. Lão chỉ biết đó là một phụ nữ đứng sát tới mức mũi cả hai gần như chạm vào nhau.
Kurokawa thậm chí không thể tưởng tượng nổi cô ta đến gần mình như thế từ khi nào.
Điều tiếp theo, lão nhận ra là sự câm lặng.
Đám dân đảo khác mới đây còn chạy ồn ào xung quanh. Lão còn mới chỉ dẫn chúng ráp lại Linh thức Funa Yuurei. Tất cả đều biến mất. Những gì còn lại chỉ là tiếng chuông kêu nhức nhối vang lên bên tai lão.
Chỉ cần nghiêng đầu sang một chút thôi, lão sẽ biết chuyện gì đang diễn ra.
Thế nhưng lão không thể làm vậy.
Không thể nào làm được.
Đến thử cũng không dám.
Lão không biết chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra nếu rời mắt khỏi người phụ nữ đó dù chỉ tíc tắc. Vì thế, Kurokawa còn không dám di một nhãn cầu, chứ đừng nói là cả cái đầu. Nó như thể lão đang bị bóng đè vậy.
“Có vẻ ta làm hơi quá. Mà, nếu đây là vụ mà luật pháp có thể xử lý, hình phạt luật pháp đưa ra chắc cũng đủ rồi. Tuy nhiên các người đã đi quá xa. Nên dĩ nhiên hình phạt cũng phải lớn hơn những gì luật pháp cho phép.”
“C-cái gì…?” Kurokawa cảm giác cổ họng mình nhanh chóng trở nên khô khốc. “Mày không phải là cảnh sát… Chẳng lẽ mày là người của tổ chức tội phạm-…?”
“Đừng đặt ta ngang hàng với chúng chứ.”
Giọng của người phụ nữ không trầm cũng không bổng. Giọng nói ấy phát ra nhẹ nhàng và trơn tru. Tuy nhiên, chất giọng ấy có gì đó khiến Kurokawa câm lặng ngay lập tức.
“Thật ra thì, ta là ai không quá quan trọng. Nhưng nếu lão muốn lãng phí thời gian đặt câu hỏi quý giá của mình cho nó thì cũng được thôi.”
Người phụ nữ giơ một ngón trỏ mảnh mai lên.
“Thứ nhất: Ta là người không muốn những kẻ như lão gia tăng số lượng. Tuy nhiên, ta không hoàn toàn phản đối việc sử dụng sức mạnh Youkai.”
Người phụ nữ giơ tiếp ngón giữa lên.
“ Thứ hai: Có vài loại Youkai nguy hiểm tới mức lão sẽ chết ngay khi gặp chúng.”
Rồi người đó đưa ngón áp út lên.
“Và cuối cùng: Lão đã nghe tới Bách Quỷ Dạ Hành bao giờ chưa?”
Một tuần sau khi trận bão quét qua Đảo Zashou, các thành viên của Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo ập lên đảo cùng một đội chống bạo động. Họ tìm thấy vô số tử thi thối rữa, nhưng lại không tìm ra nổi lũ thủ phạm.
Họ tưởng rằng những kẻ đó đã bỏ trốn, song tàu đánh cá của dân đảo vẫn còn neo ở bến cảng.
Và…
Có một điều mà các điều tra viên không thể biết được vì số lượng thi thể lớn đến mức phải mất hàng tháng trời mới xác định được tất cả.
Phải.
Hoàn toàn có khả năng xác thịt thối rữa của đám dân đảo đang lẫn lộn với những thi thể khác.
Tôi chẳng ưa gì cái chốn thôn quê. Đó là lý do tôi chớp lấy cơ hội có cuộc sống tự lập tại thành phố khi theo học một trường cấp ba dự bị đại học. Việc gia nhập Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo cũng vì lẽ đó, không may, vị trí của tôi ở đó lại quá thấp bé, cùng quẫn. Tôi thậm chí dùng tới cả nhánh phả hệ cũ nhằm đổi họ chỉ để xóa mọi liên hệ với Intellectual Village dù có chưa kết hôn đi nữa. Bất chấp sức khỏe thế nào, sống chết ra sao tôi cũng sẽ trụ lại nơi này đến cùng.
Một điều nữa…tôi ghét Youkai.
Không biết Edo xưa thế nào, nhưng Youkai giờ không hiện hữu nơi thành thị tràn ngập nhựa đường và bê tông. Tất nhiên, vẫn còn đó những ngoại lệ, những nơi với cảnh quan phù hợp như Nara hay Kyoto chẳng hạn. Vì thế mà tôi khao khát sống tại Tokyo này.
Nhưng trớ trêu thay Tokyo cũng có những vùng nông thôn nữa.
Và mỗi khi sự cố phiền phức nhất định ập tới, tôi lại phải lê thân tới chốn ấy.
“…Vậy, đây là nạn nhân thứ ba.”
Đảo Zashou, một đảo đơn gần với Quần đảo Ogasawara nhưng đủ xa để tự loại mình ra khỏi Di Sản Thế Giới. Và chính lý do ấy khiến vo số doanh nghiệp muốn tận dụng cái tài nguyên của nó cho mục đích làm giàu, đã tài trợ việc lập ra một trong Intellectual Village hàng đầu quốc gia, dù đáng nhẽ hòn đảo phải thuộc sở hữu của đô thị Tokyo.
Liếc sơ qua, biển ở đây xanh thắm tựa hồ trong những thước phim tài liệu, nhưng nhìn kĩ, ta mới thấy những thứ hình dạng như phao cứu sinh nổi lềnh bềnh cách đều nhau. Chúng lấy năng lượng từ chính ánh sáng mặt trời và lực nổi với mục đích theo dõi hải lưu và lượng oxi trong nước hàng giờ.
Có vẻ ngư dân ngày nay không chỉ đánh cá tài, mà cả máy tính bảng chống nước chống muối cũng xài mượt mà lắm.
Cái chỗ tôi đứng hiện tại là một cầu câu cá (được dựng nhìn) xập xệ. Trên cái cầu cố định bởi bê tông ấy có chiếc thùng kim loại vừa đủ một người ôm.
Mặt ngoài cái thùng ướt nhẹp, có khi mới nãy thôi, nó vẫn nổi trôi khắp biển.
Sĩ quan cảnh sát trong đồng phục hải quân xanh ướt nhẹp thuật lại mọi thứ cho tôi với giọng bàng hoàng. Chắc hẳn anh là người lôi chiếc thùng lên với sự trợ giúp từ một ngư dân.
“Mới đầu tụi tui tính tự mình giải quyết chuyện này, nhưng đây đã là vụ thứ ba trong tuần rồi. Thú thật, mọi thứ giờ là quá tầm tụi này. Biết là phiền, nhưng thôi cũng đành cậy nhờ vào sở các anh cả.”
“Ngại cái gì. Việc của tụi này thôi mà. Nhưng…cái xác này.. khó nhìn thật đấy.”
“Giờ có cả loại xác chết ưa nhìn nữa à?”
“À không..không. Nhưng cái xác này khó chịu lắm luôn ấy. Nó không đơn thuần chỉ là giết người đâu. Những kẻ gây ra vụ này không thỏa mãn với thế, chúng muốn hơn thế nữa. Một cái chết tàn độc cho nạn nhân, cái chết khắc sâu sự ghê sợ vào tâm trí bất kì ai chứng kiến nó.”
Chắc mình nên cảm ơn họ vì giúp mình đỡ mất công phủ bạt xanh lên thi thể, Tôi nghĩ khi nhòm vô cái thùng.
Trong đó là một người đàn ông trưởng thành, đã chết.
Thời gian tử vong, có lẽ khoảng hai hay ba ngày trước. Tình trạng thi thể không quá tệ, hẳn là do nó trôi nổi trên biển suốt thời gian qua, nên không bị giòi đục hay ruồi bu lấy.
Mà anh ta cũng không phải người gốc Tokyo.
Phần cổ anh ta gân guốc hơn so với người bình thường và cả cái khuôn mặt bặm trợn kia nữa. Ngoài ra, tôi còn thoáng thấy hình xăm dưới cổ áo. Hình xăm phương Tây khá phổ biến gần đây, nên có vẻ là “hàng xịn” đó.
Tứ chi nạn nhân bị cắt lìa và máu bê bết bên trong chiếc thùng.
“Hai cái xác trước cũng thế." Viên sĩ quan mặc đồng phục nói. “Dựa trên hình dạng vết thương thì hung khí có vẻ là loại dao cùn như rựa. Thêm vào đó, các chi bị cắt đứt đều bị siết chặt bởi dây cước, có lẽ là để cầm máu.”
“Vậy nguyên nhân tử vong là…?”
“Cần giám định pháp y mới biết chi tiết được, nhưng có vẻ không phải là do mất máu. Là suy đa cơ quan do mất nước. …Nói cách khác, có vẻ là anh ta chết vì đói.”
Tch.
Phương thức y hệt như cách mà tụi mafia cướp biển Okinawa hay làm. Không lầm thì “đày ải” là tên mà chúng đặt cho nó. Nạn nhân sẽ bị chặt bỏ tứ chi, rồi nhét vào trong thùng rượu hay thùng sắt, rồi thả trôi trên biển. Những kẻ tội nghiệp ấy hoặc lật nhào và chết chìm hoặc thành xác khô nhờ tắm nắng mỗi ngày. Cũng có người kể về vài kẻ chết vì bị hải âu mổ, mà có thế nào thì cũng chả cứu nổi nữa.
“Phiền ghê.”
“Thì đó.”
Tôi không chắc đây có thật là việc của Bộ phận 1 không. Bởi nếu đã dây đến đám mafia cướp biển, thì nên để lại cho bộ phận phòng chống tội phạm có tổ chức hay PSIA thì hơn. Dành ăn ở địa bàn của sở khác nhằm thăng tiến chưa bao giờ là ý hay cả, có vẻ tôi lại dây vào một vụ tệ hại nữa rồi.
“Cho chắc thôi, anh ta là người Nhật, đúng chớ? Đây không phải gã ngoại quốc nào đấy dính vô đám mafia cướp biển đâu nhỉ?”
“Ừ, có thể là người Nhật lắm. Hơi khó để xác thực danh tính dựa vào vẻ ngoài, nhưng răng cửa giả có vẻ là mẫu của Nhật. Và dù dòng biển có nhanh tới đâu, thì gã này cũng sẽ khô quắt nếu trôi dạt từ khơi xa thôi.”
“Với lại anh ta hình như có cả hình xăm nữa. Vụ này có khi động tới cái tổ chức tội phạm to nào đó thiệt.”
“Hình xăm thì xăm lên trước hay sau khi chết đều được cả thôi.”
“Ừa. Mà hình xăm về cơ bản cũng là một loại thương tổn thôi. Giám định pháp y là biết ngay.”
Lời tôi nói có hơi lạnh nhạt và thờ ơ, nhưng tính tôi là vậy, biết sao được. Thú thật, tôi không hề hứng thú với tử thi. Nếu đã là giết người, thì tôi sẽ dốc sức tóm tên sát nhân, nhưng đó là vì gia đình nạn nhân và ngăn thêm thảm án diễn ra thôi. Nói cách khác, động lực công việc của tôi đến từ những người đang sống.
Có điều…
Với vụ này thì tội ác sẽ chả nghỉ ngơi nơi đây đâu, nghĩa là tôi có thêm chút động lực rồi. Chút thôi.
“Giờ thì…”
Còn có một chuyện phiền phức nữa tôi phải giải quyết.
Tôi rời ánh nhìn từ chiếc thùng kinh khủng về phía bến.
“Hey, đồ cuồng trinh thám.”
“Gì thế?” Một con nhóc lên tiếng đáp lại.
Tuy nhiên, giọng nói lại phát ra từ nơi thấp hơn ta thường nghĩ. Nó phát ra từ độ cao khiến người ta liên tưởng cảnh ai đó mặc đồ bơi và nằm dài trên chiếc ghế đi biển đặt ở bến tàu.
Oh, đó không phải là phép liên tưởng đâu nhé.
Một nữ sinh trung học với bộ ngực gần như phẳng lì thực sự đang tắm nắng trong bộ đồ bơi hai mảnh màu vàng.
“Nhóc làm gì ở đây thế?”
“Thô lỗ thế. Em tới đây trước anh kia mà, thám tử. Em chỉ đang tận hưởng kì nghỉ hè của mình thôi mà.”
“Tôi không nói vụ đó!! Nhìn đi! Thấy dải băng này không!? Nhóc đang ở trong nó đấy!! Theo lẽ thường nhóc phải ở bên ngoài chỗ này!!”
“Sao anh không bình tĩnh lại và để bản thân bị mê hoặc bởi cơ thể đáng yêu này của em nhỉ.”
“Thôi uốn éo một cách tởm lợm như rắn lột da rồi lượn khỏi đây ngay. Xùy, xùy.”
Tôi khuân cả chiếc ghế đi biển cùng cô nhóc tên Enbi và ném ra ngoài dải băng vàng.
Sao không ai sút nó ra khỏi đây vậy trời ?
“Oh, là vì khí chất táo bạo của em đấy.”
“Có thể nhóc có linh khí của Dosojin, nhưng nhóc vẫn là nữ sinh trung học mà thôi. Và chỉ thế thôi.”
Không như tôi, nhóc này lại hào hứng với tử thi. Trừ án mạng ra, thì con bé chả đếm xỉa tới ai sất. Nên nó mới trông vô phép thế đấy. Mà thôi, con bé cũng đem lại nhiều lợi ích lắm, thế mới nói, xã hội này vẫn còn công bằng mà.
Dù là nhóc ấy ghét cay ghét đắng những sĩ quan cảnh sát cấp cao thường phong tỏa toàn bộ hiện trường đó.
Sau khi dời chiếc ghế bãi biển đi, tôi hướng lại phía hiện trường vụ án, nhưng những ngón tay mảnh mai của Enbi túm lấy cổ bộ com-lê của tôi.
Và rồi nhóc ấy thì thầm vào tai tôi.
“…Anh thực ra không nghĩ đây là tác phẩm của mafia cướp biển, đúng không?”
“Sao cơ?”
“Xong việc ở đây đi, rồi em sẽ cho anh thấy.”
Cách con bé nói vô cùng mờ ám.
Rồi cái thứ cuồng trinh thám lôi ra một quyển sổ ghi chú bọc da móc vào quần bơi. Không, đó hóa ra là chiếc smartphone có vỏ bọc như quyển sổ bao da. Nằm dài trên chiếc ghế đi biển, con bé lướt những ngón tay mảnh mai đầy uyển chuyển trên chiếc smartphone. Có vẻ nhóc ấy hết hứng với tôi rồi.
Thảnh thơi tắm nắng cạnh một tử thi trong một kì án thế này đúng chỉ có nhóc ấy thôi. Chỉ là một đứa nhóc trung học lại có thể nắm kèo trên khi nói truyện với một thám tử từ Bộ phận 1. Chuyện có thế nào, thì con bé vẫn sẽ điềm nhiên vượt qua mọi ranh giới như thể chuyện vốn phải thế. Nhưng phải thú thật là tôi có hơi ghen tị với cách xử lí mọi việc của cô nhóc tưng tửng ấy. Song, tôi không có hứng bắt chước Enbi.
Cái công việc này có bế tắc đến đâu đi nữa, thì tôi cũng dính vào nó đủ lâu tới mức khó bỏ rồi.
Tôi không có gan bỏ việc rồi mở quán ramen hay gì gì khác.
Hẳn cũng vì thế, mà giờ tôi vướng vào mớ bòng bong này đây.
Tôi trở về khu vực phong tỏa, viên sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục hỏi.
“Chúng ta nên làm gì giờ?”
“Hỏi hay đấy.”
Nếu gã này chỉ mới bị giết trên đảo này và bị nhét vô thùng, việc cần làm chỉ là lật tung cả hòn đảo thôi. Nhưng khổ nỗi là gã lại trôi tới đây.
Pháp y sẽ chả tìm nổi dù chỉ một cọng tóc hay dấu vân tay từ cái chỗ này.
Và có xới từng tấc đất cái đảo này lên cũng chả tìm nổi danh tính của cái gã dạt vào này luôn.
Tất nhiên là vẫn cần điều tra hòn đảo, nhưng chả ai đảm bảo sẽ tìm ra gì có ích hết. Mấy cái dạng thủ tục chả đi đến đâu này khiến người ta nản vô cùng.
Vụ này đành chuyển lên sở điều tra lớn hơn vì là vụ giết người hàng loạt, mà nhóm thám tử tính cả tôi, đội pháp y và vài người khác nữa cũng chỉ có 20 mạng thôi. Lí do là vì không ai dám chắc có thể tìm ra manh mối từ đảo này. Các hòn đảo xung quanh đây, bất kì con tàu nào đi ngang, và cả những công ty có liên quan tới Intellectual Village – Đảo Zashou – đều phải điều tra hết. Việc này khiến chúng tôi phải dàn mỏng nhân lực ra mỗi nơi.
“Giờ thì cứ làm theo thông lệ thôi. Gọi người đầu tiên phát hiện chiếc thùng và người giúp anh lôi nó lên bờ tới đây để tôi hỏi vài câu.”
“Nhiêu đó thì tôi làm được. mà với tư cách thám tử Bộ Phận 1 trên đất liền, chẳng lẽ anh không thể làm gì đó…anh biết đấy…”hào nhoáng hơn” chút sao?”
Anh bạn cảnh sát trong bộ đồng phục cố làm cái gì đó khi thốt ra từ "hào nhoáng hơn”, nhưng tôi chả thể hiểu anh ta đang cố ám chỉ gì. Người gì mà kì quặc quá vậy. Có lẽ thanh niên này lậm phim hình sự quá nên nhầm tưởng gì ở tôi rồi. Trên thực tế, nếu thám tử Bộ Phận 1 lại làm cái trò ”hào nhoáng” như trên TV, kiểu gì anh ta cũng được ăn kẹo đồng từ tên sát nhân mình cố bắt. Sức mạnh của cảnh sát là sức mạnh tập thể. Nếu vứt sức mạnh tập thể qua một bên để tự tin khoe cá tính thì chỉ tổ rước họa vào thân thôi.
Nhưng nếu bạn thích thế, thì tốt nhất là bám theo tiểu yêu bên kia kìa.
Hoặc chị của Enbi cũng được.
Dù sao thì, quả thật là có một chuyện tôi phải làm với tư cách thám tử từ Bộ Phận 1.
“Chắc tôi sẽ tới nhà trọ kiếm phòng cho chúng tôi.”
“Hả?”
“Thì tôi cần đảm bảo chúng tôi có nơi nghỉ tối nay chứ. Cả một nhóm kia mà, chắc sẽ khó khăn lắm đây.”
***
Trưởng bộ phận hét lên trong điện thoại khi tôi kể phí trọ một đêm là 50.000 yên. Rồi nghe tôi giải thích ấy là cái giá hợp lí ở Intellectual Village cao cấp và hỏi nếu để cả đám ăn bờ ngủ bụi liệu Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo có đẹp mặt không, lão đành chấp nhận với tiếng hét giận dữ hơn. Nếu gặp phải giám đốc hay quan chức cao cấp khác thì chuyện chả dễ thế đâu.
Và khỏi phải bàn xem mọi người ăn mừng thế nào trước vụ đàm phán thành công của tôi.
Giá trị của tiền thuế có thể trở nên đôi chút không rõ ràng khi tới tay những người sử dụng nó.
Và rồi…
“…Sao nhóc cũng ở đây hả, đồ mê trinh thám chết tiệt?”
“Em nói rồi mà, em đang cố tận hưởng tốt nhất kì nghỉ hè này. Em tới đây trước anh đấy. Với cả, đây cũng là nhà trọ duy nhất trên đảo."
Tch.
Cảnh sát khó có thể bao trọn nhà trọ, nên tôi cũng đành chịu thế. Tôi quyết định mình cần phải nói thầm khi thảo luận về vụ án với các đồng nghiệp.
Hiện tại, tôi ráng tìm kiếm gì khác để phàn nàn.
“Mà này, cái tẩu kiểu quý ông Anh đó là gì thế ? Nhóc gan lắm mới dám dùng nó trước mặt sĩ quan cảnh sát đấy, vị thành niên.”
“Non, non. Đây chỉ là bạc hà thôi, thám tử à. Suy luận chút là ra mà. Dân ở Intellectual Village là đám cuồng tín trong việc xây dựng thương hiệu sinh thái và sức khỏe, có khi em sẽ bị đánh hội đồng tơi tả nếu nhả khói và xả tro bừa bãi từ cái tẩu này ấy chứ.”
Vừa nói, Enbi vừa đặt cái tẩu bạc hà vào một chiếc hộp thon dài và giắt nó vào mép đồ bơi của mình. Bộ đồ bơi hai mảnh của con bé không có túi để cất những đồ vật nhỏ, nên con bé móc đồ giống như chiếc smartphone kiểu sổ tay cùng kính lúp vào quần bơi của mình. (Con bé không đem ví, nên chắc nó sử dụng tiền điện tử cho mọi việc.)
Mà treo cả đống thế này, quần bơi sẽ không bị kéo tụt đấy chứ?
“Em tính toán hết để đảm bảo mấy sự cố ấy không sảy ra rồi. …Nhưng nếu anh muốn thì em có thể sắp xếp để nó xảy ra bất cứ lúc nào đấy.”
“Mh!? Khụ khụ!!”
Con bé vừa đọc suy nghĩ của mình à!?
“Con gái để tâm đến bề ngoài nhiều hơn anh tưởng đấy. Anh không biết duy trì ấn tượng ‘cô gái thơm tho’ mệt thế nào đâu. Em phải tính bộ mọi thứ trên người mình đấy.”
Tôi không thích chiều hướng cuộc trò chuyện này.
Cố hết sức thay đổi chủ đề, tôi tập trung vào đồ của Enbi.
“…Đã khi nào mà nhóc thực sự cần dùng tới cái kính lúp đó chưa?”
“Để tạo không khí thôi. Giống như mang theo lon rỗng giả lựu đạn khói trong mấy trò sinh tồn ấy. Chúng chẳng có ích lợi gì, nhưng phù hợp với tinh thần. Tất nhiên khi người ta chế tác kính hiển vi điện tử đủ nhỏ để mang theo, thì chắc hầu hết các vụ án sẽ được giải quyết theo cách đó.”
“Với một đứa cuồng trinh thám như nhóc, thì nên than thở về sự tiến bộ của khoa học mới phải chứ.”
“Em lại nghĩ đó là cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Giải quyết mọi thứ nhanh gọn chả phải chuyện tốt sao. Ta đâu nhất thiết phải chơi trọn ván bạc với đám tội phạm.” Giọng của Enbi sau đó nhẹ nhàng như thể con bé đang mời tôi đi dạo. “Mà, sao cũng được. Em có chuyện muốn nói, anh theo em ra đây nhé?”
“ Tôi còn đang dở việc.”
“Anh để việc thẩm vấn lại cho cảnh sát địa phương rồi giờ chỉ chờ kết quả thôi mà. Vả lại, đây là người chết thứ ba rồi, tốc độ điều tra ban đầu chẳng mấy quan trọng đâu.”
Đừng ra vẻ như nhóc biết mình đang nói gì.
Dù nhóc nói đúng.
Đâu đó ngoài kia, tên sát nhân man rợ vẫn đang rình rập. Thế nghĩa là chúng tôi phải chạy đua với thời gian để ngăn thảm án kế tiếp. Tuy nhiên, nếu có thêm thi thể tức là lại thêm đồ chơi cho Enbi, nên con bé rất phấn khích.
Tôi rời quán trọ cùng Enbi rồi cả hai vào sâu trong một bụi tre nhỏ. Khi tôi lê bước dọc con đường tản bộ bắc ngang địa hình nhô lên như ngọn đồi, nữ sinh cấp hai kế bên lấy chiếc smartphone có bọc sổ tay ra.
“Chàng thám tử đáng yêu, anh lúc nào cũng cần em giúp đỡ mà, vậy câu hỏi của ngày hôm nay là gì đây?
“Xin lỗi, nhưng vụ đó thì liên quan gì lúc này.”
Không như đám thám tử bất tài trong mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám, tôi sẽ không mếu máo với con bé vì không biết đáp án đâu.
Trên thế giới này có những vấn đề mà ta không được phép giải quyết dù biết rõ câu trả lời.
“Vả lại cuộc điều tra chẳng có gì là sẽ đi vào ngõ cụt vì lí do ngoại giao. Nên tôi cũng không muốn thấy nhóc tạo ra viễn cảnh ‘cuộc điều tra của cảnh sát bị tạm ngưng vì áp lực quốc tế vô tình lại được thường dân giải quyết’ đâu.”
“Kể cả khi đây là một vụ mạo danh mafia cướp biển để thoải mái tàn sát sao?”
“…Mạo danh?”
“Dù sao chúng cũng đâu có lí do để làm vậy.” Enbi nhẹ nhàng vẫy ngón trỏ. “Đặc điểm chung của nạn nhân là gì nào? Nạn nhân mới được tìm thấy thì anh không đủ thông tin, nhưng hai người trước thì khác.”
“Nam trưởng thành. Sức khỏe tốt. Người Nhật. Người đất liền, không có bất kì liên hệ với bất kì hòn đảo nào xung quanh đây. Tất cả đều bị cắt tứ chi trước khi bị nhét vào thùng và thả trôi trên biển.”
“Còn một điều nữa.” Nhóc cuồng trinh thám chen ngang. Con bé loáy hoáy với chiếc smartphone để thu thập mọi dữ liệu điều tra. "Trên người nạn nhân tìm được vài hạt giống lúa nổi tiếng trong một túi nhựa trong suốt.”
“…Thợ săn thực vật.”
“Một chùm nho từ Intellectual Village có giá 30.000 yên. Chuyện kẻ nào đó lẻn vào làng trộm hạt giống những đặc sản nổi tiếng là chuyện thường thôi."
“Vậy nạn nhân là những thợ săn thực vật đang tìm cách bán hạt giống cho mafia cướp biển, nhưng đàm phán bất thành nên chúng giết người diệt khẩu?”
“Um, này? Anh không nghĩ tại sao mafia cướp biển lại không lấy hạt giống trước khi thả trôi họ à? Nếu chúng rảnh đến mức ngăn máu chảy bằng dây cước sau khi cắt tay chân họ, ít nhất chúng cũng phải kiểm ta tài sản của họ chứ." Enbi nói. “Với cả, đám ở Okinawa chẳng có lí do gì để thèm khát mấy thương hiệu tên tuổi ấy đâu.”
“Sao lại không? Đồ từ Intellectual Village đó.”
“Gạo đất liền ngon chỉ khi nó được nấu theo cách đất liền. Nguyên liệu địa phương ngon nhất khi được nấu bằng cách địa phương. Khách hàng chính của họ là người Trung Quốc nhưng sự bùng nổ thực phẩm nhật đội với người Đài Loan đang mất dần, nên em không nghĩ nó đáng để liều mạng đâu. Hoa quả hay mấy món anh từng ăn giờ khác lắm. Nhiều người thậm chí đặt những thứ đó qua đường hàng không để tránh sử dụng chất bảo quản.”
“Ý nhóc là chúng ta nên loại trừ khả năng mafia cướp biển dính líu vụ này chỉ với nhiêu đó?”
“Em không dạy cảnh sát phải làm gì, thích thì các anh cứ việc phí sức thôi.”
Chết tiệt, ghét con nhỏ này quá.
“…Nếu ta loại trừ mafia cướp biển, vậy còn khả năng nào khác nữa?”
“Em không dám khẳng định, nhưng suy luận của em là thế này.”
“?”
“Sân khấu ở đây là Đảo Zashou. Giờ thì, ngành chính của nó là gì? Nào, Uchimaku-kun.”
“Nuôi ngọc trai và hàu. Trớ trêu thay những thứ nuôi trồng ấy lại giá trị hơn đồ tự nhiên.”
“Chính xác thuật ngữ người ta dùng là nuôi trồng hải sản. Thay vì làm trong khu vực hoàn toàn biệt lập, họ để cá nở phát triển ở biển. Họ sử dụng một hệ thống thông minh khá tiên tiến cho việc này. Thay vì để đám cả tung tăng phát triển rồi thu về khi đủ lớn, họ lại dùng một lượng lớn cá con xen lẫn vào chuỗi thức ăn. Cứ thế, họ có thể phát triển thêm nhiều cá hiếm và đắt hơn. Lượng cá nhất định và loại cá ở đó đều có thể được dự đoán bằng chương trình.” Enbi vừa hí hoáy với chiếc smartphone vừa nói, có thể con bé vừa tra mớ thông tin ấy xong. “Nuôi trồng hải sản là ngành chính của họ còn vùng nội địa thì trồng những thứ như thanh long và xoài. Họ lợi dụng nóng lên toàn cầu và kiếm lời từ trái cây nhiệt đới.”
“Và việc đó có liên quan gì đến suy luận của nhóc?”
“Uhm,” Enbi cười toe toét đáp lời. “Chính xác thì từ đâu mà đám thợ săn thực vật ấy có được số hạt giống lúa thượng hạng ấy?”
***
Trên đường trở về từ chuyến tản bộ qua rặng tre, chúng tôi vô tình vướng vào một dị tượng.
“Gh!?”
Tôi đột nhiên thấy nằng nặng nơi lưng.
Sức nặng ấy ngang với ba, bốn hòn đá muối dưa.
Khi tôi còn đang rên rỉ bởi cái gánh nặng trên lưng thì hai cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ tôi từ phía sau. Hai cánh tay ấy mang cảm giác khá ẩm ướt.
Khôngggg!!
Thời khắc Youkai nổi tiếng của Intellectual Village bắt đầu rồi!!
“Cái gì vậy!? Konaki Jiji ư!? Có hơi ướt thì phải!”
“Hmm. Từ vẻ ngoài, em đoán cô ta là Nure Onna.”
“Loại Youkai gì mà tên nghe biến thái thế!?”
“Eh? Cô ta là loại Youkai kéo bất kì đàn ông nào mình thích xuống đáy sông. Cô ta không có bồng theo con, nên có thể sẽ hút máu anh đấy.”
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhh!?”
Sao nghe nguy hiểm quá vậy! Thế nghĩa là mình sắp bị giết bởi một Youkai ngay lúc này sao!?
Nguy hiểm từ đâu rơi xuống vậy trời.
Chính vì thế mình mới ghét vùng nông thôn đấy!!
“Cô ta đang trên lưng anh nên chắc anh không biết, nhưng mà…”
“S-sao cơ?”
“Cô ta trông như GAL 20 tuổi ấy. GAL đấy nha. Hiếm thấy một Nure Onna thế này lắm. Thám tử nè, nếu anh tự thấy mình may mắn lúc này vì cô ta không phải là con rắn khổng lồ có đầu phụ nữ thì anh thật sự là tên cuồng Youkai đấy!”
“Tôi chẳng muốn trở thành kẻ như thế đâu…!! Chính vì cái tuổi thơ dữ dội với đám này nên tôi mới phải tìm cách trốn lên thành phố đấy!!”
Cô ta chẳng nói tiếng nào cả!
Mình chả muốn đụng phải thứ gì mụ Zashiki Warashi ấy, nhưng sự im lặng hoàn toàn này đáng sợ quá!!
“ Anh chỉ cần tránh xa con sông và phóng hết tốc lực về bờ là ổn thôi, mà chắc thế.”
“Thế ra tôi lãng phí nhiêu đó năng lượng mà chẳng nhận lại gì ư? Tôi đã làm gì mà lại phải chịu cảnh này chứ!?”
“…Không phải đó là sơ lược về công việc của sĩ quan cảnh sát à?”
Tôi biết không đời nào tôi có thể về lại quán trọ với cái thứ này trên lưng.
Tôi chắc chắn sẽ sấm mặt ngay trên đường về. Kế đó, là chuyến tham quan lòng sông miễn phí.
Mình không làm gì được sao?
Với suy nghĩ đó, tôi móc di động ra. Ưu điểm của Intellectual Village là mạng lưới liên lạc phủ khắp mọi nơi dù nó nhìn có như miền núi.
“A lô? Cậu mang xe tới đây được không!?”
“Không công bằng!! Anh phải tự làm bằng chính sức mình chứ!!”
***
Khi xe tới rặng tre, Nure Onna đột nhiên thả lưng tôi ra và bỏ đi. Cô ta rõ ràng là loại biết mình biết người mà. Là một sĩ quan cảnh sát, tôi không thể phớt lờ việc một thiếu nữ ăn mặc mỏng manh trong bộ đồ ướt sũng (nhìn kĩ hơn sẽ thấy bộ đồ đó gần như trong suốt ở nhiều chỗ khác nhau) khuất sâu sau rặng tre, song đấy đâu phải con người. Cô ta là Youkai, đã thế còn là loại Youkai nguy hiểm nữa. Thay vì bảo vệ thì tôi cần tránh xa cô ta ra. Nếu không làm thế cái mạng này chả giữ nổi mất. Tôi chỉ là loại thám tử thấp cổ bé họng. Là loại sẽ về thăm tổ tiên ngay nếu cố thể hiện như mình là nhân vật chính câu truyện, thế nên tôi phải hành động sao cho cẩn thận.
Cuộc điều tra hôm ấy của chúng tôi cũng chẳng thu về gì.
Cả đám cứ thế mà làm tới khi tối mịt thì về với nhà trọ.
Là thám tử của sở cảnh sát Đô thị Tokyo, không có nghĩa là bọn này có thể xử lý vụ án nhanh gọn lẹ trong 60 phút như trên phim đâu. Cảnh sát đâu phải đấng toàn năng, chúng tôi chỉ cố phá án nhanh nhất có thể, để không có thêm nạn nhân nào nữa.
“Gió đang nổi lên rồi.” Wajima-san, pháp y viên tới đảo Zashou cùng cả nhóm nói.
Mọi người tập trung tại đại sảnh cho khách để ăn tối, và Wajima-san hẳn là rảnh rỗi hơn là thám tử như tôi. Dù gì thì anh ấy cũng chẳng làm đươc gì nhiều khi mà cả hiện trường vụ án hay bằng chứng còn chưa tìm nổi.
“Họ nói một cơn bão đang hướng về nơi này. Là cơn bão nói tới lúc trước ấy. Gửi thi thể đi bằng trực thăng sớm nhất có thể quả là đúng đắn.”
“Ugh, thiệt sao?”
Vận tốc tối đa của gió vùng bão là 30 m/s. Có vẻ Đảo Zashou nằm ngay đường đi của nó, có lẽ là chúng tôi chẳng thể dùng được tàu, trực thăng, hay máy bay nào nơi này rồi.
“Dù gì cả đám cũng không thể rời đảo trong 2 tuần tới vì công việc. Chắc tới lúc đó bão sẽ tan thôi.”
“Tôi vẫn có linh cảm xấu khi biết mọi phương tiện đều không hoạt động.”
“Do anh coi mấy bộ phim truyền hình kịch tính tận 2 giờ liền chớ gì?”
“Cái tôi lo là đồ ăn và những vật dụng khác mà chúng ta cần cơ."
Tôi thở dài.
Intellectual Village được chăm sóc rất kĩ, nên có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì với hệ thống nước hay đường điện cả.
“Nếu có chuyện, thì chúng ta đành dựa vào Jizo Nón Lá thôi.”
“Đó có phải là chuyện về Youkai đâu. Và có lẽ Youkai duy nhất quanh đây là Nure Onna.”
“Tên Youkai gì mà hay thế. À theo ngư dân địa phương thì Funa Yuurei hay xuất hiện vào những lúc như vậy.”
“Hehh. Nghe hợp với một Intellectual Village tập trung vào khai thác thủy sản đó.”
“Tôi sống ở thành phố, nên mấy thứ như Youkai có hơi lạ lẫm.”
“Ghen tị thật đấy.”
Tôi rời bỏ quê hương vì muốn sống ở nơi như thế, nhưng có vẻ chưa bao giờ thành công cả. Cả đám nói chuyện thêm một lát trong lúc ăn phần cơm trắng, rồi chuyển sang bàn về công việc chẳng mấy hợp với bữa ăn.
Ví dụ…
“Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, nhưng mà đây có thể không phải là vụ án giết người hàng loạt.”
“Anh cũng vậy sao, Wajima-san?”
“Ba thi thể dạt vào bờ đều trong thùng, và vào những thời gian khác nhau. Tuy nhiên, thế không có nghĩa họ bị thả trôi trên biển theo thứ tự đó. Thêm nữa lúc đó họ vẫn còn sống, nên chúng ta không thể dựa vào thời gian tử vong dự kiến được.”
“Ý anh là họ bị thả trôi cùng một lúc từ thuyền hay hòn đảo khác và đơn thuần là dạt vào bờ theo thứ tự này sao?”
“Nơi đây có nhiều dòng hải lưu giao nhau, biến đây thành khu vực phức tạp. Nhưng thế lại đặt ra một câu hỏi khác.”
“Ừ, có phải chỉ có ba người đó bị thả trôi thôi không?”
“Có thể còn có nhiều nữa. Chúng ta chưa nghe thấy có gì trôi dạt vào đảo nào khác, có khi họ lật nhào rồi chìm trên biển cũng nên. Mà có thể vẫn còn ai khác trôi ngoài đó nữa. Như tôi đã nói, hải lưu ở đây phức tạp lắm.”
“Họ có vẻ đều là thợ săn thực vật nhỉ.”
“Ừ. Cả ba người họ đều giữ hạt giống những thương hiệu tên tuổi.”
“Nhưng…” Tôi tính nói, nhưng bà chủ quán trọ tiến lại gần.
Bà ấy mời chúng tôi uống sake, nhưng tôi lịch sự từ chối và hỏi xin thêm một bát cơm trắng nữa.
“Ở đây sử dụng giống lúa đặc biệt à?”
“Không, chúng tôi có hợp đồng mua bán với tỉnh Akita về vấn đề đó. Tuy người ta hay nói đồ địa phương là tốt nhất, nhưng môi trường cận nhiệt đới trên đảo lại không hợp với lúa gạo Nhật.”
“Cảm ơn cô.” Tôi nói khi nhận bát cơm và người phụ nữ quay qua một nhóm khác. Tôi sau đó khẽ nói với Wajima-san . “Rõ rồi nhé. Nạn nhân có hạt lúa tên tuổi ấy, nhưng họ lấy nó từ đâu và đang đem nó tới nơi nào?”
“Trên đảo không trồng lúa, nên có lẽ nó không bị đánh cắp trên đảo để chúng mang tới nơi khác. Tức là nó tới từ bên ngoài để có thể trồng trên đảo sao?”
“Nhưng bà chủ nói môi trường ở đây không hợp với lúa gạo Nhật rồi còn gì. Không thì, họ đã bắt đầu tự mình tạo lên giống lúa gạo tên tuổi ấy rồi. Dù hạt giống có tốt thế nào, không trồng được thì cũng sẽ vô nghĩa.”
“Vậy lấy từ đây hay mang đến đây đều không đúng. Thế nghĩa là…”
“Ừ.”
***
Sau khi ăn xong, tôi rời đại sảnh về lại phòng. Tại đó, tôi gọi cho trưởng Bộ Phận 1. Lão ấy sẽ vẫn nhận được thông tin qua giám đốc hay quản lí dù tôi có không gọi đi nữa, song ổng có vẻ thích nhận tin trực tiếp từ những người ở thực địa hơn. Chúng tôi trao đổi thông tin, nhưng quả thật có vẻ sẽ để cả đám kiếm được tí gì hữu ích trong vài ngày đầu.
Không có gì đáng nghi tìm được trên các con tàu hay những hòn đảo khác.
Những chiếc thùng tới từ đâu, giờ vẫn là ẩn số.
Sau cuộc gọi với trưởng bộ phận, tôi gọi cho đứa cháu trai Shinobu. Mà không phải là vì công việc đâu. Tôi muốn hỏi về cơn bão kia. Tuy chỉ là một cơn bão trong vô vàn trận bão khác, nhưng nó lại diễu hành qua đủ các hòn đảo lận. Nên chỗ thằng bé sống có lẽ phải hứng chịu phần khai màn rồi.
“Khụ khụ…Chú à? Việc gì không chú?”
Giọng thằng bé có gì đó là lạ. Không hẳn là do tín hiệu hơi yếu đâu.
“Bị cảm à?”
“À.. thì, nàng Yuki Onna cháu gặp gần đây hơi hăng hái quá, nên…khoan, đừng!! Tôi không bận tâm mấy, nên cô không cần phải tốn công làm gối băng như thế đâu! Không, chờ đã…đồ ngốc!! Ý tôi không phải là cô nên bò vào trong futon để hạ nhiệt trực tiếp!!”
Tôi nghe thấy tiếng vật lộn bên kia điện thoại.
“Nhóc vẫn hút Youkai như mọi khi nhể.”
“Thế đám đó thì ghét chú à?”
“Chú chịu không nổi Youkai. Luật pháp không áp dụng được với chúng. Nếu chúng phạm pháp qua “Linh thức” thì ta chỉ có thể tóm lũ con người phạm pháp đứng sau. Không có luật nào trừng trị Youkai. Nếu có ai chết, thì đó cũng chỉ coi là vì vài tảng đá rơi. Chẳng điều tra hay gì hết. Với loại làm việc vì người sống thay vì kẻ đã chết như chú thì chả còn gì tệ hơn thế. Nếu đứng trên quan điểm luật pháp mà nghĩ thì…”
“…Uhm, chú à. Zashiki Warashi bên cạnh cháu đang cười toe toét và nói cô ta từng né chú vì ánh mắt kì lạ khi chú nhìn vào gáy cô ta thời niên thiếu đấy.”
“Wahh!! Wahhh!!”
Con Youkai ăn bám chết tiệt đó! Mụ lại dựng chuyện nữa rồi!! Vì thế mà mình mới ghét quê nhà đến vậy đấy!!
“Có vẻ nhóc đang cảm nặng đấy, nhưng nếu chỉ thế thôi thì chắc cũng chẳng tệ lắm. Ta mừng vì trận bão không thổi bay mái nhà hay gì.”
“Đây đâu phải Ba Chú Lợn Con, nên khỏi lo đi ạ. Intellectual Village nhìn vẻ ngoài hơi xập xệ nhưng toàn là cố tình cả thôi. Chưa kể cháu còn nghe ngôi nhà này khá bền với thời gian nữa. Trải qua hàng trăm năm hẳn phải vững lắm. Tòa chung cư làm từ bê tông cốt thép còn khó mà được thế.”
“Đúng thế nhỉ. Mà, chú gọi cũng chỉ để hỏi nhiêu đó thôi.”
Những ngôi nhà cổ của Nhật vững chắc đến vậy vì mái và tường được thiết kế sao cho dễ dàng sửa chữa. Cả phần mái dễ dàng tháo và lắp chỉ trong một ngày. Còn nếu gia cố bằng bê tông thì chỉ có nước chờ nó xuống cấp thôi.
“Chú cũng nên cẩn thận đấy. Cháu nghe nói chú không cần đối phó với Youkai khi rời khỏi những vùng nông thôn như thế này, nhưng Youkai không phải là sinh vật nguy hiểm duy nhất ở cái thế giới này đâu.”
“Ừ, ngay lúc này chú đang vướng một vụ như thế đây. Nhưng công việc mà. Nói thật là đối phó với Nure Onna hay Funa Yuurei còn vui hơn đấy.”
“Oh, những Youkai đánh chìm tàu ấy ạ? Cháu lúc nào cũng sống sâu trong đất liền, nên không rành những loại đó lắm. Những loài đó liệu có thể đánh chìm cả tàu chở hàng không nhỉ?”
“Suy nghĩ thông thường không áp dụng được với chúng đâu. Mà đã đánh chìm thì tàu nào chả được. Sang trọng như tàu du lịch hay to lớn như tàu sân bay như nhau cả thôi. Mà chắc nhóc hiểu Youkai có thể bóp méo sự tự nhiên như thế nào nhiều hơn chú nhỉ. Chào ba nhóc hộ ta nhé.”
Nói xong, tôi rập máy.
Con người là những kẻ đáng sợ.
Tôi hiểu rõ đứa cháu Shinobu của tôi muốn nói gì.
Câu hỏi là, con người đáng sợ này đang nơi đâu?
***
Tôi thức giấc ngày thứ hai vì tiếng mưa lạch tạch táp vào cửa sổ. Thời tiết tệ đến mức gió dường như đủ sức thổi bay cả một chiếc xe nhỏ.
Thật tình tôi chỉ muốn rúc trong nhà trọ vì an toàn của bản thân, nhưng thân là một sĩ quan cảnh sát và là một thành viên của xã hội. Tôi không thể bùng một ngày vì thời tiết được.
Công việc bế tắc quá đi!
Thăng tôi lên làm thanh tra hay vị trí nào đó có thể đùn đẩy công việc không ưa cho người khác giùm đi mà.
Tuy nhiên, suy nghĩ ấy vẫn làm tôi thấy chán nản vì tôi biết mình cùng lắm chỉ lên nổi thanh tra dù cho hệ thống có vận hành ra sao nữa.
“…Đáng lí mình nên làm việc nhiều hơn hôm qua.”
Phàn nàn thêm cũng chả ích gì.
Ngày đầu tiên trên đảo, tôi cái tôi làm chỉ là đặt nền móng cho cuộc điều tra. Hôm nay, tôi phải kiểm tra cả hòn đảo và thu thập thông tin cần thiết từ dân cư.
Thời tiết tệ đến mức mang ô cũng chả giúp được gì, nên tôi mượn áo mưa từ nhân viên nhà trọ rồi ra ngoài. Tuy nhiên, áo mưa lại khiến tôi thấy nóng bức và ngột ngạt. Tuy ngăn được nước mưa, thế nhưng nó lại làm mồ hôi của tôi không thoát ra ngoài nổi. Bộ com-lê của tôi chắc ướt đẫm rồi.
Những thám tử cảnh sát khác có lẽ đã tới làng để lấy lời khai người dân ở đó, còn tôi thì lại đi rọc theo rìa đảo vì còn tò mò một truyện.
Đảo Zashou là một hòn đảo nhỏ. Tọa lạc ở phía đông nam là một ngọn núi nhỏ chỉ cao chừng 200 mét và vùng đất tương đối thoải trải ra ở tây bắc. Ngôi làng nằm ngay khu vực tây bắc ấy.
Cây tự nhiên chính trên đảo là tre. Điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với mấy thứ cây trái như thanh long, xoài trong các đồn điền. Nói thật là tôi thấy nó hơi đáng sợ. Thứ mà bạn gọi là“cây xanh” ở chốn này, lại chẳng tí gì là "tự nhiên”. Lợi ích con người đã xóa nhòa cảnh sắc tự nhiên. Hòn đảo chắc chắn đã từng có “tự nhiên” của riêng nó, song giờ đã bị nuốt chửng bởi khuôn mẫu “hòn đảo nhiệt đới”.
“Yahallo! Anh làm gì thế, thám tử? Trộm hoa quả à?”
“Nhóc ở đây làm gì hử, thứ cuồng trinh thám?”
Mà còn mặc đồ bơi giữa trời bão chứ ?
“Em không muốn nghe điều đó từ kẻ mặc áo mưa trong thời tiết nhiệt đới ẩm ướt này đâu. Đó là một dạng ăn kiêng à?”
Con bé lại đọc suy nghĩ của mình nữa !?
“Gió cỡ này sẽ biến cái ô thành rác trong năm giây còn áo mưa thì thôi đi. Không phải ra ngoài trong đồ bơi là hiêu quả nhất sao? Hợp với tự nhiên mà.”
Như mọi khi, con bé móc đủ thứ như smartphone sổ tay, kính lúp ở quần bơi.
…Con bé có chắc là chiếc smartphone sẽ ổn trong cơn mưa này không thế?
“Vậy sao nhóc lại đi đường núi trong đồ bơi?”
“Anh cũng đâu đi thẳng tới để hỏi dân làng, nên lí do của hai ta chắc giống nhau thôi.”
“Đứng đây chỉ thêm phí thì giờ. Vừa đi vừa nói vậy.”
“Ý hay đó.”
Chúng tôi đi men theo một đồn điền đầy trái cây phủ trong lưới để tránh gió làm tổn hại.
“Anh xem xét quanh đảo chưa?” Con bé hỏi.
“Chưa.”
“Chỗ núi có một cái hang. Nhưng em chưa kiểm tra trong đó."
“Quyết định khôn ngoan đấy.”
Người ở thành phố có thể tưởng tượng đến việc khám phá hang động mình đi ngang qua, song người nông thôn thì không bao giờ làm thế. Chúng nhung nhúc những loại bọ như rết và nhện, chưa kể luôn có nguy cơ sập hầm, thiếu oxi, hay khí núi lửa. Hang động đá vôi được bảo tồn cho khách du lịch thì không nói, nhưng khám phá lối vào nhỏ ngẫu nhiên mình tìm thấy lại nguy hiểm như bò vào ống mương dẫn thẳng tới hệ thống cống rãnh.
“Nhà nghỉ duy nhất ở đây là quán trọ chúng ta đang ở. Ngôi làng có một cửa hàng đồ ngọt nho nhỏ, một tiệm cắt tóc và vài quán bar. Ngoài số đó thì cũng chẳng có mấy nơi đang để anh chi tiền.”
“Một Intellectual Village kiểu mẫu đấy. Họ cố tình làm nó trông như đang giảm dân số. Quay phim hoài cổ sẽ hoàn hảo lắm đây.”
“Nhưng coi này.”
Enbi cúi xuống và nhặt thứ gì đó vùi trong bùn.
Đó là một hộp thuốc lá rỗng.
“Vậy vật này lại không hợp lý rồi.”
“Chỉ với nó thì chưa thể kết luận, nhưng đáng tìm hiểu đấy.”
Tôi thở dài rồi nhìn quanh.
Có vẻ như mình sẽ phải đi khắp nơi giữa mưa gió bão bùng để tìm thứ cần thiết củng cố lập luận của mình đây.
***
Phải quá trưa tôi mới có thể nghỉ ngơi sau cuộc điều tra.
Wajima-san từ đội pháp y mừng rỡ vì đã có việc để làm, thế nhưng tôi chũng chẳng thẻ ngồi không chỉ vì vừa bàn giao xong công việc. Giờ mọi thông tin cần thiết đều đã có, nên tôi phải tận dụng nó.
Giờ là lúc lấy lời khai từ người dân.
Lòng vòng kiếm từng người giữa cái trời mưa chẳng vui gì, nhưng công việc là công việc. Đây không phải lúc nằm dài mà chơi game đâu.
Tôi phải hỏi cả chục người những câu giống hệt nhau, nhưng tốt hơn hết là nên đi đến chỗ người ra vẻ ta đây nhất ngay lập tức.
Tôi sẽ cố hết sức để không gặp mấy thứ như thế, nhưng những người tôi hỏi chuyện rất có thể sẽ khai những lời họ chuẩn bị sẵn. Nên tốt nhất là hướng đến người đáng ngờ nhất đầu tiên.
“Chủ tịch hợp tác xã thủy sản có vẻ giống lắm. Đặc biệt là giữa cái kho hàng hóa cao cấp như Intellectual Village.”
Và thế là tôi tìm đến nhà chủ tịch hợp tác xã thủy sản đầu tiên.
Tên ông ta là Kurokawa Kai.
Nhà ở Intellectual Village được bán với khẩu hiệu “như ngày xưa”, nhưng nhà ở cái làng chài này lại khá bình thường. Căn nhà với vách gỗ và mái ngói. Mặc cho những gì cháu trai tôi nói, nó vẫn khiến tôi nhớ đến một trong những căn nhà thất bại trong Ba Chú Lợn Con.
Nhưng ảnh hưởng của Intellectual Village vẫn thấy rõ qua những tấm pin mặt trời trên mái. Lối sống sinh thái trở nên khá nổi dạo gần đây, nhưng sự bùng nổ đó gây nên bước nhảy vọt quá mức về giá cả chất bán dẫn, cái điệu cười toe toét vui vẻ như trong các quảng cáo thực sự không hợp lắm.
Tôi mong rằng có thể giải quyết tất cả ngay trước nhà, nhưng trận bão vẫn đang tạt mưa vào dưới mái hiên. Tôi đành phải cất bước vào cửa trước theo lời mời của Kurokawa-san.
“Ôi thôi nào. Nếu tôi cái cơ ngơi như thế, tôi đã sống trong căn nhà ngon hơn nhiều rồi.”
Ông ta có vẻ là một người dễ chịu lúc về già.
Tuy lưng hơi còng, nhưng cái khí chất từ ổng khiến tôi nghĩ ổng dễ dàng vác vật nặng làm cho một thám tử như tôi phải kêu lên vì đau đớn. Nói thẳng ra thì, ăn đấm của ổng chắc đau lắm đó.
Tôi hỏi ông ta qua qua mấy câu kiểu như người ta đang làm gì khi những chiếc thùng được phát hiện và ông ta đã làm gì cho đến khi cảnh sát được thông báo. Ngay khi ông ta nhận ra tôi chỉ đang hỏi mấy câu khuôn sáo và bắt đầu buông lỏng cảnh giác thì tôi bẻ cua vào trọng tâm vấn đề.
“Kurokawa-san. Tôi nghe nói ngành chính ở đây là nuôi ngọc trai và hàu.”
“Phải, nó được gọi là nuôi trồng hải sản. Nếu dùng những con tự nhiên thì chúng tôi không thể đạt được chất lượng mong muốn. Nếu muốn chất lượng cao hơn thế thì để con người can thiệp sẽ nhanh hơn nhiều. Tất nhiên, ta cần phải có một môi trường tự nhiên tuyệt hảo làm điểm khởi đầu.”
“Nhưng không chỉ có thế, đúng không?” Tôi hỏi thẳng. “Nơi đây nằm ở rìa ngoài Quần đảo Ogasawara. Tuy nhiên, những loài sống tại vùng biển ở đây không khác mấy với quần đảo đó. Nói cách khác, những loài được bảo vệ trong Di Sản Thế Giới và thường là mục tiêu săn trộm có thể được tự do đánh bắt ở đây. …Người mua chúng làm thú hiếm thay vì thức ăn có phải phổ biến hơn không?”
Đảo Zashou đã nhận các khoản đầu tư từ nhiều tập đoàn định sử dụng tài nguyên thiên nhiên ở cấp độ Di Sản Thế Giới của nó. Tuy nhiên, hầu hết đều dưới danh nghĩa nghiên cứu nơi sống của sinh vật biển, nên sẽ phải tuân theo chính sách bắt thả. Nếu khách vãng lai muốn câu cá ở đó, họ chỉ có thể câu ở những khu vực chỉ định được quản lí nghiêm ngặt. Họ không thể cứ chất lên thuyền đánh cá bao nhiêu mình muốn.
“Thám tử, có phải cậu đến đây để thảo luận với tôi chuyện đó không? Nếu vậy thì cậu đang lãng phí thời gian đấy. Cho dù chuyện như thế có xảy ra đi nữa, đó cũng chỉ là lũ săn trộm hèn nhát thôi. Chẳng có dính dáng gì đến hợp tác xã thủy sản này cả.”
Giọng lưỡi của ông ta thật quá trơn tru, song thực tế như thế lại càng đáng sợ hơn.
Người đột nhiên bị cảnh sát gán sự nghi ngờ vô lí thường sẽ kích động hơn nhiều.
“Cho dù có vậy đi nữa, hòn đảo này ban đầu cũng là trung tâm cho những kẻ đáng ghê tởm như thế.”
“Và việc đó liên quan gì đến chúng tôi?”
“Có đấy. Những thùng chứa tử thi đó đã dạt vào đây. Và chúng tôi phát hiện hạt giống của nhưng loại lúa tên tuổi trên người họ.”
“Đảo Zashou có sản xuất lúa gạo đâu.”
“Đúng vậy. Không thể lấy nó từ đây để mang đi nơi khác. Ngoài ra, khu vực này không hợp để trồng nó, tức là việc mang chúng từ nơi khác tới đây cũng không nốt.”
“Ý cậu là gì?”
“Đây là điểm trung chuyển.”
Không do dự, tôi tiếp tục nói mặc cho nhận thức rõ phương pháp này sẽ gây áp lực nhiều nhất lên người đàn ông. Quan trọng là phải giữ vững cái ảo tưởng rằng tôi đã nhìn thấu mọi thứ.
“Điểm trung chuyển nằm giữa A và B. Và loại lúa có thương hiệu không phải là thứ duy nhất đi qua đây. Có khả năng còn rất nhiều thứ khác nữa. Đó đều là những sản phẩm nếu chuyển trực tiếp sẽ rất nguy hiểm. Có thể một tổ chức tội phạm lớn dính líu tới vụ này. Trong quá trình phân phối đã xảy ra rắc rối gì đó và ai đấy phải bị ‘trừng phạt’. Đó có lẽ là những gì đang diễn ra ở đây.”
“Nếu đúng là thế, không phải cậu nên hướng sự tập trung ra ngoài hòn đảo sao?”
“Còn tùy thuộc vào việc những ‘hình phạt’ này nhằm vào ai.”
Có lẽ tôi không nên nói là “nhiều khả năng”.
Điều đó có thể tạo sơ hở trong cái ảo tưởng rằng tôi đã nhìn thấu mọi thứ.
“Nếu chúng nhằm vào ai khác và họ chỉ tình cờ dạt vào hòn đảo này thì không nói. Nhưng nếu những chiếc thùng đó được dùng để cảnh báo dân trên đảo này thì tôi khó có thể nói các ông không liên quan được.”
“Tôi nghĩ tôi đã hiểu câu chuyện của cậu rồi. Nó sẽ làm nên một bộ phim hay đấy.”
“Nhét người sống vào thùng rồi thả trôi trên biển hiển nhiên giống như một thông điệp, những hạt giống lúa tên tuổi cũng vậy. Dấu hiệu đó sẽ được tìm thấy sau khám nghiệm tử thi sơ bộ, tôi không nghĩ người bỏ công chặt tay chân và ngăn máu ngừng chảy lại bỏ qua điều đó. Nên vấn đề sẽ đơn giản thôi. Những hạt giống đó là thông tin cố tình dàn xếp cho ai đó nhìn thấy.”
“Nhưng cậu sai rồi.” Kurokawa-san nói trơn tru.
Ông ta có vẻ là loại người sẽ nói thẳng trong cuộc họp để phục vụ cho công ti dù cho có bị đồng nghiệp thù ghét.
“Chúng tôi từng thấy những con tàu đáng nghi neo ở vùng biển quanh đảo, nhưng chưa từng có cái nào vào đảo cả. Ít nhất là chưa từng có tàu nào liên hệ với chúng tôi.”
“Ông có thể chứng minh không?”
“Cậu cũng đâu chứng minh những điều kia được, đúng không?”
“Lỡ như tôi bảo tôi có thể thì sao?” Khi tôi nói điều đó với giọng gọn lọn như Kurokawa-san, tôi nhìn thấy hai má ổng co giật. “Rất nhiều vỏ hộp thuốc lá bị vứt trên đảo. Chưa kể còn có lon chuhai và chai rượu brandy nữa. Và chúng đều là nhãn hiệu không bán trên đảo này. Cũng đừng cố nói chúng đã dạt vào đảo đi. Tôi đã tìm thấy rất nhiều ở giữa đảo đấy.”
“Vớ vẩn… Đó là bằng chứng của cậu sao? Này thám tử, cậu chắc biết Intellectual Village vận hành thế nào nhỉ." Sau một khoảng lặng ngắn, Kurokawa-san lấy lại bình tĩnh. “Khung cảnh được tạo dựng sao cho cũ kĩ nhằm tạo bầu không khí phù hợp. Đại đa số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn xa xỉ được mang tới đây nhờ mạng lưới viễn thông và mua sắm qua internet. Làng này tràn lan sản phẩm mang vào từ ngoài đảo. Nhiêu đó còn chẳng đủ cho lời vu cáo nữa là.”
“Ông có chắc ông muốn dùng nó làm giải thích không?”
“Gì cơ?”
“Tôi sẽ cho ông thời gian đưa ra lập luận tốt hơn nếu muốn, tôi đơn giản chỉ hỏi đó có phải là câu trả lời cuối cùng của ông không."
Tôi không muốn gặp phải lập luận sắc bén khó chịu nào đó, nên tôi nhanh chóng tung đòn dứt điểm.
“Kurokawa-san. Sản phẩm sản xuất hàng loạt có sự khác biệt vô cùng nhỏ bên trong so với sản phẩm cùng loại tùy thuộc vào nhà máy và thời gian sản xuất. Những nhà sưu tập tem sẽ phấn khích vì sự khác biệt về dấu mực in. Thông qua đó, chúng tôi có thể dễ dàng kiểm tra xem những thứ này có được mua trên mạng không.”
“…”
“Ngoài ra, khi mua gì đó trên mạng thì đơn hàng vẫn sẽ lưu lại đó. Ai cũng có lịch sử mua sắm. Và cái này không lưu trên máy tính cá nhân. Nó được lưu trên máy chủ công ty. Dù có là sản phẩm giống nhau cùng thương hiệu với loại dân trên đảo này mua đi nữa, chúng tôi cũng có thể xem liệu đó có phải chính là sản phẩm phía các ông đặt mua không. Và chúng tôi đã bắt đầu kiểm tra rồi. Thế nên tôi hỏi lại lần nữa: đó có phải là câu trả lời cuối cùng của ông?”
Trong khu vực mà lúc nào cũng có nhiều người nước ngoài tới tham quan thì đây sẽ là một kế sách vô vọng. Tuy nhiên, với một hòn đảo vắng vẻ chỉ vài người lui tới thì sẽ chẳng cần soát mấy dữ liệu. Với cả cũng đừng xem thường sức mạnh tổ chức của cảnh sát. Điều tra lịch sử mua hàng của mọi người trên đảo trong năm qua sẽ hoàn tất chỉ trong vài ngày.
Đây lại là một lí do khiến tôi ghét các Intellectual Village.
Cái gì cũng gắn thêm thứ khá bắt tai như “smart” gì gì đó, nhưng người ta lại không bao giờ hay biết thông tin gì đang bị đánh cắp ở hậu trường.
“Này thám tử, nếu cậu đang điều tra điều đó, thì cậu phải đứng trên cả lập trường chúng tôi cũng vô tội mới phải. Vậy nên để tôi hỏi cậu một điều: đó có phải là câu trả lời cuối cùng của cậu không? Nếu mọi chuyện hóa ra là lời vu cáo vô căn cứ, tôi có thể khiến vụ này ầm ĩ vì cậu khống người dân đấy.”
“Đúng vậy, tôi không có bằng chứng chắc chắn. Nhưng mà tôi nghi ngờ thế.”
Muốn đe dọa tôi cũng được thôi, nhưng sẽ chẳng có tác dụng đâu, Kurokawa-san.
Xui cho ông là tôi cũng tới từ Intellectual Village. Tôi hiểu cách vận hành của nó hơn bất kì dân thành thị nào.
“Quan trọng hơn, các ông tập trung vào môi trường và chất lượng sản phẩm hơn bất kì gì. Các ông sẽ không vứt thuốc lá xuống đất, đúng không? Và nó sẽ chẳng phải vấn đều nếu những thứ đó không ảnh hưởng tới cây trồng của các vị. Dù sao thì, những thương hiệu từ Intellectual Village chiếm ưu thế là nhờ môi trường trong lành mà.”
Kurokawa-san có vẻ không thể bác bỏ luận điểm ấy.
Đương nhiên là thế rồi. Nói họ không quan tâm đến ô nhiễm có thể ảnh hưởng trực tiếp tới luận điểm tiếp theo của ông ta.
“Kurokawa-san, công việc của tôi chẳng qua là phơi bày sự thật về lũ sát nhân. Tôi không hứng thú với người chết. Mong muốn duy nhất của tôi là giúp gia đình người đã khuất và ngăn tội ác khác xảy ra.”
Sau đó tôi gia tăng áp lực ép ông ta phạm sai lầm.
“Mà nếu phải bới sâu thêm tới kế hoạch lớn hơn trong quá trình ấy, tôi sẽ đào đến tận đáy. Tôi là dân chuyên mà. Tuy có thể bới lên thứ còn kinh tởm hơn, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.”
Tôi cảm nhận được luồng khí khẽ chạm tới.
Kurokawa-san khẽ thở dài.
“Ờm, tôi biết rõ là không có quyền ngăn cậu.” Ông ta nói. "Mà này, cậu có tính đi sớm không thế?”
“Ông thực sự không nên đe dọa thành viên của cơ quan gìn giữ bình yên đâu. Mà dù đó không phải ý định của ông đi nữa, chúng tôi vẫn có thể hành động miễn chúng tôi nhận định như thế.”
“Nào, nào. Chúng tôi không ngốc thế đâu. Tuy mạo hiểm nhưng tôi vẫn nói điều này. Tôi thấy nếu không cần thiết thì không cần dính dáng thêm nữa.” Kurokawa-san nói như thể đang kể chuyện trước giờ ngủ với một đứa trẻ hơn là đang đe dọa ai đó. “Thám tử, có vẻ cậu đã hiểu lầm gì đó rồi. Chúng tôi không có vấn đề gì với người ngoài cả. Nếu có, chúng tôi đã chẳng xây nhà trọ trên đảo rồi. Dù sao Intellectual Village được xây dựng để có thể hoạt động ngon lành mà không cần tới hỗ trợ từ ngoài mà.”
Người ngoài.
Ông ta chỉ đơn giản đang nói đến tôi? Hay ông ta đang nói đến một tổ chức tội phạm lớn?
Giọng điểu ông ta thay đổi hệt như cách xe chuyển số cứ như đang yêu cầu tôi phải cẩn thận về câu trả lời.
“…Mà dù gì đi nữa, chúng tôi đâu rời đảo được tới đến khi bão qua, đúng không?”
“Chắc vậy.”
Vừa lúc nói thế xong, Kurokawa-san biến sắc rõ rệt.
Mặt ông ta trông như một quả bóng xì hơi.
Đó không phải căm ghét, ghê tởm, hay thù địch.
Vẻ mặt ông ta đơn thuần chỉ là sự tiếc nuối.
“Chắc đành vậy thôi." Ông ta nói.
“?”
Sau đó, tôi đặt những câu hỏi tương tự với tất cả những người có ảnh hưởng trên đảo và rồi tới mọi người có liên quan đến những người đó.
Tất cả họ đều phản ứng tương tự như nhau.
Tôi không biết Đảo Zashou che giấu điều gì, nhưng cũng gần đến lúc tôi tìm ra rồi.
Và một khi nắm được hệ thống vô hình ấy, tôi chắc chắn sẽ tìm ra mỗi liên hệ trong những vụ án mạng vừa rồi.
Nói thẳng ra thì tôi thấy mình đang hướng về chiến thắng.
Tôi đã tìm thấy con đường giải quyết vụ án và nghĩ mọi thứ đều nằm trong tầm tay.
Tôi thật quá ngây thơ.
Tôi vốn chẳng hiểu hết về Intellectual Village.
***
Đã đến bữa tối mà cơn bão vẫn chưa dứt.
Có lẽ nó sẽ kéo dài vài ngày.
Và rồi một vấn đề phát sinh.
“…Không thể kết nối được.”
Tôi cố gọi cho thằng cháu Shinobu, nhưng điện thoại lại chẳng bắt được tín hiệu.
Do cơn bão ư?
Các đồng nghiệp của tôi tập trung hết ở đại sảnh, song tôi lại chuyển hướng để tìm nơi nào đó nhận tín hiệu tốt hơn.
“Anh đang làm gì vậy, thám tử?”
“Im đi, nhóc cuồng trinh thám. Điện thoại tôi không bắt nổi tín hiệu.”
“Cả anh nữa sao? Anh sử dụng mạng gì vậy?”
“JBP. Vậy là nhóc cũng đang gặp rắc rối à?”
Cuồng trinh thám đang sử dụng một smartphone ngoại mang tên Grape Phone, nhưng có vẻ con bé cũng không thể bắt được tín hiệu.
Lỗi có lẽ là tại thời tiết chứ không phải ở nhà cung cấp dịch vụ. Chúng tôi thử thêm một lát nữa, song kết quả chả khác gì.
Enbi níu áo tôi và hỏi. "Cũng tiện lúc. Nói chuyện chút đi.”
“Anh muốn ăn cơ. Khoan đã, ta đang ở đâu vậy?”
“Hành lang tầng một. Anh lạc vì cứ dán mắt vào điện thoại đấy.”
“Oh, xa đến thế sao?”
Mình không nhớ là đã đi xuống cầu thang…
Ngay khi ngẩng lên trần nhà với suy nghĩ ấy, tôi liền nghe tiếng súng săn vang lên từ ngay phía trên.
Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Và mọi thứ cứ ập tới trước khi tôi kịp hiểu.
Tiếng súng liên tục vang lên. Mười phát… Hai mươi phát… Chúng cứ liên tục vang lên. Liền mạch đến mức tai tôi dần quen với những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi nghe thấy tiếng bước rầm rập cùng tiếng la hét đan xen vào nhau, song tiếng súng ồn đến mức át đi tất cả. Nhiều đến mức tôi không thể biết được có bao nhiêu phát súng được bắn hay chúng phát ra từ đâu.
“Tệ rồi…” Enbi - thứ cuồng trinh thám – đứng bất động, níu lấy áo tôi miệng lẩm bẩm. “Bắt đầu rồi!! Những kẻ không muốn cảnh sát nhúng mũi vào chuyện của mình đã tấn công trước!!”
“…Tức là lũ tội phạm đang nã súng vào cảnh sát sao? Nhưng đây là Nhật Bản cơ mà.”
"Chắc anh từng nghe ở những vùng nông thôn như Intellectual Village không ai ngạc nhiên trước tiếng súng săn rồi nhỉ.”
“Đó có phải là loại bỏ khách vãng lai nào đó lảng vảng gần đây đâu! Bọn anh là cảnh sát. Là quét sạch hai mươi sĩ quan cùng lúc đấy!! Chuyện như thế sẽ kéo đội chống bạo loạn hay thậm chí là JSDF nhảy vào. Chẳng ai lại ngốc đến mức…!!”
Tôi ngừng lại vì thấy thứ vô cùng khó chịu.
Một vết bẩn đang xuất hiện trên trần nhà. Đây không phải là do mái nhà dột. Vết bẩn sẫm và đỏ hơn thế nhiều.
Tôi không biết nhà trọ ấy đã sử dụng kiểu xây dựng gì.
Song để một vết bẩn tầng trên lan xuống tận dưới thì cần tới bao nhiêu chất lỏng?
Thứ gì đó đang diễn ra.
Nhóm thám tử cùng Wajima-san từ đội pháp y đã bị chuyện đó nuốt gọn.
“Ở đây còn vài đứa này!!” Ai đó la lên.
Tim tôi hẫng hẳn một nhịp.
Không còn thời gian để chúng tôi kiểm tra xem ai đã nói điều đó.
Nhóc cuồng trinh thám Enbi cùng tôi phá cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Chúng tôi nhảy ra ngoài bóng tối ướt át của đêm giông bão đó.
Sau cùng cả hai đã thoáng thấy được bộ mặt thật của thứ Intellectual Village gọi là Đảo Zashou.
***
Hòn đảo thật sự quá lớn.
Chúng tôi hiển nhiên không thể tới làng được. Các đồn điền và vườn cây ăn trái nhìn qua thì có vẻ tự nhiên, nhưng thật ra được bảo vệ bởi vô số máy quay cùng cảm biến. Ngọn núi rõ ràng có hang động, nhưng đó có thể là mồ chôn của bạn nếu vướng vào một cái bẫy tự nhiên.
Sau cùng, từ phương pháp loại trừ, chúng tôi còn mỗi lựa chọn chạy vào rặng tre mọc tự nhiên không mang tính thương mại.
Mà nó cũng chẳng an toàn hơn tẹo nào. Cả hai đơn giản là đang kéo dài thời gian. Nếu họ lật tung cả đảo, thể nào họ cũng sẽ bắt được chúng tôi, và tôi có thể cảm thấy thân nhiệt giảm dần khi phải dầm mình giữa cơn mưa tầm tã.
Nhóc cuồng trinh thám nhìn xuống smartphone của mình rồi tặc lưỡi. Tín hiệu hẳn vẫn bị chẳn. Lúc này tôi tin rằng nó chẳng phải ngẫu nhiên nữa.
“Thám tử, anh mang theo súng chứ?”
“Anh tính không rời đảo một thời gian nên đã mang theo. Cơ mà chỉ có năm viên thôi. Nếu họ gom hết súng săn trên đảo thì chúng ta tiêu thiệt rồi.”
“Chưa kể họ có thể đã cướp súng từ những cảnh sát họ tấn công nữa.”
Con bé không nói từ “đã giết”, song có thể là do nghĩ cho tôi mà thôi. Tuy nhiên, tôi không phải đang hành động vì các đồng nghiệp của mình. Tôi không nghĩ họ vẫn còn sống.
Có nghe lạnh lùng thật, nhưng tôi cần hỏi chuyện cấp bách hơn.
“Sao họ lại làm liều vậy chứ? Giết hai mươi sĩ quan đủ để họ lãnh án tới cuối đời đấy.”
“Không hẳn.”
“?”
“Anh gặp Nure Onna đó trong rặng tre này, đúng không?”
“Thì sao?”
“Các bến cảng tồn tại câu chuyện về Funa Yuurei. Anh biết mối quan hệ giữa hai loài đó là gì không?”
“…Làm gì có. Một loài là Youkai biển còn loài kia là Youkai sông mà.”
Nhóc cuồng trinh thám xoa tay lên trán trước câu trả lời ngay tắp lự của tôi.
“Funa Yuurei là một Youkai đáng sợ đánh chìm tàu nếu không đáp ứng quá trình nhất định. Nure Onna là Youkai kéo người xuống sông nếu họ đáp ứng những điều kiện nhất định.”
“Vậy ý nhóc là cả hai đều nguy hiểm sao?”
“Cả hai loại đều khiến người ta mất tích.”
Hơi thở tôi dồn dập khi nghe con bé nói thế.
Không lẽ…
“Em đã xem xét quanh Đảo Zashou vì nghi vụ này dính vào một tổ chức tội phạm lớn. Nói cách khác, em nghĩ đây là nơi thí nghiệm để xây dựng một Linh thức.”
“Và Nure Onna với Funa Yuurei bị sử dụng cho thứ đó sao?”
“Không. Có lẽ Funa Yuurei mới là nhân vật chính. Có lẽ họ đã thất bại với Nure Onna nên chuyển sang Funa Yuurei hoặc có thể họ đã làm phiên bản Funa Yuurei hoạt động và sau đó thử tạo một biến thể khác. Em cũng không rõ lắm."
“Sao nhóc có thể chắc thế chứ?”
“Cứ nhìn cái tên ‘Đảo Zashou’ [Zashou(座礁船)= tàu mắc cạn] thì rõ. Khu vực này ban đầu có rất nhiều tàu đắm. Không biết từ lúc nào người ta đã thêm thắt vào câu chuyện. Người ta bắt đầu đồn rằng vài chiếc tàu đắm trong số đó được để dàn dựng những vụ giả chết và giúp người ta bắt đầu cuộc sống mới.”
“Ra thế.” Tôi rên rỉ.
Thông thường, phải mất nhiều năm người mất tích mới được xem là đã chết theo luật pháp. Tuy vậy, đắm tàu là một ngoại lệ. Người mất tích sau một tai nạn trên biển được luật pháp xem như đã chết chỉ sau vài tháng.
Điều đó lại lời vô cùng cho những người muốn “chết” càng nhanh càng tốt vì nợ nần hay lí do gì khác.
“Vậy Đảo Zashou có thêm cả nghề làm giả tài liệu để xóa mọi dấu vết về danh tính mấy kẻ sai đến không thể sai thêm nữa trên đời à?”
Thế thì chắc chắn có khả năng một tổ chức tội phạm lớn có dính líu ở đây, nhưng…
“…Không chỉ thế thôi đâu.”
“Gì cơ?”
“Em đã quá xem thường Intellectual Village này. Đó không phải bản chất thật của Đảo Zashou. Chỉ mới ở múc nghi ngờ thôi, nhưng cuộc tấn công đó giúp em xác nhận rồi. Linh thức của họ đơn giản hơn nhiều.”
Vậy thì là gì?
Có đen tối hơn thế không?
Khi tôi còn bận nghĩ, nhóc cuồng trinh thám đã Enbi tiếp tục.
“Linh thức tạo ra trên Đảo Zashou nhiều khả năng là loại chỉ đơn giản xóa sổ con người.”
Tôi hiểu con bé muốn nói gì.
Sống lưng tôi ớn lạnh, thế nhưng Enbi vẫn cứ nói như để cho chắc.
“Không quan trọng người đó bị vứt xuống biển hay bị bỏ trên núi. Linh thức của họ đơn giản là đảm bảo người đó không bao giờ được tìm thấy.”
Đó là thứ một tổ chức tội phạm lớn rất muốn chạm tay vào.
Đó là khái niệm tiêu chuẩn trong phim ảnh, nhưng ngay cả một sĩ quan cảnh sát như tôi cũng không biết liệu có khả thi không. Tuy nhiên, nếu trên đời có hòn đảo mà tại đó, một cơ thể có thể bị đem chôn hoặc nhấn chìm và không bao giờ xuất hiện lại nữa, nó sẽ vô cùng giá trị với một số loại người.
“Vậy người trên đảo này thực sự liên quan tới một tổ chức tội phạm lớn sao!?”
“Nói là từng liên quan thì chính xác hơn đấy.”
“Sao lại dùng thì quá khứ?”
“Thế anh có bằng chứng gì mà dùng thì hiện tại?” Nhóc cuồng trinh thám ngẩng lên nhìn mặt tôi giữa cơn mưa trút nước. “Em đúng là có thấy dấu vết dính dáng của một tổ chức tội phạm lớn, nhưng em vẫn chưa nắm được cụ thể là tổ chức nào. Anh cũng vậy mà, đúng không, thám tử?”
“À, ừ…”
“Nên em nghĩ thế này. Lỡ như tổ chức tội phạm lớn đã bị xóa sổ hệt như cách đã làm với hai mươi đồng nghiệp của anh thì sao?”
“Không thể nào…” Tôi rên rỉ.
Tôi không tin nổi.
Quy mô thật sự quá lớn.
Cảnh sát chúng tôi sẽ không cho phép bất kì hoạt động tội phạm nào, vậy tại sao chúng tôi lại chưa thể dẹp nổi những nhóm kiểu như thế? Lí do rất đơn giản. Những tổ chức tội phạm lớn đó chỉ đơn giản là quá lớn để chúng tôi làm được gì.
Nếu chúng tôi nghiền nát một mảnh, mảnh khác sẽ được thế vào, và chúng sẽ báo thù cho mảnh vỡ nát cũ.
Nhìn sơ qua thì chúng như một mớ hỗn tạp của bạo lực, song thực tế chúng lại được quản lí chặt chẽ theo cách được tính toán có lợi với chúng.
Ngay cả Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo cũng sẽ bị thiêu rụi nếu nghiêm túc cố tấn công chúng. Không đời nào vài dân đảo nghiệp dư có thể đối phó với cường bạo chuyên nghiệp như thế.
“Nhóc có biết bao nhiêu người cấu thành nên kiểu tổ chức tội phạm lớn đó không thế?” Tôi hỏi.
“Mỗi nhóm có thể chừng vài trăm người. Cỡ tổ chức có thể lên đến hàng ngàn. Chúng ta đâu thể chắc dân đảo đã đối đầu với nhóm lớn cỡ nào.”
“Nhưng nói thế thì ít nhất vần là vài trăm tên đấy. Nhóm cỡ đó riêng số lượng thôi cũng có thể chế áp người trên đảo rồi!”
“Chỉ khi tấn công cùng lúc thôi. Sẽ thế nào nếu, chỉ là, một tàu chừng chục người đến đảo và những người đó bị tiêu diệt thì sao? Rồi khi nhóm đầu tiên không trở về, nhóm chừng chục người tiếp theo sẽ xuất phát…và cứ thế mà lặp đi lặp lại. Như thế sẽ thay đổi mọi thứ, đúng không?”
Tôi không thể tin nổi những gì con bé cuồng trinh thám đang nói.
“Tổ chức tội phạm lớn sẽ không biết tại sao nhóm đầu tiên lại không bao giờ quay lại từ đảo. Đó là sức mạnh của Linh thức. Có lẽ chúng chỉ coi như là vài người mất tích, nên chúng gửi người khác tới thế chỗ. Quét sạch những kẻ không mảy may nghi ngờ cũng chẳng mấy khó khăn.” Con bé nói trong khi ôm lấy cơ thể ướt sũng do cơn mưa. “Cốt lõi của vụ này không phải là tổ chức tội phạm lớn; mà là chính Đảo Zashou.”
“Nhưng ở giai đoạn nào? Họ xóa sổ con người, bắt cá nhiệt đới, và làm điểm trung chuyển cho lũ thợ săn thực vật mang hạt lúa danh tiếng. Họ chỉ làm được thế nhờ có sự dính dáng của tổ chức tội phạm lớn thôi, đúng không? Đảo Zashou đâu thể tự mình hoàn thành tất cả được.”
“Thế cho nên em mới chủ yếu điều tra tổ chức tội phạm lớn mà lơ là cảnh giác với cư dân trên Đảo Zashou. Cơ mà em nghĩ anh đã sai về chuyện này rồi, thám tử. Những loại tội ác đem lại lợi ích rõ ràng đó có khả năng đã bắt đầu xuất hiện sau khi tổ chức tội phạm lớn đến Đảo Zashou. Tuy nhiên, Đảo Zashou có thể đã suy đồi sớm hơn thế nhiều.”
“?”
“Nếu người của Đảo Zashou sở hữu Linh thức có thể xóa sạch mọi dấu vết của kẻ sát nhân, họ chắc chẳng có lí do gì mà phải đợi đến giờ.” Con bé cuồng trinh thám nói nhẹ nhàng. Cơn mưa trút nước khiến tôi khó nghe rõ lời con bé, song thế chỉ khiến nó càng đáng sợ thêm. “Họ có thể làm thế ngay khi cảnh sát đến đảo. Chẳng có gì ngăn họ ngồi không đón đầu ở bến tàu với súng săn trong tay cả. Ấy vậy mà họ vẫn đợi đến hôm nay. Họ không ra tay chỉ vì sợ cuộc điều tra của các anh. Em thứ gì đó đã châm ngòi dẫn tới màn thảm sát cảnh sát ở đây.”
“Thứ gì đó châm ngòi?”
“Thứ gì đó trong cái xã hội thu nhỏ gọi là Đảo Zashou này sánh ngang luật pháp. Có thể tập tục hay truyền thống nào đó đã kéo dài xuyên suốt trước khi pháp luật hiện đại được tạo nên.”
…
Gì cơ?
Có gì đó trong lời nhóc cuồng trinh thám khiến tôi bận tâm. Cảm giác như tôi đã gặp dấu hiệu nào đó lấp kín lỗ hổng trong suy luận của con bé.
Nhưng mà ở đâu?
Ở đâu mới được?
“…Là Kurokawa,” Tôi nhận ra.
“Lãnh đạo của họ ư?”
“Sau khi anh ghé qua nhà và hỏi ông ta vài câu, ông ta đã hỏi anh có tính đi không. Lúc anh nói không, ông ta đã lẩm bẩm gì đó như ‘Chắc đành vậy thôi'. Nhóc có nghĩ đó có thể là ngòi nổ không?”
“Ông ta muốn anh rời đảo à?”
“Nhóc có nghĩ có ẩn ý sâu xa nào trong đó không?”
“Không đâu, em nghĩ chúng ta có thể hiểu theo nghĩa đen đấy. Ông ta chỉ đang nói mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng hơn nếu các anh rời đảo lúc đó. Nhưng cái đó lại làm em nghĩ về việc họ chọn giết hết mọi người ngay khi họ vừa bước xuống tàu. Có thể ở lại đảo một thời gian nhất định mang ý nghĩa nào đó.”
“Tức là sao? Chúng ta tuy vẫn chưa biết chính xác họ có liên quan gì đến vụ này, nhưng anh không nghĩ họ muốn bọn anh khám xét quanh đây đâu.”
Phần lớn người hoàn toàn vô tội cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy huy hiệu cảnh sát lúc mở cửa. Chẳng ai lại muốn dính vào rắc rối như thế. Đó là phản ứng hoàn toàn bình thường mà thôi.
“Có thực thế không?” Nhóc cuồng trinh thám dường như nghĩ khác. “Em không nói về những vụ án mạng gần đây. Em đang nói dòng lịch sử của Đảo Zashou qua hàng trăm năm kìa.”
“?”
“Dân số của nó không đông. Nó cũng chẳng có mấy tài nguyên. Nó là một thế giới nhỏ bé tách rời khỏi dòng thời gian. …Nếu người dân Đảo Zashou không thích cảm giác bị phần còn lại của thế giới bỏ lại đằng sau, họ sẽ làm gì để khắc phục điều đó?”
“Ờm, họ có thể du nhập nền văn hóa tiến bộ hơn để…”
…Ủa?
Mình mới nói gì đó quan trọng lắm thì phải?
“Chính xác. Để tăng tốc dòng chảy văn hóa trên Đảo Zashou, mời người ngoài tới sẽ là cách nhanh nhất. Cũng như cách người ta giới thiệu súng ở Tanegashima vậy. …Và, nhớ tên đảo này chứ? Rõ ràng họ đã đón vô số vị khách kém may mắn trôi dạt vào bao năm nay rồi.”
“Vậy những cư dân đảo coi nhóc với anh là mục tiêu mang đến những thứ họ muốn à?”
“Có thể tổ chức tội phạm lớn cũng vậy.” Nhóc cuồng trinh thám bổ sung.
Thế nhưng…
“Suy luận đó chỉ đúng nếu ta giả sử người dân Đảo Zashou muốn hiện đại hóa thay vì giữ lại quãng thời gian an nhàn hơn. Nó không đúng nếu những người này thật sự muốn sống nhàn nhã tách biệt với thời gian đâu.”
“Rõ ràng không phải thế rồi.”
“Sao nhóc chắc chắn vậy được?”
“Một Intellectual Village mà cảm thấy thế sẽ không du nhập bất kì gì từ bên ngoài.”
…Ra thế.
Giờ nói mới nhớ, Kurokawa có nói họ sẽ không mở nhà trọ nếu ghét người ngoài.
“Đảo Zashou thể hiện lòng hiếu khách với người ngoài để tiếp nhận thông tin công nghệ, nhưng thế lại không hẳn là đúng. Giống như súng phá tan xã hội kiếm, vài loại công nghệ mới chắc chắn sẽ phá hủy trật tự hòn đảo. Họ cần biện pháp đối phó với điều đó.”
“Và đó là lí do Kurokawa muốn bọn anh rời khỏi đây…?”
“Có thể ban đầu nó không phải là thứ nguy hiểm đến vậy. Họ sẽ chỉ cho phép người ngoài ở lại một thời gian ngắn và không để những người đó can thiệp tới chính quyền địa phương của họ. Miễn người ngoài rời đảo, trật tự hòn đảo sẽ được giữ vững. Nhưng nếu ai đó ngoan cố không chịu đi và cố chen chân vào vị trí quyền lực trên đảo…”
“Họ sẽ ra tay giết luôn những người đó để bắt những người đó lên tàu về nhà.”
Phá rối trật tự Đảo Zashou.
Ở lại quá lâu và sử dụng quyền lực có thể phá hủy cơ cấu tổ chức trên đảo.
Tôi nghiến răng vì tôi có thể nghĩ ra quá nhiều thứ khớp với điều đó.
Cũng đúng.
Chưa kể không phải chỉ mỗi cảnh sát, mà còn cả tổ chức tội phạm lớn.
Nếu người dân Đảo Zashou thực sự đang hành động dựa trên lí do đó, họ sẽ coi cả hai tổ chức là mục tiêu họ "phải đuổi đi".
“Vậy là chuyện này tương tự như truyện Rokubu Goroshi ư…?”
Nhưng nếu chúng tôi phải hành động dựa trên giả thuyết này, có một điều khiến tôi bận tâm.
“Còn những cái thùng đó thì sao?” Tôi hỏi. “Nếu dân Đảo Zashou sử dụng Linh thức để làm lên các vụ đó và thi thể biến mất, họ thực sự sẽ làm rùm beng đến vậy à?”
“Cảnh sát địa phương có nói việc này đã trở nên quá lớn để tự giải quyết sau khi phát hiện ra chiếc thùng thứ ba, có thể khi ấy anh ta đang nói dối đấy. Anh ta có thể là đồng lõa với đám giết người trên đảo.”
Con bé bổ sung câu cuối quá ư thản nhiên làm cho óc tôi có chút quay cuồng.
Nhưng chuyện trở nên tệ hơn.
“Những cái thùng đó có thể là tín hiệu SOS do đám người trong tổ chức tội phạm lớn dính vào các vụ tấn công gửi đi."
“Tức là chúng tự làm thế ư?”
“Có thể nó liên quan trực tiếp tới yếu điểm trong Linh thức hoặc có thể quy mô vụ đó đã trở nên lớn đến mức không thể che giấu hoàn toàn bằng Linh thức được.”
Tới lúc này, có nói tôi muốn rời khỏi đảo cũng không ngăn được dân Đảo Zashou giết tôi.
Tôi đã tự tay kéo "kíp nổ" mà nhóc cuồng trinh thám đề cập rồi.
Dân Đảo Zashou đã giết hàng trăm người, thêm hai mươi sĩ quan cũng chả là gì. Đúng ra họ có thể còn chẳng thấy tội lỗi khi nã súng săn vào con người. Có thể họ đến giết chúng tôi với cảm xúc chỉ như đang chuẩn bị futon cho khách nghỉ qua đêm.
Họ sẽ không dừng lại.
Nếu không làm gì, chúng tôi sẽ bị dồn tới chân tường.
“Nhưng vụ việc đã lộ ra và bọn anh được gọi đến.” Tôi nói. “Thế nghĩa là Linh thức Funa Yuurei không hoàn hảo. Nó có lỗ hổng ở đâu đó.”
“Đúng vậy. Nhưng cũng có thể các anh không phải là những cảnh sát đầu tiên đến Đảo Zashou.”
Có thể cảnh sát cũng đã làm điều tương tự như tổ chức tội phạm lớn. Có thể vài nhóm cảnh sát đã đến đảo trước đây và bị giết sạch để rồi toàn bộ quá trình được lặp lại. Tôi cần phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở các sở cảnh sát trên những hòn đảo xung quanh càng sớm càng tốt.
Vài hình ảnh đáng sợ hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng chạy trốn thực tại chũng chả giải quyết nổi vấn đề.
“Nếu không nghe tin gì từ bọn anh trong ba ngày, họ sẽ gửi trực thăng tới.”
“Nhưng chừng nào Linh thức Funa Yuurei còn hoạt động, anh đơn giản chỉ là ‘mất tích’ và những người ngoài đảo cũng sẽ chẳng cảnh giác gì đâu. Nếu ai đó tình cờ đến đây thật, người đó cũng sẽ bị bắn khi lơ là thôi."
“Thế thì chúng ta phải làm gì đó để xử lí cái Linh thức ấy.”
Tôi quay lại đối mặt với vấn đề lớn nhất.
Chết tiệt.
Sức mạnh của sĩ quan cảnh sát là sức mạnh tập thể, nên đừng đợi một cảnh sát hành động như thể là nhân vật chính.
Tuy nhiên, tôi là kiểu người làm việc vì lợi ích người đang sống chứ không phải kẻ đã chết. Và cho dù mọi cư dân của Intellectual Village mang tên Đảo Zashou đều có tội đi nữa, tôi vẫn biết một người còn sống tôi có thể cứu.
Con bé cuồng trinh thám Enbi.
Tuy là đứa nhóc tệ hại luôn có cách ngăn mọi kiến thức thông thường tác động với mình, thế nhưng con bé vẫn là một công dân, và đó là người tôi cần phải bảo vệ.
Và để làm thế, tôi chỉ đành làm chuyện chẳng giống mình chút nào.
“Nếu Linh thức Funa Yuurei hoàn thiện, có lẽ khả năng ta thắng gần như không có. Tuy nhiên, nếu chúng ta làm gì được Linh thức đó, chúng ta có thể nhận được hỗ trợ tiêu chuẩn từ ngoài và sống sót qua chuyện này.”
***
Những anh đén lập lòe, xuyên qua bóng tối rọi chiếu từng bước chân.
Dĩ nhiên chúng tôi không phải là những người sử dụng đèn pin. Dân trên đảo mới là người cầm chúng. Cuồng trinh thám và tôi nín thở giữa cơn mưa trút nước và chờ họ bỏ đi.
Rặng tre xào xạc trên đầu chúng tôi mang lại cảm giác thật đáng sợ.
Bóng tối không sao tránh khỏi bóp nghẹt trái tim tôi.
Cả người tôi ướt sũng tới tận trong đồ lót, cảm giác vải lạnh bám dính vào da càng khiến tôi thêm phần khó chịu.
Họ có vẻ vẫn chưa tìm thấy chúng tôi, nhưng những ánh đèn sáng chói đó cũng đủ đe dọa rồi. Ánh sáng ấy mà rọi tới là hai đứa chết chắc. Sự thật phũ phàng ấy không ngừng trói buộc mọi khả năng vật lí con người của chúng tôi.
Tuy thế Enbi túm áo tôi và thì thầm.
“Chạy thôi.”
“Ta không thể di chuyển lúc này được đâu. Họ sẽ phát hiện ra đấy.”
“Họ sẽ không thấy chuyển động trong bóng tối này đâu, chưa kể âm thanh trận bão cũng át đi tiếng bụi cây xào xạc thôi. …Ánh đèn mà rọi tới là chúng ta sẽ tiêu đời, ít nhất ta cần di chuyển tới nơi khác.”
Những gì chúng tôi cần làm không phải là gia tăng khoảng cách vật lí giữa chúng tôi và những kẻ truy đuổi.
Miễn ánh sáng ấy không bắt được chúng tôi thì cả hai sẽ sống sót cho dù có chìa lưng lại cho những kẻ truy đuổi. Cái chúng tôi cần là sự an toàn ấy đấy. Rặng tre dốc về phía núi, nhưng hướng đó cũng có vài ngọn đồi nhỏ hơn. Chúng tôi nấp ra đằng sau một ụ đất nhỏ.
Không cần biết làm cách nào, nhưng tôi cần chút thời gian để suy nghĩ.
Hòn đảo chưa rộng đến 10 kilomet và có chừng…bốn, năm trăm dân. Tôi không rõ có bao nhiêu người đang ra ngoài tìm kiếm, song thể nào họ cũng sẽ tìm ra nếu cứ lật tung toàn bộ.
Chúng tôi phải nghĩ cách đối phó trước khi điều đó xảy ra.
Chúng tôi cần tìm ra phương pháp nào đó để thoát khỏi Đảo Zashou.
“May đây không phải là Hawaii hay Guam. Nếu ta có thể mượn một con tàu đánh cá nhỏ…ừm, chắc không tới nổi đất liền được đâu, nhưng có thể đến được một đảo lớn hơn có sân bay.”
“Cho dù đây thực sự giống một Linh thức Funa Yuurei ư? Thế thì khác gì đang chơi trên sân nhà của đối phương chứ.”
“Funa Yuurei, hm?”
Chuyên môn của tôi là những vụ án mạng bởi bàn tay con người. Thú thực, tôi chẳng rành mấy về những thứ không chịu quản thúc của luật pháp. Thằng cháu Shinobu của tôi có lẽ rõ về Youkai hơn.
Những gì tôi biết với cấp độ kiến thức nghiệp dư là…
“Chúng là loại Youkai đánh chìm tàu, đúng không? Ngư dân sẽ lên tàu và ra khơi. Sau đó…khoan, sao chúng xuất hiện được chứ?”
“Điều đó thực ra khá mơ hồ. Truyền thuyết kể là những bàn tay nhỏ tự dưng xuất hiện trên mặt biển, nhưng chẳng có mấy câu chuyện giải thích chính xác 'nơi' chúng tới.”
“Nghe như thể chúng ta có thể vào tầm ngắm của chúng tại bất cứ đâu trên biển.”
Youkai, đặc biệt là những loài nguy hiểm, thường mạnh kinh hồn.
“Vậy sao chúng lại muốn giết ta? Nếu anh không nhầm, thì ta đưa chúng gầu múc nước và chúng dìm chìm tàu.”
“Thế là bỏ hẳn một bước rồi đấy. Gầu múc nước giống như bùa bảo vê vậy. Anh sẽ tiêu ngay khi Funa Yuurei xuất hiện trước tàu, nên anh sẽ đưa cho chúng gầu múc nước để tránh điều đó.”
“Thế chúng sẽ đánh chìm tàu nếu ta không làm gì ư?”
“Phương pháp giết người thực sự không được miêu tả rõ lắm. Chuyện kể là có nhiều bàn tay trên mặt biển, nên có thể những bàn tay đó đã nắm lấy con tàu và nhấn chìm nó.”
Ánh đèn pin lóe lên, lướt qua phía trên đầu họ.
Tôi căng thẳng đến mức thấy lồng ngực đau nhói, song chúng tôi vẫn ở trong bóng tối nhờ ụ đất.
“Vậy Funa Yuurei là loại Youkai nguy hiểm giết người mà chẳng cần hỏi han gì ngay khi gặp ư? Và ngay cả khi ta đưa cho chúng ‘bùa bảo vệ’ thứ duy nhất để tránh bị giết, chúng vẫn giết ta nếu ta làm sai cách sao?”
“Cách làm đúng là cho chúng cái gầu múc nước rỗng." Enbi đáp. “Không thể đánh bại hay ngăn cản Youkai nguy hiểm bằng phương pháp thông thường được. Cùng lắm chỉ có ngăn trở khiến chúng giết người bất thành mà chạy trốn thôi.”
Nhưng tôi thấy lạ về một chuyện.
Linh thức mà dân Đảo Zashou tạo ra được xây dựng để làm những cái xác bất tiện hoàn toàn biến mất.
Đúng, là hoàn toàn biến mất.
“Vứt thi thể xuống biển không xóa bỏ hoàn toàn mọi bằng chứng phạm tội. Tìm được thi thể hay không thì vẫn có thể quy về một vụ giết người mà. Nếu thu thập đủ bằng chứng cần thiết chứng minh một cách khách quan rằng một vụ giết người đã xảy ra, thì bản án sẽ được xác lập thôi.”
Ví dụ như, tìm ra một vết máu lớn.
Hay như một chiếc thùng kim loại với bằng chứng từng có thi thể con người bị đốt rụi bên trong.
Chút xíu bằng chứng thôi cũng đủ rồi, nên mỗi mình Funa Yuurei thì không đủ làm lên Linh thức.
Sau cùng…
“Nếu họ dùng súng săn bắn chúng ta ở đây, ít nhất, máu và thịt sẽ văng khắp nơi. Không đời nào họ dọn sạch được. Anh không thấy khả thi tẹo nà để phương pháp này làm một vụ án mạng 'biến mất' cả.”
“Chúng ta đâu có đối đầu với Youkai thời Edo ở đây đâu.” Con nhocs cuồng trinh thám khẽ thở dài. “Nếu Funa Yuurei đang bị lợi dụng cho tội ác hiện đại bằng một Linh thức, em không nghĩ chúng đơn giản chỉ nhấn chìm tàu bằng gầu nước đâu. Các dấu hiệu chắc đã bị dỡ tung và sắp xếp lại thành những vật thể và điều kiện phù hợp với dân Đảo Zashou rồi.”
“Nói mới nhớ, đứa cháu Shinobu của tôi có nói nó đã gặp một Yuki Onna mang điều kiện kết hợp với thỏa thuận sử dụng của cơ sở nào đó.”
“Chị em rành mấy chuyện như thế hơn em."
“… Tôi thấy nhỏ đó cũng là một Youkai rồi.”
Đừng có nhắc tới người phụ nữ mà PSIA cũng sợ đến mức chẳng dám theo dõi. Nghĩ về cái sức mạnh vô hinh như là dấu hiệu cho thấy nhóc không thèm suy nghĩ giải pháp thực tế nữa rồi đấy.
“Vậy là sự sắp xếp hiện giờ của Funa Yuurei liên quan đến lũ dân đảo điên rồ mà ai cũng cầm một khẩu súng săn.”
Vừa nói, tôi vừa rút súng lục ra.
Đó là loại súng ngắn được cấp cho cảnh sát. Nó chỉ hợp để đe dọa chứ thực tế thì khó mà sát thương nổi chứ đừng nói là giết người. Hộp đạn chứa được sáu viên, nhưng tôi chỉ nạp có năm.
Dù vậy, nó vẫn là vũ khí cuối cùng tôi có trong tay.
Dù tôi có thực sự định bắn hay không, hành động rút súng ra cung khiến một cảnh sát thấp cổ bé họng ở như tôi căng thẳng.
“…Gì đi nữa, chúng ta không thoát được nếu không cướp một tàu đánh cá từ họ.”
“Cảng cá về cơ bản là trụ sở của dân Đảo Zashou, đúng không? Với cả…”
“Nhóc muốn biết liệu ổn không nếu ta lên tàu ra biển giữa trận bão này, đúng không? Nói thật, anh cũng nghi ngờ lắm. Nhưng làm thế còn tốt hơn ở lại hòn đảo điên rồ này.”
Đột nhiên, tôi im bặt.
Là vì tôi thấy có cảm giác mềm mềm dưới chân. Thêm nữa, tôi ngửi thấy một mùi tanh hơi khác với mùi sắt xộc vào mũi.
Lòng tôi thôi thúc không được nhìn xuống.
Tôi có cảm thấy tôi phạm phải một sai lầm chết tiệt.
Đó là cảm xúc tương tự như biết được thứ mình ăn thực sự là gì, sau khi tán dương nó.
"Cái-…”
Nhóc cuồng trinh thám định nói gì đó, nhưng chững lại giữa chừng.
Nhóc ấy bị nuốt chửng.
Là cảm nhận của tôi thôi. Enbi, người vừa mới lùi xa tôi một bước, đã bị nuốt chửng bởi thứ gì đó. Và vài giây nữa thôi, thứ tương tự cũng sẽ xảy đến với tôi. Người đã bị nuốt chửng và người sắp bị nuốt chửng. Đó là khác biệt duy nhất giữa chúng tôi.
Và rồi tôi nhìn xuống.
Tôi biết tôi đã dẫm lên thứ gì.
Tôi đã tìm thấy chúng.
Những cái xác.
Nơi đây không phải chỉ có một thi thể.
Những thi thể con người này đã thối rữa, biến sắc, và mất sạch cả hình dạng ban đầu.
Chúng hòa lẫn với nhau đến mức không biết được ban đầu có bao nhiêu người.
Tôi lờ đi tình hình chung của mình mà gào to. Tôi cố giũ sạch thứ dính dính nhầy nhầy như bùn lầy khỏi chân, để rồi nhận ra việc đó là không thể. Tôi không còn nơi nào để đứng nữa. Cảm giác như dẫm lên đáy hộp các-tông ướt nhẹp là những gì tôi muốn nói.
Xung quanh tôi toàn là tử thi.
Tôi không tin nổi là tới tận giờ mình mới thấy chúng.
Hoặc có lẽ chúng đã được hóa vô hình.
Có lẽ đến giờ chúng tôi mới thấy được chúng vì chúng tôi lúc này là những kẻ sắp chết.
“Funa Yuurei được cho là sẽ nhấn chìm tàu và giết sạch người trên đó, nhưng nó cũng chỉ là những phỏng đoán mơ hồ.” Nhóc cuồng trinh thám nói với vẻ mặt tái nhợt. “Chính xác hơn là người ta sẽ ‘mất tích’ khi 'ở trên tàu'. Và họ sẽ chẳng bao giờ được tìm thấy nữa nên mới được coi như đã chết chìm.”
Họ không hề giấu đi những cái xác.
Họ biến chúng trở nên vô hình.
Trong khi ở trên đảo.
Khi vẫn còn trên Đảo Zashou.
Không.
Nếu những gì nhóc cuồng trinh thám nói là chính xác…
“Đây là…tàu ư?”
Tôi hoàn toàn chết lặng, nhưng vẫn mấp máy môi liên hồi. Tôi biết mình không thể bắt bản thân thôi suy nghĩ, nhưng tôi có thể cảm nhận những suy nghĩ bị xé toang khỏi đầu mình.
“Họ biến chính Đảo Zashou thành con tàu Funa Yuurei sao!?”
Loại Youkai khiến người ta biến mất khỏi tàu.
Nếu Đảo Zashou tương ứng với con tàu đó, họ gần như có thể tự động khiến bất cứ án mạng nào xảy ra trên đảo biến mất.
Phải.
Chính là thế.
“Funa Yuurei là một lượng lớn bàn tay. Đó chính là bản chất của đám dân đảo truy sát chúng ta! Và Funa Yuurei giết người bằng gầu múc nước. Chúng không làm thế bằng tay không. Chúng sử dụng công cụ con người làm ra, nên…”
“Chết tiệt…là súng săn!!”
Mảnh ghép tồi tệ đang khít lại với nhau.
Ánh sáng từ vô số đèn pin hướng về phía chúng tôi.
Tiếng bước chân từ bụi cây vang lên rõ ràng bất chấp cơn mưa tầm tã.
Tôi muốn bỏ chạy, song chân tôi lại không chịu nhúc nhích.
Chúng tôi đang bị bao vây.
Hệt như cảnh vô số bàn tay vây hãm hai con người trên con tàu đánh cá nhỏ bé giữa vùng biển tối tăm.
Chừng nào chúng tôi còn ở trên "con tàu" mang tên Đảo Zashou, chúng tôi sẽ không thể thoát khỏi những kẻ tương ứng với Funa Yuurei.
Tôi ngay lập tức cử động bàn tay để sử dụng khẩu súng lục của mình.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Khoảnh khắc kế tiếp, tiếng trầm thấp của một khẩu súng săn vang lên.
***
Tiếng súng vang lên kèm theo cú giật mạnh tới bả vai.
Phát đạn súng săn găm thẳng đùi vị thám tử, anh ta ngã xuống nền đất ướt như thể chân vừa bị đốn. Người thanh niên gào lên đau đớn ngã dúi dụi trên những tử thi thối rữa nay đã hóa lục và xám.
Kurokawa, chủ tịch hợp tác xã thủy sản và là kẻ cầm đầu người dân của Intellectual Village mang tên Đảo Zashou, không hề tỏ lòng khoan dung. Lão bóp co ngay khi thấy người thám tử động tay tới khẩu súng lục. Thay vì ngắm vào điểm chí mạng, lão chỉ bắn đại vào nơi mình có thể.
Điều này hiệu quả đúng như mong đợi. Vị thám tử đánh rơi khẩu súng lục của mình. Vỏ đạn là loại dùng để bắn chim, nên nó không xé toạc chân anh dù là cự li gần đến thế.
Một nhóm chừng mười lăm người tụ tập tại khóm tre với Kurokawa đứng ở trung tâm.
“Liên lạc với nhóm Tasaki và Inoue đi. Chúng ta không cần chia nhau ra nữa.”
Theo chỉ dẫn của Kurokawa, hai gã thanh niên nói vào bộ đàm.
Đám Kurokawa đã tắt mạng lưới bình thường cho mấy thứ như điện thoại di động.
Kurokawa nghe thấy tiếng thở hổn hển của ai đó.
Nó phát ra từ vị thám tử vừa mới bị bắn.
Cô gái bên cạnh anh vẫn vô sự, nhưng cô bé dường như vừa bị sốc trước việc anh bị bắn. Ngoài ra, nếu lao vào họ, cô cũng sẽ dễ ràng bị đàn áp bởi những khẩu súng săn.
Một trong những thanh niên nói chuyện với nhóm dân khác qua bộ đàm hỏi Kurokawa.
“Giờ chúng ta làm gì ạ?”
“Để an toàn thì phải đảm bảo không bỏ sót tên nào khác. À, dù có đi nữa thì ta cũng không nghĩ chúng rời đảo được. Tuy nhiên chúng ta vẫn biết mình phải để lại bao nhiêu người.” Kurokawa nhìn quanh. “Chúng ta chỉ cần giữ một đứa để tra hỏi thôi. Ta cần moi thông tin chi tiết từ chúng, tên này quá yếu rồi. Hãy quay lại với người chúng ta cần thôi.”
Là ai sẽ được cứu?
Ai sẽ vùi thây giữa mớ xác chết thối rữa này bởi hàng chục viên đạn ?
Ai sẽ bị kéo lê tới nơi hoang vắng để bị xẻ thịt dần tới khi thỏa mãn câu trả lời cho đám dân đảo?
“…”
Vẫn nằm trên đất, Vị thám tử nhúc nhích tay phải.
Kurokawa bóp cò không do dự.
Phát bắn găm thẳng vùng giữa cổ tay và khuỷu tay anh. Máu văng tóe vào không khí.
“Gyaaaahhhhh!! Gyaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”
Mặc dù la hét và quằn quại trong đau đớn, anh thám tử vẫn tiếp tục lết qua đống thịt thối rữa cố với tới súng lục của mình. Kurokawa nhíu mày. Thường thì người ta sẽ giơ tay đầu hàng lúc đó. Ngay cả khi biết chắc sẽ chết, con người chắc chắn sẽ buông xuôi nếu họ chịu đủ đau đớn.
Hẳn phải có cái gì đó.
Cử động của vị thám tử rất chậm chạp. Với chiếc chân bị bắn, anh không thể thoát khỏi nòng súng săn được nữa. Kurokawa có thể nhân cơ hội này nã súng vào đầu hay ngực của anh.
Tay của thám tử chạm tới khẩu súng lục.
Tuy nhiên, khẩu súng săn của Kurokawa đã lên nòng, ông ta có thể hành động nhanh hơn chàng thám tử, người đang lết trên mặt đất và chỉ mới chộp được khẩu súng.
Kurokawa thừa sức giết anh.
Ngay khi lão đặt ngón tay lên cò súng, chuyện kì lạ nào đó xảy ra.
Tay thám tử không cố nổ súng. Anh yếu ớt ném cục thép ấy vào người Kurokawa.
Ngay khi ấy, Kurokawa lẳng lặng nã đạn từ khẩu súng săn.
Tiếng nổ chói tai vang lên, và viên đạn bay thẳng mặt vị thám tử.
“…Cái gì vậy?” Kurokawa lẩm bẩm khi nhìn xuống anh thám tử bị văng nhẹ ra bởi cú nổ rồi nằm hẳn.
Anh có vẻ đã cố làm gì đó, nhưng rốt cuộc lại thất bại.
Nói cho cùng thì, thám tử cũng đã chết.
Ngay khi định lệnh cho đồng bọn mang cô gái về cùng mình, Kurokawa nhận ra có gì đó không ổn.
Gì đó kì quái.
Gì đó lạ lùng.
Gì đó thiêu thiếu.
Lão nhìn xuống đứa con gái mà lão đang túm lấy tay.
Chính là nó.
“Sao mày không la hét gì thế?” Lão hỏi. "Mày đã rất sốc khi thằng thám tử mới bị bắn vào chân kia mà. Hắn vừa bị bắn vào mặt đấy. Thế là xong rồi. Vậy sao giờ mày lại ra vẻ bình tĩnh thế hả!?”
Không phải cú sốc lớn đến mức làm cho cảm xúc của cô biến mất.
Đứa con gái ngẩng lên nhìn lão rõ ràng có vẻ mặt bình tĩnh.
Kì quặc tới mức khiến Kurokawa thấy hoang mang.
Đôi môi nhợt nhạt mấp máy nói.
“Vì anh ấy đã làm kịp lúc.”
Kurokawa không thể hỏi thế là sao.
Vị thám tử mà Kurokawa tưởng đã bắn chết đứng dậy giữa đống xác chết thối rữa.
Trong giây lát, cảm xúc của Kurokawa bỗng nhiên chết lặng. Tâm trí lão không theo kịp tình hình. Một kẻ bị cày nát mặt mà đứng dậy được thật quá kì quái. Vậy mà, khuôn mặt tên thám tử còn không nổi một vết trầy. Đó không thể do bắn trượt được. Kurokawa rõ ràng đã thấy mình tự tay nã đan vào mặt thám tử. Vậy mà…
“…Tí thì chết.” Anh thám tử vừa nói ra những lời ấy vừa nhíu mày trước những vết bẩn khó chịu bám dính trên bộ com-lê của mình. “Buông xuôi là không đủ. Nếu tôi không làm một cách tự nguyện, thì chắc đã chẳng như mong muốn rồi.”
“C-cái gì…? Mày đang nói gì vậy hả!?”
“Tôi đang nói về Funa Yuurei,” Vị thám tử đáp.
Tuy nhiên, Kurokawa thực chất không phải đang tìm câu trả lời. Nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt người thanh niên quá đáng sợ, đến mức khiến Kurokawa bóp cò súng săn thêm một lần nữa.
Điều kì lạ một lần nữa lại xảy ra.
Khẩu súng vẫn còn đạn, nhưng chẳng có gì xảy ra khi lão bóp cò.
“Đảo Zashou tương ứng với tàu, dân đảo ứng với Funa Yuurei, còn súng săn thì ứng với gầu múc nước, đúng không? Chuẩn bị tới cỡ đó chẳng cách nào thắng được theo lẽ thường cả. Dù sao các ông cũng đã dễ dàng tiêu diệt tổ chức tội phạm lớn và nhóm cảnh sát mà.”
“Bắn, bắn hắn!! Còn làm gì thế hả!? Đừng để hắn nói!!”
Kurokawa hét lên với lũ dân làng, song chẳng ai đáp lại lão. Kurokawa có thể đoán được vì sao lại thế. Nhiều khả năng, sự thay đổi tương tự cũng xảy ra với súng của những kẻ đó.
Chúng sẽ không nổ súng.
Đó một thay đổi đơn giản mà hiệu quả.
“Nhưng, vẫn còn một lối thoát.” Vị thám tử tiếp tục, phớt lờ Kurokawa đang la hét như thể ngăn anh nói tiếp về những gì đã và sẽ diễn ra. “Theo truyện, ta sẽ thoát nạn nếu đưa một cái gầu múc nước rỗng không cho Funa Yuurei. Trên Đảo Zashou, súng săn được dùng thay cho gầu múc nước, đúng không? Nếu thế, ta chỉ cần làm việc này thay cho bùa bảo vệ đó!!”
Anh thám tử thọc tay vào túi áo com-lê và rút ra những vỏ đạn bằng đồng dùng cho khẩu súng lục của mình.
Năm viên nằm gọn trong tay anh.
Kurokawa hẳn không biết, nhưng đó là toàn bộ số đạn có trong khẩu côn xoay của anh.
“Một khẩu súng lục rỗng. Một cái gầu múc nước không giữ đúng vai trò của nó. Quăng thứ đó cho Funa Yuurei sẽ cứu những người ở trên tàu!!”
Đó là lí do súng săn của đám dân đảo không hoạt động.
Kurokawa vứt “gầu múc nước” của lão sang một bên.
Lão không quan tâm việc mọi công cụ đều vô dụng với mình. Như muốn nói mình sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách nguyên thủy hơn, lão cố vồ lấy người thám tử đã bị bắn tại hai chỗ.
Nhưng lão không thể.
Kurokawa bật ngược lại trước khi chạm tới anh thám tử, như thể có bước tường vô hình nào đó chắn ngang. Lão lăn kềnh xuống vùng đất thối rữa.
“Ông không làm thế được đâu.” Cô bé nhẹ nhàng nói. “Nếu ông định nhấn chìm tàu bằng tay không từ đầu thì chẳng nói. Tuy nhiên bọn tôi đã đưa cho ông cái ‘gầu múc nước rỗng' rồi. Bọn tôi đã đưa ông ‘bùa bảo vệ' đúng cách, nên những người còn sống trên tàu sẽ an toàn. Có nghĩa là ông không thể giết bọn tôi dù có đủ sức làm hại bọn tôi đi nữa. …Một khi đã nhận lấy ‘gầu múc nước rỗng’, Funa Yuurei sẽ quên rằng mình có sức mạnh nhấn chìm tàu bằng tay không.”
Ván cược của vị thám tử và cô nhóc là liệu có thể tự nguyện ném khẩu súng lục cho đám Kurokawa hay không.
Và họ đã thành công.
Giờ đây, Funa Yuurei chẳng khác gì gông cùm dành cho đám dân đảo.
Nhưng kể cả biết thế, đám dân đảo cũng không thể xóa bỏ Linh thức được.
Youkai không phải là công cụ.
Tạo dựng Linh thức thực chất là cố tình khiến sức mạnh của Youkai hoạt động theo mục đích của riêng. Funa Yuurei vốn không hề nghe lời đám dân đảo.
Dân đảo đã sắp đặt Funa Yuurei theo cách giúp họ đạt mục đích riêng, nhưng thám tử và cô nhóc đi cùng đã xoay chuyển tình thế.
Hệt như cách thế cờ thuận lợi hoàn toàn sụp đổ chỉ bằng một nước đi con con vậy. Và đám dân đảo thì không thể lật bàn cờ trong cơn giận dữ.
Khi dựa vào vai cô gái, vị thám tử thì thầm với cô.
“…Chuồn thôi nhể?”
“Nghe được đấy.”
"Anh chỉ mang nhiêu đây còng tay, mà còn chả biết phải tìm mấy thứ như dây thừng để trói họ ở đâu. Nhưng lần tới quay lại, chúng ta sẽ mang theo cả cách chống Linh thức và lệnh khám xét. Có lẽ là cả đội chống bạo động nữa. Có lẽ sẽ phải chôm một tàu đánh của họ, nhưng thế vẫn tốt hơn là ta ở lại trên hòn đảo ngập xác chết thối rữa này.”
Không ai có thể ngăn hai người họ.
Không ai có thể ngăn hai người họ.
Không ai có thể ngăn hai người họ.
Vốn chỉ cần một lời thôi là Kurokawa sẽ gọi được bốn đến năm trăm người đàn áp bất kì ai, vậy mà chỉ hai người thôi mà cả đám cũng không thể ngăn nổi.
Và…
Nếu hai người đó rời đảo, mặt tối của dân đảo sẽ bị phơi bày và đón chào chúng sẽ là sự tàn vong.
Tuy nhiên “bắt họ rời đảo” là mục đích của chúng suốt thời gian qua.
***
Và thế là đám người ngoài đã không còn nữa.
Bè lũ Kurokawa bị bỏ lại còn chuyện cần phải làm. Chúng không thể để mình bị bắt. Nếu điều đó xảy ra thì cả đám sẽ tàn đời. Sau khi giết nhiều người đến mức cái đạp ngập xác chết, không đời nào mà chúng còn được sống trước phán xét của tòa án luật pháp. Chúng không thoát nổi án tử hình.
Chúng chẳng còn mấy lựa chọn để bảo vệ bản thân.
Một lượng lớn người, sớm thôi sẽ ập tới Đảo Zashou.
Trật tự của đảo sẽ bị hủy hoại tới mức chưa từng thấy trước kia. Tất cả sẽ bị quét sạch. Cả đám có thể thấy trước điều đó. Cơ sóng dữ sắp đang ập tới sẽ hủy diệt không chỉ xã hội Đảo Zashou mà còn cả chính ngôi làng.
Nếu đã thế, đám Kurokawa không còn lựa chọn nào khác ngoài “đuổi hết tất cả”.
Lần này, chúng sẽ dùng mọi thứ họ có.
“L-Linh thức! Chúng ta cần phải ráp lại Linh thức!! Ta phải làm nó mạnh hơn!!” Kurokawa gào lên, chỉ dẫn đám dân đảo. “Có là tổ chức tội phạm lớn hay cảnh sát, chúng vẫn cần đến đảo mới tấn công chúng ta được. Nếu vậy, ta chỉ cần dọn sạch chúng ngay khi chúng đặt chân lên đảo thôi. Không quan trọng chúng ta phải giết hàng trăm hay hàng ngàn!! Chúng ta sẽ quét sạch mọi kẻ cản đường!! Đó là cách duy nhất để Đảo Zashou tồn tại!!”
Hầu hết nhu yếu phẩm ở Intellectual Village là hàng đặt qua mạng lưới liên lạc và internet, nên đất liền có thể gây sức ép lên Đảo Zashou từ ngoài nếu muốn tận diệt hòn đảo. Tuy nhiên, đám Kurokawa hiện tại chỉ còn mù quáng tập trung cho mối họ trước mắt.
Và tâm trí chúng cũng không rảnh nghĩ về thứ khác nữa.
Cụ thể là khả năng còn thứ đáng sợ hơn đang chờ cả đám trước khi "mối đe dọa trước mắt” đó ập tới.
“Xin chào.” Một giọng nữ vọng tới.
Không hay rõ vẻ ngoài cô ta như thế nào. Kurokawa thậm chí còn không thể định hình chính xác khuôn mặt cô ta.
Đơn giản vì cô đang dí mặt quá sát vào lão. Lão chỉ biết đó là một phụ nữ đứng sát tới mức mũi cả hai gần như chạm vào nhau.
Kurokawa thậm chí không thể tưởng tượng nổi cô ta đến gần mình như thế từ khi nào.
Điều tiếp theo, lão nhận ra là sự câm lặng.
Đám dân đảo khác mới đây còn chạy ồn ào xung quanh. Lão còn mới chỉ dẫn chúng ráp lại Linh thức Funa Yuurei. Tất cả đều biến mất. Những gì còn lại chỉ là tiếng chuông kêu nhức nhối vang lên bên tai lão.
Chỉ cần nghiêng đầu sang một chút thôi, lão sẽ biết chuyện gì đang diễn ra.
Thế nhưng lão không thể làm vậy.
Không thể nào làm được.
Đến thử cũng không dám.
Lão không biết chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra nếu rời mắt khỏi người phụ nữ đó dù chỉ tíc tắc. Vì thế, Kurokawa còn không dám di một nhãn cầu, chứ đừng nói là cả cái đầu. Nó như thể lão đang bị bóng đè vậy.
“Có vẻ ta làm hơi quá. Mà, nếu đây là vụ mà luật pháp có thể xử lý, hình phạt luật pháp đưa ra chắc cũng đủ rồi. Tuy nhiên các người đã đi quá xa. Nên dĩ nhiên hình phạt cũng phải lớn hơn những gì luật pháp cho phép.”
“C-cái gì…?” Kurokawa cảm giác cổ họng mình nhanh chóng trở nên khô khốc. “Mày không phải là cảnh sát… Chẳng lẽ mày là người của tổ chức tội phạm-…?”
“Đừng đặt ta ngang hàng với chúng chứ.”
Giọng của người phụ nữ không trầm cũng không bổng. Giọng nói ấy phát ra nhẹ nhàng và trơn tru. Tuy nhiên, chất giọng ấy có gì đó khiến Kurokawa câm lặng ngay lập tức.
“Thật ra thì, ta là ai không quá quan trọng. Nhưng nếu lão muốn lãng phí thời gian đặt câu hỏi quý giá của mình cho nó thì cũng được thôi.”
Người phụ nữ giơ một ngón trỏ mảnh mai lên.
“Thứ nhất: Ta là người không muốn những kẻ như lão gia tăng số lượng. Tuy nhiên, ta không hoàn toàn phản đối việc sử dụng sức mạnh Youkai.”
Người phụ nữ giơ tiếp ngón giữa lên.
“ Thứ hai: Có vài loại Youkai nguy hiểm tới mức lão sẽ chết ngay khi gặp chúng.”
Rồi người đó đưa ngón áp út lên.
“Và cuối cùng: Lão đã nghe tới Bách Quỷ Dạ Hành bao giờ chưa?”
Một tuần sau khi trận bão quét qua Đảo Zashou, các thành viên của Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo ập lên đảo cùng một đội chống bạo động. Họ tìm thấy vô số tử thi thối rữa, nhưng lại không tìm ra nổi lũ thủ phạm.
Họ tưởng rằng những kẻ đó đã bỏ trốn, song tàu đánh cá của dân đảo vẫn còn neo ở bến cảng.
Và…
Có một điều mà các điều tra viên không thể biết được vì số lượng thi thể lớn đến mức phải mất hàng tháng trời mới xác định được tất cả.
Phải.
Hoàn toàn có khả năng xác thịt thối rữa của đám dân đảo đang lẫn lộn với những thi thể khác.
Danh sách chương