Dù lúc này đã là giữa mùa hạ, nhưng không khí buổi sáng vẫn cực kì dễ chịu. Ai sống trong mấy căn nhà cổ của Nhật, đều hiểu việc nhiệt độ bên ngoài tác động thế nào tới nhiệt độ trong nhà rồi. Chính tôi cũng đang sống trong kiểu nhà lợp mái tranh chả có gì gọi là hay ngoài cái bự và độ già nua của nó. Tôi ngồi trong phòng, trên tay là chiếc smartphone thay thế cho chiếc bị phá huỷ vì cái vụ xảy ra lần trước.

Nó mới vừa được trung tâm dịch vụ giao tới sáng nay.

Tôi đang sống tại một Intellectual Village. Nơi mà giá trị thương hiệu của nó vượt tầm so với cái gọi là làng quê, với nho có giá 30.000 yên một chùm và nước của con sông cách đây không xa thì lên tới 300 yên một lít. Nhưng để đổi lại cái cảm giác về một vùng thôn quê yên ả, là việc số lượng cửa hàng ở đây ít ỏi tới mức quá thể. Cùng vì thế, mà các loại hình phục vụ khác đều phải dựa vào dịch vụ mua sắm trực tuyến. Các công ty chuyển phát ganh đua bằng cách đưa ra đủ kiểu hình thức dịch vụ khác nhau như để xe tải của họ hoạt động như xe đẩy thực phẩm trong siêu thị, phòng trường hợp khách muốn mua thêm đồ khi mà hàng của họ đã được giao.

Dù sao thì..

Có vẻ là chiếc smartphone cũ của tôi không còn cách nào cứu vãn, vì thế nên họ đành lôi hết dữ liệu trong đó ra, rồi nhét chúng vô một cái mới và gửi trả nó về cho tôi. Đây có vẻ là một phiên bản mới của chiếc smartphone, nên viền của nó có vẻ mỏng hơn so với cái cũ.

Mà nhận được một phiên bản mới cũng chả phải là điều gì đó tồi tệ.

Tôi lướt ngón trỏ, chạy thử mọi ứng dụng để chắc chắn rằng mọi thứ hoạt động bình thường. Cũng tiện tay, nên tôi làm luôn một tấm tự sướng trước ống kính máy ảnh.

Cái khoảnh khắc hiệu ứng âm thanh của ống kính máy ảnh lớn tới quá mức cần thiết phát ra, cũng là lúc tôi nghe tiếng thì thầm của Zashiki Warashi tới bên tai ( với mái tóc đen dài, cơ thể đầy quyến rũ trong bộ Yukata màu đỏ ) cô ta đã rúc vào phòng tôi từ bao giờ.

“Chỉ là thoáng qua thôi, nhưng ta thực sự đã bị sốc khi thấy một thành viên của gia đình này lại đang tự luyến đấy“

“Đừng ngớ ngẩn thế, Chỉ là cái cài đặt của máy ảnh có vẻ đang gặp vấn đề thôi.”

Tôi thực sự quá tốt bụng khi giải thích cặn kẽ những gì đang diễn ra cho Zashiki Warashi đầy quyến rũ, người chẳng mang nổi tí tẹo giá trị nào về cho cái gia đình mà cô ta đang ăn bám, mà thay vào đó cô ta lại đi phí thời gian để nói về dăm ba cái chuyện tào lao.

“Đó, nhìn coi, có gì đó không ổn trong thu sáng của máy ảnh. Nó lấy lái tóc vàng óng của tôi làm chuẩn và giờ thì màu da tôi nhìn cứ kì kì”.

“Có khi chỉ nhóc mới bị thế thôi, Shinobu.”

“Chắc thế, được rồi, Zashiki Warash cười duyên cái xem nào.”

Tôi lia đại ống kính máy ảnh điện thoại về phía mợ Youkai ăn bám và nhấn nút chụp với ngón cái của mình.

“Thấy gì chưa? Nó lấy ngay bộ Yukata đỏ của cô để làm chuẩn. Đấy, nhìn da cô đi, coi có thô không.”

“…”

“Để tôi coi thử xem có thể chỉnh lại thông số được không… Cái gì đây? Chuyển ống kính máy ảnh sang chế độ quay trong khoảng năm giây theo từng loại môi trường chụp ảnh, bộ điều chỉnh tiêu cự sẽ tự động nhận diện trị số phù hơp nhất? Nhưng tôi đã…

Au! Gì thế, Zashiki Warashi? Sao cô lại đá vào ống quyển của tôi? … Au, đau lắm đấy!”

Mặc kệ tôi có quan tâm hay không, Zashiki Warashi cứ thế mà lẳng lặng ra khỏi phòng tôi.

Hmm… có khi tại môi trường trong phòng không tốt thật

Nghĩ vậy, tôi bước ra ngoài theo lối hành lang dài và chụp thử vài bức từ cả phòng khách cho tới trước hiên nhà, nhưng rõ ràng là chúng chẳng khác nhau chút nào. Nó vẫn lấy nhưng nơi và nhưng màu chói nhất làm chuẩn khiến phần còn lại của bức ảnh càng thêm tệ.

“Hmm”

Tôi hướng ống kính máy ảnh ra phía ngoài mái hiên, hướng về phía xa cỡ khoảng 20 mét nơi khoảng sân đằng kia.

Tôi có cảm giác khoảng sân rộng sẽ là môi trường khó xử lý hơn là ở trong nhà, hay gì khác.

Sân nhà tôi khá lớn, đủ để có thể chơi cả tenis nếu thích, nhưng mặt sân thì lồi lõm, đi kèm với khu vườn đá phủ rêu, đan xen vào đó là mấy cây đèn đá và cây cối thì mọc um tùm. Tóm lại là khoảng không trong sân chẳng còn mấy. Ấy vậy mà ông cụ làm vườn trong xóm vẫn cứ sướng rên lên mỗi lần được ngắm nơi đây, riêng tôi thì chả thấm nổi giá trị của cái khoảng sân này.

Phân nửa mảnh sân được bao phủ bởi những tán cây cao và ánh nắng mặt trời lọt qua những kẽ hở trên lá. Điều đó tạo ra độ tương phản cực kỳ khắc nghiệt giữa chỗ sáng và bóng râm. Thêm vào đó, gió đang thổi qua những cành cây, làm cho tất cả chúng liên tục lay động. Tôi thực sự nghi ngờ chuyện cái máy ảnh với cài đặt lộn xộn này có thể chụp ra một tấm ảnh đẹp.

Và rồi tôi thấy thứ gì đó kì quặc đặt chình ình ngay giữa sân.

Đó là một bể bơi cho trẻ em bằng nhựa hình tròn.

Như tôi đã nói, giờ đang là giữa hè, nhưng cái trong lành cùng những làn gió buổi sớm mát rượi vẫn chẳng hề đổi thay. Ở cái thời điểm này trong ngày, nhảy vào một cái bể bơi chỉ khiến con người ta nổi da gà, ấy vậy mà vẫn có những trường hợp gọi là ngoại lệ.

Và cái ngoại lệ mà tôi nhắc tới, là một Yuki Onna có mái tóc hơi xanh với ngoại hình nhìn chỉ như đứa nhóc mới mười ba tuổi.



Hồi mới gặp, cô ấy là một phần của Linh thức, thứ mà đám tội phạm lợi dụng năng lực của Youkai như là công cụ để phạm tội, giờ thì như mọi người thấy, cô ấy chỉ còn là một cô gái hồn nhiên.

Yuki Onna lúc nào cũng mặc một bộ kimono màu trắng, không hiểu sao mà lúc này đây lại đang trong bộ đồ bơi nữ sinh.

Gì vậy trời?

Tuy nhiên, cái đứa duy nhất còn đang ở tuổi ăn tuổi học của cái nhà này lại là tôi đây, thì đáng lẽ ra là dù mọi người có xới tung cả cái căn nhà này lên cũng không tìm nổi bộ đồ vơi nữ sinh nào mới phải.

Yuki Onna vẫn đang ngắm nhìn bầu trời, trong khi tận hưởng cái bể bơi mát lạnh.

“…Ahh... Chẳng mấy khi được tận hưởng cái thú của bồn tắm lộ thiên thế này”

Quả nhiên, với cô nàng này thì cái bể lạnh giá ấy chẳng khác gì bồn tắm cả. Điều đó khiến tôi tự hỏi cô ấy nghĩ gì về cái bồn tắm mà cả nhà tôi vẫn dùng ngâm mình. Nội tôi thì cứ khoái phải tắm nước nóng già, có lẽ vì đó mà tại sao cổ nhất quyết không bao giờ chịu tắm ngay sau ông ấy.

Tôi xỏ chân vào đôi tông đặt trước cửa và bước ra ngoài sân.

Mặc dù nghĩ lần này cũng chẳng khá hơn gì đâu, nhưng tôi vẫn cứ hướng ống kính máy ảnh điện thoại về phía Yuki Onna và làm một tấm.

Ồ? Tấm này lại đẹp hẳn à nha? Hmm.. Thế là sao nhỉ?

“Mà đã có bồn tắm lộ thiên thì hiển nhiên đi kèm theo đó phải là những chiếc máy ảnh chụp trồm rôi. Eh heh heh heh heh heh heh…”

“Ồ, thì ra là thế. Mà, cũng đã tới giờ ăn sáng rồi, tới phòng thờ thôi.”

Ở nhà tôi, mọi người luôn dùng bữa tại phòng khách, tuy nhiên Youkai lại có thói quen ăn tại phòng thờ. Mà chẳng qua đấy cũng chỉ là nơi để bày thức ăn lên thôi, chứ đến bữa thì làm gì có ai chịu ngồi yên một chỗ. Thế nên việc dùng bữa chung với nhau là điều hầu như ngày nào cũng thấy.

Hiện tại thì Zashiki Warashi và những người khác đều tới phòng khách dùng bữa, Tôi cũng không rõ chuyện ngày trước là sao. Điều duy nhất tôi nhớ được là việc mình ôm bát đũa tới phòng thờ chỉ để được ngồi cùng Zashiki Warashi mỗi ngày.

Đúng lúc ấy, Yuki Onna đang ngây ngất với cái bể tắm nhựa chợt lên tiếng.

“À, phải rồi. Trong tủ lạnh có ít sherbet táo đó. Nếu chàng cần đồ tráng miệng thì cứ lấy nhé.”

“ ? Cô chạy qua mua ở cửa hàng đồ ngọt à ?”

“ Em là Yuki Onna. Em có thể làm sherbet từ bất kì loại trái cây nào em thích. Nếu muốn, em có thể làm nó từ thịt người cho chàng thưởng thức”

“Hmm. Vậy tôi sẽ lấy một phần. Cảm ơn nhé”

Dứt lời, tôi cũng đã định phắn luôn, nhưng không hiểu sao Yuki Onna lại thu mình lại trong cái bể tắm cao su, đôi bàn tay nhỏ bé cố che đi cặp má đang dần đỏ của mình.

“ D-Dù có ngọt ngào đến mấy đi nữa, thứ em cho chàng cũng chỉ có tấm thân trinh trắng này mà thôi”

“Tôi không có cần.”

Trong lúc cố gắng kiềm chế con nhỏ đang lên cơn cuồng tình ấy, tôi nghe thấy một giọng nói khác tới từ một trong những cái cây to nhất trong sân. Một con mèo trắng đứng trên cành cây cao nhất hoà cùng với nền trời xanh cao vời vợi. Nhưng nó lại có hai cái đuôi. Nên chắc chắn đó là Youkai với tên gọi Nekomata.

“Thiệt là, mới sáng ngày ra đã làm cái quái gì vậy? Hai đứa bây còn ồn hơn cả lũ ve sầu ngoài vườn.”

“Gì thế Nekomata? Mi lỡ leo cao quá giờ không biết xuống sao à?”

“Nhóc đang trêu ta đấy à?” Nói rồi Nekomata nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cái cây.

Cô ta nhảy bổ xuống vai tôi đầy bất ngờ, rồi sau đó nhảy xuống.

Tôi hướng ống kính máy ảnh chiếc smartphone của mình về phía cô ấy rồi chụp một tấm. Chất lượng tấm này tuyệt hơn hẳn so với lúc chụp Zashiki Warashi, nhưng lại không bằng được tấm chụp Yuki Onna. Chắc cũng chỉ ngang mức trung bình, mà thật ra tôi cũng chẳng rõ phải quy chất lượng theo yếu tố nào nữa.

Nekomata thong thả phe phẩy hai cái đuôi của cổ.

“Bà lão dạo này hay than phiền rằng mình không ngủ nổi do tiếng ve kêu quá lớn. Chẳng biết có phải do thời tiết bất thường đã gây ra xáo trộn nào đó với từ trường hay gì, để cái đám đần độn ấy hát mãi từ ngày qua đêm. Nên ta đành phải dọn bớt vài đứa trong số chúng.”

“Hmm. Chắc tại tôi ngủ say quá nên không nhận r-… Waahhh !!! ??? Có cả đống lớn xác ve sầu ở góc sân!”

Cái đống này to phải ngang lửa trại ấy chứ. Nekomata làm thế hẳn là vì nội tôi, nhưng có lẽ không nên để nội thấy thứ này khi đang làm vườn. Tôi quyết định sẽ lấy xẻng chôn chúng ngay sau khi ăn sáng.

Nekomata tự hào bước về phía cửa chính, hẳn cổ phải vui lắm vì nghĩ rằng mình đã làm được việc tốt.

“Nhóc tốt nhất đừng phiền bà cụ thêm nữa,” Cô ấy vừa bước vừa nói. “Dù có vô dụng tới đâu, thì ít nhất nhóc cũng biết làm mấy việc như nhổ cỏ chứ. Đừng cứ để bà cụ vất vả phơi mình dưới nắng mãi vậy.”

“Thực ra, cả ông và bà nội tôi đều tin rằng sức khoẻ họ sẽ dần tệ đi nếu không đổ mồ hôi vì lao động mỗi ngày. Cô cứ thử nhổ cỏ hộ họ xem, không biết chừng họ còn giận ấy chứ.”

“…Ồ? Bảo sao hai người họ lại mạnh mẽ vậy, không như nhóc, cái loại công tử bột.”

Thật vậy, nếu chơi một chọi một với ông, tôi thua là cái chắc. Zashiki Warashi chỉ hơi rén bố tôi mà thôi, chứ gặp ông tôi thì không có cửa. Còn về phần bà nội thì tôi không chắc bà có từng đấm ai chưa, nhưng ở cái tuổi này rồi mà bà vẫn có thể vác phăm phăm cái giỏ giặt đồ. Thì tới lúc cần thể hiện, có lẽ nội cũng dữ dằn lắm ấy chứ.

“ Này, này, đợi đã nào, Nekomata. Đừng cứ thế mà vào nhà. Cô vừa từ ngoài sân vào đấy, phải kiếm một tấm vải rồi chùi chân cho sạch, nhớ chứ? Mà thật ra thì, tôi không hiểu cô ưng điểm nào của cái nhà này mà cứ ở rịt lại thế? Như Yuki Onna thì tôi còn hiểu, vì cô ấy thích căn phòng lạnh chúng tôi dùng để muối tsukemono.”

“Cái này hơi phiền toái, khó để mà giải thích lắm. Nhưng trong thế giới của bọn ta, đó lại là điều bình thường.”

“Tôi tưởng là cô không muốn mang thêm phiền toái cho nội tôi?”

Nekomata chợt im lặng.

Hmm, có lẽ mình vừa tìm ra cách để kiểm soát cô ta.

Tôi bế con mèo Youkai màu trắng đang ngoan ngoãn lên và lau sạch bàn chân nó với miếng vải đặt trên kệ giày ở lối vào.

Và rồi Yuki Onna người ướt nhẹp cũng sán lại chỗ tôi.

“ Cả em nữa, lau cho em nữa, nhớ phải lau kĩ cả những chốn thầm kín nhé. Heh heh heh heh heh.”

“Thôi miễn đi, miếng vải này nhỏ lắm.”

***

Sau khi ăn sáng cùng cả nhà và hội Youkai, tôi ra ngoài và chôn cái đống ve sầu mà Nekomata bỏ lại. Tôi lôi cái xẻng làm vườn ra, kiếm đại một chỗ trong vườn rồi đào hố, tôi cố gắng đẩy đống tác phẩm quái dị ấy xuống mà không phải nhìn trực tiếp vào chúng.

Tôi thật sự đã nghĩ đây chỉ là một bài tập thể dục nhẹ nhàng, nhưng hoá ra công việc đào hố này lại tốn sức tới bất ngờ.

Cũng vì thế, mà tôi đã để mất quá nhiều thời gian.

Và điều đó nghĩa là…

“Shinobu, không phải nhóc bảo hôm nay mình phải tới trường à?”

“Khônggggggggggggggggggggggggg!! Muộn quá rồi, là mấy người cố tình đúng không, mấy người cố tình chờ tới muộn mới chịu nhắc tôi !?”

Nếu không thì chẳng đời nào cô ta lại cười tươi rói đến thế!!

Tôi cuống cuồng phi thẳng lên hiên, lao vào trong ngôi nhà lợp mái tranh cỡ bự. Lướt qua căn phòng khách kiểu Nhật và chạy thẳng tới hành lang. Tôi lao tới thẳng phòng mình và túm lấy chiếc cặp nhỏ vẫn dùng đi học hằng ngày.

“Shinobu, Shinobu” tiếng nội với thân hình nhỏ thó phát ra từ phía căn phòng khách kiểu Âu. Nghe tiếng, tôi vội vàng chạy lại đó.

Nội tôi tay đang cầm thứ gì đó dạng hình hộp, được bọc trong một tấm vải.

“Nào, cơm hộp của con đây. Không phải con bảo rằng hôm nay có tiết học bơi sao?”

“Đúng rồi, chết thật! Mẹ ơi, đồ bơi của con đâu rồi!?”

Tôi túm vội cái túi nhỏ đựng đồ bơi, rồi chạy theo lối ngắn nhất về phía cửa chính, nhưng sau đó tôi vẫn phải vòng ngươc lại phòng khách vì nhớ ra mình để quên đôi giày đi trong nhà.

Thiệt là! Tôi để lỡ bao nhiêu thời gian

vì mấy thứ này rồi!

Cuối cùng cũng đã có đầy đủ mọi thứ cần thiết, tôi xỏ vội đôi giày da rồi tiến ra cửa chính.

Và Zashiki Warashi trong bộ Yukata đỏ thắm đang đứng đó.

“… Cô đang làm gì ở đây thế.”

“ Tản bộ chút thôi, không phiền nếu ta đi cùng nhóc một đoạn chứ?” Cô nàng Youkai ăn bám ưỡn bộ ngực lớn vô dụng của mình ra và cười đầy đắc ý “Được dạo bước bên cạnh một mỹ nhân như ta, sẽ giúp cải thiện cái địa vị xã hội bé tí ti của nhóc đấy”

À thế à??

Tuy nhiên

Điều này thật sự khó tin.

Phần lớn bạn bè tôi đều biết rằng Zashiki Warashi sống trong nhà tôi là một mỹ nhân tuyệt sắc khỏi bàn. Hồi còn học tiểu học, ngày nào cũng tôi bị đám bạn cùng lớp (hầu hết là mấy thằng con trai) nài nỉ để được gặp cô ấy. Tuy nhiên, cô nàng Zashiki Warashi đây không rõ là kiểu vô tâm hay nhút nhát nữa. Dù rõ ràng cô nàng thi thoảng lại rúc vào đệm hay bất ngờ cưỡi lên người tôi lúc nửa đêm, nhưng cứ mỗi khi có người tới nhà chỉ vì muốn thấy cô ấy, thì Zashiki Warashi lại lẩn đi mất dạng.

Thế nên tôi khó mà tin được việc cô nàng Youkai ăn bám này lại muốn ra ngoài và trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Thế tức là cô ta hẳn phải có lý do gì khác.

“Này, Zashiki Warashi. Cô đi đâu thế? Trường học ở hướng này cơ mà.”

Cô nàng giật bắn mình.

“Nơi duy nhất nằm ở hướng đó là một bưu điện nhỏ-… chờ đã. Không thể nào! Đừng có bảo tôi rằng cô lại đặt thứ gì khác trên mạng bằng hộp thư bưu điện và dịch vụ COD của tôi nhé!!”

“ L-Là nhóc nghĩ quá lên thôi. Đây không liên quan gì tới việc hôm nay là ngày phát hành của mẫu ván trượt điện mới ta mong đợi từ lâu và được thanh toán bằng tài khoản của nhóc thay vì dịch vụ COD đâu!!” Zashiki Warashi hét lớn trước khi phóng hết tốc lực về hướng ngược lại như thể muốn phi xuống lòng sông dưới ánh hoàng hôn.

Và nếu không nhầm, thì cô ta vừa đề cập đến một chuyện còn đáng sợ hơn những gì tôi lo sợ.

“Đợi đã, cái thứ Youkai trộm cắp kia!! Chết tiệt!! Giờ là lúc quyết định xem tôi có muộn học hay không, thế nên tôi không đủ thời gian đuổi theo cô ta nữa!!”

Tôi cũng đã nghĩ ngay đến việc gọi cho bưu điện để đóng băng hộp thư, nhưng cô ta đã nói rằng mọi thứ đã được thanh toán trực tuyến rồi – tất nhiên tất cả đều đứng tên tôi. Vì đến việc tự đứng ra mua một cái điện thoại còn chẳng nổi, nên cô ta làm thế khá thường xuyên. Khi nào đi học về, tôi phải bắt cô ta trả đủ lại bằng chỗ trợ cấp cô ta có, trước khi cô ta tìm được cách để thoát khỏi vụ này.

Trong lúc nghĩ về điều đó, tôi chạy dọc theo con đường đến trường nằm giữa những cánh đồng. Dọc con đường xếp đầy những tấm pin mặt trời nhỏ hướng về phía mặt trời tựa như những đoá hướng dương.

Đúng lúc đó, tôi nhận ra có thứ gì đó vút qua.

Đó không phải là một nữ sinh trung học với mẩu bánh mì trong miệng, cũng không phải tay du côn nửa mùa nào đó đang phóng vèo vèo trên con xe máy điện.

Mà là một chiếc ô giấy kiểu truyền thống cũ kĩ cỡ lớn.

Chiếc ô gấp lại thành hình chóp, trên đó là một con mắt lớn và cái lưỡi dài nom khá ngộ nghĩnh.

Nó chạy dọc con đường, từng bước, từng bước trên mặt đất bằng cái cán lớn theo kiểu người ta nhảy lò cò với 1 chân. Một loại Youkai thường được thấy trên mấy tấm bảng hiệu nhà ma ở mấy cái lễ hội văn hoá.

“… Tsukumogami à?”

“ Này anh bạn trẻ, ta đã vượt qua cái giới hạn ấy rồi, giờ ta đã là một Kasa-Obake.”

Kasa-Obake vừa chạy vừa lèm bèm bằng cái giọng khàn khàn như bố tối.

“Ồ, thế ông làm gì ở đây?” Tôi hỏi. “Đi học à?”

“Chủ nhân của ta thường xuyên bỏ quên ta!! Đã thế hôm nay dự báo thời tiết còn báo buổi chiều có mưa nữa!!” Con Youkai hét lên trong khi trợn tròn con mắt vốn đã lớn quá mức cần thiết.

Cơ mà…

“Tôi tưởng là dự báo nói khả năng có mưa vào chiều nay chỉ khoảng 20% chứ?”

“Hai mươi là nhiều rồi!! Thử nghĩ mà xem, nếu trước mặt mi là một cái hộp với cả trăm con bọ cạp trong đó, sau đó họ bảo rằng có tám mươi con trong số chúng không có độc. Liệu mi có dám thò tay vào trong đó không!?”

“…Rồi, rồi, rõ rồi. Ông chỉ đang bao bọc quá mức mà thôi. Và còn cả cái tên được viết trên tay cầm kia được viết bằng hiragana.”

Ngoài ra, tôi không nghĩ ví dụ đó là hợp lý để giải thích cho cái 20%. Vì nếu chỉ có một con bọ cạp trong hộp, thì khả năng bị nó chích cũng là 100%.

“Ta cũng nghe nói có Shichinin Misaki ở nơi này dạo gần đây. Chủ nhân của ta càng phải thêm cẩn trọng.”

“… Shichinin Misaki sao?”

Một trong những loại Youkai giết người, đơn giản và dễ hiểu theo những gì về đặc điểm của chúng.

Tôi nhớ rằng Shichinin Misaki là loại Youkai liên tục hình thành từ bảy nạn nhân chết đuối. Bất cứ khi nào chúng kiếm được một nạn nhân mới, tên lớn tuổi nhất trong số đó sẽ được thả cho đi siêu thoát. Cũng có khá nhiều giả thiết về cái danh tự “Misaki”.

Tuy nhiên, nếu nó được hình thành từ bảy nạn nhân, thì đâu mới là chân thể của loại Youkai ấy? Có khi nào cấu chúc vô hình gắn kết bảy nạn nhân ấy mới chính là Youkai?

“Tôi tưởng Shichinin Misaki là loại Youkai ngoài đại dương chứ?”

“Có hỏi thế hỏi nữa thì ta cũng chịu. Ta chỉ biết họ đang đồn thế thôi.”

“…Hmm.”

Nghĩ về nó, tôi chợt nhớ đến rắc rồi trong vụ Linh thức sử dụng Yuki Onna để lừa đảo, mọi chuyện diễn ra ở mùa hè nhưng tôi lại phải đối mặt với một Youkai của mùa đông.

Youkai xuất hiện ở một nơi mà lẽ ra không nên có là bằng chứng cho thấy có sự can thiệp từ bàn tay của con người. Có lẽ tôi cần phải cẩn trọng thêm một chút.

“ Ê, sao lại im lặng rồi? Này anh bạn trẻ, không phải là cậu biết được gì đấy rồi chứ?”

“À không, không có gì,” tôi bình tĩnh đổi chủ đề “Tôi chỉ đang nghĩ là nếu có một cái ô biết tự tìm đường về dù có để quên ở bất cứ đâu, thì thật là tiện biết bao.”

“Heh, nhìn thế này thôi, nhưng ta đã sống gần 150 năm rồi. Đừng so sánh ta với mấy chiếc ô nhựa thường thấy.”

“Thế thì chỉ cần gắn GPS cho mọi thứ là được, khi ấy thì tôi cần quái gì phải lo đến việc mất đồ nữa.”

“Những thứ tiện nghi hiện đại chết tiệt…!!”

Kasa-Obake tức đến nghiến răng nghiến lợi (Thật sự có răng trong cái miệng lớn hài hước ấy à?), Rồi nó dừng bước ngay khi chúng tôi tới được ngã tư đường, giữa những cánh đồng ngập nước.

“À, trường của chủ nhân nằm ở hướng này.”

“Ồ, vậy đúng là học sinh tiểu học thiệt.”

“Chào nhé, anh bạn trẻ. Cậu chỉ có thể chạm mặt một cô gái bánh mì nướng nhiều nhất ba lần một ngày thôi!”

“Tôi chưa từng được thấy cô gái bánh mì nướng bao giờ, Đó có phải là tên một loại Youkai không vậy?”

Sau khi chào tạm biệt Kasa-Obake ở ngã tư đường, tôi dồn hết sức mình để chạy tới cái trường trung học duy nhất có tại Intellectual Village.

Đếm toàn trường chỉ được ba trăm học sinh, và ngôi trường thì cũng chả lớn là bao.

Tuy nhiên, Intellectual Village vốn được sắp đặt với hình ảnh một ngôi làng với dân cư thưa thớt. Chỉ thoáng nghĩ về lượng hộ dân cư có tại đây, chẳng ai lại tin nổi cái làng này có tới tận ba trăm học sinh trung học ấy chứ.

“Ê Shinobu. Tiếp tục chạy đi! Chạy lẹ lên! Vẫn đủ thời gian để mày bắt kịp tiết chủ nhiệm đấy.”

Tarou-bạn cùng lớp gọi tôi từ phía cái sân trường nền đất. Là một chàng trai câu lạc bộ trường khoẻ khoắn điển hình, luôn ăn mặc rất giản dị, thế nhưng cái tên của nó lại màu mè một cách quá đáng. Tới tận 7 kí tự Kanji nằm trong một cái tên. Ngay cả các giáo viên Tiếng Nhật của chúng tôi cũng phải thấy bối rối bởi làm thế nào mà 7 kí tự ấy lại cho ra cái cách đọc “Tarou” được.

“Tarou, mày tới sớm để tập cùng đội bóng đá à? Đừng bảo mày làm thế cả kì nghỉ hè này đấy nhé?”

“Không, tao phải làm thêm vào buổi sáng. Cho gà ăn xong thì thấy vẫn còn thừa thời gian. Tính quay về nhà ngủ mà ngẫm lại không đủ thời gian nên tôi lết đến trường luôn. Chán quá nên tao lôi mấy đứa khác cũng đến sớm giống mình ra sân chơi.”

“Làm thêm à?”

“Không được như mấy đứa có nhà cửa đàng hoàng như mày, sống ở Intellectual Village là chẳng dễ dàng chút nào với đám học sinh nội trú bọn tao. Tỉ lệ cạnh tranh tại nơi đây rất cao, nếu không hình thành được các mối quan hệ thông qua công việc kiểu này, đời mày sẽ chẳng khác nào đang chơi xổ số.

Đó là lý do tại sao mà ngôi làng này lại có số lượng thanh thiếu niên cao tới bất thường so với quy mô của nó.

Bất kể môi trường có tổ chức tốt đến đâu, cũng vẫn cần đến con người đề vận hành nó. Các Intellectual Village cũng bởi thề mà mời gọi những người trẻ tham gia, ổn định dòng chảy ấy.

Tất nhiên là vẫn có những ngoại lệ. Ví dụ như bố tôi, người bởi vì cái đam mê (nếu nói quá lên thì là nghiện) làm sake mà đã từ chối nhận bất kì người làm bán thời gian hay ngưởi làm thuê xin trọ lại vào xưởng sản xuất rượu chỉ vì họ chưa từng qua đào tạo tại học viện nông nghiệp.

Trong lúc thay đôi giày đi trong nhà tại lối vào, tôi tiếp tục hỏi chuyện Tarou.

“Thế hôm nay Love King có tới không?”

“Nó bận đi giảng hoà một vụ lừa dối rồi, có lẽ nay không tới đâu. Cũng chỉ có cái đứa lạ đời như nó mới chuyên đi đứng gia giàn xếp mớ rắc rối của mấy cặp đang yêu.”

À mà, ngày ngày tỏ vẻ là mình là chuyên gia trong mặt trận tình ái, và đi giải quyết mọi vấn đề về yêu đương của người ta, nhưng chưa ai từng thấy Love King có người yêu bao giờ.

“Thế thì tao biết đòi bộ manga mà Love King mượn trước khi nghỉ hè kiểu gì đây? Thế còn Akechi, nó đâu rồi?”

“Nó là đứa đang cầu cứu Love King đấy.”

“Hở? Vậy tức là nó lừa dối Nagisa à? … Akechi ổn không đó? Nagisa sẽ không giết nó rồi nhồi bông để làm dakimakura đấy chứ?”

“Thế mày nghĩ vì sao mà nó phải đi cầu cứu Love King hở?”

“Tao đã nghĩ thằng này hẳn điên rồi mới dám hẹn hò với một trong ba Yandere đáng sợ nhất cái thế giới này chứ. Thằng này gan thiệt.”

Tôi quyết định lên lớp trước vì Tarou bảo nó phải đi thay bộ đồ thể thao đang mặc, đấy là đồ cá nhân chứ không phải đồng phục thể dục hay đồng phục học sinh của trường.

Tôi một mình leo lên cầu thang, sau đó rẽ sang hành lang hướng tới lớp học của mình. Đó là lúc tôi nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiệm gọi tên mình. Cô ấy là một giáo viên khá rụt rè, luôn che mặt với chiếc máy tính bảng trong tay bất cứ khi nào phải nói chuyện với ai đó, luôn giải quyết mọi thứ một cách thụ động và cố gắng né tránh bất cứ khi nào có thể. Nhưng nếu đã được chọn và sống tại Intellectual Village này dù chỉ là một công chức địa phương, thì hẳn cô ấy cũng phải là một nhà chiến lược tiềm năng đấy.

“Ư-ừm… Jinnai-kun?”

“Vâng, có chuyện gì sao?”

“Eeee !! Đừng làm cô sợ với mái tóc vàng đó! K-không, ý cô là… ừm… Ý cô là… Kì nghỉ hè vừa qua Kotemitsu-san thế nào?”

Kotemitsu-san mà cô ấy khó khăn lắm mới nhắc đến nổi ấy không ai khác vẻ đẹp lập dị lớp chúng tôi, Kotemitsu Madoka-chan. Không phải là vì bị bắt nạt hay gì, nhưng nhỏ vẫn mắc kẹt trong trang thái cô lập không thể hoà nhập nổi dù là với gia đình hay trường lớp.

“Haizz. Vậy là Madoka vẫn chưa chịu đến trường ạ?”

“À-Ừm, Em ấy tới rồi…”

“Vậy thì cô có thể hỏi trực tiếp cậu ấy mà?”

“Không thể thế được!! Cần phải trọng quyền tự do của học sinh! Cô không thể can thiệp và đời sống cá nhân học sinh được, sẽ phiền phức lắm!!”

Phải thú thực, trong mắt mọi người Madoka vẫn đứng ở vị trí cao hơn gia đình hay địa vị của nhỏ, vì thể mà trông nhỏ như thể đang thống trị họ hơn là bị bọn họ tẩy chay.

“Có vẻ Madoka vẫn như thường lệ, vẫn cười đầy sung sướng trong khi lướt xem giá cổ phiếu. Nhỏ thậm chí còn vừa vỗ tay vừa cười khi thấy giá vàng đột ngột lao dốc không phanh, hẳn phải có chuyện gì nghiêm trọng trong bình diện tài chính quốc tế rồi. Em có nên hỏi cô ấy vụ đó không?”

“K-Không! Không cần đâu! Thật đấy!! Là một giáo viên, cô sẽ không bao giờ cố can thiệp vào đời sống riêng tư của học sinh mình đâu!! Tốt nhất nên là thế…phải không?”

“Đừng có mà cố đem thêm phiền phức đến cho tôi, cái thằng nhóc chết tiệt này.” Cái ý nghĩ ấy hiện rõ trên mặt giáo viên chủ nhiệm của tôi khi cô ấy nói những điều đó.

Cô ấy ra hiệu cho tôi, rồi lén nhìn vào trong lớp qua cửa sổ bên này hành lang, cô ấy quan sát nữ sinh trong bộ đồng phục thuỷ thủ ngắn tay màu trắng một chút rồi nói.

“Cô chỉ cần biết em ấy vẫn ổn là được rồi. Hm…nhưng… nếu chỉ quan sát không thôi thì cô chẳng thể nào chắc chắn được.”

Vì cô ấy nài nỉ dữ quá nên tôi cũng đành phải ngó thử vô lớp coi sao… Chà, vẫn như thường lệ. Mấy đứa trong lớp vẫn túm tụm thành từng nhóm để tám truyện với nhau, còn Madoka vẫn đang đắm chìm ở thế giới riêng của nhỏ.

Mà chả hiểu tại sao, nhưng giáo viên chủ nhiệm của tôi bắt đầu nói với cái giọng lí nhí.

“Dù sao thì, mấy đứa cứ tận hưởng thanh xuân của mình theo cách tuỳ thích, miễn là đừng mang phiền phức cho cô là được. Hay đơn giản là chỉ cần xua tan đi bầu không khí ngượng nghịu của cái lớp này mà thôi. Có thành công hay không cô phó mặc cả cho em đấy, Jinnai-kun. Hẹn gặp lại mấy đứa ở tiết chủ nhiệm.”

Cô ấy giơ tay chào một cách đầy miễn cưỡng, rồi chạy mất hút luôn.

Xin đấy…

Làm ơn đừng bắt em đi làm bảo mẫu cho Madoka nữa.

Tuy nhiên không thể chối bỏ sự thật rằng nhỏ vẫn là một mỹ nhân bất chấp cái tính cách lập dị ấy, vậy nên không lý gì tôi lại từ chối nhận cái công việc này.

Chứ ai hơi đâu mà đi vơ việc vào người chỉ vì mấy cái như là lòng tốt hay lẽ phải cơ chứ.

Rõ ràng là tôi không được như ông chú của mình, người mong muốn được trở thành một thám tử cảnh sát và rõ ràng là đã thành công gia nhập được Bộ Phận 1 Sở Cảnh Sát Đô Thị Tokyo.

“…Ahem.”

Tôi cố tình hắng giọng, bằng cách ấy, tôi vừa có thể kiểm tra lại giọng mình, vừa có thể thay đổi lại trạng thái bản thân. Tôi mở cửa bước vào lớp, rồi bước thẳng tới bàn của Madoka, nơi cô ấy đang ngồi một cách đầy chán nản.

“Yo!! Madoka-chan, ăn trưa sớm cùng nhau nhé!”

“Tiết đầu tiên còn chưa có bắt đầu! Ông hôm nay táo bạo quá đó nha, Shinobu-kun!? Và có cần tui cho ông biết vì sao mà con gái lại sử dụng những hộp bento cỡ nhỏ vầy không? Là vì những gì bọn tui phải lo lắng nếu lỡ ăn quá nhiều đấy!!”

Điều kiện tiên quyết để bắt truyện với một cô gái “bị cô lâp” đó là phải khiến cảm xúc đối phương bị lay động. Không cần biết bằng cách nào, chỉ cần làm được điều đó mà không bị cô nàng cho ăn bơ thì tức là bạn đã qua được Cấp độ đầu tiên.

Cơ mà…

“………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”

“Nè Madoka, sao tự dưng bà lại đơ cả cây tại chỗ khi tôi mở hộp bento của mình ra vậy?”

“…Shinobu-kun? Đừng bảo ông lấy bữa ăn đông lạnh từ một nhà hàng nào đấy nhé? Không, quá trình rã đông chắc chắn sẽ làm hỏng thành phần của các món. Không lẽ là ông vận chuyển nó bằng đường hàng không ?”

“ Ngáo vừa thôi, cái con nhỏ giàu có này. Đây là hộp cơm tràn đầy yêu thương mà nội làm cho tôi đấy.”

“… Ra là vậy à” Madoka khẽ nói với giọng đầy ngưỡng mộ.

Ánh mắt long lanh khi nhỏ nói lên những lời ấy làm tôi thấy hơi rờn rợn. Có khi khi nào ngọn lửa tình yêu với việc chăm sóc sức khoẻ trong tim nhỏ lại được thắp rồi không ?

“À có chuyện này, Shinobu-kun.”

“Gì thế?”

“Một trong những vệ sĩ có vũ trang của tui nói anh ta đã thấy một Shichinin Misaki. Ông biết chút vì về vụ này không? Anh ta cũng lấy làm lạ vì thật không bình thường khi một Youkai ngoài đại dương lại xuất hiện ở nơi này.”

…Ồ?

Tôi vốn tưởng những gì Kasa-Obake kể với tôi sáng nay chỉ là lời đồn thôi vớ vẩn, nhưng giờ thì ngay cả một vệ sĩ chuyên nghiệp cũng đã nói những điều đó.

“Tôi thì chẳng biết được gì, nhưng cũng mới nghe đồn vậy hồi sáng nay.”

“Hmm, thôi quên đi, dù sao anh ta cũng chỉ thoáng thấy nó khi kiểm tra lại băng ghi hình của camera.”

“Shichinin Misaki là một trong những loại Youkai chết chóc nguy hiểm bậc nhất. Nếu không nhầm thì, chỉ cần gặp phải nó là xong phim luôn, đúng không?”

“Có vẻ sẽ không vấn đề gì nếu như ta quan sát ở khoảng cách đủ xa, nhưng nếu chạm mặt trong vùng săn của nó, coi như xong đời. Chẳng trách mà đến cảnh sát cũng phải thấy sợ. Cũng vì thế mà đội vệ sĩ được vũ trang của tôi phải nâng cảnh giác lên hết mức. Họ thậm chí còn cố triển khai một đơn vị cảnh giới xung quanh khuôn viên trường học sáng nay.”

Đúng lúc ấy, âm thanh thông báo tẻ nhạt từ chiếc smartphone của Madoka vang lên.

Cô ấy rút nó ra khỏi túi của váy và cau mày khi thấy nội dung tin nhắn.

“… Ừm, xin lỗi, Shinobu, chờ tui một chút.”

“Lại rắc rối liên quan tới tiền bạc à?”

“Chương trình đầu tư tự quản của tui gặp phải biến số khó lường và không thể tự xử lý. Có vẻ như tui đành phải tự lo theo cách thủ công thôi.”

Vừa nói, Madoka vừa lướt ngón tay cái trên hàng phím với một tốc độ cực nhanh, tựa như một nữ sinh trung học siêu cấp. Có vẻ nhỏ đang thay đổi thiết lập các trị số trong cài đặt của chương trình tự động mua bán cổ phiếu.

Chỉ cỡ vài chục giây hay vài phút gì đó.

Nhưng những khoảng thời gian này lại có giá trị ngoài sức tưởng tượng đối với những người như các nhà đầu tư.

Mọi việc xong xuôi, Madoka ném chiếc smartphone lên mặt bàn.

“Thiệt hại do côn trung ở Úc. Có vẻ như ở đó đang bùng phát đại dịch châu chấu và gây ra cả đống vấn đề.”

“… Vậy email đó nói gì”

“Tui sử dụng chương trình do mình tự viết để thực hiện các khoản đầu tư khác nhau cho các quỹ đầu tư lớn. Tuy nhiên chương trình này chỉ theo dõi thông số các giao dịch. Nó không thể dự đoán những biến số bất ngờ do xung đột quân sự đột ngột hay thiên tai. Vì vậy, tui đã lệnh cho các chuyên gia tư vấn của các quỹ đầu tư gửi email khẩn cấp cho mình trong trường hợp khẩn cấp.”

“Nhưng nếu những quỹ đầu tư đó trở mặt với bà thì sao…?”

“Nếu tổn thất tui có là do họ không liên lạc kịp thời thì mọi trách nhiệm bồi hoàn sẽ được tính lên các công ty bảo hiểm của các quỹ đầu tư đó. Tất nhiên là các quỹ đó phụ thuộc phần mềm của tui đến mức không thể vận hành nếu không có tui được. Bởi vì họ cần tui cấp quyền để sử dụng chương trình đó.”

Với một con người sống trong thế giới thay đổi tới chóng mặt như vậy, tôi tin rằng nhỏ chẳng hề bận tâm với việc gây dựng mấy mối quan hệ tầm thường trong lớp làm gì. Con quái vật tài chính có thể tự do đặt lại bánh răng trong xã hội của những người trưởng thành ấy giờ đây lại đang bốc lấy miếng trứng cuộn bà tôi làm, bỏ nó vào miệng rồi thưởng thức nó như một đứa trẻ.

“Vậy là ngày nào ông cũng được nhận thứ này miễn phí à?”

“?”

“Ahh, Giờ thì tui lại càng muốn về chung một nhà với ông đó, Shinobu-kun…”

Tôi biết nhỏ không phải kiểu người bận tâm đến những gì xung quanh, nhưng tôi thật sự ước rằng nhỏ không nói những câu kiểu khiêu gợi ấy giữa cái lớp học đầy ắp lũ bạn cùng lớp này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện