( Người thứ 3)
Nửa đêm, khoảng khắc mà mọi ngọn đèn trong căn nhà lợp mái tranh hoàn toàn tắt hết, Nekomata lại đang nhẹ nhè từng bước trong hành lang. Nơi trú ngụ thường ngày của cô là mái hiên, tuy nhiên nếu trời đổ mưa cô ấy chắc chắn là phải vào nhà.
Nói cho đúng nghĩa thì Nekomata thực chất không hẳn là mèo. Vì thế nên cô ta không bị ràng buộc bởi thói quen ăn đêm của loài mèo. Bình thường thì giờ này cô đã ngủ lâu rồi. Nhưng rõ ràng là có lý do khiến cô ấy phải lang thang giữa lúc nửa đêm thế này.
Đó là vì đám muỗi đã nhắm đến cô ấy.
Youkai không thể bị tổn hại bởi bất cứ phương pháp thông thường nào, thế nên tất nhiên là cô không thể bị muỗi chích rồi. Cái phiền là đống tiếng vo ve cứ quanh quẩn bên tai kia cơ.
( Sẽ thật không tốt nếu làm phiền bà cụ lúc này, vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất thôi.)
Nghĩ rồi, Nekomata thẳng bước tiến về phòng của Jinnai Shinobu.
Cô đã hi vọng sẽ được thấy loại công cụ đuổi muỗi chạy bằng điện nào ấy, nhưng thứ cô nhận lại được khi bước vào phòng chỉ là một cái màn chống muỗi. Thứ khiến cho bất kì Youkai nào cũng phải thở dài vì độ lỗi thời của cái thứ ấy. Cơ mà dù thế nào thì nó cũng cản được lũ muỗi lại.
Cô cẩn thận, đảm bảo chắc rằng sẽ không có con muỗi nào lọt theo vào trong khi mình chui vào màn.
Những tiếng vo ve khó chịu giờ đã không còn. Nekomata thoải mái cuộn mình lại bên cạnh gối của Shinobu.
Nhưng bằng giác quan nhạy bén của mình, cô phát hiện ra thứ gì đó.
Đôi tai tam giác vểnh lên và cặp mắt mèo sắc lẹm của cô mở to.
Cô nhìn xung quanh và nhận ra có ai đó đang rúc trong tấm futon mỏng mùa hè cùng với Jinnai Shinobu. Cô lật tấm futon và để lộ ra là Zashiki Warashi trong đó.
Nekomata hỏi đầy khó chịu, “ Cô đang làm trò gì vậy?”
“Những gì mà một Zashiki Warashi phải làm.” Cô nàng Youkai trong bộ Yukata đỏ thẫm đáp lời một cách ngon ơ. “Tránh để cho như mấy lần trước, tôi phải làm điều này khi thật khẽ khàng không thì cậu ta sẽ đá tôi ra khỏi đây.”
“Tôi tưởng Zashiki Warashi chui vào futon của người ta chỉ để làm trò thôi chứ. Thế thì có ý nghĩa gì nếu không ai phát hiện ra cô?”
“Tôi chỉ làm trò trong một số hoàn cảnh nhất định thôi. Nếu tôi trông giống như cô, việc này sẽ dễ ràng hơn rất nhiều.”
“Heh.” Nekomata vẫy nhẹ hai cái đuôi của mình. “Tôi luôn nghĩ dạng Youkai sống liền đời với một ngôi nhà sẽ gặp khó khăn vì xung đột lấn tới giữa bản chất của chúng và lối sống của con người. Nhưng không vì thế mà ý tôi lại là cuộc sống của tôi dễ ràng hơn của cô. Tôi vô cùng ghen tị với Youkai như cô kia đấy. Càng nhìn giống con người, càng dễ dàng được xã hội loài người chấp nhận.”
Nekomata hoàn toàn có thể biến đổi thành hình dạng con người, nhưng nó phải giết một con người để có thể làm điều đó. Một Youkai như cô nhìn nhận việc biến đổi thành hình dạng con người là một điều rất quý giá(giá trị), nhưng một Youkai như Zashiki, kẻ vốn đã có nhân dạng và luôn được lợi từ nhân dạng đó lại đang lãng phí nó một cách khủng khiếp.
Tất nhiên, cô ta cũng không phải loại não phẳng để mà không nhận thức được điều đó.
Tuy nhiên cái nết trời đánh lại là là thứ khiến cô ta bất chấp mà đâm đầu vào làm mấy trò dở hơi ấy.
“Vẻ ngoài nhìn như con người nhưng không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy của thời gian cũng tạo ra nhiều vấn đề lắm. Mọi người sẽ ghen tị với cô dù là một giống loài khác hoàn toàn. Nhưng với một con mèo thì khác. Không ai để ý rồi nhìn chằm chằm vào cô chỉ để biết cô đã qua bao nhiêu cái xuân xanh rồi.”
“Hah, vậy ý cô là cái nhân dạng này chỉ để giúp cô có thể khoả thân chạy lông nhông trước mặt mọi người mà không bị ai ý kiến sao?”
“…”
"Ồ? ... Chờ đã, đừng nói với tôi rằng cô thực sự lo lắng về điều đó nhé. Gì vậy trời? Cô lo lắng vì thái độ của cậu nhóc với cô đã thay đổi sao?
Mong đợi điều đó từ một cậu bé đang tuổi dậy thì sẽ rất quá đáng đấy. Thằng bé không thể lúc nào cũng bám lấy và gọi cô là 'Onee-san" đâu.
"Đừng nói với tôi là cô còn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác đó nhé?".
Sau đó Zashiki Warashi trong bộ Yukata màu đỏ trùm kín đầu mình bằng tấm futon.
Có vẻ cái đánh giá ấy có hơi thẳng thắn quá.
Không mấy khi được thấy một Youkai hờn dỗi chỉ vì không được rúc vào futon hay chui vào bồn tắm của người ta đâu.
(Dù có sống đến mấy đời đi chăng nữa. Cái thứ kia cũng chẳng loại bỏ nổi cái tính trẻ con này. Loại Youkai thế này thiệt là quá phiền mà.)
Nekomata chạy tới phòng này chỉ để thoát khỏi lũ muỗi đầy khó chịu kia, nhưng giờ thì cô quyết định đi lựa chỗ khác mà nằm thay vì cố ở lại cái phòng đó.
Cơ mà, cô ấy có cảm thấy hơi khó chịu khi mà chỗ nghỉ ngơi mình mất công đi tìm lại bị phá đám, vì thế mà cô buông lại một câu trước khi rời đi.
“ Tuy nhiên, nếu cô cho Jinnai Shinobu thấy mặt này của mình. Có lẽ cậu ta sẽ đối xử thêm chút với cô như là một cô gái đấy.”
Một giọng nữ bị bóp nghẹt vang ra từ tấm futon: “Đừng có mà đùa.”
“ Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nếu tôi mà là cô, có khi tôi đi treo cổ luôn cho rồi.”
Nekomata cười khúc khích sau đó bước ra khỏi phòng.
***
Mặc dù trời đã đổ mưa cho đến tận đêm hôm qua nhưng bầu trời sáng nay lại trong xanh một cách lạ thường.
Khi tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp đó vào sáng sớm, không phải bàn, tôi lao thẳng lên căn gác mái để kiếm con mụ succubus.
"Nhưng tất cả đều đúng như yêu cầu của anh mà, đáng ra anh phải thấy thoả mãn hơn tất cả những trải nghiệm trong thế giới thực mới phải chứ"
“Nếu cái thứ dị hình ấy mà kích thích được, tôi sẽ không bao giờ có thể bị thu hút bởi những cô gái bình thường được nữa đâu.”
Sau bữa sáng, Zashiki Warashi mang theo cái ván điện mà cô ta đã mua ( bằng thẻ tín dụng của tôi dù chưa được phép) ra. Đó là một món đồ chơi nhìn như một cái ván trượt với một thanh dọc dựng ở đầu, tay lái như xe đạp và được gắn động cơ điện
"Tất nhiên, đó cũng là vì ta đã tích lũy được rất nhiều điểm mua sắm trực tuyến cho nhóc nên ta mới có thể nhận được món quà lưu niệm thế này."
“Đó không phải lý do để cô hợp lý hoá việc sử dụng tài khoản của tôi khi chưa được phép đâu.”
“Móc khoá đây nè. Bên trong quả cầu này chứa nước biển xịn đấy nhé, còn có cả sinh vật phù du nữa nha!!”
“ Thứ này thì hấp dẫn chỗ nào cơ chứ!!”
Rõ ràng là cô ta đã sạc đầy pin cho cái xe cả đêm qua, nên giờ ả Youkai vô tích sự này lôi nó ra nghịch
Chúng tôi tới con đường phía trước nhà, nơi mà quá nhỏ để nói nó có thể cho xe chạy hay chỉ dành cho người đi bộ
"Nhanh quá...nhanh quá...nhanh quá rồi...Chuyện quái gì vậy? Phanh...phanh của cái thứ này ở chỗ nào vậy?"
"Shinobu, Bên phải của tay cầm là van tiết lưu và bên trái là cần số!"
"Tôi đang hỏi phanh cơ mà, tên....bkyabrgrgh!!"
"Ahhahahaha...cô gà thật đó. Nếu cái ruộng đó có nước thì sẽ còn hề hước hơn nhiều"
Tôi đã nghĩ đến việc đẩy cả cái xe trượt và Zashiki Warashi xuống ruộng từ chỗ dốc thấp hơn, nhưng sau đó lại thôi
Mắm Yuki Onna cũng nhảy vào và hét lên
"Cả em nữa...em cũng muốn chơi thử"
"Được rồi, nhưng mà hãy đọc kĩ sách hướng dẫn sử dụng trước, được không?"
Tôi trèo lên từ ruộng lúa với cơ thể dính đầy rơm rạ. Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một cái ô giấy khổng lồ cùng một cái đèn lồng giấy đang di chuyển ở phía bên kia ruộng lúa.
Đó không phải hai tên ngày hôm qua à?
“Ôi trời ơi là trời, chủ nhân ơi!! Tại sao cậu lại tự ý ra ngoài mà không nói gì với chúng tôi lần nữa cơ chứ!? Cậu ấy không lo đến khả năng mưa là 30% hay sao!?”
“Cứ ngó qua cửa tiệm đồ ngọt trước đã. Nếu cậu ấy không có ở đó, thì qua chỗ núi bọ kiến vương tìm xem!!”
Có vẻ như chủ nhân của chúng lại bỏ chúng ở nhà mà đi một lần nữa. Tôi có chút ghen tỵ bởi nó trái ngược với hoàn cảnh của tôi lúc này. Cái cảnh chiếc ô và cái đèn lồng chạy nước rút trên đường vô tình lại là một hình ảnh khá hay.
Trong khi đó Yuki Onna còn đang loay hoay với các bộ phận của chiếc ván trượt điện.
“…Hm bánh xe gần nhau quá. Viền áo kimono của em có thể kẹt vào mất.”
“Vậy thì Zashiki Warashi cũng không thể cưỡi nó rồi.”
“Nếu cần, ta luôn có thể thay một bộ yukata loại nhỏ.”
“Chỉ những cô nàng ganguro ở thành thị thích bỏ qua mọi truyền thống mới được phép mặc những thứ như thế. Nếu ai đó như cô ăn mặc thế, các nhà nghiên cứu dân gian sẽ rơi vào tuyệt vọng mất.
Cơ mà ngẫm lại sao cổ chỉ mặc mỗi yukata???
Tôi nhớ đã từng thấy cô ấy mặc một bộ đồ Âu bình thường khi tôi còn là một thằng nhóc.
“Oh?”
Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói ở khoảng cách khá gần.
Tôi quay lại và nhận ra đó là chàng trai trẻ tôi gặp ở cửa tiệm đồ ngọt.
“Anh là hoạ sĩ chuyên vẽ Youkai đúng không?”
“Cậu có thể gọi tôi là Houjou,” Houjou-san trả lời. “Quan trọng hơn cả là tôi đã gặp được Yuki Onna mùa hạ. Cô sẽ còn chơi ở đây thêm một lúc chứ? Không cần phải đứng yên như một bức chân dung đâu. Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể vẽ Yuki Onna như một phần của khung cảnh.”
“Cô nghe anh ấy nói gì rồi đấy. Thấy sao nào?” Tôi hỏi.
“N-Người duy nhất được vẽ xuân cung hoạ của em là Jinnai Shinobu.”
“Điều đó thì khỏi phải bàn, nhưng đây không phải xuân cung hoạ.” Tôi đáp.
Và thế là Houjou-san lấy ra một ít giấy Nhật và một nghiên mực rồi đặt chúng bên cạnh anh ấy trong khi những người còn lại là chúng tôi tiếp tục chơi với cái ván trượt điện.
Sau khi tập lái cẩn thận trong khoảng 10 phút, cảm thấy đã nắm được cơ bản, chúng tôi bắt đầu bày trò so tài xem ai hoàn thành quãng đường thẳng 100 mét trước mặt nhanh hơn.
Vì Houjou là một họa sĩ Youkai, nên tôi không phải mục tiêu chú ý của anh ấy. Điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái, nhưng chuyển động của Zashiki Warashi và Yuki Onna chắc chắn có vẻ hơi cứng nhắc.
“Yuki Onna đứng cùng phong cảnh là một chuyện, nhưng hình ảnh một người đang chơi với cái ván trượt điện có phải thứ thực sự treo được trong một căn phòng kiểu Nhật không?”
“Oh, đừng lo lắng về chuyện ấy. Tôi đã nói là mình đang đi tìm một Yuki Onna mùa hạ mà, nhớ không? Cái tôi muốn là sự tương phản. Nói theo cách nào đó, điều này còn tuyệt hơn cả những gì tôi mong đợi ấy chứ.”
“Chúng tôi sẽ rời đi khi tới bữa trưa. Khi đó anh sẽ xong việc chứ?”
“Không thành vấn đề. Một bức vẽ bằng mực không tốn quá nhiều thời gian đâu. Cũng có phần nhờ hay vẽ khi đi du lịch, mà tôi đã tạo ra phương pháp vẽ nhanh độc đáo này.”
Zashiki Warashi khám phá ra cách dùng bộ ly hợp để tạo ra một pha xuất phát bùng nổ, nó thực sự là một phát kiến lớn trong cuộc đua của chúng tôi. Mắm Yuki Onna thậm chí còn khiến nó nhanh hơn và sẵn tiện biểu diễn luôn một pha bốc đầu nữa. Cứ thế, cuộc sống thanh bình ở Intellectual Village vẫn cứ thế tiếp diễn.
“Thật là quá yên bình mà….”
Kasa-Obake và Chōchin-obake mà tôi đã thấy bên kia cánh đồng giờ đang quay trở lại con đường mà chúng đã đi. Có vẻ như chúng đã không tìm thấy cậu chủ nhỏ của chúng.
"Tôi muốn cái gì đó phấn khích hơn. Có lẽ ta nên mua ít pháo hoa trên mạng"
"Shinobu, nếu là mua pháo hoa, nhớ mua loại 50 cái một bộ mà có thể bắn lên không trung ấy"
"Cô sẽ dùng nó để bắn vào tôi thì có, nên là dẹp đi."
"Pháo hoa à, hm?" Houjou-san mỉm cười gượng gạo trong khi tiếp tục di chuyển cọ vẽ của mình. "Hình như có thể đặt hàng giao luôn trong ngày đó. Nhưng mà đêm nay có vẻ trời sẽ mưa nên tôi nghĩ không cần phải gấp như vậy đâu"
"Oh, thế sao, ta không biết chuyện đó"
"Công việc của tôi sử dụng đến giấy Nhật bản(Washi) nên là mấy chuyện về thời tiết hay độ ẩm luôn cần phải lưu ý"
Khi nội tôi đến gọi cả đám vì đã tới bữa trưa, cả đám rời đi như đã rặn trước.
“Anh đã vẽ xong chưa?”
“À, ừ cũng gọi là xong rồi, Nhưng đừng bân tâm về tôi. Tôi sẽ rời đi sau khi nó đã khô. Vẽ bằng mực ấy mà, nên cũng không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Và thế là chúng tôi tạm biệt anh chàng họa sĩ Youkai Houjou-san và trở về với nhà mái tranh. Tôi nhìn qua cái ván trượt điện và nhận thấy pin của nó đã gần hết.
"Ôi, trời ạ. Nó hết điện trong vòng chưa đầy ba giờ? Thế này mà đòi dùng thay xe đạp thì sao mà được chứ.”
“Shinobu, nhóc có thể mua một cục pin tốt hơn với giá 5800 yên trên trang web.”
“Không, đưng hòng nhé!! Cái này sẽ chỉ dành cho mục đích giải trí thôi, cảm ơn lời đề nghị của cô!!”
Nhân tiện, bữa trưa là hiyashi chuuka.
Chưa kịp ăn xong, tôi đã nghe thấy tiếng ếch kêu ộp ộp liên hồi và những đám mây đen dày đặc bắt đầu bao phủ bầu trời. Tôi vội chạy ra đường để kiếm Houjou-san, nhưng tay họa sĩ Youkai đã không còn đó nữa.
***
Đến tối, mưa như trút nước.
Tôi đã đặt một bộ pháo hoa giá rẻ bằng máy tính xách tay của mình và ngẫu nhiên một ngôi nhà cho mèo cho Nekomata đang rửa mặt bằng chân trước. Người luôn phàn nàn về độ ẩm.
Hầu hết các nhu yếu phẩm hàng ngày của một Intellectual Village đều là hàng được đặt qua internet, vì thế mà có thể tìm thấy hàng đống hộp các tông từ công ty giao hàng ở bất cứ đâu.
“Đừng nhét báo vào đó. Thử tưởng tượng xem nhóc có thể ngủ được với xung quanh là một đống giấy thô ráp không.”
“Nhưng kiểu gì cô chả lèm bèm vì hôi nếu tôi nhét giẻ cũ vào.”
“Hay là nhóc lấy thứ mềm mại đằng kia và nhét nó vào đi.”
“Đó là Keseran Pasaran. Chúng là Youkai giống như cô thôi.”
Succubus hẳn đã đuổi thêm nhiều Youkai vô hại ra khỏi gác mái vì thế mà một số Youkai mới đã xuất hiện. Kesaran Pasaran lơ lửng gần trần hành lang chúng là Youkai trông giống như những quả bóng lông màu trắng có kích thước bằng quả bóng bàn. Một vài trong số chúng trôi nổi thành cụm.
Có vẻ như là người mẹ mê Youkai của tôi đã mang chúng vào và giấu chúng trên gác mái. Cảnh thường thấy trong nhà tôi là mẹ tôi nhận nuôi Youkai nào đó và bố tôi thì đuổi nó đi khi ông tìm thấy nó.
Cuối cùng, tôi đã nhận được sự đồng thuật của Nekomata bằng cách nhét một số khăn giấy dùng một lần mà tôi đã nhận được làm quà tặng từ một cửa hàng trực tuyến nhưng chưa bao giờ sử dụng. Rồi chuông cửa reo lên.
Zashiki Warashi chạy lại gần và gọi tôi.
“Shinobu, chuông cửa đang reo.”
"Thế sao cô không trả lời đi?"
Nhưng vì cô ta là một kẻ lười biếng, nên tôi cũng chả mong đợi được gì. Tôi đành đi đến cửa trước.
Tôi mở cửa trượt và thấy một số vị khách không mời.
“Nếu đây là một bữa tiệc Halloween, ít nhất có thể đợi đến cuối tháng 9 không?”
“Ta là Kasa-Obake. Còn đây là Chōchin-obake. Ta tin rằng chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua.”
Cái đó thì tôi biết rồi…
“Bọn ta muốn hỏi liệu cậu có thấy một cậu bé khoảng 10 tuổi có đi ngang qua đây không.”
"Sao cơ? Mấy người vẫn chưa tìm thấy nhóc ấy à?”
Cả Kasa-Obake lẫn Chōchin-obake đều không có cánh tay, tôi tự hỏi làm sao mà họ có thể nhấn được chuông cửa. Tôi hy vọng là một trong số họ đã không dùng cái lưỡi dài của mình.
“L-Làm sao nhóc biết là bọn ta đang tìm kiếm cậu ấy!? Đừng bảo với ta rằng cuộc nói chuyện của nhóc với cậu ấy ngày hôm qua thực sự là điềm báo cho một điều gì đó độc ác nhé!?”
“Im đi, Chōchin.”
"Chờ đã, sao nhóc lại đột nhiên túm lấy ta như thế? Không, đừng có nắm vào đầu với thân ta như th.....agrymghh!"
Tôi nắm đầu cái đèn lồng giấy và mặc kệ tiếng hét the thé của cô ta, tôi hỏi "Mấy người loanh quanh ở đây từ sáng nhỉ? Cả hai chạy quanh đây được bao lâu rồi?"
Khi tôi hỏi câu hỏi này, Kasa-Obake và Chōchin-obake không biết phải làm gì, nó toát ra một bầu không khí u ám một cách chán nản.
Có vẻ họ không thu được gì mấy từ cuộc tìm kiếm của mình.
Tôi thở dài và dựa vào cây cột ở lối vào nhà.
“Hai người đã vòng qua hết nhà bạn bè của cậu nhóc chưa?”
“Tất nhiên là rồi.”
“Hai người có thử gọi vào điện thoại của cậu nhóc chưa?”
“Có vẻ như nó không được bật.”
“Mấy người đã thử mạng lưới thông tin của làng chưa?”
“Bọn ta có đăng thông báo tìm trẻ lạc, thế nhưng vẫn chưa nhận được thông báo hữu ích nào, nhóc à.”
Hmm…
Nếu nó được coi là một thông báo khẩn cấp, một tin nhắn sẽ được gửi đến điện thoại của tất cả những người lớn.
Nếu một người bạn của cậu nhóc muốn giấu cậu ấy trong nhà mình, người lớn trong nhà sẽ không cho phép điều đó và liên hệ với gia đình cậu nhóc.
“Bọn ta đã kiểm tra tất cả các địa điểm do bạn bè cậu ấy gợi ý. Nhưng bọn ta không tìm thấy gì ở đó, vì vậy mà bọn ta hiện phải đi khắp từng nhà”.
“À thì, làng mình cũng không có nhiều nhà cho lắm.”
"Nhưng bọn ta không tìm thấy. Có lẽ cậu ấy đang ở một nơi giống như căn cứ bí mật bên ngoài chứ không phải đang ở nhà ai đó"
Ở Intellectual Village này, phần lớn các hoạt động giải trí đều được thực hiện thông qua hình thức trực tuyến, nên không có quán Karaoke, cafe manga hay các cửa hàng tương tự. Và thị trấn gần nhất cũng cách đây khá xa. Nên dù có thích thế giới bên ngoài hay không thì sự lựa chọn duy nhất đối với một đứa trẻ nếu muốn trốn khỏi nhà là mang theo một ít bánh mì và nước đóng chai rồi trốn vào một cái căn cứ bí mật nào đó. Ngay cả tôi cũng từng làm như thế trước đây.
“…Nhưng giữa trời mưa thế này sao?”
Tuy nhiên, dù có gọi là “căn cứ bí mật” nhưng những căn cứ ấy thường được làm từ các hộp các tông hàng đặt qua mạng. Chúng sẽ không thể tồn tại trong cơn mưa tầm tã này. Đó là lý do tại sao người lớn sẽ dỡ bỏ chúng ngay khi tìm thấy.
“Hm, vậy cậu ấy có thể ở đâu chứ?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng nếu nhóc biết điều gì đó, xin hãy đăng trong phần tìm kiếm trẻ lạc trên mạng thông tin của làng nhé.”
Nói xong, Kasa-Obake và Chōchin-obake quay bước trở lại dưới cơn mưa tầm tã.
…
“Này”
“Cái gì nữa?”
"Mấy người biết ngọn núi nơi có cái trạm xá chứ? Phía nam nơi đó là địa điểm lý tưởng để xây dựng căn cứ bí mật qua nhiều thế hệ. Tôi nghi ngờ cậu ta đang ở đó vì dưới trời mưa thế này chỉ có dựng được một cái lều bằng
ván ép, nhựa hay thứ gì đó thì mới có thể trú được"
Kasa và Chōchin hơi nghiêng về phía trước, chắc là chúng muốn cúi đầu cảm ơn.
Nhưng tôi chợt nhớ ra một chuyện ngay sau khi đóng cửa lại
"Huh?"
"Shinobu?"
Zashiki Warashi và Nekomata lại gần tôi.
"Nếu cậu ta xây dựng căn cứ ở phía Nam ngọn núi, thì có thể sẽ gặp nguy hiểm"
"Ý anh là sao?" Nekomata nghiêng đầu hỏi.
Tôi vừa giải thích vừa sắp xếp lại những gì mình biết theo thứ tự.
“Khu vực đó chỉ là một bãi đất trống chưa phát triển. Không giống như những vườn cây ăn quả sản xuất những chùm nho có giá 30.000 yên, sẽ không có vấn đề gì nếu lẻn vào. Đó là lý do tại sao bọn trẻ thích mang hộp các tông đến đó để tạo căn cứ bí mật.”
“Ở đó có rắn không?”
"Không." Tôi lắc đầu. “Nhưng giờ nghĩ lại, tình hình nơi đó đã khác một chút so với khi tôi còn bé. Những vườn cây ăn trái trên sườn núi từng bị nước lũ cuốn sạch. Mương thủy lợi không đủ để xử lý nước mưa do mưa bão bất ngờ, vì vậy họ đã xây dựng một hồ chứa kiểm soát lũ lụt cho trường hợp khẩn cấp. Nếu là bình thường, sẽ không có gì trong khu vực trống đó, nhưng một lượng nước khổng lồ có thể được dẫn đến đó để bảo vệ những vườn cây ăn quả có giá trị”
“…”
Nekomata im lặng và nhìn lên trần nhà.
Tiếng mưa xối xả đập ầm ầm vào mái nhà.
Và rồi, cô ấy đáp, "Tệ rồi đây."
"Ừ, đúng thật! Hiện tại, khu vực ấy đã là nơi bị cấm bén mảng đến, nhưng mọi người vẫn thi thoảng vẫn tìm thấy cơ số các hộp các tông ở đó. Mấy đứa nhóc có lẽ vẫn làm căn cứ bí mật ở chỗ đó. Nhưng nếu các cửa xả lũ được mở ra, toàn bộ khu đó sẽ ngập chìm trong nước!! Nếu thằng bé thực sự ở đó…!!”
“Shinobu, nhóc có nghĩ cơn mưa này là đủ điều kiện để mở các cửa xả lũ không?”
"Tôi không biết. Tôi cũng không nghĩ tình trạng sẽ tệ đến mức đó. Mở cửa xả lũ là giải pháp cuối cùng. Mọi người cũng thống nhất rằng sẽ không làm vậy trừ khi thực sự cấp bách. Tôi đoán rằng họ sẽ chỉ làm vậy nếu chúng ta gặp phải mưa bão lớn."
Chúng tôi vội vàng di chuyển đến phòng ngủ của tôi và mở cái laptop lên.
Tôi kết nối vào bảng thông báo nội bộ của Intellectual Village và kiểm tra phần cảnh báo thảm hoạ.
Khi thấy dòng tiêu đề được làm nổi bật bằng màu sắc chỉ dùng cho tình huống khẩn cấp, tôi cảm thấy choáng váng.
Thông báo quan trọng liên quan đến các cống xả lũ cho hồ ngăn lũ ở sườn nam của Fruit Mountain.
"Không ổn....Họ đã mở chúng rồi sao!?"
Tôi để lại việc kiểm tra thông tin trên bảng thông báo cho Zashiki Warashi và rút điện thoại ra gọi cho sở cứu hoả. Nhưng
liệu họ có thể làm được gì hay không?
Intellectual Village được trang bị khá đầy đủ để giải quyết cháy rừng, nhưng tôi không nghĩ họ có đủ khả năng giải cứu ai đó khỏi những thảm hoạ khác.
Và rồi nhân viên điều hành ở đó nói thế này:
"Cậu có chắc chắn rằng đứa trẻ đó đang ở trong khu vực xả lũ khẩn cấp không?"
"Không...nhưng mà..."
"Chúng tôi sẽ gửi vài người tới đó, nhưng chuyện đóng cửa đập xả lũ thì rất khó. Chúng được mở để đảm bảo ngăn chặn những tổn thất nhất định, chỉ trừ khi anh có những thông tin chắc chắn hơn..."
"Tôi hiểu rồi. Xin lỗi. Cảm ơn vì đã tiếp nhận thông tin. Làm ơn hãy cử ai đó đến để kiểm tra"
Tôi bỏ điện thoại xuống và cảm thấy muốn đấm thật mạnh vào tường.
"Vô ích! Tôi nghĩ họ sẽ chỉ cử 2 hay 3 người gì đó đến rồi quan sát qua loa xung quanh mà thôi. Trời thì sắp tối hẳn rồi. Nếu chỉ tìm kiếm qua loa với mấy cái đèn pin bé xíu đó, họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra thằng bé cả!"
Tôi kiểm tra đồng hồ.
Đã là 6 giờ tối.
Những đám mây dày che phủ cả bầu trời, khiến mọi thứ còn tối hơn bình thường.
“Này, Zashiki Warashi. Chẳng phải cô đã mua cả đống hàng hóa cho thảm họa trước đây, đúng chứ? Cô để chúng ở đâu rồi? Tôi cần một chiếc đèn pin cực sáng.”
“… Nhóc tính ra ngoài bây giờ sao? Nhóc muốn trở thành người mất tích tiếp theo hay sao?"
“Tôi chỉ làm những gì có thể thôi. Cứ lấy cho tôi một cái đèn pin.”
“Giữa giúp đỡ và lao đầu vào là hai ranh giới khác nhau. Nhóc có nhận ra rằng mình đang cố vượt quá giới hạn ở đây, đúng chứ?
“Tôi hiểu rằng mình chỉ đóng vai phụ trong sự việc lần này. Tôi sẽ không ra ngoài để chiến đấu với một tên trùm cuối kỳ quặc nào đó. Tôi chỉ đi kiểm tra chút thôi. Nếu không tìm được gì, tôi sẽ quay về ngay.”
Zashiki Warashi thở dài và quay trở về phòng mình.
Nekomata ngước lên nhìn tôi.
“Nhóc đã kiểm tra điện thoại di động của mình chưa? Cái thứ cũ mèm đó có chức năng GPS không?”
“Có, và tôi đã bật nó lên. Nhưng điện thoại của tôi không chống thấm nước nên nếu tôi làm rơi nó xuống nước thì coi như xong.”
“Vậy thì lúc tín hiệu biến mất, thì bọn ta cũng hoảng loạn dần là vừa.”
Tôi lấy đèn pin từ Zashiki Warashi khi cô ấy quay lại rồi tiến về phía cửa trước.
“Họ chắc chắn sẽ cố gắng cản tôi lại, vì vậy đừng nói với bố hay những người khác những gì tôi đang làm ngay cả khi họ có hỏi nhé.”
“…Shinobu. Yêu cầu đó chỉ khiến ta thêm lo lắng thôi.”
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo rằng ông ấy chỉ nổi giận với duy nhất tôi thôi. Dù sao thì, tôi không có thêm thời gian nữa. Cô có thể cho tôi mượn cái ván trượt điện mà chúng ta đã sử dụng sáng nay không? Cô đã sạc nó từ giờ ăn trưa rồi, phải chứ?
Đó không hẳn là thứ vừa có cưỡi vừa có thể mang theo ô được.
Tôi lao vút vào cơn mưa tầm tã để tới hồ chứa nước nơi kiểm soát lũ.
Nửa đêm, khoảng khắc mà mọi ngọn đèn trong căn nhà lợp mái tranh hoàn toàn tắt hết, Nekomata lại đang nhẹ nhè từng bước trong hành lang. Nơi trú ngụ thường ngày của cô là mái hiên, tuy nhiên nếu trời đổ mưa cô ấy chắc chắn là phải vào nhà.
Nói cho đúng nghĩa thì Nekomata thực chất không hẳn là mèo. Vì thế nên cô ta không bị ràng buộc bởi thói quen ăn đêm của loài mèo. Bình thường thì giờ này cô đã ngủ lâu rồi. Nhưng rõ ràng là có lý do khiến cô ấy phải lang thang giữa lúc nửa đêm thế này.
Đó là vì đám muỗi đã nhắm đến cô ấy.
Youkai không thể bị tổn hại bởi bất cứ phương pháp thông thường nào, thế nên tất nhiên là cô không thể bị muỗi chích rồi. Cái phiền là đống tiếng vo ve cứ quanh quẩn bên tai kia cơ.
( Sẽ thật không tốt nếu làm phiền bà cụ lúc này, vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất thôi.)
Nghĩ rồi, Nekomata thẳng bước tiến về phòng của Jinnai Shinobu.
Cô đã hi vọng sẽ được thấy loại công cụ đuổi muỗi chạy bằng điện nào ấy, nhưng thứ cô nhận lại được khi bước vào phòng chỉ là một cái màn chống muỗi. Thứ khiến cho bất kì Youkai nào cũng phải thở dài vì độ lỗi thời của cái thứ ấy. Cơ mà dù thế nào thì nó cũng cản được lũ muỗi lại.
Cô cẩn thận, đảm bảo chắc rằng sẽ không có con muỗi nào lọt theo vào trong khi mình chui vào màn.
Những tiếng vo ve khó chịu giờ đã không còn. Nekomata thoải mái cuộn mình lại bên cạnh gối của Shinobu.
Nhưng bằng giác quan nhạy bén của mình, cô phát hiện ra thứ gì đó.
Đôi tai tam giác vểnh lên và cặp mắt mèo sắc lẹm của cô mở to.
Cô nhìn xung quanh và nhận ra có ai đó đang rúc trong tấm futon mỏng mùa hè cùng với Jinnai Shinobu. Cô lật tấm futon và để lộ ra là Zashiki Warashi trong đó.
Nekomata hỏi đầy khó chịu, “ Cô đang làm trò gì vậy?”
“Những gì mà một Zashiki Warashi phải làm.” Cô nàng Youkai trong bộ Yukata đỏ thẫm đáp lời một cách ngon ơ. “Tránh để cho như mấy lần trước, tôi phải làm điều này khi thật khẽ khàng không thì cậu ta sẽ đá tôi ra khỏi đây.”
“Tôi tưởng Zashiki Warashi chui vào futon của người ta chỉ để làm trò thôi chứ. Thế thì có ý nghĩa gì nếu không ai phát hiện ra cô?”
“Tôi chỉ làm trò trong một số hoàn cảnh nhất định thôi. Nếu tôi trông giống như cô, việc này sẽ dễ ràng hơn rất nhiều.”
“Heh.” Nekomata vẫy nhẹ hai cái đuôi của mình. “Tôi luôn nghĩ dạng Youkai sống liền đời với một ngôi nhà sẽ gặp khó khăn vì xung đột lấn tới giữa bản chất của chúng và lối sống của con người. Nhưng không vì thế mà ý tôi lại là cuộc sống của tôi dễ ràng hơn của cô. Tôi vô cùng ghen tị với Youkai như cô kia đấy. Càng nhìn giống con người, càng dễ dàng được xã hội loài người chấp nhận.”
Nekomata hoàn toàn có thể biến đổi thành hình dạng con người, nhưng nó phải giết một con người để có thể làm điều đó. Một Youkai như cô nhìn nhận việc biến đổi thành hình dạng con người là một điều rất quý giá(giá trị), nhưng một Youkai như Zashiki, kẻ vốn đã có nhân dạng và luôn được lợi từ nhân dạng đó lại đang lãng phí nó một cách khủng khiếp.
Tất nhiên, cô ta cũng không phải loại não phẳng để mà không nhận thức được điều đó.
Tuy nhiên cái nết trời đánh lại là là thứ khiến cô ta bất chấp mà đâm đầu vào làm mấy trò dở hơi ấy.
“Vẻ ngoài nhìn như con người nhưng không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy của thời gian cũng tạo ra nhiều vấn đề lắm. Mọi người sẽ ghen tị với cô dù là một giống loài khác hoàn toàn. Nhưng với một con mèo thì khác. Không ai để ý rồi nhìn chằm chằm vào cô chỉ để biết cô đã qua bao nhiêu cái xuân xanh rồi.”
“Hah, vậy ý cô là cái nhân dạng này chỉ để giúp cô có thể khoả thân chạy lông nhông trước mặt mọi người mà không bị ai ý kiến sao?”
“…”
"Ồ? ... Chờ đã, đừng nói với tôi rằng cô thực sự lo lắng về điều đó nhé. Gì vậy trời? Cô lo lắng vì thái độ của cậu nhóc với cô đã thay đổi sao?
Mong đợi điều đó từ một cậu bé đang tuổi dậy thì sẽ rất quá đáng đấy. Thằng bé không thể lúc nào cũng bám lấy và gọi cô là 'Onee-san" đâu.
"Đừng nói với tôi là cô còn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác đó nhé?".
Sau đó Zashiki Warashi trong bộ Yukata màu đỏ trùm kín đầu mình bằng tấm futon.
Có vẻ cái đánh giá ấy có hơi thẳng thắn quá.
Không mấy khi được thấy một Youkai hờn dỗi chỉ vì không được rúc vào futon hay chui vào bồn tắm của người ta đâu.
(Dù có sống đến mấy đời đi chăng nữa. Cái thứ kia cũng chẳng loại bỏ nổi cái tính trẻ con này. Loại Youkai thế này thiệt là quá phiền mà.)
Nekomata chạy tới phòng này chỉ để thoát khỏi lũ muỗi đầy khó chịu kia, nhưng giờ thì cô quyết định đi lựa chỗ khác mà nằm thay vì cố ở lại cái phòng đó.
Cơ mà, cô ấy có cảm thấy hơi khó chịu khi mà chỗ nghỉ ngơi mình mất công đi tìm lại bị phá đám, vì thế mà cô buông lại một câu trước khi rời đi.
“ Tuy nhiên, nếu cô cho Jinnai Shinobu thấy mặt này của mình. Có lẽ cậu ta sẽ đối xử thêm chút với cô như là một cô gái đấy.”
Một giọng nữ bị bóp nghẹt vang ra từ tấm futon: “Đừng có mà đùa.”
“ Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nếu tôi mà là cô, có khi tôi đi treo cổ luôn cho rồi.”
Nekomata cười khúc khích sau đó bước ra khỏi phòng.
***
Mặc dù trời đã đổ mưa cho đến tận đêm hôm qua nhưng bầu trời sáng nay lại trong xanh một cách lạ thường.
Khi tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp đó vào sáng sớm, không phải bàn, tôi lao thẳng lên căn gác mái để kiếm con mụ succubus.
"Nhưng tất cả đều đúng như yêu cầu của anh mà, đáng ra anh phải thấy thoả mãn hơn tất cả những trải nghiệm trong thế giới thực mới phải chứ"
“Nếu cái thứ dị hình ấy mà kích thích được, tôi sẽ không bao giờ có thể bị thu hút bởi những cô gái bình thường được nữa đâu.”
Sau bữa sáng, Zashiki Warashi mang theo cái ván điện mà cô ta đã mua ( bằng thẻ tín dụng của tôi dù chưa được phép) ra. Đó là một món đồ chơi nhìn như một cái ván trượt với một thanh dọc dựng ở đầu, tay lái như xe đạp và được gắn động cơ điện
"Tất nhiên, đó cũng là vì ta đã tích lũy được rất nhiều điểm mua sắm trực tuyến cho nhóc nên ta mới có thể nhận được món quà lưu niệm thế này."
“Đó không phải lý do để cô hợp lý hoá việc sử dụng tài khoản của tôi khi chưa được phép đâu.”
“Móc khoá đây nè. Bên trong quả cầu này chứa nước biển xịn đấy nhé, còn có cả sinh vật phù du nữa nha!!”
“ Thứ này thì hấp dẫn chỗ nào cơ chứ!!”
Rõ ràng là cô ta đã sạc đầy pin cho cái xe cả đêm qua, nên giờ ả Youkai vô tích sự này lôi nó ra nghịch
Chúng tôi tới con đường phía trước nhà, nơi mà quá nhỏ để nói nó có thể cho xe chạy hay chỉ dành cho người đi bộ
"Nhanh quá...nhanh quá...nhanh quá rồi...Chuyện quái gì vậy? Phanh...phanh của cái thứ này ở chỗ nào vậy?"
"Shinobu, Bên phải của tay cầm là van tiết lưu và bên trái là cần số!"
"Tôi đang hỏi phanh cơ mà, tên....bkyabrgrgh!!"
"Ahhahahaha...cô gà thật đó. Nếu cái ruộng đó có nước thì sẽ còn hề hước hơn nhiều"
Tôi đã nghĩ đến việc đẩy cả cái xe trượt và Zashiki Warashi xuống ruộng từ chỗ dốc thấp hơn, nhưng sau đó lại thôi
Mắm Yuki Onna cũng nhảy vào và hét lên
"Cả em nữa...em cũng muốn chơi thử"
"Được rồi, nhưng mà hãy đọc kĩ sách hướng dẫn sử dụng trước, được không?"
Tôi trèo lên từ ruộng lúa với cơ thể dính đầy rơm rạ. Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một cái ô giấy khổng lồ cùng một cái đèn lồng giấy đang di chuyển ở phía bên kia ruộng lúa.
Đó không phải hai tên ngày hôm qua à?
“Ôi trời ơi là trời, chủ nhân ơi!! Tại sao cậu lại tự ý ra ngoài mà không nói gì với chúng tôi lần nữa cơ chứ!? Cậu ấy không lo đến khả năng mưa là 30% hay sao!?”
“Cứ ngó qua cửa tiệm đồ ngọt trước đã. Nếu cậu ấy không có ở đó, thì qua chỗ núi bọ kiến vương tìm xem!!”
Có vẻ như chủ nhân của chúng lại bỏ chúng ở nhà mà đi một lần nữa. Tôi có chút ghen tỵ bởi nó trái ngược với hoàn cảnh của tôi lúc này. Cái cảnh chiếc ô và cái đèn lồng chạy nước rút trên đường vô tình lại là một hình ảnh khá hay.
Trong khi đó Yuki Onna còn đang loay hoay với các bộ phận của chiếc ván trượt điện.
“…Hm bánh xe gần nhau quá. Viền áo kimono của em có thể kẹt vào mất.”
“Vậy thì Zashiki Warashi cũng không thể cưỡi nó rồi.”
“Nếu cần, ta luôn có thể thay một bộ yukata loại nhỏ.”
“Chỉ những cô nàng ganguro ở thành thị thích bỏ qua mọi truyền thống mới được phép mặc những thứ như thế. Nếu ai đó như cô ăn mặc thế, các nhà nghiên cứu dân gian sẽ rơi vào tuyệt vọng mất.
Cơ mà ngẫm lại sao cổ chỉ mặc mỗi yukata???
Tôi nhớ đã từng thấy cô ấy mặc một bộ đồ Âu bình thường khi tôi còn là một thằng nhóc.
“Oh?”
Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói ở khoảng cách khá gần.
Tôi quay lại và nhận ra đó là chàng trai trẻ tôi gặp ở cửa tiệm đồ ngọt.
“Anh là hoạ sĩ chuyên vẽ Youkai đúng không?”
“Cậu có thể gọi tôi là Houjou,” Houjou-san trả lời. “Quan trọng hơn cả là tôi đã gặp được Yuki Onna mùa hạ. Cô sẽ còn chơi ở đây thêm một lúc chứ? Không cần phải đứng yên như một bức chân dung đâu. Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể vẽ Yuki Onna như một phần của khung cảnh.”
“Cô nghe anh ấy nói gì rồi đấy. Thấy sao nào?” Tôi hỏi.
“N-Người duy nhất được vẽ xuân cung hoạ của em là Jinnai Shinobu.”
“Điều đó thì khỏi phải bàn, nhưng đây không phải xuân cung hoạ.” Tôi đáp.
Và thế là Houjou-san lấy ra một ít giấy Nhật và một nghiên mực rồi đặt chúng bên cạnh anh ấy trong khi những người còn lại là chúng tôi tiếp tục chơi với cái ván trượt điện.
Sau khi tập lái cẩn thận trong khoảng 10 phút, cảm thấy đã nắm được cơ bản, chúng tôi bắt đầu bày trò so tài xem ai hoàn thành quãng đường thẳng 100 mét trước mặt nhanh hơn.
Vì Houjou là một họa sĩ Youkai, nên tôi không phải mục tiêu chú ý của anh ấy. Điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái, nhưng chuyển động của Zashiki Warashi và Yuki Onna chắc chắn có vẻ hơi cứng nhắc.
“Yuki Onna đứng cùng phong cảnh là một chuyện, nhưng hình ảnh một người đang chơi với cái ván trượt điện có phải thứ thực sự treo được trong một căn phòng kiểu Nhật không?”
“Oh, đừng lo lắng về chuyện ấy. Tôi đã nói là mình đang đi tìm một Yuki Onna mùa hạ mà, nhớ không? Cái tôi muốn là sự tương phản. Nói theo cách nào đó, điều này còn tuyệt hơn cả những gì tôi mong đợi ấy chứ.”
“Chúng tôi sẽ rời đi khi tới bữa trưa. Khi đó anh sẽ xong việc chứ?”
“Không thành vấn đề. Một bức vẽ bằng mực không tốn quá nhiều thời gian đâu. Cũng có phần nhờ hay vẽ khi đi du lịch, mà tôi đã tạo ra phương pháp vẽ nhanh độc đáo này.”
Zashiki Warashi khám phá ra cách dùng bộ ly hợp để tạo ra một pha xuất phát bùng nổ, nó thực sự là một phát kiến lớn trong cuộc đua của chúng tôi. Mắm Yuki Onna thậm chí còn khiến nó nhanh hơn và sẵn tiện biểu diễn luôn một pha bốc đầu nữa. Cứ thế, cuộc sống thanh bình ở Intellectual Village vẫn cứ thế tiếp diễn.
“Thật là quá yên bình mà….”
Kasa-Obake và Chōchin-obake mà tôi đã thấy bên kia cánh đồng giờ đang quay trở lại con đường mà chúng đã đi. Có vẻ như chúng đã không tìm thấy cậu chủ nhỏ của chúng.
"Tôi muốn cái gì đó phấn khích hơn. Có lẽ ta nên mua ít pháo hoa trên mạng"
"Shinobu, nếu là mua pháo hoa, nhớ mua loại 50 cái một bộ mà có thể bắn lên không trung ấy"
"Cô sẽ dùng nó để bắn vào tôi thì có, nên là dẹp đi."
"Pháo hoa à, hm?" Houjou-san mỉm cười gượng gạo trong khi tiếp tục di chuyển cọ vẽ của mình. "Hình như có thể đặt hàng giao luôn trong ngày đó. Nhưng mà đêm nay có vẻ trời sẽ mưa nên tôi nghĩ không cần phải gấp như vậy đâu"
"Oh, thế sao, ta không biết chuyện đó"
"Công việc của tôi sử dụng đến giấy Nhật bản(Washi) nên là mấy chuyện về thời tiết hay độ ẩm luôn cần phải lưu ý"
Khi nội tôi đến gọi cả đám vì đã tới bữa trưa, cả đám rời đi như đã rặn trước.
“Anh đã vẽ xong chưa?”
“À, ừ cũng gọi là xong rồi, Nhưng đừng bân tâm về tôi. Tôi sẽ rời đi sau khi nó đã khô. Vẽ bằng mực ấy mà, nên cũng không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Và thế là chúng tôi tạm biệt anh chàng họa sĩ Youkai Houjou-san và trở về với nhà mái tranh. Tôi nhìn qua cái ván trượt điện và nhận thấy pin của nó đã gần hết.
"Ôi, trời ạ. Nó hết điện trong vòng chưa đầy ba giờ? Thế này mà đòi dùng thay xe đạp thì sao mà được chứ.”
“Shinobu, nhóc có thể mua một cục pin tốt hơn với giá 5800 yên trên trang web.”
“Không, đưng hòng nhé!! Cái này sẽ chỉ dành cho mục đích giải trí thôi, cảm ơn lời đề nghị của cô!!”
Nhân tiện, bữa trưa là hiyashi chuuka.
Chưa kịp ăn xong, tôi đã nghe thấy tiếng ếch kêu ộp ộp liên hồi và những đám mây đen dày đặc bắt đầu bao phủ bầu trời. Tôi vội chạy ra đường để kiếm Houjou-san, nhưng tay họa sĩ Youkai đã không còn đó nữa.
***
Đến tối, mưa như trút nước.
Tôi đã đặt một bộ pháo hoa giá rẻ bằng máy tính xách tay của mình và ngẫu nhiên một ngôi nhà cho mèo cho Nekomata đang rửa mặt bằng chân trước. Người luôn phàn nàn về độ ẩm.
Hầu hết các nhu yếu phẩm hàng ngày của một Intellectual Village đều là hàng được đặt qua internet, vì thế mà có thể tìm thấy hàng đống hộp các tông từ công ty giao hàng ở bất cứ đâu.
“Đừng nhét báo vào đó. Thử tưởng tượng xem nhóc có thể ngủ được với xung quanh là một đống giấy thô ráp không.”
“Nhưng kiểu gì cô chả lèm bèm vì hôi nếu tôi nhét giẻ cũ vào.”
“Hay là nhóc lấy thứ mềm mại đằng kia và nhét nó vào đi.”
“Đó là Keseran Pasaran. Chúng là Youkai giống như cô thôi.”
Succubus hẳn đã đuổi thêm nhiều Youkai vô hại ra khỏi gác mái vì thế mà một số Youkai mới đã xuất hiện. Kesaran Pasaran lơ lửng gần trần hành lang chúng là Youkai trông giống như những quả bóng lông màu trắng có kích thước bằng quả bóng bàn. Một vài trong số chúng trôi nổi thành cụm.
Có vẻ như là người mẹ mê Youkai của tôi đã mang chúng vào và giấu chúng trên gác mái. Cảnh thường thấy trong nhà tôi là mẹ tôi nhận nuôi Youkai nào đó và bố tôi thì đuổi nó đi khi ông tìm thấy nó.
Cuối cùng, tôi đã nhận được sự đồng thuật của Nekomata bằng cách nhét một số khăn giấy dùng một lần mà tôi đã nhận được làm quà tặng từ một cửa hàng trực tuyến nhưng chưa bao giờ sử dụng. Rồi chuông cửa reo lên.
Zashiki Warashi chạy lại gần và gọi tôi.
“Shinobu, chuông cửa đang reo.”
"Thế sao cô không trả lời đi?"
Nhưng vì cô ta là một kẻ lười biếng, nên tôi cũng chả mong đợi được gì. Tôi đành đi đến cửa trước.
Tôi mở cửa trượt và thấy một số vị khách không mời.
“Nếu đây là một bữa tiệc Halloween, ít nhất có thể đợi đến cuối tháng 9 không?”
“Ta là Kasa-Obake. Còn đây là Chōchin-obake. Ta tin rằng chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua.”
Cái đó thì tôi biết rồi…
“Bọn ta muốn hỏi liệu cậu có thấy một cậu bé khoảng 10 tuổi có đi ngang qua đây không.”
"Sao cơ? Mấy người vẫn chưa tìm thấy nhóc ấy à?”
Cả Kasa-Obake lẫn Chōchin-obake đều không có cánh tay, tôi tự hỏi làm sao mà họ có thể nhấn được chuông cửa. Tôi hy vọng là một trong số họ đã không dùng cái lưỡi dài của mình.
“L-Làm sao nhóc biết là bọn ta đang tìm kiếm cậu ấy!? Đừng bảo với ta rằng cuộc nói chuyện của nhóc với cậu ấy ngày hôm qua thực sự là điềm báo cho một điều gì đó độc ác nhé!?”
“Im đi, Chōchin.”
"Chờ đã, sao nhóc lại đột nhiên túm lấy ta như thế? Không, đừng có nắm vào đầu với thân ta như th.....agrymghh!"
Tôi nắm đầu cái đèn lồng giấy và mặc kệ tiếng hét the thé của cô ta, tôi hỏi "Mấy người loanh quanh ở đây từ sáng nhỉ? Cả hai chạy quanh đây được bao lâu rồi?"
Khi tôi hỏi câu hỏi này, Kasa-Obake và Chōchin-obake không biết phải làm gì, nó toát ra một bầu không khí u ám một cách chán nản.
Có vẻ họ không thu được gì mấy từ cuộc tìm kiếm của mình.
Tôi thở dài và dựa vào cây cột ở lối vào nhà.
“Hai người đã vòng qua hết nhà bạn bè của cậu nhóc chưa?”
“Tất nhiên là rồi.”
“Hai người có thử gọi vào điện thoại của cậu nhóc chưa?”
“Có vẻ như nó không được bật.”
“Mấy người đã thử mạng lưới thông tin của làng chưa?”
“Bọn ta có đăng thông báo tìm trẻ lạc, thế nhưng vẫn chưa nhận được thông báo hữu ích nào, nhóc à.”
Hmm…
Nếu nó được coi là một thông báo khẩn cấp, một tin nhắn sẽ được gửi đến điện thoại của tất cả những người lớn.
Nếu một người bạn của cậu nhóc muốn giấu cậu ấy trong nhà mình, người lớn trong nhà sẽ không cho phép điều đó và liên hệ với gia đình cậu nhóc.
“Bọn ta đã kiểm tra tất cả các địa điểm do bạn bè cậu ấy gợi ý. Nhưng bọn ta không tìm thấy gì ở đó, vì vậy mà bọn ta hiện phải đi khắp từng nhà”.
“À thì, làng mình cũng không có nhiều nhà cho lắm.”
"Nhưng bọn ta không tìm thấy. Có lẽ cậu ấy đang ở một nơi giống như căn cứ bí mật bên ngoài chứ không phải đang ở nhà ai đó"
Ở Intellectual Village này, phần lớn các hoạt động giải trí đều được thực hiện thông qua hình thức trực tuyến, nên không có quán Karaoke, cafe manga hay các cửa hàng tương tự. Và thị trấn gần nhất cũng cách đây khá xa. Nên dù có thích thế giới bên ngoài hay không thì sự lựa chọn duy nhất đối với một đứa trẻ nếu muốn trốn khỏi nhà là mang theo một ít bánh mì và nước đóng chai rồi trốn vào một cái căn cứ bí mật nào đó. Ngay cả tôi cũng từng làm như thế trước đây.
“…Nhưng giữa trời mưa thế này sao?”
Tuy nhiên, dù có gọi là “căn cứ bí mật” nhưng những căn cứ ấy thường được làm từ các hộp các tông hàng đặt qua mạng. Chúng sẽ không thể tồn tại trong cơn mưa tầm tã này. Đó là lý do tại sao người lớn sẽ dỡ bỏ chúng ngay khi tìm thấy.
“Hm, vậy cậu ấy có thể ở đâu chứ?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng nếu nhóc biết điều gì đó, xin hãy đăng trong phần tìm kiếm trẻ lạc trên mạng thông tin của làng nhé.”
Nói xong, Kasa-Obake và Chōchin-obake quay bước trở lại dưới cơn mưa tầm tã.
…
“Này”
“Cái gì nữa?”
"Mấy người biết ngọn núi nơi có cái trạm xá chứ? Phía nam nơi đó là địa điểm lý tưởng để xây dựng căn cứ bí mật qua nhiều thế hệ. Tôi nghi ngờ cậu ta đang ở đó vì dưới trời mưa thế này chỉ có dựng được một cái lều bằng
ván ép, nhựa hay thứ gì đó thì mới có thể trú được"
Kasa và Chōchin hơi nghiêng về phía trước, chắc là chúng muốn cúi đầu cảm ơn.
Nhưng tôi chợt nhớ ra một chuyện ngay sau khi đóng cửa lại
"Huh?"
"Shinobu?"
Zashiki Warashi và Nekomata lại gần tôi.
"Nếu cậu ta xây dựng căn cứ ở phía Nam ngọn núi, thì có thể sẽ gặp nguy hiểm"
"Ý anh là sao?" Nekomata nghiêng đầu hỏi.
Tôi vừa giải thích vừa sắp xếp lại những gì mình biết theo thứ tự.
“Khu vực đó chỉ là một bãi đất trống chưa phát triển. Không giống như những vườn cây ăn quả sản xuất những chùm nho có giá 30.000 yên, sẽ không có vấn đề gì nếu lẻn vào. Đó là lý do tại sao bọn trẻ thích mang hộp các tông đến đó để tạo căn cứ bí mật.”
“Ở đó có rắn không?”
"Không." Tôi lắc đầu. “Nhưng giờ nghĩ lại, tình hình nơi đó đã khác một chút so với khi tôi còn bé. Những vườn cây ăn trái trên sườn núi từng bị nước lũ cuốn sạch. Mương thủy lợi không đủ để xử lý nước mưa do mưa bão bất ngờ, vì vậy họ đã xây dựng một hồ chứa kiểm soát lũ lụt cho trường hợp khẩn cấp. Nếu là bình thường, sẽ không có gì trong khu vực trống đó, nhưng một lượng nước khổng lồ có thể được dẫn đến đó để bảo vệ những vườn cây ăn quả có giá trị”
“…”
Nekomata im lặng và nhìn lên trần nhà.
Tiếng mưa xối xả đập ầm ầm vào mái nhà.
Và rồi, cô ấy đáp, "Tệ rồi đây."
"Ừ, đúng thật! Hiện tại, khu vực ấy đã là nơi bị cấm bén mảng đến, nhưng mọi người vẫn thi thoảng vẫn tìm thấy cơ số các hộp các tông ở đó. Mấy đứa nhóc có lẽ vẫn làm căn cứ bí mật ở chỗ đó. Nhưng nếu các cửa xả lũ được mở ra, toàn bộ khu đó sẽ ngập chìm trong nước!! Nếu thằng bé thực sự ở đó…!!”
“Shinobu, nhóc có nghĩ cơn mưa này là đủ điều kiện để mở các cửa xả lũ không?”
"Tôi không biết. Tôi cũng không nghĩ tình trạng sẽ tệ đến mức đó. Mở cửa xả lũ là giải pháp cuối cùng. Mọi người cũng thống nhất rằng sẽ không làm vậy trừ khi thực sự cấp bách. Tôi đoán rằng họ sẽ chỉ làm vậy nếu chúng ta gặp phải mưa bão lớn."
Chúng tôi vội vàng di chuyển đến phòng ngủ của tôi và mở cái laptop lên.
Tôi kết nối vào bảng thông báo nội bộ của Intellectual Village và kiểm tra phần cảnh báo thảm hoạ.
Khi thấy dòng tiêu đề được làm nổi bật bằng màu sắc chỉ dùng cho tình huống khẩn cấp, tôi cảm thấy choáng váng.
Thông báo quan trọng liên quan đến các cống xả lũ cho hồ ngăn lũ ở sườn nam của Fruit Mountain.
"Không ổn....Họ đã mở chúng rồi sao!?"
Tôi để lại việc kiểm tra thông tin trên bảng thông báo cho Zashiki Warashi và rút điện thoại ra gọi cho sở cứu hoả. Nhưng
liệu họ có thể làm được gì hay không?
Intellectual Village được trang bị khá đầy đủ để giải quyết cháy rừng, nhưng tôi không nghĩ họ có đủ khả năng giải cứu ai đó khỏi những thảm hoạ khác.
Và rồi nhân viên điều hành ở đó nói thế này:
"Cậu có chắc chắn rằng đứa trẻ đó đang ở trong khu vực xả lũ khẩn cấp không?"
"Không...nhưng mà..."
"Chúng tôi sẽ gửi vài người tới đó, nhưng chuyện đóng cửa đập xả lũ thì rất khó. Chúng được mở để đảm bảo ngăn chặn những tổn thất nhất định, chỉ trừ khi anh có những thông tin chắc chắn hơn..."
"Tôi hiểu rồi. Xin lỗi. Cảm ơn vì đã tiếp nhận thông tin. Làm ơn hãy cử ai đó đến để kiểm tra"
Tôi bỏ điện thoại xuống và cảm thấy muốn đấm thật mạnh vào tường.
"Vô ích! Tôi nghĩ họ sẽ chỉ cử 2 hay 3 người gì đó đến rồi quan sát qua loa xung quanh mà thôi. Trời thì sắp tối hẳn rồi. Nếu chỉ tìm kiếm qua loa với mấy cái đèn pin bé xíu đó, họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra thằng bé cả!"
Tôi kiểm tra đồng hồ.
Đã là 6 giờ tối.
Những đám mây dày che phủ cả bầu trời, khiến mọi thứ còn tối hơn bình thường.
“Này, Zashiki Warashi. Chẳng phải cô đã mua cả đống hàng hóa cho thảm họa trước đây, đúng chứ? Cô để chúng ở đâu rồi? Tôi cần một chiếc đèn pin cực sáng.”
“… Nhóc tính ra ngoài bây giờ sao? Nhóc muốn trở thành người mất tích tiếp theo hay sao?"
“Tôi chỉ làm những gì có thể thôi. Cứ lấy cho tôi một cái đèn pin.”
“Giữa giúp đỡ và lao đầu vào là hai ranh giới khác nhau. Nhóc có nhận ra rằng mình đang cố vượt quá giới hạn ở đây, đúng chứ?
“Tôi hiểu rằng mình chỉ đóng vai phụ trong sự việc lần này. Tôi sẽ không ra ngoài để chiến đấu với một tên trùm cuối kỳ quặc nào đó. Tôi chỉ đi kiểm tra chút thôi. Nếu không tìm được gì, tôi sẽ quay về ngay.”
Zashiki Warashi thở dài và quay trở về phòng mình.
Nekomata ngước lên nhìn tôi.
“Nhóc đã kiểm tra điện thoại di động của mình chưa? Cái thứ cũ mèm đó có chức năng GPS không?”
“Có, và tôi đã bật nó lên. Nhưng điện thoại của tôi không chống thấm nước nên nếu tôi làm rơi nó xuống nước thì coi như xong.”
“Vậy thì lúc tín hiệu biến mất, thì bọn ta cũng hoảng loạn dần là vừa.”
Tôi lấy đèn pin từ Zashiki Warashi khi cô ấy quay lại rồi tiến về phía cửa trước.
“Họ chắc chắn sẽ cố gắng cản tôi lại, vì vậy đừng nói với bố hay những người khác những gì tôi đang làm ngay cả khi họ có hỏi nhé.”
“…Shinobu. Yêu cầu đó chỉ khiến ta thêm lo lắng thôi.”
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo rằng ông ấy chỉ nổi giận với duy nhất tôi thôi. Dù sao thì, tôi không có thêm thời gian nữa. Cô có thể cho tôi mượn cái ván trượt điện mà chúng ta đã sử dụng sáng nay không? Cô đã sạc nó từ giờ ăn trưa rồi, phải chứ?
Đó không hẳn là thứ vừa có cưỡi vừa có thể mang theo ô được.
Tôi lao vút vào cơn mưa tầm tã để tới hồ chứa nước nơi kiểm soát lũ.
Danh sách chương