Lần đầu tiên tôi gặp Murlusht là vào tám năm trước.
Đó là lúc tôi đang đi dạo phố. Vào thời điểm ấy, bản thân còn nhỏ luôn suy nghĩ rằng bản thân cần sức mạnh để bảo vệ Onii-sama nên thường hay lang thang trên phố một cách vô định. Các vương tử khác không thèm để tôi vào mắt. Tôi vừa cay đắng điều đó, vừa nghĩ rằng mình cũng có thể lợi dụng vị trí này.
Song, tôi còn không thể thực hiện suy nghĩ ấy. Bởi vì cả hộ vệ đi cùng bản thân cũng là kẻ dựa hơi các vương tử khác. Trong lòng bọn chúng cũng từng xem tôi chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc đang trong thời kỳ phản kháng. Và người đã cho tôi cơ hội chuyển mình chính là anh ta.
Vì có đánh nhau ở gần đó nên người dân đã chạy đến xin hộ vệ mặc giáp của tôi giúp đỡ. Tôi chợt nghĩ rằng nếu nhân dịp náo động này thì bản thân sẽ có thể chạy trốn khỏi mắt đám hộ vệ. Tuy rằng không rõ mình sẽ làm được gì sau khi chạy đi, nhưng có lẽ tôi chỉ đang mong muốn một chút biến đổi nào đó mà thôi.
Dưới thân phận vương nữ, tôi thuyết phục các hộ vệ nên tích cực giải quyết vấn đề trong phố và tiến tới nơi ấy.
“___”
Có nhiều thi thể nằm trên mặt đất, và ở giữa là một thiếu niên đang đứng sừng sững. Tôi chợt hít một hơi trước khung cảnh ấy.
Bên cạnh xác chết là những vật nhọn có lẽ đã chém vào thiếu niên, và tất cả chúng đều bị cong vẹo.
Thiếu niên chịu vô số vết thương trên toàn thân. Dù mỗi cái đều rất nông, nhưng nó vẫn có thể chảy máu đủ để tước đi tính mạng người đó.
Ấy vậy mà thiếu niên ấy lại chẳng hề quan tâm và chỉ nhìn chằm chằm xác mèo một cách buồn bã.
Theo lời những người chứng kiến thì mấy người bị giết là các mạo hiểm giả được thuê bởi thương nhân. Trong lúc đi về sau khi nhậu nhẹt tại quán rượu thì chúng tìm thấy mèo hoang đang lục rác và định xử lý nó.
Trước thiếu niên nói lời ngăn cản, chúng đã đe doạ đối phương bằng vật nhọn, nhưng khi thấy không có hiệu quả thì chúng đã chém vào thiếu niên.
Song, cả điều đó cũng không có tác dụng. Các mạo hiểm giả đang có hơi rượu và bị kinh hãi bởi sự dị thường của thiếu niên nên bắt đầu tấn công.
Thiếu niên không hề chống trả, nhưng ngay khoảnh khắc con dao do một mạo hiểm giả phóng ra đâm trúng con mèo thì thiếu niên lại bắt đầu phản công.
Nhìn thấy đồng đội bị tổn thương, đám mạo hiểm giả trở nên điên cuồng và thật sự định giết chết thiếu niên, thế nhưng vũ khí của chúng không thể nào giết được anh ta.
Dù không do dự giết chết người khác, nhưng đôi mắt thiếu niên vẫn vô cùng xinh đẹp. Tôi cảm thấy tò mò và dẫn người đó về để trị liệu.
“Ta đã cứu mạng cậu. Vì vậy, cậu có nghĩa vụ dùng sinh mạng đó vì ta. Tuy nhiên, con tim ấy vẫn là của cậu. Hãy giữ gìn màu sắc của mình mà đừng để ta lây nhiễm.”
Dù mong muốn Murlusht, nhưng tôi vẫn mong anh ta giữ cách sống đó nên đã nói ra những lời ấy.
Murlusht không chần chờ mà lập tức đáp ứng. Lý do không phải vì hợp tình hợp lý, mà là do anh ta yêu thích hình thái con tim của tôi.
Lý do tôi muốn có Murlusht là vì tôi và anh ta chắc chắn rất giống nhau. Nếu là vì người mình kính ngưỡng, chúng tôi có thể trả bất cứ giá gì, thậm chí bao gồm cả tính mạng bản thân. Đó chính là sự tự tiện trong suy nghĩ của chúng tôi.
“… Cô còn đứng được không?”
Illias Ratzel, hiệp sĩ từng đánh bại cả Larheit đã trở thành Ma Vương. Người đó hiện đang quỳ một gối trên mặt đất trước Murlusht.
Kiếm thuật của cô ta chắc chắn vô cùng áp đảo, nhưng đối với Murlusht thì cách biệt ấy lại hoàn toàn không liên quan.
Murlusht có thể duy trì sức mạnh bất biến cho dù chịu bao nhiêu vết thương. Trái lại, đối thủ càng chịu thương tích thì càng dần mất đi sức mạnh.
Đối với Murlusht, nếu đây là cuộc chiến để chào đón thời khắc cuối cùng thì anh ta tuyệt đối sẽ không gục ngã cho đến khoảnh khắc ấy. Càng tin chắc vào điều đó, sức mạnh ý chí của anh ta sẽ càng siêu việt so với thường thức.
“Đương nhiên… rồi!”
Illias chống kiếm đứng dậy, thể hiện tinh thần bất khuất không thua kém Murlusht. Tuy nhiên, sức mạnh tinh thần không thể phản ánh trên thân thể.
Kể cả khi gạt đi công kích của Murlusht và đánh trúng anh ta, lưỡi kiếm ấy vẫn không thể thâm nhập vào trong cơ thịt của Murlusht. Và chấn động không thể hoàn toàn gạt đi ấy lại dần ép cơ thể cô ta đến giới hạn.
Hiện giờ cô ta đã không thể đả thông tình huống này một mình, ấy vậy mà Sứ Giả-sama lại chỉ xem cuộc chiến một cách lo lắng. Tuy đây không phải trận chiến anh ta có thể xen vào, nhưng tôi đã nghĩ anh ta phải làm gì đó mới đúng.
“Thật mỉa mai nhỉ. Tôi từng không quan tâm liệu mình có bị giết bởi hiệp sĩ đó ở đây hay không, thế mà tình huống lại nghịch chuyển mất rồi.”
“… Đó là sự thong thả của kẻ thắng cuộc à.”
“Đúng là thế. Vốn dĩ kết quả trận chiến của hai người này cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng có thể thấy tuỳ tùng của mình chiến thắng thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn chứ.”
Tôi không định châm ngòi quan hệ giữa Sứ Giả-sama và Murlusht. Tuy nhiên, tâm trạng của tôi đã trở nên có chút khó chịu về chuyện của Onii-sama bởi vì người này. Ít nhất thì tôi cũng muốn nói vậy để trả đũa.
“Hilmera-sama, ngài không đấu khẩu thắng anh ấy được đâu.”
“Ta biết chứ. Bởi thế nên ta chỉ mỉa mai cho sướng thôi.”
“Mỉa mai cho sướng… Mà cũng tới lúc rồi nhỉ.”
“…?”
Sứ Giả-sama thở dài như rốt cuộc đã có thể thốt ra lời mà mình nhẫn nhịn nãy giờ.
“Hilmera, cô có biết tại sao [tôi] ở đây không?”
“Tại sao ư… Là để ngăn cản tôi chứ gì?”
“Cô nghĩ [tôi] ở đây sẽ có ý nghĩa gì ư?”
Chuyện Sứ Giả-sama ở tại đây không có ý nghĩa gì đối với tôi. Mục đích của tôi là dốc hết sức để đưa Onii-sama lên làm vua. Cho dù là ở đây hay tương lai phía trước, chỉ cần hoàn thiện mọi thứ bằng cái chết của bản thân thì tôi sẽ giành chiến thắng. Điều đó chắc chắn không thể thay đổi.
“___ Không có. Anh không có ý định thuyết phục tôi hay Murlusht, chỉ thừ người ở đây cho đến khi tôi mất đi tính mạng cũng chỉ là lãng phí thời gian thôi.”
“Lý do [tôi] đến đây là vì thoả mãn điều kiện thắng lợi. Khi hai bên tranh chấp thì chỉ một bên mới có thể chiến thắng. Ngay từ căn bản, cô đã hiểu sai thắng lợi đối với [tôi] có nghĩa là gì rồi.”
“…? Rốt cuộc anh đang nói___”
“Hilmera, không để cô giành chiến thắng chính là lý do [tôi] ở đây.”
Thanh kiếm gỗ giắt bên hông Sứ Giả-sama động đậy một chút. Đó là dụng cụ có Ác ma ám vào mà Murlusht từng nhắc đến. Tôi từng nghe rằng nó có năng lực đủ để chăm lo chuyện xung quanh anh ta, nhưng nó không hề có sức mạnh để lật đổ tình huống này. Nếu có thì anh ta đã không đứng nhìn Illias trọng thương đến như vậy.
Chiếc bóng từ kiếm gỗ tạo thành hình và lơ lửng gần Sứ Giả-sama. Anh ta cầm lấy chiếc bóng, lấy ra thứ gì đó và ném về phía tôi.
“Rốt cuộc thì… anh….”
Nếu là vật xa lạ thì suy nghĩ của tôi đã không ngừng lại. Tuy nhiên, tôi đã lập tức nhận ra đây là thứ gì.
Đó là một thứ mà tôi biết, thứ mà tôi từng chuẩn bị, và là thứ không được phép xuất hiện tại đây.
Một chiếc túi vải nhỏ mà tôi thường dùng để bỏ đồ vặt vãnh lại đang nằm trước mặt tôi.
“Cô thấy quen không? Thứ được dùng để Undead được thả trong lâu đài không lại gần. Nó chính là túi hương cô bố trí tại tháp canh, nơi cô đang giam cầm Washect.”
“Anh… anh… anh làm cái quái gì vậy hả!?”
Không thể nào không thể nào không thể nào! Sứ Giả-sama không thể nào lại không dự đoán được hành vi ngu ngốc này. Tôi không tin anh ta sẽ ngu ngốc đến mức không lý giải rằng nó sẽ mang đến kết quả gì.
“Có lẽ cô nghĩ rằng [tôi] hay đồng bọn chắc chắn sẽ nhận ra chuyện Undead không đến gần tháp canh và tìm ra sự tồn tại của túi hương phải không? Và cô lợi dụng điều đó để chúng [tôi] đưa Washect đến địa điểm an toàn.”
Đúng là như thế. Nếu là Sứ Giả-sama có quan hệ thân thiết với Onii-sama thì anh ta nhất định sẽ tìm ra vị trí của anh ấy và cứu người. Khi nhận ra sự tồn tại của túi hương thì đối phương sẽ đưa Onii-sama đi một cách an toàn.
“Nếu đã biết thì___!?”
Khi nói đến đó thì tôi chợt nhận ra một điều. Dù vậy, đầu óc tôi vẫn không chịu tiếp nhận nó. Chỉ là đôi mắt của Sứ Giả-sama đang nói rằng điều đó là chính xác.
“[Tôi] không hề nghĩ cô là kẻ ác. [Tôi] lý giải và cũng đồng cảm với cô. Tuy nhiên, [tôi] đã quyết định sẽ phá tan dã tâm đó, vì vậy mà [tôi] đã đưa ra lựa chọn tước đoạt thắng lợi của cô. Nếu Washect chết đi thì cô làm thế nào cũng không thể chiến thắng được.”
“Không thể… Không thể nào lại như vậy được! Sứ Giả-sama sẽ không làm chuyện vô nhân đạo như thế! Anh không thể không lộ địch ý với tôi mà lại làm chuyện tàn nhẫn___”
“Địch ý tức là không che giấu suy nghĩ gây hại đối phương. Đúng vậy, [tôi] không có địch ý với cô. Thứ [tôi] hướng tới cô chỉ có ác ý mà thôi.”
Sứ Giả-sama cười với khuôn mặt mệt mỏi. Nhìn thấy nụ cười đó, cảm giác nhớp nháp liền ngập tràn toàn thân tôi, cơn buồn nôn trong lòng cũng dần dâng trào.
Chỉ vì không muốn để tôi giành thắng lợi, người này, tên này đã đưa Onii-sama vào tình thế nguy hiểm. Hơn nữa còn đang cười cợt điều đó.
Hệt như Tysante và Yumes… Không, nếu chỉ xét về việc khiến tôi khó chịu thì hắn còn làm ra chuyện ngoại đạo hơn cả bọn chúng…!
“Cho dù lấy đi túi hương, nhưng nếu mùi đó vẫn còn thì đám Undead sẽ không thể lập tức chạy đi tấn công Washect. Vậy nên [tôi] mới cần ở tại đây. Tất cả đều vì câu thời gian nhằm khiến cô không nắm được tình huống bên ngoài.”
“____!”
Đây không phải lúc tôi nên ở đây. Bản thân phải lập tức đi cứu Onii-sama, bởi vì chưa chắc anh ấy đã chết đi vào lúc này.
“Hilmera-sama! Đó chỉ là khoa trương thôi! Xin ngài đừng bị rối loạn!”
“__!?”
Cơ thể tôi chợt chững lại trước lời nói lớn tiếng từ Murlusht. Trong suốt tám năm nay, anh ta chưa từng lớn giọng gọi tôi như thế này. Tuy nhiên, nhờ vậy mà luồng suy nghĩ của tôi đã trở nên thong thả hơn một chút.
“Khoa… trương…”
“Đúng thế. Mặc dù túi hương ấy là đồ thật, nhưng đó chỉ là kế sách của anh ta để ngài tưởng Washect-sama sẽ chết đi. Anh ta không thể nào làm hại Washect-sama.”
Đúng rồi. Kể cả khi hướng ác ý đến tôi, nó vẫn không thể nào dẫn đến chuyện anh ta làm hại Onii-sama. Một người đàn ông thậm chí còn tức giận với giáp điệp chỉ quen biết vài ngày thì không thể nào lại vứt bỏ Onii-sama, người mà mình đã tiếp xúc một cách hữu hảo.
Dù vậy, trái tim tôi vẫn đang dao động. Bỏi vì tôi không thể nào vứt bỏ khả năng ấy dù chỉ một chút.
“Nhưng… nhưng nếu thứ đó ở đây tức là…”
“Nếu muốn để Undead tấn công Washect-sama thì anh ta không thể nào cho Ulffe đi tiêu diệt bọn chúng. Chắc chắn Mix hoặc Ekdoic đã cứu Washect-sama và đưa ngài ấy___”
“Đúng là bốn người [tôi], Illias, Ulffe và Mix đã đến lâu đài này. Tuy nhiên, Murlusht, anh đã đánh bại Ulffe phải không?”
“… Đúng là thế. Nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy Mix đâu. Với năng lực của cô ấy, cho dù bị Undead tấn công thì Washect-sama vẫn sẽ___”
“Nếu là Mix thì cô ấy đang ở đây nãy giờ đó.”
Khi anh ta chỉ ra ngoài cửa thì không khí tại đó bỗng rung động. Và người xuất hiện tại đó chính là Mix Turize giấu mình bằng ma pháp ẩn thân.
Tôi không thể suy nghĩ được tại sao cô ta lại ẩn nấp. Tuy nhiên, điều tôi biết rõ chính là trong trạng thái không thể chạy trốn vì sợi xích của tôi và đám Undead đang tụ tập tấn công bản thân, Onii-sama đã bị bỏ mặc hoàn toàn.
“Onii-sama!”
Tôi chạy đi như giật bắn. Hiện chỉ có tôi mới có thể cứu Onii-sama. Nếu không nhanh lên thì Onii-sama sẽ…!
Khi chạy thẳng đến cánh cửa thì gã đàn ông kia lại đứng như chắn đường. Hắn thậm chí không nắm thanh kiếm bên hông mà chỉ giang hai tay đứng trước mặt tôi.
“Cô nghĩ [tôi] sẽ cho cô qua ư?”
“___! Cút ngay!”
Tôi cấu trúc ma pháp và bắn đi. Đây là ma pháp công kích có thể tạo ra thuỷ tinh mà bắn tới, thứ tôi học cùng thuật Tử Linh từ Larheit. Cho dù không có tác dụng với người mang kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng chỉ là gã đàn ông yếu ớt còn chẳng thể dùng ma pháp thì sẽ không có vấn đề____
“…! Tại sao hả, Murlusht!?”
Ma pháp tôi bắn ra chuẩn bị găm vào ngực gã đàn ông chắn đường lại cắm thật sâu vào ngực của Murlusht vừa lao ra phía trước.
Tôi không thể tin rằng ma pháp của mình lại có thể cắm vào trong cơ thể kiên cố từng đánh bật cả kiếm của Illias. Không, điều quan trọng hơn là tại sao anh ta lại ngăn cản___
“Hự… Người huỷ hoại anh ta sẽ là tôi cơ. Kể cả là Hilmera-msâ thì tôi cũng không nhường đâu. Nào, ngài hãy chạy thẳng đến chỗ Washect-sama đi. Tôi sẽ không ngăn cản.”
Murlusht nở nụ cười dịu dàng rồi rút thanh thuỷ tinh cắm trên ngực. Máu đã không còn chảy ra, và ở đó vẫn là người hiệp sĩ không hề lung lạc giống như mọi khi.
Tôi một lần nữa chạy về phía cánh cửa. Lần này thì gã đàn ông đó không bước ra, cả Mix Turize đứng gần cửa cũng không ngăn cản.
-------------------------------------------------------------------
Hilmera-sama không quay đầu một lần mà rời khỏi phòng. Tôi còn thủ thế vì không chừng Mix sẽ ngăn cản, nhưng nỗi lo ấy cũng đã không còn.
“Anh dùng trò khá là tồi tệ với một cô gái đang yêu đấy.”
“Không chỉ thế này đâu. Một lát nữa, Hilmera sẽ càng hối hận hơn.”
Hình thái con tim của anh ấy đang sinh ra sự bất ổn. Điều đó đang nói lên rằng anh ta đã làm gì đó khiến bản thân có cảm giác tội lỗi với Hilmera-sama.
Tuy tôi không hiểu rõ nó sẽ như thế nào, nhưng bản thân đành phải chúc Hilmera-sama đừng quá nặng lòng. Tôi đã không thể làm gì cho Hilmera-sama nữa rồi.
Điều kiện chiến thắng… Giết Harkdoc hay Ulffe chính là điều kiện chiến thắng của tôi, nhưng mà bản thân lại liên tiếp thất bại. Cơ mà chỉ cần giành thắng lợi vào thời điểm cuối cùng cũng đủ rồi, ừm.
“Xúi giục Hilmera-sama chỉ là nhân tiện sao… Anh đã cố tình để mình bị tấn công nhằm khiến tôi bảo vệ anh nhỉ.”
“Ừ hử.”
Có lẽ anh ấy đang muốn hỗ trợ cho Illias, nhưng thế này cũng thật tệ quá đi. Và tệ ở đây là đối với Illias cơ.
Hiện tại thì Illias và Mix đang thở phào từ sâu trong nội tâm. Khi Hilmera-sama cấu trúc ma pháp, trái tim của Illias đã thật sự dao động. Nếu chuyện anh ấy chen vào giữa là được chỉ thị trước thì cô ấy cũng sẽ không dao động đến thế.
Vết thương của Illias rất nặng, ai nhìn vào cũng biết cô ấy sẽ không thể chuyển động như bình thường. Ấy vậy mà anh ta lại cố tình để Hilmera-sama tấn công mình. Hơn nữa còn bảo Mix không được cử động.
“Nếu lỡ tôi không cứu anh thì… chỉ là câu hỏi ngu ngốc nhỉ. Ừm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh. Bởi vì anh lý giải tôi rất rõ ràng. Illias chắc cũng phải chứng kiến hành động miễn cưỡng này nhiều lắm rồi nhỉ. Cô ấy vất vả lắm phải không?”
“… Đúng là thế. Cô ấy cũng bỏ cuộc vì không thể nào quen thuộc chuyện đó.”
Tôi thở dài vì sự chu toàn của anh ấy. Không thể nào anh ta lại dự đoán chuyện sẽ diễn ra như thế này một cách hoàn hảo. Ắt hẳn anh ta đã giả định rằng tôi mạnh hơn Illias, áp đảo, dồn ép cô ấy đến mức không thể cử động, và đó chỉ là một trong các tính toán dự phòng của anh ấy.
Kể cả chuyện tôi có thể nhìn vào hình thái con tim người khác, kể cả chuyện tôi có thể lợi dụng sự dao động đó và phán đoán mọi thứ. Tất cả đều nằm trong sự suy đoán của anh ấy, và thậm chí anh ta còn lợi dụng sự dao động trong cảm xúc của mấy người Illias.
“Liệu anh còn suy nghĩ bao nhiêu đối sách nữa đây…”
“Đến đây rồi thì chả còn mấy cái nữa đâu. Có lẽ còn ít hơn anh đang tưởng tượng đấy.”
Ôi, không chỉ dồn ép Hilmera-sama, anh ấy cũng đang dốc toàn lực để đối mặt với tôi. Điều đó khiến tôi rất vui mừng. Khoé miệng tôi cũng phải cong lên vì anh ấy lại suy nghĩ đến tôi nhiều đến nhường này.
“Vậy sao… Thế thì hãy tiếp tục trận chiến đi nhỉ.”
Tôi lại quay về phía Illias và hoành kiếm. Cô ấy đã chịu đựng khá lâu, nhưng nó cũng đã gần đạt giới hạn. Tôi cần phải nhanh chóng kết thúc và chào đón thời khắc cuối cùng với anh ấy. Tôi sử dụng Cường Hoá Ma Lực và giậm chân____
“A.”
Và tôi chợt ngã xuống. Dường như chân tôi không hoạt động theo ý muốn và giậm xuống một cách sai lệch. Dù sao thì hai chân đã hỏng từ lâu nên đúng là đành chịu thật. Nhưng mà thật kỳ quặc, vừa rồi tôi vẫn có thể khiến nó miễn cưỡng hành động mà.
“Đó là nhược điểm của anh đấy, Murlusht.”
“… Nhược điểm?”
“Cơ thể siêu nhân của anh và sức mạnh có thể nhìn thấu hình thái con tim người khác trông như riêng biệt, nhưng thật ra là đến từ cùng một tài năng. Tài năng con rơi của anh chính là duy trì hình thái ma lực. Không phải mọi công kích đều không có tác dụng với anh, mà là anh chỉ duy trì hình thái của mình dù nhận phải bất cứ công kích nào. Năng lực nhận thức để không đánh mất hình thái của mình đã trao cho anh năng lực đọc trái tim… hay nên nói là nhìn được hình thái ma lực của đối phương.”
Đúng là như vậy. Tôi chưa từng lạc mất hình thái của mình. Chỉ cần tôi vẫn là tôi, cơ thể này sẽ không bao giờ mất đi tính năng và có thể hành động như tôi mong muốn bất cứ lúc nào.
Kể cả khi cơ thể bị tổn thương bởi phản chấn thì chỉ cần để sau lại chữa là được. Song, điều đó lại không thể làm được vào lúc này. Nguyên nhân là___
“… Do tôi bộc phát rồi sao.”
“Muốn duy trì hình thái của mình thì anh cần tinh thần và ý chí vô cùng mạnh mẽ. Khi đuổi theo một mục đích, ý chí mang tinh thần không bao giờ dao động của anh thật sự rất mạnh mẽ và không thể nào phá vỡ. Vì vậy, [tôi] đã khiến mục đích của anh dao động. Bằng cách dùng [tôi] làm con mồi, và khiến anh chuyển từ huỷ hoại sang bảo vệ [tôi].”
Vì vậy nên ma pháp công kích vụng về của Hilmera-sama mới đâm vào ngực tôi ư? Có lẽ tôi đã đánh mất bản thân trong khoảnh khắc ấy. Đánh mất một bản thân đã quyết định sẽ huỷ hoại anh ta.
Do đó, cơ thể mà mình đang đánh lừa rốt cuộc đã nhận ra giới hạn. Hệt như là tỉnh giấc khỏi giấc mộng vậy.
“Ahaha, tuyệt thật đó. Anh có thể nhắm vào khuyết điểm mà cả tôi cũng không biết rõ sao…”
“Murlusht, anh đã…”
“Ừm, phải rồi. Tôi đã không thể cứu được nữa. Tôi đã bị Ulffe giết mất rồi. Nghiêm khắc mà nói thì là hai người Harkdoc và Ulffe nhỉ.”
Nghĩ lại thì không chừng khúc xương gãy bởi công kích của Harkdoc đã ghim vào tim tôi. Thật ra cũng có khả năng đơn thuần là Ulffe vô cùng mạnh, nhưng xem như bị giết bởi hai người thì tốt hơn nhiều.
“… Chỉ chứng kiến thời khắc cuối cùng cũng không đủ nhỉ.”
“Không đủ đâu. Tôi đã chiến đấu vì Hilmera-sama và chết đi. Sau khi chết đi thì tôi muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của mình. Vì vậy nên tôi mới đi huỷ hoại anh.”
Ý chí tôi chỉ dao động vào khoảnh khắc ấy, bản thân tuyệt đối sẽ không dao động một lần nào nữa. Tôi lại cầm kiếm, đưa lưng về phía anh ấy và nhìn vào Illias.
Cô ấy đã điều chỉnh hô hấp và chuẩn bị đầy đủ để đón đầu tôi. Thật sự rất kinh dị khi một con người bình thường mà vẫn có thể cử động dù tơi tả như thế.
Gặp được một đối thủ mà mình có thể chiến đấu nhằm thể hiện ý chí đến mức này thì bản thân cũng thật may mắn.
Tôi giậm chân và đâm tới Illias. Một đòn toàn lực không khác gì trước kia, hiện giờ cô ấy đã không thể ngăn chặn nó… Ủa? “Murlusht, ý chí của anh đã truyền đến tôi rất rõ ràng. Tôi đã biết rằng nó mạnh mẽ và thuần tuý hơn quyết tâm thề bảo hộ anh ấy của tôi.”
Illias đã trực diện ngăn chặn cú đâm của tôi. Kế đó, thanh kiếm liền bị đánh bật đi, và cô ấy giáng thanh kiếm kiếm xuống thân thể đầy sơ hở của tôi.
“Tôi thừa nhận bản thân đã thất bại trong cuộc so sánh sức mạnh ý chí. Tuy nhên, tôi cũng phải để anh biết rõ ý chí của mình!”
Thật quái lạ, cho dù trái tim cô ấy mạnh mẽ thế nào thì đây cũng đâu phải công kích cô ấy có thể ngăn chặn hoàn toàn… À, ra là vậy. Thì ra tôi đã___