Thông tin bản thân nghe từ Larheit không hề khoa trương chút nào. Tuy sức mạnh cá nhân của kẻ đến từ hành tinh Yugura chỉ là con số không, nhưng phương thức tồn tại của hắn vẫn đủ trở thành một mối đe doạ.
Ở độ tuổi ấy mà lại nhuốm màu như vậy… Đó là ánh mắt của kẻ đã tự mình nhìn vào bóng tối trong trái tim con người.
Mặc dù không rõ hắn thích gì mà lại chọn con đường ấy, nhưng ít nhất thì tôi buộc phải nhận thức rằng kẻ đó có cùng cấp bậc hoặc cao hơn cả những kẻ sống trong thế giới ngầm.
Tôi bước vào trong khuôn viên dinh thự được người xung quanh cho là nhà trống. Ở đó đã có những người đồng bào, những người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu trong Leytis đang khoác trên mình chiếc áo choàng che khuất đôi mắt nhằm tránh bại lộ thân phận.
Mỗi người đều là những bậc thầy trong việc dùng thủ đoạn và không hề thua kém ám bộ các nước. Họ là những người mà tôi dự định dùng để khởi động các con bài nhằm tước đi lực kháng cự trong thành đô lúc bọn Jestaff dựng cờ phản nghịch.
Số lượng là 60, chừng này đã đủ để tiến hành mọi chuyện trong khi ngầm hành động.
“Lytial-sama, ngài khẩn cấp triệu tập chúng tôi tức là có lý do gì ư?”
“Thân phận của ta đã bại lộ, không thể tiếp tục ở Quama nữa.”
Tôi có thể nhận ra những người xung quanh đang có chút dao động. Bản thân đã tận dụng danh tiếng của một mạo hiểm giả được thế giới thừa nhận từ hồi còn trẻ. Những tín nhiệm đã giành được đó không phải thứ có thể dễ dàng lộ ra.
Tuy nhiên, chuyện người sở hữu [Chân Nhãn] như tôi buộc phải tiếp xúc nhằm khiến bọn Jestaff yên lòng đã tạo ra sai lầm.
“Vào thời điểm cuối cùng này, ta muốn mọi người hãy đánh hạ một phần cơ năng của thành đô. Mong các vị hãy xử trí những kẻ nằm trong dự tính ban đầu.”
“Nhưng vẫn còn lâu Phi Ma Vương mới hành động…”
“Đúng là vậy. Tuy nhiên, nếu có thể khiến chúng yếu đi một lần, chúng ta có thể dùng nó làm cơ hội để dẫn dụ con cờ mới và đánh lạc hướng các quốc gia khác.”
Nếu Quama muốn tự mình đứng lên thì chỉ cần nhắm vào sơ hở, nếu chúng cầu cạnh hỗ trợ từ quốc gia khác thì ý thức của những quốc gia ấy cũng sẽ bị phân tán.
Rút lui mà không sử dụng những người thuộc Leytis đã tiềm nhập từ trước đến nay sẽ chỉ là một cuộc tẩu thoát đơn thuần.
Mặc dù sẽ có chút hy sinh, nhưng chỉ cần bổ sung lại là được.
Tôi vẫy tay gọi người đóng vai trò truyền tin. Trước tiên thì cần phải nắm vững hiện trạng của Quama đã.
“Tình trạng của kẻ ta bảo thế nào rồi?”
“Về người đàn ông tóc đen mà Lytial-sama bảo giám thị, hiện hắn đang dẫn theo đồng bọn và quân Quama tiến về căn cứ phía Nam.”
“Quả nhiên là hắn đã đánh hơi được sao. Tuy là địch nhân, nhưng năng lực của hắn thật sự rất tuyệt vời.”
Dù chỉ một chút, nhưng tổng bộ bang hội Morgana vẫn còn sót lại dấu vết của chúng tôi. Đó là những thông tin về căn cứ dùng làm mồi nhử mà tôi đã cố tình chuẩn bị. Để đối phương không phát giác được đó là mồi nhử, tôi đã chuẩn bị sao cho chúng cần phải vận dụng trí tuệ tương ứng mới có thể tìm ra vị trí ấy.
Có thể giải đáp và tiến hành bao vây nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy thì thật đáng khen ngợi.
Nhưng chỉ thế thì vẫn còn quá sớm để an tâm.
“Đã kiểm tra khả năng người giám thị đang chịu ảnh hưởng bởi ma pháp tinh thần chưa?”
“Vâng. Chúng tôi đều đã kiểm tra ba bước và nhận báo cáo từ ở các vị trí khác nhau.”
“Có vẻ chúng cũng không phải giả vờ trúng bẫy rồi nhỉ.”
“Ngài có phải đang quá cẩn trọng không? Vốn dĩ tôi cho rằng căn cứ phía Nam cũng quá phung phí để làm mồi nhử.”
“Kể cả địch nhân cũng có thể dự đoán rằng đó là vị trí tốt nhất. Nếu là vấn đề quân sự thì nó vẫn tồn tại lợi ích để chúng ta chiếm giữ trước, nhưng điều chúng ta đang thực hiện chính là cách mạng bí mật. Đứng chung với kẻ địch trên cùng một sân khấu là kế hoạch ngu ngốc. Chúng ta cần phải khiến mồi nhử ấy càng ngon lành càng tốt.”
Ắt hẳn gã đàn ông ấy cũng nghĩ đến chuyện đấy có thể là mồi nhử, nhưng hắn vẫn bắt buộc phải đi xác nhận. Bởi vì nếu bị chiếm cứ vị trí nguy hiểm nhất thì mọi chuyện sẽ vô cùng phiền toái.
“Sau khi bao vây và nhận ra căn cứ chỉ là một cái vỏ rỗng thì bọn chúng nhất định sẽ lại triển khai quân lính đi tìm. Mọi người hãy nhân dịp đó mà gây ra hỗn loạn trong khả năng càng nhiều càng tốt.”
“Vâng!”
Các đồng bào đồng loạt trả lời. Tôi cũng phải hành động trong phạm vi có thể, nếu có cơ hội thì cũng phải cứu thoát Larheit rồi chạy trốn khỏi Quama.
“Ara? Ít thật nhỉ? Nghe bảo các người định đảo chính nên ta tưởng ít nhất cũng phải gấp mười lần hiện tại ấy chứ?”
Gần như cùng một lúc, tất cả mọi người đều phát động ma pháp Truy Tìm khi nghe thấy âm thanh đó. Những thành viên ở đây đều là người được huấn luyện đầy đủ để có thể hành động theo phản xạ trước mọi dị biến. Cả người đã giúp họ đạt kỹ thuật đó như tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi sử dụng ma pháp Truy Tìm, tìm kiếm những kẻ không phải đồng bào tại nơi này, và luồng suy nghĩ của bản thân có chút ngưng lại.
Chúng tôi đang bị bao vây, và không phải bởi con người. Nơi này đã bị bao vây bởi vô số ma vật.
Ngay khi nhận thức được điều đó, thị giác của tôi cũng trở nên tăm tối. Đây không phải là ma pháp.
Xung quanh dinh thự đã bị cách ly với ánh trăng bởi một bức tường vật lý.
Tôi hiểu được hai điều. Thứ nhất, bức tường đột nhiên bao quanh dinh thự là do vô số ma vật và Ác ma biến thành.
Và một điều nữa chính là bên trong không gian bị bao vây đang có hai kẻ đối địch rất rõ ràng.
Tôi lập tức nhận ra một kẻ. Hắn chính là Ác ma cấp bậc Unique mà bản thân đã chạm trán tại tổng bộ bang hội vừa nãy.
Còn một người khác là…
“Thật không ngờ tôi lại có thể trực tiếp gặp mặt cô tại nơi này đấy, Tử Ma Vương.”
Bộ váy tím lộng lẫy được trang trí bằng những viên đá quý lấp lánh, mái tóc dài màu tím cuốn hút hơn cả chiếc đầm, và cuối cùng là làn da trắng tinh như xuyên thấu đang tôn lên vẻ đẹp của hai thứ ấy.
Trong lịch sử xa xưa, đó là vị Ma Vương đã nhuộm vùng đất to lớn nhất thành Ma Giới, kẻ đã dụ hoặc không ít các vị anh hùng.
“Thật bất ngờ nhỉ? Bởi vì ta là đồng minh của anh ấy nên hiển nhiên bản thân cũng sẽ hành động chứ sao?”
“Tôi thì nghĩ rằng gã đàn ông đó đã bị qua mặt rồi cơ.”
“Anh ấy cũng đã tính đến chuyện bản thân bị giám thị đó? Cho nên anh ấy mới thành thật mắc bẫy của ngươi đấy?”
“…Vậy thì… Làm sao mà cô lại tìm ra vị trí của tôi?”
“Đơn giản thôi, ta chỉ truy dấu theo mùi như bình thường đó? Khứu Tị của Duvleori có thể phân biệt được vạn vật, và làm chó săn cũng rất ưu tú đấy?”
“Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy cách diễn đạt đó không ổn lắm. Thuộc hạ không thể nào lại thua kém mấy con chó được.”
“Ara, ngươi giận sao? Nhưng mà ta không biết động vật nào có khứu giác nhạy cả? Tóm lại là vậy đấy? Có vẻ ngươi đã dùng tiểu xảo nên bọn ta chỉ đuổi theo bằng phương pháp đơn giản nhất mà thôi?”
Dĩ nhiên là tôi đã xoá đi mùi cơ thể. Nếu đến vậy mà vẫn còn bị đánh hơi thì đó không phải chiếc mũi thông thường. Hẳn là một loại dị năng gần giống như “Chân Nhãn” của tôi rồi.
Chỉ mỗi chuyện đó đã khó nhằn, thế mà chúng tôi lại còn có khác biệt trong chiến lực thuần tuý nữa.
Nếu có thể trẻ lại 20 tuổi thì chắc là bản thân còn có thể làm gì đấy…
Không phải, chuyện cần xem xét không chỉ có thế. Gã đàn ông kia bị giám thị, khiến tôi nghĩ rằng thông tin về mồi nhử đã thành công, sau đó lại dùng thủ đoạn này mà dồn ép. Hắn ta đã nhắm đến diễn biến này ngay từ đầu rồi.
Lần này thì tôi chỉ có thể thành thật chấp nhận thất bại vì mình đã thiếu đi một bước.
“Các ngươi là kẻ địch của anh ấy nhỉ? Thế thì có giết cũng chẳng sao phải không?”
Khác với dự đoán, kẻ bước lên phía trước không phải Ác ma trong trang phục quản gia kia, mà lại chính là Tử Ma Vương.
Đôi mắt của bản thân đang báo cho tôi biết, mặc dù có thể hành động đôi chút, nhưng so với Ác ma bên cạnh thì năng lực của cô ta vô cùng tệ hại.
Ma lực của cô ta đúng là rất nguy hiểm, chỉ là số lượng lại chỉ nằm ở mức có thể đo lường được.
“Chủ nhân, quả nhiên là hãy để thuộc hạ…”
“Duvleori, ngươi muốn ta làm một người phụ nữ chỉ biết chờ đợi đàn ông trở về sao?”
“Thuộc hạ không có ý đó… Nhưng gã đàn ông ấy cũng đã bảo rằng hãy giao cho thuộc hạ…”
“Ưm, anh ấy đúng là người hay lo lắng mà? Ta rất vui với lời ấy. Nhưng chỉ được trân trọng như thế thì ta cũng bất mãn lắm đấy?”
“…Nhưng…”
“Dĩ nhiên là ta sẽ không miễn cưỡng. Ta sẽ chỉ đối đầu với tất cả người ở đây trừ lão già kia ra. Ngươi hãy hạn chế để hắn không làm gì đi nhé?”
“Có vẻ như tôi cũng được xem trọng nhỉ? Mặc dù tự tin vào danh tiếng mạo hiểm giả ngày xưa, nhưng hiện tại thì tôi đã già nua cả rồi.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi đâu? Bởi vì anh ấy bảo rằng nguy hiểm nên ta mới ngoan ngoãn nghe theo lời cảnh báo ấy mà dùng phương pháp tốt nhất thôi?”
Ra là vậy, có vẻ như cô ta rất tin tưởng lời của gã đàn ông ấy. Tôi cũng đã phân tích xong rồi. Cứ thử dao động cô ta một chút nào.
“Khi còn tại thế thì cô có vẻ là một vị công chúa nổi tiếng, không ngờ cô lại tin vào lời nói của bọn ác đảng như thế nhỉ?”
“Ara? Ngươi hiểu rõ đấy nhỉ?”
“Cũng do tôi có một đôi mắt có thể nhìn thấu lai lịch của đối phương nữa. Tôi có thể biết được đại khái về quá trình cô trở thành Ma Vương.”
“Không phải đâu, ta đang nói rằng anh ấy chính là đám ác đảng đó? Nhớ xem, anh ấy rất thân thiết với người lần đầu gặp mặt phải không?”
“Chỉ là gã lại mang lòng đối địch với tôi ngay từ đầu. Tôi có thể biết cô đang bị lợi dụng. Tên đàn ông ấy cho cô nhìn thấy một giấc mộng về thế giới cô mong ước và muốn điều khiển cô vì mục đích của chính mình.”
“___Thì sao?”
Tử Ma Vương vẫn giữ nụ cười kiều diễm mà nghiêng đầu với vẻ cố ý.
Lời nói vừa rồi hẳn là đã có ấn tượng trong tiềm thức, và cô ta tự mình biết được điều ấy. Vậy thì nhất định nó đang chạm đến bản tâm cô ta.
“Cô bằng lòng với điều đó sao?”
“Dĩ nhiên là bằng lòng rồi? Người ấy đã cho ta thấy một giấc mơ tuyệt đẹp, và vẫn luôn hết mình vì giấc mơ ấy. Tuy rằng anh ấy không trở thành vật của riêng ta, nhưng ta vẫn có thể trở thành vật của một mình anh ấy, được anh ấy chấp nhận như vậy. Ngươi không nghĩ rằng đó là một giấc mơ vô cùng hạnh phúc sao?”
“Giấc mơ sẽ phải tỉnh giấc vào một lúc nào đấy.”
“Nhưng nó sẽ trở thành kỷ niệm. Cho dù là giấc mơ bọt biển thì nó vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của mình đó?”
Thật là… Thiếu nữ đang yêu sẽ trở nên mù quáng. Có vẻ như dù là con người hay Ma Vương thì cũng không ngoại lệ.
Ít nhất thì cho dù tìm kiếm khắp thế giới này, sẽ không còn ai ngoài gã đàn ông đó có thể khiến trái tim của Ma Vương ấy trở nên ngờ vực.
Nếu phải làm gì đó với tình huống này thì tôi cần phải đẩy lùi uy hiếp từ Ác ma tên Duvleori kia.
Cho dù là thuộc hạ của Ma Vương, nhưng sức mạnh của hắn lại vượt xa Tử Ma Vương.
Cùng với đó là lòng trung thành không thua kém hiệp sĩ đạo của hắn. Muốn lay động trái tim hắn cũng chỉ vô ích.
Vậy thì hãy thuận theo lời dụ dỗ của chúng vậy. May mắn là một mình tôi có thể kiềm chế kẻ mạnh nhất tại nơi này.
“Có vẻ như lời của tôi không thể dụ được cô rồi, thật đáng tiếc.”
“Nhắc mới nhớ, hình như ta không biết tên thật của ngươi nhỉ? Lytial Zentry, ngươi có thể nói tên thật cho ta biết không?”
Dường như cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng tên của tôi là tên giả. Nếu cô ta cám dỗ đối phương bằng tên gọi như đã biết thì tôi còn nghĩ đến chuyện diễn xuất nhằm tạo ra sơ hở cơ.
“Hahaha, tôi không bị lú lẫn đến mức xưng tên với kẻ sở hữu năng lực Cám Dỗ đâu.”
“Fufu, quả nhiên là ngươi đã biết rồi nhỉ. Nhưng được thôi, kẻ ta muốn [Cám Dỗ] chỉ có người ấy mà thôi. Ta sẽ giao chuyện tra khảo ngươi cho kẻ khác.”
“Vậy thì xin được phép chứng kiến sức mạnh của Ma Vương vậy____ Hỡi đồng bào, Ma Vương đã phục sinh từ cõi chết nhờ vào Cấm Kỵ ấy. Tuy nhiên, nếu nhục thể chết đi thì cô ta cần phải tiêu tốn nhiều thế hệ để tái sinh. Điều đó sẽ câu thêm thời gian có lợi cho đồng bào và cho Leytis. Mọi người, hãy hoàn thành chính nghĩa cùng với oán niệm từ lịch sử đi nào.”
-------------------------------------------------------------------
Ngay sau lời tuyên bố của Lytial, những kẻ chờ đợi đằng sau nhanh chóng phân tán.
Kẻ thì bọc trong ánh sáng, kẻ thì hoà vào bóng đêm. Kẻ lao đến từ chính diện, kẻ kẹp từ hai bên trái phải, kẻ nhắm vào sau lưng.
Tốc độ của chúng cũng đủ nhanh. Tôi thì không vấn đề, nhưng bản thân không nghĩ chủ nhân có thể nhìn rõ toàn bộ bọn chúng.
Song, tôi không hề cử động mà chỉ yên lặng giám thị hành vi của Lytial.
Kẻ có thể tạo nên bất ngờ chỉ có gã đàn ông này, nhưng chỉ có tôi mới biết được sức mạnh của chủ nhân.
Mắt chủ nhân đang đuổi theo đối tượng ở chính diện. Tuy nhiên, trước kẻ địch vừa chuyển động qua lại vừa lao đến, dường như chủ nhân cảm thấy việc dõi theo quá phiền toái nên nhắm mắt lại và mỉm cười.
“Không được rồi, mắt ta chẳng thể theo kịp các ngươi đó? ____Mặc dù cũng không cần phải làm vậy.”
Có lẽ nên ví hình ảnh trước mặt như màn đêm đang xé toang. Hằng hà sa số cái bóng bỗng nhiên lấy chủ nhân làm trung tâm mà bùng nổ ra xung quanh.
Những chiếc bóng ấy mọc ra vô số móng vuốt, sừng và răng nanh một cách bất quy tắc rồi khoét vào máu thịt của những kẻ đang lao đến.
Đó là công kích bao quát toàn phương vị sau khi các Ác ma thượng cấp bao bọc quanh thân thể quay lại thể tích ban đầu.
Sức mạnh đến từ phạm vi và chất lượng áp đảo đã biến những kẻ xung quanh thành mảnh vụn trong phút chốc.
“Số lượng nhiều thật nhỉ. Không chỉ quần áo mà cả đá quý cũng là tập hợp Ác ma sao.”
“Đúng thế, nếu triển khai đám Ác ma trên quần áo thì sẽ lộ ra da thịt nhỉ? Tuy anh ấy đã bảo ta lưu ý chuyện đó, nhưng ta cũng không ngại gì đâu? Chỉ là bản thân cũng không cần phải lộ ra cho kẻ khác ngoài anh ấy nên ta mới đồng ý mà gia tăng thêm đó?”
“Thuộc hạ cho rằng ngài cũng không cần phải lộ ra cho gã đàn ông đó đâu.”
Y phục của chủ nhân được đan bằng những sợi tơ do Ác ma hoá thành. Song, đá quý trên quần áo càng có mật độ cao hơn và chứa đựng số lượng Ác ma nhiều đến mức phi lý.
Cho dù chỉ giải phóng khối lượng ấy cũng đủ trở thành tai hoạ khổng lồ đối với con người.
Về khuyết điểm, chủ nhân sẽ không thể vận dụng sức mạnh đó một cách đầy đủ khi có gã đàn ông đó bên cạnh. Kể cả tôi cũng bị cuốn vào trong công kích toàn phương vị lúc nãy.
Vì khối lượng quá lớn nên công kích ấy không phù hợp cho việc kiểm soát tỉ mỉ.
Tường chắn của tôi thì có thể ngăn cản chúng, nhưng nếu có đồng minh khác ở cạnh thì khả năng bị cuốn vào sẽ rất cao.
Số lượng của chúng đã giảm đi một nửa bởi công kích vừa nãy. Sau khi trả cái giá khổng lồ, đám con người đã hiểu được sự thật rằng chủ nhân chính là Ma Vương chân chính.
Kẻ nào cũng giữ cự ly, tính toán khoảng cách và vận dụng đầu óc.
Nhưng điều đó cũng hoàn toàn vô ích. Sâu bọ có ngọ nguậy thế nào thì cũng chỉ vô lực trước cường giả đang muốn khu trừ chúng.
Theo động tác phất tay của chủ nhân, những cái bóng lan đến bức tường đen và quét ngang toàn bộ kẻ địch hiện trong tầm mắt ngài ấy.
Những kẻ nhảy lên né tránh lập tức bị xiên qua bởi vô số cái bóng vươn ra ngay khi chủ nhân hướng ánh mắt về phía chúng.
Ở chính diện chỉ còn mỗi Lytial và một số kẻ. Những tên phân tán ở hai bên và phía sau đang vừa di chuyển vừa e sợ bị lọt vào tầm nhìn của chủ nhân.
“Cách chiến đấu của cô thô thiển thật nhỉ.”
“Nghiền nát sâu bọ cần phải tiêu tốn công sức sao?”
“Ma Vương…!”
Một kẻ tập kích từ phía sau, nhưng lưỡi kiếm ấy lại không thể chạm đến chủ nhân.
Các Ác ma bao bọc chủ nhân không mang tính tự chủ. Song, chúng vẫn tính năng. Vô số đôi mắt nhằm vào chuyển động của kẻ địch, cơ thể Ác ma mật độ cao hoá thành tường chắn và ngăn chặn đòn tấn công.
Làn khói trắng toả ra từ lưỡi kiếm bị chặn lại. Hẳn là hắn đã sử dụng ma pháp Thanh Tẩy lên lưỡi kiếm rồi.
Chủ nhân từ tốn quay lại và nhìn vào vị trí kiếm đâm vào.
“Ara? Thật đáng khen nhỉ? Đã có một Ác ma chết đi rồi đó?”
“Khốn kiếp! Tại sao nó lại cứng____ Hả!?”
“Đã sẵn dịp thì nhờ ngươi lấp vào phần đã mất đi nhé?”
Cái bóng bò ra từ mặt đất bắt giữ người đàn ông. Vào lúc chúng bám lấy tứ chi, xung quanh vang vọng tiếng xương cốt bị nghiền nát.
“Gra..ahh!”
“Không sao cả mà? Ta sẽ không lãng phí ngươi đâu? Thi cốt của con người được tẩy luyện rất tốt cho xúc tác đấy?”
“Cá… cái gì đây… Cơ thể mình… Không lẽ… Ngươi đang biến ta thành ÁC ma ư!?”
“Muốn tạo ra Ác ma mô phỏng con người thì lấy người làm nguyên liệu sẽ nhanh hơn phải không?”
“Dừ… dừng lại đi! Ta không muốn biến thành Ác ma!”
“Đừng hiểu lầm như vậy? Ngươi không phải hoá thành Ác ma đâu? Ta chỉ tạo ra Ác ma bằng ngươi thôi? Nhưng nếu biến thành bộ dạng của ngươi thì khó chịu thật nhỉ? Hay là đập nát một lần ta?”
“Hya___”
Gã đàn ông định cất tiếng thét đã bị cái bóng nuốt chửng.
Và ở trên đầu của chủ nhân, nó phát ra âm thanh khó có thể hình dung và trút xuống cơn mưa máu.
“Chủ nhân, ngài không cần thiết phải cố ý tắm mình trong máu như vậy…”
“Có sao đâu. Như thế này sẽ ra dáng Ma Vương hơn phải không?”
“Như thế sẽ khiến cơ thể của ngài bị ô uế.”
“Không sao đâu. Các Ác ma của ta sẽ liếm sạch máu người thôi.”
Những cái bóng bao phủ chủ nhân đang đẫm máu trong một chốc, sau đó lập tức lộ ra chủ nhân trong bộ dạng xinh đẹp như cũ và không còn chút vết máu nào sót lại.
“A, nếu chừa lại một chút thì người ấy sẽ liếm giúp mình không nhỉ?”
“Thuộc hạ cho rằng tên con người đó không có sở thích liếm máu. Cho dù có thì thuộc hạ nhất định cũng phải ngăn lại.”
Cuộc chiến còn lại… Không, nó không xứng gọi là cuộc chiến. Quá trình còn lại chỉ là cuộc thảm sát một chiều.
Trong đó cũng có kẻ muốn chạy trốn, nhưng đường lui của chúng đã bị bức tường đen kiên cố làm bằng Ác ma ngăn chặn. Chủ nhân cẩn thận nghiền nát từng tên từng tên còn sót lại.
“Công chúa [Cám Dỗ] điều khiển vô số Ác ma như chân tay. So với trình độ năng lực cơ bản thấp kém thì thật không thể tưởng tượng nổi năng lực chiến đấu này nhỉ.”
Còn lại là Lytial cùng với hai người bên cạnh. Những kẻ khác đều đã tuyệt mệnh.
Tuy chủ nhân không cố ý nhắm vào, nhưng vài đòn tấn công của ngài ấy đã cuốn cả Lytial vào trong đó.
Song, hắn lại dễ dàng né tránh chúng. Chỉ xét về thực lực thì có lẽ hắn tương đương với cả Ekdoic.
“Hai tên tuỳ tùng không lên sao? Vì các ngươi ở cạnh tên đàn ông đó nên ta mới không muốn nhắm vào đấy?”
“Thật thất lễ. Họ lưu lại đây là do chỉ thị của tôi.”
“Vậy sao, thế thì đành chịu nhỉ?”
Chủ nhân vươn bóng ra mà tấn công. Tốc độ của nó không hề thua kém Khu Tả Cước.
Song, cả ba kẻ kia đều không động đậy trước những cái bóng đuổi đến.
Ngay trước khi công kích trúng đích, những cái bóng tự hào với khối lượng khổng lồ bỗng bị đánh bật ra.
“___Ara?”
Không cần phải dùng đến mũi, tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng thứ đã ngăn chặn những cái bóng.
Đó là một kết giới, hơn nữa lại vô cùng kiên cố. E rằng còn mạnh hơn cả tường chắn của tôi…
“…Duvleori, đập vỡ nó đi.”
“Tuân lệnh.”
Hẳn là chủ nhân nhìn thấy kết giới trước mặt và nhận ra có gì đó không ổn. Vì vậy mà ngài ấy đã không do dự mà ra lệnh cho tôi.
Ngay sau khi đáp lời, tôi thu hẹp khoảng cách bằng Khu Tả Cước và đá vào kết giới bằng Oanh Hữu Cước.
Song, kết giới lại không chút suy chuyển. Cường độ này còn vượt xa cả thứ do Lacra Salf giăng lên.
Kẻ giăng kết giới là gã đàn ông bên trái của Lytial sao? Một kết giới có quy mô bao phủ cả ba người mà lại sở hữu cường độ như thế này…
Thế thì chỉ còn cách tiếp tục công kích cho đến khi hắn cạn kiệt ma lực, hoặc là sử dụng Di Sử Thiệt.
“Lytial-sama, tôi đã hoàn tất chuẩn bị.”
“Cảm ơn vì đã vất vả. Giờ thì cùng rút lui nào.”
“___!?”
Ngay khi kẻ bên phải phát động ma pháp gì đó thì bóng dáng của cả ba người đều biến mất.
Tôi tìm kiếm xung quanh bằng mũi… không có phản ứng. Cho dù tìm kiếm bằng phương diện vật lý bằng Tiêu Vĩ cũng không có manh mối.
Bọn chúng đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này. Chuyện này rốt cuộc là…
“…Vừa rồi là ma pháp Dịch Chuyển nhỉ? Cũng khá lâu rồi mới lại thấy toàn bộ quá trình phát động đó?”
“Ma pháp Dịch chuyển ư…”
“Đúng thế. Giống như Ác ma các ngươi di chuyển nhờ vào bóng, đây là ma pháp cao cấp có thể nương vào không gian mà di chuyển đấy? Theo những gì ta biết thì kẻ có thể sử dụng ma pháp Dịch Chuyển chỉ gồm Yugura, Hắc và Vô Sắc mà thôi… Nhưng không ngờ cả con người cũng có thể nhỉ?”
“Thuộc hạ cũng không thể đánh hơi được mùi. Chúng đã chạy thoát rồi.”
“Ara, ara ara? Làm sao bây giờ? Ta phải báo cáo với anh ấy như thế nào đây?”
Chủ nhân không còn giữ nụ cười mà hỏi tôi với vẻ nghiêm túc. Mồ hôi rịn ra từ trán, có vẻ ngài ấy đang thật sự sốt ruột.
“…Tạm thời thì hắn đã giao việc này cho thuộc hạ nên ngài hãy cứ đổ trách nhiệm về phía bên này…”
“Nhưng người đưa ra quyết định là ta mà? A, nếu nhờ vậy mà bị mắng thì không biết sẽ trở thành kỷ niệm đẹp không nhỉ? Anh ấy sẽ tức giận như thế nào đây?”
Chủ nhân ôm lấy cơ thể chính mình và chìm vào hoang… suy tưởng.
Ngài ấy đang thật sự trở nên giàu cảm xúc, chỉ là tôi không biết điều này có phải tốt hay không…
…Nếu bản thân ngài ấy đang vui vẻ thì chắc là không sao rồi. Thế thì tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc… Chắc vậy, chắc là vậy…
Ở độ tuổi ấy mà lại nhuốm màu như vậy… Đó là ánh mắt của kẻ đã tự mình nhìn vào bóng tối trong trái tim con người.
Mặc dù không rõ hắn thích gì mà lại chọn con đường ấy, nhưng ít nhất thì tôi buộc phải nhận thức rằng kẻ đó có cùng cấp bậc hoặc cao hơn cả những kẻ sống trong thế giới ngầm.
Tôi bước vào trong khuôn viên dinh thự được người xung quanh cho là nhà trống. Ở đó đã có những người đồng bào, những người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu trong Leytis đang khoác trên mình chiếc áo choàng che khuất đôi mắt nhằm tránh bại lộ thân phận.
Mỗi người đều là những bậc thầy trong việc dùng thủ đoạn và không hề thua kém ám bộ các nước. Họ là những người mà tôi dự định dùng để khởi động các con bài nhằm tước đi lực kháng cự trong thành đô lúc bọn Jestaff dựng cờ phản nghịch.
Số lượng là 60, chừng này đã đủ để tiến hành mọi chuyện trong khi ngầm hành động.
“Lytial-sama, ngài khẩn cấp triệu tập chúng tôi tức là có lý do gì ư?”
“Thân phận của ta đã bại lộ, không thể tiếp tục ở Quama nữa.”
Tôi có thể nhận ra những người xung quanh đang có chút dao động. Bản thân đã tận dụng danh tiếng của một mạo hiểm giả được thế giới thừa nhận từ hồi còn trẻ. Những tín nhiệm đã giành được đó không phải thứ có thể dễ dàng lộ ra.
Tuy nhiên, chuyện người sở hữu [Chân Nhãn] như tôi buộc phải tiếp xúc nhằm khiến bọn Jestaff yên lòng đã tạo ra sai lầm.
“Vào thời điểm cuối cùng này, ta muốn mọi người hãy đánh hạ một phần cơ năng của thành đô. Mong các vị hãy xử trí những kẻ nằm trong dự tính ban đầu.”
“Nhưng vẫn còn lâu Phi Ma Vương mới hành động…”
“Đúng là vậy. Tuy nhiên, nếu có thể khiến chúng yếu đi một lần, chúng ta có thể dùng nó làm cơ hội để dẫn dụ con cờ mới và đánh lạc hướng các quốc gia khác.”
Nếu Quama muốn tự mình đứng lên thì chỉ cần nhắm vào sơ hở, nếu chúng cầu cạnh hỗ trợ từ quốc gia khác thì ý thức của những quốc gia ấy cũng sẽ bị phân tán.
Rút lui mà không sử dụng những người thuộc Leytis đã tiềm nhập từ trước đến nay sẽ chỉ là một cuộc tẩu thoát đơn thuần.
Mặc dù sẽ có chút hy sinh, nhưng chỉ cần bổ sung lại là được.
Tôi vẫy tay gọi người đóng vai trò truyền tin. Trước tiên thì cần phải nắm vững hiện trạng của Quama đã.
“Tình trạng của kẻ ta bảo thế nào rồi?”
“Về người đàn ông tóc đen mà Lytial-sama bảo giám thị, hiện hắn đang dẫn theo đồng bọn và quân Quama tiến về căn cứ phía Nam.”
“Quả nhiên là hắn đã đánh hơi được sao. Tuy là địch nhân, nhưng năng lực của hắn thật sự rất tuyệt vời.”
Dù chỉ một chút, nhưng tổng bộ bang hội Morgana vẫn còn sót lại dấu vết của chúng tôi. Đó là những thông tin về căn cứ dùng làm mồi nhử mà tôi đã cố tình chuẩn bị. Để đối phương không phát giác được đó là mồi nhử, tôi đã chuẩn bị sao cho chúng cần phải vận dụng trí tuệ tương ứng mới có thể tìm ra vị trí ấy.
Có thể giải đáp và tiến hành bao vây nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy thì thật đáng khen ngợi.
Nhưng chỉ thế thì vẫn còn quá sớm để an tâm.
“Đã kiểm tra khả năng người giám thị đang chịu ảnh hưởng bởi ma pháp tinh thần chưa?”
“Vâng. Chúng tôi đều đã kiểm tra ba bước và nhận báo cáo từ ở các vị trí khác nhau.”
“Có vẻ chúng cũng không phải giả vờ trúng bẫy rồi nhỉ.”
“Ngài có phải đang quá cẩn trọng không? Vốn dĩ tôi cho rằng căn cứ phía Nam cũng quá phung phí để làm mồi nhử.”
“Kể cả địch nhân cũng có thể dự đoán rằng đó là vị trí tốt nhất. Nếu là vấn đề quân sự thì nó vẫn tồn tại lợi ích để chúng ta chiếm giữ trước, nhưng điều chúng ta đang thực hiện chính là cách mạng bí mật. Đứng chung với kẻ địch trên cùng một sân khấu là kế hoạch ngu ngốc. Chúng ta cần phải khiến mồi nhử ấy càng ngon lành càng tốt.”
Ắt hẳn gã đàn ông ấy cũng nghĩ đến chuyện đấy có thể là mồi nhử, nhưng hắn vẫn bắt buộc phải đi xác nhận. Bởi vì nếu bị chiếm cứ vị trí nguy hiểm nhất thì mọi chuyện sẽ vô cùng phiền toái.
“Sau khi bao vây và nhận ra căn cứ chỉ là một cái vỏ rỗng thì bọn chúng nhất định sẽ lại triển khai quân lính đi tìm. Mọi người hãy nhân dịp đó mà gây ra hỗn loạn trong khả năng càng nhiều càng tốt.”
“Vâng!”
Các đồng bào đồng loạt trả lời. Tôi cũng phải hành động trong phạm vi có thể, nếu có cơ hội thì cũng phải cứu thoát Larheit rồi chạy trốn khỏi Quama.
“Ara? Ít thật nhỉ? Nghe bảo các người định đảo chính nên ta tưởng ít nhất cũng phải gấp mười lần hiện tại ấy chứ?”
Gần như cùng một lúc, tất cả mọi người đều phát động ma pháp Truy Tìm khi nghe thấy âm thanh đó. Những thành viên ở đây đều là người được huấn luyện đầy đủ để có thể hành động theo phản xạ trước mọi dị biến. Cả người đã giúp họ đạt kỹ thuật đó như tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi sử dụng ma pháp Truy Tìm, tìm kiếm những kẻ không phải đồng bào tại nơi này, và luồng suy nghĩ của bản thân có chút ngưng lại.
Chúng tôi đang bị bao vây, và không phải bởi con người. Nơi này đã bị bao vây bởi vô số ma vật.
Ngay khi nhận thức được điều đó, thị giác của tôi cũng trở nên tăm tối. Đây không phải là ma pháp.
Xung quanh dinh thự đã bị cách ly với ánh trăng bởi một bức tường vật lý.
Tôi hiểu được hai điều. Thứ nhất, bức tường đột nhiên bao quanh dinh thự là do vô số ma vật và Ác ma biến thành.
Và một điều nữa chính là bên trong không gian bị bao vây đang có hai kẻ đối địch rất rõ ràng.
Tôi lập tức nhận ra một kẻ. Hắn chính là Ác ma cấp bậc Unique mà bản thân đã chạm trán tại tổng bộ bang hội vừa nãy.
Còn một người khác là…
“Thật không ngờ tôi lại có thể trực tiếp gặp mặt cô tại nơi này đấy, Tử Ma Vương.”
Bộ váy tím lộng lẫy được trang trí bằng những viên đá quý lấp lánh, mái tóc dài màu tím cuốn hút hơn cả chiếc đầm, và cuối cùng là làn da trắng tinh như xuyên thấu đang tôn lên vẻ đẹp của hai thứ ấy.
Trong lịch sử xa xưa, đó là vị Ma Vương đã nhuộm vùng đất to lớn nhất thành Ma Giới, kẻ đã dụ hoặc không ít các vị anh hùng.
“Thật bất ngờ nhỉ? Bởi vì ta là đồng minh của anh ấy nên hiển nhiên bản thân cũng sẽ hành động chứ sao?”
“Tôi thì nghĩ rằng gã đàn ông đó đã bị qua mặt rồi cơ.”
“Anh ấy cũng đã tính đến chuyện bản thân bị giám thị đó? Cho nên anh ấy mới thành thật mắc bẫy của ngươi đấy?”
“…Vậy thì… Làm sao mà cô lại tìm ra vị trí của tôi?”
“Đơn giản thôi, ta chỉ truy dấu theo mùi như bình thường đó? Khứu Tị của Duvleori có thể phân biệt được vạn vật, và làm chó săn cũng rất ưu tú đấy?”
“Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy cách diễn đạt đó không ổn lắm. Thuộc hạ không thể nào lại thua kém mấy con chó được.”
“Ara, ngươi giận sao? Nhưng mà ta không biết động vật nào có khứu giác nhạy cả? Tóm lại là vậy đấy? Có vẻ ngươi đã dùng tiểu xảo nên bọn ta chỉ đuổi theo bằng phương pháp đơn giản nhất mà thôi?”
Dĩ nhiên là tôi đã xoá đi mùi cơ thể. Nếu đến vậy mà vẫn còn bị đánh hơi thì đó không phải chiếc mũi thông thường. Hẳn là một loại dị năng gần giống như “Chân Nhãn” của tôi rồi.
Chỉ mỗi chuyện đó đã khó nhằn, thế mà chúng tôi lại còn có khác biệt trong chiến lực thuần tuý nữa.
Nếu có thể trẻ lại 20 tuổi thì chắc là bản thân còn có thể làm gì đấy…
Không phải, chuyện cần xem xét không chỉ có thế. Gã đàn ông kia bị giám thị, khiến tôi nghĩ rằng thông tin về mồi nhử đã thành công, sau đó lại dùng thủ đoạn này mà dồn ép. Hắn ta đã nhắm đến diễn biến này ngay từ đầu rồi.
Lần này thì tôi chỉ có thể thành thật chấp nhận thất bại vì mình đã thiếu đi một bước.
“Các ngươi là kẻ địch của anh ấy nhỉ? Thế thì có giết cũng chẳng sao phải không?”
Khác với dự đoán, kẻ bước lên phía trước không phải Ác ma trong trang phục quản gia kia, mà lại chính là Tử Ma Vương.
Đôi mắt của bản thân đang báo cho tôi biết, mặc dù có thể hành động đôi chút, nhưng so với Ác ma bên cạnh thì năng lực của cô ta vô cùng tệ hại.
Ma lực của cô ta đúng là rất nguy hiểm, chỉ là số lượng lại chỉ nằm ở mức có thể đo lường được.
“Chủ nhân, quả nhiên là hãy để thuộc hạ…”
“Duvleori, ngươi muốn ta làm một người phụ nữ chỉ biết chờ đợi đàn ông trở về sao?”
“Thuộc hạ không có ý đó… Nhưng gã đàn ông ấy cũng đã bảo rằng hãy giao cho thuộc hạ…”
“Ưm, anh ấy đúng là người hay lo lắng mà? Ta rất vui với lời ấy. Nhưng chỉ được trân trọng như thế thì ta cũng bất mãn lắm đấy?”
“…Nhưng…”
“Dĩ nhiên là ta sẽ không miễn cưỡng. Ta sẽ chỉ đối đầu với tất cả người ở đây trừ lão già kia ra. Ngươi hãy hạn chế để hắn không làm gì đi nhé?”
“Có vẻ như tôi cũng được xem trọng nhỉ? Mặc dù tự tin vào danh tiếng mạo hiểm giả ngày xưa, nhưng hiện tại thì tôi đã già nua cả rồi.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi đâu? Bởi vì anh ấy bảo rằng nguy hiểm nên ta mới ngoan ngoãn nghe theo lời cảnh báo ấy mà dùng phương pháp tốt nhất thôi?”
Ra là vậy, có vẻ như cô ta rất tin tưởng lời của gã đàn ông ấy. Tôi cũng đã phân tích xong rồi. Cứ thử dao động cô ta một chút nào.
“Khi còn tại thế thì cô có vẻ là một vị công chúa nổi tiếng, không ngờ cô lại tin vào lời nói của bọn ác đảng như thế nhỉ?”
“Ara? Ngươi hiểu rõ đấy nhỉ?”
“Cũng do tôi có một đôi mắt có thể nhìn thấu lai lịch của đối phương nữa. Tôi có thể biết được đại khái về quá trình cô trở thành Ma Vương.”
“Không phải đâu, ta đang nói rằng anh ấy chính là đám ác đảng đó? Nhớ xem, anh ấy rất thân thiết với người lần đầu gặp mặt phải không?”
“Chỉ là gã lại mang lòng đối địch với tôi ngay từ đầu. Tôi có thể biết cô đang bị lợi dụng. Tên đàn ông ấy cho cô nhìn thấy một giấc mộng về thế giới cô mong ước và muốn điều khiển cô vì mục đích của chính mình.”
“___Thì sao?”
Tử Ma Vương vẫn giữ nụ cười kiều diễm mà nghiêng đầu với vẻ cố ý.
Lời nói vừa rồi hẳn là đã có ấn tượng trong tiềm thức, và cô ta tự mình biết được điều ấy. Vậy thì nhất định nó đang chạm đến bản tâm cô ta.
“Cô bằng lòng với điều đó sao?”
“Dĩ nhiên là bằng lòng rồi? Người ấy đã cho ta thấy một giấc mơ tuyệt đẹp, và vẫn luôn hết mình vì giấc mơ ấy. Tuy rằng anh ấy không trở thành vật của riêng ta, nhưng ta vẫn có thể trở thành vật của một mình anh ấy, được anh ấy chấp nhận như vậy. Ngươi không nghĩ rằng đó là một giấc mơ vô cùng hạnh phúc sao?”
“Giấc mơ sẽ phải tỉnh giấc vào một lúc nào đấy.”
“Nhưng nó sẽ trở thành kỷ niệm. Cho dù là giấc mơ bọt biển thì nó vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của mình đó?”
Thật là… Thiếu nữ đang yêu sẽ trở nên mù quáng. Có vẻ như dù là con người hay Ma Vương thì cũng không ngoại lệ.
Ít nhất thì cho dù tìm kiếm khắp thế giới này, sẽ không còn ai ngoài gã đàn ông đó có thể khiến trái tim của Ma Vương ấy trở nên ngờ vực.
Nếu phải làm gì đó với tình huống này thì tôi cần phải đẩy lùi uy hiếp từ Ác ma tên Duvleori kia.
Cho dù là thuộc hạ của Ma Vương, nhưng sức mạnh của hắn lại vượt xa Tử Ma Vương.
Cùng với đó là lòng trung thành không thua kém hiệp sĩ đạo của hắn. Muốn lay động trái tim hắn cũng chỉ vô ích.
Vậy thì hãy thuận theo lời dụ dỗ của chúng vậy. May mắn là một mình tôi có thể kiềm chế kẻ mạnh nhất tại nơi này.
“Có vẻ như lời của tôi không thể dụ được cô rồi, thật đáng tiếc.”
“Nhắc mới nhớ, hình như ta không biết tên thật của ngươi nhỉ? Lytial Zentry, ngươi có thể nói tên thật cho ta biết không?”
Dường như cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng tên của tôi là tên giả. Nếu cô ta cám dỗ đối phương bằng tên gọi như đã biết thì tôi còn nghĩ đến chuyện diễn xuất nhằm tạo ra sơ hở cơ.
“Hahaha, tôi không bị lú lẫn đến mức xưng tên với kẻ sở hữu năng lực Cám Dỗ đâu.”
“Fufu, quả nhiên là ngươi đã biết rồi nhỉ. Nhưng được thôi, kẻ ta muốn [Cám Dỗ] chỉ có người ấy mà thôi. Ta sẽ giao chuyện tra khảo ngươi cho kẻ khác.”
“Vậy thì xin được phép chứng kiến sức mạnh của Ma Vương vậy____ Hỡi đồng bào, Ma Vương đã phục sinh từ cõi chết nhờ vào Cấm Kỵ ấy. Tuy nhiên, nếu nhục thể chết đi thì cô ta cần phải tiêu tốn nhiều thế hệ để tái sinh. Điều đó sẽ câu thêm thời gian có lợi cho đồng bào và cho Leytis. Mọi người, hãy hoàn thành chính nghĩa cùng với oán niệm từ lịch sử đi nào.”
-------------------------------------------------------------------
Ngay sau lời tuyên bố của Lytial, những kẻ chờ đợi đằng sau nhanh chóng phân tán.
Kẻ thì bọc trong ánh sáng, kẻ thì hoà vào bóng đêm. Kẻ lao đến từ chính diện, kẻ kẹp từ hai bên trái phải, kẻ nhắm vào sau lưng.
Tốc độ của chúng cũng đủ nhanh. Tôi thì không vấn đề, nhưng bản thân không nghĩ chủ nhân có thể nhìn rõ toàn bộ bọn chúng.
Song, tôi không hề cử động mà chỉ yên lặng giám thị hành vi của Lytial.
Kẻ có thể tạo nên bất ngờ chỉ có gã đàn ông này, nhưng chỉ có tôi mới biết được sức mạnh của chủ nhân.
Mắt chủ nhân đang đuổi theo đối tượng ở chính diện. Tuy nhiên, trước kẻ địch vừa chuyển động qua lại vừa lao đến, dường như chủ nhân cảm thấy việc dõi theo quá phiền toái nên nhắm mắt lại và mỉm cười.
“Không được rồi, mắt ta chẳng thể theo kịp các ngươi đó? ____Mặc dù cũng không cần phải làm vậy.”
Có lẽ nên ví hình ảnh trước mặt như màn đêm đang xé toang. Hằng hà sa số cái bóng bỗng nhiên lấy chủ nhân làm trung tâm mà bùng nổ ra xung quanh.
Những chiếc bóng ấy mọc ra vô số móng vuốt, sừng và răng nanh một cách bất quy tắc rồi khoét vào máu thịt của những kẻ đang lao đến.
Đó là công kích bao quát toàn phương vị sau khi các Ác ma thượng cấp bao bọc quanh thân thể quay lại thể tích ban đầu.
Sức mạnh đến từ phạm vi và chất lượng áp đảo đã biến những kẻ xung quanh thành mảnh vụn trong phút chốc.
“Số lượng nhiều thật nhỉ. Không chỉ quần áo mà cả đá quý cũng là tập hợp Ác ma sao.”
“Đúng thế, nếu triển khai đám Ác ma trên quần áo thì sẽ lộ ra da thịt nhỉ? Tuy anh ấy đã bảo ta lưu ý chuyện đó, nhưng ta cũng không ngại gì đâu? Chỉ là bản thân cũng không cần phải lộ ra cho kẻ khác ngoài anh ấy nên ta mới đồng ý mà gia tăng thêm đó?”
“Thuộc hạ cho rằng ngài cũng không cần phải lộ ra cho gã đàn ông đó đâu.”
Y phục của chủ nhân được đan bằng những sợi tơ do Ác ma hoá thành. Song, đá quý trên quần áo càng có mật độ cao hơn và chứa đựng số lượng Ác ma nhiều đến mức phi lý.
Cho dù chỉ giải phóng khối lượng ấy cũng đủ trở thành tai hoạ khổng lồ đối với con người.
Về khuyết điểm, chủ nhân sẽ không thể vận dụng sức mạnh đó một cách đầy đủ khi có gã đàn ông đó bên cạnh. Kể cả tôi cũng bị cuốn vào trong công kích toàn phương vị lúc nãy.
Vì khối lượng quá lớn nên công kích ấy không phù hợp cho việc kiểm soát tỉ mỉ.
Tường chắn của tôi thì có thể ngăn cản chúng, nhưng nếu có đồng minh khác ở cạnh thì khả năng bị cuốn vào sẽ rất cao.
Số lượng của chúng đã giảm đi một nửa bởi công kích vừa nãy. Sau khi trả cái giá khổng lồ, đám con người đã hiểu được sự thật rằng chủ nhân chính là Ma Vương chân chính.
Kẻ nào cũng giữ cự ly, tính toán khoảng cách và vận dụng đầu óc.
Nhưng điều đó cũng hoàn toàn vô ích. Sâu bọ có ngọ nguậy thế nào thì cũng chỉ vô lực trước cường giả đang muốn khu trừ chúng.
Theo động tác phất tay của chủ nhân, những cái bóng lan đến bức tường đen và quét ngang toàn bộ kẻ địch hiện trong tầm mắt ngài ấy.
Những kẻ nhảy lên né tránh lập tức bị xiên qua bởi vô số cái bóng vươn ra ngay khi chủ nhân hướng ánh mắt về phía chúng.
Ở chính diện chỉ còn mỗi Lytial và một số kẻ. Những tên phân tán ở hai bên và phía sau đang vừa di chuyển vừa e sợ bị lọt vào tầm nhìn của chủ nhân.
“Cách chiến đấu của cô thô thiển thật nhỉ.”
“Nghiền nát sâu bọ cần phải tiêu tốn công sức sao?”
“Ma Vương…!”
Một kẻ tập kích từ phía sau, nhưng lưỡi kiếm ấy lại không thể chạm đến chủ nhân.
Các Ác ma bao bọc chủ nhân không mang tính tự chủ. Song, chúng vẫn tính năng. Vô số đôi mắt nhằm vào chuyển động của kẻ địch, cơ thể Ác ma mật độ cao hoá thành tường chắn và ngăn chặn đòn tấn công.
Làn khói trắng toả ra từ lưỡi kiếm bị chặn lại. Hẳn là hắn đã sử dụng ma pháp Thanh Tẩy lên lưỡi kiếm rồi.
Chủ nhân từ tốn quay lại và nhìn vào vị trí kiếm đâm vào.
“Ara? Thật đáng khen nhỉ? Đã có một Ác ma chết đi rồi đó?”
“Khốn kiếp! Tại sao nó lại cứng____ Hả!?”
“Đã sẵn dịp thì nhờ ngươi lấp vào phần đã mất đi nhé?”
Cái bóng bò ra từ mặt đất bắt giữ người đàn ông. Vào lúc chúng bám lấy tứ chi, xung quanh vang vọng tiếng xương cốt bị nghiền nát.
“Gra..ahh!”
“Không sao cả mà? Ta sẽ không lãng phí ngươi đâu? Thi cốt của con người được tẩy luyện rất tốt cho xúc tác đấy?”
“Cá… cái gì đây… Cơ thể mình… Không lẽ… Ngươi đang biến ta thành ÁC ma ư!?”
“Muốn tạo ra Ác ma mô phỏng con người thì lấy người làm nguyên liệu sẽ nhanh hơn phải không?”
“Dừ… dừng lại đi! Ta không muốn biến thành Ác ma!”
“Đừng hiểu lầm như vậy? Ngươi không phải hoá thành Ác ma đâu? Ta chỉ tạo ra Ác ma bằng ngươi thôi? Nhưng nếu biến thành bộ dạng của ngươi thì khó chịu thật nhỉ? Hay là đập nát một lần ta?”
“Hya___”
Gã đàn ông định cất tiếng thét đã bị cái bóng nuốt chửng.
Và ở trên đầu của chủ nhân, nó phát ra âm thanh khó có thể hình dung và trút xuống cơn mưa máu.
“Chủ nhân, ngài không cần thiết phải cố ý tắm mình trong máu như vậy…”
“Có sao đâu. Như thế này sẽ ra dáng Ma Vương hơn phải không?”
“Như thế sẽ khiến cơ thể của ngài bị ô uế.”
“Không sao đâu. Các Ác ma của ta sẽ liếm sạch máu người thôi.”
Những cái bóng bao phủ chủ nhân đang đẫm máu trong một chốc, sau đó lập tức lộ ra chủ nhân trong bộ dạng xinh đẹp như cũ và không còn chút vết máu nào sót lại.
“A, nếu chừa lại một chút thì người ấy sẽ liếm giúp mình không nhỉ?”
“Thuộc hạ cho rằng tên con người đó không có sở thích liếm máu. Cho dù có thì thuộc hạ nhất định cũng phải ngăn lại.”
Cuộc chiến còn lại… Không, nó không xứng gọi là cuộc chiến. Quá trình còn lại chỉ là cuộc thảm sát một chiều.
Trong đó cũng có kẻ muốn chạy trốn, nhưng đường lui của chúng đã bị bức tường đen kiên cố làm bằng Ác ma ngăn chặn. Chủ nhân cẩn thận nghiền nát từng tên từng tên còn sót lại.
“Công chúa [Cám Dỗ] điều khiển vô số Ác ma như chân tay. So với trình độ năng lực cơ bản thấp kém thì thật không thể tưởng tượng nổi năng lực chiến đấu này nhỉ.”
Còn lại là Lytial cùng với hai người bên cạnh. Những kẻ khác đều đã tuyệt mệnh.
Tuy chủ nhân không cố ý nhắm vào, nhưng vài đòn tấn công của ngài ấy đã cuốn cả Lytial vào trong đó.
Song, hắn lại dễ dàng né tránh chúng. Chỉ xét về thực lực thì có lẽ hắn tương đương với cả Ekdoic.
“Hai tên tuỳ tùng không lên sao? Vì các ngươi ở cạnh tên đàn ông đó nên ta mới không muốn nhắm vào đấy?”
“Thật thất lễ. Họ lưu lại đây là do chỉ thị của tôi.”
“Vậy sao, thế thì đành chịu nhỉ?”
Chủ nhân vươn bóng ra mà tấn công. Tốc độ của nó không hề thua kém Khu Tả Cước.
Song, cả ba kẻ kia đều không động đậy trước những cái bóng đuổi đến.
Ngay trước khi công kích trúng đích, những cái bóng tự hào với khối lượng khổng lồ bỗng bị đánh bật ra.
“___Ara?”
Không cần phải dùng đến mũi, tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng thứ đã ngăn chặn những cái bóng.
Đó là một kết giới, hơn nữa lại vô cùng kiên cố. E rằng còn mạnh hơn cả tường chắn của tôi…
“…Duvleori, đập vỡ nó đi.”
“Tuân lệnh.”
Hẳn là chủ nhân nhìn thấy kết giới trước mặt và nhận ra có gì đó không ổn. Vì vậy mà ngài ấy đã không do dự mà ra lệnh cho tôi.
Ngay sau khi đáp lời, tôi thu hẹp khoảng cách bằng Khu Tả Cước và đá vào kết giới bằng Oanh Hữu Cước.
Song, kết giới lại không chút suy chuyển. Cường độ này còn vượt xa cả thứ do Lacra Salf giăng lên.
Kẻ giăng kết giới là gã đàn ông bên trái của Lytial sao? Một kết giới có quy mô bao phủ cả ba người mà lại sở hữu cường độ như thế này…
Thế thì chỉ còn cách tiếp tục công kích cho đến khi hắn cạn kiệt ma lực, hoặc là sử dụng Di Sử Thiệt.
“Lytial-sama, tôi đã hoàn tất chuẩn bị.”
“Cảm ơn vì đã vất vả. Giờ thì cùng rút lui nào.”
“___!?”
Ngay khi kẻ bên phải phát động ma pháp gì đó thì bóng dáng của cả ba người đều biến mất.
Tôi tìm kiếm xung quanh bằng mũi… không có phản ứng. Cho dù tìm kiếm bằng phương diện vật lý bằng Tiêu Vĩ cũng không có manh mối.
Bọn chúng đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này. Chuyện này rốt cuộc là…
“…Vừa rồi là ma pháp Dịch Chuyển nhỉ? Cũng khá lâu rồi mới lại thấy toàn bộ quá trình phát động đó?”
“Ma pháp Dịch chuyển ư…”
“Đúng thế. Giống như Ác ma các ngươi di chuyển nhờ vào bóng, đây là ma pháp cao cấp có thể nương vào không gian mà di chuyển đấy? Theo những gì ta biết thì kẻ có thể sử dụng ma pháp Dịch Chuyển chỉ gồm Yugura, Hắc và Vô Sắc mà thôi… Nhưng không ngờ cả con người cũng có thể nhỉ?”
“Thuộc hạ cũng không thể đánh hơi được mùi. Chúng đã chạy thoát rồi.”
“Ara, ara ara? Làm sao bây giờ? Ta phải báo cáo với anh ấy như thế nào đây?”
Chủ nhân không còn giữ nụ cười mà hỏi tôi với vẻ nghiêm túc. Mồ hôi rịn ra từ trán, có vẻ ngài ấy đang thật sự sốt ruột.
“…Tạm thời thì hắn đã giao việc này cho thuộc hạ nên ngài hãy cứ đổ trách nhiệm về phía bên này…”
“Nhưng người đưa ra quyết định là ta mà? A, nếu nhờ vậy mà bị mắng thì không biết sẽ trở thành kỷ niệm đẹp không nhỉ? Anh ấy sẽ tức giận như thế nào đây?”
Chủ nhân ôm lấy cơ thể chính mình và chìm vào hoang… suy tưởng.
Ngài ấy đang thật sự trở nên giàu cảm xúc, chỉ là tôi không biết điều này có phải tốt hay không…
…Nếu bản thân ngài ấy đang vui vẻ thì chắc là không sao rồi. Thế thì tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc… Chắc vậy, chắc là vậy…
Danh sách chương