“Ừm, không vấn đề gì đâu?”
Tôi đến nơi ở của Tử Ma Vương. Sau khi truyền đạt kế hoạch xây dựng biệt thự tại cứ điểm trước kia của sơn tặc trong rừng Turize thì cô ấy liền sảng khoái đáp ứng.
Ngoài ra thì hộ vệ Illias đang đứng chờ bên ngoài.
Có vẻ như cô ấy đã chọn việc tin tưởng Tử Ma Vương.
Khách quan mà nói thì cô ta vẫn còn là một mối uy hiếp, nhưng chắc hẳn Illias cũng đã cảm nhận được gì đó rồi.
“Không ngờ cô nhanh chóng chấp nhận như vậy đấy.”
“Thay vào đó, tôi cũng sẽ dẫn Kim theo nhé? Tôi sẽ không tha thứ khi chỉ có Kim là ở chung mái nhà với anh đâu.”
“Chuyện đấy thì cô cứ thoả hiệp với đương sự đi.”
Hiện tại, Kim Ma Vương đang thay phiên ở phòng của Ulffe và Lacra, nhưng nếu có thể để cô ta ở cùng với Tử Ma Vương thì sẽ tốt hơn nhiều.
Chủ yếu là Marito sẽ rất vui mừng.
Mặc dù xét theo tính cách của Kim Ma Vương thì cô ta sẽ đến chơi hằng ngày thôi.
Còn hiện tại thì____
“Tại sao cô lại nắm tay tôi vậy?”
Từ nãy đến giờ, không hiểu sao Tử Ma Vương ngồi bên cạnh lại dùng hai tay nắm chặt tay tôi như đang kẹp chặt vậy.
Bàn tay của Tử Ma Vương khá là mát mẻ khiến nhiệt độ trong lòng bàn tay tôi cứ như dần bị hút ra vậy.
Với cả ngồi gần quá, ngoài ra cũng thơm nữa.
“Chỉ thế này thì cũng đâu có gì phải không? Anh cũng đâu mất mát gì?”
“Ừ thì đúng là thế… Mà cái mùi này là lần trước…”
“Đúng thế, là từ quyển sách anh đã chọn cho tôi đó?”
Quyển sách tôi chọn cho Tử Ma Vương là sách nhập môn dành cho người điều chế hương thơm.
Đó là công việc nhằm để kết hợp nhiều loại mùi hương nhằm tạo ra hương thơm độc nhất, nhưng tôi cảm thấy nó cũng rất phù hợp để làm sở thích.
Chỉ là mùi hương này không giống như dành cho nữ giới, mà giống như để khiến nam giới chú ý nữ giới hơn…
“Mùi thơm thật đấy.”
“Phải rồi nhỉ? Việc điều chỉnh khó hơn tôi tưởng đó?”
“…Tình trạng của Duvleori thế nào rồi?”
“Anh cố tình chuyển chủ đề nhỉ? Nhưng tôi sẽ xem như mình để lại ấn tượng đến mức khiến anh phải làm vậy nhé?”
So với lúc trước, cô ấy tạo cảm giác lạc quan hơn rất nhiều.
Ừ thì có thể lạc quan là điều vô cùng tốt, ừm.
Nếu lỡ như tôi thua trận thì sẽ ra sao nhỉ… Thôi ngừng tưởng tượng vậy.
“Ngoại thương của Duvleori thì không vấn đề, nhưng tổn thương đến bên trong lại trầm trọng hơn tôi tưởng đó? Giờ nghĩ lại thì hiệp sĩ đấy quá đáng thật nhỉ?”
“Tôi không phủ nhận điều đó.”
“Á nhân màu trắng… cô bé đó cũng vậy nhỉ? Ngày xưa thì không thấy những cá thể như vậy đâu? Chỉ xét lượng ma lực thì cô bé còn chẳng thua Hắc hay Yugura đấy?”
Khiến Tử Ma Vương phải nói nhiều như vậy lại khiến tôi bắt đầu nghĩ đến việc tiềm năng của Ulffe là có nguyên do gì đó.
Đúng là nếu chỉ bị bệnh bạch tạng thì em ấy sẽ chẳng có khác biệt gì lớn với người cùng tộc.
Tuy nhiên, e rằng hiện tượng bạch tạng ở Ulffe là bởi vì sức mạnh của chính em ấy.
Tôi đã điều tra được rằng kể cả trong chủng loài Á nhân, tộc Hắc Lang cũng là bộ tộc sở hữu lượng ma lực rất cao trong cơ thể.
Chính vì nắm giữ lượng ma lực nhiều như thế nên sắc tố trong cơ thể họ trở nên đậm màu và biến thành chủng tộc Á nhân màu đen quý hiếm trên thế giới này.
Trong trường hợp của Ulffe, sắc tố đã không cần phải thực hiện vai trò của mình nữa.
Thay vào đó, lượng ma lực không thể kiềm hãm trong cơ thể em ấy đã tạo nên một cơ quan toả ma lực ra bên ngoài như phát sáng vậy.
“Nếu có nơi nào đó để nghiên cứu được thì tốt rồi. À mà cô không quay về Quama thì có sao không đấy?”
“Ara, tại sao nhỉ?”
“Căn cứ trước của cô là Quama phải không? Nếu đã đi cùng với thương nhân như Torte-san thì chẳng phải tư trang đều nằm ở đó ư?”
Nhắc mới nhớ, đúng là cô ấy đến đây với mục đích du sơn ngoạn thuỷ.
Vậy thì chẳng phải sẽ có kha khá đồ dùng cá nhân của cô ấy tại Quama sao.
“À, ra là chuyện đó sao? Tôi đã cho đám Ác ma vận chuyển rồi nên không vấn đề gì đâu?”
“Tiện thật đấy, mặc dù tôi không muốn nghĩ đến chuyện cô có tổng số bao nhiêu đâu.”
Tử Ma Vương đã mất đi toàn bộ Đại Ác Ma ngoài Duvleori.
Tuy nhiên, Duvleori lại được cường hoá bằng việc kế thừa toàn bộ đặc tính của những kẻ đó.
Và đám Ác ma thông thường gần như không sứt mẻ gì. Chỉ cần trang bị “Mặt nạ quân cờ” cho Ác ma thượng cấp thì cô ấy vẫn có thể dễ dàng có được ma vật cấp bậc Unique.
Có thể nói rằng mối đe doạ từ cô ấy vẫn chẳng ít đi chút nào.
Ngược lại, sau khi dọn dẹp đám Đại Ác Ma có bản ngã và dục vọng quá mạnh thì cô ấy cũng đã lược bỏ được nguy cơ bị phản bội.
“Các ma vật mới được sinh ra tại Ma Giới Methys cũng đang tập trung về chỗ tôi đó? Bản thân không có lưu luyến gì với vùng đất đấy nên cứ cho con người tuỳ ý xử lý nhé?”
“Không cần nói thì Yugura giáo vẫn sẽ tự xử lý thôi.”
Đối với Methys, vụ việc lần này đã tạo ra thành quả lớn lao.
Từ trước đến nay, họ đều đón đỡ những đợt tập kích đến từ đám Ác ma xuất hiện không quy tắc, sau đó thì nhân cơ hội mà thực hiện công tác Thanh Tẩy Ma Giới và từ từ chiếm lại vùng đất của Methys.
Còn hiện tại, họ có thể tiến hành Thanh Tẩy với tần suất cao mà không cần lo lắng nguy cơ bị Ác ma tập kích.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để lấy lại rất nhiều lãnh thổ trong một lần.
Mặc dù thời hạn sẽ kéo dài đến khi Tử Ma Vương thay đổi lập trường, nhưng như thế cũng là đủ rồi.
Cũng có thể nói đây chính là điều kiện mà họ thèm muốn trong khi tôi duy trì trận doanh thứ ba này.
“…Tốt thật nhỉ.”
“Gì đấy.”
Tử Ma Vương nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn vào tôi.
Biểu cảm trên khuôn mặt ấy như đang nghĩ đến điều gì đó.
“Tôi có thể nhận ra anh đã thả lỏng rồi. Tôi biết rằng anh đã căng thẳng đến thế nào khi đối mặt với tôi từ đầu đến giờ. Và hiện tại, tôi cũng hiểu được anh đã đặt tôi ở gần mình đến mức nào.”
“Ờ thì hiện tại cũng chẳng có lý do gì để đối địch nhau cả. Ngược lại thì chúng ta lại có lý do để trở thành đồng minh.”
“Ưm, mặc dù đã đánh mất cơ hội vì thua cuộc, nhưng rõ ràng tôi vẫn đạt được gì đó nhỉ?”
Tử Ma Vương hiểu rõ, chấp nhận những va chạm bình thường của con người và dần thay đổi có chút nhân tính hơn.
Rất nhiều những thứ cô ấy cảm thấy có giá trị đều là thứ mà con người đạt được một cách đương nhiên.
Song, việc cô ấy có thể gặm nhấm từng chút những thứ hiển nhiên đó và trưởng thành là một điều vô cùng đáng chúc mừng.
…Nhưng chỉ cái tư thế thật lòng này lại khiến tôi có chút lúng túng.
“Ara, anh lại căng thẳng rồi?”
“Tôi cũng là đàn ông mà, vẫn sẽ có lúc ngượng chứ.”
“Fufu, đó là một thông tin đáng mừng nhỉ.”
Cảm giác suýt nữa là vượt rào thật khổ sở quá đi.
-------------------------------------------------------------------
Thượng Thư-sama đang hối hả tất bật khắp nơi để giải quyết các vấn đề sau cuộc đấu với Tử Ma Vương.
Bên giáo hội dường như cũng rất bận rộn, Maya-san thì lại nói rằng không thể chuẩn bị công việc nào cho tôi tại thời điểm hiện tại.
Cũng không phải tôi bị thất nghiệp, chỉ là bỗng nhiên trở nên rảnh rỗi thôi.
Nhưng mà thế này lại có chút buồn.
May mắn là tôi đã được Marito bệ hạ ban tặng tiền thưởng nhờ công trạng lần này nên bản thân mới có thể dạo phố và tận hưởng thời gian một mình.
Tuy cũng định mua rượu uống, nhưng quả nhiên là rượu được người khác đãi vẫn là rượu ngon nhất.
Mặc dù có rất nhiều thứ tôi muốn người khác mua cho mình, nhưng đồ mà mình muốn mua lại rất ít.
Tức là bản thân chẳng thể xài hết tiền mà chỉ lơ đễnh lang thang một cách vô định.
“Phải chi rủ cả Ulffe-chan hay Kim-chan thì tốt rồi.”
Nhưng mà sau khi mọi chuyện lắng xuống thì cơ hội cùng hành động cũng sẽ tăng lên, hiện tại thì cứ một mình… Quả nhiên là vẫn nên rủ Saira-chan thôi.
Trong khi đang quyết định kế hoạch các thứ thì tôi bỗng cảm nhận được luồng ma lực quái lạ. Đây là… Hầy.
“Đây là đang bảo mình đi theo sao.”
Thú thật thì tôi muốn bơ đi, nhưng lỡ anh ta chạy đến tận nhà thì rắc rối lắm.
Tôi vừa thở dài vừa tiến về phía được gọi.
Sau khi đến con hẻm không người qua lại, người gọi tôi đang đứng tại nơi đấy.
“Có chuyện gì vậy, Ekdoic-san.”
“Cô đã đến rồi, Lacra Sa… Lacra.”
Dường như do biết được tên mình cũng có chữ Salf trong đấy nên anh ta bắt đầu có cảm giác kháng cự với việc gọi cả họ lẫn tên.
Thế thì thật tốt quá.
Bị gọi cả tên lẫn họ gây cảm giác nhấn mạnh quá mức nên tôi không thích tí nào.
“Anh gọi tôi bằng cách đó thì sẽ bị hiệp sĩ hoặc các giáo sĩ khác phát hiện đấy?”
“Nó chỉ là chút biến hoá nhỏ nhoi giống như giấu mảnh giấy da cừu nhuộm màu xanh lá trong rừng vậy. Chỉ có rất ít kẻ có thể phát giác được nó.”
Đúng là thay đổi đó vô cùng yếu… Ưm, tôi chẳng biết người khác như thế nào nên chẳng thể nói được gì.
“Lý do tôi gọi cô đến đây là vì bản thân nghĩ rằng cần phải làm rõ quan hệ sau này giữa hai chúng ta… Tôi sẽ tạm bỏ qua kế hoạch nhằm để nâng cao địa vị cho cô.”
“Hầy, là vậy sao.”
Tôi rất vui với điều đó.
Thú thật là bản thân rất ngán chuyện cứ bị lớn tiếng hô hào nên đây là một thông báo đáng mừng.
“Những Đại Ác Ma từng hạ nhục thanh danh của người cha Begragud đều đã diệt vong. Và chẳng bao lâu nữa, Ma Giới Methys sẽ xuất hiện nhiều biến đổi. Có thể nói rằng điều đó đã đủ để phục hồi thanh danh của cha trong Ma Giới. Về đánh giá trong thế giới con người thì chỉ cần huynh đệ tiến hành cũng vừa đủ để nâng cao địa vị của cô rồi.”
Nếu chỉ là tính toán của Thượng Thư-sama thì… tôi cũng không có nhiều ý kiến.
Mặc dù cảm thấy đánh giá có chút quá cao, nhưng phần thưởng cũng chẳng hề tệ lắm.
Nhắc mới nhớ, tôi muốn sớm ăn thức ăn do Thượng Thư-sama nấu nữa.
Chắc hẳn anh ấy vẫn còn nhớ lời hứa, chỉ là vẫn nên thúc giục anh ta một chút.
“Vậy thì Ekdoic-san định làm gì sau này?”
“Tôi quyết định sẽ sống vì mục tiêu mới của mình.”
“Mục tiêu mới ư?”
“Tôi đã luôn chiến đấu vì thanh danh của cha, nhưng đồng thời thì tôi vẫn một lòng muốn bảo vệ giá trị của chính mình. Mục đích sống duy nhất của tôi là hoàn thành sứ mệnh mà cha đã giao phó, thế nhưng tôi lại mất đi ông ấy và không còn tin tưởng vào giá trị của bản thân. Dù vậy, tôi vẫn mong muốn sở hữu giá trị để tiếp tục sống, muốn chứng minh rằng sự tồn tại của cha là có nghĩa. Việc nâng cao địa vị của cô cũng chỉ là một trong quá trình đó mà thôi.”
Trọng tâm chính là anh thúc đẩy tôi vì để thoả mãn bản thân chứ gì.
Tuy rất phiền toái, nhưng theo chuyện được bảo thì bản thân cũng đã làm bậy nên tôi chẳng thể nào đối mặt anh ta mà phàn nàn được.
“Song, từ lúc này, tôi sẽ đơn thuần chỉ nâng cao giá trị của mình. Tôi sẽ chọn một lối sống không hề có đích đến, nơi bản thân ngã xuống sẽ là giá trị cuối cùng của chính mình.”
“Có vẻ như anh định sống một cuộc đời đầy nguy hiểm nhỉ.”
“Chính là như vậy. Đối với người huynh đệ đã có ơn dựng lên điểm xuất phát, tôi sẽ báo đáp anh ta hết mức có thể.”
Rốt cuộc thì anh ta vẫn sẽ ở lại bên cạnh Thượng Thư-sama sao.
Riêng bản thân tôi lại có chút không biết nói gì khi người anh cùng chung dòng máu với mình luôn ở bên cạnh… Nhưng anh ta không còn phản ứng quá khích với tôi, vả lại còn giúp Thượng Thư-sama thoải mái hơn thì vẫn nên chào đón nhỉ.
“Tôi nghĩ là Thượng Thư-sama nhất định sẽ vui mừng lắm đó?”
“Và hơn nữa, tôi cũng có một lời thách đấu với cô!”
“…Hả?”
“Mục tiêu tiếp theo của tôi hiện tại chính là cô, Lacra. Tôi sẽ trở thành người quan trọng với huynh đệ hơn cả cô! Chỉ cần ở bên cạnh anh ta thì sẽ có rất nhiều cơ hội để nâng cao giá trị bản thân thôi!”
…Cái người này đang nói cái quái gì vậy? Trở thành người quan trọng với Thượng Thư-sama hơn cả mình… Vốn chẳng phải Ekdoic-san mới là người có ích hơn sao?
“Nhưng mà mấy cái hơn thua này cũng không…”
“Cuộc tranh chấp khốc liệt giữa anh trai và em gái… Không tệ, không hề tệ tí nào đâu, Lacra!”
“Rốt cuộc thì anh có thể dừng việc lớn tiếng gọi tên người khác được không!?”
“Cứ dốc sức cống hiến đi, bằng không thì cô sẽ sống cuộc đời mà huynh đệ luôn nói rằng [Quả nhiên là Ekdoic vẫn tốt hơn] đấy! Hahahaha!”
Ekdoic-san nói vậy rồi rời đi với vẻ thoả mãn.
Không lẽ anh ta đã bị đập trúng đầu khi chiến đấu với Đại Ác Ma ư? Hay chẳng lẽ là đang muốn chạy trốn hiện thực rằng anh ta có cùng dòng máu với tôi…
Trước mắt thì có vẻ mục tiêu của người đó chính là trở thành nhân vật số một đối với Thượng Thư-sama.
Hiện tại thì người số một với Thượng Thư-sama chắc hẳn là Illias-san. Anh ấy cũng dễ dãi với Ulffe-chan, nhưng xét đến mối quan hệ tin tưởng thì… còn có Marito bệ hạ nữa nhỉ?
Tôi thì không hề miễn cưỡng muốn trở thành số một gì cả.
Có lẽ khi Thượng Thư-sama ở trong mối quan hệ yêu đương với bất cứ cô gái nào thì tôi sẽ khó mà tiếp tục ở bên cạnh, nhưng xét theo tính cách của Thượng Thư-sama thì trông anh ấy sẽ tiếp nhận nữ giới theo kiểu từng chút một.
Chắc là tranh thủ thời điểm đó cũng ổn đấy.
Mặc dù không thể trở thành thiếu nữ tương tư khao khát tình yêu, nhưng nếu lấy Thượng Thư-sama làm chồng thì hẳn tôi sẽ có được một cuộc sống an lành khi về già… Hừm.
Mà cứ đặt chuyện đó sang một bên đã. Một trận đấu với mình ư… Tôi có dự cảm rằng mình sẽ phải khổ nhọc thêm rồi.
Bởi vì Thượng Thư-sama vẫn chưa xây dựng quan hệ nam nữ được bao nhiêu nên chắc hẳn đây là trận đấu công bằng nhỉ?
Nhưng người đồng giới sẽ dễ thân thiết hơn, như vậy thì người đó sẽ có lợi một chút.
Ưm… Thượng Thư-sama nói “Quả nhiên là Ekdoic vẫn tốt hơn.” ư…
Uwa, trông như anh ta sẽ nói thật đấy chứ.
Thậm chí là có khi anh ấy vẫn luôn nghĩ và nói vậy luôn.
Và khi tưởng tượng ra thì bản thân có chút khó chịu thật…
Có lẽ tôi nên nỗ lực nhiều hơn mới được.
Tuy vẫn có phương pháp để tiếp tục ở cạnh Thượng Thư-sama cho dù sống sa đoạ, nhưng tôi vẫn muốn mình được ưu đãi ở mức độ nhất định.
A, đây chính là nỗ lực cần thiết sao.
…Rốt cuộc thì từ khi nào mà tôi lại cố chấp với một nơi ở nhất định như vậy nhỉ?
Đáng lẽ chỉ cần có thể sống khoẻ là được, cảm thấy mệt mỏi thì cứ di chuyển đến nơi khác, vậy mà hiện bản thân lại muốn ở gần Thượng Thư-sama… Có lẽ là vì cảm giác khi ở đây rất thoải mái sao?
“Chỉ cần có thể sống bình an là được rồi… Ôi không, mình bị lây thói nói chuyện của Thượng Thư-sama rồi.”
Trước tiên thì tôi muốn ăn thức ăn do Thượng Thư-sama nấu, vậy hôm nay đi mua nguyên liệu thôi nào.
Tôi đến nơi ở của Tử Ma Vương. Sau khi truyền đạt kế hoạch xây dựng biệt thự tại cứ điểm trước kia của sơn tặc trong rừng Turize thì cô ấy liền sảng khoái đáp ứng.
Ngoài ra thì hộ vệ Illias đang đứng chờ bên ngoài.
Có vẻ như cô ấy đã chọn việc tin tưởng Tử Ma Vương.
Khách quan mà nói thì cô ta vẫn còn là một mối uy hiếp, nhưng chắc hẳn Illias cũng đã cảm nhận được gì đó rồi.
“Không ngờ cô nhanh chóng chấp nhận như vậy đấy.”
“Thay vào đó, tôi cũng sẽ dẫn Kim theo nhé? Tôi sẽ không tha thứ khi chỉ có Kim là ở chung mái nhà với anh đâu.”
“Chuyện đấy thì cô cứ thoả hiệp với đương sự đi.”
Hiện tại, Kim Ma Vương đang thay phiên ở phòng của Ulffe và Lacra, nhưng nếu có thể để cô ta ở cùng với Tử Ma Vương thì sẽ tốt hơn nhiều.
Chủ yếu là Marito sẽ rất vui mừng.
Mặc dù xét theo tính cách của Kim Ma Vương thì cô ta sẽ đến chơi hằng ngày thôi.
Còn hiện tại thì____
“Tại sao cô lại nắm tay tôi vậy?”
Từ nãy đến giờ, không hiểu sao Tử Ma Vương ngồi bên cạnh lại dùng hai tay nắm chặt tay tôi như đang kẹp chặt vậy.
Bàn tay của Tử Ma Vương khá là mát mẻ khiến nhiệt độ trong lòng bàn tay tôi cứ như dần bị hút ra vậy.
Với cả ngồi gần quá, ngoài ra cũng thơm nữa.
“Chỉ thế này thì cũng đâu có gì phải không? Anh cũng đâu mất mát gì?”
“Ừ thì đúng là thế… Mà cái mùi này là lần trước…”
“Đúng thế, là từ quyển sách anh đã chọn cho tôi đó?”
Quyển sách tôi chọn cho Tử Ma Vương là sách nhập môn dành cho người điều chế hương thơm.
Đó là công việc nhằm để kết hợp nhiều loại mùi hương nhằm tạo ra hương thơm độc nhất, nhưng tôi cảm thấy nó cũng rất phù hợp để làm sở thích.
Chỉ là mùi hương này không giống như dành cho nữ giới, mà giống như để khiến nam giới chú ý nữ giới hơn…
“Mùi thơm thật đấy.”
“Phải rồi nhỉ? Việc điều chỉnh khó hơn tôi tưởng đó?”
“…Tình trạng của Duvleori thế nào rồi?”
“Anh cố tình chuyển chủ đề nhỉ? Nhưng tôi sẽ xem như mình để lại ấn tượng đến mức khiến anh phải làm vậy nhé?”
So với lúc trước, cô ấy tạo cảm giác lạc quan hơn rất nhiều.
Ừ thì có thể lạc quan là điều vô cùng tốt, ừm.
Nếu lỡ như tôi thua trận thì sẽ ra sao nhỉ… Thôi ngừng tưởng tượng vậy.
“Ngoại thương của Duvleori thì không vấn đề, nhưng tổn thương đến bên trong lại trầm trọng hơn tôi tưởng đó? Giờ nghĩ lại thì hiệp sĩ đấy quá đáng thật nhỉ?”
“Tôi không phủ nhận điều đó.”
“Á nhân màu trắng… cô bé đó cũng vậy nhỉ? Ngày xưa thì không thấy những cá thể như vậy đâu? Chỉ xét lượng ma lực thì cô bé còn chẳng thua Hắc hay Yugura đấy?”
Khiến Tử Ma Vương phải nói nhiều như vậy lại khiến tôi bắt đầu nghĩ đến việc tiềm năng của Ulffe là có nguyên do gì đó.
Đúng là nếu chỉ bị bệnh bạch tạng thì em ấy sẽ chẳng có khác biệt gì lớn với người cùng tộc.
Tuy nhiên, e rằng hiện tượng bạch tạng ở Ulffe là bởi vì sức mạnh của chính em ấy.
Tôi đã điều tra được rằng kể cả trong chủng loài Á nhân, tộc Hắc Lang cũng là bộ tộc sở hữu lượng ma lực rất cao trong cơ thể.
Chính vì nắm giữ lượng ma lực nhiều như thế nên sắc tố trong cơ thể họ trở nên đậm màu và biến thành chủng tộc Á nhân màu đen quý hiếm trên thế giới này.
Trong trường hợp của Ulffe, sắc tố đã không cần phải thực hiện vai trò của mình nữa.
Thay vào đó, lượng ma lực không thể kiềm hãm trong cơ thể em ấy đã tạo nên một cơ quan toả ma lực ra bên ngoài như phát sáng vậy.
“Nếu có nơi nào đó để nghiên cứu được thì tốt rồi. À mà cô không quay về Quama thì có sao không đấy?”
“Ara, tại sao nhỉ?”
“Căn cứ trước của cô là Quama phải không? Nếu đã đi cùng với thương nhân như Torte-san thì chẳng phải tư trang đều nằm ở đó ư?”
Nhắc mới nhớ, đúng là cô ấy đến đây với mục đích du sơn ngoạn thuỷ.
Vậy thì chẳng phải sẽ có kha khá đồ dùng cá nhân của cô ấy tại Quama sao.
“À, ra là chuyện đó sao? Tôi đã cho đám Ác ma vận chuyển rồi nên không vấn đề gì đâu?”
“Tiện thật đấy, mặc dù tôi không muốn nghĩ đến chuyện cô có tổng số bao nhiêu đâu.”
Tử Ma Vương đã mất đi toàn bộ Đại Ác Ma ngoài Duvleori.
Tuy nhiên, Duvleori lại được cường hoá bằng việc kế thừa toàn bộ đặc tính của những kẻ đó.
Và đám Ác ma thông thường gần như không sứt mẻ gì. Chỉ cần trang bị “Mặt nạ quân cờ” cho Ác ma thượng cấp thì cô ấy vẫn có thể dễ dàng có được ma vật cấp bậc Unique.
Có thể nói rằng mối đe doạ từ cô ấy vẫn chẳng ít đi chút nào.
Ngược lại, sau khi dọn dẹp đám Đại Ác Ma có bản ngã và dục vọng quá mạnh thì cô ấy cũng đã lược bỏ được nguy cơ bị phản bội.
“Các ma vật mới được sinh ra tại Ma Giới Methys cũng đang tập trung về chỗ tôi đó? Bản thân không có lưu luyến gì với vùng đất đấy nên cứ cho con người tuỳ ý xử lý nhé?”
“Không cần nói thì Yugura giáo vẫn sẽ tự xử lý thôi.”
Đối với Methys, vụ việc lần này đã tạo ra thành quả lớn lao.
Từ trước đến nay, họ đều đón đỡ những đợt tập kích đến từ đám Ác ma xuất hiện không quy tắc, sau đó thì nhân cơ hội mà thực hiện công tác Thanh Tẩy Ma Giới và từ từ chiếm lại vùng đất của Methys.
Còn hiện tại, họ có thể tiến hành Thanh Tẩy với tần suất cao mà không cần lo lắng nguy cơ bị Ác ma tập kích.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để lấy lại rất nhiều lãnh thổ trong một lần.
Mặc dù thời hạn sẽ kéo dài đến khi Tử Ma Vương thay đổi lập trường, nhưng như thế cũng là đủ rồi.
Cũng có thể nói đây chính là điều kiện mà họ thèm muốn trong khi tôi duy trì trận doanh thứ ba này.
“…Tốt thật nhỉ.”
“Gì đấy.”
Tử Ma Vương nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn vào tôi.
Biểu cảm trên khuôn mặt ấy như đang nghĩ đến điều gì đó.
“Tôi có thể nhận ra anh đã thả lỏng rồi. Tôi biết rằng anh đã căng thẳng đến thế nào khi đối mặt với tôi từ đầu đến giờ. Và hiện tại, tôi cũng hiểu được anh đã đặt tôi ở gần mình đến mức nào.”
“Ờ thì hiện tại cũng chẳng có lý do gì để đối địch nhau cả. Ngược lại thì chúng ta lại có lý do để trở thành đồng minh.”
“Ưm, mặc dù đã đánh mất cơ hội vì thua cuộc, nhưng rõ ràng tôi vẫn đạt được gì đó nhỉ?”
Tử Ma Vương hiểu rõ, chấp nhận những va chạm bình thường của con người và dần thay đổi có chút nhân tính hơn.
Rất nhiều những thứ cô ấy cảm thấy có giá trị đều là thứ mà con người đạt được một cách đương nhiên.
Song, việc cô ấy có thể gặm nhấm từng chút những thứ hiển nhiên đó và trưởng thành là một điều vô cùng đáng chúc mừng.
…Nhưng chỉ cái tư thế thật lòng này lại khiến tôi có chút lúng túng.
“Ara, anh lại căng thẳng rồi?”
“Tôi cũng là đàn ông mà, vẫn sẽ có lúc ngượng chứ.”
“Fufu, đó là một thông tin đáng mừng nhỉ.”
Cảm giác suýt nữa là vượt rào thật khổ sở quá đi.
-------------------------------------------------------------------
Thượng Thư-sama đang hối hả tất bật khắp nơi để giải quyết các vấn đề sau cuộc đấu với Tử Ma Vương.
Bên giáo hội dường như cũng rất bận rộn, Maya-san thì lại nói rằng không thể chuẩn bị công việc nào cho tôi tại thời điểm hiện tại.
Cũng không phải tôi bị thất nghiệp, chỉ là bỗng nhiên trở nên rảnh rỗi thôi.
Nhưng mà thế này lại có chút buồn.
May mắn là tôi đã được Marito bệ hạ ban tặng tiền thưởng nhờ công trạng lần này nên bản thân mới có thể dạo phố và tận hưởng thời gian một mình.
Tuy cũng định mua rượu uống, nhưng quả nhiên là rượu được người khác đãi vẫn là rượu ngon nhất.
Mặc dù có rất nhiều thứ tôi muốn người khác mua cho mình, nhưng đồ mà mình muốn mua lại rất ít.
Tức là bản thân chẳng thể xài hết tiền mà chỉ lơ đễnh lang thang một cách vô định.
“Phải chi rủ cả Ulffe-chan hay Kim-chan thì tốt rồi.”
Nhưng mà sau khi mọi chuyện lắng xuống thì cơ hội cùng hành động cũng sẽ tăng lên, hiện tại thì cứ một mình… Quả nhiên là vẫn nên rủ Saira-chan thôi.
Trong khi đang quyết định kế hoạch các thứ thì tôi bỗng cảm nhận được luồng ma lực quái lạ. Đây là… Hầy.
“Đây là đang bảo mình đi theo sao.”
Thú thật thì tôi muốn bơ đi, nhưng lỡ anh ta chạy đến tận nhà thì rắc rối lắm.
Tôi vừa thở dài vừa tiến về phía được gọi.
Sau khi đến con hẻm không người qua lại, người gọi tôi đang đứng tại nơi đấy.
“Có chuyện gì vậy, Ekdoic-san.”
“Cô đã đến rồi, Lacra Sa… Lacra.”
Dường như do biết được tên mình cũng có chữ Salf trong đấy nên anh ta bắt đầu có cảm giác kháng cự với việc gọi cả họ lẫn tên.
Thế thì thật tốt quá.
Bị gọi cả tên lẫn họ gây cảm giác nhấn mạnh quá mức nên tôi không thích tí nào.
“Anh gọi tôi bằng cách đó thì sẽ bị hiệp sĩ hoặc các giáo sĩ khác phát hiện đấy?”
“Nó chỉ là chút biến hoá nhỏ nhoi giống như giấu mảnh giấy da cừu nhuộm màu xanh lá trong rừng vậy. Chỉ có rất ít kẻ có thể phát giác được nó.”
Đúng là thay đổi đó vô cùng yếu… Ưm, tôi chẳng biết người khác như thế nào nên chẳng thể nói được gì.
“Lý do tôi gọi cô đến đây là vì bản thân nghĩ rằng cần phải làm rõ quan hệ sau này giữa hai chúng ta… Tôi sẽ tạm bỏ qua kế hoạch nhằm để nâng cao địa vị cho cô.”
“Hầy, là vậy sao.”
Tôi rất vui với điều đó.
Thú thật là bản thân rất ngán chuyện cứ bị lớn tiếng hô hào nên đây là một thông báo đáng mừng.
“Những Đại Ác Ma từng hạ nhục thanh danh của người cha Begragud đều đã diệt vong. Và chẳng bao lâu nữa, Ma Giới Methys sẽ xuất hiện nhiều biến đổi. Có thể nói rằng điều đó đã đủ để phục hồi thanh danh của cha trong Ma Giới. Về đánh giá trong thế giới con người thì chỉ cần huynh đệ tiến hành cũng vừa đủ để nâng cao địa vị của cô rồi.”
Nếu chỉ là tính toán của Thượng Thư-sama thì… tôi cũng không có nhiều ý kiến.
Mặc dù cảm thấy đánh giá có chút quá cao, nhưng phần thưởng cũng chẳng hề tệ lắm.
Nhắc mới nhớ, tôi muốn sớm ăn thức ăn do Thượng Thư-sama nấu nữa.
Chắc hẳn anh ấy vẫn còn nhớ lời hứa, chỉ là vẫn nên thúc giục anh ta một chút.
“Vậy thì Ekdoic-san định làm gì sau này?”
“Tôi quyết định sẽ sống vì mục tiêu mới của mình.”
“Mục tiêu mới ư?”
“Tôi đã luôn chiến đấu vì thanh danh của cha, nhưng đồng thời thì tôi vẫn một lòng muốn bảo vệ giá trị của chính mình. Mục đích sống duy nhất của tôi là hoàn thành sứ mệnh mà cha đã giao phó, thế nhưng tôi lại mất đi ông ấy và không còn tin tưởng vào giá trị của bản thân. Dù vậy, tôi vẫn mong muốn sở hữu giá trị để tiếp tục sống, muốn chứng minh rằng sự tồn tại của cha là có nghĩa. Việc nâng cao địa vị của cô cũng chỉ là một trong quá trình đó mà thôi.”
Trọng tâm chính là anh thúc đẩy tôi vì để thoả mãn bản thân chứ gì.
Tuy rất phiền toái, nhưng theo chuyện được bảo thì bản thân cũng đã làm bậy nên tôi chẳng thể nào đối mặt anh ta mà phàn nàn được.
“Song, từ lúc này, tôi sẽ đơn thuần chỉ nâng cao giá trị của mình. Tôi sẽ chọn một lối sống không hề có đích đến, nơi bản thân ngã xuống sẽ là giá trị cuối cùng của chính mình.”
“Có vẻ như anh định sống một cuộc đời đầy nguy hiểm nhỉ.”
“Chính là như vậy. Đối với người huynh đệ đã có ơn dựng lên điểm xuất phát, tôi sẽ báo đáp anh ta hết mức có thể.”
Rốt cuộc thì anh ta vẫn sẽ ở lại bên cạnh Thượng Thư-sama sao.
Riêng bản thân tôi lại có chút không biết nói gì khi người anh cùng chung dòng máu với mình luôn ở bên cạnh… Nhưng anh ta không còn phản ứng quá khích với tôi, vả lại còn giúp Thượng Thư-sama thoải mái hơn thì vẫn nên chào đón nhỉ.
“Tôi nghĩ là Thượng Thư-sama nhất định sẽ vui mừng lắm đó?”
“Và hơn nữa, tôi cũng có một lời thách đấu với cô!”
“…Hả?”
“Mục tiêu tiếp theo của tôi hiện tại chính là cô, Lacra. Tôi sẽ trở thành người quan trọng với huynh đệ hơn cả cô! Chỉ cần ở bên cạnh anh ta thì sẽ có rất nhiều cơ hội để nâng cao giá trị bản thân thôi!”
…Cái người này đang nói cái quái gì vậy? Trở thành người quan trọng với Thượng Thư-sama hơn cả mình… Vốn chẳng phải Ekdoic-san mới là người có ích hơn sao?
“Nhưng mà mấy cái hơn thua này cũng không…”
“Cuộc tranh chấp khốc liệt giữa anh trai và em gái… Không tệ, không hề tệ tí nào đâu, Lacra!”
“Rốt cuộc thì anh có thể dừng việc lớn tiếng gọi tên người khác được không!?”
“Cứ dốc sức cống hiến đi, bằng không thì cô sẽ sống cuộc đời mà huynh đệ luôn nói rằng [Quả nhiên là Ekdoic vẫn tốt hơn] đấy! Hahahaha!”
Ekdoic-san nói vậy rồi rời đi với vẻ thoả mãn.
Không lẽ anh ta đã bị đập trúng đầu khi chiến đấu với Đại Ác Ma ư? Hay chẳng lẽ là đang muốn chạy trốn hiện thực rằng anh ta có cùng dòng máu với tôi…
Trước mắt thì có vẻ mục tiêu của người đó chính là trở thành nhân vật số một đối với Thượng Thư-sama.
Hiện tại thì người số một với Thượng Thư-sama chắc hẳn là Illias-san. Anh ấy cũng dễ dãi với Ulffe-chan, nhưng xét đến mối quan hệ tin tưởng thì… còn có Marito bệ hạ nữa nhỉ?
Tôi thì không hề miễn cưỡng muốn trở thành số một gì cả.
Có lẽ khi Thượng Thư-sama ở trong mối quan hệ yêu đương với bất cứ cô gái nào thì tôi sẽ khó mà tiếp tục ở bên cạnh, nhưng xét theo tính cách của Thượng Thư-sama thì trông anh ấy sẽ tiếp nhận nữ giới theo kiểu từng chút một.
Chắc là tranh thủ thời điểm đó cũng ổn đấy.
Mặc dù không thể trở thành thiếu nữ tương tư khao khát tình yêu, nhưng nếu lấy Thượng Thư-sama làm chồng thì hẳn tôi sẽ có được một cuộc sống an lành khi về già… Hừm.
Mà cứ đặt chuyện đó sang một bên đã. Một trận đấu với mình ư… Tôi có dự cảm rằng mình sẽ phải khổ nhọc thêm rồi.
Bởi vì Thượng Thư-sama vẫn chưa xây dựng quan hệ nam nữ được bao nhiêu nên chắc hẳn đây là trận đấu công bằng nhỉ?
Nhưng người đồng giới sẽ dễ thân thiết hơn, như vậy thì người đó sẽ có lợi một chút.
Ưm… Thượng Thư-sama nói “Quả nhiên là Ekdoic vẫn tốt hơn.” ư…
Uwa, trông như anh ta sẽ nói thật đấy chứ.
Thậm chí là có khi anh ấy vẫn luôn nghĩ và nói vậy luôn.
Và khi tưởng tượng ra thì bản thân có chút khó chịu thật…
Có lẽ tôi nên nỗ lực nhiều hơn mới được.
Tuy vẫn có phương pháp để tiếp tục ở cạnh Thượng Thư-sama cho dù sống sa đoạ, nhưng tôi vẫn muốn mình được ưu đãi ở mức độ nhất định.
A, đây chính là nỗ lực cần thiết sao.
…Rốt cuộc thì từ khi nào mà tôi lại cố chấp với một nơi ở nhất định như vậy nhỉ?
Đáng lẽ chỉ cần có thể sống khoẻ là được, cảm thấy mệt mỏi thì cứ di chuyển đến nơi khác, vậy mà hiện bản thân lại muốn ở gần Thượng Thư-sama… Có lẽ là vì cảm giác khi ở đây rất thoải mái sao?
“Chỉ cần có thể sống bình an là được rồi… Ôi không, mình bị lây thói nói chuyện của Thượng Thư-sama rồi.”
Trước tiên thì tôi muốn ăn thức ăn do Thượng Thư-sama nấu, vậy hôm nay đi mua nguyên liệu thôi nào.
Danh sách chương