Sau khi tiễn đại ca đi, tôi đang vừa ăn tại quán rượu vừa suy nghĩ về phương hướng hành động sau này.
Cảm nghĩ của đại ca khi nhìn thấy hai người đó là “Đúng là tao cảm nhận được khí tức bất ổn từ Ekdoic, nhưng lại chẳng nhận thấy uy hiếp gì từ gã đàn ông kia cả.”
Ừ thì đúng là sự dị thường trong ma lực của Ekdoic khá là khủng bố đấy, chắc là mấy kiểu như Ma Tộc hử? Nhưng tôi lại cảm thấy gã đàn ông kia còn khủng bố hơn nhiều.
Mặc dù không thể cảm nhận ma lực từ ma pháp Truy Tìm, nhưng ngài bản năng đã bảo rằng kẻ đó rất khủng bố.
Cơ mà bảo giải thích thì tôi cũng chả biết nói như thế nào, nói chung khủng bố chính là khủng bố.
…Mình chỉ biết nói khủng bố thôi ư…
Nhưng đại ca thấy vậy lại bảo tôi thích làm gì thì làm.
Chuyện này cũng không phải là đại ca đối xử lạnh lùng với tôi.
Mặc dù ban đầu thì tôi cũng nghĩ vậy và lộ vẻ buồn hiu, nhưng đại ca lại tiếp lời.
“Harkdoc, mặc dù đầu óc mày chỉ là hạng xoàng, nhưng về năng lực cảm nhận nguy hiểm thì tao có thể tự ngạo rằng kể cả nơi khác cũng không có ai vượt qua mày. Một khi chỉ có mày đánh hơi được nguy hiểm thì cũng chỉ có mày mới có thể đuổi theo nó. Nếu mày cho rằng cần thiết thì cứ tự hành động, khi chỉ có một mình thì mày cũng sẽ không miễn cưỡng hành động gì cả.”
Đại ca lúc nào cũng cảnh cáo tôi không được làm chuyện thừa thãi.
Nhưng chính đại ca ấy lại ra mệnh lệnh vì xem trọng chuyện tôi cứ bồn chồn muốn làm gì đó.
Tôi chỉ cần thu thập thông tin trong khả năng của mình để giúp đại ca lý giải được sự nguy hiểm của gã đàn ông đó.
Bản thân sẽ không miễn cưỡng, việc giải quyết cứ ném hết cho đại ca là được.
“…Nhưng phải tiếp xúc hắn như thế nào đây…”
Nếu chỉ là tìm kiếm thì cũng không khó lắm… chắc là vậy.
Cứ hỏi bọn người tại Liod về chỗ ở của Ekdoic rồi đi dạo quanh thì hẳn là sẽ gặp được thôi.
Tuy nhiên, trong trường hợp đó thì khả năng cao là hắn sẽ nhận ra và phục sẵn không chừng?
Vốn dĩ Ekdoic cũng đủ khủng bố rồi, tôi muốn cật lực né tránh chuyện chiến đấu với gã.
Nhưng dù có tìm ra thì phải tiếp xúc như thế nào chứ?
Tôi không có tài năng diễn xuất, liệu sau khi tiếp xúc thì bản thân có thể nắm giữ thông tin đầy đủ không?
Không thể nào rồi… Chưa nói tới chuyện lường gạt hắn ta, tôi tuyệt đối không thể nào dùng phương pháp chính thống để hoàn thành ý đồ được.
“Uooo… Nghĩ đi, nghĩ đi ta ơi! Nếu không thể hiện điểm tốt cho đại ca xem thì chẳng phải mày chỉ đang run rẩy sợ hãi thôi sao!?”
“Nè, anh có tiện không vậy~?”
“Ồn ào! Ta đang suy nghĩ đây này!”
Gã đàn ông đó trông không giống như có sở trường về cận chiến.
Hay là cứ bắt cóc đi nhỉ?
Cho dù hắn có thông minh đi nữa thì không chừng dùng sức sẽ có khả năng…
“Nè~, tôi bảo này~”
“Đã bảo ồn ào rồi cơ mà! Còn làm phiền nữa là đập chết mẹ mày đấy!”
Thiệt tình, cái tên quái nào lại cứ làm phiền mình thế!?
Tôi ngẩng mặt lên rồi hướng tầm mắt về chủ nhân âm thanh có chút kéo dài kia.
….Ửm?
“Ara~, anh chịu chém giết với tôi sao~? Vậy thì quá tiện lợi rồi nhể~”
Mái tóc ngắn màu đỏ như rực cháy, hình xăm móng vuốt lớn ở mắt phải… cùng với thanh đại kiếm có những lưỡi dao như răng nanh lởm chởm đang vác sau lưng…
Hiển nhiên là một người có trí nhớ kém như tôi cũng biết được cô ta là ai.
Nữ mạo hiểm giả hoạt động ngầm tại Liod, Girista.
Nếu nhìn thấy thì tuyệt đối không đến gần, không nói chuyện, không khiêu khích. Một con ả cuồng chiến đầu óc điên khùng đến mức mọi người đều ngầm thừa nhận những quy tắc ấy.
Girista đó đang nắm chặt cán đại kiếm mà cười.
“…Cô có chuyện gì muốn nói chăng?”
“Trước tiên thì chúng mình cùng chém giết lẫn nhau đi~? Thế thì sẽ nhanh hơn đó~!”
“Tay cô nhanh thì có ấy!?”
Tôi nhảy sang ngang né tránh thanh đại kiếm chém xuống, đồng thời thì chiếc bàn cùng ghế cũng bị chặt ra thành hai.
Không ngần ngại mà chém luôn. Tôi từng nghe ả ta nguy hiểm, nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ!?
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu náo loạn vì công kích vừa nãy, cứ tiếp tục ở trong quán rượu thì không ổn.
Chuyện không ổn chính là nếu bị cấm đến đây thì chỗ tôi có thể thư giãn sẽ giảm đi mất.
Tôi không thể nào có thể nói chuyện với cô ta, vậy thì chỉ còn cách chiến đấu thôi.
“Nào nào~, cứ nhào tới đi~!”
“Đừng có giỡn mặt! Lỡ ta bị cấm đến quán quen thì phải làm sao hả!?”
Girista vẫn nở nụ cười, không nói gì mà tiếp tục vung kiếm.
Ta đây còn đang trào dâng nước mắt vì cơm rượu bị đập nát dưới đất kia kìa, con súc vật này!
Tôi chạy trối chết lao ra ngoài quán rượu. Điều tiên quyết là phải thay đổi địa điểm.
Xung quanh cũng có một ít người, quả nhiên là cuốn cả người thường vào thì sẽ không ổn tí nào.
“Mấy người rời khỏi đây mau! Bị cuốn vào là sẽ chết___!”
Tôi một lần nữa né tránh Girista vừa lao ra khỏi cửa quán rượu vừa chém xuống.
Vì vũ khí quá lớn nên ả ta cứ vụt tứ tung, nghĩ đến kết quả nếu lỡ bị đánh trúng nên tôi chẳng thể nào thoải mái được.
Song, nhờ màn chào sân hoành tráng đó mà đám người xung quanh bắt đầu chạy khỏi nơi này.
Nếu bản thân chạy không khéo thì sẽ cuốn bọn họ vào chuyện này, thế thì tôi chỉ còn cách áp chế ả ta tại đây.
Tôi lấy ra đôi tonfa giắt bên hông.
Cổ tay tôi xoay chúng hai ba vòng để xác nhận sức nặng và chiều dài của nó.
“Ara~, đó là vũ khí của anh sao~? Trông đơn điệu quá nhỉ~?”
“Ờ đó, xin lỗi vì đơn điệu nhá.”
Tôi không có khiếu dùng những vũ khí dài như kiếm hoặc thương, cả chiến đấu tay không cũng không vì chẳng thể ổn định việc Cường Hoá Ma Lực, cho nên kiểu vũ khí thế này với tôi là ổn nhất.
Về độ cứng thì nó được sử dụng tài liệu hạng nhất đấy, dùng làm khiên thì hiệu quả… cũng không tốt lắm.
Thanh đại kiếm của Girista nặng nề đến mức cả tiếng bước chân của cô ta cũng đang gào thét.
Nếu dính phải cú quét ngang thì cả cơ thể mình đều sẽ bị văng đi, cho dù bất cẩn cũng không thể tiếp nhận trực tiếp một đòn giáng xuống, bằng không mình sẽ bị đập bẹp mà chết.
“Nhưng làm được đến đâu thì phải thử mới biết được phải không!”
Girista giơ kiếm thật cao mà lao đến.
Cũng không phải tôi không thể bước đến đánh trước một đòn… nhưng lỡ ả ta mà chịu được thì tôi sẽ đột tử khi ăn phải một đòn trả lại.
Trước tiên là sang ngang… Thôi chết!
Ngay khoảnh khắc tôi định di chuyển sang ngang bằng động tác tối thiểu, ngài bản năng bỗng báo động trong đầu rằng hành vi này sẽ khiến tôi chết đi.
Không cần thiết phải lý giải tại sao, nếu ngài bản năng đã bảo vậy thì cứ nghe theo thôi!
Tôi né về phía sau xa hơn mức cần thiết.
Nhưng nhờ vậy mà tôi đã hiểu được ý nghĩa của sự nguy hiểm mà ngài bản năng báo động.
Quỹ tích thanh đại kiếm vốn chỉ có một đường thẳng hiện đã chia thành hai.
“Ara~, anh biết về thanh kiếm này sao~?”
“Ừ thì ta cũng từng nghe rằng ngươi là kẻ dùng Ma Kiếm.”
Thanh đại kiếm cứ cạp cạp đóng lại mở ra, hơn nữa lại còn ngoe nguẩy lổn nhổn. Bộ nó là miệng thú hay gì?
Có thể mở ra ngay lúc hạ xuống tức là nó có thể đóng ngược lại sao?
Uwa, phiền vãi đái! Như vậy thì khó né quá rồi!
Nhưng không chỉ thế, cả ma lực lưu chuyển xung quanh của tôi cũng bị biến mất một phần.
Vậy là nó ăn cả ma lực nữa, chẳng phải quá xung khắc với cách tôi chiến đấu ư.
Cơ mà cách chiến đấu của Girista vẫn lấy thanh đại kiếm làm chủ thể nên còn đỡ chút.
Tôi thở sâu một cái, xoay hai tonfa hai bên một vòng.
“Thật vui khi anh không sợ hãi đấy~, chém giết như thế mới gọi là vui chứ~”
“Ai lại thèm chém giết chứ. Ta éo rảnh đi chơi bời với tên điên như ngươi. Ta sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi.”
“Thái độ nhàm chán quá đi~, nhưng tôi thích mẫu đàn ông ương ngạnh vậy đó~”
“Vậy sao? Nhưng kiểu người yêu thích của ta là phụ nữ hiền thục lan toả yêu thương chứ éo phải vung kiếm chặt chém như vậy.”
Nếu rơi vào cuộc chiến sức bền thì chắc chắn bên tôi sẽ gặp bất lợi, vậy thì cần phải kết thúc cho nhanh.
…Vừa đúng dịp để thử nghiệm kỹ năng đó, dùng ngươi làm chỗ cho ta luyện tập vậy!
-------------------------------------------------------------------
Trong lúc tôi rời mắt thì Girista đã biến mất.
Theo như lời anh ấy nói, dường như vì nghe được chuyện của anh ta nên khả năng cao là Girista sẽ đi thử gã đàn ông bên cạnh Jestaff.
Và nếu họ gặp nhau giữa phố thì nhất định một cuộc chiến sẽ được tiến hành.
Chính vì vậy, chúng tôi đang chia ra đi tìm Girista.
Chúng tôi chia nhóm theo những người có thể đơn độc ngăn chặn Girista như tôi, Ulffe và Ekdoic.
Tôi thì hiện đang bước đi trong phố với anh ấy…
“Được rồi, giờ thì Girista ở đâu đây.”
“Anh lại lộ vẻ thảnh thơi như thế… Tại sao anh không cảnh giác thêm một chút nữa đi? Nếu Girista làm loạn thì chẳng phải chúng ta sẽ không tránh được chuyện bị nổi bật sao?”
“Có lẽ là vậy thật nhỉ.”
“…Đừng bảo rằng anh đã tính cả chuyện Girista đi tìm kẻ đó đấy?”
“Hahaha, cô đang nói chuyện gì vậy ta?”
“Này, nghiêm túc trả lời đi. Đây có phải sách lược gì đó của anh không?”
Đây không phải anh ấy thường ngày… mà gần giống như phiên bản mà tôi không thích hơn.
Có vẻ anh ta vẫn chưa hoàn toàn chuyển đổi, nhưng tôi vẫn có thể trông thấy đôi chút biến hoá.
Anh ta vừa cố tình lộ vẻ mặt suy nghĩ vừa nở nụ cười có chút châm chọc.
“Cũng không đến mức sách lược gì đâu. Hành động của tôi chỉ giống như ném đá vào hồ và xem tình hình của mặt nước thôi.”
“…Không phải hiện tại chúng ta nên hành động thận trọng hơn ư?”
“Chúng ta vừa mới bắt giữ được đám người trung gian, sẽ không có gì lạ nếu đối phương nhận ra rằng có một ai đó đang tìm kiếm bọn chúng. À mà đó là lý do ngoài mặt thôi nhé?”
“Vậy thì nói lời thật nhanh đi, tôi không định tận hưởng cuộc trò chuyện dài dòng với anh của lúc này đâu.”
“Xin lỗi vì khiến cô cảm thấy khó chịu nhé. Nhưng mà bản nào của tôi cũng nhận định rằng mình cần phải chuyển đổi cả. Tức gã đàn ông đó là kẻ khó nhằn đến mức như vậy đấy.”
Hôm qua anh ta cũng nói điều giống như vậy… nhưng kẻ đó thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Chỉ bằng lời của Ekdoic thì tôi không nghĩ rằng hắn là một nhân tài cỡ đó…
Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ đó của tôi nên lại giơ một ngón tay lên mà tiếp tục câu chuyện.
“Ý nghĩa khó nhằn ở đây khác với cái cô nghĩ, Illias. Đối với cô, kẻ khó nhằn có lẽ là người tri thức như Marito, nhưng chuyện này lại không phải. Hắn là trường hợp rất dị thường, dù không bị nhiều người xem là một mối đe doạ, nhưng lại có thể tung một đòn không thể nào vãn hồi từ nơi nằm ngoài thị giác.”
“Nằm ngoài thị giác?”
“Đúng thế, cái kiểu mà bỗng dưng đặt một con cờ hoàn toàn không quan hệ lên bàn cờ, nhưng vì con cờ đó mà thắng thua lại bị nghịch đảo. Rất là phiền toái phải không? Và gã đàn ông đó lại đang giấu diếm và sở hữu thực lực chắc chắn làm được chuyện ấy. Nói chung là thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện hạng người như vậy.”
“Nghe anh nói thì tôi cũng hiểu đối phương là kẻ rất nguy hiểm… Vậy thì anh có đối sách gì không?”
“Có chứ, rất là đơn giản luôn. Song, nếu bỏ bê chuyện đó thì người gặp khốn khổ sẽ là đằng này. Thế nên mới cần phải đi đề phòng nè.”
Có lẽ tôi nên hỏi chi tiết thêm nữa, nhưng hiện tại thì bản thân đã mất đi cơ hội đó rồi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ vang vọng từ xa.
Kẻ có thể náo loạn gây tiếng động lớn như thể chỉ có Girista mà thôi.
Tức là cô ta hiện đang ở giữa trận chiến.
“___Nhanh lên nào, Girista đã bắt đầu trận chiến rồi.”
“Có vẻ thế thật, Girista có thể sẽ thua nên phải nhanh lên thôi.”
“Anh nghĩ Girista sẽ thua ư?”
“Dù đối phương là kẻ mà Girista có thể thắng 9 trong 10 trận, nhưng người như vậy sẽ giành lấy chiến thắng ngay tại lần đầu tiên. Trong tình huống thực lực không khác biệt quá lớn thì kẻ gặp bất lợi sẽ là cô ta.”
Nếu chuyện đó là thật thì chúng tôi cần phải nhanh hơn. Tôi vác anh ta lên và chạy về phía phát ra tiếng động.
“Không phải lần này có hơi xóc hơn mọi khi sao?”
“Cả tôi cũng có lúc muốn xả ra bất mãn trong người đấy.”
“Nói vậy cũng đúng, thế thì tôi sẽ ngoan ngoãn chịu đựng vậy.”
“Coi chừng cắn lưỡi đó.”
Ấy vậy mà tôi lại trở nên không hài lòng như thế này và lộ ra bất mãn với anh ta.
Có lẽ đây là sự ích kỷ của tôi vì mong muốn anh ấy vẫn là anh ấy mà tôi mong muốn.
Nhưng anh ấy lúc này cũng chính là anh ấy, chuyện nhân cách có tính tự chủ vẫn không hề thay đổi.
Bản thân đã từng chỉ trích việc anh ấy phủ định giá trị của mình. Vậy thì tôi có thể được bản thân lúc ấy tha thứ chuyện mình đang phủ nhận anh ấy của hiện tại không…
“Cô muốn sự tha thứ của ai đó ư?”
“___Đừng nói chuyện.”
Tôi chợt giật mình. Cảm giác của anh ấy hiện tại đang trở nên nhạy bén.
Tức là đối phương buộc anh ấy phải nghiêm túc đến như thế, tôi nhất định phải ý thức đến chuyện này.
Chuyện tôi có thể làm rất giới hạn, vậy thì tôi cứ làm hết sức trong khả năng của mình.
Nếu anh ấy đã thể hiện biến hoá tôi không mong muốn vì đối đầu kẻ địch, vậy thì bản thân chỉ cần loại trừ kẻ địch để anh ấy vẫn là người mà tôi hằng nguyện ước.
-------------------------------------------------------------------
“Được rồi, giờ thì làm sao đây nhỉ?”
Tôi vừa nhìn Girista đang nằm trên mặt đất vừa suy nghĩ chuyện sau này.
Mình có nên giải quyết cô ta luôn không? Cứ để con cuồng chiến này sống thì cũng chỉ bị cô ta chạy tới báo thù một cách vô lý thôi.
Tôi bình tĩnh suy nghĩ về điểm lợi và hại giữa hai chuyện giết cùng thả cô ta sống.
Nếu sau này Girista lại xuất hiện thì có khả năng cao đại ca sẽ bị cô ta ngáng đường.
Tôi buộc phải tránh hành động có thể gây bất lợi cho đại ca chỉ vì lỗi từ bản thân.
“Mà kệ, giết luôn thì tốt hơn. Rốt cuộc thì cô ta vẫn mong muốn chém giết đến chết mà.”
Tôi giơ tonfa lên và nhìn chằm chằm sau gáy Girista.
Với người bất tỉnh chẳng thể dùng Cường Hoá Ma Lực thì chuyện đập nát đầu rất dễ dàng.
Mặc dù có hơi ngại vì giết một người phụ nữ bất tỉnh… Không quyết định giết luôn cô ta lúc còn tỉnh chính là sự bất cẩn của tôi, thôi cứ kệ nó đi.
Tôi vung tonfa lên và giáng thẳng xuống.
Đòn công kích nhắm thẳng vào gáy Girista… nhưng nó vẫn chưa thể chạm vào.
“…Là ai?”
Công kích của tôi bị ngăn chặn bởi thanh kiếm của một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Theo bộ dạng thì cô ta không phải mạo hiểm giả, mà là một hiệp sĩ của quốc gia nào đó?
Cơ mà mình tưởng xung quanh không có hơi người mà? Cô ta mọc ra từ đâu vậy?
“Kẻ này là người quen của tôi nên không thể để anh giết được. Nếu anh vẫn muốn như vậy thì tôi sẽ phải làm đối thủ của anh.”
Tôi dùng ma pháp Truy Tìm đọc thông tin của vị nữ…. Cái quái gì đây!?
Trình độ nhục thể và ma lực hoàn toàn vượt khỏi thường thức.
Ekdoic thì có sự khủng bố khó lý giải, nhưng nữ hiệp sĩ này lại sở hữu sự khủng bố mình có thể hiểu được.
Bản thân chỉ nổi lên một cảm tưởng duy nhất rằng cô ta là con người nhưng không phải con người.
Với Girista thì tôi còn sẵn sàng tinh thần chiến đấu, chứ với nữ hiệp sĩ này thì không thể nào.
Nhưng thoạt nhìn thì đây không phải kiểu người cuồng chiến không lý trí. Vậy trước tiên là nói chuyện đã.
“Đối thủ cái quái gì chứ, con ả này tự dưng lao đến chém tôi đó. Đánh trả lại thì có gì xấu hả?”
“Chuyện… chuyện đó…”
Ồ, có thể áp chế được đấy.
“Tự dưng cô ta chạy đến giết tôi mà không để cho tôi giết sao? Éo hiểu đâu ra luôn. Bộ vặn vẹo đạo lý là chuyện vị hiệp sĩ đây thường làm à? Lần đầu nghe luôn đấy nha.”
“Ư…”
Cô ta đang bối rối. Dĩ nhiên là nếu quen biết Girista thì nhất định cô ta sẽ biết sự cuồng chiến của ả rồi.
Tội lỗi đang nằm hết về bên kia, giờ thì cứ lấn tới… Khoan đã, mình đang làm cái quái gì đây?
Vừa đúng dịp thế này thì cứ moi thêm chút thông tin từ nữ hiệp sĩ này đi.
Một người phụ nữ chỉ nhìn thôi đã thấy mạnh khủng khiếp rồi. Tôi cũng cần phải biết chi tiết về cô ta để giúp ích cho đại ca nữa.
“Nếu muốn thả người thì đi bồi thường chứ đừng có nói nhảm kiểu kia. Cơ mà tôi cũng không cần mấy chuyện tám nhảm, cô phải cung cấp thứ gì đó có giá trị ấy.”
“Tiền bạc thì tôi không có bao nhiêu cả.”
“Éo phải giải quyết bằng tiền đâu. Đưa ra thông tin gì đó đi, tại sao Girista lại tấn công tôi hả? Cô là ai? Có quan hệ gì với ả?”
“….”
Ồ ồ, cô ta đang lộ vẻ khó xử rất dễ nhận ra luôn.
Có vẻ như là một hiệp sĩ nghiêm túc hơn mình tưởng. Vốn là người quen của Girista thì đã không có chỗ đứng rồi, đừng hòng để ta buông ra!
“Vậy thì để tôi trả lời nhé.”
“Hử? Ngươi là tên… nào... ngươi… ngươi… Híc!?”
Tôi bị phân tâm bởi vị hiệp sĩ nên chẳng hề nhận ra sự tồn tại của kẻ đang bước đến bên cạnh.
Không, bản thân đã khởi động ma pháp Truy Tìm vì cảnh giác đám người khác xen vào, nhưng hắn hoàn toàn không bị vướng vào ma pháp của tôi.
Kẻ vừa mới xuất hiện là gã đàn ông bên cạnh Ekdoic hôm qua.
Ơ… ủa? Ngài bản năng đang inh ỏi… Đau… đau quá đi!?
Có gì đó khác hoàn toàn so với hôm qua, quá khủng bố… khủng bố hơn hẳn lúc ấy.
Cái gì mà trộn lẫn rất nhiều rồi khủng bố đến mức cực kỳ vô lý gì đấy… A, mình chẳng thể mô tả thành lời luôn.
Chờ đã ngài bản năng, xin hãy bình tĩnh lại, nếu cứ đá thùm thụp vào tim tôi như vậy thì… A, ý thức mình…
“…Lâu lắm rồi tôi mới lại trải nghiệm chuyện đối phương ngất đi khi gặp mặt đấy.”
“Từng có luôn ư…”
Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó, nhưng bản thân chẳng thể lý giải mà dần mất đi ý thức bởi vì ngài bản năng.
Cảm nghĩ của đại ca khi nhìn thấy hai người đó là “Đúng là tao cảm nhận được khí tức bất ổn từ Ekdoic, nhưng lại chẳng nhận thấy uy hiếp gì từ gã đàn ông kia cả.”
Ừ thì đúng là sự dị thường trong ma lực của Ekdoic khá là khủng bố đấy, chắc là mấy kiểu như Ma Tộc hử? Nhưng tôi lại cảm thấy gã đàn ông kia còn khủng bố hơn nhiều.
Mặc dù không thể cảm nhận ma lực từ ma pháp Truy Tìm, nhưng ngài bản năng đã bảo rằng kẻ đó rất khủng bố.
Cơ mà bảo giải thích thì tôi cũng chả biết nói như thế nào, nói chung khủng bố chính là khủng bố.
…Mình chỉ biết nói khủng bố thôi ư…
Nhưng đại ca thấy vậy lại bảo tôi thích làm gì thì làm.
Chuyện này cũng không phải là đại ca đối xử lạnh lùng với tôi.
Mặc dù ban đầu thì tôi cũng nghĩ vậy và lộ vẻ buồn hiu, nhưng đại ca lại tiếp lời.
“Harkdoc, mặc dù đầu óc mày chỉ là hạng xoàng, nhưng về năng lực cảm nhận nguy hiểm thì tao có thể tự ngạo rằng kể cả nơi khác cũng không có ai vượt qua mày. Một khi chỉ có mày đánh hơi được nguy hiểm thì cũng chỉ có mày mới có thể đuổi theo nó. Nếu mày cho rằng cần thiết thì cứ tự hành động, khi chỉ có một mình thì mày cũng sẽ không miễn cưỡng hành động gì cả.”
Đại ca lúc nào cũng cảnh cáo tôi không được làm chuyện thừa thãi.
Nhưng chính đại ca ấy lại ra mệnh lệnh vì xem trọng chuyện tôi cứ bồn chồn muốn làm gì đó.
Tôi chỉ cần thu thập thông tin trong khả năng của mình để giúp đại ca lý giải được sự nguy hiểm của gã đàn ông đó.
Bản thân sẽ không miễn cưỡng, việc giải quyết cứ ném hết cho đại ca là được.
“…Nhưng phải tiếp xúc hắn như thế nào đây…”
Nếu chỉ là tìm kiếm thì cũng không khó lắm… chắc là vậy.
Cứ hỏi bọn người tại Liod về chỗ ở của Ekdoic rồi đi dạo quanh thì hẳn là sẽ gặp được thôi.
Tuy nhiên, trong trường hợp đó thì khả năng cao là hắn sẽ nhận ra và phục sẵn không chừng?
Vốn dĩ Ekdoic cũng đủ khủng bố rồi, tôi muốn cật lực né tránh chuyện chiến đấu với gã.
Nhưng dù có tìm ra thì phải tiếp xúc như thế nào chứ?
Tôi không có tài năng diễn xuất, liệu sau khi tiếp xúc thì bản thân có thể nắm giữ thông tin đầy đủ không?
Không thể nào rồi… Chưa nói tới chuyện lường gạt hắn ta, tôi tuyệt đối không thể nào dùng phương pháp chính thống để hoàn thành ý đồ được.
“Uooo… Nghĩ đi, nghĩ đi ta ơi! Nếu không thể hiện điểm tốt cho đại ca xem thì chẳng phải mày chỉ đang run rẩy sợ hãi thôi sao!?”
“Nè, anh có tiện không vậy~?”
“Ồn ào! Ta đang suy nghĩ đây này!”
Gã đàn ông đó trông không giống như có sở trường về cận chiến.
Hay là cứ bắt cóc đi nhỉ?
Cho dù hắn có thông minh đi nữa thì không chừng dùng sức sẽ có khả năng…
“Nè~, tôi bảo này~”
“Đã bảo ồn ào rồi cơ mà! Còn làm phiền nữa là đập chết mẹ mày đấy!”
Thiệt tình, cái tên quái nào lại cứ làm phiền mình thế!?
Tôi ngẩng mặt lên rồi hướng tầm mắt về chủ nhân âm thanh có chút kéo dài kia.
….Ửm?
“Ara~, anh chịu chém giết với tôi sao~? Vậy thì quá tiện lợi rồi nhể~”
Mái tóc ngắn màu đỏ như rực cháy, hình xăm móng vuốt lớn ở mắt phải… cùng với thanh đại kiếm có những lưỡi dao như răng nanh lởm chởm đang vác sau lưng…
Hiển nhiên là một người có trí nhớ kém như tôi cũng biết được cô ta là ai.
Nữ mạo hiểm giả hoạt động ngầm tại Liod, Girista.
Nếu nhìn thấy thì tuyệt đối không đến gần, không nói chuyện, không khiêu khích. Một con ả cuồng chiến đầu óc điên khùng đến mức mọi người đều ngầm thừa nhận những quy tắc ấy.
Girista đó đang nắm chặt cán đại kiếm mà cười.
“…Cô có chuyện gì muốn nói chăng?”
“Trước tiên thì chúng mình cùng chém giết lẫn nhau đi~? Thế thì sẽ nhanh hơn đó~!”
“Tay cô nhanh thì có ấy!?”
Tôi nhảy sang ngang né tránh thanh đại kiếm chém xuống, đồng thời thì chiếc bàn cùng ghế cũng bị chặt ra thành hai.
Không ngần ngại mà chém luôn. Tôi từng nghe ả ta nguy hiểm, nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ!?
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu náo loạn vì công kích vừa nãy, cứ tiếp tục ở trong quán rượu thì không ổn.
Chuyện không ổn chính là nếu bị cấm đến đây thì chỗ tôi có thể thư giãn sẽ giảm đi mất.
Tôi không thể nào có thể nói chuyện với cô ta, vậy thì chỉ còn cách chiến đấu thôi.
“Nào nào~, cứ nhào tới đi~!”
“Đừng có giỡn mặt! Lỡ ta bị cấm đến quán quen thì phải làm sao hả!?”
Girista vẫn nở nụ cười, không nói gì mà tiếp tục vung kiếm.
Ta đây còn đang trào dâng nước mắt vì cơm rượu bị đập nát dưới đất kia kìa, con súc vật này!
Tôi chạy trối chết lao ra ngoài quán rượu. Điều tiên quyết là phải thay đổi địa điểm.
Xung quanh cũng có một ít người, quả nhiên là cuốn cả người thường vào thì sẽ không ổn tí nào.
“Mấy người rời khỏi đây mau! Bị cuốn vào là sẽ chết___!”
Tôi một lần nữa né tránh Girista vừa lao ra khỏi cửa quán rượu vừa chém xuống.
Vì vũ khí quá lớn nên ả ta cứ vụt tứ tung, nghĩ đến kết quả nếu lỡ bị đánh trúng nên tôi chẳng thể nào thoải mái được.
Song, nhờ màn chào sân hoành tráng đó mà đám người xung quanh bắt đầu chạy khỏi nơi này.
Nếu bản thân chạy không khéo thì sẽ cuốn bọn họ vào chuyện này, thế thì tôi chỉ còn cách áp chế ả ta tại đây.
Tôi lấy ra đôi tonfa giắt bên hông.
Cổ tay tôi xoay chúng hai ba vòng để xác nhận sức nặng và chiều dài của nó.
“Ara~, đó là vũ khí của anh sao~? Trông đơn điệu quá nhỉ~?”
“Ờ đó, xin lỗi vì đơn điệu nhá.”
Tôi không có khiếu dùng những vũ khí dài như kiếm hoặc thương, cả chiến đấu tay không cũng không vì chẳng thể ổn định việc Cường Hoá Ma Lực, cho nên kiểu vũ khí thế này với tôi là ổn nhất.
Về độ cứng thì nó được sử dụng tài liệu hạng nhất đấy, dùng làm khiên thì hiệu quả… cũng không tốt lắm.
Thanh đại kiếm của Girista nặng nề đến mức cả tiếng bước chân của cô ta cũng đang gào thét.
Nếu dính phải cú quét ngang thì cả cơ thể mình đều sẽ bị văng đi, cho dù bất cẩn cũng không thể tiếp nhận trực tiếp một đòn giáng xuống, bằng không mình sẽ bị đập bẹp mà chết.
“Nhưng làm được đến đâu thì phải thử mới biết được phải không!”
Girista giơ kiếm thật cao mà lao đến.
Cũng không phải tôi không thể bước đến đánh trước một đòn… nhưng lỡ ả ta mà chịu được thì tôi sẽ đột tử khi ăn phải một đòn trả lại.
Trước tiên là sang ngang… Thôi chết!
Ngay khoảnh khắc tôi định di chuyển sang ngang bằng động tác tối thiểu, ngài bản năng bỗng báo động trong đầu rằng hành vi này sẽ khiến tôi chết đi.
Không cần thiết phải lý giải tại sao, nếu ngài bản năng đã bảo vậy thì cứ nghe theo thôi!
Tôi né về phía sau xa hơn mức cần thiết.
Nhưng nhờ vậy mà tôi đã hiểu được ý nghĩa của sự nguy hiểm mà ngài bản năng báo động.
Quỹ tích thanh đại kiếm vốn chỉ có một đường thẳng hiện đã chia thành hai.
“Ara~, anh biết về thanh kiếm này sao~?”
“Ừ thì ta cũng từng nghe rằng ngươi là kẻ dùng Ma Kiếm.”
Thanh đại kiếm cứ cạp cạp đóng lại mở ra, hơn nữa lại còn ngoe nguẩy lổn nhổn. Bộ nó là miệng thú hay gì?
Có thể mở ra ngay lúc hạ xuống tức là nó có thể đóng ngược lại sao?
Uwa, phiền vãi đái! Như vậy thì khó né quá rồi!
Nhưng không chỉ thế, cả ma lực lưu chuyển xung quanh của tôi cũng bị biến mất một phần.
Vậy là nó ăn cả ma lực nữa, chẳng phải quá xung khắc với cách tôi chiến đấu ư.
Cơ mà cách chiến đấu của Girista vẫn lấy thanh đại kiếm làm chủ thể nên còn đỡ chút.
Tôi thở sâu một cái, xoay hai tonfa hai bên một vòng.
“Thật vui khi anh không sợ hãi đấy~, chém giết như thế mới gọi là vui chứ~”
“Ai lại thèm chém giết chứ. Ta éo rảnh đi chơi bời với tên điên như ngươi. Ta sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi.”
“Thái độ nhàm chán quá đi~, nhưng tôi thích mẫu đàn ông ương ngạnh vậy đó~”
“Vậy sao? Nhưng kiểu người yêu thích của ta là phụ nữ hiền thục lan toả yêu thương chứ éo phải vung kiếm chặt chém như vậy.”
Nếu rơi vào cuộc chiến sức bền thì chắc chắn bên tôi sẽ gặp bất lợi, vậy thì cần phải kết thúc cho nhanh.
…Vừa đúng dịp để thử nghiệm kỹ năng đó, dùng ngươi làm chỗ cho ta luyện tập vậy!
-------------------------------------------------------------------
Trong lúc tôi rời mắt thì Girista đã biến mất.
Theo như lời anh ấy nói, dường như vì nghe được chuyện của anh ta nên khả năng cao là Girista sẽ đi thử gã đàn ông bên cạnh Jestaff.
Và nếu họ gặp nhau giữa phố thì nhất định một cuộc chiến sẽ được tiến hành.
Chính vì vậy, chúng tôi đang chia ra đi tìm Girista.
Chúng tôi chia nhóm theo những người có thể đơn độc ngăn chặn Girista như tôi, Ulffe và Ekdoic.
Tôi thì hiện đang bước đi trong phố với anh ấy…
“Được rồi, giờ thì Girista ở đâu đây.”
“Anh lại lộ vẻ thảnh thơi như thế… Tại sao anh không cảnh giác thêm một chút nữa đi? Nếu Girista làm loạn thì chẳng phải chúng ta sẽ không tránh được chuyện bị nổi bật sao?”
“Có lẽ là vậy thật nhỉ.”
“…Đừng bảo rằng anh đã tính cả chuyện Girista đi tìm kẻ đó đấy?”
“Hahaha, cô đang nói chuyện gì vậy ta?”
“Này, nghiêm túc trả lời đi. Đây có phải sách lược gì đó của anh không?”
Đây không phải anh ấy thường ngày… mà gần giống như phiên bản mà tôi không thích hơn.
Có vẻ anh ta vẫn chưa hoàn toàn chuyển đổi, nhưng tôi vẫn có thể trông thấy đôi chút biến hoá.
Anh ta vừa cố tình lộ vẻ mặt suy nghĩ vừa nở nụ cười có chút châm chọc.
“Cũng không đến mức sách lược gì đâu. Hành động của tôi chỉ giống như ném đá vào hồ và xem tình hình của mặt nước thôi.”
“…Không phải hiện tại chúng ta nên hành động thận trọng hơn ư?”
“Chúng ta vừa mới bắt giữ được đám người trung gian, sẽ không có gì lạ nếu đối phương nhận ra rằng có một ai đó đang tìm kiếm bọn chúng. À mà đó là lý do ngoài mặt thôi nhé?”
“Vậy thì nói lời thật nhanh đi, tôi không định tận hưởng cuộc trò chuyện dài dòng với anh của lúc này đâu.”
“Xin lỗi vì khiến cô cảm thấy khó chịu nhé. Nhưng mà bản nào của tôi cũng nhận định rằng mình cần phải chuyển đổi cả. Tức gã đàn ông đó là kẻ khó nhằn đến mức như vậy đấy.”
Hôm qua anh ta cũng nói điều giống như vậy… nhưng kẻ đó thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Chỉ bằng lời của Ekdoic thì tôi không nghĩ rằng hắn là một nhân tài cỡ đó…
Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ đó của tôi nên lại giơ một ngón tay lên mà tiếp tục câu chuyện.
“Ý nghĩa khó nhằn ở đây khác với cái cô nghĩ, Illias. Đối với cô, kẻ khó nhằn có lẽ là người tri thức như Marito, nhưng chuyện này lại không phải. Hắn là trường hợp rất dị thường, dù không bị nhiều người xem là một mối đe doạ, nhưng lại có thể tung một đòn không thể nào vãn hồi từ nơi nằm ngoài thị giác.”
“Nằm ngoài thị giác?”
“Đúng thế, cái kiểu mà bỗng dưng đặt một con cờ hoàn toàn không quan hệ lên bàn cờ, nhưng vì con cờ đó mà thắng thua lại bị nghịch đảo. Rất là phiền toái phải không? Và gã đàn ông đó lại đang giấu diếm và sở hữu thực lực chắc chắn làm được chuyện ấy. Nói chung là thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện hạng người như vậy.”
“Nghe anh nói thì tôi cũng hiểu đối phương là kẻ rất nguy hiểm… Vậy thì anh có đối sách gì không?”
“Có chứ, rất là đơn giản luôn. Song, nếu bỏ bê chuyện đó thì người gặp khốn khổ sẽ là đằng này. Thế nên mới cần phải đi đề phòng nè.”
Có lẽ tôi nên hỏi chi tiết thêm nữa, nhưng hiện tại thì bản thân đã mất đi cơ hội đó rồi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ vang vọng từ xa.
Kẻ có thể náo loạn gây tiếng động lớn như thể chỉ có Girista mà thôi.
Tức là cô ta hiện đang ở giữa trận chiến.
“___Nhanh lên nào, Girista đã bắt đầu trận chiến rồi.”
“Có vẻ thế thật, Girista có thể sẽ thua nên phải nhanh lên thôi.”
“Anh nghĩ Girista sẽ thua ư?”
“Dù đối phương là kẻ mà Girista có thể thắng 9 trong 10 trận, nhưng người như vậy sẽ giành lấy chiến thắng ngay tại lần đầu tiên. Trong tình huống thực lực không khác biệt quá lớn thì kẻ gặp bất lợi sẽ là cô ta.”
Nếu chuyện đó là thật thì chúng tôi cần phải nhanh hơn. Tôi vác anh ta lên và chạy về phía phát ra tiếng động.
“Không phải lần này có hơi xóc hơn mọi khi sao?”
“Cả tôi cũng có lúc muốn xả ra bất mãn trong người đấy.”
“Nói vậy cũng đúng, thế thì tôi sẽ ngoan ngoãn chịu đựng vậy.”
“Coi chừng cắn lưỡi đó.”
Ấy vậy mà tôi lại trở nên không hài lòng như thế này và lộ ra bất mãn với anh ta.
Có lẽ đây là sự ích kỷ của tôi vì mong muốn anh ấy vẫn là anh ấy mà tôi mong muốn.
Nhưng anh ấy lúc này cũng chính là anh ấy, chuyện nhân cách có tính tự chủ vẫn không hề thay đổi.
Bản thân đã từng chỉ trích việc anh ấy phủ định giá trị của mình. Vậy thì tôi có thể được bản thân lúc ấy tha thứ chuyện mình đang phủ nhận anh ấy của hiện tại không…
“Cô muốn sự tha thứ của ai đó ư?”
“___Đừng nói chuyện.”
Tôi chợt giật mình. Cảm giác của anh ấy hiện tại đang trở nên nhạy bén.
Tức là đối phương buộc anh ấy phải nghiêm túc đến như thế, tôi nhất định phải ý thức đến chuyện này.
Chuyện tôi có thể làm rất giới hạn, vậy thì tôi cứ làm hết sức trong khả năng của mình.
Nếu anh ấy đã thể hiện biến hoá tôi không mong muốn vì đối đầu kẻ địch, vậy thì bản thân chỉ cần loại trừ kẻ địch để anh ấy vẫn là người mà tôi hằng nguyện ước.
-------------------------------------------------------------------
“Được rồi, giờ thì làm sao đây nhỉ?”
Tôi vừa nhìn Girista đang nằm trên mặt đất vừa suy nghĩ chuyện sau này.
Mình có nên giải quyết cô ta luôn không? Cứ để con cuồng chiến này sống thì cũng chỉ bị cô ta chạy tới báo thù một cách vô lý thôi.
Tôi bình tĩnh suy nghĩ về điểm lợi và hại giữa hai chuyện giết cùng thả cô ta sống.
Nếu sau này Girista lại xuất hiện thì có khả năng cao đại ca sẽ bị cô ta ngáng đường.
Tôi buộc phải tránh hành động có thể gây bất lợi cho đại ca chỉ vì lỗi từ bản thân.
“Mà kệ, giết luôn thì tốt hơn. Rốt cuộc thì cô ta vẫn mong muốn chém giết đến chết mà.”
Tôi giơ tonfa lên và nhìn chằm chằm sau gáy Girista.
Với người bất tỉnh chẳng thể dùng Cường Hoá Ma Lực thì chuyện đập nát đầu rất dễ dàng.
Mặc dù có hơi ngại vì giết một người phụ nữ bất tỉnh… Không quyết định giết luôn cô ta lúc còn tỉnh chính là sự bất cẩn của tôi, thôi cứ kệ nó đi.
Tôi vung tonfa lên và giáng thẳng xuống.
Đòn công kích nhắm thẳng vào gáy Girista… nhưng nó vẫn chưa thể chạm vào.
“…Là ai?”
Công kích của tôi bị ngăn chặn bởi thanh kiếm của một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Theo bộ dạng thì cô ta không phải mạo hiểm giả, mà là một hiệp sĩ của quốc gia nào đó?
Cơ mà mình tưởng xung quanh không có hơi người mà? Cô ta mọc ra từ đâu vậy?
“Kẻ này là người quen của tôi nên không thể để anh giết được. Nếu anh vẫn muốn như vậy thì tôi sẽ phải làm đối thủ của anh.”
Tôi dùng ma pháp Truy Tìm đọc thông tin của vị nữ…. Cái quái gì đây!?
Trình độ nhục thể và ma lực hoàn toàn vượt khỏi thường thức.
Ekdoic thì có sự khủng bố khó lý giải, nhưng nữ hiệp sĩ này lại sở hữu sự khủng bố mình có thể hiểu được.
Bản thân chỉ nổi lên một cảm tưởng duy nhất rằng cô ta là con người nhưng không phải con người.
Với Girista thì tôi còn sẵn sàng tinh thần chiến đấu, chứ với nữ hiệp sĩ này thì không thể nào.
Nhưng thoạt nhìn thì đây không phải kiểu người cuồng chiến không lý trí. Vậy trước tiên là nói chuyện đã.
“Đối thủ cái quái gì chứ, con ả này tự dưng lao đến chém tôi đó. Đánh trả lại thì có gì xấu hả?”
“Chuyện… chuyện đó…”
Ồ, có thể áp chế được đấy.
“Tự dưng cô ta chạy đến giết tôi mà không để cho tôi giết sao? Éo hiểu đâu ra luôn. Bộ vặn vẹo đạo lý là chuyện vị hiệp sĩ đây thường làm à? Lần đầu nghe luôn đấy nha.”
“Ư…”
Cô ta đang bối rối. Dĩ nhiên là nếu quen biết Girista thì nhất định cô ta sẽ biết sự cuồng chiến của ả rồi.
Tội lỗi đang nằm hết về bên kia, giờ thì cứ lấn tới… Khoan đã, mình đang làm cái quái gì đây?
Vừa đúng dịp thế này thì cứ moi thêm chút thông tin từ nữ hiệp sĩ này đi.
Một người phụ nữ chỉ nhìn thôi đã thấy mạnh khủng khiếp rồi. Tôi cũng cần phải biết chi tiết về cô ta để giúp ích cho đại ca nữa.
“Nếu muốn thả người thì đi bồi thường chứ đừng có nói nhảm kiểu kia. Cơ mà tôi cũng không cần mấy chuyện tám nhảm, cô phải cung cấp thứ gì đó có giá trị ấy.”
“Tiền bạc thì tôi không có bao nhiêu cả.”
“Éo phải giải quyết bằng tiền đâu. Đưa ra thông tin gì đó đi, tại sao Girista lại tấn công tôi hả? Cô là ai? Có quan hệ gì với ả?”
“….”
Ồ ồ, cô ta đang lộ vẻ khó xử rất dễ nhận ra luôn.
Có vẻ như là một hiệp sĩ nghiêm túc hơn mình tưởng. Vốn là người quen của Girista thì đã không có chỗ đứng rồi, đừng hòng để ta buông ra!
“Vậy thì để tôi trả lời nhé.”
“Hử? Ngươi là tên… nào... ngươi… ngươi… Híc!?”
Tôi bị phân tâm bởi vị hiệp sĩ nên chẳng hề nhận ra sự tồn tại của kẻ đang bước đến bên cạnh.
Không, bản thân đã khởi động ma pháp Truy Tìm vì cảnh giác đám người khác xen vào, nhưng hắn hoàn toàn không bị vướng vào ma pháp của tôi.
Kẻ vừa mới xuất hiện là gã đàn ông bên cạnh Ekdoic hôm qua.
Ơ… ủa? Ngài bản năng đang inh ỏi… Đau… đau quá đi!?
Có gì đó khác hoàn toàn so với hôm qua, quá khủng bố… khủng bố hơn hẳn lúc ấy.
Cái gì mà trộn lẫn rất nhiều rồi khủng bố đến mức cực kỳ vô lý gì đấy… A, mình chẳng thể mô tả thành lời luôn.
Chờ đã ngài bản năng, xin hãy bình tĩnh lại, nếu cứ đá thùm thụp vào tim tôi như vậy thì… A, ý thức mình…
“…Lâu lắm rồi tôi mới lại trải nghiệm chuyện đối phương ngất đi khi gặp mặt đấy.”
“Từng có luôn ư…”
Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó, nhưng bản thân chẳng thể lý giải mà dần mất đi ý thức bởi vì ngài bản năng.
Danh sách chương