Ngày diễn ra bữa tiệc, tôi lắc lư trong xe ngựa với bộ lễ phục đã lâu không mặc. Cơ mà tôi còn nghĩ là mình sẽ không bao giờ tham dự mấy buổi tiệc thượng lưu sau khi đến thế giới này đấy chứ.

Dạo này sinh hoạt thảnh thơi quá làm cơ mặt của tôi bị căng cứng cả rồi. Không biết còn có thể nở nụ cười xã giao nữa không. Tôi bóp nắn mát xa khuôn mặt của mình. Nhìn thấy tôi như vậy, người đồng hành nói với vẻ bất an.

“Anh trai này, quả nhiên tôi vẫn không nên…”

“Cô đang nói gì đấy, Luco? Cô làm việc trong lâu đài thì phải biết lễ nghi phép tắc hơn tôi chứ. Bộ đầm đó cũng vô cùng hợp với cô đó. Rất đẹp luôn.”

Người đang cùng đồng hành là Luco. Tôi đã mời cô ấy đến bữa tiệc với lý do đáp lễ chuyện tặng quà. Nhất định không phải mấy lý do tồi tệ như cô ấy dễ dãi đâu. Chắc vậy.

“Nhưng mà liệu tôi có thể trò chuyện với các quý tộc không…”

“Không sao đâu. Đối tượng mà Luco đã chuẩn bị quà tặng cũng sẽ đến. Người đó rất vui mừng, hơn nữa còn vô cùng yêu thích nghệ thuật làm vườn. Nếu cảm thấy gò bó thì cô cứ nói về chuyện chiếc chậu để giết thời gian là được. Bằng không thì cứ tận hưởng ăn uống rượu chè thôi.”

“Ồ, người bạn của anh trai cũng đến sao? Nghe anh nói là giống với bệ hạ, nhưng ngoài điểm đó ra thì vị ấy là người như thế nào vậy?”

Ờ thì là chính bệ hạ luôn đó. Cơ mà giờ thì khoan đã.

“Để xem. Bình thường là một người rất đàng hoàng, nhưng thái độ tiếp xúc với tôi thì lại cởi mở và giống như con nít vậy.”

“Ahaha, vậy thì đó là một người rất hào sảng nhỉ. Thế thì có lẽ tôi sẽ thả lỏng được rồi.”

Tôi nghĩ chắc là không đâu, mà kệ đi. Vừa có dịp nên tôi nhờ cô ấy chỉ cho mấy lễ nghi lễ phép tắc trong khi hướng đến dinh thự quý tộc được sử dụng làm hội trường.

Chuyện bên lề thì những gia tộc được chọn làm nơi tổ chức tiệc sẽ là nhà không có con gái. Cho dù có thì cũng chỉ giới hạn những nơi mà con gái đã kết hôn hoặc định ra hôn ước. Anh ta không muốn để họ dành sự ưu tiên cho con gái và sắp xếp cơ hội cầu hôn.

Ngược lại mà nói, các quý tộc như thế này hầu hết đều là những người ái quốc luôn dốc sức ủng hộ việc tìm kiếm vương phi cho Marito. Tức là tuy cũng tập hợp người tham gia đầy đủ, nhưng họ vẫn nghĩ rằng bằng tính cách của bệ hạ thì nên thực hiện những buổi xem mắt với từng người thì hợp hơn.

Trong khi còn đang loay hoay thì chúng tôi đã chạm đích đến. Vì xe ngựa dừng lại ngoài cổng nên chúng tôi cần xuống xe từ đây. Tôi đi xuống một mình trước để xác nhận hội trường, nhưng Marito thì đã chờ sẵn rồi.

Anh ta nhìn thấy tôi và vui mừng chạy đến. Quốc Vương mà chờ bên ngoài cổng là chuyện gì chứ hả? Không thấy ông quản gia ở lối vào đang run rẩy hồi hộp à.

“Chào bạn của ta. Vào một mình trước thì buồn lắm nên ta đã chờ dài cổ ngoài này đó.”

“Bình thường toàn đi một mình mà giờ nói nghe hay thế nhỉ?”

“Đành chịu thôi chứ sao. Lần đầu tiên ta tham dự tiệc mà thoải mái như vầy mà. Cảm giác thật vô cùng mới mẻ. Cho dù là buổi tiệc nặng nề thì ta cũng vội vàng hơn hẳn.”

Tôi hiểu cảm xúc của anh ta. Dù sao thì Marito sẽ được đi cùng bạn bè đến một nơi cần nhiều phép tắc xã giao mệt mỏi. Nhắc mới nhớ, không biết một trong số ít những người bạn của tôi ở Nhật Bản có khoẻ không nữa. Lần cuối cùng tôi gặp anh ta là hồi đi thăm bệnh. Lý do anh ta nhập viện là vì gặp phải kẻ luỵ tình nên bị đâm. Sau khi trò chuyện một chút với Marito thì trong xe ngựa vọng ra tiếng nói.

“Anh trai ơi, chúng tôi đi xuống luôn được không?”

“A, xin lỗi nhé. Không sao đâu, do tôi nhiều chuyện quá rồi.”

Luco cẩn thận bước chân đi xuống. Cô ấy đang phải khổ chiến với chiếc đầm dài không thường hay mặc. Cô ấy còn vấp ngã vài lần lúc thay quần áo ở chỗ của Ban-san. Dù nói là được học lễ nghi, nhưng đây là lần đầu cô ấy tham gia với bộ dạng thế này nên đành chịu.

“A ưm, đây là người quen của anh trai nhỉ? Tên của tôi là Luco___”

Lúc chúng tôi tán gẫu, có lẽ cô ấy đã an tâm hoàn toàn vì nghe thấy cách nói chuyện không câu nệ của đối phương. Luco chú ý bước chân và bước lại gần giới thiệu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ta thì cô ấy liền hoá đá.

“….A… Aaaaaanh trai?”

Luco vừa phát ra âm thanh như một người máy bị hỏng vừa ken két quay về phía bên này. Quả nhiên cô ấy cũng biết được diện mạo của đức vua. Mà vẻ mặt này chính là thứ tôi thích nhất, ừm.

“Ồ, bạn của ta. Chẳng lẽ đây là người đó?”

“Xin lỗi nhé Marito, nếu mà nói tên anh ra thì cô ấy chắc chạy mất nên tôi mới không nhắc tới.”

“Anh trai!? Đ…đâ… đây không phải bệ hạ sao!?”

“Ừ, tôi có nói rồi mà. Một người giống như bệ hạ vậy.”

“Là chính bệ hạ chứ ai vào đây nữa!?”

Vừa chỉ mặt bệ hạ vừa nói trông cũng dí dỏm phết. Luco nhanh chóng thu hồi động tác lại và cúi đầu thật thấp trước Marito.

“X… xin phép cho cho thần được thứ lỗi thưa bệ hạ! Dù không biết trước nhưng hành vi vô lễ này__”

“Không sao cả. Ở đây thì không…. tới mức không xét đến địa vị, nhưng đây hẳn là trò nghịch ngợm từ người bạn của ta. Ta sẽ không truy cứu ngươi.”

“Đúng rồi đó Luco. Nếu cứ cứng nhắc vậy thì không chịu nổi đâu. Tại vì cô phải ở cùng Marito trong bữa tiệc hôm nay đó.”

“…..”

Khuôn mặt cô ấy đông cứng lại với vẻ khiếp sợ. Điều này cũng hợp lý. Do thái độ của Marito khi tiếp xúc với tôi quá bỡn cợt nên cảm giác có hơi bị nhiễu loạn, nhưng anh ta chính là một vị vua. Chỉ có kẻ điên không muốn sống tại đất nước này mới dám làm ra hành vi vô lễ thôi.

Nhìn thấy Luco bị hoá đá, Marito ôm vai tôi thì thầm với khuôn mặt ngán ngẩm.

“Đúng là với cô gái này thì ta có thể yên ổn trong ngày hôm nay. Nhưng cái gì cũng có giới hạn chứ? Ở chung với một tượng đá thì ta nghĩ không tốt lắm đâu?”

“Cái đó thì phải xem tài cán của anh rồi. Dù sao tôi nghĩ cô ấy vừa đủ để làm người trò chuyện đấy.”

Marito liếc qua Luco. Cô ấy vẫn còn đang hỗn loạn nên chẳng cử động chút nào.

“Nhưng ta không nghĩ là cả hai có thể trò chuyện đâu? Trông cũng chẳng có mấy đề tài chung để nói chuyện cả.”

“Vậy sao? Nhưng đó là cô gái đã làm ra chậu cây tặng anh đấy.”

“___Thế thì cậu phải nói sớm chứ.”

Marito xoay một vòng bước về phía Luco. Và anh ta dịu dàng nắm tay cô ấy lên rồi nở nụ cười.

“Ra cô là người đã làm chậu cây đó ư? Vừa đúng lúc ta muốn thử trò chuyện một lần đấy!”

“Hở? A… khoan đã… hả!? Anh trai ơi!?”

Có vẻ như cô ấy mới vừa nhận ra chậu cây mình chuẩn bị là món quà gửi tặng bệ hạ. Tôi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ như vậy.

“Đó là một món quà tuyệt vời. Tuy rất cảm ơn người bạn đã tặng ta, nhưng ta cũng muốn cảm tạ cô nữa.”

“A không… thật ra… chuyện là…”

“Đúng rồi. Ta đã đọc qua bản hướng dẫn kèm theo món quà và có vài chỗ tò mò. Vậy nên chúng ta hãy thảo luận___”

Tuy giọng điệu vẫn như mọi ngày, nhưng sự hớn hở trong đó hầu như giống với khi anh ta trò chuyện với tôi. Ngoài việc cung kính với Marito đang nói như tên bắn thì Luco chỉ còn sự bối rối trên khuôn mặt.

“Marito, đừng có nói hết chuyện ở bậc thềm chứ.”

“À đúng rồi. Để cô đứng giữa trời lạnh cũng thất lễ quá rồi. Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục trò chuyện ở bên trong nào.”

Luco thẫn thờ được Marito nắm tay dẫn đi. Hình như cô ấy có đang cầu cứu một chút nhưng chắc do tôi tưởng tượng thôi. Cứ bỏ không vậy là được rồi.

“…Mà xuống lẹ đi chứ, Illias.”

Illias bước xuống với tiếng lộc cộc bình thường không thể nghe được. Vì là bữa tiệc nên Illias cũng thay một bộ đồ tử tế.

Chắc là do xấu hổ nên cô ấy không nói gì trong xe ngựa. Tuy cũng chưa có dũng khí xuất hiện trước mặt Marito nhưng có vẻ cô ấy đã sẵn sàng rồi.

“Anh đấy… Luco thật đáng thương…”

Nhìn kiểu gì thì cuộc trò chuyện giữa Marito và Luco cũng đang đi theo chiều hướng tốt.

“Tôi thì thấy đây vừa đúng lúc kết hợp việc cảm tạ Luco và khiến Marito nguôi giận đấy chứ.”

“Tôi mà ở trong vị trí đó thì tâm tình không vui nổi đâu…”

“Còn Illias thì thoải mái phải không?”

“Nói thế chứ tôi cũng lần đầu tiên xuất hiện trong trang phục này đấy…”

Tuy quần áo thường ngày do Saira chuẩn bị rất ổn, nhưng cái bộ dạng lộng lẫy này của Illias cũng không hề tệ. Ngược lại còn tốt ấy chứ.

“Hợp với cô lắm đó. Bình thường cô toàn trong bộ dạng hiệp sĩ nhà quê thôi nên cảm giác rất mới mẻ.”

“Vậy sao, cảm ơn anh. Giờ thì tôi đã hiểu anh nghĩ tôi lúc bình thường thế nào rồi.”

Illias đáp lại bằng nụ cười khiến sống lưng tôi lạnh toát. Cơ mà cái đó là sao? Bên hông của Illias đang có một chiếc đai cố định thanh kiếm thường ngày. Hình như cái bộ đầm đang nghiêng thì phải? Ừ, nó đang nghiêng thật. Đống vải có phải đang gào thét không đấy? “Sao cô lại giắt kiếm trên áo đầm vậy?”

“Tuy đành phải ăn vận trang phục này, nhưng tôi vẫn còn đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ anh đấy. Sao lại không mang kiếm được chứ. Chuyện đó còn có thể lọt vào mắt bệ hạ nữa.”

Nghe cô ấy nói vậy thì tôi cũng không phản bác được. Nhưng kiểu nổi bật này chắc cũng ổn thôi.

“Đưa đây, để tôi mang cho.”

“Nhưng mà…”

“Tôi chỉ cần ở cạnh cô để có thể rút kiếm bất cứ lúc nào là được phải không?”

“Ừ thì đúng…”

“Cô nghĩ bộ đầm đó mà rách thì ai phải đền hả?”

Không thể nào Illias lại sở hữu bộ đầm như thế này. Nếu lục trong mấy bộ đầm từ đống di vật thì chắc được, nhưng có vẻ kích cỡ của Illias và mẹ cô ấy khác nhau. Vì vậy mà đây là hàng thuê từ Ban-san.

“Hừm… đành vậy.”

Cô ấy nói thế rồi đưa kiếm cho tôi. Nặng vãi!? Không phải kiếm phương Tây nặng nhất cũng chỉ khoảng 3kg thôi sao!?

“Sao lại nặng như thế này!? Không phải chỉ là vượt qua hàm lượng thép thông thường đâu!? Bộ nó là thuần kim à!?”

“Sắt thép thông thường không thể chịu được toàn bộ sức mạnh của tôi. Nó được rèn bằng khoáng thạch vô cùng quý hiếm. Là món đồ có giá trị nhất trong nhà tôi.”

Tính kiểu gì thì cũng phải gần 10kg. Vung vẩy cục tạ 2kg thôi cũng mệt rồi, vậy mà con khỉ đột này còn xoay cái thứ này vòng vòng cơ. Thậm chí tuỳ trường hợp mà cô ta còn vung bằng một tay nữa đó?

Bỏ chuyện đó sang một bên, nếu giắt thứ này vào thắt lưng thì quần của tôi sẽ bị tụt xuống mất. Bộ đầm của Illias thật sự đã cố gắng rất nhiều rồi. Tôi không giắt vào hông nữa mà chuyển sang vác kiếm sau lưng.

Trước tiên thì tôi giải thích với ông quản gia rồi đi vào trong. Cơ mà mang kiếm vào buổi tiệc như mạo hiểm giả xấu hổ thật đấy!

Mặc dù xảy ra nhiều chuyện ở cổng vào, nhưng buổi tiệc vẫn không bị đình trệ mà diễn ra bình thường. Ban đầu, các quý tộc lộ vẻ bối rối khi nhìn thấy có kẻ vác kiếm sau lưng, song họ cũng đã quen thuộc các nghi thức xã giao. Chúng tôi lặp đi lặp lại những động tác chào hỏi, tán gẫu một chút rồi tạm biệt.

Quả nhiên là buổi tiệc có sự góp mặt của Marito. Mặc dù các cô gái trẻ không tỏ ra hứng thú gì với tôi, nhưng tôi cũng được quen biết sơ với kha khá quý ông quý bà.

Marito thì hiển nhiên quá nổi tiếng, các cô gái trẻ cứ lần lượt đến gần chào hỏi. Chỉ là có vẻ do đang dẫn Luco theo bên cạnh nên anh ta nhanh chóng ngắt chuyện chứ không hề tán gẫu quá nhiều. Sau khi tình hình đó kéo dài một lúc thì người xung quanh bắt đầu quan sát được ý đồ của Marito. Những kẻ miễn cưỡng tiếp cận cũng dần giảm đi.

Có vẻ như anh ta đang rất hào hứng với chủ đề nghệ thuật làm vườn. Tuy vẫn còn vẻ bối rối và hồi hộp, nhưng đụng đến chủ đề sở thích nên Luco cũng có thể trò chuyện vui vẻ với Marito. Thế này thì cô ấy chắc___vẫn phàn nàn tôi, cơ mà sẽ không quá nặng đâu.

Cơ mà với một Illias chưng diện đang làm hộ vệ thì tôi khó mà tự mình mở lời với mấy cô gái. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút thì tôi tự xem xét lại mình. Hôm nay nên để Illias thoải mái tận hưởng hơn là chú trọng mấy cuộc gặp gỡ định mệnh gì đó của bản thân.

“Hửm? Là tiếng nhạc cụ à?”

Hướng tầm mắt về phía phát ra âm sắc vang bên tai, tôi nhìn thấy một dàn nhạc quy mô nhỏ đang chuẩn bị trình diễn. Các quản gia dọn dẹp mấy chiếc bàn ở giữa, chỉ trong một chốc thì nơi đó đã hoá thành sảnh khiêu vũ. Và cùng với sự xuất hiện của nhạc trưởng, buổi tiệc ăn uống đã trở thành hội trường khiêu vũ.

Những người xung quanh bắt đầu nhảy với đối tượng của mình. Khung cảnh thanh lịch chỉ từng nhìn thấy trên tivi đang mở rộng trước mắt tôi. Thú thật thì tôi còn xuất hiện cả cảm xúc muốn tham dự vào trong đó. Nhưng thực tế thì luôn vô tình.

“…Này, tôi nghĩ không cần phải hỏi điều này… nhưng chắc cô không khiêu vũ được đâu nhỉ?”

“Ừ. Tôi nhớ là hồi nhỏ từng học nhưng giờ đã quên cả rồi. Anh thì sao?”

“Tôi cũng chỉ toàn một tay cầm ly rượu tỏ vẻ ngầu nhìn người khác thôi.”

“Quả nhiên là vậy, thật giống với con người anh.”

Trong lúc hầu hết những người trẻ tuổi đang khiêu vũ thì chỉ có hai kẻ không biết nhảy đang đứng như trời trồng. Ngay cả Marito còn dẫn Luco ra nhảy cơ mà. Lâu rồi tôi mới lại trải nghiệm cảm giác cách biệt thế này. Dù sao thì tôi cũng cực hiếm khi tham dự tiệc nhảy.

“Cơ mà tôi không nghĩ không khiêu vũ lại còn nổi bật hơn đấy.”

“Cũng phải.”

“…Chắc lần tới phải học một chút.”

“Cũng phải…”

Hai kẻ nhà quê hạ quyết tâm cho có. Rốt cuộc thì buổi tiệc cũng kết thúc. Tuy bản thân trong buổi khiêu vũ khá là nhạt nhẽo, nhưng thức ăn thì rất ngon và rượu cũng được thưởng thức đầy đủ. Cho dù mấy cô gái quý tộc chỉ chạy theo Marito, cơ mà vẫn đủ để bổ mắt. Illias trong chiếc áo đầm cũng không hề tệ. Trong xe ngựa, tôi yên tĩnh đắm chìm trong dư âm____

“Anh trai! Anh ác quá đó!?”

Đúng là không thể, quả nhiên vẫn bị mắng. Tiện thể thì Marito đã quay về với vẻ thoả mãn. Dù sao thì không chỉ không bị trói buộc thời gian dài với mấy đứa con gái trong buổi tiệc phiền toái, mà anh ta còn được hào hứng trò chuyện về chủ đề mình thích mà.

Tuy Luco cũng bắt đầu tận hưởng kha khá từ đoạn giữa, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Cô ấy vẫn tức giận với kẻ chủ mưu đáng tán thưởng này. Illias thì vừa mỉm cười vừa nhìn khung cảnh đó. Không thèm nói giúp tôi luôn.

À mà thân phận của Luco cũng lộ ra trước Marito. Có vẻ như anh ta nhớ là từng thấy khuôn mặt này ở đâu đó. Nhưng chắc anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ khiêu vũ với cô hầu gái phục vụ trong lâu đài.

Dù gặp phải tình huống đầy hoảng hốt, nhưng không phải mọi chuyện đều khiến cô ấy sợ hãi. Vì theo kịp câu chuyện của một kẻ đam mê làm vườn nên cô ấy khiến Marito vô cùng yêu thích và được tiếp nhận sự dạy dỗ của người thợ phụ trách khu vườn.

Dẫu vẫn còn lâu mới đến ngày tham dự vào công việc quản lý, nhưng sự ngưỡng mộ đã thăng tiến thành hiện thực. Xét đến chuyện đó thì cô ấy cũng không thể trách móc đến thế này chứ? Không phải nên tha thứ cho người đã sắp xếp nhiều chuyện như vậy ư?

“Chuyện nào phải ra chuyện đấy!”

Không được rồi. Quả nhiên điểm trí mạng chính là tôi đã lộ ra việc bản thân thích thú nhìn vẻ bối rối của Luco. Con đường trở về của tôi được pha trộn giữa kẹo ngọt và thuyết giáo bởi những lời trách mắng, cảm ơn rồi lại phàn nàn.

Ngày hôm sau, Marito đón tôi với nụ cười đầy sảng khoái.

“Cái vẻ mặt đáng hận.”

“Lần đầu tiên ta bị nói vậy khi đón người khác bằng nụ cười đó. Chẳng lẽ có gì không ổn ư?”

“Tôi bị Luco mắng cả đường về. Nhờ vậy mà trong mơ tôi cũng thấy mình bị mắng luôn đó.”

“Hahaha, cái đó chính là do cậu tự tạo nghiệp rồi. Nhưng cũng nhờ cậu mà ta có thể gặp được một cô gái tốt.”

“Thiệt tình. Tôi đã giúp cô ấy bước gần thêm một bước đến giấc mơ trong công việc nghệ thuật làm vườn mà…”

“Hửm? Không phải cậu giới thiệu cô ấy để ứng tuyển cho vị trí vương phi sao?”

“Ơ? ….À… ừm. Đúng là cũng có thể nghĩ theo kiểu đấy.”

Nói thế thì tôi mới nhớ là việc mình giới thiệu phụ nữ cho Marito chính là như vậy. Tôi chỉ định trả ơn Luco đã khiến Marito vui mừng nên mới để anh ta xem xét cho cô ấy một vị trí tốt hơn.

“Nhưng Luco là hầu gái phục vụ trong lâu đài này đó? Không phải người xung quanh sẽ dị nghị sao?”

“Cần gì phải quan tâm chứ. Ta không nhớ mình bị kêu ca về chuyện không được đưa những ai vào vị trí đó cả.”

“Thì hiển nhiên rồi, mấy cái đó gọi là luật ngầm đấy. Cơ mà anh yêu thích Luco như một người phụ nữ sao?”

Đó là điểm tôi tò mò. Nếu chỉ là sở thích thì cũng không phải không có cô gái quý tộc yêu thích nghệ thuật làm vườn.

“Tuy có tham vọng nhưng không lợi dụng người khác. Có ước mơ và nỗ lực mà vẫn không quên đi hiện thực sống. Giáo dục hay lễ nghi phép tắc đều đạt mức tối thiểu. Dù ta nói nhiều về sở thích như vậy, nhưng cô ấy không chỉ không ngán ngẩm mà còn sở hữu tri thức khiến ta phải muối mặt. Diện mạo thì chỉ cần chưng diện một chút là đủ, nụ cười sáng bừng lúc hăng hái trò chuyện. Khuôn mặt lúc bối rối lại càng kích thích. Cậu bảo ta phải phàn nàn về chỗ nào đây?”

Ngoại trừ xuất thân ra thì tất cả đều là điểm cộng với Marito sao?____ Mong là cái cuối cùng không phải điểm quyết định. Chứ tôi không muốn một tên vua như vậy ngồi trên ngai vàng đâu!

“Chỉ là nếu trở thành người ứng cử cho vị trí vương phi thì tôi nghĩ Luco sẽ cảm thấy áp lực nặng nề mà chạy trốn đó?”

“Đúng là có khả năng. Nhưng chỉ cần ta thuyết phục tốt thì không phải vấn đề sẽ được giải quyết sao?”

Marito tràn đầy lòng tin. Anh tự tin đến mức nào vậy? Bộ anh là vua chúa hả? À đúng thật.

“Nhưng cô ấy mà tức giận thì đáng sợ lắm. Đừng có bức ép người ta quá đấy.”

“Ta không phải cậu, và ta cũng sẽ không khiến cô ấy phải tức giận đâu.”

Trời ơi, cái tên vương tử ngầu lòi nào đây? À là đức vua. Không biết Luco sẽ trải qua một cốt truyện ngôn tình như thế nào nhỉ? Tuy tò mò nhưng nhiều chuyện quá có khi lại nguy hiểm.

“Dù sao thì cứ giao cho anh đấy, tôi không quan tâm chuyện về sau đâu.”

“Ta hiểu mà. Nhưng không ngờ lại bị cậu vượt trước rồi.”

Tôi mới là người bị vượt trước đấy chứ? À không, là chuyện đánh cược à.

“Đây chỉ là thoả thuận tôi đề xuất vì ghét phải bị dùng thủ đoạn ép buộc ở lại đây thôi. Nó chẳng phải cạnh tranh ai sắp xếp đối tượng phù hợp trước đâu.”

“Nhưng trong lòng ta thì vẫn cho rằng đó là đánh cược. Thật tiếc quá đi.”

“Anh đấy nhé… Đúng rồi, nếu đã thua thì anh phải nghe theo chuyện tôi nhờ chứ nhỉ?”

“Điều đó là dĩ nhiên. Cho dù không phải đánh cược thì ta vẫn có thể nghe theo yêu cầu của cậu mà?”

Tình cảm nặng nề quá. Cơ mà đống đấy cũng sẽ dần chuyển sang Luco thôi nên không cần để ý.

“Anh tha thứ cho Illias được không?”

“…..”

Ừm, biểu cảm anh ta thoắt cái chuyển thành một vị vua rồi. Quả nhiên tôi đã không sai lầm khi phán đoán rằng sẽ không có cơ hội thoả thiệp nếu không ở trong trường hợp này.

“Không ngờ cậu có thể thoải mái tha thứ cho Sir Ratzel như vậy đấy. Cô ta đã ưu tiên tính mạng người khác và để cậu gặp nguy hiểm còn gì?”

“Vốn dĩ tôi mới là người kêu cô ấy bảo vệ người dân xung quanh. Việc cô lập bản thân do quên khả năng bị bắt bởi kẻ thứ ba chính là trách nhiệm của tôi. Tôi muốn chịu trách nhiệm đàng hoàng đấy.”

“Và Sir Ratzel cũng không tạo ra thành tích gì đáng kể mà mọi chuyện kết thúc rồi. Cậu có tự nhận thức chuyện đó không?”

Ờ thì Illias đã đánh bại Girista đấy chứ. Chỉ là hỏi ai mạnh nhất trong ba người thì hoặc Ekdoic hoặc Parshro mà thôi. Dù Ekdoic thất bại hoàn toàn trước Lacra vì khác biệt về độ tương thích, nhưng Parshro đã khiến Illias phải khổ chiến chỉ với thực lực thuần tuý.

Dù Ulffe là người ra đòn quyết định, nhưng nếu không có Illias thì em ấy đã không thể hạ gục Parshro.

“Nếu anh bảo Illias phải lập ra công trạng lớn nhất mới tha thứ thì cô ấy đã làm vậy rồi. Nhưng không thể đảm bảo rằng tôi có thể ngồi ở đây nói chuyện đâu.”

“Cậu biết nói đấy nhỉ? Nhưng nếu mà như thế thì thậm chí Sir Ratzel lúc này đã không còn là hiệp sĩ rồi.”

Anh cũng bình thản nói mấy chuyện đáng sợ đấy. Bắt người ta bảo vệ một tên yếu như sợi bún thiu xong lại huỷ hoại cuộc sống của họ chỉ vì không thể bảo vệ được.

“Nhưng tôi không muốn được một kẻ xem mạng người như cỏ rác bảo vệ tôi đâu. Nếu phải vậy thì tôi thà đến Garne một mình còn hơn.”

“Một kẻ khiến nội bộ chia rẽ như cậu mà nói nghe ngây thơ nhỉ? Hay là cậu nhìn lại lương tâm mình một chút xem?”

“Lương tâm thì tôi có mà. Lương tâm méo mó muốn sống bình an ấy.”

Dù thế giới có thay đổi thì phương diện này vẫn không đổi thay. Cho dù là bình thản, là nhiệt huyết với chính nghĩa hay chìm đắm trong suy nghĩ của đám người điên cuồng thì tôi cũng không định thay đổi. Thậm chí hiện tại lại càng không được làm vậy.

“…Hầy, ta hiểu rồi. Trách nhiệm hộ vệ của Sir Ratzel vẫn tiếp tục. Nhưng lúc đi Garne thì ta sẽ chuẩn bị thêm một hộ vệ, cậu sẽ không phàn nàn chứ?”

“Vậy là đủ rồi. Tiện thể thì anh định để ai theo vậy?”

“Cái đó thì ta sẽ suy nghĩ cho đến trước ngày khởi hành. Thực lực thì chưa nói, nhưng ta muốn chuẩn bị một người có thể ưu tiên việc bảo vệ cậu hàng đầu.”

Dù tha thứ nhưng anh ta có vẻ vẫn để bụng. Về chuyện này thì đành phải trông chờ Illias sau này rồi.

“Sir Ratzel, vào đi!”

Sau tiếng gọi của Marito một lúc lâu thì Illias bước vào phòng làm việc. Tuy vẻ mặt không rầu rĩ, nhưng tôi có thể thấy vẻ khẩn trương trong mắt cô ấy.

“Cô đã nghe rồi phải không? Trách nhiệm hộ vệ ta ra lệnh cho cô sẽ được tiếp tục. Nhưng hãy nhớ là không có lần kế. Thế nên cô phải đặt cược con đường hiệp sĩ trong lòng để đối mặt với điều đó!”

“__Vâng!”

“Cược cả cuộc đời của Illias thì tôi cảm thấy áp lực nặng nề lắm đó.”

“Nếu cậu nghĩ thế thì cậu cũng hãy cẩn thận chú ý đi. Cậu nghĩ ta lo lắng tới mức nào khi nghe cậu bị bắt đi không?”

“___Tôi xin lỗi.”

Tôi bị áp đảo bởi ánh mắt nghiêm túc của Marito và thành thật tạ lỗi. Những lúc thế này, áp lực của anh ta thuộc tầng thứ khác hẳn với sự đe doạ và uy nghiêm của đám điên cuồng và hiệp sĩ nữa.

Điều đó khiến tôi sâu sắc nhận thức được rằng Marito cũng là một loại quái vật tồn tại trong thế giới này. Mấy người hiệp sĩ luôn cảm thụ áp lực này hẳn phải vất vả lắm.

“Được rồi, trước tiên thì đã có báo cáo bên phía Garne. Kết quả là [Không có gì dị thường.]”

“Vậy ư? Nhưng theo cuộc trò chuyện lúc nãy thì không phải anh nói như kiểu tôi đi qua đó cũng được sao?"

Nếu Garne xảy ra dị thường thì tôi có thể đi qua đó dưới sự công nhận của Marito, nhưng kết quả này khiến tôi khá bất ngờ.

“Tuy không có gì dị thường, nhưng vốn Garne đã có nhiều điểm khác thường rồi. Lý do ta nói vậy là vì từ lúc Garne thay đổi Quốc Vương, việc cai trị ở đó hoàn toàn không có biến hoá gì cả.”

Ngôi vị ở Garne thay đổi vào vài năm trước. Tức là “không có gì dị thường” cũng không có nghĩa không có vấn đề sao? Nhưng nghĩ sâu xa quá thì khéo lại bị Gestaltzerfall nên tạm dừng ở đây đi.

“Tức là anh đã định cho phép tôi ngay từ đầu rồi sao?”

“Có quyết định thế nào thì cậu cũng sẽ đi Garne phải không? Vậy thì ta phải chọn cách thức ràng buộc chứ.”

Cái tên này nói thẳng thật đấy. Nhưng đến lúc này rồi thì tôi cũng chả để ý nữa.

“Vậy thì việc thương lượng với bên kia cũng đã bắt đầu rồi sao?”

“Ta đã hoàn thành việc thương lượng với Quốc Vương Garne rồi. Nội dung là muốn để nhân tài đáng kỳ vọng học tập cách trị vì của Garne nên xin phép lưu lại thời gian dài cùng với khả năng ra vào phần lớn các cơ sở vật chất. Ngài ấy còn nói rằng cậu có thể xem tư liệu quân sự thoả thích nữa.”

“Được chào đón ghê gớm đấy.”

Nếu là tồn tại cùng đẳng cấp thì việc che giấu thông tin liên quan đến quân sự là điều hiển nhiên. Còn cái kiểu mời xem thế này tức là cho dù bị phơi bày ra thì họ cũng không lo lắng việc bị bắt chước. Nghĩa là họ có tự tin rất lớn vào đất nước của mình.

Cơ mà Marito nhanh thật đấy. Không ngờ anh ta thương lượng với đối phương ngay từ đầu luôn.

“Vậy nên trong lúc theo đuổi vụ việc Larheit thì ta mong cậu cũng tiện đường thị sát Garne. Như thế thì cũng không cần phải diễn, vả lại còn che giấu được mục đích thật sự phải không?”

“Anh nói nghe dễ nhỉ… Tôi không rành mấy cái an dân trị thế đâu.”

“À, chuyện đó thì ta sẽ chuẩn bị một người hộ vệ biết vận dụng đầu óc nên cậu không cần phải lo đâu.”

Thế thì tốt quá. Bảo một dân thường đi điều tra sự tuyệt vời của đất nước láng giềng thì tôi cũng chỉ có thể bình luận một câu nhạt nhẽo như “Tuyệt lắm luôn!” Còn Illias thì chắc là hiểu rõ về quân sự… nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy sẽ chỉ bình phẩm một câu não cơ bắp như “Trông có thể thắng được.”

“Ta sẽ không ngăn cản cậu truy tìm dấu vết của Larheit, nhưng mong cậu đừng theo đuổi quá sâu. Nếu cần sức mạnh thì ta có thể đưa đoàn hiệp sĩ qua. Nhớ phải trông cậy vào lực lượng bên này đấy, bạn của ta.”

“Ừ, nếu Larheit bước qua trước mặt thì tôi sẽ bảo Illias chém hắn, còn không thì cho phép tôi trông cậy nhiều ở anh bạn vậy.”

Thế là nhờ sự hỗ trợ của Marito mà tôi đã hoàn thành công tác chuẩn bị cho cuộc điều tra ở Garne. Vụ việc bắt đầu chỉ vì một quyển sách. Khi bắt đầu lần theo nó thì rất nhiều sự thật được chôn giấu trong bóng đêm đã bị vạch trần.

Chắc hẳn những sự thật đang chờ đón phía trước sẽ lại càng vượt trội hơn nữa. Tuy không hề muốn dính vào, nhưng nếu đã thọc một chân vào mà còn không làm gì thì cuộc sống bình yên hiện tại chắc chắn sẽ bị uy hiếp.

Dẫu không như ý muốn, nhưng vì hoà bình thế giới và nhất là vì cuộc sống hạnh phúc có thể thoả mãn sự an ổn trong lòng, tôi cần phải cố gắng hơn.

-------------------------------------------------------------------

Không ai có thể biết chính xác nơi này là đâu. Một không gian đặc biệt được tạo ra bởi Hắc Ma Vương sở hữu sức mạnh “Toàn Năng” ngày xưa. Ở đó có một chiếc bàn hình tròn khổng lồ. Không hề tồn tại ghế ngồi, chỉ có tám mảnh thuỷ tinh khác màu được xếp cách đều nhau.

Những màu sắc sáng lên trong đó là màu vàng (Kim), màu xanh thẫm (Thương), màu xanh ngọc bích (Bích), màu tím (Tử), không màu (Vô Sắc) và màu đỏ (Phi). Chỉ có thuỷ tinh màu đen (Hắc) và trắng (Bạch) là mất đi hào quang của mình.

“Quyển sách từng nhắc đã bị phong ấn tại Methys một lần nữa. Báo cáo đã hết.”

Âm thanh nặng nề phát ra từ thuỷ tinh màu đỏ. Đó là giọng nói của Phi Ma Vương, kẻ thông đồng với Larheit.

“Rốt cuộc cũng không thể cướp lại quyển sách sao… Đó là quyển sách viết về mình mà… A, xấu hổ quá… muốn chết quá đi…”

Viên thuỷ tinh màu xanh thẫm phát ra thanh âm trong trẻo như băng tuyết nhưng lại mang vẻ thều thào muốn tắt tiếng đến nơi.

“Tên nhóc đó tên là Larheit nhỉ? Cũng tại Phi không chịu sớm biến hắn thành Ma Tộc đó, chẳng lẽ giờ Phi thật sự biến thành kẻ sai sử con người ư?”

Thanh âm trêu chọc với vẻ hài hước phát ra từ viên thuỷ tinh màu vàng.

“Kim thật là, nói như vậy không được đâu đó? Ma Tộc là kẻ sẽ trở thành người thừa kế của bản thân mà? Ra vẻ thận trọng, nóng nảy rồi đến mức không nhịn được. Nhưng dù thế thì làm vậy cũng không hề quá đáng đâu đấy?”

Viên thuỷ tinh màu tím vang lên thanh âm đầy yêu dị. Tuy thuỷ tinh không màu và xanh ngọc bích vẫn toả sáng nhưng chỉ tiếp tục giữ trầm mặc.

“Thất bại của Larheit chẳng phải vấn đề gì cả. Không có kết quả thì không nhận ân huệ gì. Nếu hắn vẫn còn hy vọng thì cứ mang thành tích đến đây là được. Nhưng ta lại nghe một báo cáo khá thú vị.”

“Ồ, là gì đấy?”

“Hắn liên lạc với ta về việc đã xuất hiện kẻ đọc được quyển sách đó. Kẻ ấy cũng là người thuộc hành tinh giống như Yugura.”

Một khoảng lặng kéo dài. Tuy trên chiếc bàn tròn không một ai lộ diện, nhưng lại có rất nhiều cảm xúc xoáy vào nhau. Nếu có kẻ khác xuất hiện ở đây thì chắc hẳn sẽ lập tức phát điên vì không khí hỗn loạn tại nơi này.

“Tức là… toàn bộ chuyện của mình đã bị…. A, muốn chết quá đi…”

“Đúng là nếu đọc trộm bí mật của thiếu nữ thì thất lễ quá nhỉ?”

“Ta không biết Yugura ghi chép bao nhiêu về chúng ta, nhưng quan trọng nhất là kẻ đó biết được chuyện chúng ta có thể hồi sinh dù đã bị tiêu diệt.”

“Yugura là người rất tỉ mỉ nhỉ? Chắc là đã viết vào luôn không chừng?”

“Giả dụ thế thì bây giờ, kẻ biết được điều này chỉ có đám người thuộc Turize và Methys. Nếu chúng hành động thì chúng ta cứ hành động là được. Chắc hẳn không có tên yếu ớt nào trong đây viện cớ không thể hành động vì cơ thể yếu đi đâu hử?”

“Ta thì ngại mấy chuyện lao lực lắm… Cho dù [Phi Đấu Tranh] không ngại thì ta cũng không muốn đứng trên chiến tuyến đâu.”

“Dù sao thì Kim rõ ràng là kẻ yếu ớt mà nhỉ? Chắc là cũng chỉ ăn một phát từ Yugura chứ hả?”

“Ừm, nếu xét về độ nhạt nhẽo của trận chiến thì ta tự tin mình chỉ đứng sau [Hắc Toàn Năng] thôi.”

“Ngừng mấy trò tự ngược bản thân đi, [Hoàng Thống Trị].”

“Là Kim! Ta đã bảo đừng có gọi Hoàng nữa mà! Thiệt tình, cả tên Yugura cũng không hiểu được sở thích của ta!”

“Vậy thì kết thúc thôi, Phi.”

Thanh âm lạnh lùng phát ra từ viên thuỷ tinh màu ngọc bích. Giọng nói đó khiến cuộc cãi vã trở lại yên tĩnh chỉ trong khoảnh khắc.

“Hoá ra vẫn còn đang tỉnh sao, Bích.”

“Trong lúc đang chợp mắt mà các ngươi làm ồn khiến người khác khó chịu như vậy thì ta cũng phải mở miệng thôi. Nếu không có báo cáo nào khác thì nhanh kết thúc đi. Hay là lại muốn ta làm hộ?”

“…Chuyện đã hết rồi.”

Ánh sáng từ viên thuỷ tinh đỏ biến mất. Tiếp sau đó thì màu xanh thẫm và tím cũng tắt đi.

“Đáng sợ quá đi. Kẻ có thể gào lên với đám Ma Vương cũng chỉ cỡ Hắc hoặc Bích thôi.”

“…..”

“Sao vậy hả, Bích? Có cần phải ở lại đến cuối cùng đâu nhỉ? Thứ tự cuối cùng thì cứ giao cho ta – người tiếp sau Hắc – rồi tiếp tục ngủ say là được mà?”

Không biết có phải đồng ý với lời nói đó không mà thuỷ tinh màu ngọc bích cũng tối đi.

“Đáng sợ quá đi. Nói gì cũng cảm thấy Bích khó chịu hết. Thế thì có muốn đánh trống lảng cũng khó nữa.”

Không gian trở nên yên tĩnh. Rốt cuộc chỉ còn thuỷ tinh màu vàng là còn phát ra tiếng nói.

“Này, Vô Sắc. Thi thoảng mở miệng nói chuyện cũng được đó?”

Kim bắt chuyện với thuỷ tinh không màu vẫn còn đang toả sáng. Tuy nhiên, viên thuỷ tinh không hề nói gì mà chỉ im lặng tắt đi.

“Hừm... bộ ta nói gì để bị ghét sao? Tên Ma Vương nào cũng khó ở thật đó. Cơ mà người thuộc hành tinh của Yugura sao… Thú vị thật đấy. Tuy nghe là đang ở Turize… nhưng không biết kẻ đó có đến Garne bên này không nhỉ? Nfufu.”

Để lại tiếng cười thích thú, ánh sáng từ thuỷ tinh màu vàng cũng biến mất. Đã không còn ánh sáng nào chiếu rọi không gian này nữa. Chiếc bàn tròn bị màn đêm đen thẫm bao trùm, chỉ còn sót lại sự tĩnh lặng tại nơi đây.

Trong lúc người dị giới đến từ Trái Đất vạch trần sự tồn tại của đám Ma Vương thì sự tồn tại của anh ta cũng bị phơi bày trước mặt bọn người ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện