Kẻ dị thường được tạo nên bởi môi trường xung quanh là một trong các lý luận của tôi. Kết quả thích ứng vì kéo dài mạng sống dưới hoàn cảnh méo mó sẽ lộ ra sự dị thường từ góc nhìn của người ngoài. Kết quả được khắc ghi ấy mãi trói buộc cách sống của kẻ đó, thỉnh thoảng lại tạo nên con quái vật phản bội lại dự đoán của mọi người.

Vào lần đầu tiên gặp mặt, Zahakva chỉ là một người thường dưới mức trung bình và chẳng có tài năng gì cả. Bản thân cô ta cũng tự nhận thức được điều đó nên khá là nhút nhát và không thể cường ngạnh với người khác. Một thiếu nữ vô cùng rụt rè.

Đối với một thiếu nữ như vậy, thế giới xảy ra chiến tranh như chuyện thường ngày là điều vô cùng tàn khốc. Zahakva mất cha mẹ từ trước khi bắt đầu hiểu chuyện, cuối cùng được nuôi dưỡng bởi người cha từng làm binh sĩ cho quốc gia đã mất.

Tôi không biết, cũng không quan tâm người cha đó từng có địa vị như thế nào, nhưng tôi nhớ là lòng tự tôn của ông ta cao đến mức thừa thãi. Sở hữu một đứa con gái rụt rè thua kém người khác giống như là một sự vũ nhục khó có thể chịu đựng đối với ông ta, vì vậy nên Zahakva thường xuyên bị đánh đập bởi người cha say xỉn ấy.

Cô ta không được ăn uống đàng hoàng, làm sai cái gì là lập tức bị nhốt vào nhà kho. Tôi đã từng cười khỉnh tên cha già ngu ngốc ấy rằng sống kiểu như thế thì làm sao đối phương có thể sở hữu sự tự tin mà ông ta muốn chứ.

Thế nhưng, Zahakva lại có một cơ hội chuyển mình. Có vẻ cô ta đã bị nhện cắn trong một lần bị nhốt trong nhà kho. Vì chỗ ở mất vệ sinh nên vết thương càng trở nên tệ đi, cuối cùng thì bị sốt cao đến mức sắp chết.

Cho dù không thể tự mãn thì đó vẫn là công cụ tiện lợi có thể dùng. Do đó, cha của Zahakva không còn cách nào nên đành phải giao cô ta cho bác sĩ. Và vào lúc ấy, Zahakva đã gặp được Hắc Tỷ.

Hắc Tỷ nhìn thấy bộ dạng của Zahakva và trở nên cực kỳ phẫn nộ. Người cha nên bảo vệ tương lai con cái lại chỉ than vãn về khả năng của nó mà không chịu dẫn dắt, hơn nữa còn đe doạ đến cả tính mạng của đứa trẻ. Đó là điều mà chị ấy không thể nào tha thứ.

Hắc Tỷ ra tay trên nhiều phương diện, tự mình làm chủ mà cứu sống Zahakva. Chị ấy thành lập cô nhi viện để chăm sóc và nuôi nấng những đứa trẻ không có cha mẹ rồi tách Zahakva khỏi người cha. Thậm chí chị ấy còn tát thẳng mặt cha Zahakva đang tức giận. Trong thế giới mục rữa không thể tìm ra giá trị gì, Hắc Tỷ đã cho cô ta thấy một khả năng mới. Do đó, Hắc Tỷ chính là đấng cứu thế trong mắt Zahakva.

Về sau, Zahakva lúc nào cũng nấp sau lưng Hắc Tỷ khiến thời gian giữa tôi và chị ấy bị ít đi. Ấy vậy mà cô ta thỉnh thoảng còn hướng ánh mắt thù hận về phía tôi nữa cơ.

Đối với Zahakva, Hắc Tỷ chính là cuộc đời của cô ta. Chỉ cần có Hắc Tỷ thì cô ta không còn cần gì cả. Bản thân nói cũng không phải lắm, nhưng cô ta đã ỷ lại hoàn toàn vào Hắc Tỷ.

Hắc Tỷ cũng từng nghĩ đến khả năng này khi cứu Zahakva. Dù vậy, vì không muốn cô ta bị giết chết như một công cụ bởi người cha tàn ác, chị ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần gánh vác cuộc đời Zahakva mà cứu cô ta. Tuy rằng chị ấy cũng định dành thời gian để cải thiện, nhưng tôi và Yugura đều có chung suy nghĩ là không thể nào.

Zahakva vẫn rụt rè như thế, nhưng cô ta đã đạt được mục đích sống có thể gọi là duy nhất. Chấp niệm muốn bảo vệ điều đó của cô ta khiến cả Yugura cũng phải thừa nhận.

Đến khi tôi nhận ra thì Zahakva bắt đầu hướng địch ý đến mức dị thường với những kẻ gây tổn hại cho Hắc Tỷ. Và những kẻ tỏ địch ý ấy dần dần biến mất. Ít nhất thì từ sau khi Zahakva bắt đầu nấp sau lưng Hắc Tỷ, đám người hay gây sự với chị ấy đã mất tích khoảng vài chục người.

Nhân tiện thì mùi máu vẫn luôn toát ra từ người Zahakva, nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện đó cả. Dù sao thì Hắc Tỷ đã quyết định sẽ gánh vác điều đó, tôi hay Yugura không trở thành địch nhân của Hắc Tỷ là đủ.

“Lý do Zahakva có thể thức tỉnh trong thân phận Ma Tộc… có lẽ là do cô ta không ở bên Hắc Tỷ lúc ấy.”

Sau khi cho ma vật phục sinh, làn sóng thứ hai lập tức khởi động xâm lược. Trong lúc đó thì tôi nghỉ ngơi cho làn sóng thứ ba. Ngoài ra còn nhằm hồi phục ma lực cho lần xuất trận kế nữa.

Vì quá rảnh rỗi nên tôi đi dọn dẹp phòng thì lại lòi ra tài liệu tóm tắt về bọn Zahakva ngày xưa. Đây là tài liệu tôi lưu lại định dùng trong trường hợp Hắc Tỷ không phục sinh… Giờ nghĩ lại thì sao tôi có thể khống chế bọn họ được chứ.

Ý nghĩa sống của Zahakva đã chết đi như một phần của Hắc Tỷ. Nếu Hắc Tỷ mong muốn huỷ diệt thì cô ta cũng mong muốn điều đó. Cho dù tương lai ra sao, chỉ cần cô ta có thể hoàn thành điều đó là được.

“Muốn chết vì yêu thì cứ chết là được thôi. Nếu có ích thì dĩ nhiên bên này sẽ vô cùng chào đón.”

Cái tôi cầm lên tiếp theo là tài liệu của Lazalicata. Cô ta thuộc tập thể mới tham gia ngôi làng Hắc Tỷ ở. Nói cụ thể hơn thì cô ta là người thuộc vương quốc vừa mới diệt vong.

Lazalicata là con gái của nhân vật có quyền lực trong số đó. Nếu đất nước không diệt vong thì cô ta không phải vương nữ thì cũng là nữ vương gì đó. Mặc dù cô ta cũng chả có khí chất như vậy.

Ngôi làng này vốn dành cho những người mất nước bắt tay hợp tác, nhưng gia tộc của Lazalicata lại mang sự bất hoà vào trong đó. Bọn chúng cứ luôn suy nghĩ làm sao để tái xây dựng đất nước và cố lợi dụng ngôi làng của chúng tôi.

Thực tế thì đúng là có khả năng đấy. Tuy rằng làng chúng tôi từng nằm ở nơi hợp tác của quốc gia khác, nhưng người xung quanh lại có nhiều tín nhiệm đối với ngôi làng. Nếu lấy ngôi làng này làm khởi điểm thì chắc sẽ có rất nhiều người đi theo. Lực ảnh hưởng của Hắc Tỷ và cha lớn đến như vậy đấy.

Lazalicata đã đối địch với Hắc Tỷ ngay từ ban đầu. Bởi vì chị ấy là người mà cô ta phải vượt qua để nắm quyền chủ đạo trong làng vào một ngày nào đấy. Đám người xung quanh cũng kiểu như thế nên bầu không khí ở làng trở nên vô cùng tệ hại trong một khoảng thời gian. Dù vậy, bởi vì mấy người Hắc Tỷ tiếp nhận bọn Lazalicata nên sự khác biệt trong khí chất là vô cùng rõ ràng.

Kết cục thì gia tộc Lazalicata đã thất bại. Chúng không thể cướp đoạt sức ảnh hưởng từ mấy người Hắc Tỷ, hơn nữa còn tự huỷ vì kế sách của người thân trong nhà. Tôi còn nhớ kỷ niệm đẹp khi cùng Yugura cười cợt chúng rằng hãy hợp thành một thể rồi hẵng đi thách thức chị ấy.

Về phần Lazalicata, cô ta đã suýt bị quốc gia ủng hộ ngôi làng hành hình trong thân phận tội nhân. Dường như là Lazalicata bị vu khống do kế sách của người chú của cô ta.

Hắc Tỷ đã cứu Lazalicata ấy ra. Chị ấy chứng minh rằng tội danh đó là giả dối và thành công ngăn chặn cuộc hành hình.

Tức Hắc Tỷ cũng là ân nhân của Lazalicata… Tuy vậy, Lazalicata lại càng cảm thấy căm hận đối với hành động của Hắc tỷ. Việc được cứu bởi đối tượng mình cướp đoạt dường như là nhục nhã khó có thể chịu đựng đối với cô ta.

Thậm chí cô ta còn cố nhận lại tội danh mà Hắc Tỷ đã chứng minh là dối trá cơ. Thật sự không biết đầu óc cô ta chứa cái gì luôn.

Sau đó thì Lazalicata liên tục nhắm tới cơ hội hòng cướp đi địa vị của Hắc Tỷ. Theo lời của Yugura thì Zahakva đã cố giết cô ta mấy lần rồi. Chuyện Lazalicata còn sống chứng tỏ cô ta cũng không phải hạng vừa.

“Cho dù trở thành Ma Tộc thuộc hạ mà vẫn liên tục nhắm đến địa vị của Hắc Tỷ thì cũng là một loại tình yêu méo mó nhỉ…”

Mục đích của Lazalicata từ xưa đến giờ đều là quyền lực. Hơn nữa còn cố chấp nhắm đến địa vị mà Hắc Tỷ nắm giữ. Kể từ khi Hắc Tỷ bị Yugura phong ấn thì có vẻ cô ta đã hướng ý thức ra thế giới bên ngoài… Cơ mà sau khi Hắc Tỷ phục sinh thì địch ý nhập nhằng ấy lại hồi sinh một lần nữa.

“Rồi thì… cái này à.”

Tài liệu của Orphalow dày hơn so với mấy cái khác. Nghiêm chỉnh đọc đống này thì trông đần vãi ra… Mà thôi cứ đọc lướt vậy.

Orphalow là tội phạm. Hắn đã phạm tội rất nhiều, cũng giết không ít người từ trước khi trở thành Ma Tộc. Khác với con nhỏ mắc bệnh ỷ lại và giải quyết con mồi ở chỗ không ai để ý giống như nhền nhện, Orphalow luôn lưu lại chứng cứ mà phạm pháp.

Orphalow là cô nhi lưu lạc tới làng, cũng là bạn thuở nhỏ của Hắc Tỷ và tôi. Tuy nhiên, đó là một gã ghét dính líu tới người khác giống như tôi, và thậm chí còn âm u hơn cả tôi nữa.

Khởi điểm của mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm ấy. Hôm đó đã xảy ra sự kiện rất nhiều gia súc chạy đi và bị ăn bởi thú hoang. Orphalow là kẻ gây ra nguyên nhân ấy và phải chịu trừng phạt.

Lúc đầu thì Orphalow bảo rằng không phải mình làm. Song, rất nhiều chứng cứ và lời chứng đã chỉ ra rằng Orphalow là thủ phạm. Không một người lớn nào chịu tin lời Orphalow.

Song, về sau thì Hắc Tỷ đã điều tra và phát hiện ra rằng những chứng cứ ấy đã được bố trí từ trước, và riêng vụ việc này thì tên đó thật sự không dính líu gì cả.

Vì Orphalow thả gia súc chạy đi và không chịu nhận tội nên đã bị trói trên ngọn đồi hứng nhiều nắng nhằm trừng phạt. Ngoài ra, vì gợi ý từ những người lớn gian xảo kia, đầu của hắn đã bị cố định để hướng lên trên, cả mắt cũng bị giữ để mở ra trừng trừng.

“Mày chính là cái ác. Cứ chịu đựng điều đó đi.”

Những người lớn thốt ra lời ấy khi Orphalow cầu cứu. Hắc Tỷ và cha đã khuyên giải rằng làm vậy là quá đáng, nhưng ngôi làng lúc ấy cũng bị chia thành nhiều phe phái, hai người họ vẫn còn chưa đủ sức để tạo ảnh hưởng.

Kết cục, thời điểm Orphalow được thả ra là vào vài ngày sau, khi mà cơ thể lẫn tâm linh hắn bị hao mòn, nước mắt cũng cạn khô, và phải thừa nhận tội lỗi không hề tồn tại ấy.

Sau đó, Orphalow vẫn bị đối xử như tội nhân. Đám người lớn cười cợt khi nhìn Orphalow phải cầm gậy bước đi giữa ban ngày vì thị lực yếu đi. Bọn trẻ con thì biết được sự trầm trọng của tội nói dối. Cô nhi như Orphalow lúc ấy đã trở thành kẻ làm tấm gương răn đe những đứa trẻ khác.

“Nếu chuyện kết thúc tại đây thì hắn sẽ chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.”

Orphalow ngoan ngoãn trong một khoảng thời gian. Ngoài chuyện hứng ánh mắt ghê tởm từ người khác thì chẳng có thiệt hại gì cả. Dù vậy, khi chúng tôi chuyển từ thiếu niên thành thanh niên thì hắn bắt đầu lộ ra nội tâm đã hoàn toàn biến đổi.

Những gia súc đang ngoan ngoãn đột nhiên nổi loạn mà tấn công chủ nhân. Nhà kho mới dựng lên không lâu bỗng sụp xuống khi chủ nhà bước vào. Những vụ án đáng ngờ liên tục xuất hiện, cả làng lập tức nhận ra chúng là những hành động ác ý của kẻ nào đó.

Không, những vụ án đó đã được bố trí để mọi người nghĩ như vậy từ đầu. Có nhiều thứ được thực hiện một cách có ý đồ để mọi người có thể nhìn thấy và hiểu được.

Dân làng thu thập chứng cứ, nhận định đó là những thứ do Orphalow làm và đến căn nhà nhỏ mà hắn sống. Khi nhìn thấy thứ ở trong thì bọn họ liền biết rằng gã đàn ông ấy đã bước ra ngoài lý giải của bản thân.

Trong đó có rất nhiều thi thể, đó là những người mất tích một cách thiếu tự nhiên trong khi ngôi làng chú ý đến những vụ án nhỏ.

Xác chết nào cũng có dấu hiệu bị tra tấn nặng nề khi còn sống. Không một ai chết đi với khuôn mặt nguyên vẹn. Tôi nhìn thấy điều đó mà nôn cả ra. Thật không thể tha thứ được.

Dân làng nhanh chóng muốn bắt giữ Orphalow, nhưng hắn lại không bị bắt một cách đơn giản như vậy. Hắn cố tình lưu lại dấu vết, dẫn dụ và tấn công người đuổi theo mình.

Dường như những người được hắn cố tình tha sống đã hỏi tại sao Orphalow làm vậy. Và Orphalow đã lập tức đáp như thế này.

“Tôi trở thành cái ác không phải là mong muốn của các người sao?”

Về sau thì Orphalow vẫn tiếp tục nổi điên. Ở ngôi làng gần đó hay quốc gia khác cũng xuất hiện nhiều thương vong, hắn trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt khiến người người sợ hãi.

Cuối cùng thì hắn bị bắt giữ bởi Hắc Tỷ sau khi đạt được sự hợp tác của Yugura và chuẩn bị giao cho quốc gia nhằm hành hình… Chỉ là quốc gia ấy lại phản bội chúng tôi vào thời điểm đó.

Cứ như thế, Hắc Tỷ trở nên căm hận loài người đã biến hắn thành Ma Tộc, bản thân hắn thì trở nên tự do như hiện tại.

Là vì thương hại gã đàn ông mà mình không thể cứu ngày xưa, hay là vì tuyệt vọng với thế giới đến mức xem tội lỗi của gã đàn ông ấy như điều nhỏ nhặt… Tôi không hiểu quyết định của Hắc Tỷ, cũng không muốn hỏi rõ nó.

“Ỷ lại vào người khác, cố chấp với người khác, lý tưởng cái ác. Thiệt là một lũ chả ra gì mà.”

Đám người này rất dị thường. Chính vì vậy nên họ mới có thể duy trì bản ngã trong dòng chảy thời gian mà người thường không thể chịu được. Khiếm khuyết như một con người nhưng lại sở hữu tài năng tuyệt vời cho Ma Tộc. Tôi có chút ghen tị với điều đó.

Tôi tĩnh lặng hơn so với mấy người đó. Ngay từ đầu, tôi đã biết rằng khi trở thành Ma Tộc thì bản thân phải sống trong năm tháng vô hạn như một kẻ phi nhân loại, biết chuyện tinh thần sẽ bị hao mòn vì thời gian trôi qua.

Do đó, tôi không có dũng khí trở thành Ma Tộc của Hắc Tỷ. Đến cuối cùng thì mới trở thành thuộc hạ của Yugura như thế này.

Tôi không cho rằng đó là lựa chọn sai lầm. Nếu như tôi trở thành Ma Tộc của Hắc Tỷ thì có lẽ tôi hiện đang lẫn trong đám ma vật mà bọn dị thường kia dẫn đi rồi.

Cả sức mạnh tôi nắm trong tay cũng vượt xa mấy kẻ dị thường ấy. Chỉ xét kết quả thì điều đó vô cùng chính xác, là một kết quả không thể nào tốt hơn. Tôi không cần phải sợ hãi đám người dị thường ấy như hồi còn là nhân loại, một mình đấm chết cả bọn cũng được.

“____ Nhưng bản thân cứ có cảm giác sai sai chắc là do gã đàn ông đó rồi.”

Một gã đàn ông tép riu còn yếu hơn cả tôi ngày xưa, nhưng tôi lại có cảm giác sợ hãi trước đối tượng như thế. Dù yếu ớt đến mức nào, đối phương vẫn có thể vượt qua cường giả hay kẻ điên tuỳ vào cách sống của mình. Một gã mà tôi muốn cho bản thân ngày xưa thấy đang đối đầu với anh hùng có thể huỷ diệt thế giới.

Đúng thế, dĩ nhiên là tôi tiếc nuối rồi. Tôi tự hiểu rằng mình không thể ngăn cản Hắc Tỷ hay Yugura kể cả khi nắm giữ sức mạnh này, nhưng lại có một tên tép riu lại đang thật lòng muốn ngăn cản họ.

“Được rồi… Giờ thì đi xem tình hình Hắc Tỷ rồi xuất phát vậy… Hửm?”

Hình ảnh từ Sử ma tôi bố trí quanh Hắc Tỷ bỗng có chút dao động. Tôi nhận ra có kẻ nào đó đã tác động nên lập tức tìm kiếm xung quanh.

Hắc Tỷ còn chẳng thể cảm nhận ma lực sẽ không thể cản trở thị giác của tôi. Nếu là trò do Yugura làm thì tôi sẽ không nhận ra. Vậy thì có một ai đó đang muốn đánh lừa ánh mắt của bản thân.

Tôi tìm ra ma lực được dùng để cản trở mà phân tích rồi xác định chủ nhân của nó… Là tên khốn giết người hàng loạt!

“… Không, cái này là…”

Tôi định lập tức chạy đi giết hắn, nhưng tình huống có gì đó không đúng. Tôi tìm thấy thân thể đang nằm của Orphalow, nhưng vị trí của tinh thần lại không rõ ràng. Không chỉ không nhìn thấy hắn bên trong Hắc Tỷ, mà cả dấu vết của gã đàn ông kia cũng… Chỗ này không có dấu vết gì. Vậy thì Yugura có dính líu đến chuyện này rồi.

Không thấy bóng dáng Yugura tại đây tức là anh ta đang ở thế giới giả tưởng được tạo ra bởi năng lực Thống Trị. Dù sao thì tên đó có thể dịch chuyển cả thân thể mà. Sau khi xác định như thế, tôi điều chỉnh sóng ma lực trong không gian mà có vẻ Yugura sẽ tạo ra mà tìm kiếm.

Tôi tìm thấy thế giới giả tưởng vừa được tạo ra. Bên trong là… Đây rồi, Yugura, Orphalow, và cả tên đàn ông kia nữa.

Nếu có Yugura thì Orphalow sẽ không thể gây nên vấn đề gì, nhưng tôi vẫn khá tò mò chuyện gì đang xảy ra. Vì vậy nên tôi liền thử xâm nhập vào trong. Đây đúng là thế giới do Yugura tạo ra, cơ mà tạp nham vãi ấy. Cho dù là đột nhiên tạo ra thì cũng phải làm kỹ càng chút đi chứ.

Tôi xác định liên kết rồi dịch chuyển tinh thần vào thế giới giả tưởng. Ở đó đang có cả ba người mà tôi vừa quan sát được.

“Ồ, Tedral. Cậu có việc gấp à?”

“Cũng có một phần đấy! Yugura, đây rốt cuộc là chuyện gì!?”

“Orphalow có hứng thú với cậu ta rồi chui vào trong Hắc định giở trò nên tôi chỉ thiết kế nên một địa điểm mà thôi.”

“Cái gì…”

Cái tên sát nhân này còn muốn quậy đến thế nào nữa. Không chỉ Hắc Tỷ mà còn cả con bài tẩy của bên này… Ủa? Cái tình huống quái gì đây? Thoạt nhìn thì Yugura chỉ là người trông chừng. Orphalow và gã đàn ông kia rõ ràng vừa đối chọi gì đó. Nhưng tại sao kết quả lại là khung cảnh này? Tại sao chỉ có mỗi Orphalow là đang khuỵu gối trên mặt đất với khuôn mặt tiều tuỵ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện