Đời người có lúc lên lúc xuống, cũng có lúc nhảy núi.

Sau khi nghe Marito kể về chuyện hai anh em thì tôi vẫn còn đang trong cảm giác trầm trọng, thế mà ngày hôm sau lại trở nên vô cùng náo động.

Giải thích sơ qua thì Gradna đã xuất hiện tại Turize, hay nói đúng hơn là tôi phát hiện ông ta đang nằm ngủ tại bãi rác vào sáng sớm.

Ban đầu thì tôi giới thiệu ông ta đến chỗ Ban-san và được chào đón bằng khuôn mặt cực kỳ nhăn nhó.

Tiếp theo là thảo luận về chỗ tập luyện cho Ulffe.

Đương nhiên là không thể nào lại huấn luyện ở vườn sau nhà Illias. Thế nên tôi mới đề xuất việc sử dụng khu huấn luyện của hiệp sĩ tại lâu đài.

Kết quả là các hiệp sĩ nhận ra sự tồn tại của Gradna.

Ngay lúc mọi người đang hiếu kỳ thì Sir Ragdo lại xuất hiện. Và chỉ sau vài chục giây nói chuyện, cuộc quyết đấu đã được diễn ra.

“Và đi đến thời điểm này.”

“Shishou, có chuyện gì vậy ạ?”

“Không gì. Tự dưng câu chuyện lại diễn ra cấp tốc như thế nên anh mới đi ôn lại trong đầu một chút.”

Không cần phải nói, đây là do Gradna khiêu khích Sir Ragdo và ông ấy cũng không chịu thua kém.

Ưm, đây không phải lần đầu tiên tôi chứng kiến trận chiến vượt khỏi loài người, nhưng quả nhiên là những kẻ thuộc cấp bậc mạnh nhất thế giới, tôi chẳng thể nhìn thấy gì luôn.

Thỉnh thoảng cuộc chiến lại phát ra tiếng ầm ĩ rồi xung kích cũng đánh về phía bên này.

Ulffe ở bên cạnh dựng tường ma lực để ngăn lại giúp tôi. Mới không lâu mà em ấy đã trở nên khéo léo như vậy rồi.

Illias thì đang sáng rực đôi mắt khi nhìn vào chuyển động của Sir Ragdo.

Đây chính là trận chiến của những bậc thầy có thực lực trên mình, làm gì có ai mà không háo hức cơ chứ.

Cơ mà theo những tiếng gào thét mà Sir Ragdo thỉnh thoảng phát ra thì dường như họ đang định giết nhau thật ấy chứ.

Có lẽ cần phải can ngăn họ rồi.

“Ulffe, em ngăn họ lại được không?”

“Không thể ạ.”

“Cũng phải… Đành chịu vậy, cứ ngăn Sir Ragdo trước đã.”

“Hửm, anh làm được sao? Kể cả tôi cũng không thể ngăn cản ngài ấy đâu… Không lẽ anh định gọi bệ hạ đến?”

“Không phải, còn có một cách đơn giản hơn nhiều… Leare-chan.”

Tôi nhẹ giọng lẩm bẩm tên cháu của Sir Ragdo.

Ngay lập tức, Sir Ragdo đang chiến đấu từ nãy đến giờ liền di chuyển sang đây rồi dáo dác nhìn quanh.

“Hình như mình vừa cảm nhận được cháu…”

“Sir Ragdo, cứ tiếp tục làm loạn thì không tốt đâu.”

“…Lại bị cậu trên cơ rồi.”

Lý do chỉ gọi tên mà ông ấy phản ứng nhanh như vậy là vì Sir Ragdo vô cùng yêu thương và chiều chuộng đứa cháu của mình.

Tôi đã gặp mặt con bé một lần và đó thật sự là một đứa trẻ rất đáng yêu. Ông ta còn hăm doạ “Cậu mà ra tay với con bé thì ta sẽ không tha thứ, cho dù cậu có là bạn bè của bệ hạ đi nữa.” nữa cơ. Một cô bé 10 tuổi không nằm trong gu của tôi đâu.

“Ủa, Salve, vậy là thôi hả? Boo, đồ gà nhát chết.”

“Gradna, ông còn quá đáng nữa thì sẽ không còn cửa hàng nào bán rượu cho ông nữa đâu.”

“Vâng, ta xin lỗi vì sự láo toét của mình.”

Gradna quỳ gối tạ lỗi với tốc độ ánh sáng. Bộ ông thèm rượu tới vậy hả? Mà đúng rồi.

Kể cả bây giờ ông ta vẫn toát ra mùi rượu. Giao Ulffe cho ông ta thật sự có sao không đấy? “Không ngờ anh lại có thể dễ dàng ngăn cản hai người họ như vậy…”

“Tạm thời mà thôi. Giờ mà bỏ mặc thì hai người này lại chém giết nhau ấy chứ.”

“Ta không phủ nhận chuyện đó.”

“Làm ơn dừng lại đi. Cơ mà với tính cách của Gradna thì đành chịu thật…”

“Ơ kìa, sao lại đổ hết lỗi cho ta chứ? Cậu phân biệt đối xử quá đó?”

“Ông mà lại gây rắc rối thì người khó xử sẽ là Ulffe. Tôi không tha thứ cho mấy kẻ làm phiền đến em ấy đâu.”

“Bảo hộ quá đáng nha.”

“Ồn ào, ông bớt tranh đấu với người mạnh nhất Turize đi. Muốn đấu thì lấy đệ tử ra mà đấu.”

“Ồ, nghe hay đó nha. Vậy ta là Ulffe, còn bên đó là Illias nhỉ?”

Vậy thì lại biến thành người trong nhà đánh nhau rồi, mà tôi cũng không có gì để nói.

“Khoan đã, tôi là thuộc hạ của Sir Ragdo…”

“Có sao đâu. Dù gì thì đội của Salve cũng toàn mấy lão già cả. Salve cũng ngoan ngoãn đi trợ giúp cô bé có tố chất này đi chứ nhề?”

“Sir Ratzel sao… Đúng là cô hẳn cũng sắp đạt đến giới hạn khi tự mình luyện tập rồi. Được thôi, Gradna. Ta sẽ đồng ý lời khiêu chiến của ông.”

“Ơ… khoan đã… Vậy có nghĩa là…?”

“Trong thời gian trống thì ta sẽ chỉ đạo cô. Nhớ chuẩn bị tinh thần rằng độ khốc liệt trong ngày tháng trước kia sẽ không thể so sánh với bây giờ đâu.”

“Vâ… vâng!”

Chậc chậc, vậy là cũng yên chuyện rồi… Cơ mà có phải lão Gradna này khiêu chiến Sir Ragdo vì đã dự đoán được điều này từ đầu không?

Đương nhiên là cũng có cảm xúc cá nhân trong đó rồi, thật là một tên chả ra gì.

“Dù sao thì Ulffe cũng tiếp nhận sự dạy dỗ của Ekdoic. Tập luyện bên ngoài sẽ tốt hơn nhiều.”

“Maya, Ekdoic, Gradna-sensei, và cả Shishou. Có quá trời luôn!”

Em ấy gọi Gradna là sensei sao… Vốn dĩ Gradna mới là người đứng trong vị trí sư phụ, nhưng với Ulffe thì tôi đã vững vàng ngồi tại đó rồi. Đúng là tôi cũng rất vui với điều đó.

Cơ mà Illias thì cùng lắm nghỉ được một ngày nghỉ để tập luyện và giao lưu với người khác, trong khi Ulffe lại có thể đặc huấn mỗi ngày. Khác biệt về tần suất tập luyện là quá xa.

Mặc dù xét đến cách biệt sức mạnh ở thời điểm này thì điều đó cũng không đáng là gì… Nhưng càng nghỉ ngơi nhiều thì động lực của Illias sẽ càng mất đi.

Không còn cách nào, tôi sẽ cố sắp xếp ngày nghỉ kiêm ngày Illias làm hộ vệ trùng với ngày tập luyện với Sir Ragdo vậy.

“Ưm…”

“Shishou sao vậy?”

“Không gì, chỉ là nếu Sir Ragdo đã chịu huấn luyện cho Illias thì anh định chia thời gian cho bên đó, nhưng thế thì anh không biết phải phân bố thời gian để xem bên Ulffe như thế nào.”

“Ulffe không sao cả.”

“Cho dù em không sao thì anh vẫn muốn có thời gian ở cạnh Ulffe cơ.”

“….”

“A, đúng rồi. Để Ekdoic làm hộ vệ là có thể giải quyết được rồi?”

“Anh ta sao… Nhưng bệ hạ thì…”

“Được thôi, ta cũng hiểu là chỉ Sir Domitrucovcon thì hơi khó mà.”

Marito lượn tới từ lúc nào không rõ. Mà đúng là khi họ đã chiến đấu hoành tráng như vậy thì chuyện phải lọt tới tai anh ta rồi.

Sir Ragdo thì đường hoàng lảng đi cứ như chuyện không liên quan tới mình. Đúng là mặt rất dày.

“Không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng vậy đấy, trong khi Ekdoic lại là một trong mấy thủ phạm bắt cóc tôi.”

“Đúng là ta vẫn còn nghĩ ngợi về chuyện đó, nhưng với cậu thì đó chính là một nhân tài cần thiết phải không?”

“Ừ thì đúng vậy.”

Một hộ vệ mạnh mẽ thuần tuý như Illias cũng tốt, nhưng việc tôi mong muốn một hộ vệ có chuyên môn trong lĩnh vực hoạt động ngầm cũng là sự thật.

Dù gì thì tôi có thể giao hầu như tất cả mọi việc cho Ekdoic, anh ta cũng không vướng phải mấy cái giới hạn như hiệp sĩ đạo.

Mặc dù còn xa mới bằng anh chàng ám bộ, nhưng một hộ vệ trông như ninja cũng rất đáng hâm mộ mà.

“Ulffe cũng tán thành! Tốt hơn ông Kara nhiều!”

“Em ghét ông ấy tới mức nào vậy…”

Tôi còn tưởng em ấy đã thân thiết với ông ấy một chút rồi, hay chỉ đơn thuần là em ấy bắt đầu biểu lộ cảm xúc ghét bỏ ra ngoài mặt thôi…

Với ông Kara thì Ulffe chính là cô bé mà ông ấy đã cùng tôi cứu thoát khỏi hoàn cảnh đáng thương kia.

Nếu tôi mà bị Ulffe ghét bỏ như vậy thì có lẽ cũng sốc đến mức không thể trở mình.

Tôi có nên hỏi rõ ràng lý do không… Thật đau đầu quá đi.

“Cách nhanh nhất có lẽ là để Ulffe làm hộ vệ ấy chứ.”

“Năng lực chiến đấu thì không tệ, chỉ là xét đến tâm tình thì cần em ấy cố gắng một chút nữa.”

“Là thế đó, chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, Ulffe!”

“Vâng, Ulffe sẽ cố gắng mạnh lên để sớm bảo vệ Shishou!”

“Không phải là cố gắng mạnh lên để bảo vệ, mà là mạnh đến mức có thể bảo vệ. Ulffe vẫn còn phải hướng về phía trước nữa đó.”

Cơ mà nếu Ulffe trưởng thành đến mức ấy thì không phải tôi lại trở thành gông cùm hạn chế em ấy sao.

Mặc dù đúng là chức vụ bảo vệ người bạn của Quốc Vương rất đáng để tự hào, hiện tại thì Illias cũng thực hiện nhiệm vụ với vẻ thoả mãn.

Nhưng mà tôi muốn Ulffe có thể trở nên lớn lao hơn nữa.

Chẳng hạn như niềm vui khi khám phá thế giới, thứ mà em ấy đã trải nghiệm trong thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương.

Trong khi Ulffe vẫn còn ỷ lại vào tôi thì điều này còn hơi khó, thế thì có lẽ tôi nên cùng em ấy đi thám hiểm nhỉ…

Có lẽ cũng sắp đến lúc tôi cần phải nghiêm túc vạch định kế hoạch cho cuộc đời rồi.

“Shishou đầu óc trên mây.”

“Cái này gọi là đắm chìm vào suy nghĩ đó.”

“Shishou đang chìm?”

“…Đầu óc trên mây là được rồi.”

Sau đó thì tôi dẫn Gradna đến chỗ Ban-san bàn giao và nhờ liên lạc với Ekdoic.

Khi nói chuyện dẫn ông ta đến lâu đài không lâu liền bắt đầu chém giết với Sir Ragdo thì Ban-san thở dài.

“Thật không chịu nổi mấy cái người trong truyền thuyết này đâu… Vừa mới bảo đừng gây chuyện tại đất nước người ta rồi…”

“Có vấn đề gì đâu? Chỉ là đối thủ thử tay nghề nhau thôi mà?”

“Tôi thì bận nhiều chuyện lắm đấy! Làm ơn đấy đừng có gây chuyện nữa!”

“Ban-san, bận bịu tức là có mối gì lớn lắm à?”

“Một thương nhân ta quen biết ở Quama cảm thấy hứng thú với sản phẩm từ khu rừng tộc Hắc Lang và muốn đến Turize để lập một chi nhánh nhỏ ấy mà. Nếu có thể bén rễ kinh doanh ở đây thì giúp đỡ họ lúc này sẽ có nhiều lợi ích hơn.”

“Quama sao… Người thương nhân đó trông như thế nào vậy?”

“Là một người đàn ông trẻ tuổi hơn ta, đã gặt hái thành công tại Quama và vẫn chưa ngừng tham vọng kinh doanh của mình.”

Tính theo tuổi của Ban-san thì chắc là một ông chú 40 50 tuổi nhỉ. Đúng là vẫn còn đủ thời gian để hăng hái làm việc.

Có đủ quyết đoán để đầu tư chi nhánh tại nước ngoài cũng rất bản lĩnh rồi.

Nếu có thể làm thân thì biết không chừng mình lại hỏi được vài sự tình của Quama nữa. Thật đáng mong chờ.

…Không không, nghĩ nhiều quá thì lại chết.

Sao mà bản thân lại thản nhiên định thu thập thông tin liên quan đến Ma Vương chứ. Mình đã chẳng còn vũ khí mạnh nhất rồi.

Đương nhiên là vẫn còn rất nhiều thứ mà một con người không thể chiến đấu có khả năng thực hiện, nhưng vốn tôi chẳng cần phải dính líu gì đến đám người đó nữa.

Hãy cứ tiếp xúc người đó như một thương nhân bình thường thôi.

Vốn dĩ vì là giao dịch với tộc Hắc Lang nên tôi góp mặt cũng không sao… chỉ là dạo này lại quá bận bịu chuyện nghiên cứu ma pháp.

Phải là ngày mà Illias và Ulffe đi tập luyện, cũng không nghiên cứu ma pháp cùng trao đổi thông tin dị giới với Marito… Không biết lúc nào mới rảnh được nữa.

Tôi cũng nên cần một cuốn lịch cầm tay rồi. Chưa từng nghĩ bản thân sẽ cần đến nó tại thế giới này đấy.

Ở chợ thì chẳng thể nào bán, nhân dịp đang ở đây thì luôn mua nguyên liệu vậy.

“Ulffe, anh định mua một chút đồ, em có muốn cái gì không? Cơ mà lát nữa anh còn phải qua chỗ nghiên cứu ma pháp nên không thể mua đồ kích thước lớn đâu.”

“Đúng thế, cũng lâu rồi mới lại đến đây. Cứ để anh ta móc tiền túi đi.”

“Này nhé Illias, thực tế là tôi phải tốn kha khá tiền rượu cho Lacra đấy. Mà nếu mua đồ cho Ulffe thì cũng chẳng sao.”

“A, ưm… ưm… A, cái này…”

Thứ Ulffe chỉ vào là chiếc hộp, nhỏ hơn rất nhiều so với cái rương tôi đang dùng.

Lúc tôi nói về thói quen thu thập của mình thì em ấy cũng tỏ vẻ rất hứng thú.

Vốn dĩ Ulffe cũng rất ít đồ dùng cá nhân, để thu thập đồ vật thì chiếc hộp này là vừa đủ rồi.

“Được thôi, thế này thì quá dễ cho anh.”

“Cảm ơn Shishou!”

Mặc dù khá nhỏ nhưng giá cả lại gần tương đương cả chiếc rương của tôi, nhưng so với phí chế tạo gauntlet thì vẫn chẳng là gì. Đúng rồi, thỉnh thoảng cũng cần phải xem xét để đem đi bảo dưỡng nữa.

Tôi mua chiếc hộp rồi quay lại lâu đài, Ulffe trân trọng ôm chặt lấy nó và vẫy vẫy chiếc đuôi.

Cái ở trong phòng tôi là dạng khoá móc, còn của Ulffe thì có một ổ khoá nhỏ. Cho dù trông không lãng mạn lắm, nhưng đúng là nó vẫn hợp với con gái.

Thật mong chờ bộ sưu tập của em ấy sẽ ra sao.

Sau đấy, tôi bắt đầu công việc nghiên cứu ma pháp từ buổi trưa.

Việc học tập nghệ thuật làm vườn cần ưu tiên của Luco phụ thuộc vào khoảng thời gian trống của người thợ chuyên dụng của Marito. Vì người đó rảnh tay vào sáng nay nên chúng tôi bắt đầu việc nghiên cứu từ trưa.

Tôi tiếp tục những nghiên cứu đã định từ trước, trong lúc nghỉ giải lao thì suy nghĩ ra ma pháp có thể chơi đùa.

Đây chính là quá trình làm việc dạo này của tôi. Những ma pháp nguyên bản vặt vãnh như thế này đôi khi lại có thể tạo nên cơ hội để nảy ra sáng kiến gì đó.

Tiện thể thì hôm nay bắt đầu từ chuyện Luco bảo rằng mình ghen tị với mái tóc óng mượt của Ulffe.

Cả đám nháo nhào, Nora thì tạo dựng nên ma pháp.

Kết quả là như thế này.

“A… anh trai…”

“Shi… Shishou…”

“Đừng nói, đây là do rút thăm trật nên anh không than thở gì đâu.”

“H… hợp lắm đó người bằng hữu… Phụt!”

“À ừm… Nó cũng có màu giống tôi mà, anh không cần phải để ý đâu.”

Đúng thế, màu tóc đặc trưng của người Nhật Bản đã trở thành màu vàng gần giống như Illias.

Đây vốn là ma pháp thay đổi màu tóc, nhưng không phải cái này chỉ đơn giản là tẩy tóc ư?

Hồi đại học thì tôi từng nhuộm tóc nâu chứ cũng chưa biến thành tóc vàng như này cả.

Tiện thể thì màu mắt cũng chuyển từ đen sang đỏ sậm, hoàn toàn biến thành diện mạo của người dân tại thế giới này rồi.

Xét theo phương diện nào đó thì đây là lần thích ứng với môi trường xung quanh đỉnh nhất từ trước đến nay.

“Nhưng không ngờ nó lại không hợp với anh đến vậy… Nếu tóc tôi cũng trở thành màu đen thì liệu trông có nghiêm chỉnh hơn không?”

“Illias thì hợp với màu đấy rồi…”

Đau đớn quá. Nếu hỏi tại sao thì do ma pháp này chỉ là thứ thay thế ma lực mang đặc tính biến đổi sắc tố rồi nhét vào tóc hoặc mắt thôi.

Phương pháp giải trừ rất đơn giản, chỉ cần phóng ma lực từ trong cơ thể ra ngoài thì ma lực tồn đọng sẽ tách ra và trở lại bình thường.

Nhưng tôi lại không có ma lực gì để kéo ra cả.

Tức là tôi phải mang diện mạo này cho đến khi ma lực tiêu tan một cách tự nhiên.

Bản thân còn nghĩ sẽ có gì đó khi thay đổi hình tượng ở tuổi này, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải biến đổi khuôn mặt hay trẻ lại gì cả.

Cơ bản thì tôi chỉ chuyển từ một gã đàn ông với ánh mắt khó ở thành một tên tóc vàng đeo kính áp tròng màu tạo cảm giác giang hồ hơn thôi.

Thôi cứ tận hưởng nó vậy. Giờ thì tôi muốn có áo Aloha với kính râm ghê, để đi nhờ Ban-san làm vài cái.

Và khi tôi mang bộ dạng này đi gặp Marito thì anh ta cười phá lên. Không ngờ tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng hiếm có của Quốc Vương Turize ôm bụng cười lăn lộn.

Mặc dù xảy ra nhiều biến hoá long trời lở đất từ sáng, nhưng tôi không thể phủ nhận mình có cảm giác dần quen với nó.

Không không, Ulffe vừa bái sư chuyên gia cận chiến mạnh nhất thế giới, rồi đằng này lại thay đổi màu mắt với tóc thì toàn là chuyện hiếm đấy chứ?

Có lẽ do xảy ra nhiều chuyện tại chỗ Kim Ma Vương nên thần kinh đã trở nên vững vàng hơn rồi.

Tuy cảm thấy mọi người xung quanh có chút xa cách, nhưng đồng thời lại có cảm giác gần gũi hơn một xíu.

Trạng thái bây giờ vô cùng ổn thoả. Nếu những ngày tháng yên bình này vẫn có thể tiếp tục thì tốt quá…

-------------------------------------------------------------------

Bức tường bao bọc thành đô Turize hiện lên trước mắt.

Thứ đang tiến tới trên con đường chính là một chiếc xe ngựa phẩm chất cao mà thương nhân giàu có hay dùng.

Người điều khiển chiếc xe là một người đàn ông hơn 50 tuổi. Đôi mắt đâu đó lại có chút mờ mịt.

Trong xe ngựa có rất nhiều hàng hoá, cùng với đó là một người phụ nữ kiều diễm đang ngồi.

“A, đây chính là Turize sao? Quả nhiên là di chuyển bằng xe ngựa thì tốn thời gian thật nhỉ?”

Người đánh ngựa không phản ứng gì trước câu nói từ phía sau.

Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục tiến tới, ánh mắt người đàn ông vẫn cứ dại ra.

“Ara, không được rồi, là do mình dùng lâu quá sao? Nếu không nghỉ ngơi một chút thì sẽ bị người ta cảnh giác ấy nhỉ?”

Cô gái di chuyển bên trong xe ngựa, đến gần người đàn ông với khoảng cách có thể dùng tay chạm vào.

Cô ấy đặt hờ tay lên cổ người đàn ông và rót ma lực vào.

“Nào nào, tỉnh dậy đi nhé? Chúng ta đã đến Turize rồi đó?”

“….A, à! Tôi vừa mới ngủ gật sao?”

Người đàn ông đột nhiên tỉnh giấc nhìn xung quanh như vừa mới lấy lại sức sống.

Còn cô gái thì dịu dàng cười và ngồi trở lại bên trong xe ngựa.

“Đúng thế, ông vừa mới mơ màng đó? Chắc đường dài mệt mỏi lắm nhỉ? Trước tiên thì hãy thong thả nghỉ ngơi tại nhà trọ nhé?”

“Cũng phải, cô chắc cũng mệt vì xe bị rung lắc nhỉ. Việc chào hỏi Ban-san thì để mai vậy, trước tiên thì hôm nay cứ nghỉ ngơi đã.”

Chiếc xe ngựa tăng tốc một chút như tuân theo ý thức vừa bừng tỉnh của ông ấy. Người phụ nữ thì yên lặng nhìn quanh bên trong chiếc xe ngựa và nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Các ngươi hãy ẩn nấp bên ngoài một thời gian nhé? Vì ta sẽ để mọi người giới thiệu từng chút, từng chút một.”

Bóng tối bên trong chiếc xe ngựa bắt đầu ngọ nguậy theo giọng nói đó.

Và rồi chúng bò xung quanh chiếc xe ngựa, cuối cùng thì phân tán thành vô số chiếc bóng rồi tản ra tiến vào trong rừng sâu.

“Cô vừa nói gì à?”

“Không có, tôi chỉ lẩm bẩm một mình mà thôi… Thật đáng mong chờ nhỉ?”

Người phụ nữ một lần nữa nở nụ cười. Trong nụ cười ấy không ẩn chứa chút gian dối nào.

“Tử Cám Dỗ”, Tử Ma Vương sẽ lặp lại quá trình như mọi khi.

Giống như lúc nắm giữ các vùng đất ở Quama, cô ta không cần đến sức mạnh của Ác ma.

Người phụ nữ đơn độc đi vào Turize với khuôn mặt đầy thơ ngây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện