Tôi không thể nhớ nổi cái ngày mà những cảm xúc đối với thế giới dần phai nhạt. Nhưng chúng cũng không xa xưa đến mức không thể lục lọi lại trong ký ức. Tuyệt đối sẽ không bao giờ có ngày đó.
Giá trị của chúng dần tan vỡ cứ như đang bị bào mòn từng chút một. Không, giá trị của thế giới không hề thay đổi. Điều đã biến đổi ở đây chính là giá trị quan của tôi đối với thế giới.
Có lúc nhịp đập con tim thúc giục tôi nhìn ngắm khung cảnh xinh đẹp. Có những khi trái tim vấn vương vì lại muốn thưởng thức các món ăn ngon miệng. Có thời điểm trong lòng rung động muốn gặp gỡ những con người tuyệt vời. Tôi hiểu và lý giải được những giá trị ấy của thế giới.
Dẫu như thế, tại sao mọi thứ lại trở nên nhạt nhoà như vậy? Là vì tôi đã biết đến sự tàn nhẫn của thế giới? Là vì tôi đã nếm trải sự khủng khiếp của chốn này? Là vì tôi đã dấn thân vào trong bóng đêm tại nơi đây? Không phải. Nếu vậy thì giá trị quan về những điều tốt đẹp đã không còn sót lại nữa rồi.
Nhất định mọi chuyện vẫn rất đơn giản. Dù ánh sáng hay bóng đêm, dù chính nghĩa hay ác đức. Tôi đã phát ngán với việc phải qua lại trên đường ranh để đối mặt thế giới.
So với bản thân tôi, vẫn có người hạnh phúc hơn, có người đau khổ hơn, có người ưu tú hơn, có người yếu kém hơn. Nói chung là có rất nhiều loại người. Sự kết hợp của nhiều yếu tố, biến đổi dựa theo thời gian và tình huống, nắm giữ, lý giải những điều đó và vận dụng chúng. Làm nhiều việc như thế thì nhất định phải mệt mỏi rồi.
Mấy thứ như nhiệt huyết, cố chấp hay bướng bỉnh đều sẽ trở nên nguội lạnh chỉ vì những dịp nhỏ nhoi. Do đó, tôi mới mong muốn cách sống như thế này. Rất sung sướng, rất an lòng. Xin đừng giẫm đạp lên ước nguyện nhỏ nhoi này. Tôi chỉ muốn sống bình an mà thôi.
Chỉ cần chọn lựa chừng mực, hành động chừng mực, cảm động chừng mực, thoả mãn chừng mực là đã đủ rồi. Nhưng ngay cả như vậy mà vẫn có người làm phiền thì___
-------------------------------------------------------------------
Trong thành đô có một vài quảng trường. Nơi rộng lớn nhất là quảng trường trung tâm, nhưng những địa điểm khác cũng là nơi nghỉ ngơi được người dân yêu quý và mang tính lịch sử. Quảng trường này vốn dĩ là nơi vô cùng náo nhiệt bởi các hoạt động trong lễ hội thu hoạch. Nhưng hiện tại, ở đây lại vô cùng vắng vẻ không một bóng người.
Sau khi được chỉ định địa điểm, các hoạt động tháo dỡ đã lập tức được tiến hành. Dùng lý do giả để giải thích với dân chúng, những người sống trong các căn hộ xung quanh cũng được di tản. Xung quanh quảng trường không còn ai cả.
Các hiệp sĩ đang đứng đợi ở vị trí khá xa. Bọn họ sẽ khống chế nơi này nếu gặp trường hợp bất trắc. Nhưng đó cũng chính là khi anh ấy và chúng tôi đều bỏ mạng.
Hiện ở đây đang có ba người: Ulffe, Lacra và tôi. Giáo Hoàng Eupalo đã không thể chạy đến nơi này. Trước hết, chúng tôi cần phải nói lý do để tránh cho chúng gây tổn thương đến anh ấy.
“Đã đến giờ rồi! Nếu có mặt thì ra đi!”
“A~ra, ara ara, hình như không đủ số người bọn tôi đã chỉ định ấy nhỉ~?”
Girista và sau đó là Parshro xuất hiện. Chúng tôi chưa thấy bóng dáng anh ấy và Ekdoic đâu cả.
“Bọn khốn dám ngó lơ kẻ tao chỉ định sao! Nếu đã không làm theo thì các ngươi đang nghĩ vậy hử?”
“Ngay từ sáng, Giáo Hoàng Eupalo đã rời khỏi thành đô và dạo quanh các ngôi làng. Đây không phải tình huống ngài ấy có thể đến kịp lúc. Nếu bọn ngươi gọi ra có kế hoạch thì ít nhất cũng phải nắm được thông tin đấy chứ.”
“Ái chà, Parshro, việc chúng ta không có kế hoạch bị lộ ra rồi đó~?”
“Vốn dĩ là mày nhảy ra chả thèm suy nghĩ chứ đâu hả con ngu! Nhưng xét ngược lại thì Giáo Hoàng Eupalo đang ra ngoài mà không được bảo vệ đầy đủ.”
“Đúng rồi~, sau khi xong chỗ này rồi chạy đi giết ngài Giáo Hoàng chắc vẫn được nhỉ~?”
“Đừng có giành con mồi người khác chứ con ngáo! Nhưng đã có con mồi khác rồi nên hãy để ta tận hưởng nào.”
“Shishou đâu rồi!”
Ulffe gào về phía Parshro với vẻ mặt giận dữ, nhưng chúng không phải loại người sẽ run sợ trước điều đó.
“Xin lỗi nhé~, bị cậu ta nhìn bằng đôi mắt đẹp quá nên tôi không nhịn nổi rồi~. Nè, có mùi cậu ta phải không?”
Girista giơ thanh đại kiếm ra. Không được để bản thân bị cơn phẫn nộ nuốt chửng. Đúng là trên đó có vết máu rất mới, nhưng chỉ là một ít mà thôi. Tôi không nghĩ đó là vết thương chí mạng, cũng như chưa chắc đó là máu của anh ấy.
Nhưng Ulffe hẳn sẽ biết vết máu đó mang mùi của anh ấy. Lacra ghìm chặt Ulffe đang muốn phóng ra.
“Thôi nào Ulffe-chan! Đừng để bản thân kích động bởi mấy trò khiêu khích rẻ tiền đó chứ!?”
“Đúng vậy, Ulffe. Bình tĩnh lại đi.”
“___!? Shishou!”
Anh ấy đã xuất hiện. Thật tốt quá, anh ấy vẫn an toàn. Tuy trên vai được quấn băng, nhưng ngoài ra thì không có gì dị thường cả. Anh ấy không hề bị trói và vẫn thở một cách bình thường. Song, tôi cũng không thể làm ngơ trước tên Ekdoic đang toả sát khí ngùn ngụt sau lưng anh ấy.
“Ekdoic! Sao lại cởi trói cho hắn hả tên ngu!? Chúng ta đâu có lợi ích gì khi cho hắn tự do chứ?”
“Tôi biết. Nhưng cái hai người muốn chính là một cuộc chiến. Chắc các người cũng đâu muốn đối phương biện hộ rằng không thể dốc hết sức vì có con tin phải không? Khi nào hắn muốn chạy khỏi nơi này thì giết cũng không muộn.”
“Nói cũng phải~. Tôi muốn tận hưởng trận chém giết hết mình với Illias nên cũng không cần mấy kiểu ràng buộc như vậy~.”
“Nếu hắn định chạy thì Parshro cứ dùng lửa mà đốt. Như vậy thì hắn chắc chắn sẽ bị tóm. Cho dù có được người khác che chắn thì cũng sẽ hạ được ít nhất một đứa.”
“Vậy nếu con mồi của mày có bị đốt luôn thì tao không biết đâu đấy thằng khốn! Nếu chuyện đã vậy thì phiền ngươi ngoan ngoãn đứng xem vậy.”
“Ừ, tôi đã định làm vậy từ đầu mà.”
Vẫn không hề thay đổi chuyện anh ấy đang nằm trong vị trí nguy hiểm. Nếu kêu hoặc tự anh ấy chạy trốn thì mục tiêu số một của chúng sẽ chuyển sang anh ấy và nguy cơ lập tức tăng lên nhiều. Nhưng nhìn tình huống như thế thì có vẻ anh ấy đã xoay sở rất tốt rồi.
“Ta đã giăng kết giới đuổi người xung quanh. Thế này thì sẽ không có ai làm phiền khi chúng ta chiến đấu.”
Ekdoic giơ cao hai tay rồi vung xuống. Ngay lập tức, vô số sợi xích rơi xuống từ cánh tay và trải rộng ra trên mặt đất.
“Nào, Lacra Salf, kẻ đã giết cha ta! Bây giờ ngươi sẽ chết để lấy lại danh dự cho ông ấy!”
“…Ưm, Ekdoic-san. Tôi chưa từng giết người bao giờ cả.”
Lacra không thèm để ý bầu không khí. À không, chắc là cô ấy không muốn tiếp nhận những lời nói vô căn cứ mà bản thân không hề biết đến.
“Lacra, anh ta có vẻ được nuôi dạy bởi một Ác Ma mà cô từng tiêu diệt ngày xưa đó.”
“Sao cơ! Hèn gì mà tôi lại có thể cảm nhận rất rõ ràng một sự đặc thù không thuộc về loài người toát ra từ Ekdoic-san.”
Được nuôi dạy bởi Ác Ma ư? Chuyện đó có thể sao? Nhưng nếu thế thì việc hắn thù hận một Lacra chỉ đi săn Ác Ma cũng có thể hiểu được. Cơ mà anh ấy lại có thể hỏi ra được chuyện đấy ư? “Đúng thế. Đại Ác Ma Begragud mà ngươi đánh bại ngày ấy chính là người cha nuôi dưỡng ta khôn lớn! Một kẻ chỉ có địa vị Giám Mục nhưng mang cái mác đầy nhục nhã [phế vật toàn diện ngoài việc chiến đấu] lại khiến cha ta bại cuộc và mất đi toàn bộ danh tiếng. Ta đến đây để đòi lại tất cả những thứ đó!”
“Sao anh nói ác dữ vậy!?”
Đúng là nếu kẻ thù của cha mình là Lacra thì tôi cũng không phải không hiểu được cảm xúc sôi sục mãnh liệt đó. Nghĩ đến việc bản thân có thể mang cảm xúc giống vậy chợt khiến tôi có chút đồng tình với hắn ta.
“A ưm, tôi có thể hỏi thêm một câu được không?”
“Gì hả?”
“Đại Ác Ma Begragud là một Ác Ma như thế nào vậy? Thật xấu hổ, tại vì mấy Ác Ma trước giờ tôi tiêu diệt đều có trình độ giống nhau cả.”
“…Được. Ta sẽ tra tấn đến khi nào ngươi nghĩ ra thì thôi!”
“Tại sao chứ!?”
Một câu khiêu khích tuyệt vời. Nếu là cố tình thì cô ấy làm rất tốt, nhưng có lẽ đó chỉ là lời nói được thốt ra một cách hồn nhiên mà thôi. Vẻ mặt của Ekdoic trở nên hung dữ thêm một bậc.
“Ekdoic, cho con nhỏ không biết tự giác đó một bài học đi!”
“Cả Thượng Thư-sama nữa!?”
Anh ta vẫn như bình thường. Đến lúc này mà còn… Tuy tôi đã bớt đi chút khẩn trương, nhưng vẫn phải lên tinh thần cho trận chiến sắp đến.
Ngay thời điểm tôi đang nghĩ vậy thì Ekdoic đã bắt đầu tấn công Lacra. Những sợi xích thả trên mặt đất giống như có ý chí và phóng tới cô ấy. Nhưng kết giới do Lacra giăng lên đã ngăn chặn đợt tấn công đó.
Cùng lúc đó, Girista và Parshro cũng bắt đầu hành động. Ai cũng có sở trường tấn công diện rộng, chúng tôi phải tránh việc hỗn chiến. Tôi lao tới trước khi Girista kịp di chuyển!
“Cô mãnh liệt thật đó~. Thật đáng mừng~!”
“Xin lỗi nhưng đây không phải lúc đùa giỡn!”
Trận chiến đã được mở màn.
-------------------------------------------------------------------
Illias và Girista, Ulffe và Parshro, Lacra và Ekdoic. Vì biết Giáo Hoàng Eupalo sẽ không tới nên tình huống được triển khai đúng như tôi đã nghĩ.
Về Illias thì tôi hoàn toàn tin tưởng. Thực lực của Lacra thì không thể ước lượng chính xác, phong cách chiến đấu của Ekdoic cũng là lần đầu tôi thấy nên chỉ có thể cầu nguyện.
Vấn đề lớn nhất chính là Ulffe. Sức mạnh của Parshro là hàng thật giá thật. Có thể xem hắn còn mạnh hơn cả đám ám bộ ngày trước. Em ấy chắc chắn không thể chiến thắng bằng phương pháp chính thống. Hoặc là chờ Illias tập hợp, hoặc là cần có một kế sách đặc biệt nào đó.
Người tấn công là Ulffe, Parshro vừa cẩn thận đánh bật từng đòn công kích vừa thỉnh thoảng kiềm chế. Ngày thường, Ulffe luôn luyện tập với các đối thủ trên cơ bản thân. Vì lý do đó mà em ấy có khuynh hướng không sử dụng những kỹ năng quá khó. Em ấy liên tục tấn công cuồng mãnh như muốn đưa động cơ vào guồng vậy. Chỉ những khi bị dồn vào đường cùng thì mới nên dùng kỹ năng mạnh để tìm cách nghịch chuyển.
Bên phía đối diện, ban đầu thì Parshro chỉ xem xét tình hình, sau một thời điểm thì hắn chuyển sang thế công. Khác biệt sức mạnh rất rõ rệt, nhưng phong cách của họ đều trùng khớp với nhau. Còn lại thì phải xem Ulffe có thể phát huy tiềm lực của mình đến đâu, nhưng hiện tại thì em ấy đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Tôi sẽ nghĩ sẵn lời gợi ý cho trường hợp bất ngờ và chờ đợi.
-------------------------------------------------------------------
“Nào! Hãy ngấu nghiến cô ta đi nào~!”
Sau khi trao đổi vài đường kiếm thì Girista đã lập tức giải phóng sức mạnh của Ma Kiếm. Thanh đại kiếm há ra ngậm lại như một con thú. Cho dù có tránh được đòn tấn công thì ma lực xung quanh cũng bị nó ăn đi.
Tuy mỗi lần chỉ bị tước đi chưa tới một phần lượng ma lực, nhưng sẽ là hạ sách nếu kéo dài trận chiến. Chỉ là mọi chuyện cũng không dễ dàng giống như đã nghĩ.
Trong lúc giao chiến, Girista đôi lúc lộ ra sơ hở. Nhưng tôi không được phép tấn công vào, đó là bẫy. Girista là người có lực tay đủ để vung vẩy thanh đại kiếm, hành vi nhuộm màu sắc điên cuồng, nhưng trong lòng còn ẩn giấu sự tinh tế. Đây chỉ là sơ hở do cô ta cố tình tạo ra, chắc chắn tôi sẽ bị phản kích nếu tấn công vào đó.
Nếu đã không tấn công thì chỉ có thể hao mòn đối phương từng chút một. Cuộc chiến sẽ trở thành trận đấu sức bền thay vì đánh nhanh thắng nhanh. Và đương nhiên, nếu không tấn công thì tôi sẽ không thể chiến thắng, trong khi đó vẫn còn Ulffe bên kia nữa.
Vậy thì tôi phải làm sao? Không xâm nhập sơ hở của đối phương mà tự mình tạo ra sơ hở là được. Tôi di chuyển xung quanh và áp chế Girista bằng tốc độ tấn công.
“Thanh đại kiếm này tuy khá to, nhưng cái dị thường hơn nữa chính là độ nặng của nó. Có lẽ nó còn nặng hơn sắt rất nhiều.”
“Đúng rồi~, cái này nặng lắm đó~”
“Phải rồi. Nếu không gia tăng lực tay bằng cường hoá ma lực thì muốn vác lên cũng không thể. Và để vung được nó thì ngươi cần đến lực giậm chân tương ứng.”
“Thế thì sao ch__!”
Cơ thể của Girista trầm xuống theo nghĩa đen. Hiện tại, chỗ đặt chân xung quanh cô ta đã hoá thành cát chứ không còn là đất nữa.
“Là một loại Thổ ma pháp. Liệu ngươi có thể giẫm trên nền cát với trọng lượng như thế không.”
“Không ngờ cô lại ăn gian như vậy đó~?”
“Không khác lắm với kẻ cố tình tạo sơ hở đâu!”
Tôi bước khỏi chỗ đất cứng và giáng xuống một đòn. Girista vung kiếm lên nhưng chân cô ta lại bị lún xuống mặt cát và mất thăng bằng. Cô ta buộc phải chống thanh đại kiếm xuống để miễn cưỡng đứng thẳng lại. Vậy là thanh kiếm đã bị hạn chế, tôi sẽ không cho cô ta thời gian rút lên. Tôi hít một hơi lao đến và chém xuống.
“Một đòn!”
“Là tôi mới phải~!”
Thanh đại kiếm bỗng dưng vặn vẹo một cách kịch liệt. Và chuyện thật như đùa đã xảy ra, thanh kiếm ấy bỗng bẻ thành một góc vuông và mở mồm ra. Ma Kiếm trước đó còn đang chống trên mặt đất đã há rộng hai hàm của mình và chờ đợi tôi lao đến. Dù gây ấn tượng rằng nó là một chiếc kéo cứng cáp, nhưng thực tế thì nó lại mang độ dẻo dai có thể tự do bẻ cong và tuỳ ý đón đánh đối thủ. Đó chính là bản chất của thanh Ma Kiếm này.
Tôi không thể dừng thế công của mình. Ma Kiếm lại một lần nữa lấy lại độ kiên cố của mình và ngậm miệng lại.
“Đáng tiếc quá nhỉ~”
“Ngươi cũng thế.”
“___!?”
Chuyển động của thanh Ma Kiếm ngừng lại. Tôi không gặp vấn đề gì. Việc nó có thể biến thành thân mềm là điều ngoài dự đoán khiến tôi gặp nguy hiểm khi tấn công vào sơ hở của Girista. Nhưng việc nó cứng trở lại chính là nguyên nhân thất bại của cô ta.
Chiếc hàm của Ma Kiếm đã dừng lại vì bị tôi dùng bao kiếm làm gậy chống. Bao kiếm bằng thép dần cong xuống. Thật là… tôi sắp bị Thorid mắng nữa rồi.
Girista sững người lại. Lần đầu tiên tôi thấy vẻ cuống cuồng ở cô ta. Tôi đã nắm rõ động tác chuẩn bị và thời gian cần thiết để cô ta biến thanh Ma Kiếm trở lại dạng mềm dẻo.
“Đồ___”
“Quá chậm!”
Một tia sáng loé lên. Hai cánh tay của Girista bay lên giữa không trung.
-------------------------------------------------------------------
Trận chiến giữa Lacra và Ekdoic là loại một công một thủ. Trong khi Ekdoic điều khiển vô số sợi xích dài tấn công thì Lacra chỉ tập trung phòng thủ bằng kết giới. Dù những sợi xích tấn công mãnh liệt không dứt từ mọi góc độ, nhưng chúng vẫn không thể đột phá được kết giới.
“Ưm… hay là chúng ta dừng lại đi? Tôi thật sự không muốn giết người…”
“Ta là con trai của Ác Ma. Như thế đã đủ lý do để giáo sĩ như ngươi chiến đấu rồi còn gì!”
“Nhưng dù sao thì anh vẫn là con người mà.”
“____!”
Những đợt tấn công lại gia tăng mãnh liệt và Ekdoic càng lúc càng điên cuồng. Từng lời của Lacra đều kích thích tinh thần của anh ta. Cái con này có phải đang cố tình không vậy?
Cơ mà, tôi đã sâu sắc cảm nhận được sự tương thích quan trọng đến mức nào. Công kích phạm vi rộng không thể né tránh. Uy lực từng đòn đều dễ dàng đập nát mặt đất. Trong trường hợp người thường bị cuốn vào thì sẽ biến thành một đống thịt vụn ngay tức khắc. Nếu Ekdoic mà chiến đấu với Ulffe thì em ấy đã đo ván từ lâu rồi.
“Ueee, Thượng Thư-sama! Người này không chịu lắng nghe tôi nói gì cả!”
“Cô cũng đánh nhau đi chứ…”
“Đối thủ của tôi trước giờ toàn là ma vật hoặc Ác Ma thôi đó!? Tôi không biết nương tay đâu!?”
“Đồ khốn!”
Sợi xích của Ekdoic bắt đầu tạo thành hình dạng giữa không trung. Chúng đã biến thành một chiếc rìu khổng lồ có thể bổ đôi cả căn nhà không chừng.
“Nghiền nát và chết đi!”
“Thiệt là, nguy hiểm lắm đó!”
Lacra giải trừ kết giới rồi giơ tay về phía chiếc rìu. Ngay lập tức, chiếc rìu đang giáng xuống bỗng dừng lại ngay trước khi đập trúng cô ấy. Nhìn kỹ lại thì xung quanh chiếc rìu được giăng một kết giới và cản trở chuyển động của nó.
“Mấy vũ khí nguy hiểm phải bị như thế này!”
Ngay khi Lacra trở cổ tay, bên trong kết giới liền xuất hiện vô số đường ngang dọc. Sau đó, cô ấy nắm tay lại.
Những đường kẻ đó lập tức biến thành mặt phẳng, kết giới hoá thành vô số khối hình hộp, trượt khỏi nhau rồi rơi lả tả ra xung quanh. Chúng giống hệt như chiếc hộp trong suốt cắt cơ thể người trong ảo thuật vậy, nhưng ở đây thì không có màn biểu diễn nào cả. Lacra đã dùng kết giới ngăn chặn chuyển động của đối tượng, kế đó liền phân giải kết giới cùng thứ bên trong. Chiếc rìu khổng lồ được cấu thành bởi vô số sợi xích bị cắt nát cũng bởi vô số đường ngang dọc.
Sau khi giải trừ kết giới, những sợi xích bị cắt thành nhiều đoạn rơi xuống mặt đất. Ra là vậy, nếu dùng thứ đó lên sinh vật thì cô ấy có thể giết chết hầu hết bọn chúng.
Về khuyết điểm thì là về kết giới bản vệ bản thân. Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng Lacra vẫn có một khoảng thời gian lệch để phát động và điều khiển kết giới ở cự ly xa. Trong trường hợp đối phương di chuyển nhanh chóng thì sẽ khó mà nhắm chuẩn. Nhưng nếu đối phương ngạo mạn hoặc thân thể cao to thì sẽ có khả năng. Song, kỹ năng vừa nãy có thể hạ gục đối thủ lần đầu đối chiến với tỷ lệ rất cao. Việc cô ta dùng nó chỉ để vô hiệu hoá vũ khí của Ekdoic chắc là do cẩu thả rồi.
“Nào, hãy bỏ cuộc đi. Vũ khí của anh đã hỏng rồi đó!”
“Hỏng? Đâu cơ?”
Sợi xích Ekdoic nắm trong tay bắt đầu di chuyển và quấn lấy những mảnh vụn vương vãi xung quanh. Ngay sau đó, mấy sợi xích bị cắt nát ấy một lần nữa trở lại hình dạng ban đầu cứ như vừa hoá thành thể lỏng vậy. Không chỉ thế, sợi xích lúc nãy vốn chỉ đủ để bao quanh cánh tay của anh ta. Nhưng bây giờ thì chúng rõ ràng lại tăng lên. Số lượng tổng cộng đã đủ để nhét đầy bên trong một ngôi nhà rồi. Sợi xích đó hẳn cũng là một thứ vượt ngoài thường thức giống như Ma Kiếm của Girista.
“Ồ, tiện lợi thật nhỉ.”
“Đây chính là phẫn nộ, là oán niệm của ta! Chúng là những sợi xích vô hạn không bao giờ có thể bị nghiền nát!”
Từng đợt công kích lại một lần nữa đánh về phía Lacra. Cô ấy lập tức giăng kết giới và chuyên tâm phòng thủ.
“Ư… Thượng Thư-sama! Anh hãy làm gì đi chứ!? Nếu được thì anh vô thay tôi đi!”
“Tôi mà bước vô là chết liền đó!”
“Vậy thì cho tôi gợi ý đi! Cái gì cũng được hết!”
Lacra nhìn nhận Ekdoic là con người. Và cô ấy đã quyết tâm không bao giờ giết người, thậm chí cũng kháng cự cả việc tổn thương người khác. Cho dù cô ấy có bị hướng sát ý về mình.
Có thể xem như cô ấy rất giống một giáo sĩ, nhưng ít nhất cũng phải có cách vô hiệu hoá đối phương___ Khoan đã, nếu cô ấy không hề được huấn luyện trong việc đối chiến với người thì không lẽ Lacra chỉ sở hữu kỹ năng tất sát ư? Ma pháp của cô ấy đều là hàng cao cấp, uy lực của chúng vượt xa mức bình thường. Cho dù dùng cái gì thì cũng có nguy cơ giết chết Ekdoic. Vì vậy mà cô ấy mới không thể tấn công.
“Nếu không thể hạ gục bằng công kích của cô thì dùng cái khác đi!”
“Hả!?... Illias-san!”
“Đừng có nhờ người khác!”
“Anh bảo tôi phải làm sao chứ!?”
Những sợi xích nuốt chửng cả kết giới lẫn Lacra. Chúng cũng cày xới mặt đất và bao bọc toàn bộ phương hướng.
“Cứ đợi ma lực cạn rồi bị ép chết đi!”
“Uwaaaaaaa! Cứ như mấy con sâu lúc nhúc vậy!”
…Ừm, cứ bỏ đó đi. Illias rảnh tay thì qua giúp Ulffe, nếu còn dư sức thì quay sang làm gì đó với bên này vậy.
Hiện tại giống hệt với tình huống lúc nãy. Lacra mà giải trừ kết giới thì sẽ lập tức bị những đòn tấn công đủ để đột tử lao đến. Có lẽ bắn ma pháp ngay lúc giải trừ sẽ giải quyết được, nhưng nếu lỡ bắn trong kết giới thì nguy hiểm cho bản thân, nếu chậm tay sau khi giải trừ thì cô ta chắc chắn sẽ chết.
“A, nhưng nếu không phải sâu thì cũng chẳng có gì đáng sợ nhỉ. Hây!”
Sợi xích bay lên và tán loạn ra xung quanh. Cơn lốc bất thình lình thổi đến cả chỗ của tôi. Là Phong ma pháp sao… Con này không ngờ lại không do dự gì hết.
“Lúc gặp mấy con sâu cô còn bảo không làm được…”
“Nếu thổi sâu đi thì không phải mấy chất dịch sẽ rơi xuống sao!”
“Lý do đó á…”
Nhưng mà thế này thì Lacra lại có thể hành động rồi. Chỉ là công kích của Ekdoic vẫn không dừng lại. Mấy sợi xích vẫn tiếp tục tái sinh.
“Đừng có mơ! Ta làm bao nhiêu lần cũng được! Ta sẽ cho ngươi biết bản thân đang phẫn nộ đến mức nào!”
“Thôi đủ rồi mà! Ưm…. Phải làm sao… A, đúng rồi.”
Lacra phát động ma pháp. Xung quanh chân cô ấy hình như có một làn khói kỳ quái.
“Chết đi!”
“Không chịu đâu!”
Lacra nhảy lên. Dù năng lực cơ thể của cô ấy rất yếu, nhưng Lacra lại đang nhảy rất cao lên bầu trời.
“Ma pháp Nhảy Bật ư! Đừng hòng chạy trốn!”
Những sợi xích lập tức hướng về phía bầu trời và tấn công Lacra. Cô ấy nhún nhảy giữa không trung và tránh né từng đợt tấn công mãnh liệt. Nhìn hay thật đó, quá là tiện lợi luôn.
Bỏ chuyện đó qua một bên, lý do cô ấy không sử dụng kết giới hẳn là đã nhận ra lời trợ giúp của tôi rồi. Khi tôi hiểu được ý đồ của Lacra thì xung quanh cô ấy đã bị mấy sợi xích bao vây hoàn toàn ngay phía trên Ekdoic.
“Ngươi không còn nơi chạy trốn rồi!”
“Vẫn còn đó!”
Lacra dùng Phong ma pháp tạo ra một con đường trên đầu rồi chạy thẳng lên trên bằng ma pháp Nhảy Bật. Nhưng những sợi xích vẫn tiếp tục đuổi theo Lacra đến tận chân trời góc bể.
“Chạy đến đâu cũng vô dụng thôi!”
“Không hề, ở đây là đủ rồi.”
Vào khoảnh khắc những sợi xích từ bên dưới sắp chạm vào người Lacra thì chúng lại bị chặn bởi kết giới. Lacra đáp chân xuống kết giới đó.
“Lại là kết giới ư! Ngừng tự bảo vệ mà chiến đấu đàng hoàng đi!”
“Không đâu! Vả lại, kết giới này cũng không phải để bảo vệ tôi.”
“Cái__”
Ekdoic chợt nhận ra tình huống hiện tại. Kết giới mà Lacra giăng lên không phải để bảo vệ xung quanh cô ấy. Đó chính là một kết giới thẳng đứng bao phủ những sợi xích đang kéo dài và Ekdoic.
“Ngươi định nhốt ta tại đây sao! Cho dù có kiên cố đến mức nào, chỉ cần tấn công đến khi ngươi hết ma lực thì___”
“Hình như sợi xích của anh bị ảnh hưởng bởi lượng ma lực hút vào nên khối lượng nặng hơn bình thường nhỉ?”
Trong kết giới thẳng đứng liên tục xuất hiện những đường cắt ngang. Đó là kỹ năng giống với cái cắt nát sợi xích hình rìu lúc nãy.
“Cho dù có cắt sợi xích của anh bao lần thì chỉ cần truyền ma lực từ tay là có thể tái sinh. Nhưng ngược lại, nếu không được chạm vào thì nó sẽ chỉ là sợi xích bình thường nhỉ?”
Những đường cắt hoá thành mặt phẳng, mấy sợi xích đang kéo dài thẳng đứng liên tiếp bị cắt thành khoanh tròn. Và rồi, phần mặt cắt kết giới bị giải trừ.
“Hả!?”
“Anh chỉ cần vài giây để tái sinh chúng thông qua ma lực từ sợi xích, nhưng vài giây đó cũng đủ để đổ hết đống xích này xuống anh rồi!”
“La…Lacra Salffffffffffffffff!”
Không thể né tránh qua hai bên. Với sợi xích ngắn ngủi thì anh ta không thể nào phòng thủ toàn bộ được. Cơn mưa xích đã trở nên khổng lồ đó chôn vùi Ekdoic cùng với tiếng hét thảm.
“Người biết được sức nặng trong cảm xúc mới là anh đó… Thượng Thư-sama! Tôi đã làm theo lời gợi ý của anh đó!”
“Khoan, không phải người này chết rồi đấy chứ?”
“….T-tự huỷ thì không tính! Tôi không có lỗi gì hết!”
Không phải là không muốn giết. Cô ta chỉ là một con khốn không muốn bẩn tay mà thôi. Trả lại cảm xúc lúc nãy của tôi đi.
Ekdoic bị chôn trong đống xích, anh ta sẽ hoặc chết hoặc bất tỉnh mà thôi. Những sợi xích gia tăng trọng lượng kia dần nhỏ lại. Thứ còn sót lại chỉ là sợi xích với độ dài vừa phải cùng với Ekdoic không chút động đậy. Vậy là Lacra đã an toàn chiến thắng rồi.
Những người khác thì sao? Tôi hướng tầm mắt qua Illias, cùng lúc đó thì tay của Girista bị chém bay đi. Có vẻ như thắng bại cũng đã phân rồi.
Nhìn qua Ulffe, tình huống bên đấy vẫn chưa hề rõ ràng. Nhưng trận chiến xung quanh thì đã có kết quả rồi. Nếu là vậy thì… sắp có biến.
“Khốn kiếp, toàn bọn rác rưởi vô dụng! Đành vậy, bọn còn lại để một mình ta xử vậy. Hết giờ chơi đùa rồi, Á Nhân!”
Hai tay của Parshro bốc lên ngọn lửa đen. Đó là ngọn lửa sở hữu tính chất bắt lửa và thiêu đốt ma lực đối phương. Có vẻ như Parshro cũng nghiêm túc rồi.
Tính khí thất thường của gã có quan hệ với kích thích bên ngoài. Điều kiện có thể là bất cứ thứ gì, nhưng khi xung quanh xảy ra biến đổi lớn thì hắn ta sẽ thay đổi tính tình. Vì chuyện Ekdoic bị hạ gục và Girista gặp vết thương nặng đồng thời xảy ra nên công tắc trong tính cách của gã đã chuyển đổi.
Tình trạng của Ulffe___ không tệ. Em ấy có vẻ đã làm ấm đủ rồi. Mái tóc đang dần phát sáng mạnh hơn. Ma lực trong cơ thể em ấy đang trở nên linh động và tràn ra bên ngoài. Nếu vậy thì kỹ năng ấy sẽ có thể vận dụng một cách hiệu quả. Tỷ lệ thắng bại của họ vẫn còn ngang ngửa.
Giá trị của chúng dần tan vỡ cứ như đang bị bào mòn từng chút một. Không, giá trị của thế giới không hề thay đổi. Điều đã biến đổi ở đây chính là giá trị quan của tôi đối với thế giới.
Có lúc nhịp đập con tim thúc giục tôi nhìn ngắm khung cảnh xinh đẹp. Có những khi trái tim vấn vương vì lại muốn thưởng thức các món ăn ngon miệng. Có thời điểm trong lòng rung động muốn gặp gỡ những con người tuyệt vời. Tôi hiểu và lý giải được những giá trị ấy của thế giới.
Dẫu như thế, tại sao mọi thứ lại trở nên nhạt nhoà như vậy? Là vì tôi đã biết đến sự tàn nhẫn của thế giới? Là vì tôi đã nếm trải sự khủng khiếp của chốn này? Là vì tôi đã dấn thân vào trong bóng đêm tại nơi đây? Không phải. Nếu vậy thì giá trị quan về những điều tốt đẹp đã không còn sót lại nữa rồi.
Nhất định mọi chuyện vẫn rất đơn giản. Dù ánh sáng hay bóng đêm, dù chính nghĩa hay ác đức. Tôi đã phát ngán với việc phải qua lại trên đường ranh để đối mặt thế giới.
So với bản thân tôi, vẫn có người hạnh phúc hơn, có người đau khổ hơn, có người ưu tú hơn, có người yếu kém hơn. Nói chung là có rất nhiều loại người. Sự kết hợp của nhiều yếu tố, biến đổi dựa theo thời gian và tình huống, nắm giữ, lý giải những điều đó và vận dụng chúng. Làm nhiều việc như thế thì nhất định phải mệt mỏi rồi.
Mấy thứ như nhiệt huyết, cố chấp hay bướng bỉnh đều sẽ trở nên nguội lạnh chỉ vì những dịp nhỏ nhoi. Do đó, tôi mới mong muốn cách sống như thế này. Rất sung sướng, rất an lòng. Xin đừng giẫm đạp lên ước nguyện nhỏ nhoi này. Tôi chỉ muốn sống bình an mà thôi.
Chỉ cần chọn lựa chừng mực, hành động chừng mực, cảm động chừng mực, thoả mãn chừng mực là đã đủ rồi. Nhưng ngay cả như vậy mà vẫn có người làm phiền thì___
-------------------------------------------------------------------
Trong thành đô có một vài quảng trường. Nơi rộng lớn nhất là quảng trường trung tâm, nhưng những địa điểm khác cũng là nơi nghỉ ngơi được người dân yêu quý và mang tính lịch sử. Quảng trường này vốn dĩ là nơi vô cùng náo nhiệt bởi các hoạt động trong lễ hội thu hoạch. Nhưng hiện tại, ở đây lại vô cùng vắng vẻ không một bóng người.
Sau khi được chỉ định địa điểm, các hoạt động tháo dỡ đã lập tức được tiến hành. Dùng lý do giả để giải thích với dân chúng, những người sống trong các căn hộ xung quanh cũng được di tản. Xung quanh quảng trường không còn ai cả.
Các hiệp sĩ đang đứng đợi ở vị trí khá xa. Bọn họ sẽ khống chế nơi này nếu gặp trường hợp bất trắc. Nhưng đó cũng chính là khi anh ấy và chúng tôi đều bỏ mạng.
Hiện ở đây đang có ba người: Ulffe, Lacra và tôi. Giáo Hoàng Eupalo đã không thể chạy đến nơi này. Trước hết, chúng tôi cần phải nói lý do để tránh cho chúng gây tổn thương đến anh ấy.
“Đã đến giờ rồi! Nếu có mặt thì ra đi!”
“A~ra, ara ara, hình như không đủ số người bọn tôi đã chỉ định ấy nhỉ~?”
Girista và sau đó là Parshro xuất hiện. Chúng tôi chưa thấy bóng dáng anh ấy và Ekdoic đâu cả.
“Bọn khốn dám ngó lơ kẻ tao chỉ định sao! Nếu đã không làm theo thì các ngươi đang nghĩ vậy hử?”
“Ngay từ sáng, Giáo Hoàng Eupalo đã rời khỏi thành đô và dạo quanh các ngôi làng. Đây không phải tình huống ngài ấy có thể đến kịp lúc. Nếu bọn ngươi gọi ra có kế hoạch thì ít nhất cũng phải nắm được thông tin đấy chứ.”
“Ái chà, Parshro, việc chúng ta không có kế hoạch bị lộ ra rồi đó~?”
“Vốn dĩ là mày nhảy ra chả thèm suy nghĩ chứ đâu hả con ngu! Nhưng xét ngược lại thì Giáo Hoàng Eupalo đang ra ngoài mà không được bảo vệ đầy đủ.”
“Đúng rồi~, sau khi xong chỗ này rồi chạy đi giết ngài Giáo Hoàng chắc vẫn được nhỉ~?”
“Đừng có giành con mồi người khác chứ con ngáo! Nhưng đã có con mồi khác rồi nên hãy để ta tận hưởng nào.”
“Shishou đâu rồi!”
Ulffe gào về phía Parshro với vẻ mặt giận dữ, nhưng chúng không phải loại người sẽ run sợ trước điều đó.
“Xin lỗi nhé~, bị cậu ta nhìn bằng đôi mắt đẹp quá nên tôi không nhịn nổi rồi~. Nè, có mùi cậu ta phải không?”
Girista giơ thanh đại kiếm ra. Không được để bản thân bị cơn phẫn nộ nuốt chửng. Đúng là trên đó có vết máu rất mới, nhưng chỉ là một ít mà thôi. Tôi không nghĩ đó là vết thương chí mạng, cũng như chưa chắc đó là máu của anh ấy.
Nhưng Ulffe hẳn sẽ biết vết máu đó mang mùi của anh ấy. Lacra ghìm chặt Ulffe đang muốn phóng ra.
“Thôi nào Ulffe-chan! Đừng để bản thân kích động bởi mấy trò khiêu khích rẻ tiền đó chứ!?”
“Đúng vậy, Ulffe. Bình tĩnh lại đi.”
“___!? Shishou!”
Anh ấy đã xuất hiện. Thật tốt quá, anh ấy vẫn an toàn. Tuy trên vai được quấn băng, nhưng ngoài ra thì không có gì dị thường cả. Anh ấy không hề bị trói và vẫn thở một cách bình thường. Song, tôi cũng không thể làm ngơ trước tên Ekdoic đang toả sát khí ngùn ngụt sau lưng anh ấy.
“Ekdoic! Sao lại cởi trói cho hắn hả tên ngu!? Chúng ta đâu có lợi ích gì khi cho hắn tự do chứ?”
“Tôi biết. Nhưng cái hai người muốn chính là một cuộc chiến. Chắc các người cũng đâu muốn đối phương biện hộ rằng không thể dốc hết sức vì có con tin phải không? Khi nào hắn muốn chạy khỏi nơi này thì giết cũng không muộn.”
“Nói cũng phải~. Tôi muốn tận hưởng trận chém giết hết mình với Illias nên cũng không cần mấy kiểu ràng buộc như vậy~.”
“Nếu hắn định chạy thì Parshro cứ dùng lửa mà đốt. Như vậy thì hắn chắc chắn sẽ bị tóm. Cho dù có được người khác che chắn thì cũng sẽ hạ được ít nhất một đứa.”
“Vậy nếu con mồi của mày có bị đốt luôn thì tao không biết đâu đấy thằng khốn! Nếu chuyện đã vậy thì phiền ngươi ngoan ngoãn đứng xem vậy.”
“Ừ, tôi đã định làm vậy từ đầu mà.”
Vẫn không hề thay đổi chuyện anh ấy đang nằm trong vị trí nguy hiểm. Nếu kêu hoặc tự anh ấy chạy trốn thì mục tiêu số một của chúng sẽ chuyển sang anh ấy và nguy cơ lập tức tăng lên nhiều. Nhưng nhìn tình huống như thế thì có vẻ anh ấy đã xoay sở rất tốt rồi.
“Ta đã giăng kết giới đuổi người xung quanh. Thế này thì sẽ không có ai làm phiền khi chúng ta chiến đấu.”
Ekdoic giơ cao hai tay rồi vung xuống. Ngay lập tức, vô số sợi xích rơi xuống từ cánh tay và trải rộng ra trên mặt đất.
“Nào, Lacra Salf, kẻ đã giết cha ta! Bây giờ ngươi sẽ chết để lấy lại danh dự cho ông ấy!”
“…Ưm, Ekdoic-san. Tôi chưa từng giết người bao giờ cả.”
Lacra không thèm để ý bầu không khí. À không, chắc là cô ấy không muốn tiếp nhận những lời nói vô căn cứ mà bản thân không hề biết đến.
“Lacra, anh ta có vẻ được nuôi dạy bởi một Ác Ma mà cô từng tiêu diệt ngày xưa đó.”
“Sao cơ! Hèn gì mà tôi lại có thể cảm nhận rất rõ ràng một sự đặc thù không thuộc về loài người toát ra từ Ekdoic-san.”
Được nuôi dạy bởi Ác Ma ư? Chuyện đó có thể sao? Nhưng nếu thế thì việc hắn thù hận một Lacra chỉ đi săn Ác Ma cũng có thể hiểu được. Cơ mà anh ấy lại có thể hỏi ra được chuyện đấy ư? “Đúng thế. Đại Ác Ma Begragud mà ngươi đánh bại ngày ấy chính là người cha nuôi dưỡng ta khôn lớn! Một kẻ chỉ có địa vị Giám Mục nhưng mang cái mác đầy nhục nhã [phế vật toàn diện ngoài việc chiến đấu] lại khiến cha ta bại cuộc và mất đi toàn bộ danh tiếng. Ta đến đây để đòi lại tất cả những thứ đó!”
“Sao anh nói ác dữ vậy!?”
Đúng là nếu kẻ thù của cha mình là Lacra thì tôi cũng không phải không hiểu được cảm xúc sôi sục mãnh liệt đó. Nghĩ đến việc bản thân có thể mang cảm xúc giống vậy chợt khiến tôi có chút đồng tình với hắn ta.
“A ưm, tôi có thể hỏi thêm một câu được không?”
“Gì hả?”
“Đại Ác Ma Begragud là một Ác Ma như thế nào vậy? Thật xấu hổ, tại vì mấy Ác Ma trước giờ tôi tiêu diệt đều có trình độ giống nhau cả.”
“…Được. Ta sẽ tra tấn đến khi nào ngươi nghĩ ra thì thôi!”
“Tại sao chứ!?”
Một câu khiêu khích tuyệt vời. Nếu là cố tình thì cô ấy làm rất tốt, nhưng có lẽ đó chỉ là lời nói được thốt ra một cách hồn nhiên mà thôi. Vẻ mặt của Ekdoic trở nên hung dữ thêm một bậc.
“Ekdoic, cho con nhỏ không biết tự giác đó một bài học đi!”
“Cả Thượng Thư-sama nữa!?”
Anh ta vẫn như bình thường. Đến lúc này mà còn… Tuy tôi đã bớt đi chút khẩn trương, nhưng vẫn phải lên tinh thần cho trận chiến sắp đến.
Ngay thời điểm tôi đang nghĩ vậy thì Ekdoic đã bắt đầu tấn công Lacra. Những sợi xích thả trên mặt đất giống như có ý chí và phóng tới cô ấy. Nhưng kết giới do Lacra giăng lên đã ngăn chặn đợt tấn công đó.
Cùng lúc đó, Girista và Parshro cũng bắt đầu hành động. Ai cũng có sở trường tấn công diện rộng, chúng tôi phải tránh việc hỗn chiến. Tôi lao tới trước khi Girista kịp di chuyển!
“Cô mãnh liệt thật đó~. Thật đáng mừng~!”
“Xin lỗi nhưng đây không phải lúc đùa giỡn!”
Trận chiến đã được mở màn.
-------------------------------------------------------------------
Illias và Girista, Ulffe và Parshro, Lacra và Ekdoic. Vì biết Giáo Hoàng Eupalo sẽ không tới nên tình huống được triển khai đúng như tôi đã nghĩ.
Về Illias thì tôi hoàn toàn tin tưởng. Thực lực của Lacra thì không thể ước lượng chính xác, phong cách chiến đấu của Ekdoic cũng là lần đầu tôi thấy nên chỉ có thể cầu nguyện.
Vấn đề lớn nhất chính là Ulffe. Sức mạnh của Parshro là hàng thật giá thật. Có thể xem hắn còn mạnh hơn cả đám ám bộ ngày trước. Em ấy chắc chắn không thể chiến thắng bằng phương pháp chính thống. Hoặc là chờ Illias tập hợp, hoặc là cần có một kế sách đặc biệt nào đó.
Người tấn công là Ulffe, Parshro vừa cẩn thận đánh bật từng đòn công kích vừa thỉnh thoảng kiềm chế. Ngày thường, Ulffe luôn luyện tập với các đối thủ trên cơ bản thân. Vì lý do đó mà em ấy có khuynh hướng không sử dụng những kỹ năng quá khó. Em ấy liên tục tấn công cuồng mãnh như muốn đưa động cơ vào guồng vậy. Chỉ những khi bị dồn vào đường cùng thì mới nên dùng kỹ năng mạnh để tìm cách nghịch chuyển.
Bên phía đối diện, ban đầu thì Parshro chỉ xem xét tình hình, sau một thời điểm thì hắn chuyển sang thế công. Khác biệt sức mạnh rất rõ rệt, nhưng phong cách của họ đều trùng khớp với nhau. Còn lại thì phải xem Ulffe có thể phát huy tiềm lực của mình đến đâu, nhưng hiện tại thì em ấy đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Tôi sẽ nghĩ sẵn lời gợi ý cho trường hợp bất ngờ và chờ đợi.
-------------------------------------------------------------------
“Nào! Hãy ngấu nghiến cô ta đi nào~!”
Sau khi trao đổi vài đường kiếm thì Girista đã lập tức giải phóng sức mạnh của Ma Kiếm. Thanh đại kiếm há ra ngậm lại như một con thú. Cho dù có tránh được đòn tấn công thì ma lực xung quanh cũng bị nó ăn đi.
Tuy mỗi lần chỉ bị tước đi chưa tới một phần lượng ma lực, nhưng sẽ là hạ sách nếu kéo dài trận chiến. Chỉ là mọi chuyện cũng không dễ dàng giống như đã nghĩ.
Trong lúc giao chiến, Girista đôi lúc lộ ra sơ hở. Nhưng tôi không được phép tấn công vào, đó là bẫy. Girista là người có lực tay đủ để vung vẩy thanh đại kiếm, hành vi nhuộm màu sắc điên cuồng, nhưng trong lòng còn ẩn giấu sự tinh tế. Đây chỉ là sơ hở do cô ta cố tình tạo ra, chắc chắn tôi sẽ bị phản kích nếu tấn công vào đó.
Nếu đã không tấn công thì chỉ có thể hao mòn đối phương từng chút một. Cuộc chiến sẽ trở thành trận đấu sức bền thay vì đánh nhanh thắng nhanh. Và đương nhiên, nếu không tấn công thì tôi sẽ không thể chiến thắng, trong khi đó vẫn còn Ulffe bên kia nữa.
Vậy thì tôi phải làm sao? Không xâm nhập sơ hở của đối phương mà tự mình tạo ra sơ hở là được. Tôi di chuyển xung quanh và áp chế Girista bằng tốc độ tấn công.
“Thanh đại kiếm này tuy khá to, nhưng cái dị thường hơn nữa chính là độ nặng của nó. Có lẽ nó còn nặng hơn sắt rất nhiều.”
“Đúng rồi~, cái này nặng lắm đó~”
“Phải rồi. Nếu không gia tăng lực tay bằng cường hoá ma lực thì muốn vác lên cũng không thể. Và để vung được nó thì ngươi cần đến lực giậm chân tương ứng.”
“Thế thì sao ch__!”
Cơ thể của Girista trầm xuống theo nghĩa đen. Hiện tại, chỗ đặt chân xung quanh cô ta đã hoá thành cát chứ không còn là đất nữa.
“Là một loại Thổ ma pháp. Liệu ngươi có thể giẫm trên nền cát với trọng lượng như thế không.”
“Không ngờ cô lại ăn gian như vậy đó~?”
“Không khác lắm với kẻ cố tình tạo sơ hở đâu!”
Tôi bước khỏi chỗ đất cứng và giáng xuống một đòn. Girista vung kiếm lên nhưng chân cô ta lại bị lún xuống mặt cát và mất thăng bằng. Cô ta buộc phải chống thanh đại kiếm xuống để miễn cưỡng đứng thẳng lại. Vậy là thanh kiếm đã bị hạn chế, tôi sẽ không cho cô ta thời gian rút lên. Tôi hít một hơi lao đến và chém xuống.
“Một đòn!”
“Là tôi mới phải~!”
Thanh đại kiếm bỗng dưng vặn vẹo một cách kịch liệt. Và chuyện thật như đùa đã xảy ra, thanh kiếm ấy bỗng bẻ thành một góc vuông và mở mồm ra. Ma Kiếm trước đó còn đang chống trên mặt đất đã há rộng hai hàm của mình và chờ đợi tôi lao đến. Dù gây ấn tượng rằng nó là một chiếc kéo cứng cáp, nhưng thực tế thì nó lại mang độ dẻo dai có thể tự do bẻ cong và tuỳ ý đón đánh đối thủ. Đó chính là bản chất của thanh Ma Kiếm này.
Tôi không thể dừng thế công của mình. Ma Kiếm lại một lần nữa lấy lại độ kiên cố của mình và ngậm miệng lại.
“Đáng tiếc quá nhỉ~”
“Ngươi cũng thế.”
“___!?”
Chuyển động của thanh Ma Kiếm ngừng lại. Tôi không gặp vấn đề gì. Việc nó có thể biến thành thân mềm là điều ngoài dự đoán khiến tôi gặp nguy hiểm khi tấn công vào sơ hở của Girista. Nhưng việc nó cứng trở lại chính là nguyên nhân thất bại của cô ta.
Chiếc hàm của Ma Kiếm đã dừng lại vì bị tôi dùng bao kiếm làm gậy chống. Bao kiếm bằng thép dần cong xuống. Thật là… tôi sắp bị Thorid mắng nữa rồi.
Girista sững người lại. Lần đầu tiên tôi thấy vẻ cuống cuồng ở cô ta. Tôi đã nắm rõ động tác chuẩn bị và thời gian cần thiết để cô ta biến thanh Ma Kiếm trở lại dạng mềm dẻo.
“Đồ___”
“Quá chậm!”
Một tia sáng loé lên. Hai cánh tay của Girista bay lên giữa không trung.
-------------------------------------------------------------------
Trận chiến giữa Lacra và Ekdoic là loại một công một thủ. Trong khi Ekdoic điều khiển vô số sợi xích dài tấn công thì Lacra chỉ tập trung phòng thủ bằng kết giới. Dù những sợi xích tấn công mãnh liệt không dứt từ mọi góc độ, nhưng chúng vẫn không thể đột phá được kết giới.
“Ưm… hay là chúng ta dừng lại đi? Tôi thật sự không muốn giết người…”
“Ta là con trai của Ác Ma. Như thế đã đủ lý do để giáo sĩ như ngươi chiến đấu rồi còn gì!”
“Nhưng dù sao thì anh vẫn là con người mà.”
“____!”
Những đợt tấn công lại gia tăng mãnh liệt và Ekdoic càng lúc càng điên cuồng. Từng lời của Lacra đều kích thích tinh thần của anh ta. Cái con này có phải đang cố tình không vậy?
Cơ mà, tôi đã sâu sắc cảm nhận được sự tương thích quan trọng đến mức nào. Công kích phạm vi rộng không thể né tránh. Uy lực từng đòn đều dễ dàng đập nát mặt đất. Trong trường hợp người thường bị cuốn vào thì sẽ biến thành một đống thịt vụn ngay tức khắc. Nếu Ekdoic mà chiến đấu với Ulffe thì em ấy đã đo ván từ lâu rồi.
“Ueee, Thượng Thư-sama! Người này không chịu lắng nghe tôi nói gì cả!”
“Cô cũng đánh nhau đi chứ…”
“Đối thủ của tôi trước giờ toàn là ma vật hoặc Ác Ma thôi đó!? Tôi không biết nương tay đâu!?”
“Đồ khốn!”
Sợi xích của Ekdoic bắt đầu tạo thành hình dạng giữa không trung. Chúng đã biến thành một chiếc rìu khổng lồ có thể bổ đôi cả căn nhà không chừng.
“Nghiền nát và chết đi!”
“Thiệt là, nguy hiểm lắm đó!”
Lacra giải trừ kết giới rồi giơ tay về phía chiếc rìu. Ngay lập tức, chiếc rìu đang giáng xuống bỗng dừng lại ngay trước khi đập trúng cô ấy. Nhìn kỹ lại thì xung quanh chiếc rìu được giăng một kết giới và cản trở chuyển động của nó.
“Mấy vũ khí nguy hiểm phải bị như thế này!”
Ngay khi Lacra trở cổ tay, bên trong kết giới liền xuất hiện vô số đường ngang dọc. Sau đó, cô ấy nắm tay lại.
Những đường kẻ đó lập tức biến thành mặt phẳng, kết giới hoá thành vô số khối hình hộp, trượt khỏi nhau rồi rơi lả tả ra xung quanh. Chúng giống hệt như chiếc hộp trong suốt cắt cơ thể người trong ảo thuật vậy, nhưng ở đây thì không có màn biểu diễn nào cả. Lacra đã dùng kết giới ngăn chặn chuyển động của đối tượng, kế đó liền phân giải kết giới cùng thứ bên trong. Chiếc rìu khổng lồ được cấu thành bởi vô số sợi xích bị cắt nát cũng bởi vô số đường ngang dọc.
Sau khi giải trừ kết giới, những sợi xích bị cắt thành nhiều đoạn rơi xuống mặt đất. Ra là vậy, nếu dùng thứ đó lên sinh vật thì cô ấy có thể giết chết hầu hết bọn chúng.
Về khuyết điểm thì là về kết giới bản vệ bản thân. Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng Lacra vẫn có một khoảng thời gian lệch để phát động và điều khiển kết giới ở cự ly xa. Trong trường hợp đối phương di chuyển nhanh chóng thì sẽ khó mà nhắm chuẩn. Nhưng nếu đối phương ngạo mạn hoặc thân thể cao to thì sẽ có khả năng. Song, kỹ năng vừa nãy có thể hạ gục đối thủ lần đầu đối chiến với tỷ lệ rất cao. Việc cô ta dùng nó chỉ để vô hiệu hoá vũ khí của Ekdoic chắc là do cẩu thả rồi.
“Nào, hãy bỏ cuộc đi. Vũ khí của anh đã hỏng rồi đó!”
“Hỏng? Đâu cơ?”
Sợi xích Ekdoic nắm trong tay bắt đầu di chuyển và quấn lấy những mảnh vụn vương vãi xung quanh. Ngay sau đó, mấy sợi xích bị cắt nát ấy một lần nữa trở lại hình dạng ban đầu cứ như vừa hoá thành thể lỏng vậy. Không chỉ thế, sợi xích lúc nãy vốn chỉ đủ để bao quanh cánh tay của anh ta. Nhưng bây giờ thì chúng rõ ràng lại tăng lên. Số lượng tổng cộng đã đủ để nhét đầy bên trong một ngôi nhà rồi. Sợi xích đó hẳn cũng là một thứ vượt ngoài thường thức giống như Ma Kiếm của Girista.
“Ồ, tiện lợi thật nhỉ.”
“Đây chính là phẫn nộ, là oán niệm của ta! Chúng là những sợi xích vô hạn không bao giờ có thể bị nghiền nát!”
Từng đợt công kích lại một lần nữa đánh về phía Lacra. Cô ấy lập tức giăng kết giới và chuyên tâm phòng thủ.
“Ư… Thượng Thư-sama! Anh hãy làm gì đi chứ!? Nếu được thì anh vô thay tôi đi!”
“Tôi mà bước vô là chết liền đó!”
“Vậy thì cho tôi gợi ý đi! Cái gì cũng được hết!”
Lacra nhìn nhận Ekdoic là con người. Và cô ấy đã quyết tâm không bao giờ giết người, thậm chí cũng kháng cự cả việc tổn thương người khác. Cho dù cô ấy có bị hướng sát ý về mình.
Có thể xem như cô ấy rất giống một giáo sĩ, nhưng ít nhất cũng phải có cách vô hiệu hoá đối phương___ Khoan đã, nếu cô ấy không hề được huấn luyện trong việc đối chiến với người thì không lẽ Lacra chỉ sở hữu kỹ năng tất sát ư? Ma pháp của cô ấy đều là hàng cao cấp, uy lực của chúng vượt xa mức bình thường. Cho dù dùng cái gì thì cũng có nguy cơ giết chết Ekdoic. Vì vậy mà cô ấy mới không thể tấn công.
“Nếu không thể hạ gục bằng công kích của cô thì dùng cái khác đi!”
“Hả!?... Illias-san!”
“Đừng có nhờ người khác!”
“Anh bảo tôi phải làm sao chứ!?”
Những sợi xích nuốt chửng cả kết giới lẫn Lacra. Chúng cũng cày xới mặt đất và bao bọc toàn bộ phương hướng.
“Cứ đợi ma lực cạn rồi bị ép chết đi!”
“Uwaaaaaaa! Cứ như mấy con sâu lúc nhúc vậy!”
…Ừm, cứ bỏ đó đi. Illias rảnh tay thì qua giúp Ulffe, nếu còn dư sức thì quay sang làm gì đó với bên này vậy.
Hiện tại giống hệt với tình huống lúc nãy. Lacra mà giải trừ kết giới thì sẽ lập tức bị những đòn tấn công đủ để đột tử lao đến. Có lẽ bắn ma pháp ngay lúc giải trừ sẽ giải quyết được, nhưng nếu lỡ bắn trong kết giới thì nguy hiểm cho bản thân, nếu chậm tay sau khi giải trừ thì cô ta chắc chắn sẽ chết.
“A, nhưng nếu không phải sâu thì cũng chẳng có gì đáng sợ nhỉ. Hây!”
Sợi xích bay lên và tán loạn ra xung quanh. Cơn lốc bất thình lình thổi đến cả chỗ của tôi. Là Phong ma pháp sao… Con này không ngờ lại không do dự gì hết.
“Lúc gặp mấy con sâu cô còn bảo không làm được…”
“Nếu thổi sâu đi thì không phải mấy chất dịch sẽ rơi xuống sao!”
“Lý do đó á…”
Nhưng mà thế này thì Lacra lại có thể hành động rồi. Chỉ là công kích của Ekdoic vẫn không dừng lại. Mấy sợi xích vẫn tiếp tục tái sinh.
“Đừng có mơ! Ta làm bao nhiêu lần cũng được! Ta sẽ cho ngươi biết bản thân đang phẫn nộ đến mức nào!”
“Thôi đủ rồi mà! Ưm…. Phải làm sao… A, đúng rồi.”
Lacra phát động ma pháp. Xung quanh chân cô ấy hình như có một làn khói kỳ quái.
“Chết đi!”
“Không chịu đâu!”
Lacra nhảy lên. Dù năng lực cơ thể của cô ấy rất yếu, nhưng Lacra lại đang nhảy rất cao lên bầu trời.
“Ma pháp Nhảy Bật ư! Đừng hòng chạy trốn!”
Những sợi xích lập tức hướng về phía bầu trời và tấn công Lacra. Cô ấy nhún nhảy giữa không trung và tránh né từng đợt tấn công mãnh liệt. Nhìn hay thật đó, quá là tiện lợi luôn.
Bỏ chuyện đó qua một bên, lý do cô ấy không sử dụng kết giới hẳn là đã nhận ra lời trợ giúp của tôi rồi. Khi tôi hiểu được ý đồ của Lacra thì xung quanh cô ấy đã bị mấy sợi xích bao vây hoàn toàn ngay phía trên Ekdoic.
“Ngươi không còn nơi chạy trốn rồi!”
“Vẫn còn đó!”
Lacra dùng Phong ma pháp tạo ra một con đường trên đầu rồi chạy thẳng lên trên bằng ma pháp Nhảy Bật. Nhưng những sợi xích vẫn tiếp tục đuổi theo Lacra đến tận chân trời góc bể.
“Chạy đến đâu cũng vô dụng thôi!”
“Không hề, ở đây là đủ rồi.”
Vào khoảnh khắc những sợi xích từ bên dưới sắp chạm vào người Lacra thì chúng lại bị chặn bởi kết giới. Lacra đáp chân xuống kết giới đó.
“Lại là kết giới ư! Ngừng tự bảo vệ mà chiến đấu đàng hoàng đi!”
“Không đâu! Vả lại, kết giới này cũng không phải để bảo vệ tôi.”
“Cái__”
Ekdoic chợt nhận ra tình huống hiện tại. Kết giới mà Lacra giăng lên không phải để bảo vệ xung quanh cô ấy. Đó chính là một kết giới thẳng đứng bao phủ những sợi xích đang kéo dài và Ekdoic.
“Ngươi định nhốt ta tại đây sao! Cho dù có kiên cố đến mức nào, chỉ cần tấn công đến khi ngươi hết ma lực thì___”
“Hình như sợi xích của anh bị ảnh hưởng bởi lượng ma lực hút vào nên khối lượng nặng hơn bình thường nhỉ?”
Trong kết giới thẳng đứng liên tục xuất hiện những đường cắt ngang. Đó là kỹ năng giống với cái cắt nát sợi xích hình rìu lúc nãy.
“Cho dù có cắt sợi xích của anh bao lần thì chỉ cần truyền ma lực từ tay là có thể tái sinh. Nhưng ngược lại, nếu không được chạm vào thì nó sẽ chỉ là sợi xích bình thường nhỉ?”
Những đường cắt hoá thành mặt phẳng, mấy sợi xích đang kéo dài thẳng đứng liên tiếp bị cắt thành khoanh tròn. Và rồi, phần mặt cắt kết giới bị giải trừ.
“Hả!?”
“Anh chỉ cần vài giây để tái sinh chúng thông qua ma lực từ sợi xích, nhưng vài giây đó cũng đủ để đổ hết đống xích này xuống anh rồi!”
“La…Lacra Salffffffffffffffff!”
Không thể né tránh qua hai bên. Với sợi xích ngắn ngủi thì anh ta không thể nào phòng thủ toàn bộ được. Cơn mưa xích đã trở nên khổng lồ đó chôn vùi Ekdoic cùng với tiếng hét thảm.
“Người biết được sức nặng trong cảm xúc mới là anh đó… Thượng Thư-sama! Tôi đã làm theo lời gợi ý của anh đó!”
“Khoan, không phải người này chết rồi đấy chứ?”
“….T-tự huỷ thì không tính! Tôi không có lỗi gì hết!”
Không phải là không muốn giết. Cô ta chỉ là một con khốn không muốn bẩn tay mà thôi. Trả lại cảm xúc lúc nãy của tôi đi.
Ekdoic bị chôn trong đống xích, anh ta sẽ hoặc chết hoặc bất tỉnh mà thôi. Những sợi xích gia tăng trọng lượng kia dần nhỏ lại. Thứ còn sót lại chỉ là sợi xích với độ dài vừa phải cùng với Ekdoic không chút động đậy. Vậy là Lacra đã an toàn chiến thắng rồi.
Những người khác thì sao? Tôi hướng tầm mắt qua Illias, cùng lúc đó thì tay của Girista bị chém bay đi. Có vẻ như thắng bại cũng đã phân rồi.
Nhìn qua Ulffe, tình huống bên đấy vẫn chưa hề rõ ràng. Nhưng trận chiến xung quanh thì đã có kết quả rồi. Nếu là vậy thì… sắp có biến.
“Khốn kiếp, toàn bọn rác rưởi vô dụng! Đành vậy, bọn còn lại để một mình ta xử vậy. Hết giờ chơi đùa rồi, Á Nhân!”
Hai tay của Parshro bốc lên ngọn lửa đen. Đó là ngọn lửa sở hữu tính chất bắt lửa và thiêu đốt ma lực đối phương. Có vẻ như Parshro cũng nghiêm túc rồi.
Tính khí thất thường của gã có quan hệ với kích thích bên ngoài. Điều kiện có thể là bất cứ thứ gì, nhưng khi xung quanh xảy ra biến đổi lớn thì hắn ta sẽ thay đổi tính tình. Vì chuyện Ekdoic bị hạ gục và Girista gặp vết thương nặng đồng thời xảy ra nên công tắc trong tính cách của gã đã chuyển đổi.
Tình trạng của Ulffe___ không tệ. Em ấy có vẻ đã làm ấm đủ rồi. Mái tóc đang dần phát sáng mạnh hơn. Ma lực trong cơ thể em ấy đang trở nên linh động và tràn ra bên ngoài. Nếu vậy thì kỹ năng ấy sẽ có thể vận dụng một cách hiệu quả. Tỷ lệ thắng bại của họ vẫn còn ngang ngửa.
Danh sách chương