Những người kế thừa ma lực nồng đậm của Ma Vương đôi khi sẽ sở hữu dị năng tác động vào cả quy tắc. Năng lực tiến hoá bản thân của Zahakva tương đương với cả Đấu Tranh của Phi Thú, năng lực toả nhiệt có thể đạt đến nhiệt độ mặt trời của Orphalow, dị năng của các ma vật cấp bậc Unique khác cũng là kiểu như vậy. Mấy năng lực này không phải thứ có thể dễ dàng tái hiện bằng cấu trúc ma pháp hay Cường Hoá Ma Lực thông thường.
Tuy nhiên, bọn họ lại sử dụng những sức mạnh ấy như tài năng của mình. Lý giải công đoạn cần thiết bằng bản năng và sử dụng chúng mà không xem tri thức là cần thiết.
Mặc dù tài năng của mấy đứa con rơi cũng tương tự, nhưng sức mạnh dị năng sẽ càng nổi bật hơn khi nhìn vào mấy con quái vật từ bên ngoài. Đúng thế, giống như Lazalicata này vậy___
“Thật thảm hại nhỉ, Bích Vương. Ôi, ta đã luôn muốn nhìn thấy bộ dạng này của ngươi. Bản thân đã từng mơ đến khung cảnh này trong giấc mộng đấy.”
Lazalicata nhìn xuống Bích Vương đã mất đi một tay và một chân. Một khung cảnh mà ngày xưa tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi.
Ma Giới Turize là vùng ma cảnh với các loài thực vật khổng lồ sinh trưởng. Nếu thật sự ngu ngốc cho ma vật xâm lược thì tôi có thể tưởng tượng ra thảm cảnh chúng bị đám Dragon trong Ma Giới Turize nướng chín và xơi tái.
Chỉ cần tiêu diệt Bích Vương và Ma Tộc thuộc hạ thì độ thống nhất của đám ma vật sẽ gần như chẳng còn. Do đó, tôi và Lazalicata đã đẩy đám ma vật đang chờ sẵn cho ma vật bên này, còn chúng tôi thì chui thẳng vào lâu đài của Bích Vương.
Phía lâu đài cũng có Neirlyates và bọn đến từ Turize. Tuy nhiên, Bích Vương lại lệnh bọn chúng lùi lại rồi một mình tiến tới. Ờ thì bên này cũng bị Lazalicata bảo đừng nhiều chuyện nữa. Thế nên đây cơ bản là cuộc chiến một chọi một.
Và hiện tại, Lazalicata đang nhìn xuống Bích Vương. Anh ta đúng là cũng thuộc hàng quái vật, nhưng Lazalicata cũng trở nên mạnh đến mức khiến anh ta phải khuỵu gối như thế này.
“… Khung cảnh này là giấc mơ thì nguyện vọng của ngươi cũng tẻ nhạt thật.”
“Không cần phải cay cú như thế đâu. Ta thật tò mò không biết ngươi có thể lắm lời như vậy đến lúc nào.”
Bích Vương bắt đầu công kích. Thực vật xung quanh phản ứng với ma lực của gã, nhanh chóng tiến hoá và lao đến Lazalicata.
Thực vật vốn là loài không chuyển động và chỉ chờ đợi con người đến gặt hái. Tuy nhiên, khi chúng mang ý chí mà tấn công bằng khối lượng áp đảo thì mối đe doạ ấy lại vô cùng kinh khủng.
Cho dù kiếm chém hay thương đâm, làn sóng thực vật không cảm thấy đau đớn sẽ không bao giờ ngừng lại. Không những thế, chúng còn có thể bám chặt và dễ dàng ăn trọn mấy công kích ấy.
“___ Xoắn lại đi, loại thực vật như thế tuyệt đối không thể nào chạm vào ta.”
Lời nói của Lazalicata xâm thực không gian. Những thực vật chứa đựng địch ý của Bích Vương chợt tách ra hệt như trốn tránh Lazalicata mà đâm vào bức tường đằng sau.
Bích Vương nhìn thấy cảnh đó liền định triển khai nhiều ma lực hơn ở xung quanh nhằm truy kích, nhưng lời nói của Lazalicata vừa cười vừa nhìn lại còn nhanh hơn thế.
“Hỡi cánh tay còn lại kia, da hãy rách toạc, xương hãy vỡ tan, tất cả hãy nghiền nát mà không chừa mảnh thịt nào.”
“___”
Cánh tay đang chống đỡ cơ thể của Bích Vương bỗng nổ tung bởi sức mạnh vô hình. Cơ thể mất đi chống đỡ liền ngã xuống, máu của gã tràn ra xung quanh. Lazalicata nhìn cảnh đó mà nở nụ cười méo mó vô cùng sảng khoái.
“Ta vừa xưng tên rồi còn gì? Ta là Lazalicata, sự thật tàn khốc trước những kẻ nhỏ bé. Một kẻ điều khiển thực vật lại nghĩ rằng có thể đối đầu với ta sao?”
Năng lực của Lazalicata có thể khiến lời mình nói ra xâm thực và biến đổi hiện thực. Nó chính là cấp bậc cao hơn đặc tính Di Sử Thiệt của Duvleori. Cho dù là con người hay vật chất, lời của Lazalicata đều có thể tạo nên mọi hiện tượng.
Mặc dù đây là năng lực có nhiều hạn chế và nhược điểm, nhưng đó lại là năng lực rất tiện lợi để áp đảo nhân loại như một con quái vật. Mà nói vậy chứ đối thủ lại là Bích Vương cơ.
“Một trò trẻ con nhạt nhẽo.”
Thịt mới bắt đầu sinh sôi từ hai tay và một chân bị nghiền nát của Bích Vương. Nó lập tức chuyển thành dạng người và trở thành trang phục đã bị rách.
Tuy trông giống năng lực tái sinh như Ma Tộc, nhưng năng lực Bích Vương được Yugura ban tặng là Phồn Vinh, năng lực chi phối sự trưởng thành của sinh vật. Khác hẳn cơ thể được cấu trúc bằng ma lực của Ma Tộc, nó đang tái sinh như vật chất hoàn hảo.
Cơ mà phải tiến hoá thịt như thế nào mới biến thành quần áo được vậy? Có hơi tò mò nha.
Bích Vương đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra và phủi đầu gối. Cả đống máu tràn ra vừa nãy cũng không còn vết tích. Tôi không rõ là anh ta thu hồi hay là cho nó hoà tan vào mặt đất, nhưng nói chung là mọi thứ đều sạch sẽ.
“Trò trẻ con nhạt nhẽo… ư?”
“Dị năng của ngươi tác động vào quy tắc, bỏ qua cả lý luận mà đẩy ý thức mình vào đó. Kể cả khi đạt được tác dụng đúng như bản thân nghĩ, ngươi cũng không thể giải thích nó hoạt động như thế nào. Dĩ nhiên là ta sẽ gọi kiểu áp đặt lý tưởng trẻ con đó là trò trẻ con rồi.”
“__! Ngươi có vẻ không cần cái miệng lắm lời đó đâu. Chiếc lưỡi vô giá trị kia, hãy hoá thành kịch độc và tràn vào cơ thể đi!”
Dòng máu màu xanh lá chảy ra từ miệng Bích Vương, nhưng anh ta không thay đổi sắc mặt mà nhổ ra toàn bộ. Dịch thể được phun ra rõ ràng là độc tố, nhưng trông không giống như nó đã đi vào cơ thể Bích Vương.
“Hãy nghĩ nó là thứ xâm thực chỉ bằng cách chạm vào chứ không phải loại nuốt xuống mới có tác dụng. Mà ngay từ lúc ngươi nghĩ rằng độc có tác dụng với ta thì đã không đáng nói rồi.”
“__!”
Dĩ nhiên là anh ta đã tái sinh lưỡi nên mới nói chuyện như đúng rồi. Ừ thì vừa rồi chỉ là hành vi ngu ngốc thôi, đồ đần. Độc tố là vật làm hỗn loạn chức năng cơ thể. Làm sao nó có tác dụng với một Bích Vương có thể điều chỉnh cơ thể chứ. Nếu muốn chơi thì ít nhất cũng phải biến toàn bộ não thành chất độc mới đúng. Thà bao phủ lưỡi bằng chất lỏng đắng nghét còn có hiệu quả hơn ấy.
Cả đám người Turize ở phía sau cũng bắt đầu bớt khẩn trương. Neirlyates thì còn lộ vẻ thong thả ngay từ ban đầu cơ.
“Vì ngươi xưng tên lớn lối như thế nên ta còn kỳ vọng đôi chút… Vô Sắc, ngươi định trông trẻ tới khi nào?”
“Tôi không định bảo hộ quá mức đâu. Khi nào cô ta bắt đầu khóc lóc thì tôi mới xen vào thôi.”
Ý thức của Bích Vương vẫn luôn hướng về phía tôi. Ác cảm rồi tức giận cứ tràn ra rần rần luôn. Tôi biết lý do, nhưng ít nhất cũng nhìn Lazalicata một chút đi chứ.
“Cái gì cơ? Định ngó lơ ta sao? Bớt ngạo mạn đi! Cổ họng hãy rách toạc đi! Mắt hãy tan chảy đi! Nội tạng hãy xé nát thành từng mảnh đi!”
Cổ họng Bích Vương bị xé toang bởi lưỡi dao vô hình, đôi mắt bị hoà tan bởi chất lỏng vô hình. Từ trong cơ thể Bích Vương đang vang tiếc xé nát từng đợt.
Con người bình thường dĩ nhiên sẽ chết vì điều đó. Nhưng mà Lazalicata này, tên đó là Ma Vương cơ. Anh ta là con quái vật do Yugura ban tặng sức mạnh và chạm đến quy tắc giống như Hắc Tỷ. Ít nhất thì trong cuộc chiến lần này, đây là gã đàn ông mạnh nhất của phe địch đấy.
“Thật vô ích. Nhìn thấy năng lực tái sinh nhưng không ngăn cản điều đó mà chỉ đánh bừa hệt như vừa nãy. Nghiền nát não mà ngăn chặn suy nghĩ đi, cản trở ma lực mà đoạt chức năng của cơ thể đi. Ít nhất cũng phát huy năng lực của mình đi, đồ vô năng.”
“__!? Xoắn lại đi! Thứ thực vật đừng có chạm vào ta!”
Lazalicata lập tức ngăn cản những thực vật vừa tái sinh vừa được phóng ra. Cơ mà nhược điểm của cô ta đã bị nhắm vào rồi.
“Kẻ nào mới là vô năng? Chỉ lặp đi lặp lại mấy công kích chả bao giờ có tác dụng thì___”
Cổ họng Lazalicata bị một công kích sắc bén xuyên thủng. Đó là một mảnh tường do thực vật có ý chí của Bích Vương phá huỷ và ném đi. Ờ mà thật ra nó cũng không phải thực vật đâu.
Năng lực của Lazalicata rất tiện lợi, nhưng cô ta lại thiếu khả năng ứng phó tức thời. Bởi vì phải ứng phó bằng lời nói nên chỉ cần tung một đòn không cho cô ta thời gian nói chuyện là xong.
“Ta nói ngươi vô năng đấy. Dĩ nhiên đó phải là ngươi rồi.”
“__ Ặc… Khặc…!?”
Lazalicata rút mảnh vỡ ra và định hồi phục vết thương, nhưng có vẻ cô ta nhận ra rằng vết thương đang hồi phục rất chậm.
Vị trí của mảnh vỡ vừa được Bích Vương bắn đi đang nở một đoá hoa tràn đầy mật hoa độc. Vì thế nên mảnh vỡ vừa cắm vào cổ họng Lazalicata cũng đang dính loại mật đó.
Nếu là loại gây hỗn loạn dòng chảy ma lực thì vẫn có tác dụng với Ma Tộc. Kể cả khi chỉ cần trích xuất bộ phận xung quanh độc tố là xong, nhưng cổ họng Lazalicata lại đang dính đầy mật hoa và bám chặt trên miệng vết thương. Nếu không nhanh phủi sạch thì sẽ bị cản trở tái sinh mãi đấy? “Này này, đừng có xảy ra chuyện không thể kêu cứu vì không nói chuyện được đi nha?”
“Hự… Hặc… Aaa!”
Lazalicata dùng tay không cấu xé cổ họng mình trước khi bị thực vật đâm tới. Thật tốt khi cô ta đủ can đảm làm vậy, nhưng người chứng kiến như tôi lại cảm thấy không muốn ăn uống gì luôn.
Sau khi lột đi cả cổ họng lẫn mật hoa, Lazalicata lấy lại năng lực tái sinh vốn có của Ma Tộc, nhanh chóng phục hồi cổ họng rồi cất tiếng.
“Không thứ vướng víu nào được tiếp cận! Không được chạm vào ta!”
Thực vật tránh đi, cả mảnh vỡ ẩn sau cũng bị đánh bật bởi bức tường vô hình. Bích Vương nhìn thấy cảnh đó cũng không hề nhíu mày, ngược lại thì Lazalicata lại lườm với đôi mắt đỏ lừ.
“Trì hoãn thêm mấy trăm năm mà cũng chỉ thế này ư. Ngoài ra còn cái thái độ trở nên ngạo mạn chỉ vì năng lực cỡ ấy, ta thật muốn khen bản thân trong quá khứ đã cự tuyệt ngươi đấy.”
“Bích Vương…!”
Khi Hắc Tỷ bị Yugura phong ấn, mỗi Ma Tộc đều thực hiện những hành động riêng biệt. Zahakva vừa căm hận Yugura vừa chờ đợi Hắc Tỷ phục sinh, Orphalow thì một mình rúc vào nơi sâu trong Ma Giới.
Tôi không rõ Orphalow có ý định như vậy không, chứ về cơ bản thì các Ma Tộc đều hành động nhằm chuẩn bị cho sự phục sinh của Hắc Tỷ. Tuy nhiên, chỉ có mỗi Lazalicata là lại hành động nhằm tự bảo vệ mình.
Lazalicata cất chân đi tới Ma Giới Turize và đưa ra nguyện vọng muốn Bích Vương thu mình làm thuộc hạ. Với xuất thân cao quý, có lẽ Lazalicata thích Bích Vương từng mang thân phận Vương tộc hơn là một Hắc Tỷ chỉ lãnh đạo một ngôi làng.
Ờ thì cuối cùng cô ta cũng chỉ bị một cước đuổi đi. Lazalicata với lòng tự tôn cao trở nên căm hận Bích Vương, và vì trải nghiệm lúc ấy nên cô ta cũng không tiếp xúc với các Ma Vương khác.
Sau khi thức tỉnh và đạt được sức mạnh, có vẻ cô ta cũng không theo chân ai mà chỉ thuần phục ma vật ở Ma Giới Serend mà bành trướng lãnh địa… Nhưng cô ta lại thiếu sót nỗ lực mài giũa cách dùng sức mạnh của mình rồi.
“Nếu ngươi mang tâm cầu tiến thì ta cũng không ngại. Tuy nhiên, dã tâm của ngươi chỉ hướng tới việc đứng trên kẻ khác. Con đường cùng của kẻ còn chẳng thể nhìn vào tương lai cũng chỉ thế này thôi.”
“Đừng có… đừng có khinh thường ta! Cái loại không được ai tin tưởng mà bị em gái ruột giết chết!”
“Nếu thế thì ngươi đã không nhìn lên mà hướng ánh mắt đố kỵ rồi, công chúa của quốc gia đã mất.”
“____! Nghiền nát đi! Cả đầu lẫn não đều hoá thành khối thịt đi!”
Đến giờ mới nhắm vào đầu à. Không chơi đùa nữa mà bắt đầu giết chóc thì đúng rồi, nhưng phải dồn ép đối phương ngay từ đòn đầu tiên thì chuyện đó mới có ý nghĩa. Ít nhất thì đó cũng không phải thứ để làm sau khi đã lộ ra một đống con bài trong tay đâu, Lazalicata.
Lazalicata nói ra lời để giết chết Bích Vương. Tuy nhiên, lời nói ấy lại không tạo nên kết quả gì mà chỉ vang vọng trong hư vô.
“… Tại sao… Tại sao, tại sao, tại sao chứ!?”
“Năng lực của ngươi là dị năng tác động thông qua lời nói. Nếu chỉ ứng phó thì dùng cách tương tự ma pháp cùng loại là được. Ma lực của ngươi đã không thể chạm đến ta nữa.”
Chỉ cần điều chỉnh mắt một chút là sẽ quan sát được ngay. Thực vật bò xung quanh Lazalicata đang hút ma lực lơ lửng trong không khí của cô ta. Nếu ma lực không thể chạm đến đối phương thì phát động bằng lời nói cũng chả tác động gì cả.
Kể cả trong chiến đấu bằng ma pháp, không tiếp cận khu vực có ma lực đối phương chảy xuôi cũng là lý thuyết cơ bản… Nhưng một Lazalicata chỉ từng là một người phụ nữ sẽ chẳng thể nào biết được nhỉ.
Ma lực của Ma Tộc đã trưởng thành có thể lan ra phạm vi rộng dù không cần làm gì. Vì vậy, chắc hẳn cô ta hiểu nhầm rằng chỉ cần thứ nằm trong tầm nhìn thì sẽ có hiệu quả. Mà cũng phải, làm gì có đồng đội nào lại nghiêm túc dạy tri thức chiến đấu cho kẻ ghét Hắc Tỷ chứ.
Vả lại, Bích Vương cũng đã cảnh giác khu vực quanh não ở mức tối đa ngay từ ban đầu rồi. Cho dù nghiền nát não từ đòn đầu tiên thì cũng không có tác dụng. Lý do anh ta bỏ qua tay chân, mắt hay nội tạng là vì muốn tỉ mỉ phân tích năng lực của Lazalicata. Nói chung là để nhìn rõ trình độ ứng dụng dị năng, và tình trạng này chứng tỏ anh ta cũng xem xét xong rồi.
Thực vật trên đầu Lazalicata bỗng cấp tốc phát triển mà trút xuống. Tốc độ không thể so sánh với vừa nãy, anh ta không khoan nhượng mà định nghiền nát cô ta rồi.
“__! Không thứ vướng víu nào được tiếp cận! Không được chạm vào ta!”
Lời giống hệt vừa nãy, sao mà nghe mùi thua đậm thế này nhỉ. Dĩ nhiên là lời nói của Lazalicata vẫn có tác dụng khi ở xung quanh bản thân. Đầu của đống thực vật trút xuống đang cong vẹo như né tránh Lazalicata rồi đập xuống mặt đất.
Tuy nhiên, thực vật vẫn không có dấu hiệu ngừng phát triển, công kích cứ tiếp tục trút xuống. Khoảng cách giữa cơ thể Lazalicata và thực vật dần dần bị rút ngắn lại.
“__!? Đừng đến gần! Đừng đến gần! Đừng đến gầnnn!”
Mỗi khi Lazalicata hét lên thì thực vật lại chia ra hai phía. Song, thế tấn công của thực vật vẫn không hề suy giảm. Những cái vừa tránh đi liền héo rũ, ma lực phân tán một lần nữa bay lên trên trần nhà rồi biến đổi thành thực vật mới. Ai da, thân thiện với tự nhiên ghê.
Biểu cảm của Lazalicata không còn chút thong thả nào nữa. Trong trường hợp bị thực vật nghiền nát thì cô ta sẽ bị chúng chèn ép mãi. Có lẽ cô ta sẽ không chết ngay lập tức, nhưng cứ liên tục bị nghiền nát thì Ma Tộc vẫn có thể chết đi. Lazalicata cũng lý giải điều đó. Hơn nữa, đây còn là thực vật hấp thụ ma lực của Ma Tộc nên Lazalicata sẽ bị giết nhanh hơn cả bản thân cô ta tưởng.
Được rồi, nếu Lazalicata thức tỉnh hoàn toàn thì chắc trận chiến này sẽ còn kéo dài thêm một chút, nhưng với trạng thái phải liều mạng tự bảo vệ mình thì khá là khó để cô ta chuyển hoá.
Trong trường hợp có Ma Cụ giống như Zahakva thì cô ta còn có thể thoát hiểm. Tuy nhiên, Lazalicata đã cự tuyệt Ma Cụ do Hắc Tỷ giao cho vì ghét chị ấy nên cũng không còn còn bài tẩy nào.
Ồ, vậy là rơi vào ngõ cụt rồi. Hay lắm, nếu cô ta cứ thế chết đi thì sẽ khoẻ lắm luôn.
“___! Tedral! Cứu tôi đi!”
Phải rồi hén, con mẹ nó. Nếu tự tôn cao thì cứ giữ cái thái độ đó mà chết đi chứ. Chính vì thế nên Hắc Tỷ cũng chẳng thèm để ý đến cô đó.
Tôi lấy ra lưỡi hái từ không gian khác rồi chém vào không gian quanh Lazalicata. Tôi duy trì cú chém và triển khai bức tường ngăn cản đống thực vật. Trong lúc đó, tôi cũng dịch chuyển ra sau lưng Lazalicata mà nắm cổ kéo ra ngoài.
Lý tưởng nhất chính là thoát ra khỏi lâu đài này luôn, nhưng Bích Vương lại bao phủ căn phòng… à không, bao phủ cả lâu đài bằng thực vật để tôi không thể trốn thoát. Bề mặt thực vật được bố trí kết giới đặc thù, và nó có tác dụng cản trở phương pháp dịch chuyển của tôi.
Ừ thì đúng là tôi đã để anh ta thấy mình dịch chuyển vài lần. Đối phó thế này cũng là dĩ nhiên.
Ma lực duy trì vết chém đang bị thực vật hấp thụ, vị trí vừa nãy của Lazalicata cũng đã bị che lấp. Nhìn khuôn mặt Lazalicata trông thấy khung cảnh đó làm tôi hơi phát dục. Con ả rác rưởi bị dồn ép cũng có mấy bản mặt hay ho nhỉ.
“Hết nhã hứng rồi sao, Vô Sắc. Lần tới thì mang thứ nào đó mua vui thêm đi.”
“Cái đó thì tôi cũng đồng ý, nhưng tiếc là bên này có hơi thiếu người. Cơ mà tôi sẽ nói với Hắc Tỷ cho.”
Ngoài ma pháp loại dịch chuyển thì tôi cũng có vài trò khác… cơ mà cái nào cũng không được. Sau khi xâm nhập lâu đài mới nhận ra nên tôi chẳng có đối sách nào hết, nhưng anh ta thật sự chuẩn bị một đống kết giới luôn. Lỡ mà bất cẩn dịch chuyển thì ma lực trong người tôi sẽ mất kiểm soát và nổ tung ấy chứ.
Muốn chạy thoát từ đây thì tôi phải xông qua bằng cách tung một đòn thật mạnh vào tường, nhưng kia là cái bản mặt sẽ không tạo khoảng trống để tôi làm vậy. Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ không để xổng một kẻ như bản thân đâu, nếu được thì giết luôn chỗ này là tốt nhất.
Nhưng tôi cũng không thể chiến đấu tại đây. Không phải tôi không thể thắng, nhưng vậy thì Lazalicata sẽ chết. Hắc Tỷ đã bảo rằng trong trường hợp Lazalicata kêu cứu thì tôi nhất định phải cứu cô ta.
Đành chịu vậy, cứ dùng con bài tẩy để tạo sơ hở đi.
“Ngươi có cách để chạy trốn à. Thể hiện cho ta xem.”
“Nếu anh thích thì tốt rồi.”
Khi tôi cho tay phải vào người và lấy ra thứ giấu bên trong thì biểu cảm của Bích Vương liền tạo cảm giác khá nguy hiểm.
Thứ tôi lấy ra là một kết tinh ma lực màu đen, là lõi của nguyền rủa được chôn trong tim của một người phụ nữ. Tôi biết Bích Vương từng nhận ra lời nguyền của người phụ nữ kia và phân tích nó. Thế thì chắc anh ta sẽ hiểu được ý nghĩa khi tôi lấy ra kết tinh này.
“… Nhà ngươi…”
“Đúng như anh thấy đó, cái này là lõi của nguyền rủa trong tim của một người phụ nữ dũng cảm. Tôi không cần phải nói tới chuyện đây không phải thứ có thể phá huỷ nhỉ. Nếu mà huỷ thì lời nguyền sẽ mất kiểm soát đó? Phương pháp giải nguyền thì chắc anh tìm hiểu một chút là ra, cơ mà cứ để chính chủ nắm lấy nó là được. Chỉ nhiêu đây thì tôi có thể cung cấp dịch vụ miễn phí mà.”
Tôi ném kết tinh về phía Bích Vương, vung lưỡi liềm mà chém ra. Bích Vương không do dự dùng thực vật xung quanh để ngăn cản cú chém ấy.
Tôi cảm nhận được ý thức của anh ta hoàn toàn tập trung vào kết tinh trong một khoảnh khắc. Bản thân xin phép nhận sơ hở ấy, dồn ma lực vào lưỡi liềm và tung một đòn cực mạnh vào bức tường được thực vật bám đầy.
Xung kích xuyên thấu vài lớp tường và tạo ra một chiếc lỗ có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Tôi nắm Lazalicata mà phóng ra khỏi chiếc lỗ. Khi quay đầu nhìn Bích Vương thì tên đó lại yên lặng lườm tôi.
“Không cần phải lo đâu. Sau khi bỏ hành lý lại thì tôi sẽ tới đối đầu đàng hoàng cho. Phẫn nộ thì cứ giữ tới lúc đó đi nhé.”
Tôi thoát ra khỏi kết giới giăng bên ngoài tường thành và xác nhận mình có thể sử dụng ma pháp Dịch Chuyển. Tôi lập tức dùng nó mà thoát khỏi nơi này.