“Chỉ vì chuyện nhàm chán đó mà các cô liên lạc với ta sao?”

Sau khi nghe kể về sự tình thì tôi ngán ngẩm nói trong vô thức.

Đột nhiên Lacra Salf liên lạc thông qua quả cầu thuỷ tinh, bên cạnh thì có vẻ còn Sir Ratzel, nhưng cô ấy không hề nói gì.

Nghe cô ta bảo là có chuyện gấp nên tôi còn cuống cuồng tưởng bệnh tình của cậu ta trở nặng, hoá ra là chẳng có chuyện gì. Chỉ đơn giản là Sir Ratzel đã xung đột với cậu ta vì chuyện nọ mà thôi.

“Ngài nói vậy chứ trông anh ấy khá là nghiêm túc đó?”

“Kiểu gì thì Sir Ratzel cũng buông lời dị nghị về cách làm của cậu ta nên mới bị người ta tạo khoảng cách chứ gì?”

“Chuyện đó… Ngài hiểu rõ thật đấy, Marito bệ hạ.”

“Dĩ nhiên là ta phải hiểu rồi. Danh xưng bạn bè không phải chỉ để cho ngoa đâu.”

Toàn bộ nội dung là thế này, những người lỡ cảm thụ phương pháp “lý giải” của cậu ấy trong thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương đã trách móc về chuyện đó.

Ngay lập tức, cậu ta không hề phản biện mà chỉ bảo “Thích làm gì thì làm.” rồi chui vào phòng.

Cũng không phải cậu ta không hề ra khỏi phòng, cậu ấy vẫn im lặng tiếp tục tịnh dưỡng.

Và vì bối rối không biết phải ứng xử thế nào nên Sir Ratzel đã nhờ Lacra Salf liên lạc đến bên này.

“Ta đã nghe chính cậu ấy nói về cách làm của mình từ lâu rồi. Đương nhiên là ta cũng hiểu rằng điều đó không hề hay ho tí nào đối với những hiệp sĩ luôn chú trọng việc xác lập bản ngã của mình. Và ta cũng biết việc một ngày nào đó, cậu ta sẽ xảy ra xung đột với Sir Ratzel khi cô ấy biết được phương pháp này.”

“Ngài biết rõ chuyện về Thượng Thư-sama thật nhỉ.”

“Đó chính là vũ khí của cậu ta, mặc dù có hơi chút méo mó.”

Khi muốn lý giải rõ ràng đối tượng, cậu ấy sẽ dựng lại tinh thần của đối phương bên trong bản thân để nắm được các hành động chi tiết.

Độ chính xác sẽ được nâng cao dựa theo số lượng thông tin hay tư liệu cấu thành đối tượng cùng thời gian tiêu tốn.

Thế nhưng, khi hoá thành đối phương thì bản ngã đã hoàn thiện của bản thân sẽ trở thành chướng ngại. Do đó, dù chỉ tạm thời, nhưng cậu ấy đã buông bỏ cả bản ngã của chính mình.

Cậu ấy sẽ xoá sổ toàn bộ giá trị quan đạt được từ trước đến nay, trở lại thành một trang giấy trắng rồi tái xây dựng từ con số không.

Đối với loài người vốn cần trưởng thành thì đây là hành vi vô cùng điên cuồng, nhưng theo lý thì nó lại rất phù hợp.

Hơn nữa, để có thể vận dụng tối đa thông tin đạt được từ những công đoạn đó, cậu ấy còn điều chỉnh cả lập trường của mình.

Cậu ta đã chọn trạng thái tâm lý để có thể hành động một cách hiệu quả, còn Sir Ratzel thì xem cậu ấy trong trạng thái đó là đang bị tiêm nhiễm.

Sự thay đổi trong đại từ xưng hô của cậu ấy là thứ tượng trưng cho mức độ chuyển đổi. Chính vì ý thức được điều đó nên thông thường, cậu ấy vẫn hay dùng cụm từ “bên này, đằng này” để xưng hô.

Chỉ khi sở hữu ý chí mạnh mẽ và bắt đầu hành động thì cậu ấy mới dùng đại từ xưng hô để nhấn mạnh vị trí của mình.

Nếu bảo rằng cậu ấy đã tự chuyển đổi thành tính năng sở hữu độ tiện lợi cao thì nghe có vẻ rất hay.

Nhưng thực tế, chính vì không thể đơn độc tuỳ cơ ứng biến với tình huống nên mới tồn tại cách thức đó.

Cậu ấy yếu đuối và nhát gan. Dù vậy, vì để thực hiện chuyện cần làm một cách hiệu quả nhất, cậu ấy buộc phải lợi dụng phương pháp đấy.

“Nhưng mà phương pháp đó rõ ràng là đang thương tổn tinh thần anh ấy!”

“Ta khá là bất ngờ khi mấy kẻ không phải cha mẹ cũng không phải vợ chồng như các cô lại được giao quyền phủ nhận phương thức tồn tại của cậu ta đấy.”

“Sao ngài lại nói như vậy chứ!”

“Ta không phải đang mỉa mai các cô, bởi vì các cô thực sự có quyền lợi đó nên ta mới bất ngờ.”

“…Có nghĩa là sao?”

“Cậu ta chỉ nói rằng [Tới đây thôi, cô thích làm gì thì làm.] rồi chui vào phòng chứ không hề nói rằng [Tới đây thôi, đừng có dính dáng gì đến tôi nữa.] Đúng vậy, ý cậu ta là đang giao phó bản thân cho các cô phán đoán. Hiện tại không phải cậu ta vẫn đang cẩn thận cho các cô thời gian suy nghĩ sao?”

“…Có chuyện… đó nữa ư?”

“Nếu cảm thấy mối quan hệ với các cô quá phiền toái thì cậu ta sẽ chỉ bảo [Cô đã vất vả rồi.] với Sir Ratzel là xong chuyện.”

Vốn dĩ thì tôi muốn là người đứng trong vị trí đó, đáng tiếc là bên này quá bận bịu với giấy tờ rồi.

Thú thật, tôi chỉ thấy đây là một câu chuyện tình. Cho dù có lẫn vào chút bất mãn thì họ cũng chẳng bị mắng mỏ gì đâu.

“Cậu ta đang muốn kết thúc mối quan hệ hiện tại, tức là tình trạng khiến các cô phải lo lắng vì phương thức sống của mình ấy. Các cô cứ tuỳ ý chọn lựa, nếu bảo cứ như trước thì cũng chả sao, cho dù không cho cậu ấy sử dụng phương pháp đó lần nào nữa thì hẳn cậu ta vẫn sẽ chấp nhận thôi. Cậu ta đang giao phó tương lai bản thân cho các cô đấy.”

“…..”

“Tuy nhiên, cậu ấy cũng là người bạn của ta, các cô hãy lựa chọn sao để cậu ấy vẫn ở lại Turize. Nếu các cô khiến cậu ta phải ra đi thì ta cũng sẽ lệnh các cô rời đi đấy.”

“Chúng tôi không… nói vậy đâu.”

“Cuối cùng là hãy thận trọng lựa chọn. Cho dù cậu ta có mất đi vũ khí của mình thì ta vẫn thích thú nhân cách của cậu ấy, ta sẽ không thay đổi quan hệ bạn bè của mình. Thế nhưng, chắc các cô còn chưa nhìn ra được tí gì về sự yếu ớt của cậu ta nếu đánh mất vũ khí của mình đâu nhỉ? Cứ tưởng tượng rằng điều đó giống như cắt đứt tứ chi, móng vuốt và răng nanh của thú hoang rồi ném ra giữa rừng là được.”

“…Xin cảm ơn ngài, Marito bệ hạ.”

Tín hiệu bị ngắt, rốt cuộc thì Sir Ratzel cũng không hề nói một lời nào.

Tôi đã nói lời trợ giúp ở mức tối thiểu, bản thân không được can thiệp thêm.

Người cần bước tới chính là Sir Ratzel, tôi nên giao phó lại cho các đương sự để có thể thu xếp tình hình.

“Nhưng mà nhé, những lúc thế này chính là thời điểm để thể hiện tình bạn đó~~. Mình muốn thực hiện trọng trách đó quá đi!”

“Nhân lúc cậu ta còn ở tại đây thì bệ hạ cứ xung đột với cậu ta là được rồi.”

Trong tầm mắt vang lên giọng nói, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng người.

Bình thường thì anh ta chẳng nói gì, những khi xung quanh không có người thì mới thỉnh thoảng nói chuyện. Điều này biểu hiện rằng anh ta không phải tồn tại hư cấu.

Mặc dù đây không phải hành vi nên có của một hộ vệ tuyệt đối không được để ai cảm nhận mình, nhưng nếu không làm vậy thì tôi sẽ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của anh ta mất.

Song, làm ơn ngừng cái chuyện xen vào khi ta nói bằng giọng điệu khi trò chuyện với cậu ta.

“E hèm, xung đột cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta đang đánh giá cao cách làm của cậu ta. Một người không có đủ vũ lực, ma lực và trí lực như cậu ta thì đó là một kỹ năng tối tượng để có thể cắn chặt không nhả những người thuộc thế giới này. Và khi đã xem trọng nó rồi thì ta sẽ không thể nghiêm túc va chạm với cậu ta được. Hơn nữa, không thể chỉ đơn thuần bác bỏ, mà ta phải bác bỏ cậu ta vì chính bản thân cậu ấy. Mấy hoàn cảnh như thế thì chả có được bao nhiêu đâu.”

“Dù sao chúng ta cũng là những người lý giải được điều đó, chuyện va chạm thì cứ để người trẻ tuổi làm đi.”

“Cũng phải… Khoan, đừng có đối xử ta như người già chứ. Xét về tuổi tác thì ta chỉ cỡ Lacra Salf thôi đấy.”

“Lúc ở với cậu ta thì ngài còn đúng với tuổi, chứ khi làm việc thì ngài trông già đi 20 tuổi ấy.”

“Cái gì cơ…”

Tôi vội vàng cầm lên chiếc gương, vẫn chưa có nếp nhăn đâu nhỉ? Ừm, có lẽ nên mỉm cười nhiều hơn chút. Cơ mà thế thì lại mất đi uy nghiêm mới chết.

“Đối diện Luco thì mình có lẽ nên thoải mái hơn chút nhỉ.”

“Không đâu, bệ hạ mà đột nhiên thay đổi thái độ thì cô bé đó sẽ sợ hãi kiểu [Ơ? Mình vừa làm sai gì sao!?] đấy.”

“…Hừm, làm sao bây giờ?”

“Tôi có thể truyền lại phương pháp bắn rụng cô ấy cho ngài đó.”

“Đừng có nuốt chữ, ta chỉ thấy anh đang làm loạn thôi đấy.”

-------------------------------------------------------------------

Quanh đi quẩn lại thì đã ba ngày trôi qua, nhưng cuối cùng họ vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Ưm, tự mình tiếp xúc… Nhưng mà…

Mix đã trung thành chọn nghe theo mệnh lệnh của Marito, hiện tại thì cô ấy không có hành động gì hướng về phía tôi cả.

Ulffe trông vậy mà rất bình thản, hôm nay em ấy cũng chạy đến chào hỏi tôi lúc chuẩn bị đi tập luyện với Gradna.

Kim Ma Vương thì chỉ lấy đuôi đập vào mặt tôi bảo “Cậu cho ta xem cái quái gì đấy hả!” rồi xong chuyện.

Người để ý nhiều nhất có lẽ chỉ có Illias và Lacra.

Không, tôi có cảm giác Lacra đang lo lắng cho tình trạng của Illias hơn.

Chuyện cô ta có thể thực hiện hành vi trông nom người khác như một kẻ lớn tuổi hơn là giỏi lắm rồi.

“Cơ mà đây chẳng phải chuyện để một kẻ bỏ mặc bọn họ như mình có thể phán xét.”

Tình trạng cơ thể đã gần như khoẻ mạnh, vốn tôi còn muốn tham quan Garne, nhưng vì còn trách nhiệm hộ vệ nên tôi buộc phải kéo theo Mix hoặc Illias đi cùng.

Nếu là Mix thì sẽ không khó xử đến mức như vậy, thậm chí còn có thể đối thoại nữa.

Song, nếu chỉ đưa Mix đi thì Illias sẽ bị mất thể diện trong tư cách hộ vệ.

Nhưng chỉ dẫn Illias theo thì quá khó xử nên sẽ chẳng thể nào tham quan nổi. Còn đi cùng cả hai thì tôi còn không dám tưởng tượng cơ.

Vì thế, tôi đã quyết định chờ đợi và nằm thư giãn trong phòng.

Không lẽ mình không nên dễ dàng lộ ra như vậy? Nhưng cũng không thể cứ giấu diếm mãi được.

Vốn Illias vẫn luôn lo lắng cho tôi, trong tương lai không xa cũng sẽ xuất hiện những dịp như thế này.

Không phải tôi không thể tiếp tục đánh trống lảng, nhưng ngay từ ban đầu, cách làm của tôi không phải để che đậy gì cả.

Để cô ấy cứ lo lắng từng chút và lâu dài thì quá tệ hại. Quả nhiên là chúng tôi vẫn cần phải thẳng thắn nói chuyện với nhau.

….A… ngán quá đi.

Rốt cuộc thì tôi chỉ đang muốn chấn chỉnh lại bản thân. Mình chỉ là một gã đàn ông thảm hại khiến người khác lo lắng, khiến họ khó chịu rồi bỏ mặc mọi chuyện.

Chỉ vì bản thân không có dũng khí kết thúc quan hệ với Illias mà lại đùn đẩy hết cho cô ấy. Nếu Marito mà biết được chuyện này thì chắc cạn lời luôn.

Rồi tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Sự kỳ vọng cùng bất an đồng thời dâng lên khiến tôi không thể lập tức nói nên lời.

Trước tiên thì phải điều chỉnh hô hấp đã… Ừm, được rồi.

“Mời vào.”

Người mở cửa bước vào là Illias, một khuôn mặt không hề có chút bá khí nào.

Tôi có thấy bóng dáng Lacra ở phía xa, nhưng dường như cô ta không định cùng theo vào.

Illias đóng cửa rồi yên lặng nhìn tôi chằm chằm.

Đằng này thì lại lỡ đưa tầm mắt xuống quyển sách trong tay. Thế này thì khó mà quay lại rồi.

“….”

Im lặng kiểu này thì khổ quá đi. Mặc dù nội dung quyển sách đang đọc chẳng thể đi vào đầu, nhưng vì để diễn kịch nên tôi lật sang trang mới.

Sau đó phải nhìn lại cô ấy mới được, à không, đây không phải lúc để làm thế.

Illias không nói gì, chỉ có thời gian bình tĩnh trôi qua.

Có lẽ tôi phải tự mình hành động rồi, cứ duy trì tình trạng thế này thì bụng dạ nào chịu nổi chứ.

“Cô đang không biết nên nói thế nào sao? Hay là đang đợi tôi mở lời? Ít nhất thì rõ ràng chút đi.”

“…Cả hai.”

“Vậy sao, nếu muốn thì tôi cũng có thể làm chủ cuộc trò chuyện, cô nghĩ thế nào?”

“…Nhờ anh vậy.”

Trông cô ấy phiền não hơn tôi nghĩ, thế thì đành chịu rồi.

Hãy dẫn dắt để cô ấy có thể dễ mở lời hơn.

“Trước tiên thì cô cứ nêu cảm xúc thật của mình, tiếp theo là yêu cầu, sau đó thì chỉ cần đợi câu trả lời thôi.”

“Tôi không thích cách làm của anh, tôi muốn anh dừng lại.”

“Vậy sao, được thôi.”

….Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc sao? Nếu là đang viết văn thì phải viết lại rồi đấy.

“…Tôi còn chưa kịp chờ đâu.”

“Không lẽ tôi nên luống cuống hơn sao? Thế thì xin lỗi nhé.”

“Tôi vừa bảo anh vứt bỏ vũ khí duy nhất của mình đó, tại sao anh lại dễ dàng chấp nhận như vậy?”

“Đừng có tự ý bảo đó là vũ khí duy nhất chứ, Illias mất đi kiếm cũng có thể chiến đấu mà phải không?”

“…Anh có vũ khí nào khác sao?”

Nói nghe buồn thật đó, mà đúng là tôi chưa từng lộ ra vũ khí khác ngoài cái này cả.

Đương nhiên là vũ khí có thể sử dụng tại thế giới hiện đại rất hạn chế. Phương diện vật lý thì không cần phải nói, đương nhiên là không được rồi.

Nếu chỉ lý giải đối phương thì vẫn còn phương pháp khác, cũng không nhất thiết phải hoá thành đối phương như diễn viên.

Mặc dù chỉ là nghiệp dư, nhưng tôi không phải không có khả năng bắt chước việc phân tích dữ liệu tội phạm từ kinh nghiệm hoặc vụ án trong quá khứ.

Vì không phải chính thức học tập nên độ chính xác và tính thực dụng sẽ giảm xuống rất nhiều.

“Thủ đoạn thì tôi có rất nhiều, chỉ là nó yếu đi kha khá thôi.”

“Dù vậy nhưng anh vẫn từ bỏ sao… Anh vẫn luôn dễ dàng vứt bỏ thứ có giá trị với mình như vậy sao?”

“Thú thật thì mất đi thủ đoạn quý trọng có thể ứng dụng trong thế giới này là chuyện rất tệ. Nhưng nếu cô đã bảo dừng lại thì tôi có thể dừng được.”

“Anh đang muốn bảo lời của tôi có giá trị đến thế sao? Đối với tôi, thứ có giá trị thì đúng là có giá trị. Tôi không thể lý giải được lối suy nghĩ như không đối với giá trị trong anh, vì vậy nên tôi không thể tin cái giá trị mà anh đang cảm nhận, bởi vì tôi không thể tin tưởng nổi!”

“Thế thì không cần tin cũng được mà. Việc ôm lấy toàn bộ giá trị quan của đối phương vào người về cơ bản là không thể. Bên trong cũng sẽ có thứ mà cô không thể lý giải được. Tại sao cô lại miễn cưỡng lý giải chúng chứ? Nếu không sử dụng phương pháp mà Illias ghét bỏ thì cô không thể lý giải chúng một cách đơn giản đâu.”

“Nhưng tôi lại muốn hiểu được nó!”

“Cái thể loại phiền phức gì đây!”

Tôi lỡ nói là những gì mình nghĩ trong lòng, đáng lẽ tôi không nên cáu gắt ngược lại mới đúng.

Nhưng vì cô ấy bảo muốn hiểu dù không thể lý giải nên mới khiến tôi muốn nói vậy.

“Đó mới là lời tôi phải nói! Anh lúc nào cũng che giấu phần quan trọng nhất, không lộ bất cứ cái gì ra ngoài, không để người khác lý giải, ấy vậy mà anh vẫn cứ đi khoe khoang những nguy cơ mà mình làm!”

“Đừng có vô lý bảo một tên toàn điểm yếu đừng lộ ra vẻ nguy hiểm!”

“Rồi anh lại bảo tôi thích làm gì thì làm!? Cuối cùng thì anh muốn tôi làm gì cơ chứ!?”

“Tôi có phải mong đợi chuyện gì to tát đâu! Đương nhiên là theo nghĩa đen rồi!?”

“Vậy thì anh sẽ nghe mọi thứ tôi bảo hay sao!?”

“Tôi có nói đến mức như vậy đâu! Nó có nghĩa là tôi sẽ nhượng bộ đến mức tối đa thôi!”

“Đúng là một tên phiền phức!”

“Đó mới là lời tôi phải nói!”

Không được rồi, hiện tại thì chúng tôi chỉ cãi qua cãi lại.

Tạm thời bĩnh tĩnh lại đã…

Illias có lẽ cũng suy nghĩ như vậy nên vừa nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi.

“Đột nhiên lại bị anh đùn đẩy hết tương lai của anh sang bên này thì sao tôi có thể làm gì được chứ… Anh hèn quá đấy.”

“Hèn gì cơ… Này này, đó là một trong mấy từ có thứ hạng cao trong bảng xếp hạng [Bạn sẽ là vai ác nếu bị hiệp sĩ gọi thế này] đấy.”

“Anh chính là vai ác còn gì, hiệp sĩ như tôi đã nói thì không thể sai được… Anh có thể lý giải cái ác mà lại không thể lý giải tôi sao?”

“Tôi vẫn muốn lý giải ở mức độ đơn giản đó.”

“Anh không nghiêm túc lý giải ư?”

“…..”

“Này, đừng có ngoảnh mặt, trả lời tôi đi. Anh không định lý giải toàn bộ về tôi sao!?”

Illias nắm lấy tôi, dù cô ấy có vẻ cũng đã điều chỉnh lực tay, nhưng nó vẫn mạnh hơn nhiều so với việc bị một gã đàn ông cơ bắp nắm lấy.

Và ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi còn cương ngạnh hơn nữa.

“Tại sao cô có thể không ngại ngùng nói ra mấy lời xấu hổ như vậy hả!? Cô có hiểu ý nghĩa trong lời nói của mình không!?”

“Cái gì chứ? Ý nghĩa trong lời nói? Chuyện đó thì…. thì…”

Sự trầm mặc đầy khó xử bao trùm cả hai.

Cái bầu không khí gì đây? Ờ thì là lỗi của Illias rồi.

Liệu Lacra trông có vẻ sẽ áp tai nghe lén có thể tông cửa đi vào không?

“…Quên mấy lời tôi vừa nói đi.”

“Cái đấy thì hơi khó rồi.”

“Thế anh muốn làm lại nữa sao?”

Illias trở lại vẻ mặt quen thuộc.

Những lúc thế này thì Illias thường sẽ nói mà không e ngại gì… Nhưng tôi cũng không có sức lực để mà hỏi đáp nữa.

“…Cô thích làm gì thì làm.”

“Thế thì anh hãy lý giải tôi đi, và khiến tôi lý giải được anh nữa. Nhưng mà phải bằng phương pháp thông thường, trọng yếu là ở đó.”

“Hình như cái nào tôi cũng phải làm hết đó?”

Tôi còn tưởng diễn biến sẽ là cả hai cùng nỗ lực lý giải lẫn nhau cơ, vậy mà cô ta chỉ yêu cầu phía bên này hành động.

Ăn gian, quá là ăn gian.

“Việc anh có thể làm hầu như đã mất hết rồi. Chỉ thêm một hai bước thì đừng có phàn nàn.”

“Thật vô lý.”

“Trả lời nào?”

“…Tôi xin được cố gắng hướng về phía trước.”

“Đừng có đáp kiểu hời hợt như vậy, làm lại đi.”

Quái thật, sao Illias lại biết chứ?

Khoan đã, đừng có đụng vào kiếm như vậy, xử lý bằng bạo lực không tốt đâu đó?

“…Tôi xin dốc sức thành tâm thành ý cố gắng hết mình.”

“Được rồi, từ giờ trở đi, anh cứ nói hết ra, không cần ngại ngùng gì cả. Tôi chán phải đau đầu mỗi khi đụng đến chuyện của anh rồi.”

Vốn ban đầu tôi còn chả nói gì. À không, là vì tôi không có dũng khí để nói ra.

Nhưng mà Illias hiện tại đang lộ vẻ mặt đầy mãn nguyện như vừa chém gục đối phương vậy.

Mặc dù kẻ bị chém toàn phải làm theo yêu cầu từ một phía.

“Chuyện là vậy đấy, đã để cô lo lắng rồi, Lacra.”

“Đúng thế, cô đang áp tai nghe lén phải không, Lacra?”

“…Tại sao hai người lại biết vậy?”

“Tức là họ cũng đã nhìn thấu chúng ta đấy, Lacra-dono.”

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Lacra xuất hiện, và cả Mix bên cạnh nữa.

Ờ thì Mix là hộ vệ nên đương nhiên phải ở bên cạnh rồi.

Trước mắt thì chúng tôi không nói chuyện gì lạ đâu nhỉ___Ừm.

Sau đó, tôi bị giới hạn lại hành vi lý giải quá độ, trong trường hợp cần đi xa hơn thì tôi nhất định phải bàn chuyện với Illias.

Nếu đã không thể lý giải rõ ràng đối phương thì tôi sẽ khó mà có ưu thế trước ác nhân, và tôi đành phải ứng phó trong trạng thái có tiêu chuẩn phán xét thiện ác theo cách thông thường.

Thế này thì tôi đã bị giáng cấp từ một người bình thường giỏi xoay trở xuống thành một người bình thường thật sự. Xét theo tiêu chuẩn của thế giới này thì chỉ đơn giản là kẻ yếu nhất đã trở lại đúng vị thế của mình mà thôi.

Tôi cần phải hành động cực kỳ thận trọng và không thể khinh suất lựa chọn hành động mạo hiểm được.

Tên thuộc dị giới đã vứt bỏ cả vũ khí mình từng sử dụng trong thế giới hiện đại và phải tìm kiếm cách sống bình an hơn tại thế giới kỳ ảo này.

May mắn là tôi đã loại bỏ được kha khá nguy cơ quanh mình.

Vừa đạt được nhu cầu tối thiểu vừa có được nhiều mối quan hệ tốt đẹp.

Mặc dù còn chuyện Larheit đang nhắm vào tính mạng đằng này, nhưng khi đã đạt được thông tin thì tôi có thể giao lại mọi việc cho Marito.

Kể cả nguy cơ Phi Ma Vương và Tử Ma Vương dự định tấn công thế giới con người thì tôi cũng đã biết được một phần.

Lượt của người bình thường đã kết thúc. Chuyện về sau thì cần đám người vận hành đất nước cố gắng rồi.

Rốt cuộc thì mạch chính của câu truyện vẫn không đổi. Tôi chỉ cần có thể sống bình an là được.

Quan hệ với đám Illias cũng tiến gần hơn một chút. Thế thì cái giá này quá rẻ rồi.

-------------------------------------------------------------------

Tại một trong các dinh thự thuộc tài sản cá nhân nằm dưới quyền sở hữu của một thương nhân có tiếng tại Quama, đây là nơi mà Tử Ma Vương dùng làm chỗ ở.

Tử Ma Vương nổi trội với năng lực mê hoặc và khiến kẻ khác phải tuân theo mình.

Ngày xưa, cô ta từng cám dỗ rất nhiều con người. Thống trị, lợi dụng bọn họ như những binh lính, những vật tế cho các Ác ma và những bề tôi trung thành hết mực.

Tuy nhiên, tốc độ xâm lược của cô ta thực sự khiến người khác không thể chịu đựng nổi nên đã bị Yugura thẳng thừng tiêu diệt đầu tiên với lý do “không công bình”.

Vào thời khắc bị Yugura đâm thủng lồng ngực, Tử Ma Vương đã nhận ra bản thân là kẻ thống trị nhưng không hề tuyệt đối. Vì thế, cô ta đã tự cảnh tỉnh lại mình.

Sau đó, cô ta đã khéo léo hoà mình vào thế giới con người bằng hình thái khác với kẻ chọn việc cai trị và trở thành Quốc Vương Garne như Kim Ma Vương.

Song, tính cách kiêu ngạo trời sinh đó không thể bị uốn nắn dễ dàng như vậy.

Cô ta lại tiếp tục tạo ra quân đội, vì quá buồn chán nên đã lên kế hoạch tấn công Garne mà Kim Ma Vương đang trị vì.

Khi còn đang xem thường Kim Ma Vương không thể biết rõ thân phận mình thì cô ta lại bị vạch trần, cuối cùng thì đón nhận kết cục bị Kim Ma Vương tìm ra nơi ở, thứ mà bất kỳ Ma Vương nào cũng cố che giấu.

Cô ta có vài căn cứ tại Quama, tuy đã lập tức di chuyển ngay ngày hôm đó, nhưng cô ta vẫn không thể an tâm rằng mình đã chạy thoát.

Cả quân lực dùng để giáp lá cà mà cô ta chuẩn bị cũng đã trở thành lương thực cho thuộc hạ của Bích Ma Vương.

Đương nhiên là cô ta cũng không hề được đáp ứng nguyện vọng “khiến các Ma Vương khác đau khổ” và “bản thân có thể lại tiếp nhận [Lời nguyền thứ hạng]” đã nếm trải ngày xưa.

Thực tế, Tử Ma Vương đã thất bại hoàn toàn trước Kim Ma Vương.

Thế nhưng, cô ta cũng không chửi rủa sơ suất của mình. Sự nhục nhã này chính là trải nghiệm không thể thay thế đối với cô ta.

Mặc dù đầu tư quá trớn nhưng vẫn có thu hoạch. Sau khi tự phân định rõ ràng, Tử Ma Vương trầm mình xuống chiếc bồn tắm ấm áp, nhớ lại cơn đau từ chiếc môi bị cắn chảy máu.

“Đúng, cỡ này thì… cũng chỉ là ngon ngọt so với ngày còn sống thôi.”

Tử Ma Vương lẩm bẩm như đang nói với ai đó. Những chiếc bóng tồn tại trong căn phòng Tử Ma Vương đang ở chợt ngọ nguậy như đang hưởng ứng.

Đó là hằng hà sa số Ác ma, và tất cả đều là những Ác ma cấp cao chỉ còn một bước nữa là đạt đến cấp bậc Đại Ác Ma cao nhất.

Toà dinh thự bị thẩm thấu bởi ma lực của Tử Ma Vương đã mang tính chất giống như Ma Giới. Mặc dù diện tích không đủ để ma vật có thể phát sinh tự nhiên, nhưng Tử Ma Vương có thể tạo ra ma vật từ nghi thức.

Những Đại Ác Ma cấp bậc Unique đã trưởng thành tại chiếc hũ độc trùng như Ma Giới không phải thứ có thể tạo ra liên tục như vậy.

Nhưng nếu chỉ ở mức độ tiệm cận và có được cống phẩm thì vô cùng dễ dàng.

May mắn là con người vẫn đang được sinh ra trong thời gian ấy. Rất nhiều Ác ma tại toàn bộ căn cứ của Tử Ma Vương đang yên lặng chờ đợi khoảnh khắc cần thiết.

Kể cả quân lực hiện tại, Tử Ma Vương cũng có thể dễ dàng lật đổ Quama.

Tuy nhiên, cô ta sẽ không làm ra chuyện xâm lược thế giới con người với số lượng còn ít hơn khi xưa. Đã có kinh nghiệm mà vẫn tiến hoá lùi chính là ngu ngốc cùng cực, vì vậy nên Tử Ma Vương mới khiêm tốn tiến hành kế hoạch của mình.

“Nhưng mà… lạ thật đấy? Kim Ma Vương đó lại có thể lý giải mình kỹ càng đến vậy sao?”

Cô ta nhận biết Kim Ma Vương, bởi vì họ đã từng gặp mặt vào lúc tiếp nhận trí tuệ từ Yugura.

Một Á nhân cáo không hiểu chuyện đời, một kẻ vô năng sau khi đạt được sức mạnh thống trị cũng không hề thể hiện sức mạnh mà bị Yugura giết chết. Đó là đánh giá lúc ấy của cô ta về Kim Ma Vương.

Thế nhưng, sau khi phục sinh thì Kim Ma Vương lại trở thành vua của con người và khắc ghi danh tiếng của mình vào lịch sử, hơn nữa còn có vụ việc hôm trước.

Cô ta thừa nhận chuyện Kim Ma Vương có vài thay đổi, nhưng một Kim Ma Vương trải qua biến đổi như vậy lại có thể lý giải bản thân sao?

Những ma vật được sinh ra tại Ma Giới mà Tử Ma Vương cố tình phức tạp hoá, đó chính là tác phẩm cô ta vô cùng có lòng tin.

Mặc dù sức mạnh chỉ gần đạt chuẩn, nhưng về độ bí mật thì kể cả bây giờ, cô ta vẫn tự hào về nó.

Việc bắt giữ ma vật của Ma Giới khác, điều tra tất cả rồi tìm ra mối liên kết đến bản thân là một chuyện không hề đơn giản.

Cô ta không thể tưởng tượng được Kim Ma Vương có thể thực hiện điều đó chỉ với sức mạnh thống trị của mình. Ít nhất phải là Yugura hoặc “Hắc Toàn Năng” mới có thể hoàn thành điều đó.

“Nhắc mới nhớ, Phi đã nói rằng có kẻ thuộc hành tinh giống với Yugura đang ở Turize nhỉ? Không lẽ là…? Làm sao đây nhỉ? Hiện tại cũng chẳng có chuyện gì làm cả, hay là mình đi điều tra một chút nhỉ?”

Tử Ma Vương rời khỏi bồn tắm và tiến tới một bước.

Ngay lập tức, bóng tối liền bao phủ lấy cô ta và biến thành một chiếc đầm tím đầy yêu dị.

Thứ đang bao bọc thân thể Tử Ma Vương chính là những Ác ma cấp cao mà cô ta tự mình tuyển chọn, chúng cũng là trang bị đã bị tước đoạt suy nghĩ cùng bản ngã và chỉ còn lại chức năng cơ bản.

Sở hữu biệt danh “Tử Cám Dỗ”, cho dù là anh hùng Yugura cũng chỉ có thể tiêu diệt kẻ điều khiển chứ không thể diệt trừ toàn bộ quân lực.

Kể cả những ma vật sinh ra tại Ma Giới lớn nhất thế giới – nơi vẫn đang khiến rất nhiều người gặp nạn, cô ta vẫn có thể sai sử toàn bộ bọn chúng.

Nhưng điều nguy hiểm nhất vẫn là tính cách vô cùng tương phản đó.

Vừa sở hữu sự kiêu ngạo khinh thường kẻ khác vừa mang tính khiêm tốn biết cảnh giác.

Vừa yêu thích vừa ghét bỏ việc cho và nhận phải vũ nhục.

Vừa không do dự hành động như không tiếc mạng mình, vừa chấp nhận từ bỏ để bảo vệ bản thân.

Nhân cách Antinomy, thứ không hề tồn tại thường thức. [note47378]

“Có lẽ cần một ít Ác ma thông minh biết nói tiếng người, vài Ác ma ngu độn để làm thủ hạ nhỉ? Chục? Trăm? Hay là trăm triệu? Mình phải thận trọng hành động nhỉ? Cỡ một quốc gia chắc là được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện