Và Giáo Hoàng Eupalo đã đến nơi.

Dĩ nhiên thì cái người thuộc dị giới liên quan đến cuốn sách sẽ bị cưỡng chế triệu tập. Mục đích là vì để chứng minh bản thân có thể đọc được nó. Thật khó chịu, tôi đã không muốn bị nhớ mặt rồi mà. Nhưng thế thì lại gây phiền toái cho đối phương nên đành chịu.

Tiện thể thì Lacra lại không bị triệu tập. Lý do thì tôi có thể hiểu được đại khái. Người mà tôi cùng chờ đợi tại phòng tiếp khách là Marito, Sir Ragdo, hộ vệ Illias cùng với anh chàng ám bộ vô hình. Tổng cộng là năm người.

Sau khi chờ đợi một lúc thì có ba người đàn ông và một người phụ nữ bước vào. Trong đó, tôi có thể nhận ra một người từ thần thái mà ông ấy toát ra, chắc chắn đó là Giáo Hoàng Eupalo rồi.

Tuổi tác khoảng chừng trên 60, khuôn mặt mang vẻ phúc hậu. Người đàn ông bên cạnh mang chiếc vòng cổ Đại Giám Mục giống như Maya-san. Bộ ria mép nhỏ trông rất thu hút, hẳn đây chính là Đại Giám Mục Ukka rồi. Còn hai người kia thì tôi không biết là ai nên đành chờ họ giới thiệu.

Và màn giới thiệu bắt đầu. Quả nhiên hai người trước đúng như tôi đã đoán. Người đàn ông cuối cùng là hộ vệ của Giáo Hoàng, Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Methys – Yokus. Tuy trông hơn 30 tuổi, nhưng ngoài vẻ trẻ tuổi ra thì anh ta còn gây cảm giác giống như Sir Ragdo.

Người phụ nữ duy nhất là Lylissa, một mỹ nhân có vai trò hỗ trợ Giáo Hoàng.

“Giờ thì giới thiệu cũng đã xong rồi. Chúng ta nên bắt đầu vào vấn đề thôi.”

“Nhưng trước tiên, xin hãy cho phép chúng tôi tạ lỗi vì sự bất cẩn trong vụ việc này.”

Đầu tiên thì Giáo Hoàng Eupalo tạ lỗi về sự kiện lần này. Đại Giám Mục Ukka cũng cúi đầu xin lỗi vì đã khiến quốc gia gặp phiền toái.

Martio thì chọn phương án tha thứ toàn diện. Đại Giám Mục Ukka đã bị nhắm đến bởi sự ác ý đến từ Larheit, và ông ta cũng có sai sót trong việc để Larheit lợi dụng. Nhưng chính vì Đại Giám Mục Ukka bị lợi dụng nên mới gửi một con ngáo như Lacra đến. Kết quả là sự tồn tại của hắn ta bị lôi ra ngoài ánh sáng.

Từ đầu đến cuối, Yokus không nói một lời nào. Còn Lylissa thì bổ sung và giải thích thêm một chút sau khi Giáo Hoàng nói xong.

Sau khi bên đó kết thúc tạ lỗi, Marito lấy ra quyển sách và trả cho Giáo Hoàng Eupalo.

“Thực tế, người đã đọc và xác nhận nội dung quyển sách chỉ có ta, Sir Ragdo và người đọc được văn tự là cậu ta. Về chuyện liên quan đến nội dung thì còn thêm hai hiệp sĩ của Sir Ragdo, một người trong đó là cô ấy. Ngoài ra thì còn cả cô giáo sĩ bên phía ngài nữa.”

“Ta cũng đã nghe báo cáo về chuyện đó. Cậu chính là vị lữ hành đến từ thế giới khác nhỉ?”

Giáo Hoàng Eupalo hướng ánh mắt về phía này. Tuy Maya-san cũng mang ánh mắt nhìn thấu người khác, nhưng hoàn toàn không thể so với ông ấy. Tôi có ảo giác như bản thân trở nên trần như nhộng nếu ông ta cứ tiếp tục nhìn mình. Ừm, xấu hổ quá đi.

“Thật không phải phép, nhưng liệu cậu có thể cho ta nắm tay được không? Ta có thể dựa vào việc trực tiếp cảm nhận dao động ma lực chảy xuôi trong cơ thể đối tượng mà hình dung ra kẻ đó đã sống ra sao. Ta muốn trực tiếp xác nhận người đến từ thế giới khác như cậu là dạng người như thế nào.”

“Được thôi, tôi không ngại đâu. Xin mời.”

Tôi đưa tay ra, còn Giáo Hoàng thì nhẹ nhàng nắm lấy. Bàn tay của ông ấy không chỉ có độ ấm, mà còn tồn tại một thứ gì đó nóng cháy thông qua bàn tay rồi lượn một vòng cơ thể tôi.

“___Ra là vậy, ta đã hiểu rõ rồi. Cậu chính là một loại người nhát gan nhỉ? Sợ hãi mọi thứ và luôn cố lý giải đối tượng để chuẩn bị. Cậu thường hay gặp phải loại người đầy ác ý ở Chikyuu sao?”

“…Đúng như ngài đã nói.”

Đúng là hàng thật giá thật. Không ngờ ông ta lại có thể hiểu được đến đấy. Quả không hổ danh người đứng đầu một tôn giáo.

“Nhưng chính nhờ sự nhát gan đó mà cậu đã phát hiện được khối u ác tính trong đất nước của ta. Bản thân ta xin trân trọng gửi lời cảm tạ đến cậu. Cậu có thể yêu cầu bất cứ thứ gì miễn là nó nằm trong phạm vi năng lực của bọn ta.”

“Chỉ cần ngài không trách mắng gì về vụ việc quyển sách là được rồi. Với lại, nếu ngài không lập tức quay lại Methys thì xin hãy viếng thăm ngôi mộ của người đã mất trong sự kiện lần này. Nếu không có cái chết của anh ta thì tôi đã không hành động rồi.”

“Được, ta hứa với cậu. Nhưng đột nhiên gọi cậu là kẻ nhát gan thì thật không phải. Ta xin lỗi cậu.”

“Đó là sự thật nên tôi không ngại đâu.”

Ông ta là người chính trực hơn tôi tưởng nhiều. Thậm chí tôi còn cảm thấy tội lỗi vì cảnh giác ông ta hơn mức cần thiết nữa. Thật sự rất ngại nếu người này cứ tiếp tục khiến tôi phải đối mặt sự thật ấy.

“Đúng rồi, Đại Giám Mục Ukka có vẻ cũng đã góp công vào việc bao vây Larheit nên xin cảm ơn ông.”

“Đừng có cảm ơn tôi chứ. Tôi chỉ bù đắp lại sai sót của mình mà thôi.”

Đại Giám Mục Ukka nhăn mặt lảng tránh. Nhưng mà ông vẫn là MVP toả sáng nhất trong hành động lần này bên Methys đấy.

“Ukka-sama vẫn luôn để tâm chuyện này từ khi đến Turize đó.”

“Lylissa! Đừng có chuyện dư thừa chứ!”

“Ái chà, thật xin lỗi ngài.”

Sau khi cúi đầu nhưng không lộ vẻ tự kiểm điểm nào, Lylissa quay về phía tôi và nở nụ cười… Hửm? “Cô là Lylissa-san nhỉ? Trước kia chúng ta từng gặp qua chưa?”

“Không hề, đây là lần đầu tôi đến Turize nên cũng là lần đầu gặp mặt anh.”

“Cũng phải. Xin lỗi vì đã hỏi một câu kỳ cục như vậy.”

…Thế này thì có lẽ cần phải thử một lần rồi. Giáo Hoàng Eupalo cầm quyển sách lên và tiếp tục câu chuyện.

“Ta đã được nghe đại khái nội dung quyển sách nhờ truyền tin. Hơn nữa, ta còn nghe rằng có một sự thật cần phải trực tiếp truyền đạt. Thế thì các vị có thể kể chi tiết được không?”

“Vâng, nhưng trước đó… Ngài có thể cho phép tôi thực hiện hành vi nho nhỏ đáp lại hành động vừa nãy của ngài không?”

“Hửm? Không thành vấn đề… nhưng cậu có tuyệt kỹ nào như vậy ư?”

“Tôi có một thứ gần giống vậy. Có thể xem như nó chỉ là một trong số ít… Và mong rằng mọi người cũng giúp tôi một chút.”

Đại Giám Mục nghiêng đầu thắc mắc. Lylissa cười khúc khích. Yokus không phản ứng.

“Đây là phương pháp để tính toán xem người đó tự tin đến mức nào. Trước hết, xin Đức Giáo Hoàng hãy lặp lại những gì tôi nói: <Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“<Ta là Giáo Hoàng Eupalo>. Thế được chưa?”

“Vâng, xin cảm ơn ngài. Tôi biết nếu chỉ thế này thì sẽ rất khó hiểu nên xin hãy tiếp tục… Đại Giám Mục Ukka, <Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“<T…Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“Xin hãy tiếp tục, <Ta là Đại Giám Mục Ukka>”

“<Ta là Đại Giám Mục Ukka>… Nhưng lời vừa nãy khiến tôi bối rối lắm đó.”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ mọi người đã hiểu được một chút. Cho dù phải lập tức nhại lại tên và địa vị của mình, nhưng mọi người vẫn có thể nói một cách trôi chảy. Còn nếu pha lẫn dối trá và sự thật lại với nhau thì sẽ có thể đo lường được độ tự tin của người đó đối với sự thật.”

“Ra là vậy. Ta có thể hiểu.”

“Vậy thì kế tiếp là Yokus-san, <Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“<Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“Tiếp tục, <Ta là Đại Giám Mục Ukka>”

“<Ta là Đại Giám Mục Ukka>”

“Cuối cùng, <Ta là Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Methys, Yokus>”

“<Ta là Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Methys, Yokus>”

Yokus hầu như không thay đổi mà lặp lại toàn bộ. Dĩ nhiên là nếu được giải thích trước thì người đó sẽ không cần phải gấp gáp rồi.

“Quả nhiên, một người đã trở thành Đoàn trưởng thì sẽ không dễ nhìn ra được gì vì có quá ít biến hoá … Thế thì cuối cùng là Lylissa-san.”

“Xin mời.”

“<Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“<Ta là Giáo Hoàng Eupalo>”

“Tiếp tục, <Ta là Đại Giám Mục Ukka>”

“<Ta là Đại Giám Mục Ukka>”

“Tiếp tục, <Ta là Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Methys, Yokus>”

“<Ta là Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Methys, Yokus>”

“Cuối cùng, <Ta là Larheit>”

“…..”

Bầu không khí bỗng đông cứng lại. Illias lập tức rút kiếm, sau đó là Yokus. Giáo Hoàng Eupalo và Đại Giám Mục Ukka cũng tránh xa Lylissa.

Dù chính chủ không đổi sắc, nhưng cô ta vẫn không hề nói lời nào.

“Không nói được sao? Cũng đúng, Giáo Hoàng Eupalo và Đại Giám Mục Ukka có thể nhìn thấu lời nói dối. Cho nên bọn họ cũng có thể nhìn ra lời nói thật của cô.”

“…Không biết anh nhận ra từ lúc nào nhỉ?”

Lylissa… Không, Larheit chuyển từ nụ cười giả tạo sang vẻ mặt ghê rợn.

“Ta cũng không chắc lắm. Khi nghe rằng ngươi bị Đại Giám Mục Ukka bức phải tự sát thì ta đã tự nhủ rằng kẻ như ngươi sao có thể từ bỏ sinh mệnh của mình một cách đơn giản như vậy. Ngoài ra, ngươi biết nội dung của quyển sách nhưng không hề biết được chi tiết. Ta đã dự đoán rằng nếu ngươi biết được còn có bí mật ẩn giấu thì ngươi sẽ liều lĩnh tiếp xúc để nắm bắt thông tin ấy. Vì vậy, ta đã luôn cảnh giác hơn mức bình thường với người sẽ gặp mặt lần đầu vào hôm nay.”

“Thế thì cũng khó có lý do nào để anh nhận ra tôi đang trà trộn trong thân phận Lylissa. Dĩ nhiên, nếu đã có khả năng nói về chi tiết quyển sách tại cuộc hội đàm này thì sẽ có khả năng tôi xuất hiện. Nhưng anh đã không do dự mà nghi ngờ tôi… không, là nghi ngờ Lylissa. Tôi muốn biết lý do cho điều đó.”

“Ta đã nói rằng mình có một vài tuyệt kỹ phải không? Ta rất tâm đắc trong việc đo lường ‘khoảng cách’ giữa bản thân với người khác đấy. Trong khi nghe mọi người nói chuyện với Marito thì ta đã tính toán khoảng cách trước. Trong số những người ở đây, kẻ gây cho ta cảm giác khác thường nhất chính là ngươi.”

“Khác thường sao… Nhưng ba người này đã hoàn toàn tin tưởng tôi là Lylissa cơ mà.”

“Lúc trêu chọc Đại Giám Mục Ukka, ngươi đã nở nụ cười với ta còn gì. Đó là lúc ta cảm nhận được khoảng cách với ngươi gần hơn bình thường.”

“Tại sao không phải đơn giản là vì Lylissa thân thiện với anh thôi?”

“Đức Giáo Hoàng đã chọn cách tiếp xúc không quá thân thiết và cũng không tỏ vẻ đối địch. Ngoài ra, ngài ấy cũng thực hiện những hành động mà ta đã lường trước. Theo sau đó, Đại Giám Mục Ukka cũng có chút hồi hộp khi đối mặt với ta. Cấp trên tức giận nên cấp dưới hùa theo không phải điều gì hiếm hoi.

Nhưng trong khi cấp trên đang thận trọng tiếp xúc thì kẻ đáng lẽ phải hiểu được ý tứ lại thực hiện hành vi thân thiện ngay trước mặt ông ấy. Thế thì chẳng phải quá thiếu tự nhiên rồi sao?”

“…Ra là thế. Có vẻ như vì tôi đã đạt được cảm giác thành tựu khi trực tiếp gặp mặt mà không ai biết nên mới thể hiện điều đó ra ngoài khi tiếp xúc với anh.”

“Ngoài ra còn câu hỏi ‘đã từng gặp nhau trước kia’ nữa. Cái cách trả lời đó chính là kiểu nói vòng vo để lừa đối phương mà không phải nói dối. Vì vậy nên tôi mới quyết định thử nghiệm đấy.”

Không cần phải giấu, đây chính là phương pháp tôi đã sử dụng với Maya-san và Lacra. Với các giáo sĩ có thể nhìn thấu lời nói dối, đây chính là sự thật mà tôi bày ra cho họ thấy sau khi lựa chọn từ ngữ để lảng tránh. Vì đã từng sử dụng nên tôi biết rất rõ biện pháp này.

“Ai da, xin chúc mừng. Quả nhiên là người Chikyuu.”

“Tên khốn kiếp! Ngươi đã làm gì Lylissa!?”

“Ồ, Ukka-sama, ngài nhìn mà không hiểu sao? Đây chính là cơ thể của Lylissa đấy. Tuy chỉ được một lần, nhưng con dao tôi cứa cổ lúc đó mang lượng ma lực đủ để phân tách linh hồn và cơ thể. Nhờ vậy mà tôi đã thành công để linh hồn mình chạy thoát. Song, nghi thức này cần phải chuẩn bị địa điểm để linh hồn trú ngụ trước, và nó cũng không phải thứ có thể thiết lập nhiều cái hay thực hiện nhiều lần được. Nói trước thì tôi đã chuẩn bị sẵn cơ thể tiếp theo rồi nên không cần phải miễn cưỡng tổn thương cơ thể này đâu.”

Thật là một ma pháp tiện lợi. Nếu thân thể không chạy được thì chỉ cần linh hồn trốn đi thôi. Vậy sau khi chết đi, cho dù dùng thuật Tử Linh thì cũng sẽ không bị thống trị và có thể thành công chạy trốn.

Nhưng có thể không do dự vứt bỏ cơ thể bản thân thì đúng là quá can đảm rồi.

“Ma pháp can thiệp linh hồn chính là Cấm Kị. Không ngờ ngươi đã lục lọi đến đấy rồi.”

“Tôi đã mong có thể trò chuyện với mọi người thêm một chút nữa, nhưng hình như không thể được đáp ứng rồi. Song, tôi đã tận mắt nhìn thấy anh, nhiêu đó cũng đã là thu hoạch lớn nhất.”

Larheit dùng ánh mắt sảng khoái nhìn chằm chằm tôi. Ngươi có thể dừng cái kiểu nhìn như đã tìm được đối thủ định mệnh rồi không? Ta chỉ là người bình thường thôi đấy.

“Dù thật đáng tiếc, nhưng tôi xin phép được rời đi tại đây. Hẹn gặp lại mọi người.”

Nói xong, miệng Lyliass bỗng tràn máu và ngã xuống. Đại Giám Mục Ukka lập tức chạy đến kiểm tra tình hình.

“Hắn giấu một viên ma thạch bên trong miệng! Phải nhanh chóng sơ cứu cô ấy!”

Ông ấy lao ra để liên lạc với nhóm người Yugura giáo đang chờ đợi bên ngoài. Không lâu sao, những giáo sĩ khác chạy vào phòng và đưa cơ thể Lylissa đi.

“Bị mưu tính không chỉ một mà tận hai lần… Đức vua Turize, bọn ta thật vô cùng xin lỗi!”

Giáo Hoàng Eupalo cúi đầu thật sâu trước Marito. Bọn họ đã dắt hổ đến tận nhà vị vua mình đang ngoại giao thì hiển nhiên chỉ có thể tạ tội rồi.

“Là do tên Larheit quá gian xảo mà thôi. Mọi người nên lo lắng cho cơ thể và tâm tình của cô ấy thì hơn."

"Bọn ta vô cùng biết ơn sự quan tâm của ngài.”

Sau đó, vì để đề phòng bất trắc, chúng tôi lần lượt kiểm tra toàn bộ những người ở đây và đang đứng chờ ở bên ngoài. Cho đến khi một lần nữa ngồi xuống thì thời gian đã trôi qua vài tiếng.

“Hẳn là hắn cũng không đi lánh nạn ở phụ cận rồi. Vì đề phòng, bọn ta đã truyền đạt lại chuyện này đến nơi đang phong ấn thi thể của hắn ở Methys.”

Đó là cách nhanh nhất để có thể lấy lại cơ thể của mình. Dĩ nhiên, hắn sẽ không làm ra mấy chuyện thiển cận như vậy. Song, vẫn không loại trừ khả năng hắn lại biến thành ai đó ở Yugura giáo. Có vẻ sắp tới họ phải bận rộn để phòng chống Larheit rồi.

Quả là một gã phiền phức. Tôi thật muốn xem đại ca của hắn là ai… Tôi đùa thôi, thật không dám.

Marito tiếp tục vai trò của mình và quay lại chủ đề quyển sách.

“Giờ thì chúng ta lại tiếp tục… Nếu có thể, ta mong rằng chỉ có Giáo Hoàng Eupalo được nghe chuyện này và tự xác nhận. Bên phía bọn ta thì người không biết chuyện cũng hãy ra ngoài. Sir Ratzel.”

“…Vâng.”

Marito đuổi Illias ra ngoài đầu tiên. Nhìn thấy vậy, Giáo Hoàng cũng bảo Đại Giám Mục Ukka và Yokus ra ngoài.

“Từ giờ thì cậu ta sẽ là người giải thích. Nhờ cậu đấy.”

“Ừm___ Trước tiên, tôi sẽ vừa lật sách vừa giải thích.”

Tôi mở ra để Giáo Hoàng Eupalo có thể xem và giải thích đại khái nội dung đã đọc. Ông ấy tái xác nhận việc tôi có thể đọc được quyển sách bằng những diễn giải từ hình vẽ.

“Và đó là nội dung của quyển sách. Đây là những thứ mà chúng tôi đã liên lạc với ngài.”

“Có vẻ như không cần phải nghi ngờ gì về nội dung. Đúng là nếu làm như cậu đã đọc thì sẽ có thể sử dụng thuật Tử Linh cao cấp. Ta lại càng tin tưởng về chuyện Ma Vương sẽ tái sinh. Nhưng chắc không chỉ nhiêu đó phải không?”

“Đúng vậy, vấn đề lớn nhất chính là ở trang cuối.”

Tôi lật đến trang cuối. Ở đó không viết gì về chuyện liên quan đến tiêu đề quyển sách. Chỉ có dòng chữ được viết nguệch ngoạc một cách giản lược.

“Ta cảm thấy nó không có vẻ quan trọng lắm.”

“Những gì được viết tại đây chính là dòng chữ [Đó là tổng hợp kết quả những gì tôi đã điều tra.] Và cụm từ cuối cùng chính là tên của tác giả quyển sách.”

“Tác giả… chính là kẻ đã tạo ra ma pháp Tái Sinh và sinh ra Ma Vương sao…!”

“Tên tác giả là 湯倉成也 – Yugura Nariya. Chính là tên của vị anh hùng đã tiêu diệt Ma Vương và đặt nền móng cho Yugura giáo.”

Giáo Hoàng Eupalo câm nín. Ừ thì cho dù là ai cũng sẽ không còn lời gì để nói.

Bởi vì tên của vị anh hùng diệt trừ Ma Vương cứu rỗi thế giới và tên của kẻ đã tạo ra ma pháp Tái Sinh sinh ra Ma Vương đều giống nhau.

Sau một khoảng trầm mặc, Giáo Hoàng Eupalo rốt cuộc nặng nề mở miệng.

“Cậu… nghĩ thế nào? Yugura… vị anh hùng ấy là người đã tạo ra Ma Vương sao?”

“Về khả năng thì khoảng ba phần.”

“…Ta có thể hỏi rằng cậu căn cứ vào đâu không?”

“Trước hết, người viết quyển sách này là người Trái Đất. Ở đây có tôi là mẫu này, ông cảm thấy ma lực của tôi thế nào?"

"___Ma lực của cậu vô cùng ít ỏi. Số lượng của nó tương đương, thậm chí là ít hơn cả một đứa trẻ.”

“Đúng thế. Ở Trái Đất không tồn tại khái niệm ma pháp. Kể cả ma lực cũng không được phát hiện. Chữ viết trong quyển sách này có lẽ là khoảng 100 năm trước, cho dù có sai lệch trong dòng chảy thời gian thì người này vẫn chỉ ra đời sớm hơn tôi 100 năm mà thôi. Kể cả thời đại đó cũng không tồn tại ma pháp gì cả. Dù ma lực có thể khác biệt tuỳ theo cá nhân, nhưng tôi không cho rằng cái người tên Yugura Nariya này sẽ sở hữu lượng ma lực khổng lồ. Thật khó tin rằng một người như vậy lại có thể đánh bại Ma Vương.”

Cho dù Yugura Nariya có là người xuất thân thần bí được nuôi dạy trong đền thờ hay chùa chiền tồn tại ma lực thì cũng thế. Liệu anh ta có lượng ma lực tương đương với những người tài năng ở thế giới này không? Nếu trong lịch sử từng xuất hiện người như vậy thì những người đó bị phát hiện ở thời hiện đại cũng không phải là lạ.

“Đúng là cậu không có vẻ sẽ phù hợp với việc chiến đấu, nhưng không phải vẫn có khả năng tác giả quyển sách này có năng lực như vậy sao?”

“Không, người ở thế giới này rất mạnh. Họ đã quen thuộc với việc chiến đấu trong khi cường hoá cơ thể bằng ma lực. Chỉ cần như thế đã tạo nên cách biệt như trời với đất rồi. Giả dụ như anh ta đến đây và bắt đầu rèn luyện để gia tăng lượng ma lực thì tôi cũng không nghĩ người đó có thể trưởng thành đến cấp độ anh hùng được.”

“Vậy cậu muốn nói gì?”

“Yugura không phải tên thật của vị anh hùng đã diệt trừ ma vương. Hoặc có thể là một cư dân ở thế giới này có quan hệ gì đó với Yugura Nariya, tác giả của quyển sách, và mạo danh hắn ta.”

Đây là giả thuyết hợp lý nhất. Một người Trái Đất tên Yugura Nariya đã tạo nên ma pháp Tái Sinh và sinh ra Ma Vương. Sau đó, một người khác có quan hệ với anh ta đã tự xưng là Yugura và diệt trừ chúng. Khả năng này rất cao.

Tôi có thể tưởng tượng ra vài chi tiết khác về bối cảnh, nhưng có cảm giác như đã từng có một ý niệm đầy hối tiếc nào đó.

“Nhưng việc vị anh hùng có nhân quả gì đó với kẻ tạo ra Ma Vương chính là điều vô cùng rõ ràng. Vì vậy, chúng tôi mới nhận định rằng chỉ nên nói chuyện này cho Đức Giáo Hoàng.”

“Cậu vừa bày ra một sự thật kinh khủng trước mặt ta đấy… Giờ thì muốn ta phải làm sao chứ…”

Giáo Hoàng Eupalo sầu não. Người từng cứu rỗi thế giới và để lại lời dạy chính là kẻ tạo ra Cấm Kị lớn nhất, hoặc là người liên quan đến kẻ đó.

Đối với người đứng đầu giáo phái luôn noi theo lời dạy của Yugura thì cái nào cũng đều là sự thật kinh khủng cả.

Marito đặt tay lên vai vị Giáo Hoàng đang sầu muộn.

“Turize sẽ không nói chuyện này ra ngoài, hay phải nói là không thể. Kể cả trong Turize thì Yugura giáo vẫn có tỉ lệ tín độ rất cao. Ta sẽ không gây ra cuộc hỗn loạn vô nghĩa như vậy. Ta mong rằng ngài có thể trò chuyện thật kỹ càng với người đáng tin tưởng.”

“…Ừm, ta vẫn nên mang về để thảo luận với người khác.”

Và thế là một nan đề khiến Giáo Hoàng Eupalo phải lao lực suy nghĩ đã rơi xuống đầu ông ấy. Mặt khác, tôi rốt cuộc có thể an tâm sau khi kể ra bí mật phải che giấu suốt từ đầu đến giờ.

Song, vẫn tồn tại khả năng sau khi mang về Methys thì bọn họ lại cho rằng “Cần phải chôn giấu bí mật này và giết hết những kẻ biết chuyện!” Dẫu Giáo Hoàng Eupalo có là người nhân hậu đi nữa thì những kẻ xung quanh chưa chắc đã như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện