Ngày hôm nay, dù Maya-san còn đang bận bịu, nhưng chúng tôi vẫn xin một chút thời gian để cùng nói chuyện tại giáo hội.

“Chủ đề hôm nay chính là bàn về phương pháp chữa bệnh ngáo của Lacra.”

“Sao cậu lại có thể nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa đó!?”

“Maya-sama!?”

Và cuộc đàm luận lần này được thực hiện bởi các thành viên nhà Illias cùng với Maya-san. Nhưng tôi đã bảo Ulffe qua một bên đọc sách nên thực tế chỉ có bốn người mà thôi.

“Lacra không hoàn toàn bị ngáo và vẫn có sở trường của mình. Vì vậy, tôi định dùng cái thứ mọi khi đó để phân tích Lacra.”

“Ý anh là về vụ lý giải đối phương sao?”

“Đúng thế. Tôi sẽ nhắm mắt cho qua những tai hoạ cô ta đã gây ra, cố gắng lý giải cá nhân Lacra và tìm ra cách thức vận dụng chính xác. Lý do tôi xin một chút thời gian của Maya-san là vì muốn có góc nhìn từ Yugura giáo.”

“Ra là vậy, tôi hiểu rồi.”

“Nhưng tôi chỉ cần Thượng Thư-sama bao nuôi là đủ rồi mà?”

“Lacra, quỳ lên ghế.”

Được rồi, giờ thì hãy hỏi về lý lịch của Lacra.

Lacra Salf, 25 tuổi, độc thân. Được thu nhận bởi cô nhi viện do Yugura giáo quản lý ở Methys.

Thích giao lưu với người khác, nhưng mỗi lần mối quan hệ trở nên thân thiết một chút thì dần bị đối phương xa lánh.

Lý do cụ thể là vì Lacra thường hay gây ra rắc rối từ hồi còn ở cô nhi viện và cuốn theo hầu hết những người xung quanh.

Dù vậy, cô ấy cũng không hề bị ngó lơ hay bắt nạt. Lacra vẫn trưởng thành thuận lợi với các mối quan hệ bạn bè bình thường.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cô ấy trở thành giáo sĩ làm việc tại Đại Thánh Đường – thánh địa của Yugura giáo. Lý do cô muốn làm công việc này là vì từng gặp một giáo sĩ trong quá khứ và được người đó bảo rằng có tố chất, từ đó Lacra bắt đầu mang hứng thú với chức vị này.

Tuy nhiên, vì không thể làm những công việc tỉ mỉ nên Lacra hoàn toàn tuyệt vọng với các công việc giấy tờ. Đồng bọn thì tránh né, bản thân thì thường xuyên bị cấp trên mắng mỏ. Vì vậy, Lacra vùi đầu vào rèn luyện thực chiến để trốn tránh những điều đó. Cô ấy bắt đầu học các ma pháp cơ bản vào thời gian ấy.

Người đầu tiên nhận ra thực lực của Lacra chính là Đại Giám Mục Ukka. Sau khi nhìn thấy việc tập luyện và nhận ra trình độ của Lacra thì ông ấy nhận cô làm đệ tử. Dù vậy, Đại Giám Mục Ukka thường bận bịu với công việc tạo dựng quan hệ với người khác nên hầu như không trực tiếp dạy dỗ Lacra bao nhiêu.

“Chỉ cần làm theo cơ sở này là được.”, “Bắt đầu làm được rồi sao? Vậy tiếp theo là cái này.”, “Ta bận lắm, không có thời gian xem con tập luyện đâu… Đúng rồi, nhớ phải tập cái này nữa.”

Dưới những lời chỉ dẫn đơn giản đó, Lacra tự mình rèn luyện năng lực. Và vào lần đầu tiên tham gia tiêu diệt ma vật, cô ấy đã đạt được thành tích ưu tú vượt xa tiêu chuẩn và nhảy thẳng lên chức vị Giám Mục.

Nhưng điều đó vẫn không thay đổi chuyện Lacra vô dụng trong những việc khác. Cô ấy không hề dính líu đến các nhóm Đại Giám Mục khác mà chỉ làm thuộc hạ của Đại Giám Mục Ukka đến bây giờ.

“Đại Giám Mục Ukka mạnh về các mối quan hệ, còn những mặt khác đều thua kém. Nhưng ít nhất, ông ấy đã nỗ lực đưa tất cả đạt đến mức tiêu chuẩn thấp nhất. Việc ông ấy có thể trở thành Đại Giám Mục như những người khác chính là phần thưởng của sự nỗ lực đó.”

“Là một cấp trên điển hình của Lacra sao. Nhưng khác với Lacra, ông ta không bị ngáo.”

“Đúng thế. Nhưng mỗi lần ông ta tự tin quá mức thì hầu như đều gây chuyện. Về điểm đó thì hai người họ vẫn giống nhau đấy.”

Biết phấn đấu nhưng lại dễ trở nên ngạo mạn, quả là kiểu người hiếm có. Liệu có phải vì ông ta biết mùi thành công nên mới sa đoạ không? Chỉ là Lacra thậm chí còn chưa thành công mà đã rơi vào tình trạng này rồi.

“Vậy cậu đã phân tích được Lacra chưa?”

Tôi nhìn Lacra. Vì bị bắt ngồi quỳ nên cô ấy đang ngã dưới đất vì tê chân.

“Ừ thì cũng được đại khái. Điểm xấu của Lacra là không thể ứng phó nhiều việc, nhưng nếu đảo ngược lại thì cô ấy chính là kiểu người có thể tập trung vào một việc đến cực hạn.”

Ở thời hiện đại thì nó là triệu chứng gần giống với hội chứng Asperger. Nếu gặp phải triệu chứng nặng thì có thể ảnh hưởng đến cả năng lực giao tiếp, nhưng khả năng ứng xử của Lacra vẫn không khác gì người bình thường. Hẳn nên xem như Lacra chỉ bị một thứ tương tự chứ không phải do bệnh nhẹ. [note45621]

Cũng có thể nói rằng đó là một loại tài năng đặc thù. Và cuộc đời cô ấy là kết quả của việc đã ứng dụng tốt điều đó.

“Dù công việc chỉ gói gọn trong một câu, nhưng nó vẫn có nhiều công đoạn khác nhau. Nếu Lacra liên tục phải chuyển đổi như thế trong công việc thì cô ấy sẽ có khuynh hướng không thể duy trì sức tập trung của mình.”

Khi giao Lacra dọn dẹp căn phòng lần trước, cô ấy đã hét lên khoảng vài lần. Tuy điều đó chứng tỏ Lacra gặp vấn đề trong lúc làm việc, nhưng những tiếng thét đó đều cách nhau một khoảng thời gian.

Các vấn đề đều xảy ra vào lúc cô ấy bị mất tập trung khi thay đổi công đoạn và dụng cụ như quét bụi hay lau nhà. Còn trong thời gian thực hiện các công đoạn đó thì mọi chuyện đều bình thường. Tôi cũng nhìn qua căn phòng, quả thật nó được lau dọn rất cẩn thận.

Ngoài ra, tại quán Xương Chó, Lacra vì quá tập trung ăn uống nên không thể tự kiểm soát việc uống rượu của mình.

“Cách dạy của Đại Giám Mục Ukka cũng rất hiệu quả. Ông ấy không để cô ấy thực hiện nhiều thứ cùng lúc, mà là để Lacra thuần thục một thứ rồi mới chuyển sang cái khác. Vì vậy mà Lacra mới có thể học toàn bộ ma pháp trong thời gian ngắn và đạt trình độ thực chiến cao.”

“Cũng phải. Nhưng nếu đúng như cậu nói thì không phải rất lạ khi cô ấy lại vô cùng ưu việt trong chiến đấu sao? Khi thực chiến, cô ấy phải thực hiện nhiều động tác chứ không chỉ mấy công việc đơn giản đâu đấy?”

“Đó chính là điểm mà chúng ta có thể biết rõ sự trưởng thành của Lacra. Lacra liên tục rèn luyện những thứ tẻ nhạt đến mức bản thân có thể vận dụng chúng như tay chân vậy. Vậy thì các công đoạn cần thiết trong chiến đấu cũng chỉ giống như Lacra cử động cơ thể mà thôi. Nhìn chung, có thể xem như cô ấy chỉ đang tập trung vào một công đoạn mang tên [chiến đấu].”

Nếu cô ấy vẫn chưa rèn luyện thuần thục và xem chiến đấu là một thứ nhiều công đoạn thì chắc chắn Lacra sẽ gây ra thảm hoạ khi thực chiến rồi. Nhưng sau khi chạy trốn khỏi việc phá hoại trong công việc bàn giấy, Lacra đã chuyên tâm rèn luyện và học tập từng công đoạn đến mức hoàn hảo.

Và phương châm dạy dỗ đơn giản của Đại Giám Mục Ukka cũng đánh thẳng vào điểm đó. Kết quả là cô ấy đã biến công đoạn mình học thành một động tác. Từ đó, Lacra liền thành công gói gọn việc chiến đấu cần nhiều động tác ấy thành một công đoạn đơn giản.

“Tôi nghĩ nếu bắt Lacra thay đổi giữa công kích và hỗ trợ thì cô ấy sẽ lập tức tự huỷ. Trong trận chiến đầu tiên đó, chắc hẳn vì không gặp phải chỉ thị như thế nên Lacra mới có thể nghiêm túc tập trung chiến đấu và đạt được thành quả lớn hơn bất cứ ai.”

“Ra là vậy. Thế thì nếu giao công việc cho Lacra sau khi đã tính đến chuyện đó___”

“Đúng thế, chỉ cần giao công việc đơn giản một giai đoạn thì cô ấy sẽ làm việc hiệu quả hơn người khác.”

Maya-san khoanh tay suy nghĩ. Dường như cô ấy nghĩ ra gì đó và mang đến dụng cụ may vá. Khi nhìn kỹ thì trong đó có cả đồ thêu.

“Nếu đúng như cậu nói thì chỉ cần để cô ấy tập trung vào một việc thôi nhỉ? Lacra, cô thử làm cái này xem.”

Maya-san nói rồi đưa dụng cụ thêu cho Lacra và cho cô ấy xem tranh mẫu. Ồ, cái kiến trúc cầu kỳ gì đây? “A, là Đại Thánh Đường! Chỉ cần thêu hình này là được nhỉ?”

Lacra nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Tuy ngay lập tức đánh rơi dụng cụ khác xuống đất từ giai đoạn xỏ kim, nhưng khi bắt đầu thêu thì cô ấy chỉ yên lặng làm việc.

Không chỉ thế, tốc độ của cô ấy còn nhanh, à không, phải gọi là nhanh tới mức kỳ dị. Ban đầu, động tác của cô ấy còn từ tốn, nhưng hiện tại thì sợi chỉ lại đang uốn lượn trên mảnh vải với tốc độ như máy khâu vậy. Cơ mà cô ấy còn chẳng nhìn vào mẫu nữa. Không lâu sau, một bức vải thêu đúng như mẫu thiết kế đã được hoàn thành.

“Tôi làm xong rồi!”

“…Ra là thế, tuyệt thật.”

“Tuy có khuyết điểm không thể làm các công việc bình thường, nhưng tuỳ theo cách dùng mà Lacra có thể hoàn thành công việc của tận mấy người đấy.”

Dẫu vậy, Lacra vẫn là một con ngáo. Mà nó cũng chẳng phải là năng lực gì cả___

“Thế này thì tôi có thể nghĩ ra vài công việc mà Lacra có thể làm được.”

“Thật ạ!? A, nhưng mà phải chi được Thượng Thư-sama bao nuôi như hiện tại thì hay biết mấy… liếc liếc.”

Cái suy nghĩ của con này đã sa đoạ sẵn rồi. Cấu tạo thần kinh của cô ta không chỉ khuyết thiếu sự tập trung mà còn thiển cận và thích ăn không ngồi rồi nữa.

Do đó, dù không thích, nhưng chỉ vì muốn khoẻ người mà cô ta không do dự sử dụng ma pháp Quyến Rũ. Rồi khi tìm quyển sách thì cô ta hầu như không đưa ra ý kiến của mình. Về chuyện này thì tôi tuyệt không bênh cô ta, nhất là ở trước mặt Ulffe nữa.

“Illias, từ hôm nay hãy thu tiền ăn và tiền trọ đi. Phần của Ulffe sẽ do tôi trả. Đứa nào không trả được thì đuổi ra ngoài.”

“Thượng Thư-sama! Anh không bao nuôi tôi sao!? Quan hệ của chúng ta cũng đâu phải xa lạ gì đâu!”

“Im mồm đi. Cho dù có thành vợ chồng với cô thì tôi cũng bắt cô phải trả tiền nhà và sinh hoạt phí đấy!”

“Không thể nào! Ít nhất thì cũng miễn cho vợ mình tiền nhà chứ!”

Cuối cùng thì Lacra lại một lần nữa làm việc tại giáo hội. Nhưng Maya-san vẫn từ chối thu nhận Lacra, vì thế nên cô giáo sĩ ngáo ngơ này lại tiếp tục ở nhà Illias.

Theo tôi suy đoán, có lẽ Maya-san đuổi Lacra ra ngoài chính là vì cô ấy đã nhận ra bản chất rác rưởi trong suy nghĩ của Lacra rồi.

“Ra là vậy. Ta đã cảm nhận được có gì đó không ổn lắm từ Lacra, hoá ra là chuyện đó sao.”

Nhân lúc nghỉ giải lao sau buổi học dị giới, tôi kể cho Marito về chuyện của Lacra. Marito trước đó cũng đã cảm nhận được một chút phương diện sa đoạ của Lacra rồi.

“Ta tò mò vì cậu dùng từ ngữ khá là cay nghiệt đối với cô ấy. Ban đầu ta còn tưởng hai người thân thiết như với Sir Ratzel, nhưng vẫn cảm thấy có chút sai sai trong cách đối xử của cậu.”

“Nhắc mới nhớ… Đúng là tôi có cảm giác anh đối xử với Lacra như khi nói chuyện với tôi, nhưng mà vẫn có gì đó là lạ…”

“Vậy sao? Tôi chẳng để ý luôn.”

Nhớ lại thì tôi bắt đầu thô lỗ với Lacra từ lúc biết được phương diện vô vọng của cô ta.

Là do tôi đã cảm nhận bằng bản năng chăng? Vậy thì bộ cảm ứng của tôi vẫn còn hoạt động tốt lắm.

“Mà công nhận chỗ này đẹp đấy.”

Vì lúc nào cũng ở trong phòng gây cảm giác bí bách nên hiện tại, chúng tôi đang tản bộ giữa hoa viên bên trong lâu đài. Đương nhiên là nơi này vô cùng rộng lớn, cơ mà nó vẫn được chăm chút vô cùng cẩn thận. Có cảm giác như đang ở thế giới phương Tây vậy.

“Chứ sao, đây chính là khu vườn đầy tự hào của ta. Đến cả dân nghiệp dư cũng có thể hiểu được kỹ năng của người chăm sóc phải không?”

“Ừ, ở Trái Đất thì nó rất giống với mấy khu vườn rộng lớn được yêu thích ở phương Tây___ ở đại lục phía Tây. Tôi từng thấy khu vườn mà cả thế giới tự hào rồi, nhưng so ra thì nơi này cũng không hề kém cạnh.”

“Đúng rồi đó! A, nhưng mà theo cách nói đó thì quê hương của cậu không có khu vườn như thế này ư?”

“Ừ, Nhật Bản thường chuộng khu vườn có cảm giác tịch mịch hơn là hào nhoáng. Đó là một thứ gây cảm giác giản dị thiếu thốn nhưng lại đầy thâm ý. Một loại sắc đẹp không đầy đủ.”

“Ta cũng không cho rằng

phải hào nhoáng mới tốt. Hẳn chỗ của cậu đang thể hiện phương diện đầy ý vị kể cả khi khu vườn không có hoa nở.”

“Cảm giác đó thật tốt. Thực tế, nếu tận mắt nhìn thấy thì có lẽ anh sẽ trầm trồ đấy.”

Quả nhiên mấy thứ như vườn đá vẫn phải tận mắt nhìn ngắm mới có thể cảm nhận được sức hút của nó. [note45622]

Ngày trước, tôi từng nhìn thấy cảnh làm các hoa văn trong vườn đá trên phương tiện truyền thông, phải chi tôi nhớ kỹ hơn thì tốt rồi. Tuy không nghĩ rằng có thể bắt chước trong một sớm một chiều, nhưng chỉ truyền đạt cái cảm giác đó thì có lẽ vẫn được.

“Ngoài ra còn kiểu trồng cây loại nhỏ trên chậu được gọi là Bonsai nữa. Việc tái hiện những loại cây dã sinh trong chiếc chậu nhỏ là một loại sở thích vô cùng đầy tao nhã khi về già.”

“Nghe thú vị đấy. Có thể trồng chúng trong phòng được không?”

“Tôi nghĩ nếu có ánh sáng mặt trời thì được… À, ở thế giới này thì ma lực có thể trở thành nguồn dinh dưỡng thay thế không chừng.”

“Ra thế. Dùng ma lực của mình để nuôi dưỡng thực vật cũng thú vị đấy. Trong khu rừng mà tộc Hắc Lang sinh sống cũng có vài loại thực vật quý hiếm như thế. Lần tới ta sẽ lấy về thử xem.”

“Nhưng môi trường khác nhau thì việc nuôi dưỡng sẽ khó khăn đấy. À, nếu phải khen thì đám cây cối sinh trưởng trong núi Sát Hắc Ma Vương trông đẹp lắm luôn. Chúng cứ như được làm bằng thuỷ tinh và toả ra ánh sáng rực rỡ khi đêm xuống nữa.”

“Ta cũng từng nghe trong truyền thuyết, nhưng mà ta không dám đi thu lấy bọn chúng đâu. Dù gì thì đó là ngọn núi không ai có thể sống sót trở về. Nếu bắt các hiệp sĩ đi lấy thì phẩm giá của vị vua như ta sẽ giảm xuống mất.”

Ngọn núi có một con Slime săn bắt những thứ sở hữu ma lực. Bảo người khác đến đó mang cây cối về thì chẳng khác gì ra lệnh người đó đi chết cả. Nó gần giống như năm nan đề của Kaguya-hime vậy. [note45623]

Với người không ma lực thì độ nguy hiểm sẽ giảm xuống một chút, nhưng dù vậy thì cũng không ai muốn đi cả. Kẻ đáp ứng điều đó ở thế giới này chỉ có thể là trẻ con, nhưng nếu vị vua cưỡng cầu bọn họ mạo hiểm sinh mạng thì thọ mệnh của đất nước đó cũng sẽ không kéo dài nữa đâu.

“Nhưng mà đó vẫn là nơi ta muốn nhìn ngắm một lần. Nơi đó rất tuyệt vời phải không!?”

“Ừ, đó là khung cảnh lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Nhưng chúng lại gây cảm giác kỳ ảo đến mức khiến tôi lập tức nhận ra nơi này thuộc về thế giới khác.”

Marito đang ghen tị từ trong nội tâm. Còn Illias thì chỉ im lặng nhìn hai người chúng tôi hào hứng kể về cây cối. Tôi có thể nhìn ra ngay sự khác biệt trong tâm trạng của hai bên.

“Illias trông có vẻ đang chán nhỉ.”

“Không sao, tôi hiểu tại sao hai người lại vui vẻ như vậy. Chỉ là tôi không thể chia sẻ cảm giác đó mà thôi.”

“Dù Sir Ratzel không hiểu được vẻ đẹp của cây thì ít nhất cũng phải có lúc cảm thấy yêu thích hoa cỏ chứ?”

“À không, thật ra… A, nhưng nếu là vũ khí thì đôi lúc thần sẽ cảm thấy bị thu hút bởi chúng!”

Một khoảng lặng kéo dài. Sau khi hai chúng tôi nhìn nhau, Marito liền lộ ra khuôn mặt sầu muộn. Có lẽ vẻ mặt của tôi cũng đang giống như vậy.

“Tuỳ người tuỳ sở thích nhỉ…”

“Cũng phải…”

“?”

Nhìn thấy Illias nghiêng đầu thắc mắc, tôi hạ quyết tâm sẽ chỉ dạy cho Ulffe biết sự tươi đẹp của thiên nhiên là như thế nào.

“Tiện thể, xét theo tuổi của cậu thì cũng đến lúc nên yên bề gia thất rồi. Cậu có ý định xem mắt không?”

“Đột ngột thật nha, nhưng mà Marito chẳng phải cũng vậy sao?”

Không, nếu xét đến tính cần thiết trong chuyện thừa kế thì anh ta phải vội vàng hơn bất cứ ai đấy chứ.

“Cũng phải, mọi người xung quanh vẫn thường xuyên thúc giục ta như thế. Nhưng ta thật sự chưa tìm ra cô gái nào hợp ý cả.”

“Anh xem mắt rồi ư?”

“Thỉnh thoảng ta cũng lộ diện trong mấy buổi tiệc và trò chuyện cùng mấy cô gái quý tộc. Nhưng mà vẫn chưa gặp được ai ổn thoả hết.”

“Nhắc mới nhớ, ở Trái Đất thì thời đại giống như thế này đều là chế độ đa thê, nhưng hiện tại thì các nước đều nghiêm cấm việc đó. Ở đây thì sao?”

“Ở đây thì kết hôn nhiều người cũng không phải phạm pháp. Việc vua lấy nhiều vợ chính là vì để đảm bảo có người thừa kế. Mọi người xung quanh đều bảo ta phải có ít nhất ba vương phi đấy. Trong mấy quý tộc có thực lực thì vẫn tồn tại người lấy nhiều vợ. Nhưng về cơ bản vẫn là một vợ một chồng.”

Bị hối thúc lấy một người đã mệt rồi, đằng ngày anh ta còn bị hối tận ba người. Người quen là nữ của tôi mới chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

“À, vậy Marito có anh em cùng cha khác mẹ nào không?”

“Có đấy, cha của ta lấy ba người vương phi, còn ta là đệ nhất vương tử. Hai người kia chỉ sinh toàn con gái nên ta có khoảng bốn đứa em gái.”

“Vậy thì không cần phải tranh chấp xem ai là người thừa kế nhỉ.”

“Đúng vậy. Sau khi nhận ra chỉ có ta là con trai, cha ta đã xem đấy là thiên mệnh và nhanh chóng nhường ra ngôi vị rồi ẩn cư. Mặc dù chỉ cần thích hợp làm vua thì có là nam hay nữ cũng được. Rốt cuộc thì hầu như chả có vấn đề gì xảy ra cả.”

Đệ nhất vương tử quá ưu tú, người thừa kế khác đều là nữ. Vậy nên người xung quanh cũng sẽ chẳng phản đối mấy rồi.

“Tôi vẫn chưa gặp người nào hết, không lẽ bọn họ được gả đi hết rồi sao?”

“Ừ, cha ta cùng các vương phi đang sống tại một nơi cách xa lâu đài này. Các em gái thì có người gả cho đối tượng mình thích, có người thì trở thành mạo hiểm giả rời khỏi đất nước này rồi.”

“Trở thành mạo hiểm giả cơ á?”

“Bọn ta cũng có tính tới chuyện hôn nhân chính trị, nhưng hiện tại cũng chưa có quốc gia nào đủ lợi ích. Còn quốc gia phù hợp thì trúng ngay thời điểm xấu khi tuổi của quốc vương đã cao, mấy vương tử thì lại quá nhỏ. Mạo hiểm giả chính là kết quả của việc cha ta bảo em ấy cứ chọn điều mình thích nếu đã không cần phải thực hiện nghĩa vụ gì.”

Xét theo phong cách vương tộc thông thường thì sự bao dung của ông ấy thật không hợp lẽ thường, nhưng cũng chính vì vậy mới ít đi rắc rối về sau. Chỉ là như vậy thì sẽ không có đủ đảm bảo nếu Marito gặp phải bất trắc. Tôi cũng hiểu lý do tại sao người xung quanh lại mong muốn anh ta nhanh chóng có vương phi như vậy.

“Quay lại chuyện cũ, cậu có muốn tham gia buổi tiệc không? Mỗi lần phải tham gia mấy buổi xem mắt vô vị một mình khiến đầu óc ta sắp hỏng mất rồi.”

“Con gái quý tộc sao… Chắc sẽ có nhiều người nhã nhặn lắm.”

“Ngoài mặt là thế. Nhưng bọn họ hoặc là ôm tâm tư khác hoặc là coi trời bằng vung. Thú thật thì ai mà dám yêu thương mấy kẻ đấy chứ.”

Dù gì thì mấy cô gái tiếp xúc Marito tại nơi như thế chỉ là người nhắm đến chiếc ghế vương phi, hoặc là những kẻ được nuôi nấng trong lồng rồi bị bố mẹ bắt tham dự mà thôi.

Cũng không loại trừ khả năng có người xuất hiện chỉ vì muốn ăn cơm uống rượu như Lacra, nhưng thế thì không cần tính.

“Nếu anh nói vậy thì tôi cũng không có hứng cho lắm. Bọn họ cũng không phải đối tượng có thể tuỳ tiện đụng vào được.”

“Có nhiều người ngoại hình xinh đẹp lắm nên ta nghĩ cậu sẽ được bổ mắt đấy.”

“Hừm.”

Nếu vậy thì chỉ cần đi cùng cũng không có vấn đề. Tuy chỉ bề ngoài, nhưng vẫn khả năng tâm hồn được làm dịu cũng rất cao.

“Nhưng bệ hạ, thần cho rằng điều này rất khó vì anh ta thích người lớn tuổi hơn là trẻ tuổi.”

“Ồ? Vậy sao?”

Đột nhiên Illias lại xen vào. Sau một thoáng ngơ ngẩn thì tôi tỉnh lại.

“Illias, cô tự dưng nói gì vậy? Đừng có khiến Marito hiểu lầm thế chứ.”

“…Không phải sao? Sau khi quan sát anh thì tôi mới đưa ra kết luận như vậy đó.”

“Nói tôi nghe quá trình xem nào.”

“Nhìn thái độ tiếp xúc phụ nữ của anh thì hẳn là anh thích kiểu người lớn tuổi hơn như Maya.”

“Dĩ nhiên là tôi phải đối xử lễ phép với người lớn hơn chứ. Nếu hỏi có phải Maya-san nằm trong phạm vi của tôi không thì đúng là có, nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích người lớn tuổi hơn. Phạm vi của tôi rộng lắm.”

“Cái… gì cơ…”

Illias lộ vẻ mặt kinh ngạc. Cô thật sự nghĩ như thế hả? Rồi Marito nữa, đừng có len lén cười trộm như thế.

“Nhưng mà theo cách đối xử của anh với phụ nữ thì___”

“Vì tôi đã quyết định sẽ trông nom Ulffe nên không nhìn em ấy bằng ánh mắt như thế. Còn Lacra tuy đẹp nhưng bên trong quá tệ hại rồi.”

“Vậy… còn tôi thì sao?”

“Cô là loại não cơ bắp nên gần như Lacra. À, về ngoại hình thì tôi thích đấy.”

“Vậy… vậy sao.”

“Nếu không thì lúc ban đầu chăm sóc Ulffe, khi bị em ấy chui vào giường thì tôi đã làm ra mấy chuyện không kiểm soát được rồi.”

Cả lúc Saira may trang phục cho Ulffe cũng thế. Nếu là quần áo lộ da thịt nhiều thì tôi sẽ hồi hộp lắm.

Nhất là khi đã quen với bộ dạng mặc giáp của Illias. Xét về mặt đó thì thật yên lòng khi ở cạnh cô ấy.

“…Anh nói vậy cũng đúng.”

“Tôi sẽ không nhìn cô với ánh mắt tà dâm đâu. Dù sao thì cô cũng không thích bị đối xử như phụ nữ còn gì. Tôi ít nhiều cũng biết để tâm mấy chuyện đó đấy. Nhưng chỉ ban đầu thôi.”

“Chỉ ban đầu… vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì tôi nghĩ cô là một kẻ chỉ biết rút kiếm xử lý hết mọi việc. Tạm thời thì tôi vẫn còn lưu lại một chút nhận thức cô có giới tính là nữ tại một góc xó xỉnh trong đầu.”

“Gừ gừ…”

Ban đầu khi nghe được hoàn cảnh của Illias, tôi đã tránh đối xử cô ấy như một người phụ nữ. Đó là sự thật. Nhưng mà sau khi nhìn thấy cô ta gạt phăng tất cả, cho dù là sơn tặc hay rừng rậm thì tôi chỉ còn một cảm xúc là “Khỉ đột!”

Nếu có thể xoá sổ toàn bộ ký ức đó thì tôi còn có thể nhận thức cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp… Cơ mà Marito này, anh còn định cười đến khi nào hả?

“Ra là vậy. Ta đã biết lý do cậu không tỏ ra bất mãn gì trong vị trí hiện tại cho dù Sir Ratzel là nữ rồi. Thật thú vị.”

“Anh còn cười được nữa hả? Tôi thì hiểu được đại khái rồi đấy. Anh đang âm mưu giữ tôi lại Turize bằng cách để tôi lập gia đình chứ gì.”

“Dĩ nhiên rồi. Sau khi biết được nội dung quyển sách thì cậu không còn lý do gì để lưu lại Turize nữa. Nhưng đối với ta thì cậu là người mà Turize cần. Ta sẽ dùng mọi cách vì người mình mong muốn.”

“Tôi không lập tức rời đi đâu.”

“Chỉ trong hiện tại thôi. Nhưng sau cuộc hội đàm với Giáo Hoàng Eupalo thì ai mà biết được. Có thể cậu sẽ đi Methys để tìm phương pháp quay về thế giới cũ không chừng?”

Đúng vậy. Vẫn tồn tại khả năng có một quyển sách do người Trái Đất để lại ở Methys. Thế thì cách thức trở về Trái Đất sẽ có thể được ghi lại trong đó.

“Vào thời điểm cuối cùng, ta không ngại giúp cậu tìm cách quay về thế giới cũ. Song, cậu cũng phải biết rằng nếu không có liên kết nhất định thì cậu sẽ tự mình biến đi đâu mất không chừng. Nhưng chuyện ta cảm thấy buồn khi một mình đi xem mắt là thật, hơn nữa cậu cũng không ngại có các mối quan hệ mới phải không nào? Thế thì đi cùng ta một lát cũng được mà?”

“Ừ thì đúng, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận.”

“Nếu không thích con gái quý tộc thì cậu thích kiểu phụ nữ nào? Nếu cậu thấy ổn với Sir Ratzel thì ta sẽ chúc phúc cho hai người đấy?”

“Bệ hạ!?”

“Không hẳn là tệ lắm, nhưng mà anh phải để Illias làm hiệp sĩ đi chứ.”

“Cũng phải, ahaha, xin lỗi cô nhé.”

Điều Illias muốn hướng tới chính là trở thành một hiệp sĩ như cha mình. Nếu bây giờ lại ép buộc cô ấy rời khỏi vị trí hiện tại để kết hôn thì thật quá tàn nhẫn rồi.

Nhưng Marito lại không ngại ngùng mà nói thẳng rằng muốn tôi ở lại. Nếu cứ bị nắm quyền chủ đạo thế này thì chẳng biết khi nào tôi lại bị ép thành gia lập thất với ai đó. Nhưng nếu dùng biện pháp quá khích thì lại bị người xung quanh nhìn vào. Tôi cần phải nghĩ ra một kế.

“Được rồi, Marito, sao chúng ta không lập ra điều kiện công bằng cho cả hai trong việc này nhỉ?”

“Ồ? Nói ta nghe xem nào.”

“Nếu anh muốn giúp tôi lập gia đình thì tôi cũng sẽ tìm người ứng cử vương phi cho anh. Công bằng mà phải không?”

“Tức là mỗi khi ta tiến cử một người cho cậu thì cậu sẽ làm ngược lại với ta sao?”

“Đúng vậy, nếu cứ bị đức vua dùng tài lực thúc đẩy thì tôi chẳng trụ nổi đâu.”

Nếu trở thành vợ của Marito thì tức là người đó sẽ có thể ngồi vào ghế vương phi. Nhưng tôi chỉ là một người thuộc dị giới. Tôi muốn tránh việc xuất hiện nhiều người phụ nữ bị lợi dụng chỉ vì để làm cọc giữ chân một tên đàn ông như vậy.

Song, tôi cũng không phải không có chút hứng thú hay kỳ vọng nào. Nếu số lượng bị giới hạn thì anh ta buộc phải tìm người phụ nữ phù hợp với tôi. Marito hẳn sẽ đi phân tích sở thích của tôi rồi.

“Nếu ta muốn tấn công bằng số lượng thì bản thân cũng sẽ bị như vậy. Ý cậu chính là muốn ta phải tìm ra người phụ nữ phù hợp để giữ chân cậu lại mà không bị gánh nặng. Ngược lại, ta cũng có thể gặp được cô gái cậu nghiêm túc tiến cử. Như thế thì đây sẽ là một cuộc đấu xem ai có mắt nhìn tốt hơn… Ra là thế, ý kiến hay đấy.”

Theo tính cách của Marito thì đây chính là sự thay đổi mà anh ta mong muốn trong cuộc sống thường ngày. Tiện thể thì anh ta cũng có thể dùng cuộc đấu này để biện hộ với đám người xung quanh. Kiểu như “Cậu ta đã hứa rằng sẽ tìm cho ta một người phụ nữ phù hợp. Vì vậy ta sẽ chờ đợi cậu ta!”

Và như thế, một quy luật kỳ quái được tạo ra giữa tôi và Marito. Sau đó thì chúng tôi định ra các quy tắc chi tiết và thề với nhau sẽ không dùng mánh khoé.

Chúng tôi bỏ lại lâu đài sau lưng. Trên đường về nhà, Illias lại khó chịu phàn nàn như mọi khi.

“Anh đấy… không ngờ lại có thể lôi bệ hạ vào mấy trò kỳ quặc như vậy.”

“Lẫn nhau mà thôi. Hơn nữa còn giúp mấy cô gái bị cuốn vào đỡ gặp khổ.”

“Ngay từ lúc bị cuốn vào mấy chuyện hơn thua thì đã không có gì tốt rồi.”

“Cô đừng nói như thế chứ. Nhìn theo trạng thái của Marito, cho dù anh ta ra lệnh buộc cô làm dâu cũng không phải lạ lắm đâu.”

“Chuyện đó… tôi cũng không dám phủ định… nhưng mà__”

“Mấy người phụ nữ khác cũng thế. Họ sẽ không vui vẻ chút nào khi bị đức vua dùng áp lực ép họ phải tiếp xúc một tên đàn ông như thế này. Nếu đã giới thiệu thì cần phải hiểu rõ lập trường đối phương. Tôi cũng dự định tìm đối tượng khiến Marito chấp nhận nên không vấn đề gì đâu.”

Không chỉ Illias. Nếu có một ai bị Marito dùng vũ lực bẻ cong con đường bản thân muốn bước đi, cho dù có lừa dối khiến họ chấp nhận thì trong tương lai xa, họ vẫn sẽ tồn tại cảm giác hối tiếc.

Marito là hiền vương, nhưng anh ta không phải thánh nhân. Chỉ cần có thể giúp ích cho đất nước thì anh ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Đúng… là vậy.”

“Và tôi cũng muốn gặp cô gái mà Marito đã suy tính và giới thiệu cho tôi nữa.”

“Suy tính sao… Có lẽ đây là câu hỏi hơi ngây thơ, nhưng mẫu người của anh là gì?”

“Ai biết được. Tuy tôi thích mấy cô gái dễ thương và mỹ nhân, nhưng cũng không nghiêng hẳn về bên nào. Mấy cô gái ngày xưa tôi từng thích cũng đa dạng nên khó mà xác định được.”

“Phạm vi của anh trông có vẻ rộng thật đấy.”

“Bởi vì chỉ khi nào thích ai đó thì mới hiểu được mà. Tôi không muốn phủi sạch mấy cuộc gặp gỡ chỉ vì mấy lý tưởng tuỳ tiện của mình.”

“Ra là vậy, một câu trả lời rất đúng con người của anh.”

Illias cười ngán ngẩm. Nếu bình thường cô ấy có thể thả lỏng một chút như vậy thì sẽ khiến tôi dễ nhận thức phần phụ nữ của cô ấy hơn. Nhưng hãy cứ xem đây là một kiểu cá tính của cô ấy đi.

“Mẫu đàn ông của Illias chắc là dạng hiệp sĩ giống như cha cô nhỉ?”

“Tuy đúng là tôi thích mẫu người như vậy, nhưng đó chỉ là một kiểu lý tưởng đáng ngưỡng mộ thôi. Nếu gặp người kiểu thế thì tôi cũng không biết mình có thể yêu người đó không.”

“Có khi cô còn chĩa kiếm vào người ta đấy chứ.”

“Anh___ không, cũng có khả năng thật.”

Tôi vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ như thế này với Illias mà không cần quan tâm đến việc khác biệt giới tính. Nhưng làm ơn đừng có bạo lực dùm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện