“Tôi cũng muốn để Forkdurecla chiến đấu theo như quy tắc… nhưng trước đó thì anh có muốn dùng chút trà không?”
Tử Ma Vương đưa ra đề nghị như thế và tôi chấp nhận.
Trong trận đấu với Forkdurecla, vì cần người quen hành động như bình thường nên mỗi người đều đang ở khắp nơi trong thành đô.
Vốn theo ý định thì trận đấu sẽ kết thúc vào lúc chiều, chỉ là thời gian còn chưa qua giờ ăn vặt nữa.
Tôi cũng có suy nghĩ đến khả năng hắn chạy trốn, nhưng chắc hắn sẽ không thể nào chạy trốn khỏi Tử Ma Vương rồi.
Do đó, tôi sẽ cùng uống trà với cô ấy để giết thời gian.
Hiện tại thì tôi đang cùng Ekdoic và Kim Ma Vương thư giãn tại phòng khách.
“Nhưng mà có thể từ tốn dùng trà tại nơi ở của Tử thì cậu cũng trở nên lớn gan thật nhỉ.”
“Mặc dù việc nơi này rất nguy hiểm vẫn không thay đổi, nhưng cô ấy cũng có vẻ là loại người giữ vững quy tắc như cô. Hiện tại thì tôi vẫn tin tưởng mấy chuyện đấy.”
“Dĩ nhiên rồi, khác với con người, số lượng Ma Vương chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu phá vỡ hứa hẹn thì tương đương với việc đánh mất tín nhiệm từ tất cả Ma Vương khác. Kẻ làm vậy mà không gặp vấn đề gì chỉ có Hắc và Bích mà thôi.”
Tại Trái Đất, cho dù là đối tượng chưa tiếp xúc trực tiếp thì chúng ta vẫn có thể biểu lộ suy nghĩ của mình và nói chuyện một cách dễ dàng.
Số người dưng có thể dính dáng vô cùng nhiều. Cho dù mối quan hệ với một người có bị xấu đi thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Ngược lại, con người còn có thể làm điều vô lý với người khác với thái độ cường ngạnh.
Song, nếu thu hẹp phạm vi xuống những nơi như chỗ làm, khu vực pháp lý, trường học hay lớp học thì chúng ta lại dần bắt đầu dùng đầu óc để duy trì quan hệ với người khác.
Nếu là đối tượng cần tiếp xúc trong tương lai thì họ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của bản thân, vì vậy nên chúng ta sẽ phải thận trọng.
Đương nhiên, vẫn có những người không quan tâm đến quan hệ con người. Sau đó thì các trường hợp bị bắt nạt, cô lập, nội bộ phân liệt dần được sinh ra.
Lý do lớn nhất thường được nêu lên chính là vì họ không nghĩ đối phương là mối nguy đến bản thân.
Lấy ví dụ cực đoan như chẳng ai lại đi lăng mạ đấm đá kẻ đang chĩa súng vào đầu mình trong khi bản thân không hề có cơ hội chiến thắng.
Cũng không phải không có tiền lệ, nhưng với những kẻ như vậy thì bản năng sinh tồn của sinh vật trong họ đã bị hỏng rồi.
Cả cộng đồng mang tên Ma Vương cũng vậy.
Họ là những kẻ đạt được sức mạnh đặc biệt từ Yugura và có thể gây ảnh hưởng to lớn lên thế giới. Chính vì cả bọn đều bất tử bất lão nên rất khó để hoàn toàn tiêu diệt lẫn nhau.
Việc đánh mất toàn bộ tín nhiệm từ đối phương đồng nghĩa với việc tạo ra một kẻ địch vĩnh hằng.
Mặc dù người mong cầu kích thích trong cuộc đời như Tử Ma Vương có ý định gây hấn một chút với Kim Ma Vương, nhưng cô ta lại hạn chế hành vi đối địch với các Ma Vương khác.
Vì vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp nên sức ảnh hưởng là vô cùng khổng lồ.
Tuy nhiên, xét theo một hướng khác thì Tử Ma Vương vẫn còn năng lực quản lý nguy cơ giống người bình thường.
Điểm khác biệt đó vô cùng lớn.
“Nào, đã để anh chờ lâu rồi nhỉ? Tôi đã mang trà và bánh đến rồi đó?”
Tử Ma Vương xuất hiện cùng Duvleori đang mang một chiếc khay trên tay.
Trên khay là một bộ ấm trà và chiếc giỏ nhỏ.
Duvleori thoăn thoắt đặt những tách trà và bánh lên bàn.
Phần được chuẩn bị là tôi với Kim Ma Vương, Ekdoic thì đã từ chối trước.
Vài chiếc bánh kẹo được nướng đơn giản, do không sử dụng đường nên bên cạnh là một chất lỏng màu đỏ trông giống như mứt dẻo.
Nhưng mà hình dạng của nó có chút cong vẹo. Mặc dù không thấy có bao nhiêu chỗ khét, nhưng không lẽ là…
“Tôi đã cố gắng chuẩn bị đó? Anh cứ ăn đi nhé?”
“Là tự làm ư…”
Ký ức từ trận đấu trước vẫn còn sót lại. Tuy nhiên, tôi lại không có dự cảm về thảm cảnh như lần trước.
Tôi chấm chiếc bánh nướng vào thứ giống như mứt rồi cắn một cái.
Hầu như không có vị của bánh nướng, thay vào đó là vị ngọt khá gắt của mứt.
Nhưng không phải là không thể ăn, rất bình thường.
“…Ngọt quá.”
“Anh cũng uống trà đi?”
Tôi uống một ngụm trà, phần mức ngọt đậm trở thành đường và đạt độ ngọt vừa phải.
Dường như do cảnh giác nên Kim Ma Vương chỉ nhìn tình trạng của tôi, đến khi nhận định rằng có thể ăn bình thường thì cô ta mới bắt đầu ăn.
“Anh thấy thế nào? Cứ nói thật không cần ngại gì đâu nhé?”
“Không dở, cũng không thể gọi là ngon đến mức khác thường. Nhưng để cho một buổi uống trà bình thường thì tôi nghĩ thế này là ổn rồi.”
“Ngươi dùng cái thái độ gì đấy!”
“Duvleori, ta chưa bảo ngươi có thể mở miệng đâu đấy?”
Tử Ma Vương ngăn Duvleori đang trở nên phẫn nộ. Dù không phải đánh giá tốt nhưng cô ấy trông khá thoả mãn.
“Nhưng so với trình độ trong trận đấu lần trước thì đây đã là tiến bộ rất lớn. Cô đã cố gắng rất nhiều rồi.”
“…Ưm, cảm ơn anh.”
Chỉ mới ba ngày sau trận đấu, có thể từ mùi vị khiến cả Đại Ác Ma cũng bất tỉnh trở nên bình thường thì đó chính là một tiến bộ vô cùng tuyệt vời.
Con người thường sẽ khó thừa nhận mấy chuyện như thế nên tôi thật lòng đánh giá cao cô ấy ở điểm này.
“Này, sao phần của ta hơi ít vậy? Với lại hình dạng cũng méo hơn nữa.”
“Cô hãy cảm tạ vì ít ra tôi còn mang ra cho cô đấy? Hay là cô muốn ăn phần mà tôi cho bọn Ác ma xử lý?”
Có vẻ như đám Ác ma đã xử lý thành phẩm trong quá trình làm bánh. Trong lòng tôi xin ngã mũ thán phục sự cống hiến của các nhân viên.
“Vậy thì các anh định cho ai chiến đấu với Forkdurecla vậy?”
“Tôi còn đang suy nghĩ. Về chuyện lừa đảo hoá thành người khác thì tôi đã tìm ra khuyết điểm, nhưng khi chiến đấu thì đó lại là chuyện khác. Xét theo tính năng cơ bản cùng khác biệt ma lực thì những kẻ mang [Mặt nạ quân cơ] sẽ mạnh hơn.”
Hiện tại, theo như phân tích của Ekdoic, những người sở hữu ma lực có thể chống chọi lại các Đại Ác Ma được cường hoá bởi “Mặt nạ quân cờ” chỉ gồm Illias, Ulffe, Sir Ragdo và Gradna mà thôi.
Nếu cả kỹ thuật cũng ngang bằng thì có lẽ nó sẽ biến thành trận chiến so đấu lượng ma lực, nhưng tôi không dám nói chắc Forkdurecla sẽ không có đối sách ở khoản đó.
“Chờ đã, hắn ta sẽ biến hoá thành đối phương. Vậy nếu để hắn biến thành tôi thì chẳng phải đây sẽ là cuộc chiến giữa hai con người yếu ớt không thể dùng ma lực rồi sao?”
“Cậu này, trong trường hợp đó thì chỉ cần không biến thân là được rồi?”
“Cũng phải nhỉ.”
Tôi cảm thấy thật xấu hổ với bản thân vừa nghĩ ra “phương pháp hay ho”. Cơ mà do Kim Ma Vương bác bỏ với vẻ nghiêm túc nên cũng không sao.
“Đổi chủ đề một chút, cái tên Yukari mà Tử Ma Vương xưng ban đầu là từ ngữ được học từ Yugura Nariya nhỉ?”
“Yugura thì bây giờ vẫn nghe, nhưng cái tên Nariya thì hoài niệm thật đấy? Anh nói đúng, hình như ở thế giới của anh thì màu tím được phát âm như thế nhỉ?”
“Ừ, ngoài ra thì nó vẫn còn có thể đọc như Murasaki hay Shi nữa. Cô có thích được gọi bằng cái gì không?"
"Tôi không có lưu luyến gì đến cái tên học từ Yugura đâu, chỉ cần [Tử] hoặc Tử Ma Vương là được rồi?”
“Vậy sao, thế thì tôi xin phép vậy.”
“Nhắc mới nhớ, đúng là việc xưng tên đó tại vùng đất có người thuộc hành tinh của Yugura thì quá sơ suất rồi nhỉ?”
“Đúng là tôi đã gần như xác định chắc chắn. Tên thật của cô khác mà phải không?”
“Đúng vậy, nhưng mà Ma Vương chúng tôi không có tên đâu đó? Cái giá phải trả cho ma pháp Tái Sinh chính là tên chúng tôi bị xoá bỏ khỏi ký ức và lịch sử đấy?”
Hừm, lại thêm thiết lập mới sao.
Ma pháp Tái Sinh sẽ hồi sinh người chết và biến họ thành Ma Vương.
Tuy trở nên bất tử bất lão, nhưng đồng thời thì họ cũng mất đi tên gọi vốn có… Vậy có nghĩa là thế ư.
“Tức là năng lực [Cám Dỗ] không thể sử dụng lên Ma Vương nhỉ?”
“Đúng vậy đấy? Nhưng thay vào đó, tôi lại được Yugura ban cho trí tuệ chi tiết liên quan đến sức mạnh này đó?”
Vậy chắc “Mặt nạ quân cờ” có thể gia tăng sức mạnh ma vật chính là nó rồi. Tăng hai cấp bậc cũng rất mạnh, nhưng so với năng lực vốn có thì cũng chẳng đáng bao nhiêu hết.
Ừ thì nó vẫn đúng là mạnh kinh hồn.
“Nếu anh trở thành Ma Tộc của tôi thì tôi sẽ cho anh [Mặt nạ quân cờ] không bị giới hạn đó?”
“Chuyện đó thì phải tuỳ vào trận đấu đã… Nhưng không hạn chế tức là cô vẫn có thiết lập hạn chế nhỉ?”
“Đúng đó, dù sao thì đám Đại Ác Ma cũng không ngoan ngoãn mà? Cho nên tuỳ theo độ trung thành mà tôi đã điều chỉnh sức mạnh của mặt nạ đấy?”
“Duvleori thì trông có vẻ được nới lỏng hơn nhiều, có phải vậy không?”
“Đúng vậy, Duvleori là Đại Ác Ma biết vâng lời đã lập tức đáp ứng yêu cầu của tôi. Mặc dù vẫn có chút cảm xúc, nhưng tôi đánh giá cao sự dễ bảo của hắn đó? Cho nên chỉ có mỗi Duvleori là có thể sử dụng tối đa sức mạnh của nó đấy?”
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy cấp bậc của hắn ta khác hẳn so với các Đại Ác Ma khác sao.
Và hiện tại thì hắn đang đứng đây làm hộ vệ cho Tử Ma Vương. Có thể nói sức quyết đoán nhanh chóng ấy đã tạo ra thành quả đáng mừng.
Khi cuộc đấu đi đến cuối cùng thì vẫn phải giải quyết với Duvleori. Có lẽ chúng tôi nên chuẩn bị trước rồi.
Thời gian đã quá chiều tối, địa điểm lại là bên ngoài tường thành.
Người đối đầu với Forkdurecla sẽ là Lacra.
Mặc dù băn khoăn rất nhiều, nhưng khi bàn bạc với Lacra thì cô ấy lại nhẹ nhàng trả lời “Chuyện đó cũng có gì lớn lao đâu?”
Tôi quyết định chọn Lacra trong khi tự hỏi rốt cuộc mình băn khoăn nhiều vậy để làm gì. Do không thích làm việc nên cô ta đã đòi một lần được ăn món ăn từ Trái Đất.
Dường như biết được Begragud bị tàn sát bởi cô ta nên Forkdurecla lộ vẻ cảnh giác.
Trái lại, Lacra chỉ ngáp dài một cái.
Tạm thời thì tôi đã giải thích đặc trưng của gã và “Mặt nạ quân cờ”, nhưng Lacra vẫn chẳng hề quan tâm.
Tử Ma Vương thì chẳng có gì khác lạ, cơ mà ánh mắt hướng về Lacra của Duvleori lại mang tính quan sát khá nhiều.
Mặt khác, người hướng ánh mắt đầy nhiệt tình đến Lacra vẫn là Ekdoic chứ không phải ai khác.
“Ngươi chính là ả đàn bà đã đánh bại Begragud sao? Nếu có thể hạ gục ngươi thì danh tiếng của ta không chỉ được nâng cao mà còn có thể dễ dàng thống trị vùng đất hắn ta bỏ lại. Đành để ngươi phải chết một cách đau đớn rồi.”
“Hầy, vậy sao.”
“Cả hai chuẩn bị! Bắt đầu!”
Cùng một lúc với lời ra hiệu bắt đầu của Duvleori, Forkdurecla ngay lập tức kéo giãn khoảng cách và nhanh chóng quay tấm gương trên lưng về phía Lacra.
Một tia sáng loé lên, và rồi hắn biến thành bộ dạng không khác tí gì với Lacra.
“Ồ, tuy thể xác yếu ớt, nhưng độ lưu động ma lực lại nhanh đến khủng bố. Cả chất lượng vẫn số lượng ma pháp Thanh Tẩy có thể sử dụng cũng rất tuyệt vời! Ra là vậy, nếu là thế thì việc đánh bại Begragud cũng không phải là nói___”
Tôi nghe hắn nói đến đoạn đó, chỉ là ngay khoảnh khắc tiếp theo thì cơ thể Lacra mà hắn biến thành đã bị tách làm hai.
Đó là kỹ thuật cắt bằng kết giới mà Lacra đắc ý.
“___Ơ, khoan… đã.”
Dường như hắn muốn xin tha mạng, nhưng trước khi kịp nói gì thì toàn thân hắn xuất hiện rất nhiều đường kẻ.
Tôi thật lòng cũng không muốn xem bộ dạng người quen biến thành thịt vụn nên đã lập tức lảng mắt đi.
Forkdurecla không kịp gào thét, chỉ có những tiếng động của các mảnh thịt rơi xuống mặt đất.
“Để hắn chết ở dạng người cũng khó chịu thật đấy. A, trở lại bình thường rồi.”
Nghe thấy Lacra nói vậy, tôi len lén nhìn lại. Tại vị trí Forkdurecla vừa ở đang có một làn khói bốc lên, chắc là tàn tích của hắn đang biến mất.
Tất cả mọi người đều không thể nói nên lời. Chỉ trong vài giây, một Đại Ác Ma đã bị tuyệt diệt.
Lacra vừa vươn vai vừa quay lại bên này.
“Xong rồi đó Thượng Thư-sama. Anh nhớ phải giữ lời đó nha!”
“À ờ… Nhưng hắn biến thành cô mà cô lại chẳng hề để ý chút nào nhỉ?”
“Nếu hắn biến thành tôi thì chẳng phải chỉ cần hạ gục bằng tốc độ tôi không thể phòng ngự là được sao? Đấy là do đang giữa trận chiến nghiêm túc mà hắn lại quay lưng về bên này, thậm chí sau khi biến thân lại còn dông dài nữa.”
Theo như lời Lacra thì sau khi hắn giãn khoảng cách, cô ấy đã thiết lập kết giới khổng lồ xung quanh Forkdurecla.
Đến lúc hắn biến thân thì nhanh chóng bị cắt làm hai. Sau khi xác nhận chuyển động của hắn bị phong toả thì cô ấy cho thêm nhiều đường kẻ vào trong kết giới rồi chia tách nhiều hơn nữa.
Và như thế là kết thúc.
Do chấn động từ việc cơ thể bị cắt đôi nên khả năng tập trung để cấu thành ma pháp nhằm phản kháng của Forkdurecla đã bị tước đoạt, thế là hắn cứ thế bị giết mà không thể chống cự.
Mặc dù có thể kết thúc trước khi biến thân, nhưng cô ấy vẫn để Forkdurecla biến thân vì biết rằng hắn cần phải xác nhận trạng thái cơ thể sau khi biến đổi, cùng với việc dự đoán lực phòng ngự của hắn sẽ bị giảm xuống.
Sức mạnh của Lacra không chỉ nằm ở tốc độ phát động ma pháp hay số lượng và chất lượng kỹ năng.
Lacra còn hoàn toàn không do dự chút nào trong việc phán đoán tình huống giữa trận chiến. Cô ấy không phải suy nghĩ rồi mới vung vũ khí, mà cô ấy vừa suy nghĩ vừa vung vũ khí.
Cơ mà kể cả khi đối đầu với Đại Ác Ma, cô ấy vẫn không tỏ ra chút dao động hay cảnh giác nào với đối thủ.
Cô ta giống như chỉ đơn giản lạnh lùng xử lý một ma vật có chút cứng cáp mà thôi.
Tôi rốt cuộc đã hiểu rõ lý do tại sao cô ấy không tồn tại ký ức nào về việc giết Begragud, người cha nuôi dưỡng Ekdoic.
Đúng là với việc xử lý trong khoảnh khắc ngắn ngủi thế này thì hắn sẽ chẳng thể nào lưu lại trong ký ức của cô ấy. Bởi vì Lacra đã xử lý hắn mà không cần quan sát hay đối thoại gì cả.
Cho dù Forkdurecla có năng lực giống vậy hay sở hữu ma lực mạnh mẽ hơn nữa thì cấp bậc trong ý thức chiến đấu của cả hai là vô cùng cách biệt.
“Có chuyện gì sao, Thượng Thư-sama?”
“Không gì, cô có yêu cầu cụ thể không?”
“Tôi muốn ăn cái món pure khoai gì đó!”
“Là purée nhỉ, không có bơ thì không làm được món đó đâu. Để lần tới tôi làm cho.”
“Hay quá!”
Trong lần diệt trừ ma vật tại hang động nối đến ngôi làng tộc Hắc Lang hôm trước, Lacra cũng đã tạo nên thành quả đáng ngạc nhiên.
Đến mức mà người luôn bảo phụ nữ phải lùi về sau như Sir Leanor cũng không thể thốt nên lời.
Nếu chỉ xét đến tâm thế trong chiến đấu thì có lẽ cô ấy còn vượt trội hơn cả Illias.
Phải chi sức tập trung đó có thể chia ra một chút cho mấy việc khác thì đánh giá về Lacra đã cao hơn rồi… Cơ mà bản thân cô ấy cũng chẳng có hứng thú đối với địa vị hay danh tiếng, không có hứng làm thì đành chịu vậy.
Cùng lắm thì tôi cứ lén lút hỗ trợ để cô ấy đạt được địa vị tương xứng thực lực của mình vậy.
Ngoài ra thì Ekdoic đang khoanh tay gật gù. Trong trận chiến lần này, Lacra đã lộ ra thực lực từng đánh bại Begragud cho hầu hết các Đại Ác Ma rồi.
Đánh giá trong thế giới con người thì vẫn còn là bài toán trong tương lai. Song, tại Ma Giới Methys thì Begragud đã trở thành kẻ bại trận bởi một người có thể lập tức giết chết cả Đại Ác Ma đang trang bị “Mặt nạ quân cờ”.
Ít nhất thì sẽ không còn kẻ nào dám vũ nhục một mình Begragud nữa.
Thật tốt quá nhỉ, Ekdoic.
Tử Ma Vương đưa ra đề nghị như thế và tôi chấp nhận.
Trong trận đấu với Forkdurecla, vì cần người quen hành động như bình thường nên mỗi người đều đang ở khắp nơi trong thành đô.
Vốn theo ý định thì trận đấu sẽ kết thúc vào lúc chiều, chỉ là thời gian còn chưa qua giờ ăn vặt nữa.
Tôi cũng có suy nghĩ đến khả năng hắn chạy trốn, nhưng chắc hắn sẽ không thể nào chạy trốn khỏi Tử Ma Vương rồi.
Do đó, tôi sẽ cùng uống trà với cô ấy để giết thời gian.
Hiện tại thì tôi đang cùng Ekdoic và Kim Ma Vương thư giãn tại phòng khách.
“Nhưng mà có thể từ tốn dùng trà tại nơi ở của Tử thì cậu cũng trở nên lớn gan thật nhỉ.”
“Mặc dù việc nơi này rất nguy hiểm vẫn không thay đổi, nhưng cô ấy cũng có vẻ là loại người giữ vững quy tắc như cô. Hiện tại thì tôi vẫn tin tưởng mấy chuyện đấy.”
“Dĩ nhiên rồi, khác với con người, số lượng Ma Vương chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu phá vỡ hứa hẹn thì tương đương với việc đánh mất tín nhiệm từ tất cả Ma Vương khác. Kẻ làm vậy mà không gặp vấn đề gì chỉ có Hắc và Bích mà thôi.”
Tại Trái Đất, cho dù là đối tượng chưa tiếp xúc trực tiếp thì chúng ta vẫn có thể biểu lộ suy nghĩ của mình và nói chuyện một cách dễ dàng.
Số người dưng có thể dính dáng vô cùng nhiều. Cho dù mối quan hệ với một người có bị xấu đi thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Ngược lại, con người còn có thể làm điều vô lý với người khác với thái độ cường ngạnh.
Song, nếu thu hẹp phạm vi xuống những nơi như chỗ làm, khu vực pháp lý, trường học hay lớp học thì chúng ta lại dần bắt đầu dùng đầu óc để duy trì quan hệ với người khác.
Nếu là đối tượng cần tiếp xúc trong tương lai thì họ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của bản thân, vì vậy nên chúng ta sẽ phải thận trọng.
Đương nhiên, vẫn có những người không quan tâm đến quan hệ con người. Sau đó thì các trường hợp bị bắt nạt, cô lập, nội bộ phân liệt dần được sinh ra.
Lý do lớn nhất thường được nêu lên chính là vì họ không nghĩ đối phương là mối nguy đến bản thân.
Lấy ví dụ cực đoan như chẳng ai lại đi lăng mạ đấm đá kẻ đang chĩa súng vào đầu mình trong khi bản thân không hề có cơ hội chiến thắng.
Cũng không phải không có tiền lệ, nhưng với những kẻ như vậy thì bản năng sinh tồn của sinh vật trong họ đã bị hỏng rồi.
Cả cộng đồng mang tên Ma Vương cũng vậy.
Họ là những kẻ đạt được sức mạnh đặc biệt từ Yugura và có thể gây ảnh hưởng to lớn lên thế giới. Chính vì cả bọn đều bất tử bất lão nên rất khó để hoàn toàn tiêu diệt lẫn nhau.
Việc đánh mất toàn bộ tín nhiệm từ đối phương đồng nghĩa với việc tạo ra một kẻ địch vĩnh hằng.
Mặc dù người mong cầu kích thích trong cuộc đời như Tử Ma Vương có ý định gây hấn một chút với Kim Ma Vương, nhưng cô ta lại hạn chế hành vi đối địch với các Ma Vương khác.
Vì vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp nên sức ảnh hưởng là vô cùng khổng lồ.
Tuy nhiên, xét theo một hướng khác thì Tử Ma Vương vẫn còn năng lực quản lý nguy cơ giống người bình thường.
Điểm khác biệt đó vô cùng lớn.
“Nào, đã để anh chờ lâu rồi nhỉ? Tôi đã mang trà và bánh đến rồi đó?”
Tử Ma Vương xuất hiện cùng Duvleori đang mang một chiếc khay trên tay.
Trên khay là một bộ ấm trà và chiếc giỏ nhỏ.
Duvleori thoăn thoắt đặt những tách trà và bánh lên bàn.
Phần được chuẩn bị là tôi với Kim Ma Vương, Ekdoic thì đã từ chối trước.
Vài chiếc bánh kẹo được nướng đơn giản, do không sử dụng đường nên bên cạnh là một chất lỏng màu đỏ trông giống như mứt dẻo.
Nhưng mà hình dạng của nó có chút cong vẹo. Mặc dù không thấy có bao nhiêu chỗ khét, nhưng không lẽ là…
“Tôi đã cố gắng chuẩn bị đó? Anh cứ ăn đi nhé?”
“Là tự làm ư…”
Ký ức từ trận đấu trước vẫn còn sót lại. Tuy nhiên, tôi lại không có dự cảm về thảm cảnh như lần trước.
Tôi chấm chiếc bánh nướng vào thứ giống như mứt rồi cắn một cái.
Hầu như không có vị của bánh nướng, thay vào đó là vị ngọt khá gắt của mứt.
Nhưng không phải là không thể ăn, rất bình thường.
“…Ngọt quá.”
“Anh cũng uống trà đi?”
Tôi uống một ngụm trà, phần mức ngọt đậm trở thành đường và đạt độ ngọt vừa phải.
Dường như do cảnh giác nên Kim Ma Vương chỉ nhìn tình trạng của tôi, đến khi nhận định rằng có thể ăn bình thường thì cô ta mới bắt đầu ăn.
“Anh thấy thế nào? Cứ nói thật không cần ngại gì đâu nhé?”
“Không dở, cũng không thể gọi là ngon đến mức khác thường. Nhưng để cho một buổi uống trà bình thường thì tôi nghĩ thế này là ổn rồi.”
“Ngươi dùng cái thái độ gì đấy!”
“Duvleori, ta chưa bảo ngươi có thể mở miệng đâu đấy?”
Tử Ma Vương ngăn Duvleori đang trở nên phẫn nộ. Dù không phải đánh giá tốt nhưng cô ấy trông khá thoả mãn.
“Nhưng so với trình độ trong trận đấu lần trước thì đây đã là tiến bộ rất lớn. Cô đã cố gắng rất nhiều rồi.”
“…Ưm, cảm ơn anh.”
Chỉ mới ba ngày sau trận đấu, có thể từ mùi vị khiến cả Đại Ác Ma cũng bất tỉnh trở nên bình thường thì đó chính là một tiến bộ vô cùng tuyệt vời.
Con người thường sẽ khó thừa nhận mấy chuyện như thế nên tôi thật lòng đánh giá cao cô ấy ở điểm này.
“Này, sao phần của ta hơi ít vậy? Với lại hình dạng cũng méo hơn nữa.”
“Cô hãy cảm tạ vì ít ra tôi còn mang ra cho cô đấy? Hay là cô muốn ăn phần mà tôi cho bọn Ác ma xử lý?”
Có vẻ như đám Ác ma đã xử lý thành phẩm trong quá trình làm bánh. Trong lòng tôi xin ngã mũ thán phục sự cống hiến của các nhân viên.
“Vậy thì các anh định cho ai chiến đấu với Forkdurecla vậy?”
“Tôi còn đang suy nghĩ. Về chuyện lừa đảo hoá thành người khác thì tôi đã tìm ra khuyết điểm, nhưng khi chiến đấu thì đó lại là chuyện khác. Xét theo tính năng cơ bản cùng khác biệt ma lực thì những kẻ mang [Mặt nạ quân cơ] sẽ mạnh hơn.”
Hiện tại, theo như phân tích của Ekdoic, những người sở hữu ma lực có thể chống chọi lại các Đại Ác Ma được cường hoá bởi “Mặt nạ quân cờ” chỉ gồm Illias, Ulffe, Sir Ragdo và Gradna mà thôi.
Nếu cả kỹ thuật cũng ngang bằng thì có lẽ nó sẽ biến thành trận chiến so đấu lượng ma lực, nhưng tôi không dám nói chắc Forkdurecla sẽ không có đối sách ở khoản đó.
“Chờ đã, hắn ta sẽ biến hoá thành đối phương. Vậy nếu để hắn biến thành tôi thì chẳng phải đây sẽ là cuộc chiến giữa hai con người yếu ớt không thể dùng ma lực rồi sao?”
“Cậu này, trong trường hợp đó thì chỉ cần không biến thân là được rồi?”
“Cũng phải nhỉ.”
Tôi cảm thấy thật xấu hổ với bản thân vừa nghĩ ra “phương pháp hay ho”. Cơ mà do Kim Ma Vương bác bỏ với vẻ nghiêm túc nên cũng không sao.
“Đổi chủ đề một chút, cái tên Yukari mà Tử Ma Vương xưng ban đầu là từ ngữ được học từ Yugura Nariya nhỉ?”
“Yugura thì bây giờ vẫn nghe, nhưng cái tên Nariya thì hoài niệm thật đấy? Anh nói đúng, hình như ở thế giới của anh thì màu tím được phát âm như thế nhỉ?”
“Ừ, ngoài ra thì nó vẫn còn có thể đọc như Murasaki hay Shi nữa. Cô có thích được gọi bằng cái gì không?"
"Tôi không có lưu luyến gì đến cái tên học từ Yugura đâu, chỉ cần [Tử] hoặc Tử Ma Vương là được rồi?”
“Vậy sao, thế thì tôi xin phép vậy.”
“Nhắc mới nhớ, đúng là việc xưng tên đó tại vùng đất có người thuộc hành tinh của Yugura thì quá sơ suất rồi nhỉ?”
“Đúng là tôi đã gần như xác định chắc chắn. Tên thật của cô khác mà phải không?”
“Đúng vậy, nhưng mà Ma Vương chúng tôi không có tên đâu đó? Cái giá phải trả cho ma pháp Tái Sinh chính là tên chúng tôi bị xoá bỏ khỏi ký ức và lịch sử đấy?”
Hừm, lại thêm thiết lập mới sao.
Ma pháp Tái Sinh sẽ hồi sinh người chết và biến họ thành Ma Vương.
Tuy trở nên bất tử bất lão, nhưng đồng thời thì họ cũng mất đi tên gọi vốn có… Vậy có nghĩa là thế ư.
“Tức là năng lực [Cám Dỗ] không thể sử dụng lên Ma Vương nhỉ?”
“Đúng vậy đấy? Nhưng thay vào đó, tôi lại được Yugura ban cho trí tuệ chi tiết liên quan đến sức mạnh này đó?”
Vậy chắc “Mặt nạ quân cờ” có thể gia tăng sức mạnh ma vật chính là nó rồi. Tăng hai cấp bậc cũng rất mạnh, nhưng so với năng lực vốn có thì cũng chẳng đáng bao nhiêu hết.
Ừ thì nó vẫn đúng là mạnh kinh hồn.
“Nếu anh trở thành Ma Tộc của tôi thì tôi sẽ cho anh [Mặt nạ quân cờ] không bị giới hạn đó?”
“Chuyện đó thì phải tuỳ vào trận đấu đã… Nhưng không hạn chế tức là cô vẫn có thiết lập hạn chế nhỉ?”
“Đúng đó, dù sao thì đám Đại Ác Ma cũng không ngoan ngoãn mà? Cho nên tuỳ theo độ trung thành mà tôi đã điều chỉnh sức mạnh của mặt nạ đấy?”
“Duvleori thì trông có vẻ được nới lỏng hơn nhiều, có phải vậy không?”
“Đúng vậy, Duvleori là Đại Ác Ma biết vâng lời đã lập tức đáp ứng yêu cầu của tôi. Mặc dù vẫn có chút cảm xúc, nhưng tôi đánh giá cao sự dễ bảo của hắn đó? Cho nên chỉ có mỗi Duvleori là có thể sử dụng tối đa sức mạnh của nó đấy?”
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy cấp bậc của hắn ta khác hẳn so với các Đại Ác Ma khác sao.
Và hiện tại thì hắn đang đứng đây làm hộ vệ cho Tử Ma Vương. Có thể nói sức quyết đoán nhanh chóng ấy đã tạo ra thành quả đáng mừng.
Khi cuộc đấu đi đến cuối cùng thì vẫn phải giải quyết với Duvleori. Có lẽ chúng tôi nên chuẩn bị trước rồi.
Thời gian đã quá chiều tối, địa điểm lại là bên ngoài tường thành.
Người đối đầu với Forkdurecla sẽ là Lacra.
Mặc dù băn khoăn rất nhiều, nhưng khi bàn bạc với Lacra thì cô ấy lại nhẹ nhàng trả lời “Chuyện đó cũng có gì lớn lao đâu?”
Tôi quyết định chọn Lacra trong khi tự hỏi rốt cuộc mình băn khoăn nhiều vậy để làm gì. Do không thích làm việc nên cô ta đã đòi một lần được ăn món ăn từ Trái Đất.
Dường như biết được Begragud bị tàn sát bởi cô ta nên Forkdurecla lộ vẻ cảnh giác.
Trái lại, Lacra chỉ ngáp dài một cái.
Tạm thời thì tôi đã giải thích đặc trưng của gã và “Mặt nạ quân cờ”, nhưng Lacra vẫn chẳng hề quan tâm.
Tử Ma Vương thì chẳng có gì khác lạ, cơ mà ánh mắt hướng về Lacra của Duvleori lại mang tính quan sát khá nhiều.
Mặt khác, người hướng ánh mắt đầy nhiệt tình đến Lacra vẫn là Ekdoic chứ không phải ai khác.
“Ngươi chính là ả đàn bà đã đánh bại Begragud sao? Nếu có thể hạ gục ngươi thì danh tiếng của ta không chỉ được nâng cao mà còn có thể dễ dàng thống trị vùng đất hắn ta bỏ lại. Đành để ngươi phải chết một cách đau đớn rồi.”
“Hầy, vậy sao.”
“Cả hai chuẩn bị! Bắt đầu!”
Cùng một lúc với lời ra hiệu bắt đầu của Duvleori, Forkdurecla ngay lập tức kéo giãn khoảng cách và nhanh chóng quay tấm gương trên lưng về phía Lacra.
Một tia sáng loé lên, và rồi hắn biến thành bộ dạng không khác tí gì với Lacra.
“Ồ, tuy thể xác yếu ớt, nhưng độ lưu động ma lực lại nhanh đến khủng bố. Cả chất lượng vẫn số lượng ma pháp Thanh Tẩy có thể sử dụng cũng rất tuyệt vời! Ra là vậy, nếu là thế thì việc đánh bại Begragud cũng không phải là nói___”
Tôi nghe hắn nói đến đoạn đó, chỉ là ngay khoảnh khắc tiếp theo thì cơ thể Lacra mà hắn biến thành đã bị tách làm hai.
Đó là kỹ thuật cắt bằng kết giới mà Lacra đắc ý.
“___Ơ, khoan… đã.”
Dường như hắn muốn xin tha mạng, nhưng trước khi kịp nói gì thì toàn thân hắn xuất hiện rất nhiều đường kẻ.
Tôi thật lòng cũng không muốn xem bộ dạng người quen biến thành thịt vụn nên đã lập tức lảng mắt đi.
Forkdurecla không kịp gào thét, chỉ có những tiếng động của các mảnh thịt rơi xuống mặt đất.
“Để hắn chết ở dạng người cũng khó chịu thật đấy. A, trở lại bình thường rồi.”
Nghe thấy Lacra nói vậy, tôi len lén nhìn lại. Tại vị trí Forkdurecla vừa ở đang có một làn khói bốc lên, chắc là tàn tích của hắn đang biến mất.
Tất cả mọi người đều không thể nói nên lời. Chỉ trong vài giây, một Đại Ác Ma đã bị tuyệt diệt.
Lacra vừa vươn vai vừa quay lại bên này.
“Xong rồi đó Thượng Thư-sama. Anh nhớ phải giữ lời đó nha!”
“À ờ… Nhưng hắn biến thành cô mà cô lại chẳng hề để ý chút nào nhỉ?”
“Nếu hắn biến thành tôi thì chẳng phải chỉ cần hạ gục bằng tốc độ tôi không thể phòng ngự là được sao? Đấy là do đang giữa trận chiến nghiêm túc mà hắn lại quay lưng về bên này, thậm chí sau khi biến thân lại còn dông dài nữa.”
Theo như lời Lacra thì sau khi hắn giãn khoảng cách, cô ấy đã thiết lập kết giới khổng lồ xung quanh Forkdurecla.
Đến lúc hắn biến thân thì nhanh chóng bị cắt làm hai. Sau khi xác nhận chuyển động của hắn bị phong toả thì cô ấy cho thêm nhiều đường kẻ vào trong kết giới rồi chia tách nhiều hơn nữa.
Và như thế là kết thúc.
Do chấn động từ việc cơ thể bị cắt đôi nên khả năng tập trung để cấu thành ma pháp nhằm phản kháng của Forkdurecla đã bị tước đoạt, thế là hắn cứ thế bị giết mà không thể chống cự.
Mặc dù có thể kết thúc trước khi biến thân, nhưng cô ấy vẫn để Forkdurecla biến thân vì biết rằng hắn cần phải xác nhận trạng thái cơ thể sau khi biến đổi, cùng với việc dự đoán lực phòng ngự của hắn sẽ bị giảm xuống.
Sức mạnh của Lacra không chỉ nằm ở tốc độ phát động ma pháp hay số lượng và chất lượng kỹ năng.
Lacra còn hoàn toàn không do dự chút nào trong việc phán đoán tình huống giữa trận chiến. Cô ấy không phải suy nghĩ rồi mới vung vũ khí, mà cô ấy vừa suy nghĩ vừa vung vũ khí.
Cơ mà kể cả khi đối đầu với Đại Ác Ma, cô ấy vẫn không tỏ ra chút dao động hay cảnh giác nào với đối thủ.
Cô ta giống như chỉ đơn giản lạnh lùng xử lý một ma vật có chút cứng cáp mà thôi.
Tôi rốt cuộc đã hiểu rõ lý do tại sao cô ấy không tồn tại ký ức nào về việc giết Begragud, người cha nuôi dưỡng Ekdoic.
Đúng là với việc xử lý trong khoảnh khắc ngắn ngủi thế này thì hắn sẽ chẳng thể nào lưu lại trong ký ức của cô ấy. Bởi vì Lacra đã xử lý hắn mà không cần quan sát hay đối thoại gì cả.
Cho dù Forkdurecla có năng lực giống vậy hay sở hữu ma lực mạnh mẽ hơn nữa thì cấp bậc trong ý thức chiến đấu của cả hai là vô cùng cách biệt.
“Có chuyện gì sao, Thượng Thư-sama?”
“Không gì, cô có yêu cầu cụ thể không?”
“Tôi muốn ăn cái món pure khoai gì đó!”
“Là purée nhỉ, không có bơ thì không làm được món đó đâu. Để lần tới tôi làm cho.”
“Hay quá!”
Trong lần diệt trừ ma vật tại hang động nối đến ngôi làng tộc Hắc Lang hôm trước, Lacra cũng đã tạo nên thành quả đáng ngạc nhiên.
Đến mức mà người luôn bảo phụ nữ phải lùi về sau như Sir Leanor cũng không thể thốt nên lời.
Nếu chỉ xét đến tâm thế trong chiến đấu thì có lẽ cô ấy còn vượt trội hơn cả Illias.
Phải chi sức tập trung đó có thể chia ra một chút cho mấy việc khác thì đánh giá về Lacra đã cao hơn rồi… Cơ mà bản thân cô ấy cũng chẳng có hứng thú đối với địa vị hay danh tiếng, không có hứng làm thì đành chịu vậy.
Cùng lắm thì tôi cứ lén lút hỗ trợ để cô ấy đạt được địa vị tương xứng thực lực của mình vậy.
Ngoài ra thì Ekdoic đang khoanh tay gật gù. Trong trận chiến lần này, Lacra đã lộ ra thực lực từng đánh bại Begragud cho hầu hết các Đại Ác Ma rồi.
Đánh giá trong thế giới con người thì vẫn còn là bài toán trong tương lai. Song, tại Ma Giới Methys thì Begragud đã trở thành kẻ bại trận bởi một người có thể lập tức giết chết cả Đại Ác Ma đang trang bị “Mặt nạ quân cờ”.
Ít nhất thì sẽ không còn kẻ nào dám vũ nhục một mình Begragud nữa.
Thật tốt quá nhỉ, Ekdoic.
Danh sách chương