Trong văn kiện liên quan đến Thương Ma Vương, bản ghi chép của Yugura Nariya mà chúng tôi đạt được từ Docora khi xưa, được viết những nội dung liên quan đến thuật Tử Linh và sức mạnh “Diệt Vong” do Yugura Nariya ban tặng.
Chỉ cần đối chiếu nội dung ấy với ý nghĩa của cuộc tấn công bức tường một cách ngu ngốc mà Thương Ma Vương đang thực hiện thì sẽ không khó để biết trước hành động của cô ta.
Khi tạo ra Undead khổng lồ, điều cần thiết nhất chính là thiết lập chính xác địa điểm kích hoạt thuật Tử Linh.
Với trình độ ma pháp của thế giới này, không có phương pháp nào để quan sát bằng hình ảnh từ xa.
Cùng lắm chỉ là truyền tín hiệu âm thanh nhờ bí thuật của Methys. Vậy thì Thương Ma Vương cần phải di chuyển đến vị trí có thể nhìn thấy bức tường.
Cho nên trước tiền đề đó, tôi đã chọn phương pháp nhằm xác định vị trí của cô ta.
Tốc độ lan truyền của âm thanh trong không khí là khoảng 340m mỗi giây, nhưng trong nước lại đạt đến 1500m mỗi giây.
Mật độ càng cao thì âm thanh càng dễ lan truyền, chỉ cần lý giải được điều đấy thì chuyện này không còn khó nữa.
Trong trường hợp của ma lực, tuỳ theo tỉ lệ lượng ma lực tại nơi đó thì tốc độ lan truyền sẽ thay đổi.
Xét ma lực bao hàm trong không khí và nước thì ma lực trong khí quyển sẽ có mật độ cao hơn. Tức là tốc độ lan truyền của ma lực sẽ nhanh hơn trong không trung.
Khi Thương Ma Vương bắt đầu hành động thì sẽ phóng ra ma lực gì đó. Cho dù là thuật Tử Linh hay năng lực Diệt Vong thì cũng không thay đổi.
Ý nghĩa của chiếc bồn tắm tôi chuẩn bị chính là để giúp họ cảm nhận chính xác ma lực do Thương Ma Vương phóng ra.
Bằng cách ngâm mình vào chiếc bồn chứa đầy nước có tốc độ lan truyền ma lực chậm, tốc độ ma lực khi truyền vào cơ thể bọn Ekdoic sẽ giảm xuống, nhờ đó mà họ có thể tìm ra nguồn phát ma lực truyền đến một cách chuẩn xác hơn.
Còn muốn chính xác hơn nữa thì còn có thể chôn cả Lacra xuống lòng đất, nhưng mà ý tưởng đó đã bị bác bỏ.
Sau đó, cứ kéo thẳng một đường từ phương hướng cảm nhận được, so sánh trên bản đồ và chúng tôi đã tìm ra địa điểm ấy.
Cơ mà đúng là hai người có sở trường về độ chính xác, họ đã xác nhận rõ ràng ma lực nhiều lần được phóng ra trong thời gian Undead khổng lồ hình thành.
Đặc biệt là Lacra, ngay từ lần đầu thì cô ấy đã xác định cùng một phương hướng, không hề sai đi một li.
Ngay cả Ekdoic còn có sai lệch về phương hướng khoảng năm lần cơ.
Nhờ vậy mà tôi không cần phải tính toán phiền phức mà xác địch thẳng địa điểm của Thương Ma Vương.
Người lao đi đầu tiên là Ekdoic, tốc độ thay đồ của anh ta chắc cũng có thể đưa vào kỷ lục Guinness thế giới rồi.
Lacra cũng vội vàng chạy theo, nhưng lại bị vấp chân lăn lộn trong phòng nên bị chậm trễ.
Ekdoic một mình đi trước, còn tôi thì đang di chuyển đến đó cùng Lacra và Mix.
Tôi gắn hai chiếc móc treo cùng dây thừng lên Kutou, đính kèm thêm một tấm sắt bên dưới để có thể leo lên.
Nói rõ ràng thì đây là một cái xích đu ngắn, dù rằng hướng lắc là hai bên trái phải.
Do có cả Lacra và Mix leo cùng nên tốc độ chậm hơn Ekdoic rất nhiều.
“Người bằng hữu, vẻ mặt anh như bảo rằng cái này chậm hơn hẳn so với Ekdoic-dono, nhưng với trọng lượng của ba… không, của hai người rưỡi thì đành chịu thôi mà!”
“Mix-chan, cái rưỡi đó là trừ vào ai vậy!? Tôi với Thượng Thư-sama không nặng bằng nhau đâu!?”
“Đừng có làm rộn, tôi sợ chỗ cao lắm đó!”
Tiện thể thì do không muốn bị chen lấn nên tôi đã cho Lacra và Mix ôm nhau ở sau lưng.
Lỡ mà họ nổi hứng rồi đá tôi từ chỗ cao thì bản thân sẽ chết, và hai người Lacra cùng Mix lại có vẻ sẽ làm thế nên đáng sợ lắm.
“Nhưng mà người bằng hữu này, để Ekdoic-dono đi trước có sao không? Dù sao đối phương cũng là Ma Vương đó?”
“Không sao đâu, Ekdoic rất thuần thục năng lực sinh tồn. Nếu không thể thắng thì anh ta sẽ câu giờ cho chúng ta thôi. Trong trường hợp không thể thì anh ta sẽ lập tức chạy đi.”
Giống như Kim và Tử, Thương Ma Vương cũng không phải Ma Vương thiên về chiến đấu trực diện.
Hẳn là cô ta sẽ có đối sách phòng ngự nào đó. Hẳn là mấy kiểu như cho Undead khoảng cấp bậc Unique làm hộ vệ.
Cho dù như thế, về kỹ thuật cường hoá ma vật thì người tự mình tiến hành nghiên cứu như Tử sẽ có vài phần nhỉnh hơn.
Chắc sẽ không có đối thủ cấp bậc Duvleori đâu.
Tôi đang nhìn về phía Ekdoic đang hướng đến từ bầu trời, nhưng để đuổi theo thì còn tốn khá nhiều thời gian.
…Sắp đến lúc rồi, giờ thì thay đổi thôi nào.
“Này cả hai, sắp sửa có báo hiệu từ Ekdoic rồi. Hãy chú ý đừng để sót điều đó.”
“___A… Vâ… vâng!”
“Uwa, lâu rồi mới lại thấy cảm giác đó từ Thượng Thư-sama nhỉ.”
“Lacra, tôi cần điều chỉnh kế hoạch dự phòng nên nhờ cô im lặng chút.”
“Ư…. Cảm giác vẫn ôn hoà dễ chịu mà sao cứ đáng sợ hơi nhiều ấy…”
Nói kỳ quá nha.
Được rồi, tôi đã chuẩn bị một số báo hiệu để Ekdoic có thể gửi đi.
Việc có mặt Larheit hay không, ngoài ra còn có tình huống ngay sau khi bắt đầu cuộc chiến, tôi đã thảo luận trước với anh ta những điều đó.
Để xem họ sẽ hành động như thế nào đây.
Tôi hướng ánh mắt về phía bức tường.
Vì đang di chuyển bằng đường hàng không nên tôi vẫn có thể nhìn thấy tình huống tại đó dù cách khá xa.
Undead khổng lồ đã hoàn thiện, và hẳn là nó sẽ được lệnh tấn công bức tường.
Tuy nhiên, bức tường vẫn chưa bị phá huỷ, và tôi cũng không định để nó làm vậy.
Nơi đó đang bố trí chiến lực mạnh nhất của bên này.
Bọn họ đều hưng phấn bừng bừng chấp nhận, chắc là sẽ câu được kha khá thời gian thôi.
Nhưng không thể để họ miễn cưỡng quá nhiều được.
Cho nên là cho phép tôi được dồn ép đến cùng nhé? -------------------------------------------------------------------
Larheit đã chạy rồi ư? Nhưng điều đó cũng nằm trong dự đoán.
Sau khi mất đi cơ thể gốc, dù chuyển dời linh hồn vào cơ thể trẻ con thì hắn sẽ không thể nào sử dụng ma pháp hoàn chỉnh được.
Song, cách khởi động ma pháp vừa rồi lại vô cùng mượt mà, có lẽ nên xem rằng cơ thể ấy cũng đã được tinh chỉnh khá nhiều.
Tôi né tránh công kích từ Undead đang lao đến và dùng ma pháp lôi.
Dù là ma pháp không quen thuộc, nhưng với chừng này ma lực truyền vào thì uy lực cũng đủ rồi.
Undead trực tiếp nhận phải uy lực tương đương với sét đánh, toàn thân bị cháy khét nhưng lập tức trở về trạng thái hoàn hảo chỉ trong vài giây.
Tôi phóng xích ra để truy kích, mũi dùi dễ dàng xuyên thủng kẽ hở trong bộ giáp của Undead, chỉ là kết quả vẫn giống hệt.
Vết thương lập tức tái sinh dù tôi đã tích hợp ma pháp Thanh Tẩy.
Tôi lại tránh né công kích một lần nữa.
Sức mạnh đến từ Undead đã được gỡ bỏ giới hạn con người sẽ mạnh hơn người thường rất nhiều.
Song, năng lực thân thể của đám Ác ma vốn không phải nhân loại đã hơn xa con người.
Sức mạnh của Undead này còn thấp hơn một hai bậc so với Guggegderestaf, Đại Ác Ma tôi từng đánh bại khi trước.
Đương nhiên đây cũng không phải đối tượng mà tôi có thể qua loa nếu trực tiếp trúng đòn.
Nên tôi lập tức giăng xích ra và trói lại một Undead.
Sợi xích trói lấy tay chân đã phong ấn hoàn toàn chuyển động của Undead.
Không cần phải dùng đến kỹ năng cấp cao, chỉ cần thành công trói buộc thì đám Undead sẽ không đủ trí tuệ để trốn thoát.
…Dù vậy, quả nhiên là có kẻ điều khiển vẫn rất khó nhằn.
“Chậc.”
Từ phía sau kẻ địch, một Undead khác nhắm đến tôi lẫn Undead đang bị trói buộc.
Việc tránh né không thành vấn đề, nhưng công kích ấy đã dễ dàng phá huỷ Undead bị hạn chế hành động.
Và chỉ vài giây sau, nó lại hoàn thành tái sinh tại vị trí lệch đi một chút.
Ác ma có thể dùng Cường Hoá Ma Lực cho phòng ngự, nhưng đám Undead này thì không. Chúng có thể đánh tan lẫn nhau chỉ bằng một đòn.
Cho dù có thể bắt giữ, chỉ cần phá huỷ như thế thì chúng sẽ tái sinh và trốn thoát.
Chắc chắn kẻ ra mệnh lệnh đó chính là Thương Ma Vương.
Tuy tôi cũng nhân sơ hở của Undead mà bắn sợi xích về Thương Ma Vương, nhưng chúng lại liều mạng quay về phòng ngự.
Lúc đó, chúng sẽ Cường Hoá Ma Lực hoặc tạo ra tường chắn đặc biệt nên đòn tấn công không thể chạm đến cô ta.
Đó là một loại kỹ thuật có thể hy sinh cơ thể để nhận sức phòng ngự cường đại sao.
Với con người thì đó là kỹ năng hy sinh thân mình chỉ dùng cho trường hợp đặc biệt, nhưng với kẻ có thể tái sinh vô hạn thì nó sẽ là một tấm khiên cứng cáp dùng bao nhiêu lần cũng được.
Cả ba Undead đều trang bị giáp và kiếm, nhưng những trang bị ấy lại có chút khác nhau.
Hẳn đó là trang bị từ khi còn sống của chúng. Hai kẻ thì tuy có chút khác biệt trong trang sức, nhưng đó chính là bộ giáp mà hiệp sĩ mặc trên mình.
Chắc hẳn đó là một hiệp sĩ bình thường và một hiệp sĩ mang chức vụ cao.
Bộ giáp của kẻ còn lại thì được thiết kế vô cùng cầu kỳ, mũ trụ cũng nổi bật một cách quái lạ.
Cấp bậc đội trường… không, nếu trọng thị vẻ ngoài hơn tính năng thì chắc là vương tộc rồi.
“Cô được đám Undead bảo vệ khá là ân cần đấy nhỉ.”
“Đương nhiên rồi. Nếu bại trận trước chướng ngại như ngươi thì trong vài trăm năm cho đến khi ta phục sinh, đám Undead này sẽ luôn bị giam cầm trong thuật Tử Linh của ta mà.”
Chút khác thường mà tôi cảm nhận được chính là điều đó sao… Dù cảm thấy đám Undead này có ý chí, nhưng tôi lại không trông thấy sự trung thành với Thương Ma Vương từ chúng.
Không chỉ không có bản ngã hoàn chỉnh, mà sự sợ hãi đối với việc bị giam cầm bởi thuật Tử Linh đã khắc ghi vào trong linh hồn chúng.
“Ra là vậy. Kẻ được cứu, kẻ huỷ diệt và kẻ ra lệnh ư…”
“___Vậy sao, có vẻ ngươi đã biết được thân phận của ta nhỉ. Ôi, muốn chết quá đi…”
Ba Undead đang lần lượt thay đổi qua lại theo đội hình một tấn công, một phòng thủ và một tuỳ biến theo tình hình chiến đấu.
Nếu chỉ là hai con thì không khó để né tránh. Vậy đồng thời trói buộc hai tên rồi nhắm vào sơ hở của tên thứ ba muốn giải thoát hai kẻ đó thì sao.
Tôi suýt soát né tránh công kích của kẻ đầu tiên, ngay lập tức hai tên còn lại lao đến truy kích.
Nhưng đó là sơ hở mà tôi cố tình tạo ra, các sợi xích đã được bố trí ở xung quanh.
Bản thân ra lệnh sợi xích cùng lúc trói lấy hai tên.
Chỉ cần nhắm vào khoảnh khắc tên thứ ba hành động để giải thoát và tấn công Thương Ma Vương thì… Không, không ổn.
Tên thứ ba hoàn toàn không hành động, hắn chỉ đang duy trì trận thế như muốn bảo hộ Thương Ma Vương.
Bản năng đang mách bảo rằng điều này rất nguy hiểm, vị trí này quá tệ.
“Làm sao mà ta có thể mắc một cái bẫy như thế chứ.”
Hai Undead đang bị trói bỗng nhiên phát nổ.
Tuy muốn né tránh ngay, nhưng tôi bị cuốn vào cơn lốc mà bay ra ngoài.
Sát thương thì… cũng kha khá.
Khi tầm nhìn trở lại bình thường thì hai Undead vừa bị trói đã tái sinh lại như thường.
Cả mấy bộ giáp cũng không có dấu hiệu hư hỏng.
Tôi từng nghe rằng trang bị của Undead cấp cao cũng sẽ nằm trong đối tượng được tái sinh vì là vật liên hệ với chính chủ… Thế này thì khó nhằn rồi.
Những mảnh vỡ của bộ giáp khi nổ tung tạo nên các vết cắt trên người tôi. Dù dùng ma pháp khép lại miệng vết thương, nhưng máu đã mất đi sẽ không thể quay trở lại.
“Ra là vậy, nếu bất tử thì tự bạo cũng là chuyện rất đơn giản. Thật vô cùng hiệu quả.”
Undead không có lý trí hoàn chỉnh lại sử dụng ma pháp. Ấn tượng từ khả năng trốn thoát nhờ tái sinh lúc nãy quá mạnh nên tôi đã không nghĩ đến chuyện chúng có phương pháp tự mình giải thoát.
Hiện tại, Undead mình đang đối đầu có trí tuệ từ Thương Ma Vương, bản thân không được phép quên điều đó.
Cơ thể mình vẫn còn có thể hoạt động. Nhưng một khi đã sử dụng tự bạo để tập kích thì hẳn là chúng sẽ không do dự mà kích hoạt từ lúc này.
Một cuộc chiến mà chúng lao đến, nhìn thấy sơ hở liền tự bạo. Thế thì thể lực của bên này sẽ không thể duy trì được.
Tuy sử dụng phương pháp phòng ngự bằng ma lực trước vụ nổ sẽ tránh được thương tổn trầm trọng, nhưng tiến hành trận chiến dài hơi với đối thủ này chỉ là chuyện vô ích.
Manh Nhãn chỉ có thể đối phó với một đối tượng. Năng lực chân chính thì lại gây gánh nặng quá lớn, cần phải giới hạn và dùng nó vào lúc quyết định thắng bại… Nhưng thế thì phải làm sao đây…
Tôi nhớ lại thông tin đã được huynh đệ nói từ trước và suy nghĩ liệu có gì để lợi dụng không.
Kết hợp như vậy sẽ ổn chứ?
Tôi thả hai tay xuống và hoàn toàn buông lỏng. Trong lúc ấy, kẻ đầu tiên đã lao đến tấn công.
Sau lưng nó là tên thứ hai, nếu né sai hướng thì tôi sẽ lại bị cuốn vào vụ nổ.
Vậy phương pháp cần thiết là…
Undead thứ nhất vung kiếm lên, nhưng tôi không di chuyển.
Và rồi thanh kiếm ấy hạ xuống.
-------------------------------------------------------------------
Đây rốt cuộc là trò đùa gì vậy?
Undead khổng lồ hạ cánh tay xuống muốn phá huỷ bức tường.
Thế nhưng, cánh tay ấy lại không thể đập vào tường chắn ngay bên dưới.
Nó đã nảy lên không trung như bị đánh bật ra.
Rốt cuộc đã có chuyện gì? Khi tôi còn đang há hốc mồm thì ai đó đã đáp xuống bức tường.
Đó là phụ nữ, một nữ hiệp sĩ với mái tóc dài.
“Cô… cô là ai!?”
“Đội Ragdo thuộc hiệp sĩ đoàn Turize, Illias Ratzel xin được phép tham gia trận chiến phòng ngự tại tường chắn!”
“Ể? Khoan… này, cô kia!?”
Không đợi lời tôi nói, nữ hiệp sĩ tên Illias đã nhảy về phía Undead khổng lồ từ bức tường.
Đây đang là lúc Undead khổng lồ hạ tay truy kích, nếu bị trúng phải một đòn đó thì dù là giữa không trung cũng sẽ biến thành thịt nát đấy!?
Nữ hiệp sĩ và cánh tay của Undead khổng lồ đâm sầm vào nhau. Ngay lập tức, cánh tay của nó lại nảy lên giống hệt lúc nãy.
Không lẽ… cô ta vừa đánh bật bằng kiếm ư!?
Tôi cảm nhận được một luồng ma lực to lớn lúc họ va chạm. Nhưng nếu chỉ là một đòn dồn ma lực thông thường thì một phần cánh tay của Undead khổng lồ sẽ bị phá huỷ, còn nữ hiệp sĩ thì bị dán chặt vào cánh tay ấy.
Cô ấy đã gây ra xung kích phạm vi rộng vào lúc va chạm và đánh bật ra chứ không phải phá huỷ… Không thể nào, với trọng lượng đấy thì cần bao nhiêu uy lực cơ chứ!?
Nữ hiệp sĩ một lần nữa tiếp đất tại bức tường và lại nhảy lên ngay lúc Undead định tấn công.
Và cô ấy lại tiến hành hành động thần kỳ đó lần thứ ba.
Song, dường như do phản chấn nên cô ấy thất bại trong việc quay về nên vẫn còn ở giữa không trung.
Cứ thế này thì cô sẽ rơi xuống bên kia bức tường đó!
“Ulffe, nhờ em nhé!”
Đáp ứng lại lời ấy, một kẻ khác không biết từ lúc nào đã ở tại bức tường lập tức nhảy về phía nữ hiệp sĩ.
Đó là… Á nhân… màu trắng ư?
Á nhân với trang bị nhẹ đã thành công bắt lấy nữ hiệp sĩ giữa không trung, kế tiếp lại phóng nữ hiệp sĩ về phía Undead khổng lồ.
Và rồi nữ hiệp sĩ cứ thế lao đến phần đầu của Undead và thực hiện công kích lúc nãy.
Đầu của Undead khổng lồ bị đánh bật ra sau, mất thăng bằng rồi ngã về phía sau.
Khi tôi còn đang há hốc mồm thì Á nhân lúc nãy đã đáp xuống gần tôi.
Một thiếu nữ vô cùng trẻ tuổi, chắc chỉ cỡ tuổi con gái mình thôi.
Biểu cảm của cô bé lại không có chút mảy may sợ hãi đối với Undead, ngược lại còn tràn ngập khí thế hưng phấn.
Một lúc sau, nữ hiệp sĩ lúc nãy cũng đáp lên trên bức tường.
“Cảm ơn en nhé. Chỉ đánh bật thì khá dễ dàng, nhưng điều chỉnh để có thể quay lại bức tường nhờ phản chấn thì khó hơn chị nghĩ nhiều.”
“Illias, rơi xuống phía trước thì khó lắm nên hãy bay cao hơn đi! Ulffe sẽ bắt thật chắc cho!”
“Ừ, đánh nó ngã xuống sẽ câu nhiều thời gian hơn nên chị định đánh mạnh thêm chút nữa, em nghĩ thế nào?”
“Hoàn toàn ổn! Nhưng nếu mạnh quá thì Illias sẽ bay đi mất tiêu.”
“Đúng là điểm đó khá đáng lo. Chị đã cố phân tán xung kích rồi, nhưng sức bền của nó lại khá là thấp.”
“Thế thì Ulffe sẽ câu giờ, Illias cố gắng tự trèo lên nhé!”
“Chị không muốn làm trò thô kệch đó đâu.”
Trong khi họ đang trò chuyện, Undead khổng lồ bắt đầu đứng dậy và lại tiếp tục muốn công kích.
To lớn như vậy mà động tác của nó lại khá nhanh nhẹn. Nhưng hơn hết là sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của hai người họ khiến cảm giác của tôi như muốn tê liệt.
Sau khi nữ hiệp sĩ bay ra, Á nhân tên Ulffe nhìn về phía bên này.
“Illias rất dở điều chỉnh sức mạnh. Khi tiếp đất có lẽ sẽ phá huỷ tường thành một chút nên xin mọi người hãy chuẩn bị cho việc di tản!”
“À ừ…”
Đúng là khi quay trở về nơi này sau va chạm với trọng lượng đó thì khó có thể điều chỉnh uy lực một cách hoàn hảo được.
Cô ấy đã bảo là gia tăng uy lực lên, thế thì…
“Owa!?”
Nữ hiệp sĩ bay đến bức tường với tốc độ như tên bắn.
Vì đà bay nên chiếc nỏ được lắp đặt trên tường đã bị phá huỷ.
“…Xi… xin lỗi.”
“Kh… không sao, cô có thể bình an là tốt rồi.”
“Illias, người phải đền chính là Shishou đó!”
“Chị sẽ chú ý… Được rồi, lại lần nữa nào!”
…Ừm, di tản thôi.
Tôi không thể nào né tránh một nữ hiệp sĩ quay về như tên bắn đâu.
-------------------------------------------------------------------
Thanh kiếm vung xuống chém sâu vào vai cho đến thân thể của gã đàn ông tên Ekdoic.
Máu tươi tung toé, gã đàn ông hộc máu.
Hắn đã định làm gì đó, nhưng không ngờ lại từ bỏ việc né tránh…
Là do hắn từ bỏ chiến đấu ư? Không, tôi không nghĩ thế.
Không được sơ suất với kẻ như vậy cho đến khi hắn chết đi. Mình có nên cho Undead tự bạo không?
“Cô đang do dự nhỉ.”
Gã đàn ông nắm lấy vai của Grest thì bỗng nhiên Grest hoá thành tro bụi.
Là ma pháp Thanh Tẩy ư? Với uy lực cỡ đó, nếu không sử dụng ma lực tương đương thì sẽ không thể thi triển mới đúng... Nhưng tôi hầu như chẳng cảm nhận được gì cả.
Cho dù đang sử dụng kỹ thuật chưa biết thì cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy Grest đã hoá thành bụi, nhưng cứ tái sinh là được.
Tôi tiến hành cấu trúc thuật Tử Linh lần nữa lên đống bụi và….?
“Không thể tái sinh…?”
“Đương nhiên rồi.”
Gã đàn ông bước lên trước, không biết từ lúc nào mà vết thương đã đóng miệng gần hết.
Ma pháp trị liệu… Không, thế thì cũng quá nhanh rồi.
Tốc độ giống như tái sinh của thuật Tử Linh vậy, nó không thể nào xuất hiện trên người sống được.
Tôi ra lệnh tiến công cho Tavas đang ngừng truy kích và chờ đợi, nhưng gã đàn ông lại dùng một tay ngăn cản đòn tấn công từ Tavas.
Dù thanh kiếm đâm vào tay hắn một chút, nhưng gã lại không chút để ý mà đặt tay lên Tavas.
Và giống như Grest, Tavas cũng trở về cát bụi.
Tái sinh… quả nhiên là không được.
Bản thân chỉ còn lại Wafloy, nhưng nếu cho nó lao đột kích thì sẽ không còn ai bảo vệ… Không, cái này là...
"Đây là… ảo ảnh!?”
Khi ra lệnh cho ba Undead, nếu cứ ra chỉ thị cho từng tên thì sẽ tốn thêm nhiều thời gian.
Vì vậy, khi muốn ra lệnh cho một kẻ tấn công, tôi chỉ dùng một mệnh lệnh và đồng thời để cho hai kẻ kia phòng ngự hoặc hỗ trợ.
Vừa rồi, khi ra lệnh đón đánh cho Wafloy thì Grest và Tavas lại đưa ra phản ứng.
Tức là chúng không bị phá huỷ, tôi chỉ trông thấy như vậy mà thôi.
Lý do chúng không tiếp nhận mệnh lệnh tái sinh là vì vẫn đang ở trạng thái hoàn hảo.
“Đã nhận ra rồi sao? Quả nhiên là Ma Vương.”
Quang cảnh chiếu rọi trong ánh mắt bỗng thay đổi.
Grest và Tavas vẫn bình thường, nhưng vị trí và hướng nhìn lại rất quái lạ.
Và gã đàn ông đã lùi lại vị trí an toàn hơn một chút.
Không, điều cần để ý hơn chính là xung quanh tôi đã bị bao vây bởi các sợi xích ngổn ngang.
Số lượng này… Có vẻ như hắn đã lợi dụng tối đa thời gian cho tôi nhìn thấy ảo ảnh để triển khai chúng rồi.
“Đây là kỹ thuật mạnh nhất của tôi, nếu cô chịu được thì cứ thử đi.”
Các sợi xích từ mọi phương hướng sụp đổ, đúng là với khối lượng này thì có lẽ phòng ngự đơn thể sẽ bị đột phá.
Tuy nhiên, hắn đã giải trừ ảo ảnh hơi sớm và cho tôi khoảng thời gian để phán đoán.
Tôi ra mệnh lệnh khẩn cấp cho ba Undead. Ngay lập tức, chúng lao đến xung quanh tôi như nhào tới.
Những lúc tiến hành phòng ngự, tôi thường lệnh cho chúng sử dụng ma pháp huỷ hoại cơ thể để đổi lấy bức tường sắt bảo hộ trong một khoảng thời gian.
Nhưng tôi vẫn còn phương pháp phòng ngự mạnh hơn thế.
Mặc dù chuyện cơ thể của kẻ thi triển bị sụp đổ sau khi sử dụng vẫn như vậy, nhưng đây lại là ma pháp tường chắn loại nghi thức có thể phát động với ba người.
Trừ phi đối tượng bảo hộ giải trừ, sẽ không tồn tại công kích nào có thể đột phá lớp bảo hộ này. Đây là bức tường mà tôi chuẩn bị nhằm đối phó Yugura.
Tôi phát động ma pháp tường chắn.
Lấy bản thân làm trung tâm, bức tường hình chóp ba cạnh xuất hiện và ngăn chặn công kích từ đống xích xung quanh.
Những sợi xích liên tục bị bật ra bởi độ cứng cáp của lớp bảo hộ, ngay cả chấn động cũng không thể truyền vào.
Không thành vấn đề, tường chắn vẫn hoạt động bình thường.
Nếu bản thân vẫn đang trong ảo ảnh thì có lẽ tôi sẽ chậm trễ trong việc ứng phó. Có vẻ hắn vẫn còn quá ngây thơ khi dồn ép kẻ địch.
Một lúc lâu sau, sợi xích xung quanh không thể chịu đựng nổi uy lực của mình mà trở nên tan nát.
Tầm nhìn cũng trở lại bình thường, tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của gã đàn ông.
Hắn vẫn không thay đổi vị trí lúc nãy, có vẻ đây đúng là kỹ năng vô cùng mạnh như hắn nói.
Hơi thở của hắn có chút hổn hển và đang nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi… Nhưng đó là đôi mắt gì kia?
Gã đàn ông đã xuất hiện dị biến, máu đang chảy ra từ mắt hắn.
Không chỉ thế, hình dạng của đôi tròng mắt mở to đang thay đổi.
Hệt như là Ác Ma…. Có gì đó không đúng.
Hắn đang làm gì đó, nhưng tôi không thể cảm nhận được.
Bản thân chỉ còn cách giăng ma pháp tường chắn, mình phải ra mệnh lệnh…!
“Quả nhiên cô vẫn còn yếu kém về mặt chiến đấu nhỉ, Thương Ma Vương. Cô do dự quá nhiều rồi.”
Cử động của ba Undead bỗng nhiên bị trói buộc… không, không chỉ như thế.
Cả tôi cũng không thể điều khiển cơ thể mình, hệt như đang bị bắt giữ bởi sợi xích vô hình vậy.
Tôi có thể tiếp xúc với nó, đây không phải ảo ảnh.
Bản thân cũng không thể ra lệnh cho ba Undead, ma lực trong cơ thể đã bị kiềm chế hoàn toàn.
Tôi bị áp đặt nhiều tầng phong ấn, e rằng đây là một loại thuật phong ấn nào đó.
“Nó được gọi là Lục Tháp Trói Buộc. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng xung quanh cô có sáu toà tháp được kết bằng xích sắt, những sợi xích kéo dài từ đó đang trói chặt lấy cô. Giờ thì cô sẽ không thể thi triển ma lực nữa.”
Gã đàn ông phóng một sợi xích về phía này. Sợi xích đó lần lượt đánh nát đầu của ba Undead, dựa vào ma pháp Thanh Tẩy mà biến chúng thành cát bụi.
Và rồi những sợi xích lại chạy ngang chạy dọc, dựng lên sáu toà tháp được kết bằng xích.
“Tôi thì khó mà duy trì nên đành để xích thường bắt giữ vậy.”
Sợi xích kéo dài từ sáu toà tháp bám lên cơ thể tôi.
Đồng thời thì trói buộc vô hình cũng được giải trừ, nhưng chuyện bị phong ấn vẫn không hề thay đổi.
Mắt của gã đàn ông quay lại trạng thái ban đầu.
“…Ngươi đã nhắm đến chuyện tập trung ba Undead xung quanh ta nhỉ.”
“Tôi biết cô luôn tiến hành việc ra lệnh cho Undead. Nhưng bản thân cô lại không có sức chiến đấu cao như vậy, hẳn là cô đang đưa ra chỉ thị đồng nhất bằng mệnh lệnh đã được hình thức hoá ở một mức độ nhất định. Vì vậy, tôi đã đoán rằng cô sẽ tập trung ba bọn chúng lại nhằm tiến hành phòng ngự khi bị dồn vào đường cùng.”
“Có vài điểm ta vẫn chưa hiểu lắm. Không nói đến bản thân, ba Undead đáng lẽ sẽ không bị nhìn thấy ảo ảnh. Trong khi ngươi chuẩn bị cái kỹ năng mạnh mẽ kia thì làm sao có thể cầm cự công kích từ chúng chứ?”
“Tôi không nghĩ Undead sẽ có thị giác. Từ những báo cáo về hành vi chỉ phản ứng với các binh sĩ không thể nhìn thấy ở trên tường của Undead, tôi đã suy đoán rằng chúng chỉ cảm nhận ma lực mà thôi. Vì vậy, sau khi gây ảo ảnh cho cô thì tôi đã làm thế này.”
Gã đàn ông nói vậy rồi dùng sợi xích kết thành một hình nhân đơn giản cho tôi xem.
“Đây là hình nhân đã dồn ma lực của tôi. Và giống như những khi bản thân ẩn nấp, tôi đã cật lực đè nén để chúng khó mà cảm nhận được ma lực của mình. Và cuối cùng, đám Undead đã công kích về phía con rối xích đó.”
Vậy đó chính là nguyên nhân mà Gresta và Tavas nhận lệnh tấn công nhưng lại quay về phương hướng kỳ quái đó sao…
“Về sợi xích vô hình thì tôi chỉ có thể tiết lộ rằng nó là năng lực của Manh Nhãn chân chính mà bản thân vừa lộ ra.”
“Đang công kích như vũ bão mà lại còn có thể sử dụng sức mạnh lớn hơn nữa… Thực lực của ngươi đúng là lố bịch thật đấy nhỉ.”
“Nếu là công kích toàn phương diện thì đó chỉ là đòn tấn công phô trương đã giảm sức mạnh thôi. Trong khi đang sử dụng Manh Nhãn chân chính thì tôi không thể điều khiển chúng như mọi khi nên uy lực rất bình thường.”
Vậy là tôi đã dùng ma pháp phòng ngự toàn lực để ngăn cản đòn tấn công yếu ớt sao.
Do ma pháp tường chắn quá cứng cáp nên bản thân hoàn toàn không thể cảm nhận được uy lực của đòn tấn công, và tôi đã bị lừa dối bởi câu nói “kỹ năng mạnh nhất” của hắn.
Nếu tôi không vội vàng ứng đối thì tình hình trận đấu có lẽ sẽ thay đổi, nhưng việc bản thân có kinh nghiệm chiến đấu kém đã bị nhìn thấu…
“Toàn bại sao… Trong lúc Yugura không tồn tại thì ta đã nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội tốt… Bản thân lại phải bị trói buộc vào thế giới này thêm vài trăm năm nữa… Ôi, muốn chết quá đi…”
“Nếu được thì tôi mong cô ngừng Undead khổng lồ đang tấn công bức tường lại.”
Nhắc mới nhớ, mình chỉ ra lệnh tấn công rồi quên mất, không biết bên đó như thế nào… Bức tường vẫn còn đứng sừng sững, có lẽ chúng đã dùng đối sách gì rồi.
Dù gì thì chúng đã xác định được nơi này, có thể chuẩn bị đối sách cho Undead ấy cũng là chuyện hiển nhiên.
“Ta không có nghĩa vụ gì phải làm thế. Nếu trở thành đe doạ với con người thì ít nhất các ngươi sẽ cố tiêu diệt ta hoàn toàn vào một ngày nào đó… Phải rồi nhỉ, ta sẽ cho các Undead còn lại náo loạn đến cùng vậy.”
Đúng thế, cho dù tôi có tạm thời bị giết chết thì mệnh lệnh đã phát ra vẫn sẽ luôn duy trì.
Tôi không rõ Undead hoá khổng lồ hay quân đoàn Undead theo sau có thể đột phá bức tường không, nhưng ít nhất sẽ khiến chúng tiêu tốn vô cùng nhiều thời gian.
Vậy thì Phi cũng sẽ dễ hành động hơn, và ác cảm của con người đối với bản thân chắc chắn sẽ còn lưu lại rất rõ ràng.
“Đương nhiên là tôi sẽ không bảo cô cứ thế mà dừng lại, bên này có thứ để giao dịch với cô.”
“Điều ta mong muốn là cái chết vĩnh hằng của bản thân đấy. Liệu ngươi có thể cho ta thứ đó không?”
“…Ừ, dĩ nhiên là được.”
…Gã đàn ông này vừa nói gì?
Hắn có thể… làm được điều mình vừa nói ư?
“Ta không muốn ngươi nói rằng mình có thể đáp ứng nguyện vọng của ta một cách đơn giản như vậy đâu.”
“Cô biết chuyện văn thư mà Yugura ghi chép đã bị cướp đi từ Methys và mang vào Turize không?”
“___Ừ.”
Đó là thông tin tôi nghe được từ Phi, Yugura đã điều tra thân phận của mọi người trước khi biến chúng tôi thành Ma Vương.
Một phần văn kiện đó được lưu giữ tại Methys. Vào chút thời gian trước, nó đã bị trộm đi và tuồn vào Turize.
Quá khứ mà tôi muốn xoá bỏ lại cứ truyền qua tay của đám con người… Ôi, thật sự là muốn chết quá đi…
“Trong đó có ghi chép những chuyện liên quan đến cô bằng ngôn ngữ của hành tinh Yugura… Và có cả tên của cô nữa.”
“Tên của… ta….”
Vào thời điểm trở thành Ma Vương, tôi đã quên đi tên của mình.
Không chỉ thế, dường như đã có phương pháp can thiệp nào đó làm tất cả mọi người đều quên đi tên của tôi.
Bản thân còn điều tra cả văn kiện viết tên của mình, nhưng nó lại trở thành khoảng trống cứ như chưa từng có gì được viết xuống vậy.
Tôi từng nghĩ rằng nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này… Vậy là nó có thể được lưu lại dưới dạng phát âm của ngôn ngữ dị giới sao.
“Vậy thì sao chứ…?”
“Khi trở thành Ma Vương, các cô đã mất đi tên mình để trả giá cho ma pháp Tái Sinh. Song, nếu lấy lại được cái tên đó thì ma pháp Tái Sinh sẽ mất đi hiệu lực… Đó là những gì Vô Sắc Ma Vương đã nói.”
Không ngờ bản thân lại có thể nghe được cái tên ấy tại đây.
Thú thật thì có rất nhiều chuyện chúng tôi chưa biết về Vô Sắc.
Tên của bản thân đã mất đi vì trả giá cho ma pháp Tái Sinh chính là sự thật. Còn đây là lần đầu tiên tôi nghe được cách giải trừ nguyền rủa cụ thể như thế…. Không được, mình không được kỳ vọng vào nó.
Chưa chắc những lời gã nói đều là sự thật, nếu lại chồng chất tuyệt vọng thêm nữa thì tôi phải làm sao chứ.
“Nếu đó là thật thì ngươi thử giết ta xem, hay chẳng lẽ ngươi định biện hộ rằng mình không thể đọc được ngôn ngữ của hành tinh Yugura ư?”
“…Đúng là tôi không thể đọc được ngôn ngữ của hành tinh Yugura.”
Đấy, thấy chưa?
Đúng thế, đây chỉ là sự dụ dỗ nhằm đánh lừa tôi.
“Thế thì không thể giao dịch được rồi, ta sẽ không___”
“Nhưng mà huynh đệ… không, người thuộc hành tinh Yugura đã dạy tôi cách phát âm.”
“___!?”
“Việc đoán trúng địa điểm này cũng là do người đàn ông ấy đọc quyển sách, nắm giữ thông tin về thuật Tử Linh và năng lực Diệt Vong mà cô được ban tặng.”
Tôi từng nghe rằng kẻ thuộc hành tinh Yugura đang ở Turize… Hắn cũng đã đến Quama rồi sao?
Nhưng thế thì cũng có thể hiểu được. Nếu biết được năng lực của của tôi thì hắn sẽ có thể nhìn ra việc tôi tạo dựng Undead khổng lồ hay chuyện bản thân sẽ đóng quân tại chỗ thoáng đãng.
Dù nó vẫn chưa đủ tư liệu để tìm ra được vị trí chi tiết, nhưng hẳn là kẻ thuộc hành tinh Yugura cũng sẽ sở hữu một hai tri thức dành cho việc ấy.
Không, chuyện đó không phải vấn đề lúc này.
Gã đàn ông trước mặt đã biết tên tôi, gã đang nắm giữ phương pháp có lẽ sẽ giải trừ ma pháp Tái Sinh trên người tôi.
“Và người đàn ông ấy đã nói rằng, chỉ cần dùng cái tên đó thì sẽ có thể giao dịch với cô, Thương Ma Vương.”
Nếu đã biết được thân phận của tôi thì chắc hẳn hắn cũng biết rõ mục đích của tôi chính là cái chết.
Đúng vậy, tôi muốn chết. Bản thân có thể làm mọi thứ vì điều ấy.
Song, chuyện đó chưa một lần nào thành hiện thực… Nhưng… nhưng mà!
“____Ừ, thế thì ta sẽ đáp ứng giao dịch.”
“Nhưng tôi phản đối giao dịch này.”
“…Đây là chuyện gì? Người đàn ông nói tên ta cho ngươi không phải đã bảo rằng hãy giao dịch bằng cái tên đó sao?”
“Khi tôi nói cái tên cho cô thì cô sẽ chết.”
“Đương nhiên rồi. Không phải đối với con người thì việc ta chết đi hoàn toàn chính là điều các ngươi mong muốn sao?”
“Tôi thì không muốn như vậy.”
Gã đàn ông này đang nói gì?
Con người mong muốn tôi chết đi, cả bản thân cũng mong mỏi như vậy.
Vậy mà hắn lại nói rằng có lý do để phản đối điều đó sao?
…Không, đúng là có.
Không phải vẫn có lý do hắn không đáp ứng nguyện vọng của tôi ư.
“Ngươi muốn hành hạ ta đến thế sao? Cho dù có phải đối địch với những con người khác?”
“Không phải.”
“Thế thì tại sao chứ!?”
Tôi vô thức quát lên.
Tôi không hiểu được lý do của hắn, thật điên tiết mà.
Tại sao lại không cho ta chết đi chứ? Tại sao tại sao tại sao!
Cho dù vùng vẫy thế nào thì trói buộc cũng không được gỡ bỏ. Trong trạng thái còn chẳng thể Cường Hoá Ma Lực thì rất ít kẻ có thể xé tan ràng buộc này.
Gã đàn ông nhìn thẳng vào tôi và tiếp lời.
“…Tôi đã nghe tên cô từ người thuộc hành tinh Yugura, cũng được nghe về quá khứ của cô. Câu chuyện về bộ tộc Á nhân được gọi là [Quỷ] từng sinh sống tại vùng biên cảnh.”
Chỉ cần đối chiếu nội dung ấy với ý nghĩa của cuộc tấn công bức tường một cách ngu ngốc mà Thương Ma Vương đang thực hiện thì sẽ không khó để biết trước hành động của cô ta.
Khi tạo ra Undead khổng lồ, điều cần thiết nhất chính là thiết lập chính xác địa điểm kích hoạt thuật Tử Linh.
Với trình độ ma pháp của thế giới này, không có phương pháp nào để quan sát bằng hình ảnh từ xa.
Cùng lắm chỉ là truyền tín hiệu âm thanh nhờ bí thuật của Methys. Vậy thì Thương Ma Vương cần phải di chuyển đến vị trí có thể nhìn thấy bức tường.
Cho nên trước tiền đề đó, tôi đã chọn phương pháp nhằm xác định vị trí của cô ta.
Tốc độ lan truyền của âm thanh trong không khí là khoảng 340m mỗi giây, nhưng trong nước lại đạt đến 1500m mỗi giây.
Mật độ càng cao thì âm thanh càng dễ lan truyền, chỉ cần lý giải được điều đấy thì chuyện này không còn khó nữa.
Trong trường hợp của ma lực, tuỳ theo tỉ lệ lượng ma lực tại nơi đó thì tốc độ lan truyền sẽ thay đổi.
Xét ma lực bao hàm trong không khí và nước thì ma lực trong khí quyển sẽ có mật độ cao hơn. Tức là tốc độ lan truyền của ma lực sẽ nhanh hơn trong không trung.
Khi Thương Ma Vương bắt đầu hành động thì sẽ phóng ra ma lực gì đó. Cho dù là thuật Tử Linh hay năng lực Diệt Vong thì cũng không thay đổi.
Ý nghĩa của chiếc bồn tắm tôi chuẩn bị chính là để giúp họ cảm nhận chính xác ma lực do Thương Ma Vương phóng ra.
Bằng cách ngâm mình vào chiếc bồn chứa đầy nước có tốc độ lan truyền ma lực chậm, tốc độ ma lực khi truyền vào cơ thể bọn Ekdoic sẽ giảm xuống, nhờ đó mà họ có thể tìm ra nguồn phát ma lực truyền đến một cách chuẩn xác hơn.
Còn muốn chính xác hơn nữa thì còn có thể chôn cả Lacra xuống lòng đất, nhưng mà ý tưởng đó đã bị bác bỏ.
Sau đó, cứ kéo thẳng một đường từ phương hướng cảm nhận được, so sánh trên bản đồ và chúng tôi đã tìm ra địa điểm ấy.
Cơ mà đúng là hai người có sở trường về độ chính xác, họ đã xác nhận rõ ràng ma lực nhiều lần được phóng ra trong thời gian Undead khổng lồ hình thành.
Đặc biệt là Lacra, ngay từ lần đầu thì cô ấy đã xác định cùng một phương hướng, không hề sai đi một li.
Ngay cả Ekdoic còn có sai lệch về phương hướng khoảng năm lần cơ.
Nhờ vậy mà tôi không cần phải tính toán phiền phức mà xác địch thẳng địa điểm của Thương Ma Vương.
Người lao đi đầu tiên là Ekdoic, tốc độ thay đồ của anh ta chắc cũng có thể đưa vào kỷ lục Guinness thế giới rồi.
Lacra cũng vội vàng chạy theo, nhưng lại bị vấp chân lăn lộn trong phòng nên bị chậm trễ.
Ekdoic một mình đi trước, còn tôi thì đang di chuyển đến đó cùng Lacra và Mix.
Tôi gắn hai chiếc móc treo cùng dây thừng lên Kutou, đính kèm thêm một tấm sắt bên dưới để có thể leo lên.
Nói rõ ràng thì đây là một cái xích đu ngắn, dù rằng hướng lắc là hai bên trái phải.
Do có cả Lacra và Mix leo cùng nên tốc độ chậm hơn Ekdoic rất nhiều.
“Người bằng hữu, vẻ mặt anh như bảo rằng cái này chậm hơn hẳn so với Ekdoic-dono, nhưng với trọng lượng của ba… không, của hai người rưỡi thì đành chịu thôi mà!”
“Mix-chan, cái rưỡi đó là trừ vào ai vậy!? Tôi với Thượng Thư-sama không nặng bằng nhau đâu!?”
“Đừng có làm rộn, tôi sợ chỗ cao lắm đó!”
Tiện thể thì do không muốn bị chen lấn nên tôi đã cho Lacra và Mix ôm nhau ở sau lưng.
Lỡ mà họ nổi hứng rồi đá tôi từ chỗ cao thì bản thân sẽ chết, và hai người Lacra cùng Mix lại có vẻ sẽ làm thế nên đáng sợ lắm.
“Nhưng mà người bằng hữu này, để Ekdoic-dono đi trước có sao không? Dù sao đối phương cũng là Ma Vương đó?”
“Không sao đâu, Ekdoic rất thuần thục năng lực sinh tồn. Nếu không thể thắng thì anh ta sẽ câu giờ cho chúng ta thôi. Trong trường hợp không thể thì anh ta sẽ lập tức chạy đi.”
Giống như Kim và Tử, Thương Ma Vương cũng không phải Ma Vương thiên về chiến đấu trực diện.
Hẳn là cô ta sẽ có đối sách phòng ngự nào đó. Hẳn là mấy kiểu như cho Undead khoảng cấp bậc Unique làm hộ vệ.
Cho dù như thế, về kỹ thuật cường hoá ma vật thì người tự mình tiến hành nghiên cứu như Tử sẽ có vài phần nhỉnh hơn.
Chắc sẽ không có đối thủ cấp bậc Duvleori đâu.
Tôi đang nhìn về phía Ekdoic đang hướng đến từ bầu trời, nhưng để đuổi theo thì còn tốn khá nhiều thời gian.
…Sắp đến lúc rồi, giờ thì thay đổi thôi nào.
“Này cả hai, sắp sửa có báo hiệu từ Ekdoic rồi. Hãy chú ý đừng để sót điều đó.”
“___A… Vâ… vâng!”
“Uwa, lâu rồi mới lại thấy cảm giác đó từ Thượng Thư-sama nhỉ.”
“Lacra, tôi cần điều chỉnh kế hoạch dự phòng nên nhờ cô im lặng chút.”
“Ư…. Cảm giác vẫn ôn hoà dễ chịu mà sao cứ đáng sợ hơi nhiều ấy…”
Nói kỳ quá nha.
Được rồi, tôi đã chuẩn bị một số báo hiệu để Ekdoic có thể gửi đi.
Việc có mặt Larheit hay không, ngoài ra còn có tình huống ngay sau khi bắt đầu cuộc chiến, tôi đã thảo luận trước với anh ta những điều đó.
Để xem họ sẽ hành động như thế nào đây.
Tôi hướng ánh mắt về phía bức tường.
Vì đang di chuyển bằng đường hàng không nên tôi vẫn có thể nhìn thấy tình huống tại đó dù cách khá xa.
Undead khổng lồ đã hoàn thiện, và hẳn là nó sẽ được lệnh tấn công bức tường.
Tuy nhiên, bức tường vẫn chưa bị phá huỷ, và tôi cũng không định để nó làm vậy.
Nơi đó đang bố trí chiến lực mạnh nhất của bên này.
Bọn họ đều hưng phấn bừng bừng chấp nhận, chắc là sẽ câu được kha khá thời gian thôi.
Nhưng không thể để họ miễn cưỡng quá nhiều được.
Cho nên là cho phép tôi được dồn ép đến cùng nhé? -------------------------------------------------------------------
Larheit đã chạy rồi ư? Nhưng điều đó cũng nằm trong dự đoán.
Sau khi mất đi cơ thể gốc, dù chuyển dời linh hồn vào cơ thể trẻ con thì hắn sẽ không thể nào sử dụng ma pháp hoàn chỉnh được.
Song, cách khởi động ma pháp vừa rồi lại vô cùng mượt mà, có lẽ nên xem rằng cơ thể ấy cũng đã được tinh chỉnh khá nhiều.
Tôi né tránh công kích từ Undead đang lao đến và dùng ma pháp lôi.
Dù là ma pháp không quen thuộc, nhưng với chừng này ma lực truyền vào thì uy lực cũng đủ rồi.
Undead trực tiếp nhận phải uy lực tương đương với sét đánh, toàn thân bị cháy khét nhưng lập tức trở về trạng thái hoàn hảo chỉ trong vài giây.
Tôi phóng xích ra để truy kích, mũi dùi dễ dàng xuyên thủng kẽ hở trong bộ giáp của Undead, chỉ là kết quả vẫn giống hệt.
Vết thương lập tức tái sinh dù tôi đã tích hợp ma pháp Thanh Tẩy.
Tôi lại tránh né công kích một lần nữa.
Sức mạnh đến từ Undead đã được gỡ bỏ giới hạn con người sẽ mạnh hơn người thường rất nhiều.
Song, năng lực thân thể của đám Ác ma vốn không phải nhân loại đã hơn xa con người.
Sức mạnh của Undead này còn thấp hơn một hai bậc so với Guggegderestaf, Đại Ác Ma tôi từng đánh bại khi trước.
Đương nhiên đây cũng không phải đối tượng mà tôi có thể qua loa nếu trực tiếp trúng đòn.
Nên tôi lập tức giăng xích ra và trói lại một Undead.
Sợi xích trói lấy tay chân đã phong ấn hoàn toàn chuyển động của Undead.
Không cần phải dùng đến kỹ năng cấp cao, chỉ cần thành công trói buộc thì đám Undead sẽ không đủ trí tuệ để trốn thoát.
…Dù vậy, quả nhiên là có kẻ điều khiển vẫn rất khó nhằn.
“Chậc.”
Từ phía sau kẻ địch, một Undead khác nhắm đến tôi lẫn Undead đang bị trói buộc.
Việc tránh né không thành vấn đề, nhưng công kích ấy đã dễ dàng phá huỷ Undead bị hạn chế hành động.
Và chỉ vài giây sau, nó lại hoàn thành tái sinh tại vị trí lệch đi một chút.
Ác ma có thể dùng Cường Hoá Ma Lực cho phòng ngự, nhưng đám Undead này thì không. Chúng có thể đánh tan lẫn nhau chỉ bằng một đòn.
Cho dù có thể bắt giữ, chỉ cần phá huỷ như thế thì chúng sẽ tái sinh và trốn thoát.
Chắc chắn kẻ ra mệnh lệnh đó chính là Thương Ma Vương.
Tuy tôi cũng nhân sơ hở của Undead mà bắn sợi xích về Thương Ma Vương, nhưng chúng lại liều mạng quay về phòng ngự.
Lúc đó, chúng sẽ Cường Hoá Ma Lực hoặc tạo ra tường chắn đặc biệt nên đòn tấn công không thể chạm đến cô ta.
Đó là một loại kỹ thuật có thể hy sinh cơ thể để nhận sức phòng ngự cường đại sao.
Với con người thì đó là kỹ năng hy sinh thân mình chỉ dùng cho trường hợp đặc biệt, nhưng với kẻ có thể tái sinh vô hạn thì nó sẽ là một tấm khiên cứng cáp dùng bao nhiêu lần cũng được.
Cả ba Undead đều trang bị giáp và kiếm, nhưng những trang bị ấy lại có chút khác nhau.
Hẳn đó là trang bị từ khi còn sống của chúng. Hai kẻ thì tuy có chút khác biệt trong trang sức, nhưng đó chính là bộ giáp mà hiệp sĩ mặc trên mình.
Chắc hẳn đó là một hiệp sĩ bình thường và một hiệp sĩ mang chức vụ cao.
Bộ giáp của kẻ còn lại thì được thiết kế vô cùng cầu kỳ, mũ trụ cũng nổi bật một cách quái lạ.
Cấp bậc đội trường… không, nếu trọng thị vẻ ngoài hơn tính năng thì chắc là vương tộc rồi.
“Cô được đám Undead bảo vệ khá là ân cần đấy nhỉ.”
“Đương nhiên rồi. Nếu bại trận trước chướng ngại như ngươi thì trong vài trăm năm cho đến khi ta phục sinh, đám Undead này sẽ luôn bị giam cầm trong thuật Tử Linh của ta mà.”
Chút khác thường mà tôi cảm nhận được chính là điều đó sao… Dù cảm thấy đám Undead này có ý chí, nhưng tôi lại không trông thấy sự trung thành với Thương Ma Vương từ chúng.
Không chỉ không có bản ngã hoàn chỉnh, mà sự sợ hãi đối với việc bị giam cầm bởi thuật Tử Linh đã khắc ghi vào trong linh hồn chúng.
“Ra là vậy. Kẻ được cứu, kẻ huỷ diệt và kẻ ra lệnh ư…”
“___Vậy sao, có vẻ ngươi đã biết được thân phận của ta nhỉ. Ôi, muốn chết quá đi…”
Ba Undead đang lần lượt thay đổi qua lại theo đội hình một tấn công, một phòng thủ và một tuỳ biến theo tình hình chiến đấu.
Nếu chỉ là hai con thì không khó để né tránh. Vậy đồng thời trói buộc hai tên rồi nhắm vào sơ hở của tên thứ ba muốn giải thoát hai kẻ đó thì sao.
Tôi suýt soát né tránh công kích của kẻ đầu tiên, ngay lập tức hai tên còn lại lao đến truy kích.
Nhưng đó là sơ hở mà tôi cố tình tạo ra, các sợi xích đã được bố trí ở xung quanh.
Bản thân ra lệnh sợi xích cùng lúc trói lấy hai tên.
Chỉ cần nhắm vào khoảnh khắc tên thứ ba hành động để giải thoát và tấn công Thương Ma Vương thì… Không, không ổn.
Tên thứ ba hoàn toàn không hành động, hắn chỉ đang duy trì trận thế như muốn bảo hộ Thương Ma Vương.
Bản năng đang mách bảo rằng điều này rất nguy hiểm, vị trí này quá tệ.
“Làm sao mà ta có thể mắc một cái bẫy như thế chứ.”
Hai Undead đang bị trói bỗng nhiên phát nổ.
Tuy muốn né tránh ngay, nhưng tôi bị cuốn vào cơn lốc mà bay ra ngoài.
Sát thương thì… cũng kha khá.
Khi tầm nhìn trở lại bình thường thì hai Undead vừa bị trói đã tái sinh lại như thường.
Cả mấy bộ giáp cũng không có dấu hiệu hư hỏng.
Tôi từng nghe rằng trang bị của Undead cấp cao cũng sẽ nằm trong đối tượng được tái sinh vì là vật liên hệ với chính chủ… Thế này thì khó nhằn rồi.
Những mảnh vỡ của bộ giáp khi nổ tung tạo nên các vết cắt trên người tôi. Dù dùng ma pháp khép lại miệng vết thương, nhưng máu đã mất đi sẽ không thể quay trở lại.
“Ra là vậy, nếu bất tử thì tự bạo cũng là chuyện rất đơn giản. Thật vô cùng hiệu quả.”
Undead không có lý trí hoàn chỉnh lại sử dụng ma pháp. Ấn tượng từ khả năng trốn thoát nhờ tái sinh lúc nãy quá mạnh nên tôi đã không nghĩ đến chuyện chúng có phương pháp tự mình giải thoát.
Hiện tại, Undead mình đang đối đầu có trí tuệ từ Thương Ma Vương, bản thân không được phép quên điều đó.
Cơ thể mình vẫn còn có thể hoạt động. Nhưng một khi đã sử dụng tự bạo để tập kích thì hẳn là chúng sẽ không do dự mà kích hoạt từ lúc này.
Một cuộc chiến mà chúng lao đến, nhìn thấy sơ hở liền tự bạo. Thế thì thể lực của bên này sẽ không thể duy trì được.
Tuy sử dụng phương pháp phòng ngự bằng ma lực trước vụ nổ sẽ tránh được thương tổn trầm trọng, nhưng tiến hành trận chiến dài hơi với đối thủ này chỉ là chuyện vô ích.
Manh Nhãn chỉ có thể đối phó với một đối tượng. Năng lực chân chính thì lại gây gánh nặng quá lớn, cần phải giới hạn và dùng nó vào lúc quyết định thắng bại… Nhưng thế thì phải làm sao đây…
Tôi nhớ lại thông tin đã được huynh đệ nói từ trước và suy nghĩ liệu có gì để lợi dụng không.
Kết hợp như vậy sẽ ổn chứ?
Tôi thả hai tay xuống và hoàn toàn buông lỏng. Trong lúc ấy, kẻ đầu tiên đã lao đến tấn công.
Sau lưng nó là tên thứ hai, nếu né sai hướng thì tôi sẽ lại bị cuốn vào vụ nổ.
Vậy phương pháp cần thiết là…
Undead thứ nhất vung kiếm lên, nhưng tôi không di chuyển.
Và rồi thanh kiếm ấy hạ xuống.
-------------------------------------------------------------------
Đây rốt cuộc là trò đùa gì vậy?
Undead khổng lồ hạ cánh tay xuống muốn phá huỷ bức tường.
Thế nhưng, cánh tay ấy lại không thể đập vào tường chắn ngay bên dưới.
Nó đã nảy lên không trung như bị đánh bật ra.
Rốt cuộc đã có chuyện gì? Khi tôi còn đang há hốc mồm thì ai đó đã đáp xuống bức tường.
Đó là phụ nữ, một nữ hiệp sĩ với mái tóc dài.
“Cô… cô là ai!?”
“Đội Ragdo thuộc hiệp sĩ đoàn Turize, Illias Ratzel xin được phép tham gia trận chiến phòng ngự tại tường chắn!”
“Ể? Khoan… này, cô kia!?”
Không đợi lời tôi nói, nữ hiệp sĩ tên Illias đã nhảy về phía Undead khổng lồ từ bức tường.
Đây đang là lúc Undead khổng lồ hạ tay truy kích, nếu bị trúng phải một đòn đó thì dù là giữa không trung cũng sẽ biến thành thịt nát đấy!?
Nữ hiệp sĩ và cánh tay của Undead khổng lồ đâm sầm vào nhau. Ngay lập tức, cánh tay của nó lại nảy lên giống hệt lúc nãy.
Không lẽ… cô ta vừa đánh bật bằng kiếm ư!?
Tôi cảm nhận được một luồng ma lực to lớn lúc họ va chạm. Nhưng nếu chỉ là một đòn dồn ma lực thông thường thì một phần cánh tay của Undead khổng lồ sẽ bị phá huỷ, còn nữ hiệp sĩ thì bị dán chặt vào cánh tay ấy.
Cô ấy đã gây ra xung kích phạm vi rộng vào lúc va chạm và đánh bật ra chứ không phải phá huỷ… Không thể nào, với trọng lượng đấy thì cần bao nhiêu uy lực cơ chứ!?
Nữ hiệp sĩ một lần nữa tiếp đất tại bức tường và lại nhảy lên ngay lúc Undead định tấn công.
Và cô ấy lại tiến hành hành động thần kỳ đó lần thứ ba.
Song, dường như do phản chấn nên cô ấy thất bại trong việc quay về nên vẫn còn ở giữa không trung.
Cứ thế này thì cô sẽ rơi xuống bên kia bức tường đó!
“Ulffe, nhờ em nhé!”
Đáp ứng lại lời ấy, một kẻ khác không biết từ lúc nào đã ở tại bức tường lập tức nhảy về phía nữ hiệp sĩ.
Đó là… Á nhân… màu trắng ư?
Á nhân với trang bị nhẹ đã thành công bắt lấy nữ hiệp sĩ giữa không trung, kế tiếp lại phóng nữ hiệp sĩ về phía Undead khổng lồ.
Và rồi nữ hiệp sĩ cứ thế lao đến phần đầu của Undead và thực hiện công kích lúc nãy.
Đầu của Undead khổng lồ bị đánh bật ra sau, mất thăng bằng rồi ngã về phía sau.
Khi tôi còn đang há hốc mồm thì Á nhân lúc nãy đã đáp xuống gần tôi.
Một thiếu nữ vô cùng trẻ tuổi, chắc chỉ cỡ tuổi con gái mình thôi.
Biểu cảm của cô bé lại không có chút mảy may sợ hãi đối với Undead, ngược lại còn tràn ngập khí thế hưng phấn.
Một lúc sau, nữ hiệp sĩ lúc nãy cũng đáp lên trên bức tường.
“Cảm ơn en nhé. Chỉ đánh bật thì khá dễ dàng, nhưng điều chỉnh để có thể quay lại bức tường nhờ phản chấn thì khó hơn chị nghĩ nhiều.”
“Illias, rơi xuống phía trước thì khó lắm nên hãy bay cao hơn đi! Ulffe sẽ bắt thật chắc cho!”
“Ừ, đánh nó ngã xuống sẽ câu nhiều thời gian hơn nên chị định đánh mạnh thêm chút nữa, em nghĩ thế nào?”
“Hoàn toàn ổn! Nhưng nếu mạnh quá thì Illias sẽ bay đi mất tiêu.”
“Đúng là điểm đó khá đáng lo. Chị đã cố phân tán xung kích rồi, nhưng sức bền của nó lại khá là thấp.”
“Thế thì Ulffe sẽ câu giờ, Illias cố gắng tự trèo lên nhé!”
“Chị không muốn làm trò thô kệch đó đâu.”
Trong khi họ đang trò chuyện, Undead khổng lồ bắt đầu đứng dậy và lại tiếp tục muốn công kích.
To lớn như vậy mà động tác của nó lại khá nhanh nhẹn. Nhưng hơn hết là sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của hai người họ khiến cảm giác của tôi như muốn tê liệt.
Sau khi nữ hiệp sĩ bay ra, Á nhân tên Ulffe nhìn về phía bên này.
“Illias rất dở điều chỉnh sức mạnh. Khi tiếp đất có lẽ sẽ phá huỷ tường thành một chút nên xin mọi người hãy chuẩn bị cho việc di tản!”
“À ừ…”
Đúng là khi quay trở về nơi này sau va chạm với trọng lượng đó thì khó có thể điều chỉnh uy lực một cách hoàn hảo được.
Cô ấy đã bảo là gia tăng uy lực lên, thế thì…
“Owa!?”
Nữ hiệp sĩ bay đến bức tường với tốc độ như tên bắn.
Vì đà bay nên chiếc nỏ được lắp đặt trên tường đã bị phá huỷ.
“…Xi… xin lỗi.”
“Kh… không sao, cô có thể bình an là tốt rồi.”
“Illias, người phải đền chính là Shishou đó!”
“Chị sẽ chú ý… Được rồi, lại lần nữa nào!”
…Ừm, di tản thôi.
Tôi không thể nào né tránh một nữ hiệp sĩ quay về như tên bắn đâu.
-------------------------------------------------------------------
Thanh kiếm vung xuống chém sâu vào vai cho đến thân thể của gã đàn ông tên Ekdoic.
Máu tươi tung toé, gã đàn ông hộc máu.
Hắn đã định làm gì đó, nhưng không ngờ lại từ bỏ việc né tránh…
Là do hắn từ bỏ chiến đấu ư? Không, tôi không nghĩ thế.
Không được sơ suất với kẻ như vậy cho đến khi hắn chết đi. Mình có nên cho Undead tự bạo không?
“Cô đang do dự nhỉ.”
Gã đàn ông nắm lấy vai của Grest thì bỗng nhiên Grest hoá thành tro bụi.
Là ma pháp Thanh Tẩy ư? Với uy lực cỡ đó, nếu không sử dụng ma lực tương đương thì sẽ không thể thi triển mới đúng... Nhưng tôi hầu như chẳng cảm nhận được gì cả.
Cho dù đang sử dụng kỹ thuật chưa biết thì cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy Grest đã hoá thành bụi, nhưng cứ tái sinh là được.
Tôi tiến hành cấu trúc thuật Tử Linh lần nữa lên đống bụi và….?
“Không thể tái sinh…?”
“Đương nhiên rồi.”
Gã đàn ông bước lên trước, không biết từ lúc nào mà vết thương đã đóng miệng gần hết.
Ma pháp trị liệu… Không, thế thì cũng quá nhanh rồi.
Tốc độ giống như tái sinh của thuật Tử Linh vậy, nó không thể nào xuất hiện trên người sống được.
Tôi ra lệnh tiến công cho Tavas đang ngừng truy kích và chờ đợi, nhưng gã đàn ông lại dùng một tay ngăn cản đòn tấn công từ Tavas.
Dù thanh kiếm đâm vào tay hắn một chút, nhưng gã lại không chút để ý mà đặt tay lên Tavas.
Và giống như Grest, Tavas cũng trở về cát bụi.
Tái sinh… quả nhiên là không được.
Bản thân chỉ còn lại Wafloy, nhưng nếu cho nó lao đột kích thì sẽ không còn ai bảo vệ… Không, cái này là...
"Đây là… ảo ảnh!?”
Khi ra lệnh cho ba Undead, nếu cứ ra chỉ thị cho từng tên thì sẽ tốn thêm nhiều thời gian.
Vì vậy, khi muốn ra lệnh cho một kẻ tấn công, tôi chỉ dùng một mệnh lệnh và đồng thời để cho hai kẻ kia phòng ngự hoặc hỗ trợ.
Vừa rồi, khi ra lệnh đón đánh cho Wafloy thì Grest và Tavas lại đưa ra phản ứng.
Tức là chúng không bị phá huỷ, tôi chỉ trông thấy như vậy mà thôi.
Lý do chúng không tiếp nhận mệnh lệnh tái sinh là vì vẫn đang ở trạng thái hoàn hảo.
“Đã nhận ra rồi sao? Quả nhiên là Ma Vương.”
Quang cảnh chiếu rọi trong ánh mắt bỗng thay đổi.
Grest và Tavas vẫn bình thường, nhưng vị trí và hướng nhìn lại rất quái lạ.
Và gã đàn ông đã lùi lại vị trí an toàn hơn một chút.
Không, điều cần để ý hơn chính là xung quanh tôi đã bị bao vây bởi các sợi xích ngổn ngang.
Số lượng này… Có vẻ như hắn đã lợi dụng tối đa thời gian cho tôi nhìn thấy ảo ảnh để triển khai chúng rồi.
“Đây là kỹ thuật mạnh nhất của tôi, nếu cô chịu được thì cứ thử đi.”
Các sợi xích từ mọi phương hướng sụp đổ, đúng là với khối lượng này thì có lẽ phòng ngự đơn thể sẽ bị đột phá.
Tuy nhiên, hắn đã giải trừ ảo ảnh hơi sớm và cho tôi khoảng thời gian để phán đoán.
Tôi ra mệnh lệnh khẩn cấp cho ba Undead. Ngay lập tức, chúng lao đến xung quanh tôi như nhào tới.
Những lúc tiến hành phòng ngự, tôi thường lệnh cho chúng sử dụng ma pháp huỷ hoại cơ thể để đổi lấy bức tường sắt bảo hộ trong một khoảng thời gian.
Nhưng tôi vẫn còn phương pháp phòng ngự mạnh hơn thế.
Mặc dù chuyện cơ thể của kẻ thi triển bị sụp đổ sau khi sử dụng vẫn như vậy, nhưng đây lại là ma pháp tường chắn loại nghi thức có thể phát động với ba người.
Trừ phi đối tượng bảo hộ giải trừ, sẽ không tồn tại công kích nào có thể đột phá lớp bảo hộ này. Đây là bức tường mà tôi chuẩn bị nhằm đối phó Yugura.
Tôi phát động ma pháp tường chắn.
Lấy bản thân làm trung tâm, bức tường hình chóp ba cạnh xuất hiện và ngăn chặn công kích từ đống xích xung quanh.
Những sợi xích liên tục bị bật ra bởi độ cứng cáp của lớp bảo hộ, ngay cả chấn động cũng không thể truyền vào.
Không thành vấn đề, tường chắn vẫn hoạt động bình thường.
Nếu bản thân vẫn đang trong ảo ảnh thì có lẽ tôi sẽ chậm trễ trong việc ứng phó. Có vẻ hắn vẫn còn quá ngây thơ khi dồn ép kẻ địch.
Một lúc lâu sau, sợi xích xung quanh không thể chịu đựng nổi uy lực của mình mà trở nên tan nát.
Tầm nhìn cũng trở lại bình thường, tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của gã đàn ông.
Hắn vẫn không thay đổi vị trí lúc nãy, có vẻ đây đúng là kỹ năng vô cùng mạnh như hắn nói.
Hơi thở của hắn có chút hổn hển và đang nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi… Nhưng đó là đôi mắt gì kia?
Gã đàn ông đã xuất hiện dị biến, máu đang chảy ra từ mắt hắn.
Không chỉ thế, hình dạng của đôi tròng mắt mở to đang thay đổi.
Hệt như là Ác Ma…. Có gì đó không đúng.
Hắn đang làm gì đó, nhưng tôi không thể cảm nhận được.
Bản thân chỉ còn cách giăng ma pháp tường chắn, mình phải ra mệnh lệnh…!
“Quả nhiên cô vẫn còn yếu kém về mặt chiến đấu nhỉ, Thương Ma Vương. Cô do dự quá nhiều rồi.”
Cử động của ba Undead bỗng nhiên bị trói buộc… không, không chỉ như thế.
Cả tôi cũng không thể điều khiển cơ thể mình, hệt như đang bị bắt giữ bởi sợi xích vô hình vậy.
Tôi có thể tiếp xúc với nó, đây không phải ảo ảnh.
Bản thân cũng không thể ra lệnh cho ba Undead, ma lực trong cơ thể đã bị kiềm chế hoàn toàn.
Tôi bị áp đặt nhiều tầng phong ấn, e rằng đây là một loại thuật phong ấn nào đó.
“Nó được gọi là Lục Tháp Trói Buộc. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng xung quanh cô có sáu toà tháp được kết bằng xích sắt, những sợi xích kéo dài từ đó đang trói chặt lấy cô. Giờ thì cô sẽ không thể thi triển ma lực nữa.”
Gã đàn ông phóng một sợi xích về phía này. Sợi xích đó lần lượt đánh nát đầu của ba Undead, dựa vào ma pháp Thanh Tẩy mà biến chúng thành cát bụi.
Và rồi những sợi xích lại chạy ngang chạy dọc, dựng lên sáu toà tháp được kết bằng xích.
“Tôi thì khó mà duy trì nên đành để xích thường bắt giữ vậy.”
Sợi xích kéo dài từ sáu toà tháp bám lên cơ thể tôi.
Đồng thời thì trói buộc vô hình cũng được giải trừ, nhưng chuyện bị phong ấn vẫn không hề thay đổi.
Mắt của gã đàn ông quay lại trạng thái ban đầu.
“…Ngươi đã nhắm đến chuyện tập trung ba Undead xung quanh ta nhỉ.”
“Tôi biết cô luôn tiến hành việc ra lệnh cho Undead. Nhưng bản thân cô lại không có sức chiến đấu cao như vậy, hẳn là cô đang đưa ra chỉ thị đồng nhất bằng mệnh lệnh đã được hình thức hoá ở một mức độ nhất định. Vì vậy, tôi đã đoán rằng cô sẽ tập trung ba bọn chúng lại nhằm tiến hành phòng ngự khi bị dồn vào đường cùng.”
“Có vài điểm ta vẫn chưa hiểu lắm. Không nói đến bản thân, ba Undead đáng lẽ sẽ không bị nhìn thấy ảo ảnh. Trong khi ngươi chuẩn bị cái kỹ năng mạnh mẽ kia thì làm sao có thể cầm cự công kích từ chúng chứ?”
“Tôi không nghĩ Undead sẽ có thị giác. Từ những báo cáo về hành vi chỉ phản ứng với các binh sĩ không thể nhìn thấy ở trên tường của Undead, tôi đã suy đoán rằng chúng chỉ cảm nhận ma lực mà thôi. Vì vậy, sau khi gây ảo ảnh cho cô thì tôi đã làm thế này.”
Gã đàn ông nói vậy rồi dùng sợi xích kết thành một hình nhân đơn giản cho tôi xem.
“Đây là hình nhân đã dồn ma lực của tôi. Và giống như những khi bản thân ẩn nấp, tôi đã cật lực đè nén để chúng khó mà cảm nhận được ma lực của mình. Và cuối cùng, đám Undead đã công kích về phía con rối xích đó.”
Vậy đó chính là nguyên nhân mà Gresta và Tavas nhận lệnh tấn công nhưng lại quay về phương hướng kỳ quái đó sao…
“Về sợi xích vô hình thì tôi chỉ có thể tiết lộ rằng nó là năng lực của Manh Nhãn chân chính mà bản thân vừa lộ ra.”
“Đang công kích như vũ bão mà lại còn có thể sử dụng sức mạnh lớn hơn nữa… Thực lực của ngươi đúng là lố bịch thật đấy nhỉ.”
“Nếu là công kích toàn phương diện thì đó chỉ là đòn tấn công phô trương đã giảm sức mạnh thôi. Trong khi đang sử dụng Manh Nhãn chân chính thì tôi không thể điều khiển chúng như mọi khi nên uy lực rất bình thường.”
Vậy là tôi đã dùng ma pháp phòng ngự toàn lực để ngăn cản đòn tấn công yếu ớt sao.
Do ma pháp tường chắn quá cứng cáp nên bản thân hoàn toàn không thể cảm nhận được uy lực của đòn tấn công, và tôi đã bị lừa dối bởi câu nói “kỹ năng mạnh nhất” của hắn.
Nếu tôi không vội vàng ứng đối thì tình hình trận đấu có lẽ sẽ thay đổi, nhưng việc bản thân có kinh nghiệm chiến đấu kém đã bị nhìn thấu…
“Toàn bại sao… Trong lúc Yugura không tồn tại thì ta đã nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội tốt… Bản thân lại phải bị trói buộc vào thế giới này thêm vài trăm năm nữa… Ôi, muốn chết quá đi…”
“Nếu được thì tôi mong cô ngừng Undead khổng lồ đang tấn công bức tường lại.”
Nhắc mới nhớ, mình chỉ ra lệnh tấn công rồi quên mất, không biết bên đó như thế nào… Bức tường vẫn còn đứng sừng sững, có lẽ chúng đã dùng đối sách gì rồi.
Dù gì thì chúng đã xác định được nơi này, có thể chuẩn bị đối sách cho Undead ấy cũng là chuyện hiển nhiên.
“Ta không có nghĩa vụ gì phải làm thế. Nếu trở thành đe doạ với con người thì ít nhất các ngươi sẽ cố tiêu diệt ta hoàn toàn vào một ngày nào đó… Phải rồi nhỉ, ta sẽ cho các Undead còn lại náo loạn đến cùng vậy.”
Đúng thế, cho dù tôi có tạm thời bị giết chết thì mệnh lệnh đã phát ra vẫn sẽ luôn duy trì.
Tôi không rõ Undead hoá khổng lồ hay quân đoàn Undead theo sau có thể đột phá bức tường không, nhưng ít nhất sẽ khiến chúng tiêu tốn vô cùng nhiều thời gian.
Vậy thì Phi cũng sẽ dễ hành động hơn, và ác cảm của con người đối với bản thân chắc chắn sẽ còn lưu lại rất rõ ràng.
“Đương nhiên là tôi sẽ không bảo cô cứ thế mà dừng lại, bên này có thứ để giao dịch với cô.”
“Điều ta mong muốn là cái chết vĩnh hằng của bản thân đấy. Liệu ngươi có thể cho ta thứ đó không?”
“…Ừ, dĩ nhiên là được.”
…Gã đàn ông này vừa nói gì?
Hắn có thể… làm được điều mình vừa nói ư?
“Ta không muốn ngươi nói rằng mình có thể đáp ứng nguyện vọng của ta một cách đơn giản như vậy đâu.”
“Cô biết chuyện văn thư mà Yugura ghi chép đã bị cướp đi từ Methys và mang vào Turize không?”
“___Ừ.”
Đó là thông tin tôi nghe được từ Phi, Yugura đã điều tra thân phận của mọi người trước khi biến chúng tôi thành Ma Vương.
Một phần văn kiện đó được lưu giữ tại Methys. Vào chút thời gian trước, nó đã bị trộm đi và tuồn vào Turize.
Quá khứ mà tôi muốn xoá bỏ lại cứ truyền qua tay của đám con người… Ôi, thật sự là muốn chết quá đi…
“Trong đó có ghi chép những chuyện liên quan đến cô bằng ngôn ngữ của hành tinh Yugura… Và có cả tên của cô nữa.”
“Tên của… ta….”
Vào thời điểm trở thành Ma Vương, tôi đã quên đi tên của mình.
Không chỉ thế, dường như đã có phương pháp can thiệp nào đó làm tất cả mọi người đều quên đi tên của tôi.
Bản thân còn điều tra cả văn kiện viết tên của mình, nhưng nó lại trở thành khoảng trống cứ như chưa từng có gì được viết xuống vậy.
Tôi từng nghĩ rằng nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này… Vậy là nó có thể được lưu lại dưới dạng phát âm của ngôn ngữ dị giới sao.
“Vậy thì sao chứ…?”
“Khi trở thành Ma Vương, các cô đã mất đi tên mình để trả giá cho ma pháp Tái Sinh. Song, nếu lấy lại được cái tên đó thì ma pháp Tái Sinh sẽ mất đi hiệu lực… Đó là những gì Vô Sắc Ma Vương đã nói.”
Không ngờ bản thân lại có thể nghe được cái tên ấy tại đây.
Thú thật thì có rất nhiều chuyện chúng tôi chưa biết về Vô Sắc.
Tên của bản thân đã mất đi vì trả giá cho ma pháp Tái Sinh chính là sự thật. Còn đây là lần đầu tiên tôi nghe được cách giải trừ nguyền rủa cụ thể như thế…. Không được, mình không được kỳ vọng vào nó.
Chưa chắc những lời gã nói đều là sự thật, nếu lại chồng chất tuyệt vọng thêm nữa thì tôi phải làm sao chứ.
“Nếu đó là thật thì ngươi thử giết ta xem, hay chẳng lẽ ngươi định biện hộ rằng mình không thể đọc được ngôn ngữ của hành tinh Yugura ư?”
“…Đúng là tôi không thể đọc được ngôn ngữ của hành tinh Yugura.”
Đấy, thấy chưa?
Đúng thế, đây chỉ là sự dụ dỗ nhằm đánh lừa tôi.
“Thế thì không thể giao dịch được rồi, ta sẽ không___”
“Nhưng mà huynh đệ… không, người thuộc hành tinh Yugura đã dạy tôi cách phát âm.”
“___!?”
“Việc đoán trúng địa điểm này cũng là do người đàn ông ấy đọc quyển sách, nắm giữ thông tin về thuật Tử Linh và năng lực Diệt Vong mà cô được ban tặng.”
Tôi từng nghe rằng kẻ thuộc hành tinh Yugura đang ở Turize… Hắn cũng đã đến Quama rồi sao?
Nhưng thế thì cũng có thể hiểu được. Nếu biết được năng lực của của tôi thì hắn sẽ có thể nhìn ra việc tôi tạo dựng Undead khổng lồ hay chuyện bản thân sẽ đóng quân tại chỗ thoáng đãng.
Dù nó vẫn chưa đủ tư liệu để tìm ra được vị trí chi tiết, nhưng hẳn là kẻ thuộc hành tinh Yugura cũng sẽ sở hữu một hai tri thức dành cho việc ấy.
Không, chuyện đó không phải vấn đề lúc này.
Gã đàn ông trước mặt đã biết tên tôi, gã đang nắm giữ phương pháp có lẽ sẽ giải trừ ma pháp Tái Sinh trên người tôi.
“Và người đàn ông ấy đã nói rằng, chỉ cần dùng cái tên đó thì sẽ có thể giao dịch với cô, Thương Ma Vương.”
Nếu đã biết được thân phận của tôi thì chắc hẳn hắn cũng biết rõ mục đích của tôi chính là cái chết.
Đúng vậy, tôi muốn chết. Bản thân có thể làm mọi thứ vì điều ấy.
Song, chuyện đó chưa một lần nào thành hiện thực… Nhưng… nhưng mà!
“____Ừ, thế thì ta sẽ đáp ứng giao dịch.”
“Nhưng tôi phản đối giao dịch này.”
“…Đây là chuyện gì? Người đàn ông nói tên ta cho ngươi không phải đã bảo rằng hãy giao dịch bằng cái tên đó sao?”
“Khi tôi nói cái tên cho cô thì cô sẽ chết.”
“Đương nhiên rồi. Không phải đối với con người thì việc ta chết đi hoàn toàn chính là điều các ngươi mong muốn sao?”
“Tôi thì không muốn như vậy.”
Gã đàn ông này đang nói gì?
Con người mong muốn tôi chết đi, cả bản thân cũng mong mỏi như vậy.
Vậy mà hắn lại nói rằng có lý do để phản đối điều đó sao?
…Không, đúng là có.
Không phải vẫn có lý do hắn không đáp ứng nguyện vọng của tôi ư.
“Ngươi muốn hành hạ ta đến thế sao? Cho dù có phải đối địch với những con người khác?”
“Không phải.”
“Thế thì tại sao chứ!?”
Tôi vô thức quát lên.
Tôi không hiểu được lý do của hắn, thật điên tiết mà.
Tại sao lại không cho ta chết đi chứ? Tại sao tại sao tại sao!
Cho dù vùng vẫy thế nào thì trói buộc cũng không được gỡ bỏ. Trong trạng thái còn chẳng thể Cường Hoá Ma Lực thì rất ít kẻ có thể xé tan ràng buộc này.
Gã đàn ông nhìn thẳng vào tôi và tiếp lời.
“…Tôi đã nghe tên cô từ người thuộc hành tinh Yugura, cũng được nghe về quá khứ của cô. Câu chuyện về bộ tộc Á nhân được gọi là [Quỷ] từng sinh sống tại vùng biên cảnh.”
Danh sách chương