“Và vì vậy nên cậu đã thách thức một cuộc thi đấu với Tử Ma Vương?”
“À thì xin lỗi nhé, tại tôi chịu không nổi.”
Khuôn mặt của những người khác trở nên vô cùng nhăn nhó.
Marito nghe báo cáo rồi ôm lấy đầu, cơ mà tôi lại trông thấy khoé miệng anh ta đang nhoẻn lên.
Về lập trường thì đáng lẽ anh ta phải trách mắng, nhưng có lẽ chính anh ta cũng mong muốn mọi chuyện tiến triển như thế này.
“Cậu không nghĩ mình sẽ bị giết tại đó sao?”
“Chuyện đó thì tôi tin tưởng Ekdoic.”
“Hah.”
Ekdoic đứng sau tôi cười ngạo nghễ. Cả bọn thì bơ đi mà tiếp tục xác nhận tình huống hiện tại.
Tử Ma Vương tạm biệt, bảo rằng sẽ trở về chỗ trọ rồi rời đi.
Trước đó thì tôi đã lập ra quy tắc tối thiểu. Điều đầu tiên không cần phải nói, đó chính là cấm sử dụng năng lực Cám Dỗ.
Tiếp theo là cấm tấn công người không liên quan, điều đó cũng áp dụng với chúng tôi.
Mặc dù Tử Ma Vương đã cho Ác ma bố trí tại ngọn núi rút lui, nhưng bọn chúng vẫn còn đang tiềm ẩn trong khu rừng chưa khai phá thuộc lãnh thổ Turize.
Trong trường hợp bên này phá vỡ quy tắc thì chắc chắn cuộc chiến giữa con người và Tử Ma Vương sẽ nổ ra.
Quy tắc mà bên kia đưa ra chính là ”tôi” phải đáp ứng yêu cầu của Tử Ma Vương.
Đương nhiên là không phải mấy thứ trực tiếp như trở thành người thuộc về cô ta, mà là tôi phải nhẫn nại đáp ứng sách lược mà Tử Ma Vương thực hiện nhằm nắm giữ được tôi.
Đó chính là bắt buộc tham gia trò chơi mà Tử Ma Vương chỉ định. Đây là yếu tố trao đổi để cô ta nghe theo nguyện vọng của bên này.
Tôi đã sảng khoái đồng ý và mọi chuyện đi đến hiện tại.
“Ta thì nghĩ Tử Ma Vương đồng ý và mối nguy hại đối với con dân Turize bị loại bỏ chính là điều đáng vui mừng đấy? Vậy thì từ bây giờ, cậu sẽ luôn đón nhận những trò tiếp cận yêu đương từ Tử Ma Vương sao?”
“Chắc sẽ không như thế đâu.”
“Ái chà, tại sao vậy?”
“Tôi không nghĩ Tử Ma Vương đã từng yêu đương một cách đàng hoàng. Cô ta hẳn cũng hiểu được một kẻ nghiệp dư như bản thân sẽ không thể nào lay động trái tim người khác. Điều bên đó yêu cầu là một trò chơi với điều kiện bình đẳng.”
Hành động mà Tử Ma Vương thực hiện sẽ không phải mấy kiểu dụ dỗ người khác bằng mỹ nhân kế.
E rằng cô ấy sẽ đưa ra nội dung thi đấu mà tôi sẵn sàng tiếp nhận, còn phần thưởng chính là bắt “tôi” làm thú cưng chẳng hạn.
Cô ấy sẽ dùng phương pháp có thể đánh bại tôi, chứng minh được sức mạnh của mình mà không phụ thuộc vào năng lực Cám Dỗ.
Thế thì một Ma Vương trường sinh bất tử như cô ấy cũng sẽ có cơ hội thắng cuộc.
Không hề có gì phi lý cả. Nếu cô ta phải trông chờ vào những thứ phi lý thì điều đó sẽ trực tiếp hạ thấp giá trị của “tôi”.
“Cho dù bên kia có đưa ra điều kiện bất lợi thì về cơ bản, đây vẫn là một cuộc đấu bình đẳng. Còn phần thưởng mà bên kia có thể đưa ra___ chắc hẳn sẽ là Ác ma hiện có rồi.”
“Với tình thế hiện tại thì nó cũng không quá tệ cho bọn ta. Chỉ là như thế thì lại đang bỏ rơi những người lo lắng cho cậu đấy.”
“Xin lỗi nhé. Tôi không chịu được cái cách sống phải nhìn người xung quanh khổ não chỉ vì bản thân được đối xử như hàng quý hiếm đâu.”
“Tức là chỉ cần người xung quanh có thể sống yên ổn thì cậu có phải sống một cách khốc liệt cũng được ư?”
“Không hề. Cuối cùng thì tôi nhất định sẽ khiến cuộc đời của mình trở nên bình yên thôi.”
“Cậu đúng là tuỳ tiện thật đấy.”
“Nếu muốn buông thì giờ vẫn còn kịp đó?”
“Làm sao lại có chuyện đó. Cậu nghĩ ta sẽ làm ra chuyện lãng phí như vậy sao?”
Ngày tiếp theo, người xuất hiện tại thương hội chỉ có một mình Tử Ma Vương.
Hiện giờ cô ta đã không cần phải dùng Torte-san làm vỏ bọc nữa.
Chúng tôi chỉ cần gặp nhau bằng ý chí bản thân mà thôi.
“Cơ mà tôi lại cảm thấy lo lắng cho Torte-san rồi đấy.”
“Ông ấy thì không sao đâu? Vốn dĩ việc này cũng chẳng thay đổi chuyện ông ta là thương nhân tại Quama, có thả rông thì ông ta vẫn có thể sống bình thường đó?”
“Vậy sao, thế thì cũng được… Cơ mà đằng kia là?”
Bên cạnh Tử Ma Vương đang có một người đàn ông trong trang phục rất lịch thiệp.
Kẻ đó mang một chiếc mặt nạ vô cảm, dáng đứng nghiêm chỉnh như một quản gia, nhưng lại gây cảm giác đầy bất ổn cứ truyền tới bên này.
Dường như nhận thức được đối phương không phải kẻ hiền lành nên Ekdoic không giấu mấy sợi xích nữa mà đi vào trạng thái lúc nào cũng có thể hành động.
“Tại vì lúc nào anh cũng dẫn theo hộ vệ nên tôi mới muốn lộ ra một người đó? Ta cho phép ngươi được xưng tên đấy?”
“Thuộc hạ xin cảm tạ ngài. Tên của ta là Duvleori, là bề tôi trung thành của chủ nhân.”
“Duvleori____ Không lẽ là Đại Ác Ma Duvleori đó ư!?”
“Con người hộ vệ bên đó có nhận thức về ta sao?”
“Ta vẫn chưa cho phép ngươi nói gì ngoài nêu tên ra đấy?”
“___Thuộc hạ xin được thứ lỗi.”
Duvleori cúi đầu về phía Tử Ma Vương rồi lùi về sau vài bước.
Cô ấy không tiếc đưa ra Đại Ác Ma mà mình đã giấu diếm từ đầu đến giờ. Đây chính là để phô trương sức mạnh bản thân.
Tử Ma Vương đã bảo là lộ ra một người, tức là cô ấy ám chỉ rằng vẫn còn Đại Ác Ma khác đang ở Turize.
Tình huống hiện tại chính là Đại Ác Ma có thể náo loạn bất cứ lúc nào ở đây. Một khi đã bày ra cuộc đấu, nếu tôi không đường đường chính chính đối đầu thì đất nước này sẽ lập tức trở thành chiến trường.
“Ác ma tự chủ quá mức nên hèn kém thật nhỉ? Nhưng Duvleori vẫn còn đỡ đó? Hắn là trung thần đã đáp lại yêu cầu của tôi ngay lần đầu đấy?”
“Như vậy có nghĩa là các Đại Ác Ma khác cũng đến đây từ Methys rồi sao?”
“Đúng thế, tôi dẫn tất cả đến rồi đó? Hiện tại thì trong tay tôi đang có 11 Đại Ác Ma đấy.”
Khuôn mặt của Ekdoic lập tức trở nên nghiêm trọng ngay khi nghe câu nói đó. Điều ấy cũng không quá miễn cưỡng. Hiện tại, nơi này đang tồn tại một đám Đại Ác Ma cùng đẳng cấp với người cha nuôi Begragud mà anh ta luôn kính ngưỡng.
“Không ngờ cô lại nhanh chóng lộ hết bài như vậy đấy.”
“Vì sẵn dịp nên tôi đang định lấy bọn chúng làm quân cờ cho trò chơi đó, vật đặt cược của tôi chính là đám Đại Ác Ma này đấy?”
“Thế thì xin được nghe nội dung đặt cược vậy.”
“Trong trận đấu mà tôi đề xuất thì anh sẽ đánh cược chính mình để tham gia nhé? Nếu tôi thắng thì anh thuộc về tôi, nếu anh thắng thì tôi sẽ cho anh cơ hội chiến đấu đường hoàng với đám Đại Ác Ma đó?”
“Thắng rồi mà cũng chỉ đạt được quyền khiêu chiến sao?”
“Chúng là các Đại Ác Ma thống trị Ma Giới Methys, nếu có thể loại trừ thì tôi nghĩ nó cũng có lợi cho Methys đấy? Tôi đang cho các anh cơ hội như vậy đó?”
Trận đấu đặt cược 11 Đại Ác Ma, vậy đây chính là số “mạng” của Tử Ma Vương sao.
Đúng là chính vì sự tồn tại của Đại Ác Ma nên Ma Giới Methys vẫn còn là Ma Giới lớn và nguy hiểm nhất với nhân loại.
Các giáo sĩ bắt buộc phải tiến vào Ma Giới, diệt trừ vô số Ác ma rồi đặt chân đến căn cứ mới có thể khiêu chiến Đại Ác Ma.
Cùng lắm thì chỉ những kẻ may mắn đi vào hang ổ của chúng như Lacra mới có thể làm được điều đó.
Chỉ cần loại trừ Đại Ác Ma thì Ma Giới Methys sẽ trở thành vùng đất toàn một lũ tép riu không có cả Unique thống lĩnh.
Đối với nhân loại thì đó là lợi ích vô cùng lớn.
Ngược lại thì bên này chỉ cần một thú cưng con người. Gọi là phá giá cũng đúng, nhưng tôi thì chẳng còn tương lai về sau nữa.
“Nói sao nhỉ. Chỉ vì đạt được một con người mà bản thân phải trở thành vật đặt cược thì tôi sẽ bị đám Đại Ác Ma căm hận mất.”
“Theo góc nhìn của thế gian thì anh chính là người thuộc hành tinh giống như anh hùng Yugura, cho nên giá trị của anh có thể xem như có cùng đẳng cấp với anh hùng đó? Còn với tôi thì chỉ Đại Ác Ma cũng chưa xứng để so sánh với giá trị của anh đâu?”
“Đúng là tuỳ theo mỗi người.”
“Thời hạn chuẩn bị là ba ngày kể từ khi quyết định nội dung, sau đó thì chúng ta sẽ thi đấu nhé?”
“Tôi không có dị nghị gì. Tiện thể thì quyền từ chối sau khi nghe nội dung thi đấu thì sao?”
“Để xem nào, cơ bản thì tôi sẽ không thừa nhận, nhưng nếu anh có thể chỉ ra chính xác điều bất công trong nội dung thi đấu thì anh có thể thêm hoặc thay đổi quy tắc đó? Trong trường hợp tôi thừa nhận trận đấu không thể thành lập thì tôi sẽ đồng ý quyền từ chối của anh đấy?”
“Ngoài ra thì tôi có thể lựa chọn người chiến đấu với Đại Ác Ma không? Đằng này không có tí khả năng chiến đấu nào đâu.”
“Chỉ cần kẻ đó đồng ý thì tôi không ngại đâu?”
“Được rồi, vậy thì trận đấu đầu tiên sẽ là gì?”
Tử Ma Vương lấy ra mấy tấm thẻ bài có hoa văn hình học không biết từ đâu ra rồi trải lên bàn.
Tổng cộng là 11 tấm.
“Nào, anh hãy chọn định mệnh mình muốn đi?”
Giao vận mệnh cho tôi sao… Trông có vẻ sẽ có nội dung không bình thường ở trong đấy.
Nếu là cuộc đấu có thể dễ dàng nhìn ra cơ hội chiến thắng thì hay biết mấy…
Tôi dựa vào trực giác lật một tấm bài lên, trên đó được viết văn tự của thế giới này.
“….[Tranh tài nấu ăn]?”
“Tôi sẽ giải thích chi tiết cho? Cả hai sẽ cùng dùng nguyên liệu chính và nấu ăn, ai ngon hơn là người đó thắng? Trọng tài sẽ là tôi, anh và một Đại Ác Ma nữa đó?”
Tôi đã thở phào trong một chốc, cơ mà cái kia thì không ổn tí nào.
“Bên đó hai người mà bên đây chỉ một thì tôi thấy hơi bất công đấy.”
“Không sao đâu, tôi sẽ thành thật chấm điểm và lệnh cho Đại Ác Ma không được nói dối đó?”
Cái này… Trước khi tính đến chuyện thi thố thì đây là vấn đề tôi tin tưởng Tử Ma Vương đến mức nào.
Vốn việc liên quan Đại Ác Ma thì không đáng tin tưởng rồi, nhưng nếu tôi không tin tưởng lời “thành thật chấm điểm” của Tử Ma Vương thì trận đấu sẽ không thể tiến hành.
Chỉ cần gây khó dễ thì tôi vẫn có khả năng thay đổi luật, nhưng thế thì sẽ ngầm tuyên bố rằng “Tôi không thể tin tưởng cô.”
Tử Ma Vương đang thử thách quyết tâm của tôi khi đề xuất cuộc thi đấu này.
“Được rồi, tôi chấp nhận.”
“Thật đáng mừng nhỉ? Người nấu ăn sẽ chỉ có tôi cùng anh và cấm dùng trợ thủ nhé? Nguyên liệu sử dụng thì… Duvleori, đưa cái đó ra đây nào?”
Sau khi cô ấy nói vậy, Duvleori bước lên phía trước và đặt nguyên liệu lên trên bàn, đó là một củ khoai.
So với các vùng khác thì loại khoai này dễ tìm thấy tại Methys hơn, hương vị thì gần với khoai tây.
Mấy món khoai tây chiên được chuẩn bị ban đầu tại quán Xương Chó của Gozz cũng là loại khoai này.
Tôi còn đau đầu rằng lỡ cô ta đưa ra nguyên liệu thuộc Ma Giới thì sao, nhưng có vẻ không cần phải lo nữa rồi.
“Dùng nguyên liệu cao cấp quá thì có lẽ sẽ làm khó anh, cho nên tôi đã chọn nguyên liệu đơn giản mang tính công bằng đó?”
“Nếu là cái này thì đúng là được dùng khá nhiều, cơ mà Ác ma có thể ăn được mấy món này không?”
“Ai biết được? Tôi có biết Ác ma thích ăn gì đâu? Mà tôi cũng chẳng muốn biết đâu?”
“Ai biết được?”… Bộ cô định đưa ra món ăn mà giám khảo không ăn được hả? Không thể đọc được biểu tình của Duvleori là điều tôi lo lắng nhất, rốt cuộc người này nghĩ thế nào đây.
“Nhưng cô khiến họ làm giám khảo phải không?”
“Đúng vậy, tôi sẽ cho chúng ăn đó? Cho dù có là đồ sống đi nữa ấy?”
Ác quá. Ác ma có vẻ như không có nhân quyền rồi.
Tình huống thế này thì hẳn Tử Ma Vương chỉ đơn thuần muốn đặt ra một trận đấu nấu nướng thôi.
Nhưng mấy chuyện như thật ra tay nghề nấu nướng vô cùng tốt, hoặc là do cuộc đời chán chường nên tiêu phí thời gian vào nấu ăn thì lại khác.
Quả nhiên là nếu đối đầu với chuyên gia bếp núc thì tôi khó mà thắng nổi.
“Ngoài lề một chút, kinh nghiệm nấu nướng của cô là…?”
“Không chút nào, nhưng sáng nay tôi đã mua sách nấu ăn cơ bản ở nhà sách nên không sao đâu?”
Cùng là người mới bắt đầu, thế này thì tôi không thể nào thua được.
Trong lập trường người đã tô điểm cho bàn ăn nhà Illias, tôi không thể nào đi thua một tân binh được.
Kết cục thì trận đấu được quyết định, ba ngày sau chúng tôi sẽ phân thắng bại.
“Chuyện là thế, nhưng mà hôm nay anh cũng sẽ cùng tôi đi mua sắm nhé? Vẫn còn nhiều nơi anh có thể giới thiệu cho tôi đó?”
“….À… ừm…”
Thách đấu là một chuyện, còn đây là một chuyện. Tử Ma Vương vẫn ôm lấy cánh tay nài nỉ tôi dẫn đường dạo quanh khu phố.
Có vẻ như tôi vẫn chưa bị cô ấy ghét bỏ. Vừa vui mà cũng có chút cảm giác phức tạp.
Vấn đề khác mà tôi tò mò thì chắc là việc Duvleori cùng đồng hành. Mặc dù cũng sở hữu năng lực che giấu hiện diện tương đương Ekdoic, nhưng kẻ đó cứ chốc chốc xuất hiện trong tầm mắt khiến thần kinh tôi có chút nhạy cảm.
“Đúng rồi, nếu giữa chừng anh chạy trốn thì không ổn lắm, nên chúng ta có thể thêm điều kiện anh phải điểm danh mỗi ngày được không?”
“Cô để Ác ma giám thị cũng được mà. Chỉ cần không gây hại gì đến đất nước người ta thì sẽ ổn thôi.”
“Không chịu đâu, làm sao tôi có thể tin tưởng để Ác ma giám thị chứ? Tôi muốn chăm chú theo dõi anh bằng đôi mắt này cơ.”
“…Ra vậy.”
Dẫu thế, vì không cần thiết phải nguỵ tạo lập trường lẫn nhau để tiếp cận nên cả hai đều trở nên thoải mái hơn.
Con người khi thách thức sẽ có thể đường đường chính chính, mặc dù việc đau khổ vì bị Tử Ma Vương rủ rê vẫn không hề thay đổi.
Việc cô ấy mong muốn tôi từ tận đáy lòng vẫn không đổi, nghĩ đến điều đó thì tôi không có lý do gì để ghét bỏ Tử Ma Vương.
Nếu tôi liên tiếp chiến thắng và cuộc đấu này trở thành cuộc đua đường dài thì tôi sẽ bị mê hoặc bởi mị lực của cô ấy mất.
…Cũng phải, vốn tôi chẳng có lý do gì ghét bỏ cô ấy cả.
Đối với người thế giới này thì cô ấy chính là Ma Vương đáng hận, là kẻ đã tạo ra nhiều nạn nhân nhất.
Nhưng với người Trái Đất như đằng này thì nó hoàn toàn không liên quan.
Từ khi đến thế giới này, tôi hầu như không bị thiệt hại nào cả.
Đương nhiên nếu cứ thế này thì hẳn là sẽ xuất hiện nguyên nhân tạo nên xung đột.
Cho đến trước khi xảy ra chuyện đó thì tiếp nhận Tử Ma Vương có lẽ sẽ khoẻ hơn nhiều.
__Không ổn, chỉ vừa mới bắt đầu mà tôi lại để bản thân suýt nữa bị cám dỗ sao.
Tôi lắc đầu xua đi tà niệm.
Thấy tôi như vậy, Tử Ma Vương nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
“Ara? Có chuyện gì vậy?”
“___Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy có chút loá mắt vì cô thôi.”
“Fufu, anh muốn loá bao nhiêu cũng được đó?”
Tử Ma Vương dịu dàng mỉm cười. Ah… Tôi chưa từng nghĩ nụ cười vô tư ấy lại nguy hiểm đến thế này.
Tôi phải về nhà ngó sự truỵ lạc của Lacra để quay lại hiện thực mới được.
“À thì xin lỗi nhé, tại tôi chịu không nổi.”
Khuôn mặt của những người khác trở nên vô cùng nhăn nhó.
Marito nghe báo cáo rồi ôm lấy đầu, cơ mà tôi lại trông thấy khoé miệng anh ta đang nhoẻn lên.
Về lập trường thì đáng lẽ anh ta phải trách mắng, nhưng có lẽ chính anh ta cũng mong muốn mọi chuyện tiến triển như thế này.
“Cậu không nghĩ mình sẽ bị giết tại đó sao?”
“Chuyện đó thì tôi tin tưởng Ekdoic.”
“Hah.”
Ekdoic đứng sau tôi cười ngạo nghễ. Cả bọn thì bơ đi mà tiếp tục xác nhận tình huống hiện tại.
Tử Ma Vương tạm biệt, bảo rằng sẽ trở về chỗ trọ rồi rời đi.
Trước đó thì tôi đã lập ra quy tắc tối thiểu. Điều đầu tiên không cần phải nói, đó chính là cấm sử dụng năng lực Cám Dỗ.
Tiếp theo là cấm tấn công người không liên quan, điều đó cũng áp dụng với chúng tôi.
Mặc dù Tử Ma Vương đã cho Ác ma bố trí tại ngọn núi rút lui, nhưng bọn chúng vẫn còn đang tiềm ẩn trong khu rừng chưa khai phá thuộc lãnh thổ Turize.
Trong trường hợp bên này phá vỡ quy tắc thì chắc chắn cuộc chiến giữa con người và Tử Ma Vương sẽ nổ ra.
Quy tắc mà bên kia đưa ra chính là ”tôi” phải đáp ứng yêu cầu của Tử Ma Vương.
Đương nhiên là không phải mấy thứ trực tiếp như trở thành người thuộc về cô ta, mà là tôi phải nhẫn nại đáp ứng sách lược mà Tử Ma Vương thực hiện nhằm nắm giữ được tôi.
Đó chính là bắt buộc tham gia trò chơi mà Tử Ma Vương chỉ định. Đây là yếu tố trao đổi để cô ta nghe theo nguyện vọng của bên này.
Tôi đã sảng khoái đồng ý và mọi chuyện đi đến hiện tại.
“Ta thì nghĩ Tử Ma Vương đồng ý và mối nguy hại đối với con dân Turize bị loại bỏ chính là điều đáng vui mừng đấy? Vậy thì từ bây giờ, cậu sẽ luôn đón nhận những trò tiếp cận yêu đương từ Tử Ma Vương sao?”
“Chắc sẽ không như thế đâu.”
“Ái chà, tại sao vậy?”
“Tôi không nghĩ Tử Ma Vương đã từng yêu đương một cách đàng hoàng. Cô ta hẳn cũng hiểu được một kẻ nghiệp dư như bản thân sẽ không thể nào lay động trái tim người khác. Điều bên đó yêu cầu là một trò chơi với điều kiện bình đẳng.”
Hành động mà Tử Ma Vương thực hiện sẽ không phải mấy kiểu dụ dỗ người khác bằng mỹ nhân kế.
E rằng cô ấy sẽ đưa ra nội dung thi đấu mà tôi sẵn sàng tiếp nhận, còn phần thưởng chính là bắt “tôi” làm thú cưng chẳng hạn.
Cô ấy sẽ dùng phương pháp có thể đánh bại tôi, chứng minh được sức mạnh của mình mà không phụ thuộc vào năng lực Cám Dỗ.
Thế thì một Ma Vương trường sinh bất tử như cô ấy cũng sẽ có cơ hội thắng cuộc.
Không hề có gì phi lý cả. Nếu cô ta phải trông chờ vào những thứ phi lý thì điều đó sẽ trực tiếp hạ thấp giá trị của “tôi”.
“Cho dù bên kia có đưa ra điều kiện bất lợi thì về cơ bản, đây vẫn là một cuộc đấu bình đẳng. Còn phần thưởng mà bên kia có thể đưa ra___ chắc hẳn sẽ là Ác ma hiện có rồi.”
“Với tình thế hiện tại thì nó cũng không quá tệ cho bọn ta. Chỉ là như thế thì lại đang bỏ rơi những người lo lắng cho cậu đấy.”
“Xin lỗi nhé. Tôi không chịu được cái cách sống phải nhìn người xung quanh khổ não chỉ vì bản thân được đối xử như hàng quý hiếm đâu.”
“Tức là chỉ cần người xung quanh có thể sống yên ổn thì cậu có phải sống một cách khốc liệt cũng được ư?”
“Không hề. Cuối cùng thì tôi nhất định sẽ khiến cuộc đời của mình trở nên bình yên thôi.”
“Cậu đúng là tuỳ tiện thật đấy.”
“Nếu muốn buông thì giờ vẫn còn kịp đó?”
“Làm sao lại có chuyện đó. Cậu nghĩ ta sẽ làm ra chuyện lãng phí như vậy sao?”
Ngày tiếp theo, người xuất hiện tại thương hội chỉ có một mình Tử Ma Vương.
Hiện giờ cô ta đã không cần phải dùng Torte-san làm vỏ bọc nữa.
Chúng tôi chỉ cần gặp nhau bằng ý chí bản thân mà thôi.
“Cơ mà tôi lại cảm thấy lo lắng cho Torte-san rồi đấy.”
“Ông ấy thì không sao đâu? Vốn dĩ việc này cũng chẳng thay đổi chuyện ông ta là thương nhân tại Quama, có thả rông thì ông ta vẫn có thể sống bình thường đó?”
“Vậy sao, thế thì cũng được… Cơ mà đằng kia là?”
Bên cạnh Tử Ma Vương đang có một người đàn ông trong trang phục rất lịch thiệp.
Kẻ đó mang một chiếc mặt nạ vô cảm, dáng đứng nghiêm chỉnh như một quản gia, nhưng lại gây cảm giác đầy bất ổn cứ truyền tới bên này.
Dường như nhận thức được đối phương không phải kẻ hiền lành nên Ekdoic không giấu mấy sợi xích nữa mà đi vào trạng thái lúc nào cũng có thể hành động.
“Tại vì lúc nào anh cũng dẫn theo hộ vệ nên tôi mới muốn lộ ra một người đó? Ta cho phép ngươi được xưng tên đấy?”
“Thuộc hạ xin cảm tạ ngài. Tên của ta là Duvleori, là bề tôi trung thành của chủ nhân.”
“Duvleori____ Không lẽ là Đại Ác Ma Duvleori đó ư!?”
“Con người hộ vệ bên đó có nhận thức về ta sao?”
“Ta vẫn chưa cho phép ngươi nói gì ngoài nêu tên ra đấy?”
“___Thuộc hạ xin được thứ lỗi.”
Duvleori cúi đầu về phía Tử Ma Vương rồi lùi về sau vài bước.
Cô ấy không tiếc đưa ra Đại Ác Ma mà mình đã giấu diếm từ đầu đến giờ. Đây chính là để phô trương sức mạnh bản thân.
Tử Ma Vương đã bảo là lộ ra một người, tức là cô ấy ám chỉ rằng vẫn còn Đại Ác Ma khác đang ở Turize.
Tình huống hiện tại chính là Đại Ác Ma có thể náo loạn bất cứ lúc nào ở đây. Một khi đã bày ra cuộc đấu, nếu tôi không đường đường chính chính đối đầu thì đất nước này sẽ lập tức trở thành chiến trường.
“Ác ma tự chủ quá mức nên hèn kém thật nhỉ? Nhưng Duvleori vẫn còn đỡ đó? Hắn là trung thần đã đáp lại yêu cầu của tôi ngay lần đầu đấy?”
“Như vậy có nghĩa là các Đại Ác Ma khác cũng đến đây từ Methys rồi sao?”
“Đúng thế, tôi dẫn tất cả đến rồi đó? Hiện tại thì trong tay tôi đang có 11 Đại Ác Ma đấy.”
Khuôn mặt của Ekdoic lập tức trở nên nghiêm trọng ngay khi nghe câu nói đó. Điều ấy cũng không quá miễn cưỡng. Hiện tại, nơi này đang tồn tại một đám Đại Ác Ma cùng đẳng cấp với người cha nuôi Begragud mà anh ta luôn kính ngưỡng.
“Không ngờ cô lại nhanh chóng lộ hết bài như vậy đấy.”
“Vì sẵn dịp nên tôi đang định lấy bọn chúng làm quân cờ cho trò chơi đó, vật đặt cược của tôi chính là đám Đại Ác Ma này đấy?”
“Thế thì xin được nghe nội dung đặt cược vậy.”
“Trong trận đấu mà tôi đề xuất thì anh sẽ đánh cược chính mình để tham gia nhé? Nếu tôi thắng thì anh thuộc về tôi, nếu anh thắng thì tôi sẽ cho anh cơ hội chiến đấu đường hoàng với đám Đại Ác Ma đó?”
“Thắng rồi mà cũng chỉ đạt được quyền khiêu chiến sao?”
“Chúng là các Đại Ác Ma thống trị Ma Giới Methys, nếu có thể loại trừ thì tôi nghĩ nó cũng có lợi cho Methys đấy? Tôi đang cho các anh cơ hội như vậy đó?”
Trận đấu đặt cược 11 Đại Ác Ma, vậy đây chính là số “mạng” của Tử Ma Vương sao.
Đúng là chính vì sự tồn tại của Đại Ác Ma nên Ma Giới Methys vẫn còn là Ma Giới lớn và nguy hiểm nhất với nhân loại.
Các giáo sĩ bắt buộc phải tiến vào Ma Giới, diệt trừ vô số Ác ma rồi đặt chân đến căn cứ mới có thể khiêu chiến Đại Ác Ma.
Cùng lắm thì chỉ những kẻ may mắn đi vào hang ổ của chúng như Lacra mới có thể làm được điều đó.
Chỉ cần loại trừ Đại Ác Ma thì Ma Giới Methys sẽ trở thành vùng đất toàn một lũ tép riu không có cả Unique thống lĩnh.
Đối với nhân loại thì đó là lợi ích vô cùng lớn.
Ngược lại thì bên này chỉ cần một thú cưng con người. Gọi là phá giá cũng đúng, nhưng tôi thì chẳng còn tương lai về sau nữa.
“Nói sao nhỉ. Chỉ vì đạt được một con người mà bản thân phải trở thành vật đặt cược thì tôi sẽ bị đám Đại Ác Ma căm hận mất.”
“Theo góc nhìn của thế gian thì anh chính là người thuộc hành tinh giống như anh hùng Yugura, cho nên giá trị của anh có thể xem như có cùng đẳng cấp với anh hùng đó? Còn với tôi thì chỉ Đại Ác Ma cũng chưa xứng để so sánh với giá trị của anh đâu?”
“Đúng là tuỳ theo mỗi người.”
“Thời hạn chuẩn bị là ba ngày kể từ khi quyết định nội dung, sau đó thì chúng ta sẽ thi đấu nhé?”
“Tôi không có dị nghị gì. Tiện thể thì quyền từ chối sau khi nghe nội dung thi đấu thì sao?”
“Để xem nào, cơ bản thì tôi sẽ không thừa nhận, nhưng nếu anh có thể chỉ ra chính xác điều bất công trong nội dung thi đấu thì anh có thể thêm hoặc thay đổi quy tắc đó? Trong trường hợp tôi thừa nhận trận đấu không thể thành lập thì tôi sẽ đồng ý quyền từ chối của anh đấy?”
“Ngoài ra thì tôi có thể lựa chọn người chiến đấu với Đại Ác Ma không? Đằng này không có tí khả năng chiến đấu nào đâu.”
“Chỉ cần kẻ đó đồng ý thì tôi không ngại đâu?”
“Được rồi, vậy thì trận đấu đầu tiên sẽ là gì?”
Tử Ma Vương lấy ra mấy tấm thẻ bài có hoa văn hình học không biết từ đâu ra rồi trải lên bàn.
Tổng cộng là 11 tấm.
“Nào, anh hãy chọn định mệnh mình muốn đi?”
Giao vận mệnh cho tôi sao… Trông có vẻ sẽ có nội dung không bình thường ở trong đấy.
Nếu là cuộc đấu có thể dễ dàng nhìn ra cơ hội chiến thắng thì hay biết mấy…
Tôi dựa vào trực giác lật một tấm bài lên, trên đó được viết văn tự của thế giới này.
“….[Tranh tài nấu ăn]?”
“Tôi sẽ giải thích chi tiết cho? Cả hai sẽ cùng dùng nguyên liệu chính và nấu ăn, ai ngon hơn là người đó thắng? Trọng tài sẽ là tôi, anh và một Đại Ác Ma nữa đó?”
Tôi đã thở phào trong một chốc, cơ mà cái kia thì không ổn tí nào.
“Bên đó hai người mà bên đây chỉ một thì tôi thấy hơi bất công đấy.”
“Không sao đâu, tôi sẽ thành thật chấm điểm và lệnh cho Đại Ác Ma không được nói dối đó?”
Cái này… Trước khi tính đến chuyện thi thố thì đây là vấn đề tôi tin tưởng Tử Ma Vương đến mức nào.
Vốn việc liên quan Đại Ác Ma thì không đáng tin tưởng rồi, nhưng nếu tôi không tin tưởng lời “thành thật chấm điểm” của Tử Ma Vương thì trận đấu sẽ không thể tiến hành.
Chỉ cần gây khó dễ thì tôi vẫn có khả năng thay đổi luật, nhưng thế thì sẽ ngầm tuyên bố rằng “Tôi không thể tin tưởng cô.”
Tử Ma Vương đang thử thách quyết tâm của tôi khi đề xuất cuộc thi đấu này.
“Được rồi, tôi chấp nhận.”
“Thật đáng mừng nhỉ? Người nấu ăn sẽ chỉ có tôi cùng anh và cấm dùng trợ thủ nhé? Nguyên liệu sử dụng thì… Duvleori, đưa cái đó ra đây nào?”
Sau khi cô ấy nói vậy, Duvleori bước lên phía trước và đặt nguyên liệu lên trên bàn, đó là một củ khoai.
So với các vùng khác thì loại khoai này dễ tìm thấy tại Methys hơn, hương vị thì gần với khoai tây.
Mấy món khoai tây chiên được chuẩn bị ban đầu tại quán Xương Chó của Gozz cũng là loại khoai này.
Tôi còn đau đầu rằng lỡ cô ta đưa ra nguyên liệu thuộc Ma Giới thì sao, nhưng có vẻ không cần phải lo nữa rồi.
“Dùng nguyên liệu cao cấp quá thì có lẽ sẽ làm khó anh, cho nên tôi đã chọn nguyên liệu đơn giản mang tính công bằng đó?”
“Nếu là cái này thì đúng là được dùng khá nhiều, cơ mà Ác ma có thể ăn được mấy món này không?”
“Ai biết được? Tôi có biết Ác ma thích ăn gì đâu? Mà tôi cũng chẳng muốn biết đâu?”
“Ai biết được?”… Bộ cô định đưa ra món ăn mà giám khảo không ăn được hả? Không thể đọc được biểu tình của Duvleori là điều tôi lo lắng nhất, rốt cuộc người này nghĩ thế nào đây.
“Nhưng cô khiến họ làm giám khảo phải không?”
“Đúng vậy, tôi sẽ cho chúng ăn đó? Cho dù có là đồ sống đi nữa ấy?”
Ác quá. Ác ma có vẻ như không có nhân quyền rồi.
Tình huống thế này thì hẳn Tử Ma Vương chỉ đơn thuần muốn đặt ra một trận đấu nấu nướng thôi.
Nhưng mấy chuyện như thật ra tay nghề nấu nướng vô cùng tốt, hoặc là do cuộc đời chán chường nên tiêu phí thời gian vào nấu ăn thì lại khác.
Quả nhiên là nếu đối đầu với chuyên gia bếp núc thì tôi khó mà thắng nổi.
“Ngoài lề một chút, kinh nghiệm nấu nướng của cô là…?”
“Không chút nào, nhưng sáng nay tôi đã mua sách nấu ăn cơ bản ở nhà sách nên không sao đâu?”
Cùng là người mới bắt đầu, thế này thì tôi không thể nào thua được.
Trong lập trường người đã tô điểm cho bàn ăn nhà Illias, tôi không thể nào đi thua một tân binh được.
Kết cục thì trận đấu được quyết định, ba ngày sau chúng tôi sẽ phân thắng bại.
“Chuyện là thế, nhưng mà hôm nay anh cũng sẽ cùng tôi đi mua sắm nhé? Vẫn còn nhiều nơi anh có thể giới thiệu cho tôi đó?”
“….À… ừm…”
Thách đấu là một chuyện, còn đây là một chuyện. Tử Ma Vương vẫn ôm lấy cánh tay nài nỉ tôi dẫn đường dạo quanh khu phố.
Có vẻ như tôi vẫn chưa bị cô ấy ghét bỏ. Vừa vui mà cũng có chút cảm giác phức tạp.
Vấn đề khác mà tôi tò mò thì chắc là việc Duvleori cùng đồng hành. Mặc dù cũng sở hữu năng lực che giấu hiện diện tương đương Ekdoic, nhưng kẻ đó cứ chốc chốc xuất hiện trong tầm mắt khiến thần kinh tôi có chút nhạy cảm.
“Đúng rồi, nếu giữa chừng anh chạy trốn thì không ổn lắm, nên chúng ta có thể thêm điều kiện anh phải điểm danh mỗi ngày được không?”
“Cô để Ác ma giám thị cũng được mà. Chỉ cần không gây hại gì đến đất nước người ta thì sẽ ổn thôi.”
“Không chịu đâu, làm sao tôi có thể tin tưởng để Ác ma giám thị chứ? Tôi muốn chăm chú theo dõi anh bằng đôi mắt này cơ.”
“…Ra vậy.”
Dẫu thế, vì không cần thiết phải nguỵ tạo lập trường lẫn nhau để tiếp cận nên cả hai đều trở nên thoải mái hơn.
Con người khi thách thức sẽ có thể đường đường chính chính, mặc dù việc đau khổ vì bị Tử Ma Vương rủ rê vẫn không hề thay đổi.
Việc cô ấy mong muốn tôi từ tận đáy lòng vẫn không đổi, nghĩ đến điều đó thì tôi không có lý do gì để ghét bỏ Tử Ma Vương.
Nếu tôi liên tiếp chiến thắng và cuộc đấu này trở thành cuộc đua đường dài thì tôi sẽ bị mê hoặc bởi mị lực của cô ấy mất.
…Cũng phải, vốn tôi chẳng có lý do gì ghét bỏ cô ấy cả.
Đối với người thế giới này thì cô ấy chính là Ma Vương đáng hận, là kẻ đã tạo ra nhiều nạn nhân nhất.
Nhưng với người Trái Đất như đằng này thì nó hoàn toàn không liên quan.
Từ khi đến thế giới này, tôi hầu như không bị thiệt hại nào cả.
Đương nhiên nếu cứ thế này thì hẳn là sẽ xuất hiện nguyên nhân tạo nên xung đột.
Cho đến trước khi xảy ra chuyện đó thì tiếp nhận Tử Ma Vương có lẽ sẽ khoẻ hơn nhiều.
__Không ổn, chỉ vừa mới bắt đầu mà tôi lại để bản thân suýt nữa bị cám dỗ sao.
Tôi lắc đầu xua đi tà niệm.
Thấy tôi như vậy, Tử Ma Vương nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
“Ara? Có chuyện gì vậy?”
“___Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy có chút loá mắt vì cô thôi.”
“Fufu, anh muốn loá bao nhiêu cũng được đó?”
Tử Ma Vương dịu dàng mỉm cười. Ah… Tôi chưa từng nghĩ nụ cười vô tư ấy lại nguy hiểm đến thế này.
Tôi phải về nhà ngó sự truỵ lạc của Lacra để quay lại hiện thực mới được.
Danh sách chương