Lúc quay về thì trời đã bắt đầu tối. Sau khi bảo đám Illias đi đến tiệm Xương Chó trước, một mình tôi hướng về chỗ Marito.

Trên tay là chiếc túi da đựng rượu mà tôi nhận được từ cửa tiệm. Trước khi đến lâu đài, tôi ghé qua một nơi. Cất bước trên con hẻm tượng trưng cho ranh giới giữa tầng lớp bình dân và tầng lớp khá giả. Nơi đó có một người tôi đang tìm.

“Ê, Gazen.”

“Hửm, là cậu à.”

Gazen, người không nhà cửa tại Turize, dân gian hay gọi là người vô gia cư.

Tuổi tác tầm 40. Tuy nhiên, vì không bận tâm đến diện mạo nên anh ta nhìn cứ như đã già rồi.

Gazen thường lang thang trong các con hẻm và thu thập rác để sinh sống. Đồng thời anh ta cũng thu nhặt những loại rác “bất chính” và nhận một chút tiền từ vương quốc.

Nếu không được Illias giúp đỡ thì có khả năng tôi đã phải sinh hoạt giống như Gazen rồi. Thật cảm khái khi nghĩ đến việc chúng tôi đã từng có khả năng xảy ra nhiều chuyện với nhau.

Bình thường thì Gazen chỉ lang thang khắp khu phố nên biết rất rõ về tình hình tại nơi này. Khi tôi thử đãi rượu một lần thì nghe được vài chuyện có ích, vì thế nên thỉnh thoảng tôi sẽ làm thế này để mua thông tin.

Gazen là một người đàn ông nghiêm chỉnh, rất biết tuân thủ quy tắc cho và nhận. Thế nên tôi giao rượu cho anh ta xem như trả trước.

“Gần đây có kẻ lạ mặt nào mới đến khu phố không?”

“Mới toanh thì chắc chỉ cỡ chị gái đi theo cậu thôi. Sau đó thì chả thấy ai sất.”

“Anh biết cả Lacra à. Mà cô ấy thì bỏ qua đi, tôi biết rõ gốc gác cô ta rồi. Ngoài ra còn có biến đổi gì không?”

“Chẳng có, vẫn như mọi lúc thôi. Đối với tôi thì có cậu đi đưa rượu là biến đổi lớn nhất rồi đấy.”

Gazen vừa đưa chai rượu lên miệng vừa cười. Do tính cách cau có nên anh ta khá là khó gần với đám người vô gia cư khác, nhưng nếu không sai lầm trong tiếp xúc thì anh ta cũng không phải tệ lắm.

Tuy vậy, vì Gazen không phải con cờ có thể tuỳ tiện sai sử nên cũng khó mà đối xử với anh ta.

“Gazen, có khả năng là gần đây sẽ xuất hiện nhân vật nguy hiểm lẻn vào trong thành phố này.”

“Tôi có thấy tên nào đâu.”

“Nhưng mà khu phố buổi đêm sẽ trở nên nguy hiểm hơn nhiều. Anh có thể tự hạn chế việc lang thang buổi tối được không?”

“Hở? Cậu nghĩ mình là ai hả?”

“Đừng có nói vậy chứ. Gazen là nguồn cung cấp thông tin vô cùng có ích. Tôi chỉ không muốn anh khinh suất gặp phải nguy cơ mà thôi.”

“Tôi đi dạo buổi tối cũng vì có thứ mình cần. Nếu không có thì tôi sẽ chết đói mất.”

Tôi ném một đồng tiền vàng cho Gazen.

“Cái gì đây?”

“Chỉ một thời gian ngắn thôi, anh hãy cố chỉ hoạt động vào ban ngày nhé.”

“…Chậc, đúng là tên lạ đời.”

Dù tỏ thái độ khó chịu nhưng Gazen vẫn bỏ đồng tiền vàng vào túi.

“Tôi sẽ nghe cậu cho đến khi tiêu hết số tiền này.”

“Xin lỗi vì khiến anh không thoải mái. Tôi sẽ lại mang rượu ngon đến cho.”

Nói xong, tôi tạm biệt Gazen. Trong thành phố này, anh ta là tồn tại giống như không khí vậy.

Không ai cần đến, bản thân cũng không cần ai. Chính vì vậy mà anh ta mới từ từ tích trữ những thông tin sống động mà bản thân tận mắt nhìn thấy.

Nên nếu Gazen nói không thấy thì hẳn những người khác cũng như vậy.

Tuy nhiên, liệu Yugura có thật sự chỉ gửi Lacra đến và không bày trò khác không? Hiển nhiên là không rồi. Lacra chỉ là con mồi, cho dù có chọn người sai lầm đi nữa thì có lẽ điều đó vẫn là thật. Tôi cần phải moi thêm thông tin từ Lacra mới được.

Lúc trời tối hẳn, tôi được giới thiệu đến căn phòng đặc thù trong lâu đài cùng với Marito. Mục đích không cần phải nói thêm, đó là giải mã quyển sách.

Theo thông tin từ Lacra thì quyển sách có bao hàm ma lực. Nếu lỡ bị ma lực đó dính vào người thì kết giới đang triển khai trong thành phố sẽ phản ứng với tôi mất. Cho nên đây là căn phòng được thiết lập để phòng ngừa chuyện đó.

Tiện thể, chúng tôi cũng thay cả trang phục, thậm chí đến găng tay đặc chế cũng được mang vào. Cảm giác cứ như bản thân trở thành quan giám định vậy.

Trong phòng gồm có Marito và Sir Ragdo.

“Được rồi, đừng có căng thẳng như vậy. Cái này đọc xong chắc không bị nguyền rủa gì đâu nhỉ.”

“Tuy không đọc được chữ, nhưng ta đã lướt qua một lần. Mà gần đây, ta ngược lại còn cảm thấy khoẻ hơn nữa ấy chứ.”

“Đúng là có cảm giác dạo này anh càng ngày càng hoạt bát đấy.”

“Bởi vì mỗi ngày đều là niềm vui cả.”

“Cho dù có đang ôm cái vấn đề này bên người à?”

Phù, có sợ hãi đến mấy đi nữa cũng không còn cách. Nhanh nghiên cứu quyển sách nào.

Tôi đọc lại tiêu đề “Ghi chép điều tra về mẫu số 4 [Thương Ma Vương]”.

Chỉ với tiêu đề, tôi cũng có thể dự đoán đại khái nội dung của nó là gì. Liệu sẽ có thêm thông tin nào nữa? “Cơ mà có nên đọc thành tiếng không?”

“Đúng vậy. Không phải ta không tin tưởng cậu, chỉ là không phải không có khả năng cậu quá sợ nội dung mà từ bỏ việc hợp tác.”

“Nhờ vậy mà tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, sau đó đừng có phàn nàn gì đấy.”

Rồi tôi mở quyển sách ra, văn tự được viết chính xác là tiếng Nhật. Nhưng mà cách viết có hơi cũ một chút.

“Khó đọc thật đấy… Đây là chữ thời đại Taishou à?”

“Taishou?”

“Là văn tự khoảng hơn một trăm năm trước. Ma Vương tồn tại ở đây từ khi nào ấy nhỉ?”

“Chắc là khoảng 500 năm về trước.”

Hừm, tự dưng độ tin cậy của quyển sách này giảm mạnh rồi đấy. Dù vậy, có khả năng thế giới “bên này” và thế giới này có dòng chảy thời gian khác nhau không chừng.

Ngay từ thời điểm dịch chuyển đến thế giới khác thì mấy cái thường thức đã chết thẳng cẳng rồi. Đầu óc cần phải suy nghĩ linh động hơn.

Trước tiên là đọc nội dung, sau đó dùng nó đối chiếu với lịch sử nào.

“Không phải là không đọc được, nhưng tôi chỉ đọc những phần mình đọc được thôi đấy.”

Và như thế, buổi tiệc giải mã nguy hiểm bậc nhất trong đời đã bắt đầu.

-------------------------------------------------------------------

“Lacra đã nói chuyện quyển sách với dự bị Thượng Thư rồi sao…”

Nghe báo cáo từ Ukka, ta vô thức ôm lấy đầu.

“Không… không sao cả đâu! Trong bản báo cáo thì họ đang có mối quan hệ rất thân thiết nên việc bịt miệng___”

“Nếu đã cầu cạnh giúp đỡ từ một vị quan của nước khác thì nên giải thích tình huống với nước đó chứ! Ông muốn gây ra vấn đề ngoại giao luôn à!?”

Chuyện quyển sách liên quan thuật Tử Linh bị Methys phong ấn vốn dĩ cần phải giấu diếm. Nếu là thông tin liên quan đến Cấm Kị thì những kẻ thèm muốn sẽ xuất hiện. Bởi vì đó là bản tính con người.

Tuy nhiên, ám bộ Methys là Docora lại trộm một quyển sách và mang ra nước ngoài. Nếu có thể bí mật thu hồi thì sẽ không có gì lớn. Nhưng khi đã gây ra sơ suất như thế thì việc sẵn sàng gánh lấy thương tổn tương ứng cũng là điều đương nhiên.

Ta sẽ công khai nguồn gốc quyển sách với Turize và yêu cầu giúp đỡ điều tra. Việc bí mật hành động từ trước đến giờ đều là sự thật. Tuy không thể tránh khỏi bị nước khác chê trách, nhưng đành phải chịu vậy.

Ngay từ ban đầu, các nước khác không thể không nghĩ đến chuyện Yugura giáo vì muốn phòng ngừa mà che đậy tri thức liên quan đến Cấm Kị.

Điểm cần phải suy xét hiện tại chính là việc tự mình phơi bày hay là bị vạch trần bởi kẻ khác. Hiển nhiên không cần phải tốn công suy nghĩ lựa chọn nào sẽ gây ảnh hưởng xấu đến quan hệ ngoại giao với nước khác.

“Đủ rồi. Tuy thế này đã quá chậm, nhưng hãy liên lạc với Quốc vương Turize đi.”

“Nh-nhưng mà…”

“Đây không còn là vấn đề chỉ để giải toả hiềm nghi với Maya ở Turize nữa rồi. Với trách nhiệm của người đã gửi Lacra đi, ông phải báo cáo mà không giấu diếm điều gì cho Turize, hiểu chưa!?”

“Vâ-vâng!”

“Nếu chuyện có vẻ trở nên phức tạp thì liên lạc ngay đi. Lúc đó thì ta sẽ tự mình hướng đến Turize.”

“Không thể nào, Đức Giáo Hoàng không cần__”

“Nếu ông cảm thấy thế thì đi mà làm cho gọn!”

Ukka luống cuống phóng đi. Thiệt tình, nếu biết nghĩ cho ta thì thật muốn ông xoay sở tốt hơn đấy.

Turize hiện tại chỉ mới trải qua một thời gian ngắn kể từ khi chuyển giao cho vị minh quân trẻ tuổi. Ta cũng từng nghe về tài năng trị vì của ngài ấy.

Nếu bên đây thành tâm thật ý đối mặt thì hẳn sẽ có thể giữ vững quan hệ tốt đẹp này.

Nhưng đó vẫn là vị vua trẻ tuổi. Lỡ mà khiến ngài ấy mang lòng cảnh giác thì có khả năng họ sẽ mài giũa nanh vuốt hướng về bên này.

“Cho dù không có chuyện lần này, có lẽ mình vẫn nên viếng thăm Turize một lần…”

Hình như Turize có rất nhiều loại rau thơm cùng các món ăn với hương vị phong phú. Mình phải chuẩn bị thêm cả kế hoạch du lịch mới được.

-------------------------------------------------------------------

Tôi hổn hển chạy đi chuẩn bị cho việc liên lạc với Turize.

Vì suy nghĩ quá nhiều về chuyện qua mặt Maya nên tôi đã khiến lập trường của Yugura giáo… không, là lập trường của Giáo Hoàng trở nên nguy cấp. Phải nhanh chóng cứu vãn vụ việc mới được!

“Trước tiên là bảo Lacra giải thích tình hình với vua Turize, sau đó đề nghị hợp tác... A, đám người ám bộ bị gửi qua đó mất tiêu rồi!”

Phải nhanh liên lạc… liên lạc…

“Ủa? Nhắc mới nhớ, mình đã gửi ai đi ấy nhỉ?”

“Ukka-sama, có chuyện gì vậy ạ?”

“Ồ, là cậu à! Thật ra chuyện đang rất là rắc rối đó!”

Tôi giải thích mọi chuyện.

“Ra là vậy. Vậy thì ngài cần phải nhanh chóng liên lạc với Lacra rồi.”

“Phải vậy rồi! Và cả mấy người ám bộ___”

“Xin ngài hãy chờ đã. Chắc hẳn Lacra sẽ không biết đến sự tồn tại của đám người ám bộ. Tôi nghĩ rằng ngài không cần thiết phải nói về chuyện đó.”

“Nhưng mà…”

“Lacra là Giám Mục của Yugura giáo, dù không tốt khi che giấu mục đích thật sự, nhưng trên lập trường thì cô ấy không thành vấn đề. Song, nếu là chuyện về ám bộ thì lại khác. Cho dù có công khai thì nó cũng sẽ trở thành vấn đề lớn.”

“Chuyện đó… cũng phải…”

“Xin ngài hãy yên tâm, các ám bộ hiện tại đều đang ẩn nấp. Tôi sẽ liên lạc và bảo bọn họ rút lui. Xin Ukka-sama hãy cứ chuyên tâm vào việc chỉ thị cho Lacra.”

“V-vậy à, thế thì nhờ cậu đấy!”

Thế thì chắc sẽ không còn vấn đề rồi. Ấy chết, mình quên mất chuyện quan trọng.

“Tiện thể thì cậu đã gửi những người nào đến Turize___”

Sau khi quay lại thì nơi đó đã không còn ai nữa.

“…Hửm, chuyện gì ấy nhỉ? À không, đây không phải lúc thừ người ra như vậy! Phải nhanh nói lại với Lacra thôi!”

-------------------------------------------------------------------

Giải mã quyển sách thật khó khăn. Dù đúng là khó đọc, nhưng chủ yếu vẫn do Marito và Sir Ragdo cứ chốc chốc bảo ngừng khi nghe nội dung của nó.

Đúng là nội dung quyển sách đầy vấn đề đến mức như vậy. Thực tế, cả bọn đều đang ôm đầu khổ sở trong phòng.

“Hai người có nghĩ Methys biết nội dung quyển sách này không?”

“Hừm, ta nghĩ khả năng cao là họ chỉ nắm giữ tài liệu về thuật Tử Linh thôi. Nếu như nội dung quyển sách là sự thật và Yugura giáo biết được chúng, vậy thì họ nhất định sẽ dùng toàn lực để cướp nó về.”

Đúng là thế, đây không phải trường hợp có thể gửi một kẻ ngu ngơ như Lacra. Họ có lẽ sẽ phái đi người có chức vụ ngang hoặc cao hơn cả Maya-san.

Quyển sách này có đầy đủ giá trị để thu hồi, cho dù có phải bộc lộ sự thật rằng họ đang che giấu Cấm Kị mang tên thuật Tử Linh.

“Trong lúc tiếp tục giải mã, Marito cũng nên suy nghĩ chuyện về sau đi.”

“Không cần cậu bảo, ta cũng biết mình nên làm như vậy. Thành thật mà nói thì ta nghĩ cứ tỏ vẻ như không biết gì mà trả về thì có khi sẽ nhanh hơn ấy chứ.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng nghĩ vậy đấy.”

“Hai người, chuyện đó không được đâu…”

Cả ba cùng thở dài. Dù không muốn đọc quyển sách này nữa, nhưng nó toàn những thông tin không được phép để ai biết được. Mà quyển sách vẫn còn từng này số trang nữa.

“Chúng ta còn phải nhét vào đầu bao nhiêu thông tin có thể gây nguy hiểm đến cuộc đời mới xong chứ…”

Chán chường lật từng trang giấy còn lại. Những dòng văn tự xếp thành hàng chảy xuôi vào tầm mắt. Đây là những thứ mà sau này sẽ còn tiếp tục được nhét vào trong đầu.

Thở một hơi đầy khổ não. Và chúng tôi đã đi đến trang cuối cùng… Cái gì đây?

Thứ được viết ở đây chỉ là một lời bạt đơn giản. Không phải nội dung phức tạp, chúng đều là những thông tin dễ hiểu không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng chính đoạn văn mà chỉ cần liếc qua liền hiểu đó mới là vấn đề.

“Marito, không phải ‘khả năng cao là Yugura giáo không biết chuyện này’. Mà là họ tuyệt đối không biết.”

“Làm sao vậy? Cậu tìm ra được gì à?”

“Ừ, nếu mà biết chuyện này thì họ đã đốt quyển sách này từ lâu rồi.”

Sau khi chia sẻ thông tin, biểu cảm hai người kia liền cứng lại.

“Chờ chút đã. Ta không muốn nghe cái thông tin đó!”

“Tôi cũng có muốn biết đâu! Giờ phải làm sao đây!”

“Hai người bình tĩnh đi đã…”

“Sir Ragdo, không phải ông đang run như ngựa non mới sinh sao!? Lần đầu tiên trong đời ta thấy ông run đến thế như vậy đó!?”

Đối với sự thật khó có thể tin được, cả ba người hiền vương, hiệp sĩ mạnh nhất và kẻ đến từ dị giới đều hoảng loạn một cách khó coi.

Sau đó, chúng tôi tạm thời đóng quyển sách lại và quay về phòng làm việc của Marito.

“Bệ hạ, quyển sách, thần không muốn bỏ vào túi đâu.”

“Chịu đựng đi. Chỉ việc ở bên cạnh người giữ quyển sách này thì ta đã cảm thấy không ổn rồi.”

“Bệ hạ, sao ngài lại nỡ nói vậy.”

“Nhưng mà chuyện này cứ làm như không biết thì chẳng phải thế giới sẽ tốt đẹp hơn sao?”

“Ừ thì đúng là vậy… nhưng nếu như vậy thì chuyện về Ma Vương sẽ… Đúng rồi! Ta sẽ xem như chỉ một mình cậu tự giải mã rồi đưa cậu qua thảo luận với người đứng đầu Yugura giáo!”

“Chết thiệt đó!?”

“Ta còn có nghĩa vụ phải gánh vác tương lai của con dân Turize nữa…”

“Bệ hạ thật anh minh.”

“Tôi khai mấy người ra liền đó!?”

Vì có vẻ sắp lên tăng xông lần nữa nên tôi nhấp một ngụm trà để bình tĩnh lại.

“Nhưng đây không phải vấn đề có thể bỏ mặc như vậy.”

“Nếu nội dung quyển sách là đúng thì chuyện này sẽ vô cùng tệ đấy.”

“Được rồi, vấn đề này thì cứ thì cứ hoãn lại đã. Trước hết, chúng ta nên hoàn thành việc giải mã quyển sách.”

“À ừ… cũng đúng.”

Có thể ở đâu đó trên quyển sách sẽ có dòng “Nội dung quyển sách này là hư cấu, không liên quan đến cá nhân hay đoàn thể thực tế nào.” không chừng. Nhưng nếu không có thì những tri thức đau khổ sẽ chỉ tăng lên mà thôi.

Bây giờ… cho dù có trốn tránh hiện thực về vấn đề liên quan đến độ trọng yếu của nội dung thì vẫn còn một vấn đề khác.

“Marito, Turize có cái gì giống như ám bộ không?”

“Có, chính là những kẻ ta cho đi tìm kiếm nguồn gốc quyển sách. Nhưng vì an toàn của cậu nên ta không thể nói thông tin thành viên được.”

“Vậy thì tốt. Tôi có tự tin sẽ phun ra hết trước khi bị tra khảo đó.”

“Ừ thì… vào thời điểm biết nội dung quyển sách đã không còn cách nào rồi.”

“Có ma pháp gì khiến người ta quên đi không? Nếu có thì tôi xin.”

“Đúng nó rồi, Sir Ragdo!”

“Đây là vấn đề không thể bỏ mặc được. Xin hãy chấp nhận đi, bệ hạ. Cậu ấy hẳn là cũng sẽ chết cùng với ngài mà.”

“Là vậy đấy. Chúng ta cùng nhau chết nào, bạn thân.”

“Xin phép được tuyệt giao.”

Quả nhiên là khi nói đến chủ đề quyển sách này thì không còn giữ được bình tĩnh nữa. Tạm thời quay lại chủ đề chính đã.

“Tôi chỉ muốn biết ám bộ là tồn tại như thế nào thôi. Họ có thể làm gì, sẽ hành động dựa trên suy nghĩ thế nào. Tôi muốn lý giải những chuyện đó.”

“Ta hiểu lý do cậu muốn làm vậy. Nhưng những chuyện như thế thì ta nghĩ cứ giao cho Turize là được rồi…”

“Tôi không có thần kinh vững tới mức đi tin hoàn toàn một tên vừa bảo mình cùng chết chung đâu.”

“Ừm, dự phòng cũng không phải chuyện xấu. Được rồi, vậy thì ta sẽ giới thiệu một người ám bộ cho cậu.”

“Thế thì tốt quá, khi nào tôi có thể gặp được?”

“Kẻ đó đang ở sau lưng cậu đấy.”

Bỗng một bàn tay đặt lên trên vai tôi từ sau lưng.

“____!?”

Thanh âm giống như bị nghẹn. Trên vai tôi đang đặt một bàn tay đeo găng.

Khi tôi luống cuống định quay đầu lại thì Marito ngăn cản.

“A, không được quay đầu. Cậu nên cật lực không biết về thân thế của anh ta thì hơn.”

“V-vậy à. Nhưng mà ít nhất cũng phải cho tôi chuẩn bị tinh thần đã, cứ tưởng chết tới nơi rồi.”

“Thật lòng xin lỗi cậu.”

Thanh âm phát ra phía sau lưng. Tôi không thể phán đoán được giọng nói đó là trầm hay bổng, nam hay nữ. Nhưng nếu được gọi là “anh ta” thì chắc hẳn là nam rồi…

“Xin thứ lỗi vì chậm trễ trong việc chào hỏi. Tôi là người làm hộ vệ___ hay đại loại như vậy, cho bệ hạ.”

“Với lời chào vừa rồi thì tôi lại thấy thân thiết hơn rồi đấy.”

“Xin cảm ơn cậu. Nếu có chuyện gì muốn hỏi thì tôi sẽ trả lời trong phạm vi có thể.”

“Tuy hỏi một câu này trước khi bắt đầu hỏi đáp có hơi kì, nhưng bình thường anh luôn làm hộ vệ Marito ư?”

“Đúng vậy, thông thường thì tôi dùng ma pháp che giấu cơ thể và túc trực bảo vệ bệ hạ.”

“Cũng không nói quá khi bảo anh ta là người có thực lực mạnh nhất tại Turize. Thật sự rất là an tâm.”

“Vâng, bệ hạ không hề nói quá đâu. Bỏi vì tôi là người mạnh nhất.”

“Anh tự tin thật đấy. Vậy mà khi tham gia ám bộ lại không bị biết tên tuổi sao… Chẳng lẽ là kiểu trong quá khứ có nguyện vọng nên giả hy sinh rồi bí mật tham gia?”

“Quả nhiên là người sẽ làm bạn cùng bệ hạ suốt một đời, cậu thật sáng suốt.”

“Ơ không? Không có đâu nhé?”

“Tôi đã luôn ở bên quan sát kể từ lần đầu cậu trò chuyện cùng bệ hạ. Cậu là người có thể tin tưởng. Tuy ban đầu, tôi đã lo lắng rằng có nên chém chết khi cậu muốn khiến bệ hạ bất ngờ, nhưng thật may là tôi đã suýt soát nhịn được.”

“Làm ơn đừng có thản nhiên nói mấy chuyện đáng sợ vậy được không?”

Tôi hoàn toàn không rõ anh chàng ám bộ này đang nói thật hay đùa nữa.

“Che giấu cơ thể bằng ma pháp thì có bị ảnh hưởng bởi Phong Ma Thạch không? Tôi thấy chúng khá nhiều trong lâu đài này đấy.”

“Vâng, ma pháp che giấu sẽ bị giải trừ bởi Phong Ma Thạch. Nhưng tôi có thể cảm nhận được ma lực nhiễm Phong Ma Thạch nên về cơ bản đều sẽ né tránh được.”

“Ra là vậy. Chỉ cần không có chuyện gì lớn thì sẽ không sao hết à.”

“Trong trường hợp bị lộ diện, tôi phải giết tất cả những kẻ ở đó nên vất vả lắm.”

“Cố lên nhé. Và đừng có ló cái mặt ra một lần nào đấy.”

“Tôi có tự tin về khuôn mặt của mình lắm đó? Cho dù là nam giới cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng tôi không muốn chết… Cơ mà chẳng lẽ lúc giải mã quyển sách hồi nãy cũng có mặt anh ở đó ư?”

“Vâng, vì không thể hoàn toàn tiếp nhận sự thật chấn động nên tôi đã mấy lần suýt nữa vung kiếm chém chết cậu rồi.”

“Khá khen khi anh đã chịu đựng được, nhưng dừng cái việc giết người để trốn tránh sự thật đi nhé?”

Rồi cứ thế chúng tôi đi vào thời gian hỏi đáp. Anh ta giải thích cho tôi những điều tâm đắc và có thể làm được của ám bộ. Hừm hừm, rất đáng học hỏi.

Vì dạo gần đây toàn tiếp xúc với đám người chân thật như Illias, Ulffe hay Lacra nên tôi đã dần quên đi. Nhưng lúc này, cái cảm giác hoài niệm ấy lại dần quay về.

___A, mạch suy nghĩ giống với lúc dồn ép Docora đang dần sống lại.

“Cậu không nên đi về với khuôn mặt đó đâu đấy?”

Lúc đang suy nghĩ về chuyện sau này thì Marito nghiêm mặt nói với tôi.

“Hửm? Mặt tôi có gì lạ à?”

“Ừm, chủ yếu là mắt dần đục lại. Đám người Sir Ratzel mà thấy sẽ lo lắm đó?”

“Tới mức như vậy à?”

“Tới mức như vậy đấy.”

“Cậu muốn dùng gương không?”

“Ừ, cảm ơn n__ trời má!?”

Trong một chốc, tôi gần như đã thấy được khuôn mặt của anh chàng ám bộ qua tấm gương. Mà tên này còn vừa nhỏ giọng “Ấy chết.” nữa chứ!?

“A, tôi sơ ý, xin lỗi cậu nhé.”

“Nghĩ giùm cho người chết vì cái sơ ý đó đi! Cơ mà biến dùm cái đi!”

“Cậu nói chuyện thô lỗ quá... Tự dưng muốn khóc ghê.”

“Ẩn mình bằng ma pháp dùm!”

Một lần nữa nhìn vào gương. Mình cũng đâu có thay… hừm.

“Cũng phải. Thế thì tán dóc một chút rồi về vậy.”

“Tôi nghĩ vậy là chính xác. Cậu có muốn lắng nghe truyện cười xịn sò của tôi không?”

“Để lần tới đi.”

“Buồn cười đến chết luôn đó?”

“Anh muốn giết tôi đến thế à!?”

Tuy hay bày trò, nhưng anh chàng ám bộ này là hàng thật giá thật. Nếu đúng như lời đã nói thì anh ta còn mạnh hơn cả Illias.

Thật kỳ lạ khi quen biết với người mạnh nhất Turize trong tình huống này.

Dù thế, tôi không có hứng tiếp xúc với một trái bom di động. Cố kết thúc quan hệ trong lần này thôi.

“Nhưng lúc ấy, tôi không ngờ rằng mình và tên oan gia này vẫn tiếp tục liên quan với nhau.”

“Đọc được suy nghĩ luôn cơ đấy!?”

“Nó lộ hết trên mặt cậu kìa. Khuôn mặt cậu dễ đoán thật đấy.”

“Ra là thế___ mà đừng có giải trừ ma pháp rồi đứng trước mặt tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện