Hang động dẫn đến khu rừng tồn tại ngôi làng tộc Hắc Lang là nơi mà Thượng Thư-sama và thương nhân Ban-san đã tìm thấy.

Người truyền tin và đội điều tra có vẻ đã thông qua nơi này để rời khỏi ngọn núi.

Nhưng khi tôi thử sử dụng ma pháp Tìm Kiếm hay Thanh Tẩy thì hằng hà sa số Ác ma lại lúc nhúc chui ra từ trong mấy cái bóng của hang động.

Vì chúng không có trang bị đàng hoàng nên tôi có thể vận dụng ma pháp kết giới để cắt gọn một đường, nhưng chúng vẫn cứ tiếp tục chui ra không ngừng.

Trong phần lớn trường hợp thì xác chết của Ác ma sẽ hoá thành ma lực và tan biến, nhưng nguồn ma lực đó cũng sẽ trở thành thức ăn cho các Ác ma mới. Nếu cứ tiếp diễn như thế thì đám Ác ma còn lại sẽ có khả năng trưởng thành mạnh hơn.

Kế sách phòng ngừa thường là thanh tẩy ma lực định kỳ bằng ma pháp, thế thì lượng ma lực đó sẽ không trở thành thức ăn cho bọn chúng mà tan biến.

Chỉ là ma pháp Thanh Tẩy lại tiêu tốn ma lực nhiều hơn hẳn các ma pháp khác. Ngoài những ma vật loại mạnh ra thì tôi không muốn dùng nó lắm.

Đội giáo sĩ mà Maya-sama lãnh đạo thì có thể thoải mái tấn công đám Ác ma, nhưng mọi người đều có giới hạn thể lực và ma lực.

Mỗi Maya-sama là còn vượt bậc, chứ mấy người khác thì khó mà chiến đấu liên tục trong hơn một tiếng.

Hơn nữa, năng lực cơ thể của các giáo sĩ cũng không hề cao, ngoại trừ Maya-sama ra.

Hiện tại, phương pháp thích hợp nhất chính là giao trách nhiệm bảo vệ xung quanh cho các vị thuộc đội Leanor, còn các giáo sĩ sẽ tiến hành càn quét tầm xa bằng ma pháp.

Lúc này thì chắc Thượng Thư-sama đang tòm tem với Tử Ma Vương nhỉ. Ghen tị quá đi.

So với chiến đấu thì tôi cũng muốn đi mua sắm, muốn ăn ngon uống rượu với Thượng Thư-sama cơ…

A, nhưng mà bây giờ thì Ekdoic-san đang là hộ vệ nhỉ? Người đó thì bản thân có hơi ngại.

Kiểu như xét về lập trường thì khó chống lại ấy.

Thượng Thư-sama thì cũng giống như vậy, nhưng rốt cuộc thì anh ấy cũng chẳng cưỡng ép tôi làm gì nên ở bên cạnh anh ấy rất thoải mái.

“Mệt… mệt quá đi…”

Lờ đờ đi vào một chiếc lều, tôi đặt mông ngồi lên tấm chăn đệm được trải ra.

Mặc dù đã liên tục càn quét kha khá Ác ma suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng tôi vẫn chưa thể nhìn ra giới hạn số lượng của chúng.

Cứ thế này thì sẽ vượt qua tổng số lượng Ác ma mà tôi từng tiêu diệt từ trước đến nay mất.

“Mọi người vất vả rồi. Đội Leanor hiện đang dựng trại gần đó nên hãy qua bên đấy nghỉ đi.”

Maya-sama cũng chiến đấu cùng khoảng thời gian với tôi và nhất định đang rất mệt mỏi, thế mà cô ấy vẫn còn hoạt bát làm việc. Tôi không thể nào bắt chước cô ấy được.

Sau khi ngồi thư thả một lát thì Sir Leanor đi vào lều.

“Vô cùng biết ơn vì sự vất vả của cô, chúng tôi sẽ chuẩn bị nước và lương thực. Nếu cần thiết thì cô hãy bổ sung.”

“Cảm ơn ông, Sir Leanor. Nhưng mà công việc này vất vả thật đó… Tôi cũng muốn về hậu phương để hỗ trợ cơ…”

“Đừng có mà càu nhàu. Chỉ đơn thuần tính tốc độ xử lý Ác ma thì cô là số một ở đây rồi.”

“Maya-dono, cô cũng đừng trách móc cô ấy như vậy. Trên chiến trường khốc liệt thế này mà phải để những người phụ nữ phải đứng ở tuyến đầu đã khiến chúng tôi vô cùng mất mặt rồi.”

Sir Leanor là một người đại biểu cho những hiệp sĩ ghen ghét Illias-san. Theo Thượng Thư-sama nói thì ông ấy chỉ là một người nghiêm túc cổ hủ, luôn tôn thờ phong tục xưa cũ của Turize và chỉ muốn phụ nữ phải hành động cho ra dáng phụ nữ.

Bản thân tôi thì lại hoan nghênh cách đối xử này nên ngược lại còn có hảo ý với ông ấy nữa.

“Maya-sama, đã có câu trả lời từ Thượng Thư-sama chưa?”

“Có đó, cậu ta bảo rằng đừng cố chấp đi tiêu diệt chúng mà hãy ưu tiên việc đừng để mình gặp nạn mà tìm hiểu hướng hành động của Ác ma. Ngoài ra thì cậu ta còn bảo Lacra chắc là đã nhìn ra một chút quy luật rồi.”

“Quy luật sao… Mà, cũng có một chút.”

Tôi cung cấp những thông tin biết được từ việc chiến đấu với Ác ma cho hai người họ. Nếu cái này có thể giúp bản thân khoẻ hơn thì tốt…

Điều kiện để bọn chúng tấn công chính là dùng biện pháp gì đó đụng đến chúng trong hang động, hoặc là có ý định quay trở về từ bên kia.

Đặc biệt hơn là Ác ma trong trường hợp sau sẽ hành động rất kịch liệt. Nếu tiến lên một cách nửa vời thì chỉ có thể chạy trốn trở lại ngôi làng tộc Hắc lang mà thôi.

Tiếp theo là việc bọn chúng không được chỉ huy. Có vẻ do không có Ác ma trung thượng cấp nên tôi chẳng cảm nhận được trật tự trong cách tấn công của chúng.

Chúng chỉ dốc sức tấn công và áp đảo bằng số lượng, tình huống này hoàn toàn không xảy ra tại Ma Giới Methys.

Nếu chỉ toàn Ác ma cấp thấp thì thường sẽ có những cá thể chạy trốn ngay sau khi đồng loại xung quanh bị giết ngay lập tức, nhưng lần này lại không hề xuất hiện một con nào như vậy.

Điều này giống với dấu hiệu của việc chúng đã được kẻ có cấp bậc cao hơn ra lệnh, nhưng dường như kẻ đó lại không ở đây nên chúng không được thống lĩnh.

Đáp án có thể rút ra từ chuyện này chính là một ai đó đã hạ lệnh cho vô số ác ma nơi đây.

Hơn hết là chuyện đám Ác ma vốn chỉ xem con người là thức ăn lại không mang chút sát ý nào với bên này, đó là điều khó xử nhất.

“Có lẽ chúng chỉ được ra lệnh như [Đuổi những kẻ can thiệp] rồi [Không ngăn kẻ vào, nhưng không được để kẻ bên trong ra ngoài]. Tại vì tôi chẳng cảm nhận được bao nhiêu sát ý từ chúng cả.”

“…Hẳn rồi, tôi cũng có phân tích gần như vậy. Thế cô có phương án gì hay ho không?”

“Với số lượng như thế thì chúng ta chẳng thể làm gì được cả. Do các vị hiệp sĩ thường xuyên rèn luyện nên chỉ cần chú ý thì sẽ không có người bị thương… Nhưng đó chỉ là trong lúc bọn chúng vẫn ngoan ngoãn ở bên trong hang động. Nếu mệnh lệnh cho chúng lại thay đổi giữa chừng thì trường hợp tệ nhất là chúng ta buộc phải rút lui.”

Bọn Ác ma hiện tại đang rất thụ động. Chúng là những con thú vô tri chỉ biết trung thành tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Tôi không nghĩ người chủ nhân đó sẽ không hành động gì cho đến khi chúng tôi diệt trừ hoàn toàn bọn chúng.

Vốn những người thuộc ngôi làng tộc Hắc Lang có thể tự cung tự cấp, cho dù có kéo dài thời gian thì tôi không cho rằng sẽ có ảnh hưởng gì đến mạng người trong đó. Nhưng bất an vẫn chính là bất an.

Họ là những người đã ngược đãi Ulffe-chan như một đứa trẻ xui xẻo chỉ vì màu tóc trắng, việc đường ra vào bị Ác ma ngăn chặn chắc cũng do họ đã bắt được vận rủi gì đó không chừng.

Những lúc thế này thì Thượng Thư-sama sẽ nghĩ ra nhiều điều hay ho hơn. Quả nhiên là vẫn nên trông cậy vào anh ấy.

“Chỉ còn cách chờ chỉ thị từ Thượng Thư-sama hoặc bệ hạ thôi. Trong thời gian đó thì chúng ta cứ xử lý ma vật trong phạm vi có thể là được, mọi người nghĩ sao?”

“Ừm, bệ hạ và cậu ta sao… Đúng là như vậy thì tốt hơn.”

“Sir Leanor cũng được Thượng Thư-sama mua chuộc rồi ư?”

“Đương nhiên rồi, đó là người đàn ông được bệ hạ thừa nhận. Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn như tôi không nhìn nhận điều đó thì còn ra thể thống gì chứ.”

Nếu ông có thể chia một ít lòng khoan dung đó cho Illias-san thì hay biết mấy. Cơ mà bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này.

“Cậu nhóc vừa liên lạc thêm một lần. Cậu ấy nói với cô rằng tối nay sẽ gửi viện quân nên nhớ hợp tác với người ta.”

“Viện quân sao?”

“Đúng thế, chính là ta đấy Lacra Salf!”

“Híc!? Tới anh rồi sao!?”

Thứ vừa nhô ra khỏi bóng người chính là Ekdoic-san, đau tim quá đi.

Suýt nữa tôi đã lập tức phản kích rồi… thật nguy hiểm.

“Không có người khác sao? Nếu Gradna-san có thể tới thì tôi sẽ vững lòng hơn đó.”

“Sự tồn tại của Gradna vẫn chưa bị phát giác. Tuy hiện tại chỉ có Ác ma cấp thấp, nhưng người huynh đệ có ý kiến rằng ma vật cấp cao sẽ xuất hiện vào một lúc nào đó thôi.”

Về chuyện đó thì tôi rất đồng ý. Đã là nhân vật có thể chuẩn bị từng này Ác ma cấp thấp thì nhất định sẽ có thể sai sử cả Ác ma trung và thượng cấp.

Do chúng hoàn toàn không lộ diện nên đúng là phải cảnh giác với chúng.

“Hừm, hình như cậu là… hộ vệ của cậu ta nhỉ. Nếu có kẻ nào xuất hiện tại đây thì nhất định sẽ có người báo cho ta biết mới phải.”

“Tôi là Ekdoic. Việc lẻn vào nhân lúc các hiệp sĩ đang hướng sự chú ý đến Ác ma là điều rất dễ dàng.”

“Sao anh không vào một cách bình thường đi?”

E rằng người này nghĩ rằng hành động như thế này mới là ngầu.

Sir Leanor ngược lại còn bội phục nữa cơ, chuyện quái gì vậy? “Nhưng Ekdoic-san, với số lượng ma vật như thế thì chẳng thể làm gì đâu? Vừa hạ gục là bọn khác lại ngoi lên…”

“Bộ cô chỉ biết mỗi cách hạ ma vật như mọi khi thôi sao? Mà chắc vậy rồi. Thế thì để ta cho cô thấy kỹ năng của ta.”

Ekdoic-san lạnh nhạt sỉ vả tôi, nhưng nếu anh ta cố gắng thay tôi thì rất tốt.

Cứ để anh ta tuỳ ý hành động vậy.

Và thế là chúng tôi lại lần nữa đi vào hang động, bọn Ác ma hiện đang ẩn nấp không lộ chút hơi thở nào.

Cùng lắm là còn sót lại một vài vết tích chiến đấu mà thôi.

“Bọn chúng chỉ hiện ra bên trong hang động, nếu can thiệp hoặc quay về từ bên kia thì chúng sẽ xuất hiện phải không?”

“Tôi nghĩ là vậy đó.”

Ekdoic-san buông thõng hai tay, ngay sau đó là một đống xích rơi loảng xoảng tràn ra mặt đất.

Lúc nào cũng mang một đống như vậy mà anh không thấy nặng hả?

“Tức là chỉ cần không đụng vào chúng thì sẽ có thể vươn đến bên kia.”

Rồi anh ta điều khiển đầu sợi xích như những con rắn và cho chúng tiến vào trong cùng của hang động.

Có vẻ như anh ta gia tăng số lượng sợi xích ở tại nơi nó đi qua nên sợi xích không hề bị kéo dài mà cứ dần dần tiến tới.

Sau một lúc thì sợi xích ngừng chuyển động, có vẻ như nó đã ra khỏi mặt đối diện rồi.

“Với độ dài này thì có chút khó khăn… Nhưng hẳn là không vấn đề gì… Hây!”

Cùng với tiếng thét, tôi có thể biết được anh ta đang truyền rất nhiều ma lực vào trong nó.

Sợi xích rung lắc dữ dội và bắt đầu to lên nhanh trông thấy.

Vốn chỉ có độ dày như một sợi dây thừng mỏng, hiện tại thì nó đã lớn đến mức lấp đầy bên trong hang động.

Cái này có khi còn trói được cả rồng ấy chứ.

Nhưng dường như quá khổng lồ nên tôi bắt đầu nghe từng tiếng ken két vang vọng bên trong.

Đám Ác ma… vẫn không xuất hiện. Do không có can thiệp bằng vật lý nên hiển nhiên là chúng không hề phản ứng.

“Maya, truyền ma pháp Thanh Tẩy vào sợi xích này đi.”

“Hoá ra là vậy. Mấy người khác cũng giúp một tay đi!”

Maya-sama cùng các giáo sĩ khác dùng ma pháp Thanh Tẩy lên sợi xích. Ngay lập tức, nó bắt đầu toả ra ánh sáng trắng.

Khi luồng sáng đó toả ra khắp hang động thì đám Ác ma bị ảnh hưởng và lập tức hiện hình. Nhưng sợi xích được thanh tẩy đã lắp đầy không kẽ hở, chỉ cần chạm vào là đám Ác ma ngay tức khắc diệt vong mà không kịp gào thét.

Và hẳn là càng nhiều Ác ma xuất hiện, những tiếng động chói tai vang khắp hang động.

“Ma pháp Thanh Tẩy có nhiều cách sử dụng. Một là sử dụng trực tiếp lên ma vật loại Ác ma hoặc Tử Linh. Mặc dù phạm vi rất rộng, nhưng số lượng kẻ địch càng nhiều thì số lần sử dụng sẽ càng tăng, do đó nên lượng tiêu hao ma lực rất lớn. Thứ hai là phủ ma pháp Thanh Tẩy lên vũ khí và áo giáp, nhờ đó mà có thể ban cho chúng năng lực gia hộ thần thánh. Cách này có thể giúp vũ khí sở hữu đặc tính của ma pháp Thanh Tẩy và năng suất ma lực được tăng cao, nhưng nếu muốn phát huy được tác dụng thì cần phải tấn công, hiển nhiên là với số lượng địch nhân quá nhiều thì cũng gây gánh nặng lên cơ thể.”

“Cho nên anh mới làm thế này nhỉ?”

“Mặc dù tốn nhiều thời gian để cường hoá sợi xích ở mức độ này bằng ma pháp Thanh Tẩy, nhưng nó lại là cách hiệu quả nhất để dẫn dụ ma vật và thanh tẩy.”

Nghe giống hệt như cái câu thiêu thân lao đầu vào lửa mà Thượng Thư-sama nói nhỉ.

Ác ma phản ứng với sức mạnh Thanh Tẩy của sợi xích nên hiện hình, chạm vào sợi xích đang lấp đầy hang động và bị thanh tẩy.

Và chuyện đó đang diễn ra liên tục không ngừng.

“Được rồi, chỉ cần để mặc nó thì số lượng Ác ma cấp thấp sẽ liên tục giảm xuống. Việc thỉnh thoảng tiếp tục cung cấp ma pháp Thanh Tẩy thì cứ giao cho các giáo sĩ. Đối với Lacra Salf và các hiệp sĩ thì từ giờ mới là màn chính.”

“Màn chính là sao?”

“Nếu Ác ma diệt vong với tốc độ như thế thì việc kẻ đứng sau nhận ra chúng ta đã dùng kế sách hiệu quả nào đó là điều hiển nhiên. Tức là thế này đây.”

Ekdoic-san ngước nhìn lên trên, khi tôi cũng nhìn theo anh ta thì có cái gì đó rơi xuống từ trên bầu trời đêm cùng tiếng động ầm ĩ.

Các hiệp sĩ cũng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Thứ vừa rơi xuống chính là các Ác ma.

Có lẽ to hơn đám Ác ma trong hang động một chút, với cả tôi có chút cảm giác mơ hồ về lượng ma lực lúc ít lúc nhiều của chúng.

“Các Ác ma chờ sẵn bên ngoài hang động, thoạt nhìn thì chỉ toàn trung cấp___ Không, có một ít ma vật thượng cấp nữa. Quy mô khá ít, nhưng hãy sẵn sàng cho cuộc chiến đi!”

“Nhưng mà tôi chỉ toàn thấy một bầu trời đêm thôi…”

“Chỗ trống trải thì chính là sân khấu cho cô độc chiếm còn gì. Nào, đến lúc thể hiện rồi Lacra Salf!”

“Hức, dùng người ác quá đi…”

-------------------------------------------------------------------

Vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa nhìn lên trần nhà, đám Ác ma thuộc hạ cứ liên lạc tới tấp ở trong đầu.

Ác ma cấp thấp ẩn trong hang động đang biến mất với tốc độ nhanh chóng.

Những Ác ma thượng cấp hướng đến đó để xác nhận tình huống đã phát hiện một toán người đang thực hiện kế sách gì đó xung quanh hang động và bắt đầu giao chiến.

Quả nhiên là quốc gia hiệp sĩ Turize do hiền vương trị vì, chỉ trong một ngày đã đưa ra biện pháp ứng đối nhanh như vậy, khác hẳn với Quama.

So với chuyện đó thì bọn Ác ma thượng cấp lại quá bất cẩn khiến tôi ngao ngán không thể thở dài nổi. Vốn dĩ việc làm gì đó cho bọn chúng đã là hành vi vô dụng.

Thay vì thở dài thì đáng lẽ tôi nên nghĩ về anh ấy mới đúng.

Mặc dù không định trân trọng bọn chúng, nhưng quả nhiên là họ vẫn dồn ép đám Ác ma cấp thấp quá rồi.

Có lẽ nên để Ác ma thượng cấp giữ cửa sẽ hiệu quả hơn, dùng thứ rẻ tiền trước thì quả nhiên sẽ bị phản tác dụng.

Những báo cáo từ bọn chúng hiện lên danh sách kẻ nổi bật trong đầu tôi.

Hồng Hiệp Sĩ, một trong các đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn, Sir Leanor.

Nhóm hai nữ tu sĩ, từng có kinh nghiệm tiêu diệt Đại Ác Ma, Maya và Lacra.

Cùng với đó là một kẻ dùng xích bí ẩn… Tôi nhớ lại hộ vệ có tên Ekdo của anh ấy.

Khả năng cao là kẻ ấy. Người đàn ông đó luôn túc trực bên cạnh nhưng lại che giấu hiện diện để luôn ở ngoài nhận thức.

Tôi đánh giá cao anh ta vì là một hộ vệ ưu tú không chõ mũi vào thời gian bản thân ở cùng anh ấy, nhưng có lẽ tôi cũng nên đánh giá lại thực lực mạnh mẽ đó của anh ta.

Nếu vậy thì không chừng anh ấy cũng biết được hiện trạng rồi?

Để anh ấy lo lắng quá cũng không tốt, nhưng để người truyền tin quay về thì anh ấy sẽ không còn đến gặp tôi nữa.

Người nên ưu tiên là anh ấy.

“Hay là cứ giết quách tên truyền tin? Không được, kiểu gì thì cũng lại xuất hiện một người khác nữa?”

Không cần phải suy nghĩ đến phương pháp đột phá, chuyện mình cần làm chỉ là trì hoãn thời gian bằng tài nguyên bản thân đang sở hữu.

Tuy Ác ma cấp thấp giảm đi ít nhiều nhưng cũng không vấn đề. Hiện tại ở Quama và Methys vẫn đang tập trung số lượng không nhỏ.

“Quả nhiên là chỉ Ác ma thượng cấp vẫn không đủ nhỉ? Có chút trí tuệ nhưng chúng vẫn không thể lý giải được bản chất ấy chứ?”

Bọn chúng chỉ sở hữu trí tuệ ở mức tìm kiếm lợi ích, hẳn là vì muốn nịnh nọt nên chúng mới giao chiến. Nếu liên lạc với mình một tiếng thì chuyện sẽ chỉ kết thúc ở việc thay đổi mệnh lệnh đối với Ác ma cấp thấp mà thôi.

Ham muốn thăng tiến làm mờ mắt nên nhảy ra thách thức, rốt cuộc lại bị khổ chiến nên cầu cứu. Thật là một lũ khó chịu.

“Những tên ngu ngốc đã lộ diện thì cứ dốc sức mà chiến, còn lại thì tiếp tục chờ đợi đấy nhé? Ta sẽ ra mệnh lệnh khác cho đám Ác ma cấp thấp trong hang động thôi?”

Đến cấp độ có trí tuệ như Ác ma thượng cấp thì khi phát hiện mình đến tử kỳ là sẽ chạy trốn, cơ mà tôi đều đã sử dụng năng lực “Cám Dỗ” lên toàn bộ Ác ma thượng cấp.

Chỉ cần bản thân bảo đi chết thì bọn chúng sẽ vừa khóc lóc van xin tha mạng vừa liều chết lao vào quân địch.

Chắc là sẽ mất khoảng 10 con rồi. Cũng không phải là quá nhiều, nhưng như thế sẽ khiến Turize gia tăng cảnh giác.

Nơi này vừa có cuộc xao động về quyển sách của Thương. Nếu đã tồn tại kẻ thuộc hành tinh Yugura có thể đọc được nó thì hẳn là họ sẽ biết được sự thật về việc tái sinh của Ma Vương.

Một khi quân đoàn ma vật với Ác ma làm chủ thể tiềm nhập thì cũng không khó để những kẻ đó liên hệ đến việc Tử Ma Vương là bản thân đã tái sinh.

___A, nhắc mới nhớ, kẻ thuộc hành tinh Yugura đang ở đất nước này.

Mình lỡ quên mất tiêu. Bản thân cảm thấy hứng thú với kẻ đó nên mới đến đây, nhưng rốt cuộc lại tìm thấy đối tượng khiến mình thích thú hơn nữa.

“Mình có nên tìm kiếm hắn ta luôn không? Không, hiện giờ thì cứ để vậy đi nhỉ?”

Tôi muốn trân trọng khoảng thời gian bên cạnh anh ấy. Bản thân cũng nghĩ đến chuyện tìm kiếm kẻ đó cùng anh ấy, nhưng nếu cùng đi tìm một tên đàn ông khác thì có lẽ sẽ khiến anh ấy khó chịu.

Không chừng kẻ đó cũng sở hữu sức mạnh khổng lồ giống như Yugura, chỉ là ở thời điểm hiện tại thì kẻ đó chưa từng lộ diện trong lúc chiến đấu. Nếu chỉ sở hữu mỗi trí tuệ thì cũng không phải là mối đe doạ.

Không hẳn là tôi xem thường, nhưng về phương diện lãnh đạo thì nơi này đã có một hiền vương hữu dụng. Khả năng cao là tài năng của kẻ đó sẽ không khác biệt quá nhiều.

Có lẽ đến ngày mai thì bọn họ sẽ lại thực hiện đối sách mới. Cho dù không ngăn cản được người truyền tin trở về, chỉ cần mình để lộ ra sự hiện diện của Ác ma thì không phải họ sẽ không thể cho phép bọn tôi đi về phía ngôi làng sao?

Thế thì cần phải có Ác ma mạnh hơn nữa, mỗi Ác ma cấp thấp thì quá yếu rồi.

“Mình hành động thì sao nhỉ?”

Chỉ cần tôi đến đó, giải phóng hình dáng thật sự của các Ác ma và cho chúng chiến đấu thì tình hình cuộc chiến sẽ lập tức thay đổi… Bộ dạng bản thân thì chỉ cần mang mặt nạ Ác ma vào là đủ.

Nhưng thế thì thời gian nghiền ngẫm ký ức sau khi trải qua tháng ngày cùng anh ấy sẽ bị giảm đi.

Mình đã thiết lập Ác ma tại đó vì mong muốn có thêm thời gian bên anh ấy, vậy thì bản thân lãng phí thời gian đi đến đó chẳng phải là đã quên đi mục đích ban đầu sao.

Sử dụng năng lực Cám Dỗ thao túng cường giả tại đất nước này cũng sẽ có hiệu quả. Chỉ là tôi không muốn sử dụng nó trong khoảng thời gian ở cùng anh ấy.

Mặc dù tôi cũng đã nghĩ đến chuyện chỉ cần không trực tiếp sử dụng với anh ấy là được, nhưng một khi nút thắt được nới lỏng thì nó sẽ dần bị cởi ra.

Anh ấy đã nói rằng vì phụ thuộc vào năng lực nên tôi mới không thể tìm thấy giá trị trong những thứ đạt được.

Khi đã cảm nhận được giá trị trong khoảng thời gian ở cùng anh ấy thì tôi muốn tránh các hành động có nguy cơ đánh mất nó.

“Nếu là thế thì chỉ còn cách đưa ra thứ khác thôi nhỉ?”

Khả năng thống trị ma vật được Yugura ban tặng cho các Ma Vương, một trong những điểm đặc hữu của Ma Vương.

Đó là sức mạnh có thể tuỳ ý thống trị toàn bộ sinh vật được sinh ra tại thế giới bản thân.

Sức ảnh hưởng của năng lực này rất mạnh, nhưng nó lại tồn tại một khuyết điểm. Đó là những ma vật sở hữu lượng ma lực cao sẽ có thể thoát khỏi trói buộc.

Những kẻ tương ứng với điều đó chính các tồn tại sở hữu cái tên cho riêng mình, là những kẻ được xưng là Unique.

Tại Ma Giới Methys, những kẻ được gọi là Unique gồm các cá thể mang danh xưng Đại Ác Ma cùng với một số quái vật dị dạng.

Bọn chúng sở hữu suy nghĩ và bản ngã của riêng mình, nhưng vẫn không thay đổi chuyện chúng là bề tôi trung thành. Phần nhiều các Unique đều sẽ phục tùng Ma Vương.

Tuy nhiên, sau khi bị Yugura huỷ diệt cộng với việc ẩn thân tại Quama nên các Đại Ác Ma ngụ tại Ma Giới Methys đã được giải phóng khỏi sự thống trị của bản thân. Vì đang sở hữu trận doanh độc lập nên tôi cũng không nghĩ chúng sẽ dễ dàng hành động.

Tiến hoá thừa thãi và trở nên gian trá như con người. Nếu không sử dụng năng lực Cám Dỗ thì khó mà sai sử được chúng.

Vì yêu cầu đến một nơi đang tồn tại hai kẻ đã từng tiêu diệt Đại Ác Ma trong quá khứ nên chắc sẽ toàn là một lũ nhát chết đầy do dự rồi.

“…Nhưng chỉ vì vậy thì cũng đâu thể chống lại ta đâu nhỉ?”

Từ sau khi bị Yugura huỷ diệt và tái sinh, lần đầu tiên tôi ra lệnh cho những tồn tại vượt qua thượng cấp.

“Nào, ta chỉ gọi các ngươi ba lần thôi nhé? Hãy đến đây chỉ vì để biến thành quân cờ của ta nào?”

-------------------------------------------------------------------

“___Cảm giác này… Không lẽ chính là nó…!”

Một trong các Đại Ác Ma tồn tại trong Ma Giới Methys, Guggegderestaf.

Là Ác ma thượng cấp sống sót khi Tử Ma Vương bị huỷ diệt bởi anh hùng Yugura và trưởng thành đến tận bây giờ. Một trong các Ác ma cổ xưa nhất.

Mệnh lệnh của chủ nhân đã mấy trăm năm hắn chưa cảm nhận. Đây rõ ràng không phải ảo giác.

Vị Ma Vương đó đang triệu gọi bọn chúng.

Hắn đã cảm nhận được các Ác ma dưới quyền thực hiện những hành động dị thường, và bây giờ thì hắn rốt cuộc đã hiểu rõ.

Guggegderestaf đang suy nghĩ. Tuy cảm nhận được sức trói buộc mạnh mẽ trong mệnh lệnh, nhưng với bản thân hiện tại thì có thể chịu đựng được.

Trải qua năm tháng lâu dài, liên tục ăn con người và các Ác ma khác đã giúp hắn tích luỹ sức mạnh. Hiện tại hắn còn tự phụ rằng bản thân có lẽ đã vượt trội hơn cả Tử Ma Vương.

Mệnh lệnh được đưa ra là “Tụ tập dưới ta và trở thành quân cờ đi.” Đến thời điểm này thì liệu có cần phải nghe theo mệnh lệnh như thế nữa không?

Hẳn là cũng sẽ có kẻ chạy đến hân hoan vì sự trở về của Ma Vương… Chỉ là Guggegderestaf đã thoả mãn với địa vị hiện tại.

Tuy không đến mức như Begragud, nhưng hắn cũng đã thống trị một vùng đất rộng lớn, thuộc hạ cũng đang thuận lợi phát triển.

Đây chính là vương quốc của hắn. Làm sao mà hắn lại đi trở thành quân cờ cho Ma Vương đã tái sinh cơ chứ?

“Đừng có đùa. Làm sao ta có thể đi tận tuỵ vì một con đàn bà ngu ngốc đã đón nhận thất bại trước tên anh hùng gì kia chứ.”

Một tiếng sau, mệnh lệnh tương tự lại lần nữa truyền vào trong đầu.

E rằng phần lớn Đại Ác Ma đều không đáp lại, đó là sự lựa chọn hiển nhiên.

Một kẻ phiền toái cứ hạ mệnh lệnh cho những vị vua như chúng. “Lần thứ hai, tụ tập dưới ta và trở thành quân cờ đi.” gì cơ chứ.

“Hừ, cứ như đang bị dồn vào chân tường vậy, thật thảm hại.”

Và một tiếng sau nữa, câu nói “Lần thứ ba, tụ tập dưới ta và trở thành quân cờ đi.” lại truyền vào trong đầu.

Giọng điệu không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt như thế.

Nếu thêm một chút bi thương thì hắn ta còn thấy dễ chịu chút, chứ cứ thế này thì sẽ chỉ thấy khó ở thôi.

“Lằng nhằng! Cứ thích sử dụng cái năng lực phiền toái! Quả nhiên là phải khiến ả ta biết thân biết phận mới được!”

Không những một mà là tận ba lần. Tuy Guggegderestaf có thể dễ dàng kháng cự mệnh lệnh của Ma Vương, nhưng chính cái mệnh lệnh đó lại gây cảm giác vô cùng khó chịu.

Đối với kẻ chưa từng bị ra lệnh suốt mấy trăm năm và liên tục thống trị lâu dài thì đây chính là vũ nhục khó mà chịu nổi.

Đào lên ký ức trong quá khứ và nhớ lại Tử Ma Vương. Một Ma Vương chỉ toàn ra mệnh lệnh và chẳng thèm chiến đấu với con người bao nhiêu cả.

Việc hộ thân cũng chỉ trông chờ Ác ma, hắn hầu như không cảm nhận được tí sức mạnh nào từ bản thân cô ta.

Mặc dù cũng sở hữu sự yêu dị khiến ai cũng phục tùng, nhưng thực lực bản thân thì sao chứ? Chẳng phải vẫn dễ dàng bị một con người nhảy ra huỷ diệt sao.

Nếu là hiện tại thì hắn không nghĩ mình sẽ thua cô ta. Cứ cắt đầu Ma Vương để giương danh cũng không hề tệ.

Một khi đã quyết định như thế thì mọi chuyện quá dễ dàng. Đợi tới lần yêu cầu tiếp theo thì chỉ cần đường đường chính chính tuyên chiến rồi nhắm đến cái đầu đó thôi.

Bộ dạng hoang mang của Tử Ma Vương hiện lên trước mắt hắn. Một Ma Vương vô cảm như thế sẽ lộ ra sự sửng sốt như thế nào đây?

Và một tiếng sau, không còn lời yêu cầu gì nữa.

“Gì đấy, đã bỏ cuộc rồi sao?”

Nhưng đồng thời, Guggegderestaf cũng nhận ra có gì đó là lạ.

Hắn cảm nhận được có kẻ nào đó đã xâm nhập lãnh địa của mình.

Chắc chắn không phải chính Tử Ma Vương, chắc cô ta vừa gửi sứ giả của mình sang.

Thế thì dùng vong cốt của tên đó để làm quà gửi tặng cũng không tệ.

Vả lại, biết không chừng cô ta sẽ biết phép tắc hơn, Guggegderestaf nghĩ thế rồi cười.

Kẻ xâm nhập đường hoàng tiến đến. Guggegderestaf ra lệnh cho thuộc hạ đừng ra tay và để cho kẻ đó đến trước vương toạ.

Kẻ xuất hiện là một Ác ma, từ hình dáng thì hẳn là một Ác ma thượng cấp.

Điểm đặc trưng chắc là kẻ đó đang mang một chiếc mặt nạ vô cảm kỳ quái che phủ khuôn mặt. Đó là vật phẩm được ban tặng vì là thuộc hạ của Tử Ma Vương ư?

“Ngươi biết rằng đây chính là lãnh địa của Guggegderestaf ta mà vẫn xâm nhập phải không? Có chuyện gì?”

“Guggegderestaf… Chủ nhân cho gọi… Dẫn ngươi đi…”

“….Fu, fuahaha! HAHAHAHAHA! Không ngờ ngươi lại đến đây để bắt ta đi sao!? Tử Ma Vương nghĩ bọn ta là cái thá gì chứ!”

Còn tưởng cô ta cho Ác ma năng lực nói chuyện vì để cầu xin, hoá ra lại để một con Ác ma như thế này đi cưỡng ép dùng sức mạnh. Điều bất ngờ đó khiến Guggegderestaf bật cười.

“Mà kệ đi, ta đã hiểu cô ta cũng chỉ có trí tuệ như một Ác ma thượng cấp thôi. Để ta lấy đầu ngươi làm quà gửi đến chỗ Tử Ma Vương vậy.”

Guggegderestaf đâm tay trái tới, đồng thời cánh tay đó phình to lên và hướng về Ác ma sứ giả với tốc độ nhanh hơn cả âm thanh.

Bộ vuốt Ác ma cứng cáp hơn cả khoáng thạch đâm thẳng tới với ý định xuyên thủng kẻ đó.

Một đòn đánh chớp nhoáng chưa đầy một giây đã định ra thắng bại.

-------------------------------------------------------------------

Đọc sách trong phòng ngủ. Đây là quyển sách mà anh ấy đã tìm kiếm vì cho rằng sẽ hợp với tôi.

Tôi cũng không rõ liệu đây có phải sở thích phù hợp với mình hay không, nhưng nếu anh ấy đã nghĩ vậy thì việc chìm đắm trong đó có lẽ cũng không tệ lắm.

Khác với quyển sách lịch sử đọc được ban đầu, càng đọc thì tôi càng cảm thấy hạnh phúc.

Tâm trạng khi có thể đáp ứng điều anh ấy mong muốn khiến cảm xúc mình vô cùng hưng phấn.

“Thưa đức vua, những kẻ khác đều đã đến rồi.”

“___Ngươi có thể ngừng làm phiền người khác đọc sách không?”

Tôi bị kéo trở về hiện thực bởi âm thanh vang lên từ trong chiếc bóng, cảm giác trở nên khó chịu giống như niềm hạnh phúc bị đánh tan vậy.

Chủ nhân giọng nói đó là Duvleori, là Đại Ác Ma duy nhất đáp lại yêu cầu ngay lần đầu.

Vì sự trung nghĩa đó nên tôi sẽ tha cho hắn lần này.

“Thuộc hạ xin thứ lỗi. Bởi vì trông đức vua đã hoàn thành việc đọc sách nên thuộc hạ mới…”

“Thú vui gì cũng cần phải tận hưởng dư âm cả đấy? Không lẽ ngươi chỉ muốn thoả mãn với những khoái lạc trước mắt như thú vật hay sao?”

“Thưa không… Thuộc hạ xin tiếp thu lời chỉ dạy của ngài. Những kẻ khác hiện đã ở căn phòng khác.”

Mặc dù muốn tiếp tục đọc sách, nhưng tôi vẫn cần phải hoàn thành việc cần làm trước đã.

Thong thả đứng dậy và cất bước đi sang căn phòng khác.

Nơi này không hề có đèn, chỉ có duy nhất ánh trăng đang chiếu rọi vào bên trong.

Bao gồm cả Duvleori, ở đó đang có 11 Đại Ác Ma quỳ gối chào đón bản thân.

“Khởi đầu từ Duvleori trung thành với đứa vua, toàn bộ Đại Ác Ma tồn tại ở Ma Giới Methys đã tụ họp toàn bộ.”

“Vậy sao, đáng khâm phục nhỉ? Chỗ này có hơi tối, ngươi có thể thắp đèn cho sáng một chút không?”

“Xin tuân lệnh.”

Duvleori dùng ma pháp thắp lửa ngọn nến trong phòng.

Mười Đại Ác Ma khác hiện lên, kẻ nào kẻ nấy cũng có những vết thương kinh hãi trên người.

Có kẻ bị móc mắt, kẻ bị rạch mặt, kẻ bị cắt đứt tay chân, kẻ bị đánh nát móng vuốt, còn có kẻ yếu ớt đến gần như ngất đi dù chỉ quỳ gối.

Sau lưng các Đại Ác Ma là những Ác ma thượng cấp có cùng số lượng đang đứng chờ. Tên nào cũng đều mang mặt nạ của tôi.

Đại Ác Ma nào cũng là những tồn tại có tiếng tăm, luôn thể hiện sức mạnh của mình bằng lượng lớn Ác ma thượng cấp phục tùng. Thế mà tất cả lại đang quy phục trước sức mạnh và run rẩy quỳ gối thương tiếc cho mạng sống chỉ như ngọn nến trước gió.

___Thật sự, rất thảm hại.

“Thật sự rất đáng khâm phục đó? Tại vì tất cả đều được dẫn đến mà không một ai chết đi, lúc thả hổ về rừng thì các ngươi cũng đã giương danh rồi? Nhưng dường như các ngươi có chút không tự giác được mình đang sống tại thế giới của ta nhỉ?”

Bản thân không thể tạo ra Ác ma cấp bậc Unique đã phát triển bản ngã đến mức tự sở hữu một cái tên.

Bởi vì việc ban bản ngã và suy nghĩ cho sinh vật không phải một điều đơn giản.

Nên dù dốc hết sức thì tôi cũng chỉ có thể tạo ra các Ác ma thượng cấp mang chút lý trí. Vì thế mà tôi mới gọi đám Unique đến.

Bọn chúng rất ưu tú, nhưng chỉ cỡ Unique thì không thể nào đánh bại được vĩ nghiệp của Ma Vương.

Thứ đang được gắn trên mặt của đám Ác ma thượng cấp chính là “Mặt nạ quân cờ”. Nó là thứ được tạo ra từ thuật tạo ra Ma Giới, thuật tạo ra ma vật và thuật thống trị mà chúng tôi được Yugura ban tặng.

Nó là một Artifact vì để phân tách và ban tặng sức mạnh bản thân để khiến quân lính mạnh mẽ hơn.

Vì cần tốn thời gian và lượng ma lực khổng lồ để chế tác nên tôi không thể chuẩn bị đầy đủ số lượng cho tất cả Ác ma thượng cấp. Nhưng điểm lợi là nếu có thứ này thì năng lực của tất cả các ma vật nằm dưới sự thống trị của nó sẽ được tăng lên 2 bậc.

Nếu để Ác ma thượng cấp mang vào thì chúng sẽ trở thành tồn tại mạnh mẽ hơn cả Đại Ác Ma một bậc.

Bản thân không phải Ma Vương có sở trường về chiến đấu, nhưng nếu có thời gian chuẩn bị thì tôi tự phụ rằng mình sẽ không thua bất cứ ai ngoài tên anh hùng và các Ma Vương khác.

Vốn dĩ thì tôi có thể tỉa bớt 10 tên không đáp ứng ba lần triệu tập và lấy chúng làm thức ăn cho kẻ khác, nhưng vì có việc cần gấp nên tôi chỉ đành phải thoả hiệp ở mức độ này.

“Vậy thì các ngươi sẽ trở thành quân cờ của ta nhé? Nếu vạn sự đều như ý, lập được công trạng và còn sống sót___ thì ta sẽ thả cho các ngươi làm vua chúa tại khu vườn bé nhỏ ấy trong một khoảng thời gian đó?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện