“Nó vào đường cùng rồi!”
“Đã rõ, tôi sẽ bắt nó ngay.”
Thứ đang bị bao vây bởi đại quân Skeleton do Thương điều khiển chính là một con rồng đã rơi xuống hố.
Thật ra cũng không hẳn, cơ thể của nó chỉ có xương chứ không tồn tại máu thịt. Có lẽ nên gọi nó là Skeleton Dragon mới đúng.
Nhằm thu phục ma vật cấp bậc Unique tại Ma Giới Quama, tôi hiện đang làm việc cùng với người sáng tạo Ma Giới ấy. Quả nhiên những kẻ mang danh Ma Vương đều sở hữu tiềm năng vô cùng đáng sợ.
Thương vốn thuộc bộ tộc Á nhân dùng săn bắt làm kế sinh nhai. Là người sở hữu kỹ thuật truy đuổi con mồi, đoàn quân Skeleton do Thương điều khiển đã thực sự dồn ép Skeleton Dragon một cách rất hiệu quả.
Kiềm chế bằng cung thủ, cản trở đường tiến bằng giáo dài. Cô ấy đã hạn chế thiệt hại của đám ma vật đáng lẽ chỉ chờ bị chà đạp đến mức tối thiểu, hơn nữa còn thành công dẫn dụ con mồi vào địa điểm đã thiết lập sẵn bẫy.
Tôi triển khai những sợi xích và cấu thành Lục Tháp Trói Buộc, phong toả hoàn toàn chuyển động của Skeleton Dragon.
Tuy đã bổ sung những sợi xích bị mất đi trong cuộc chiến với Harkdoc, nhưng quả nhiên nó vẫn thiếu đi độ tỉ mỉ so với trước kia. Tôi cần phải nhanh chóng khiến nó quen thuộc với ma lực của mình mới được.
“Được rồi, nó đã bị bắt giữ.”
“Vậy nhờ anh duy trì hiện trạng một lúc nhé.”
Thương tiến đến gần Skeleton Dragon, chạm tay vào đầu nó rồi truyền ma lực của mình vào.
Ma vật được sinh ra từ ma lực trong Ma Giới. Đối với ma vật cấp thấp thì chúng sẽ tuyệt đối phục tùng chỉ thị của Ma Vương, người sở hữu ma lực nồng đậm.
Tuy nhiên, những ma vật trưởng thành đến cấp bậc Unique sẽ dần tự sinh ra ma lực từ hạch tâm trong cơ thể.
Độ mạnh trong ma lực sẽ là yếu tố chống lại sự chi phối từ ma lực của Ma Giới. Nếu muốn khiến chúng tuân lệnh một cách hiệu quả, cô ấy cần phải vừa trực tiếp truyền ma lực vừa giáo huấn nó.
Tử Ma Vương cũng từng trao tặng ma lực thông qua Mặt Nạ Quân Cờ và giáo huấn nhằm khiến đám Đại Ác Ma phục tùng.
Dù vậy, cô ta từng bảo rằng chính vì đã khiến chúng phục tùng một lần nên bản thân mới lơ là việc giám thị với từng cá nhân và bị chúng dựng cờ phản bội… Nhưng lý do thực sự có lẽ là tại vì cô ta quá cố chấp với huynh đệ thì đúng hơn.
“Xong rồi đấy. Cũng may khi nó ngoan ngoãn như vậy.”
“Ngoan ngoãn… Dù thế này ư?”
Tôi nhìn xung quanh, những tàn tích của lượng lớn Skeleton đang rải rác khắp nơi.
Dù bảo rằng cô ấy đã truy bắt một cách hiệu quả để hạn chế thiệt hại đến mức thấp nhất, nhưng muốn bắt giữ một ma vật cấp bậc Unique thì chuyện toàn bộ ma vật cấp thấp đều bình yên là điều không thể nào.
“Không sao đâu, mấy đống xương đó đều có thể tái sử dụng. Tuy Skeleton bắt chước con người, nhưng Skeleton sinh ra trong Ma Giới cũng không phải được tạo thành từ xương người đâu. Đống xương ấy là thứ được cấu thành bởi ma lực, cho nên nó còn có tác dụng giống như ma thạch nữa cơ.”
Đám Skeleton còn sống đang thu thập đống xương vương vãi. Khung cảnh ma vật đi thu thập tàn tích của ma vật quả là hiếm có.
“Cô định dùng làm lương thực cho các ma vật khác sao? Tôi nghĩ có bỏ vào miệng thì nó cũng trôi tuột ra cả thôi.”
“Đám hệ Ghost thì đơn giản vì có thể ăn đồng loại. Trường hợp của Skeleton thì gần giống như cách chăm sóc thực vật vậy, tức là đập nát xương ra rồi chôn xuống mặt đất. Chỉ cần ủ dưới đất thì ma lực cùng hệ sẽ thẩm thấu vào bên trong cơ thể và giúp chúng đạt ma lực nồng đậm hơn đó.”
“Cứ như là bón phân vậy nhỉ.”
“Nếu tưới nước thì bột xương sẽ dễ trộn với đất hơn nên thực tế đúng là như vậy. Cung cấp ma lực cho từng Skeleton thì hiệu quả kém lắm, cho nên tôi sẽ rải tại căn cứ để nâng cao chiến lực. Cả chỗ ngủ của con này cũng phải rải xuống nữa.”
Vì ở gần với hệ sinh thái của Ác ma nên bản thân tôi cũng biết được vài điều.
Ác ma có thể hấp thu ma lực từ trong bầu khí quyển. Và chúng cũng có thể ăn ma vật không cùng chủng loại. Trong trường hợp chết đi, chúng cũng sẽ hoá thành cát bụi nhanh hơn các ma vật khác và lẫn vào ma lực trong không khí.
Người cha Begragud quản lý vô số Ác ma bên trong khu vực của mình, xử lý những Ác ma mà bản thân cho rằng không cần thiết và nâng cao nồng độ ma lực trong lãnh địa.
Ngoài ra, bởi vì ma vật trưởng thành có hiệu quả cao hơn nên ông ấy đã dùng phương pháp nuôi dưỡng Ác ma cấp thấp lên trung cấp rồi xử lý chúng. Những lúc ấy, phần lớn Ác ma sẽ bị gửi đến làm đối tượng huấn luyện cho tôi.
“Hệ sinh thái của ma vật có nhiều trường hợp khác biệt nhỉ.”
“Tôi chỉ biết rõ về ma vật sinh ra tại Ma Giới của mình thôi, nhưng chắc đúng là vậy rồi. Chúng đều được sinh ra từ ma lực của mỗi cá nhân nên khác biệt là phải có chứ.”
“Vậy thì cô đã nắm được địa điểm của Unique tiếp theo chưa?”
“Rồi, chỉ là nó có hơi xa một chút. Nếu bỏ đám Skeleton lại khu vực này thì sẽ tốn một khoảng thời giam để tập trung Skeleton ở khu vực đó nữa.”
“Tôi nghĩ một mình tôi cũng có thể đối phó với nó đấy.”
“Thì đúng là tôi nghĩ một mình anh cũng không sao cả đó? Nhưng bản thân tôi cũng muốn luyện tập nữa. Tôi nghe bảo rằng ma vật của Phi thiên về chiến đấu nên đằng này cũng phải nâng cao trình độ mới được.”
“…Tôi không cảm nhận được ý chí từ chúng, liệu chúng có thể mạnh lên không vậy?”
“Có đó. Cụ thể thì chúng sẽ có thể thực thi điều tôi nói ra nhanh hơn. Nếu chỉ đưa ra chỉ thị mơ hồ thì công dụng của chúng sẽ bị giới hạn.”
Thương cũng đang tiến hành điều chỉnh việc chỉ huy để chuẩn bị cho cuộc chiến với Phi Ma Vương sắp tới.
Đúng là so với cuộc xâm lược trì trệ của đám Undead khi trước, chuyển động hôm nay của chúng đã có thêm tính thống nhất.
“Con Skeleton Dragon cấp bậc Unique này cũng có ý chí nhỉ.”
“Đúng thế. Mặc dù chỉ sở hữu lý trí ngang thú vật chứ không như Ác ma, nhưng nó vẫn có thể mơ hồ tiếp nhận ý chí của tôi. Cơ mà anh gọi nó là Skeleton Dragon sao? Tôi thì chỉ xem nó như Skeleton thôi.”
“Nếu chỉ bảo Skeleton thì sẽ dễ hiểu nhầm lắm đấy.”
“Anh nói cũng đúng. Hơn nữa nó còn là cấp bậc Unique, gọi nó bằng một cái tên cũng được… Tôi giao chuyện đó cho anh đấy.”
“…Tôi sao?”
“Nó đúng là vẫn nghe theo lệnh của tôi, nhưng dường như nó mang hảo ý với anh nhiều hơn tôi tưởng đó.”’
Tôi khoanh tay và suy nghĩ. Đúng là thường hay có chuyện động vật bám lấy tôi. Thực tế, những loài động vật sinh sống xung quanh hang động tại Turize cũng luôn đến gần tôi mà không mang chút cảnh giác.
Chỉ là việc này còn ứng vào cả ma vật thì tôi có cảm giác hơi phức tạp.
Nhưng mà đặt tên ư… Tôi chỉ từng đặt tên cho mấy kỹ năng mà thôi.
“Tôi không nghĩ ra liền được, để tới tối rồi tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
“Anh đừng có đặt mấy cái tên đơn giản quá nhé. Nói trước là cũng đừng có lôi mấy cái tên của Đại Ác Ma khác đấy?”
“Làm sao mà con Skeleton Dragon này có thể xứng với tên của cha chứ.”
“Ý anh là Begragud nhỉ? Ác ma có lý trí có thể tự xưng tên mình thật tốt ghê. Nhưng mà đám ma vật thông minh cũng có phiền não của mình nữa.”
“Cô nghĩ vậy ư?”
“Nếu chúng chịu phục tùng từ tận đáy lòng như Duvleori thì may mắn rồi. Nhưng đối với ma vật có bản ngã, Ma Vương giống như một thiên tai không thể chống lại vậy. Chắc hẳn đó chính là nỗi nhục đối với những kẻ tự xem mình là vua chúa một phương.”
Đúng là nếu người cha Begragud còn sống thì cũng sẽ bị Tử Ma Vương gọi đến.
Việc ông ấy bị cưỡng ép rơi xuống vị trí phải phục tùng giống như các Đại Ác Ma khác là điều rất rõ ràng.
Trong trường hợp ấy, liệu tôi sẽ nhìn chuyện đó với suy nghĩ thế nào? Xét theo nghĩa đó, chuyện ông ấy bị Lacra tiêu diệt trong khi vẫn còn là vị vua một phương hẳn là một điều may mắn.
“___Hẳn là vậy rồi.”
“…Th… thôi cũng sắp đến giờ rồi. Chúng ta cùng dùng bữa nào.”
Thương lấy ra một chiếc giỏ nhỏ từ trong hành lý. Cô ấy còn mang theo thức ăn sao.
Chắc hẳn là cô ấy đã làm lạnh bằng ma pháp để nó không bị hư thối. Thương dùng ma pháp đưa nhiệt độ của chiếc giỏ trở lại bình thường và lấy mảnh vải phủ bên trên ra.
Bên trong là rau củ cùng thịt chim đã nấu chín được bọc trong một miếng bánh mì mỏng làm từ lúa mạch.
Tôi nhớ đến chuyện huynh đệ bảo rằng bánh mì tại thế giới này vừa cứng lại không có men, rồi lại còn bảo không biết nên gọi cái món này là bánh mì kẹp hay Crepe gì đó. Còn tôi thì nghĩ chuyện cho men vào bánh mì là chuyện khá là kỳ quặc. Nhưng mà cái này…
“…Thật xin lỗi, cái này thì Thương hãy ăn một mình được không?”
“Tại… tại sao chứ!?”
“Tôi rất ngại ăn thịt. Còn thứ này thì toàn bộ đều là thịt cả…”
“Đừng có kén chọn như vậy. Nếu không ăn thì sao chịu được tới tối chứ?”
“Nếu chỉ một bữa ăn thì không vấn đề. Vốn tôi cũng đến đây với ý định như vậy rồi.”
Mà tôi còn chưa từng nghĩ đến chuyện ăn uống tại Ma Giới. Đúng là bởi vì cơ thể này hoá thành Ma Tộc nên sẽ không có chuyện cơ thể bị hư nhược nếu ở thời gian dài tại đây. Ngược lại, tình trạng của tôi còn khá là tốt nữa cơ.
“Tôi đã bảo là ăn đi mà! Anh còn dùng dằng là tôi ra lệnh đó!?”
“Thế thì không ổn lắm… Tôi hiểu rồi, nếu chỉ một chút thì…”
Nếu không để tâm mà ăn vào thì chắc sẽ không sao đâu.
Tôi chuyển sang hô hấp từ mũi thành miệng, cầm lên một cái rồi cắn một miếng. Thịt bên trong cũng bị cắn ra mà đi vào trong miệng.
Thế này thì sẽ không____ Không được, không ổn rồi. Cơ thể vẫn còn ghi nhớ cảm giác từ thịt.
Ký ức từ xa xưa bị lôi ra, trong não tái hiện lại cảm xúc khi ấy.
Cảm giác khó chịu và buồn nôn trào dâng. Kể cả lúc gần chết đi, tôi cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Tôi không nhịn được mà di chuyển ra sau tảng đá mà nôn ra thứ trong miệng. Đồng thời, dịch dạ dày đang tích tụ cũng trào ngược lên, cổ họng đau buốt như bị thiêu cháy.
Thương nhìn thấy tình trạng của tôi và chạy đến bên này với vẻ mặt ngạc nhiên cùng lo âu.
“Nà… này, anh không sao chứ!?”
“___Thật xin lỗi. Quả nhiên là tôi không thể hấp thụ thịt được…”
“Tôi nhìn là biết rồi mà! Đây không phải chỉ là kén ăn gì đâu!? Bộ anh là động vật ăn cỏ hả!?”
“Không phải, tôi là con người… nhưng giờ đã là Ma Tộc rồi nhỉ. Thật ra bản thân cũng từng có thể ăn thịt cho đến độ tuổi kia…”
Tôi có thể nhận ra mồ hôi ghê tởm đang tràn ra từ toàn thân. Nhìn vào tình trạng của Thương thì có vẻ sắc mặt của tôi cũng rất xấu.
“Phản ứng mạnh như vậy thì lạ quá rồi đó! Không phải là anh mắc bệnh gì đấy chứ!?”
“Bệnh sao… Có lẽ là vậy thật. Vì chuyện ngày xưa nên tôi không thể ăn thịt được nữa.”
“Chuyện ngày xưa…?”
“Đúng vậy, để đền lại chuyện lãng phí thức ăn mà cô đã chuẩn bị___ Không, thế thì lại giống như biện hộ. Nhưng bản thân vẫn cần phải giải thích rồi.”
Cơ thể trở nên nặng nề. Lời nguyền ấy vẫn còn đang lưu lại dù đã trôi qua bao nhiêu năm.
Tôi sẽ còn đi cùng Thương một thời gian dài, đã vậy thì đó nên là thông tin cần phải chia sẻ cùng nhau.
Tôi mượn vai cô ấy mà ngồi bên cạnh tảng đá. Bản thân nhắm mắt lại và nhớ lại chuyện ngày xưa.
“Đó là chuyện vào lúc tôi khoảng 16 tuổi…”
-------------------------------------------------------------------
“Hỡi cha, cuộc huấn luyện hôm nay đã kết thúc thuận lợi.”
Là kẻ được người cha Đại Ác Ma Begragud nuôi dưỡng, tôi đã luôn rèn luyện kỹ năng của mình mỗi ngày.
Đối tượng chiến đấu là những Ác ma muốn giết chết tôi. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi trước điều đó đã trở nên phai nhạt từ mấy năm về trước.
“Vậy sao. Có vẻ Ác ma trung cấp đơn thể cũng sắp sửa không còn giúp ích cho việc huấn luyện rồi. Bọn cấp thấp thì lại càng không phải bàn.”
“Không ạ, cho dù là cấp thấp thì chỉ cần đủ số lượng cũng có thể giúp ích cho việc tập luyện.”
“Luyện tập với bọn rác rưởi cũng có giới hạn. Thứ cần thiết để khiến ngươi lúc này mạnh hơn chính là kinh nghiệm chiến đấu cùng kẻ mạnh hơn mình. Sau này, trong trường hợp không thể chuẩn bị đủ số lượng trung cấp thì không cần phải luyện tập.”
“Vậy thì ngoài những lúc đó ra thì con sẽ tập luyện ma pháp___”
“Ekdoic, cũng sắp đến lúc để ngươi học thứ khác rồi.”
Tôi đã từng nhiều lần nhìn thấy bộ dạng cười cợt của người cha. Những lúc ông ấy cười như thế này thì những trải nghiệm tàn khốc luôn chờ đón tôi.
Lần đầu tiên bị bắt chiến đấu với Ác ma, lần phải chiến đấu với số lượng lớn, lần phải chiến đấu với Ác ma trung cấp…
“Thứ khác là?”
“Kỹ thuật của ngươi là vì để giết chóc con người. Vào thời điểm ngươi hoàn thành mỹ mãn thì ngươi sẽ phải tiến về phía bọn chúng.”
“Con đã biết rõ điều đó.”
“Không hề, ngươi vẫn chưa biết gì cả. Con người là chủng loài tụ tập thành đàn. Bên trong cũng có những kẻ có thể huỷ diệt Ác ma thượng cấp hoặc Unique. Cho dù ngươi trưởng thành hoàn toàn, nhưng nếu cứ trực diện chiến đấu với con người như thú vật thì sẽ bị bọn chúng bao vây và gục ngã trong khi không thể phát huy sức mạnh của mình. Thế thì nhã hứng của ta sẽ trở nên lãng phí.”
Tuy cha nhìn xuống con người, nhưng lại không hề khinh thường họ. Chính vì vậy nên ông ấy mới có nhã hứng muốn nuôi dưỡng tôi.
“Vậy thì con chỉ cần học chuyện về con người nhỉ. Chuyện đó phải làm sao đây?”
“Đừng vội, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi. Nếu tìm hiểu về con người thì cứ hỏi từ con người là được. Ta đã bắt giữ được một kẻ. Ngươi cứ học những chuyện về con người từ kẻ đó đi.”
Còn có một con người khác. Tôi bất ngờ không ít trước lời nói đó.
Đối với người chỉ từng thấy Ác ma kể từ khi hiểu chuyện, tôi chỉ nhận thức con người như là những kẻ cần phải giết.
Tôi đi về phía được bảo. Đó là một phần của nơi nhằm để bọn Ác ma cấp thấp chém giết lẫn nhau. Tôi cũng từng bị thả vào trong đó khi xưa.
Ở đó đang có một con người bị xích lại. Làn da trắng cùng mái tóc ngắn màu tím đậm giống tôi. Cả cốt cách cũng không khác gì.
Điều khác biệt chính là đối phương đang có trang bị, hơn nữa còn khác giới tính.
“…Không thể nào, con người ư!? Không lẽ cậu đến cứu tôi sao!?”
“Không phải. Tôi được cha bảo đến đây để nắm giữ thông tin về con người từ cô.”
“Hở? Cậu nói gì vậy? Đùa vậy có hơi dở quá đó? Cơ mà cậu có thể tháo xích cho tôi không?”
“Không được. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải đùa. Tên của tôi là Ekdoic, là người được nuôi dưỡng bởi Đại Ác Ma Begragud.”
“___Không phải nói dối… Ma vật nuôi dưỡng con người thì thật quá điên cuồng nhỉ. Mà kệ đi, là một hiệp sĩ, tôi cũng cần phải xưng tên đáp lại. Tôi tên là Lacia Penthes, hiệp sĩ trực thuộc Thánh Hiệp Sĩ Đoàn Methys.”
Lacia có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi. “Có lẽ” ở đây là do khi tôi hỏi tuổi tác thì cô ấy bảo rằng đó là bí mật.
Tính cách của cô ấy thiên về mạo hiểm giả hơn là hiệp sĩ. Tuy nhiên, điều đó lại vô cùng giúp ích trong việc học hỏi về loài người.
Nếu như là một kẻ ra dáng Thánh Hiệp Sĩ Đoàn luôn căm hận Ác ma, người đó sẽ chẳng bao giờ đối thoại với kẻ được nuôi dạy bởi Ác ma như tôi.
Dù vậy, Lacia vẫn thoải mái giải thích chuyện về xã hội loài người cho tôi.
“Hầy… Tôi không muốn tự trách bản thân vẫn còn vô dụng khi để Ác ma bắt giữ, nhưng nơi đây không có khái niệm nấu nướng nhỉ.”
“Lửa ở đây vẫn có. Đừng phàn nàn.”
“Phải phàn nàn chứ! Không phải chỉ cần nấu canh nướng thịt thôi sao! Món súp em gái tôi làm còn ngon hơn gấp ngàn lần đấy!”
Lacia chẳng quan tâm lập trường bị bắt mà cứ phàn nàn về bữa ăn hôm đó.
Các Ác ma đôi khi cũng ăn thịt thú vật. Không phải vì cung cấp ma lực, mà là vì tận hưởng tiếng gào thét của thú hoang.
Thức ăn của tôi là thú hoang, ngoài ra còn có hoa quả, rau củ và nấm.
Vì biết được sự yếu ớt của con người, giống loài sẽ ngã bệnh nếu ăn thịt sống, cha đã cho tôi học cách dùng lửa và nắm giữ cách ăn uống tối thiểu. Đương nhiên là tôi sẽ không biết đến khái niệm nấu nướng.
“Thế thì tự làm đi.”
“Ara, cậu sẽ tháo xích cho tôi sao?”
“Tôi sẽ nối dài ra. Nếu có thể di chuyển đôi chút thì sẽ không vấn đề chứ gì.”
Tôi truyền ma lực vào sợi xích, phát động ma pháp và kéo dài cự ly ra. Lacia lộ vẻ mặt kinh ngạc nhưng lập tức hiểu ra.
“Kỹ thuật tiện lợi thật đấy, chỉ là đơn điệu quá.”
“Đừng có làm chuyện thừa thãi. Nếu cảm nhận được ma lực thì tôi sẽ rút nó về độ dài ban đầu ngay.”
“Thế này thì sao mà nổi lửa được chứ! Muốn vậy thì cậu giúp tôi đi!... Ngoài ra thì tôi còn muốn giải quyết một chút.”
“Chỗ này cũng được còn gì.”
“Sao mà được chứ! Cho dù là hiệp sĩ thì tôi vẫn là phụ nữ đó!? Ít nhất thì phải chuẩn bị hũ kèm nắp đậy đi chứ!?”
“Phụ nữ thì cần có hũ sao?”
“Cứ làm vậy đi!”
Lacia phân chia nguyên liệu, dùng gia vị lấy ra từ trong tuổi mà nêm nếm đơn giản.
Lúc đó, tôi lần đầu tiên biết đến thứ gọi là nấu nướng.
Chỉ bằng một loại gia vị mà tôi đã cảm nhận được thay đổi không ngờ trong nguyên liệu mình đã luôn ăn từ trước đến giờ.
“…Ngon thật đấy.”
Tôi vô thức thốt ra. Lacia nghe thấy vậy liền ưỡn ngực tự hào.
“Chứ gì nữa! Nhưng mà cái này chỉ là ăn uống qua loa nơi dã ngoại thôi. Ở khu phố con người sống thì sẽ có thể ăn món ngon hơn nữa đấy. Cứ ở tại chỗ như thế này thì không tốt cho sức khoẻ đâu?”
“Chỉ cần có mạng là đủ. Tôi không có ý định sống cùng đám người dâng mình lên để sống sót.”
“Ý cậu là sao___”
Tôi giải thích xuất thân của mình. Vào thời điểm Ác ma tấn công ngôi làng con người, bản thân đã bị đưa ra vì để cầu xin tha mạng.
Tôi kể lại toàn bộ những chuyện mà cha từng nói với bản thân cho Lacia.
“Đúng là cũng có những người cha mẹ như vậy. Nhưng mà không phải ai cũng thế đâu. Ngược lại, số người hy sinh mạng sống vì con cái cũng nhiều lắm đó.”
“Nhưng tôi đã bị dâng lên vào lúc đấy. Và chưa từng có một ai cố gắng tìm đến đây cả.”
“Ưm… Ừ thì sẽ không có bao người nghĩ rằng đứa trẻ bị bắt đi có thể sống sót như thế này đâu. Nhưng nếu họ biết cậu sống thì lại khác đó.”
“Cô nghĩ rằng đám ngươi sợ hãi người cha Đại Ác Ma Begragud và dâng lên trẻ con sẽ thay đổi suy nghĩ khi biết tôi sống sót ư?”
“Thay đổi chứ. Con người là giống loài sẽ cầu xin trợ giúp nếu bản thân không thể làm được. Nếu biết cậu còn sống sót thì cha mẹ cậu sẽ xin bọn tôi giúp đỡ rồi.”
Biểu cảm của Lacia lúc ấy rất thẳng thắn, và tôi không có lời nào để phản biện hơn nữa.
“___Giả như là thế đi nữa, tôi cũng không có ý định rời khỏi nơi này. Tôi sẽ làm những chuyện mình nên làm.”
“Cậu cứng đầu thật đấy… Mà kệ đi, cậu cứ làm điều mình muốn là được. Song, cậu cần phải biết nhiều hơn về con người. Cho nên hãy học thật nhiều điều về con người từ tôi đi.”
“Cô không do dự tuồn thông tin cho thuộc hạ Ác ma nhỉ.”
“Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng là nhân loại. Vai trò của hiệp sĩ chính là cứu giúp quốc gia và con người.
Tôi sẽ không từ bỏ chuyện thuyết phục cậu đâu. Mặc dù vị thế hiện tại thì không ổn cho lắm, nhưng tôi xin phép được chỉ đường dẫn lối cho cậu.”
Tôi thì muốn học hỏi chuyện về con người theo lời cha bảo, Lacia thì muốn tôi lý giải con người là như thế nào.
Và như thế, tuy rằng lợi ích của cả hai có chút khác biệt, nhưng mối quan hệ ngắn ngủi giữa tôi và Lacia đã được bắt đầu.
“Đã rõ, tôi sẽ bắt nó ngay.”
Thứ đang bị bao vây bởi đại quân Skeleton do Thương điều khiển chính là một con rồng đã rơi xuống hố.
Thật ra cũng không hẳn, cơ thể của nó chỉ có xương chứ không tồn tại máu thịt. Có lẽ nên gọi nó là Skeleton Dragon mới đúng.
Nhằm thu phục ma vật cấp bậc Unique tại Ma Giới Quama, tôi hiện đang làm việc cùng với người sáng tạo Ma Giới ấy. Quả nhiên những kẻ mang danh Ma Vương đều sở hữu tiềm năng vô cùng đáng sợ.
Thương vốn thuộc bộ tộc Á nhân dùng săn bắt làm kế sinh nhai. Là người sở hữu kỹ thuật truy đuổi con mồi, đoàn quân Skeleton do Thương điều khiển đã thực sự dồn ép Skeleton Dragon một cách rất hiệu quả.
Kiềm chế bằng cung thủ, cản trở đường tiến bằng giáo dài. Cô ấy đã hạn chế thiệt hại của đám ma vật đáng lẽ chỉ chờ bị chà đạp đến mức tối thiểu, hơn nữa còn thành công dẫn dụ con mồi vào địa điểm đã thiết lập sẵn bẫy.
Tôi triển khai những sợi xích và cấu thành Lục Tháp Trói Buộc, phong toả hoàn toàn chuyển động của Skeleton Dragon.
Tuy đã bổ sung những sợi xích bị mất đi trong cuộc chiến với Harkdoc, nhưng quả nhiên nó vẫn thiếu đi độ tỉ mỉ so với trước kia. Tôi cần phải nhanh chóng khiến nó quen thuộc với ma lực của mình mới được.
“Được rồi, nó đã bị bắt giữ.”
“Vậy nhờ anh duy trì hiện trạng một lúc nhé.”
Thương tiến đến gần Skeleton Dragon, chạm tay vào đầu nó rồi truyền ma lực của mình vào.
Ma vật được sinh ra từ ma lực trong Ma Giới. Đối với ma vật cấp thấp thì chúng sẽ tuyệt đối phục tùng chỉ thị của Ma Vương, người sở hữu ma lực nồng đậm.
Tuy nhiên, những ma vật trưởng thành đến cấp bậc Unique sẽ dần tự sinh ra ma lực từ hạch tâm trong cơ thể.
Độ mạnh trong ma lực sẽ là yếu tố chống lại sự chi phối từ ma lực của Ma Giới. Nếu muốn khiến chúng tuân lệnh một cách hiệu quả, cô ấy cần phải vừa trực tiếp truyền ma lực vừa giáo huấn nó.
Tử Ma Vương cũng từng trao tặng ma lực thông qua Mặt Nạ Quân Cờ và giáo huấn nhằm khiến đám Đại Ác Ma phục tùng.
Dù vậy, cô ta từng bảo rằng chính vì đã khiến chúng phục tùng một lần nên bản thân mới lơ là việc giám thị với từng cá nhân và bị chúng dựng cờ phản bội… Nhưng lý do thực sự có lẽ là tại vì cô ta quá cố chấp với huynh đệ thì đúng hơn.
“Xong rồi đấy. Cũng may khi nó ngoan ngoãn như vậy.”
“Ngoan ngoãn… Dù thế này ư?”
Tôi nhìn xung quanh, những tàn tích của lượng lớn Skeleton đang rải rác khắp nơi.
Dù bảo rằng cô ấy đã truy bắt một cách hiệu quả để hạn chế thiệt hại đến mức thấp nhất, nhưng muốn bắt giữ một ma vật cấp bậc Unique thì chuyện toàn bộ ma vật cấp thấp đều bình yên là điều không thể nào.
“Không sao đâu, mấy đống xương đó đều có thể tái sử dụng. Tuy Skeleton bắt chước con người, nhưng Skeleton sinh ra trong Ma Giới cũng không phải được tạo thành từ xương người đâu. Đống xương ấy là thứ được cấu thành bởi ma lực, cho nên nó còn có tác dụng giống như ma thạch nữa cơ.”
Đám Skeleton còn sống đang thu thập đống xương vương vãi. Khung cảnh ma vật đi thu thập tàn tích của ma vật quả là hiếm có.
“Cô định dùng làm lương thực cho các ma vật khác sao? Tôi nghĩ có bỏ vào miệng thì nó cũng trôi tuột ra cả thôi.”
“Đám hệ Ghost thì đơn giản vì có thể ăn đồng loại. Trường hợp của Skeleton thì gần giống như cách chăm sóc thực vật vậy, tức là đập nát xương ra rồi chôn xuống mặt đất. Chỉ cần ủ dưới đất thì ma lực cùng hệ sẽ thẩm thấu vào bên trong cơ thể và giúp chúng đạt ma lực nồng đậm hơn đó.”
“Cứ như là bón phân vậy nhỉ.”
“Nếu tưới nước thì bột xương sẽ dễ trộn với đất hơn nên thực tế đúng là như vậy. Cung cấp ma lực cho từng Skeleton thì hiệu quả kém lắm, cho nên tôi sẽ rải tại căn cứ để nâng cao chiến lực. Cả chỗ ngủ của con này cũng phải rải xuống nữa.”
Vì ở gần với hệ sinh thái của Ác ma nên bản thân tôi cũng biết được vài điều.
Ác ma có thể hấp thu ma lực từ trong bầu khí quyển. Và chúng cũng có thể ăn ma vật không cùng chủng loại. Trong trường hợp chết đi, chúng cũng sẽ hoá thành cát bụi nhanh hơn các ma vật khác và lẫn vào ma lực trong không khí.
Người cha Begragud quản lý vô số Ác ma bên trong khu vực của mình, xử lý những Ác ma mà bản thân cho rằng không cần thiết và nâng cao nồng độ ma lực trong lãnh địa.
Ngoài ra, bởi vì ma vật trưởng thành có hiệu quả cao hơn nên ông ấy đã dùng phương pháp nuôi dưỡng Ác ma cấp thấp lên trung cấp rồi xử lý chúng. Những lúc ấy, phần lớn Ác ma sẽ bị gửi đến làm đối tượng huấn luyện cho tôi.
“Hệ sinh thái của ma vật có nhiều trường hợp khác biệt nhỉ.”
“Tôi chỉ biết rõ về ma vật sinh ra tại Ma Giới của mình thôi, nhưng chắc đúng là vậy rồi. Chúng đều được sinh ra từ ma lực của mỗi cá nhân nên khác biệt là phải có chứ.”
“Vậy thì cô đã nắm được địa điểm của Unique tiếp theo chưa?”
“Rồi, chỉ là nó có hơi xa một chút. Nếu bỏ đám Skeleton lại khu vực này thì sẽ tốn một khoảng thời giam để tập trung Skeleton ở khu vực đó nữa.”
“Tôi nghĩ một mình tôi cũng có thể đối phó với nó đấy.”
“Thì đúng là tôi nghĩ một mình anh cũng không sao cả đó? Nhưng bản thân tôi cũng muốn luyện tập nữa. Tôi nghe bảo rằng ma vật của Phi thiên về chiến đấu nên đằng này cũng phải nâng cao trình độ mới được.”
“…Tôi không cảm nhận được ý chí từ chúng, liệu chúng có thể mạnh lên không vậy?”
“Có đó. Cụ thể thì chúng sẽ có thể thực thi điều tôi nói ra nhanh hơn. Nếu chỉ đưa ra chỉ thị mơ hồ thì công dụng của chúng sẽ bị giới hạn.”
Thương cũng đang tiến hành điều chỉnh việc chỉ huy để chuẩn bị cho cuộc chiến với Phi Ma Vương sắp tới.
Đúng là so với cuộc xâm lược trì trệ của đám Undead khi trước, chuyển động hôm nay của chúng đã có thêm tính thống nhất.
“Con Skeleton Dragon cấp bậc Unique này cũng có ý chí nhỉ.”
“Đúng thế. Mặc dù chỉ sở hữu lý trí ngang thú vật chứ không như Ác ma, nhưng nó vẫn có thể mơ hồ tiếp nhận ý chí của tôi. Cơ mà anh gọi nó là Skeleton Dragon sao? Tôi thì chỉ xem nó như Skeleton thôi.”
“Nếu chỉ bảo Skeleton thì sẽ dễ hiểu nhầm lắm đấy.”
“Anh nói cũng đúng. Hơn nữa nó còn là cấp bậc Unique, gọi nó bằng một cái tên cũng được… Tôi giao chuyện đó cho anh đấy.”
“…Tôi sao?”
“Nó đúng là vẫn nghe theo lệnh của tôi, nhưng dường như nó mang hảo ý với anh nhiều hơn tôi tưởng đó.”’
Tôi khoanh tay và suy nghĩ. Đúng là thường hay có chuyện động vật bám lấy tôi. Thực tế, những loài động vật sinh sống xung quanh hang động tại Turize cũng luôn đến gần tôi mà không mang chút cảnh giác.
Chỉ là việc này còn ứng vào cả ma vật thì tôi có cảm giác hơi phức tạp.
Nhưng mà đặt tên ư… Tôi chỉ từng đặt tên cho mấy kỹ năng mà thôi.
“Tôi không nghĩ ra liền được, để tới tối rồi tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
“Anh đừng có đặt mấy cái tên đơn giản quá nhé. Nói trước là cũng đừng có lôi mấy cái tên của Đại Ác Ma khác đấy?”
“Làm sao mà con Skeleton Dragon này có thể xứng với tên của cha chứ.”
“Ý anh là Begragud nhỉ? Ác ma có lý trí có thể tự xưng tên mình thật tốt ghê. Nhưng mà đám ma vật thông minh cũng có phiền não của mình nữa.”
“Cô nghĩ vậy ư?”
“Nếu chúng chịu phục tùng từ tận đáy lòng như Duvleori thì may mắn rồi. Nhưng đối với ma vật có bản ngã, Ma Vương giống như một thiên tai không thể chống lại vậy. Chắc hẳn đó chính là nỗi nhục đối với những kẻ tự xem mình là vua chúa một phương.”
Đúng là nếu người cha Begragud còn sống thì cũng sẽ bị Tử Ma Vương gọi đến.
Việc ông ấy bị cưỡng ép rơi xuống vị trí phải phục tùng giống như các Đại Ác Ma khác là điều rất rõ ràng.
Trong trường hợp ấy, liệu tôi sẽ nhìn chuyện đó với suy nghĩ thế nào? Xét theo nghĩa đó, chuyện ông ấy bị Lacra tiêu diệt trong khi vẫn còn là vị vua một phương hẳn là một điều may mắn.
“___Hẳn là vậy rồi.”
“…Th… thôi cũng sắp đến giờ rồi. Chúng ta cùng dùng bữa nào.”
Thương lấy ra một chiếc giỏ nhỏ từ trong hành lý. Cô ấy còn mang theo thức ăn sao.
Chắc hẳn là cô ấy đã làm lạnh bằng ma pháp để nó không bị hư thối. Thương dùng ma pháp đưa nhiệt độ của chiếc giỏ trở lại bình thường và lấy mảnh vải phủ bên trên ra.
Bên trong là rau củ cùng thịt chim đã nấu chín được bọc trong một miếng bánh mì mỏng làm từ lúa mạch.
Tôi nhớ đến chuyện huynh đệ bảo rằng bánh mì tại thế giới này vừa cứng lại không có men, rồi lại còn bảo không biết nên gọi cái món này là bánh mì kẹp hay Crepe gì đó. Còn tôi thì nghĩ chuyện cho men vào bánh mì là chuyện khá là kỳ quặc. Nhưng mà cái này…
“…Thật xin lỗi, cái này thì Thương hãy ăn một mình được không?”
“Tại… tại sao chứ!?”
“Tôi rất ngại ăn thịt. Còn thứ này thì toàn bộ đều là thịt cả…”
“Đừng có kén chọn như vậy. Nếu không ăn thì sao chịu được tới tối chứ?”
“Nếu chỉ một bữa ăn thì không vấn đề. Vốn tôi cũng đến đây với ý định như vậy rồi.”
Mà tôi còn chưa từng nghĩ đến chuyện ăn uống tại Ma Giới. Đúng là bởi vì cơ thể này hoá thành Ma Tộc nên sẽ không có chuyện cơ thể bị hư nhược nếu ở thời gian dài tại đây. Ngược lại, tình trạng của tôi còn khá là tốt nữa cơ.
“Tôi đã bảo là ăn đi mà! Anh còn dùng dằng là tôi ra lệnh đó!?”
“Thế thì không ổn lắm… Tôi hiểu rồi, nếu chỉ một chút thì…”
Nếu không để tâm mà ăn vào thì chắc sẽ không sao đâu.
Tôi chuyển sang hô hấp từ mũi thành miệng, cầm lên một cái rồi cắn một miếng. Thịt bên trong cũng bị cắn ra mà đi vào trong miệng.
Thế này thì sẽ không____ Không được, không ổn rồi. Cơ thể vẫn còn ghi nhớ cảm giác từ thịt.
Ký ức từ xa xưa bị lôi ra, trong não tái hiện lại cảm xúc khi ấy.
Cảm giác khó chịu và buồn nôn trào dâng. Kể cả lúc gần chết đi, tôi cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Tôi không nhịn được mà di chuyển ra sau tảng đá mà nôn ra thứ trong miệng. Đồng thời, dịch dạ dày đang tích tụ cũng trào ngược lên, cổ họng đau buốt như bị thiêu cháy.
Thương nhìn thấy tình trạng của tôi và chạy đến bên này với vẻ mặt ngạc nhiên cùng lo âu.
“Nà… này, anh không sao chứ!?”
“___Thật xin lỗi. Quả nhiên là tôi không thể hấp thụ thịt được…”
“Tôi nhìn là biết rồi mà! Đây không phải chỉ là kén ăn gì đâu!? Bộ anh là động vật ăn cỏ hả!?”
“Không phải, tôi là con người… nhưng giờ đã là Ma Tộc rồi nhỉ. Thật ra bản thân cũng từng có thể ăn thịt cho đến độ tuổi kia…”
Tôi có thể nhận ra mồ hôi ghê tởm đang tràn ra từ toàn thân. Nhìn vào tình trạng của Thương thì có vẻ sắc mặt của tôi cũng rất xấu.
“Phản ứng mạnh như vậy thì lạ quá rồi đó! Không phải là anh mắc bệnh gì đấy chứ!?”
“Bệnh sao… Có lẽ là vậy thật. Vì chuyện ngày xưa nên tôi không thể ăn thịt được nữa.”
“Chuyện ngày xưa…?”
“Đúng vậy, để đền lại chuyện lãng phí thức ăn mà cô đã chuẩn bị___ Không, thế thì lại giống như biện hộ. Nhưng bản thân vẫn cần phải giải thích rồi.”
Cơ thể trở nên nặng nề. Lời nguyền ấy vẫn còn đang lưu lại dù đã trôi qua bao nhiêu năm.
Tôi sẽ còn đi cùng Thương một thời gian dài, đã vậy thì đó nên là thông tin cần phải chia sẻ cùng nhau.
Tôi mượn vai cô ấy mà ngồi bên cạnh tảng đá. Bản thân nhắm mắt lại và nhớ lại chuyện ngày xưa.
“Đó là chuyện vào lúc tôi khoảng 16 tuổi…”
-------------------------------------------------------------------
“Hỡi cha, cuộc huấn luyện hôm nay đã kết thúc thuận lợi.”
Là kẻ được người cha Đại Ác Ma Begragud nuôi dưỡng, tôi đã luôn rèn luyện kỹ năng của mình mỗi ngày.
Đối tượng chiến đấu là những Ác ma muốn giết chết tôi. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi trước điều đó đã trở nên phai nhạt từ mấy năm về trước.
“Vậy sao. Có vẻ Ác ma trung cấp đơn thể cũng sắp sửa không còn giúp ích cho việc huấn luyện rồi. Bọn cấp thấp thì lại càng không phải bàn.”
“Không ạ, cho dù là cấp thấp thì chỉ cần đủ số lượng cũng có thể giúp ích cho việc tập luyện.”
“Luyện tập với bọn rác rưởi cũng có giới hạn. Thứ cần thiết để khiến ngươi lúc này mạnh hơn chính là kinh nghiệm chiến đấu cùng kẻ mạnh hơn mình. Sau này, trong trường hợp không thể chuẩn bị đủ số lượng trung cấp thì không cần phải luyện tập.”
“Vậy thì ngoài những lúc đó ra thì con sẽ tập luyện ma pháp___”
“Ekdoic, cũng sắp đến lúc để ngươi học thứ khác rồi.”
Tôi đã từng nhiều lần nhìn thấy bộ dạng cười cợt của người cha. Những lúc ông ấy cười như thế này thì những trải nghiệm tàn khốc luôn chờ đón tôi.
Lần đầu tiên bị bắt chiến đấu với Ác ma, lần phải chiến đấu với số lượng lớn, lần phải chiến đấu với Ác ma trung cấp…
“Thứ khác là?”
“Kỹ thuật của ngươi là vì để giết chóc con người. Vào thời điểm ngươi hoàn thành mỹ mãn thì ngươi sẽ phải tiến về phía bọn chúng.”
“Con đã biết rõ điều đó.”
“Không hề, ngươi vẫn chưa biết gì cả. Con người là chủng loài tụ tập thành đàn. Bên trong cũng có những kẻ có thể huỷ diệt Ác ma thượng cấp hoặc Unique. Cho dù ngươi trưởng thành hoàn toàn, nhưng nếu cứ trực diện chiến đấu với con người như thú vật thì sẽ bị bọn chúng bao vây và gục ngã trong khi không thể phát huy sức mạnh của mình. Thế thì nhã hứng của ta sẽ trở nên lãng phí.”
Tuy cha nhìn xuống con người, nhưng lại không hề khinh thường họ. Chính vì vậy nên ông ấy mới có nhã hứng muốn nuôi dưỡng tôi.
“Vậy thì con chỉ cần học chuyện về con người nhỉ. Chuyện đó phải làm sao đây?”
“Đừng vội, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi. Nếu tìm hiểu về con người thì cứ hỏi từ con người là được. Ta đã bắt giữ được một kẻ. Ngươi cứ học những chuyện về con người từ kẻ đó đi.”
Còn có một con người khác. Tôi bất ngờ không ít trước lời nói đó.
Đối với người chỉ từng thấy Ác ma kể từ khi hiểu chuyện, tôi chỉ nhận thức con người như là những kẻ cần phải giết.
Tôi đi về phía được bảo. Đó là một phần của nơi nhằm để bọn Ác ma cấp thấp chém giết lẫn nhau. Tôi cũng từng bị thả vào trong đó khi xưa.
Ở đó đang có một con người bị xích lại. Làn da trắng cùng mái tóc ngắn màu tím đậm giống tôi. Cả cốt cách cũng không khác gì.
Điều khác biệt chính là đối phương đang có trang bị, hơn nữa còn khác giới tính.
“…Không thể nào, con người ư!? Không lẽ cậu đến cứu tôi sao!?”
“Không phải. Tôi được cha bảo đến đây để nắm giữ thông tin về con người từ cô.”
“Hở? Cậu nói gì vậy? Đùa vậy có hơi dở quá đó? Cơ mà cậu có thể tháo xích cho tôi không?”
“Không được. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải đùa. Tên của tôi là Ekdoic, là người được nuôi dưỡng bởi Đại Ác Ma Begragud.”
“___Không phải nói dối… Ma vật nuôi dưỡng con người thì thật quá điên cuồng nhỉ. Mà kệ đi, là một hiệp sĩ, tôi cũng cần phải xưng tên đáp lại. Tôi tên là Lacia Penthes, hiệp sĩ trực thuộc Thánh Hiệp Sĩ Đoàn Methys.”
Lacia có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi. “Có lẽ” ở đây là do khi tôi hỏi tuổi tác thì cô ấy bảo rằng đó là bí mật.
Tính cách của cô ấy thiên về mạo hiểm giả hơn là hiệp sĩ. Tuy nhiên, điều đó lại vô cùng giúp ích trong việc học hỏi về loài người.
Nếu như là một kẻ ra dáng Thánh Hiệp Sĩ Đoàn luôn căm hận Ác ma, người đó sẽ chẳng bao giờ đối thoại với kẻ được nuôi dạy bởi Ác ma như tôi.
Dù vậy, Lacia vẫn thoải mái giải thích chuyện về xã hội loài người cho tôi.
“Hầy… Tôi không muốn tự trách bản thân vẫn còn vô dụng khi để Ác ma bắt giữ, nhưng nơi đây không có khái niệm nấu nướng nhỉ.”
“Lửa ở đây vẫn có. Đừng phàn nàn.”
“Phải phàn nàn chứ! Không phải chỉ cần nấu canh nướng thịt thôi sao! Món súp em gái tôi làm còn ngon hơn gấp ngàn lần đấy!”
Lacia chẳng quan tâm lập trường bị bắt mà cứ phàn nàn về bữa ăn hôm đó.
Các Ác ma đôi khi cũng ăn thịt thú vật. Không phải vì cung cấp ma lực, mà là vì tận hưởng tiếng gào thét của thú hoang.
Thức ăn của tôi là thú hoang, ngoài ra còn có hoa quả, rau củ và nấm.
Vì biết được sự yếu ớt của con người, giống loài sẽ ngã bệnh nếu ăn thịt sống, cha đã cho tôi học cách dùng lửa và nắm giữ cách ăn uống tối thiểu. Đương nhiên là tôi sẽ không biết đến khái niệm nấu nướng.
“Thế thì tự làm đi.”
“Ara, cậu sẽ tháo xích cho tôi sao?”
“Tôi sẽ nối dài ra. Nếu có thể di chuyển đôi chút thì sẽ không vấn đề chứ gì.”
Tôi truyền ma lực vào sợi xích, phát động ma pháp và kéo dài cự ly ra. Lacia lộ vẻ mặt kinh ngạc nhưng lập tức hiểu ra.
“Kỹ thuật tiện lợi thật đấy, chỉ là đơn điệu quá.”
“Đừng có làm chuyện thừa thãi. Nếu cảm nhận được ma lực thì tôi sẽ rút nó về độ dài ban đầu ngay.”
“Thế này thì sao mà nổi lửa được chứ! Muốn vậy thì cậu giúp tôi đi!... Ngoài ra thì tôi còn muốn giải quyết một chút.”
“Chỗ này cũng được còn gì.”
“Sao mà được chứ! Cho dù là hiệp sĩ thì tôi vẫn là phụ nữ đó!? Ít nhất thì phải chuẩn bị hũ kèm nắp đậy đi chứ!?”
“Phụ nữ thì cần có hũ sao?”
“Cứ làm vậy đi!”
Lacia phân chia nguyên liệu, dùng gia vị lấy ra từ trong tuổi mà nêm nếm đơn giản.
Lúc đó, tôi lần đầu tiên biết đến thứ gọi là nấu nướng.
Chỉ bằng một loại gia vị mà tôi đã cảm nhận được thay đổi không ngờ trong nguyên liệu mình đã luôn ăn từ trước đến giờ.
“…Ngon thật đấy.”
Tôi vô thức thốt ra. Lacia nghe thấy vậy liền ưỡn ngực tự hào.
“Chứ gì nữa! Nhưng mà cái này chỉ là ăn uống qua loa nơi dã ngoại thôi. Ở khu phố con người sống thì sẽ có thể ăn món ngon hơn nữa đấy. Cứ ở tại chỗ như thế này thì không tốt cho sức khoẻ đâu?”
“Chỉ cần có mạng là đủ. Tôi không có ý định sống cùng đám người dâng mình lên để sống sót.”
“Ý cậu là sao___”
Tôi giải thích xuất thân của mình. Vào thời điểm Ác ma tấn công ngôi làng con người, bản thân đã bị đưa ra vì để cầu xin tha mạng.
Tôi kể lại toàn bộ những chuyện mà cha từng nói với bản thân cho Lacia.
“Đúng là cũng có những người cha mẹ như vậy. Nhưng mà không phải ai cũng thế đâu. Ngược lại, số người hy sinh mạng sống vì con cái cũng nhiều lắm đó.”
“Nhưng tôi đã bị dâng lên vào lúc đấy. Và chưa từng có một ai cố gắng tìm đến đây cả.”
“Ưm… Ừ thì sẽ không có bao người nghĩ rằng đứa trẻ bị bắt đi có thể sống sót như thế này đâu. Nhưng nếu họ biết cậu sống thì lại khác đó.”
“Cô nghĩ rằng đám ngươi sợ hãi người cha Đại Ác Ma Begragud và dâng lên trẻ con sẽ thay đổi suy nghĩ khi biết tôi sống sót ư?”
“Thay đổi chứ. Con người là giống loài sẽ cầu xin trợ giúp nếu bản thân không thể làm được. Nếu biết cậu còn sống sót thì cha mẹ cậu sẽ xin bọn tôi giúp đỡ rồi.”
Biểu cảm của Lacia lúc ấy rất thẳng thắn, và tôi không có lời nào để phản biện hơn nữa.
“___Giả như là thế đi nữa, tôi cũng không có ý định rời khỏi nơi này. Tôi sẽ làm những chuyện mình nên làm.”
“Cậu cứng đầu thật đấy… Mà kệ đi, cậu cứ làm điều mình muốn là được. Song, cậu cần phải biết nhiều hơn về con người. Cho nên hãy học thật nhiều điều về con người từ tôi đi.”
“Cô không do dự tuồn thông tin cho thuộc hạ Ác ma nhỉ.”
“Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng là nhân loại. Vai trò của hiệp sĩ chính là cứu giúp quốc gia và con người.
Tôi sẽ không từ bỏ chuyện thuyết phục cậu đâu. Mặc dù vị thế hiện tại thì không ổn cho lắm, nhưng tôi xin phép được chỉ đường dẫn lối cho cậu.”
Tôi thì muốn học hỏi chuyện về con người theo lời cha bảo, Lacia thì muốn tôi lý giải con người là như thế nào.
Và như thế, tuy rằng lợi ích của cả hai có chút khác biệt, nhưng mối quan hệ ngắn ngủi giữa tôi và Lacia đã được bắt đầu.
Danh sách chương