Tôi đang mơ một giấc mơ bản thân đang nhìn xuống một thảo nguyên rộng lớn. Lý do tôi có thể nhận ra đây là giấc mơ của người khác là bởi vì bản thân chưa từng ghé qua hay nhìn thấy khung cảnh này bao giờ.
Sự thoải mái trong làn gió lướt qua thân thể vô cùng dễ chịu. Hẳn là người lưu lại ký ức này rất thích khung cảnh trước mặt.
Tầm nhìn đột nhiên dời đi. Thứ xuất hiện trong tầm mắt là một cây đại thụ khổng lồ.
Tôi từng thấy nhiều loại cây khổng lồ trong mấy loài thực vật sinh trưởng tại Turize, nhưng kích thước của nó vẫn khiến tôi phải cất tiếng ta thán.
Gốc cây khổng lồ cao hơn 30m kia đang ung dung đứng sừng sững một mình giữa thảo nguyên bát ngát.
Bàn tay bất chợt chạm vào thân cây. Đây không phải là tay của tôi. Nó là của ai đó… hình như là tay nữ giới.
“_____, quả nhiên là cô ở đang ở đây.”
Tôi nghe thấy giọng nói ôn hoà của một người đàn ông. Giọng nói này khá là quen thuộc. Song, với trạng thái mơ hồ trong mơ này thì tôi không thể nhớ ra đó là giọng nói của ai.
Tuy nhiên, chủ nhân cơ thể từ tốn quay lại, bóng dáng của người ấy lọt vào tầm mắt____
-------------------------------------------------------------------
“…Cái này là kiểu giấc mơ mập mờ bắt đầu trở nên quan trọng rồi sao.”
Một giấc mộng không hề tệ cho thời điểm thức dậy. Tuy nhiên, cảm nghĩ thật lòng của tôi chính là chuyện phải xem ký ức người khác không phải thứ hay ho gì cho lắm.
Dạo gần đây, số lần bản thân mơ về nơi bản thân không biết đang tăng lên. Ít nhất thì cái cây to bự đó không phải ở Nhật Bản. Chắc hẳn là phải cỡ cái cây trong kỷ lục guinness ấy chứ.
Nguyên nhân thì tôi cũng nhìn ra được đại khái. Và độ tin cậy của nó càng tăng lên trong vụ việc với Harkdoc.
“Anh ta chắc cũng sắp cử động bình thường rồi. Chắc thử thí nghiệm phát đã.”
Tôi ngồi dậy và sửa soạn quần áo.
Những cuộc náo động tại Quama đã kết thúc. Hiện tại thì đã qua mười mấy ngày kể từ lúc chúng tôi quay về Turize.
Các quốc gia được thực hiện những cuộc điều chỉnh quân sự trên quy mô lớn nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến với Phi Ma Vương.
Bên này thì cũng tiến hành hợp tác trong khả năng của mình, nhưng đồng thời thì chúng tôi cũng phải thúc đẩy quá trình khai phá tại Ma Giới Quama hiện đang được giao cho Jestaff.
Ma Giới Quama vốn dĩ là một vùng đất cây cỏ không sinh trưởng bao nhiêu, về phương diện này thì rất dễ để thu thập.
Chỉ cần chuẩn bị kha khá thiết bị thì chúng tôi sẽ có thể bắt đầu thanh tẩy nơi đấy và sản xuất nông sản.
Cả chuyện khai thác Quama nằm trong hứa hẹn cũng đã được vua Zenotta thuyết phục mọi người thành công. Hiện tại thì chẳng có vấn đề gì cả.
Chúng tôi đưa ra bản kế hoạch khai thác đã chuẩn bị và vua Zenotta tiến hành điều chỉnh. Việc còn lại chỉ là đưa ra chỉ thị cho đám Ác ma của Tử và bắt đầu công việc.
Đây sẽ là trận đốn gỗ của hàng chục triệu đơn vị Ác ma, nếu làm quá thì những nơi rừng núi sẽ nhanh chóng trở thành bình địa.
Hơn nữa, nếu tiến hành với tốc độ quá nhanh thì có khả năng họ sẽ lại đòi hỏi cao hơn, vậy nên một bộ phận sẽ được dùng chỉ để giám thị tình huống xung quanh.
Những cây cỏ đất đá thu được sẽ được gia công nhằm xây dựng đường xá.
Phần thừa ra sẽ được lén chuyển sang cho công việc khai phá Ma Giới Quama.
Cho dù vật liệu gỗ có chút khó chế tác, chúng vẫn dễ thừa ra hơn so với đất đá. Cả công đoạn phân tách cũng rất đơn giản nên có thể giao cho đám Ác ma.
Đất sét thì dùng làm gạch, những thứ còn lại thì cho vào bao đất, phần không đủ thì chỉ cần bổ sung bằng ma pháp là được. Tử cũng từng thảo luận rằng để cho đám Ác ma xây nhà, nhưng tôi đã cẩn thận từ chối chuyện đó.
À đúng, nhắc đến Tử thì cô ấy đang nhận hình phạt do đã để Lytial Zentry, thành viên của Leytis đã thực hiện âm mưu cùng Larheit, trốn thoát.
Thú thật, chuyện này cũng chỉ là vấn đề vụn vặt so với chiến tích diệt đi phần lớn thành viên của Leytis, nhưng chính chủ cứ nằng nặc đòi hình phạt cho bằng được.
Tiện thể thì vào lúc đó, vị quản gia trung thành – Đại Ác Ma Duvleori – cũng không chịu nghe mà bảo rằng “Ta cũng có trách nhiệm nên hãy phạt cả ta nữa”, thế nên tôi đã phạt Duvleori bằng cách bảo anh ta suy nghĩ hình phạt cho Tử.
Ban đầu thì Tử có chút bất phục, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng của Duvleori thì cô ấy lại trở nên có hứng thú hơn một chút.
Kết quả sau khi Duvleori đau đầu khổ não chính là Tử phải chịu trách nhiệm chế tác [Ma Cụ].
Những vũ khí dị biệt mà Hắc Ma Vương trao cho Ma Tộc của mình, một vài cái cũng được tuồn vào thế giới con người.
Người đang nắm giữ một thanh trong số đó chính là Girista. Cô ta đang sở hữu một thanh Ma Kiếm.
Chiến tích của Girista thì không quá tốt vì phải đối đầu những người mang sức mạnh dị thường như Illias và Ulffe, hoặc là một Harkdoc giỏi trong việc dùng mánh lới.
Tuy vậy, ít ra thì cô ta vẫn đủ mạnh để đám mạo hiểm giả phải tránh né, và cũng là người nổi tiếng mà một vài quốc gia còn cấm nhập cảnh.
Sức mạnh của thanh Ma Kiếm cũng đóng góp một phần không nhỏ trong những thành tích ấy.
Dù thế nào đi nữa, nếu có thể chế tạo ra Ma Cụ thì người nắm giữ lợi thế trong chiến đấu sau này cũng sẽ tăng lên nên tôi mới đồng ý.
À mà vào thời điểm hiện tại, Illias và Ulffe đang từ chối trang bị Ma Cụ. Lacra thì vốn dùng tay không.
Người sử dụng những vật phẩm thử nghiệm đã được hoàn thành chỉ là Ekdoic, Harkdoc hoặc Mix mà thôi.
“Ồ, anh đã dậy rồi à!”
“….”
Khi tôi xuống tầng một định rửa mặt thì trông thấy Harkdoc đang dọn dẹp trong trang phục nội trợ.
Do bị đuổi khỏi chỗ của Jestaff, người đang lưu lại Quama và tiếp tục công cuộc khai phá, nên Harkdoc hiện đang làm chân chạy vặt cho bên này.
Thế nhưng tôi cũng không thật sự có ý định đùn đẩy mấy công việc vặt nghĩa đen như dọn dẹp. Đây chính là quyết định của chính cá nhân Harkdoc.
Hiện thời, anh ta đang được ở trong dinh thự của Ban-san. Là người rộng lượng chấp nhận Gradna, Ban-san cũng dễ dàng tiếp đón một Harkdoc hiểu chuyện.
“Cơ mà sao anh vào được đây vậy? Tôi tưởng là cửa nhà bị khoá rồi chứ.”
“Thì tôi được nhận chìa khoá chung từ chị đại Illias mà.”
“Chị đại… Không phải anh lớn tuổi hơn sao?”
“Thì trong đám thuộc hạ của người anh em, cô ấy là người tham gia đầu tiên, lại còn là gia trưởng trong căn nhà này. Đối với người có cấp bậc cao nhất thì tôi nhất định phải thể hiện sự tôn kính chớ?”
Thực tế thì lý do lớn nhất chắc là do sau khi chữa trị hoàn toàn vết thương, anh ta đã thử so găng với cô ấy và bị đo ván ngay lập tức.
Thú thật là tình trạng cánh tay phải được ký sinh và cấy ghép từ Jestaff của Harkdoc cũng không quá ổn thoả. Dù có thể nắm được vũ khí, nhưng Cường Hoá Ma Lực lại không thuận lợi, điều đó dẫn đến việc cả sức tấn công lẫn phòng thủ đều trở nên nửa vời.
Nhưng trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật thì anh ta đã có thể sử dụng nó một cách bình thường. Nỗ lực âm thầm này cũng phải ngang với Ulffe.
Mặc dù dường như Jestaff đã có thể triển khai Ác ma, biến tay phải thành hai cánh tay và làm việc nên cũng khó mà nói đến cách biệt trong đấy.
À đúng rồi. Biến đổi lớn nhất chính là anh ta nhìn vào khuôn mặt tôi cũng không sao.
Lý do chính là chiếc kính râm mà Harkdoc đang mang trên mặt.
Cũng không phải là mấy cái kiểu như khi tầm nhìn trở nên tệ đi thì sẽ ổn. Ngược lại thì nó còn trong hơn cả kính râm thông thường.
Chiếc kính râm này là hàng đặc chế, hay còn gọi là đối sách, mà tôi đã nhờ Nora làm ra dựa trên lý do mà Harkdoc ngất đi.
Ngay sau khi trở lại bình thường thì thái độ Harkdoc hoàn toàn biến đổi và trở nên giống như hiện giờ.
“Tình trạng của kính râm có vẻ tốt nhỉ.”
“Ừa đó! Tôi có thể nhìn rõ bộ mặt lờ đờ của người anh em luôn! Ai da, chỉ cần có đối sách là trông anh vô hại thật đó!”
“Ồ, vậy anh thử tháo ra rồi nói lại xem?”
“Này này người anh em, chưa ăn sáng mà đã muốn trông nom đàn ông rồi sao? Tôi thì muốn được phụ nữ chăm sóc hơn đó.”
“Không có đâu, tôi sẽ lăn anh ra bên ngoài.”
“Đó đâu phải cách đối xử với người tận tâm đến dọn dẹp đâu chớ!?”
Cảm xúc của Harkdoc rất dễ nhận biết. Harkdoc hiện tại đang nỗ lực xây dựng quan hệ tốt đẹp với tôi.
Hẳn là vì anh ta muốn trở thành người không thẹn với thân phận tay phải của Jestaff trong tương lai.
Do đó, anh ta muốn học tất cả những thứ có thể học, cũng vì thế mà muốn tạo dựng một môi trường tốt đẹp nhất.
Tốc độ chuyển đổi của anh ta gần như là tài năng vậy. Vừa mới thời gian trước còn làm vẻ mặt vô cùng bất an, nhưng chỉ bằng một chiếc kính râm đã thay đổi tất cả.
“Mà kệ vậy, anh đã đến rồi thì giúp tôi chuẩn bị cơm nước đi.”
“Ồ, hay đấy! Anh chỉ tôi nấu món ăn ở hành tinh Yugura đi, tôi cũng muốn làm cho đại ca ăn nữa.”
“Vì vấn đề nguyên liệu nên rất khó để tái hiện cho giống lắm. Nhưng mà anh có thể học lén được bao nhiêu thì học đi.”
“Ồ, thế thì tôi xin phép được học lén nhá? Sau này có bảo trả lại thì cũng không trả được đâu?”
“Xoá đi ký ức của anh thì chẳng phải cũng là trả lại rồi sao?”
“Người anh em, tài năng của anh là có thể nghĩ ra mấy cái ý tưởng khủng bố một cách tự nhiên vậy hả?”
Harkdoc có thể hoàn thành việc nhà thông thường với chất lượng cao. Đây là kết quả của việc anh ta không thể hỗ trợ cho Jestaff và cố tìm chuyện mình có thể làm.
Có lẽ nhờ Gozz dạy anh ta nấu ăn sẽ có ích không chừng. Không được, nếu dùng anh ta theo kiểu đó, cho dù Harkdoc thấy ổn thì tôi cũng cảm thấy có chút thẹn với Jestaff.
Trong lúc chúng tôi tiến hành nấu nướng thì Illias xuất hiện với vẻ mặt khá là buồn ngủ. Cô ấy chẳng hề để tâm đến chuyện Harkdoc ở đây, cứ như đó là điều hiển nhiên vậy.
“Ồ, chị đại, xin chào buổi sáng!”
“Ờ, chào buổi sáng. Anh đến phụ từ sáng sớm luôn à… Nghiêm túc thật đấy.”
“À thì tôi cũng tính toán là nếu giúp đỡ bên này thì sẽ có được bữa sáng ngon lành hơn ấy mà.”
“Ra là vậy. Nếu chỉ chuẩn bị cho phần của bản thân thì sẽ quá đơn giản nhỉ.”
“Tôi nghĩ Ban-san sẽ chuẩn bị bữa ăn ngon hơn cho anh đấy.”
“Tôi đã được ông ấy cho ở nhờ rồi, nếu còn để người ta cung cấp bữa sáng nữa thì sẽ bản thân sẽ xấu hổ với đại ca lắm. Với lại dinh thự đó cũng khó mà giúp việc nữa.”
Đương nhiên là dinh thự của Ban-san cũng có người giúp việc. Cho dù khách nhân bảo rằng để mình nấu ăn thì cũng sẽ bị từ chối mà thôi.
Với người quen sống kiểu ngoài vòng pháp luật như Harkdoc thì đúng là nơi đó có chút cứng nhắc thật.
“Xin chào buổi sáng, Shishou! A, Harkdoc.”
“Chào Ulffe. Bữa sáng sắp xong rồi này.”
“…Hừ hừ.”
Ồ, Ulffe đang lộ vẻ có chút bất mãn. Nếu là bình thường thì đây là khoảng thời gian tôi còn đang nấu nướng.
Ulffe cũng rất thích phụ giúp tôi nấu ăn. Đúng là nếu bị hớt tay trên khi định chạy đến phụ giúp thì chắc hẳn em ấy đang nghĩ rằng vị trí của mình bị cướp đi rồi.
“Ulffe có thể đi đánh thức Lacra dậy không?”
“Shishou, Lacra đã không còn trong phòng nữa.”
“Lại nữa à.”
Kể từ lúc Lacra quay về Turize, cô ta thường xuyên một mình ra ngoài lúc sáng sớm hoặc giữa đêm.
Lacra lúc nào cũng trở nên mệt lử khi quay về. E là cô ta đã gia tăng thời gian luyện tập của mình rồi.
Chuyện này đến từ những nguyên do như là việc bại trận trước Harkdoc, hay là chuyện bị Ekdoic kéo giãn khoảng cách, v..v.. Nhưng nếu cô ta đã muốn nỗ lực khoả lấp thì tôi cũng không cấm cản.
Vì đề phòng nên tôi có tính toán thời gian ngủ nghỉ của Lacra, nhưng có vẻ cô ta cũng không phải luyện tập quá mức gì cả.
Cô ta cũng thường xuyên ngủ trưa nên vấn đề quản lý bản thân chắc là không sao rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ về chuyện ấy thì Lacra đã xuất hiện từ bậc thềm.
“Bụng đói quá đi. Ara, Harkdoc-san.”
“Chào, Lacra, luyện tập từ sáng sớm hả? Cô siêng năng thật nhỉ.”
“Tôi chỉ chọn khoảng thời gian ít người để dễ tập trung mà thôi. Sau khi dùng bữa thì tôi sẽ đi chợp mắt một chút.”
“Ừ, đúng là sáng sớm sẽ dễ tập trung hơn vài phần. Nhưng ăn xong rồi ngủ ngay thì bụng dạ có sao không?”
“Không sao đâu. Bình thường thì tôi cũng vừa uống rượu vừa ngủ mà.”
“Cái đó không thể nói là không sao đâu? Đại ca Jestaff cũng hạn chế chuyện uống rượu trước khi ngủ đó.”
“Đi ngủ trong lúc cảm giác mơ màng sướng lắm đó? Phải không, Thượng Thư-sama?”
“Thỉnh thoảng thì không tệ, chỉ là mỗi lần đều lộ bản mặt ngơ ngơ sau khi ngủ dậy thì thôi khỏi.”
“Sụt sịt. Tại vì rượu mà Gozz-san lựa chọn ngon quá đi mà…”
Hay là đi bảo tên Gozz hạn chế lại nhỉ? Nhưng cô ta cũng là người gia tăng doanh thu của anh ta nữa.
Và như thế, cả bọn quây quần bên chiếc bàn. Đã đến giờ ăn sáng rồi.
Mới hồi trước thì chỉ có mỗi tôi và Illias, hiện giờ thì lại là bữa sáng với năm người.
Nếu quá ồn ào thì tôi hơi ngại, nhưng chỉ chừng này thì lại không tệ lắm. Vẻ mặt của Illias cũng có chút vui vẻ.
Sau bữa sáng, Illias đi thay quần áo, Lacra thì quay về phòng mình để chợp mắt như đã nói.
Ba người còn lại thì dọn dẹp bữa sáng, thú thật là ba người ở trong phòng bếp thì có hơi chật chội.
“Người anh em có đi đâu hôm nay không?”
“Hôm nay thì chắc là chỗ nghiên cứu ma pháp.”
“Ồ, đúng là tôi chưa từng thấy cái nơi nghiên cứu ma pháp đó bao giờ. Chắc là toàn mấy ông già dị dị không nhỉ?”
“Dị dị thì cũng đúng thật. Ngoài ra thì tôi định đến xem xét tình huống của Tử nữa.”
“Tử Ma Vương sao… Hình như tôi chưa trực tiếp gặp mặt Ma Vương nào bao giờ nhỉ…”
Từ lúc Harkdoc trở thành đồng bọn, anh ta và nhóm ba Ma Vương cứ liên tục lướt qua đời nhau.
Tử thì bận chế tạo Ma Cụ, Kim thì do việc triều chính bên Garne trở nên bận rộn.
Thương và Ekdoic thì đang đi thu thập ma vật ưng ý tại Ma Giới Quama.
Cô ta có thể điều khiển ma vật cấp thấp chỉ bằng một ý nghĩ, nhưng khi đạt cấp độ Unique thì hình như kẻ không nghe lời khá là nhiều.
Ba Undead từng bảo vệ Thương khi trước vốn là con người bị thao túng bởi thuật Tử Linh. Nếu không muốn lộ ra ý chí đối địch với con người thì cô ta không thể sử dụng chúng nữa.
Ờ thì đương sự cũng bảo là “Không muốn nhìn mặt chúng” nên dĩ nhiên là cô ta phải đi tìm ma vật phát sinh trong tự nhiên.
“Yên tâm đi. Tuy tính cách của cả ba có chút vấn đề, nhưng họ sẽ không tự dưng mà đối địch một mình anh đâu. Dù tôi không phủ nhận khả năng anh bị xử lý một phát vì vấn đề nào đó.”
“Ghê thật đấy, chẳng an tâm được tí nào luôn. Nhưng nếu có cái kính râm gì gì này thì không chừng ngài bản năng sẽ yên phận đó! Không vấn đề gì đâu!”
“Không đâu, cái kính này___ Ồ, có khách tới à?”
Phía bậc thềm vang lên tiếng gõ cửa. Hiện tại ở tầng một chỉ có ba người Ulffe và Harkdoc bọn tôi.
Ngay lúc tôi định đi ra đó thì Harkdoc đã nhanh nhảu đi trước.
“Người anh em, để tôi đi cho. Nhìn thế này chứ tôi giỏi đối đãi với khách nhân lắm đó!”
“Thật ra không có nhiều đối tượng cần tôn kính đến đây vậy đâu. Chắc ngoài kia là Mix thôi.”
À không, nghĩ lại thì Mix thường xuyên ló mặt tại đây cũng là vương nữ mà.
Marito cũng có khả năng mặt dày chạy tới. Mà Harkdoc từng sinh sống với cố vấn bang hội nên chắc không xảy ra sai lầm trí mạng gì trong lúc tiếp khách đâu.
“Shishou, Ulffe cũng có thể tiếp khách chu đáo đó!”
“Ừa. Ulffe được Maya-san dạy rất kỹ về lễ nghĩa phép tắc nên không có gì phải nghi ngờ cả.”
“Ehe!”
Chỉ là tôi phải nghi ngờ rằng liệu Maya-san có dạy thứ gì không tốt cho em ấy không.
Người đó hay có kiểu làm chuyện trời ơi đất hỡi nữa, mặc dù bản thân cũng không có mặt mũi để nói gì.
“Ara? Mọi người đang dọn dẹp bát đĩa sao?”
“Hửm? Tử cơ à? Thế thì tôi đoán trật rồi.”
Người vừa lộ diện là Tử cùng Duvleori.
Quý công chúa cùng vị quản gia hộ vệ lộ mặt tại nhà bếp là một khung cảnh thật hiếm có.
“Tôi đến đây định thảo luận một chút về chuyện Ma Cụ, hay là tôi nên quay về thì tốt hơn nhỉ?”
“Không sao đâu. Đằng này cũng định qua gặp mặt hôm nay rồi. Tôi định giới thiệu cho cô một người thợ rèn.”
“Ara? Thật tốt quá nhỉ?”
“Cũng vì mấy chuyện liên quan đến kỹ thuật ma pháp thì tôi không thể đóng góp gì cả. Nhưng Tử đâu rành về vũ khí phải không?”
“Đúng thế, giờ nghĩ lại thì tôi cũng không biết làm sao để đúc kiếm cả?”
“Con người, Ma Cụ mà chủ nhân làm ra cần phải có vũ khí tương ứng. Ta không phải nghi ngờ mắt nhìn người của ngươi, nhưng có thể dễ dàng chuẩn bị người như vậy ư?”
“Đây là người thợ rèn đã làm ra thanh kiếm chém anh đấy. Không có vấn đề gì phải không?”
“Ra là vậy, thế thì không thành vấn đề.”
Duvleori đã tự mình cảm thụ độ sắc bén của thanh kiếm trong tay Illias, ngoài ra còn có độ cứng của bao kiếm nữa.
Với người từng làm ra đôi gauntlet đặc chế cho Ulffe như Thorid-san, ắt hẳn ông ấy sẽ đáp ứng được hình thái đặc thù dành cho Ma Cụ.
…Và tôi còn một nghi vấn nữa.
“Này, cái tên Harkdoc ra đón cô đáng lẽ phải đi ra bậc thềm rồi chứ.”
“Người đó gọi là Harkdoc sao? Tự dưng vừa nhìn thấy mặt người ta liền ngất đi nên bọn tôi đã để anh ta nằm xuống tại chỗ rồi đó?”
Hây dà, quả nhiên là nhìn trực tiếp Ma Vương thì bản năng của Harkdoc sẽ làm loạn rồi.
Bản năng của Harkdoc rất xịn sò, nhưng nó lại nhạy cảm tới mức quá đáng. Đối phương càng là mối đe doạ lớn lao thì bản năng sẽ càng cảnh báo mạnh hơn, trong trường hợp quá độ thì anh ta sẽ ngất đi.
Ma Vương chính là kẻ địch lớn nhất đối với nhân loại, cũng là kẻ giống như thiên địch.
Nếu chỉ đeo kính râm thì vẫn không thể chữa được. Mà kệ đi vậy.
“Nếu là sụp đổ trước uy quang của chủ nhân thì là lẽ dĩ nhiên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tôn kính của chủ nhân mà lại ngất đi thì ta không biết có nên tha cho hắn hay không nữa.”
“Anh cứ xem như cô ấy quá xinh đẹp nên anh ta mới ngất đi thì sao?”
“Ra là vậy. Thế thì ta sẽ đắp chăn cho hắn vậy.”
Ái chà, Duvleori dịu dàng hơn tôi nghĩ đấy. Rốt cuộc tên Harkdoc đã ngất đi trong trạng thái thảm hại đến mức nào chứ.
“Quá xinh đẹp thì tệ quá đó?”
“Không phải đó là lời khen sao?”’
“Đúng là tôi quan tâm đến diện mạo của mình, nhưng tôi nghĩ bản thân rất xứng với anh đó? Trở thành người quá tầm thì chẳng phải sẽ buồn lắm sao?”
“Tâm tình cô phức tạp thật đấy. Nhưng đây chỉ là lời dựa trên lập trường của Harkdoc thôi mà?”
“Tôi vẫn muốn được ngang bằng kể cả trong lời nói của anh đó?”
“Ra là vậy, cô tham lam thật đấy. Ừ thì tôi cũng chưa từng nghĩ Tử là đoá hoa không thể với đâu.”
“Vậy thì tôi là hòn đá ven đường nhỉ?”
“Đừng có nói kiểu thái cực như thế chứ.”
“Fufu, tôi đùa thôi mà?”
Tâm trạng của Tử đang vô cùng tốt. Có vẻ như màn kịch ngất xỉu của Harkdoc rất được yêu thích đấy nhỉ.
“Nhưng Shishou cũng giữ hòn đá làm báu vật!”
“Ara, vậy sao?”
“Ừ thì tôi cũng hay nhặt chúng làm vật kỷ niệm.”
“___Thế sao… vậy thì tôi cũng không ngại làm đá đâu.”
“Chuyện đó thì ngại đi chứ?”
Khi chúng tôi quay trở lại phòng khách, Harkdoc vẫn đang yên bình ngủ say trên chiếc ghế dài cùng chiếc chăn phủ lên người.
Thật ra yên bình là đùa thôi. Cái biểu cảm của anh ta rõ ràng là kiểu muốn nói “Không thể nào!” kia kìa.
“Đúng rồi, hôm qua là ngày họp định kỳ của Ma Vương đó? Tôi cũng định nói về chuyện ấy nữa?”
“À, hôm qua là ngày trăng tròn sao. Nhưng không phải lần trước cũng kết thúc mà không có báo cáo ư?”
Ý thức của các Ma Vương sẽ được gọi đến không gian đặc thù do Hắc Ma Vương chuẩn bị vào đêm trăng tròn.
Họ sẽ cùng báo cáo tình hình lẫn nhau tại đấy.
Trước kia từng xảy ra chút chuyện thông qua nơi đó, nhưng kể từ lần Vô Sắc Ma Vương lần đầu mở lời, việc trao đổi thông tin đã không còn diễn ra nữa.
Đối với Phi Ma Vương muốn xâm chiếm thế giới con người cùng Bích Ma Vương chẳng quan tâm thế sự, họ sẽ chẳng thể nào trao đổi thông tin với đám Ma Vương đã quay lưng đi về phía con người.
“Thật ra là có một chút chuyện xảy ra đó? Ngắn gọn mà nói thì tên Vô Sắc đã làm bậy đấy?”
“Lại là tên Vô Sắc nữa sao.”
-------------------------------------------------------------------
Ngược dòng về đêm hôm trước.
Trên chiếc bàn tròn khổng lồ đang có tám viên thuỷ tinh tám màu xếp thành hàng. Những viên thuỷ tinh Kim sắc, Bích sắc, Thương sắc, Phi sắc, Tử sắc cùng Vô Sắc đang toả sáng.
“Hừm, lần này tất cả cũng im lặng nhỉ?”
“Chẳng phải thế sao? Bích thì không cần phải nói, Phi hẳn là không muốn nói chuyện gì với chúng tôi phải không?”
“Cũng phải nhỉ? Vậy cứ hết thời gian rồi kết thúc là được thôi?”
“….Phi này. Kể cả lúc này, thứ anh mong muốn vẫn không thay đổi sao?”
“___Một câu hỏi ngu ngốc.”
Giọng nói trầm thấp của Phi Ma Vương vang vọng. Đó không phải là giọng nói lạnh nhạt như mọi khi, mà nó hàm chứa ý chí mạnh mẽ không chút do dự.
“Ara? Anh chịu trả lời sao?”
“Đối với lời thăm dò quyết tâm của bản thân, nếu ta không đáp lại thì sẽ gây tổn hại đến danh dự của Phi Ma Vương ta.”
“Một khi Garne chắc chắn sẽ nổ ra chiến tranh thì bản thân ta cũng muốn ngừng chuyện này lại nữa.”
“Ta không phủ nhận quyết định lựa chọn cùng chung sống với loài người của cô. Tuy nhiên, ta cũng không định để các cô ngăn trở con đường của mình.”
“Cho dù ta dùng [Lời Nguyền Thứ Hạng] ư?”
Tại nơi trò chuyện, các Ma Vương được trao tặng Lời Nguyền Thứ Hạng nhằm thể hiện sức ảnh hưởng dựa theo thứ tự sinh ra.
Dù không sở hữu lực trói buộc cường đại, nhưng nếu chống lại thì họ sẽ phải nếm trải cảm giác khó chịu khôn cùng.
Vị trí của Phi Ma Vương là thứ năm, với người đứng thứ hai và thứ tư như Kim Ma Vương và Thương Ma Vương, họ có thể dùng lời nói làm lực cưỡng ép hắn ta.
“Dĩ nhiên rồi. Chỉ với chừng ấy khó chịu mà có thể hoàn thành nguyện vọng của mình thì ta sẽ sẵn lòng chấp nhận.”
“Ara, vậy sao? Thế thì bọn tôi sẽ sử dụng nhằm trút bỏ phẫn nộ từ bên bị tấn công vậy. Kim cũng làm đi nào, vừa đủ để trả phí tổn vì gây phiền toái nữa.”
“Thương, cô cũng thay đổi nhiều thật đấy… Mà cũng phải, nếu có thể khiến anh cảm thấy khó chịu và tạo ra sai lầm trong phán đoán thì cũng là lợi thế cho bản thân ta. Vậy thì___”
“Rồi rồi, mọi người chờ chút đã nào?”
Một giọng nói xen vào, nó được phát ra từ viên thuỷ tinh của Vô Sắc.
Vô Sắc Ma Vương, gã đàn ông sở hữu cái tên Ma Vương nhưng lại là Ma Tộc của Bạch Ma Vương Yugura, xen vào cuộc nói chuyện.
“Gì đấy Vô Sắc? Đây không phải chuyện mà kẻ tự phụ về vị trí trung lập như anh xen vào đâu?”
“Thật ra là có đó. Lời Nguyền Thứ Hạng cơ bản chỉ là dầu bôi trơn giúp cuộc tranh luận tại đây diễn ra suôn sẻ mà thôi. Nếu là dùng để chọc phá người khác thì đâu có công bằng nhỉ?”
“Nếu anh nói vậy thì sao không nói lúc Tử muốn tấn công Garne đi. Giờ lại còn nhiều chuyện nữa.”
“Cái đó chỉ là đùa giỡn nên cũng có sao đâu? Vấn đề quan trọng chính là ý chí của anh đấy, Phi Thú. Anh định tách bầy với các Ma Vương khác rồi sao?”
“…Đúng thế.”
“Vậy thì chỗ này đã không còn cần thiết nữa. Yugura đã chuẩn bị nơi này nhằm giúp mọi người có thể hoà thuận trò chuyện và không cần tranh chấp lẫn nhau. Nếu đã trở thành quan hệ đối địch thì cũng đâu cần trò chuyện nữa nhỉ?”
“___!?”
Các Ma Vương đều di chuyển ý chí vào trong viên thuỷ tinh. Cho dù không có mắt hay tai, họ vẫn có thể cảm nhận được được tình huống trong không gian ấy giống như bản thân đang ở đó.
Toàn bộ Ma Vương đều lộ ra phản ứng trước biến hoá trong không gian.
Một gã đàn ông đang đứng sừng sững tại không gian ấy.
Tóc đen cùng đôi mắt đen. Phía trên làn da ngăm đen đang khoác một chiếc áo trùm đầu vô hình đang đồng hoá với không gian.
Chính bản thân Vô Sắc Ma Vương đã xuất hiện tại không gian ấy.
Vô Sắc Ma Vương đặt chân trần lên chiếc bàn tròn và xoay vòng một cách vui vẻ.
“Tất cả ngạc nhiên chuyện gì vậy? Tôi là người được Yugura giao vai trò giám thị mọi người đó? Đương nhiên là bản thân sẽ phải nắm giữ quyền bước vào nơi này rồi. Giờ thì mọi người đã trở thành kẻ địch rất rõ ràng. Màn xoa dịu vết thương lẫn nhau trong thời gian dài đằng đẵng đã kết thúc. Ừm, mọi người giống như gà con rời tổ làm tôi vui lắm đó?”
“Anh xem bọn ta là gà con sao? Tuổi thật cũng chả khác bao nhiêu cơ mà.”
“Theo Hắc Tỷ thì cuộc tranh chấp của các người cũng chỉ như con nít nghịch ngợm mà thôi. Mà tôi cũng bị lộ ra chuyện mình buộc phải đứng ở vị trí trung lập rồi. Bản thân sẽ ngoan ngoãn dự khán, mọi người nhớ bày ra mấy thứ thật hay ho vào nhé?”
Vô Sắc Ma Vương phất tay về phía hư không. Ngay lập tức, trong tay hắn bỗng xuất hiện một cây lưỡi hái khổng lồ giống như đã được hắn cầm từ đầu.
Nắm trong tay vũ khí sở hữu lưỡi dao có kích thước vượt xa cơ thể của mình, Vô Sắc Ma Vương nhẹ nhàng xoay nó mà mân mê.
“Nào, thời đại đã tiến đến nấc thang tiếp theo. Nếu muốn thay đổi thế giới thì nhớ dốc hết sức vào đi nhé, đám Ma Vương kia.”
Vô Sắc Ma Vương đứng trên chiếc bàn tròn và vung lên thanh lưỡi hái. Đồng thời, toàn bộ viên thuỷ tinh liền vỡ nát.
Ý chí của các Ma Vương chỉ có thể xoay sở duy trì trong viên thuỷ tinh.
Và thứ mà họ cảm nhận được từ cảm giác còn sót lại ấy chính là cảnh tượng không gian bị xé nát và dần dần tan biến bởi cú vung đó.
Sự thoải mái trong làn gió lướt qua thân thể vô cùng dễ chịu. Hẳn là người lưu lại ký ức này rất thích khung cảnh trước mặt.
Tầm nhìn đột nhiên dời đi. Thứ xuất hiện trong tầm mắt là một cây đại thụ khổng lồ.
Tôi từng thấy nhiều loại cây khổng lồ trong mấy loài thực vật sinh trưởng tại Turize, nhưng kích thước của nó vẫn khiến tôi phải cất tiếng ta thán.
Gốc cây khổng lồ cao hơn 30m kia đang ung dung đứng sừng sững một mình giữa thảo nguyên bát ngát.
Bàn tay bất chợt chạm vào thân cây. Đây không phải là tay của tôi. Nó là của ai đó… hình như là tay nữ giới.
“_____, quả nhiên là cô ở đang ở đây.”
Tôi nghe thấy giọng nói ôn hoà của một người đàn ông. Giọng nói này khá là quen thuộc. Song, với trạng thái mơ hồ trong mơ này thì tôi không thể nhớ ra đó là giọng nói của ai.
Tuy nhiên, chủ nhân cơ thể từ tốn quay lại, bóng dáng của người ấy lọt vào tầm mắt____
-------------------------------------------------------------------
“…Cái này là kiểu giấc mơ mập mờ bắt đầu trở nên quan trọng rồi sao.”
Một giấc mộng không hề tệ cho thời điểm thức dậy. Tuy nhiên, cảm nghĩ thật lòng của tôi chính là chuyện phải xem ký ức người khác không phải thứ hay ho gì cho lắm.
Dạo gần đây, số lần bản thân mơ về nơi bản thân không biết đang tăng lên. Ít nhất thì cái cây to bự đó không phải ở Nhật Bản. Chắc hẳn là phải cỡ cái cây trong kỷ lục guinness ấy chứ.
Nguyên nhân thì tôi cũng nhìn ra được đại khái. Và độ tin cậy của nó càng tăng lên trong vụ việc với Harkdoc.
“Anh ta chắc cũng sắp cử động bình thường rồi. Chắc thử thí nghiệm phát đã.”
Tôi ngồi dậy và sửa soạn quần áo.
Những cuộc náo động tại Quama đã kết thúc. Hiện tại thì đã qua mười mấy ngày kể từ lúc chúng tôi quay về Turize.
Các quốc gia được thực hiện những cuộc điều chỉnh quân sự trên quy mô lớn nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến với Phi Ma Vương.
Bên này thì cũng tiến hành hợp tác trong khả năng của mình, nhưng đồng thời thì chúng tôi cũng phải thúc đẩy quá trình khai phá tại Ma Giới Quama hiện đang được giao cho Jestaff.
Ma Giới Quama vốn dĩ là một vùng đất cây cỏ không sinh trưởng bao nhiêu, về phương diện này thì rất dễ để thu thập.
Chỉ cần chuẩn bị kha khá thiết bị thì chúng tôi sẽ có thể bắt đầu thanh tẩy nơi đấy và sản xuất nông sản.
Cả chuyện khai thác Quama nằm trong hứa hẹn cũng đã được vua Zenotta thuyết phục mọi người thành công. Hiện tại thì chẳng có vấn đề gì cả.
Chúng tôi đưa ra bản kế hoạch khai thác đã chuẩn bị và vua Zenotta tiến hành điều chỉnh. Việc còn lại chỉ là đưa ra chỉ thị cho đám Ác ma của Tử và bắt đầu công việc.
Đây sẽ là trận đốn gỗ của hàng chục triệu đơn vị Ác ma, nếu làm quá thì những nơi rừng núi sẽ nhanh chóng trở thành bình địa.
Hơn nữa, nếu tiến hành với tốc độ quá nhanh thì có khả năng họ sẽ lại đòi hỏi cao hơn, vậy nên một bộ phận sẽ được dùng chỉ để giám thị tình huống xung quanh.
Những cây cỏ đất đá thu được sẽ được gia công nhằm xây dựng đường xá.
Phần thừa ra sẽ được lén chuyển sang cho công việc khai phá Ma Giới Quama.
Cho dù vật liệu gỗ có chút khó chế tác, chúng vẫn dễ thừa ra hơn so với đất đá. Cả công đoạn phân tách cũng rất đơn giản nên có thể giao cho đám Ác ma.
Đất sét thì dùng làm gạch, những thứ còn lại thì cho vào bao đất, phần không đủ thì chỉ cần bổ sung bằng ma pháp là được. Tử cũng từng thảo luận rằng để cho đám Ác ma xây nhà, nhưng tôi đã cẩn thận từ chối chuyện đó.
À đúng, nhắc đến Tử thì cô ấy đang nhận hình phạt do đã để Lytial Zentry, thành viên của Leytis đã thực hiện âm mưu cùng Larheit, trốn thoát.
Thú thật, chuyện này cũng chỉ là vấn đề vụn vặt so với chiến tích diệt đi phần lớn thành viên của Leytis, nhưng chính chủ cứ nằng nặc đòi hình phạt cho bằng được.
Tiện thể thì vào lúc đó, vị quản gia trung thành – Đại Ác Ma Duvleori – cũng không chịu nghe mà bảo rằng “Ta cũng có trách nhiệm nên hãy phạt cả ta nữa”, thế nên tôi đã phạt Duvleori bằng cách bảo anh ta suy nghĩ hình phạt cho Tử.
Ban đầu thì Tử có chút bất phục, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng của Duvleori thì cô ấy lại trở nên có hứng thú hơn một chút.
Kết quả sau khi Duvleori đau đầu khổ não chính là Tử phải chịu trách nhiệm chế tác [Ma Cụ].
Những vũ khí dị biệt mà Hắc Ma Vương trao cho Ma Tộc của mình, một vài cái cũng được tuồn vào thế giới con người.
Người đang nắm giữ một thanh trong số đó chính là Girista. Cô ta đang sở hữu một thanh Ma Kiếm.
Chiến tích của Girista thì không quá tốt vì phải đối đầu những người mang sức mạnh dị thường như Illias và Ulffe, hoặc là một Harkdoc giỏi trong việc dùng mánh lới.
Tuy vậy, ít ra thì cô ta vẫn đủ mạnh để đám mạo hiểm giả phải tránh né, và cũng là người nổi tiếng mà một vài quốc gia còn cấm nhập cảnh.
Sức mạnh của thanh Ma Kiếm cũng đóng góp một phần không nhỏ trong những thành tích ấy.
Dù thế nào đi nữa, nếu có thể chế tạo ra Ma Cụ thì người nắm giữ lợi thế trong chiến đấu sau này cũng sẽ tăng lên nên tôi mới đồng ý.
À mà vào thời điểm hiện tại, Illias và Ulffe đang từ chối trang bị Ma Cụ. Lacra thì vốn dùng tay không.
Người sử dụng những vật phẩm thử nghiệm đã được hoàn thành chỉ là Ekdoic, Harkdoc hoặc Mix mà thôi.
“Ồ, anh đã dậy rồi à!”
“….”
Khi tôi xuống tầng một định rửa mặt thì trông thấy Harkdoc đang dọn dẹp trong trang phục nội trợ.
Do bị đuổi khỏi chỗ của Jestaff, người đang lưu lại Quama và tiếp tục công cuộc khai phá, nên Harkdoc hiện đang làm chân chạy vặt cho bên này.
Thế nhưng tôi cũng không thật sự có ý định đùn đẩy mấy công việc vặt nghĩa đen như dọn dẹp. Đây chính là quyết định của chính cá nhân Harkdoc.
Hiện thời, anh ta đang được ở trong dinh thự của Ban-san. Là người rộng lượng chấp nhận Gradna, Ban-san cũng dễ dàng tiếp đón một Harkdoc hiểu chuyện.
“Cơ mà sao anh vào được đây vậy? Tôi tưởng là cửa nhà bị khoá rồi chứ.”
“Thì tôi được nhận chìa khoá chung từ chị đại Illias mà.”
“Chị đại… Không phải anh lớn tuổi hơn sao?”
“Thì trong đám thuộc hạ của người anh em, cô ấy là người tham gia đầu tiên, lại còn là gia trưởng trong căn nhà này. Đối với người có cấp bậc cao nhất thì tôi nhất định phải thể hiện sự tôn kính chớ?”
Thực tế thì lý do lớn nhất chắc là do sau khi chữa trị hoàn toàn vết thương, anh ta đã thử so găng với cô ấy và bị đo ván ngay lập tức.
Thú thật là tình trạng cánh tay phải được ký sinh và cấy ghép từ Jestaff của Harkdoc cũng không quá ổn thoả. Dù có thể nắm được vũ khí, nhưng Cường Hoá Ma Lực lại không thuận lợi, điều đó dẫn đến việc cả sức tấn công lẫn phòng thủ đều trở nên nửa vời.
Nhưng trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật thì anh ta đã có thể sử dụng nó một cách bình thường. Nỗ lực âm thầm này cũng phải ngang với Ulffe.
Mặc dù dường như Jestaff đã có thể triển khai Ác ma, biến tay phải thành hai cánh tay và làm việc nên cũng khó mà nói đến cách biệt trong đấy.
À đúng rồi. Biến đổi lớn nhất chính là anh ta nhìn vào khuôn mặt tôi cũng không sao.
Lý do chính là chiếc kính râm mà Harkdoc đang mang trên mặt.
Cũng không phải là mấy cái kiểu như khi tầm nhìn trở nên tệ đi thì sẽ ổn. Ngược lại thì nó còn trong hơn cả kính râm thông thường.
Chiếc kính râm này là hàng đặc chế, hay còn gọi là đối sách, mà tôi đã nhờ Nora làm ra dựa trên lý do mà Harkdoc ngất đi.
Ngay sau khi trở lại bình thường thì thái độ Harkdoc hoàn toàn biến đổi và trở nên giống như hiện giờ.
“Tình trạng của kính râm có vẻ tốt nhỉ.”
“Ừa đó! Tôi có thể nhìn rõ bộ mặt lờ đờ của người anh em luôn! Ai da, chỉ cần có đối sách là trông anh vô hại thật đó!”
“Ồ, vậy anh thử tháo ra rồi nói lại xem?”
“Này này người anh em, chưa ăn sáng mà đã muốn trông nom đàn ông rồi sao? Tôi thì muốn được phụ nữ chăm sóc hơn đó.”
“Không có đâu, tôi sẽ lăn anh ra bên ngoài.”
“Đó đâu phải cách đối xử với người tận tâm đến dọn dẹp đâu chớ!?”
Cảm xúc của Harkdoc rất dễ nhận biết. Harkdoc hiện tại đang nỗ lực xây dựng quan hệ tốt đẹp với tôi.
Hẳn là vì anh ta muốn trở thành người không thẹn với thân phận tay phải của Jestaff trong tương lai.
Do đó, anh ta muốn học tất cả những thứ có thể học, cũng vì thế mà muốn tạo dựng một môi trường tốt đẹp nhất.
Tốc độ chuyển đổi của anh ta gần như là tài năng vậy. Vừa mới thời gian trước còn làm vẻ mặt vô cùng bất an, nhưng chỉ bằng một chiếc kính râm đã thay đổi tất cả.
“Mà kệ vậy, anh đã đến rồi thì giúp tôi chuẩn bị cơm nước đi.”
“Ồ, hay đấy! Anh chỉ tôi nấu món ăn ở hành tinh Yugura đi, tôi cũng muốn làm cho đại ca ăn nữa.”
“Vì vấn đề nguyên liệu nên rất khó để tái hiện cho giống lắm. Nhưng mà anh có thể học lén được bao nhiêu thì học đi.”
“Ồ, thế thì tôi xin phép được học lén nhá? Sau này có bảo trả lại thì cũng không trả được đâu?”
“Xoá đi ký ức của anh thì chẳng phải cũng là trả lại rồi sao?”
“Người anh em, tài năng của anh là có thể nghĩ ra mấy cái ý tưởng khủng bố một cách tự nhiên vậy hả?”
Harkdoc có thể hoàn thành việc nhà thông thường với chất lượng cao. Đây là kết quả của việc anh ta không thể hỗ trợ cho Jestaff và cố tìm chuyện mình có thể làm.
Có lẽ nhờ Gozz dạy anh ta nấu ăn sẽ có ích không chừng. Không được, nếu dùng anh ta theo kiểu đó, cho dù Harkdoc thấy ổn thì tôi cũng cảm thấy có chút thẹn với Jestaff.
Trong lúc chúng tôi tiến hành nấu nướng thì Illias xuất hiện với vẻ mặt khá là buồn ngủ. Cô ấy chẳng hề để tâm đến chuyện Harkdoc ở đây, cứ như đó là điều hiển nhiên vậy.
“Ồ, chị đại, xin chào buổi sáng!”
“Ờ, chào buổi sáng. Anh đến phụ từ sáng sớm luôn à… Nghiêm túc thật đấy.”
“À thì tôi cũng tính toán là nếu giúp đỡ bên này thì sẽ có được bữa sáng ngon lành hơn ấy mà.”
“Ra là vậy. Nếu chỉ chuẩn bị cho phần của bản thân thì sẽ quá đơn giản nhỉ.”
“Tôi nghĩ Ban-san sẽ chuẩn bị bữa ăn ngon hơn cho anh đấy.”
“Tôi đã được ông ấy cho ở nhờ rồi, nếu còn để người ta cung cấp bữa sáng nữa thì sẽ bản thân sẽ xấu hổ với đại ca lắm. Với lại dinh thự đó cũng khó mà giúp việc nữa.”
Đương nhiên là dinh thự của Ban-san cũng có người giúp việc. Cho dù khách nhân bảo rằng để mình nấu ăn thì cũng sẽ bị từ chối mà thôi.
Với người quen sống kiểu ngoài vòng pháp luật như Harkdoc thì đúng là nơi đó có chút cứng nhắc thật.
“Xin chào buổi sáng, Shishou! A, Harkdoc.”
“Chào Ulffe. Bữa sáng sắp xong rồi này.”
“…Hừ hừ.”
Ồ, Ulffe đang lộ vẻ có chút bất mãn. Nếu là bình thường thì đây là khoảng thời gian tôi còn đang nấu nướng.
Ulffe cũng rất thích phụ giúp tôi nấu ăn. Đúng là nếu bị hớt tay trên khi định chạy đến phụ giúp thì chắc hẳn em ấy đang nghĩ rằng vị trí của mình bị cướp đi rồi.
“Ulffe có thể đi đánh thức Lacra dậy không?”
“Shishou, Lacra đã không còn trong phòng nữa.”
“Lại nữa à.”
Kể từ lúc Lacra quay về Turize, cô ta thường xuyên một mình ra ngoài lúc sáng sớm hoặc giữa đêm.
Lacra lúc nào cũng trở nên mệt lử khi quay về. E là cô ta đã gia tăng thời gian luyện tập của mình rồi.
Chuyện này đến từ những nguyên do như là việc bại trận trước Harkdoc, hay là chuyện bị Ekdoic kéo giãn khoảng cách, v..v.. Nhưng nếu cô ta đã muốn nỗ lực khoả lấp thì tôi cũng không cấm cản.
Vì đề phòng nên tôi có tính toán thời gian ngủ nghỉ của Lacra, nhưng có vẻ cô ta cũng không phải luyện tập quá mức gì cả.
Cô ta cũng thường xuyên ngủ trưa nên vấn đề quản lý bản thân chắc là không sao rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ về chuyện ấy thì Lacra đã xuất hiện từ bậc thềm.
“Bụng đói quá đi. Ara, Harkdoc-san.”
“Chào, Lacra, luyện tập từ sáng sớm hả? Cô siêng năng thật nhỉ.”
“Tôi chỉ chọn khoảng thời gian ít người để dễ tập trung mà thôi. Sau khi dùng bữa thì tôi sẽ đi chợp mắt một chút.”
“Ừ, đúng là sáng sớm sẽ dễ tập trung hơn vài phần. Nhưng ăn xong rồi ngủ ngay thì bụng dạ có sao không?”
“Không sao đâu. Bình thường thì tôi cũng vừa uống rượu vừa ngủ mà.”
“Cái đó không thể nói là không sao đâu? Đại ca Jestaff cũng hạn chế chuyện uống rượu trước khi ngủ đó.”
“Đi ngủ trong lúc cảm giác mơ màng sướng lắm đó? Phải không, Thượng Thư-sama?”
“Thỉnh thoảng thì không tệ, chỉ là mỗi lần đều lộ bản mặt ngơ ngơ sau khi ngủ dậy thì thôi khỏi.”
“Sụt sịt. Tại vì rượu mà Gozz-san lựa chọn ngon quá đi mà…”
Hay là đi bảo tên Gozz hạn chế lại nhỉ? Nhưng cô ta cũng là người gia tăng doanh thu của anh ta nữa.
Và như thế, cả bọn quây quần bên chiếc bàn. Đã đến giờ ăn sáng rồi.
Mới hồi trước thì chỉ có mỗi tôi và Illias, hiện giờ thì lại là bữa sáng với năm người.
Nếu quá ồn ào thì tôi hơi ngại, nhưng chỉ chừng này thì lại không tệ lắm. Vẻ mặt của Illias cũng có chút vui vẻ.
Sau bữa sáng, Illias đi thay quần áo, Lacra thì quay về phòng mình để chợp mắt như đã nói.
Ba người còn lại thì dọn dẹp bữa sáng, thú thật là ba người ở trong phòng bếp thì có hơi chật chội.
“Người anh em có đi đâu hôm nay không?”
“Hôm nay thì chắc là chỗ nghiên cứu ma pháp.”
“Ồ, đúng là tôi chưa từng thấy cái nơi nghiên cứu ma pháp đó bao giờ. Chắc là toàn mấy ông già dị dị không nhỉ?”
“Dị dị thì cũng đúng thật. Ngoài ra thì tôi định đến xem xét tình huống của Tử nữa.”
“Tử Ma Vương sao… Hình như tôi chưa trực tiếp gặp mặt Ma Vương nào bao giờ nhỉ…”
Từ lúc Harkdoc trở thành đồng bọn, anh ta và nhóm ba Ma Vương cứ liên tục lướt qua đời nhau.
Tử thì bận chế tạo Ma Cụ, Kim thì do việc triều chính bên Garne trở nên bận rộn.
Thương và Ekdoic thì đang đi thu thập ma vật ưng ý tại Ma Giới Quama.
Cô ta có thể điều khiển ma vật cấp thấp chỉ bằng một ý nghĩ, nhưng khi đạt cấp độ Unique thì hình như kẻ không nghe lời khá là nhiều.
Ba Undead từng bảo vệ Thương khi trước vốn là con người bị thao túng bởi thuật Tử Linh. Nếu không muốn lộ ra ý chí đối địch với con người thì cô ta không thể sử dụng chúng nữa.
Ờ thì đương sự cũng bảo là “Không muốn nhìn mặt chúng” nên dĩ nhiên là cô ta phải đi tìm ma vật phát sinh trong tự nhiên.
“Yên tâm đi. Tuy tính cách của cả ba có chút vấn đề, nhưng họ sẽ không tự dưng mà đối địch một mình anh đâu. Dù tôi không phủ nhận khả năng anh bị xử lý một phát vì vấn đề nào đó.”
“Ghê thật đấy, chẳng an tâm được tí nào luôn. Nhưng nếu có cái kính râm gì gì này thì không chừng ngài bản năng sẽ yên phận đó! Không vấn đề gì đâu!”
“Không đâu, cái kính này___ Ồ, có khách tới à?”
Phía bậc thềm vang lên tiếng gõ cửa. Hiện tại ở tầng một chỉ có ba người Ulffe và Harkdoc bọn tôi.
Ngay lúc tôi định đi ra đó thì Harkdoc đã nhanh nhảu đi trước.
“Người anh em, để tôi đi cho. Nhìn thế này chứ tôi giỏi đối đãi với khách nhân lắm đó!”
“Thật ra không có nhiều đối tượng cần tôn kính đến đây vậy đâu. Chắc ngoài kia là Mix thôi.”
À không, nghĩ lại thì Mix thường xuyên ló mặt tại đây cũng là vương nữ mà.
Marito cũng có khả năng mặt dày chạy tới. Mà Harkdoc từng sinh sống với cố vấn bang hội nên chắc không xảy ra sai lầm trí mạng gì trong lúc tiếp khách đâu.
“Shishou, Ulffe cũng có thể tiếp khách chu đáo đó!”
“Ừa. Ulffe được Maya-san dạy rất kỹ về lễ nghĩa phép tắc nên không có gì phải nghi ngờ cả.”
“Ehe!”
Chỉ là tôi phải nghi ngờ rằng liệu Maya-san có dạy thứ gì không tốt cho em ấy không.
Người đó hay có kiểu làm chuyện trời ơi đất hỡi nữa, mặc dù bản thân cũng không có mặt mũi để nói gì.
“Ara? Mọi người đang dọn dẹp bát đĩa sao?”
“Hửm? Tử cơ à? Thế thì tôi đoán trật rồi.”
Người vừa lộ diện là Tử cùng Duvleori.
Quý công chúa cùng vị quản gia hộ vệ lộ mặt tại nhà bếp là một khung cảnh thật hiếm có.
“Tôi đến đây định thảo luận một chút về chuyện Ma Cụ, hay là tôi nên quay về thì tốt hơn nhỉ?”
“Không sao đâu. Đằng này cũng định qua gặp mặt hôm nay rồi. Tôi định giới thiệu cho cô một người thợ rèn.”
“Ara? Thật tốt quá nhỉ?”
“Cũng vì mấy chuyện liên quan đến kỹ thuật ma pháp thì tôi không thể đóng góp gì cả. Nhưng Tử đâu rành về vũ khí phải không?”
“Đúng thế, giờ nghĩ lại thì tôi cũng không biết làm sao để đúc kiếm cả?”
“Con người, Ma Cụ mà chủ nhân làm ra cần phải có vũ khí tương ứng. Ta không phải nghi ngờ mắt nhìn người của ngươi, nhưng có thể dễ dàng chuẩn bị người như vậy ư?”
“Đây là người thợ rèn đã làm ra thanh kiếm chém anh đấy. Không có vấn đề gì phải không?”
“Ra là vậy, thế thì không thành vấn đề.”
Duvleori đã tự mình cảm thụ độ sắc bén của thanh kiếm trong tay Illias, ngoài ra còn có độ cứng của bao kiếm nữa.
Với người từng làm ra đôi gauntlet đặc chế cho Ulffe như Thorid-san, ắt hẳn ông ấy sẽ đáp ứng được hình thái đặc thù dành cho Ma Cụ.
…Và tôi còn một nghi vấn nữa.
“Này, cái tên Harkdoc ra đón cô đáng lẽ phải đi ra bậc thềm rồi chứ.”
“Người đó gọi là Harkdoc sao? Tự dưng vừa nhìn thấy mặt người ta liền ngất đi nên bọn tôi đã để anh ta nằm xuống tại chỗ rồi đó?”
Hây dà, quả nhiên là nhìn trực tiếp Ma Vương thì bản năng của Harkdoc sẽ làm loạn rồi.
Bản năng của Harkdoc rất xịn sò, nhưng nó lại nhạy cảm tới mức quá đáng. Đối phương càng là mối đe doạ lớn lao thì bản năng sẽ càng cảnh báo mạnh hơn, trong trường hợp quá độ thì anh ta sẽ ngất đi.
Ma Vương chính là kẻ địch lớn nhất đối với nhân loại, cũng là kẻ giống như thiên địch.
Nếu chỉ đeo kính râm thì vẫn không thể chữa được. Mà kệ đi vậy.
“Nếu là sụp đổ trước uy quang của chủ nhân thì là lẽ dĩ nhiên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tôn kính của chủ nhân mà lại ngất đi thì ta không biết có nên tha cho hắn hay không nữa.”
“Anh cứ xem như cô ấy quá xinh đẹp nên anh ta mới ngất đi thì sao?”
“Ra là vậy. Thế thì ta sẽ đắp chăn cho hắn vậy.”
Ái chà, Duvleori dịu dàng hơn tôi nghĩ đấy. Rốt cuộc tên Harkdoc đã ngất đi trong trạng thái thảm hại đến mức nào chứ.
“Quá xinh đẹp thì tệ quá đó?”
“Không phải đó là lời khen sao?”’
“Đúng là tôi quan tâm đến diện mạo của mình, nhưng tôi nghĩ bản thân rất xứng với anh đó? Trở thành người quá tầm thì chẳng phải sẽ buồn lắm sao?”
“Tâm tình cô phức tạp thật đấy. Nhưng đây chỉ là lời dựa trên lập trường của Harkdoc thôi mà?”
“Tôi vẫn muốn được ngang bằng kể cả trong lời nói của anh đó?”
“Ra là vậy, cô tham lam thật đấy. Ừ thì tôi cũng chưa từng nghĩ Tử là đoá hoa không thể với đâu.”
“Vậy thì tôi là hòn đá ven đường nhỉ?”
“Đừng có nói kiểu thái cực như thế chứ.”
“Fufu, tôi đùa thôi mà?”
Tâm trạng của Tử đang vô cùng tốt. Có vẻ như màn kịch ngất xỉu của Harkdoc rất được yêu thích đấy nhỉ.
“Nhưng Shishou cũng giữ hòn đá làm báu vật!”
“Ara, vậy sao?”
“Ừ thì tôi cũng hay nhặt chúng làm vật kỷ niệm.”
“___Thế sao… vậy thì tôi cũng không ngại làm đá đâu.”
“Chuyện đó thì ngại đi chứ?”
Khi chúng tôi quay trở lại phòng khách, Harkdoc vẫn đang yên bình ngủ say trên chiếc ghế dài cùng chiếc chăn phủ lên người.
Thật ra yên bình là đùa thôi. Cái biểu cảm của anh ta rõ ràng là kiểu muốn nói “Không thể nào!” kia kìa.
“Đúng rồi, hôm qua là ngày họp định kỳ của Ma Vương đó? Tôi cũng định nói về chuyện ấy nữa?”
“À, hôm qua là ngày trăng tròn sao. Nhưng không phải lần trước cũng kết thúc mà không có báo cáo ư?”
Ý thức của các Ma Vương sẽ được gọi đến không gian đặc thù do Hắc Ma Vương chuẩn bị vào đêm trăng tròn.
Họ sẽ cùng báo cáo tình hình lẫn nhau tại đấy.
Trước kia từng xảy ra chút chuyện thông qua nơi đó, nhưng kể từ lần Vô Sắc Ma Vương lần đầu mở lời, việc trao đổi thông tin đã không còn diễn ra nữa.
Đối với Phi Ma Vương muốn xâm chiếm thế giới con người cùng Bích Ma Vương chẳng quan tâm thế sự, họ sẽ chẳng thể nào trao đổi thông tin với đám Ma Vương đã quay lưng đi về phía con người.
“Thật ra là có một chút chuyện xảy ra đó? Ngắn gọn mà nói thì tên Vô Sắc đã làm bậy đấy?”
“Lại là tên Vô Sắc nữa sao.”
-------------------------------------------------------------------
Ngược dòng về đêm hôm trước.
Trên chiếc bàn tròn khổng lồ đang có tám viên thuỷ tinh tám màu xếp thành hàng. Những viên thuỷ tinh Kim sắc, Bích sắc, Thương sắc, Phi sắc, Tử sắc cùng Vô Sắc đang toả sáng.
“Hừm, lần này tất cả cũng im lặng nhỉ?”
“Chẳng phải thế sao? Bích thì không cần phải nói, Phi hẳn là không muốn nói chuyện gì với chúng tôi phải không?”
“Cũng phải nhỉ? Vậy cứ hết thời gian rồi kết thúc là được thôi?”
“….Phi này. Kể cả lúc này, thứ anh mong muốn vẫn không thay đổi sao?”
“___Một câu hỏi ngu ngốc.”
Giọng nói trầm thấp của Phi Ma Vương vang vọng. Đó không phải là giọng nói lạnh nhạt như mọi khi, mà nó hàm chứa ý chí mạnh mẽ không chút do dự.
“Ara? Anh chịu trả lời sao?”
“Đối với lời thăm dò quyết tâm của bản thân, nếu ta không đáp lại thì sẽ gây tổn hại đến danh dự của Phi Ma Vương ta.”
“Một khi Garne chắc chắn sẽ nổ ra chiến tranh thì bản thân ta cũng muốn ngừng chuyện này lại nữa.”
“Ta không phủ nhận quyết định lựa chọn cùng chung sống với loài người của cô. Tuy nhiên, ta cũng không định để các cô ngăn trở con đường của mình.”
“Cho dù ta dùng [Lời Nguyền Thứ Hạng] ư?”
Tại nơi trò chuyện, các Ma Vương được trao tặng Lời Nguyền Thứ Hạng nhằm thể hiện sức ảnh hưởng dựa theo thứ tự sinh ra.
Dù không sở hữu lực trói buộc cường đại, nhưng nếu chống lại thì họ sẽ phải nếm trải cảm giác khó chịu khôn cùng.
Vị trí của Phi Ma Vương là thứ năm, với người đứng thứ hai và thứ tư như Kim Ma Vương và Thương Ma Vương, họ có thể dùng lời nói làm lực cưỡng ép hắn ta.
“Dĩ nhiên rồi. Chỉ với chừng ấy khó chịu mà có thể hoàn thành nguyện vọng của mình thì ta sẽ sẵn lòng chấp nhận.”
“Ara, vậy sao? Thế thì bọn tôi sẽ sử dụng nhằm trút bỏ phẫn nộ từ bên bị tấn công vậy. Kim cũng làm đi nào, vừa đủ để trả phí tổn vì gây phiền toái nữa.”
“Thương, cô cũng thay đổi nhiều thật đấy… Mà cũng phải, nếu có thể khiến anh cảm thấy khó chịu và tạo ra sai lầm trong phán đoán thì cũng là lợi thế cho bản thân ta. Vậy thì___”
“Rồi rồi, mọi người chờ chút đã nào?”
Một giọng nói xen vào, nó được phát ra từ viên thuỷ tinh của Vô Sắc.
Vô Sắc Ma Vương, gã đàn ông sở hữu cái tên Ma Vương nhưng lại là Ma Tộc của Bạch Ma Vương Yugura, xen vào cuộc nói chuyện.
“Gì đấy Vô Sắc? Đây không phải chuyện mà kẻ tự phụ về vị trí trung lập như anh xen vào đâu?”
“Thật ra là có đó. Lời Nguyền Thứ Hạng cơ bản chỉ là dầu bôi trơn giúp cuộc tranh luận tại đây diễn ra suôn sẻ mà thôi. Nếu là dùng để chọc phá người khác thì đâu có công bằng nhỉ?”
“Nếu anh nói vậy thì sao không nói lúc Tử muốn tấn công Garne đi. Giờ lại còn nhiều chuyện nữa.”
“Cái đó chỉ là đùa giỡn nên cũng có sao đâu? Vấn đề quan trọng chính là ý chí của anh đấy, Phi Thú. Anh định tách bầy với các Ma Vương khác rồi sao?”
“…Đúng thế.”
“Vậy thì chỗ này đã không còn cần thiết nữa. Yugura đã chuẩn bị nơi này nhằm giúp mọi người có thể hoà thuận trò chuyện và không cần tranh chấp lẫn nhau. Nếu đã trở thành quan hệ đối địch thì cũng đâu cần trò chuyện nữa nhỉ?”
“___!?”
Các Ma Vương đều di chuyển ý chí vào trong viên thuỷ tinh. Cho dù không có mắt hay tai, họ vẫn có thể cảm nhận được được tình huống trong không gian ấy giống như bản thân đang ở đó.
Toàn bộ Ma Vương đều lộ ra phản ứng trước biến hoá trong không gian.
Một gã đàn ông đang đứng sừng sững tại không gian ấy.
Tóc đen cùng đôi mắt đen. Phía trên làn da ngăm đen đang khoác một chiếc áo trùm đầu vô hình đang đồng hoá với không gian.
Chính bản thân Vô Sắc Ma Vương đã xuất hiện tại không gian ấy.
Vô Sắc Ma Vương đặt chân trần lên chiếc bàn tròn và xoay vòng một cách vui vẻ.
“Tất cả ngạc nhiên chuyện gì vậy? Tôi là người được Yugura giao vai trò giám thị mọi người đó? Đương nhiên là bản thân sẽ phải nắm giữ quyền bước vào nơi này rồi. Giờ thì mọi người đã trở thành kẻ địch rất rõ ràng. Màn xoa dịu vết thương lẫn nhau trong thời gian dài đằng đẵng đã kết thúc. Ừm, mọi người giống như gà con rời tổ làm tôi vui lắm đó?”
“Anh xem bọn ta là gà con sao? Tuổi thật cũng chả khác bao nhiêu cơ mà.”
“Theo Hắc Tỷ thì cuộc tranh chấp của các người cũng chỉ như con nít nghịch ngợm mà thôi. Mà tôi cũng bị lộ ra chuyện mình buộc phải đứng ở vị trí trung lập rồi. Bản thân sẽ ngoan ngoãn dự khán, mọi người nhớ bày ra mấy thứ thật hay ho vào nhé?”
Vô Sắc Ma Vương phất tay về phía hư không. Ngay lập tức, trong tay hắn bỗng xuất hiện một cây lưỡi hái khổng lồ giống như đã được hắn cầm từ đầu.
Nắm trong tay vũ khí sở hữu lưỡi dao có kích thước vượt xa cơ thể của mình, Vô Sắc Ma Vương nhẹ nhàng xoay nó mà mân mê.
“Nào, thời đại đã tiến đến nấc thang tiếp theo. Nếu muốn thay đổi thế giới thì nhớ dốc hết sức vào đi nhé, đám Ma Vương kia.”
Vô Sắc Ma Vương đứng trên chiếc bàn tròn và vung lên thanh lưỡi hái. Đồng thời, toàn bộ viên thuỷ tinh liền vỡ nát.
Ý chí của các Ma Vương chỉ có thể xoay sở duy trì trong viên thuỷ tinh.
Và thứ mà họ cảm nhận được từ cảm giác còn sót lại ấy chính là cảnh tượng không gian bị xé nát và dần dần tan biến bởi cú vung đó.
Danh sách chương