Chương 94
“Điện hạ, chính là mảnh đất này sao?”
Hiệu suất làm việc của Lý Minh Hiên cực nhanh, anh ta lập tức thông qua quan hệ đi với Dương Tiêu đến bên trong đảo nhỏ đang bán đấu giá ở ven hồ Nhạn Minh.
Dương Tiêu gật gật đầu, đây là miếng đất Đường Mộc Tuyết nói sắp được bán đấu giá.
Ven hồ Nhạn Minh, là nơi biệt thự xa hoa nhất ở thành phố Trung Nguyên, không nơi nào sánh nỗi.
Tắt cả biệt thự sở hữu xung quanh nơi này đều được xây dựng giữa hồ thiên nhiên. Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, tấc đất tác vàng, mỗi một biệt thự không chỉ mấy chục triệu đã có thể bắt được.
Hai bên cạnh biệt thự là phố buôn bán dồi dào, toàn là các hãng lớn của thế giới, đặc biệt vì cung cấp tiện lợi cho các hộ gia đình ở biệt thự xa hoa này.
Trong hồ Nhạn Minh Nặc Đại cũng chỉ có một đảo nhỏ như thế.
Địa hình đảo nhỏ rất cao, diện tích không tính lớn cũng không tính nhỏ. Nếu như xây dựng biệt thự, tuyệt đối là dư dả, xây dựng hoa viên đằng sau không lớn không nhỏ cũng đủ.
Vì thuận tiện bán ra, người bán còn cố ý xây dựng một cây cầu nhân tạo rộng rãi.
Lý Minh Hiên liếc mắt đánh giá xung quanh, nói nhỏ: “Giá trị phía đông là Đào Dương, giá trị phía nam là Mai Táo, nơi này : đại cát. Điện hạ, miếng đất này không ti.”
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Anh còn biết xem phong thủy?”
Lý Minh Hiên ngượng ngùng cười, nói: “Khi rảnh không có việc gì làm nên đọc sách về phong thủy.”
Dương Tiêu liếc mắt tán thưởng nhìn Lý Minh Hiên một cái. Lý Minh Hiên nói không sai, đảo nhỏ phía có gieo trồng Đào Dương, phía nam thì có Mai Táo, phong thủy ở đây xác thật là tướng đại cát.
“Bây giờ anh điều tra nơi nào bán đấu giá mảnh đất này. Nếu có thể thì bây giờ chúng ta lập tức bắt lấy, tôi không muốn phải chờ lâu.” Dương Tiêu mở miệng nói.
“Vâng, điện hạ!” Lý Minh Hiên lập tức rời đi điều tra.
Thời tiết càng ngày càng âm u, một trận mưa to sắp đến.
Cùng với thời tiết nóng bức, dường như sau đợt mưa lớn này, nhiệt độ toàn bộ Trung Nguyên sẽ gấp gáp tăng cao.
Bây giờ là cuối tháng sáu, lập tức tiến vào tháng bảy, đúng là thời gian trời nóng.
Dương Tiêu tính sáng nay mua miếng đất này, sau đó điều động số lượng lớn người ngày đêm xây dựng. Hy vọng có thể trong một tháng có thể hoàn công và trang hoàng xong.
Nhìn phong cảnh duyên dáng như vậy, nghĩ đến biểu cảm kinh hïỉ khi Đường Mộc Tuyết biết đến, Dương Tiêu không khỏi nhếch môi cười.
Xúc cảnh sinh tình, Dương Tiêu cầm sáo ngọc đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi. Chiếc sáo ngọc này là khi còn nhỏ Dương Tiêu chọn đồ vật đoán tương lai lấy được.
Không nghĩ đến, sau nhiều năm như vậy, Dương Tiêu và sáo ngọc quả nhiên sinh ra gắn bó keo sơn.
Dương Tiêu thích thổi sáo, trước kia khi chấp hành nhiệm vụ hết sức nhàm chán, Dương Tiêu sẽ thông qua cách thổi sáo để loại bỏ ưu buồn.
Sau khi quy ẩn, sống ở thành phó, trong năm năm này, đây là lần đầu tiên Dương Tiêu cầm lấy sáo ngọc.
Không thể không thừa nhận, tài nghệ thổi sáo của Dương Tiêu rất tài. Giai điệu thổi ra uyễn chuyển du dương.
Chính là ông trời không chiều lòng người, một trận mưa to nhanh chóng ập đến.
Ven hồ mông lung, hơi nước mờ mịt. Dương Tiêu đứng ở giữa ven hồ, dường như đặt mình bên trong tiên cảnh.
Giai điệu duyên dáng như vậy vang lên, bên trong biệt thự xung quanh không ít người kinh ngạc. Nhìn thấy có người ở giữa ven hồ thổi sáo, người ngoài kinh ngạc, quay một cái video rồi đăng lên trên mạng.
Hiệu suất làm việc của Lý Minh Hiên không tôi, rất mau đã điều tra được thông tin cụ thể người bán và giá bán đấu giá.
: “Điện hạ, người là một thương nhân bât động sản ở Ma Đô.
Thông qua nhà đấu giá nhà họ Cung, một trong bón tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, tiền hành bán đấu giá. Ngày bán đấu giá là chủ nhật tuần sau, với mức giá đầu là một trăm triệu.” Lý Minh Hiên báo cáo.
Đối với điều tra của Lý Minh Hiên, Dương Tiêu vô cùng hài lòng.
Có thể ở trong đoạn thời gian ngắn này, điều tra rõ ràng tất cả thông tin như vậy, còn kỹ càng tỉ mỉ, Lý Minh Hiên xác thật coi trọng.
Dương Tiêu sờ sờ cằm lẫm bẩm nói: “Chủ nhật cuối tuần? Lâu lắm! Tôi chờ lâu được như vậy, đi đến nhà đấu giá của nhà họ Cung đi.”
Đến nỗi giá cả bảo thủ một trăm triệu này, Dương Tiêu cũng dự đoán được.
“Điện hạ, chính là mảnh đất này sao?”
Hiệu suất làm việc của Lý Minh Hiên cực nhanh, anh ta lập tức thông qua quan hệ đi với Dương Tiêu đến bên trong đảo nhỏ đang bán đấu giá ở ven hồ Nhạn Minh.
Dương Tiêu gật gật đầu, đây là miếng đất Đường Mộc Tuyết nói sắp được bán đấu giá.
Ven hồ Nhạn Minh, là nơi biệt thự xa hoa nhất ở thành phố Trung Nguyên, không nơi nào sánh nỗi.
Tắt cả biệt thự sở hữu xung quanh nơi này đều được xây dựng giữa hồ thiên nhiên. Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, tấc đất tác vàng, mỗi một biệt thự không chỉ mấy chục triệu đã có thể bắt được.
Hai bên cạnh biệt thự là phố buôn bán dồi dào, toàn là các hãng lớn của thế giới, đặc biệt vì cung cấp tiện lợi cho các hộ gia đình ở biệt thự xa hoa này.
Trong hồ Nhạn Minh Nặc Đại cũng chỉ có một đảo nhỏ như thế.
Địa hình đảo nhỏ rất cao, diện tích không tính lớn cũng không tính nhỏ. Nếu như xây dựng biệt thự, tuyệt đối là dư dả, xây dựng hoa viên đằng sau không lớn không nhỏ cũng đủ.
Vì thuận tiện bán ra, người bán còn cố ý xây dựng một cây cầu nhân tạo rộng rãi.
Lý Minh Hiên liếc mắt đánh giá xung quanh, nói nhỏ: “Giá trị phía đông là Đào Dương, giá trị phía nam là Mai Táo, nơi này : đại cát. Điện hạ, miếng đất này không ti.”
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Anh còn biết xem phong thủy?”
Lý Minh Hiên ngượng ngùng cười, nói: “Khi rảnh không có việc gì làm nên đọc sách về phong thủy.”
Dương Tiêu liếc mắt tán thưởng nhìn Lý Minh Hiên một cái. Lý Minh Hiên nói không sai, đảo nhỏ phía có gieo trồng Đào Dương, phía nam thì có Mai Táo, phong thủy ở đây xác thật là tướng đại cát.
“Bây giờ anh điều tra nơi nào bán đấu giá mảnh đất này. Nếu có thể thì bây giờ chúng ta lập tức bắt lấy, tôi không muốn phải chờ lâu.” Dương Tiêu mở miệng nói.
“Vâng, điện hạ!” Lý Minh Hiên lập tức rời đi điều tra.
Thời tiết càng ngày càng âm u, một trận mưa to sắp đến.
Cùng với thời tiết nóng bức, dường như sau đợt mưa lớn này, nhiệt độ toàn bộ Trung Nguyên sẽ gấp gáp tăng cao.
Bây giờ là cuối tháng sáu, lập tức tiến vào tháng bảy, đúng là thời gian trời nóng.
Dương Tiêu tính sáng nay mua miếng đất này, sau đó điều động số lượng lớn người ngày đêm xây dựng. Hy vọng có thể trong một tháng có thể hoàn công và trang hoàng xong.
Nhìn phong cảnh duyên dáng như vậy, nghĩ đến biểu cảm kinh hïỉ khi Đường Mộc Tuyết biết đến, Dương Tiêu không khỏi nhếch môi cười.
Xúc cảnh sinh tình, Dương Tiêu cầm sáo ngọc đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi. Chiếc sáo ngọc này là khi còn nhỏ Dương Tiêu chọn đồ vật đoán tương lai lấy được.
Không nghĩ đến, sau nhiều năm như vậy, Dương Tiêu và sáo ngọc quả nhiên sinh ra gắn bó keo sơn.
Dương Tiêu thích thổi sáo, trước kia khi chấp hành nhiệm vụ hết sức nhàm chán, Dương Tiêu sẽ thông qua cách thổi sáo để loại bỏ ưu buồn.
Sau khi quy ẩn, sống ở thành phó, trong năm năm này, đây là lần đầu tiên Dương Tiêu cầm lấy sáo ngọc.
Không thể không thừa nhận, tài nghệ thổi sáo của Dương Tiêu rất tài. Giai điệu thổi ra uyễn chuyển du dương.
Chính là ông trời không chiều lòng người, một trận mưa to nhanh chóng ập đến.
Ven hồ mông lung, hơi nước mờ mịt. Dương Tiêu đứng ở giữa ven hồ, dường như đặt mình bên trong tiên cảnh.
Giai điệu duyên dáng như vậy vang lên, bên trong biệt thự xung quanh không ít người kinh ngạc. Nhìn thấy có người ở giữa ven hồ thổi sáo, người ngoài kinh ngạc, quay một cái video rồi đăng lên trên mạng.
Hiệu suất làm việc của Lý Minh Hiên không tôi, rất mau đã điều tra được thông tin cụ thể người bán và giá bán đấu giá.
: “Điện hạ, người là một thương nhân bât động sản ở Ma Đô.
Thông qua nhà đấu giá nhà họ Cung, một trong bón tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, tiền hành bán đấu giá. Ngày bán đấu giá là chủ nhật tuần sau, với mức giá đầu là một trăm triệu.” Lý Minh Hiên báo cáo.
Đối với điều tra của Lý Minh Hiên, Dương Tiêu vô cùng hài lòng.
Có thể ở trong đoạn thời gian ngắn này, điều tra rõ ràng tất cả thông tin như vậy, còn kỹ càng tỉ mỉ, Lý Minh Hiên xác thật coi trọng.
Dương Tiêu sờ sờ cằm lẫm bẩm nói: “Chủ nhật cuối tuần? Lâu lắm! Tôi chờ lâu được như vậy, đi đến nhà đấu giá của nhà họ Cung đi.”
Đến nỗi giá cả bảo thủ một trăm triệu này, Dương Tiêu cũng dự đoán được.
Danh sách chương