Chương80-

Nhìn chăm chăm Đường Hạo, Lý Minh Hiên nghiêm túc nói: “Hợp tác lần này, người phụ trách của tập đoàn y dược Đường Nhân chúng tôi chỉ nhận Đường Mộc Tuyết. Nếu người phụ trách bị thay đổi, chúng ta dừng hẳn hợp tác, nhà họ Đường mây người hoàn toàn có thể khởi tố nhà họ Lý ở Đông Hải chúng tôi tiền vi phạm hợp đồng.”

Nói xong, Lý Minh Hiên không hề liếc mắt nhìn Đường Hạo một cái, xoay người vào bên trong tòa nhà.

“Nghe được chứ? Còn không nhanh chóng lăn. Nếu không lăn chúng tôi lập tức báo cảnh sát!” Bảo vệ đứng đầu hung tợn căm tức nhìn Đường Hạo.

Sắc mặt Đường Hạo cực kỳ cứng ngắc, giờ khắc này, anh ta cảm thấy sự thất bại xưa nay chưa từng có.

Tốt xấu anh ta là người lãnh đạo trẻ tuổi nhất ở tập đoàn y dược Đường Nhân, vậy mà lại thua dưới một người phụ nữ nhu nhược như Đường Mộc Tuyết. Đặc biệt một chút mặt mũi Lý Minh Hiên cũng không cho anh ta, miễn bàn giờ phút này nội tâm Đường Hạo có bao nhiêu phức tạp.

Cảm nhận được một đám bảo vệ có địch ý với mình, Đường Hạo tức giận bắt bình xoay người rời đi.

Đi lên trên xe, Đường Hạo hận đến nghiền răng nghiền lợi: “Lý Minh Hiên, tên nhãi ranh mày túm cái gì mà túm? Nếu không không phải mày xuất thân tốt một ít thì ở trong mắt tao mày chỉ là rắm.”

Nghĩ nghĩ, Đường Hạo càng buồn bực không thôi: “Thật không nghĩ đến tiện nhân Đường Mộc Tuyết này lại khiến Lý Hiên Minh mê đến loại trình độ này. Không được, mình phải chạy trở về nhanh để thương lượng với bà nội. Đừng đắc ý, sớm muộn gì có một ngày, tất cả máy người đều bị tao đạp ở dưới chân.”

Bực tức hai câu, Đường Hạo lập tức lái xe đi đến biệt thự bà nội Đường ở.

Trở lại văn phòng, Lý Minh Hiên khinh thường nói: “Trong đầu người Đường Hạo này có hố phân sao? Thật cho rằng tôi sẽ nhận người phụ trách như cậu ta? Vớ vẫn buồn cười.”

Anh ta biết rõ, toàn bộ nhà họ Lý ở Đông Hải là do một tay Dương Tiêu nâng đỡ. Không có Dương Tiêu thì không có nhà họ Lý ở Đông Hải như bây giờ.

Vì phối hợp với Dương Tiêu, lão gia Lý phái riêng con trai trưởng thông minh hơn người dưới gối mình là Lý Minh Hiên đi đến thành phố Trung Nguyên phụ trách công việc chỉ nhánh.

Lý Minh Hiên từ nhỏ đã chịu sự hun đúc của bố mình, anh ta vô cùng rõ rằng Dương Tiêu có ý nghĩa gì đối với nhà họ Lý ở Đông Hải. Cho dù nhà họ Đường làm cái gì, anh ta chỉ nhận một mình Đường Mộc Tuyết làm người phụ trách.

“Cái gì? Còn có chuyện như thế sao?” Bà nội Đường nghe xong, một già nháy mắt sầm xuống dưới.

Đường Hạo bi phẫn nói: “Đúng vậy! Bà nội, cháu thấy Lý Minh Hiên chính là bị tiện nhân Đường Mộc Tuyết mê hoặc mắt.

Chúng ta coi thường tâm cơ của Đường Mộc Tuyết rồi. Cứ như vậy, ngày mai chúng ta xử lý Đường Mộc Tuyết sẽ không dễ dàng.”

Bà nội Đường đen mặt, bà ta cũng không đoán được chuyện sẽ diễn biến thành cái dạng như bây giờ.

Ở trong mắt bà nội Đường, Lý Minh Hiên tuổi còn trẻ đang đứng ở tuổi tác khí thịnh trẻ tuổi. Hơn nữa, Lý Minh Hiên là thiếu chủ của nhà họ Lý ở Đông Hải, gặp qua phụ nữ xinh dẹp vô cùng nhiều, nhiều lắm thì chơi chơi với Đường Mộc Tuyết thôi.

Không đoán được, thái độ Lý Minh Hiên kiên quyết như thế.

Chẳng lẽ Lý Minh Hiên thích Đường Mộc Tuyết sao? Thất bại việc thay đổi người phụ trách, cái này khiến cho sắc mặt bà nội rất khó coi. Nếu là Lý Minh Hiên thật sự bội ước, cho nhà họ Đường mượn một trăm lá gan cũng không dám thưa kiện với nhà họ Lý ở Đông Hải.

Dù sao, nhà họ Lý ở Đông Hải chính là dòng họ lớn số một ở Đông Hải. Nội tình thâm hậu, nhân mạch uyên bác. Nếu nhà họ Đường thật sự đòi tiền vi phạm hợp đồng với nhà họ Lý ở Đông Hải, chỉ sợ nhà họ Lý ở Đông Hải chỉ cần điều động một ít quan hệ nhân mạch thì nhà họ Đường hoàn toàn bị phá đỗ.

Bà nội Đường hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Vậy thì chỉ có thể để Đường Mộc Tuyết tiếp tục phụ trách công việc hợp tác.”

“Hai”

!” Đường Hạo than một tiếng sâu, vẻ mặt không cam lòng.

Ban đầu nghĩ rằng mình dễ như trở bàn tay có thể phá đổ Đường Mộc Tuyết, không đoán được Lý Minh Hiên chắn ngang ở giữa, muốn vặn ngã Đường Mộc Tuyết ngay chốc lát là không có khả năng.

Đôi mắt già nua của bà nội Đường thoáng hiện một tia tàn khốc: “Than thở cái gì? Đường Mộc Tuyết chúng ta không động được nhưng tên phế vật Dương Tiêu kia thì chúng ta có thể.

Ngày mai lập tức khai đao Dương Tiêu, khiến Đường Mộc Tuyết sợ hãi.”

Nghe được lời này, Đường Hạo như bóng cao su hết khí trong nháy mắt lập tức tràn đầy sức sống: “Vâng!”

Tuy không thể lập tức phá đỗ Đường Mộc Tuyết nhưng có thể phá đổ tên phế vật Dương Tiêu. Đối với Đường Hạo mà nói, đây cũng là trả thù Đường Mộc Tuyết, thật sự quá tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện