Chương 77
Cái gì? Nói Lý Thần Chiến ra gặp thằng nhóc này? Tên thanh niên này kinh ngạc.
Lý Thần Chiến là ai? Chính là bang chủ bang Răng Cá Mập, ông chủ lớn thật sự đứng sau Thịnh Thế Hoàng Triều. Người quyền lực lớn oai phong một cõi ở mảnh đất màu xám của thành phố Trung Nguyên.
Thằng nhóc lông lá này còn tuyên bố nói lão đại của bọn họ ra gặp nó, khẩu khí này không khỏi quá lớn chứ? Thanh niên liếc mắt một cái đánh giá Dương Tiêu, nhìn thấy toàn thân Dương Tiêu không đủ hai trăm nghìn, lập tức khinh miệt nói: “Oắt con, nói lão đại của chúng tao ra gặp mày, mày nghĩ mày là thứ gì? Lăn. Đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không tao thấy một lần đánh một lần.”
Thái độ của người thanh niên hoàn toàn khiến cho Dương Tiêu vô cùng bực bội, không nghĩ đến, Lý Thần Chiến do một tay Dương Tiêu nâng đỡ lên.
Mấy năm trước, Lý Thần Chiến là lính đánh thuê ở Châu Phi.
Một đường sinh tử là do Dương Tiêu cứu anh ta, lúc sau Lý Thần Chiến đi theo Dương Tiêu đến thành phố Trung Nguyên.
Dương Tiêu bị thương nặng, đến nhà họ Đường làm con rẻ, còn Lý Thần Chiến theo mệnh lệnh của Dương Tiêu ở mảnh đất màu xám thành phố Trung Nguyên khai cương khoách thổ.
Bây giờ, thực lực của anh đã khôi phục một phần, đủ khiến Lý Thần Chiến sợ hãi rồi. Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết bị vu hãm, anh không thể không rời núi.
\ “Tôi nói lần cuối cùng. Nói Lý Thần Chiến đến gặp tôi.” Giọng nói Dương Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt càng âm trầm như nước.
Lúc trước Dương Tiêu vẫn luôn ẩn nhẫn, không nổi bão với người nhà Đường Mộc Tuyết vì đám người Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm là ruột thịt của Đường Mộc Tuyết. Nếu Dương Tiêu yêu Đường Mộc Tuyết, tất nhiên phải yêu mọi thứ của cô cho nên anh chịu đựng những lời châm chọc mỉa mai đó.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác.
Lý Thần Chiến do chính anh nâng đỡ lên, nói cách khác, đây chính là địa bàn của anh. Ở trên địa bàn của mình, Dương Tiêu làm sao có thể để đàn em xem thường mình?
Hơn nữa, người không nhẫn tâm không được. Đặc biệt là ở mảnh đất màu xám, làm việc không sắm rền gió thì sẽ thiệt thòi lớn. Dương Tiêu đã sớm hiểu rõ điều này.
“Mẹ nó, thằng nhóc. Bên trong lỗ tai mày chứa đầy lông lừa phải không? ĐÐml”
Tên thanh niên này cũng phát hỏa. Gã ta nắm thành nắm đắm đập lên trên đầu Dương Tiêu. Nhìn thấy lời cảnh cáo của mình bị Dương Tiêu làm lơ, tên thanh niên này tính dạy dỗ Dương Tiêu một bài học.
Tay phải Dương Tiêu nhanh như tia chớp, trực tiếp giữ lấy nắm tay của tên thanh niên này, lực bộc phát, một tiếng răng rắc, tay phải của gã ta lập tức trật khớp. Dương Tiêu đá vào trên người gã ta, thân gã ta như đạn pháo đập vào trên mặt tường.
Két két két Ngay giờ phút này, một chiếc xe Maybach màu đen vẻ ngoài vô cùng khí phách giá trị hơn một chục triệu tệ dừng lại trước của KTV Thịnh Thế Hoàng Triều.
Nhìn chiếc Maybach đến, tên thanh niên này dường như tìm được người tâm phúc, dồn dập hét to: “Lão đại, có người đến gây sự.”
“Người nào dám làm càn ở địa bàn của ông đây?” Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen khí thế bất phàm bước xuống từ chiếc Maybach, vẻ mặt phẫn nộ.
“Là tôi!” Dương Tiêu xoay người nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen, trầm giọng trả lời.
Thấy rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, đồng tử người đàn ông mặc đồ đen co rụt lại, giống như bản thân gặp quỷ giật mình một cái.
Giây tiếp theo, người đàn ông mặc đồ đen từ xa đi đến trước mặt Dương Tiêu, quỳ một gối xuống đất, tôn kính chào: “Thuộc… Thuộc hạ Lý Thần Chiến bái kiến điện hạ.”
Nhìn thấy lão đại của mình quỳ xuống trước Dương Tiêu, tên thanh niên này lập tức trợn tròn mắt.
Trời mẹ ơi, thằng… thằng nhóc này có địa vị gì? Một cỗ lạnh lẽo xông thẳng từ gót chân thanh niên này lên đến đỉnh đầu.
Cái gì? Nói Lý Thần Chiến ra gặp thằng nhóc này? Tên thanh niên này kinh ngạc.
Lý Thần Chiến là ai? Chính là bang chủ bang Răng Cá Mập, ông chủ lớn thật sự đứng sau Thịnh Thế Hoàng Triều. Người quyền lực lớn oai phong một cõi ở mảnh đất màu xám của thành phố Trung Nguyên.
Thằng nhóc lông lá này còn tuyên bố nói lão đại của bọn họ ra gặp nó, khẩu khí này không khỏi quá lớn chứ? Thanh niên liếc mắt một cái đánh giá Dương Tiêu, nhìn thấy toàn thân Dương Tiêu không đủ hai trăm nghìn, lập tức khinh miệt nói: “Oắt con, nói lão đại của chúng tao ra gặp mày, mày nghĩ mày là thứ gì? Lăn. Đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không tao thấy một lần đánh một lần.”
Thái độ của người thanh niên hoàn toàn khiến cho Dương Tiêu vô cùng bực bội, không nghĩ đến, Lý Thần Chiến do một tay Dương Tiêu nâng đỡ lên.
Mấy năm trước, Lý Thần Chiến là lính đánh thuê ở Châu Phi.
Một đường sinh tử là do Dương Tiêu cứu anh ta, lúc sau Lý Thần Chiến đi theo Dương Tiêu đến thành phố Trung Nguyên.
Dương Tiêu bị thương nặng, đến nhà họ Đường làm con rẻ, còn Lý Thần Chiến theo mệnh lệnh của Dương Tiêu ở mảnh đất màu xám thành phố Trung Nguyên khai cương khoách thổ.
Bây giờ, thực lực của anh đã khôi phục một phần, đủ khiến Lý Thần Chiến sợ hãi rồi. Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết bị vu hãm, anh không thể không rời núi.
\ “Tôi nói lần cuối cùng. Nói Lý Thần Chiến đến gặp tôi.” Giọng nói Dương Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt càng âm trầm như nước.
Lúc trước Dương Tiêu vẫn luôn ẩn nhẫn, không nổi bão với người nhà Đường Mộc Tuyết vì đám người Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm là ruột thịt của Đường Mộc Tuyết. Nếu Dương Tiêu yêu Đường Mộc Tuyết, tất nhiên phải yêu mọi thứ của cô cho nên anh chịu đựng những lời châm chọc mỉa mai đó.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác.
Lý Thần Chiến do chính anh nâng đỡ lên, nói cách khác, đây chính là địa bàn của anh. Ở trên địa bàn của mình, Dương Tiêu làm sao có thể để đàn em xem thường mình?
Hơn nữa, người không nhẫn tâm không được. Đặc biệt là ở mảnh đất màu xám, làm việc không sắm rền gió thì sẽ thiệt thòi lớn. Dương Tiêu đã sớm hiểu rõ điều này.
“Mẹ nó, thằng nhóc. Bên trong lỗ tai mày chứa đầy lông lừa phải không? ĐÐml”
Tên thanh niên này cũng phát hỏa. Gã ta nắm thành nắm đắm đập lên trên đầu Dương Tiêu. Nhìn thấy lời cảnh cáo của mình bị Dương Tiêu làm lơ, tên thanh niên này tính dạy dỗ Dương Tiêu một bài học.
Tay phải Dương Tiêu nhanh như tia chớp, trực tiếp giữ lấy nắm tay của tên thanh niên này, lực bộc phát, một tiếng răng rắc, tay phải của gã ta lập tức trật khớp. Dương Tiêu đá vào trên người gã ta, thân gã ta như đạn pháo đập vào trên mặt tường.
Két két két Ngay giờ phút này, một chiếc xe Maybach màu đen vẻ ngoài vô cùng khí phách giá trị hơn một chục triệu tệ dừng lại trước của KTV Thịnh Thế Hoàng Triều.
Nhìn chiếc Maybach đến, tên thanh niên này dường như tìm được người tâm phúc, dồn dập hét to: “Lão đại, có người đến gây sự.”
“Người nào dám làm càn ở địa bàn của ông đây?” Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen khí thế bất phàm bước xuống từ chiếc Maybach, vẻ mặt phẫn nộ.
“Là tôi!” Dương Tiêu xoay người nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen, trầm giọng trả lời.
Thấy rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, đồng tử người đàn ông mặc đồ đen co rụt lại, giống như bản thân gặp quỷ giật mình một cái.
Giây tiếp theo, người đàn ông mặc đồ đen từ xa đi đến trước mặt Dương Tiêu, quỳ một gối xuống đất, tôn kính chào: “Thuộc… Thuộc hạ Lý Thần Chiến bái kiến điện hạ.”
Nhìn thấy lão đại của mình quỳ xuống trước Dương Tiêu, tên thanh niên này lập tức trợn tròn mắt.
Trời mẹ ơi, thằng… thằng nhóc này có địa vị gì? Một cỗ lạnh lẽo xông thẳng từ gót chân thanh niên này lên đến đỉnh đầu.
Danh sách chương