CHƯƠNG 28

Ngày hôm sau, Dương Tiêu vô cùng nhàn tản bước đên công NA : viên gân nhà.

“Tiểu Dương đến rồi à!” sau khi nhìn thấy Dương Tiêu bước đến, hai ông lão đang chơi cờ liền vẫy tay chào hắn.

Dương Tiêu cười:“Cung lão, Bạch lão, xin chào!”

Sau khi chào hỏi xong, Dương Tiêu liền ngồi xuống một bên, im lặng xem hai người bọn họ đánh cờ.

Trò chơi hai ông lão vẫn thường chơi chính là cờ vây, trong thời gian năm năm này, chỉ trừ những khi gió to mưa lớn, còn những ngày còn lại hai ông lão này cũng sẽ đến đây làm vài ván cờ.

Thời gian dài trôi qua, mặc dù hai ông lão này cũng không tiếp xúc quá nhiều với Dương Tiêu, nhưng trong vô hình ba người bọn họ đã trở thành bạn bè.

Xem cờ không nói mới là người quân tử, Dương Tiêu chỉ im lặng ngồi một bên quan sát hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi hai ông lão chơi xong ván cờ thứ ba, lúc này Dương Tiêu mới lên tiếng chào tạm biệt.

Nhìn theo bóng dáng Dương Tiêu rời đi, ông lão mặc áo dài trắng cười nói: “Lão Cung này, ông cảm thấy tên nhóc đó thế nào?”

“Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tâm tính tốt đẹp, chính là một hạt giống tốt!”

Ông lão mặc áo dài đỏ thấp giọng nói: “Ông nói xem một người tốt như vậy tại sao đột nhiên trở thành con rễ dâng đến tận cửa? Tên nhóc này mỗi một cử động, lời nói đều không giống kẻ tầm thường, tình hình thực tế như thế nào cũng không ai hiểu rõ. Thế nào lão Bạch? ông có muốn bồi dưỡng hắn không?”

Thật ra trong lòng hai người cũng vô cùng kinh ngạc, một người trẻ tuổi như vậy nhưng lại rất thích xem đấu cờ, hơn nữa lại có thể xem đấu cờ trong năm năm liên tục.

Lúc bắt đầu, hai người còn cho rằng Dương Tiêu có mục đích riêng, nhưng năm năm trôi qua, bọn họ vẫn không phát hiện ra Dương Tiêu có bắt kỳ mục đích gì khác.

Ông lão mặc áo dài trắng ôn hòa nói: “Lão Cung, ông nói không sai, tên nhóc đó tâm tính tốt đẹp, chính là một hạt giống tốt để bồi dưỡng, tôi không muốn một người tốt như vậy vụt khỏi tầm tay!”

“Kỳ quán của tôi vừa mới bắt đầu kinh doanh, hiện tại quả thật đang thiếu người, nếu như tên nhóc đó đồng ý, có thể đến giúp đỡ vài ngày!”

Ông lão mặc áo dài trắng chính là Kỳ Thánh Trung Hoa Bạch Nguyên Kiệt, cũng là hội trưởng hiệp hội cờ vây nỗi tiếng Trung Nguyên.

“Đúng vậy, đây quả thật là một ý không tôi, nhân cơ hội này có thể quan sát xem tên nhóc đó có bao nhiêu tiềm năng!” Ông lão áo dài đỏ vô cùng đồng ý với biện pháp này, ông cũng rất muốn biết Dương Tiêu có thể mang đến cho ông bất ngờ gì.

Vừa dút lời, ông lão áo dài đỏ cảm giác tức lồng ngực, hai mắt tối sầằm sau đó ngã xuống.

“Lão Cung!” nhìn thấy ông lão áo dài đỏ ngã xuống, ông lão áo dài trắng kinh ngạc hét lên.

“Lão gial”

Cùng lúc đó, bên ngoài công viên một chiếc xe Bentley lập tức chạy đến, xuất hiện một người đàn ông nhanh chóng ôm lấy ông lão áo đỏ, sau đó lập tức lái xe rời đi.

“Lão Cung!” lúc này Dương Tiêu chỉ vừa mới đi được vài bước cũng nhìn thấy cảnh này .

Năm năm xem đấu cờ, Dương Tiêu tự nhiên phát hiện được hai ông lão này ngày ngày đều sẽ có xe đưa đón, thân phận tất nhiên sẽ không giống người thường.

“Nhanh, mau đuôi theo!” Bạch lão Bạch Nguyên Kiệt lập tức lao nhanh lên chiếc xe Mercedes-Benz đen đuổi theo.

Dương Tiêu cũng lập tức bước lên xe: “Bạch lão, cháu cũng muốn đi theo!”

Nhìn thấy Dương Tiêu, Bạch Nguyên Kiệt gật đầu nói: “Được, Tiểu Dương mau lên xe!”

Bệnh viện cao cấp nhất Trung Nguyên, tất cả bác sĩ trị liệu mồ hôi đầy mặt.

Một trong những gia tộc lớn nhất Trung Nguyên, Cung lão thái gia đột nhiên tái phát bệnh tim, sự việc nghiêm trọng không cách nào khống chế được.

Tin tức vừa được truyền ra, toàn bộ thành phố Trung Nguyên dậy sóng, tất cả những nhân vật có tiếng tăm đều lần lượt kéo đến bệnh viện.

Dương Tiêu và Bạch Nguyên Kiệt rất nhanh đã đến hiện trường bệnh viện, nhìn thấy trong phòng cấp cứu đông nghẹt người.

Sau khi Dương Tiêu biết được tính nghiêm trọng của sự việc đã vượt quá sức tưởng tượng, hắn lập tức nói: “Để tôi vào, tôi biết y thuật, bệnh tim của Cung lão gia tôi có thể trị khỏi!”

Cái gì? Lời này vừa nói ra, hiện trường không ít người nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt tràn ngập sự kì quái.

Một vị bác sĩ đứng đầu, khit mũi nhìn Dương Tiêu khinh thường nói: “Cậu có thể trị sao? Thật là hoang đường! Thằng nhóc, cậu đã mọc đủ lông đủ cánh hay chưa?”

“Đúng vậy, thằng nhóc cậu đã mọc đủ lông đủ cánh hay chưa?

Chủ nhiệm Vương còn chưa lên tiếng, chỗ này làm gì có chỗ cho cậu chen miệng vào chứ?”

Bên ngoài phòng cấp cứu, một đám người nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt khinh thường.

Phải biết rằng, người vừa nói chính là bác sĩ chủ trị khoa tim mạch nỗi tiếng ở bệnh viện cao cấp nhất Trung Nguyên, chủ nhiệm Vương Vương Trạch.

Ngoài ra, chủ nhiệm Vương còn là một trong những đệ tử của thần y nổi danh Liễu Giang Hà.

Vương Trạch là bác sĩ có thành tích cực cao trong lĩnh vực tim mạch, hơn nữa còn là ngôi sao sáng trong lĩnh vực y tế.

Hơn nữa nhìn Dương Tiêu vô cùng trẻ tuổi, vừa nhìn liền có thế nhận ra được trong lĩnh vực y học này không có quá nhiều thành tích nổi bật, những lời vừa nói cũng chỉ để lừa gạt người mà thôi.

Hiện này, người đang trực tiếp thực hiện cuộc phẫu thuật cho Cung lão gia chính là thần y Trung Nguyên Liễu Giang Hà, thần y đích thân ra tay, đến cả Vương Trạch cũng không có tư cách bước vào, đừng nói đến một Dương Tiêu nhỏ bé.

“Tôi thật sự biết y thuật!” Dương Tiêu lặp lại một lần nữa.

Dương Tiêu mặc dù không biết thân phận thật sự của Cung lão gia, nhưng hắn có thể nhìn ra được thân phận của ông không tầm thường.

Tất nhiên, Dương Tiêu căn bản không quan tâm đến những điều này, nếu so về địa vị thực lực, e rằng cả thành phố Trung Nguyên này cũng ít có ai có thể so sánh với hắn, Dương Tiêu chỉ đơn thuần không muốn thấy Cung lão gia xảy ra chuyện nguy hiểm liên quan đến tính mạng mà thôi.

Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn kiên trì, Vương Trạch không chút nhẫn nại hỏi: “Chàng trai này, cậu có giấy phép chứng nhận năng lực bác sĩ không?”

“Xin lỗi, tôi không có!” Dương Tiêu trả lời chân thật.

Vương Trạch cười khinh thường: “Thằng nhóc, cậu đến giấy phép chứng nhận năng lực bác sĩ cũng không có, vậy lại tự nói mình biết y thuật!”

“Xem ra tên nhóc này tầm mắt hạn hẹp, chủ nhiệm Vương, theo như tôi thấy, nên trực tiếp đem hắn ném ra ngoài là được!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nếu như ảnh hưởng đến thần y chữa trị, không may xảy ra vấn đề gì thì ai có thể chịu trách nhiệm được chứ?”

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Dương Tiêu tràn ngập tức giận. Bên trong là nhân vật to lớn cỡ nào chứ? Trong phòng phẫu thuật hiện giờ chính là Cung lão gia, người của một trong bốn gia tộc lớn của Trung Nguyên.

Nếu như Cung lão gia xảy ra bất kỳ sơ suất nào, không biết toàn thành phố Trung Nguyên sẽ rúng động đến mức nào.

Chỉ cần Cung Gia nổi giận, bất cứ người nào có mặc ở hiện trường đều không cách nào chống cự.

Vương Trạch khi biết tính nghiêm trọng của sự việc liên quan đến Cung lão gia, ông ta nhíu mày không vui nói: “Thằng nhóc nhanh chóng biến đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Tôi thật sự biết y thuật, bệnh tim của Cung lão gia vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần một chút sơ suất nhỏ cũng có thể khiến Cung lão gia mất mạng!” Dương Tiêu nói Trong một năm học nghệ với chủ nhân đời trước Long Môn, khả năng Y thuật của Dương Tiêu đã tăng lên không ý, trình độ đủ áp đảo vô số người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện