CHƯƠNG 14.

Phát hiện Dương Tiêu lại có ý bới lông tìm vết, Triệu Mộng Lan tức đến mức không kìm chế được bản thân.

“Tên phế vật này anh có ý gì?” Triệu Mộng Lan tức giận nhìn Dương Tiêu.

Dương Tiêu nói: “Tôi cũng không có ý xấu gì cả, chỉ là muốn đính chính lại một chút sai lệch mà thôi, sushi không phải là văn hóa Nhật Bản, mà là văn hóa Trung Quốc!”

“Văn hóa Trung Quốc?” nghe đến đây, Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan đều kinh ngạc, đến cả Đường Mộc Tuyết cũng không rõ đang xảy ra chuyện gì.

Triệu Mộng Lan nhìn sang Lưu Hạo Nhiên nói: “Hạo Nhiên, những lời anh ta nói đều là sự thật sao?”

“Ăn nói xằng bậy, sushi rõ ràng là văn hóa Nhật Bản làm sao trở thành văn hóa Trung Quốc được? Anh ở nước ngoài sinh sống nhiều năm, chẳng lẽ đến chút kiến thức cơ bản này cũng không hiểu rõ? Dương Tiêu, đừng lấy sự ngu dóốt của bản thân đi lừa bịp người khác!” Lưu Hạo Nhiên tức giận nói.

Giống như Dương Tiêu đang cố ý giả vờ giả vịt; dù cho như thế nào thì sushi vẫn là văn hóa của Nhật Bản.

Lúc này trong sảnh khách sạn, cũng có không ít người chú ý đến câu nói này của Dương Tiêu, trên khuôn mặt bọn họ hiện lên nét khó hiểu, trong nhận thức của tất cả mọi người, sushi chính là văn hóa đặc trưng của Nhật Bản.

Đường Mộc Tuyết sắc mặt khó coi nói: “Dương Tiêu, có phải anh sai rồi không?”

“Mộc Tuyết, anh không sai, anh nói toàn bộ là sự thật!” Dương Tiêu cực kỳ nghiêm túc nói, Triệu Mộng Lan cười lạnh nói: “Được, vậy anh nói thử xem, sushi như thế nào lại trở thành văn hóa của Nhật Bản rồi?”

“Tên kia, nếu như hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng trách tôi đánh anh đến răng rơi đầy đất!” Lưu Hạo Nhiên tức giận nói.

Trong mắt hắn ta, Dương Tiêu chính là đang cố ý chống đối với hắn, bị một tên phế vật chống đối khắp nơi như vậy khiến cho trong lòng Lưu Hạo Nhiên như có một ngọn lửa tức giận đang cháy âm ỉ.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Dương Tiêu cười nhạt một tiếng sau đó nói: “Vào năm 200 trước Công Nguyên, cũng tức là vào thời đại Hậu Hán, đất nước của chúng ta đã bắt đầu lưu truyền một món ăn với nhiều cách chế biến khác nhau, được gọi tên là “sushi”.”

“Trên thực tế, vào thời kỳ Hậu Hán món ăn này đã bắt đầu xuất hiện, lúc ban đầu chỉ là dùng muối để ướp cá, chế biến thành cá muối sau đó dùng với cơm, đồ ăn kèm vô cùng đa dạng, không ngừng mở rộng kéo dài, trong thời kỳ chiến tranh, nhiều người đã phát minh ra nhiều cách ăn khác nhau, đây cũng xem như là tiền thân của sushi hiện nay.”

Nghe đến đây, tắt cả mọi người như đang có điều suy nghĩ.

Lời này nói quả thật không sai, lịch sử văn hóa Trung Quốc kéo dài hơn mấy ngàn năm, lời này của Dương Tiêu thật sự cần phải suy ngẫm kỹ càng.

Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan ngây người, hai người bọn họ không thể ngờ rằng Dương Tiêu thật sự lại biết nhiều đến như vậy.

“Sau đó thì sao?” Đường Mộc Tuyết tò mò hỏi.

Dương Tiêu từ từ nói: “Trong cuốn “Thuyết văn giải tự” có một đoạn như thế này, “ Nghễ, hay còn gọi là tạng ngư. Người phương Nam gọi là cá, người phương Bắc gọi là tưởng, “Kao”

chính là chữ biến thể của “Tưởng”. Trong tiếng Nhật, “sushi”, “Nghễ” hoặc “Kao” đều cùng một ý nghĩa, phát âm cũng có sự tương đồng. Nhưng cho đến triều Minh thì những từ này gần như biến mắt khỏi các ghi chép lịch sử!”

“Hơn nữa vào thời kỳ hai nước trao đổi văn hóa, trong lịch sử 1500 năm, hơn nữa văn hóa Nhật Bản du nhập vào nước ta mạnh mẽ nhất chính vào triều Đường, cũng là thời điểm người dân nước ta ăn “Kao” nhiều nhất, cũng chính vào thời kỳ này, người Đông Doanh (tên gọi Nhật Bản ngày xưa) đã học hỏi văn hóa của chúng ta, sau đó mang cách ăn này về nước bọn họi”

“Thật đúng là mở rộng kiến thức!” Sảnh khách sạn không ít thực khách kinh ngạc nói.

Lưu Hạo Nhiên cười lạnh nói: “Thật sự là như vậy sao?”

“Không phải sao? Dù sao anh cũng đã từng ở nước ngoài du học qua, chắc cũng phải hiểu rõ; vào cuối thời Đông Hán, sushi đã được truyền bá trong quốc gia chúng ta, cho đến năm 700 trước Công Nguyên đến thời kỳ Nara, sushi đã bắt đầu được du nhập vào!” Dương Tiêu nhìn về hướng Lưu Hạo Nhiên.

Khuôn mặt Lưu Hạo Nhiên như phủ một lớp sương mù, hắn chỉ cảm thấy bản thân trước mặt Dương Tiêu một chút cảm giác ưu tú cũng không còn tồn tại.

Hắn vẫn không cam lòng mà nói: “Tôi mới không tin những lời bịa đặt này, anh chỉ đang bịa chuyện mà thôi!”

“Vẫn không tin sao? Vậy lấy một ví dụ, trước thời Đường Tống, quốc gia của chúng ta đã phổ biến việc chế biến thức ăn theo phần, thời Mông Nguyên thì trở thành mọi người tập trung ăn uống, nhưng hiện tại Nhật Bản vẫn sử dụng cách ăn theo phần riêng, như vậy anh cũng không còn lời gì để nói nữa đúng không?” Dương Tiêu cười cợt nói.

“Tôi..tôi…” Lưu Hạo Nhiên đột nhiên không còn lời gì để nói.

Hắn ta thật sự du học nước ngoài nhiều năm, nhưng cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ra nước ngoài chỉ vì mục đích đánh bóng tên tuổi của mình, làm gì có thời gian đi tìm hiểu kỹ văn hóa sushi thật sự.

Tiếp đó, một người đàn ông trung niên cầm điện thoại kích động nói: “Những lời vị tiên sinh này nói đều không sai, tôi vừa tra thông tin trên mạng, những điều liên quan đến lịch sử của chúng ta đều được ghi chép kỹ càng trong các tư liệu, hôm nay thật sự đã được chỉ bảo rồi!”

*Vị tiên sinh này kiến thức thật sâu rộng, đã giúp tôi học hỏi thêm một kiến thức mới, thì ra sushi là văn hóa của Trung Quốc, ha ha ha!” lại có một người tiếp tục cười lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện