Chương 128
Toàn bộ nhà họ Hoa kinh ngạc khi biệt phải gặp mặt Dương Tiêu, con rễ toàn danh xấu uất ức của nhà họ Đường.
Nếu không phải kiêng kị bang chủ bang Răng Cá Mập Lý Thần Chiến, nhà họ Hoa bọn họ tuyệt đối sẽ không phái người đi gặp tên phế vật Dương Tiêu này.
Thiếu chủ nhà họ Hoa, Hoa Triển Bác khinh thường đầy mặt, giống như gặp mặt Dương Tiêu chính là kéo tháp cấp bậc của cậu ta.
Ít nhất, ở trong mắt Hoa Triển Bác, Dương Tiêu chính là tên ẻo lả chuyên bám váy phụ nữ, là nỗi sỉ nhục của cánh đàn ông.
Thân là chị của Hoa Triển Bác, trong ánh mắt Hoa Mộ Cam lộ ra sự sắc sảo. Cô quan sát kỹ Dương Tiêu, có thể cảm nhận được rõ khí chất bất phàm trên người Dương Tiêu, giống như thản nhiên nhìn tất cả sự vật xung quanh, không có gì lạ lẫm.
Phải biết rằng, nơi này chính là sân gôn duy nhất ở thành phố Trung Nguyên, vô cùng xa hoa.
Nếu là người thường tiến vào, tất nhiên trên mặt sẽ dâng lên vẻ khiếp sợ, thậm chí nhìn đông nhìn tây chụp ảnh khắp nơi.
Mà Dương Tiêu thì khác, giống như sân gôn xa hoa, phong cảnh duyên dáng này chính là vườn hoa sau nhà anh, căn bản không có gì đáng ngạc nhiên.
Không nghĩ đến, Hoa Mộ Cam chính là một trong những người có chỉ số IQ cao nhất thế giới, vô cùng ưu tú.
Mười sáu tuổi cô thi đại học, đạt số điểm tuyệt đối là bảy trăm năm mươi. Hoa Mộ Cam trúng tuyển vào đại học Harvard với số điểm xuất sắc là bảy trăm ba mươi lăm.
Mười tám tuổi lấy được bằng thạc sĩ quản lý công thương. Hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp tiến sĩ quản lý kinh tế ở đại học Harvard Máy năm trước, sự tích của Hoa Mộ Cam nhắc lên sự oanh động rất lớn ở trong nước, thậm chí không ít khu vực Âu Mỹ mời Hoa Mộ Cam làm giám đốc điều hành.
Đối mặt với rất nhiều dụ hoặc, Hoa Mộ Cam dứt khoát kiên quyết về nước vì gia tộc, vì phát triển gia tộc, trả giá tâm huyết.
Đáng giá nhắc đến chính là mấy năm trước nhà họ Hoa gần như là gia tộc thượng lưu ở thành phố Trung Nguyên. Vài năm sau, dưới sự dẫn dắt của Hoa Mộ Cam, nhà họ Hoa mạnh mẽ bước lên một trong mười nhà giàu có lớn ở Trung Nguyên.
Hoàn toàn có thể thấy được thủ đoạn của Hoa Mộ Cam vượt qua người thường.
Hôm nay, Lý Thần Chiến, một trong ba đầu sỏ mảnh đất màu xám tiến đến, khiến cả nhà họ Hoa chắn động.
Hoa Mộ Cam tự thân ra ngựa, cô muốn thử nhìn xem con rễ phế vật nhà họ Đường khiến Lý Thần Chiến tự mình xuất động rốt cuộc có thật sự giống như những gì mọi người nói không đáng giá để nhắc đến hay không.
Giờ phút này, nhìn chằm chằm Dương Tiêu, Hoa Mộ Cam cảm nhận rõ Dương Tiêu không giống người bình thường.
Dường như Dương Tiêu trước mặt chính là con rồng ẩn, vẫn } luôn ở trong giai đoạn ẩn nhẫn, chỉ kém một cơ hội là có thể một bước lên trời.
“Câm miệng cho chị, lát nữa giữ miệng em thật tốt. Nếu không muốn làm nhà họ Hoa gặp nạn, em thành thật chút cho chị.”
Hoa Mộ Cam trách mắng.
“Vâng!” Hoa Triển Bác vội vàng đáp.
Tuy rằng cậu ta là thiếu chủ nhà họ Hoa nhưng vẫn luôn vì chị gái Hoa Mộ Cam như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cậu ta hiểu rõ, nếu là chị gái muốn thừa kế vị trí gia chủ, căn bản không tới lượt của cậu ta.
Cho dù là ra sao, cũng không thay đổi được sự thật Dương Tiêu là một tên phế vật trong làm cậu ta.
Từ xa Dương Tiêu đã nhìn thấy một người cao gầy, nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, ánh mắt lộ ra ánh sáng sắc sảo Hoa Mộ Cam.
Không thể không nói, bị Hoa Mộ Cam đánh giá như thế, Dương Tiêu chỉ cảm thấy bản thân giống như bị người khác xem thấu tất cả bí mật của mình.
Người phụ nữ này không đơn giản! “Nói vậy, vị này chính là ngài Dương của nhà họ Đường đúng không? Tôi là Hoa Mộ Cam nhà họ Hoa, gia chủ nhà họ Hoa, Hoa Vô Khuyết là bố của tôi.” Dương Tiêu vừa mới tiến đến, Hoa Mộ Cam lập tức cười nói.
Nụ cười của cô ấy vô cùng sáng lạn, hơn hẳn trăm hoa đua nở.
“Ngài Dương gì chứ, chỉ là một tên phế vật nhà họ Đường mà thôi!” Hoa Triển Bác ở bên cạnh khinh thường, lẫm bẩm nói.
“Triển Bác!” Hoa Mộ Cam nhíu mày không vui nói.
Toàn bộ nhà họ Hoa kinh ngạc khi biệt phải gặp mặt Dương Tiêu, con rễ toàn danh xấu uất ức của nhà họ Đường.
Nếu không phải kiêng kị bang chủ bang Răng Cá Mập Lý Thần Chiến, nhà họ Hoa bọn họ tuyệt đối sẽ không phái người đi gặp tên phế vật Dương Tiêu này.
Thiếu chủ nhà họ Hoa, Hoa Triển Bác khinh thường đầy mặt, giống như gặp mặt Dương Tiêu chính là kéo tháp cấp bậc của cậu ta.
Ít nhất, ở trong mắt Hoa Triển Bác, Dương Tiêu chính là tên ẻo lả chuyên bám váy phụ nữ, là nỗi sỉ nhục của cánh đàn ông.
Thân là chị của Hoa Triển Bác, trong ánh mắt Hoa Mộ Cam lộ ra sự sắc sảo. Cô quan sát kỹ Dương Tiêu, có thể cảm nhận được rõ khí chất bất phàm trên người Dương Tiêu, giống như thản nhiên nhìn tất cả sự vật xung quanh, không có gì lạ lẫm.
Phải biết rằng, nơi này chính là sân gôn duy nhất ở thành phố Trung Nguyên, vô cùng xa hoa.
Nếu là người thường tiến vào, tất nhiên trên mặt sẽ dâng lên vẻ khiếp sợ, thậm chí nhìn đông nhìn tây chụp ảnh khắp nơi.
Mà Dương Tiêu thì khác, giống như sân gôn xa hoa, phong cảnh duyên dáng này chính là vườn hoa sau nhà anh, căn bản không có gì đáng ngạc nhiên.
Không nghĩ đến, Hoa Mộ Cam chính là một trong những người có chỉ số IQ cao nhất thế giới, vô cùng ưu tú.
Mười sáu tuổi cô thi đại học, đạt số điểm tuyệt đối là bảy trăm năm mươi. Hoa Mộ Cam trúng tuyển vào đại học Harvard với số điểm xuất sắc là bảy trăm ba mươi lăm.
Mười tám tuổi lấy được bằng thạc sĩ quản lý công thương. Hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp tiến sĩ quản lý kinh tế ở đại học Harvard Máy năm trước, sự tích của Hoa Mộ Cam nhắc lên sự oanh động rất lớn ở trong nước, thậm chí không ít khu vực Âu Mỹ mời Hoa Mộ Cam làm giám đốc điều hành.
Đối mặt với rất nhiều dụ hoặc, Hoa Mộ Cam dứt khoát kiên quyết về nước vì gia tộc, vì phát triển gia tộc, trả giá tâm huyết.
Đáng giá nhắc đến chính là mấy năm trước nhà họ Hoa gần như là gia tộc thượng lưu ở thành phố Trung Nguyên. Vài năm sau, dưới sự dẫn dắt của Hoa Mộ Cam, nhà họ Hoa mạnh mẽ bước lên một trong mười nhà giàu có lớn ở Trung Nguyên.
Hoàn toàn có thể thấy được thủ đoạn của Hoa Mộ Cam vượt qua người thường.
Hôm nay, Lý Thần Chiến, một trong ba đầu sỏ mảnh đất màu xám tiến đến, khiến cả nhà họ Hoa chắn động.
Hoa Mộ Cam tự thân ra ngựa, cô muốn thử nhìn xem con rễ phế vật nhà họ Đường khiến Lý Thần Chiến tự mình xuất động rốt cuộc có thật sự giống như những gì mọi người nói không đáng giá để nhắc đến hay không.
Giờ phút này, nhìn chằm chằm Dương Tiêu, Hoa Mộ Cam cảm nhận rõ Dương Tiêu không giống người bình thường.
Dường như Dương Tiêu trước mặt chính là con rồng ẩn, vẫn } luôn ở trong giai đoạn ẩn nhẫn, chỉ kém một cơ hội là có thể một bước lên trời.
“Câm miệng cho chị, lát nữa giữ miệng em thật tốt. Nếu không muốn làm nhà họ Hoa gặp nạn, em thành thật chút cho chị.”
Hoa Mộ Cam trách mắng.
“Vâng!” Hoa Triển Bác vội vàng đáp.
Tuy rằng cậu ta là thiếu chủ nhà họ Hoa nhưng vẫn luôn vì chị gái Hoa Mộ Cam như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cậu ta hiểu rõ, nếu là chị gái muốn thừa kế vị trí gia chủ, căn bản không tới lượt của cậu ta.
Cho dù là ra sao, cũng không thay đổi được sự thật Dương Tiêu là một tên phế vật trong làm cậu ta.
Từ xa Dương Tiêu đã nhìn thấy một người cao gầy, nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, ánh mắt lộ ra ánh sáng sắc sảo Hoa Mộ Cam.
Không thể không nói, bị Hoa Mộ Cam đánh giá như thế, Dương Tiêu chỉ cảm thấy bản thân giống như bị người khác xem thấu tất cả bí mật của mình.
Người phụ nữ này không đơn giản! “Nói vậy, vị này chính là ngài Dương của nhà họ Đường đúng không? Tôi là Hoa Mộ Cam nhà họ Hoa, gia chủ nhà họ Hoa, Hoa Vô Khuyết là bố của tôi.” Dương Tiêu vừa mới tiến đến, Hoa Mộ Cam lập tức cười nói.
Nụ cười của cô ấy vô cùng sáng lạn, hơn hẳn trăm hoa đua nở.
“Ngài Dương gì chứ, chỉ là một tên phế vật nhà họ Đường mà thôi!” Hoa Triển Bác ở bên cạnh khinh thường, lẫm bẩm nói.
“Triển Bác!” Hoa Mộ Cam nhíu mày không vui nói.
Danh sách chương