CHƯƠNG 08
Thời gian cứ thế trôi, mới đó đã một tuần trôi qua.
Người dân tổ chức một bữa tiệc dài năm ngày.
Sau khi sau khi ăn mừng cho sự hồi sinh của ta, người dân đã ở ‘Địa ngục thôn’ đã tiệc tùng ngày đêm.
Và phải mất hơn hai ngày nữa thì mọi người mới hết men rượu.
“Mmmmm...”
Ta đang nằm trên giường chờ tới giờ ăn trưa.
Với cả khuôn mặt vùi trong gối, ta đã không còn nhớ nỗi là hôm nay mình đã thở dài bao nhiêu lần nữa.
Tại sao ư? Đó là vì Spica hiện tại đang có những biểu hiện rất lạ.
“Ugh... Hay là do mình hơi quá tay nhỉ?”
Cái hôm mà bọn ta đã ‘chơi đùa’ cùng nhau, à ý ta là nghi lễ đã thực hiện tuần trước.
Spica bắt đầu trốn tránh ta từ sau hôm đó
* Mỗi khi chạm mặt ta, cô ấy luôn vội vàng quay đi chỗ khác.
* Mặt cô ấy đỏ ửng lên khi nói chuyện với ta và cô ấy luôn dùng Lilith như một lá chắn và núp sau lưng em ấy.
* Cô ấy nhiều lúc còn bỏ bữa.
* Ta thường nhìn thấy cô ấy ngồi kế bên cửa sổ ngắm trời xanh và thở dài.
Đó là những triệu chứng mà ta nhìn thấy được.
Nhưng khi ta nghĩ là ta bị cô ấy ghét bỏ thì cô ấy luôn là người vỗ tay lớn nhất mỗi khi ta kết thúc bài phát biểu.
“Ta không hiểu. Spica à... có chuyện gì với cô vậy?”
Ta đã dùng quỷ nhãn kiểm tra cô ấy không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, tất cả chỉ số điều bình thường. Chẳng có gì lạ về chỉ số của cô ấy.
À [Ham muốn] của cô ấy đã lên tới 885.
Ta đã kể với Lilith vì ta chẳng biết mình nên làm gì nữa, ta đã hi vọng em ấy biết được gì đó từ những triệu chứng của Spica, nhưng...
Em ấy chỉ nói,
“Kekeke~ ♪. Chắc chắn là do cái ‘đó’ rồi. Trời ơi ~ Mọi chuyện đang trở nên thú vị hơn rồi, Maou-sama~ ♪...
...Con người... thường có những người giống như Spica vậy chẳng thành thật với bản thân chút nào cả ngài biết đấy? Do vậy mới có những triệu chứng này đấy ♪”
Em ấy nói cho ta những điều đấy với một nụ cười toe toét, nhưng mà em ấy chẳng trả lời câu hỏi của ta.
Dù sao thì nếu ta muốn thay đổi tình hình lúc này...
... Điều đầu tiên phải làm là nói chuyện với Spica. Ta phải tìm cơ hội không cho cô ấy chạy thoát mới được!
*donggggg*...*dongggggg*
Chuông báo giờ vang lên khắp ‘Địa ngục thôn’.
Ta nhảy khỏi giường và bước về hướng nhà ăn với một nhiệm vụ quan trọng trong đầu.
Sau đó, ta nói với Lilith và Spica đang ở trong nhà ăn.
“Chiều nay chúng ta sẽ vào thị trấn mua đồ!”
Và thế là sau bữa trưa-
Lilithm, Spica và ta dịch chuyển tới một thị trấn gần đó bằng ma thuật dịch chuyển của Lilith.
Một thị trấn có tên là Artemill.
Theo lời kể của Lilith, người dân ở thị trấn này cực kỳ tôn sùng nữ thần Artemis.
Thật vậy, có một bức tượng nữ thần trong thị trấn.
Tóc dài, mắt to và một thân hình bốc lửa...
Không thể nhầm vào đâu được giống hệt Artemis mà ta căm thù.
Hơn nữa, nhiều người dân trên đường đang đeo một vòng cổ có hình trăng khuyết.
Cái vòng cổ đó có vẻ là biểu tượng của những người tôn sùng Artemis.
Hôm nay là ngày lễ gì đó của con người.
Đó là lý do mà có rất nhiều người trên đường cái.
“Hoho... Thị trấn này còn to hơn ta tưởng nữa.”
“Đây là thị trấn lớn nhất trong khu vực. Artemill là một trong những trung tâm thương mại vì vậy đây là một lựa chọn hoàn hảo để mua sắm.”
“Thật đáng mừng. Trong có vẻ như nơi này vẫn chưa thối nát lắm. Kinh đô thì hoàn toàn trái ngược.”
“Kinh đô hiện đang trải qua thời kỳ khó khăn nhất từ trước đến giờ... Thị trấn này cũng thế... Em có cảm giác có nhiều lính gác hơn lúc trước, nhưng mà thị trấn này vẫn còn tốt hơn so với nơi đó.”
Trong khi ta đang trao đổi với Lilith về tình hình của đất nước,
“...Uuuu, đi mua sắm... nó-nó-nó-nó gần giống như hẹn hò...”
Spica lầm bầm gì đó. Cô ấy lại đỏ mặt như thường lệ...
Nhân tiện, bọn ta đã chuẩn bị hoàn hảo để tránh bị phát hiện.
Spica là công chúa; dù là cô ấy đã trở thành Quỷ nhân nhưng mà diện mạo thì không thay đổi. Nếu bọn ta cứ vô tư đi lại giữa thị trấn như thế mà không có chuẩn bị thì có thể tạo ra một mớ hỗn loạn.
Nói cách khác, những chuyện không thể lường trước được có thể xảy ra.
Tuy nhiên nhờ có thần chú của Lilith [Demonic Camouflage] (Quỷ ngụy), đó không còn là vấn đề nữa.
“Em đã truyền cho Spica một ít ma lực của em, vì vậy mọi người sẽ nhìn cô ấy thành một người khác. Còn về phần tùy tùng của cô ấy thì đã bị xóa ký ức rồi nên sẽ chẳng ai có thể nhận ra chúng ta ở đây đâu ♪”
Có vẻ như cô ấy cũng đồng ý với điều này.
“Etto ~ Spica-san đã từng nói mấy thứ kiểu như ‘Vì tôi sẽ thay đổi vương quốc này và cứu mọi người bằng [Confession Magic] của tôi, tôi không ngại trở thành một người khác’...”
Vì thế bọn ta mới thế này.
Qua chuyến đi mua sắm, ta sẽ bồi dưỡng tình cảm với Spica-
Khắc sâu mục tiêu này vào trong tim, bọn ta bước đi trên đường cái.
Hiện tại ta đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen.
Ta đã thu cặp sừng của mình lại và nén ma lực của mình lại
“Hehehe~♪ Thật là vui kể cả chúng ta chỉ đi dạo thôi.”
Lilith nói trong khi bước nhanh về phía trước.
Em ấy mặc một chiếc váy một mảnh màu trắng đơn giản.
Em ấy cũng nén ma lực lại và giấu vòng sáng trên đầu đi. Em ấy cải trang một cách hoàn hảo.
“Lilith này, tôi... muốn xem qua vài bộ giáp.”
Spica đang mặc bộ giáp mà cô ấy thường mặc. Cô ấy cũng đã nén ma lực lại. Và vì ma lực của cô đã thay đổi do trở thành quỷ nhân, tốt nhất là cô ấy nên làm như thế để bọn con người không phát hiện.
Vì váy của Lilith dài tới đầu gối, ta có thể thấy được đôi chân mỏng manh của em ấy.
So với Spica đang mặc một chiếc váy siêu nhỏ thì chân của Spica nhìn săn chắc hơn.
Ta so sánh những cặp chân xinh đẹp khi đi sau lưng bọn họ.
“Okay Spica-san~♪ Cùng đến cửa hàng bán giáp nào!”
“Ehehe, cảm ơn nhé.”
Lilith và Spica nói chuyện với nhau rất thân mật. Được rồi cơ hội đến rồi!
“Spica, cô định tìm một bộ giáp mới à?”
“...!”
Nhưng,
Ngay khi ta cất lời với cô ấy, cô ấy rung lên và lại dùng Lilith như lá chắn.
“....V-v-vâng. T-Tôi định tìm một cái...”
Cô ấy lắp bắp trả lời ta khuôn mặt thì đỏ như trái gấc.
Khỉ thật... Lúc nói chuyện với Lilith vẫn bình thường mà!
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Áo tắm được may ở vùng biển phía Nam lãnh thổ Rusalka đây~!”
“Mua hai cây chùy được giảm giá một cây đây!”
Những người bán hàng trên đường đang cố lôi kéo khách hàng.
Và trong đó,
“Đấm bao cát đây~ Mười Arti một lần!”
“Nếu vật tay thắng chủ quán đây, bạn sẽ được thưởng gấp đôi tiền cọc!”
“Chơi bài đi! Phụ nữ có thể chơi miễn phí~”
Ở góc đường có những thứ kỳ lạ như thế đấy.
Bọn ta bước đi giữa đám đông trong khi nghe họ chào hàng.
“Chỗ này, chỗ này! Cửa hàng này tốt lắm~~!”
Lilith chỉ tay vào một cửa hàng nọ.
Có những bộ giáp được thiết kế oai vệ trưng bày trong cửa hàng. Hình như đây là cửa hàng mà em ấy thường tới.
“Hoho~ hình như họ có khá nhiều thứ thú vị nhỉ...”
Khoảnh khắc ta bước vào cửa hàng, ta có thể ngửi thấy mùi kim loại.
Bên trong cửa hàng không quá lớn, các loại áo giáp được treo lên trong một không gian nhỏ hẹp.
“Oh xem ai đến này, Lilith-san. Hoan nghênh hoan nghênh.”
“Cảm ơn nhé. Bộ đồ bó mà cô bán cho tôi rất là tốt đấy!”
Một cô gái nhỏ với mái tóc màu lục bước tới chào Lilith. Hình như cô ấy là chủ của cửa hàng này.
Hơn nữa hai người họ hình như rất hợp nhau và trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Trong trường hợp này ta nên-
“S-Spica, cô muốn tìm áo giáp loại nào?”
“Ermmmm?! Uu-um-um...”
Ah... Khi ta bắt chuyện với cô ấy thì cô ấy lại ấp úng đáp lại.
Cô ấy hết liếc nhìn ta rồi lại nhìn đồ trong cửa hàng...
Sau đó khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên,
“Tôi nghĩ là mình nên bán bộ giáp này đi... và mua một bộ khác màu đen...”
Cô ấy ngập ngừng đáp lại.
“Hohoho, giáp đen à? Sẽ không sao nếu cô ăn mặc giống quỷ chứ?”
“...Ngài biết đấy... bằng cách nào đó hiện tại tôi khá thích kiểu đồ như thế.”
Tuyệt! Cuối cùng cũng có thể bắt chuyện với cô ấy rồi!
“Hmm. Có phải do cô thích thức ăn ở đây không?”
“Đó cũng là một lý do... Nhưng mà hơn thế nữa...”
Vẫn vậy, cô ấy vẫn không chịu nhìn thẳng mặt ta.
“Tôi bắt đầu cảm thấy thích dơi hơn là chó, tôi bắt đầu nghĩ là kiếm màu đen sẽ ngầu hơn,xem người khác đánh nhau sẽ vui hơn là viết thơ... Và cảm thấy hứng thú với nhiều kiểu đồ ló...”
Spica tự che miệng lại trước khi nói hết câu. Mặt cô ấy đỏ ửng lên tới tận mang tai.
Cô ấy chắc đang xấu hổ vì nói với ta về đồ lót.
“Cảm nhận của cô có thể thay đổi sau khi trở thành Quỷ nhân. Tuy nhiên, không cần phải lo lắng gì đâu. Dù cô có thích cái gì, dù cô có yêu cái gì, Spica vẫn là Spica, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”
Ta mỉm cười với cô ấy.
“-Dù cô có trở thành thế nào, Spica, ta vẫn chấp nhận cô từ trong tim.”
“~~~~~!!!! Ah, auuu... auuuuu!”
Sau đó cô ấy sững sờ trong giây lát.
Mặt cô ấy đỏ ửng lên như người say rượu vậy.
Và cô ấy nở một nụ cười.
Cái này... không phải là phản ứng xấu nhỉ, hi vọng ta đúng.
Được rồi. Nếu đã vậy phải tiếp tục tiến xa hơn nữa.
“Spica, cái này là để kỷ niệm cô bước vào đại gia đình. Tìm một bộ giáp màu đen mà cô thích đi- Ta sẽ mua tặng cho cô như một món quà. Đừng mua một cái cũ hay đại loại vậy; cứ lấy bất cứ cái nào cô thích. Không cần lo về giá cả.”
“-M-Một món quà... một món quà... từ một người đàn ông...”
Khói bốc ra từ đầu Spica... cô ấy quá nóng rồi.
...Cô ấy ổn chứ? Ta chưa bao giờ thấy mặt cô ấy đỏ như thế này.
Ngay lúc đó, Lilith khẽ kéo tay ta.
Em ấy nhìn ta với một vẻ mặt khó tả.
“Maou-sama, ummm... cái đó... Có một số vấn đề về chuyện này...”
“Sao thế? Ta chỉ tặng quà cho Spica bằng tiền của ta- ý ta là ngân sách của làng.”
“Chúng ta không có.”
“Không có cái gì?”
“...Tiền. Chúng ta không còn tiền.”
“-Cái gì...?”
Một tiếng sét đánh qua tai ta khi nghe thấy thế, Lilith lấy sổ ghi chép ra.
Sau khi xác nhận lại số tiền còn lại trong ngân sách của làng- một cơn gió lạnh thổi qua người ta.
“Tệ thật... Tại sao lại thâm hụt như thế?”
“Cái buổi tiệc chúc mừng ngài hồi sinh năm ngày hôm trước ấy. Chúng ta lỡ chơi hơi lớn. Ngân sách dùng trong năm đã...”
-*ực*.
Ta ngất trên sàn nhà.
Ta không thể tin được. Quỷ giới sẽ tan hoang chỉ vì chi quá nhiều vào tiệc tùng sao?! ĐÙA TA À?!
“Chúng ta phải tìm cách kiếm thêm tiền mới được...”
“Yup. Mặc áo giáp cũ hay mới điều không quan trọng với chúng ta... Kế hoạch Quỷ hóa Liliaheim sẽ không vì thế mà ngừng lại!”
Sau đó ta quay lại và nhìn Spica.
“~♪”
Không, Cô ấy đang chọn giáp với một nụ cười hạnh phúc kìa.
Nụ cười của cô ấy ta cuối cùng cũng nhìn thấy rồi- Ta phải bảo vệ nụ cười đó bằng bất cứ giá nào!
“Không có cách nào để kiếm tiền sao...?”
Ta rối cả lên.
Một cách để kiếm tiền ngay lập tức.
Một cách để giúp Spica không còn buồn nữa...
Cái gì đó... Phải có cách gì đó...!
“-!!!”
Khoảnh khắc đó một luồng điện xoẹt qua sống lưng ta.
Không phải là ta nghĩ ra cách giải quyết.
Ta quay người lại tìm kiếm ngay lập tức ta cảm thấy một ngọn lửa bừng lên và thiêu đốt từ sâu trong tim ta.
Bên ngoài cửa hàng. Trên đường.
Ở đó có một luồng sáng màu bạc chói lọi đang chiếu xuống.
Hơn nữa, một bài thánh ca đang vang vọng khắp bầu trời trong khi người dân cúi đầu.
Những gì ta cảm nhận từ luồng sáng đó- một luồng thánh quang.
“Đây là...!”
Ta đã quên à?
Những ký ức cay đắng từ ba trăm năm trước bắt đầu ùa về.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cái ánh sáng bạc thần thánh đó- từ một trong những kẻ thù không đội trời chung của ta!
“Maou-sama, chúng ta phải đi thôi! Spica-san nữa!”
“Ehh? C-Chờ đã?!”
Ba người bọn ta phóng ra khỏi cửa hàng giáp.
Sau đó, nhìn lên bầu trời.
Trong luồng sáng bạc đó nữ thần cùng với vô số thiên sứ từ từ xấu hiện.
“Ô kìa, nhìn xem chúng ta gặp ai kìa... Có vẻ như tin đồn Quỷ vương Juno hồi sinh trong hình dáng con người là thật nhỉ. Ma lực của ngươi vẫn đáng kinh ngạc như xưa nhỉ...”
Mái tóc bạc dài tới eo. Một đôi mắt to tròn trong sáng.
Qua lớp áo choàng mà ả đang mặt, cơ thể khiêu gợi của ả vẫn lồ lộ ra đó.
Cái...!
Ta có cảm giác như qua ba trăm năm qua ả nhìn còn ngonnnn hơn trước nữa.
Ả ta cầm một cây trượng dài bên tay phải.
Trên đầu cây trượng là một hình trăng lưỡi liềm lớn.
Mấy cái vòng cổ của đám tín đồ kia chắc là dựa theo cái này rồi.
Ta có thể đoán được việc đối mặt với ả là sớm muộn thôi-
Ma lực của ả nữ thần này không thể so sánh với một thiên sứ bình thường.
Hơn nữa, ả còn có khả năng nhận diện quỷ tộc.
Dù bọn ta đã nén ma lực lại gần như bằng không rồi, ả vẫn có thể nhận ra và đến đây.
“Thật may khi gặp ngươi ở đây, nữ thần thịt thà, Artemis! Nếu ngươi muốn đánh nhau vậy thì chúng ta có thể giải quyết nhanh tại đây. Ta sẽ cho ngươi nếm sự phẩn nộ trong ba trăm năm với cơ thể dâm đãng của ngươi.”
“T-Thịt?! Cơ thể dâm đãng?! T-T-T-Thật kinh tởm!”
Artemis rung lên giận dữ.
Vài thiên sứ phía sau không thể nhịn được cười, nhưng dường như người bị cười thì lại không chú ý đến.
“Cơ thể của ả đúng là ngon thật nhưng mà không hổ là một nữ thần của Hexagram, lượng ma lực mà ả có rất nguy hiểm.”
Lilith nói trong khi mồ hôi lạnh cứ tuôn ra.
“Ahhh Artemis-sama, tôi sẽ bắt đầu cầu nguyện... Owwww, đầu của tôi.”
Spica bị như vậy vì cô ấy cầu nguyện với một nữ thần khi bản thân là một quỷ nhân.
Ta bước lên chắn cho hai người bọn họ và tuyên bố,
“Ha, không cần phải xoắn xuýt lên chỉ vì một số tiền cỏn con trong khi ta có thể chiếm được cả cái Thánh quốc Artemis này.”
“Humph. Quỷ vương Juno... ngươi không biết là ngươi đang ở đâu sao. Trong ba trăm năm qua, nữ thần bọn ta vẫn không hề ngừng nghỉ luyện tập và nghiên cứu ma thuật!”
Tia chớp xoẹt ra giữa bọn ta khi nhìn chằm chằm vào nhau.
Để kích hoạt [Magic Tuning], ta cần phải giải phóng tất cả ma năng trong người-
Thời gian cứ thế trôi, mới đó đã một tuần trôi qua.
Người dân tổ chức một bữa tiệc dài năm ngày.
Sau khi sau khi ăn mừng cho sự hồi sinh của ta, người dân đã ở ‘Địa ngục thôn’ đã tiệc tùng ngày đêm.
Và phải mất hơn hai ngày nữa thì mọi người mới hết men rượu.
“Mmmmm...”
Ta đang nằm trên giường chờ tới giờ ăn trưa.
Với cả khuôn mặt vùi trong gối, ta đã không còn nhớ nỗi là hôm nay mình đã thở dài bao nhiêu lần nữa.
Tại sao ư? Đó là vì Spica hiện tại đang có những biểu hiện rất lạ.
“Ugh... Hay là do mình hơi quá tay nhỉ?”
Cái hôm mà bọn ta đã ‘chơi đùa’ cùng nhau, à ý ta là nghi lễ đã thực hiện tuần trước.
Spica bắt đầu trốn tránh ta từ sau hôm đó
* Mỗi khi chạm mặt ta, cô ấy luôn vội vàng quay đi chỗ khác.
* Mặt cô ấy đỏ ửng lên khi nói chuyện với ta và cô ấy luôn dùng Lilith như một lá chắn và núp sau lưng em ấy.
* Cô ấy nhiều lúc còn bỏ bữa.
* Ta thường nhìn thấy cô ấy ngồi kế bên cửa sổ ngắm trời xanh và thở dài.
Đó là những triệu chứng mà ta nhìn thấy được.
Nhưng khi ta nghĩ là ta bị cô ấy ghét bỏ thì cô ấy luôn là người vỗ tay lớn nhất mỗi khi ta kết thúc bài phát biểu.
“Ta không hiểu. Spica à... có chuyện gì với cô vậy?”
Ta đã dùng quỷ nhãn kiểm tra cô ấy không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, tất cả chỉ số điều bình thường. Chẳng có gì lạ về chỉ số của cô ấy.
À [Ham muốn] của cô ấy đã lên tới 885.
Ta đã kể với Lilith vì ta chẳng biết mình nên làm gì nữa, ta đã hi vọng em ấy biết được gì đó từ những triệu chứng của Spica, nhưng...
Em ấy chỉ nói,
“Kekeke~ ♪. Chắc chắn là do cái ‘đó’ rồi. Trời ơi ~ Mọi chuyện đang trở nên thú vị hơn rồi, Maou-sama~ ♪...
...Con người... thường có những người giống như Spica vậy chẳng thành thật với bản thân chút nào cả ngài biết đấy? Do vậy mới có những triệu chứng này đấy ♪”
Em ấy nói cho ta những điều đấy với một nụ cười toe toét, nhưng mà em ấy chẳng trả lời câu hỏi của ta.
Dù sao thì nếu ta muốn thay đổi tình hình lúc này...
... Điều đầu tiên phải làm là nói chuyện với Spica. Ta phải tìm cơ hội không cho cô ấy chạy thoát mới được!
*donggggg*...*dongggggg*
Chuông báo giờ vang lên khắp ‘Địa ngục thôn’.
Ta nhảy khỏi giường và bước về hướng nhà ăn với một nhiệm vụ quan trọng trong đầu.
Sau đó, ta nói với Lilith và Spica đang ở trong nhà ăn.
“Chiều nay chúng ta sẽ vào thị trấn mua đồ!”
Và thế là sau bữa trưa-
Lilithm, Spica và ta dịch chuyển tới một thị trấn gần đó bằng ma thuật dịch chuyển của Lilith.
Một thị trấn có tên là Artemill.
Theo lời kể của Lilith, người dân ở thị trấn này cực kỳ tôn sùng nữ thần Artemis.
Thật vậy, có một bức tượng nữ thần trong thị trấn.
Tóc dài, mắt to và một thân hình bốc lửa...
Không thể nhầm vào đâu được giống hệt Artemis mà ta căm thù.
Hơn nữa, nhiều người dân trên đường đang đeo một vòng cổ có hình trăng khuyết.
Cái vòng cổ đó có vẻ là biểu tượng của những người tôn sùng Artemis.
Hôm nay là ngày lễ gì đó của con người.
Đó là lý do mà có rất nhiều người trên đường cái.
“Hoho... Thị trấn này còn to hơn ta tưởng nữa.”
“Đây là thị trấn lớn nhất trong khu vực. Artemill là một trong những trung tâm thương mại vì vậy đây là một lựa chọn hoàn hảo để mua sắm.”
“Thật đáng mừng. Trong có vẻ như nơi này vẫn chưa thối nát lắm. Kinh đô thì hoàn toàn trái ngược.”
“Kinh đô hiện đang trải qua thời kỳ khó khăn nhất từ trước đến giờ... Thị trấn này cũng thế... Em có cảm giác có nhiều lính gác hơn lúc trước, nhưng mà thị trấn này vẫn còn tốt hơn so với nơi đó.”
Trong khi ta đang trao đổi với Lilith về tình hình của đất nước,
“...Uuuu, đi mua sắm... nó-nó-nó-nó gần giống như hẹn hò...”
Spica lầm bầm gì đó. Cô ấy lại đỏ mặt như thường lệ...
Nhân tiện, bọn ta đã chuẩn bị hoàn hảo để tránh bị phát hiện.
Spica là công chúa; dù là cô ấy đã trở thành Quỷ nhân nhưng mà diện mạo thì không thay đổi. Nếu bọn ta cứ vô tư đi lại giữa thị trấn như thế mà không có chuẩn bị thì có thể tạo ra một mớ hỗn loạn.
Nói cách khác, những chuyện không thể lường trước được có thể xảy ra.
Tuy nhiên nhờ có thần chú của Lilith [Demonic Camouflage] (Quỷ ngụy), đó không còn là vấn đề nữa.
“Em đã truyền cho Spica một ít ma lực của em, vì vậy mọi người sẽ nhìn cô ấy thành một người khác. Còn về phần tùy tùng của cô ấy thì đã bị xóa ký ức rồi nên sẽ chẳng ai có thể nhận ra chúng ta ở đây đâu ♪”
Có vẻ như cô ấy cũng đồng ý với điều này.
“Etto ~ Spica-san đã từng nói mấy thứ kiểu như ‘Vì tôi sẽ thay đổi vương quốc này và cứu mọi người bằng [Confession Magic] của tôi, tôi không ngại trở thành một người khác’...”
Vì thế bọn ta mới thế này.
Qua chuyến đi mua sắm, ta sẽ bồi dưỡng tình cảm với Spica-
Khắc sâu mục tiêu này vào trong tim, bọn ta bước đi trên đường cái.
Hiện tại ta đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen.
Ta đã thu cặp sừng của mình lại và nén ma lực của mình lại
“Hehehe~♪ Thật là vui kể cả chúng ta chỉ đi dạo thôi.”
Lilith nói trong khi bước nhanh về phía trước.
Em ấy mặc một chiếc váy một mảnh màu trắng đơn giản.
Em ấy cũng nén ma lực lại và giấu vòng sáng trên đầu đi. Em ấy cải trang một cách hoàn hảo.
“Lilith này, tôi... muốn xem qua vài bộ giáp.”
Spica đang mặc bộ giáp mà cô ấy thường mặc. Cô ấy cũng đã nén ma lực lại. Và vì ma lực của cô đã thay đổi do trở thành quỷ nhân, tốt nhất là cô ấy nên làm như thế để bọn con người không phát hiện.
Vì váy của Lilith dài tới đầu gối, ta có thể thấy được đôi chân mỏng manh của em ấy.
So với Spica đang mặc một chiếc váy siêu nhỏ thì chân của Spica nhìn săn chắc hơn.
Ta so sánh những cặp chân xinh đẹp khi đi sau lưng bọn họ.
“Okay Spica-san~♪ Cùng đến cửa hàng bán giáp nào!”
“Ehehe, cảm ơn nhé.”
Lilith và Spica nói chuyện với nhau rất thân mật. Được rồi cơ hội đến rồi!
“Spica, cô định tìm một bộ giáp mới à?”
“...!”
Nhưng,
Ngay khi ta cất lời với cô ấy, cô ấy rung lên và lại dùng Lilith như lá chắn.
“....V-v-vâng. T-Tôi định tìm một cái...”
Cô ấy lắp bắp trả lời ta khuôn mặt thì đỏ như trái gấc.
Khỉ thật... Lúc nói chuyện với Lilith vẫn bình thường mà!
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Áo tắm được may ở vùng biển phía Nam lãnh thổ Rusalka đây~!”
“Mua hai cây chùy được giảm giá một cây đây!”
Những người bán hàng trên đường đang cố lôi kéo khách hàng.
Và trong đó,
“Đấm bao cát đây~ Mười Arti một lần!”
“Nếu vật tay thắng chủ quán đây, bạn sẽ được thưởng gấp đôi tiền cọc!”
“Chơi bài đi! Phụ nữ có thể chơi miễn phí~”
Ở góc đường có những thứ kỳ lạ như thế đấy.
Bọn ta bước đi giữa đám đông trong khi nghe họ chào hàng.
“Chỗ này, chỗ này! Cửa hàng này tốt lắm~~!”
Lilith chỉ tay vào một cửa hàng nọ.
Có những bộ giáp được thiết kế oai vệ trưng bày trong cửa hàng. Hình như đây là cửa hàng mà em ấy thường tới.
“Hoho~ hình như họ có khá nhiều thứ thú vị nhỉ...”
Khoảnh khắc ta bước vào cửa hàng, ta có thể ngửi thấy mùi kim loại.
Bên trong cửa hàng không quá lớn, các loại áo giáp được treo lên trong một không gian nhỏ hẹp.
“Oh xem ai đến này, Lilith-san. Hoan nghênh hoan nghênh.”
“Cảm ơn nhé. Bộ đồ bó mà cô bán cho tôi rất là tốt đấy!”
Một cô gái nhỏ với mái tóc màu lục bước tới chào Lilith. Hình như cô ấy là chủ của cửa hàng này.
Hơn nữa hai người họ hình như rất hợp nhau và trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Trong trường hợp này ta nên-
“S-Spica, cô muốn tìm áo giáp loại nào?”
“Ermmmm?! Uu-um-um...”
Ah... Khi ta bắt chuyện với cô ấy thì cô ấy lại ấp úng đáp lại.
Cô ấy hết liếc nhìn ta rồi lại nhìn đồ trong cửa hàng...
Sau đó khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên,
“Tôi nghĩ là mình nên bán bộ giáp này đi... và mua một bộ khác màu đen...”
Cô ấy ngập ngừng đáp lại.
“Hohoho, giáp đen à? Sẽ không sao nếu cô ăn mặc giống quỷ chứ?”
“...Ngài biết đấy... bằng cách nào đó hiện tại tôi khá thích kiểu đồ như thế.”
Tuyệt! Cuối cùng cũng có thể bắt chuyện với cô ấy rồi!
“Hmm. Có phải do cô thích thức ăn ở đây không?”
“Đó cũng là một lý do... Nhưng mà hơn thế nữa...”
Vẫn vậy, cô ấy vẫn không chịu nhìn thẳng mặt ta.
“Tôi bắt đầu cảm thấy thích dơi hơn là chó, tôi bắt đầu nghĩ là kiếm màu đen sẽ ngầu hơn,xem người khác đánh nhau sẽ vui hơn là viết thơ... Và cảm thấy hứng thú với nhiều kiểu đồ ló...”
Spica tự che miệng lại trước khi nói hết câu. Mặt cô ấy đỏ ửng lên tới tận mang tai.
Cô ấy chắc đang xấu hổ vì nói với ta về đồ lót.
“Cảm nhận của cô có thể thay đổi sau khi trở thành Quỷ nhân. Tuy nhiên, không cần phải lo lắng gì đâu. Dù cô có thích cái gì, dù cô có yêu cái gì, Spica vẫn là Spica, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”
Ta mỉm cười với cô ấy.
“-Dù cô có trở thành thế nào, Spica, ta vẫn chấp nhận cô từ trong tim.”
“~~~~~!!!! Ah, auuu... auuuuu!”
Sau đó cô ấy sững sờ trong giây lát.
Mặt cô ấy đỏ ửng lên như người say rượu vậy.
Và cô ấy nở một nụ cười.
Cái này... không phải là phản ứng xấu nhỉ, hi vọng ta đúng.
Được rồi. Nếu đã vậy phải tiếp tục tiến xa hơn nữa.
“Spica, cái này là để kỷ niệm cô bước vào đại gia đình. Tìm một bộ giáp màu đen mà cô thích đi- Ta sẽ mua tặng cho cô như một món quà. Đừng mua một cái cũ hay đại loại vậy; cứ lấy bất cứ cái nào cô thích. Không cần lo về giá cả.”
“-M-Một món quà... một món quà... từ một người đàn ông...”
Khói bốc ra từ đầu Spica... cô ấy quá nóng rồi.
...Cô ấy ổn chứ? Ta chưa bao giờ thấy mặt cô ấy đỏ như thế này.
Ngay lúc đó, Lilith khẽ kéo tay ta.
Em ấy nhìn ta với một vẻ mặt khó tả.
“Maou-sama, ummm... cái đó... Có một số vấn đề về chuyện này...”
“Sao thế? Ta chỉ tặng quà cho Spica bằng tiền của ta- ý ta là ngân sách của làng.”
“Chúng ta không có.”
“Không có cái gì?”
“...Tiền. Chúng ta không còn tiền.”
“-Cái gì...?”
Một tiếng sét đánh qua tai ta khi nghe thấy thế, Lilith lấy sổ ghi chép ra.
Sau khi xác nhận lại số tiền còn lại trong ngân sách của làng- một cơn gió lạnh thổi qua người ta.
“Tệ thật... Tại sao lại thâm hụt như thế?”
“Cái buổi tiệc chúc mừng ngài hồi sinh năm ngày hôm trước ấy. Chúng ta lỡ chơi hơi lớn. Ngân sách dùng trong năm đã...”
-*ực*.
Ta ngất trên sàn nhà.
Ta không thể tin được. Quỷ giới sẽ tan hoang chỉ vì chi quá nhiều vào tiệc tùng sao?! ĐÙA TA À?!
“Chúng ta phải tìm cách kiếm thêm tiền mới được...”
“Yup. Mặc áo giáp cũ hay mới điều không quan trọng với chúng ta... Kế hoạch Quỷ hóa Liliaheim sẽ không vì thế mà ngừng lại!”
Sau đó ta quay lại và nhìn Spica.
“~♪”
Không, Cô ấy đang chọn giáp với một nụ cười hạnh phúc kìa.
Nụ cười của cô ấy ta cuối cùng cũng nhìn thấy rồi- Ta phải bảo vệ nụ cười đó bằng bất cứ giá nào!
“Không có cách nào để kiếm tiền sao...?”
Ta rối cả lên.
Một cách để kiếm tiền ngay lập tức.
Một cách để giúp Spica không còn buồn nữa...
Cái gì đó... Phải có cách gì đó...!
“-!!!”
Khoảnh khắc đó một luồng điện xoẹt qua sống lưng ta.
Không phải là ta nghĩ ra cách giải quyết.
Ta quay người lại tìm kiếm ngay lập tức ta cảm thấy một ngọn lửa bừng lên và thiêu đốt từ sâu trong tim ta.
Bên ngoài cửa hàng. Trên đường.
Ở đó có một luồng sáng màu bạc chói lọi đang chiếu xuống.
Hơn nữa, một bài thánh ca đang vang vọng khắp bầu trời trong khi người dân cúi đầu.
Những gì ta cảm nhận từ luồng sáng đó- một luồng thánh quang.
“Đây là...!”
Ta đã quên à?
Những ký ức cay đắng từ ba trăm năm trước bắt đầu ùa về.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cái ánh sáng bạc thần thánh đó- từ một trong những kẻ thù không đội trời chung của ta!
“Maou-sama, chúng ta phải đi thôi! Spica-san nữa!”
“Ehh? C-Chờ đã?!”
Ba người bọn ta phóng ra khỏi cửa hàng giáp.
Sau đó, nhìn lên bầu trời.
Trong luồng sáng bạc đó nữ thần cùng với vô số thiên sứ từ từ xấu hiện.
“Ô kìa, nhìn xem chúng ta gặp ai kìa... Có vẻ như tin đồn Quỷ vương Juno hồi sinh trong hình dáng con người là thật nhỉ. Ma lực của ngươi vẫn đáng kinh ngạc như xưa nhỉ...”
Mái tóc bạc dài tới eo. Một đôi mắt to tròn trong sáng.
Qua lớp áo choàng mà ả đang mặt, cơ thể khiêu gợi của ả vẫn lồ lộ ra đó.
Cái...!
Ta có cảm giác như qua ba trăm năm qua ả nhìn còn ngonnnn hơn trước nữa.
Ả ta cầm một cây trượng dài bên tay phải.
Trên đầu cây trượng là một hình trăng lưỡi liềm lớn.
Mấy cái vòng cổ của đám tín đồ kia chắc là dựa theo cái này rồi.
Ta có thể đoán được việc đối mặt với ả là sớm muộn thôi-
Ma lực của ả nữ thần này không thể so sánh với một thiên sứ bình thường.
Hơn nữa, ả còn có khả năng nhận diện quỷ tộc.
Dù bọn ta đã nén ma lực lại gần như bằng không rồi, ả vẫn có thể nhận ra và đến đây.
“Thật may khi gặp ngươi ở đây, nữ thần thịt thà, Artemis! Nếu ngươi muốn đánh nhau vậy thì chúng ta có thể giải quyết nhanh tại đây. Ta sẽ cho ngươi nếm sự phẩn nộ trong ba trăm năm với cơ thể dâm đãng của ngươi.”
“T-Thịt?! Cơ thể dâm đãng?! T-T-T-Thật kinh tởm!”
Artemis rung lên giận dữ.
Vài thiên sứ phía sau không thể nhịn được cười, nhưng dường như người bị cười thì lại không chú ý đến.
“Cơ thể của ả đúng là ngon thật nhưng mà không hổ là một nữ thần của Hexagram, lượng ma lực mà ả có rất nguy hiểm.”
Lilith nói trong khi mồ hôi lạnh cứ tuôn ra.
“Ahhh Artemis-sama, tôi sẽ bắt đầu cầu nguyện... Owwww, đầu của tôi.”
Spica bị như vậy vì cô ấy cầu nguyện với một nữ thần khi bản thân là một quỷ nhân.
Ta bước lên chắn cho hai người bọn họ và tuyên bố,
“Ha, không cần phải xoắn xuýt lên chỉ vì một số tiền cỏn con trong khi ta có thể chiếm được cả cái Thánh quốc Artemis này.”
“Humph. Quỷ vương Juno... ngươi không biết là ngươi đang ở đâu sao. Trong ba trăm năm qua, nữ thần bọn ta vẫn không hề ngừng nghỉ luyện tập và nghiên cứu ma thuật!”
Tia chớp xoẹt ra giữa bọn ta khi nhìn chằm chằm vào nhau.
Để kích hoạt [Magic Tuning], ta cần phải giải phóng tất cả ma năng trong người-
Danh sách chương