Máu phun khắp nơi. Không khí ngập tràn những tiếng gầm. Ma thuật bay tứ tung. Và những cái thủ cấp lăn đều.
Ngay trung tâm của cánh đồng cỏ rộng lớn, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra.
Quân phía Đông gồm những thú nhân lực lưỡng của quân đội Vương quốc Lapelico.
Quân phía Tây gồm những ma cà rồng tinh nhuệ của quân đội Đế quốc Mulnite. “Gah! Lũ quái quỷ gì thế này?!”
Nhưng mà trận chiến đã kết thúc.
Tinh thần chiến đấu của thú nhân đã cạn kiệt. Chỉ cần liếc nhìn hiện trường là hiểu. Hàng đống xác chết nằm rải rác trên chiến trường hầu hết là của Vương quốc Lapelico.
“Nguyên tố, Hoả! Thiêu đốt cả khu rừng này !”
“Chết tiệt, lại ma thuật à?! Giết hết chúng trước khi bọn chúng kịp thi triển! Lên nào anh em…GAHHH!” “Tony? Này, Tony! Bình tĩnh nào, Tony!”
Một người gấu lao lên trước vung kiếm, nhưng đột nhiên ngọn lửa bao trùm lấy anh. Những người thú còn lại không thể làm gì khác ngoài việc trố mắt kinh ngạc, họ bị choáng ngợp bởi sự khác biệt lớn về khả năng chiến đấu của hai bên. Dù vậy, cũng không ai dám bỏ kiếm xuống. Có lẽ họ vẫn còn niềm kiêu hãnh của người lính. Nhưng khi không khí bắt đầu râm ran với tiếng hát thanh tao của ma cà rồng, nhiều người nuốt nước bọt thành tiếng, trước khi tất cả cứng người lại và run rẩy trước tử thần.
"Chết tiệt! Ta sẽ không ở lại đây đâu!”
“Nguyên tố, Băng! Hãy đóng băng trái tim kẻ thù !”
Trong khi một người hổ cố đào ngũ,
thì một mũi tên băng đã trúng ngay đầu anh. Cơ thể anh ta rơi xuống đất một cái bụp nặng nề. Đống xác chết tươi này khiến đám người thú phát ra những tiếng hú kinh hoàng. Họ không nghe theo mệnh lệnh nữa. Một người hươu ném vũ khí sang một bên. Một người mèo hú lên trời. Một người sư tử có dấu hiệu muốn tự sát.
Tuy nhiên, lũ ma cà rồng vẫn không tỏ ra thương xót chút nào. Thay vào đó, chúng còn tăng gấp đôi hoả lực dồn vào thú nhân ngay cả khi họ cố trốn thoát trong cơn hoảng loạn, chúng lấy niềm vui tàn bạo khi bắn họ, nghiền nát đôi chân của họ, thiêu sống họ và thậm chí cho nổ bom bùm bùm. Cứ như thể không có cảm giác nào trong đời ma cà rồng tốt hơn thế này.
“Gyaaah!”
"Đừng mà! Tôi vẫn chưa muốn chết đâu!”
“Aargh! Đuôi của tôi! Cái ĐUÔIII của tôi đang CHÁYYY!!!”
“Nguyên tố, Hoả…!”
Rõ ràng là một cuộc thảm sát. Ngay cả Tổng Chỉ Huy tối cao của Quân phía Đông (một người vượn) hẳn đã ước rằng mình có thể bỏ cuộc và trở về nhà. Tất nhiên là họ luôn có thể hồi sinh với sức mạnh của Lõi Bóng Tối, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng việc bay đầu thực sự rất đau đớn.
Có ai muốn trải nghiệm điều đó không? Không một ai cả.
“Báo cáo trận chiến! Báo cáo trận chiến! Lực lượng địch đã bị tiêu diệt! Vào đúng thời điểm này, Trung úy Bellius và Đại úy Mellaconcey đang xông vào căn cứ của kẻ thù! Chiến thắng của Quân Đoàn Komari mà tất cả chúng ta đều luôn tự hào, chắc chắn sẽ diễn ra!”
Khi thông điệp chiến thắng vang lên rõ ràng và chân thực khắp căn cứ của họ, các ma cà rồng nhướng mày và bắt đầu mỉm cười. “Không tệ,” một người thốt lên. “Tuyệt vời,” một người khác lên tiếng.
Căn cứ nằm ở rìa phía tây của cánh đồng cỏ trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ.
Đó là pháo đài chiến đấu của Quân đội Hoàng gia Mulnite.
“Chúng ta đã làm được rồi!”
"Chuẩn rồi. Đánh với thú nhân thực sự quá dễ dàng.”
“Mày có thấy điều đó không? Đó chính là sức mạnh của Quân Đoàn Komari!”
Chiến lược mà đám ma cà rồng đã bày ra như sau:
Đầu tiên, chiến binh mạnh mẽ Trung úy Bellius tấn công căn cứ của kẻ thù bằng một cuộc tấn công trực diện. Điều này sẽ thu hút phần lớn đám thú nhân, để cho Đại úy Mellaconcey tự do lẻn ra phía sau và xâm nhập vào trong pháo đài. Lợi dụng lớp phòng ngự yếu ớt, anh ta dễ dàng bắt được chỉ huy tối cao của họ, qua đó giành được chiến thắng.
Nó cực kỳ đơn giản, nhưng vẫn quá đủ để làm bối rối những thú nhân với đầu óc đơn giản.
“Đã đến lúc mở tiệc ăn mừng chiến thắng khi chúng ta trở về nhà!”
“He-he-he, trộn một ít rượu với máu của bọn chúng và nâng ly thôi nào!”
Tự tin vào chiến thắng của mình, lũ ma cà rồng choàng tay ôm lấy nhau và cười lên một cách thô thiển. Nhưng trong số những đám ăn chơi vẫn có một nam ma cà rồng mang một chiếc bộ mặt cứng nhắc cực kỳ nghiêm túc.
“Còn quá sớm để ăn mừng. Chiến thắng của chúng ta thậm chí còn chưa phải chính thức.”
Tất cả bỗng im lặng.
Anh ta mặc một bộ quân phục trang nghiêm, cao và gầy đến nỗi trông giống như một cái cây mùa đông trụi lá lẫn cành. Tên anh ta là Caostel Conto, một tên tự xưng là "quái vật" và cũng là thành viên của Quân Đoàn Bảy trong Quân đội Hoàng gia, hay còn gọi là Quân Đoàn Komari.
“Chiến tranh là sự xung đột của tâm trí. Chúng ta không bao giờ có thể thực sự biết liệu có còn át chủ bài nào mà kẻ thù của chúng ta có thể đang che giấu. Tụi bây không biết xấu hổ sao, hò hét trước một chiến thắng chưa xảy ra? Lũ ngu xuẩn!”
Lập luận không thể phủ nhận của Caostel có tác dụng làm họ bừng tỉnh giống như bị dội một xô nước lạnh lên đầu. Sợ hãi, phần còn lại của quân đội im lặng.
“Đúng là Bellius và Mellaconcey là những chiến binh đáng gờm và dày đặc kinh nghiệm. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không có ván cờ nào thắng chỉ trong một nước đi. Hơn nữa đây vẫn là trận chiến đầu tiên của chúng ta. Thất bại ở màn này không phải là một sự lựa chọn. Đúng không, thưa Chỉ huy Tối cao Terakomari?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về một người.
Cô ấy đang ngồi bên trái Caostel.
Ngồi trên chiếc ngai vàng lấp lánh được trang trí tinh xảo, cô cựa quậy.
“Ể? Gì thế?”
Cô gái tuổi mười lăm ngẩng đầu lên, như vừa mới được đánh thức khỏi giấc mơ sâu thẳm.
Cuối cùng, cô ấy dường như nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Một cô hầu gái cúi xuống và nhanh chóng thì thầm điều gì đó vào tai cô.
“Komari-sama, blablablabla…”
“Huh? …Ah, phải rồi”.
Cô gái trẻ hắng giọng thật to trước khi nói.
“Được rồi, tất cả nghe đây! Caostel nói đúng. Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta! Không ai muốn trở về như một kẻ thua cuộc, đúng chứ? Thế nên là, hãy cống hiến hết sức mình!”
““““““…………””””””
Chất giọng thanh cao, trong trẻo của cô vang vọng khắp chiến trường đẫm máu.
Ngay lập tức, toàn bộ khán giả của cô ấy như tràn ngập niềm vui.
Cô ấy đẹp - đơn giản là đẹp.
Mái tóc vàng lấp lánh như ánh trăng. Làn da trắng nõn nà, nhợt nhạt như xác chết. Mang cái mũi trông như được tạc bằng đá cẩm thạch. Và nổi bật hơn hết chính là đôi mắt đỏ rực đặc trưng dòng máu ma cà rồng cổ đại của Đế Quốc Mulnite. Thực sự, không còn ai trong chủng tộc ma cà rồng xinh hơn cô ấy.
Danh hiệu đầy đủ của cô: Chỉ huy Tối cao Terakomari Gandesblood.
“…Uh, sao tự nhiên lại im lặng thế? Các ngươi sẽ cố gắng hết sức mình, phải không?”
Sự quan tâm trong lời ngon tiếng ngọt của cô ấy khiến tất cả những người có mặt đột nhiên há hốc mồm.
Nếu như không phản ứng kịp thời khi chỉ huy tối cao yêu quý và đáng kính trọng của họ đang cố gắng tập hợp họ lại thì—một chút sơ suất như thế sẽ không bao giờ có thể được tha tội một cách xứng đáng, dù cho tất cả họ có hoàn toàn khỏa thân và thực hiện nghi lễ mổ bụng tự sát đi chăng nữa.
Tất cả họ cùng đồng thanh gầm lên đáp lại, đủ to để làm rung chuyển cả mặt đất dưới chân.
“““““““Vâng, thưa Chỉ huy Tối cao! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!””””””
Chỉ huy Tối cao Terakomari ngưng lại trong một giây lát, nhưng sau đó cô ấy điều chỉnh lại tay chân trên chiếc ghế ấm cúng của mình, để cho những phản ứng quá nhiệt tình, quá bốc đồng của họ cuốn quanh.
Caostel quỳ xuống dưới chân cô.
"Chỉ huy Tối cao. Tại hạ chỉ có một yêu cầu nhỏ.”
“Ồ, c-chuyện gì vậy? Nói thẳng ra đi."
“Trong trường hợp Bellius và Mellaconcey đều thất bại… liệu ngài, Chỉ huy Tối cao Terakomari, có thể tự mình bắt giữ chỉ huy của kẻ thù không?”
Thời gian ngừng trôi.
“…Huh? Tại sao?”
“Như tại hạ đã giải thích, không có gì chắc chắn trong chiến tranh. Ngay cả một viên ngọc lấp lánh như Terakomari Gandesblood-sama, với tất cả sức mạnh, trí tuệ dồi dào, và địa vị như một siêu tân tinh chắc chắn là ứng cử viên sáng giá để kế vị ngai vàng… ngay cả một người cao quý như thế, cũng có thể gặp số phận không tốt, cũng có thể bị đánh bại bởi lũ tinh tinh thô lỗ của kẻ thù. Chưa hết! Nếu ngài nhân cơ hội này để thể hiện trình độ của mình, trong cuộc đụng độ lớn đầu tiên của chúng ta, thì nó sẽ khiến tên tuổi của Terakomari Gandesblood vang dội khắp thế giới!”
Đám đông há hốc mồm khen ngợi.
“Ừm, nhưng mà…ta không nghĩ mình nên…”
“Sao lại không, từ tiếng lòng sâu trong trái tim của tại hạ, đã luôn rất muốn chứng kiến nó! Sức mạnh thực sự của Terakomari Gandesblood! Tại hạ muốn lưu lại hình ảnh ấy vào võng mạc của mình mãi mãi! Vinh quang của một Xích Thiên, một người mới ở độ tuổi mười lăm mà đã đạt được thứ hạng cao nhất ấy!”
“Thần cũng muốn xem!” “Thần cũng thế!” những người lính khác kêu lên, tất cả đều nhìn thủ lĩnh của họ với sự ngưỡng mộ tràn đầy.
Nhưng vì lý do nào đó, Chỉ huy Tối cao Terakomari có vẻ do dự. “Ờ, ừ, nhưng mà…” cô lúng túng. Tuy nhiên, Caostel đã sẵn sàng khuyến khích cô ấy.
“Không cần phải thẹn thùng như thế! Hãy để chúng tôi nghiền nát đất nước ngu xuẩn của những kẻ lai tạp tầm thường! Chỉ với một hành động vĩ đại từ chỉ huy của chúng ta, chúng ta có thể nâng cao danh tiếng của Đế Quốc Mulnite vĩ đại trên khắp đất nước! Sau đó, các nhà sử học sẽ tuyên bố như thế này: Rằng trận chiến của ngài là chất xúc tác để đánh dấu một bình minh mới, một kỷ nguyên mới cho thế giới!” “““““YEAAAAAAH!!!”””””
Được truyền cảm hứng bởi bài phát biểu sôi nổi của Caostel, các ma cà rồng cổ vũ cuồng nhiệt. Tiếng vỗ tay vang ra, và chẳng bao lâu sau, tiếng ồn đã trở nên chói tai. Rồi một tiếng hô vang lên— “Ko-ma-rin! Ko-ma-rin! Ko-ma-rin!”
Giữa những tiếng ồn đó, Chỉ huy Tối cao Terakomari Gandesblood chỉ đơn giản ngồi yên tại chỗ. Rồi sau đó…
“Đ-Được rồi, sau đó thì…”
Tiếng cổ vũ và vỗ tay chợt tắt.
Mọi người căng tai ra để nghe xem cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.
Nhìn quanh đám thuộc hạ của mình, chỉ huy tối cao thở ra một hơi thật sâu. Cuối cùng, cô khẽ lắc vai và nói.
“Vì tất cả các ngươi đều có những kỳ vọng cao như vậy đối với ta, ta nghĩ mình cũng sẽ phải cố gắng hết sức. Nhưng ta sẽ chỉ hành động nếu cả Bellius và Mellaconcey đều thất bại. Nếu, và chỉ nếu, cả hai người họ đều rơi vào tình huống đó, thì ta sẽ dốc toàn lực để cho kẻ thù một trận tơi bời. Đúng vậy, tất cả các ngươi không có gì phải sợ! Rốt cuộc thì ta chính là người vĩ đại nhất! Ta có thể hạ gục cả kẻ thù mạnh nhất trong khoảng, ờm, chỉ cần ba giây!”
“Ba giây…?”
“À, ta nói nhầm! Ý ta là một giây! Một! Ta có thể giết tất cả bọn chúng trong, ừm, một giây thôi!”
Nó đã xảy ra ngay lập tức.
Tiếng reo hò và vỗ tay trước đó lại tiếp tục cứ như nó chưa bao giờ được dừng lại.
—YEAAAAAAAAAAH!!!
—Ko-ma-rin! Ko-ma-rin! Ko-ma-rin!!!
“Oh, ah-ha-ha… Trời ơi… Sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?”
Và thế là câu chuyện về những thử thách và gian khổ của Terakomari Gandesblood bắt đầu…
Ngay trung tâm của cánh đồng cỏ rộng lớn, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra.
Quân phía Đông gồm những thú nhân lực lưỡng của quân đội Vương quốc Lapelico.
Quân phía Tây gồm những ma cà rồng tinh nhuệ của quân đội Đế quốc Mulnite. “Gah! Lũ quái quỷ gì thế này?!”
Nhưng mà trận chiến đã kết thúc.
Tinh thần chiến đấu của thú nhân đã cạn kiệt. Chỉ cần liếc nhìn hiện trường là hiểu. Hàng đống xác chết nằm rải rác trên chiến trường hầu hết là của Vương quốc Lapelico.
“Nguyên tố, Hoả! Thiêu đốt cả khu rừng này !”
“Chết tiệt, lại ma thuật à?! Giết hết chúng trước khi bọn chúng kịp thi triển! Lên nào anh em…GAHHH!” “Tony? Này, Tony! Bình tĩnh nào, Tony!”
Một người gấu lao lên trước vung kiếm, nhưng đột nhiên ngọn lửa bao trùm lấy anh. Những người thú còn lại không thể làm gì khác ngoài việc trố mắt kinh ngạc, họ bị choáng ngợp bởi sự khác biệt lớn về khả năng chiến đấu của hai bên. Dù vậy, cũng không ai dám bỏ kiếm xuống. Có lẽ họ vẫn còn niềm kiêu hãnh của người lính. Nhưng khi không khí bắt đầu râm ran với tiếng hát thanh tao của ma cà rồng, nhiều người nuốt nước bọt thành tiếng, trước khi tất cả cứng người lại và run rẩy trước tử thần.
"Chết tiệt! Ta sẽ không ở lại đây đâu!”
“Nguyên tố, Băng! Hãy đóng băng trái tim kẻ thù !”
Trong khi một người hổ cố đào ngũ,
thì một mũi tên băng đã trúng ngay đầu anh. Cơ thể anh ta rơi xuống đất một cái bụp nặng nề. Đống xác chết tươi này khiến đám người thú phát ra những tiếng hú kinh hoàng. Họ không nghe theo mệnh lệnh nữa. Một người hươu ném vũ khí sang một bên. Một người mèo hú lên trời. Một người sư tử có dấu hiệu muốn tự sát.
Tuy nhiên, lũ ma cà rồng vẫn không tỏ ra thương xót chút nào. Thay vào đó, chúng còn tăng gấp đôi hoả lực dồn vào thú nhân ngay cả khi họ cố trốn thoát trong cơn hoảng loạn, chúng lấy niềm vui tàn bạo khi bắn họ, nghiền nát đôi chân của họ, thiêu sống họ và thậm chí cho nổ bom bùm bùm. Cứ như thể không có cảm giác nào trong đời ma cà rồng tốt hơn thế này.
“Gyaaah!”
"Đừng mà! Tôi vẫn chưa muốn chết đâu!”
“Aargh! Đuôi của tôi! Cái ĐUÔIII của tôi đang CHÁYYY!!!”
“Nguyên tố, Hoả…!”
Rõ ràng là một cuộc thảm sát. Ngay cả Tổng Chỉ Huy tối cao của Quân phía Đông (một người vượn) hẳn đã ước rằng mình có thể bỏ cuộc và trở về nhà. Tất nhiên là họ luôn có thể hồi sinh với sức mạnh của Lõi Bóng Tối, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng việc bay đầu thực sự rất đau đớn.
Có ai muốn trải nghiệm điều đó không? Không một ai cả.
“Báo cáo trận chiến! Báo cáo trận chiến! Lực lượng địch đã bị tiêu diệt! Vào đúng thời điểm này, Trung úy Bellius và Đại úy Mellaconcey đang xông vào căn cứ của kẻ thù! Chiến thắng của Quân Đoàn Komari mà tất cả chúng ta đều luôn tự hào, chắc chắn sẽ diễn ra!”
Khi thông điệp chiến thắng vang lên rõ ràng và chân thực khắp căn cứ của họ, các ma cà rồng nhướng mày và bắt đầu mỉm cười. “Không tệ,” một người thốt lên. “Tuyệt vời,” một người khác lên tiếng.
Căn cứ nằm ở rìa phía tây của cánh đồng cỏ trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ.
Đó là pháo đài chiến đấu của Quân đội Hoàng gia Mulnite.
“Chúng ta đã làm được rồi!”
"Chuẩn rồi. Đánh với thú nhân thực sự quá dễ dàng.”
“Mày có thấy điều đó không? Đó chính là sức mạnh của Quân Đoàn Komari!”
Chiến lược mà đám ma cà rồng đã bày ra như sau:
Đầu tiên, chiến binh mạnh mẽ Trung úy Bellius tấn công căn cứ của kẻ thù bằng một cuộc tấn công trực diện. Điều này sẽ thu hút phần lớn đám thú nhân, để cho Đại úy Mellaconcey tự do lẻn ra phía sau và xâm nhập vào trong pháo đài. Lợi dụng lớp phòng ngự yếu ớt, anh ta dễ dàng bắt được chỉ huy tối cao của họ, qua đó giành được chiến thắng.
Nó cực kỳ đơn giản, nhưng vẫn quá đủ để làm bối rối những thú nhân với đầu óc đơn giản.
“Đã đến lúc mở tiệc ăn mừng chiến thắng khi chúng ta trở về nhà!”
“He-he-he, trộn một ít rượu với máu của bọn chúng và nâng ly thôi nào!”
Tự tin vào chiến thắng của mình, lũ ma cà rồng choàng tay ôm lấy nhau và cười lên một cách thô thiển. Nhưng trong số những đám ăn chơi vẫn có một nam ma cà rồng mang một chiếc bộ mặt cứng nhắc cực kỳ nghiêm túc.
“Còn quá sớm để ăn mừng. Chiến thắng của chúng ta thậm chí còn chưa phải chính thức.”
Tất cả bỗng im lặng.
Anh ta mặc một bộ quân phục trang nghiêm, cao và gầy đến nỗi trông giống như một cái cây mùa đông trụi lá lẫn cành. Tên anh ta là Caostel Conto, một tên tự xưng là "quái vật" và cũng là thành viên của Quân Đoàn Bảy trong Quân đội Hoàng gia, hay còn gọi là Quân Đoàn Komari.
“Chiến tranh là sự xung đột của tâm trí. Chúng ta không bao giờ có thể thực sự biết liệu có còn át chủ bài nào mà kẻ thù của chúng ta có thể đang che giấu. Tụi bây không biết xấu hổ sao, hò hét trước một chiến thắng chưa xảy ra? Lũ ngu xuẩn!”
Lập luận không thể phủ nhận của Caostel có tác dụng làm họ bừng tỉnh giống như bị dội một xô nước lạnh lên đầu. Sợ hãi, phần còn lại của quân đội im lặng.
“Đúng là Bellius và Mellaconcey là những chiến binh đáng gờm và dày đặc kinh nghiệm. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không có ván cờ nào thắng chỉ trong một nước đi. Hơn nữa đây vẫn là trận chiến đầu tiên của chúng ta. Thất bại ở màn này không phải là một sự lựa chọn. Đúng không, thưa Chỉ huy Tối cao Terakomari?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về một người.
Cô ấy đang ngồi bên trái Caostel.
Ngồi trên chiếc ngai vàng lấp lánh được trang trí tinh xảo, cô cựa quậy.
“Ể? Gì thế?”
Cô gái tuổi mười lăm ngẩng đầu lên, như vừa mới được đánh thức khỏi giấc mơ sâu thẳm.
Cuối cùng, cô ấy dường như nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Một cô hầu gái cúi xuống và nhanh chóng thì thầm điều gì đó vào tai cô.
“Komari-sama, blablablabla…”
“Huh? …Ah, phải rồi”.
Cô gái trẻ hắng giọng thật to trước khi nói.
“Được rồi, tất cả nghe đây! Caostel nói đúng. Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta! Không ai muốn trở về như một kẻ thua cuộc, đúng chứ? Thế nên là, hãy cống hiến hết sức mình!”
““““““…………””””””
Chất giọng thanh cao, trong trẻo của cô vang vọng khắp chiến trường đẫm máu.
Ngay lập tức, toàn bộ khán giả của cô ấy như tràn ngập niềm vui.
Cô ấy đẹp - đơn giản là đẹp.
Mái tóc vàng lấp lánh như ánh trăng. Làn da trắng nõn nà, nhợt nhạt như xác chết. Mang cái mũi trông như được tạc bằng đá cẩm thạch. Và nổi bật hơn hết chính là đôi mắt đỏ rực đặc trưng dòng máu ma cà rồng cổ đại của Đế Quốc Mulnite. Thực sự, không còn ai trong chủng tộc ma cà rồng xinh hơn cô ấy.
Danh hiệu đầy đủ của cô: Chỉ huy Tối cao Terakomari Gandesblood.
“…Uh, sao tự nhiên lại im lặng thế? Các ngươi sẽ cố gắng hết sức mình, phải không?”
Sự quan tâm trong lời ngon tiếng ngọt của cô ấy khiến tất cả những người có mặt đột nhiên há hốc mồm.
Nếu như không phản ứng kịp thời khi chỉ huy tối cao yêu quý và đáng kính trọng của họ đang cố gắng tập hợp họ lại thì—một chút sơ suất như thế sẽ không bao giờ có thể được tha tội một cách xứng đáng, dù cho tất cả họ có hoàn toàn khỏa thân và thực hiện nghi lễ mổ bụng tự sát đi chăng nữa.
Tất cả họ cùng đồng thanh gầm lên đáp lại, đủ to để làm rung chuyển cả mặt đất dưới chân.
“““““““Vâng, thưa Chỉ huy Tối cao! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!””””””
Chỉ huy Tối cao Terakomari ngưng lại trong một giây lát, nhưng sau đó cô ấy điều chỉnh lại tay chân trên chiếc ghế ấm cúng của mình, để cho những phản ứng quá nhiệt tình, quá bốc đồng của họ cuốn quanh.
Caostel quỳ xuống dưới chân cô.
"Chỉ huy Tối cao. Tại hạ chỉ có một yêu cầu nhỏ.”
“Ồ, c-chuyện gì vậy? Nói thẳng ra đi."
“Trong trường hợp Bellius và Mellaconcey đều thất bại… liệu ngài, Chỉ huy Tối cao Terakomari, có thể tự mình bắt giữ chỉ huy của kẻ thù không?”
Thời gian ngừng trôi.
“…Huh? Tại sao?”
“Như tại hạ đã giải thích, không có gì chắc chắn trong chiến tranh. Ngay cả một viên ngọc lấp lánh như Terakomari Gandesblood-sama, với tất cả sức mạnh, trí tuệ dồi dào, và địa vị như một siêu tân tinh chắc chắn là ứng cử viên sáng giá để kế vị ngai vàng… ngay cả một người cao quý như thế, cũng có thể gặp số phận không tốt, cũng có thể bị đánh bại bởi lũ tinh tinh thô lỗ của kẻ thù. Chưa hết! Nếu ngài nhân cơ hội này để thể hiện trình độ của mình, trong cuộc đụng độ lớn đầu tiên của chúng ta, thì nó sẽ khiến tên tuổi của Terakomari Gandesblood vang dội khắp thế giới!”
Đám đông há hốc mồm khen ngợi.
“Ừm, nhưng mà…ta không nghĩ mình nên…”
“Sao lại không, từ tiếng lòng sâu trong trái tim của tại hạ, đã luôn rất muốn chứng kiến nó! Sức mạnh thực sự của Terakomari Gandesblood! Tại hạ muốn lưu lại hình ảnh ấy vào võng mạc của mình mãi mãi! Vinh quang của một Xích Thiên, một người mới ở độ tuổi mười lăm mà đã đạt được thứ hạng cao nhất ấy!”
“Thần cũng muốn xem!” “Thần cũng thế!” những người lính khác kêu lên, tất cả đều nhìn thủ lĩnh của họ với sự ngưỡng mộ tràn đầy.
Nhưng vì lý do nào đó, Chỉ huy Tối cao Terakomari có vẻ do dự. “Ờ, ừ, nhưng mà…” cô lúng túng. Tuy nhiên, Caostel đã sẵn sàng khuyến khích cô ấy.
“Không cần phải thẹn thùng như thế! Hãy để chúng tôi nghiền nát đất nước ngu xuẩn của những kẻ lai tạp tầm thường! Chỉ với một hành động vĩ đại từ chỉ huy của chúng ta, chúng ta có thể nâng cao danh tiếng của Đế Quốc Mulnite vĩ đại trên khắp đất nước! Sau đó, các nhà sử học sẽ tuyên bố như thế này: Rằng trận chiến của ngài là chất xúc tác để đánh dấu một bình minh mới, một kỷ nguyên mới cho thế giới!” “““““YEAAAAAAH!!!”””””
Được truyền cảm hứng bởi bài phát biểu sôi nổi của Caostel, các ma cà rồng cổ vũ cuồng nhiệt. Tiếng vỗ tay vang ra, và chẳng bao lâu sau, tiếng ồn đã trở nên chói tai. Rồi một tiếng hô vang lên— “Ko-ma-rin! Ko-ma-rin! Ko-ma-rin!”
Giữa những tiếng ồn đó, Chỉ huy Tối cao Terakomari Gandesblood chỉ đơn giản ngồi yên tại chỗ. Rồi sau đó…
“Đ-Được rồi, sau đó thì…”
Tiếng cổ vũ và vỗ tay chợt tắt.
Mọi người căng tai ra để nghe xem cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.
Nhìn quanh đám thuộc hạ của mình, chỉ huy tối cao thở ra một hơi thật sâu. Cuối cùng, cô khẽ lắc vai và nói.
“Vì tất cả các ngươi đều có những kỳ vọng cao như vậy đối với ta, ta nghĩ mình cũng sẽ phải cố gắng hết sức. Nhưng ta sẽ chỉ hành động nếu cả Bellius và Mellaconcey đều thất bại. Nếu, và chỉ nếu, cả hai người họ đều rơi vào tình huống đó, thì ta sẽ dốc toàn lực để cho kẻ thù một trận tơi bời. Đúng vậy, tất cả các ngươi không có gì phải sợ! Rốt cuộc thì ta chính là người vĩ đại nhất! Ta có thể hạ gục cả kẻ thù mạnh nhất trong khoảng, ờm, chỉ cần ba giây!”
“Ba giây…?”
“À, ta nói nhầm! Ý ta là một giây! Một! Ta có thể giết tất cả bọn chúng trong, ừm, một giây thôi!”
Nó đã xảy ra ngay lập tức.
Tiếng reo hò và vỗ tay trước đó lại tiếp tục cứ như nó chưa bao giờ được dừng lại.
—YEAAAAAAAAAAH!!!
—Ko-ma-rin! Ko-ma-rin! Ko-ma-rin!!!
“Oh, ah-ha-ha… Trời ơi… Sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?”
Và thế là câu chuyện về những thử thách và gian khổ của Terakomari Gandesblood bắt đầu…
Danh sách chương