Oliver bắt đầu một ngày mới từ rất sớm.
Sau khi thay đồ, anh ta ra vườn luyện tập. Tập xong thì đi tắm rửa và làm bữa sáng cho Cecilia yêu dấu.
Đó là lịch trình thường ngày của anh hùng, tuy sáng nay hơi khác một chút.
Oliver đứng sững người, chớp mắt liên hồi trước khung cảnh như trong tiểu thuyết kia.
Là mơ sao? Anh ta tự nhéo má mình. Cảm nhận cơn đau trên mặt xong, hai má Oliver liền khẽ giật giật.
“Cecily?”
“… Là, Cecilia.”
Khi Oliver quay lại dinh thự sau khi hoàn thành việc luyện tập, anh ta thấy Cecilia và Goblin mặc tạp dề.
Thông thường thì giờ này, Cecilia đang ở trong phòng cô ấy.
–Số mình đỏ quá, sáng sớm lại được chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
Vừa bắt gặp hình ảnh này, một suy nghĩ cực kì thiếu trong sáng lập tức lượn lờ trong đầu Oliver. Khoan khoan, còn thứ quan trọng hơn.
“Cecilia, mặc tạp dề kìa. Dễ thương quá thánh thần thiên địa ơi.”
“Em mặc cho anh xem sao? Em đáng yêu lắm Cecilia, anh có thể ôm em không?”
Nghe Oliver xổ ra một tràng những ý nghĩ trong đầu anh ta, Cecilia liền quay đầu đi, mặt hằn rõ sự ghê tởm.
Trên đời chắc chỉ có mình tên anh hùng này là xoắn xuýt cả lên khi thấy cô mặc tạp dề.
Cô ấy 100% không muốn ôm iếc gì hết, và Cecilia cố chứng minh cho Oliver thấy là cô phản đối. Khoanh hai tay trước ngực, cô gái lùi lại, liên tục lắc đầu sang trái rồi sang phải.
“…….. Không, không cần.”
“Ehhhh? Sao vậy? Em ngại sao?”
“…….. Tôi không ngại.”
Hòng ngăn anh ta tự tiện “đổi trắng thay đen”, Cecilia phủ nhận lời của Oliver.
Và thình lình, Goblin xen vào cục diện, vô tư cất tiếng chào.
“Chào buổi sáng, Ngài anh hùng. Khi nghe tôi nói mình chí ít phải làm bữa sáng cho mọi người, Cecilia-sama đã giúp tôi một tay đó.”
“Hay lắm, Goblin!”
Anh chàng Goblin này đã làm một việc vô cùng tốt.
Oliver cảm thấy rất vui mỗi lần nhìn Cecilia ăn bữa sáng do mình nấu, nhưng thưởng thức bữa sáng do Cecilia nấu cũng hạnh phúc chẳng kém. Không không, hai chuyện này khác nhau một trời một vực. Đây chính là hồng ân của chúa trời ban cho.
Anh khen ngợi Goblin hết lời và mong Goblin tiếp tục phát huy trong tương lai.
Lúc Oliver hớn hở định liếc trộm xem Cecilia làm món gì, thì cô ấy lập tức ngăn anh ta lại.
Anh nghiêng đầu, tự hỏi không biết có chuyện gì, nhưng một bàn tay nhỏ trắng mềm đang nắm chặt tay áo Oliver đã ngầm ý bảo anh rằng “Không cho anh nhìn”.
–––Ui, dễ thương quá. Em nắm áo anh làm gì thế? “…….. Nấu, chưa xong.”
“Đi tắm trước thì sao? Tôi sẽ dọn bữa sáng trong lúc Ngài tắm.”
“Cũng được… Cecilia, em kì lưng cho anh nhé?”
“Đừng có mơ.”
“Chán vậy…”
Oliver vừa cười ha hả vừa bước vào phòng tắm.
Dù nghĩ rằng lời từ chối kia quá nhanh, quá phũ, nhưng thực ra Oliver chẳng buồn gì cả. Anh ta xem đây như một nét đáng yêu đặc trưng của Cecilia.
Nhiều hơn nữa, Oliver muốn biết nhiều hơn về con người Cecilia. Ham muốn đó hệt như sóng ngầm, luôn cuộn trào trong nội tâm anh.
“Uhm, ngon lắm. Hương vị ngọt ngào tựa Cecilia vậy.”
“…….. Đây là trứng, mà trứng thì có mùi vị giống gà, không phải giống tôi.”
Goblin cứ thấp thỏm nhìn hai vị đại nhân trước mặt, còn Oliver chỉ thản nhiên mỉm cười ăn bữa sáng Cecilia làm.
Cậu ta băn khoăn liệu câu nói ban nãy của Oliver có hàm ý phóng đãng gì không, nhưng Goblin đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì Oliver ăn sáng rất ngon lành.
Chọc giận Oliver là một hành động dại dột. Cecilia rút ra cho mình một kết luận.
Đồ ăn sáng mà Cecilia và Goblin cùng làm là một bữa sáng đậm chất phương Đông.
Cá chiên và trứng cuộn. Bí đỏ hấp ăn kèm súp miso và cơm.
Goblin rất giỏi nấu ăn. Để chăm sóc Cecilia thật chu toàn, cậu ta thành thạo mọi loại kĩ năng cơ bản như nấu nướng hay dọn dẹp.
Hẳn mọi người sẽ thắc mắc tại sao một Goblin lại giỏi tới vậy, nhưng chẳng có gì lạ cả, vì đây chính là thành quả luyện tập ngày đêm nhằm phục vụ chủ nhân mình của cậu ấy.
Oliver đang bày ra nét mặt hết sức thỏa mãn, hưởng thụ bữa ăn Cecilia nấu cho anh.
Dĩ nhiên phần lớn món ăn trên bàn do Goblin nấu, nhưng chủ tớ Cecilia chẳng đủ can đảm để sổ toẹt sự thật.
“Lâu rồi anh chưa ăn đồ ăn phương Đông. Em có hay ăn mấy món này không Cecilia?”
“…….. Không hẳn, mấy món này, bình thường.”
“Thật á? Nhưng anh thấy cách em ăn cá rất thành thục và đẹp mắt. Bàn tay đang cầm đũa của em cũng duyên dáng lắm.”
Đúng là chỉ có biến thái mới nhìn bàn tay cầm đũa của người ta, chứ không nhìn tư thế cầm đũa. Goblin vừa nghe vừa nhủ thầm.
Trong lúc Oliver đang hớn hở dùng bữa sáng, tay anh ta đột ngột dừng lại.
“…………?”
“Ngài sao vậy?”
Cecilia hơi nghiêng đầu qua một bên, còn Goblin lên tiếng hỏi thay cô ấy.
Oliver chỉ mỉm cười nham hiểm và rời khỏi phòng khách, nói: “Hình như chúng ta có người đến thăm.”
Xảy ra chuyện gì sao? Cecilia và Goblin nhìn nhau.
Khách tới đây rất thường xuyên. Hầu hết trong số đó là quân lính hoàng gia tới đòi giao nộp Quỷ vương Cecilia, nhưng nếu họ đến thì Cecilia phải biết từ lâu rồi mới đúng.
“Hình như có người…”
“Nhưng ta không cảm nhận được sự hiện diện của họ.”
“Cả Cecilia-sama cũng chưa rõ thì lạ thật. Có phải anh hùng đã khởi động thứ gì đó như khiên bảo hộ chuyên dụng không?”
“……… Có lẽ vậy. Anh ta vốn mạnh hơn ta mà.”
Cecilia bất giác siết chặt bàn tay mình.
Cô ấy hối hận vì không thể bảo vệ được lâu đài dù cô là một Quỷ vương, và nguyên nhân là vì cô quá yếu.
“Cecilia-sama, xin đừng để tâm chuyện cũ nữa… Mọi người, đã bình an rồi.”
“Goblin……”
“Và tất cả chúng tôi đều yêu quý Ngài Cecilia nhân hậu này. Nên Cecilia-sama, tôi mong Ngài hãy luôn luôn như hiện tại, và mãi mãi về sau vẫn như vậy.”
Thực ra họ mới là người phải bảo vệ Cecilia. Mỗi người trong bọn họ đều tự trách bản thân do đã bất lực nhìn chiến hữu chịu đau khổ.
“Cảm ơn.”
Cecilia lí nhí nói cảm ơn Goblin.
Mọi người vẫn sống và đang tích cực tu sửa lâu đài. Vậy Cecilia cũng không thể nản lòng ở đây được.
“Ngoài chuyện này ra… không, thuộc hạ nghĩ mình hiểu, tuy nhiên… Thuộc hạ chưa trực tiếp hỏi Ngài, nên…”
“?”
“Uhm, q-q-q-quan hệ g-giữa Ngài và Oliver-sama là gì ạ?”
Ngay khi Goblin dứt lời, một tiếng nổ cực lớn đột nhiên vang lên.
Sau khi thay đồ, anh ta ra vườn luyện tập. Tập xong thì đi tắm rửa và làm bữa sáng cho Cecilia yêu dấu.
Đó là lịch trình thường ngày của anh hùng, tuy sáng nay hơi khác một chút.
Oliver đứng sững người, chớp mắt liên hồi trước khung cảnh như trong tiểu thuyết kia.
Là mơ sao? Anh ta tự nhéo má mình. Cảm nhận cơn đau trên mặt xong, hai má Oliver liền khẽ giật giật.
“Cecily?”
“… Là, Cecilia.”
Khi Oliver quay lại dinh thự sau khi hoàn thành việc luyện tập, anh ta thấy Cecilia và Goblin mặc tạp dề.
Thông thường thì giờ này, Cecilia đang ở trong phòng cô ấy.
–Số mình đỏ quá, sáng sớm lại được chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
Vừa bắt gặp hình ảnh này, một suy nghĩ cực kì thiếu trong sáng lập tức lượn lờ trong đầu Oliver. Khoan khoan, còn thứ quan trọng hơn.
“Cecilia, mặc tạp dề kìa. Dễ thương quá thánh thần thiên địa ơi.”
“Em mặc cho anh xem sao? Em đáng yêu lắm Cecilia, anh có thể ôm em không?”
Nghe Oliver xổ ra một tràng những ý nghĩ trong đầu anh ta, Cecilia liền quay đầu đi, mặt hằn rõ sự ghê tởm.
Trên đời chắc chỉ có mình tên anh hùng này là xoắn xuýt cả lên khi thấy cô mặc tạp dề.
Cô ấy 100% không muốn ôm iếc gì hết, và Cecilia cố chứng minh cho Oliver thấy là cô phản đối. Khoanh hai tay trước ngực, cô gái lùi lại, liên tục lắc đầu sang trái rồi sang phải.
“…….. Không, không cần.”
“Ehhhh? Sao vậy? Em ngại sao?”
“…….. Tôi không ngại.”
Hòng ngăn anh ta tự tiện “đổi trắng thay đen”, Cecilia phủ nhận lời của Oliver.
Và thình lình, Goblin xen vào cục diện, vô tư cất tiếng chào.
“Chào buổi sáng, Ngài anh hùng. Khi nghe tôi nói mình chí ít phải làm bữa sáng cho mọi người, Cecilia-sama đã giúp tôi một tay đó.”
“Hay lắm, Goblin!”
Anh chàng Goblin này đã làm một việc vô cùng tốt.
Oliver cảm thấy rất vui mỗi lần nhìn Cecilia ăn bữa sáng do mình nấu, nhưng thưởng thức bữa sáng do Cecilia nấu cũng hạnh phúc chẳng kém. Không không, hai chuyện này khác nhau một trời một vực. Đây chính là hồng ân của chúa trời ban cho.
Anh khen ngợi Goblin hết lời và mong Goblin tiếp tục phát huy trong tương lai.
Lúc Oliver hớn hở định liếc trộm xem Cecilia làm món gì, thì cô ấy lập tức ngăn anh ta lại.
Anh nghiêng đầu, tự hỏi không biết có chuyện gì, nhưng một bàn tay nhỏ trắng mềm đang nắm chặt tay áo Oliver đã ngầm ý bảo anh rằng “Không cho anh nhìn”.
–––Ui, dễ thương quá. Em nắm áo anh làm gì thế? “…….. Nấu, chưa xong.”
“Đi tắm trước thì sao? Tôi sẽ dọn bữa sáng trong lúc Ngài tắm.”
“Cũng được… Cecilia, em kì lưng cho anh nhé?”
“Đừng có mơ.”
“Chán vậy…”
Oliver vừa cười ha hả vừa bước vào phòng tắm.
Dù nghĩ rằng lời từ chối kia quá nhanh, quá phũ, nhưng thực ra Oliver chẳng buồn gì cả. Anh ta xem đây như một nét đáng yêu đặc trưng của Cecilia.
Nhiều hơn nữa, Oliver muốn biết nhiều hơn về con người Cecilia. Ham muốn đó hệt như sóng ngầm, luôn cuộn trào trong nội tâm anh.
“Uhm, ngon lắm. Hương vị ngọt ngào tựa Cecilia vậy.”
“…….. Đây là trứng, mà trứng thì có mùi vị giống gà, không phải giống tôi.”
Goblin cứ thấp thỏm nhìn hai vị đại nhân trước mặt, còn Oliver chỉ thản nhiên mỉm cười ăn bữa sáng Cecilia làm.
Cậu ta băn khoăn liệu câu nói ban nãy của Oliver có hàm ý phóng đãng gì không, nhưng Goblin đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì Oliver ăn sáng rất ngon lành.
Chọc giận Oliver là một hành động dại dột. Cecilia rút ra cho mình một kết luận.
Đồ ăn sáng mà Cecilia và Goblin cùng làm là một bữa sáng đậm chất phương Đông.
Cá chiên và trứng cuộn. Bí đỏ hấp ăn kèm súp miso và cơm.
Goblin rất giỏi nấu ăn. Để chăm sóc Cecilia thật chu toàn, cậu ta thành thạo mọi loại kĩ năng cơ bản như nấu nướng hay dọn dẹp.
Hẳn mọi người sẽ thắc mắc tại sao một Goblin lại giỏi tới vậy, nhưng chẳng có gì lạ cả, vì đây chính là thành quả luyện tập ngày đêm nhằm phục vụ chủ nhân mình của cậu ấy.
Oliver đang bày ra nét mặt hết sức thỏa mãn, hưởng thụ bữa ăn Cecilia nấu cho anh.
Dĩ nhiên phần lớn món ăn trên bàn do Goblin nấu, nhưng chủ tớ Cecilia chẳng đủ can đảm để sổ toẹt sự thật.
“Lâu rồi anh chưa ăn đồ ăn phương Đông. Em có hay ăn mấy món này không Cecilia?”
“…….. Không hẳn, mấy món này, bình thường.”
“Thật á? Nhưng anh thấy cách em ăn cá rất thành thục và đẹp mắt. Bàn tay đang cầm đũa của em cũng duyên dáng lắm.”
Đúng là chỉ có biến thái mới nhìn bàn tay cầm đũa của người ta, chứ không nhìn tư thế cầm đũa. Goblin vừa nghe vừa nhủ thầm.
Trong lúc Oliver đang hớn hở dùng bữa sáng, tay anh ta đột ngột dừng lại.
“…………?”
“Ngài sao vậy?”
Cecilia hơi nghiêng đầu qua một bên, còn Goblin lên tiếng hỏi thay cô ấy.
Oliver chỉ mỉm cười nham hiểm và rời khỏi phòng khách, nói: “Hình như chúng ta có người đến thăm.”
Xảy ra chuyện gì sao? Cecilia và Goblin nhìn nhau.
Khách tới đây rất thường xuyên. Hầu hết trong số đó là quân lính hoàng gia tới đòi giao nộp Quỷ vương Cecilia, nhưng nếu họ đến thì Cecilia phải biết từ lâu rồi mới đúng.
“Hình như có người…”
“Nhưng ta không cảm nhận được sự hiện diện của họ.”
“Cả Cecilia-sama cũng chưa rõ thì lạ thật. Có phải anh hùng đã khởi động thứ gì đó như khiên bảo hộ chuyên dụng không?”
“……… Có lẽ vậy. Anh ta vốn mạnh hơn ta mà.”
Cecilia bất giác siết chặt bàn tay mình.
Cô ấy hối hận vì không thể bảo vệ được lâu đài dù cô là một Quỷ vương, và nguyên nhân là vì cô quá yếu.
“Cecilia-sama, xin đừng để tâm chuyện cũ nữa… Mọi người, đã bình an rồi.”
“Goblin……”
“Và tất cả chúng tôi đều yêu quý Ngài Cecilia nhân hậu này. Nên Cecilia-sama, tôi mong Ngài hãy luôn luôn như hiện tại, và mãi mãi về sau vẫn như vậy.”
Thực ra họ mới là người phải bảo vệ Cecilia. Mỗi người trong bọn họ đều tự trách bản thân do đã bất lực nhìn chiến hữu chịu đau khổ.
“Cảm ơn.”
Cecilia lí nhí nói cảm ơn Goblin.
Mọi người vẫn sống và đang tích cực tu sửa lâu đài. Vậy Cecilia cũng không thể nản lòng ở đây được.
“Ngoài chuyện này ra… không, thuộc hạ nghĩ mình hiểu, tuy nhiên… Thuộc hạ chưa trực tiếp hỏi Ngài, nên…”
“?”
“Uhm, q-q-q-quan hệ g-giữa Ngài và Oliver-sama là gì ạ?”
Ngay khi Goblin dứt lời, một tiếng nổ cực lớn đột nhiên vang lên.
Danh sách chương