Goblin rụt rè đi vào dinh thự cùng Oliver, nhưng vừa nhìn thấy Cecilia ngồi trên ghế sofa, nước mắt liền chảy xuống ròng ròng từ đôi mắt Goblin. Sau khi bị anh hùng bắt cóc, Quỷ vương vẫn bình an.
Liệu Ngài ấy có đang đối mặt với một số phận kinh khủng hơn cả cái chết không… Goblin đã vô cùng sợ hãi nguy cơ này.
Ngay lập tức chạy đến bên Cecilia, anh ta lẩm bẩm “Tạ ơn, tạ ơn ông trời” không dứt.
“Cecilia-sama! May quá, Ngài còn sống!”
“Goblin cũng thế… Bị thương như vậy… Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao. Mọi người trong lâu đài cũng bình an, họ vẫn ổn dù vài người bị thương.”
Nghe Goblin kể, Cecilia vui mừng rơi nước mắt: “Tốt quá rồi.”
Bấy lâu nay, cô đã rất lo lắng về đám quỷ trong lâu đài. Tuy nhiên, cô quá yếu để chiến một trận sống mái với Oliver, và trở về một mình thì quá khó. Vì thế cô luôn cố đè nén sự lo lắng trong lòng mình.
“Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp Cecilia-sama nữa. Dù tôi muốn Ngài chạy trốn, nhưng lúc nghe Ngài từ chối… Hình như đó là lần đầu tiên Ngài nói vậy.”
“Vì ta, cũng có thứ cần bảo vệ.”
Và đó là thuộc hạ của cô ấy, Cecilia rơi nước mắt nói. Nghe được những lời kia, Goblin quá hạnh phúc nên càng khóc nhiều hơn.
“Bọn thuộc hạ vẫn chưa xứng với tình cảm của Ngài…”
“Goblin nữa, cảm ơn cậu. Tốt quá, cậu vẫn sống.”
Goblin, cùng tất cả quỷ trong lâu đài quỷ vẫn an toàn. Cecilia như được tháo gỡ gánh nặng trong lòng.
Liếc nhìn hai người chủ tớ, Oliver vào nhà bếp lấy đồ uống.
Anh pha hai li cacao nóng, và thả vài viên kẹo dẻo vào.
“Uhm, hoàn hảo! Những viên kẹo trắng trắng mềm mềm hợp với Cecilia dễ thương lắm.”
Tưởng tượng Cecilia uống cacao nóng mình pha, khóe miệng Oliver liền giãn ra. Là cacao nóng nên em ấy sẽ nhấp từng ngụm nhỏ, nghĩ thử xem, chẳng phải khung cảnh đó quá ngọt ngào sao? Anh ta đặt thêm bánh ngọt lên khay. Vì Goblin là thuộc hạ của Cecilia, anh cũng nên mời cậu ta chút đồ ăn cho phải phép. Nhìn những thứ mình chuẩn bị, Oliver mìm cười hài lòng.
“Xin lỗi đã để hai người chờ lâu.”
Lúc Oliver quay lại phòng khách và gọi, Goblin giật mình, toàn thân run run.
Sự tồn tại mang tên anh hùng này quá mạnh, và quỷ hạ cấp giống Goblin chỉ có nước đầu hàng trước anh ta. Goblin hiểu rõ mình sẽ bị giết trong chớp mắt.
Cảm nhận mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng, anh ta nghĩ chí ít mình phải cứu Cecilia đã, tuy nhiên, Oliver lại tươi cười, giống như chứng minh suy nghĩ của Goblin là sai.
“Đây là cacao nóng và bánh ngọt. Goblin đến được đây chắc hẳn rất khó khăn nhỉ? Hãy nghỉ ngơi thư giãn đi.”
“Hả…?! Nhưng, tôi là quỷ.”
“Tôi biết. Nhưng cậu là thuộc hạ của Cecilia.”
“Ha, haa.”
“Cầm đi, nên uống khi còn nóng.”
Được Oliver mời, Goblin rụt rè đưa tay ra nhận ly cacao nóng. Goblin thường không uống mấy thứ cao cấp như cacao nóng kèm kẹo dẻo này.
Nhìn Goblin cúi đầu cảm ơn trước khi uống ly cacao, Oliver cũng đưa một ly cho Cecilia.
Vừa cười nói “Nó ngon lắm, em uống thử xem?”, anh khiến Cecilia phải nhận cái ly. Đương nhiên kèm theo lời nhắc nhở cẩn thận coi chừng bị phỏng.
“Có bánh ngọt nè. Cecilia thích bánh ngọt phủ kem tươi đúng không? Aaaaahn.”
“……… Không, không cần!”
Oliver cắt một miếng bánh lớn, vui vẻ đưa tới trước miệng Cecilia.
Cecilia quay đầu sang chỗ khác từ chối, nhưng Oliver đã đoán được nên chưa định dừng lại . Thời điểm này thường diễn ra tiệc trà, nên Oliver cũng nắm được chút ít kinh nghiệm.
Nhìn hai người kia, Goblin há hốc miệng.
Trong đầu Goblin đang liên tục la ó “Cái đôi tình nhân sến súa nào đây” hoặc “Ngươi dám ép Ngài Cecilia sao tên khốn kiếp”.
Chẳng biết nên nói gì, Goblin đành tiếp tục uống cacao của mình. Vừa thầm khen ngợi cacao thật ngon, anh vừa cầu mong bầu không khí quái dị này mau kết thúc.
“Đây, há miệng ra nào. Aaaaaahn.”
“……………”
“Nào.”
“Khô– Um!”
“Hì hì, ngon lắm đúng không?”
Khi cô ấy mở miệng từ chối, miếng bánh liền bị đẩy vào miệng.
Cecilia ấy chỉ còn cách ăn nó thôi, và cô ấy bắn thẳng cho Oliver một cái nhìn sắc lẻm. Oliver thấy Cecilia lạnh lùng cũng rất đáng yêu, chứng tỏ anh đã “hết thuốc chữa”.
“….... Cecilia-sama.”
“Goblin!..... À hem. Ta không sao.”
“Ý thuộc hạ không phải vậy. Chỉ là, thấy Ngài hoạt bát hơn trước, làm thuộc hạ rất vui.”
Thấy Cecilia có sức sống như vậy, vừa cảm thấy nhẹ nhõm, Goblin liền hiểu ngay anh đã hết cơ hội mang Cecilia trở lại lâu đài quỷ.
Anh không tin anh hùng sẽ thả Cecilia đi, hơn nữa lâu đài đang được sửa chữa, nếu Cecilia về cũng không thể nghỉ ngơi.
Vậy để Ngài ấy thoải mái sống tại đây thì hơn… Goblin nghĩ.
“Thực ra, tôi muốn quay về lâu đài quỷ cùng Cecilia-sama.”
“Về lâu đài…!”
Đương nhiên nếu được phép, Cecilia muốn trờ về lâu đài của mình.
Nhưng ngay tại đây đang có một Oliver còn khủng khiếp hơn Quỷ vương gấp bội. Chắc chắn họ sẽ không trốn thoát dễ dàng. Không, phải nói là không thể.
Có lẽ người khác sẽ nói anh hùng mạnh hơn Quỷ vương thì tốt chứ sao đâu, nhưng mọi chuyện đã vậy rồi thì phàn nàn kiểu gì được.
“……… Xin lỗi, ta chỉ là một Quỷ vương vô dụng.”
Cúi đầu, một lời xin lỗi thoát ra từ đôi môi Cecilia.
Vì thua trận quá nhanh, cô đã bị bắt cóc. Phiền toái cô gây ra cho thuộc hạ là nhiều không kể xiết. Cô chỉ còn biết xin lỗi, tự thấy thất vọng do bản thân yếu kém.
Goblin hoảng hốt lắc đầu.
“Hoàn toàn không có chuyện đó đâu Cecilia-sama! Chúng tôi mới là người không bảo vệ được Cecilia-sama. Dù vậy, lời xin lỗi kia… Chúng tôi chưa xứng đáng nhận nó.”
“Goblin…”
Hai người họ ở trong thế giới riêng của mình luôn rồi, Oliver đứng nhìn và than thở.
Anh ta tính toán nên làm gì với cậu Goblin này, nhưng bây giờ anh ta có thể khiến Cecilia phải nghe theo yêu cầu của mình. Phải nhẫn nại đã, rồi cẩn thận đề nghị.
Ngầm quyết định xong, Oliver liền gợi ý.
“À đúng rồi, Goblin. Hôm nay cậu mệt rồi phải không? Cậu có thể ở lại, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu.”
“……. Hả?”
“Tại sao, anh hùng lại làm vậy? Đối xử rất tốt với Cecilia-sama, còn cho phép tôi ở lại. Tại sao Ngài–”
“Vậy đi nhé. Cecilia quá đỗi dễ thương, làm ta phải xiêu lòng luôn mà. Nên, nếu để Goblin ở lại khiến Cecilia vui, thì ta sẵn sàng chào đón cậu.”
Tươi cười rạng rỡ, Oliver không chút do dự nói thẳng suy nghĩ của mình.
Đương nhiên anh ta ghen tỵ khi thấy Cecilia vui vẻ nói chuyện với Goblin, nhưng anh nghĩ làm như trên sẽ khiến những yêu cầu với Cecilia trong tương lai trở nên “hợp lẽ” hơn.
Trong lúc Cecilia và Goblin do dự, lời gợi ý được Goblin chấp nhận bằng câu “Tôi xin phép”.
“…….. Cả….”
“Huhm? Sao thế, Cecilia?”
“…….. Cảm ơn.”
……….. DỄ THƯƠNG QUÁ ĐÊ!
Cecilia nhỏ giọng cảm ơn Oliver. Oliver bỉnh thản trả lời “Không có gì”, tuy tâm trí anh ta đang quay cuồng loạn xạ.
– –Sinh vật đáng yêu vô đối trước mặt, là gì đây. Mình chỉ muốn nuốt trọn nó vào bụng, chỉ muốn ôm ghì nó trong vòng tay này thôi.
Liệu Ngài ấy có đang đối mặt với một số phận kinh khủng hơn cả cái chết không… Goblin đã vô cùng sợ hãi nguy cơ này.
Ngay lập tức chạy đến bên Cecilia, anh ta lẩm bẩm “Tạ ơn, tạ ơn ông trời” không dứt.
“Cecilia-sama! May quá, Ngài còn sống!”
“Goblin cũng thế… Bị thương như vậy… Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao. Mọi người trong lâu đài cũng bình an, họ vẫn ổn dù vài người bị thương.”
Nghe Goblin kể, Cecilia vui mừng rơi nước mắt: “Tốt quá rồi.”
Bấy lâu nay, cô đã rất lo lắng về đám quỷ trong lâu đài. Tuy nhiên, cô quá yếu để chiến một trận sống mái với Oliver, và trở về một mình thì quá khó. Vì thế cô luôn cố đè nén sự lo lắng trong lòng mình.
“Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp Cecilia-sama nữa. Dù tôi muốn Ngài chạy trốn, nhưng lúc nghe Ngài từ chối… Hình như đó là lần đầu tiên Ngài nói vậy.”
“Vì ta, cũng có thứ cần bảo vệ.”
Và đó là thuộc hạ của cô ấy, Cecilia rơi nước mắt nói. Nghe được những lời kia, Goblin quá hạnh phúc nên càng khóc nhiều hơn.
“Bọn thuộc hạ vẫn chưa xứng với tình cảm của Ngài…”
“Goblin nữa, cảm ơn cậu. Tốt quá, cậu vẫn sống.”
Goblin, cùng tất cả quỷ trong lâu đài quỷ vẫn an toàn. Cecilia như được tháo gỡ gánh nặng trong lòng.
Liếc nhìn hai người chủ tớ, Oliver vào nhà bếp lấy đồ uống.
Anh pha hai li cacao nóng, và thả vài viên kẹo dẻo vào.
“Uhm, hoàn hảo! Những viên kẹo trắng trắng mềm mềm hợp với Cecilia dễ thương lắm.”
Tưởng tượng Cecilia uống cacao nóng mình pha, khóe miệng Oliver liền giãn ra. Là cacao nóng nên em ấy sẽ nhấp từng ngụm nhỏ, nghĩ thử xem, chẳng phải khung cảnh đó quá ngọt ngào sao? Anh ta đặt thêm bánh ngọt lên khay. Vì Goblin là thuộc hạ của Cecilia, anh cũng nên mời cậu ta chút đồ ăn cho phải phép. Nhìn những thứ mình chuẩn bị, Oliver mìm cười hài lòng.
“Xin lỗi đã để hai người chờ lâu.”
Lúc Oliver quay lại phòng khách và gọi, Goblin giật mình, toàn thân run run.
Sự tồn tại mang tên anh hùng này quá mạnh, và quỷ hạ cấp giống Goblin chỉ có nước đầu hàng trước anh ta. Goblin hiểu rõ mình sẽ bị giết trong chớp mắt.
Cảm nhận mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng, anh ta nghĩ chí ít mình phải cứu Cecilia đã, tuy nhiên, Oliver lại tươi cười, giống như chứng minh suy nghĩ của Goblin là sai.
“Đây là cacao nóng và bánh ngọt. Goblin đến được đây chắc hẳn rất khó khăn nhỉ? Hãy nghỉ ngơi thư giãn đi.”
“Hả…?! Nhưng, tôi là quỷ.”
“Tôi biết. Nhưng cậu là thuộc hạ của Cecilia.”
“Ha, haa.”
“Cầm đi, nên uống khi còn nóng.”
Được Oliver mời, Goblin rụt rè đưa tay ra nhận ly cacao nóng. Goblin thường không uống mấy thứ cao cấp như cacao nóng kèm kẹo dẻo này.
Nhìn Goblin cúi đầu cảm ơn trước khi uống ly cacao, Oliver cũng đưa một ly cho Cecilia.
Vừa cười nói “Nó ngon lắm, em uống thử xem?”, anh khiến Cecilia phải nhận cái ly. Đương nhiên kèm theo lời nhắc nhở cẩn thận coi chừng bị phỏng.
“Có bánh ngọt nè. Cecilia thích bánh ngọt phủ kem tươi đúng không? Aaaaahn.”
“……… Không, không cần!”
Oliver cắt một miếng bánh lớn, vui vẻ đưa tới trước miệng Cecilia.
Cecilia quay đầu sang chỗ khác từ chối, nhưng Oliver đã đoán được nên chưa định dừng lại . Thời điểm này thường diễn ra tiệc trà, nên Oliver cũng nắm được chút ít kinh nghiệm.
Nhìn hai người kia, Goblin há hốc miệng.
Trong đầu Goblin đang liên tục la ó “Cái đôi tình nhân sến súa nào đây” hoặc “Ngươi dám ép Ngài Cecilia sao tên khốn kiếp”.
Chẳng biết nên nói gì, Goblin đành tiếp tục uống cacao của mình. Vừa thầm khen ngợi cacao thật ngon, anh vừa cầu mong bầu không khí quái dị này mau kết thúc.
“Đây, há miệng ra nào. Aaaaaahn.”
“……………”
“Nào.”
“Khô– Um!”
“Hì hì, ngon lắm đúng không?”
Khi cô ấy mở miệng từ chối, miếng bánh liền bị đẩy vào miệng.
Cecilia ấy chỉ còn cách ăn nó thôi, và cô ấy bắn thẳng cho Oliver một cái nhìn sắc lẻm. Oliver thấy Cecilia lạnh lùng cũng rất đáng yêu, chứng tỏ anh đã “hết thuốc chữa”.
“….... Cecilia-sama.”
“Goblin!..... À hem. Ta không sao.”
“Ý thuộc hạ không phải vậy. Chỉ là, thấy Ngài hoạt bát hơn trước, làm thuộc hạ rất vui.”
Thấy Cecilia có sức sống như vậy, vừa cảm thấy nhẹ nhõm, Goblin liền hiểu ngay anh đã hết cơ hội mang Cecilia trở lại lâu đài quỷ.
Anh không tin anh hùng sẽ thả Cecilia đi, hơn nữa lâu đài đang được sửa chữa, nếu Cecilia về cũng không thể nghỉ ngơi.
Vậy để Ngài ấy thoải mái sống tại đây thì hơn… Goblin nghĩ.
“Thực ra, tôi muốn quay về lâu đài quỷ cùng Cecilia-sama.”
“Về lâu đài…!”
Đương nhiên nếu được phép, Cecilia muốn trờ về lâu đài của mình.
Nhưng ngay tại đây đang có một Oliver còn khủng khiếp hơn Quỷ vương gấp bội. Chắc chắn họ sẽ không trốn thoát dễ dàng. Không, phải nói là không thể.
Có lẽ người khác sẽ nói anh hùng mạnh hơn Quỷ vương thì tốt chứ sao đâu, nhưng mọi chuyện đã vậy rồi thì phàn nàn kiểu gì được.
“……… Xin lỗi, ta chỉ là một Quỷ vương vô dụng.”
Cúi đầu, một lời xin lỗi thoát ra từ đôi môi Cecilia.
Vì thua trận quá nhanh, cô đã bị bắt cóc. Phiền toái cô gây ra cho thuộc hạ là nhiều không kể xiết. Cô chỉ còn biết xin lỗi, tự thấy thất vọng do bản thân yếu kém.
Goblin hoảng hốt lắc đầu.
“Hoàn toàn không có chuyện đó đâu Cecilia-sama! Chúng tôi mới là người không bảo vệ được Cecilia-sama. Dù vậy, lời xin lỗi kia… Chúng tôi chưa xứng đáng nhận nó.”
“Goblin…”
Hai người họ ở trong thế giới riêng của mình luôn rồi, Oliver đứng nhìn và than thở.
Anh ta tính toán nên làm gì với cậu Goblin này, nhưng bây giờ anh ta có thể khiến Cecilia phải nghe theo yêu cầu của mình. Phải nhẫn nại đã, rồi cẩn thận đề nghị.
Ngầm quyết định xong, Oliver liền gợi ý.
“À đúng rồi, Goblin. Hôm nay cậu mệt rồi phải không? Cậu có thể ở lại, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu.”
“……. Hả?”
“Tại sao, anh hùng lại làm vậy? Đối xử rất tốt với Cecilia-sama, còn cho phép tôi ở lại. Tại sao Ngài–”
“Vậy đi nhé. Cecilia quá đỗi dễ thương, làm ta phải xiêu lòng luôn mà. Nên, nếu để Goblin ở lại khiến Cecilia vui, thì ta sẵn sàng chào đón cậu.”
Tươi cười rạng rỡ, Oliver không chút do dự nói thẳng suy nghĩ của mình.
Đương nhiên anh ta ghen tỵ khi thấy Cecilia vui vẻ nói chuyện với Goblin, nhưng anh nghĩ làm như trên sẽ khiến những yêu cầu với Cecilia trong tương lai trở nên “hợp lẽ” hơn.
Trong lúc Cecilia và Goblin do dự, lời gợi ý được Goblin chấp nhận bằng câu “Tôi xin phép”.
“…….. Cả….”
“Huhm? Sao thế, Cecilia?”
“…….. Cảm ơn.”
……….. DỄ THƯƠNG QUÁ ĐÊ!
Cecilia nhỏ giọng cảm ơn Oliver. Oliver bỉnh thản trả lời “Không có gì”, tuy tâm trí anh ta đang quay cuồng loạn xạ.
– –Sinh vật đáng yêu vô đối trước mặt, là gì đây. Mình chỉ muốn nuốt trọn nó vào bụng, chỉ muốn ôm ghì nó trong vòng tay này thôi.
Danh sách chương