Tách tách tách…
Tựa đầu vào cửa sổ, Cecilia nhìn ra ngoài. Trời đang đổ mưa rất lớn và dường như đang âm thầm khuếch đại thứ cảm xúc kì lạ trong lòng cô.
Từ cửa sổ, cô ấy có thể thấy Oliver đang thực hiện màn luyện tập buổi sáng dù trời đang mưa.
Anh ta chưa bao giờ trễ nải chuyện luyện tập dù trời mưa hay có tuyết. Cô nhớ anh ta từng nói với cô rằng anh muốn vận động cơ thể vào sáng sớm.
“…..Cơ bắp tuyệt thật.”
Phần thân trên sắn chắc đầy vẻ nam tính lộ ra bên dưới chiếc áo thun không tay.
Cecilia thử gồng cơ tay mình lên, và chỉ thấy cơ bắp mình èo uột như cũ. Cô lấy tay kia bóp bóp thử cánh tay đang gồng của mình, song cô chẳng biết liệu mình có thực sự đang gồng tay lên không.
––––––Không, cơ bắp? Bóp bóp cánh tay mình, Cecilia thở dài.
Tập luyện đến mấy đi nữa thì cô cũng chẳng bao giờ có được cơ thể săn chắc như Oliver.
“……Hầy.”
–––––––Tại sao mình lại nhìn anh hùng?
Phải chăng cô đã vô thức nhìn anh ta nhiều hơn vì sau này anh ta sẽ là người giết cô?
“……………”
Dù vậy hình bóng anh ta vẫn cứ lọt vào mắt Cecilia.
Càng ngày cô càng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của anh ta – vị anh hùng đang lớn dần trong trái tim cô.
Đây đương nhiên là do Oliver đã khen Cecilia là dễ thương, nói rằng anh yêu cô ấy, thủ thỉ những lời ngọt ngào và dỗ dành cô ấy mỗi ngày, nhưng Cecilia chưa nhận ra điều đó.
Cecilia vốn vô tư nên cô ấy thấy cuộc sống của mình vẫn như cũ.
Khi còn ở trong Lâu đài quỷ, vì cô ấy có những thuộc hạ như Goblin chăm sóc nên cô ấy sống rất thoải mái.
Những con quỷ rất lo lắng cho một Cecilia quá vô tư nên chúng đặc biệt quan tâm tới cô. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng sẽ báo cáo tường tận với cô ấy và chăm sóc cô thật tốt.
…Nhưng ở đây, ngoại trừ Goblin thì các thuộc hạ khác đều không có mặt.
Goblin – kẻ mù tịt chuyện yêu đương tin Oliver và Cecilia đã là tình nhân, nên cậu ấy quyết định nhắm mắt làm ngơ trước những hành động của họ.
Nếu những cô người hầu Siren ở Lâu đài quỷ thấy chuyện này, họ sẽ mắng Goblin xối xả.
“…..Fuaaa.”
Vì trời đang còn tờ mờ sáng, Cecilia đánh một cái ngáp dài.
Nhẹ nhàng xoa mắt, ý nghĩ trèo lên giường ngủ thêm chút nữa thoáng lướt qua đầu Cecilia. Hoặc ngồi trên ghế sofa thư giãn cũng được.
Nên làm gì nhỉ? Trong lúc tự hỏi – ánh mắt cô ấy vô tình chạm trúng ánh mắt của Oliver – người đang luyện tập trong vườn.
“………..!’
Ngạc nhiên vì anh ta đang theo dõi cô, Cecilia chớp chớp mắt.
Mái tóc màu hung đỏ ướt sũng nước mưa đang lăn dài xuống hai gò má của anh. Dù trời đang mưa nhưng đôi mắt xanh lam trong trẻo của anh vẫn nhìn chằm chằm Cecilia, quyết không cho cô né tránh.
––––––Tại sao, anh ta lại nhìn mình như vậy?
“…..Oliver.”
Cecilia khẽ thì thầm tên của anh hùng, giọng nhẹ đến mức bị hòa lẫn trong tiếng mưa rào rào bên cửa sổ.
Cô ấy luôn gọi anh là Anh hùng, song đây là lần đầu cô gọi anh ta bằng tên.
“……….?”
Đứng trong vườn, Oliver kinh ngạc mở to mắt.
Cecilia đang ngồi trong phòng của mình trên tầng 2, cách rất xa Oliver. Nên anh ta sẽ không nghe được cô nói gì – Cecilia đã nghĩ vậy.
Nhưng, chúng ta đang nói tới Oliver đó.
Mọi người đều biết Oliver là loại người sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Gác thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện cạnh cái cây gần nhất, Oliver quay về hướng Cecilia
rồi cười toe toét. Sau đó quay vào dinh thự.
Cecilia rùng mình.
“…….Ể?”
Cô ấy có linh cảm xấu. Cecilia hoảng lên. Nhưng cô không biết phải làm gì.
Cô ấy muốn nghĩ là Oliver chỉ vừa tập xong và chuẩn bị đi tắm như thường lệ, song bây giờ cô
không tài nào nghĩ vậy được.
Linh cảm thành hiện thực rồi…. Cô gái cảm thấy có ai đó đang đi lên lầu.
Goblin đang đi chợ mua đồ để nấu bữa sáng. Nên, người duy nhất ngoài cô đang ở trong nhà và đang tiến lên lầu chỉ có thể là…
Không, ngay từ đầu Cecilia đã biết đó là ai. Cô ấy không muốn thừa nhận, song sự hiện diện này, không thể lẫn đi đâu được, đó chính là…
Cửa phòng bật mở và Oliver, người ban nãy còn đứng dưới vườn, xuất hiện.
“Cecilia!”
“…..G-Gì vậy?”
“Gọi, tên anh lần nữa đi.”
“……….Anh hùng.”
Ban nãy hai người cách rất xa nhau và môi cô ấy chỉ khẽ động đậy. Anh ta đúng là tên quái thai, Cecilia nghĩ.
Cecilia cụp mắt xuống, định phân bua bằng câu “Có chuyện gì vậy?”, nhưng Oliver không để cô gái có cơ hội đó.
“Không đúng. Ban nãy em đã gọi tên anh mà đúng không?”
“………..Không phải.”
“Em cứng đầu quá đi.”
Mỉm cười nham hiểm, Oliver tới gần Cecilia.
Nước mưa còn vương trên mái tóc anh nhỏ giọt xuống làm ướt cả sàn nhà.
Đặt hai tay lên vai Cecilia – người đang dựa vào cửa sổ, anh ta dính sát vào cô ấy để ngăn cô bỏ chạy.
Oliver vốn cao to hơn Cecilia, cơ thể anh ta chồm lên người cô khiến Cecilia cũng bị dính nước mưa. Những giọt nước mưa rơi trên khuôn mặt cô ấy lạnh buốt, khiến Cecilia bất giác co người lại.
Hành động đó cũng hết sức đáng yêu và Oliver vươn bàn tay dính nước mưa kia lên chạm vào Cecilia, nhẹ vuốt ve gò má cô ấy rồi nâng cằm cô lên.
“Dễ thương thật.”
“………….”
Như thường lệ, Oliver khen Cecilia dễ thương.
Cecilia thắc mắc không biết một ngày Oliver khen cô dễ thương bao nhiêu lần. Nghe anh ta luôn mồm khen cô dễ thương hết lần này tới lần khác, Cecilia có cảm giác… anh ta hình như đang tẩy não cô.
––––––––Phải khen mình “dễ thương” đến chừng nào thì anh ta mới chịu dừng đây?
Cô ấy nghĩ mình đã dần quen với chuyện này, và cô rùng mình khiếp sợ.
Goblin cũng từng thử đếm số lần Oliver khen cô “dễ thương”, nhưng cậu ấy bỏ cuộc sau khi đếm được tới lần thứ 300, nên cô chẳng thể biết được con số chính xác là bao nhiêu.
“Em, đúng là cực kì đáng yêu…”
“Anh, dai quá…”
“Biết sao được, là do em quá dễ thương mà…”
Cô ấy không rõ anh ta vừa nói gì, nhưng Oliver khẳng định dù anh khen cô bao nhiêu lần chăng nữa cũng không đủ.
Đôi mắt xanh lam của anh nhìn chằm chằm Cecilia.
“Nè, Cecily. Cô gái của anh – anh, có thể hôn em được không?”
“…………..Là, Cecilia.”
-Hết ngoại truyện-
Tựa đầu vào cửa sổ, Cecilia nhìn ra ngoài. Trời đang đổ mưa rất lớn và dường như đang âm thầm khuếch đại thứ cảm xúc kì lạ trong lòng cô.
Từ cửa sổ, cô ấy có thể thấy Oliver đang thực hiện màn luyện tập buổi sáng dù trời đang mưa.
Anh ta chưa bao giờ trễ nải chuyện luyện tập dù trời mưa hay có tuyết. Cô nhớ anh ta từng nói với cô rằng anh muốn vận động cơ thể vào sáng sớm.
“…..Cơ bắp tuyệt thật.”
Phần thân trên sắn chắc đầy vẻ nam tính lộ ra bên dưới chiếc áo thun không tay.
Cecilia thử gồng cơ tay mình lên, và chỉ thấy cơ bắp mình èo uột như cũ. Cô lấy tay kia bóp bóp thử cánh tay đang gồng của mình, song cô chẳng biết liệu mình có thực sự đang gồng tay lên không.
––––––Không, cơ bắp? Bóp bóp cánh tay mình, Cecilia thở dài.
Tập luyện đến mấy đi nữa thì cô cũng chẳng bao giờ có được cơ thể săn chắc như Oliver.
“……Hầy.”
–––––––Tại sao mình lại nhìn anh hùng?
Phải chăng cô đã vô thức nhìn anh ta nhiều hơn vì sau này anh ta sẽ là người giết cô?
“……………”
Dù vậy hình bóng anh ta vẫn cứ lọt vào mắt Cecilia.
Càng ngày cô càng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của anh ta – vị anh hùng đang lớn dần trong trái tim cô.
Đây đương nhiên là do Oliver đã khen Cecilia là dễ thương, nói rằng anh yêu cô ấy, thủ thỉ những lời ngọt ngào và dỗ dành cô ấy mỗi ngày, nhưng Cecilia chưa nhận ra điều đó.
Cecilia vốn vô tư nên cô ấy thấy cuộc sống của mình vẫn như cũ.
Khi còn ở trong Lâu đài quỷ, vì cô ấy có những thuộc hạ như Goblin chăm sóc nên cô ấy sống rất thoải mái.
Những con quỷ rất lo lắng cho một Cecilia quá vô tư nên chúng đặc biệt quan tâm tới cô. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng sẽ báo cáo tường tận với cô ấy và chăm sóc cô thật tốt.
…Nhưng ở đây, ngoại trừ Goblin thì các thuộc hạ khác đều không có mặt.
Goblin – kẻ mù tịt chuyện yêu đương tin Oliver và Cecilia đã là tình nhân, nên cậu ấy quyết định nhắm mắt làm ngơ trước những hành động của họ.
Nếu những cô người hầu Siren ở Lâu đài quỷ thấy chuyện này, họ sẽ mắng Goblin xối xả.
“…..Fuaaa.”
Vì trời đang còn tờ mờ sáng, Cecilia đánh một cái ngáp dài.
Nhẹ nhàng xoa mắt, ý nghĩ trèo lên giường ngủ thêm chút nữa thoáng lướt qua đầu Cecilia. Hoặc ngồi trên ghế sofa thư giãn cũng được.
Nên làm gì nhỉ? Trong lúc tự hỏi – ánh mắt cô ấy vô tình chạm trúng ánh mắt của Oliver – người đang luyện tập trong vườn.
“………..!’
Ngạc nhiên vì anh ta đang theo dõi cô, Cecilia chớp chớp mắt.
Mái tóc màu hung đỏ ướt sũng nước mưa đang lăn dài xuống hai gò má của anh. Dù trời đang mưa nhưng đôi mắt xanh lam trong trẻo của anh vẫn nhìn chằm chằm Cecilia, quyết không cho cô né tránh.
––––––Tại sao, anh ta lại nhìn mình như vậy?
“…..Oliver.”
Cecilia khẽ thì thầm tên của anh hùng, giọng nhẹ đến mức bị hòa lẫn trong tiếng mưa rào rào bên cửa sổ.
Cô ấy luôn gọi anh là Anh hùng, song đây là lần đầu cô gọi anh ta bằng tên.
“……….?”
Đứng trong vườn, Oliver kinh ngạc mở to mắt.
Cecilia đang ngồi trong phòng của mình trên tầng 2, cách rất xa Oliver. Nên anh ta sẽ không nghe được cô nói gì – Cecilia đã nghĩ vậy.
Nhưng, chúng ta đang nói tới Oliver đó.
Mọi người đều biết Oliver là loại người sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Gác thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện cạnh cái cây gần nhất, Oliver quay về hướng Cecilia
rồi cười toe toét. Sau đó quay vào dinh thự.
Cecilia rùng mình.
“…….Ể?”
Cô ấy có linh cảm xấu. Cecilia hoảng lên. Nhưng cô không biết phải làm gì.
Cô ấy muốn nghĩ là Oliver chỉ vừa tập xong và chuẩn bị đi tắm như thường lệ, song bây giờ cô
không tài nào nghĩ vậy được.
Linh cảm thành hiện thực rồi…. Cô gái cảm thấy có ai đó đang đi lên lầu.
Goblin đang đi chợ mua đồ để nấu bữa sáng. Nên, người duy nhất ngoài cô đang ở trong nhà và đang tiến lên lầu chỉ có thể là…
Không, ngay từ đầu Cecilia đã biết đó là ai. Cô ấy không muốn thừa nhận, song sự hiện diện này, không thể lẫn đi đâu được, đó chính là…
Cửa phòng bật mở và Oliver, người ban nãy còn đứng dưới vườn, xuất hiện.
“Cecilia!”
“…..G-Gì vậy?”
“Gọi, tên anh lần nữa đi.”
“……….Anh hùng.”
Ban nãy hai người cách rất xa nhau và môi cô ấy chỉ khẽ động đậy. Anh ta đúng là tên quái thai, Cecilia nghĩ.
Cecilia cụp mắt xuống, định phân bua bằng câu “Có chuyện gì vậy?”, nhưng Oliver không để cô gái có cơ hội đó.
“Không đúng. Ban nãy em đã gọi tên anh mà đúng không?”
“………..Không phải.”
“Em cứng đầu quá đi.”
Mỉm cười nham hiểm, Oliver tới gần Cecilia.
Nước mưa còn vương trên mái tóc anh nhỏ giọt xuống làm ướt cả sàn nhà.
Đặt hai tay lên vai Cecilia – người đang dựa vào cửa sổ, anh ta dính sát vào cô ấy để ngăn cô bỏ chạy.
Oliver vốn cao to hơn Cecilia, cơ thể anh ta chồm lên người cô khiến Cecilia cũng bị dính nước mưa. Những giọt nước mưa rơi trên khuôn mặt cô ấy lạnh buốt, khiến Cecilia bất giác co người lại.
Hành động đó cũng hết sức đáng yêu và Oliver vươn bàn tay dính nước mưa kia lên chạm vào Cecilia, nhẹ vuốt ve gò má cô ấy rồi nâng cằm cô lên.
“Dễ thương thật.”
“………….”
Như thường lệ, Oliver khen Cecilia dễ thương.
Cecilia thắc mắc không biết một ngày Oliver khen cô dễ thương bao nhiêu lần. Nghe anh ta luôn mồm khen cô dễ thương hết lần này tới lần khác, Cecilia có cảm giác… anh ta hình như đang tẩy não cô.
––––––––Phải khen mình “dễ thương” đến chừng nào thì anh ta mới chịu dừng đây?
Cô ấy nghĩ mình đã dần quen với chuyện này, và cô rùng mình khiếp sợ.
Goblin cũng từng thử đếm số lần Oliver khen cô “dễ thương”, nhưng cậu ấy bỏ cuộc sau khi đếm được tới lần thứ 300, nên cô chẳng thể biết được con số chính xác là bao nhiêu.
“Em, đúng là cực kì đáng yêu…”
“Anh, dai quá…”
“Biết sao được, là do em quá dễ thương mà…”
Cô ấy không rõ anh ta vừa nói gì, nhưng Oliver khẳng định dù anh khen cô bao nhiêu lần chăng nữa cũng không đủ.
Đôi mắt xanh lam của anh nhìn chằm chằm Cecilia.
“Nè, Cecily. Cô gái của anh – anh, có thể hôn em được không?”
“…………..Là, Cecilia.”
-Hết ngoại truyện-
Danh sách chương