Sáng hôm sau, tôi chợt nhận thấy sự lạ thường ngay khi đặt chân vào lớp học. Có mấy học sinh khác đang vừa nhìn tôi vừa bán tán chuyện gì đó. Phía con trai thì mang vẻ mặt tò mò, còn các bạn nữ thì lại hướng ánh mắt tỏ vẻ kinh tởm về tôi.

Gì đây trời? Méo gì vậy…? “Này, Tokami nhỉ? Ra đây nói chuyện chút được không?” Takahashi cất tiếng gọi khi tôi vừa ngồi xuống chỗ của mình. Cậu ta là cái đứa đã nói câu “Xin lỗi, cậu tên gì ấy nhỉ?” khi trước. Mà có vẻ cậu ta nhớ được tên tôi rồi. Tự nhiên thấy vui ngang luôn.

“Ừ được, sao thế?”

“À thì tôi mới nghe ngóng được tin đồn về cậu ấy mà Tokami. Cậu thực sự là đang qua lại với Mimori đấy à?”

Bụp. Tôi đập mạnh đầu xuống bàn.

“…Đào đâu ra. Mimori, ý là Mimori Yui ấy hả? Đời nào có chuyện đó chứ?”

“Ừ tôi cũng nghĩ thế. Một cô nàng như vậy thì chắc chắn cậu còn lâu mới dám làm gì rồi. Hahaha.” Takahashi bật cười.

Ra thế, vì cái lời đồn đại đó nên cậu ta mới nhớ tên tôi đây mà. Tức là, nếu không có chuyện xảy ra thì tôi sẽ… lại bị lãng quên.

“Mà, tối qua, đây đã trở thành chủ đề nóng hổi trong nhóm chat của lớp đấy. Mọi người bảo thấy cậu với Momori nói chuyện và trông vui vẻ lắm. Với lại vì đã muộn rồi nên họ tự suy đoán thành hai người cậu đi nhà nghỉ hay gì đó luôn.”

Hơi quá đáng rồi nhá… Mà không, ở lập trường của họ mà nói thì đó là chuyện có thể xảy ra. Dù sao cũng là cô nàng nổi tiếng Mimori Yui đó mà.

Nghĩ mới thấy, mấy lời đồn về Mimori thì tôi biết rồi, mà không ngờ chuyện lại nổi như cồn nhanh đến vậy được luôn.

“Nói chuyện qua loa với Mimori tí thôi ấy mà. Bọn tôi không phải bạn bè gì cả đâu.”

“Ừm, chuẩn, cũng có lý. Tính cách của Tokami với Mimori đúng là một trời một vực luôn ấy.”

“Mà, thực lòng thì tôi có chuyện này muốn hỏi cậu… Lời đồn đó về Mimori có thật không?”

“À, cái lời đồn không đứng đắn kia ấy hả? Đúng hay sai thì tôi cũng chả rõ đâu. Nhưng tôi có từng nghe được kha khá những lời đồn không hay ho gì về cô ấy rồi.”

Mấy cái lời đồn đại vô tư lự ấy đã khiến tôi phải choáng ngợp.

Liệu có đúng hay không? Mimori, thật ư?

“Ví dụ như Manaka kìa. Có vẻ cô ấy là nạn nhân của Mimori đó.”

“…Manaka?”

Ánh mắt tôi chuyển hướng về phía cô nàng Manaka đằng xa đang trò chuyện cùng bạn bè.

“Chuyện là bọn mình đã tới club cùng Kei và mọi người đó, nó đỉnh lắm luôn! Có mấy cái thứ bay bay khắp nơi trông giống như tia la ze vậy, thế là mình liền chụp ảnh rồi đăng lên Instagram, có cả đống lượt thích luôn á!”

Thật khó để không nhận ra phong cách khác biệt của cô với mái tóc uốn cong lượn sóng cùng gương mặt trang điểm đậm tới vậy. Vì chỗ ngồi hai đứa cũng khá gần nhau nên tôi đã nhớ được gương mặt của Manaka.

Cô nàng trông giống với kiểu “gyaru” hơn. Thành thực mà nói, cô nàng đúng là kiểu con gái khắc tinh của tôi nhất đấy.

“Nghe bảo bạn trai của Manaka đã bị Mimori giật mất. Rồi khi mọi chuyện bại lộ, Manaka đã chia tay với cậu bạn trai kia. Dường như Manaka đã nổi đoá lên rồi đi chất vấn Mimori đấy. Kiểu như, ‘Mày tính cướp bạn trai bà hả con phò khốn kiếp kia?!’ ấy.”

“…”

“Mà, chắc chỉ có Mimori mới dám gây sự với cô nàng như vậy thôi. Nghe đồn cô nàng còn được chống lưng bởi mấy tên xã hội đen cơ. Cứ thử động tới cô nàng thì có giời mới biết họ sẽ làm gì.”

Takahashi thở dài trong khi tôi đang đứng hình.

“Mimori có thể xinh đẹp thật đấy, cơ mà khi biết rõ cô ấy như thế nào thì chỉ còn lại sự thất vọng mà thôi. Cô nàng thực sự nghĩ rằng miễn là con trai thì ai cũng được sao?”

Thầm nhớ lại nụ cười của Mimori khiến lồng ngực tôi thắt chặt lại.

Mimori Yui mà tôi biết khác xa một trời một vực với cái người mà đến cả Suzune cũng đang bàn ra tán vào kia. Và sâu thẳm trong tim tôi là một phần nào đó đang mong ước rằng những lời đồn đoán kia không phải là sự thực.”

…Thật nực cười. Tại sao tôi lại đi lo nghĩ chuyện này cơ chứ?

Chỉ là giúp đỡ cô ấy vài phút thôi. Mối quan hệ giữa hai đứa tôi chỉ có vậy.

Dù có lo lắng cho cô nàng ấy thì cũng chẳng ích gì hết cả.

Sau đó thì cũng chỉ như bao ngày bình thường khác. Lớp học bắt đầu, tôi chăm chú học bài, và cứ thế, một ngày bình dị kết thúc. Khi tới giờ nghỉ, tôi lấy điện thoại ra chơi như mọi khi thì chợt nhận được một cuộc gọi.

Gọi điện giờ này á? Nhìn vào màn hình, hiện lên đó là 9 chữ cái.

Đó là Mimori Yui.

“…Hở? Mình có lưu số cô ấy đâu nhỉ, sao mà…?"

Méo gì đây, ảo thuật à? Tôi vội vàng chạy ra ban công và thu mình vào một góc kín rồi nhấc máy. Như này thì sẽ không có ai nghe được bọn tôi rồi.

“A, cậu nghe máy rồi. Um, là Mimori nè. Nói chuyện bây giờ được không?”

“Ừm, được mà… nhưng mà nhé, quan trọng hơn là tôi vừa mấy thấy chữ Mimori hiện lên trên màn hình điện thoại xong đấy. Hôm qua cậu tự lưu số vào máy tôi hả?”

“Thì tại tôi định gọi cậu tiếp mà Riku-kun. Nhưng bị số lạ gọi tới chẳng phải sẽ khiến người ta hơi lo ngại hay sao?”

“Với tôi thì được con gái gọi điện còn căng thẳng hơn ấy… nếu đã định lưu số lại thì chí ít cũng nên nói với tôi một tiếng chứ. Tôi cũng cần phải chuẩn bị tinh thần mà.”

“Chuẩn bị tinh thần ấy hả?”

“Trao đổi thông tin liên lạc cùng một cô gái, đối với tôi thì đấy là chuyện lớn đó. Tính đến giờ, ngoại trừ mẹ tôi và một cô đàn em ra thì cả cái trường này không ai biết số điện thoại của tôi đâu.”

“Vậy tôi là người thứ ba ha… cứ như Ayanami Rei-chan[note54463] vậy.”

Cô nàng còn biết đến cả cái anime xưa lắc xưa lơ đó luôn.

“Nếu cậu muốn thì trưa nay bọn mình cùng ăn trưa nhé? Bị trông thấy thì phiền lắm… nên chắc là chọn đại một căn phòng trống ở dãy phòng sinh hoạt câu lạc bộ đi?”

“Ăn trưa với cậu á? Sao tự nhiên lại…?”

“Vì tôi muốn cảm ơn cậu hẳn hoi ấy mà. Nhờ cậu mà tôi đã tìm lại được điện thoại của mình, có nói cảm ơn biết bao lần đi nữa cũng chẳng đủ. Nếu không thì thì thôi không đến cũng chẳng sao đâu. Còn nếu thực sự muốn thì cứ thoải mái nha, bye-bye.”

“Này, khoan—“

Cô nàng tắt máy rồi… Ăn trưa cùng cô ấy hử?

Cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa, ấy thế mà có vẻ như cuộc hội ngộ này sẽ sớm diễn ra thôi. Vui thật, nhưng tôi không biết phải nói chuyện gì cùng con gái cả.

Giờ nghỉ trưa đã đến, và như lời hẹn, tôi tiến về phía dãy phòng sinh hoạt câu lạc bộ cạnh nhà thể chất. Tuy là vẫn còn có chút lo lắng sẽ để lại ấn tượng nhạt nhẽo, nhưng mà thôi, cô nàng đã có lòng thì tôi cũng có dạ vậy.

“Mimori à, tôi đây. Tôi vào nhé?”

Ngay khi tôi vừa cất tiếng trước căn phòng trống, cánh cửa liền khẽ hé mở.

Mimori ngó nhìn qua cánh cửa cùng đôi mắt mở to tròn.

“…Bất ngờ ghê, cậu tới thật nè.”

“Kìa, cậu là người mời tôi mà.”

“Đúng là vậy, nhưng tôi cũng đã nghĩ dù cậu không tới cũng không sao cả. Dù sao thì bị nhìn thấy ở chung với tôi cũng mang lại khá nhiều rắc rối mà.”

Ờ mà nghĩ cũng đúng, tôi vừa mới bị hỏi có phải đã đến khách sạn với Mimori xong.

“Không sao đâu, thật đấy. Tôi không thích từ chối lời mời của cậu chỉ vì chuyện cỏn con như vậy đâu, chính ra điều khiến tôi lo lắng hơn cả là lỡ mồm nói gì đó không phải khiến cậu sợ thôi.”

“…Hmm, hiểu rồi.”

Ngay khi cả hai đã vào trong phòng, Mimori liền khoá cửa lại.

“Học sinh khác có thể sẽ tới đây, nhưng nếu khoá lại chắc họ sẽ nghĩ phòng đang có người dùng thôi. Nên khỏi cần lo việc sẽ bị nhìn thấy nữa.”

Chính ra tôi lại càng lo lắng hơn sau khi nghe điều ấy đó chứ.

“Mời cậu, cứ tự nhiên nếu muốn nhé.”

Mimori đặt lên ghế mội cái túi có in tên Mister Donut.

Bên trong là một hộp chứa sáu chiếc donut rực rỡ sắc màu.

“Hử, cậu mua nhiều vậy?”

“Tôi muốn tỏ lòng thành với cậu mà. Nếu không thích đồ ngọt thì cậu cứ cầm về rồi đưa cho ai khác cũng được. À nhưng mà để lại cho tôi cái Pon de Ring[note54464] nhé. Món yêu thích của tôi đó.

“Vậy là cậu cũng muốn ăn ha… Thế tôi cảm ơn nhé. Xin phép nhận vậy.”

Thực ra tôi khá là mê đồ ngọt đó, nên niềm vui này là thực tâm.

“Cơ mà, cũng tốt vì lần này là một lời cảm ơn bình thường rồi. Cái ảnh cậu chụp hôm qua vượt quá những gì tôi có thể nghĩ tới luôn… Và rốt cục thì tới giờ tôi vẫn chẳng dám mở nó ra.”

“Cậu vẫn chưa nhìn hả…? Hiều rồi, là vậy sao.”

“Ừm… vậy đó.”

Tất nhiên là tôi đã rất khổ sở rồi. Mimori là bạn cùng trường với tôi, và có vẻ cô nàng thuộc dạng E-cup nữa. Tôi đã thử giả vờ như chỉ vô tình thôi, kiểu như ‘Úi chết, lỡ mở ảnh ra mất rồi. Mà đằng nào tôi cũng chẳng hứng thú đâu.’ Hay ‘Chết cha, lỡ thấy hết mất rồi!’

“Nhưng mà nhé, dù gì đi chăng nữa, làm như vậy là không tốt đâu. Kể cả là để cảm ơn hay vì ý tốt thì tôi cũng không nhận được. Để tôi đưa cậu điện thoại, xong rồi Mimori xoá tấm ảnh đó đi nhé.”

“Hmmm… chắc là không được đâu.”

Và rồi Mimori nói vậy với vẻ mặt hờ hững.

“Tại, thực ra ấy, trong ảnh làm gì có ngực tôi. …Lúc ấy tôi đã tắt flash mà. Trời tối lắm nên chẳng thấy được gì bên trong đâu.”

…Hả?

Tôi ngay tắp lự rút điện thoại ra với vận tốc kinh hoàng rồi mở album ảnh lên, chỉ để ngây người ra đó.

Quả như Mimori nói, từ bức ảnh chỉ nhìn thấy được qua loa bộ đồng phục mà thôi, chứ bên trong thì đen kịt chẳng nhìn được gì hết.

Mimori nở một nụ cười tinh nghịch nhìn tôi. Ngay khi trông thấy cái vẻ mặt đó, tôi chợt nhận ra.

Nói cách khác… Tôi đã bị cô nàng chơi một vố rồi.

“Này! Cậu trêu tôi đó hả!? Cậu coi tôi là trò đùa sao!?”

“Ahaha. Trông như Riku-kun là một người khá tốt ha, nên tôi mới nghĩ liệu cậu có trở nên bồn chồn hay không ấy mà. Nhưng mà nhé, dù có là vì giúp tôi đi chăng nữa, cũng chẳng có chuyện tôi để cậu ngắm nhìn cơ thể mình đâu.”

“Ầy, dù sao cũng nhẹ lòng thật! Nhưng rõ ràng tấm ảnh đó là để bày tỏ lòng thành cơ mà!? Cảm ơn cái kiểu gì mà còn chẳng thấy được gì hết vậy chứ hả!?”

“Thì thế nên tôi mới mua bánh donut cho cậu nè? Mời cậu cứ tự nhiên. Riku-kun đã giúp tôi một phen đó.”

Mimori mỉm cười và chìa hộp bánh ra. Vậy ra hôm qua là giả, nay mới là thật hả…!

“Bị lừa rồi… Sau khi tranh trấp nội tâm mãnh liệt tới vậy, chắc trông tôi ngu ngốc lắm. Trả lại đây, trả lại khoảng thời gian tôi đã phải khổ sở đắn đo chỉ vì nó đây…”

“Cậu muốn nhìn ngực tôi tới vậy hả? …Thế để tôi cho cậu ngắm bây giờ nhé?”

Khi những lời ấy lọt vào tai, nhịp đập trái tim tôi nhanh chóng tăng cao.

Nhìn lên, trên gương mặt Mimori là một nụ cười nhẹ, có vẻ cô nàng đang tận hưởng phản ứng của tôi lắm đây mà.

…Thật là. Thật đáng xấu hổ khi tim tôi đã đập mạnh dù chỉ thoáng chốc.

“Thôi đi. Đây không phải chuyện để đùa đâu.”

“Tôi nghiêm túc đó chứ. Với lại, không phải ai tôi cũng nói thế đâu nhé.”

“Ừ ừ, cậu đang trêu tôi thôi chứ gì?”

“Hầy, thôi vậy… Cơ mà về bức ảnh kia thì tôi có điều này muốn hỏi, được chứ? Kể cả đấy có là một tấm ảnh hở hang đi, chỉ là giả dụ thôi đấy nhé. Tại sao dù đã được tôi, người trong chính bức ảnh ấy, cho phép nhìn mà cậu lại vẫn đắn đo như vậy?”

“…Thì bởi, mấy cái đó đáng ra chỉ người đặc biệt với cậu mới được xem thôi chứ. Để tôi nhìn thì thật không phải, hay đúng hơn là… tôi muốn cậu trân trọng bản thân hơn đi đấy.”

“Cậu lo cho tôi đó hả?”

“Không hẳn. Chỉ là phương châm của tôi thôi.”

“…Tôi nghĩ đó chắc hẳn là vị cậu rất tốt bụng đó, Riku-kun. Bọn mình chỉ đơn giản là vô tình gặp gỡ nhau thôi mà, thường sẽ chẳng ai lo nghĩ tới vậy đâu. Nhất là đối với mấy đứa con gái như tôi đấy.”

‘Mấy đứa con gái như tôi.’

Khỏi cần phải hỏi ý cô ấy là gì. Không nói tôi cũng hiểu thôi.

“Riku-kun này, cậu đối xử với tôi y như với một cô gái bình thường vậy. Tại sao?”

“…Tại sao á? Ừm…”

Tôi bình thản đưa ra câu trả lời thật tâm.

“Bởi Mimori là một cô gái bình thường mà? Ít nhất thì đối với tôi là vậy.”

Tôi lại nhìn về Mimori khi cô nàng đang kinh ngạc. Gương mặt tự nhiên không chút trang điểm, ăn mặc giản dị không mang trang sức sặc sỡ, và biểu cảm quyến rũ ấy.

Mọi người ai ai cũng bàn tán về mấy cái chuyện như bố đường hay đầu gấu này nọ…

Còn tôi vẫn chẳng thể tin rằng Mimori là kiểu con gái đó.

“Tôi có nghe mấy lời đồn rồi, nhưng thực lòng mà nói, tôi không thể coi cậu là người không tốt được. Nên tôi cũng chẳng cần phải giữ khoảng cách làm gì cả… trả lời vậy chắc cũng ổn nhỉ?”

“…Không, không phải đâu. Tôi rất là vui luôn ấy.”

Không hiểu sao… dường như vẻ mặt Mimori có chút gì đó hạnh phúc.

Mimori lấy chiếc bánh Pon de Ring rồi đưa lên miệng. Có lẽ chiếc bánh ngon lành đã khiến cô nhẹ lòng, nom cô nàng ăn thật vui vẻ.

“Riku-kun, cậu có đang thích ai không?”

Suýt thì tôi bị nghẹn luôn.

“…Mimori này. Cậu lại tính thử phản ứng của tôi nữa đấy à?”

“Không phải mà. Tôi tò mò thật.”

“…Không có ai hết. Mà, cũng không lấy làm lạ, vì dù tôi có thích ai thì cũng chẳng nghĩa lý gì hết. Dù sao cũng là chuyện bất khả thi.”

“Bất khả thi á? Vậy là cậu từ bỏ ngay từ bước đầu tiên luôn hả?”

“Ừm đúng. Tự nói ra thì khá là thảm hại nhưng từ bé tới lớn, tôi chưa bao giờ được phái nữ tỏ vẻ ái mộ gì hết. Vậy nên thà là từ đầu đã chẳng kỳ vọng gì cho nhanh.”

Vậy nên tôi đã luôn cho tin rằng bản thân không cần phải chú tâm tới con gái làm gì cả.

Một khi đã nghĩ ai đó thật đáng yêu hay xinh đẹp, chắc chắn cánh mày râu sẽ nảy sinh ham muốn yêu thích người đó.

Vậy nên thật ngu ngốc khi đem lòng yêu ai đó.

“Tôi không muốn phải tổn thương khi theo đuổi một thứ nằm xa tầm với của bản thân… Xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi. Nghe mấy điều đó chắc khó chịu lắm nhỉ.”

“Chà, nếu như, chỉ giả dụ thôi nhé?”

Âm giọng thanh thoát của Mimori lọt vào tai tôi.

“Giả như… có một cô gái nói thích cậu thì sao?”

Hỏi kiểu gì vậy chứ? Tôi suýt chút nữa thì bất giác bật cười khi nhìn vào Mimori… nhưng lại nín hơi thở.

Mimori đã ăn xong và đang nhẹ nhàng liếm từng đầu ngón tay. Vẻ mặt cô có chút gì đó căng thẳng cùng đôi gò má nhẹ ửng hồng.

Biểu cảm đó của Mimori, tôi chưa từng thấy qua…

“Riku-kun nè.”

Thế rồi, vừa mỉm cười, Mimori vừa nhẹ nhàng cất tiếng.

“Bọn mình hẹn hò nhé…? Hình như tôi thích cậu rồi đó.”

Tôi đã tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ hay trò đùa quái ác nào đó.

Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày được một cô gái tỏ tình.

“…Này nhé. Cậu lại đùa tôi đúng không? Y như cái bức ảnh kia để làm tôi bối rối vậy, thế rồi cậu lại nói tất cả chỉ là trêu đùa…”

“Không, nghiêm túc đó. Mấy lời này, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra với cảm xúc nửa vời đâu.”

Sự chú ý của tôi đã bị đôi mắt ngọt ngào của Mimori hút lấy, và tim tôi ngày càng đập nhanh hơn.

“Đây không phải chỉ là mong muốn ích kỷ của tôi đâu, mà là thực tâm đó, chỉ riêng với cậu thôi, Riku-kun, vì cậu là người đã quan tâm và giang tay ra cứu giúp tôi. Ngay cả sau khi chào nhau, trong tâm trí tôi vẫn tràn ngập thanh giọng và biểu cảm của cậu… tôi muốn được ở bên cậu thêm nữa cơ.”



“Khoan khoan khoan. Bọn mình chỉ vừa quen nhau mới hôm qua thôi đó. Tự nhiên giờ lại tỏ tình vậy…”

“Thời gian không quan trọng, tình cảm tôi dành cho Riku-kun sẽ không bao giờ đổi thay. Với lại, nếu không bày tỏ lòng mình sớm, cậu sẽ bị người khác cướp mất, đúng chứ?”

Còn lâu, làm gì có ai chứ… Những từ ấy dần biến mất theo nhịp đập trái tim tôi.

Biểu cảm của Mimori quá đỗi chân thành.

Đây là thật sao?

Được cô nàng Mimori mang tiếng rắc rối nhất trường tỏ tình. Chưa kể lại còn là với tôi, kẻ chưa từng có lấy một người con gái nào thân thiết với mình, và cũng không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có thể có bạn gái.

“Cậu… cho tôi suy nghĩ ít lâu nhé?”

Tôi cố hết sức rặn ra một thanh giọng khàn đặc.

“Đó giờ tôi chưa từng nghĩ gì về việc có bạn gái cả. Tôi luôn tin rằng kể cả mình có thích một ai đó đi chăng nữa thì tình cảm đó cũng sẽ không được đáp lại.”

“Vậy tức là cậu không chấp nhận được lời tỏ tình của tôi sao?”

“Không phải vậy. Chỉ là… thực sự thì, còn hơn cả cảm thấy hạnh phúc, tôi đang ngỡ ngàng lắm đây.”

“Cậu ngây thơ ghê. Vậy nên tôi mới phải lòng cậu đó.”

Mọi sự căng thẳng chợt biến mất khỏi khuôn mặt của Mimori.

“Tôi cũng muốn cậu giành thời gian nghĩ thêm nên không cần trả lời ngay đâu. Tuy tự nói thật chẳng dễ dàng gì, nhưng hẹn hò với tôi sẽ kéo theo khá nhiều vấn đề đó. Nếu bị lộ ra, có khả năng cậu sẽ đánh mất cuộc sống học đường thường ngày của mình mất. Vì suy cho cùng, người yêu cậu chính là Mimori Yui đó mà.”

“Nè… tôi hỏi cậu chuyện này được không? Có lẽ cậu sẽ không muốn trả lời đâu, nhưng tôi muốn được nghe chính cậu nói ra cơ, Mimori.”

Tôi chẳng có thời gian để mà suy nghĩ việc có nên hẹn hò với Mimori hay không nữa. Nhưng để có thể đối diện với cảm xúc của Mimori, có một vấn đề của cô nàng mà tôi không được né tránh.

Đó là câu hỏi mà tôi đã luôn tránh không đả động tới. Bởi vậy nên tôi mới lại càng muốn biết câu trả lời.

“Lời đồn về việc cậu sẽ ngủ với bất cứ ai ngỏ lời… có phải thật hay không?”

…….

Một thứ âm thanh im lặng đến đau đớn. Mimori nhìn thẳng vào tồi… rồi cuối cùng…

Mimori nở một nụ cười ngây thơ.

“…Bí mật á.”

“Hử!?”

Ngay khi ấy, từ đằng xa vọng tới tiếng chuông trường ngân vang. Vậy là giờ nghỉ trưa chỉ còn năm phút nữa.

“Tới lúc quay lại rồi. Tôi sẽ đợi câu trả lời từ cậu nhé. À với cả đừng có quên bánh donut đó nha?”

“Này…!”

Bất kể tôi cố gắng gọi như thế nào, cô nàng cũng đều giả điếc và bỏ tôi lại một mình trong phòng.

“Bí mật hả… Liệu có thật hay không đây chứ?”

Hoặc cũng có thể tôi đã lại bị Mimori chơi cho một vố nữa.

Có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc khiến não tôi đã trở nên quá tải mất rồi. Tôi thậm chí còn nghĩ có thể mọi thứ đều chỉ là nói dối. Tuy nhiên, trong tâm trí tôi vẫn còn vang vọng mãi câu nói của Mimori.

‘--Hình như tôi thích cậu rồi đó.’

“…Lần đầu được tỏ tình luôn.”

Những lời tôi thì thầm ấy đã hoà vào với căn phòng trống rỗng.

Làm gì giờ? Làm sao giờ, nên như thế nào đây…!

Tôi hiện đang ngồi trong lớp học, nhưng mồ hôi đang túa ra khắp toàn thân.

Tất nhiên là tôi không hề ghét Mimori. Cô nàng đáng yêu đó chứ, đã thế vòng một còn đồ sộ nữa, và trên tất thảy, cô ấy luôn quan tâm tới mọi người xung quanh.

Nhưng… có lẽ thứ cảm xúc tôi dành cho Mimori không thể gọi là tình yêu được.

Liệu một kẻ như tôi có thể hẹn hò cùng Mimori chăng?

“Mình phiền bỏ xừ ra… Không biết liệu đối với Mimori thì… người như mình tốt ở điểm nào nữa?”

Mà cũng còn cả đống thứ tôi còn đang thấy lấn cấn.

Ví dụ như cách cô nàng né tránh câu hỏi của tôi bằng câu ‘—Bí mật á.’

…Không, chả nghĩa lý gì cả. Kể cả có tự mình ngẫm nghĩ tới đâu cũng chẳng thể tìm được sự thật.

Dù cho chỉ là chút ít thôi, tôi cũng muốn biết rõ hơn về Mimori. Bị những cảm xúc trong mình dẫn lỗi, trước khi kịp nhận ra thì tôi đã rời khỏi lớp, ngó nhìn từng phòng học một để tìm kiếm Mimori.

Nhưng nếu bắt gặp tôi đang bí mật dõi theo, Mimori sẽ nghĩ tôi là kẻ lập dị mất.

Tôi bồn chồn ngó quanh các phòng học và cuối cùng đã dừng chân tại lớp 2-6. Mimori đang nghịch điện thoại kế bên cửa sổ… ấy vậy mà,

Mimori thực sự không hề có bạn bè.

Khác với tôi, tôi là kẻ không hề phù hợp với lớp học hay gì hết. Nhưng sau khi nghe được những lời đồn về Mimori, tôi đã không nhận ra rằng cô nàng luôn bị mọi người né tránh thẳng thừng.

Và tại đó là một Mimori đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với biểu cảm tôi chưa từng thấy qua.

Mỗi khi hai đứa tôi nói chuyện, cô ấy luôn mỉm cười thật vui tươi.

…Thật không hiểu nổi. Mimori là kiểu người đó thật sao, cô nàng thực sự đáng để bị đối xử như này ư? Tôi không biết nhiều về Mimori, nhưng dù vậy…

“Anh làm gì đó, senpai?”

“A!!”

Tôi giật mình đập chân vào cửa, khiến nó vang lên một âm thanh thật lớn. Bỏ mẹ…!

Mọi người liền hướng ánh mắt về phía tiếng động ấy. Mimori cũng đang chuẩn bị ngẩng mặt lên thì tôi nắm lấy tay cô nàng vừa gọi mình, ra hiệu rời khỏi đây khẩn cấp rồi cất bước chạy.

Tôi chạy về góc hành lang và thở phào nhẹ nhõm. Mong là Mimori không nhận thấy tôi đang lén nhìn cô.

“Gì… gì vậy anh? Sao tự nhiên lại chạy chứ…?”

Nhìn lại, hoá ra là Suzune đã gọi tôi.

“Sao thế Suzune? Hiếm lắm mới gặp em khi chưa tan học đấy.”

“Tại lúc nãy em mới ở phòng học bên cạnh á, rồi bắt gặp anh đang nhìn ai đó.”

Liệu trông tôi có giống mấy kẻ khả nghi không ta?

“Ừ, kiểu vậy… anh đang xem xem Mimori làm gì ấy mà. Anh muốn biết bình thường cô ấy là học sinh như thế nào.”

“Mimori-san…? A, ahaha. Anh đùa đúng không? Ý là, anh lén nhìn Mimori-san…”

“Sao em làm cái vẻ như sắp tận thế đến nơi rồi vậy? Nói cho mà biết này, anh chỉ lén nhìn vì cho rằng cô ấy không phải kiểu người không đứng đắn như mấy lời đồn đại thôi nhé. Anh đây không có tí động cơ mờ ám nào cả đâu, rõ chưa?”

“…Ưm, em biết rồi! Em tin senpai mà!”

Nhưng mới nãy nghe con bé nghiêm trọng lắm mà.

“Nhưng anh có hứng thú với Mimori-san thật hả? Anh đã bao giờ tỏ vẻ quan tâm gì tới con gái đâu.”

“À thì, có ít chuyện phức tạp ấy mà… Suzune, em có tình cờ biết gì về Mimori không?”

“Ưm, hôm qua em có nói anh nghe hầu hết những gì em biết rồi á… A! đúng rồi, hình như Mimori-san thích cherry đó anh, chắc thế? Tuy bị đồn như kia cơ mà chị ấy cũng khá là đáng yêu ha. Em cũng thích bánh tart cherry lắm á.”

“Ừ, xin lỗi. Suzune này, em hiểu lầm hết trơn rồi. Ngoài anh ra, đừng nói vậy với ai khác nhé. Hiểu chưa?”

“…? Vâng, nếu senpai đã nói vậy thì được ạ.”

Đúng là mấy chuyện này thì Suzune mù tịt thật…

“Nhưng thật không thể tin được là người ta lại nói vậy về Mimori.”

“…Anh thực sự lo nghĩ về Mimori-san tới vậy hả?”

Suzune nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt con bé có chút bồn chồn.

“Em cũng không biết nhiều về Mimori-san. Nhưng anh phải cẩn thận khi tiếp xúc với chị ấy nhé. Nếu những lời đồn đó là vô căn cứ thì đã chẳng lan truyền rộng rãi tới mức này đâu.”

"..."

Đúng, Suzune nói chuẩn. Nếu chỉ là những lời đồn vô căn cứ thì Mimori chỉ việc phủ nhận chúng thôi.

Vì Mimori đã né tránh câu hỏi nên tôi cũng chẳng biết thực hư như nào nữa. Nhưng nếu những lời đồn ấy là đúng, rằng Mimori là người buông thả và có thể dễ dàng gần gũi với đàn ông thì…

“Mà nhé, tốt nhất là không nên dây dưa gì tới người như Mimori-san đâu, nhất là anh đấy senpai.”

“…Ý em là anh và người như Mimori á, tại sao?”

“Nếu đúng Mimori-san là kiểu con gái thường chơi đùa với cảm xúc của con trai như vậy… em không muốn anh bị tổn thương bởi người như chị ấy đâu.”

….À, hiểu rồi.

Quả nhiên, Suzune là cô bé đàn em duy nhất của tôi. Con bé hiểu tôi rõ hơn ai hết.

Tại sao tôi không thể chỉ cần thấy hạnh phúc với lời tỏ tình của Mimori là xong chứ? Không phải bởi Mimori là người rắc rối hay gì cả… mà bởi tôi là Tokami Riku.

Tôi đáng lẽ phải nhận ra từ lâu rồi mới phải.

“Cảm ơn em đã lo nghĩ cho anh nhé… anh đã quyết định được rồi.”

“…Senpai?”

Tôi sẽ hẹn gặp Mimori sau giờ học.

Cũng như cách Mimori đã lấy hết dũng khí để bày tỏ lòng mình, tôi cũng cần phải truyền tải những cảm xúc trong lòng tới cô nàng.

Trái tim tôi lúc này đang đập thật mạnh, ồn ào tới mức tôi dường như đã mong nó đừng đập nưa. Dù sao thì cả đời này tôi cũng chưa từng đáp lại một lời tỏ tình nào mà. Còn lâu tôi mới bình tĩnh được chỉ bằng câu ‘Cứ bình tĩnh đi.’

Hít một hơi thật sâu, tôi lấy máy gọi và hẹn cô nàng ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học.

Khi mở cửa, tôi đã thấy Mimori đang ở đó, ngắm nhìn ánh hoàng hôn qua khung cửa sổ trong lúc ngồi trên băng ghế dài.

“Cậu tới muộn. Tôi đợi năm phút rồi đó.”

“Chính cậu bảo tôi chờ vài phút mới tới mà? Cậu không muốn để mọi người thấy bọn mình cùng vào phòng.”

“Ừm, nhưng ngồi đợi cậu làm tôi thấy bồn chồn lo lắng ghê ý. Tôi vừa muốn cậu sớm tới, lại vừa mong cậu sẽ không tới nữa. Chắc đây là cảm giác khi đợi người yêu ở điểm hẹn nhỉ… mặc dù tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời của cậu.”

Tôi suýt chút nữa thì bật cười. Kể cả trong cái tình cảnh này mà Mimori cũng vẫn đùa cợt được nữa.

“Lần đâu tôi tỏ tình đó nhé? Nên tim tôi cứ đập mạnh mãi thôi này, nên tôi không nhắc lại nữa đâu… Nói tôi nghe đi. Câu trả lời của cậu.”

Khỏi cần hỏi ý cô ấy là gì tôi cũng tự hiểu.

‘--Bọn mình hẹn hò nhé…? Hình như tôi thích cậu rồi đó.’

Tôi nắm chặt tay lại, tới độ mà các đầu móng tay đang găm vào lòng bàn tay tôi.

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được… Chắc hẳn tôi cũng sẽ chẳng thể nảy sinh cảm xúc với cậu đâu.”

Khi ấy, thời gian tưởng chừng như đã dừng lại.

Không biết cô nàng đang nghĩ gì nhỉ? Biểu cảm nghiêm túc của cô vẫn chẳng thay đổi gì cả.

“Đây là lần đâu tôi được một cô gái tỏ tình, nên thực tâm tôi rất cảm ơn. Nhưng có lẽ tôi không có cảm xúc dành cho cậu.”

Mimori không nói gì cả, cũng chẳng đặt câu hỏi nào.

“Cậu đừng hiểu lầm nhé, không phải tại đó là cậu đâu. Mà tôi nghĩ, dù có là cô gái nào tỏ tình với tôi đi nữa, câu trả lời cũng vẫn là vậy… tôi chỉ đơn giản là không thể đem lòng yêu ai đó được.”

Tình yêu là thứ cảm xúc vô tình sinh sôi nảy nở một cách sai trái trong mỗi chúng ta.

Đó chính là niềm tin của tôi, Tokami Riku.

Người đem lòng yêu thương trong mình sẽ luôn là người bị tổn thương. Bị khước từ, bị nhục mà, bị cười cợt. Trên thế giới này luôn có những người phải chịu đau đơn giày vò tới mức cảm thấy bản thân như đang bị xé toạc với cái thứ gọi là tình yêu đơn phương.

Có lẽ chỉ là tôi sợ việc yêu cô ấy mà thôi.

Càng yêu nhiều, vết thương càng đau đớn. Nên tốt hơn hết là từ đầu đừng có yêu ai cả.

Tôi đang nghĩ quá ư? Tôi cười thầm.

Nhưng nếu có người chưa từng trải qua sự khước từ đó, thì họ quả là đã được cuộc đời này ưu ái rồi— Vì sao ư? Bởi người đó chưa từng có những cảm xúc khó chịu tới vậy bao giờ cả.

Ít nhất, tôi là kẻ khác biệt. Tôi đã cố gắng đến tuyệt vọng để ngăn ngừa bản thân sa phải lưới tình bằng việc dựng lên quanh mình những hàng rào chắn và không nhìn con gái như các đối tượng tình cảm. Tuy chạm mắt thì khó mà tránh được, nhưng đó chính là một cuộc chiến cam go.

Tôi không muốn yêu đương gì hết, bởi rôi biết trái tim mình rồi cũng sẽ vụn vỡ.

Chính ra, hẳn là Mimori đang đau khổ lắm đây. Cô ấy đã tỏ tình với tôi, và giờ thì bị từ chối như này đây. Hẳn là trái tim cô đã phải gánh chịu một sự đau thương sâu thẳm… ấy vậy mà,

Kể cả vậy, Mimori vẫn mỉm cười.

“…Tôi đã có linh cảm chuyện sẽ như này mà.”

Thanh giọng của Mimori nghe yếu đuối hơn hẳn khi thường.

“Lúc nào trông cậu cũng như đang giữ khoảng cách với con gái vậy, Riku-kun. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ nào cậu từng có những trải nghiệm tồi tệ nào đó chăng. Nhưng tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu.”

Vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt Mimori dần dần hạ thấp.

“Dù tôi có nói vậy thì hẳn vẫn khó mà tin được nhỉ?... Nhưng có lẽ như này là tốt nhất rồi. Dù có hẹn hò với tôi đi nữa, thì kẻ như tôi cũng sẽ chỉ mang lại rắc rối cho cậu mà thôi. Người ta chắc hẳn sẽ đồn rằng cậu hẹn hò với tôi chỉ để theo đuổi cơ thể này.”

“Khoan đã… Có điều tôi muốn xác thực về mấy lời đồn đó.”

Có lẽ vì nhận ra sự nghiêm túc trong lời tôi nói, nụ cười trên môi Mimori đã biến mất.

“Khi tôi hỏi về mấy lời đốn ấy, cậu đã bảo đó là bí mật. Đúng chứ?”

“Ừm, đối với mấy lời đồn về tôi, cậu muốn nghĩ sao cũng được cả.”

Có vẻ cô nàng quyết không chùn bước rồi.

“Nói cách khác, dù tôi có nghĩ cậu là người sẽ lên giường với bất kỳ ai cũng được?”

“Tôi không bận tâm đâu… nhưng giờ cậu hẳn là thấy thất vọng về tôi rồi nhỉ?”

“Thực lòng thì, đúng vậy. Nếu cậu là kiểu con gái dễ dãi như vậy… tôi sẽ thực sự buồn lắm.”

“…Ừm, nghĩ vậy cũng bình thường mà.”

Tôi đã mong rằng Mimori sẽ phủ định ngay cơ. Tôi muốn cô nàng bật cười và trêu chọc tôi, nói rằng mấy lời đồn đó đều là sai cả, và cô chưa từng hành xử giống như những gì được đồn đại.”

Nhưng nếu đã không được như vậy…

Thì tôi chỉ còn duy nhất một việc phải làm.

“…Mimori này.”

Đây là quyết định từ sâu thẳm trong tôi—có lẽ đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối tôi bày tỏ với ai đó trong suốt quãng đời học sinh của mình.

“Nếu được thì… cậu sẽ làm bạn gái mình chứ?”

Lần này, thời gian thực sự cảm giác như đã dừng lại.

Bởi vì, Mimori nhìn tôi, gương mặt đông cứng một biểm cảm ngỡ ngàng.

“…Tại sao?” Rồi Mimori cũng hỏi. “Cậu đã nói sẽ không yêu tôi mà… đúng chứ?”

“Mình không thể đáp lại cảm xúc của cậu được. Cũng chẳng thể nào tưởng tượng được cái viễn cảnh bản thân sẽ đem lòng yêu ai đó lúc này. Nhưng kể cả vậy, mình vẫn muốn cậu làm bạn gái.”

Không chút do dự, cũng không lay động, tôi nói rõ từng chữ.

“Nếu như vậy cậu sẽ không dây dưa gì tới mấy tên con trai khác, đúng chứ?... Bởi nếu đã có một người bạn trai tên Tokami Riku, làm vậy tức là cậu đã ngoại tình rồi.”

Bị bất ngờ, Mimori chìm vào yên lặng.

Hẳn là tôi sẽ chẳng thể nào sa chân vào một lưới tình nào đó đâu, và cũng không có ý định thay đổi điều đó… Nhưng tôi muốn Mimori trân trọng bản thân hơn.

Tuy không thể nảy sinh tình yêu với Mimori, nhưng tôi muốn hẹn hò cùng cô ấy—đó là câu trả lời tôi đưa ra.

“Mình không muốn tin rằng cậu là kiểu con gái như vậy. Mỗi khi nghe thấy mấy lời đồn về cậu là trái tim mình lại không yên bình được. Mình không biết liệu mấy lời đồn đó là thật hay không, nhưng nếu đúng là thật, mình muốn chuyện ấy dừng lại ngay.”

“Cậu thực sự thấy ổn sao? Bởi nếu tin theo những lời đồn ấy, thì tôi là một cô gái tệ hại đó. Cậu sẵn lòng chấp nhận hẹn hò với người như vậy ư?”

“Mình sẵn lòng. Mimori Yui mà mình biết là một cô gái tốt bụng, luôn quan tâm tới mọi người xung quanh. Mình muốn tin vào trực giác của bản thân hơn là mấy lời nói đáng ngờ của người khác.”

Tôi không nghĩ bản thân sẽ đem lòng yêu thương cô ấy, nhưng nếu có thể hẹn hò và thay đổi cô ấy thành một cô gái bình thường…

Bởi vậy nên tôi có thể thực tâm mà nói ra những lời này. Tôi thực sự muốn cô ấy trở thành bạn gái của mình.

“Có lẽ ở bên một người không sẵn sàng đem lòng yêu ai đó như mình sẽ phiền lắm. Nhưng mình vẫn muốn ở bên cậu… Ý cậu như thế nào?”

Mimori lộ rõ vẻ bất ngờ… và cuối cùng, cô nàng nhẹ nhàng ngả người về gần tôi.

“Mimori…?”

“Thật giống cậu mà Riku-kun. Hẹn hò với mình vì lợi ích của mình…”

“…Không phải vì lợi ích của cậu đâu. Mà là của mình cơ. Mình không muốn cậu là kiểu con gái như vậy.”

Vừa nói, tôi vừa ngại ngùng quay mặt đi. Khoảng cách này thật gần tới độ tôi có thể dễ dàng ôm lấy cô ấy. Có lẽ ở gần một cô gái tới mức này cũng là một lần đầu của tôi.

“Mà, cũng được thôi, tuy hơi thất vọng vì cậu không thích mình. Nhưng cậu có nói rằng mình sẽ không dây dưa gì với những gã khác, vậy tức là sẽ ổn thôi nếu mình chỉ làm mấy trò hư hỏng với riêng Riku-kun nhỉ?”

Mimori mỉm cười, và tôi lập tức hiểu ra.

Cô nàng tự rút ngắn khoảng cách là có lý do cả.

“…Mimori, cậu cố tình làm mình thấy xấu hổ đấy hả?”

“Ahaha. Ít nhất thì mình cũng khiến cậu thấy bối rối, vậy là vui rồi. Với lại, từ giờ hai đứa mình sẽ còn làm nhiều điều mà các cặp đôi hay làm mà, đúng chứ?”

“Có lẽ vậy, nhưng đừng kỳ vọng gì nhiều nhé. Để mình nói lại, mình sẽ không thực sự yêu cậu đâu… Xin lỗi, nhưng tới lúc mình phải đi rồi. Bây giờ ở với cậu mình thấy bồn chồn lắm. Để lần tới nói chuyện hẳn hoi ở chỗ nào thoải mái hơn nhé.”

Thực ra, tôi vẫn đang lo vãi cả lắng ra đây, còn chẳng nhìn thẳng vào mặt Mimori được nữa. Ở lại đây thêm nữa là kiểu gì cũng xấu hổ tới độ mất luôn lý trí cho coi.

“Mmm, được rồi… Chào nhé. Mình thực sự rất hạnh phúc vì cậu đã hẹn hò với mình đó.”

“…Ừm, đây cũng vậy. Nếu cậu thấy ổn với người còn chẳng nói nổi câu ‘mình yêu cậu’ như mình thì xin hãy chiếu cố nhé.”

Bỏ thanh chắn cửa ra, tôi đặt tay lên nắm cửa và chậm rãi mở…

“À đúng rồi, Riku-kun, mình hỏi chuyện này được không?”

“…?”

Tôi quay người lại, tâm trí tràn ngập những câu hỏi—chỉ để cảm nhận được một thứ mềm mại tựa kẹo dẻo đang chạm lên đôi bờ môi mình.

Tôi đã không thể biết được ngay lập tức đó là thứ gì.

Một hương thơm ngọt ngào thoảng qua mũi tôi. Ánh hoàng hôn ngập tràn căn phòng câu lạc bộ. Mimori đang nhón chân lên, đôi mắt nhắm chặt lại, và đầu óc tôi quay cuồng với thứ xúc giác mềm mại trên môi mình.

Lại một lần đầu nữa, nhưng giờ—là nụ hôn đầu của tôi.

Ngay khi nhận ra, tôi trượt ngã ra bên ngoài phòng câu lạc bộ và ngửa ra sau.

“H-h-h—hả!?”

“Ổn mà nhỉ? Bọn mình là người yêu rôi mà.”

Mimori nhìn về tôi và nở một nụ cười thách thức từ bên trong căn phòng. Ánh mắt tôi cứ dán chặt lấy đôi bờ môi đỏ ửng màu cherry tuyệt đẹp đó.

“Cậu hẹn hò với mình làm mình vui lắm đó, Riku-kun, nhưng mình vẫn muốn cậu yêu mình cơ. Mình muốn trở thành người đặc biệt của cậu. Vậy nên mình quyết rồi—từ giờ, mình chắc chắn sẽ khiến cậu phải sa vào lưới tình của mình.”

“M-mimori…?”

Cứ như một lời tuyên chiến vậy.

Mimori điềm tĩnh nói.

“Mà, chẳng phải lưới tình là thứ con người ta tự khắc mà sa vào hay sao? …Chuẩn bị đi nhé, Riku-kun. Dù sao cũng chính cậu là người đã chiếm trọn trái tim mình đó.”

Mỉm cười, Mimori đóng cánh cửa lại.

Bị bỏ lại một mình, tâm trí tôi trở nên rối bời. Mọi thứ tưởng chừng như một giấc mơ vậy, tôi bất giác đơ ra một chỗ.

Nhưng tôi cũng có một dự cảm.

Dự cảm rằng chuỗi ngày tiếp theo đây sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.

Cùng với thứ cảm xúc ngọt ngào còn vương lại trên môi, tôi thầm nghĩ.

‘Có khi mình lỡ rước về một cô bạn gái thật phi thường rồi.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện