Người xuất hiện chính là Tháp gia.

Ngao Tiêu nhìn chằm chằm Tháp gia, híp mắt: “Ngươi là cái gì đấy?”

Tháp gia tức giận: “Ta là tổ tông của ngươi, thứ súc sinh”.

Vừa dứt lời, Tháp gia bỗng biến mất.

Đồng tử Ngao Tiêu co rụt lại, tay phải ông ta đấm về phía trước.

Rầm rầm!

Ông ta vừa tung cú đấm, một luồng sáng màu vàng nổi lên, thời không lập tức nổ tung.

Ầm!

Ánh sáng vàng đó vỡ nát trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Ngao Tiêu văng ra xa.

Mọi người sửng sốt.

Đúng lúc này hư ảnh đó bắt lấy đầu Ngao Tiêu, sau đó đập mạnh xuống đất.

Bịch!

Cả mặt đất đều vỡ tan.

Mọi người đều há hốc miệng.

Chân Long bị đánh bay ư? Đúng lúc này Ngao Tiêu bỗng tức giận, hiện lại chân thân, một con rồng cực lớn dài hàng ngàn trượng bay lên trời.

Ngay sau đó hư ảnh đó xuất hiện trên đỉnh đầu Ngao Tiêu, sau đó hư ảnh đó giậm mạnh một chân xuống.

Bụp!

Ngao Tiêu rơi xuống đất, trong khi ông ta đang rơi xuống, miệng ông ta liên tục nôn ra máu, hơn nữa còn kêu lên tiếng thảm thiết.

Đánh treo?

Mọi người đều kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Lúc này Ngao Tiêu vừa rơi xuống đất, hư ảnh đó xuất hiện trước bụng ông ta, hai tay bị tách mạnh sang hai bên.

Xoẹt!

Trước bụng Chân Long xuất hiện một cái lỗ rất lớn, sau đó hư ảnh đó rút mạnh gân cốt rồng của con Chân Long dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Thấy thế, mọi người đều hóa đá.

Rút gân rồng!

Chuyện này quả thật là đang sỉ nhục tộc Chân Long.

Gân rồng của Chân Long bị rút, cơn đau đớn dữ dội khiến ông ta liên tục gào lên, nhưng hư ảnh đó lại không dừng lại mà càng điên cuồng hơn. Không lâu sau, gân rồng trên người Chân Long đều bị hư ảnh rút hết.

Máu rồng nhuộm đỏ cả mặt đất.

Lúc này Ngao Tiêu đã thở không ra hơi.

“Tháp gia”.

Lúc này giọng nói run rẩy của Diệp Quân vang lên.

Hư ảnh đó dừng lại, nó xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân run giọng: “Tiểu Ca, muội ấy… còn có thể sống không?”

Tiểu Tháp chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nó nhìn Nạp Lan Ca trước mặt, im lặng một lúc rồi nói: “Có thể”.

Diệp Quân cầu xin: “Cứu muội ấy”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Bây giờ ta không thể cứu cô ấy, chỉ có thể tạm thời bảo vệ linh hồn, hơn nữa linh hồn của cô ấy bị thương nghiêm trọng, ngươi phải tìm được một thanh kiếm cho cô ấy thì mới có thể hồi phục linh hồn của cô ấy như ban đầu, nếu không dù lúc này cứu sống được, linh hồn bị thương nghiêm trọng cũng chỉ là linh hồn khiếm khuyết, linh hồn khiếm khuyết thì dù có cứu sống được cũng không hoàn toàn là cô ấy nữa”.

Diệp Quân vội nói: “Kiếm gì?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Kiếm Thanh Huyên”.

Kiếm Thanh Huyên!

Diệp Quân trợn to mắt: “Bội kiếm của Kiếm Chủ Nhân Gian?”

Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân lại hỏi: “Ở đâu?”

Tiểu Tháp nói: “Đế tộc Bất Tử ở Trung Thổ Thần Châu”.

Đế tộc Bất Tử!

Diệp Quân siết chặt hai tay.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Trước tiên để kiếm của ngươi thu linh hồn của cô ấy lại”.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Can mờ ảo trước mặt, lòng đau như cắt, hắn nhẹ nhàng sờ lên mặt Nạp Lan Ca nói: “Tiểu Ca, đợi huynh”.

Nói rồi hắn thu linh hồn của Nạp Lan Ca vào trong kiếm Hành Đạo.

Hắn lau vết máu trên khóe miệng, sau đó đứng lên, rồi đi về phía Ngao Tiêu.

Lúc này Ngao Tiêu đã chỉ còn hơi thở cuối cùng.

Diệp Quân đi đến cạnh Ngao Tiêu trong tầm mắt của mọi người, ngay lúc này Ly Hoan trên đài quan chiến bỗng nói: “Nếu ngươi giết ông ta thì sẽ sống chết với tộc Chân Long, một khi tộc Chân Long ra lệnh đuổi giết ngươi, ngươi chắc chắn sẽ chết, ngươi muốn…”

Diệp Quân bỗng giơ kiếm lên chém xuống.

Kiếm quang lóe lên.

Xoẹt!

Đầu Chân Long đó rơi xuống, máu phun ra như suối trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Mọi người đều chết lặng.

Lúc này Diệp Quân bỗng đứng lên đi về phía An Mục.

Thấy thế Viên Cổ trên đài quan chiến bỗng nói: “Không được”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Viên Cổ, Viên Cổ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhà họ An từng xuất hiện hai võ thần, nó là hậu duệ của nhà họ An, ngươi giết nó tức là gây thù với hai võ thần của nhà họ An, cũng đối địch với thư viện Quan Huyên, ngươi…”

Đúng lúc này, Diệp Quân đã biến mất.

Vèo!

Ngay sau đó kiếm Hành Đạo đã đâm vào giữa trán An Mục.

An Mục đứng sững tại chỗ.

Nhưng vào thời khắc quan trọng này, khí tức ngút trời đáng sợ ập đến từ nơi tinh không xa xăm.

Lúc này cả thượng giới đều rung chuyển.

Là cả thượng giới.

Viên Cổ trên đài quan chiến run giọng nói: “Khí tức mạnh như vậy chắc chắn là cụ tổ nào đó của nhà họ An”.

Gia tộc họ An đã có truyền thừa mấy chục tỷ năm, ngoài hai vị võ thần đó ra thì còn rất nhiều cường giả đỉnh cấp.

Người đến lần này chắc chắn là một nhân vật siêu cấp.

Mọi người đều sửng sốt.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tinh không, so với uy lực đáng sợ này, uy lực của Chân Long lại giống như một đứa trẻ.

Hoàn toàn không thể so sánh được.

Diệp Quân khẽ cười, hắn nhắm chặt hai mắt lại.

Nếu không thể cùng sống với Tiểu Ca, vậy thì cùng chết.

Đúng lúc này, kiếm Hành Đạo trong tay hắn bỗng rung lên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện